• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (1 Viewer)

  • Chương 1241-1245

Chương 1241: Chuyển biến

Ngay sau đó, khi thần hồn Tô Minh càng đến gần núi kiếm, quả nhiên, biển sấm sét trên không đã bắt đầu quay cuồng, sấm rung chớp giật, khiến người ta rợn da gà, như có thần sấm đang tức giận, trút cả biển sấm sét xuống. Thậm chí, lúc này, toàn bộ bí cảnh Chúng Sinh cũng có cảm giác như sắp bị xé toang.

Vốn sấm sét đã có thể so với hai loại thuộc tính mang đầy tính công kích như hỏa và kiếm, đặc biệt là nó còn cực kỳ phù hợp với thuộc tính hủy diệt. Thế nên, một khi sấm sét phát cuồng thì có thể hiểu được sự khủng bố của nó rồi đó.

"Hay! Hay! Hay lắm! Từ khi lão Quy tôi hiểu việc đến nay thì núi kiếm kia đã có rồi, chắc phải ba bốn tỷ năm gì đó. Sấm sét gom góp từng tý một trong ngần ấy thời gian phải khủng bố thế nào? E rằng tôi cũng không thể tưởng tượng nổi ấy chứ? Biển sấm sét như vậy không cần trút xuống hết, chỉ cần một luồng thôi cũng đủ để khiến thần hồn Tô Minh hóa thành cát bụi", Huyền Võ Tiên Quy hết sức kích động, kích động đến mức thở hổn hển.

Đúng lúc này.

"Ầm, ầm, ầm...", quả nhiên, biển sấm sét khủng bố vờn quanh trên không núi kiếm bỗng bổ thẳng xuống người Tô Minh.

Hơn nữa, điều khiến người ta không thở nổi là nó chẳng phải một luồng, mà là hàng tỷ luồng, thậm chí... thậm chí là toàn bộ sấm sét trên không đều... đều... đều bổ về phía Tô Minh!

Cảnh tượng ấy rất rung động, trông Tô Minh cứ như một con kiến, mà biển sấm sét kia lại như từng cơn sóng thần màu tím, cuồn cuộn đổ ập xuống người Tô Minh...

"Đù!", Huyền Võ Tiên Quy cũng bị dọa són đái, nó nghĩ Tô Minh bị biển sấm sét nhằm vào thì cùng lắm chỉ là một luồng, nhưng trước mắt... mẹ nó là cả biển sấm sét luôn rồi!

Cảm giác này giống như là tôi muốn anh cho tôi một chai nước khoáng, kết quả anh cho tôi cả năm đại dương.

Huyền Võ Tiên Quy trợn to đôi mắt, hoàn toàn mất bình tĩnh.

Cảnh tượng ấy chấn động đến nỗi máu như ngừng chảy, dù là Huyền Võ Tiên Quy cũng lần đầu tiên thấy.

Huyền Võ Tiên Quy còn vậy thì hơn triệu người trong Chúng Sinh các trên chiến trường cổ ở bên ngoài sẽ như thế nào? Khoảnh khắc ấy, thậm chí nền móng võ đạo của nhiều tu giả võ đạo đều bị chấn động đến sụp đổ, từ nay về sau, coi như rời xa con đường tu đạo. Chẳng phải là nền móng của họ quá yếu, mà là hình ảnh trong Tiên Nguyên Kính quá... quá đáng sợ!

"Đừng nói Tô Minh, bị cả biển sấm trút xuống kiểu đó, dù là nền văn minh đỉnh cấp như cấp bảy, thậm chí là cấp tám cũng lập tức hóa thành tro bụi ấy nhỉ?", lão Hồng lẩm bẩm, mặt không còn chút máu, sợ tới mức không kiềm được lùi lại mấy bước.

Giờ đây, đã không còn là chuyện Tô Minh có thể sống sót hay không, có cho Tô Minh thêm 1 tỷ cái mạng chắc cũng sẽ chết thôi? Vấn đề bây giờ là một biển sét khủng bố như vậy đã hoàn toàn mất khống chế, e rằng... e rằng cả bí cảnh Chúng Sinh cũng phải sụp đổ, thậm chí là tất cả mọi người có mặt ở đây cũng sẽ chôn cùng Tô Minh!

"Tên này không những là kiếp nạn của Tiểu Nhàn, còn là của toàn bộ Chúng Sinh các. Sau trận này, có lẽ thế hệ trẻ của Chúng Sinh các sẽ chôn vùi tại đây!", lão Hồng lẩm bẩm, cũng cảm thấy rất may mắn. Dù toàn bộ thế hệ trẻ đều chết hết, nhưng chỉ cần Tô Minh chết thì vẫn là chuyện tốt. Thế hệ trẻ chết hết có thể dần khôi phục, nhưng nếu Tô Minh không chết thì bà ta sẽ phải chết.

Song, sau đó, khi hàng tỷ luồng sấm sét trút xuống người Tô Minh như thác nước và tất cả mọi người đều cảm thấy anh sẽ bị nó chôn vùi thì không hiểu sao, biển sấm sét kia giây trước còn đang nổi điên, táo bạo, tràn ngập khí tức hủy diệt bỗng dưng im lặng, dịu ngoan như một con hổ đang nhào về phía con thỏ, rồi đột nhiên ngủ say.

