• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1246-1250

Chương 1246: Ký kết khế ước chủ tớ với Huyền Võ Tiên Quy

Đương nhiên ham sống sợ chết chỉ là một phần mà thôi, mặt khác là do Tô Minh đã thể hiện ra thiên phú võ đạo vượt quá sức tưởng tượng của Huyền Võ Tiên Quy.

Thiên phú võ đạo của Tô Minh thật sự rất mạnh, anh đúng là một thiên tài, Huyền Võ Tiên Quy cảm thấy rằng nó có thể miễn cưỡng ký kết khế ước chủ tớ với Tô Minh.

Nếu đổi thành những người khác, nói không chừng Huyền Võ Tiên Quy sẽ thà chết chứ nhất định không chịu khuất phục.

"Như thế này mới đúng chứ", trong lòng Tô Minh vui vẻ, về sau, có Huyền Võ Tiên Quy này làm tay sai miễn phí, thật là lợi vô cùng... Chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ nói riêng đến chuyện ở trong cái bí cảnh Chúng Sinh này, hẳn là không có ai thông thuộc nơi này hơn Huyền Võ Tiên Quy, nó cũng có tác dụng rất lớn, thu phục được con rùa già này, sau đó, những thứ mà anh thu hoạch được từ bí cảnh Chúng Sinh ắt sẽ khiến cho người ta phải kinh ngạc.

Ngay sau đó.

Bên ngoài chiến trường cổ, có hơn một tỷ ánh mắt đang hâm mộ, ghen tị, rung động, kinh hãi, không dám tin mà nhìn cảnh tượng này, trong đầu bọn họ hoàn toàn trống rỗng, Tô Minh và Huyền Võ Tiên Quy ký kết một cái khế ước chủ tớ cực kỳ hiếm gặp.

Vừa ký kết khế ước xong, chỉ trong nháy mắt, Tô Minh cảm nhận được rõ sâu bên trong não mình dường như có một sợi dây liên kết, liên kết với Huyền Võ Tiên Quy, chỉ có điều bởi vì anh là chủ nhân, Huyền Võ Tiên Quy là tôi tớ nên mối liên kết này là sự trói buộc không mấy tốt đẹp với Huyền Võ Tiên Quy.

Chỉ cần mối liên hệ này còn tồn tại thì chỉ cần Tô Minh đồng ý là chỉ trong chớp mắt, anh có thể biết được cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy hoặc biết được nó có lòng riêng hay không, mà trái lại, Huyền Võ Tiên Quy không thể biết được ý nghĩ và cảm xúc của Tô Minh, điều này hoàn toàn không công bằng, nếu không phải như vậy thì sao nó lại được gọi là khế ước chủ tớ chứ?

Ngoài ra, có mối liên hệ này, Tô Minh không cần phải mở miệng mà chỉ cần nổi lên một ý nghĩ thì đã có thể sai khiến Huyền Võ Tiên Quy làm việc cho mình, thậm chí anh còn có thể sai Huyền Võ Tiên Quy tự bạo ngay lập tức.

Dù sao thì ngay lúc vừa ký kết xong khế ước, trong khoảnh khắc đó, Tô Minh biết rằng anh đã kiếm được một món hời lớn!

Cũng khó trách hầu hết tộc thú đều không muốn ký kết khế ước chủ tớ để trở thành tôi tớ người, làm loại tôi tớ này còn giống nô lệ hơn mười nghìn lần so với một tên nô lệ, thật là đáng sợ.

"Chủ nhân, từ nay về sau, mạng của lão rùa này đã thuộc về người rồi!", Huyền Võ Tiên Quy run rẩy truyền âm cho Tô Minh, nó sắp khóc, nói thật thì trong khoảnh khắc khế ước được ký kết, Huyền Võ Tiên Quy mới nhận thấy rằng cái khế ước chủ tớ này kinh khủng hơn nó tưởng rất nhiều! Nói ngắn gọn là dù nó muốn tự sát mà Tô Minh không đồng ý thì cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi!

Nó chỉ mong chủ nhân của nó có thể đối xử tốt với nó một chút, nếu không những ngày tháng sau này của nó quả thật là không còn thiên lý, sống không bằng chết.

"Tao ban cho mi một ít sinh mệnh lực trước đã!", bỗng nhiên, Tô Minh nâng tay lên chỉ vào Huyền Võ Tiên Quy.

Trong giây lát, một dòng sinh mệnh lực thuần khiết chảy cuồn cuộn như nước lũ đang giằng co, muốn tiến vào trong thân hình to lớn của Huyền Võ Tiên Quy, thế nhưng chỉ sau khoảng mười lăm phút.

Một lượng lớn sinh mệnh lực đã tràn vào trong cơ thể của Huyền Võ Tiên Quy một cách mãnh liệt.

Khí tức trên người Huyền Võ Tiên Quy vốn đã suy bại, âm trầm, giống như sắp chết nhưng bây giờ lại đang dần ngập tràn sinh khí, đến lúc Tô Minh ngừng vận chuyển sinh mệnh lực thì khí tức của Huyền Võ Tiên Quy cũng đã dồi dào trở lại, trong mỗi hơi thở đều có tiếng sấm ầm vang, âm thanh của trái tim đang đập thình thịch, thình thịch, thậm chí vảy trên thân thể khổng lồ của Huyền Võ Tiên Quy cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng của sự sống.

