-
Chương 1235-1240
Chương 1236: Lại có trò hay
Chỉ cần là người của Chúng Sinh các, sắc mặt đều khó coi như đít nồi, sát khí như hóa thành thực chất, nhìn chằm chằm vào Minh Thương trong Tiên Nguyên Kính.
Cách làm của Minh Thương rất quá đáng.
Đúng vậy, tuy trong bí cảnh Chúng Sinh không thiếu người chết, mà hồi xưa trong nhiều bí cảnh, cũng có rất nhiều đệ tử Chúng Sinh các chết trên tay ba người vương triều Cửu Minh. Nhưng, chưa lần nào họ lại kiêu ngạo như thế, dám diết 3 đến 50 đệ tử Chúng Sinh các. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sự. Vả lại, ngay cả thần hồn cũng không bỏ qua.
Huống chi, 3 đến 50 đệ tử kia cũng không có chọc đến Minh Thương. Dù sao, núi kiếm cũng là chí bảo thuộc về Chúng Sinh các, ai thấy đều có tư cách tranh giành. Nhưng Minh Thương lại dứt khoát quét sạch toàn trường, muốn chiếm làm của riêng một cách trắng trợn. Quả thật là phát rồ.
Điều khiến người ta không chấp nhận nổi là sau khi giết chết 3 đến 50 đệ tử kia, có vẻ Minh Thương cũng biết tất cả mọi người trong Chúng Sinh các đều thấy được mọi hành động của mình thông qua Tiên Nguyên Kính. Song, hắn ta chẳng những không sợ, trái lại còn ngẩng đầu, nhìn Tiên Nguyên Kính cười khẩy.
Nụ cười đó quả thật khiến hơn triệu người trong Chúng Sinh các hận không thể chặt hắn ta ra làm tám khúc.
"Thằng oắt khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình nổi giận hét lên, quay phắt sang nhìn đám lão Hồng: "Mọi người, hãy cùng nhau ra tay mở bí cảnh ra, giết chết tên đó!"
Một mình ông ta không làm được, nhưng nếu tập trung hết sức mạnh của những cao thủ trong ban lãnh đạo Chúng Sinh các thì hoàn toàn có thể làm được. Nhưng mà...
"Không... không... không được đâu. Hắn ta là người của vương triều Cửu Minh, còn có bố là Tam vương gia - một trong những người có thực lực mạnh nhất và quyền thế ngập trời trong vương triều. Minh Thương mà chết thì Chúng Sinh các sẽ bị vương triều Cửu Minh xóa sổ!", Đại Các chủ Phùng Giao chợt thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.
Ông ta vừa nói ra câu đó, có không ít ban lãnh đạo của Chúng Sinh các đang nổi giận chợt thay đổi sắc mặt, cuối cùng, trở nên âm u, thở dài.
Sắc mặt của Diễm Huyền Kình cũng cực kỳ khó coi, không kiềm được nổi lên sát khí nhìn chằm chằm vào Phùng Giao.
Phùng Giao sợ tới mức rụt cổ, run lẩy bẩy, nhìn Diễm Huyền Kình với ánh mắt van nài, suýt thì bị dọa đến mất đi lý trí.
Suy cho cùng, Diễm Huyền Kình cũng không có trực tiếp xử lý Phùng Giao, vì tuy ông ta nhát gan, rất dẻo miệng, nhưng cũng không sai. Giờ mà nổi giận giết chết Minh Thương, vậy Chúng Sinh các sẽ hóa thành tro bụi.
"Khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình chỉ cảm thấy ức chế muốn chết, siết chặt nắm tay, thở hồng hộc.
Cùng lúc đó.
"Tôi có thể tha cho đám rác rưởi các người, nhưng, các người phải giúp tôi làm vài chuyện", Minh Thương liếc nhìn đám đệ tử Chúng Sinh các ngồi dưới núi kiếm nhằm tìm hiểu nơi đây, sau đó bị thương nặng do bị cắn trả, nhàn nhạt nói.
Những đệ tự bị cắn trả kia vội quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất: "Vâng, vâng, vâng!"
Họ đều bị dọa sợ.
Ban nãy, cảnh Minh Thương vừa ra tay đã giết chết 50 đệ tử Chúng Sinh các quá đáng sợ! Khiến đám người bọn họ sợ tới mức suýt ngất xỉu!
Trong giây phút sống còn này, ai mà chẳng muốn sống, lòng tự trọng gì đó hoàn toàn là mây bay. Trong đầu họ chỉ còn lại một suy nghĩ muốn sống sót.
"Kế tiếp, tôi muốn tìm hiểu núi kiếm, mấy người hãy ngồi ở xung quanh, nếu có tên nào mắt mù tới gần, định chia chác núi kiếm với tôi. Vậy phải ra tay cảnh cáo đối phương, khiến hắn cút. Không chịu nữa thì... ha ha", Minh Thương cười ha ha, bên cạnh hắn ta chợt xuất hiện một tòa tháp chín tầng màu đen.
Tòa tháp này chính là một dung khí, còn là thượng phẩm!
Đúng vậy, đó chính là dung khí thượng phẩm cực kỳ cực kỳ hiếm thấy.
Minh Thương thả ra một luồng thần hồn tiến vào tòa tháp chín tầng màu đen kia để có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào. Hễ có người dám không nghe lời, vẫn cứng đầu muốn đi vào núi kiếm. Vậy thì hắn ta sẽ dùng tòa tháp đó giết chết đối phương!
"Vâng, vâng, vâng, vâng. Chúng tôi biết rồi", mấy đệ tử Chúng Sinh các bị thương nặng tiếp tục dập đầu, nào không dám đồng ý.
Sau đó, Minh Thương chậm rãi khoanh chân ngồi xuống. Vả lại, trước mặt còn cắm một thanh kiếm màu đen tuyền.
Minh Thương lẩm bẩm: "Muốn chiếm nơi này làm của riêng, chắc sẽ mất rất nhiều thời gian, chậm thì nửa tháng, lâu thì 3 đến 5 năm. May mà 10 năm nữa, cánh cổng bí cảnh Chúng Sinh mới đóng lại, vẫn kịp".
Hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tìm hiểu núi kiếm.
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các bên ngoài đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi. Đặc biệt là khi thấy mấy đệ tử bị thương nặng kia vì mạng sống mà không chút do dự quỳ xuống, dập đầu với Minh Thương...
Tại vùng đất Khôi Tiên, Tô Minh đã cõng Mạc Thanh Nhạn đi qua hơn 3000 lối rẽ, bỗng dưng, Tô Minh chợt ngừng lại. Đằng trước vẫn là tám cánh cửa. Anh nhìn về một cái trong số chúng, sau cánh cửa này cũng là một thanh kiếm, một thanh khiến Tô Minh không nhìn thấu được.
Cùng lúc đó, Huyền Võ Tiên Quy chợt lẩm bẩm, trong con ngươi khổng lồ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thú vị, hồi đó, lão Quy tôi đã rút một thanh kiếm dẫn lôi ở giữa đỉnh núi kiếm xuống. Ngay cả tôi cũng không điều khiển được thuộc tính sấm sét khủng bố ấy của nó, sao, tên nhóc đó định lấy thanh kiếm đấy ư? Đúng là chán sống mà!"
Càng thú vị hơn là lúc này, ở trong một bí cảnh vừa mới xuất hiện cách vùng đất Khôi Tiên này cả một đại dương cũng có một tên nhóc khác đang tìm hiểu núi kiếm.
Huyền Võ Tiên Quy nghĩ đến mối liên hệ đặc biệt giữa thanh kiếm mang thuộc tính dẫn lôi này với ngọn núi kiếm kia thì trên mặt chợt lộ ra vẻ hóng hớt, muốn xem trò hay.
Rất thú vị mà, không phải sao?
Chương 1237: Kiếm dẫn lôi
Trước đây, tất cả mọi người trong Chúng Sinh các, kể cả Diễm Huyền Kình đều không biết trong bí cảnh Chúng Sinh còn có một ngọn núi kiếm, nhưng Huyền Võ Tiên Quy lại biết.
Nó chẳng những biết, còn nhăm nhe ngọn núi đó rất nhiều lần, tiếc là cuối cùng vẫn không thành công. Đương nhiên, Huyền Võ Tiên Quy vẫn là Huyền Võ Tiên Quy, dù không chiếm được ngọn núi kiếm ấy, nhưng cũng không phải chẳng vớt vát được gì. Thanh kiếm dẫn lôi kia chính là thu hoạch lớn nhất.
Núi kiếm được hình thành từ hàng tỷ thanh kiếm, mà càng gần đỉnh thì cấp bậc càng cao. Kiếm trên đỉnh đều là những thanh kiếm quý hiếm có một không hai. Đặc biệt là kiếm dẫn lôi, là chí bảo trong chí bảo.
Mục đích ban đầu của Huyền Võ Tiên Quy khi lấy được thanh kiếm đó là muốn mượn nó để quan sát, tìm hiểu kiếm đạo bên trong bất cứ lúc nào. Sau đó, mượn nhỏ lấy lớn, vừa có thể tìm hiểu được kiếm dẫn lôi, nếu may mắn, còn có thể hiểu được kiếm đạo trong cả ngọn núi kiếm.