Càng không thể tưởng tượng nổi là biển sét mênh mông cuồn cuộn kia lại ngoan ngoãn vờn quanh Tô Minh. Anh tựa như chìm trong một đám bông gòn.

Đây... đây...

Huyền Võ Tiên Quy thấy cảnh ấy bỗng điên cuồng run rẩy, giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Nó từng cảm nhận sức mạnh của biển sấm sét kia nên biết nó đáng sợ cỡ nào!

Ai ngờ giờ lại ngoan ngoãn, mềm mại như vậy? Đùa gì vậy? Đang nằm mơ sao?

Nhưng sự thật lại chình ình ngay trước mắt.

Tô Minh chỉ cảm thấy mình như về tới cơ thể mẹ, được nước ối ấm áp bủa vây khiến anh hoàn toàn thả lỏng. Anh cảm giác như toàn bộ lỗ chân lông trên người đều mở ra, có năng lượng ấm áp, hết sức dịu dàng chui vào trong cơ thể mình.

Bấy giờ, cơ thể Tô Minh ở trong mê cung chết chóc tại vùng đất Khôi Tiên vẫn đang ngồi khoanh chân trong lối đi, trông rất bình thường, nhưng nếu có thể nhìn xuyên qua người anh thì sẽ phát hiện kiếm tâm của anh đã xảy ra biến hóa.

Vốn kiếm tâm chính là trái tim, là kiếm hình. Mà giờ, khi có vô tận sấm sét màu đen mang thuộc tính cực mạnh xuất hiện, rồi không ngừng ùa vào bên trong nó đã khiến màu sắc kiếm tâm dần biến thành màu đen, dập dờn hoa văn thần bí. Vả lại, còn có một luồng lôi nguyên cực kỳ tinh khiết lượn lờ phía trên kiếm tâm, khiến nó phủ kín từng đường lằn lôi nguyên.
Chương 1242: Kích hoạt

Hình dáng kiếm tâm cũng dần dần biến thành trạng thái kết hợp ba hình dạng là lôi vân, trái tim và thanh kiếm, nó không phải là chất rắn đơn thuần mà giống như nham thạch nóng chảy chuyển đổi giữa thể rắn và lỏng, bất cứ lúc nào cũng đang chảy máu tươi, kiếm nguyên và lôi vân.

Hơn nữa, cấp bậc của lôi vân còn rất cao!

Đúng vậy.

Cho dù là cấp bậc của kiếm nguyên cũng là giai đoạn sáu đỉnh phong, nhưng hiện tại, cấp độ của lôi nguyên đã đạt đến giai đoạn bảy đỉnh phong, thậm chí còn đang tích trữ, thúc đẩy, dường như còn có thể đột phá.

Điều khủng bố nhất là lôi nguyên và kiếm nguyên không hề bài xích nhau mà… mà dung hợp lại.

Cuối cùng hình thành lên pháp nguyên kiếm lôi kỳ dị, pháp nguyên kiếm lôi dường như có hình thái sấm sét sắc nhọn uốn khúc, nhưng quan sát kỹ lưỡng thì dường như lại hoàn toàn mang hình thái của một thanh kiếm.

Dạng kết hợp của cả hai.

Dần dần.

Kiếm tâm ngày càng ổn định hơn.

Mà thuộc tính lôi vô tận vẫn tiếp tục tuôn trào.

Kiếm tâm lại càng nghênh đón tiếp nhận.

Thực sự không thể hấp thụ được nữa, bắt đầu khuếch tán đến các tế bào và toàn cơ thể, bất giác tôi luyện thân xác.

Thời gian tiếp tục trôi.

Có lẽ là khoảng nửa giờ sau.

“Trời ạ, mọi người có chú ý tới không, lôi… lôi hải dồi dào kia giống như đang phai nhạt thưa loãng".

“Còn… còn thực sự giống như bị Tô Minh cắn nuốt toàn bộ rồi”.

“Mẹ nó, quá đáng sợ, cho dù là lôi thần đầu thai cũng không thể nuốt chửng nhiều lôi hải như vậy mà!”

...........

Quá nhiều người sợ tới mức nuốt nước miếng ừng ực, họ chỉ cảm thấy như da đầu bị xé nát vô số lần.

Huyền Võ Tiên Quy thực sự sợ hãi rồi.

Nó hiện tại thực sự đã hối hận muốn chết!

Hoàn toàn không còn ý nghĩ liều lĩnh nào nữa.

Chỉ muốn sống sót.

Nó thậm chí cảm thấy cho dù hiện tại nó bất chấp tất cả mà tự phát nổ mê cung chết chóc cũng không nhất định có thể diệt trừ được Tô Minh.

“Rùa già mình rốt cuộc đã khiêu khích tới sự tồn tại bậc nào đây?”, Huyền Võ Tiên Quy càng thêm run rẩy, kinh sợ gần như bật khóc.

Lại hơn một trăm nhịp thở nữa qua đi.

Ông trời của tôi ơi.

Không còn nữa rồi.

Hàng tỷ lôi hải đó hoàn toàn không còn sót lại gì!

Một chút cũng không.

Tất cả đều bị hấp thụ nuốt vào bụng.

Và đó chỉ là sự khởi đầu.

Sau khi toàn bộ lôi hải bị thôn nạp.

