-
Chương 176-180
Chương 176: Cuộc chiến của hai người phụ nữ
Để bảo vệ cấp trên của mình, phụ tá Ân Hồng Trang đã chủ động đứng ra, chuẩn bị nghênh chiến.
"Cô?"
Hàn Anh cười khinh thường: “Cô không đủ tư cách để đấu với tôi!”
"Nếu không phải nể mặt Kim Lũ Y, cô thậm chí không có tư cách để tiến vào đây!"
Hàn Anh hoàn toàn không để ý đến vị phụ tá này.
Ân Hồng Trang hừ lạnh một tiếng, ăn miếng trả miếng: "Nếu không phải vì nể mặt đại nhân của chúng ta, tôi cũng không thèm nói chuyện với đám con nhà giàu vô học như các người. Một đao của tôi cũng có thể biến nơi này thành đống đổ nát!"
Những lời này vừa nói ra, không chỉ Hàn Anh tức giận mà cả Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng không thể ngồi yên.
"Cái gì, cô nói ai vô học bất tài? Một phụ tá nhỏ nhoi như cô mà cũng dám ngạo mạn trước mặt chúng ta! Ai cho cô cái can đảm đó vậy hả?"
"Kim đại nhân, sao cô không quản lý người của mình đi? Cứ để cô ta nói nhảm như vậy à?"
Kim Lũ Y nói với Ân Hồng Trang: "Hồng Trang, cô lui xuống đi."
“Vâng!” Ân Hồng Trang liếc nhìn Hàn Anh một cái, sau đó mới bước sang một bên.
Chỉ nghe Kim Lũ Y tiếp tục nói: "Hàn Anh, tôi không rảnh ở đây tranh cãi với co. Nếu cô thật sự muốn khiêu chiến với tôi thì hãy đợi đến đại hội quân sự lần sau, chúng ta sẽ phân thắng bại!"
Đại hội quân sự được Bộ Quốc phòng chức năm năm một lần, quy tụ tất cả các chiến binh mạnh nhất từ chín chiến khu.
Đó sẽ là một sự kiện lớn của toàn thể giới quân sự Đại Hạ.
Trong đó, những cuộc tranh tài giữa các chiến khu đương nhiên sẽ là điểm nhấn.
“Được!” Hàn Anh gật đầu: “Đến lúc đó, tôi sẽ đánh bại cô trước mặt toàn quân!”
Cuối cùng, hai người hẹn tái đấu tại đại hội quân sự.
Ngay lúc Kim Lũ Y đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Bây giờ, ở Yến Kinh đang có một cao thủ thần bí. Nếu cô thật sự ngứa ngáy thì có thể tìm anh ta để giao hữu."
"Nếu cô có thể đánh bại anh ta, tôi sẽ tâm phục khẩu phục!"
Nghe vậy, Hàn Anh cũng không khỏi tò mò.
“Rốt cuộc đó là thần thánh phương mà có thể khiến cô nể trọng như vậy?”
Hàn Anh biết rất rõ Kim Lũ Y cũng giống như mình, là người không dễ dàng khuất phục người khác. Nếu cô đã nói ra điều này thì có nghĩa là người này rất mạnh, thậm chí còn hơn cả hai người họ.
"Anh ta tên là Diệp Côn Luân!" Nói xong, Kim Lũ Y ranh mãnh liếc nhìn Diệp Lâm.
Mặc dù cô không vạch trần Diệp Lâm trước mặt mọi người, nhưng cũng chỉ cách một bước mà thôi!
Sau đó, cô lại nghĩ, sao mình đã nói đến vậy mà Hàn Anh cũng không phát hiện ra Diệp Lâm bên cạnh là một tên giả mạo nhỉ?
Người mà nhà họ Hàn thực sự kính trọng chắc chắn là Diệp Côn Luân chứ không phải Diệp Lâm!
Tuy nhiên, Hàn Anh không suy nghĩ nhiều mà chỉ lẩm bẩm và lặp lại cái tên đó nhiều lần trong miệng.
"Diệp Côn Luân? Diệp Côn Luân!"
Hàn Anh hỏi mọi người xung quanh: “Các anh có biết người này không?”
"Cái này..." Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng tỏ vẻ bối rối, tự hỏi người này xuất hiện ở Yến Kinh từ khi nào?
Họ chưa bao giờ nghe qua!
Suy cho cùng, Diệp Lâm chỉ xuất hiện với cái tên Diệp Côn Luân vài lần, và có rất ít người thực sự biết được thân phận này.
Ngay cả Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, cả hai đều cảm thấy rất lạ.
"Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó..." Cả hai người đều lắc đầu.
Lúc này, như thể nghĩ tới điều gì đó, v lại nhìn về phía Diệp Lâm.
"Diệp Côn Luân?"
Hàn Anh buột miệng nói.
Thấy vậy, Diệp Lâm chợt giật mình, cho rằng cô ấy đã đoán được?
Chẳng lẽ cô ấy có thể đọc được suy nghĩ sao?
“Người này cùng họ với anh, anh có biết không?” Hàn Anh bổ sung thêm.
"À..." Diệp Lâm bật cười, anh còn tưởng mình bị cô ấy phát hiện rồi chứ.
Hóa ra cô ấy chỉ phát hiện mình và Diệp Côn Luân cùng họ chứ không phải cùng một người.
Sau đó, Diệp Lâm sờ sờ mũi, lắc đầu phủ nhận: "Tôi không biết."
Diệp Lâm không biết Kim Lũ Y đang nghĩ gì, bản thân cô không chịu đánh mà lại đẩy tôi ra làm lá chắn là sao?
Dưới tình huống như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ không thừa nhận thân phận khác của mình, nếu không anh sẽ vướng vào lại là một vấn đề khác với Hàn Anh.
Cùng lúc đó.
Sau khi Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang rời khỏi quán bar.
Phụ tá Ân Hồng Trang vẫn còn hơi tức giận.
"Đại nhân, những người đó bắt nạt người quá đáng! Tại sao cô không dạy cho họ một bài học chứ?"
“Đặc biệt là người tên Hàn Anh đó, năng lực thì chẳng có mấy mà tính tình lại kiêu ngạo.”
"Rõ ràng là không bằng cô nhưng vẫn muốn khiêu chiến, còn muốn thay thế cô nữa chứ!"
"Cô nên ứng chiến một lần để cô ta từ bỏ đi thì hơn!"
Nghe vậy, Kim Lũ Y khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói với phụ tá.
"Hồng Trang, nhớ kỹ, chúng ta khác với bọn họ."
"Họ có thể phạm đủ loại sai lầm, cùng lắm là làm lại từ đầu."
"Còn chúng ta, nếu chỉ phạm một sai lầm, chúng ta sẽ mất tất cả, không thể sửa chữa được."
Nói xong, Kim Lũ Y chậm rãi thở dài: "Nếu hôm nay tôi đấu với cô ấy, dù thắng hay thua cũng không có ích lợi gì."
“Nếu tôi thua, chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách để hạ nhục tôi, thậm chí truyền ra ngoài để tôi không còn chỗ đứng trong quân đội”.
"Cho dù cuối cùng tôi thắng, cũng có thể sẽ có người tố cáo sau lưng tôi, nói tôi tùy tiện đánh nhau với người khác, khả năng cao sẽ bị kiểm điểm!"
Nghe vậy, Ân Hồng Trang trầm ngâm gật đầu.
"May mà đại nhân suy nghĩ cẩn thận, đúng là nguy hiểm thật!"
Kim Lũ Y cũng vỗ nhẹ lên vai Ân Hồng Trang và động viên: "Đừng quên trách nhiệm mà chúng ta gánh vác!"
"Chúng ta là đội cận vệ Yến Kinh, là người bảo vệ thành phố này! Cho dù là lúc nào hay ở đâu, đều phải cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình, không được xung đột với người khác, càng không thể tùy tiện ra tay đánh người được!"
"Đây là luật thép của đội cận vệ Yến Kinh!"
"Là chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, tôi càng phải kiên định hơn, không thể phạm sai lầm!"
Kim Lũ Y rất tự hào khi được gia nhập đội cận vệ Yến Kinh, không thể vì một vấn đề tầm thường như vậy mà sơ suất làm hỏng chuyện được.
Nếu vừa rồi cô ra tay và bị đình chỉ để điều tra, cô sẽ không còn mặt mũi để gặp cha nuôi nữa.
“Tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của đại nhân!” Ân Hồng Trang nghiêm nghị nói.
Cuối cùng, cả hai lại lên xe rời đi.
Kim Lũ Y rời đi không lâu, Diệp Lâm đang định đứng dậy chào tạm biệt.
"Anh Diệp, tôi sắp phải trở về rồi." Hàn Anh hào phóng đưa ra lời mời: “Nếu anh rảnh, anh có thể đến doanh trại Thanh Châu gặp tôi."
"Được, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tới thăm." Diệp Lâm nói. Sau đó, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, anh tò mò hỏi: "Không biết bây giờ, Ung Châu là do ai phụ trách?"
"Anh đang nói chiến thần Ung Châu sao?" Hàn Anh đáp: “Kể từ khi chiến thần Ung Châu trước đó mất liên lạc, Ung Châu tạm thời không có người lãnh đạo, phụ tá trước đây đang thay mặt quản lý."
"Nhưng tôi nghe nói gần đây họ đã chọn ra một nhóm các chiến binh ưu tú, sau đó thông qua một cuộc thi để chọn ra người kế vị chiến thần. Phía Thanh Châu chúng tôi cũng đã nhận được lời mời đến đó làm nhân chứng và trọng tài.”
Diệp Lâm gật đầu, sau đó tạm biệt rồi rời đi.
Nhìn bóng Diệp Lâm đi xa dần, Hàn Anh chợt nhớ ra, chẳng phải biệt danh của chiến thần Ung Châu chính là Côn Luân sao?
Chương 177: Dương hỏa lụi tàn
Chiến Thần Ung Châu!
Có biệt danh là Côn Luân!
Diệp Côn Luân?
Hàn Anh kết nối những thông tin rời rạc này lại với nhau, tự hỏi liệu người đàn ông bí ẩn tên Diệp Côn Luân này có liên quan đến cựu chiến thần Ung Châu hay không?
Sau đó lại bóng dáng Diệp Lâm ở đằng xa.
Hàn Anh càng cảm thấy nghi ngờ.
Tại sao Diệp Lâm lại quan tâm đến tình hình ở Ung Châu?
Phải chăng anh có mối liên hệ nào đó với Diệp Côn Luân, hay chiến thần Ung Châu?
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Hàn Anh cũng nhanh chóng bỏ qua sau đầu.
Bởi vì, vào tháng tới, một cuộc thi được tổ chức ở doanh trại Ung Châu sẽ gây chấn động khắp nơi.
Điều này cũng liên quan đến ứng cử viên cho vị trí chiến thần Ung Châu tiếp theo.
Các chiến thần từ các khu quân sự khác cũng sẽ được mời đến đó làm trọng tài và làm nhân chứng.
Đến lúc đó, cho dù là Diệp Lâm hay Diệp Côn Luân, nếu thật sự có quan hệ họ hàng với chiến Thần Ung Châu tiền nhiệm, chắc chắn sẽ xuất hiện.