"Chủ nhân, người... người... người đã cho lão rùa này một lượng sinh mệnh lực... rất lớn!", Huyền Võ Tiên Quy sợ ngây người, giọng của nó run lên vì kích động.

Vốn dĩ.

Nó chỉ là vì mạng sống.

Nó chỉ vì sợ chết.

Thế nhưng nó không thể ngờ được nó không chỉ còn sống.

Lượng sinh mệnh lực mà chủ nhân cho nó quá khổng lồ, chủ nhân quá hào phóng, vậy nên sau khi hấp thu hết toàn bộ sinh mệnh lực thì nó tính ra được trong vòng một triệu năm tới, nó sẽ không phải chết nữa, hơn nữa cơ năng của cơ thể vì được cung cấp quá nhiều sinh mệnh lực mà đã đạt tới trạng thái đỉnh cao.

Thậm chí, Huyền Võ Tiên Quy còn kiểm tra được sức chiến đấu của nó bây giờ đã tăng lên rất nhiều.

Loại cảm giác này quá kỳ diệu.

Sau thứ cảm xúc rung động mãnh liệt kia là sự biết ơn và xúc động đối với chủ nhân của Huyền Võ Tiên Quy, lượng sinh mệnh lực mà chủ nhân ban cho nó nhiều hơn rất nhiều so với dự đoán của nó, xem ra, chủ nhân thật... thật sự có được nguồn sinh mệnh lực vô tận, càng đáng sợ hơn là thứ sinh mệnh lực mà chủ nhân ban cho nó có chất lượng cực kỳ tốt, hầu như không có chút tạp chất nào.

"Lo thể hiện cho tốt, nếu mi thể hiện khả năng tốt, tương lai, tao sẽ ban cho mi một vài thứ đặc biệt, làm cho huyết mạch của mi có thể nâng cao một bậc, có lẽ mi sẽ có cơ hội tiến vào cảnh giới Tru Vận cũng nên", Tô Minh thản nhiên nói.

Bây giờ, Huyền Võ Tiên Quy đã có cảnh giới Tru Vận bán bộ.

Có vẻ như nó đã đạt tới giới hạn của bản thân rồi.

Nếu như Tô Minh muốn thì anh sẽ có thể nâng cấp được huyết mạch của Huyền Võ Tiên Quy, tất nhiên là nó có thể tiếp tục đột phá giới hạn rồi.

Đương nhiên, về sau, còn phải xem Huyền Võ Tiên Quy đã thể hiện như thế nào đã, coi như là cho nó có động lực.

"Chủ nhân, người yên tâm đi! Sau này lão rùa sẽ là đầy tớ trung thành nhất của người!", Huyền Võ Tiên Quy nhanh chóng thể hiện lòng trung thành của mình.

Tô Minh hài lòng gật đầu.

Nhân tiện đó, Tô Minh nâng tay lên, không gian trước mắt bỗng nhiên biến ảo.

Ngay sau đó, một bức tranh được tạo thành bởi những mảnh nhỏ không gian xuất hiện.

Bức tranh rất chân thực.

Ít nhất là dưới ánh mắt của tất cả những người đang ở bên ngoài chiến trường cổ, người trong bức tranh này hình như là Minh Thương.
Chương 1247: Đối mặt với sự trả thù

"Lão rùa, chở tao trở về đại lục trước đi, sau đó, mi bắt lấy người này cho tao, nhớ kỹ là phải bắt sống", Tô Minh tùy ý nói.

"Vâng!", Huyền Võ Tiên Quy gật đầu như giã tỏi, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà chủ nhân giao cho mình, tất nhiên là nó phải hoàn thành thật tốt rồi.

Tô Minh cõng Mạc Thanh Nhạn, thân thể anh chợt lóe lên, thoắt cái đã xuất hiện trên lưng của Huyền Võ Tiên Quy.

Cái mai rùa của Huyền Võ Tiên Quy rất rộng lớn, chỉ nhìn thoáng qua thì không thể nào thấy điểm cuối của nó, nó khổng lồ cứ như một cái quảng trường vậy.

Cơ thể của Huyền Võ Tiên Quy từ từ nâng lên.

Cả cơ thể to lớn ấy hiện ra, nó khổng lồ đến mức không tài nào tưởng tượng nổi, đường kính của nó đạt tới khoảng chừng mấy trăm cây số.

Khi nó đứng dậy, cả vùng đất Khôi Tiên chìm hẳn xuống.

Sóng thần lên cao dữ dội.

Huyền Võ Tiên Quy chậm rãi bơi trên bầu trời của vùng biển Chúng Sinh, nó di chuyển về phía bờ biển.

Nhìn thoáng qua, tốc độ của Huyền Võ Tiên Quy không nhanh, nhưng bởi vì cơ thể của nó quá mức khổng lồ, nên thoắt cái nó đã di chuyển trên không trung cả mấy ngàn cây số... Tốc độ này còn nhanh hơn một vài hồn thú phi hành có huyết mạch đỉnh cấp, có thể sánh ngang với đại bàng Thái Cổ Kim Trì trong truyền thuyết.

Mạc Thanh Nhạn tỉnh lại.

"Anh Tô, chúng... chúng ta đã chết rồi ư? Bây giờ chúng ta đang ở suối vàng sao?", Mạc Thanh Nhạn có hơi mơ mơ màng màng, gương mặt xinh xắn tinh xảo của cô ấy đầy sự ngây ngô và đáng yêu, đôi mắt long lanh vẫn còn đang mê say.

"Phải, chúng ta đã chết, bây giờ đang ở dưới âm phủ!", tâm trạng của Tô Minh khá tốt, anh không kìm lòng được bèn nói lời trêu đùa Mạc Thanh Nhạn.

Anh vừa dứt lời.

"Anh Tô, chúng ta đã chết thật ư? Xin lỗi, xin lỗi, em xin lỗi, tất cả đều do em, nếu không phải do em liên lụy...", hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng từ trong đôi mắt long lanh, trong trẻo của Mạc Thanh Nhạn.

Cô ấy còn chưa nói hết câu.

"Ư..."

Đôi môi đỏ mọng của cô ấy đã bị lấp kín.

Tô Minh hôn lên đôi môi của cô ấy.

Mãi một lúc lâu sau.

Mạc Thanh Nhạn vô cùng thẹn thùng đến mức không chịu nổi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đến lúc này, Tô Minh mới dừng lại, anh cười ha hả nói: "Thanh Nhạn, em đáng yêu thật đấy, chúng ta vẫn còn sống mà, còn sống sờ sờ trên đời này, con rùa già kia đã bị anh Tô của em thuần phục rồi, hiện tại, chúng ta đang ở trên mai của nó, con rùa già này đang chở chúng ta về lại bờ biển đấy".

"Hả?", Mạc Thanh Nhạn ngơ ngác, sững sờ.

Tiếp theo, Tô Minh chậm rãi kể cho cô ấy nghe hết những chuyện xảy ra sau khi cô ấy hôn mê.

Mạc Thanh Nhạn vừa nghe vừa kích động, có khi la to, có khi thì cười, lại có khi rơi lệ, cuối cùng, cô ấy ôm chầm lấy Tô Minh, khóc nấc lên: "Anh Tô, sau này đừng dọa Thanh Nhạn nữa, hu hu hu..."

Thời gian dần trôi qua.

Ước chừng sau khoảng một nén nhang.

"Chủ nhân, đã tới bờ biển rồi ạ", giọng nói của Huyền Võ Tiên Quy truyền đến.

Huyền Võ Tiên Quy từ từ đậu xuống vách núi bên ở biển.

Ngay sau khi Huyền Võ Tiên Quy vừa đáp xuống, vách núi vốn đang yên ổn bên bờ biển bao la bát ngát nhanh chóng sụp đổ, phảng phất như vách núi này chưa từng xuất hiện trên cõi đời này.

Thay vào đó, Huyền Võ Tiên Quy đáp xuống nơi ấy, trông cứ như là một ngọn núi thần kỳ nào đó bỗng nhiên rơi xuống đất liền, nó cao chọc trời, trải dài hàng trăm dặm, vô tận tưởng chừng không có điểm cuối, trông cực kỳ hùng vĩ.

Tô Minh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Mạc Thanh Nhạn, thân thể hai người lóe lên, rồi rời khỏi mai của Huyền Võ Tiên Quy.

Song, Tô Minh hỏi: "Chúng Sinh tuyền ở chỗ nào trong bí cảnh vậy?"

Quả nhiên là Huyền Võ Tiên Quy biết đến, nó miêu tả chính xác vị trí cũng như phương hướng của Chúng Sinh tuyền trong bí cảnh cho Tô Minh biết.

Một lúc lâu sau.

"Tao biết rồi, sau khi mi bắt được Minh Thương, cứ đến Chúng Sinh tuyền tìm bọn tao", Tô Minh nói xong, rồi dẫn Mạc Thanh Nhạn đi đến Chúng Sinh Tuyền.

Còn Huyền Võ Tiên Quy cũng biến mất ở cuối chân trời.

Ở thế giới bên ngoài.

"Chúng ta nên làm gì bây giờ?", đại các chủ Phùng Giao hơi lo lắng, không kìm lòng được bèn nhìn về phía Diễm Huyền Kình: "Diễm lão, Minh Thương chắc chắn sẽ bị Huyền Võ Tiên Quy bắt được, đến khi ấy, hắn nhất định sẽ chết trong tay Tô Minh, ông biết đấy, thân phận của Minh Thương không tầm thường đâu..."

Đây là chọc vào tổ ong vò vẽ rồi đó!

Minh Thương chính là con trai độc nhất của Tam vương gia vương triều Cửu Minh, hắn chính là huyết mạch trực hệ của hoàng thất đấy.

Nếu Minh Thương chết, lẽ nào vương triều Cửu Minh không trả thù ư?

Mà Tô Minh là đệ tử của Diễm Huyền Kình, chính là đệ tử của Chúng Sinh các, khi ấy Chúng Sinh các sẽ đứng đầu sóng ngọn gió, chịu sự trả thù của vương triều Cửu Minh.

"Ông nên hỏi lão Hồng nên gì bây giờ thì hơn", Diễm Huyền Kình nói mát, nhìn thoáng qua lão Hồng: "Minh Thương muốn giết Tô Minh là do bà đã thỏa thuận gì đó với Tam vương gia của vương triều Cửu Minh phải không?"

"Không phải!", lão Hồng lắc đầu lia lịa, sao bà ta dám thừa nhận chuyện đó chứ, dẫu cho ai nấy đều gần như xác định mọi chuyện đều do bà ta gây ra, thế nhưng, trước khi có chứng cứ chắc chắn, bà ta có thể kéo dài được bao lâu thời gian thì cứ kéo, tuyệt đối không thể thừa nhận được, nếu không, bà ta sẽ trở thành cái bia cho mọi người chỉ trích, kết cục của bà ta sẽ rất bi thảm.

Lão Hồng định chạy trốn.

Nhưng đáng tiếc.

Bà ta đã bị Diễm Huyền Kình tóm được, chạy cũng không kịp nữa rồi.

"Không thấy quan tài không đổ lệ à, bây giờ còn chưa nhận tội sao? Vậy đợi đến khi Huyền Võ Tiên Quy bắt được Minh Thương, tôi đoán, thằng nhóc Tô sẽ tra hỏi cặn kẽ hết mọi chuyện. Đến lúc đó, để tôi xem bà còn chống chế như thế nào?", Diễm Huyền Kình hừ lạnh.

Lão Hồng mặt cắt không còn chút máu, bà ta vẫn trầm mặc không chịu lên tiếng.

Diễm Huyền Kình cũng im lặng, thế nhưng, nếu quan sát kỹ, có thể thấy sâu trong đôi mắt của ông ta có vài phần lo âu.

Tuy rằng, tất cả đều do lão Hồng.

Nhưng giết bà ta cũng vô dụng mà thôi!

Một mai sau khi Minh Thương chết dưới tay Tô Minh, sự trả thù của vương triều Cửu Minh chắc chắn sẽ không dừng lại vì cái chết của lão Hồng, Tô Minh và Chúng Sinh các vẫn sẽ trở thành đối tượng trả thù của vương triều Cửu Minh mà thôi.

Còn về phần Tô Minh không giết Minh Thương thì sao?

Điều đó không có khả năng.

Diễm Huyền Kình hiểu rất rõ tính cách của Tô Minh.

Minh Thương chết cũng đáng đời.

Thành thật mà nói, đối với Chúng Sinh các, Diễm Huyền Kình đã thông suốt rồi, cho dù có bị trả thù, bị tàn sát thì cứ bị tàn sát đi, không sao cả. Nhưng tên nhóc họ Tô này, đứa đệ tử này, ông ta vô cùng coi trọng, ông ta yêu những người có tài!

Nói đến thiên tài, trên thế gian này còn ai có thể sánh được với Tô Minh chứ?

Tô Minh không thể chết trên tay vương triều Cửu Minh được.
Chương 1248: Nhờ vả Cực Kiếm các

Còn nữa, Tô Minh có thể có sức gánh vác vương triều Cửu Minh trả thù một mình hay không?

Nói thật, lấy thiên phú và thực lực biến thái đến cực hạn mà Tô Minh cho thấy, còn có cả tốc độ phát triển, bây giờ lại thu phục được Huyền Võ Tiên Quy, không cẩn thận sẽ có khả năng đấy thật.

Nhưng dù sao vương triều Cửu Minh cũng rất mạnh, mạnh hơn Chúng Sinh các không chỉ mười lần, loại thế lực với cấp bậc này có lẽ sẽ đưa ra đủ con át chủ bài không thể tưởng tượng được.

Một mình Tô Minh cộng thêm một rùa, rốt cuộc vẫn là thế lực mỏng manh, không thể đặt tất cả hy vọng ở trên người một mình Tô Minh được.

Ông ta là sư tôn, cũng phải nghĩ một chút biện pháp.

“Vương triều Cửu Minh...”, Diễm Huyền Kình tự lẩm bẩm, rất nhanh ông ta đã nghĩ tới cái gì...

“Vương triều Cửu Minh cũng không phải không có đối thủ”, Diễm Huyền Kình cười lạnh.

“Vương triều Cửu Minh và Cực Kiếm các là đối thủ sống còn, từ xưa đến nay vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, nếu Cực Kiếm các đồng ý giúp nhóc Tô, như vậy cho dù vương triều Cửu Minh có phẫn nộ và quyết tâm báo thù ngập trời cũng chỉ có thể kìm nén”.

Dù sao Cực Kiếm các cũng là thế lực cùng một đẳng cấp với vương triều Cửu Minh, hơn nữa bởi vì trong Cực Kiếm các toàn là kiếm tu, cấp bậc lực chiến đấu của kiếm tu thì không cần phải bàn, nếu thật sự chiến đấu sống chết thì sẽ không chết không thôi, có lẽ vương triều Cửu Minh sẽ phải thua kém Cực Kiếm các một bậc.

“Muốn Cực Kiếm các liều lĩnh bảo vệ nhóc Tô ư? Cũng là không khó. Dù sao, thiên phú kiếm đạo của nhóc Tô có một không hai, hiếm thấy trên Bát Hoang này. Cực Kiếm các lại nổi tiếng là yêu quý thiên tài kiếm đạo. Chắc hẳn...”, Diễm Huyền Kình càng nghĩ càng thấy có thể thực hiện được.

Một

Một giây sau, Diễm Huyền Kình đã âm thầm xé rách một cái chú đưa tin.

Chú đưa tin này có thể liên hệ với một người bạn cũ.

Người bạn cũ này, chính là người Diễm Huyền Kình đã từng quen biết lúc rời khỏi chư thiên vạn giới.

Hai người có sở thích giống nhau, tính cách tương tự.

Có mối quan hệ không tệ.

Đối phương tên là Hoàng Hoang, chính là một vị chấp sự trông kiếm của Cực Kiếm các, mặc dù vẫn không được tính là lãnh đạo của Cực Kiếm các, nhưng cũng được tính là tầng trung.

“Anh Hoang, tôi có một đệ tử tên là Tô Minh, vừa mới đến mười nghìn tuổi. Cậu ấy có được sức chiến đấu sánh vai với võ giả tu đạo cảnh giới Tru Mệnh bình thường. Lại còn dùng kiếm. Thiên phú kiếm đạo cũng hiếm thấy trên đời. Cấp độ kiếm nguyên đã đạt Bát Đoạn. Nhưng người này và vương triều Cửu Minh lại có mối thù sống còn. Nhờ anh cứu giúp”, Diễm Huyền Kình truyền tin tức xong mới nhẹ nhàng thở ra, nếu không có gì ngoài ý muốn, nhất định Cực Kiếm các sẽ vô cùng vô cùng coi trọng Tô Minh.

Dù sao, mới đến mười nghìn tuổi mà đã có sức chiến đấu cảnh giới Tru Mệnh, kiếm nguyên Bát Đoạn, cho dù ở trong những nền văn minh cấp tám kia cũng được coi là hiếm như lá mùa thu, có một không ai, tuyệt đại yêu nghiệt chưa bao giờ có từ trước đến nay!

Cực Kiếm các không có khả năng thờ ơ.

Cùng lúc đó.

Bên trong bí cảnh.

Minh Thương đã tập hợp với hai người Hoắc Lĩnh, Hà Phác.

Ba người cùng nhau tìm bảo vật.

Nhưng ba người đều rất trầm mặc.

Bầu không khí rất tệ.

Bởi vì, tâm trạng của Minh Thương cực kỳ không tốt.

Thậm chí, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

Ghen ghét, không cam lòng, phẫn nộ, e ngại vẫn luôn tràn ngập trong lòng hắn ta.

Làm thế nào hắn ta cũng không thể quên được núi kiếm kinh khủng vô cùng vô tận kia đã bị Tô Minh lấy được bằng thần hồn cách hàng tỷ dặm.

Có thể tưởng tượng ra rốt cuộc Tô Minh đã lấy được bao nhiêu thu hoạch và lợi ích. Nghĩ đến đây, trái tim hắn ta cũng đang chảy máu.

Vậy có nghĩa rằng, điều quan trọng nhất chính là trong chuyện xem núi kia, chẳng khác nào dưới tình huống Tô Minh đã tùy tiện nhường mình 9 phần rồi mà vẫn còn đủ để nghiền ép mình, Minh Thương vẫn luôn tự xưng là tuyệt đại yêu nghiệt, đến khi tâm cảnh võ đạo thật sự sụp đổ lại không thể chấp nhận được, giờ phút này tâm trạng hắn ta vô cùng ngột ngạt.

Hai người Hoắc Lĩnh và Hà Phác đi theo bên cạnh Minh Thương, có thể cảm nhận được cảm xúc của Minh Thương, cho nên căn bản không dám nói gì mà chỉ yên lặng đi theo.

Đột nhiên.

“Ầm ầm ầm ầm...”, mặt đất đột ngột chấn động mạnh, giống như có động đất siêu cấp đang tiến đến, ba người Minh Thương suýt nữa ngã sấp xuống, theo bản năng nhìn về phía trước mắt, sau đó ngây người ra.

Một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống lấp kín bầu trời, đột nhiên xuất hiện trước mắt!

Ngọn núi lớn cao chọc trời đột nhiên xuất hiện ngăn cản đường đi? Chuyện gì xảy ra vậy? Trong đầu ba người Minh Thương đều trống rỗng.

Ngọn núi lớn cao chọc trời cản đường này đương nhiên là Huyền Võ Tiên Quy.

“Đó... Đó là cái gì?”, trên khuôn mặt Hoắc Lĩnh toàn là vẻ chấn động, giọng nói run rẩy, lui về phía sau hai bước theo bản năng.

“Hình như nó không phải là núi, mà là... mà là hồn thú gì đó?”, rốt cuộc Minh Thương cũng là người có ánh mắt tốt nhất trong ba người, hắn ta trầm mặc một lát mới khàn giọng nói.

Nói xong, Minh Thương đột nhiên quay đầu, quát: “Chạy!”

Cho dù đối phương là hồn thú gì.

Cho dù đối phương có mục đích gì.

Minh Thương chỉ biết là hắn ta có thể cảm nhận được từ khí tức mơ hồ và trực giác mãnh liệt, đối phương là thứ mà cho dù ba người bọn họ có cộng lại rồi nhân với mười cũng khó mà với tới, ngoại trừ chạy thì không có lựa chọn thứ hai tốt hơn.

Minh Thương cũng không rảnh để nghĩ đến việc tàng hình, thậm chí trong chớp mắt đó, vậy mà cảnh giới võ đạo của hắn ta đã tăng vọt lên hai ba cảnh giới nhỏ trong nháy mắt, vô cùng thần kỳ, đó là bởi vì lúc trước Minh Thương vẫn luôn dùng bí pháp để giấu cảnh giới, giờ phút này, vào thời khắc sống chết, sao hắn ta còn suy nghĩ giấu giếm gì nữa?

Ngoại trừ cảnh giới đột nhiên tăng vọt, còn có quy luật không gian và thân pháp cũng trở nên mạnh hơn.

Ít nhất khi Minh Thương gào lên chữ “chạy” này, tốc độ chạy trốn của hắn ta còn nhanh hơn Hoắc Lĩnh và Hà Phác bên cạnh rất nhiều, bên cạnh đó lực phản ứng và thực lực của hắn ta cũng mạnh hơn Hoắc Lĩnh và Hà Phác quá nhiều.

Nhưng mà.

Có ích không?
Chương 1249: Khe hở Chúng Sinh

“Chạy cái gì?”, Huyền Võ Tiên Quy tùy ý hừ một tiếng, cũng không cần ra tay, mà chỉ cần hơi thở dập dờn đã giống như vòi rồng ngập trời, ngay lập tức lao về phía ba người, ba người giống như một chiếc thuyền lá nhỏ gặp sóng to gió lớn, căn bản không khống chế nổi thân hình của mình, không chỉ như thế, ba người còn bị khí tức của Huyền Võ Tiên Quy khóa chặt, phong bế tiên nguyên và các loại quy luật, giống như đã trở thành người bình thường, bị hơi thở gió lớn làm cho choáng váng đến mức gần như hôn mê, cộng thêm âm thanh hơi thở của Huyền Võ Tiên Quy quá lớn, đến mức màng nhĩ của ba người đều vỡ nát, máu tươi không ngừng chảy xuôi ra từ trong tai, nhìn qua có vẻ vô cùng thê thảm.

Thật lâu sau.

Bịch bịch bịch...

Ba người rớt xuống đất giống như như chó chết.

“Cậu là Minh Thương hả?”, Huyền Võ Tiên Quy nhìn lướt qua Minh Thương, đáy lòng có chút hiếu kỳ, vì sao chủ nhân lại phải đặc biệt dặn dò mình bắt sống loài người Minh Thương này chứ? Chẳng lẽ, tên nhóc này là kẻ thù của chủ nhân?

Thế nhưng Minh Thương này cũng quá yếu đi, yếu đến mức căn bản không xứng làm kẻ thù của chủ nhân mà?

Dựa theo trình độ yêu nghiệt của chủ nhân Tô Minh, một ngón tay cũng có thể đâm chết Minh Thương này rồi mà?

Đương nhiên, trong lòng hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng vẫn phải hoàn thành lời nhắc nhở nhiệm vụ của chủ nhân, nó nâng một cái chân trước, khiến Minh Thương và bùn đất, núi đá ở phạm vi mấy ngàn mét xung quanh Minh Thương cũng đều bị Huyền Võ Tiên Quy tóm lấy, cái móng của nó giống như máy xúc khổng lồ chọc trời, nó vừa cào một móng xuống là một cái miệng hố khổng lồ đã xuất hiện.

Minh Thương và đống bùn đất núi đá kia đều bị Huyền Võ Tiên Quy giữ chặt bên trong móng vuốt.

Minh Thương đã bị thương nặng, sắp chết, hôn mê, nhưng lại chưa chết.

Đây là lời nhắn nhủ của chủ nhân, phải bắt sống, cho nên nó mới cẩn thận từng li từng tí để Minh Thương không thể chết.

Nhưng hai người Hà Phác và Hoắc Lĩnh này lại không được chủ nhân dặn dò gì, chỉ là hai con kiến nhỏ thôi, khi nó chộp móng vuốt tới, hai con kiến nhỏ liền bị bẻ vụn, ngay cả thần hồn đều nát.

Cũng coi như không may.

Bị Minh Thương liên lụy.

Bên ngoài.

Trên chiến trường cổ.

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, ánh mắt của rất nhiều lãnh đạo Chúng Sinh các đều lóe sáng.

Nhất là Đại các chủ Phùng Giao, sắc mặt đã trắng bệch.

Quả nhiên cuối cùng Minh Thương không có khả năng sống sót!

Trăm phần trăm là Tô Minh sẽ không bỏ qua Minh Thương!

Chắc chắn vương triều Cửu Minh sẽ tới trả thù, Chúng Sinh các phải làm sao bây giờ?

Cùng lúc đó.

Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đã đi tới khe hở Chúng Sinh.

Khe hở Chúng Sinh này chính là một khe hở hẹp dài dưới mặt đất trong bí cảnh Chúng Sinh, đã tồn tại trong thời gian rất lâu, ngay cả Huyền Võ Tiên Quy cũng không biết khe hở Chúng Sinh xuất hiện từ lúc nào, chỉ biết là bên trong khe hở Chúng Sinh có một con suối ngầm, con suối ngầm đó chính là Chúng Sinh tuyền.

Bởi vì khe hở cực kỳ sâu, hơn nữa đã tồn tại hàng trăm triệu năm, rốt cuộc bên trong khe hở Chúng Sinh có bao nhiêu nguy hiểm? Không ai có thể nói ra được toàn bộ, chỉ biết là trong hàng trăm triệu năm này đã có rất nhiều thiên tài của Chúng Sinh các bọn họ và vương triều Cửu Minh đã từng tiến vào khe hở Chúng Sinh, nhưng đa số đều chết trong đó.

Lúc đầu Huyền Võ Tiên Quy cảm thấy vì lý do an toàn, vẫn nên để nó tiến vào khe hở Chúng Sinh, không cho chủ nhân Tô Minh vào thì hơn.

Nhưng Tô Minh lại từ chối.

Anh rất có hứng thú với khe hở Chúng Sinh.

“Em ở trên đây chờ anh, anh đi xuống xem một chút”, đứng ở mép khe hở Chúng Sinh, Tô Minh mở miệng nói, không cho phép từ chối, ánh mắt anh cũng đã nhìn xuống sâu phía dưới, nói là khe hở nhưng độ rộng và chiều dài của nó lại vô cùng đáng sợ, nghe nói chiều dài đã vượt ngang toàn bộ bí cảnh, mà độ rộng lại khoảng chừng mấy ngàn mét, sâu không thấy đáy, đứng ở mép nhìn xuống phía dưới mới thấy vô cùng choáng váng, dường như còn có âm thanh quỷ dị nào đó đang chấn động, còn có đủ loại mây mù nhiều màu loáng thoáng bay lượn.

Tô Minh đã thử dùng thần hồn thăm dò xuống phía dưới.

Nhưng lại không có nhiều thu hoạch.

“Anh Tô, nếu không, chúng ta... chúng ta không tìm Chúng Sinh tuyền nữa”, Mạc Thanh Nhạn cắn đôi môi đỏ, nắm lấy ống tay áo của Tô Minh, trong giọng nói có chút cầu khẩn.

Cô ấy sợ hãi, sợ nếu Tô Minh xuống dưới thì sẽ không lên được nữa.

Con người luôn luôn sợ hãi đối với những thứ không biết.

Nhất là một nơi quỷ dị như khe hở Chúng Sinh.

“Yên tâm đi, anh không chết được”, Tô Minh cười nói, đưa tay bóp mặt Mạc Thanh Nhạn: “Chắc hẳn em sẽ không gặp phải nguy hiểm, nếu như gặp phải nguy hiểm, như vậy hãy sử dụng những kiếm phù mà anh đưa cho em, nếu như ngay cả kiếm phù cũng không đối phó được, em cứ quả quyết nhảy xuống khe hở này để tìm anh”.

“Anh Tô, anh phải cẩn thận, nhất định phải còn sống, nếu như... nếu như anh chết ở trong khe hở Chúng Sinh, như vậy, em... em... em cũng sẽ không sống một mình!”, Mạc Thanh Nhạn cắn chặt môi đỏ, nghiêm túc nói, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kiên định cùng lo lắng, Tô Minh muốn xuống dưới hoàn toàn là vì mình, nếu như Tô Minh chết trong khe hở, sao cô ấy có thể sống một mình được?

“Nghĩ cái gì vậy? Chết ư? Em suy nghĩ nhiều quá”, Tô Minh cười nói, tiếp theo anh cũng không còn nói nhảm nữa, cả người nhảy lên, rơi xuống dưới khe hở.

Rất nhanh.

Đã đi tới trong tầng mây mù.

Không thấy rõ xung quanh.

Chỉ có thể cảm nhận được những đám mây mù lượn lờ tại quanh người tràn ngập độc và sát khí, đẳng cấp còn không thấp, cũng may Tô Minh có thể chống lại độc và sát khí được.

Tốc độ cả người rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Khe hở mặt đất này còn sâu hơn trong tưởng tượng.

Đến khi rơi được một lúc, Tô Minh mới đột nhiên cảm thấy hơi lạnh!

Đúng thế.

Lạnh đến thấu xương.

Không thể tưởng tượng nổi.
Chương 1250: Băng Cung

Phải biết, đến cảnh giới và cường độ thân thể bây giờ của Tô Minh, thuộc tính băng hàn bình thường là vô dụng đối với anh.

“Có chút thú vị”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, cũng không còn gì do dự nữa mà trực tiếp phóng ra Thái U Hỏa bao phủ quanh người mình, trở thành một tấm chắn Thái U Hỏa, dùng nó để chống lại ý lạnh.

Thoải mái hơn.

Nhưng mà.

Một lát sau, Tô Minh đột nhiên phát hiện Thái U Hỏa cũng có chút không gánh được!

Điều này đáng sợ thật.

Phải biết, Thái U Hỏa đã là cấp bậc ách hỏa rồi.

Cấp bậc ách hỏa còn không đối kháng được với ý lạnh, đây phải là cấp bậc gì chứ?

Cũng may, Thái U Hỏa không gánh được thì vẫn còn có kiếm nguyên, lôi nguyên, kiếm nguyên và lôi nguyên đều hình thành lớp phòng ngự bao quanh người, một khi những hơi lạnh điên cuồng ăn mòn kia tới gần sẽ bị kiếm nguyên chém vỡ, hoặc là bị lôi nguyên nện như điên trở thành từng mảnh vỡ.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Lại thêm một lát nữa.

Tô Minh chỉ cảm thấy trọng lực dường như đã biến mất, tốc độ thân thể đang điên cuồng rơi xuống ban đầu đã có chút chậm lại, có vẻ đang từ từ mất đi trọng lực, dường như có một lực lượng quỷ dị nào đó đang chậm rãi nâng lên.

Tốc độ rơi xuống thả chậm, Tô Minh nhìn về phía trước mắt, phía dưới và xung quanh.

Sau đó anh gần như ngạt thở.

“Hàng tỉ dặm băng phong sao?”, Tô Minh hít sâu một hơi, có chút sợ ngây người, trước mắt anh là không gian vô tận, lớn đến mức dọa chết người, nó vô biên vô hạn giống như là một thế giới văn minh khác... Dù sao, Tô Minh gần như xác định thế giới khe nứt này lớn hơn bí cảnh Chúng Sinh bên ngoài rất rất nhiều, hơn nữa ở trong thế giới băng phong này, những nơi tầm mắt có thể nhìn thấy đều là băng.

“Rất nhiều tu giả võ đạo, dường như là ở các thời đại khác nhau…”, rất nhanh, Tô Minh đã nhìn thấy được tu giả võ đạo loài người nhỏ như con kiến bị đông cứng trong không gian thế giới băng phong, mỗi một người đều sinh động như thật, đều duy trì vẻ sợ hãi, đau đớn, kinh ngạc, chấn động trước khi bị đông cứng đến chết, giống như pho tượng, lại giống hổ phách.

Tùy tiện liếc mấy cái, sẽ có thể nhìn thấy khoảng mấy trăm nghìn người.

Đúng là đáng sợ.

Phải biết mỗi một đợt tu giả võ đạo tiến vào bí cảnh Chúng Sinh cũng phải đến 300 người, mà trong đó chắc cũng chỉ có một số có thể đi vào khe hở hoặc là không cẩn thận rơi vào khe hở chứ? Một đợt nhiều nhất là vài ba người đi?

Như vậy, vài ba người vài ba người vài ba người, cộng lại, mấy trăm nghìn người?

Như vậy phải có bao nhiêu đợt chứ.

“Mình là người đầu tiên rơi vào nơi này mà vẫn còn sống sao?”, Tô Minh có chút hiếu kỳ, tiếp theo anh thúc đẩy Tiên Nguyên, vận dụng quy luật không gian, thân hình bắt đầu dao động, lượn lờ nhanh chóng, không ngừng tiếp tục tới gần phía dưới cùng khe hở.

Sau một lúc lâu.

“Róc rách róc rách…”

Tiếng nước.

Tô Minh nghe được.

Tô Minh nhanh chóng đi theo tiếng nước.

Rất nhanh anh lại nhìn thấy một cái cây băng khổng lồ lơ lửng trên một con suối.

Con suối đang chảy lên tí tách tí tách.

Rất quỷ dị, dù sao ở dưới nhiệt độ lạnh băng này, con suối hẳn là đã sớm đông kết ngàn tỉ lần, nhưng con suối này vẫn còn đang chảy róc rách, vô cùng trong lành, nhìn có vẻ rất ngọt.

“Chúng Sinh tuyền”, Tô Minh rất chắc chắn đây chính là Chúng Sinh tuyền.

Anh cầm một thứ để đựng trong tay, tới gần con suối, không chút khách khí mà múc nước suối, rất nhanh, có lẽ đã múc được rất nhiều, dù sao chắc chắn Thanh Nhạn sẽ không dùng hết, mình sẽ giữ phần còn lại, có lẽ về sau cũng có thể dùng đến, dù sao chắc chắn Chúng Sinh tuyền là bảo vật trong bảo vật

Lấy được Chúng Sinh tuyền, Tô Minh nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng rất tốt, anh tiếp tục nhìn ra xung quanh theo bản năng.

Vừa nhìn một cái.

“Hả?”, ánh mắt Tô Minh run lên, có chút không chắc chắn lắm: “Thế giới băng phong này, hình như… Hình như nếu nhìn từ xa, phát huy một chút sức tưởng tượng, hình như nó là một thế giới vô diễn Băng Cung không lớn lắm”.

Đúng thế.

Đưa ánh mắt nhìn ra rất xa, phát huy một chút sức tưởng tượng là có thể nhìn thấy quảng trường cung điện, lầu các cung điện, cửa điện của cung điện, vân vân...

“Thành Băng Phong sao?”, Tô Minh hứng thú, ánh mắt lấp lóe, anh không ngừng phán đoán, bắt giữ, suy đoán nếu như thế giới băng phong trước mắt này thật sự chính là một vô diễn Băng Cung khổng lồ, như vậy lối vào Băng Cung ở đâu?

Bởi vì thế giới băng phong này quá lớn, cho nên muốn suy diễn và tính toán cũng không dễ dàng, rất khó làm được trong thời gian ngắn.

Tô Minh cũng không nóng nảy, anh ngồi xếp bằng lơ lửng ở bên cạnh con suối.

Chậm rãi nhắm mắt lại.

Lấy Vô Thượng thần hồn suy đoán từng chút một ở trong đầu.

Thời gian tiếp tục trôi qua.

Khoảng nửa giờ sau.

Tô Minh mở choàng mắt!

Anh nhìn thẳng đến bên cạnh con suối: “Vị trí con suối này lại chính là vị trí cửa của toà vô diễn Băng Cung này?”

“Nếu đã tới, như vậy không tiến vào trong Băng Cung này nhìn một chút thì cũng có chút tiếc nuối”, Tô Minh nói một mình, sau đó không ngừng thăm dò quan sát vòng quanh con suối.

Thật lâu sau.

“Con suối con suối con suối, chỉ sợ cũng là mắt cửa cung của Băng Cung, cửa cung này chính là cánh cửa trận pháp, con suối là mắt của cửa cung, cũng chính là mắt của trận pháp”, Tô Minh đã đoán được: “Chỉ cần xuyên thủng qua con suối này, cánh cửa trận pháp sẽ bị phá hỏng, cũng sẽ có thể đi vào trong Băng Cung”.

Xuyên thủng con suối này sao?

Tô Minh tùy ý giơ tay lên, một luồng kiếm lôi phong lóe lên một cái rồi biến mất, lao về phía con suối chỗ!

Trong nháy mắt đã chui vào, nhìn lại, vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom