• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1251-1255

Chương 1251: Con thỏ trắng

Sau vài giây...

Bất chợt, Tô Minh giật lùi ra sau.

Cơ thể anh lùi cực nhanh.

Trong khi anh lùi nhanh, con suối bỗng tỏa ra hào quang sáng chói như một tia laser, bắn ra trụ sáng nghịch thiên.

Trụ ánh sáng có màu lam nhạt.

Thần bí mà trong suốt,

Tốc độ của trụ sáng cực nhanh.

Không có một chút dấu hiệu nào báo trước!

Nếu không phải Tô Minh có thần hồn cực mạnh nên tốc độ phản ứng cực nhanh, cộng thêm anh đã có sự chuẩn bị và đề phòng kịp thời, từ đó mới miễn cưỡng tránh né cực hạn trong một phần trăm ngàn giây, bằng không chắc anh cũng hóa thành tro rồi.

Sắc mặt Tô Minh có chút khó nhìn, trong lòng lại có chút may mắn.

Suýt chút nữa anh đã chết rồi!

Anh cực kỳ chắc chắn, ngay lúc trụ sáng được con suối bắn ra, nếu anh bị trúng thì kết cục là hồn bay phách tán, dù là kho tàng huyết mạch cũng khó cứu được mình!

“Đây chính là bài học! Sau này mình phải cẩn thận, cẩn trọng, chú ý hơn, không thể vì nắm giữ khả năng tự chữa lành lợi hại kia và kho tàng huyết mạch mà lại không biết kiêng kỵ như thế. Chư thiên vạn giới lại quá lớn, người có thể giết nhanh diệt gọn mình cũng đâu phải là không có!”, Tô Minh lẩm bẩm một mình. Trong lòng anh cũng tự rút ra bài học cho bản thân.

Dưới tình hình cảm xúc kích động, ánh mắt anh lại rơi vào con suối phía trên.

Con suối bắn ra một trụ sáng nghịch thiên, sau đó cũng bình lặng lại, trở nên xám xịt rồi khô héo.

Dùng mắt thường cũng thấy được là nó đang khô kiệt như đóa hoa tươi đang héo tàn.

Sau khi con suối khô kiệt...

“Kẹt kẹt kẹt...”, vốn dĩ anh không thể nhận ra, đó là ẩn hình, thần hồn cũng không cảm nhận được cổng trận pháp, nó xuất hiện vô cùng kỳ dị, vừa hay bao quanh con suối, cổng trận pháp này khá lớn. Tô Minh tiếp tục thụt lùi, sau khi lui ra khoảng mấy chục cây số, anh mới có thể nhìn thấy toàn bộ cổng trận pháp kia từ xa. Cổng này hình chữ nhật, dài mấy trăm cây, rộng cũng hơn trăm cây, quá ư là to lớn!

Vì con suối cạn kiệt mà cổng trận pháp bắt đầu rạn nứt.

Từng vết nứt dần xuất hiện trên cổng trận pháp, dần dày đặc lên khiến nó như biến thành một tấm gương khổng lồ sắp vỡ vụn.

Hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.

Cổng trận pháp hoàn toàn vỡ vụn.

Tô Minh không hề do dự, anh biến thành một đốm sáng, lao về phía băng cung.

Vừa mới tiến vào trong băng cung, Tô Minh đã run bần bật, cơ thể cứng đờ. Anh ngẩng đầu theo bản năng, nhìn lên trên hướng về trước, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là một đại sảnh cung điện bị đóng băng.

Điều này không quan trọng, chuyện quan trọng là trước cung điện bị đóng băng có một con thỏ trắng muốt.

Mà nó vẫn còn sống.

Nhưng trên thân con thỏ còn có vết thương chảy máu đầm đìa, vị trí đó vẫn đang đổ máu.

Hiển nhiên là nó đã bị đóng băng cho dù vẫn còn sống, cơ thể vẫn chảy máu, tình cảnh khá quái lạ!

Hơn nữa, nếu nhìn kỹ thì sẽ có cảm giác huyễn hoặc như thể sức mạnh băng giá chung quanh sảnh cung điện đều đang vây lấy con thỏ kia, có vô số trận pháp tấn công, trận pháp vây nhốt mà Tô Minh không thể nhìn thấu đang áp chặt con thỏ đang bị thương chảy máu đó.

Vô cùng vớ vẩn!

Một con thỏ bị thương có đáng bị đối xử như thế hay không? Mượn nhờ hơi thở đóng băng của thế giới băng giá để phong ấn, trấn áp, rồi còn mượn dùng vô số trận pháp tối thượng để vây nhốt, làm tiêu hao như thế sao?

Đó chỉ là một con thỏ bị thương thôi mà!

“Con thỏ này như đang một mình trông coi cửa cung điện, dùng sức của bản thân chống lại toàn bộ sức mạnh đóng băng của thế giới băng giá, sợ là nó đã mạnh tới mức vượt quá tưởng tượng của mình!”, Tô Minh nuốt nước bọt.

Vừa rồi, con thỏ trọng thương này còn liếc mắt nhìn Tô Minh một cái. Cái liếc mắt này cũng không có ác ý gì nhưng Tô Minh lại có cảm giác thần hồn sắp tan vỡ, quá đáng sợ!

Da đầu anh tề rần, trong lòng hơi hối hận vì đã xông vào băng cung này.

Băng cung này quá lạ lùng, thật đáng sợ!

Chỉ mới ở cửa cung điện đầu tiên mà đã có một con thỏ như thế.

Ai mà biết phía sau còn có gì nữa?

Khi Tô Minh định quay lại bằng đường cũ, rời khỏi băng cung thì bỗng...

“Loài người, cậu và Thiên Nữ Tạo Hóa có quan hệ gì?”

Một giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lẽo, khi cẩn thận lắng nghe thì có thêm sự nội liễm và kích động chợt vang lên, bay vào trong tai Tô Minh.

Là con thỏ trọng thương bị đóng băng màu trắng kia nói chuyện!

Tô Minh hoang mang rồi.

Thiên Nữ?

Con thỏ chảy máu sắp chết này lại biết Thiên Nữ?

Điều kỳ dị hơn là con thỏ màu trắng này chỉ liếc nhìn một cái là biết mình có quan hệ với Thiên Nữ sao?

Nhất thời, tâm tư Tô Minh vô cùng hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ nảy ra trong đầu, anh còn vô cùng tò mò và kiêng dè con thỏ này. Tô Minh không khỏi lùi ra sau vài bước, tóc gáy đều dựng lên cả, anh nhìn chằm chằm đối phương.

“Loài người, không cần phải lo lắng, cậu và Thiên Nữ Tạo Hóa có quan hệ thế nào? Chắc là cậu đã tiếp xúc với cô ta rất lâu rồi nhỉ, quái lạ thật!”. Con thỏ màu trắng có vẻ kích động, nó nhìn chằm chằm Tô Minh như muốn làm yên lòng anh, khiến anh không cần lo âu nhưng chính nó lại vô cùng kích động. Đôi mắt thỏ màu đỏ có lãng đãng gợn sóng hưng phấn.

“Tôi là người đàn ông của cô ấy!”, Tô Minh im lặng một chút, cuối cùng lại thẳng thắn nói thật.

Sau đó, tới lượt con thỏ trắng choáng váng.

Nó như bị hóa đá vậy.

Nó im lặng rất lâu.

Sau vài giây, thỏ trắng quát: “Không thể nào! Chủ nhân của ta chưa từng vừa mắt tên đàn ông nào, cậu là người đàn ông của chủ nhân? Câu chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào đâu đấy! Dám lôi Thiên Nữ Tạo Hóa ra để nói đùa, cậu chán sống rồi à!”
Chương 1252: Lai lịch của Thiên Nữ

Thỏ trắng có vẻ nổi giận rồi, giọng lớn đến mức khiến cả băng cung đều như rung lắc như thể sắp nứt vỡ.

“Ta chỉ nói sự thật, tin hay không thì tùy!”, Tô Minh hít sâu một hơi: “Hơn nữa rõ ràng ngươi tin rồi đấy thôi, chỉ là nhất thời hơi ngỡ ngàng, nếu không, dựa vào thực lực của ngươi, dù có bị đóng băng, muốn giết ta cũng là chuyện đơn giản. Cơn giận lúc này của ngươi chỉ là đang muốn dọa sợ ta thôi, hi vọng ta sẽ nói sự thật, nhưng những gì ta nói đều là thật mà, ta là người đàn ông của Thiên Nữ”.

Thỏ trắng lại rơi vào im lặng.

Đúng thế, Tô Minh nói rất đúng, nó tin rồi!

“Thiên phú có thể kiểm nghiệm, nhưng về thực lực, dù anh có mạnh gấp mười ngàn lần nữa cũng không xứng với chủ nhân!”, thỏ trắng căng thẳng hỏi.

“Xứng hay không không phải do ngươi quyết định, huống gì ta cũng mới mười ngàn tuổi, vừa trẻ vừa xuất sắc, không phải sao?”, Tô Minh cười nói: “Hơn nữa, đôi khi tình yêu và thực lực cũng không phải là liên quan tuyệt đối với nhau”.

“Tình yêu và thực lực quả thật không có mối quan hệ tuyệt đối, nhưng chủ nhân của tôi khá đặc biệt, nếu anh là người đàn ông của chủ nhân mà lại không có thực lực mạnh thì anh sẽ chết, chết rất thảm đó”. Thỏ trắng hừ một tiếng: “Chủ nhân tôi rất đặc biệt”.

“Rất đặc biệt? Có ý gì?”, Tô Minh rất muốn biết tất cả thông tin về Thiên Nữ. Con thỏ trắng này có lẽ là thú cưng của Thiên Nữ, nếu không nó cũng không thể đoán được mối liên hệ giữa mình và Thiên Nữ khi chỉ mới liếc một cái. Nếu đối phương là vật cưng của Thiên Nữ thì chắc rất hiểu về cô.

Bây giờ Tô Minh không dám đảm bảo mình đã có thể đến nền văn minh cấp chín tìm Thiên Nữ, nhưng dù đối mặt trực tiếp với nền văn minh cấp tám, anh cũng rất có tự tin, thế thì anh còn cách nền văn minh cấp chín không xa nữa.

Cũng nên tìm hiểu chút chuyện của Thiên Nữ để sau này lên kế hoạch giải cứu cô.

Nói thật thì mấy năm nay không có Thiên Nữ ở bên cạnh, Tô Minh cảm thấy rất cô đơn.

Từ khoảng thời gian tự ti yếu ớt rồi từng bước vực dậy, ngày tháng khó khăn, gian khổ đó đều có Thiên Nữ ở cạnh quan tâm. Phải nói là trên thế gian này, người mà anh tin tưởng tuyệt đối chắc chắn là Thiên Nữ.

Từ tận sâu đáy lòng, có nằm mơ Tô Minh cũng muốn sớm ngày gặp lại Thiên Nữ, nhất là khi biết được cô đang phải chịu nỗi đau thần hồn bị thiêu đốt từng giờ từng phút, anh càng gấp gáp hơn.

“Anh có biết thân phận của chủ nhân tôi không?”, trong đôi mắt đỏ của thỏ trắng hiện lên tia phức tạp, tràn đầy sự kính phục và đau lòng, cũng có sự day dứt.

“Ta chỉ biết cô ấy đến từ nền văn minh cấp chín”, Tô Minh nói thật.

“Xem ra chủ nhân rất yêu anh, không muốn để anh biết quá nhiều, cô ấy đang bảo vệ anh!”. Thỏ trắng khẽ thở dài: “Chủ nhân chính là chủ nền văn minh Tạo Hóa”.

Người đứng đầu nền văn minh Tạo Hóa?

Tô Minh thầm ghi nhớ trong lòng.

Đây là một thông tin rất quan trọng.

“Nền văn minh Tạo Hóa không chỉ là nền văn minh cấp chín, ở chư thiên vạn giới này có vô số nền văn minh, cho dù là cấp chín thì cũng có không ít, nhưng nền văn minh Tạo Hóa chính là một trong bốn nền văn minh mạnh nhất thuộc nền văn minh cấp chín. Ba nền văn minh còn lại, một là văn minh Thời Gian, một là văn minh Không Gian, một là văn minh Luân Hồi”. Thỏ trắng chậm rãi nói: “Quy luật của Tạo Hóa, pháp nguyên Tạo Hóa, ở bất kỳ một góc độ nào của chư thiên vạn giới thì chúng đều bắt nguồn từ văn minh Tạo Hóa, nói một cách chính xác thì ngọn nguồn đều từ người đứng đầu Tạo Hóa, cũng chính là chủ nhân của tôi, tức là Thiên Nữ Tạo Hóa”.

Tô Minh im lặng lắng nghe, cảm thấy rất chấn động, lai lịch của Thiên Nữ khủng đến thế sao? Là khởi nguồn của quy luật Tạo Hóa trong “Tứ đại pháp” nhất thế gian?

“Chủ nhân tôi là người đứng đầu Tạo Hóa, nắm giữ pháp quy Tạo Hóa của chư thiên vạn giới, có thể nói là rất mạnh. Lúc thực lực mạnh nhất, nếu cô ấy đồng ý thì chỉ cần một ý nghĩ thôi, một nền văn minh cấp chín bình thường có thể sẽ bị pháp Tạo Hóa đè ép xuống nền văn minh cấp một hoặc thậm chí là bị hủy diệt. Cô ấy cũng có thể dễ dàng cưỡng ép nền văn minh cấp tám tiến hóa thành nền văn minh cấp chín trong thời gian ngắn bằng pháp Tạo Hóa”, thỏ trắng kể lại trong hồi tưởng.

“Tiếc là dù chủ nhân rất mạnh nhưng cũng vì quá mạnh nên xem nhẹ lòng người và nhân tính, quá đơn thuần, cuối cùng bị thiệt thòi”.