Hàn Anh có chút mong sẽ được gặp lại Diệp Lâm hoặc Diệp Côn Luân ở Ung Châu.
"Kim Lũ Y nói rằng nếu mình có thể đánh bại Diệp Côn Luân, cô ấy sẽ chịu thua?" Hàn Anh mỉm cười tin: “Được, mình sẽ đợi anh ta ở doanh trại Ung Châu!"
"Đừng làm tôi thất vọng đấy!"
Lúc này, Diệp Lâm đã lên xe của Hoa Quốc Đống chuẩn bị về nhà.
"Sư phụ, xin lỗi anh. Vốn định mời anh ra ngoài uống một ly để bồi dưỡng tình cảm thầy trò. Kết quả lại xảy ra chuyện lớn như vậy..."
Trong lúc lái xe, Hoa Quốc Đống không ngừng xin lỗi Diệp Lâm về chuyện vừa xảy ra.
Mặc dù cuối cùng Hàn Anh đã đứng ra hòa giải và giải quyết sự việc.
Nhưng anh ta vẫn sợ Diệp Lâm sẽ để ý đến những lời không hay của Bàng Văn Hiên.
“Không sao đâu.” Diệp Lâm không phải là người nhỏ nhen, anh sẽ không bao giờ để ý chuyện cũ.
Hơn nữa, anh cũng đã dạy cho Bàng Văn Hiên một bài học rồi.
Điều đáng tiếc duy nhất là anh đã không thuyết phục được Bàng Văn Hiên giúp anh tìm lại hồ sơ vụ án năm đó.
Nhìn thấy Diệp Lâm trầm ngâm suy tư, Hoa Quốc Đống cũng đoán được Diệp Lâm đang suy nghĩ điều gì.
Thấy vậy, anh ta bèn nói thêm: “Tôi sẽ nhờ cha tôi giúp điều tra sự việc năm đó. Nếu có manh mối gì tôi sẽ báo cho anh biết.”
"Được, cảm ơn anh." Diệp Lâm nhận Hoa Quốc Đống làm đồ đệ cũng một phần là vì chuyện này.
Cha anh ta là thống đốc phủ Thuận Thiên, lại là người trong cuộc, có chức vị cao, cũng dễ dàng dò hỏi.
"Sư phụ, không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm." Hoa Quốc Đống nhân cơ hội nói: "À, đúng rồi, sư phụ này, khi nào anh mới chính thức dạy cho tôi vài chiêu đây. Dạy y thuật hay công phu gì cũng được.”
"Sau khi giải quyết xong tranh chấp với nhà họ Diệp, tôi sẽ đi đến Phụng Thiên một chuyến." Diệp Lâm nói: "Lúc đó, tôi sẽ dẫn anh theo, trên đường sẽ tiện thể dạy anh mấy chiêu."
Nghe tin tuần sau sẽ đến Phụng Thiên, Hoa Quốc Đống vui mừng khôn xiết, liên tục nói rằng mình sẽ chuẩn bị thật tốt.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Lâm về đến nhà.
Bạch Vi Vi cũng vừa tan sở.
"Ngày mai, nhà họ Diệp sẽ tổ chức yến tiệc, mời tất cả cổ đông lớn tới. Ngoại trừ nhà họ Bạch ra, người của năm đại gia tộc còn lại cũng được mời."
Bạch Vi Vi báo tin này cho Diệp Lâm.
“Ngày mai chúng ta có tham dự không?”
"Những gia tộc khác cũng đang chờ anh làm quyết định."
"Nếu anh không muốn đi, mọi người sẽ vắng mặt."
Diệp Lâm nghe vậy, khẽ mỉm cười: "Đi chứ, tại sao không?"
"Bây giờ, chúng ta đã nắm chủ động, kiểm soát hơn 30% cổ phần của nhà họ Diệp rồi."
"Họ tổ chức bữa tiệc này cũng là có việc cần nhờ, sao chúng ta có thể vắng mặt được?"
“Chẳng lẽ ta lại sợ họ sao?”
Bạch Vi Vi nghe vậy, gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ thông báo cho nhà họ Thôi, mời bọn họ ngày mai cùng nhau tham dự yến tiệc."
Sau khi lần lượt gọi điện cho năm gia tộc lớn.
Bạch Vi Vi tò mò hỏi thái độ của Diệp Lâm đối với chuyện này.
Bữa tiệc này sẽ kết thúc như thế nào?
"Anh Diệp, anh có muốn hòa giải với nhà họ Diệp không?"
Bạch Vi Vi biết rằng tất cả những gì Diệp Lâm làm chỉ là trút giận vì bị đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ, anh đã có thể ngẩng cao đầu trở về, dù sao nhà họ Diệp vẫn là nhà của anh.
"Hòa giải?" Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Vậy còn phải xem nhà họ Diệp có thành ý hay không đã."
Nếu ông cụ Diệp sẵn sàng nhượng bộ, để Diệp Lâm nắm giữ đại cục, thì đương nhiên Diệp Lâm sẽ không đuổi cùng giết tận nhà họ Diệp nữa.
Nhưng nếu nhà họ Diệp chỉ xin lỗi lấy lệ để Diệp Lâm trở về với gia tộc, thì Diệp Lâm chỉ có thể dùng cách riêng của mình để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình mà thôi.
Đúng lúc này.
Vẻ mặt của Bạch Vi Vi đột nhiên thay đổi, cô ôm chặt ngực, vẻ mặt đau đớn.
"Sao vậy?" Diệp Lâm nhanh chóng bước tới kiểm tra tình hình.
"Tôi... Đau quá..." Bạch Vi Vi toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dần dần tái nhợt: “Tôi không thở được... Tim tôi... Tim tôi đau quá... Tôi..."
Bạch Vi Vi cảm thấy như sắp chết vậy.
Đó là sự đau đớn và thống khổ khi cận kề cái chết.
"Sao lại vậy được?"
Diệp Lâm nhanh chóng kiểm tra, phát hiện cơ thể Bạch Vi Vi không có việc gì.
Tuy nhiên, tình hình của Bạch Vi Vi vô cùng bấp bênh, như thể tính mạng của cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nếu đây chỉ là giả vờ thì kỹ năng diễn xuất của Bạch Vi Vi đúng là quá đáng sợ.
Thật giả lẫn lộn.
Nhưng Diệp Lâm biết Bạch Vi Vi sẽ không làm ra trò đùa nhàm chán như vậy.
Hơn nữa, loại đau đớn đó ăn sâu vào tận xương tủy, nếu không tự mình trải qua, ngay cả một diễn viên từng đoạt giải Oscar cũng không thể giả vờ được.
Sau khi loại bỏ hết những yếu tố bất khả thi, chỉ còn một đáp án duy nhất.
"Xem ra... Có người đang âm thầm làm phép hại Bạch Vi Vi!"
Diệp Lâm lập tức đan chéo hai ngón tay và vẫy nhẹ.
Đột nhiên, mọi thứ trước mặt anh đều thay đổi.
Tất cả nguồn gốc của vũ trụ đều rơi vào tầm mắt.
Anh nhìn thấy quả cầu dương hỏa trên người Bạch Vi Vi đang dao động dữ dội, vô cùng nguy hiểm.
Cái gọi là dương hỏa là ngọn lửa vô hình trên cơ thể con người.
Con người thuộc tính dương, nếu dương khí mạnh thì sẽ miễn nhiễm với mọi loại tổn hại.
Một khi dương khí dao động sẽ dễ bị tà khí tấn công.
"Quả nhiên là vậy!" Kiểm tra xong, Diệp Lâm càng khẳng định suy đoán của mình.
Có người đang âm thầm làm phép, tác động lên Bạch Vi Vi.
Vì cơ thể phụ nữ vốn là thuộc tính âm nên hầu hết những người dùng tà thuật nhắm vào phụ nữ luôn thành công.
"Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ gậy ông đập lưng ông!"
Diệp Lâm lập tức hạ quyết tâm đấu với người kia.
“Tôi cũng sẽ cho ông nếm thử cảm giác bị tà thuật phản phệ!”
Chương 178: Chiến đấu từ xa
Lúc này, nhà họ Chu.
Trên bàn thờ đặt những cây nến đỏ và một sợi tóc dài.
Nến đỏ được làm từ dầu của xác chết.
Còn sợi tóc chính là tóc của Bạch Vi Vi.
Tề Phong Bình cầm Thất Tinh Kiếm, bước theo hình Bát quái và lẩm bẩm điều gì đó.
"Hu… Ha…!"
Mỗi nhát kiếm đều kèm theo một cơn gió mạnh, khiến ánh nến cũng dập dờn theo.
Dưới lưỡi kiếm, mơ hồ nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ.
Chu Chính Hào ở một bên tỏ vẻ sợ hãi.
Hơn nữa, giữa trời nắng nóng, căn phòng lại giống như một hầm băng, Chu Chính Hào không khỏi quấn mình trong chiếc áo khoác lông vũ để giữ ấm.
"Tề đại sư, ông đúng là thần tiên!"
Đây là lần đầu tiên Chu Chính Hạo nhìn thấy Tề Phong Bình thi triển một chiêu thức đáng sợ như vậy.
Ông ta thầm nghĩ, may mà Tề đại sư là người phe mình, nếu không có ngày ông ta chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Có thể thấy lần này Tề Phong Bình đã quyết tâm thể hiện bản lĩnh thực sự của mình.
"Đi!"
Cuối cùng, Tề Phong Bình vung kiếm chém xuống, cắt sợi tóc mỏng như sợi chỉ trên tế đàn thành hai mảnh!
Đồng thời, chân nến hai bên lập tức bị dập tắt.
Kèm theo đó là một tiếng hét yếu ớt.
Như thể mọi thứ đã hoàn toàn kết thúc.
"Ha ha ha…"
Làm xong tất cả những điều này, Tề Phong Bình hài lòng cười lớn.
"Vậy là tôi đã hoàn toàn phá vỡ dương hỏa trong con nhóc họ Bạch đó!"
"Ngày mai, chỉ cần cô ta dám tới công ty, trận pháp Tam Dương Tụ Âm sẽ khởi động, và cô ta sẽ bị mắc kẹt trong vũng lầy tai họa, vĩnh viễn không thể trốn thoát!"
Hóa ra, để thể tác dụng của trận pháp Tam Dương Tụ Âm đạt hiệu quả cao hơn, Kỳ Phong Bình đã lập đàn và thi triển phép thuật từ xa để phá vỡ dương hỏa trên cơ thể Bạch Vi Vi.
Bằng cách này, Tam Dương Tụ Âm Trận sẽ đạt được hiểu quả trong một khoảng thời gian ngắn.
"Nếu đúng như dự tính thì bây giờ Bạch Vi Vi sẽ mắc bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh!"
Tề Phượng Bình hài lòng gật đầu nói, như thể đang âm thầm tán thưởng kiệt tác của mình.
"Tề đại sư giỏi quá!" Chu Chính Hào đứng ở bên cạnh nịnh nọt.
Đồng thời, ông ta cũng thực sự sợ hãi trước thuật pháp của Tề đại sư.
Tuy nhiên, Chu Chính Hào vẫn còn có điều thắc mắc.
"Tề đại sư, nếu ông có thể thi triển phép thuật từ xa, sao âm thầm giết chết con bé đó, thần không biết, quỷ không hay?"
Sự tồn tại của nhà họ Bạch luôn là cái gai trong mắt nhà họ Chu.
Nếu lần này nhà họ Bạch không bị tiêu diệt hoàn toàn, lỡ một ngày nào đó bọn họ quay trở lại, Tề đại sư cũng lui về ở ẩn thì nhà họ Chu sẽ ứng phó như thế nào?
Cho nên bây giờ, cách có lợi nhất đối với nhà họ Chu chính là nhỏ cỏ tận gốc!
"Thần không biết, quỷ không hay?"
Tề Phượng Bình liếc nhìn Chu Chính Hạo, ánh mắt lạnh lùng khiến Chu Chính Hào cảm thấy sợ hãi.
"Tổng giám đốc Chu, ông chưa từng nghe câu “lưới trời lồng lộng” sao!"
"Bây giờ, tôi vì nhà họ Chu của ông mà làm chuyện này đã là làm trái ý trời, tổn hại rất lớn đến âm đức của tôi rồi. Nếu ông còn muốn mượn dao giết người, vậy thì tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi!"
Tề Phượng Bình cũng biết niệm chú giết người là cấm kỵ! Với đạo hành hiện giờ, ông ta không thể mạo hiểm được.
Nếu thật sự giết người, ngay cả Tề Phong Bình cũng không biết khi nào mình sẽ bị ông trời trừng phạt.
Trước khi tuổi già ập đến, Tề Phong Bình muốn kiếm đủ tiền để nghỉ hưu, nhưng ông ta không dám mạo hiểm để kiếm số tiền có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình.
"Tề đại sư, tôi xin lỗi, tôi lỡ lời..." Chu Chính Hào nhanh chóng xin lỗi.
Thấy vậy, Tề Phượng Bình định sai người dỡ bỏ bàn thờ, cũng đã đến lúc ông ta nên nghỉ ngơi rồi.
Thuật pháp vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của ông ta.
Ngày mai sẽ có một trận chiến cam go khác, đó là bắt đầu trận pháp Tam Dương Tụ Âm.
Một khi trận pháp được kích hoạt thành công, trừ khi có điều gì đó bất ngờ xảy ra với ba tòa nhà còn lại của nhà Chu, nếu không mọi thứ sẽ ổn thỏa, không xảy ra trục trặc nào nữa.
Nhưng lúc này.
Ngọn nến vừa tắt bỗng nhiên lại bùng cháy.
Chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, xua tan không khí lạnh lẽo xung quanh.
"Hả?"
Nhìn thấy điều này, Tề Phong Bình giật mình sửng sốt, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu.
Ông ta nhìn về phía tế đàn, đưa tay nắm lấy hai sợi tóc kia, nhưng vẫn muộn một bước!
Sợi tóc mà Tề Phong Bình vừa mới cắt thành hai mảnh ngay lập tức bay lên không trung.
Ngay sau đó, nó quay đầu và bắn về phía Tề Phong Bình với tốc độ cao như một viên đạn nổ.
"Ah!"
Một tiếng hét vang lên.
Tề Phong Bình lùi lại mấy bước, cảm thấy vai đau thấu xương, máu không ngừng chảy ra.
Thì ra, hai sợi tóc mỏng như sợi tơ đã đâm sâu vào vai Tề Phong Bình.
Vù!
Tiếng gió nổi lên!
Tề Phong Bình bỗng nhiên cảm thấy sau lưng như có ánh sáng chiếu rọi!
Ông ta cảm nhận được hai quả cầu dương hỏa trên vai mình đã bị dập tắt bởi đòn tấn công này!
"Ah! Ai đó đang làm phép hại tôi!”
Tề Phượng Bình không làm hại được người khác, mà ngược lại, dương hỏa của ông ta lại bị dập tắt hai lần!
Người ta thường nói, cái chết giống như ngọn đèn tắt.
Hai trong ba ngọn dương hỏa trong cơ thể Tề Phong Bình đã bị dập tắt.
Dù đạo hành có cao, nhưng ông ta cũng không thể chịu nổi đòn này.
Đột nhiên, một ngụm máu phun ra.
Ông ta ngã ngửa ra đất và bất tỉnh.
Chương 179: Diệt cỏ diệt tận gốc
Ở phía bên kia.
Diệp Lâm cũng dùng chân khí của mình áp chế dương hỏa của Bạch Vi Vi.
Sau đó, anh đặt cô nằm thẳng trên ghế sofa.
Sau đó, lấy ra một sợi tóc cô.
Nhẹ nhàng hơ trên dương hỏa.
Mái tóc đột nhiên bị gãy thành hai mảnh.
Diệp Lâm cầm một sợi tóc, miệng niệm chú.
Đột nhiên, anh bắn về phía quả cầu dương hỏa trên người Bạch Vi Vi.
Hai phần tóc xuyên qua ngọn lửa và biến mất trong không gian.
Sau đó, xuyên qua đuôi tóc, một tiếng thét chói tai mơ hồ truyền đến.
Diệp Lâm không còn xa lạ gì với giọng nói đó nữa.
"Hóa ra là họ!"
Sắc mặt Diệp Lâm lạnh lùng, thầm hiểu ra.
Hôm nay đến đây thôi, đòn vừa rồi đã đủ cho ông ta rồi.
Ngày mai gặp nhau rồi giải quyết họ cũng không muộn.
"Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?"
Bạch Vi Vi chậm rãi tỉnh lại, đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Diệp Lâm kể cho cô nghe chuyện vừa xảy ra.
Bạch Vi Vi nghe xong thì giật mình kêu lên: "Tôi đang ở nhà mà ông ta cũng có thể hại được? Ông ta giỏi như vậy sao?"
Điều này hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của Bạch Vi Vi, cô cảm thấy vô cùng khó tin.
Đồng thời, nó cũng khiến cô cảm thấy rất sợ hãi, trong lòng dâng lên tâm lý phòng bị.
"Không sao, có tôi ở đây rồi." Diệp Lâm cười an ủi: “Tôi đã giúp cô đánh trả rồi, có lẽ tình huống bây giờ của ông ta không lạc quan lắm đâu!"
"Ít nhất thì đêm nay ông ta sẽ không thể làm gì, ngày mai gặp lại, tôi sẽ xử lý bọn họ!"
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Diệp Lâm và Bạch Vi Vi trở về nhà nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, nhà họ Chu.
"Tề đại sư, ông không sao chứ?"
Hôn mê gần nửa giờ, Tề Phong Bình cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng toàn thân vẫn đau nhức vô cùng.
Đặc biệt là cánh tay của ông ta, chúng dường như đã trở nên vô dụng, mất đi cảm giác, không thể nhấc lên hay dùng lực bình thường được.
Cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm cánh tay, cực kỳ đau khổ.
May mà Tề Phong Bình là người tu hành, có sức mạnh tinh thần hơn người nên mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Nếu là người khác đã sớm không thể chịu đựng được rồi.
"Tề đại sư, cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi, vừa rồi ông làm tôi sợ quá, còn tưởng rằng..."
Chu Chính Hào đang lo lắng, nếu Tề đại sư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ càng rắc rối hơn.
"Vừa rồi... Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ông lại đột nhiên bất tỉnh? Có phải đã làm phép quá sức không?"
Thích Phong Bình xoa đầu để tỉnh táo, nhận thức được tình hình của mình hiện giờ.
"Ưm... Chết tiệt..."
"Không ngờ lại bị tên nhóc kia tính kế, rơi vào bẫy của cậu ta!"
Bởi vì Tề Phong Bình không hề có tâm lý phòng ngự, cộng thêm Diệp Lâm phản công quá bất ngờ, khiến Tề Phong Bình trúng chiêu, ngã thẳng xuống đất.
Đương nhiên, Tề Phong Bình không biết, cho dù ông ta có chuẩn bị trước thì với thực lực của ông ta cũng khó có thể ngăn cản Diệp Lâm.
Chỉ là bản thân ông ta chưa nhận ra điều này mà thôi.
"Không đúng!"
Tề Phong Bình lại lắc đầu.
"Thằng nhóc đó làm sao có đủ sức lực để chiến đấu với tôi từ xa được?"
"Chắc chắn là sư phụ của cậu ta tới hỗ trợ!"
"Ừm... Người từ đánh với tôi chắc hẳn phải là một cao thủ trong giới phong thủy!"
Chu Chính Hào nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, ngạc nhiên nói: "Thằng nhóc đó đã mời sư phụ đến rồi à?"
"Chúng ta nên làm gì đây?"
Tề Phượng Bình hừ lạnh một tiếng: "Ông sợ cái gì? Chẳng phải còn có tôi sao?"
Là một thầy phong thủy nổi tiếng ở Yến Kinh, Tề Phong Bình đương nhiên sẽ không thừa nhận thất bại chứ đừng nói đến việc thừa nhận kỹ năng của mình kém hơn người khác.
"Tổng giám đốc Chu, ông nói rất đúng."
"Cần phải diệt trừ nhà tận gốc họ Bạch!"
Bây giờ, sau khi trúng chiêu này, Tề Phong Bình mới phát hiện thuật pháp phong thủy của đối phương cũng rất cao siêu.
Tục ngữ có câu, hai hổ đánh nhau, ắt có một con sẽ bị thương.
Rõ ràng là không thể đơn phương đè bẹp đối thủ được.
Vậy thì kết quả cuối cùng sẽ là một sống một còn!
Thấy Tề Phong Bình nói như vậy, Chu Chính Hào vô cùng vui sướng, đây chính là điều ông ta mong muốn.
Chu Chính Hào hứa hẹn: "Nhà họ Chu chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ! Nếu có thể hoàn toàn loại bỏ nhà họ Bạch, chúng tôi sẽ tăng gấp đôi lợi ích đã hứa với ông, Tề đại sư! "
Chu Chính Hào nghiến răng nghiến lợi, để giải quyết triệt để kẻ thù, ông ta sẽ không tiếc tiền.
"Tốt!"
Thấy thái độ của nhà họ Chu, Tề Phượng Bình lại càng có thêm động lực.
"Ngày mai, tôi sẽ kích hoạt Tam Dương Tụ Âm Trận, dốc toàn lực tiêu diệt nhà họ Bạch, không để lại hậu họa về sau!"
Đêm đó.
Nhà họ Diệp.
"Mẹ! Tất cả những gì con nói đều là sự thật!"
Diệp Trạch kể cho mẹ là Hứa Như Vân mọi chuyện xảy ra trong quán bar.
"Chỉ là không biết sau đó Hàn tiểu thư có phát hiện mình nhận nhầm người hay không?"
Đáng tiếc, sau đó Hàn Anh đã dọn dẹp quán bar nên Diệp Trạch không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Nhưng trong lòng mơ hồ có một tia chờ mong, hy vọng Hàn tiểu thư sẽ nhận ra mình đã nhận nhầm người, đồng thời dạy cho Diệp Lâm một bài học.
"Con nói tên vô dụng Diệp Lâm đó quen biết con trai của thống đốc phủ Thuận Thiên và con gái của chiến thần Thanh Châu sao?"
"Con đang đùa mẹ sao?"
Tất nhiên Hứa Như Vân không tin.
Đến bà ta còn không có tư cách để kết giao với con cái của các ông lớn đó chứ đừng nói là Diệp Lâm, một tên vô dụng bị đuổi ra khỏi nhà?
"Chắc họ say rượu nên nhận nhầm người thôi."
Hứa Như Vân tin rằng, ở một nơi như quán bar, việc uống say nhầm người là điều bình thường.
Có lần, khi đang vui vẻ trong quán bar, bà ta cũng nhận nhầm chồng, suýt nữa thì xảy ra chuyện.
"Nhưng mà..." Diệp Trạch còn muốn nói thêm điều gì.
Theo cậu ta thấy, Hàn tiểu thư thì có thể nhận nhầm người, nhưng Hoa cảnh vệ thì không giống không nhận nhầm người chút nào.
"Được rồi!" Hứa Như Vân ngắt lời con trai.
Bây giờ, bà ta không có thời gian quan tâm đến tên vô dụng đó.
"Ngày mai, yến tiệc của nhà họ Diệp chúng ta sẽ mời những tên tuổi lớn từ mọi tầng lớp đến tham dự. Mẹ phải kiểm tra danh sách những người tham dự, không có thời gian để nghe con nói đâu."
"Chuyện ngày mai có liên quan đến tương lai nhà họ Diệp chúng ta! Con cũng phải cư xử cho tốt!"
"Ông nội con muốn cử con ra ngoài đón khách, đây là cơ hội để làm quen với ông chủ giàu có, con nhất định phải nắm bắt cơ hội, không được gây phiền toái!"
Diệp Trạch nghe vậy, lập tức cười nói: "Mẹ yên tâm! Mọi việc cứ giao cho con! Đảm bảo sẽ không có vấn đề gì!"
Chương 180: Tương kế tựu kế
Tại thời điểm này.
Đông Hải.
Ông chủ của chợ đen, một người đàn ông mặc đồ sang trọng đang xem báo cáo hoạt động ngày hôm nay.
Mặc dù Mạnh Chu Huyền đã bị ám sát, cái miệng của ông ta đã bị phong ấn thành công, không cần phải lo lắng ông ta tiết lộ điều gì nữa.
Tuy nhiên, không có tin tức gì về các thành viên của Thiên Phạt được phái đến ám sát Kim Lũ Y, mọi liên lạc đều bị mất.
Bước đầu xác định rằng nhóm người đó đã bị xóa sổ.
Thậm chí đến thi thể cũng không còn.
"Làm sao có thể!"
Người đàn ông mặc đồ sang trọng vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.
Đó chính là tổ chức Thiên Phạt, một đội sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu.
Cho dù họ được yêu cầu ám sát một cao thủ cấp chiến thần, nếu không giết được thì cũng có thể khiến chiến thần đó bị thương nhẹ và trốn thoát thành công.
Nhưng bây giờ, chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh chỉ là một người phụ nữ, vậy mà cả đội lại bị tiêu diệt hoàn toàn?
Theo điều tra của họ về Kim Lũ Y thì đáng lẽ cô không phải là đối thủ của tổ chức Thiên Phạt mới phải.
"Đại nhân, ngài muốn phái sát thủ mạnh hơn của Thiên Phạt đi tiếp tục nhiệm vụ không?" Một ông già ở một bên cúi đầu nói: "Hay là để tôi đích thân ra tay?"
Trên danh nghĩa, ông già này là quản gia riêng của ông chủ.
Nhưng đằng sau, ông ta còn có một thân phận nổi bật hơn, đó là một trong những người sáng lập ra Thien Phạt.
Ngày xưa, ông ta cũng là một sát thủ đẳng cấp thế giới, khiến vô số người khiếp sợ.
Bây giờ lớn tuổi hơn, ông ta đã lui về phía sau, trở thành một quản gia kiêm vệ sĩ kín bên cạnh ông chủ chợ đen.
"Không!" Người đàn ông kia lập tức lắc đầu từ chối, không muốn mạo hiểm nữa.
Bởi vì các thành viên của Thiên Phạt cũng là một khối tài sản khổng lồ, không thể lãng phí một cách không rõ ràng như vậy được.
Chết thêm một người cũng sẽ là một tổn thất lớn cho chợ đen của họ.
"Tôi nghi ngờ... Chính chiến thần U Châu, Lý Úc Bạch đã bố trí cao thủ bên cạnh con gái nuôi của mình để bí mật bảo vệ cô ta!"
"Ừm! Chắc chắn là như vậy!"
Ngoài ra, người đàn ông kia không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
"Đi! Tiếp tục điều tra về Kim Lũ Y và mọi người xung quanh cô ta!"
"Biết địch biết ta, trăm trận thắng! Lần sau ra tay, không được phạm sai lầm ngu ngốc như vậy nữa!"
"Vâng!" Ông già vâng lệnh, lập tức cho nhóm tình báo tiếp tục phái người đi điều tra.
Ở bên kia, Phụng Thiên.
Nhà họ Trương.
Nhìn Hồ Đại Tiên một mình trốn thoát.
Trương Văn Viễn, người giàu nhất Phụng Thiên rất tức giận.
"Sao lại như vậy được?"
"Bọn chúng đúng là to gan!"
Bốn gia tộc được gửi đến đó, kẻ thì chết, kẻ thì đầu hàng.
Bây giờ chỉ còn lại nhà họ Hồ trốn thoát trở về.
Làm sao Trương Văn Viễn có thể chấp nhận kết quả này được?
Mà càng đáng phẫn nộ hơn là đối phương thậm chí còn muốn lợi dụng nhà họ Bạch và nhà họ Hoàng để chĩa súng vào mình?
"Nhà họ Khôi tự ý hành động, chết cũng đáng. Nhưng nhà họ Bạch và họ Hoàng lại dám công khai làm phản, tội không thể tha thứ!"
Trương Văn Nguyên lập tức quyết định: "Đi khống chế hai gia tộc này trước, đề phòng bọn họ liên thủ đối phó tôi!"
Nhà họ Trương quyết định ra tay trước.
"Vâng!"
Hồ Đại Tiên lập tức nhận mệnh, muốn lấy công chuộc tội.
Ông ta không thể chiến lại tên nhóc họ Diệp kia, chẳng lẽ đến nhà họ Bạch và họ Hoàng cũng không đấu lại sao?
Nhân lúc tộc trưởng của hai gia tộc này vẫn chưa trở về, ông ta sẽ đi trước một bước, một lưới bắt gọn tất cả.
Hồ Đại Tiên đứng lên, chuẩn bị hành động.
Nhưng vào lúc này, Hồ Đại Tiên lại loạng choạng ngã xuống đất.
"Độc?"
"Ai đó đã hạ độc trong không khí?"
Hồ Đại Tiên có linh cảm gì đó, vẻ mặt chợt thay đổi.
Người có thể hạ độc mà thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ bà già chết tiệt nhà họ Bạch ra thì còn ai vào đây?
"Là ai?" Trương Văn Nguyên thấy vật thì sợ hãi đứng dậy, nhưng hai chân đã yếu ớt ngã xuống ghế.
"Ha ha ha… "
Ngoài cửa vang lên một tràng cười điên cuồng.
"Bà Bạch, kỹ thuật hạ độc của bà càng ngày càng tinh vi!"
"Cách xa hàng trăm mét cũng có thể ra tay chuẩn xác! Nhìn xem, con cáo già đó trúng chiêu rồi kìa, haha...".
Hồ Đại Tiên thấy vậy, vừa ngạc nhiên, vừa tức giận: "Quả nhiên là các người! Đám ăn cháo đá bát!"
Lúc này, hai ông bà già trông như bóng ma đột nhiên xuất hiện.
Hồ Đại Tiên cho rằng mình trốn thoát trong đêm đã nhanh lắm rồi, nhưng không ngờ hai người này lại quay lại nhanh như vậy.
"Bà Bạch!" Trương Văn Nguyên không thể tin vào mắt mình: “Bà thật sự muốn phản bội nhà họ Trương sao?"
Bà Bạch chậm rãi thở dài: “Tôi không còn cách nào khác.”
"Không ngờ đối phương lại là đệ tử của một đại vu, mạng sống của cả tộc tôi đều nằm trong tay đối phương, tấn công nhà họ Trương là biện pháp cuối cùng!"
Trương Văn Viễn tức giận nói: “Vậy bà không sợ chúng ta nhà họ Trương báo thù sao?”
Sợ!
Tất nhiên là bà Bạch sợ.
Nhưng so với sự trả thù trong tương lai, mối đe dọa đến tính mạng bây giờ mới là điều bà ta nên cân nhắc hơn.
"Khà khà, ông Trương! Bây giờ, ông đang nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi."
Lúc này, Hoàng Tam Gia lạnh lùng chế nhạo.
"Đợi tuần sau cậu Diệp đến Phụng Thiên, chúng tôi sẽ giao ông cho cậu ấy xử lý."
"Chúng ta sẽ không đợi nhà họ Trương các ông báo thù đâu, sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ cao chạy xa bay!"
"Hừ!" Trương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Không hổ danh là người giàu nhất, cũng từng là nhân vật quyền lực một thời.
Nếu có chuyện xảy ra, tất nhiên ông ta sẽ có phương án dự phòng.
"Các người thật sự cho rằng chỉ với chút năng lực của mình thì có thể đấu với nhà họ Trương chúng tôi sao?"
“Nếu tên nhóc họ Diệp kia dám tới, tôi sẽ cho cậu ta không có đường quay trở lại!”
Nói xong, Trương Văn Viễn hét lớn: "Ông Đoan Mộc! Xin hãy ra tay đi!"
Chưa kịp nói xong, một bóng đen từ không trung hiện ra như một vị thần giáng thế.
Hai chưởng liên tiếp, dễ dàng đánh ngã bà Bạch và ông Hoàng xuống đất.
“Sao có thể như vậy được!” Bà nội Bạch mặt mày tái mét: “Ông là ai?”
Chất độc của bà ta không có tác dụng với người này sao?
"Ông... Ông là võ cổ giả ư?" Hoàng tiên sinh bị đánh hộc máu, cho dù có chồn tiên nhập hồn cũng bị thương nặng.
Sức mạnh đáng sợ như vậy chỉ có thể là võ cổ giả mà thôi!
"Hừ!"
Ông lão được nhà họ Trương kính trọng gọi là Đoan Mộc hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.
Hiển nhiên, đám tôm tép này không có tư cách để biết thân phận của ông ta.
Ngay lập tức, Trương Văn Viễn lấy lại quyền kiểm soát tình hình.
Qua câu hỏi của anh, ông ta biết được rằng tuần tới Diệp Lâm sẽ đích thân đến đây.
"Được rồi! Tôi không có đi tìm cậu ta thì thôi, cậu ta còn dám tới chỗ tôi để tính sổ?"
Trương Văn Nguyên trợn mắt, chuẩn bị tương kế tựu kế.
"Hai người hãy thông báo cho Diệp Lâm biết tôi đã bị các người giam lỏng, bảo cậu ta nhanh tới đây!"
Để bảo vệ cấp trên của mình, phụ tá Ân Hồng Trang đã chủ động đứng ra, chuẩn bị nghênh chiến.
"Cô?"
Hàn Anh cười khinh thường: “Cô không đủ tư cách để đấu với tôi!”
"Nếu không phải nể mặt Kim Lũ Y, cô thậm chí không có tư cách để tiến vào đây!"
Hàn Anh hoàn toàn không để ý đến vị phụ tá này.
Ân Hồng Trang hừ lạnh một tiếng, ăn miếng trả miếng: "Nếu không phải vì nể mặt đại nhân của chúng ta, tôi cũng không thèm nói chuyện với đám con nhà giàu vô học như các người. Một đao của tôi cũng có thể biến nơi này thành đống đổ nát!"
Những lời này vừa nói ra, không chỉ Hàn Anh tức giận mà cả Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng không thể ngồi yên.
"Cái gì, cô nói ai vô học bất tài? Một phụ tá nhỏ nhoi như cô mà cũng dám ngạo mạn trước mặt chúng ta! Ai cho cô cái can đảm đó vậy hả?"
"Kim đại nhân, sao cô không quản lý người của mình đi? Cứ để cô ta nói nhảm như vậy à?"
Kim Lũ Y nói với Ân Hồng Trang: "Hồng Trang, cô lui xuống đi."
“Vâng!” Ân Hồng Trang liếc nhìn Hàn Anh một cái, sau đó mới bước sang một bên.
Chỉ nghe Kim Lũ Y tiếp tục nói: "Hàn Anh, tôi không rảnh ở đây tranh cãi với co. Nếu cô thật sự muốn khiêu chiến với tôi thì hãy đợi đến đại hội quân sự lần sau, chúng ta sẽ phân thắng bại!"
Đại hội quân sự được Bộ Quốc phòng chức năm năm một lần, quy tụ tất cả các chiến binh mạnh nhất từ chín chiến khu.
Đó sẽ là một sự kiện lớn của toàn thể giới quân sự Đại Hạ.
Trong đó, những cuộc tranh tài giữa các chiến khu đương nhiên sẽ là điểm nhấn.
“Được!” Hàn Anh gật đầu: “Đến lúc đó, tôi sẽ đánh bại cô trước mặt toàn quân!”
Cuối cùng, hai người hẹn tái đấu tại đại hội quân sự.
Ngay lúc Kim Lũ Y đang chuẩn bị rời đi thì chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Bây giờ, ở Yến Kinh đang có một cao thủ thần bí. Nếu cô thật sự ngứa ngáy thì có thể tìm anh ta để giao hữu."
"Nếu cô có thể đánh bại anh ta, tôi sẽ tâm phục khẩu phục!"
Nghe vậy, Hàn Anh cũng không khỏi tò mò.
“Rốt cuộc đó là thần thánh phương mà có thể khiến cô nể trọng như vậy?”
Hàn Anh biết rất rõ Kim Lũ Y cũng giống như mình, là người không dễ dàng khuất phục người khác. Nếu cô đã nói ra điều này thì có nghĩa là người này rất mạnh, thậm chí còn hơn cả hai người họ.
"Anh ta tên là Diệp Côn Luân!" Nói xong, Kim Lũ Y ranh mãnh liếc nhìn Diệp Lâm.
Mặc dù cô không vạch trần Diệp Lâm trước mặt mọi người, nhưng cũng chỉ cách một bước mà thôi!
Sau đó, cô lại nghĩ, sao mình đã nói đến vậy mà Hàn Anh cũng không phát hiện ra Diệp Lâm bên cạnh là một tên giả mạo nhỉ?
Người mà nhà họ Hàn thực sự kính trọng chắc chắn là Diệp Côn Luân chứ không phải Diệp Lâm!
Tuy nhiên, Hàn Anh không suy nghĩ nhiều mà chỉ lẩm bẩm và lặp lại cái tên đó nhiều lần trong miệng.
"Diệp Côn Luân? Diệp Côn Luân!"
Hàn Anh hỏi mọi người xung quanh: “Các anh có biết người này không?”
"Cái này..." Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng tỏ vẻ bối rối, tự hỏi người này xuất hiện ở Yến Kinh từ khi nào?
Họ chưa bao giờ nghe qua!
Suy cho cùng, Diệp Lâm chỉ xuất hiện với cái tên Diệp Côn Luân vài lần, và có rất ít người thực sự biết được thân phận này.
Ngay cả Hoa Quốc Đống và Bàng Văn Hiên cũng lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, cả hai đều cảm thấy rất lạ.
"Tôi không biết, tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó..." Cả hai người đều lắc đầu.
Lúc này, như thể nghĩ tới điều gì đó, v lại nhìn về phía Diệp Lâm.
"Diệp Côn Luân?"
Hàn Anh buột miệng nói.
Thấy vậy, Diệp Lâm chợt giật mình, cho rằng cô ấy đã đoán được?
Chẳng lẽ cô ấy có thể đọc được suy nghĩ sao?
“Người này cùng họ với anh, anh có biết không?” Hàn Anh bổ sung thêm.
"À..." Diệp Lâm bật cười, anh còn tưởng mình bị cô ấy phát hiện rồi chứ.
Hóa ra cô ấy chỉ phát hiện mình và Diệp Côn Luân cùng họ chứ không phải cùng một người.
Sau đó, Diệp Lâm sờ sờ mũi, lắc đầu phủ nhận: "Tôi không biết."
Diệp Lâm không biết Kim Lũ Y đang nghĩ gì, bản thân cô không chịu đánh mà lại đẩy tôi ra làm lá chắn là sao?
Dưới tình huống như vậy, Diệp Lâm chắc chắn sẽ không thừa nhận thân phận khác của mình, nếu không anh sẽ vướng vào lại là một vấn đề khác với Hàn Anh.
Cùng lúc đó.
Sau khi Kim Lũ Y và Ân Hồng Trang rời khỏi quán bar.
Phụ tá Ân Hồng Trang vẫn còn hơi tức giận.
"Đại nhân, những người đó bắt nạt người quá đáng! Tại sao cô không dạy cho họ một bài học chứ?"
“Đặc biệt là người tên Hàn Anh đó, năng lực thì chẳng có mấy mà tính tình lại kiêu ngạo.”
"Rõ ràng là không bằng cô nhưng vẫn muốn khiêu chiến, còn muốn thay thế cô nữa chứ!"
"Cô nên ứng chiến một lần để cô ta từ bỏ đi thì hơn!"
Nghe vậy, Kim Lũ Y khẽ mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói với phụ tá.
"Hồng Trang, nhớ kỹ, chúng ta khác với bọn họ."
"Họ có thể phạm đủ loại sai lầm, cùng lắm là làm lại từ đầu."
"Còn chúng ta, nếu chỉ phạm một sai lầm, chúng ta sẽ mất tất cả, không thể sửa chữa được."
Nói xong, Kim Lũ Y chậm rãi thở dài: "Nếu hôm nay tôi đấu với cô ấy, dù thắng hay thua cũng không có ích lợi gì."
“Nếu tôi thua, chắc chắn họ sẽ tìm mọi cách để hạ nhục tôi, thậm chí truyền ra ngoài để tôi không còn chỗ đứng trong quân đội”.
"Cho dù cuối cùng tôi thắng, cũng có thể sẽ có người tố cáo sau lưng tôi, nói tôi tùy tiện đánh nhau với người khác, khả năng cao sẽ bị kiểm điểm!"
Nghe vậy, Ân Hồng Trang trầm ngâm gật đầu.
"May mà đại nhân suy nghĩ cẩn thận, đúng là nguy hiểm thật!"
Kim Lũ Y cũng vỗ nhẹ lên vai Ân Hồng Trang và động viên: "Đừng quên trách nhiệm mà chúng ta gánh vác!"
"Chúng ta là đội cận vệ Yến Kinh, là người bảo vệ thành phố này! Cho dù là lúc nào hay ở đâu, đều phải cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình, không được xung đột với người khác, càng không thể tùy tiện ra tay đánh người được!"
"Đây là luật thép của đội cận vệ Yến Kinh!"
"Là chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh, tôi càng phải kiên định hơn, không thể phạm sai lầm!"
Kim Lũ Y rất tự hào khi được gia nhập đội cận vệ Yến Kinh, không thể vì một vấn đề tầm thường như vậy mà sơ suất làm hỏng chuyện được.
Nếu vừa rồi cô ra tay và bị đình chỉ để điều tra, cô sẽ không còn mặt mũi để gặp cha nuôi nữa.
“Tôi sẽ ghi nhớ lời dạy của đại nhân!” Ân Hồng Trang nghiêm nghị nói.
Cuối cùng, cả hai lại lên xe rời đi.
Kim Lũ Y rời đi không lâu, Diệp Lâm đang định đứng dậy chào tạm biệt.
"Anh Diệp, tôi sắp phải trở về rồi." Hàn Anh hào phóng đưa ra lời mời: “Nếu anh rảnh, anh có thể đến doanh trại Thanh Châu gặp tôi."
"Được, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tới thăm." Diệp Lâm nói. Sau đó, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, anh tò mò hỏi: "Không biết bây giờ, Ung Châu là do ai phụ trách?"
"Anh đang nói chiến thần Ung Châu sao?" Hàn Anh đáp: “Kể từ khi chiến thần Ung Châu trước đó mất liên lạc, Ung Châu tạm thời không có người lãnh đạo, phụ tá trước đây đang thay mặt quản lý."
"Nhưng tôi nghe nói gần đây họ đã chọn ra một nhóm các chiến binh ưu tú, sau đó thông qua một cuộc thi để chọn ra người kế vị chiến thần. Phía Thanh Châu chúng tôi cũng đã nhận được lời mời đến đó làm nhân chứng và trọng tài.”
Diệp Lâm gật đầu, sau đó tạm biệt rồi rời đi.
Nhìn bóng Diệp Lâm đi xa dần, Hàn Anh chợt nhớ ra, chẳng phải biệt danh của chiến thần Ung Châu chính là Côn Luân sao?
Chương 177: Dương hỏa lụi tàn
Chiến Thần Ung Châu!
Có biệt danh là Côn Luân!
Diệp Côn Luân?
Hàn Anh kết nối những thông tin rời rạc này lại với nhau, tự hỏi liệu người đàn ông bí ẩn tên Diệp Côn Luân này có liên quan đến cựu chiến thần Ung Châu hay không?
Sau đó lại bóng dáng Diệp Lâm ở đằng xa.
Hàn Anh càng cảm thấy nghi ngờ.
Tại sao Diệp Lâm lại quan tâm đến tình hình ở Ung Châu?
Phải chăng anh có mối liên hệ nào đó với Diệp Côn Luân, hay chiến thần Ung Châu?
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng Hàn Anh cũng nhanh chóng bỏ qua sau đầu.
Bởi vì, vào tháng tới, một cuộc thi được tổ chức ở doanh trại Ung Châu sẽ gây chấn động khắp nơi.
Điều này cũng liên quan đến ứng cử viên cho vị trí chiến thần Ung Châu tiếp theo.
Các chiến thần từ các khu quân sự khác cũng sẽ được mời đến đó làm trọng tài và làm nhân chứng.
Đến lúc đó, cho dù là Diệp Lâm hay Diệp Côn Luân, nếu thật sự có quan hệ họ hàng với chiến Thần Ung Châu tiền nhiệm, chắc chắn sẽ xuất hiện.
Hàn Anh có chút mong sẽ được gặp lại Diệp Lâm hoặc Diệp Côn Luân ở Ung Châu.
"Kim Lũ Y nói rằng nếu mình có thể đánh bại Diệp Côn Luân, cô ấy sẽ chịu thua?" Hàn Anh mỉm cười tin: “Được, mình sẽ đợi anh ta ở doanh trại Ung Châu!"
"Đừng làm tôi thất vọng đấy!"
Lúc này, Diệp Lâm đã lên xe của Hoa Quốc Đống chuẩn bị về nhà.
"Sư phụ, xin lỗi anh. Vốn định mời anh ra ngoài uống một ly để bồi dưỡng tình cảm thầy trò. Kết quả lại xảy ra chuyện lớn như vậy..."
Trong lúc lái xe, Hoa Quốc Đống không ngừng xin lỗi Diệp Lâm về chuyện vừa xảy ra.
Mặc dù cuối cùng Hàn Anh đã đứng ra hòa giải và giải quyết sự việc.
Nhưng anh ta vẫn sợ Diệp Lâm sẽ để ý đến những lời không hay của Bàng Văn Hiên.
“Không sao đâu.” Diệp Lâm không phải là người nhỏ nhen, anh sẽ không bao giờ để ý chuyện cũ.
Hơn nữa, anh cũng đã dạy cho Bàng Văn Hiên một bài học rồi.
Điều đáng tiếc duy nhất là anh đã không thuyết phục được Bàng Văn Hiên giúp anh tìm lại hồ sơ vụ án năm đó.
Nhìn thấy Diệp Lâm trầm ngâm suy tư, Hoa Quốc Đống cũng đoán được Diệp Lâm đang suy nghĩ điều gì.
Thấy vậy, anh ta bèn nói thêm: “Tôi sẽ nhờ cha tôi giúp điều tra sự việc năm đó. Nếu có manh mối gì tôi sẽ báo cho anh biết.”
"Được, cảm ơn anh." Diệp Lâm nhận Hoa Quốc Đống làm đồ đệ cũng một phần là vì chuyện này.
Cha anh ta là thống đốc phủ Thuận Thiên, lại là người trong cuộc, có chức vị cao, cũng dễ dàng dò hỏi.
"Sư phụ, không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm." Hoa Quốc Đống nhân cơ hội nói: "À, đúng rồi, sư phụ này, khi nào anh mới chính thức dạy cho tôi vài chiêu đây. Dạy y thuật hay công phu gì cũng được.”
"Sau khi giải quyết xong tranh chấp với nhà họ Diệp, tôi sẽ đi đến Phụng Thiên một chuyến." Diệp Lâm nói: "Lúc đó, tôi sẽ dẫn anh theo, trên đường sẽ tiện thể dạy anh mấy chiêu."
Nghe tin tuần sau sẽ đến Phụng Thiên, Hoa Quốc Đống vui mừng khôn xiết, liên tục nói rằng mình sẽ chuẩn bị thật tốt.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Lâm về đến nhà.
Bạch Vi Vi cũng vừa tan sở.
"Ngày mai, nhà họ Diệp sẽ tổ chức yến tiệc, mời tất cả cổ đông lớn tới. Ngoại trừ nhà họ Bạch ra, người của năm đại gia tộc còn lại cũng được mời."
Bạch Vi Vi báo tin này cho Diệp Lâm.
“Ngày mai chúng ta có tham dự không?”
"Những gia tộc khác cũng đang chờ anh làm quyết định."
"Nếu anh không muốn đi, mọi người sẽ vắng mặt."
Diệp Lâm nghe vậy, khẽ mỉm cười: "Đi chứ, tại sao không?"
"Bây giờ, chúng ta đã nắm chủ động, kiểm soát hơn 30% cổ phần của nhà họ Diệp rồi."
"Họ tổ chức bữa tiệc này cũng là có việc cần nhờ, sao chúng ta có thể vắng mặt được?"
“Chẳng lẽ ta lại sợ họ sao?”
Bạch Vi Vi nghe vậy, gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ thông báo cho nhà họ Thôi, mời bọn họ ngày mai cùng nhau tham dự yến tiệc."
Sau khi lần lượt gọi điện cho năm gia tộc lớn.
Bạch Vi Vi tò mò hỏi thái độ của Diệp Lâm đối với chuyện này.
Bữa tiệc này sẽ kết thúc như thế nào?
"Anh Diệp, anh có muốn hòa giải với nhà họ Diệp không?"
Bạch Vi Vi biết rằng tất cả những gì Diệp Lâm làm chỉ là trút giận vì bị đuổi ra khỏi nhà.
Bây giờ, anh đã có thể ngẩng cao đầu trở về, dù sao nhà họ Diệp vẫn là nhà của anh.
"Hòa giải?" Diệp Lâm khẽ mỉm cười: “Vậy còn phải xem nhà họ Diệp có thành ý hay không đã."
Nếu ông cụ Diệp sẵn sàng nhượng bộ, để Diệp Lâm nắm giữ đại cục, thì đương nhiên Diệp Lâm sẽ không đuổi cùng giết tận nhà họ Diệp nữa.
Nhưng nếu nhà họ Diệp chỉ xin lỗi lấy lệ để Diệp Lâm trở về với gia tộc, thì Diệp Lâm chỉ có thể dùng cách riêng của mình để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình mà thôi.
Đúng lúc này.
Vẻ mặt của Bạch Vi Vi đột nhiên thay đổi, cô ôm chặt ngực, vẻ mặt đau đớn.
"Sao vậy?" Diệp Lâm nhanh chóng bước tới kiểm tra tình hình.
"Tôi... Đau quá..." Bạch Vi Vi toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dần dần tái nhợt: “Tôi không thở được... Tim tôi... Tim tôi đau quá... Tôi..."
Bạch Vi Vi cảm thấy như sắp chết vậy.
Đó là sự đau đớn và thống khổ khi cận kề cái chết.
"Sao lại vậy được?"
Diệp Lâm nhanh chóng kiểm tra, phát hiện cơ thể Bạch Vi Vi không có việc gì.
Tuy nhiên, tình hình của Bạch Vi Vi vô cùng bấp bênh, như thể tính mạng của cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nếu đây chỉ là giả vờ thì kỹ năng diễn xuất của Bạch Vi Vi đúng là quá đáng sợ.
Thật giả lẫn lộn.
Nhưng Diệp Lâm biết Bạch Vi Vi sẽ không làm ra trò đùa nhàm chán như vậy.
Hơn nữa, loại đau đớn đó ăn sâu vào tận xương tủy, nếu không tự mình trải qua, ngay cả một diễn viên từng đoạt giải Oscar cũng không thể giả vờ được.
Sau khi loại bỏ hết những yếu tố bất khả thi, chỉ còn một đáp án duy nhất.
"Xem ra... Có người đang âm thầm làm phép hại Bạch Vi Vi!"
Diệp Lâm lập tức đan chéo hai ngón tay và vẫy nhẹ.
Đột nhiên, mọi thứ trước mặt anh đều thay đổi.
Tất cả nguồn gốc của vũ trụ đều rơi vào tầm mắt.
Anh nhìn thấy quả cầu dương hỏa trên người Bạch Vi Vi đang dao động dữ dội, vô cùng nguy hiểm.
Cái gọi là dương hỏa là ngọn lửa vô hình trên cơ thể con người.
Con người thuộc tính dương, nếu dương khí mạnh thì sẽ miễn nhiễm với mọi loại tổn hại.
Một khi dương khí dao động sẽ dễ bị tà khí tấn công.
"Quả nhiên là vậy!" Kiểm tra xong, Diệp Lâm càng khẳng định suy đoán của mình.
Có người đang âm thầm làm phép, tác động lên Bạch Vi Vi.
Vì cơ thể phụ nữ vốn là thuộc tính âm nên hầu hết những người dùng tà thuật nhắm vào phụ nữ luôn thành công.
"Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ gậy ông đập lưng ông!"
Diệp Lâm lập tức hạ quyết tâm đấu với người kia.
“Tôi cũng sẽ cho ông nếm thử cảm giác bị tà thuật phản phệ!”
Chương 178: Chiến đấu từ xa
Lúc này, nhà họ Chu.
Trên bàn thờ đặt những cây nến đỏ và một sợi tóc dài.
Nến đỏ được làm từ dầu của xác chết.
Còn sợi tóc chính là tóc của Bạch Vi Vi.
Tề Phong Bình cầm Thất Tinh Kiếm, bước theo hình Bát quái và lẩm bẩm điều gì đó.
"Hu… Ha…!"
Mỗi nhát kiếm đều kèm theo một cơn gió mạnh, khiến ánh nến cũng dập dờn theo.
Dưới lưỡi kiếm, mơ hồ nghe thấy tiếng hét của một người phụ nữ.
Chu Chính Hào ở một bên tỏ vẻ sợ hãi.
Hơn nữa, giữa trời nắng nóng, căn phòng lại giống như một hầm băng, Chu Chính Hào không khỏi quấn mình trong chiếc áo khoác lông vũ để giữ ấm.
"Tề đại sư, ông đúng là thần tiên!"
Đây là lần đầu tiên Chu Chính Hạo nhìn thấy Tề Phong Bình thi triển một chiêu thức đáng sợ như vậy.
Ông ta thầm nghĩ, may mà Tề đại sư là người phe mình, nếu không có ngày ông ta chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Có thể thấy lần này Tề Phong Bình đã quyết tâm thể hiện bản lĩnh thực sự của mình.
"Đi!"
Cuối cùng, Tề Phong Bình vung kiếm chém xuống, cắt sợi tóc mỏng như sợi chỉ trên tế đàn thành hai mảnh!
Đồng thời, chân nến hai bên lập tức bị dập tắt.
Kèm theo đó là một tiếng hét yếu ớt.
Như thể mọi thứ đã hoàn toàn kết thúc.
"Ha ha ha…"
Làm xong tất cả những điều này, Tề Phong Bình hài lòng cười lớn.
"Vậy là tôi đã hoàn toàn phá vỡ dương hỏa trong con nhóc họ Bạch đó!"
"Ngày mai, chỉ cần cô ta dám tới công ty, trận pháp Tam Dương Tụ Âm sẽ khởi động, và cô ta sẽ bị mắc kẹt trong vũng lầy tai họa, vĩnh viễn không thể trốn thoát!"
Hóa ra, để thể tác dụng của trận pháp Tam Dương Tụ Âm đạt hiệu quả cao hơn, Kỳ Phong Bình đã lập đàn và thi triển phép thuật từ xa để phá vỡ dương hỏa trên cơ thể Bạch Vi Vi.
Bằng cách này, Tam Dương Tụ Âm Trận sẽ đạt được hiểu quả trong một khoảng thời gian ngắn.
"Nếu đúng như dự tính thì bây giờ Bạch Vi Vi sẽ mắc bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh!"
Tề Phượng Bình hài lòng gật đầu nói, như thể đang âm thầm tán thưởng kiệt tác của mình.
"Tề đại sư giỏi quá!" Chu Chính Hào đứng ở bên cạnh nịnh nọt.
Đồng thời, ông ta cũng thực sự sợ hãi trước thuật pháp của Tề đại sư.
Tuy nhiên, Chu Chính Hào vẫn còn có điều thắc mắc.
"Tề đại sư, nếu ông có thể thi triển phép thuật từ xa, sao âm thầm giết chết con bé đó, thần không biết, quỷ không hay?"
Sự tồn tại của nhà họ Bạch luôn là cái gai trong mắt nhà họ Chu.
Nếu lần này nhà họ Bạch không bị tiêu diệt hoàn toàn, lỡ một ngày nào đó bọn họ quay trở lại, Tề đại sư cũng lui về ở ẩn thì nhà họ Chu sẽ ứng phó như thế nào?
Cho nên bây giờ, cách có lợi nhất đối với nhà họ Chu chính là nhỏ cỏ tận gốc!
"Thần không biết, quỷ không hay?"
Tề Phượng Bình liếc nhìn Chu Chính Hạo, ánh mắt lạnh lùng khiến Chu Chính Hào cảm thấy sợ hãi.
"Tổng giám đốc Chu, ông chưa từng nghe câu “lưới trời lồng lộng” sao!"
"Bây giờ, tôi vì nhà họ Chu của ông mà làm chuyện này đã là làm trái ý trời, tổn hại rất lớn đến âm đức của tôi rồi. Nếu ông còn muốn mượn dao giết người, vậy thì tính chất sự việc đã hoàn toàn thay đổi!"
Tề Phượng Bình cũng biết niệm chú giết người là cấm kỵ! Với đạo hành hiện giờ, ông ta không thể mạo hiểm được.
Nếu thật sự giết người, ngay cả Tề Phong Bình cũng không biết khi nào mình sẽ bị ông trời trừng phạt.
Trước khi tuổi già ập đến, Tề Phong Bình muốn kiếm đủ tiền để nghỉ hưu, nhưng ông ta không dám mạo hiểm để kiếm số tiền có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình.
"Tề đại sư, tôi xin lỗi, tôi lỡ lời..." Chu Chính Hào nhanh chóng xin lỗi.
Thấy vậy, Tề Phượng Bình định sai người dỡ bỏ bàn thờ, cũng đã đến lúc ông ta nên nghỉ ngơi rồi.
Thuật pháp vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng của ông ta.
Ngày mai sẽ có một trận chiến cam go khác, đó là bắt đầu trận pháp Tam Dương Tụ Âm.
Một khi trận pháp được kích hoạt thành công, trừ khi có điều gì đó bất ngờ xảy ra với ba tòa nhà còn lại của nhà Chu, nếu không mọi thứ sẽ ổn thỏa, không xảy ra trục trặc nào nữa.
Nhưng lúc này.
Ngọn nến vừa tắt bỗng nhiên lại bùng cháy.
Chiếu sáng toàn bộ đại sảnh, xua tan không khí lạnh lẽo xung quanh.
"Hả?"
Nhìn thấy điều này, Tề Phong Bình giật mình sửng sốt, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu.
Ông ta nhìn về phía tế đàn, đưa tay nắm lấy hai sợi tóc kia, nhưng vẫn muộn một bước!
Sợi tóc mà Tề Phong Bình vừa mới cắt thành hai mảnh ngay lập tức bay lên không trung.
Ngay sau đó, nó quay đầu và bắn về phía Tề Phong Bình với tốc độ cao như một viên đạn nổ.
"Ah!"
Một tiếng hét vang lên.
Tề Phong Bình lùi lại mấy bước, cảm thấy vai đau thấu xương, máu không ngừng chảy ra.
Thì ra, hai sợi tóc mỏng như sợi tơ đã đâm sâu vào vai Tề Phong Bình.
Vù!
Tiếng gió nổi lên!
Tề Phong Bình bỗng nhiên cảm thấy sau lưng như có ánh sáng chiếu rọi!
Ông ta cảm nhận được hai quả cầu dương hỏa trên vai mình đã bị dập tắt bởi đòn tấn công này!
"Ah! Ai đó đang làm phép hại tôi!”
Tề Phượng Bình không làm hại được người khác, mà ngược lại, dương hỏa của ông ta lại bị dập tắt hai lần!
Người ta thường nói, cái chết giống như ngọn đèn tắt.
Hai trong ba ngọn dương hỏa trong cơ thể Tề Phong Bình đã bị dập tắt.
Dù đạo hành có cao, nhưng ông ta cũng không thể chịu nổi đòn này.
Đột nhiên, một ngụm máu phun ra.
Ông ta ngã ngửa ra đất và bất tỉnh.
Chương 179: Diệt cỏ diệt tận gốc
Ở phía bên kia.
Diệp Lâm cũng dùng chân khí của mình áp chế dương hỏa của Bạch Vi Vi.
Sau đó, anh đặt cô nằm thẳng trên ghế sofa.
Sau đó, lấy ra một sợi tóc cô.
Nhẹ nhàng hơ trên dương hỏa.
Mái tóc đột nhiên bị gãy thành hai mảnh.
Diệp Lâm cầm một sợi tóc, miệng niệm chú.
Đột nhiên, anh bắn về phía quả cầu dương hỏa trên người Bạch Vi Vi.
Hai phần tóc xuyên qua ngọn lửa và biến mất trong không gian.
Sau đó, xuyên qua đuôi tóc, một tiếng thét chói tai mơ hồ truyền đến.
Diệp Lâm không còn xa lạ gì với giọng nói đó nữa.
"Hóa ra là họ!"
Sắc mặt Diệp Lâm lạnh lùng, thầm hiểu ra.
Hôm nay đến đây thôi, đòn vừa rồi đã đủ cho ông ta rồi.
Ngày mai gặp nhau rồi giải quyết họ cũng không muộn.
"Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?"
Bạch Vi Vi chậm rãi tỉnh lại, đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Diệp Lâm kể cho cô nghe chuyện vừa xảy ra.
Bạch Vi Vi nghe xong thì giật mình kêu lên: "Tôi đang ở nhà mà ông ta cũng có thể hại được? Ông ta giỏi như vậy sao?"
Điều này hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của Bạch Vi Vi, cô cảm thấy vô cùng khó tin.
Đồng thời, nó cũng khiến cô cảm thấy rất sợ hãi, trong lòng dâng lên tâm lý phòng bị.
"Không sao, có tôi ở đây rồi." Diệp Lâm cười an ủi: “Tôi đã giúp cô đánh trả rồi, có lẽ tình huống bây giờ của ông ta không lạc quan lắm đâu!"
"Ít nhất thì đêm nay ông ta sẽ không thể làm gì, ngày mai gặp lại, tôi sẽ xử lý bọn họ!"
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Diệp Lâm và Bạch Vi Vi trở về nhà nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, nhà họ Chu.
"Tề đại sư, ông không sao chứ?"
Hôn mê gần nửa giờ, Tề Phong Bình cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng toàn thân vẫn đau nhức vô cùng.
Đặc biệt là cánh tay của ông ta, chúng dường như đã trở nên vô dụng, mất đi cảm giác, không thể nhấc lên hay dùng lực bình thường được.
Cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm cánh tay, cực kỳ đau khổ.
May mà Tề Phong Bình là người tu hành, có sức mạnh tinh thần hơn người nên mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được.
Nếu là người khác đã sớm không thể chịu đựng được rồi.
"Tề đại sư, cuối cùng ông cũng tỉnh lại rồi, vừa rồi ông làm tôi sợ quá, còn tưởng rằng..."
Chu Chính Hào đang lo lắng, nếu Tề đại sư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ càng rắc rối hơn.
"Vừa rồi... Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao ông lại đột nhiên bất tỉnh? Có phải đã làm phép quá sức không?"
Thích Phong Bình xoa đầu để tỉnh táo, nhận thức được tình hình của mình hiện giờ.
"Ưm... Chết tiệt..."
"Không ngờ lại bị tên nhóc kia tính kế, rơi vào bẫy của cậu ta!"
Bởi vì Tề Phong Bình không hề có tâm lý phòng ngự, cộng thêm Diệp Lâm phản công quá bất ngờ, khiến Tề Phong Bình trúng chiêu, ngã thẳng xuống đất.
Đương nhiên, Tề Phong Bình không biết, cho dù ông ta có chuẩn bị trước thì với thực lực của ông ta cũng khó có thể ngăn cản Diệp Lâm.
Chỉ là bản thân ông ta chưa nhận ra điều này mà thôi.
"Không đúng!"
Tề Phong Bình lại lắc đầu.
"Thằng nhóc đó làm sao có đủ sức lực để chiến đấu với tôi từ xa được?"
"Chắc chắn là sư phụ của cậu ta tới hỗ trợ!"
"Ừm... Người từ đánh với tôi chắc hẳn phải là một cao thủ trong giới phong thủy!"
Chu Chính Hào nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, ngạc nhiên nói: "Thằng nhóc đó đã mời sư phụ đến rồi à?"
"Chúng ta nên làm gì đây?"
Tề Phượng Bình hừ lạnh một tiếng: "Ông sợ cái gì? Chẳng phải còn có tôi sao?"
Là một thầy phong thủy nổi tiếng ở Yến Kinh, Tề Phong Bình đương nhiên sẽ không thừa nhận thất bại chứ đừng nói đến việc thừa nhận kỹ năng của mình kém hơn người khác.
"Tổng giám đốc Chu, ông nói rất đúng."
"Cần phải diệt trừ nhà tận gốc họ Bạch!"
Bây giờ, sau khi trúng chiêu này, Tề Phong Bình mới phát hiện thuật pháp phong thủy của đối phương cũng rất cao siêu.
Tục ngữ có câu, hai hổ đánh nhau, ắt có một con sẽ bị thương.
Rõ ràng là không thể đơn phương đè bẹp đối thủ được.
Vậy thì kết quả cuối cùng sẽ là một sống một còn!
Thấy Tề Phong Bình nói như vậy, Chu Chính Hào vô cùng vui sướng, đây chính là điều ông ta mong muốn.
Chu Chính Hào hứa hẹn: "Nhà họ Chu chúng tôi sẽ toàn lực ủng hộ! Nếu có thể hoàn toàn loại bỏ nhà họ Bạch, chúng tôi sẽ tăng gấp đôi lợi ích đã hứa với ông, Tề đại sư! "
Chu Chính Hào nghiến răng nghiến lợi, để giải quyết triệt để kẻ thù, ông ta sẽ không tiếc tiền.
"Tốt!"
Thấy thái độ của nhà họ Chu, Tề Phượng Bình lại càng có thêm động lực.
"Ngày mai, tôi sẽ kích hoạt Tam Dương Tụ Âm Trận, dốc toàn lực tiêu diệt nhà họ Bạch, không để lại hậu họa về sau!"
Đêm đó.
Nhà họ Diệp.
"Mẹ! Tất cả những gì con nói đều là sự thật!"
Diệp Trạch kể cho mẹ là Hứa Như Vân mọi chuyện xảy ra trong quán bar.
"Chỉ là không biết sau đó Hàn tiểu thư có phát hiện mình nhận nhầm người hay không?"
Đáng tiếc, sau đó Hàn Anh đã dọn dẹp quán bar nên Diệp Trạch không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Nhưng trong lòng mơ hồ có một tia chờ mong, hy vọng Hàn tiểu thư sẽ nhận ra mình đã nhận nhầm người, đồng thời dạy cho Diệp Lâm một bài học.
"Con nói tên vô dụng Diệp Lâm đó quen biết con trai của thống đốc phủ Thuận Thiên và con gái của chiến thần Thanh Châu sao?"
"Con đang đùa mẹ sao?"
Tất nhiên Hứa Như Vân không tin.
Đến bà ta còn không có tư cách để kết giao với con cái của các ông lớn đó chứ đừng nói là Diệp Lâm, một tên vô dụng bị đuổi ra khỏi nhà?
"Chắc họ say rượu nên nhận nhầm người thôi."
Hứa Như Vân tin rằng, ở một nơi như quán bar, việc uống say nhầm người là điều bình thường.
Có lần, khi đang vui vẻ trong quán bar, bà ta cũng nhận nhầm chồng, suýt nữa thì xảy ra chuyện.
"Nhưng mà..." Diệp Trạch còn muốn nói thêm điều gì.
Theo cậu ta thấy, Hàn tiểu thư thì có thể nhận nhầm người, nhưng Hoa cảnh vệ thì không giống không nhận nhầm người chút nào.
"Được rồi!" Hứa Như Vân ngắt lời con trai.
Bây giờ, bà ta không có thời gian quan tâm đến tên vô dụng đó.
"Ngày mai, yến tiệc của nhà họ Diệp chúng ta sẽ mời những tên tuổi lớn từ mọi tầng lớp đến tham dự. Mẹ phải kiểm tra danh sách những người tham dự, không có thời gian để nghe con nói đâu."
"Chuyện ngày mai có liên quan đến tương lai nhà họ Diệp chúng ta! Con cũng phải cư xử cho tốt!"
"Ông nội con muốn cử con ra ngoài đón khách, đây là cơ hội để làm quen với ông chủ giàu có, con nhất định phải nắm bắt cơ hội, không được gây phiền toái!"
Diệp Trạch nghe vậy, lập tức cười nói: "Mẹ yên tâm! Mọi việc cứ giao cho con! Đảm bảo sẽ không có vấn đề gì!"
Chương 180: Tương kế tựu kế
Tại thời điểm này.
Đông Hải.
Ông chủ của chợ đen, một người đàn ông mặc đồ sang trọng đang xem báo cáo hoạt động ngày hôm nay.
Mặc dù Mạnh Chu Huyền đã bị ám sát, cái miệng của ông ta đã bị phong ấn thành công, không cần phải lo lắng ông ta tiết lộ điều gì nữa.
Tuy nhiên, không có tin tức gì về các thành viên của Thiên Phạt được phái đến ám sát Kim Lũ Y, mọi liên lạc đều bị mất.
Bước đầu xác định rằng nhóm người đó đã bị xóa sổ.
Thậm chí đến thi thể cũng không còn.
"Làm sao có thể!"
Người đàn ông mặc đồ sang trọng vừa ngạc nhiên, vừa tức giận.
Đó chính là tổ chức Thiên Phạt, một đội sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu.
Cho dù họ được yêu cầu ám sát một cao thủ cấp chiến thần, nếu không giết được thì cũng có thể khiến chiến thần đó bị thương nhẹ và trốn thoát thành công.
Nhưng bây giờ, chỉ huy của đội cận vệ Yến Kinh chỉ là một người phụ nữ, vậy mà cả đội lại bị tiêu diệt hoàn toàn?
Theo điều tra của họ về Kim Lũ Y thì đáng lẽ cô không phải là đối thủ của tổ chức Thiên Phạt mới phải.
"Đại nhân, ngài muốn phái sát thủ mạnh hơn của Thiên Phạt đi tiếp tục nhiệm vụ không?" Một ông già ở một bên cúi đầu nói: "Hay là để tôi đích thân ra tay?"
Trên danh nghĩa, ông già này là quản gia riêng của ông chủ.
Nhưng đằng sau, ông ta còn có một thân phận nổi bật hơn, đó là một trong những người sáng lập ra Thien Phạt.
Ngày xưa, ông ta cũng là một sát thủ đẳng cấp thế giới, khiến vô số người khiếp sợ.
Bây giờ lớn tuổi hơn, ông ta đã lui về phía sau, trở thành một quản gia kiêm vệ sĩ kín bên cạnh ông chủ chợ đen.
"Không!" Người đàn ông kia lập tức lắc đầu từ chối, không muốn mạo hiểm nữa.
Bởi vì các thành viên của Thiên Phạt cũng là một khối tài sản khổng lồ, không thể lãng phí một cách không rõ ràng như vậy được.
Chết thêm một người cũng sẽ là một tổn thất lớn cho chợ đen của họ.
"Tôi nghi ngờ... Chính chiến thần U Châu, Lý Úc Bạch đã bố trí cao thủ bên cạnh con gái nuôi của mình để bí mật bảo vệ cô ta!"
"Ừm! Chắc chắn là như vậy!"
Ngoài ra, người đàn ông kia không thể nghĩ ra khả năng nào khác.
"Đi! Tiếp tục điều tra về Kim Lũ Y và mọi người xung quanh cô ta!"
"Biết địch biết ta, trăm trận thắng! Lần sau ra tay, không được phạm sai lầm ngu ngốc như vậy nữa!"
"Vâng!" Ông già vâng lệnh, lập tức cho nhóm tình báo tiếp tục phái người đi điều tra.
Ở bên kia, Phụng Thiên.
Nhà họ Trương.
Nhìn Hồ Đại Tiên một mình trốn thoát.
Trương Văn Viễn, người giàu nhất Phụng Thiên rất tức giận.
"Sao lại như vậy được?"
"Bọn chúng đúng là to gan!"
Bốn gia tộc được gửi đến đó, kẻ thì chết, kẻ thì đầu hàng.
Bây giờ chỉ còn lại nhà họ Hồ trốn thoát trở về.
Làm sao Trương Văn Viễn có thể chấp nhận kết quả này được?
Mà càng đáng phẫn nộ hơn là đối phương thậm chí còn muốn lợi dụng nhà họ Bạch và nhà họ Hoàng để chĩa súng vào mình?
"Nhà họ Khôi tự ý hành động, chết cũng đáng. Nhưng nhà họ Bạch và họ Hoàng lại dám công khai làm phản, tội không thể tha thứ!"
Trương Văn Nguyên lập tức quyết định: "Đi khống chế hai gia tộc này trước, đề phòng bọn họ liên thủ đối phó tôi!"
Nhà họ Trương quyết định ra tay trước.
"Vâng!"
Hồ Đại Tiên lập tức nhận mệnh, muốn lấy công chuộc tội.
Ông ta không thể chiến lại tên nhóc họ Diệp kia, chẳng lẽ đến nhà họ Bạch và họ Hoàng cũng không đấu lại sao?
Nhân lúc tộc trưởng của hai gia tộc này vẫn chưa trở về, ông ta sẽ đi trước một bước, một lưới bắt gọn tất cả.
Hồ Đại Tiên đứng lên, chuẩn bị hành động.
Nhưng vào lúc này, Hồ Đại Tiên lại loạng choạng ngã xuống đất.
"Độc?"
"Ai đó đã hạ độc trong không khí?"
Hồ Đại Tiên có linh cảm gì đó, vẻ mặt chợt thay đổi.
Người có thể hạ độc mà thần không biết quỷ không hay, ngoại trừ bà già chết tiệt nhà họ Bạch ra thì còn ai vào đây?
"Là ai?" Trương Văn Nguyên thấy vật thì sợ hãi đứng dậy, nhưng hai chân đã yếu ớt ngã xuống ghế.
"Ha ha ha… "
Ngoài cửa vang lên một tràng cười điên cuồng.
"Bà Bạch, kỹ thuật hạ độc của bà càng ngày càng tinh vi!"
"Cách xa hàng trăm mét cũng có thể ra tay chuẩn xác! Nhìn xem, con cáo già đó trúng chiêu rồi kìa, haha...".
Hồ Đại Tiên thấy vậy, vừa ngạc nhiên, vừa tức giận: "Quả nhiên là các người! Đám ăn cháo đá bát!"
Lúc này, hai ông bà già trông như bóng ma đột nhiên xuất hiện.
Hồ Đại Tiên cho rằng mình trốn thoát trong đêm đã nhanh lắm rồi, nhưng không ngờ hai người này lại quay lại nhanh như vậy.
"Bà Bạch!" Trương Văn Nguyên không thể tin vào mắt mình: “Bà thật sự muốn phản bội nhà họ Trương sao?"
Bà Bạch chậm rãi thở dài: “Tôi không còn cách nào khác.”
"Không ngờ đối phương lại là đệ tử của một đại vu, mạng sống của cả tộc tôi đều nằm trong tay đối phương, tấn công nhà họ Trương là biện pháp cuối cùng!"
Trương Văn Viễn tức giận nói: “Vậy bà không sợ chúng ta nhà họ Trương báo thù sao?”
Sợ!
Tất nhiên là bà Bạch sợ.
Nhưng so với sự trả thù trong tương lai, mối đe dọa đến tính mạng bây giờ mới là điều bà ta nên cân nhắc hơn.
"Khà khà, ông Trương! Bây giờ, ông đang nằm dưới sự kiểm soát của chúng tôi."
Lúc này, Hoàng Tam Gia lạnh lùng chế nhạo.
"Đợi tuần sau cậu Diệp đến Phụng Thiên, chúng tôi sẽ giao ông cho cậu ấy xử lý."
"Chúng ta sẽ không đợi nhà họ Trương các ông báo thù đâu, sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi sẽ cao chạy xa bay!"
"Hừ!" Trương Văn Nguyên hừ lạnh một tiếng, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Không hổ danh là người giàu nhất, cũng từng là nhân vật quyền lực một thời.
Nếu có chuyện xảy ra, tất nhiên ông ta sẽ có phương án dự phòng.
"Các người thật sự cho rằng chỉ với chút năng lực của mình thì có thể đấu với nhà họ Trương chúng tôi sao?"
“Nếu tên nhóc họ Diệp kia dám tới, tôi sẽ cho cậu ta không có đường quay trở lại!”
Nói xong, Trương Văn Viễn hét lớn: "Ông Đoan Mộc! Xin hãy ra tay đi!"
Chưa kịp nói xong, một bóng đen từ không trung hiện ra như một vị thần giáng thế.
Hai chưởng liên tiếp, dễ dàng đánh ngã bà Bạch và ông Hoàng xuống đất.
“Sao có thể như vậy được!” Bà nội Bạch mặt mày tái mét: “Ông là ai?”
Chất độc của bà ta không có tác dụng với người này sao?
"Ông... Ông là võ cổ giả ư?" Hoàng tiên sinh bị đánh hộc máu, cho dù có chồn tiên nhập hồn cũng bị thương nặng.
Sức mạnh đáng sợ như vậy chỉ có thể là võ cổ giả mà thôi!
"Hừ!"
Ông lão được nhà họ Trương kính trọng gọi là Đoan Mộc hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.
Hiển nhiên, đám tôm tép này không có tư cách để biết thân phận của ông ta.
Ngay lập tức, Trương Văn Viễn lấy lại quyền kiểm soát tình hình.
Qua câu hỏi của anh, ông ta biết được rằng tuần tới Diệp Lâm sẽ đích thân đến đây.
"Được rồi! Tôi không có đi tìm cậu ta thì thôi, cậu ta còn dám tới chỗ tôi để tính sổ?"
Trương Văn Nguyên trợn mắt, chuẩn bị tương kế tựu kế.
"Hai người hãy thông báo cho Diệp Lâm biết tôi đã bị các người giam lỏng, bảo cậu ta nhanh tới đây!"
Bình luận facebook