Thế thì, chẳng phải là có cơ hội bỏ cả ngọn núi kiếm vào trong túi?
Đương nhiên, cái suy nghĩ mượn nhỏ lấy lớn ấy chỉ là tồn tại trong suy nghĩ thôi.
Điều này giống như một người muốn hiểu biết Lý Thế Minh thì sẽ phải tìm hiểu cả Đại Đường, rất khó mà làm được.
Huyền Võ Tiên Quy từng thử tìm hiểu kiếm dẫn lôi mấy lần, rồi lại từ bỏ. Vì không lãng phí thanh kiếm này, nó mới đặt vào trong mê cung chết chóc với tâm lý nếu đã không dùng được vậy để mê cung cắn nuốt kiếm dẫn lôi đi.
Nhưng kết quả là mê cung chết chóc cũng không thể cắn nuốt kiếm dẫn lôi!
Xét về cấp bậc thì thực tế, kiếm dẫn lôi vẫn thua mê cung chết chóc một chút. Nhưng nó lại gánh vác nền kiếm đạo của cả ngọn núi kiếm, còn được rèn luyện vài trăm triệu năm, sức mạnh của nó quả thật rất khủng bố. Dù là mê cung chết chóc cũng không dám nuốt chửng, sợ bị cắn trả.
Dần dà, kiếm dẫn lỗi vẫn ở yên trong mê cung, sau đó, bị Huyền Võ Tiên Quy đặt sau một cánh cửa trong số tám cánh cửa ở lối rẽ, coi nó là một cái bẫy trí mạng.
"Thanh kiếm dẫn lôi kia đã bị mai một trong cánh cửa ấy vô số năm, nhưng sức mạnh của nó chẳng những không bào mòn theo thời gian, mà còn càng trở nên khủng bố, đáng sợ. Dù là lão Quy ta khi đối mặt với nó cũng sẽ rất đau đầu", Huyền Võ Tiên Quy lẩm bẩm.
Huyền Võ Tiên Quy còn chưa nói xong, Tô Minh đã mở cánh cửa ấy ra. Thoáng chốc, ánh sáng chói mắt tỏa ra khắp nơi, bao phủ cả đất trời. Một luồng kiếm mang sắc bén thẳng tắp, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại giống như một ngôi sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt của hơn triệu người trong Chúng Sinh các đang nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính suýt nữa thì nổ tung, mặt mày trắng bệch. Cách cả một dị không gian, mà... mà vẫn cảm giác được sự đáng sợ và sắc bén của luồng kiếm mang màu đen ấy!
Lúc này, đặc biệt là những kiếm tu trong hơn triệu người kia, gần như đều quỳ xuống, kiếm đạo trong tim như vỡ nát, không cầm nổi kiếm trong tay.
"Không xong!", Diễm Huyền Kình hô lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, khỏi đoán ông ta cũng có thể xác định, sức mạnh của luồng kiếm mang sau cánh cửa kia đã vượt ngoài sức tưởng. Dù là ông ta, khi đối mặt với nó, chắc cũng sẽ chết chắc? Mà Tô Minh...
Tô Minh còn có thể sống sao?
Diễm Huyền Kình nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính, tiếc là bên trong mặt kính đều tràn ngập ánh sáng đen tuyền của luồng kiếm mang kia, không thể nhìn thấy gì khác...
Thời gian chầm chậm trôi, Diễm Huyền Kình nhìn chọc chọc vào mặt kính, đợi kiếm mang màu đen kia biến mất, chỉ thấy mỗi giây như trôi qua cả năm trời.
"Không thể nào còn sống được đâu", lão Hồng gần đó liếc nhìn Diễm Huyền Kình lạnh nhạt nói.
Nếu vậy mà còn sống được thì mới là lạ.
Tô Minh quả thật suýt nữa thì chết, phải công nhận rằng luồng kiếm mang kia mạnh đến nỗi khiến người ta rét run.
Trong giây phút sống còn ấy, khi anh đối mặt trực tiếp với luồng kiếm mang kia thì đã dùng Sinh Mệnh Lưu Phóng, bia Huyền Diệu, kiếm tâm, cây Thế Giới, kho tàng huyết mạch để bọc lấy mình mới khó khăn lắm còn sống.
Vì anh chắn trước mặt Mạc Thanh Nhạn, tuy trông như không bị gì, nhưng thực tế, ở khoảnh khắc ấy, cơ thể anh đã bị luồng kiếm mang kia chém làm đôi mấy trăm lần. May mà có kiếm tâm bảo vệ kiếm nguyên Thiên Vẫn, nên cuối cùng đã giữ được kiếm nguyên, kiếm đạo Thiên Vẫn. Chỉ cần giữ được nó, kế tiếp sẽ khôi phục lại một cách dễ dàng. Dù sao, anh cũng là người có bàn tay vàng như kho tàng huyết mạch.
Thực tế, bị tổn hại nhiều nhất chính là kiếm tâm. Nếu không phải ở giây phút cuối cùng có kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới bảo vệ thì chắc đã nát hơn cả chục ngàn lần rồi ấy chứ. Đều nhờ công của hai chúng nó hết.
Chương 1238: Suýt chết
Giờ phút này, trông Tô Minh có vẻ chẳng chút xây xát, nhưng những tế bào và xương cốt trong cơ thể anh đã bị luồng kiếm mang kia bổ vào mà ẩn chứa sức công phá vô cùng khủng bố.
Luồng kiếm mang kia định phá hủy cơ thể Tô Minh, nhưng lại không thành công, trái lại còn trở thành thứ tốt rèn luyện cơ thể giúp anh.
Tô Minh có thể cảm giác được cường độ cơ thể mình đang nhanh chóng tăng lên, chắc phải tăng lên gấp ba. Đây cũng coi như là một gặt hái lớn. Cường độ cơ thể tăng lên khiến sức chiến đấu của anh cũng mạnh lên gấp mấy lần.
"Hộc, hộc, hộc...", Tô Minh thở hổn hển, không ngừng khôi phục, lòng thầm may mắn.
Ban nãy, suýt nữa thì toi đời rồi!
Đương nhiên, ngoài may mắn ra còn cảm thấy hết sức vui vẻ!
Thanh kiếm này thật mạnh! Vượt ngoài tưởng tượng của anh luôn...
Nếu chịu đựng được luồng kiếm mang đã bị nuôi dưỡng trong vô số năm kia thì anh hoàn toàn có thể lấy được nó. Đây là một gặt hái rất lớn.
Tô Minh thấp thoáng thấy được hình dạng của thanh kiếm đang lơ lửng trước mắt. Cả thanh kiếm là một màu đen tuyền, có một luồng sấm sét như được khắc lên thân kiếm. Nó cũng không dài, chỉ khoảng 1m, nhưng lưỡi kiếm lại khiến người ta ớn lạnh. Dù là Tô Minh, khi nhìn vào mũi kiếm và lưỡi kiếm đều cảm thấy hết hồn. Chỉ riêng kiếm phong của nó thôi đã mạnh mẽ nhất trong số những thanh kiếm anh đã gặp.
"Bên trong thanh kiếm này chứa đại đạo đỉnh cấp về sấm sét", Tô Minh lẩm bẩm. Anh không biết thanh kiếm này đã hấp thu bao nhiêu lôi nguyên, mới có được thuộc tính sấm sét khủng bố như vậy, nó lớn đến mức Tô Minh cảm giác như bên trong là cả một thế giới sấm sét.
Tô Minh định giơ tay cầm lấy nó theo bản năng, nhưng còn chưa chạm vào đã thấy trên thân kiếm tỏa ra một sự kháng cự đầy mãnh liệt mà cả anh cũng không chịu nổi.
"Không thể lấy được ư?", Tô Minh khẽ nhíu mày, ban nãy vừa đỡ được một đòn trí mạng của nó, nếu không lấy được thì chẳng phải là quá đáng tiếc?
Sau đó, Tô Minh không khỏi dùng toàn bộ sức mạnh trong người, thậm chí còn mượn một phần sức mạnh từ kho tàng huyết mạch, có thể nói là đã phát huy 200% sức mạnh.
Rồi lại giơ tay nắm lấy nó, kết quả vẫn không thể lấy được.
Thanh kiếm này ở ngay trước mặt lại cảm giác như xa tít chân trời, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.
Tô Minh lập tức buồn bực, lẽ nào lại uổng công sao?
Anh nhìn chằm chằm vào nó, không hiểu sao lại hơi ngẩn ngơ.
"Sao nhìn kiểu gì thì nó cũng không phải là một thanh kiếm, mà như một ngọn núi vậy?", Tô Minh hơi kinh ngạc, lẽ nào mình bị hoa mắt rồi?
Tô Minh bèn hỏi Mạc Thanh Nhạn: "Thanh Nhạn, em nhìn thanh kiếm này xem..."
Anh hỏi nhưng không thấy cô ấy đáp, quay đầu lại mới biết Mạc Thanh Nhạn đã ngất rồi. Dù anh đã chặn lại đòn tấn công của luồng kiếm mang kia, nhưng khí thế tiết ra trên nó cũng đủ làm cô ấy ngất đi. May mà, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tô Minh đặt Mạc Thanh Nhạn xuống bên cạnh, rồi ngồi khoang chân tại chỗ, quan sát thanh kiếm này.
Anh nhìn chằm chằm vào nó một hồi, bất chợt cảm thấy luồng sấm sét trên thân kiếm nhúc nhích, giống như đang sống.
Đúng là gặp quỷ mà.
Những luồng sấm sét kia lại cấu thành hai chữ "dẫn lôi"
"Kiếm dẫn lôi?", Tô Minh lẩm bẩm, có hơi khó hiểu, nhưng phải công nhận rằng cái tên đó rất hợp với nó. Cũng chỉ có dẫn dắt sấm sét mới có thể chứa đựng và hấp thu nhiều thuộc tính sấm sét như vậy nhỉ?
Sau đó, Tô Minh không chút do dự mở kiếm nhãn trên đầu ra, dùng nó để quan sát kiếm dẫn lôi.
Khi kiếm nhãn mở ra, Tô Minh chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị kéo vào trong kiếm dẫn lôi, rất kỳ quái. Anh cũng không có giãy giụa, mặc kệ kiếm dẫn lôi kéo mình vào bên trong nó. Vừa vào, trước mắt đã hiện ra một thế giới khác.
Trước mắt là một ngọn núi kiếm khổng lồ vô cùng vô tận, che trời lấp đất được tạo thành từ hàng tỷ thanh kiếm. Hơn nữa, không biết có phải anh hoa mắt hay không mà lại... lại mơ hồ thấy vài người dưới chân núi. Trong đó có một người cũng ngồi khoanh chân trên mặt đất, hình như... hình như là Minh Thương.
Sau đó, kiếm nhãn bỗng lùi về.
Cơ thể Tô Minh run lên, thở hổn hển, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lại phấn khích, khao khát.
"Kiếm dẫn lôi kháng cự mình là vì trình độ kiếm đạo của mình không đủ. Nhưng khi mình mở kiếm nhãn ra, xuyên thấu thân kiếm, tiến vào bên trong nó, không ngờ lại thấy được một ngọn núi kiếm", Tô Minh nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu bỗng nảy ra một ý là mượn kiếm nhãn, xuyên qua thân kiếm quan sát núi kiếm.
Tô Minh có một trực giác, chỉ cần mình hiểu được núi kiếm thì kiếm dẫn lôi sẽ là của mình và không kháng cự mình nữa.
Hơn nữa, trong vài giây ngắn ngủi ban nãy, anh chỉ nhìn thoáng qua núi kiếm vài lần đã cảm giác được sự mạnh mẽ, phi phàm của nó, nên há có thể từ bỏ?
Cảm xúc của Tô Minh phập phồng lên xuống, cũng không biết bên ngoài đã trở nên như thế nào.
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các, kể cả Diễm Huyền Kình trên chiến trường cổ bên ngoài đều đã hóa đá! Trong đầu chỉ còn hai chữ - đù má!
Đúng thế, chỉ còn biết văng tục, không nghĩ nổi gì khác nữa.
Thật... thật... thật là đáng sợ!
Đối mặt với luồng kiếm mang hủy thiên diệt địa như vậy mà Tô Minh vẫn còn sống? Đùa gì vậy? Biến thái cũng đừng biến thái như vậy chứ!
Nói thật, theo đám người Diễm Huyền Kình, lão Hồng thì dù là gom toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo trong Chúng Sinh các lại cũng không thể đỡ nổi một luồng kiếm mang kia. Chẳng những không đỡ nổi, xui cái còn bị nó chém chết, ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi nữa là.
Chương 1239: Tìm hiểu núi kiếm
Nhưng Tô Minh thì sao? Má! Chẳng những đỡ nổi, mà trông còn không bị thương, hơn nữa, còn... còn bảo vệ được tính mạng của cả Mạc Thanh Nhạn!
Yêu nghiệt gì vừa phải thôi chứ!
Thoáng chốc, nền tảng võ đạo của vô số người trong Chúng Sinh các, đặc biệt là kiếm tu đều hơi dao động, hoang mang, cảm thấy con đường tu luyện võ đạo không còn ý nghĩa gì nữa! Trông Tô Minh mà xem, một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi, đã gần như vô địch trên con đường võ đạo rồi? Bọn họ còn liều mạng tu luyện cái gì nữa?
"Không thể nào thế được!", Huyền Võ Tiên Quy cũng chẳng khác là bao, cơ thể khổng lồ lắc lắc, hét toáng lên, cặp mắt to bự kinh người trợn to. Một con hồn thú đỉnh cấp sống cả vài tỷ năm như nó cũng mất bình tĩnh, không ngừng lẩm bẩm gì đó. Nó mất rất nhiều công sức mới mang kiếm dẫn lôi ra khỏi núi kiếm nên biết rõ thanh kiếm ấy mạnh cỡ nào! Huyền Võ Tiên Quy cũng không dám đối mặt trực tiếp với kiếm mang của kiếm dẫn lôi, mà một thằng nhóc chưa đến 10 ngàn tuổi lại dựa vào cái gì làm được?
"Khốn kiếp! Đúng là không nên để cho cậu ta tiến vào mê cung chết chóc mà!", Huyền Võ Tiên Quy càng thêm hối hận, thậm chí còn có suy nghĩ hay là mình trả một cái giá lớn ra tay giết chết Tô Minh luôn...
Trong lòng nó đang rất do dự, còn thầm thử điều khiển mê cung, sau đó, nó liền cạn lời vì phát hiện mình không thể khống chế được mê cung nữa. Là chủ nhân của dung khí, mà lại không sử dụng được nó? Đó là điều hoàn toàn không có khả năng. Nhưng mà, điều ấy lại xảy ra.
Huyền Võ Tiên Quy cũng biết lý do tại sao lại thế, do luồng kiếm mang kia của kiếm dẫn lôi đã phá hủy một số cơ quan trong mê cung. Giờ, mê cung chết chóc đã bị tổn hại. Trong tình huống đó, nếu Huyền Võ Tiên Quy còn muốn điều khiển mê cung thì cũng bó tay.
"Cứ xem sao đã", mặt mày Huyền Võ Tiên Quy âm u, cuối cùng vẫn quyết định chờ thêm một chút, nếu bị ép đến cùng thì chỉ cần nghĩ thôi đã có thể khiến mê cung chết chóc tự bạo rồi. Nhưng mà, vậy thì sẽ lãng phí huyết khí cả người Tô Minh, không đến mức xấu nhất thì nó sẽ không làm thế.
Tô Minh khoanh chân ngồi dưới đất, mở kiếm nhãn ra, tinh thần anh xuyên qua kiếm dẫn lôi, tiến vào bên trong nó.
Núi kiếm! Vẫn là núi kiếm!
Lần này, Tô Minh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh cẩn thận quan sát núi kiếm kia, chẳng mấy chốc, tâm thần anh đã tập trung đến dưới chân núi kiếm.
"Thật là Minh Thương", Tô Minh liếc nhìn Minh Thương đang đắm chìm trong việc tìm hiểu núi kiếm.
Không thể để Minh Thương có được núi kiếm này, nên, mình cũng phải tìm hiểu ngọn núi kia.
"Vậy cùng nhau tìm hiểu núi kiếm đi, để xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng!", Tô Minh nghĩ bụng, sau đó, anh cũng điều khiển suy nghĩ của mình ngồi khoanh chân bên cạnh Minh Thương.
Mắt thường có thể loáng thoáng thấy được thần hồn của Tô Minh đang ngồi khoanh chân bên cạnh Tô Minh. Tuy rất mơ hồ, nhưng quả thật vẫn thấy được.
Bên ngoài.
"Đù, đù, đù, mọi người mau nhìn kìa, bóng thần hồn bỗng xuất hiện bên cạnh Minh Thương dưới chân núi kiếm kia, không... không phải là Tô Minh hả?", hơn triệu người trong Chúng Sinh các đang im lặng thì bỗng có một người phấn khích hét lên.
Sau đó... Tất cả mọi người đều thấy, kèm theo đó là vô số tiếng hít sâu liên tục vang lên.
"Chắc hẳn thanh kiếm trong mê cung chết chóc chính là một thanh kiếm trên núi kiếm. Tô Minh mở kiếm nhãn, tập trung tinh thần dùng một thanh kiếm để tìm hiểu cả ngọn núi kiếm, má ơi! Đây là định dùng thần hồn để tìm hiểu núi kiếm trong khi hai bên cách nhau cả một vùng biển Chúng Sinh, cách nhau hàng tỷ km, cách cả thời gian và không gian ư? Nếu thành công, chẳng phải là kỳ tích trong kỳ tích sao?"
"Đù, đù, quá trâu bò!"
"Vậy luôn, còn có thể làm thế để tìm hiểu núi kiếm hả? Nếu Tô Minh thành công, chẳng phải có thể đánh 10 ngàn tên Minh Thương sao?"
"Một chuyện có mơ cũng không dám nghĩ tới cứ thế... cứ thế xảy ra trước mặt, đúng là kỳ tích, kỳ tích thật mà!"
...
Giờ phút này, hơn triệu Chúng Sinh các, đặc biệt là kiếm tu, thậm chí đã trực tiếp quỳ xuống, vái lạy, kích động đến nỗi như muốn nổ tung.
Gương mặt Diềm Huyền Kình cũng run rẩy, kích động, phấn khích tràn ngập sự mong đợi!
Còn lão Hồng thì sợ tới mức con đường võ đạo suýt nữa sụp đổ.
"Mẹ!", Huyền Võ Tiên Quy càng trực tiếp, nó văng cả tục, cơ thể khổng lồ run rẩy. Thoáng chốc, cả hòn đảo nơi vùng đất Khôi Tiên đều vì nó run lên mà như xảy ra động đất.
Đương nhiên, những điều đó cũng không liên quan đến Tô Minh. Giờ đây, anh đã mở kiếm nhãn, tập trung tinh thần đắm chìm trong việc tìm hiểu núi kiếm, không ngừng suy đoán, suy đoán, rồi lại hiểu ra.
Nói thật, giờ trong lòng Huyền Võ Tiên Quy đã càng dao động hơn, không đoán trước hay nắm chắc được điều gì.
"Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?", Huyền Võ Tiên Quy tự hỏi bản thân.
Mặc kệ tất cả giết chết Tô Minh? Hay là đổi ý lừa gạt cậu ta, từ bỏ dự định ban đầu, kết bạn với Tô Minh?
Nếu liều lĩnh giết Tô Minh thì sẽ phải từ bỏ mê cung chết chóc, khiến nó tự bạo, phá hủy con đường sống của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn, chứ chẳng còn cách nào khác.
Tại sao lại nói là không còn cách nào khác? Ví dụ đợi Tô Minh ra khỏi mê cung chết chóc, rồi mình ra tay giết chết cậu ta. Nghe thì có vẻ là một cách hay, nhưng quan trọng là đến lúc đó mình còn có thể giết chết cậu ta hay không! Nếu Tô Minh thành công hiểu được núi kiếm, thực lực tăng mạnh thì sao? Tuy khả năng ấy gần như bằng không, nhưng lỡ may thì sao? Vậy thì, sau khi ra khỏi mê cung, thực lực của cậu ta sẽ mạnh lên một cách khủng khiếp. Huyền Võ Tiên Quy quả thật không chắc mình có thể giết chết cậu ta.
Chương 1240: Kiếm tâm lột xác
Thế nên, vẫn là câu kia, muốn giết chết Tô Minh thì phải làm ngay bây giờ, không chút do dự tự bạo mê cung chết chóc, khiến nó nổ tung cùng với Tô Minh. Nhưng vấn đề ở đây là, mê cung chết chóc là chí bảo bản mệnh của nó. Nếu nổ mê cung thì nó cũng sẽ bị thương nặng, khiến tuổi thọ chẳng còn bao nhiêu. Nặng hơn nữa là cách cái chết không xa. Vì vậy, cũng đừng nghĩ hay chọn cách này.
Cách thứ hai là chuẩn bị lý do chối bay chối biến, lừa Tô Minh. Một khi cậu ta hiểu được núi kiếm, rồi còn sống đi ra khỏi mê cung thì phải nghĩ cách làm thân với Tô Minh, thậm chí là tặng cho cậu ta chút ngon ngọt. Nếu thế chắc tên đó sẽ bỏ qua cho mình nhỉ? Dù sao, từ đầu đến cuối, nó cũng chưa tỏ vẻ muốn giết Tô Minh để cướp lấy khí huyết trong người cậu ta.
Lúc này, Huyền Võ Tiên Quy đã không dám mơ ước khí huyết cả người Tô Minh. Ừ thì người mà, đi bước nào tính bước đó. Tuy nó không phải người, nhưng cũng như nhau.
Hơn nữa, Huyền Võ Tiên Quy thật sự rất muốn văng tục, tinh thần cũng vô cùng hoảng hốt. Hễ Tô Minh không biến thái như vậy dù là chút xíu thôi thì nó đã có thể tùy tiện vân vê cậu ta rồi, ai dè...
Cái trình độ biến thái ấy của Tô Minh chắc gộp hết những thiên tài tiến vào bí cảnh trong mấy tỷ năm qua lại cũng không đủ để xách dép cho cậu ta nữa là!
Đây không phải bắt nạt người khác thì là gì?
Cả đời này của Huyền Võ Tiên Quy cũng chưa bao giờ ức chế như vậy.
"Một thằng nhóc 10 ngàn tuổi! Chỉ 10 ngàn tuôi thôi đó!", Huyền Võ Tiên Quy chỉ biết than thở, nhìn chằm chằm vào Tô Minh mong cậu ta không thể hiểu được núi kiếm. Nếu vậy thì mọi thứ sẽ có cơ hội xoay chuyển, kế hoạch và dự định trước đó cũng có thể thực hiện được.
Vả lại, xác suất hiểu được núi kiếm từ xa là rất nhỏ, vì Huyền Võ Tiên Quy cũng đã tự thử đến gần tìm hiểu, nhưng lại không thể thành công, huống chi là quan sát từ xa. Song, không hiểu sao nó lại cảm thấy tên này sẽ thành công.
Cái trực giác ấy còn rất mãnh liệt!
Thời gian trôi qua từng phút một, Tô Minh đắm chìm trong thế giới kiếm đạo không thoát ra được. Ban đầu, anh nhìn núi kiếm chính là một ngọn núi. Nhưng dần dần, anh thấy được kiếm nguyên di chuyển một cách tùy ý như một con sông lớn, mênh mông, cuồn cuộn, bá đạo bao phủ mọi thứ, đe dọa muôn dân, thể hiện rõ sự điên cuồng của mình.
Anh nhìn một hồi, không hiểu sao lại thấy nó biến thành một thanh kiếm. Một thanh kiếm cao chót vót, kiêu ngạo, kiên định, thẳng tắp như chống đỡ cả đất trời.
Nhưng nhìn hồi lại thấy nó giống một kiếm phôi mới sinh, từ khi bi bô tập nói đến hiểu được kiếm đạo, bay lượn cùng gió, tràn ngập khí thế. Sau đó, nó lớn lên, rồi trở về hình dạng ban đầu... Toàn bộ quá trình trưởng thành của nó giống như một thước phim của đời người.
Song, anh nhìn rồi nhìn thì thấy nó không còn là một ngọn núi, mà là vạn vật, là đạo, là thần, là sự sống và cái chết, là những hành tinh, là hàng tỷ năm tháng khai thiên lập địa, là mọi thứ mà Tô Minh có thể nghĩ đến.
Tô Minh đắm chìm trong thế giới kiếm đạo, nói chính xác hơn là chìm trong thế giới của núi kiếm, nên không phát hiện kiếm tâm trong cơ thể thật của mình ở trong mê cung đang chầm chậm xoay tròn. Cứ mỗi một vòng, nó sẽ phun ra một ít tạp chất trong kiếm đạo.
Mỗi một vòng, nhịp đập của kiếm tâm sẽ càng trở nên lắng đọng. Dần dà, trông nó như đã chết, cực kỳ im lặng, nhưng lại tỏa ra ánh sáng thần bí, hoàn mỹ không nói nên lời.
Kiếm tâm đang lột xác!
Thời gian dần trôi, Tô Minh đã quên mất khái niệm về thời gian. Anh như về tời quãng thời gian rèn luyện cơ thể trong 10 ngàn năm ở Kiếp tông.
Tô Minh cảm thấy rất hài lòng, mỗi lần anh nhìn núi kiếm đều sẽ có gặt hái, đều sẽ có cách hiểu mới về kiếm đạo. Cảm giác ấy rất đã.
Dần dần, không hiểu sao Tô Minh lại cảm thấy hình như núi kiếm kia đang kêu gọi mình. Giờ phút này, thần hồn Tô Minh đang ngồi khoanh chân dưới chân núi chỉ là tinh thần của anh lại bỗng dưng đứng phắt dậy, đi về phía núi kiếm.
Tô Minh vừa nhúc nhích, vô số người đều hoảng sợ.
"Đù, mau, mau nhìn kìa, anh ta đi về phía núi kiếm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây có mấy đệ tử Chúng Sinh các định đến gần nó đã bị kiếm đạo cắn trả, bị thương nặng suýt chết".
"Mà anh ta lại chỉ là thần hồn, nếu như bị luồng kiếm đạo khủng bố kia bổ trúng thì chắc sẽ hồn phi phách tán nhỉ?"
"Mấy người nhìn kìa, hình như Tô Minh vẫn nhắm mắt và đắm chìm trong thế giới kiếm đạo, kỳ lạ ghê!"
...
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các bên ngoài sôi nổi bàn tán, vừa mong đợi, lại căng thẳng, kích động.
Mà ánh mắt Huyền Võ Tiên Quy lại sáng lên, trong lòng thầm cầu nguyện: núi kiếm ơi, mau bổ một luồng sấm sét kiếm đạo lên người tên nhóc kia đi, không dám mong sẽ giết được cậu ta, nhưng cũng phải khiến thằng oắt đó bị thương nặng! Có vậy, kế hoạch và dự định ban đầu của tôi mới thực hiện được.
Chỉ cần là người của Chúng Sinh các, sắc mặt đều khó coi như đít nồi, sát khí như hóa thành thực chất, nhìn chằm chằm vào Minh Thương trong Tiên Nguyên Kính.
Cách làm của Minh Thương rất quá đáng.
Đúng vậy, tuy trong bí cảnh Chúng Sinh không thiếu người chết, mà hồi xưa trong nhiều bí cảnh, cũng có rất nhiều đệ tử Chúng Sinh các chết trên tay ba người vương triều Cửu Minh. Nhưng, chưa lần nào họ lại kiêu ngạo như thế, dám diết 3 đến 50 đệ tử Chúng Sinh các. Đây tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sự. Vả lại, ngay cả thần hồn cũng không bỏ qua.
Huống chi, 3 đến 50 đệ tử kia cũng không có chọc đến Minh Thương. Dù sao, núi kiếm cũng là chí bảo thuộc về Chúng Sinh các, ai thấy đều có tư cách tranh giành. Nhưng Minh Thương lại dứt khoát quét sạch toàn trường, muốn chiếm làm của riêng một cách trắng trợn. Quả thật là phát rồ.
Điều khiến người ta không chấp nhận nổi là sau khi giết chết 3 đến 50 đệ tử kia, có vẻ Minh Thương cũng biết tất cả mọi người trong Chúng Sinh các đều thấy được mọi hành động của mình thông qua Tiên Nguyên Kính. Song, hắn ta chẳng những không sợ, trái lại còn ngẩng đầu, nhìn Tiên Nguyên Kính cười khẩy.
Nụ cười đó quả thật khiến hơn triệu người trong Chúng Sinh các hận không thể chặt hắn ta ra làm tám khúc.
"Thằng oắt khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình nổi giận hét lên, quay phắt sang nhìn đám lão Hồng: "Mọi người, hãy cùng nhau ra tay mở bí cảnh ra, giết chết tên đó!"
Một mình ông ta không làm được, nhưng nếu tập trung hết sức mạnh của những cao thủ trong ban lãnh đạo Chúng Sinh các thì hoàn toàn có thể làm được. Nhưng mà...
"Không... không... không được đâu. Hắn ta là người của vương triều Cửu Minh, còn có bố là Tam vương gia - một trong những người có thực lực mạnh nhất và quyền thế ngập trời trong vương triều. Minh Thương mà chết thì Chúng Sinh các sẽ bị vương triều Cửu Minh xóa sổ!", Đại Các chủ Phùng Giao chợt thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.
Ông ta vừa nói ra câu đó, có không ít ban lãnh đạo của Chúng Sinh các đang nổi giận chợt thay đổi sắc mặt, cuối cùng, trở nên âm u, thở dài.
Sắc mặt của Diễm Huyền Kình cũng cực kỳ khó coi, không kiềm được nổi lên sát khí nhìn chằm chằm vào Phùng Giao.
Phùng Giao sợ tới mức rụt cổ, run lẩy bẩy, nhìn Diễm Huyền Kình với ánh mắt van nài, suýt thì bị dọa đến mất đi lý trí.
Suy cho cùng, Diễm Huyền Kình cũng không có trực tiếp xử lý Phùng Giao, vì tuy ông ta nhát gan, rất dẻo miệng, nhưng cũng không sai. Giờ mà nổi giận giết chết Minh Thương, vậy Chúng Sinh các sẽ hóa thành tro bụi.
"Khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình chỉ cảm thấy ức chế muốn chết, siết chặt nắm tay, thở hồng hộc.
Cùng lúc đó.
"Tôi có thể tha cho đám rác rưởi các người, nhưng, các người phải giúp tôi làm vài chuyện", Minh Thương liếc nhìn đám đệ tử Chúng Sinh các ngồi dưới núi kiếm nhằm tìm hiểu nơi đây, sau đó bị thương nặng do bị cắn trả, nhàn nhạt nói.
Những đệ tự bị cắn trả kia vội quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất: "Vâng, vâng, vâng!"
Họ đều bị dọa sợ.
Ban nãy, cảnh Minh Thương vừa ra tay đã giết chết 50 đệ tử Chúng Sinh các quá đáng sợ! Khiến đám người bọn họ sợ tới mức suýt ngất xỉu!
Trong giây phút sống còn này, ai mà chẳng muốn sống, lòng tự trọng gì đó hoàn toàn là mây bay. Trong đầu họ chỉ còn lại một suy nghĩ muốn sống sót.
"Kế tiếp, tôi muốn tìm hiểu núi kiếm, mấy người hãy ngồi ở xung quanh, nếu có tên nào mắt mù tới gần, định chia chác núi kiếm với tôi. Vậy phải ra tay cảnh cáo đối phương, khiến hắn cút. Không chịu nữa thì... ha ha", Minh Thương cười ha ha, bên cạnh hắn ta chợt xuất hiện một tòa tháp chín tầng màu đen.
Tòa tháp này chính là một dung khí, còn là thượng phẩm!
Đúng vậy, đó chính là dung khí thượng phẩm cực kỳ cực kỳ hiếm thấy.
Minh Thương thả ra một luồng thần hồn tiến vào tòa tháp chín tầng màu đen kia để có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào. Hễ có người dám không nghe lời, vẫn cứng đầu muốn đi vào núi kiếm. Vậy thì hắn ta sẽ dùng tòa tháp đó giết chết đối phương!
"Vâng, vâng, vâng, vâng. Chúng tôi biết rồi", mấy đệ tử Chúng Sinh các bị thương nặng tiếp tục dập đầu, nào không dám đồng ý.
Sau đó, Minh Thương chậm rãi khoanh chân ngồi xuống. Vả lại, trước mặt còn cắm một thanh kiếm màu đen tuyền.
Minh Thương lẩm bẩm: "Muốn chiếm nơi này làm của riêng, chắc sẽ mất rất nhiều thời gian, chậm thì nửa tháng, lâu thì 3 đến 5 năm. May mà 10 năm nữa, cánh cổng bí cảnh Chúng Sinh mới đóng lại, vẫn kịp".
Hắn ta chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tìm hiểu núi kiếm.
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các bên ngoài đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi. Đặc biệt là khi thấy mấy đệ tử bị thương nặng kia vì mạng sống mà không chút do dự quỳ xuống, dập đầu với Minh Thương...
Tại vùng đất Khôi Tiên, Tô Minh đã cõng Mạc Thanh Nhạn đi qua hơn 3000 lối rẽ, bỗng dưng, Tô Minh chợt ngừng lại. Đằng trước vẫn là tám cánh cửa. Anh nhìn về một cái trong số chúng, sau cánh cửa này cũng là một thanh kiếm, một thanh khiến Tô Minh không nhìn thấu được.
Cùng lúc đó, Huyền Võ Tiên Quy chợt lẩm bẩm, trong con ngươi khổng lồ lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thú vị, hồi đó, lão Quy tôi đã rút một thanh kiếm dẫn lôi ở giữa đỉnh núi kiếm xuống. Ngay cả tôi cũng không điều khiển được thuộc tính sấm sét khủng bố ấy của nó, sao, tên nhóc đó định lấy thanh kiếm đấy ư? Đúng là chán sống mà!"
Càng thú vị hơn là lúc này, ở trong một bí cảnh vừa mới xuất hiện cách vùng đất Khôi Tiên này cả một đại dương cũng có một tên nhóc khác đang tìm hiểu núi kiếm.
Huyền Võ Tiên Quy nghĩ đến mối liên hệ đặc biệt giữa thanh kiếm mang thuộc tính dẫn lôi này với ngọn núi kiếm kia thì trên mặt chợt lộ ra vẻ hóng hớt, muốn xem trò hay.
Rất thú vị mà, không phải sao?
Chương 1237: Kiếm dẫn lôi
Trước đây, tất cả mọi người trong Chúng Sinh các, kể cả Diễm Huyền Kình đều không biết trong bí cảnh Chúng Sinh còn có một ngọn núi kiếm, nhưng Huyền Võ Tiên Quy lại biết.
Nó chẳng những biết, còn nhăm nhe ngọn núi đó rất nhiều lần, tiếc là cuối cùng vẫn không thành công. Đương nhiên, Huyền Võ Tiên Quy vẫn là Huyền Võ Tiên Quy, dù không chiếm được ngọn núi kiếm ấy, nhưng cũng không phải chẳng vớt vát được gì. Thanh kiếm dẫn lôi kia chính là thu hoạch lớn nhất.
Núi kiếm được hình thành từ hàng tỷ thanh kiếm, mà càng gần đỉnh thì cấp bậc càng cao. Kiếm trên đỉnh đều là những thanh kiếm quý hiếm có một không hai. Đặc biệt là kiếm dẫn lôi, là chí bảo trong chí bảo.
Mục đích ban đầu của Huyền Võ Tiên Quy khi lấy được thanh kiếm đó là muốn mượn nó để quan sát, tìm hiểu kiếm đạo bên trong bất cứ lúc nào. Sau đó, mượn nhỏ lấy lớn, vừa có thể tìm hiểu được kiếm dẫn lôi, nếu may mắn, còn có thể hiểu được kiếm đạo trong cả ngọn núi kiếm.
Thế thì, chẳng phải là có cơ hội bỏ cả ngọn núi kiếm vào trong túi?
Đương nhiên, cái suy nghĩ mượn nhỏ lấy lớn ấy chỉ là tồn tại trong suy nghĩ thôi.
Điều này giống như một người muốn hiểu biết Lý Thế Minh thì sẽ phải tìm hiểu cả Đại Đường, rất khó mà làm được.
Huyền Võ Tiên Quy từng thử tìm hiểu kiếm dẫn lôi mấy lần, rồi lại từ bỏ. Vì không lãng phí thanh kiếm này, nó mới đặt vào trong mê cung chết chóc với tâm lý nếu đã không dùng được vậy để mê cung cắn nuốt kiếm dẫn lôi đi.
Nhưng kết quả là mê cung chết chóc cũng không thể cắn nuốt kiếm dẫn lôi!
Xét về cấp bậc thì thực tế, kiếm dẫn lôi vẫn thua mê cung chết chóc một chút. Nhưng nó lại gánh vác nền kiếm đạo của cả ngọn núi kiếm, còn được rèn luyện vài trăm triệu năm, sức mạnh của nó quả thật rất khủng bố. Dù là mê cung chết chóc cũng không dám nuốt chửng, sợ bị cắn trả.
Dần dà, kiếm dẫn lỗi vẫn ở yên trong mê cung, sau đó, bị Huyền Võ Tiên Quy đặt sau một cánh cửa trong số tám cánh cửa ở lối rẽ, coi nó là một cái bẫy trí mạng.
"Thanh kiếm dẫn lôi kia đã bị mai một trong cánh cửa ấy vô số năm, nhưng sức mạnh của nó chẳng những không bào mòn theo thời gian, mà còn càng trở nên khủng bố, đáng sợ. Dù là lão Quy ta khi đối mặt với nó cũng sẽ rất đau đầu", Huyền Võ Tiên Quy lẩm bẩm.
Huyền Võ Tiên Quy còn chưa nói xong, Tô Minh đã mở cánh cửa ấy ra. Thoáng chốc, ánh sáng chói mắt tỏa ra khắp nơi, bao phủ cả đất trời. Một luồng kiếm mang sắc bén thẳng tắp, lặng yên không một tiếng động, nhưng lại giống như một ngôi sao băng cắt ngang bầu trời đêm.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt của hơn triệu người trong Chúng Sinh các đang nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính suýt nữa thì nổ tung, mặt mày trắng bệch. Cách cả một dị không gian, mà... mà vẫn cảm giác được sự đáng sợ và sắc bén của luồng kiếm mang màu đen ấy!
Lúc này, đặc biệt là những kiếm tu trong hơn triệu người kia, gần như đều quỳ xuống, kiếm đạo trong tim như vỡ nát, không cầm nổi kiếm trong tay.
"Không xong!", Diễm Huyền Kình hô lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, khỏi đoán ông ta cũng có thể xác định, sức mạnh của luồng kiếm mang sau cánh cửa kia đã vượt ngoài sức tưởng. Dù là ông ta, khi đối mặt với nó, chắc cũng sẽ chết chắc? Mà Tô Minh...
Tô Minh còn có thể sống sao?
Diễm Huyền Kình nhìn chằm chằm vào Tiên Nguyên Kính, tiếc là bên trong mặt kính đều tràn ngập ánh sáng đen tuyền của luồng kiếm mang kia, không thể nhìn thấy gì khác...
Thời gian chầm chậm trôi, Diễm Huyền Kình nhìn chọc chọc vào mặt kính, đợi kiếm mang màu đen kia biến mất, chỉ thấy mỗi giây như trôi qua cả năm trời.
"Không thể nào còn sống được đâu", lão Hồng gần đó liếc nhìn Diễm Huyền Kình lạnh nhạt nói.
Nếu vậy mà còn sống được thì mới là lạ.
Tô Minh quả thật suýt nữa thì chết, phải công nhận rằng luồng kiếm mang kia mạnh đến nỗi khiến người ta rét run.
Trong giây phút sống còn ấy, khi anh đối mặt trực tiếp với luồng kiếm mang kia thì đã dùng Sinh Mệnh Lưu Phóng, bia Huyền Diệu, kiếm tâm, cây Thế Giới, kho tàng huyết mạch để bọc lấy mình mới khó khăn lắm còn sống.
Vì anh chắn trước mặt Mạc Thanh Nhạn, tuy trông như không bị gì, nhưng thực tế, ở khoảnh khắc ấy, cơ thể anh đã bị luồng kiếm mang kia chém làm đôi mấy trăm lần. May mà có kiếm tâm bảo vệ kiếm nguyên Thiên Vẫn, nên cuối cùng đã giữ được kiếm nguyên, kiếm đạo Thiên Vẫn. Chỉ cần giữ được nó, kế tiếp sẽ khôi phục lại một cách dễ dàng. Dù sao, anh cũng là người có bàn tay vàng như kho tàng huyết mạch.
Thực tế, bị tổn hại nhiều nhất chính là kiếm tâm. Nếu không phải ở giây phút cuối cùng có kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới bảo vệ thì chắc đã nát hơn cả chục ngàn lần rồi ấy chứ. Đều nhờ công của hai chúng nó hết.
Chương 1238: Suýt chết
Giờ phút này, trông Tô Minh có vẻ chẳng chút xây xát, nhưng những tế bào và xương cốt trong cơ thể anh đã bị luồng kiếm mang kia bổ vào mà ẩn chứa sức công phá vô cùng khủng bố.
Luồng kiếm mang kia định phá hủy cơ thể Tô Minh, nhưng lại không thành công, trái lại còn trở thành thứ tốt rèn luyện cơ thể giúp anh.
Tô Minh có thể cảm giác được cường độ cơ thể mình đang nhanh chóng tăng lên, chắc phải tăng lên gấp ba. Đây cũng coi như là một gặt hái lớn. Cường độ cơ thể tăng lên khiến sức chiến đấu của anh cũng mạnh lên gấp mấy lần.
"Hộc, hộc, hộc...", Tô Minh thở hổn hển, không ngừng khôi phục, lòng thầm may mắn.
Ban nãy, suýt nữa thì toi đời rồi!
Đương nhiên, ngoài may mắn ra còn cảm thấy hết sức vui vẻ!
Thanh kiếm này thật mạnh! Vượt ngoài tưởng tượng của anh luôn...
Nếu chịu đựng được luồng kiếm mang đã bị nuôi dưỡng trong vô số năm kia thì anh hoàn toàn có thể lấy được nó. Đây là một gặt hái rất lớn.
Tô Minh thấp thoáng thấy được hình dạng của thanh kiếm đang lơ lửng trước mắt. Cả thanh kiếm là một màu đen tuyền, có một luồng sấm sét như được khắc lên thân kiếm. Nó cũng không dài, chỉ khoảng 1m, nhưng lưỡi kiếm lại khiến người ta ớn lạnh. Dù là Tô Minh, khi nhìn vào mũi kiếm và lưỡi kiếm đều cảm thấy hết hồn. Chỉ riêng kiếm phong của nó thôi đã mạnh mẽ nhất trong số những thanh kiếm anh đã gặp.
"Bên trong thanh kiếm này chứa đại đạo đỉnh cấp về sấm sét", Tô Minh lẩm bẩm. Anh không biết thanh kiếm này đã hấp thu bao nhiêu lôi nguyên, mới có được thuộc tính sấm sét khủng bố như vậy, nó lớn đến mức Tô Minh cảm giác như bên trong là cả một thế giới sấm sét.
Tô Minh định giơ tay cầm lấy nó theo bản năng, nhưng còn chưa chạm vào đã thấy trên thân kiếm tỏa ra một sự kháng cự đầy mãnh liệt mà cả anh cũng không chịu nổi.
"Không thể lấy được ư?", Tô Minh khẽ nhíu mày, ban nãy vừa đỡ được một đòn trí mạng của nó, nếu không lấy được thì chẳng phải là quá đáng tiếc?
Sau đó, Tô Minh không khỏi dùng toàn bộ sức mạnh trong người, thậm chí còn mượn một phần sức mạnh từ kho tàng huyết mạch, có thể nói là đã phát huy 200% sức mạnh.
Rồi lại giơ tay nắm lấy nó, kết quả vẫn không thể lấy được.
Thanh kiếm này ở ngay trước mặt lại cảm giác như xa tít chân trời, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.
Tô Minh lập tức buồn bực, lẽ nào lại uổng công sao?
Anh nhìn chằm chằm vào nó, không hiểu sao lại hơi ngẩn ngơ.
"Sao nhìn kiểu gì thì nó cũng không phải là một thanh kiếm, mà như một ngọn núi vậy?", Tô Minh hơi kinh ngạc, lẽ nào mình bị hoa mắt rồi?
Tô Minh bèn hỏi Mạc Thanh Nhạn: "Thanh Nhạn, em nhìn thanh kiếm này xem..."
Anh hỏi nhưng không thấy cô ấy đáp, quay đầu lại mới biết Mạc Thanh Nhạn đã ngất rồi. Dù anh đã chặn lại đòn tấn công của luồng kiếm mang kia, nhưng khí thế tiết ra trên nó cũng đủ làm cô ấy ngất đi. May mà, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Tô Minh đặt Mạc Thanh Nhạn xuống bên cạnh, rồi ngồi khoang chân tại chỗ, quan sát thanh kiếm này.
Anh nhìn chằm chằm vào nó một hồi, bất chợt cảm thấy luồng sấm sét trên thân kiếm nhúc nhích, giống như đang sống.
Đúng là gặp quỷ mà.
Những luồng sấm sét kia lại cấu thành hai chữ "dẫn lôi"
"Kiếm dẫn lôi?", Tô Minh lẩm bẩm, có hơi khó hiểu, nhưng phải công nhận rằng cái tên đó rất hợp với nó. Cũng chỉ có dẫn dắt sấm sét mới có thể chứa đựng và hấp thu nhiều thuộc tính sấm sét như vậy nhỉ?
Sau đó, Tô Minh không chút do dự mở kiếm nhãn trên đầu ra, dùng nó để quan sát kiếm dẫn lôi.
Khi kiếm nhãn mở ra, Tô Minh chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị kéo vào trong kiếm dẫn lôi, rất kỳ quái. Anh cũng không có giãy giụa, mặc kệ kiếm dẫn lôi kéo mình vào bên trong nó. Vừa vào, trước mắt đã hiện ra một thế giới khác.
Trước mắt là một ngọn núi kiếm khổng lồ vô cùng vô tận, che trời lấp đất được tạo thành từ hàng tỷ thanh kiếm. Hơn nữa, không biết có phải anh hoa mắt hay không mà lại... lại mơ hồ thấy vài người dưới chân núi. Trong đó có một người cũng ngồi khoanh chân trên mặt đất, hình như... hình như là Minh Thương.
Sau đó, kiếm nhãn bỗng lùi về.
Cơ thể Tô Minh run lên, thở hổn hển, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lại phấn khích, khao khát.
"Kiếm dẫn lôi kháng cự mình là vì trình độ kiếm đạo của mình không đủ. Nhưng khi mình mở kiếm nhãn ra, xuyên thấu thân kiếm, tiến vào bên trong nó, không ngờ lại thấy được một ngọn núi kiếm", Tô Minh nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu bỗng nảy ra một ý là mượn kiếm nhãn, xuyên qua thân kiếm quan sát núi kiếm.
Tô Minh có một trực giác, chỉ cần mình hiểu được núi kiếm thì kiếm dẫn lôi sẽ là của mình và không kháng cự mình nữa.
Hơn nữa, trong vài giây ngắn ngủi ban nãy, anh chỉ nhìn thoáng qua núi kiếm vài lần đã cảm giác được sự mạnh mẽ, phi phàm của nó, nên há có thể từ bỏ?
Cảm xúc của Tô Minh phập phồng lên xuống, cũng không biết bên ngoài đã trở nên như thế nào.
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các, kể cả Diễm Huyền Kình trên chiến trường cổ bên ngoài đều đã hóa đá! Trong đầu chỉ còn hai chữ - đù má!
Đúng thế, chỉ còn biết văng tục, không nghĩ nổi gì khác nữa.
Thật... thật... thật là đáng sợ!
Đối mặt với luồng kiếm mang hủy thiên diệt địa như vậy mà Tô Minh vẫn còn sống? Đùa gì vậy? Biến thái cũng đừng biến thái như vậy chứ!
Nói thật, theo đám người Diễm Huyền Kình, lão Hồng thì dù là gom toàn bộ đệ tử và ban lãnh đạo trong Chúng Sinh các lại cũng không thể đỡ nổi một luồng kiếm mang kia. Chẳng những không đỡ nổi, xui cái còn bị nó chém chết, ngay cả thần hồn cũng không thoát khỏi nữa là.
Chương 1239: Tìm hiểu núi kiếm
Nhưng Tô Minh thì sao? Má! Chẳng những đỡ nổi, mà trông còn không bị thương, hơn nữa, còn... còn bảo vệ được tính mạng của cả Mạc Thanh Nhạn!
Yêu nghiệt gì vừa phải thôi chứ!
Thoáng chốc, nền tảng võ đạo của vô số người trong Chúng Sinh các, đặc biệt là kiếm tu đều hơi dao động, hoang mang, cảm thấy con đường tu luyện võ đạo không còn ý nghĩa gì nữa! Trông Tô Minh mà xem, một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi, đã gần như vô địch trên con đường võ đạo rồi? Bọn họ còn liều mạng tu luyện cái gì nữa?
"Không thể nào thế được!", Huyền Võ Tiên Quy cũng chẳng khác là bao, cơ thể khổng lồ lắc lắc, hét toáng lên, cặp mắt to bự kinh người trợn to. Một con hồn thú đỉnh cấp sống cả vài tỷ năm như nó cũng mất bình tĩnh, không ngừng lẩm bẩm gì đó. Nó mất rất nhiều công sức mới mang kiếm dẫn lôi ra khỏi núi kiếm nên biết rõ thanh kiếm ấy mạnh cỡ nào! Huyền Võ Tiên Quy cũng không dám đối mặt trực tiếp với kiếm mang của kiếm dẫn lôi, mà một thằng nhóc chưa đến 10 ngàn tuổi lại dựa vào cái gì làm được?
"Khốn kiếp! Đúng là không nên để cho cậu ta tiến vào mê cung chết chóc mà!", Huyền Võ Tiên Quy càng thêm hối hận, thậm chí còn có suy nghĩ hay là mình trả một cái giá lớn ra tay giết chết Tô Minh luôn...
Trong lòng nó đang rất do dự, còn thầm thử điều khiển mê cung, sau đó, nó liền cạn lời vì phát hiện mình không thể khống chế được mê cung nữa. Là chủ nhân của dung khí, mà lại không sử dụng được nó? Đó là điều hoàn toàn không có khả năng. Nhưng mà, điều ấy lại xảy ra.
Huyền Võ Tiên Quy cũng biết lý do tại sao lại thế, do luồng kiếm mang kia của kiếm dẫn lôi đã phá hủy một số cơ quan trong mê cung. Giờ, mê cung chết chóc đã bị tổn hại. Trong tình huống đó, nếu Huyền Võ Tiên Quy còn muốn điều khiển mê cung thì cũng bó tay.
"Cứ xem sao đã", mặt mày Huyền Võ Tiên Quy âm u, cuối cùng vẫn quyết định chờ thêm một chút, nếu bị ép đến cùng thì chỉ cần nghĩ thôi đã có thể khiến mê cung chết chóc tự bạo rồi. Nhưng mà, vậy thì sẽ lãng phí huyết khí cả người Tô Minh, không đến mức xấu nhất thì nó sẽ không làm thế.
Tô Minh khoanh chân ngồi dưới đất, mở kiếm nhãn ra, tinh thần anh xuyên qua kiếm dẫn lôi, tiến vào bên trong nó.
Núi kiếm! Vẫn là núi kiếm!
Lần này, Tô Minh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh cẩn thận quan sát núi kiếm kia, chẳng mấy chốc, tâm thần anh đã tập trung đến dưới chân núi kiếm.
"Thật là Minh Thương", Tô Minh liếc nhìn Minh Thương đang đắm chìm trong việc tìm hiểu núi kiếm.
Không thể để Minh Thương có được núi kiếm này, nên, mình cũng phải tìm hiểu ngọn núi kia.
"Vậy cùng nhau tìm hiểu núi kiếm đi, để xem cuối cùng ai mới là người chiến thắng!", Tô Minh nghĩ bụng, sau đó, anh cũng điều khiển suy nghĩ của mình ngồi khoanh chân bên cạnh Minh Thương.
Mắt thường có thể loáng thoáng thấy được thần hồn của Tô Minh đang ngồi khoanh chân bên cạnh Tô Minh. Tuy rất mơ hồ, nhưng quả thật vẫn thấy được.
Bên ngoài.
"Đù, đù, đù, mọi người mau nhìn kìa, bóng thần hồn bỗng xuất hiện bên cạnh Minh Thương dưới chân núi kiếm kia, không... không phải là Tô Minh hả?", hơn triệu người trong Chúng Sinh các đang im lặng thì bỗng có một người phấn khích hét lên.
Sau đó... Tất cả mọi người đều thấy, kèm theo đó là vô số tiếng hít sâu liên tục vang lên.
"Chắc hẳn thanh kiếm trong mê cung chết chóc chính là một thanh kiếm trên núi kiếm. Tô Minh mở kiếm nhãn, tập trung tinh thần dùng một thanh kiếm để tìm hiểu cả ngọn núi kiếm, má ơi! Đây là định dùng thần hồn để tìm hiểu núi kiếm trong khi hai bên cách nhau cả một vùng biển Chúng Sinh, cách nhau hàng tỷ km, cách cả thời gian và không gian ư? Nếu thành công, chẳng phải là kỳ tích trong kỳ tích sao?"
"Đù, đù, quá trâu bò!"
"Vậy luôn, còn có thể làm thế để tìm hiểu núi kiếm hả? Nếu Tô Minh thành công, chẳng phải có thể đánh 10 ngàn tên Minh Thương sao?"
"Một chuyện có mơ cũng không dám nghĩ tới cứ thế... cứ thế xảy ra trước mặt, đúng là kỳ tích, kỳ tích thật mà!"
...
Giờ phút này, hơn triệu Chúng Sinh các, đặc biệt là kiếm tu, thậm chí đã trực tiếp quỳ xuống, vái lạy, kích động đến nỗi như muốn nổ tung.
Gương mặt Diềm Huyền Kình cũng run rẩy, kích động, phấn khích tràn ngập sự mong đợi!
Còn lão Hồng thì sợ tới mức con đường võ đạo suýt nữa sụp đổ.
"Mẹ!", Huyền Võ Tiên Quy càng trực tiếp, nó văng cả tục, cơ thể khổng lồ run rẩy. Thoáng chốc, cả hòn đảo nơi vùng đất Khôi Tiên đều vì nó run lên mà như xảy ra động đất.
Đương nhiên, những điều đó cũng không liên quan đến Tô Minh. Giờ đây, anh đã mở kiếm nhãn, tập trung tinh thần đắm chìm trong việc tìm hiểu núi kiếm, không ngừng suy đoán, suy đoán, rồi lại hiểu ra.
Nói thật, giờ trong lòng Huyền Võ Tiên Quy đã càng dao động hơn, không đoán trước hay nắm chắc được điều gì.
"Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?", Huyền Võ Tiên Quy tự hỏi bản thân.
Mặc kệ tất cả giết chết Tô Minh? Hay là đổi ý lừa gạt cậu ta, từ bỏ dự định ban đầu, kết bạn với Tô Minh?
Nếu liều lĩnh giết Tô Minh thì sẽ phải từ bỏ mê cung chết chóc, khiến nó tự bạo, phá hủy con đường sống của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn, chứ chẳng còn cách nào khác.
Tại sao lại nói là không còn cách nào khác? Ví dụ đợi Tô Minh ra khỏi mê cung chết chóc, rồi mình ra tay giết chết cậu ta. Nghe thì có vẻ là một cách hay, nhưng quan trọng là đến lúc đó mình còn có thể giết chết cậu ta hay không! Nếu Tô Minh thành công hiểu được núi kiếm, thực lực tăng mạnh thì sao? Tuy khả năng ấy gần như bằng không, nhưng lỡ may thì sao? Vậy thì, sau khi ra khỏi mê cung, thực lực của cậu ta sẽ mạnh lên một cách khủng khiếp. Huyền Võ Tiên Quy quả thật không chắc mình có thể giết chết cậu ta.
Chương 1240: Kiếm tâm lột xác
Thế nên, vẫn là câu kia, muốn giết chết Tô Minh thì phải làm ngay bây giờ, không chút do dự tự bạo mê cung chết chóc, khiến nó nổ tung cùng với Tô Minh. Nhưng vấn đề ở đây là, mê cung chết chóc là chí bảo bản mệnh của nó. Nếu nổ mê cung thì nó cũng sẽ bị thương nặng, khiến tuổi thọ chẳng còn bao nhiêu. Nặng hơn nữa là cách cái chết không xa. Vì vậy, cũng đừng nghĩ hay chọn cách này.
Cách thứ hai là chuẩn bị lý do chối bay chối biến, lừa Tô Minh. Một khi cậu ta hiểu được núi kiếm, rồi còn sống đi ra khỏi mê cung thì phải nghĩ cách làm thân với Tô Minh, thậm chí là tặng cho cậu ta chút ngon ngọt. Nếu thế chắc tên đó sẽ bỏ qua cho mình nhỉ? Dù sao, từ đầu đến cuối, nó cũng chưa tỏ vẻ muốn giết Tô Minh để cướp lấy khí huyết trong người cậu ta.
Lúc này, Huyền Võ Tiên Quy đã không dám mơ ước khí huyết cả người Tô Minh. Ừ thì người mà, đi bước nào tính bước đó. Tuy nó không phải người, nhưng cũng như nhau.
Hơn nữa, Huyền Võ Tiên Quy thật sự rất muốn văng tục, tinh thần cũng vô cùng hoảng hốt. Hễ Tô Minh không biến thái như vậy dù là chút xíu thôi thì nó đã có thể tùy tiện vân vê cậu ta rồi, ai dè...
Cái trình độ biến thái ấy của Tô Minh chắc gộp hết những thiên tài tiến vào bí cảnh trong mấy tỷ năm qua lại cũng không đủ để xách dép cho cậu ta nữa là!
Đây không phải bắt nạt người khác thì là gì?
Cả đời này của Huyền Võ Tiên Quy cũng chưa bao giờ ức chế như vậy.
"Một thằng nhóc 10 ngàn tuổi! Chỉ 10 ngàn tuôi thôi đó!", Huyền Võ Tiên Quy chỉ biết than thở, nhìn chằm chằm vào Tô Minh mong cậu ta không thể hiểu được núi kiếm. Nếu vậy thì mọi thứ sẽ có cơ hội xoay chuyển, kế hoạch và dự định trước đó cũng có thể thực hiện được.
Vả lại, xác suất hiểu được núi kiếm từ xa là rất nhỏ, vì Huyền Võ Tiên Quy cũng đã tự thử đến gần tìm hiểu, nhưng lại không thể thành công, huống chi là quan sát từ xa. Song, không hiểu sao nó lại cảm thấy tên này sẽ thành công.
Cái trực giác ấy còn rất mãnh liệt!
Thời gian trôi qua từng phút một, Tô Minh đắm chìm trong thế giới kiếm đạo không thoát ra được. Ban đầu, anh nhìn núi kiếm chính là một ngọn núi. Nhưng dần dần, anh thấy được kiếm nguyên di chuyển một cách tùy ý như một con sông lớn, mênh mông, cuồn cuộn, bá đạo bao phủ mọi thứ, đe dọa muôn dân, thể hiện rõ sự điên cuồng của mình.
Anh nhìn một hồi, không hiểu sao lại thấy nó biến thành một thanh kiếm. Một thanh kiếm cao chót vót, kiêu ngạo, kiên định, thẳng tắp như chống đỡ cả đất trời.
Nhưng nhìn hồi lại thấy nó giống một kiếm phôi mới sinh, từ khi bi bô tập nói đến hiểu được kiếm đạo, bay lượn cùng gió, tràn ngập khí thế. Sau đó, nó lớn lên, rồi trở về hình dạng ban đầu... Toàn bộ quá trình trưởng thành của nó giống như một thước phim của đời người.
Song, anh nhìn rồi nhìn thì thấy nó không còn là một ngọn núi, mà là vạn vật, là đạo, là thần, là sự sống và cái chết, là những hành tinh, là hàng tỷ năm tháng khai thiên lập địa, là mọi thứ mà Tô Minh có thể nghĩ đến.
Tô Minh đắm chìm trong thế giới kiếm đạo, nói chính xác hơn là chìm trong thế giới của núi kiếm, nên không phát hiện kiếm tâm trong cơ thể thật của mình ở trong mê cung đang chầm chậm xoay tròn. Cứ mỗi một vòng, nó sẽ phun ra một ít tạp chất trong kiếm đạo.
Mỗi một vòng, nhịp đập của kiếm tâm sẽ càng trở nên lắng đọng. Dần dà, trông nó như đã chết, cực kỳ im lặng, nhưng lại tỏa ra ánh sáng thần bí, hoàn mỹ không nói nên lời.
Kiếm tâm đang lột xác!
Thời gian dần trôi, Tô Minh đã quên mất khái niệm về thời gian. Anh như về tời quãng thời gian rèn luyện cơ thể trong 10 ngàn năm ở Kiếp tông.
Tô Minh cảm thấy rất hài lòng, mỗi lần anh nhìn núi kiếm đều sẽ có gặt hái, đều sẽ có cách hiểu mới về kiếm đạo. Cảm giác ấy rất đã.
Dần dần, không hiểu sao Tô Minh lại cảm thấy hình như núi kiếm kia đang kêu gọi mình. Giờ phút này, thần hồn Tô Minh đang ngồi khoanh chân dưới chân núi chỉ là tinh thần của anh lại bỗng dưng đứng phắt dậy, đi về phía núi kiếm.
Tô Minh vừa nhúc nhích, vô số người đều hoảng sợ.
"Đù, mau, mau nhìn kìa, anh ta đi về phía núi kiếm. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây có mấy đệ tử Chúng Sinh các định đến gần nó đã bị kiếm đạo cắn trả, bị thương nặng suýt chết".
"Mà anh ta lại chỉ là thần hồn, nếu như bị luồng kiếm đạo khủng bố kia bổ trúng thì chắc sẽ hồn phi phách tán nhỉ?"
"Mấy người nhìn kìa, hình như Tô Minh vẫn nhắm mắt và đắm chìm trong thế giới kiếm đạo, kỳ lạ ghê!"
...
Hơn triệu người trong Chúng Sinh các bên ngoài sôi nổi bàn tán, vừa mong đợi, lại căng thẳng, kích động.
Mà ánh mắt Huyền Võ Tiên Quy lại sáng lên, trong lòng thầm cầu nguyện: núi kiếm ơi, mau bổ một luồng sấm sét kiếm đạo lên người tên nhóc kia đi, không dám mong sẽ giết được cậu ta, nhưng cũng phải khiến thằng oắt đó bị thương nặng! Có vậy, kế hoạch và dự định ban đầu của tôi mới thực hiện được.
Bình luận facebook