“Chủ nhân có một món bảo vật tên là Tâm Tạo Hóa, vật này tập hợp hơn chín mươi phần trăm thực lực pháp đạo của chủ nhân, vốn dĩ Tâm Tạo Hóa nên ở trong tim chủ nhân”.

“Nhưng rất lâu về trước, nền văn minh mà chủ nhân tự tay tạo ra lại bị nền văn minh Không Gian nhắm đến, liên tiếp thua thiệt”.

“Hai nền văn minh này thuộc về một trong bốn nền văn minh cấp chín đỉnh nhất, vốn dĩ khá lợi hại nhưng pháp Tạo Hóa của chủ nhân phức tạp và khó lĩnh hội hơn pháp Không Gian, cũng khó truyền đạt hơn, thế nên khi so ra, các tu giả võ đạo ở phần đất của nền văn minh Tạo Hóa yếu hơn nền văn minh Không Gian, dĩ nhiên cũng liên tiếp thất bại”.

“Nhiều trăm triệu năm về trước, trong một lần đánh nhau với nền văn minh Không Gian, nền văn minh Tạo Hóa đã tổn thất nặng nề”.

“Chủ nhân suy đi nghĩ lại, quyết tâm muốn nâng cấp thực lực của các tu giả võ đạo trên nền văn minh Tạo Hóa, thế là cô ấy tạo ra một tòa tháp Tạo Hóa ở trung tâm phần đất của nền văn mình Tạo Hóa, sau đó lấy quả tim của mình đặt vào vị trí trung tâm của tháp”.
Chương 1253: Văn minh Tạo Hóa

“Cứ như vậy, mỗi giây mỗi phút, Tâm Tạo Hóa lại tỏa ra pháp diễn Tạo Hóa khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Thứ gọi là pháp diễn Tạo Hóa cao hơn một cấp so với pháp nguyên Tạo Hóa, cũng được chia thành chín tầng, tạm thời, pháp diễn không phải thứ mà anh có thể tưởng tượng được đâu”.

“Theo thời gian, nhờ sức mạnh của Tâm Tạo Hóa, mỗi ngày, trên tầng Tạo Hóa, nền văn minh Tạo Hóa đều có pháp diễn Tạo Hóa cao cấp nhất chảy qua. Sức mạnh của những tu giả võ đạo thuộc nền văn minh Tạo Hóa đó đang tăng vọt mỗi ngày, họ đắm chìm vào niềm hạnh phúc khi sức mạnh tăng lên, không thể tự mình thoát ra được”.

“Cuối cùng có một ngày, chủ nhân cảm thấy đã đủ rồi, cảm thấy sức mạnh của những tu giả võ đạo trên tầng Tạo Hóa, nền văn minh Tạo Hóa đã đủ mạnh nên muốn thu lại Tâm Tạo Hóa”.

“Nhưng không ngờ rằng...”

“Những tu giả võ đạo trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa đó đã quen với việc mỗi ngày đều có thể hấp thụ nguồn pháp diễn Tạo Hóa thuần khiết mạnh mẽ, sau khi biết được tin này thì lại không đồng ý!”

“Bọn họ lo rằng khi mất đi nguồn năng lượng Tâm Tạo Hóa hàng ngày thì sức mạnh bọn họ sẽ trì trệ không thể thăng tiến, thế nên, đám sói vô lương tâm trên nền văn minh Tạo Hóa đã âm thầm liên hợp lại, âm mưu vây giết chủ nhân”.

“Vốn dĩ đám sói vô lương tâm trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa kia chính là những kẻ không bao giờ biết thỏa mãn. Ngay cả khi sức mạnh của bọn họ tiến bộ trong những năm đó, ngay cả khi chủ nhân lấy Tâm Tạo Hóa ra khỏi cơ thể, đặt vào trong tháp một phần ngàn, một phần vạn sức mạnh thì chủ nhân vĩ đại của tôi vẫn có thể dễ dàng nghiền chết đám sói vô lương tâm kia. Nhưng không ngờ rằng, vào lúc quan trọng nhất, chủ nhân của nền văn minh Không Gian ở thời không cách hàng trăm triệu lại đánh lén từ xa, khiến chủ nhân bị thương nặng”.

“Chủ nhân trọng thương, chỉ có thể chạy trốn, nhiều năm sau đó, chủ nhân bị đám sói trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa điên cuồng không ngừng truy sát”.

“Chuyện sau đó tôi cũng không rõ”.

...

Sau khi Tô Minh nghe thỏ trắng kể lại, trong lòng cảm thấy đau xót.

Anh có thể mường tượng ra sự kỳ vọng và không hề hối tiếc của một Thiên Nữ đơn thuần. Năm đó vì để dân tộc của mình có thể mạnh lên, không bị ức hiếp, cô đã không chút do dự lấy Tâm Tạo Hóa ra đặt ở tháp Tạo Hóa.

Nhưng đáng tiếc, cuối cùng cũng đánh giá thấp lòng người!

Dân tộc của cô, khi bắt đầu, có lẽ cực kỳ biết ơn Thiên Nữ.

Nhưng dần dần, khi Tâm Tạo Hóa cung cấp cho bọn họ pháp diễn không ngừng, mạnh mẽ, đơn thuần mỗi ngày, việc đó dần trở thành một thói quen, bọn họ sẽ cảm thấy đây là điều hiển nhiên. Thế nên, đến một ngày Thiên Nữ muốn thu lại Tâm Tạo Hóa của mình, những thứ mà cô nhận được lại là lòng căm hận, sự tức giận của đám tu giả võ đạo tham lam.

Đấu gạo nuôi ân, gánh gạo tạo thù mà!

Bản tính con người chính là như vậy.

Vì quá tốt nên cho đi quá nhiều, cho đi vô điều kiện, lâu dần, người khác sẽ hình thành thói quen ỷ lại, coi đó là điều hiển nhiên.

Ngoại trừ thở dài, Tô Minh cảm thấy ngạc nhiên nhiều hơn, sức mạnh của Thiên Nữ dường như mạnh hơn gấp vô số lần so với anh tưởng tượng.

Xét cho cùng, một Thiên Nữ mất đi Tâm Tạo Hóa chỉ có một phần ngàn, một phần vạn sức mạnh, thêm cả trọng thương mà cô vẫn có thể chạy trốn khỏi hư không, rời khỏi chư thiên vạn giới trong tình hình đó rồi vẫn bất khả chiến bại.

Nếu như vậy thì cô phải mạnh tới mức nào?

Thế nên, dựa theo tính toán này, dù được chủ nhân của nền văn minh Không Gian trợ giúp, có lẽ đám sói vô lương tâm trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa có thể bao vây và giết chết Thiên Nữ kia cũng mạnh không thể tưởng tượng nổi.

Đúng là gánh nặng đường xa!

“Nói như vậy, hiện giờ Thiên Nữ bị nhốt, ngày nào cũng bị thiêu đốt thần hồn, có lẽ đám sói vô lương tâm trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa đang muốn dùng thủ đoạn để giết chết Thiên Nữ. Nếu Thiên Nữ không chết, bọn họ cũng sẽ lo sợ, ngày đêm bất an, sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ báo thù”.

Tô Minh bất giác hỏi: “Bây giờ Tâm Tạo Hóa còn ở trong tháp Tạo Hóa tại trung tâm tầng văn minh Tạo Hóa không?”

“Có! Tất nhiên là nó đang ở đó!”, thỏ trắng gật gật đầu: “Thế nhưng, năm đó, khi chủ nhân lấy tâm của nền văn minh để đặt nó vào tháp Tạo Hóa thì đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình nhằm thiết lập kết giới nên người khác không thể lấy được, dù là chủ nhân nền văn minh Không Gian có ý định đánh cắp Tâm Tạo Hóa đi chăng nữa. Dù sao thì, toàn bộ sức mạnh của chủ nhân tôi năm đó so với chủ nhân của nền văn minh Không Gian chỉ mạnh hơn chứ không yếu, kết giới bằng toàn bộ sức mạnh của cô ấy không phải thứ dễ dàng bị phá vỡ”.

“Vậy thì tốt rồi”. Tô Minh thở phào nhẹ nhõm, Tâm Tạo Hóa vẫn còn ở đó là được rồi, như vậy thì anh vẫn có cơ hội giúp Thiên Nữ lấy được Tâm Tạo Hóa, giúp cô trở lại thời kỳ đỉnh phong.

Dường như thỏ trắng nhìn ra được suy nghĩ của Tô Minh, nên nó thở dài: “Nhưng đáng tiếc, cứ như vậy đã trôi qua chục tỷ năm rồi nhỉ? Có lẽ là quá lâu rồi. Kết giới sẽ ngày càng suy yếu theo thời gian, đến thời đại bây giờ, ngày mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian có thể mở ra kết giới cũng không còn xa nữa đúng không? Một khi Tâm Tạo Hóa bị chủ nhân của nền văn minh Không Gian lấy được...”

Trong ánh mắt của thỏ trắng hiện lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

“Chủ nhân của nền văn minh Không Gian?”, Tô Minh tự lẩm bẩm, người này đã nằm trên danh sách tử thần trong lòng anh rồi.
Chương 1254: Trợ giúp

“Chủ nhân của nền văn minh Không Gian là một kẻ điên cực kỳ tàn nhẫn. Nếu như kẻ này có được Tâm Tạo Hóa thì hoàn toàn có khả năng trở thành chủ nhân của nền văn minh Không Gian và nền văn minh Tạo Hóa thì sức mạnh của hắn ta sẽ nhảy vọt, trở thành kẻ mạnh nhất của chư thiên vạn giới. Đến khi đó, vì dục vọng ích kỷ của bản thân, kẻ này có thể hủy diệt cả chư thiên vạn giới. Dù sau thì một khi hủy diệt toàn bộ, đán đổ rồi xây lại, mở ra một hư không mới, mở ra hàng trăm triệu nền văn minh là có thể chứng pháp Không Gian và pháp Tạo Hóa của hắn”.

“Ngươi nói Thiên Nữ là chủ nhân của ngươi? Ngươi là...”, Tô Minh hỏi.

“Tôi là thú cưng của chủ nhân, mặc dù không phải là thú khế ước. Nhưng thời gian tôi ở cạnh chủ nhân lâu nhất, năm đó, khi chủ nhân bị đuổi giết, cô ấy cũng dẫn tôi đi theo. Thế nhưng, sau một trận chiến sinh tử, tôi và chủ nhân bị tách ra. Có lẽ, chủ nhân nghĩ tôi đã chết rồi cũng nên”. Thỏ trắng khẽ nói, giọng điệu cảm thán, có chút nhớ nhung, người thân duy nhất của con thỏ này chính là Thiên Nữ Tạo Hóa.

“Hình như ngươi cố gắng chống chọi với băng hàn vô tận đang tiến vào cửa cung, có thể cho ta biết tại sao không?”, ánh mắt của Tô Minh lộ ra vẻ kỳ lạ, anh hỏi. Thỏ trắng đứng ở cổng của cung điện, dù trọng thương, dù chảy máu nhưng nó vẫn dùng cơ thể và sức lực bản thân, mặc kệ sống chết để chống lại. Anh có thể cảm nhận được sức mạnh của băng hàn vô tận tấn công mọi lúc, muốn tràn qua cửa điện, để vào trong cung điện.

“Trong cung điện này có vài thứ do chủ nhân để lại năm đó. Năm đó, sau trận chiến, tôi và chủ nhân lạc mất nhau, vì muốn bảo vệ sự an toàn của cung điện này nên chủ nhân bảo tôi mang cung điện này rời đi trước. Sau đó tôi cũng bị đám khốn nạn đáng chết ở trên tầng của nền văn minh Tạo Hóa điên cuồng truy sát, rất nhiều lần thoát chết, khi đó, tôi đã từng thề với chủ nhân, chỉ cần tôi không chết thì cung điện này sẽ không bị đám khốn khiếp có dã tâm, lấy oán báo ân kia có được. Tôi đã kiên trì đứng trước cửa cung điện này hàng tỷ năm rồi. Nếu như anh không xuất hiện thì tôi nghĩ, tôi sẽ còn kiên trì thêm được một chút. Nhưng bây giờ anh xuất hiện rồi, anh là người đàn ông của chủ nhân, cũng có nghĩ là chủ nhân của tôi. Những thứ trong cung điện, tôi có thể giao cho anh rồi”. Giọng nói của thỏ trắng tràn đầy kiên định.

Trong những lời nó vừa nói ra, dường như cả trăm triệu khí băng hàn dễ dàng cảm nhận được, chúng cảm giác được thỏ trắng muốn giao cung điện cho Tô Minh! Sao có thể thế được?

Đột nhiên….

“Vù vù vù..”. Trăm triệu luồng khí băng hàn bắt đầu điên cuồng, táo bạo, cuộn trào mãnh liệt hướng về phía thỏ trắng càng thêm hung hăng, liều mạng xông về phía nó.

Trong phút chốc, thỏ trắng rõ ràng đã không chịu được nữa.

Vốn dĩ, thỏ trắng có thể đã đạt tới cực hạn vì nó đã kiên trì hàng tỷ năm, liều lĩnh đối diện với trăm triệu khí băng hàn, xông lên tấn công cùng băng hàn đồng quy vu tận, tất nhiên là nó không thể chịu nổi.

“Chết tiệt!”, thỏ trắng nhỏ giọng mắng một tiếng.

Nó có chút tuyệt vọng và phẫn nộ.

Nó không sợ chết mà là vì có vài thứ còn chưa kịp giao phó cho Tô Minh, cung điện mà chủ nhân để lại cũng chưa giao được cho Tô Minh, bây giờ mà chết thì nó có chút không cam tâm!

Thế nhưng…

Đúng lúc đó.

“Đi!”. Tô Minh đột nhiên hét lên, vừa chỉ tay vào thỏ trắng. Bỗng nhiên một đạo khí tức sinh mệnh tinh túy, tinh khiết, cực kỳ nồng đậm, bắn tung tóe như tia laser. Giống như sao chổi màu bạc rơi xuống với tốc độ cực kỳ nhanh, di chuyển còn nhanh hơn thuấn di, xuyên thủng những phong ấn băng hàn kia, chìm vào trong cơ thể thỏ trắng.

Trong nháy mắt, thỏ trắng sửng sốt, vì nó không biết Tô Minh cho mình thứ gì.

Nhưng giây tiếp theo, nó đã cảm nhận được sức sống trong cơ thể đang tỏa ra, tăng cao gấp vạn lần, trăm ngàn lần, thậm chí là triệu lần.

Là dòng khí sinh mệnh!

Dòng khí sinh mệnh cực kỳ cao cấp!

Thỏ trắng căn bản không cần vận chuyển, dòng khí sinh mệnh đáng sợ kia đã nhanh chóng chu du cuồn cuộn trong cơ thể nó. Dòng khí sinh mệnh sắp cạn kiệt của nó phục hồi nhanh chóng, ngay cả những vết thương bị xuyên thủng trên cơ thể cũng đang được chữa lành cực nhanh.

“Cút!”, thương thế được khôi phục trong chốc lát, thỏ trắng như từ Địa ngục nhảy lên Thiên đường. Nó giống như đang nằm mơ, tâm trạng cực kỳ tốt, cực kỳ tự tin. Thương thế hồi phục, lại phải đối mặt với khí tức băng hàn đang cuồn cuộn, điên cuồng xông tới kia, nó chỉ ngẩng đầu, quát một tiếng.

Những khí tức băng hàn táo bạo, đang điên cuồng xông tới như gặp phải nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, rồi như đụng vào nhiệt độ vô cùng cao, nhanh chóng lui về sau, hóa thành hư vô.

Thậm chí cả thế giới bị đóng băng cũng bắt đầu tan chảy.

Sắc mặt của Tô Minh tái nhợt, anh cảm thấy không ổn, mặc dù anh đã dùng kiếm nguyên và lôi nguyên tạo ra một lớp phòng ngự, dù anh đã dùng bia Huyền Diệu, nhưng vẫn không thể chống lại được sóng âm công kích từ thỏ trắng.

Tô Minh nhìn chằm chằm thỏ trắng, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!

Sức mạnh của con thỏ trắng này cũng quá mạnh rồi...

Hơn nữa, đây mới chỉ là thỏ trắng hồi phục được một chút sức mạnh, nếu như nó khôi phục hoàn toàn thương thế, trở lại kỳ đỉnh phong, thì còn mạnh đến mức nào chứ?

Rất nhanh chóng.

Cả thế giới đóng băng hoàn toàn biến mất.

Trước mặt anh hiện giờ không còn tuyết trắng, không còn băng hàn, chỉ còn lại một cung điện màu tím đỏ nguy nga lộng lẫy.
Chương 1255: Cuộc đối thoại với thú cung của Thiên Nữ

“Băng Quỷ Đạo Nhân! Món nợ này bổn tọa sẽ tự mình tính hết với ngươi”, lúc tất cả băng hàn hóa thành hư vô thì thỏ trắng lẩm bẩm, trong đôi mắt đỏ ửng toát lên sát ý.

Sau đó, thỏ trắng nhìn về phía Tô Minh, nói: “Loài người! Luồng khí sinh mệnh của anh ở đâu mà có?”

Luồng khí sinh mệnh không hiếm gặp, đặc biệt đối với những tu giả võ đạo ở nền văn minh Tạo Hóa.

Nền văn minh Tạo Hóa tạo nên trời đất huyền diệu, dựa vào vạn vật hư không, dựa vào đạo pháp trời đất. Cái được gọi là tạo hóa có mối liên hệ và kết nối với sinh tử và tái sinh của con người.

Cũng chính vì vậy có rất nhiều tu giả võ đạo ở nền văn minh Tạo Hóa có thể nắm bắt được luồng khí sinh mệnh.

Nhưng không có ai có thể so sánh với Tô Minh.

Luồng khí sinh mệnh của mỗi người cũng khác nhau. Có người thì hỗn loạn, có người thì yếu ớt, có người thì ít.

Còn luồng khí sinh mệnh đỉnh cấp thật sự thì rất hiếm gặp.

Hiện giờ, loài người đang lấy ra luồng khí sinh mệnh đỉnh cấp nhất, thuần túy và nhiều nhất. Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Sinh mệnh ở cấp bậc này có lẽ chỉ có chủ nhân ở thời kỳ đỉnh cao mới có thể tùy ý lấy ra được.

Nhưng người trẻ tuổi ở trước mặt lại còn chưa ở cảnh giới Hồng Minh, chỉ là bán bộ, cảnh giới này thấp đến mức nào? Nếu đặt ở nền văn minh Tạo Hóa thì kể cả những nô bộc hay tùy tùng thấp kém nhất cũng trên cảnh giới này rồi.

Vì vậy, lạ quá…

Người trẻ tuổi ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh có thể lấy ra sinh mệnh đỉnh cấp như này, đúng là có chút không bình thường.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì người trẻ tuổi này rất có thể là người đàn ông của chủ nhân, vậy thì cũng dễ hiểu. Người đàn ông của chủ nhân mà không phải là yêu nghiệt siêu cấp thì mới là lạ.

Tô Minh không trả lời câu hỏi của thỏ trắng.

Luồng khí sinh mệnh đến từ đâu ư?

Tất nhiên là nhờ cây Thế Giới cống hiến rồi.

Nhưng anh sẽ không nói ra bí mật này.

Thậm chí, ban nãy anh cho thỏ trắng luồng khí sinh mệnh đó chỉ đủ cho nó hồi phục một phần chứ không thể toàn bộ. Không phải anh thiếu mà tạm thời anh không muốn nó hồi phục hoàn toàn. Như vậy, ngộ nhỡ tất cả những gì nó nói trước đó đều là nói dối thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?

Mặc dù Tô Minh có thần hồn mạnh, có thể đoán ra những lời thỏ trắng nói trước đó 100% là thật nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Ít nhất cũng phải đợi cung điện mở ra, anh phải chắc chắn được thứ để lại trong đó là của Thiên Nữ, chứng minh thỏ trắng thật sự từng là thú cưng của Thiên Nữ. Đến lúc đó, lấy ra nhiều luồng khí sinh mệnh để giúp nó hồi phục hoàn toàn cũng không muộn.

“Vào trong thôi!”, thỏ trắng nhìn Tô Minh một cái, sau đó xoay người đọc câu thần chú phức tạp với cửa lớn cung điện.

Tô Minh đã đến bên cạnh nó.

Rất nhanh…

“Két!”, cửa lớn cung điện được mở ra.

Tô Minh cảm nhận được khí tức mục nát lâu đời, ít nhất cũng phải mấy tỷ năm rồi.

“Trong cung điện này có rất nhiều chí bảo mà chủ nhân để lại. Những thứ này là năm đó chủ nhân còn ở thời kỳ đỉnh cao, nền văn minh Tạo Hóa từng bị nền văn minh Không Gian bắt nạt nên trong lúc tức giận, chủ nhân một mình đến đó và cướp hết về”.

“Nói chính xác ra thì năm đó chủ nhân dạy cho nền văn minh Không Gian một trận, sau đó bắt chủ nhân ở đó phải bồi thường”.

“Chỉ có điều chủ nhân ở thời kỳ đỉnh cao, võ đạo thuần túy, chỉ có tạo hóa, vì vậy kể cả chủ nhân của nền văn minh Không Gian bồi thường toàn chí bảo khó tưởng nhưng chủ nhân cũng không có hứng thú, liền cất trong cung điện này”.

“Sau đó vì mất đi trái tim tạo hóa, lại bị tu giả võ đạo ở nền văn minh Tạo Hóa phản bội, truy sát nên để tránh cung điện này rơi vào tay kẻ xấu, chủ nhân đã giao nó cho tôi”.

Thỏ trắng chậm rãi giới thiệu: “Theo lời chủ nhân nói, nếu những kẻ xấu xa của nền văn minh Tạo Hóa có được cung điện này thì thực lực của chúng sẽ tăng khủng khiếp lắm. Như vậy sau này muốn báo thù, muốn đoạt về trái tim tạo hóa sẽ càng khó”.

Tô Minh lặng lẽ nghe thỏ trắng nói, anh cùng nó đi vào bên trong. Vừa vào trong anh đã cảm thấy không gian vô tận không ngừng biến đổi.

Tô Minh chấn động!

Chấn động hoàn toàn.

Anh đã quá hiểu về pháp nguyên không gian, mặc dù pháp nguyên không gian ở trước mặt chỉ ở Tứ Đoạn nhưng anh dám nói, anh tự tin rằng mình xếp đầu trong chư thiên vạn giới.

Chỉ có điều, kể cả như vậy thì sau khi anh vào trong cung điện, anh không thể nhìn thấu sự biến đổi không gian này.

Không gian bên trong không ngừng xoay tròn, độ rộng biến đổi, lực mạnh và yếu kết hợp lại hoàn toàn là điều Tô Minh khó tưởng tượng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom