-
Chương 1231-1235
Chương 1231: Nhìn thấu
Thực tế cũng như vậy.
Hỏa độc dường như bất khả chiến bại khiến người ta phải tê dại da đầu trong chớp mắt nhấn chìm Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn kia, vậy mà không thể xuyên thủng lớp lá chắn phòng ngự trên người Mạc Thanh Nhạn, đúng là gặp quỷ mà.
Bởi vì không thể phá vỡ tấm chắn phòng ngự trên người Mạc Thanh Nhạn, sau đó hỏa độc giống như có trí óc, toàn bộ đều đổ dồn về phía Tô Minh.
Mà Tô Minh lại… lại khẽ hé môi, hít một hơi.
Giống như một hố đen, cắn nuốt vô tận.
Khi tất cả mọi người còn đang xem đến ngây ngẩn, hỏa… hỏa độc cực lớn, thuần khiết, đậm đặc tới hóa lỏng, ăn mòn tới cực điểm kia lại hóa thành một hỏa long, cứ… cứ như vậy bị Tô Minh cắn nuốt mất rồi.
Huyền Võ Tiên Quy rơi vào trầm mặc.
Tất cả mọi người trên chiến trường cổ đều sững sờ.
Giờ phút này đã xác định được vài sự thực trong đầu.
Thứ nhất, xác suất cao là Tô Minh cố ý lựa chọn lối đi này để thôn nạp ngọn hoả độc cấp bậc ách hoả cực mạnh này.
Thứ hai, Tô Minh hoàn toàn có khả năng phòng ngự đối với sự công kích từ hoả độc, bởi vì thân thể của Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên được tăng cường rất nhiều lớp phòng ngự, rõ ràng là do anh bố trí, nếu anh đã có thể thiết lập cho Mạc Thanh Nhạn, tất nhiên cũng có thể vì bản thân mà trang bị.
Thứ ba, dường như cơ thể xác thịt của anh có thể chống đỡ ách hoả hỏa độc kia, bởi vừa rồi ách hoả tấn công không nổi Mạc Thanh Nhạn liền chuyển hướng sang Tô Minh, trong thời gian ngắn, da thịt thuần túy của Tô Minh không có bất kỳ phòng bị nào đã tiếp xúc với ách hoả hoả độc, sau đó hoả độc bị Tô Minh cắn nuốt, trong trường hợp tiếp xúc, cơ thể của anh xem ra vẫn hoàn hảo vô khuyết.
Sau khi ba ý nghĩ này xuất hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều muốn há miệng chửi tục- Mẹ nó, Tô Minh còn là người sao? Yêu nghiệt cũng phải có giới hạn, biến thái cũng có cực hạn, cũng phải để những tu giả võ đạo có tên tuổi như họ một con đường sống chứ? Chính là sợ so sánh mà!
“Cảm giác thật là sảng khoái!”, tâm tình Tô Minh rất tốt, bởi ách hỏa hỏa độc này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, quả là đại bổ.
Hỏa độc hỏa độc, lửa ở phía trước, độc ở phía sau đương nhiên là hàm chứa dồi dào yếu tố hỏa đạo.
Đối với tu giả võ đạo bình thường, cho dù là cảnh giới võ đạo đặc biệt cao cũng rất khó chống chọi lại ách hỏa hỏa độc.
Nhưng Tô Minh anh có thể.
Đầu tiên, anh vốn đã có trình độ khá mạnh trên con đường hỏa đạo này, ví dụ như Thái U Hỏa, hiện tại đã đạt tới bán bộ ách hỏa, chỉ còn cách ách hỏa hạ phẩm một đường kẽ tóc nữa mà thôi.
Thứ hai là kho tàng huyết mạch, vì có sự hiện hữu của kho tàng mà thể chất của Tô Minh sớm đã vạn độc bất xâm, trong vạn độc này có bao gồm cả hỏa độc.
Tô Minh chỉ tiêu tốn hơn một trăm mười nhịp thở đã nuốt chửng hỏa độc vào trong cơ thể và hoàn tất việc hấp thụ, thu hoạch không nhỏ, uy lực của Thái U Hỏa ít nhất cũng đã tăng lên 1/10.
Đừng đánh giá thấp 10% này, tới được cấp bậc bán bộ ách hỏa, thì việc cải thiện dù chỉ một chút cũng đã khó như lên trời huống hồ còn là 10%?
“Đi, chúng ta tiếp tục”, Tô Minh không kiềm được nói, gương mặt anh đầy ý cười, cõng theo Mạc Thanh Nhạn, quay đầu liền bước vào một lối đi khác, là lối vào con đường chính xác.
Tô Minh biết mỗi một con đường phía sau bảy trong tám cánh cửa đều ẩn chứa các loại nguy hiểm trùng trùng, anh cũng không phải là trạm thu gom rác thải, cũng không phải đối với cái gì cũng có hứng thú… chỉ có đem lại giá trị khổng lồ như thôn nạp ách hỏa hỏa độc vừa rồi mới khiến anh đặc biệt đi tranh giành.
Mà phía sau còn có hơn 9000 nút thắt lối đi khác, không cần nghĩ cũng có thể biết được còn có đủ thứ tốt đẹp vẫn đang chờ đợi bản thân, nhất thời tốc độ bước chân lại càng tăng nhanh hơn.
“Đáng chết! Sao lại như vậy?”, Huyền Võ Tiên Quy thực sự suy sụp, có chút hoảng loạn, đáy lòng như rơi vào vực thẳm.
Nó hiện tại thậm chí còn có một ý nghĩ là ném Tô Minh ra khỏi mê cung chết chóc, Huyền Võ Tiên Quy có thể làm được, rốt cuộc thì mê cung chết chóc cũng là vũ khí hợp nhất với bổn mệnh của nó.
Chỉ là nếu làm như vậy, muốn lấy được hoàn chỉnh một thân huyết khí cực lớn và tinh khiết đến cực điểm của Tô Minh cũng tan thành bọt nước.
Việc này không được.
Một thân huyết khí kia của Tô Minh có sức hấp dẫn quá lớn, liên quan trực tiếp đến tuổi thọ của nó.
Có chết cũng không thể từ bỏ, thậm chí không thể lãng phí dù chỉ là một giọt.
Do đó…
“Cứ quan sát tiếp xem sao, mặc dù biểu hiện trước mắt của tên nhóc này vô cùng xuất sắc, khiến bổn tọa phải rối bời kinh sợ, nhưng mê cung chết chóc suy cho cùng vẫn là mê cung chết chóc, phía sau còn có nhiều lối đi kỳ ảo đang đón chờ hắn như vậy, không cần phải lo lắng”, Huyền Võ Tiên Quy tự an ủi bản thân, cảm xúc dần dần cũng bình tĩnh trở lại.
Tuy nhiên, dù đã bình ổn lại nhưng để khiến cho Tô Minh sớm chút chôn thân lại trong mê cung chết chóc, đề phòng bất cứ yếu tố bất ngờ nào xảy ra, Huyền Võ Tiên Quy lại một lần nữa cưỡng ép điều khiển mê cung chết chóc, khiến tốc độ và tiết tấu của hàng vạn lối đi trong đó nhanh và phức tạp hơn.
Chỉ một thay đổi nhỏ như vậy thôi nhưng thực tế đã khiến cho Huyền Võ Tiên Quy phải hao tổn rất nhiều sức lực.
Nếu nhìn kỹ Huyền Võ Tiên Quy có thể thấy khí tức của nó đã ảm đạm đi ba phần, thậm chí còn có ảo giác rằng hơi thở tử vong vốn tràn ngập quanh thân Huyền Võ Tiên Quy nay càng trở nên nồng đậm.
Mặc dù mê cung chết chóc là vũ khí bản mệnh của nó, nhưng nếu cưỡng chế thực hiện một số can thiệp và điều chỉnh thì chính Huyền Võ Tiên Quy cũng phải đánh đổi trả giá, ví dụ như cưỡng ép siêu trọng lực trong mê cung chết chóc tăng lên gấp nhiều lần, hay khiến dòng chảy ăn mòn… ngưng tụ theo dấu vết của Tô Minh…
Những điều này không phù hợp với cách thức của một vũ khí dung hòa như mê cung chết chóc, cưỡng chế can thiệp phải hao tổn quá nhiều lực tinh thần và sức mạnh.
Đương nhiên, Huyền Võ Tiên Quy cảm thấy chỉ cần Tô Minh ngoan ngoãn chết trong mê cung chết chóc thì những cái giá này đều đáng giá.
Tô Minh đương nhiên cũng cảm nhận được tốc độ di chuyển của các lối đi được đẩy nhanh, nhưng anh cũng không quan tâm tới, thậm chí còn có chút châm chọc, có tác dụng sao?
Cho dù con rùa bệnh tật kia giở thủ đoạn khiến tốc độ biến đổi của hơn vạn lối đi này nhanh hơn gấp trăm lần cũng không tạo nên bất kỳ khác biệt gì đối với anh.
Chương 1232: Hỏa vận hình rồng
Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân anh thông qua thần hồn chí cường để nắm giữ phán đoán phía sau cánh cửa từng thông đạo rốt cuộc là cái gì? Rất dễ dàng có thể phán đoán ra được, như đã mở thiên nhãn.
Nói tới thiên nhãn, do tiến bộ trên con đường kiếm đạo quá lớn, nhất là về mặt kiếm nguyên, đoạn thời gian cuối cùng luyện thể ở Kiếp tông, anh đã mở được kiếm nhãn, cũng gần tương tự như thiên nhãn.
Kiếm nhãn trong truyền thuyết hiện tại vẫn đang trong quá trình tìm hiểu, nhưng cũng có thể mang lại giúp đỡ rất lớn cho anh.
Giống như, phía sau tám cánh cửa của từng thông đạo rốt cuộc là cái gì? Cho dù không có thần hồn mạnh mẽ để phán đoán như mở khóa thì cũng có thể dùng kiếm nhãn để nhìn, rất có ích.
Cho nên, bao gồm cả Huyền Võ Tiên Quy, cũng bao gồm tất cả người của Chúng Sinh các bên ngoài chiến trường cổ đều cảm thấy mỗi lần Tô Minh chọn đúng cánh cửa trong thông đạo là chuyện nguy hiểm đến cực điểm, rất kích thích, rất căng thẳng, mỗi lần đều là đánh cược mạng sống, mỗi lần đều phải dựa vào may mắn, nhưng đối với Tô Minh mà nói thì thật sự đơn giản dễ như bỡn.
Rất nhanh.
Tô Minh đại khái đã cõng Mạc Thanh Nhạn đi qua hai ngàn cái thông đạo.
Cuối cùng, Tô Minh lần nữa dừng lại ở trong một thông đạo.
"Anh Tô...", Mạc Thanh Nhạn cả kinh, có hơi không hiểu, có chút mong đợi, trong đôi mắt xinh đẹp lo lắng có chút hưng phấn.
Cùng lúc đó.
Trên chiến trường cổ, hàng triệu người của Chúng Sinh các lập tức xôn xao!
"Con mẹ nó, nguyên nhân Tô Minh dừng lại e là vì Hỏa Long sau cánh cửa đó nhỉ?"
"Chắc chắn".
"Trời ơi, Hỏa Long đó có hơi đáng sợ đấy!"
"Hỏa vận hóa rồng, đây là thần tích được ghi chép trong sách cổ, nói rõ hỏa vận của lửa này cấp bậc cực kỳ cao, cao vượt qua tưởng tượng, hơn nữa còn không ngừng tự tiến hóa, tiến hóa đến cực cảnh mới có thể biến hóa".
Đúng vậy, nguyên nhân Tô Minh dừng lại chính là vì phía sau một cánh cửa trong tám cánh cửa chính là một hỏa vận hình rồng.
Hơn nữa, rất chắc chắn rằng cấp bậc của hỏa vận hình rồng này đại khái đã đạt tới ách hỏa hạ phẩm, thậm chí đã chạm đến một chút ách hỏa trung phẩm rồi.
Cấp độ tương đối cao.
Đối với bản thân anh mà nói, vẫn là đại bổ như trước, hơn nữa còn đại bổ hơn so với hỏa độc ách hỏa trước đây, dù sao một phần lớn trong hỏa độc ách hỏa là độc tố, lửa chỉ có một phần nhỏ, còn hỏa vận hình rồng này hoàn toàn là lửa, hơn nữa còn là hỏa vận hỏa chủng tinh hoa nhất.
Sắc mặt của Huyền Võ Tiên Quy âm trầm bất định.
Một mặt nó cảm thấy Tô Minh đang tìm đến cái chết! Quá kiêu ngạo! Nếu thật sự có ý định với hỏa vận hình rồng đó thì nhất định sẽ là một cái chết thê thảm.
Năm đó, hỏa vận hình rồng này cũng là thứ mà bản thân Huyền Võ Tiên Quy nhắm đến, đáng tiếc, khi đó nó chỉ còn thiếu một chút nữa là có được, dù sao nó cũng không phải là rùa tiên thuộc tính lửa. Sau khi nhắm đến không thành công, nhưng vẫn thèm muốn hỏa vận hình rồng đó, nên nó liền động dụng mê cung chết chóc, miễn cưỡng thu lấy hỏa vận hình rồng. Trong vô số năm trở lại đây, do thời gian trôi qua nên hỏa vận hình rồng đã dần dần không còn giãy dụa nữa mà như hóa thành một thể với mê cung chết chóc. Cho đến giờ, hỏa vận hình rồng này chính là một trong những thủ đoạn chết chóc cấp cao nhất trong mê cung chết chóc này.
Có điều, Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút lo lắng. Ngộ nhỡ, Tô Minh lần nữa thành công thì sao?
Ngay sau đó.
"Xuy!"
Tô Minh không chút do dự mở cánh cửa phía sau có hỏa vận hình rồng trong tám cánh cửa ra.
Vừa mở cửa ra.
Mạc Thanh Nhạn tựa hồ như bị đóng băng thần hồn, mặt cắt không được giọt máu, trợn trừng mắt lên, chỉ cảm thấy thần chết giáng lâm, trước mắt chỉ có một màu kim sắc đến cực điểm, còn có một tiếng rồng gầm xuyên thẳng vào thần hồn và tâm tình võ đạo.
Thậm chí vào khoảnh khắc đó, Mạc Thanh Nhạn còn nhìn thấy địa phủ hoàng tuyền, nhìn thấy hắc bạch vô thường, nhìn thấy cả ác quỷ địa ngục.
May mà trong khoảnh khắc đó, một trận cảm giác mát lạnh từ bàn tay của Tô Minh đang chạm vào đùi cô ta được vận chuyển vào trong cơ thể cô ta, cảm giác đó giống như được vớt lên từ dưới hoàng tuyền vậy, tinh thần và thần hồn sắp tan vỡ, xé rách lập tức được củng cố, huyết mạch và xương tủy bị lửa thiêu đốt cũng bình tĩnh lại.
Mạc Thanh Nhạn biết đó là mánh khóe của anh Tô.
"Muốn chạy???", chớp mắt, Tô Minh vừa khinh miệt vừa hưng phấn hừ một tiếng.
Chợt thấy, hỏa vận hình rồng đó đang điền cuồng mãnh liệt lùi lại giữ khoảng cách với Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn, không chút do dự bèn quay đầu hòng bỏ chạy. Không thể không nói, hỏa vận hình rồng này có lẽ đã bị nhốt trong mê cung chết chóc này quá lâu quá lâu rồi, thế cho nên linh trí cũng có chút mơ mơ hồ hồ.
Cũng chính vì có chút linh trí, cho nên khí ý định thôn phệ, gặm nhấm và nuốt trọn Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không thành công, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được mùi vị nguy hiểm từ trên người Tô Minh, liền không chút do dự muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc, Tô Minh đã cho phép chưa?
Chỉ có một suy nghĩ.
Không gian cắt đứt!
Có thể thấy rõ, một cái lồng giam không gian từ không trung xuất hiện, bao phủ lấy hỏa vận hình rồng đang định bỏ trốn.
Chiếc lồng giam không gian này rõ ràng vô cùng, bốn mặt bốn bên có màu trắng bạc biến hóa kỳ ảo, hiệu quả thị giác rất kinh người.
Khung của lồng giam không gian chính là dùng thuật cắt đứt của pháp nguyên tạo thành, hỏa vận hình rồng bị giam giữ bên trong phảng phất như lập biến mất khỏi không gian bên trong mê cung chết chóc, bị giam cầm trong một không gian khác.
"Không thể nào!", Huyền Võ Tiên Quy trợn mắt, phẫn nộ rống lên.
Có thể không tức giận sao?
Chưa nói tới hỏa vận hình rồng mà nó luôn khát vọng bị Tô Minh bắt chẹt cứng ngắc, mà là Tô Minh ở trong không gian mê cung chết chóc nhưng vẫn có thể thi triển được thần thông pháp nguyên không gian, điểm này dị thường đáng sợ.
Bởi vì, mê cung chết chóc chính là bộ máy được kết hợp với bản mệnh của nó.
Cho nên, không gian trong mê cung chết chóc trên thực tế là nội không gian liên thông với Huyền Võ Tiên Quy.
Chương 1233: Dược hoàn hỏa vận
Trong không gian như này, Huyền Võ Tiên Quy là chủ nhân, chính là thượng đế.
Những người khác nếu không có sự chấp thuận của Huyền Võ Tiên Quy là không thể dùng pháp nguyên không gian trong mê cung chết chóc và làm thay đổi cấu trúc không gian trong mê cung chết chóc.
Nhưng Tô Minh lại làm được.
Đúng là gặp ma rồi.
Trên thực tế, trước đó Tô Minh đã dùng trọng lực không gian để chống lại siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, giờ đây đã là thần thông pháp nguyên không gian.
“Hừm, hừm, hừm…”, hỏa vận hình rồng bị nhốt trong lồng không gian giờ đây bắt đầu không ngừng giãy dụa, điên cuồng gào thét. Móng vuốt rồng lửa liều mạng đập nát hàng rào không gian trong lồng không gian, trong miệng còn phun trào khí tức đạo hỏa vận long để thiêu đốt hàng rào không gian. Tiếc rằng đều vô dụng.
Lồng không gian vẫn vô cùng kiên cố.
Còn ở thế giới bên ngoài…
“Rõ ràng chỉ là pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong, mặc dù rất khủng khiếp nhưng lại vô cùng hiếm gặp. Nhưng pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong không phải quá mạnh, sao có thể thi triển thần thông pháp nguyên không gian trong dung khí của người khác được?”, lão Hồng lẩm bẩm, kinh hãi, tò mò, khó tin. Dường như cảm thấy quan niệm võ đạo của mình bị sụp đổ.
Cũng có rất nhiều người ở Chúng Sinh các có chung tâm trạng và suy nghĩ như lão Hồng…
Đặc biệt là phần lớn đám người này đều có nghiên cứu sâu rộng về đạo không gian nên lúc này con ngươi đều như bay ra ngoài.
“Đẳng cấp của pháp nguyên không gian cũng được nhưng thần thông pháp nguyên không gian có thể khai phá đến mức này đúng là khủng khiếp!”, Diễm Huyền Kình không kìm nổi mà tán thưởng. Ông ta cảm thấy mình như đang nằm mơ. Sao trên đời lại có người có thể khai phá thần thông pháp nguyên không gian đến mức này chứ? Trên thực tế, Diễm Huyền Kình tận mắt chứng kiến thiên phú võ đạo và việc Tô Minh thi triển thần thông pháp nguyên không gian mấy lần rồi. Nhưng lúc này nhìn lại mà vẫn thấy kinh hãi, không kìm nổi mà thấy chấn động. Bởi vì mỗi lần Tô Minh mang đến ‘niềm vui bất ngờ’ cho người khác đều rất khủng khiếp.
Nếu nói pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong là yêu nghiệt cấp 10, vậy thì Tô Minh nắm bắt và sáng tạo được thần thông pháp nguyên không gian là ở cấp 1 triệu rồi.
Trong mê cung chết chóc…
“Không gian thu nhỏ!”, Tô Minh tiện miệng thốt ra mấy chữ.
Sau đó…
Hàng triệu ánh mắt có thể nhìn rõ, lồng không gian kia bắt đầu thu nhỏ dần, dường như quả bóng bay bị xì hơi, dường như túi vải dần dần được túm gọn lại.
Hỏa vận hình rồng trong đó bắt đầu hoảng loạn.
Nó đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nó vô cùng điên cuồng, không ngừng giãy dụa nhưng tiếc rằng đều vô ích.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.
Sau mấy chục hơi thở, lồng không gian chỉ còn bé bằng lòng bàn tay.
Và hỏa vận hình rồng trong lồng không gian đó mặc dù vẫn còn sống nhưng cũng chỉ còn một hơi thở. Hơn nữa, vì lồng không gian thu nhỏ nên bị ngưng tụ và bị đè nén…
Đột nhiên…
Ở chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài…
Có đệ tử ở Chúng Sinh các hô lớn: “Mau nhìn kìa… Lồng không gian đó… Có tạp chất bị đẩy ra ngoài kìa”.
Nhất thời, hàng triệu người ở Chúng Sinh các đều sáng mắt lên, hơi thở nóng ran, đờ đẫn cả người.
Đúng thế! Lồng không gian bị thu nhỏ chỉ bằng bàn tay bắt đầu đẩy tạp chất ra ngoài.
Rõ ràng, tạp chất đó là của hỏa vận hình rồng.
“Tô Minh dùng thần thông thu nhỏ không gian, muốn hỏa vận hình rồng biến thành hỏa vận thuần túy. Những tạp chất ở bên trên hỏa vận hình rồng không ngừng bị đè nén, ngưng tụ rồi đào thải tạp chất ra ngoài. Điều này cũng dễ hiểu. Chỉ có điều… Khủng khiếp quá! Dùng thần thông không gian đến mức này thì những tu giả võ đạo được xưng là chứng đạo không gian có thể sống được không?”, có một vài tu giả võ đạo kích động đến nỗi hét lớn.
Rất nhanh, sau chừng trăm hơi thở thì hỏa vận hình rồng hoàn toàn biến mất.
Bởi vì lồng không gian giờ chỉ còn kích cỡ như nắm tay của trẻ con, toàn bộ hỏa vận hình rồng đã hóa thành một viên thuốc hỏa vận màu vàng vô cùng rắn chắc, trông như viên thuốc ngọc rồng màu vàng, nó có tên là dược hoàn hỏa vận.
“Dược hoàn hỏa vận thật đáng sợ, trong đó chứa đựng lực hỏa vận, chỉ e là không thể dùng từ nào để miêu tả? Chỉ có điều, nó khủng khiếp quá cũng không tốt, bởi sẽ không có cách nào để dùng”, có người lẩm bẩm, có chút khó hiểu.
Giống như quặng sắt, cứ luyện, luyện và luyện, cuối cùng nó chỉ còn lại như quả cầu sắt. Vậy thì quả cầu sắt đó nặng bao nhiêu? Tinh chế biết bao? Quả cầu sắt như thế chẳng phải sẽ là vô địch về trọng lực và mật độ? Như vậy cũng không dễ sử dụng.
Dược hoàn hỏa vận cũng cùng đạo lý đó.
“Kể cả mang theo dược hoàn hỏa vận bất cứ lúc nào thì năng lượng hỏa vận thuần túy đủ để tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng bốn luyện được trăm triệu năm chăng? Hơn nữa, mình còn phải chuẩn bị băng hàn hàng chục triệu năm để đối kháng lại, nếu không thì có khả năng bị năng lượng hỏa vận thiêu đốt”, có người tài giỏi trong tu giả võ đạo thuộc tính hỏa của Chúng Sinh các lẩm bẩm. Hắn ta cũng đang nghĩ xem, nếu mình là Tô Minh thì nên dùng dược hoàn hỏa vận này như thế nào?
Chương 1234: Núi kiếm sừng sững
“Đúng là tinh chế quá cũng khó sử dụng. Kể cả là mình muốn dùng thì cũng phải tìm một thầy chuyên về luyện đan dược và dùng dược hoàn hỏa vận này trong trăm lần thậm chí là mấy trăm lần chăng? Lẽ nào nhóc Tô quen biết thần luyện đan dược nào sao? Chắc là không? Đợi lần này nhóc Tô có thể sống sót ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh và vùng đất Khôi Tiên, đến lúc đó mình có thể giới thiệu cho nhóc Tô một thầy luyện đan dược”, Diễm Huyền Kình thầm nghĩ.
Nhưng… Trong lúc gần như tất cả mọi người đều nghĩ cách làm thế nào giúp Tô Minh dùng được dược hoàn hỏa vận tinh chế và năng lượng lớn này thì đột nhiên…
Tô Minh giơ tay lên rồi bóp chặt dược hoàn hỏa vận màu vàng đó.
Sau đó…
Anh khẽ ngẩng đầu lên, há miệng ra nuốt trọn.
Đúng vậy, Tô Minh đã nuốt trọn dược hoàn hỏa vận đó.
Cảnh tượng rõ nét này phản chiếu lại mắt của tất cả mọi người. Mọi người chấn động và kinh hãi như ngày tận thế ập tới.
Hàng triệu người của Chúng Sinh các trên chiến trường cổ gần như không thể bình tĩnh được, ai nấy đều bị dọa chết ngất. Nhất thời, không khí vô cùng huyên náo và hỗn loạn.
Kể cả là những thái thượng trưởng lão như lão Hồng hay Diễm Huyền Kình đều chấn động đến nỗi toàn thân run rẩy.
Thậm chí Huyền Võ Tiên Quy cũng há hốc mồm như hang động đen ngòm, kinh hãi đến ngạt thở.
Còn Tô Minh như nuốt phải một viên kẹo, đã thế còn nhai chóp chép, sau đó vẫn không dừng lại. Đúng vậy! Anh cõng Mạc Thanh Nhạn trên lưng rồi tiếp tục đi về trước.
Thoạt nhìn Tô Minh không hề có áp lực gì.
Đúng là như vậy…
Sau khi dược hoàn hỏa vận bị nuốt trọn và đi vào cơ thể Tô Minh, chưa đợi nó phát huy uy lực thì đã bị kho tàng huyết mạch trấn áp.
Sau khi bị trấn áp thì bắt đầu bị mài mòn.
Mỗi lần mài ra được chút ít tinh hoa hỏa vận thì sẽ bị Thái U Hỏa hấp thụ hoàn toàn.
Vì vậy, thoạt nhìn Tô Minh đang cõng Mạc Thanh Nhạn lặng lẽ đi về trước nhưng thật ra Thái U Hỏa trong cơ thể anh đang không ngừng biến đổi.
Tô Minh vô cùng hưng phấn, mặc dù bên ngoài không thể hiện ra nhưng anh có thể cảm nhận rõ, dường như Thái U Hỏa của mình cách ách hỏa thật sự không còn xa nữa.
Đồng thời lúc này, ở một núi kiếm trong bí cảnh Chúng Sinh, ngọn núi được tạo thành từ hàng trăm triệu thanh kiếm dài, hình thành nên núi kiếm với khí thế ngút trời.
Nhìn từ đằng xa thì trên núi kiếm này có mây mù che phủ, kiếm vận bồng bềnh trôi, còn có kiếm lôi không ngừng gào thét trong sâu thẳm.
Bên dưới núi cũng có người.
Có mấy đệ tử của Chúng Sinh các và cả Minh Thương.
Mấy người này rất kiêng kị với Minh Thương, vì vậy cách Minh Thương khá xa nhưng thỉnh thoảng lại nhìn lén hắn ta một cái như kiểu phòng bị.
Trên thực tế, nếu không phải ngọn núi kiếm trước mặt quá khủng khiếp, khiến tim người ta đập loạn nhịp thì khi nhìn thấy Minh Thương, đám người này đã rời đi từ lâu rồi. Chỉ tiếc rằng, ngọn núi kiếm trước mặt có sức hút quá lớn, đến nỗi mà chỉ cần có chút cơ hội thôi họ cũng không muốn rời đi. Kể cả vì thế mà phải trả giá bằng cả tính mạng.
“Chẳng trách hoàng thất Cửu Minh có nhiều bí cảnh, bảo địa như vậy nhưng mấy trăm năm nay không chịu từ bỏ ba nơi trong bí cảnh Chúng Sinh. Có lẽ vì bí cảnh Chúng Sinh này có giá trị lớn hơn tưởng tượng nhiều”, Minh Thương vô cùng kích động, kể cả là người luôn giấu mình nhưng trên mặt hắn ta lúc này cũng hiện rõ vẻ thèm muốn và khao khát.
Minh Thương không phải là kiếm tu thuần túy nhưng là một trong những yêu nghiệt mạnh nhất trong tốp thanh niên của vương triều Cửu Minh nên tất nhiên kiếm đạo vẫn là chủ đạo của hắn ta. Dù sao kiếm đạo là thứ tấn công mạnh nhất, vì vậy những yêu nghiệt siêu cấp có sức chiến đấu nghịch thiên thì kiếm đạo dường như là thứ cần thiết.
“Muốn hình thành nên núi kiếm thì phải có ít nhất ba điều kiện”.
“Thứ nhất là kiếm hồn chủ! Lấy kiếm hồn chủ làm khung đỡ, thu hút hàng trăm triệu thanh kiếm ngưng tụ lại, núi kiếm càng lớn chứng tỏ đẳng cấp kiếm hồn chủ nòng cốt của núi kiếm càng cao. Ngọn núi kiếm trước mặt có trăm triệu thanh kiếm, thuộc dạng núi kiếm dạng lớn, vậy thì cấp bậc của kiếm hồn chủ nòng cốt cũng phải ở thần phẩm, thậm chí là vô thượng”.
“Thứ hai là kiếm nguyên thuần túy. Một thanh kiếm liên kết với thanh kiếm khác, dần dần thành trăm triệu thanh kiếm. Để kiên cố hơn, giữa mỗi thanh kiếm phải có độ dính. Và đó phải dựa vào kiếm nguyên, và cũng chỉ có kiếm nguyên thuần túy mới làm được”.
“Thứ ba là kiếm lôi, là kiếm lôi đỉnh cấp nhất. Nếu như không có kiếm lôi lúc nào cũng tôi luyện mỗi thanh kiếm trên núi kiếm này, trải qua hàng trăm triệu năm ăn mòn thì mỗi thanh kiếm sẽ bị phong hóa, cuối cùng là sụp đổ. Có kiếm lôi không ngừng tôi luyện thì có thể giữ được núi kiếm hoàn chỉnh, thậm chí là có thể phát triển thêm”.
…
Minh Thương nuốt nước bọt ừng ực, vẻ tham lam đã lên đến cực độ.
Có nằm mơ hắn ta cũng không nghĩ mình có thể gặp được núi kiếm này!
Ha ha!
Nói không khách sáo thì chỉ cần hắn ta có được núi kiếm này thì hắn ta có thể có tiến bộ vượt bậc về kiếm đạo, trở thành chân thần thật sự.
Mặc dù Minh Thương kích động nhưng cũng không phải dạng không biết nghĩ, dường như đang suy tính gì đó.
Còn mấy đệ tử Chúng Sinh các cách đó không xa thì không thể đợi được nữa.
Mấy người cũng nuốt nước bọt ừng ực, một người trong đó dường như bước vào nhập ma, dường như tham lam mất lý trí, biến hình một cái rồi điên cuồng lao về phía núi kiếm. Hắn giữ một kiếm trong tay, con ngươi biến thành màu đỏ.
Chương 1235: Lòng tham làm mờ mắt
Nhưng vừa bay lên chưa đến sườn núi thì đột nhiên…
“Két!”, một đường kiếm lôi từ trên trời giáng xuống, màu đỏ tím, nhỏ hẹp nhưng vô cùng bắt mắt.
Kiếm lôi đó rơi xuống người của đệ tử Chúng Sinh các và rồi…
Cả thể xác và thần hồn của đệ tử đó đều hóa thành tro tàn, còn thanh kiếm trong tay hắn như nhận được lực hút nào đó rồi bị hút vào trong núi kiếm, trở thành một phần của núi kiếm đó luôn.
Cảnh tượng này khiến mấy đệ tử Chúng Sinh các còn lại mà trước đó định lại thử, giờ đây đều sợ đến nỗi suýt nữa ngã nhào trên đất, mặt không còn giọt máu, dục vọng tham lam như bị dập tắt.
Minh Thương chỉ cười lạnh một tiếng với vẻ khinh bỉ.
Rất nhanh, trong mấy đệ tử Chúng Sinh các có một người có hiểu biết, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta… Chúng ta phải ngồi khoanh chân trước, suy luận về kiếm đạo, giao tiếp với núi kiếm, như vậy mới có cơ hội được núi kiếm công nhận. Chỉ khi núi kiếm công nhận thì mới có khả năng có được chút lợi ích”.
Minh Thương gật đầu, nhìn tên đệ tử đó, trong lòng thầm nghĩ tên này cũng có chút kiến thức đấy.
Một giây sau, mấy đệ tử đó không đợi được nữa, vội khoanh chân ngồi trên đất.
Họ cố giữ vững tâm thái, quan sát núi kiếm, suy luận kiếm đạo và kiếm vận, lĩnh ngộ kiếm linh.
Còn Minh Thương vẫn không làm gì cả, không vội mà nhìn mấy đệ tử đó với vẻ hứng thú, dường như đang đợi gì đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tầm một lúc sau thì đột nhiên…
“Phụt, phụt, phụt!”, mấy đệ tử ngồi trên đất quan sát núi kiếm đồng loạt nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, cảm giác khí tức cũng không còn nữa, dường như đều chết cả.
“Không có được thiên phú võ đạo về kiếm đạo mà dám tùy tiện đến đây nhìn núi kiếm? Hướng đi đúng nhưng tiếc rằng thiên phú võ đạo không đủ nên bị nuốt ngược lại”, Minh Thương bình phẩm.
Ở chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài, hàng triệu người đang nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính, tất nhiên cũng nhìn thấy Minh Thương và nhìn thấy núi kiếm. Trước đó tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Tô Minh mà quên đi những người khác. Lúc này núi kiếm xuất hiện nên mọi người mới chú ý đến.
“Trời ơi! Núi… Núi kiếm?”
“Là núi kiếm trong truyền thuyết? Thật sự có sao?”
“Hoành tráng quá, là núi kiếm được ngưng tụ từ hàng trăm triệu thanh kiếm”.
“Đây là thứ mà các kiếm tu khao khát nhất chăng? Nếu như có thể xuống núi kiếm một lần, kể cả phải trả giá bằng tính mạng thì đã làm sao?”
…
Núi kiếm xuất hiện khiến mọi người đều đờ đẫn, khiến nhiều người không kìm nổi mà nuốt nước bọt ừng ực.
“Trong bí cảnh Chúng Sinh lại có núi kiếm?”, kể cả lão quái vật đẳng cấp như Diễm Huyền Kình cũng kinh hãi, ông ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy núi kiếm.
“Chết tiệt! Sớm biết trong bí cảnh Chúng Sinh có núi kiếm thì đáng lẽ phải coi trọng bí cảnh Chúng Sinh gấp mười lần, thậm chí là một trăm lần mới phải”, mấy vị Các chủ không kìm nổi mà biến đổi sắc mặt, vừa hối hận vừa tham lam.
Đúng lúc này mọi người lại nhìn thấy có một nhóm người đang xông về phía núi kiếm.
Có tầm 50 đệ tử đều là đệ tử của Chúng Sinh các cùng đi tới.
Họ bị thu hút bởi kiếm quang của núi kiếm.
Trong đó có mấy người là đệ tử của Các chủ và thái thượng trưởng lão. Vì vậy lúc này mấy vị đó không kìm nổi mà hơi thở cũng trở nên gấp gáp, phải nói là vô cùng mong đợi.
Nhưng…
Một giây sau…
“Cút hết đi! Núi kiếm không phải là thứ các người có thể quan sát đâu”, Minh Thương quay đầu lại nhìn vào 50 đệ tử Chúng Sinh các ở không trung phía sau rồi thản nhiên nói.
Đám đệ tử đó cũng nhìn thấy Minh Thương, sắc mặt lập tức biến đổi, mặt sầm lại, ngay cả tốc độ thân pháp cũng chậm lại.
Mặc dù sắc mặt có chút kiêng kị, do dự, phẫn nộ, khiếp sợ nhưng vẫn không muốn rời đi.
Đúng là Minh Thương rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến người ta run sợ.
Nhưng núi kiếm có sức hút quá lớn, lớn đến nỗi khiến người ta có thể cược cả tính mạng.
Huống hồ, 50 đệ tử cùng đến thì cũng coi như có sức mạnh đoàn kết.
“Cậu chủ Minh Thương bá đạo quá rồi đấy? Ở đây là bí cảnh Chúng Sinh, là bí cảnh của Chúng Sinh các chúng tôi, tất cả đều của Chúng Sinh các. Chúng Sinh các cho vương triều Cửu Minh ba người có thể vào đây là cho cậu chủ Minh Thương cơ hội, cũng là hữu hảo của chúng tôi với vương triều Cửu Minh. Hiện giờ cậu chủ lại muốn đuổi chúng tôi đi để độc chiếm núi kiếm ư? Có phải là tham lam quá rồi không?”, một đệ tử Chúng Sinh các nghiến răng nghiến lợi, nói.
Lời nói vừa dứt thì…
“Không đi thì sẽ phải chết!”, Minh Thương đột nhiên bật cười rồi giơ tay lên nắm một cái.
Ngay lập tức một bàn tay lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trên không trung, xuất hiện bên cạnh 50 đệ tử Chúng Sinh các, bao trùm khắp đất trời. Khí tức vô cùng khủng khiếp khiến người ta ngạt thở. Trên bàn tay to lớn đó có xích sắt hình đầu rồng ngưng tụ sát nguyên, khiến mọi người cảm thấy tim ngừng đập. Sau đó bàn tay lớn đó nắm chặt về phía 50 đệ tử kia”.
“Không!”
…
Tiếng hét thê thảm mà tuyệt vọng, 50 đệ tử điên cuồng chạy về các hướng. Tiếc rằng, chạy thế nào cũng không thể thoát được phạm vi của bàn tay đó.
Trong chớp mắt 50 đệ tử hóa thành tro tàn, đến thần hồn cũng bị bóp nát.
Đúng là điên thật rồi! Nhìn thấy cảnh này ai nấy cũng đều sởn gai ốc.
Minh Thương ra tay khiến cho hàng triệu người của Chúng Sinh các đều không nói nên lời.
Thực tế cũng như vậy.
Hỏa độc dường như bất khả chiến bại khiến người ta phải tê dại da đầu trong chớp mắt nhấn chìm Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn kia, vậy mà không thể xuyên thủng lớp lá chắn phòng ngự trên người Mạc Thanh Nhạn, đúng là gặp quỷ mà.
Bởi vì không thể phá vỡ tấm chắn phòng ngự trên người Mạc Thanh Nhạn, sau đó hỏa độc giống như có trí óc, toàn bộ đều đổ dồn về phía Tô Minh.
Mà Tô Minh lại… lại khẽ hé môi, hít một hơi.
Giống như một hố đen, cắn nuốt vô tận.
Khi tất cả mọi người còn đang xem đến ngây ngẩn, hỏa… hỏa độc cực lớn, thuần khiết, đậm đặc tới hóa lỏng, ăn mòn tới cực điểm kia lại hóa thành một hỏa long, cứ… cứ như vậy bị Tô Minh cắn nuốt mất rồi.
Huyền Võ Tiên Quy rơi vào trầm mặc.
Tất cả mọi người trên chiến trường cổ đều sững sờ.
Giờ phút này đã xác định được vài sự thực trong đầu.
Thứ nhất, xác suất cao là Tô Minh cố ý lựa chọn lối đi này để thôn nạp ngọn hoả độc cấp bậc ách hoả cực mạnh này.
Thứ hai, Tô Minh hoàn toàn có khả năng phòng ngự đối với sự công kích từ hoả độc, bởi vì thân thể của Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên được tăng cường rất nhiều lớp phòng ngự, rõ ràng là do anh bố trí, nếu anh đã có thể thiết lập cho Mạc Thanh Nhạn, tất nhiên cũng có thể vì bản thân mà trang bị.
Thứ ba, dường như cơ thể xác thịt của anh có thể chống đỡ ách hoả hỏa độc kia, bởi vừa rồi ách hoả tấn công không nổi Mạc Thanh Nhạn liền chuyển hướng sang Tô Minh, trong thời gian ngắn, da thịt thuần túy của Tô Minh không có bất kỳ phòng bị nào đã tiếp xúc với ách hoả hoả độc, sau đó hoả độc bị Tô Minh cắn nuốt, trong trường hợp tiếp xúc, cơ thể của anh xem ra vẫn hoàn hảo vô khuyết.
Sau khi ba ý nghĩ này xuất hiện, cơ hồ tất cả mọi người đều muốn há miệng chửi tục- Mẹ nó, Tô Minh còn là người sao? Yêu nghiệt cũng phải có giới hạn, biến thái cũng có cực hạn, cũng phải để những tu giả võ đạo có tên tuổi như họ một con đường sống chứ? Chính là sợ so sánh mà!
“Cảm giác thật là sảng khoái!”, tâm tình Tô Minh rất tốt, bởi ách hỏa hỏa độc này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, quả là đại bổ.
Hỏa độc hỏa độc, lửa ở phía trước, độc ở phía sau đương nhiên là hàm chứa dồi dào yếu tố hỏa đạo.
Đối với tu giả võ đạo bình thường, cho dù là cảnh giới võ đạo đặc biệt cao cũng rất khó chống chọi lại ách hỏa hỏa độc.
Nhưng Tô Minh anh có thể.
Đầu tiên, anh vốn đã có trình độ khá mạnh trên con đường hỏa đạo này, ví dụ như Thái U Hỏa, hiện tại đã đạt tới bán bộ ách hỏa, chỉ còn cách ách hỏa hạ phẩm một đường kẽ tóc nữa mà thôi.
Thứ hai là kho tàng huyết mạch, vì có sự hiện hữu của kho tàng mà thể chất của Tô Minh sớm đã vạn độc bất xâm, trong vạn độc này có bao gồm cả hỏa độc.
Tô Minh chỉ tiêu tốn hơn một trăm mười nhịp thở đã nuốt chửng hỏa độc vào trong cơ thể và hoàn tất việc hấp thụ, thu hoạch không nhỏ, uy lực của Thái U Hỏa ít nhất cũng đã tăng lên 1/10.
Đừng đánh giá thấp 10% này, tới được cấp bậc bán bộ ách hỏa, thì việc cải thiện dù chỉ một chút cũng đã khó như lên trời huống hồ còn là 10%?
“Đi, chúng ta tiếp tục”, Tô Minh không kiềm được nói, gương mặt anh đầy ý cười, cõng theo Mạc Thanh Nhạn, quay đầu liền bước vào một lối đi khác, là lối vào con đường chính xác.
Tô Minh biết mỗi một con đường phía sau bảy trong tám cánh cửa đều ẩn chứa các loại nguy hiểm trùng trùng, anh cũng không phải là trạm thu gom rác thải, cũng không phải đối với cái gì cũng có hứng thú… chỉ có đem lại giá trị khổng lồ như thôn nạp ách hỏa hỏa độc vừa rồi mới khiến anh đặc biệt đi tranh giành.
Mà phía sau còn có hơn 9000 nút thắt lối đi khác, không cần nghĩ cũng có thể biết được còn có đủ thứ tốt đẹp vẫn đang chờ đợi bản thân, nhất thời tốc độ bước chân lại càng tăng nhanh hơn.
“Đáng chết! Sao lại như vậy?”, Huyền Võ Tiên Quy thực sự suy sụp, có chút hoảng loạn, đáy lòng như rơi vào vực thẳm.
Nó hiện tại thậm chí còn có một ý nghĩ là ném Tô Minh ra khỏi mê cung chết chóc, Huyền Võ Tiên Quy có thể làm được, rốt cuộc thì mê cung chết chóc cũng là vũ khí hợp nhất với bổn mệnh của nó.
Chỉ là nếu làm như vậy, muốn lấy được hoàn chỉnh một thân huyết khí cực lớn và tinh khiết đến cực điểm của Tô Minh cũng tan thành bọt nước.
Việc này không được.
Một thân huyết khí kia của Tô Minh có sức hấp dẫn quá lớn, liên quan trực tiếp đến tuổi thọ của nó.
Có chết cũng không thể từ bỏ, thậm chí không thể lãng phí dù chỉ là một giọt.
Do đó…
“Cứ quan sát tiếp xem sao, mặc dù biểu hiện trước mắt của tên nhóc này vô cùng xuất sắc, khiến bổn tọa phải rối bời kinh sợ, nhưng mê cung chết chóc suy cho cùng vẫn là mê cung chết chóc, phía sau còn có nhiều lối đi kỳ ảo đang đón chờ hắn như vậy, không cần phải lo lắng”, Huyền Võ Tiên Quy tự an ủi bản thân, cảm xúc dần dần cũng bình tĩnh trở lại.
Tuy nhiên, dù đã bình ổn lại nhưng để khiến cho Tô Minh sớm chút chôn thân lại trong mê cung chết chóc, đề phòng bất cứ yếu tố bất ngờ nào xảy ra, Huyền Võ Tiên Quy lại một lần nữa cưỡng ép điều khiển mê cung chết chóc, khiến tốc độ và tiết tấu của hàng vạn lối đi trong đó nhanh và phức tạp hơn.
Chỉ một thay đổi nhỏ như vậy thôi nhưng thực tế đã khiến cho Huyền Võ Tiên Quy phải hao tổn rất nhiều sức lực.
Nếu nhìn kỹ Huyền Võ Tiên Quy có thể thấy khí tức của nó đã ảm đạm đi ba phần, thậm chí còn có ảo giác rằng hơi thở tử vong vốn tràn ngập quanh thân Huyền Võ Tiên Quy nay càng trở nên nồng đậm.
Mặc dù mê cung chết chóc là vũ khí bản mệnh của nó, nhưng nếu cưỡng chế thực hiện một số can thiệp và điều chỉnh thì chính Huyền Võ Tiên Quy cũng phải đánh đổi trả giá, ví dụ như cưỡng ép siêu trọng lực trong mê cung chết chóc tăng lên gấp nhiều lần, hay khiến dòng chảy ăn mòn… ngưng tụ theo dấu vết của Tô Minh…
Những điều này không phù hợp với cách thức của một vũ khí dung hòa như mê cung chết chóc, cưỡng chế can thiệp phải hao tổn quá nhiều lực tinh thần và sức mạnh.
Đương nhiên, Huyền Võ Tiên Quy cảm thấy chỉ cần Tô Minh ngoan ngoãn chết trong mê cung chết chóc thì những cái giá này đều đáng giá.
Tô Minh đương nhiên cũng cảm nhận được tốc độ di chuyển của các lối đi được đẩy nhanh, nhưng anh cũng không quan tâm tới, thậm chí còn có chút châm chọc, có tác dụng sao?
Cho dù con rùa bệnh tật kia giở thủ đoạn khiến tốc độ biến đổi của hơn vạn lối đi này nhanh hơn gấp trăm lần cũng không tạo nên bất kỳ khác biệt gì đối với anh.
Chương 1232: Hỏa vận hình rồng
Nguyên nhân rất đơn giản, bản thân anh thông qua thần hồn chí cường để nắm giữ phán đoán phía sau cánh cửa từng thông đạo rốt cuộc là cái gì? Rất dễ dàng có thể phán đoán ra được, như đã mở thiên nhãn.
Nói tới thiên nhãn, do tiến bộ trên con đường kiếm đạo quá lớn, nhất là về mặt kiếm nguyên, đoạn thời gian cuối cùng luyện thể ở Kiếp tông, anh đã mở được kiếm nhãn, cũng gần tương tự như thiên nhãn.
Kiếm nhãn trong truyền thuyết hiện tại vẫn đang trong quá trình tìm hiểu, nhưng cũng có thể mang lại giúp đỡ rất lớn cho anh.
Giống như, phía sau tám cánh cửa của từng thông đạo rốt cuộc là cái gì? Cho dù không có thần hồn mạnh mẽ để phán đoán như mở khóa thì cũng có thể dùng kiếm nhãn để nhìn, rất có ích.
Cho nên, bao gồm cả Huyền Võ Tiên Quy, cũng bao gồm tất cả người của Chúng Sinh các bên ngoài chiến trường cổ đều cảm thấy mỗi lần Tô Minh chọn đúng cánh cửa trong thông đạo là chuyện nguy hiểm đến cực điểm, rất kích thích, rất căng thẳng, mỗi lần đều là đánh cược mạng sống, mỗi lần đều phải dựa vào may mắn, nhưng đối với Tô Minh mà nói thì thật sự đơn giản dễ như bỡn.
Rất nhanh.
Tô Minh đại khái đã cõng Mạc Thanh Nhạn đi qua hai ngàn cái thông đạo.
Cuối cùng, Tô Minh lần nữa dừng lại ở trong một thông đạo.
"Anh Tô...", Mạc Thanh Nhạn cả kinh, có hơi không hiểu, có chút mong đợi, trong đôi mắt xinh đẹp lo lắng có chút hưng phấn.
Cùng lúc đó.
Trên chiến trường cổ, hàng triệu người của Chúng Sinh các lập tức xôn xao!
"Con mẹ nó, nguyên nhân Tô Minh dừng lại e là vì Hỏa Long sau cánh cửa đó nhỉ?"
"Chắc chắn".
"Trời ơi, Hỏa Long đó có hơi đáng sợ đấy!"
"Hỏa vận hóa rồng, đây là thần tích được ghi chép trong sách cổ, nói rõ hỏa vận của lửa này cấp bậc cực kỳ cao, cao vượt qua tưởng tượng, hơn nữa còn không ngừng tự tiến hóa, tiến hóa đến cực cảnh mới có thể biến hóa".
Đúng vậy, nguyên nhân Tô Minh dừng lại chính là vì phía sau một cánh cửa trong tám cánh cửa chính là một hỏa vận hình rồng.
Hơn nữa, rất chắc chắn rằng cấp bậc của hỏa vận hình rồng này đại khái đã đạt tới ách hỏa hạ phẩm, thậm chí đã chạm đến một chút ách hỏa trung phẩm rồi.
Cấp độ tương đối cao.
Đối với bản thân anh mà nói, vẫn là đại bổ như trước, hơn nữa còn đại bổ hơn so với hỏa độc ách hỏa trước đây, dù sao một phần lớn trong hỏa độc ách hỏa là độc tố, lửa chỉ có một phần nhỏ, còn hỏa vận hình rồng này hoàn toàn là lửa, hơn nữa còn là hỏa vận hỏa chủng tinh hoa nhất.
Sắc mặt của Huyền Võ Tiên Quy âm trầm bất định.
Một mặt nó cảm thấy Tô Minh đang tìm đến cái chết! Quá kiêu ngạo! Nếu thật sự có ý định với hỏa vận hình rồng đó thì nhất định sẽ là một cái chết thê thảm.
Năm đó, hỏa vận hình rồng này cũng là thứ mà bản thân Huyền Võ Tiên Quy nhắm đến, đáng tiếc, khi đó nó chỉ còn thiếu một chút nữa là có được, dù sao nó cũng không phải là rùa tiên thuộc tính lửa. Sau khi nhắm đến không thành công, nhưng vẫn thèm muốn hỏa vận hình rồng đó, nên nó liền động dụng mê cung chết chóc, miễn cưỡng thu lấy hỏa vận hình rồng. Trong vô số năm trở lại đây, do thời gian trôi qua nên hỏa vận hình rồng đã dần dần không còn giãy dụa nữa mà như hóa thành một thể với mê cung chết chóc. Cho đến giờ, hỏa vận hình rồng này chính là một trong những thủ đoạn chết chóc cấp cao nhất trong mê cung chết chóc này.
Có điều, Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút lo lắng. Ngộ nhỡ, Tô Minh lần nữa thành công thì sao?
Ngay sau đó.
"Xuy!"
Tô Minh không chút do dự mở cánh cửa phía sau có hỏa vận hình rồng trong tám cánh cửa ra.
Vừa mở cửa ra.
Mạc Thanh Nhạn tựa hồ như bị đóng băng thần hồn, mặt cắt không được giọt máu, trợn trừng mắt lên, chỉ cảm thấy thần chết giáng lâm, trước mắt chỉ có một màu kim sắc đến cực điểm, còn có một tiếng rồng gầm xuyên thẳng vào thần hồn và tâm tình võ đạo.
Thậm chí vào khoảnh khắc đó, Mạc Thanh Nhạn còn nhìn thấy địa phủ hoàng tuyền, nhìn thấy hắc bạch vô thường, nhìn thấy cả ác quỷ địa ngục.
May mà trong khoảnh khắc đó, một trận cảm giác mát lạnh từ bàn tay của Tô Minh đang chạm vào đùi cô ta được vận chuyển vào trong cơ thể cô ta, cảm giác đó giống như được vớt lên từ dưới hoàng tuyền vậy, tinh thần và thần hồn sắp tan vỡ, xé rách lập tức được củng cố, huyết mạch và xương tủy bị lửa thiêu đốt cũng bình tĩnh lại.
Mạc Thanh Nhạn biết đó là mánh khóe của anh Tô.
"Muốn chạy???", chớp mắt, Tô Minh vừa khinh miệt vừa hưng phấn hừ một tiếng.
Chợt thấy, hỏa vận hình rồng đó đang điền cuồng mãnh liệt lùi lại giữ khoảng cách với Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn, không chút do dự bèn quay đầu hòng bỏ chạy. Không thể không nói, hỏa vận hình rồng này có lẽ đã bị nhốt trong mê cung chết chóc này quá lâu quá lâu rồi, thế cho nên linh trí cũng có chút mơ mơ hồ hồ.
Cũng chính vì có chút linh trí, cho nên khí ý định thôn phệ, gặm nhấm và nuốt trọn Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không thành công, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được mùi vị nguy hiểm từ trên người Tô Minh, liền không chút do dự muốn bỏ chạy.
Đáng tiếc, Tô Minh đã cho phép chưa?
Chỉ có một suy nghĩ.
Không gian cắt đứt!
Có thể thấy rõ, một cái lồng giam không gian từ không trung xuất hiện, bao phủ lấy hỏa vận hình rồng đang định bỏ trốn.
Chiếc lồng giam không gian này rõ ràng vô cùng, bốn mặt bốn bên có màu trắng bạc biến hóa kỳ ảo, hiệu quả thị giác rất kinh người.
Khung của lồng giam không gian chính là dùng thuật cắt đứt của pháp nguyên tạo thành, hỏa vận hình rồng bị giam giữ bên trong phảng phất như lập biến mất khỏi không gian bên trong mê cung chết chóc, bị giam cầm trong một không gian khác.
"Không thể nào!", Huyền Võ Tiên Quy trợn mắt, phẫn nộ rống lên.
Có thể không tức giận sao?
Chưa nói tới hỏa vận hình rồng mà nó luôn khát vọng bị Tô Minh bắt chẹt cứng ngắc, mà là Tô Minh ở trong không gian mê cung chết chóc nhưng vẫn có thể thi triển được thần thông pháp nguyên không gian, điểm này dị thường đáng sợ.
Bởi vì, mê cung chết chóc chính là bộ máy được kết hợp với bản mệnh của nó.
Cho nên, không gian trong mê cung chết chóc trên thực tế là nội không gian liên thông với Huyền Võ Tiên Quy.
Chương 1233: Dược hoàn hỏa vận
Trong không gian như này, Huyền Võ Tiên Quy là chủ nhân, chính là thượng đế.
Những người khác nếu không có sự chấp thuận của Huyền Võ Tiên Quy là không thể dùng pháp nguyên không gian trong mê cung chết chóc và làm thay đổi cấu trúc không gian trong mê cung chết chóc.
Nhưng Tô Minh lại làm được.
Đúng là gặp ma rồi.
Trên thực tế, trước đó Tô Minh đã dùng trọng lực không gian để chống lại siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, giờ đây đã là thần thông pháp nguyên không gian.
“Hừm, hừm, hừm…”, hỏa vận hình rồng bị nhốt trong lồng không gian giờ đây bắt đầu không ngừng giãy dụa, điên cuồng gào thét. Móng vuốt rồng lửa liều mạng đập nát hàng rào không gian trong lồng không gian, trong miệng còn phun trào khí tức đạo hỏa vận long để thiêu đốt hàng rào không gian. Tiếc rằng đều vô dụng.
Lồng không gian vẫn vô cùng kiên cố.
Còn ở thế giới bên ngoài…
“Rõ ràng chỉ là pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong, mặc dù rất khủng khiếp nhưng lại vô cùng hiếm gặp. Nhưng pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong không phải quá mạnh, sao có thể thi triển thần thông pháp nguyên không gian trong dung khí của người khác được?”, lão Hồng lẩm bẩm, kinh hãi, tò mò, khó tin. Dường như cảm thấy quan niệm võ đạo của mình bị sụp đổ.
Cũng có rất nhiều người ở Chúng Sinh các có chung tâm trạng và suy nghĩ như lão Hồng…
Đặc biệt là phần lớn đám người này đều có nghiên cứu sâu rộng về đạo không gian nên lúc này con ngươi đều như bay ra ngoài.
“Đẳng cấp của pháp nguyên không gian cũng được nhưng thần thông pháp nguyên không gian có thể khai phá đến mức này đúng là khủng khiếp!”, Diễm Huyền Kình không kìm nổi mà tán thưởng. Ông ta cảm thấy mình như đang nằm mơ. Sao trên đời lại có người có thể khai phá thần thông pháp nguyên không gian đến mức này chứ? Trên thực tế, Diễm Huyền Kình tận mắt chứng kiến thiên phú võ đạo và việc Tô Minh thi triển thần thông pháp nguyên không gian mấy lần rồi. Nhưng lúc này nhìn lại mà vẫn thấy kinh hãi, không kìm nổi mà thấy chấn động. Bởi vì mỗi lần Tô Minh mang đến ‘niềm vui bất ngờ’ cho người khác đều rất khủng khiếp.
Nếu nói pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong là yêu nghiệt cấp 10, vậy thì Tô Minh nắm bắt và sáng tạo được thần thông pháp nguyên không gian là ở cấp 1 triệu rồi.
Trong mê cung chết chóc…
“Không gian thu nhỏ!”, Tô Minh tiện miệng thốt ra mấy chữ.
Sau đó…
Hàng triệu ánh mắt có thể nhìn rõ, lồng không gian kia bắt đầu thu nhỏ dần, dường như quả bóng bay bị xì hơi, dường như túi vải dần dần được túm gọn lại.
Hỏa vận hình rồng trong đó bắt đầu hoảng loạn.
Nó đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nó vô cùng điên cuồng, không ngừng giãy dụa nhưng tiếc rằng đều vô ích.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi.
Sau mấy chục hơi thở, lồng không gian chỉ còn bé bằng lòng bàn tay.
Và hỏa vận hình rồng trong lồng không gian đó mặc dù vẫn còn sống nhưng cũng chỉ còn một hơi thở. Hơn nữa, vì lồng không gian thu nhỏ nên bị ngưng tụ và bị đè nén…
Đột nhiên…
Ở chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài…
Có đệ tử ở Chúng Sinh các hô lớn: “Mau nhìn kìa… Lồng không gian đó… Có tạp chất bị đẩy ra ngoài kìa”.
Nhất thời, hàng triệu người ở Chúng Sinh các đều sáng mắt lên, hơi thở nóng ran, đờ đẫn cả người.
Đúng thế! Lồng không gian bị thu nhỏ chỉ bằng bàn tay bắt đầu đẩy tạp chất ra ngoài.
Rõ ràng, tạp chất đó là của hỏa vận hình rồng.
“Tô Minh dùng thần thông thu nhỏ không gian, muốn hỏa vận hình rồng biến thành hỏa vận thuần túy. Những tạp chất ở bên trên hỏa vận hình rồng không ngừng bị đè nén, ngưng tụ rồi đào thải tạp chất ra ngoài. Điều này cũng dễ hiểu. Chỉ có điều… Khủng khiếp quá! Dùng thần thông không gian đến mức này thì những tu giả võ đạo được xưng là chứng đạo không gian có thể sống được không?”, có một vài tu giả võ đạo kích động đến nỗi hét lớn.
Rất nhanh, sau chừng trăm hơi thở thì hỏa vận hình rồng hoàn toàn biến mất.
Bởi vì lồng không gian giờ chỉ còn kích cỡ như nắm tay của trẻ con, toàn bộ hỏa vận hình rồng đã hóa thành một viên thuốc hỏa vận màu vàng vô cùng rắn chắc, trông như viên thuốc ngọc rồng màu vàng, nó có tên là dược hoàn hỏa vận.
“Dược hoàn hỏa vận thật đáng sợ, trong đó chứa đựng lực hỏa vận, chỉ e là không thể dùng từ nào để miêu tả? Chỉ có điều, nó khủng khiếp quá cũng không tốt, bởi sẽ không có cách nào để dùng”, có người lẩm bẩm, có chút khó hiểu.
Giống như quặng sắt, cứ luyện, luyện và luyện, cuối cùng nó chỉ còn lại như quả cầu sắt. Vậy thì quả cầu sắt đó nặng bao nhiêu? Tinh chế biết bao? Quả cầu sắt như thế chẳng phải sẽ là vô địch về trọng lực và mật độ? Như vậy cũng không dễ sử dụng.
Dược hoàn hỏa vận cũng cùng đạo lý đó.
“Kể cả mang theo dược hoàn hỏa vận bất cứ lúc nào thì năng lượng hỏa vận thuần túy đủ để tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng bốn luyện được trăm triệu năm chăng? Hơn nữa, mình còn phải chuẩn bị băng hàn hàng chục triệu năm để đối kháng lại, nếu không thì có khả năng bị năng lượng hỏa vận thiêu đốt”, có người tài giỏi trong tu giả võ đạo thuộc tính hỏa của Chúng Sinh các lẩm bẩm. Hắn ta cũng đang nghĩ xem, nếu mình là Tô Minh thì nên dùng dược hoàn hỏa vận này như thế nào?
Chương 1234: Núi kiếm sừng sững
“Đúng là tinh chế quá cũng khó sử dụng. Kể cả là mình muốn dùng thì cũng phải tìm một thầy chuyên về luyện đan dược và dùng dược hoàn hỏa vận này trong trăm lần thậm chí là mấy trăm lần chăng? Lẽ nào nhóc Tô quen biết thần luyện đan dược nào sao? Chắc là không? Đợi lần này nhóc Tô có thể sống sót ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh và vùng đất Khôi Tiên, đến lúc đó mình có thể giới thiệu cho nhóc Tô một thầy luyện đan dược”, Diễm Huyền Kình thầm nghĩ.
Nhưng… Trong lúc gần như tất cả mọi người đều nghĩ cách làm thế nào giúp Tô Minh dùng được dược hoàn hỏa vận tinh chế và năng lượng lớn này thì đột nhiên…
Tô Minh giơ tay lên rồi bóp chặt dược hoàn hỏa vận màu vàng đó.
Sau đó…
Anh khẽ ngẩng đầu lên, há miệng ra nuốt trọn.
Đúng vậy, Tô Minh đã nuốt trọn dược hoàn hỏa vận đó.
Cảnh tượng rõ nét này phản chiếu lại mắt của tất cả mọi người. Mọi người chấn động và kinh hãi như ngày tận thế ập tới.
Hàng triệu người của Chúng Sinh các trên chiến trường cổ gần như không thể bình tĩnh được, ai nấy đều bị dọa chết ngất. Nhất thời, không khí vô cùng huyên náo và hỗn loạn.
Kể cả là những thái thượng trưởng lão như lão Hồng hay Diễm Huyền Kình đều chấn động đến nỗi toàn thân run rẩy.
Thậm chí Huyền Võ Tiên Quy cũng há hốc mồm như hang động đen ngòm, kinh hãi đến ngạt thở.
Còn Tô Minh như nuốt phải một viên kẹo, đã thế còn nhai chóp chép, sau đó vẫn không dừng lại. Đúng vậy! Anh cõng Mạc Thanh Nhạn trên lưng rồi tiếp tục đi về trước.
Thoạt nhìn Tô Minh không hề có áp lực gì.
Đúng là như vậy…
Sau khi dược hoàn hỏa vận bị nuốt trọn và đi vào cơ thể Tô Minh, chưa đợi nó phát huy uy lực thì đã bị kho tàng huyết mạch trấn áp.
Sau khi bị trấn áp thì bắt đầu bị mài mòn.
Mỗi lần mài ra được chút ít tinh hoa hỏa vận thì sẽ bị Thái U Hỏa hấp thụ hoàn toàn.
Vì vậy, thoạt nhìn Tô Minh đang cõng Mạc Thanh Nhạn lặng lẽ đi về trước nhưng thật ra Thái U Hỏa trong cơ thể anh đang không ngừng biến đổi.
Tô Minh vô cùng hưng phấn, mặc dù bên ngoài không thể hiện ra nhưng anh có thể cảm nhận rõ, dường như Thái U Hỏa của mình cách ách hỏa thật sự không còn xa nữa.
Đồng thời lúc này, ở một núi kiếm trong bí cảnh Chúng Sinh, ngọn núi được tạo thành từ hàng trăm triệu thanh kiếm dài, hình thành nên núi kiếm với khí thế ngút trời.
Nhìn từ đằng xa thì trên núi kiếm này có mây mù che phủ, kiếm vận bồng bềnh trôi, còn có kiếm lôi không ngừng gào thét trong sâu thẳm.
Bên dưới núi cũng có người.
Có mấy đệ tử của Chúng Sinh các và cả Minh Thương.
Mấy người này rất kiêng kị với Minh Thương, vì vậy cách Minh Thương khá xa nhưng thỉnh thoảng lại nhìn lén hắn ta một cái như kiểu phòng bị.
Trên thực tế, nếu không phải ngọn núi kiếm trước mặt quá khủng khiếp, khiến tim người ta đập loạn nhịp thì khi nhìn thấy Minh Thương, đám người này đã rời đi từ lâu rồi. Chỉ tiếc rằng, ngọn núi kiếm trước mặt có sức hút quá lớn, đến nỗi mà chỉ cần có chút cơ hội thôi họ cũng không muốn rời đi. Kể cả vì thế mà phải trả giá bằng cả tính mạng.
“Chẳng trách hoàng thất Cửu Minh có nhiều bí cảnh, bảo địa như vậy nhưng mấy trăm năm nay không chịu từ bỏ ba nơi trong bí cảnh Chúng Sinh. Có lẽ vì bí cảnh Chúng Sinh này có giá trị lớn hơn tưởng tượng nhiều”, Minh Thương vô cùng kích động, kể cả là người luôn giấu mình nhưng trên mặt hắn ta lúc này cũng hiện rõ vẻ thèm muốn và khao khát.
Minh Thương không phải là kiếm tu thuần túy nhưng là một trong những yêu nghiệt mạnh nhất trong tốp thanh niên của vương triều Cửu Minh nên tất nhiên kiếm đạo vẫn là chủ đạo của hắn ta. Dù sao kiếm đạo là thứ tấn công mạnh nhất, vì vậy những yêu nghiệt siêu cấp có sức chiến đấu nghịch thiên thì kiếm đạo dường như là thứ cần thiết.
“Muốn hình thành nên núi kiếm thì phải có ít nhất ba điều kiện”.
“Thứ nhất là kiếm hồn chủ! Lấy kiếm hồn chủ làm khung đỡ, thu hút hàng trăm triệu thanh kiếm ngưng tụ lại, núi kiếm càng lớn chứng tỏ đẳng cấp kiếm hồn chủ nòng cốt của núi kiếm càng cao. Ngọn núi kiếm trước mặt có trăm triệu thanh kiếm, thuộc dạng núi kiếm dạng lớn, vậy thì cấp bậc của kiếm hồn chủ nòng cốt cũng phải ở thần phẩm, thậm chí là vô thượng”.
“Thứ hai là kiếm nguyên thuần túy. Một thanh kiếm liên kết với thanh kiếm khác, dần dần thành trăm triệu thanh kiếm. Để kiên cố hơn, giữa mỗi thanh kiếm phải có độ dính. Và đó phải dựa vào kiếm nguyên, và cũng chỉ có kiếm nguyên thuần túy mới làm được”.
“Thứ ba là kiếm lôi, là kiếm lôi đỉnh cấp nhất. Nếu như không có kiếm lôi lúc nào cũng tôi luyện mỗi thanh kiếm trên núi kiếm này, trải qua hàng trăm triệu năm ăn mòn thì mỗi thanh kiếm sẽ bị phong hóa, cuối cùng là sụp đổ. Có kiếm lôi không ngừng tôi luyện thì có thể giữ được núi kiếm hoàn chỉnh, thậm chí là có thể phát triển thêm”.
…
Minh Thương nuốt nước bọt ừng ực, vẻ tham lam đã lên đến cực độ.
Có nằm mơ hắn ta cũng không nghĩ mình có thể gặp được núi kiếm này!
Ha ha!
Nói không khách sáo thì chỉ cần hắn ta có được núi kiếm này thì hắn ta có thể có tiến bộ vượt bậc về kiếm đạo, trở thành chân thần thật sự.
Mặc dù Minh Thương kích động nhưng cũng không phải dạng không biết nghĩ, dường như đang suy tính gì đó.
Còn mấy đệ tử Chúng Sinh các cách đó không xa thì không thể đợi được nữa.
Mấy người cũng nuốt nước bọt ừng ực, một người trong đó dường như bước vào nhập ma, dường như tham lam mất lý trí, biến hình một cái rồi điên cuồng lao về phía núi kiếm. Hắn giữ một kiếm trong tay, con ngươi biến thành màu đỏ.
Chương 1235: Lòng tham làm mờ mắt
Nhưng vừa bay lên chưa đến sườn núi thì đột nhiên…
“Két!”, một đường kiếm lôi từ trên trời giáng xuống, màu đỏ tím, nhỏ hẹp nhưng vô cùng bắt mắt.
Kiếm lôi đó rơi xuống người của đệ tử Chúng Sinh các và rồi…
Cả thể xác và thần hồn của đệ tử đó đều hóa thành tro tàn, còn thanh kiếm trong tay hắn như nhận được lực hút nào đó rồi bị hút vào trong núi kiếm, trở thành một phần của núi kiếm đó luôn.
Cảnh tượng này khiến mấy đệ tử Chúng Sinh các còn lại mà trước đó định lại thử, giờ đây đều sợ đến nỗi suýt nữa ngã nhào trên đất, mặt không còn giọt máu, dục vọng tham lam như bị dập tắt.
Minh Thương chỉ cười lạnh một tiếng với vẻ khinh bỉ.
Rất nhanh, trong mấy đệ tử Chúng Sinh các có một người có hiểu biết, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta… Chúng ta phải ngồi khoanh chân trước, suy luận về kiếm đạo, giao tiếp với núi kiếm, như vậy mới có cơ hội được núi kiếm công nhận. Chỉ khi núi kiếm công nhận thì mới có khả năng có được chút lợi ích”.
Minh Thương gật đầu, nhìn tên đệ tử đó, trong lòng thầm nghĩ tên này cũng có chút kiến thức đấy.
Một giây sau, mấy đệ tử đó không đợi được nữa, vội khoanh chân ngồi trên đất.
Họ cố giữ vững tâm thái, quan sát núi kiếm, suy luận kiếm đạo và kiếm vận, lĩnh ngộ kiếm linh.
Còn Minh Thương vẫn không làm gì cả, không vội mà nhìn mấy đệ tử đó với vẻ hứng thú, dường như đang đợi gì đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tầm một lúc sau thì đột nhiên…
“Phụt, phụt, phụt!”, mấy đệ tử ngồi trên đất quan sát núi kiếm đồng loạt nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, cảm giác khí tức cũng không còn nữa, dường như đều chết cả.
“Không có được thiên phú võ đạo về kiếm đạo mà dám tùy tiện đến đây nhìn núi kiếm? Hướng đi đúng nhưng tiếc rằng thiên phú võ đạo không đủ nên bị nuốt ngược lại”, Minh Thương bình phẩm.
Ở chiến trường cổ ở thế giới bên ngoài, hàng triệu người đang nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính, tất nhiên cũng nhìn thấy Minh Thương và nhìn thấy núi kiếm. Trước đó tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Tô Minh mà quên đi những người khác. Lúc này núi kiếm xuất hiện nên mọi người mới chú ý đến.
“Trời ơi! Núi… Núi kiếm?”
“Là núi kiếm trong truyền thuyết? Thật sự có sao?”
“Hoành tráng quá, là núi kiếm được ngưng tụ từ hàng trăm triệu thanh kiếm”.
“Đây là thứ mà các kiếm tu khao khát nhất chăng? Nếu như có thể xuống núi kiếm một lần, kể cả phải trả giá bằng tính mạng thì đã làm sao?”
…
Núi kiếm xuất hiện khiến mọi người đều đờ đẫn, khiến nhiều người không kìm nổi mà nuốt nước bọt ừng ực.
“Trong bí cảnh Chúng Sinh lại có núi kiếm?”, kể cả lão quái vật đẳng cấp như Diễm Huyền Kình cũng kinh hãi, ông ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy núi kiếm.
“Chết tiệt! Sớm biết trong bí cảnh Chúng Sinh có núi kiếm thì đáng lẽ phải coi trọng bí cảnh Chúng Sinh gấp mười lần, thậm chí là một trăm lần mới phải”, mấy vị Các chủ không kìm nổi mà biến đổi sắc mặt, vừa hối hận vừa tham lam.
Đúng lúc này mọi người lại nhìn thấy có một nhóm người đang xông về phía núi kiếm.
Có tầm 50 đệ tử đều là đệ tử của Chúng Sinh các cùng đi tới.
Họ bị thu hút bởi kiếm quang của núi kiếm.
Trong đó có mấy người là đệ tử của Các chủ và thái thượng trưởng lão. Vì vậy lúc này mấy vị đó không kìm nổi mà hơi thở cũng trở nên gấp gáp, phải nói là vô cùng mong đợi.
Nhưng…
Một giây sau…
“Cút hết đi! Núi kiếm không phải là thứ các người có thể quan sát đâu”, Minh Thương quay đầu lại nhìn vào 50 đệ tử Chúng Sinh các ở không trung phía sau rồi thản nhiên nói.
Đám đệ tử đó cũng nhìn thấy Minh Thương, sắc mặt lập tức biến đổi, mặt sầm lại, ngay cả tốc độ thân pháp cũng chậm lại.
Mặc dù sắc mặt có chút kiêng kị, do dự, phẫn nộ, khiếp sợ nhưng vẫn không muốn rời đi.
Đúng là Minh Thương rất mạnh, mạnh đến nỗi khiến người ta run sợ.
Nhưng núi kiếm có sức hút quá lớn, lớn đến nỗi khiến người ta có thể cược cả tính mạng.
Huống hồ, 50 đệ tử cùng đến thì cũng coi như có sức mạnh đoàn kết.
“Cậu chủ Minh Thương bá đạo quá rồi đấy? Ở đây là bí cảnh Chúng Sinh, là bí cảnh của Chúng Sinh các chúng tôi, tất cả đều của Chúng Sinh các. Chúng Sinh các cho vương triều Cửu Minh ba người có thể vào đây là cho cậu chủ Minh Thương cơ hội, cũng là hữu hảo của chúng tôi với vương triều Cửu Minh. Hiện giờ cậu chủ lại muốn đuổi chúng tôi đi để độc chiếm núi kiếm ư? Có phải là tham lam quá rồi không?”, một đệ tử Chúng Sinh các nghiến răng nghiến lợi, nói.
Lời nói vừa dứt thì…
“Không đi thì sẽ phải chết!”, Minh Thương đột nhiên bật cười rồi giơ tay lên nắm một cái.
Ngay lập tức một bàn tay lớn màu đen đột nhiên xuất hiện trên không trung, xuất hiện bên cạnh 50 đệ tử Chúng Sinh các, bao trùm khắp đất trời. Khí tức vô cùng khủng khiếp khiến người ta ngạt thở. Trên bàn tay to lớn đó có xích sắt hình đầu rồng ngưng tụ sát nguyên, khiến mọi người cảm thấy tim ngừng đập. Sau đó bàn tay lớn đó nắm chặt về phía 50 đệ tử kia”.
“Không!”
…
Tiếng hét thê thảm mà tuyệt vọng, 50 đệ tử điên cuồng chạy về các hướng. Tiếc rằng, chạy thế nào cũng không thể thoát được phạm vi của bàn tay đó.
Trong chớp mắt 50 đệ tử hóa thành tro tàn, đến thần hồn cũng bị bóp nát.
Đúng là điên thật rồi! Nhìn thấy cảnh này ai nấy cũng đều sởn gai ốc.
Minh Thương ra tay khiến cho hàng triệu người của Chúng Sinh các đều không nói nên lời.
Bình luận facebook