Cảnh tượng càng đáng sợ hơn xuất hiện, một cảnh tượng đáng kinh ngạc, lại thấy, núi kiếm kia vậy mà bắt đầu tuôn trào ra nguồn kiếm nguyên bất tận xuôi chảy về hướng Tô Minh, dường như bị anh hấp dẫn tới.

Kiếm nguyên đó quá tinh thuần!

Đẳng cấp cũng cao tới mức bằng mắt thường cũng có thể phân biệt được!

Kiếm nguyên vừa chuyển động liền có cảm giác như cả bí cảnh Chúng Sinh thời thời khắc khắc đều có thể bị xé nát vô số lần, may mắn thay, kiếm nguyên không giải thích được mà thu nén, an tĩnh lại, giống như bị thôi miên, ôn hòa đến mức khó có thể hình dung.

Một lượng kiếm nguyên khổng lồ dâng trào rồi mạnh mẽ tiến vào trong thần hồn tinh thần của Tô Minh.

“Trời ạ! Đây không phải là hấp thu lôi hải rồi lại muốn thôn nạp thêm cả kiếm nguyên đấy chứ?”, Huyền Võ Tiên Quy run rẩy giơ tay, trực tiếp vung một bạt tai lên mặt mình, đây là đang nhắc nhở bản thân, nó không phải là đang nằm mơ, mà là đời thực.

Quả nhiên.

Tô Minh bắt đầu hấp thụ kiếm nguyên từ núi kiếm.

Cùng lúc đó, Mạc Thương cũng tỉnh dậy, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng còn vương vệt máu tươi.

Cả người Mạc Thương phát run, đố kỵ, kiêng sợ, không cam tâm, có quá nhiều quá nhiều cảm xúc ùa tới, hắn đưa mắt nhìn chòng chòng về phía Tô Minh, sự kiêu ngạo trong lòng đã bị đè bẹp thành mảnh vụn lúc nào không hay.

“Mình đứng dưới chân núi kiếm quan sát, núi kiếm vẫn không lay động”.

“Hắn cách xa trăm triệu dặm, chẳng qua là ngưng tụ thần hồn tinh thần, nhìn núi kiếm từ xa, nuốt lôi hải, thu kiếm nguyên”.

"Chênh lệch hơn 100 triệu lần?"

Mạc Thương lắc đầu lại lắc đầu, hồn bay phách lạc.

Trái tim võ đạo của hắn tại khoảnh khắc này gần như tan nát.

Thời gian vẫn tiếp tục trôi.

Nửa giờ sau, khi tia kiếm nguyên cuối cùng bị Tô Minh hấp thụ xong.

Tô Minh đem thần hồn tinh thần trong nháy mắt trở về, quay lại thân xác trong mê cung chết chóc.

Trong chốc lát.

Tô Minh mở mắt, đóng lại kiếm nhãn.

Sau đó, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là- vui mừng khôn xiết!

Là niềm hân hoan mơ màng.

Bởi thu hoạch vô cùng lớn.

Thuộc tính lôi điện giai đoạn tám sơ kỳ? Đây là lợi ích từ việc hấp thu lôi hải.

Kiếm nguyên Thiên Vẫn trực tiếp tăng vọt từ giai đoạn sáu đỉnh phong lên đến giai đoạn tám hậu kỳ? Đây là kết quả của việc hấp thu kiếm nguyên của cả một tòa núi kiếm.

Hai yếu tố chồng chất khiến Tô Minh sững người.

Chỉ dựa vào hai điều này, lực chiến đấu thực tế của anh đã nhảy vọt gấp ba mươi lần? Năm mươi lần?

Mạnh tới mức Tô Minh có chút mông lung, bản thân có phải đã trở thành vô địch từ đây không?

Ngoài ra trong đầu Tô Minh, đột nhiên ... đột nhiên xuất hiện một thông tin, là liên quan tới kho tàng huyết mạch!

Huyết mạch chi kiếm và huyết mạch chi lôi trong kho tàng huyết mạch đã được kích hoạt toàn toàn?

Chuyện quái quỷ xảy ra vậy?

Kho tàng huyết mạch dường như do ba loại huyết mạch tổ hợp thành, một là huyết mạch kiếm đạo, hai là huyết mạch lôi điện, ba là huyết mạch thuộc tính hỏa, vừa vặn đều là ba loại thuộc tính của công pháp tối thượng được công nhận.

Mà huyết mạch bảo tàng là ngưng kết của ba loại huyết mạch công pháp chí tôn này.

Hình thành từ huyết mạch công phạt mạnh mẽ nhất?

Trước đó huyết mạch bảo tàng chưa từng làm nổi bật ba thuộc tính công phạt này là bởi bản thân vẫn luôn không đủ tư cách sao?

Hiện tại bỗng nhiên đối mặt với núi kiếm đã tích tụ hàng tỷ năm, sau đó dường…

Chẳng trách lại có thể cắn nuốt lôi hải vô thượng và kiếm nguyên vô tận một cách dễ dàng như vậy, tất là đều do kho tàng huyết mạch siêu cấp này sao?

Ngay lúc Tô Minh đang ngây ngô suy nghĩ.

Bí cảnh Chúng Sinh bất ngờ thay đổi.

Một màn khiến người ta phải rung chấn tới tận cốt tủy xuất… xuất… xuất hiện…

Lại thấy tòa núi kiếm nơi Tô Minh đã hấp thụ lôi hải vô thượng và kiếm nguyên bất tận, hàng trăm triệu thanh kiếm thần đột nhiên từ trong núi kiếm đổ nát hợp thành một thanh kiếm.

Choán cả bầu trầu, bao trùm toàn bộ bí cảnh.

Tiếp đó.

“Vù vù vù…”

Âm thanh của hàng trăm triệu đạo kiếm quang xuyên phá không gian trong chớp mắt vang lên.

Hàng trăm triệu thanh kiếm thần hóa thành một đạo kiếm quang, lao vút về phía biển Chúng Sinh với tốc độ cực nhanh.

Chính xác mà nói, có hàng trăm triệu thanh kiếm đang hướng về vùng đất Khôi Tiên.

Càng chuẩn xác hơn là về phía Tô Minh.

Ngay cả khi cách xa hàng trăm triệu dặm! ! !
Chương 1243: Kiếm tâm thăng cấp

Hàng trăm triệu thanh kiếm thần xuyên qua bầu trời, hiệu ứng thị giác có thể được tưởng tượng.

Lúc này không chỉ hàng triệu người của Chúng Sinh các đang đứng trên chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài hóa đá, mà ngay cả 300 thiên tài của Chúng Sinh các đang khám phá bên trong bí cảnh Chúng Sinh cũng bất giác ngước đầu dõi mắt về phía trời cao, sau đó liền chết lặng.

Rất nhanh.

Đúng như dự đoán của mọi người, hàng trăm triệu thanh kiếm thần kia cuối cùng cũng xuyên qua bầu trời tới được nơi sâu thẳm của biển Chúng Sinh mênh mông sóng nước, phóng tới bầu trời phía trên vùng đất Khôi Tiên, nhất thời, vùng đất Khôi Tiên bị hàng trăm triệu thanh kiếm thần vây khóa mà rung chấn dữ dội, nó chịu không nổi!

Bao gồm cả Huyền Võ Tiên Quy, lúc này sắc mặt nó cũng u ám lưỡng lự, cũng kinh hoàng muôn phần, ngay cả nó nếu bị trăm triệu thanh thần kiếm chĩa tới cũng cảm giác được cực kỳ nguy hiểm.

Trong chớp mắt.

“Vù vù vù…”, kiếm thần trút xuống giống như vũ bão, lao thẳng về phía mê cung chết chóc.

Mê cung chết chóc trở thành một tấm bia sống.

“Rắc rắc rắc!”

Tiếng kim loại va chạm vào nhau chói tai không ngừng vang lên.

Từng tiếng vang như xuyên thủng màng nhĩ, mỗi một tiếng đều lan rộng khắp biển Chúng Sinh.

Vô số kiếm thần, từng thanh nối tiếp một thanh, bất chấp tất cả đổ ập xuống mê cung chết chóc, mê cung chết chóc cuối cùng vẫn là chí bảo đỉnh cấp, còn là dung khí của Huyền Võ Tiên Quy, đương nhiên không yếu kém.

Vì vậy, thời gian đầu vẫn có thể kháng cự.

Đại khái có hàng chục nghìn hoặc thậm chí hàng trăm nghìn thanh kiếm thần bị vỡ thành nhiều mảnh sau khi chúng va chạm với mê cung chết chóc.

Sau đó, kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi, huống hồ, những kiếm thần đó căn bản không phải là hạng kiến cỏ!

Dần dần, mê cung chết chóc cũng không chống đỡ được nữa, đầu tiên là xuất hiện vết tích kiếm chém xuống, tiếp đó, khí tức của mê cung cũng bắt đầu rối loạn, ánh sáng bao phủ xung quanh cũng dần ảm đạm, cuối cùng là những vết nứt lan rộng trên thân…

Khí tức của Huyền Võ Tiên Quy không ngừng suy yếu, mê cung chết chóc là dung khí bản mệnh của nó, dung khí bản mệnh nhận phải công kích, đồng nghĩa với việc nó cũng chịu thương tổn.

Bản thân Huyền Võ Tiên Quy đã bị thương nặng.

Bỗng nhiên.

Huyền Võ Tiên Quy hận không thể thu lại mê cung chết chóc vào trong cơ thể mình, như vậy không phải là những thanh kiếm thần mất đi mục tiêu sao?

Đáng tiếc, nó không dám.

Một khi làm như vậy, có khả năng cao là kiếm thần đó sẽ vì mất đi mục tiêu mà đem nó trở thành bia ngắm ngay sau đó.

Đột nhiên.

“Bùm!”

Nổ tung rồi.

Mê cung chết chóc nứt toác.

Động tĩnh tương đối khoa trương đến mức một nửa vùng đất Khôi Tiên trên hòn đảo đều vỡ tan tành, thậm chí nước biển trong bán kính hàng nghìn dặm cũng bị chấn động dữ dội, sóng lớn điên cuồng dâng trào, giống như một cơn sóng thần khủng khiếp.

“Phụt…”, ngay tại khoảnh khắc mê cung chết chóc nổ tung, Huyền Võ Tiên Quy liền phun ra một ngụm máu, cả cơ thể nó lung lay chực đổ, toàn thân tràn đầy tử khí, đôi mắt Huyền Võ Tiên Quy tràn ngập tuyệt vọng, mê cung chết chóc là dung khí bản mệnh của nó, mặc dù dung khí bản mệnh vỡ nát, chủ nhân không hoàn toàn cùng diệt vong nhưng cũng gánh vác một phần không nhỏ, thoi thóp trọng thương là việc không tránh khỏi, mà nó đã gần như cạn kiệt tuổi thọ, bất thình lình gặp phải vết thương cận kề cái chết như vậy, có thể tưởng tượng được thiệt hại nghiêm trọng tới mức nào?

Huyền Võ Tiên Quy giờ chỉ còn lại sự hối hận thấu xương.

Tại sao lại chọc tới một sát tinh như Tô Minh cơ chứ?

Nếu có thêm một cơ hội, có bị đánh chết nó cũng không dám khiêu khích Tô Minh.

Bây giờ thì tốt rồi, không chỉ tuổi thọ không được cải thiện, xử lý không tốt sẽ còn càng chết sớm hơn.

Cùng lúc đó.

“Vụt vụt vụt…”, một màn càng thêm điên rồ và rung động xuất hiện, có thể thấy rõ ràng sau khi mê cung chết chóc tan vỡ, kiếm thần phảng phất như đang hưng phấn, giống như đã tìm được mục tiêu mới, tốc độ của chúng càng thêm kinh người, ngay sau đó, tất cả đều bắn về phía Tô Minh, không hề do dự, đều lao thẳng về phía khoang ngực của anh, nói chính xác là tiến nhập vào kiếm tâm của anh.

Là hàng trăm triệu thanh kiếm thần đó!

Một thanh cũng không thiếu, toàn bộ đều bị kiếm tâm thôn nạp.

Cảnh tượng này hiến người khác phải tê dại da đầu.

Bản thân Tô Minh cũng vô cùng vô cùng bất ngờ.

Nhưng càng nhiều hơn là kinh ngạc vui mừng.

Bởi khi những thanh kiếm này tiến vào trong kiếm tâm thì lập tức trở thành chất dinh dưỡng, phân bón, tự nguyện bị kiếm tâm cắn nuốt.

Kiếm tâm vốn đã ngang tàng, ổn định đến cực điểm.

Nhưng hiện tại vì có thêm sự dâng hiến của những kiếm thần kia khiến sức mạnh không ngừng được đề cao.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Khoảng nửa giờ sau.

Tất cả an tĩnh lại.

Nhưng kiếm tâm của Tô Minh lại không yên lặng, ngược lại càng run lên vì phấn khích.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng sau khi kiếm tâm cắn nuốt kiếm thần, nghênh tiếp vô số lần lột xác.

Kiếm tâm của hiện tại không chỉ là kiếm tâm đặc biệt được kết hợp từ thuộc tính lôi và thuộc tính kiếm đạo, không chỉ là một một khối năng lượng bán rắn và thể lỏng, hơn nữa, còn vì quá mạnh mẽ! Đến mức có thể tự mình điều khiển rồi…

Nói một cách đơn giản, nếu anh bằng lòng, chỉ với một ý nghĩ, kiếm tâm hiện tại có thể thoát ly cơ thể mà ra ngoài trong khoảng thời gian ngắn để công kích, phòng ngự.

Nó tương đương với một cách thức tồn tại khác của binh khí.

Đồng thời, phương diện chống đỡ của cách thức này dường như còn có chút phóng đại, Tô Minh không thể nói chính xác là nó ở cấp bậc nào nhưng anh rất chắc chắ, sợ rằng ngay cả khi so sánh thì bia Huyền Diệu của bản thân cũng chỉ là cặn bã.

Nếu cường độ của bia Huyền Diệu là 100, vậy thì có lẽ cường độ của kiếm tâm đã đạt tới 10.000 hoặc thậm chí mạnh hơn!

Mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải choáng váng.

“Sau này kiếm tâm thoát ly cơ thể để công kích, có lẽ sẽ là một trong những lá bài tẩy mạnh nhất của mình rồi chăng?”, Tô Minh không khỏi sờ sờ mũi, nói đến thì sự xuất hiện đột ngột của hàng trăm triệu thanh kiếm đã quét sạch mê cung chết chóc có chút lãng phí, bởi anh mới đi được nửa đường vào mê cung chết chóc, phía sau còn có không ít thứ tốt đẹp đang chờ đón anh tới khám phá, chẳng ngờ đã bị đoàn kiếm thần kia phá nát.
Chương 1244: Hy vọng

Tất nhiên, những điều tốt đẹp trong mê cung chết chóc so với thuộc tính lôi từ số không tới giai đoạn tám sơ kỳ cùng sự nâng cấp của kiếm nguyên Thiên Vẫn từ giai đoạn sáu đỉnh phong lên giai đoạn tám hậu kỳ mà núi Kiếm đem lại, bao gồm của màn lột xác ngoạn mục của kiếm tâm thì chút đồ tốt trong mê cung chết chóc kia cũng chẳng đáng giá bằng, nó có lẽ tương đương với việc mất một trăm tệ, sau đó, lại trúng được giải thưởng xổ số đặc biệt, ha ha ha ha….

Lúc này Tô Minh mới cảm giác được dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Anh không kìm được mà quay đầu nhìn lại.

Liền bắt gặp phải ánh mắt của Huyền Võ Tiên Quy.

“Rùa già mình tính sai rồi, suy tính không chu toàn rồi!”, Huyền Võ Tiên Quy lúc này ngay cả tâm trạng lừa gạt Tô Minh cũng không còn nữa, lý do rất đơn giản, nó đã đứng trên lằn răn sinh tử, có lẽ cũng chỉ còn sống được thêm mấy tháng nữa mà thôi? Hay là vài ngày? Dù sao cũng đã sắp chết, trong loại tình huống này, xem ra chỉ còn một biện pháp duy nhất chính là giành được một thân huyết khí của Tô Minh, nhưng với thân thể bị tổn thương thảm hại đến hấp hối như nó cũng không còn sức lực làm được việc đó! Đừng nói đến việc dường như trước mắt đã có thể đạt được chỗ tốt nghịch thiên, nhưng Huyền Võ Tiên Quy đã bước nửa chân vào quan tài này cũng chỉ có thể bất lực, chấp nhận số mệnh, sức mạnh tụt dốc xuống gấp vạn lần.

“Nói ra thì, cái gọi là khảo nghiệm thiên phú võ đạo của ta của mi đều không mang ý tốt phải không?”, Tô Minh mỉm cười hỏi, đương nhiên là anh biết tất cả, rốt cuộc, với thần hồn cực mạnh, anh cơ hồ có thể cảm nhận được tất cả cung bậc cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy, bao gồm cả khát vọng, sự tham lam, sát ý…. đối với anh trước khi tiến vào mê cung chết chóc.

Do đó, Huyền Võ Tiên Quy tự cho là thông minh cho rằng sau khi Tô Minh thực sự ra khỏi mê cung, nó có thể ngụy trang qua mắt anh, đó chỉ là những gì nó nghĩ.

Nhưng Tô Minh cũng có chút hiếu kỳ, Huyền Võ Tiên Quy của trước mắt dường như bỗng nhiên không còn lòng tham, dục vọng hay sát ý… nữa, chỉ còn lại tâm trạng bất lực và mặc niệm, vô cùng suy sụp.

Sau đó Tô Minh liền hiểu ra.

Con vật khổng lồ này dường như sắp chết.

Chậc chậc…

Tử khí lượn lờ, đã không còn hơi thở của sự sống nữa!

“Chàng trai trẻ, cậu đều biết rồi à?”, Huyền Võ Tiên Quy hơi ngạc nhiên, tiếp đó chua xót lắc đầu, người thanh niên còn chưa tới 10.000 tuổi trước mắt này quá biến thái, quá yêu nghiệt, thực sự ngoài dự liệu… đúng là quỷ đòi mạng mà!

“Đương nhiên đều biết, bằng không mi tưởng là gì?”, Tô Minh hỏi ngược lại.

“Nếu đã biết, tại sao còn muốn tiến vào mê cung chết chóc?”

“Thứ nhất, nếu ta không đi vào, có lẽ lúc đó mi đã ra tay rồi. Tuy rằng, ta vẫn có chút chắc chắn, cho dù khi đó mi hành động, ta cũng sẽ không chết, nhưng cũng không tránh khỏi trọng thương, huống hồ còn có Thanh Nhạn, không bằng thành thực tiến vào, tìm kiếm cách tốt hơn và trì hoãn thời gian. Thứ hai, mặc dù dung khí bản mệnh này của mi rất mạnh, cũng rất cổ quái nhưng từ đâu tới cuối ta vẫn chắc chắn mình có thể dễ dàng vượt qua”, Tô Minh tùy ý đáp.

“Thua cũng không sai, thua cũng không sai mà!”, Huyền Võ Tiên Quy thở dài, nó cảm thấy có chút hiu quạnh, sau đó liền rơi vào trầm mặc, tựa như biết trước cái chết sắp giáng xuống, cũng không muốn nói gì nữa, dường như nó đang hồi tưởng lại tất cả những trải nghiệm trong một đời hàng tỷ năm qua.

“Nghe nói mi muốn sống tiếp?”, chỉ là sau hơn mười nhịp thở, giọng nói pha lẫn sự hứng thú của Tô Minh bỗng nhiên vang lên.

Vốn dĩ, đối với đối tượng ngay từ đầu đã muốn tính toán, hạ quyết tâm dồn bản thân vào chỗ chết như Huyền Võ Tiên Quy, với tính cách ngày thường của anh sẽ lập tức giết chết đối phương, hoặc chỉ lẳng lặng đứng nhìn tai ương ập xuống đầu Huyền Võ Tiên Quy. Nó đáng đời bị như vậy.

Tuy nhiên, Tô Minh bỗng nhiên có một ý tưởng càng tốt hơn.

“Tất nhiên là muốn!”, đôi mắt chìm sâu trong tĩnh mịch kia của Huyền Võ Tiên Quy thoáng chốc sáng rực, ai mà không muốn sống cơ chứ?

Nó vì muốn tiếp tục được tồn tại mới nảy sinh ý tưởng với Tô Minh, muốn giành được một thân huyết khí hoàn chỉnh của anh, từ đó mới luân lạc vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh như hiện tại, nếu không cho dù sinh mệnh sắp lụi tàn nếu nó muốn sống thêm hàng nghìn hay chục nghìn năm nữa cũng không phải là vấn đề lớn.

Tuy nhiên đôi mắt vừa sáng rỡ của Huyền Võ Tiên Quy lại nhanh chóng trở về một màu tối tăm.

Muốn thì đã thế nào? Không lẽ tên nhóc còn chưa tới 10.000 tuổi này có cách sao? Làm sao có thể?

Nếu nó muốn sống tiếp, chỉ có hai cách.

Thứ nhất là đột phá cảnh giới, việc này là không thể nào, ngay từ hơn một tỷ năm trước, cảnh giới võ đạo của Huyền Võ Tiên Quy đã trì trệ lại, không ai có thể một đường đột phá xông lên, bởi cho dù nó là hồn thú đỉnh cấp, huyết mạch cực mạnh nhưng suy cho cùng, nó cũng có giới hạn, không phải lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới võ đạo, cho nên không cần nghĩ tới việc đột phá nữa, dù cho bảo vật đỉnh cấp không thể tưởng tượng được đặt ở trước mắt cũng vô dụng, nó đã không thể đột phá được nữa.

Thứ hai, bổ sung huyết khí và khí tức sinh mệnh đã khô cạn trong cơ thể, phương pháp này có thể thực hiện được, cũng là nguyên nhân nó tính toán lên đầu Tô Minh, nhưng lại vô cùng gian khó, bởi thể tích của nó quá lớn, việc dẫn truyền huyết khí và khí tức sinh mệnh cho nó khó như lên trời, trừ khi Tô Minh bằng lòng hiến dâng toàn bộ huyết khí của anh đồng nghĩa với việc lựa chọn cái chết, việc này hiển nhiên chỉ là nằm mơ nói mộng.

“Ta có cách khiến mi có thể tiếp tục sống, thậm chí là sống vĩnh viễn trường sinh”, Tô Minh chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Đương nhiên thiên hạ không có bữa cơm là miễn phí, chưa kể trước đó mi còn muốn ép chết ta”.

“Cậu… cậu… cậu thực sự có cách sao?”, Huyền Võ Tiên Quy trợn to hai mắt, hơi thở của nó trong nháy mắt trở nên dồn dập gấp gáp, mặc dù nói về mặt lý trí, hai biện pháp để duy trì sự sống kia đều là bất khả thi, nhưng ngộ lỡ? Chung quy Tô Minh có vẻ rất chắc chắn, hơn nữa anh vẫn không ngừng tạo nên kỳ tích đó thôi.
Chương 1245: Quy thuận

“Cảm nhận một chút xem đây là gì?”, Tô Minh thuận thế giơ tay lên, ngón tay vẽ ra một nét, một tia sinh mệnh lực bập bềnh bay ra từ ngón trỏ của anh.

Huyền Võ Tiên Quy cũng cảm nhận được đó là sinh mệnh lực, là sinh mệnh lực cực kỳ thuần khiết.

Nó chấn động toàn thân.

“Tôi muốn nói là tôi có luồng khí sinh mệnh vô cùng vô tận, vậy ông cảm thấy việc tôi muốn cứu ông, muốn giúp ông bất tử thì khó lắm à?”, Tô Minh càng hỏi ra một câu đầy nghiền ngẫm.

“Vô cùng vô tận luôn sao? Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!”, Huyền Võ Tiên Quy khàn giọng quát lên, cảm xúc hơi kích động.

“Thích tin hay không thì tùy, nhưng nếu nó là thật thì sao?”, Tô Minh lạnh nhạt hừ một tiếng.

Huyền Võ Tiên Quy im lặng.

Nhưng thỉnh thoảng nó lại liếc nhìn Tô Minh một cái, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hoài nghi.

Rất lâu sau.

“Vậy tôi phải trả cái giá thế nào?”, Huyền Võ Tiên Quy vẫn dùng giọng khàn khàn để hỏi.

“Cái giá phải trả cũng không đắt. Sau này, mạng của tiền bối thuộc về tôi, phải ký kết khế ước chủ - tớ!”, giọng Tô Minh lạnh lùng, lại có chút tàn nhẫn xen chút mong đợi.

Trong thế giới võ đạo, vài tu giả võ đạo đứng đầu đều sẽ có thú khế ước của mình.

Nhưng trong đa số tình huống thì chuyện này khá khó khăn vì tộc thú khá là kiêu ngạo. Huống chi tộc thú và loài người còn có thù sâu oán nặng nên đa số thành viên tộc thú thà chết chứ không bằng lòng trở thành thú khế ước

Vì thế, thú khế ước thường không quá mạnh mẽ, hồn thú là trường hợp ít thấy hiếm có vô cùng.

Mà lão quái vật hồn thú siêu cấp có huyết mạch Huyền Vũ cấp bậc cao nhất như Huyền Võ Tiên Quy này thì càng không ai dám tơ tưởng.

Mặt khác, trong các tình huống thường, dù là tu giả võ đạo loài người đứng đầu thì cũng chỉ có một thú khế ước, nhưng tất cả đều là ký hiệp ước đồng đội chứ không phải chủ tớ.

Hiệp ước chủ - tớ thì rõ là mất trí rồi.

Nói thế...

Một khi hiệp ước chủ nhân và người hầu được ký kết, Tô Minh ra lệnh Huyền Võ Tiên Quy nó bắt con mình thì khác nào anh nắm trong tay chủng tộc Huyền Vũ. Dù trong lòng Huyền Võ Tiên Quy không muốn thì vẫn phải hoàn thành thôi, điều này không thể thuận theo ý của nó.

Sau khi ký kết hiệp ước chủ - tớ, chỉ cần Tô Minh muốn, Huyền Võ Tiên Quy sẽ phải chết, một khi Tô Minh ra lệnh gì, Huyền Võ Tiên Quy phải tuân theo vô điều kiện.

Như thế còn nô dịch hơn nô lệ gấp trăm lần.

Hơn nữa, nếu Tô Minh chết, Huyền Võ Tiên Quy cũng sẽ chôn cùng, mà ngược lại, nếu Huyền Võ Tiên Quy chết, Tô Minh lại chẳng sao.

Dù sao, hiệp ước chủ - tớ này mà thành công thì đúng là chuyện đáng mừng đối với Tô Minh.

Lợi hơn so với việc giết Huyền Võ Tiên Quy nhiều.

Nên biết là thực lực của Huyền Võ Tiên Quy không hề yếu. Theo sự đánh giá của Tô Minh, chiến lực thực tế của Huyền Võ Tiên Quy có thể đạt tới cảnh giới Chu Mệnh tầng chín, thậm chí là cấp bậc bán bộ Tru Vận.

Cấp bậc như thế, thổi một cái thôi là Chúng Sinh các cũng hóa thành hư vô.

Nô lệ như thế có tác dụng rất lớn, cực hữu dụng với anh hiện tại.

Dù chỉ là đứng phía sau, không thể tự mình tiến lên nhưng cũng có thể để nó quay lại nhà họ Tô ở Chiến Uyên, sau này bảo vệ cho nhà họ Tô, dù gì cũng có tác dụng rất lớn.

“Láo toét! Dù lão rùa này có chết thì cũng sẽ không ký kết hiệp ước chủ - tớ với cậu!”, Huyền Võ Tiên Quy đột nhiên quát, âm thanh to lớn, vang tới mức cả mảnh đất Khôi Tiên đều lắc lư như sắp chìm xuống. Cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy vô cùng kích động, nó như đang bị sỉ nhục dữ dội, nhìn Tô Minh bằng đôi mắt đỏ ngầu. Xem ra cũng là vì sắp chết, không có sức lực, nếu không nó đã giết Tô Minh cả ba, năm trăm lần trong cơn giận dữ rồi.

Nhưng Tô Minh vẫn bất động, nụ cười cũng chẳng hề thay đổi, anh chỉ nhún vai, lắc đầu: “Chậc, lão rùa à, tôi khá nể ông đấy, rất có cốt khí. Vậy ông cứ yên tâm xuống gặp Diêm Vương đi, chỉ tiếc cho sinh mệnh lực vô cùng tận này của tôi thôi. Nhiều tới khiến người ta ghen tỵ mà chẳng có chỗ dụng võ!”

Trong khi đang nói chuyện, Tô Minh thuận thế giơ tay, vung vẩy vài cái là trong tích tắc, lượng sinh mệnh lực khổng lồ tràn ra, bắn tung tóe từ trong lòng bàn tay Tô Minh, sau đó, chúng lại tiêu tan trong không khí và hư không.

Ánh mắt Huyền Võ Tiên Quy như muốn chảy ra máu, tim đau quá!

Lượng sinh mệnh lực mà Tô Minh lãng phí vừa rồi đủ để nó sống thêm mấy triệu năm nữa đó!

Má ơi!

Thằng nhóc loài người này thật... thật... thật sự có sinh mệnh lực vô tận sao?

“Được rồi, lão rùa, ông đã không biết cân nhắc thiệt hơn thì ông cứ chết đi, tôi phải đi rồi!”, Tô Minh cõng Mạc Thanh Nhạn đang hôn mê lên, định bỏ đi.

“Chờ đã!”, Huyền Võ Tiên Quy nhanh chóng gọi lại.

“Ông gọi gì? Tôi nghe không rõ!”, Tô Minh quay đầu, nhìn về phía Huyền Võ Tiên Quy, cân nhắc suy tính, dáng vẻ như ăn chắc lão rùa già rồi.

“Lão rùa tôi đồng ý, đồng ý luôn!”, Huyền Võ Tiên Quy cũng chẳng kịp nhớ tới thể diện, mặt mũi gì mà vội la lớn.

Đúng là nó rất sợ chết, vô cùng xót mạng mình! Khi bí cảnh Chúng Sinh vừa ra đời, hồn thú có huyết mạch đáng sợ và cấp bậc xấp xỉ nó cũng có kha khá.

Lúc đó, trong đám hồn thú mới sinh của bí cảnh, nó không được coi là xuất sắc nhưng đến cuối cùng, tới tận thời đại này, kẻ sống sót cũng chỉ còn mình nó, nguyên nhân vì sao? Không phải là vì nó sợ chết à?

Nó vô cùng ham sống và cẩn trọng, từ đó mới giúp nó có được tuổi thọ mấy tỷ, tránh thoát được nhiều lần tai họa.

Khi thấy Tô Minh nắm giữ sinh mệnh lực vô cùng vô tận, nó đã có quyết định.

Nhưng nó vẫn muốn thử lừa dối Tô Minh để ký hiệp ước tốt hơn một chút, không ngờ anh hoàn toàn không mắc bẫy

Từ đó, vì để cứu mạng mình, nó chỉ có thể...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom