-
Chương 1256-1260
Chương 1256: Người đẹp vì lụa
“Trong cung điện này toàn là những chí bảo mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian bồi thường. Về lâu dài, để trong này mấy tỷ năm nên cung điện này cũng sinh ra rất nhiều đạo pháp liên quan đến không gian”, thỏ trắng giải thích.
Tô Minh hít một hơi thật sâu, hận nỗi không thể ngồi xuống lĩnh ngộ và nuốt trọn đạo pháp không gian trong cung điện này. Cái này chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích. Nhưng lúc này Tô Minh vẫn phải kìm chế.
Tô Minh có chút kinh ngạc, hỏi: “Chắc trước đó ngươi chưa từng mở cung điện này ra hả? Tại sao không mở nó ra, từ đó nâng cao thực lực nhờ bảo bối mà chủ nhân nền văn minh Không Gian bồi thường?”
“Không được chủ nhân cho phép thì tôi không được tự mở cung điện ra”, thỏ trắng nghiêm túc nói.
Tô Minh trầm ngâm, có chút kính phục với thỏ trắng, cũng có chút cảm động. Thiên Nữ quả là may mắn khi có thú cưng như này.
“Tại sao lại muốn tặng cung điện này cho ta?”, Tô Minh lại hỏi.
“Anh là người đàn ông của chủ nhân, tôi rất rõ về mắt nhìn người của chủ nhân. Nếu Người đã chọn anh thì anh chắc chắn phải là người ưu tú nhất trong chư thiên vạn giới. Những bảo bối trong này tặng cho anh thì anh nhất định có thể phát huy được tác dụng của nó, thậm chí sau này có một ngày anh có thể đi cứu chủ nhân nữa”, giọng nói của thỏ trắng lớn hơn.
Tô Minh trầm ngâm nắm chặt nắm đấm. Anh cảm động và thấy áp lực bởi sự tín nhiệm của thỏ trắng.
Anh đã muốn đi cứu Thiên Nữ từ lâu lắm rồi.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của thỏ trắng, hai người cùng đến vị trí chính giữa của cung điện.
Cung điện không lớn, hay nói cách khác, trong này chứa đựng quá nhiều khí tức không gian.
Đứng ở chính giữa cung điện nhìn cũng không thấy quá nhiều đồ, chỉ có một cái giá treo.
Thoạt nhìn giá treo này rất bình thường, chứa đựng thần vận màu đen. Trên giá cũng đặt không nhiều đồ lắm.
“À tôi còn chưa biết anh tên là gì?”, thỏ trắng hỏi.
“Tô Minh! Còn ngươi?”
“Bạch Thanh!”, thỏ trắng lại nói: “Những đồ đặt trên giá treo này đều là chủ nhân của nền văn minh Không Gian sưu tầm. Năm đó, hắn bị chủ nhân đánh bại nên bồi thường hết cho chủ nhân. Tôi còn nhớ lúc đó hắn vô cùng xót xa và đau đớn, có lẽ tim cũng rỉ máu luôn rồi”.
Tô Minh đi về phía giá treo đó, đầu tiên nhìn thấy một viên đá.
“Nguyên thạch không gian?”, ánh mắt Tô Minh kích động, trong lòng chấn động, có chút run rẩy.
Trên thế gian thật sự có thứ này ư?
Anh từng đọc qua sách cổ, tất cả pháp đạo thuật tướng trong chư thiên vạn giới đều bắt nguồn từ nguyên thạch.
Chỉ có điều, nguyên thạch chỉ là truyền thuyết.
Nó thật sự tồn tại sao? Trước đó Tô Minh không dám chắc chắn.
Nhưng lúc này, một viên nguyên thạch không gian xuất hiện trước mặt Tô Minh, vô cùng chân thật, vô cùng sống động nên Tô Minh không thể không tin.
Mặc dù nguyên thạch này không lớn nhưng Tô Minh có thể chắc chắn, nếu như mình nuốt trọn và lĩnh ngộ được thì pháp nguyên không gian của mình có thể bùng nổ và biến đổi không ngừng.
Lúc này, anh cảm nhận được sự run rẩy, khiếp sợ của pháp nguyên không gian trong cơ thể mình, tất nhiên còn có cả chút khao khát.
“Đây là nguyên thạch không gian!”, thỏ trắng cũng đi lại nhìn nguyên thạch không gian đó, chỉ sợ Tô Minh không biết nên lại nói: “Đây là thứ tốt, nó có thể giúp anh bước lên đỉnh cao đáng sợ trong đạo không gian. Tiếc rằng mặc dù nó tốt nhưng không dễ nuốt trọn”, thỏ trắng lắc đầu, nói.
Tô Minh cười, nghĩ ‘Không dễ nuốt trọn’ sao? Có lẽ vậy! Chỉ có điều, mình có kho tàng huyết mạch nên chắc dễ hơn chăng? Lúc đó có gì mà không nuốt được?
Tô Minh không khách khí mà trực tiếp thu lại nguyên thạch không gian này.
Sau đó anh nhìn sang bên cạnh nguyên thạch không gian đó là một kiếm y.
Kiếm y này cũng là thứ hiếm gặp.
Nghe nói, có một số thầy luyện binh khí đỉnh cấp trên thế gian sau khi luyện ra một chí bảo tuyệt phẩm, để giúp cho sản phẩm của mình hoàn hảo hơn nên đã chế ra một kiếm y. Một mặt có thể bảo vệ được kiếm, mặt khác có thể tăng thêm thuộc tính của kiếm.
Kiếm y ở trước mặt tất nhiên là kiếm y thuộc về không gian rồi.
Hơn nữa, cấp bậc của kiếm y vô cùng khủng khiếp.
Tô Minh trừng mắt có chút không dám tin.
Anh không rõ cấp bậc cụ thể của kiếm y này… Nhưng lúc anh nhìn về phía nó thì đến kho tàng huyết mạch cũng chấn động.
Ngoài ra, hình như Ma La Kiếm cũng rất có hứng thú.
“Kiếm y này có tên là Kiếm Y Không Tuyệt! Với ý là kiếm y tuyệt đối của không gian. Theo như những lời mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian nói, kiếm y này là kiếm y số một trong bảng xếp hạng những thuộc tính không gian mà chư thiên vạn giới không thể tranh giành. Chỉ có điều, tiếc rằng anh không thể dùng nổi”, thỏ trắng thở dài, nói.
“Tại sao?”
“Kiếm y có nghĩa là áo ngoài của thanh kiếm. Kiếm y mạnh là điều tốt nhưng mạnh quá lại không tốt, đặc biệt là Kiếm Y Không Tuyệt này là mạnh quá mức. Nói một cách đơn giản thì gần như không có thanh kiếm nào có thể chịu được Kiếm Y Không Tuyệt này. Có câu ‘người đẹp vì lụa’ mà. Kiếm y mạnh phải kết hợp với kiếm vô cùng mạnh. Chỉ e trong chư thiên vạn giới này rất khó tìm được kiếm có thể kết hợp với kiếm y này. Năm đó tôi từng hỏi chủ nhân, hình như trong tay chủ nhân cũng không có kiếm nào như vậy”.
“Vậy sao?”, Tô Minh sờ lên mũi một cái rồi ho hai tiếng. Nếu như anh cảm nhận không sai thì Ma La Kiếm chính là ‘ý trung nhân’ của kiếm này. Nói cách khác, Ma La Kiếm rất hợp với kiếm y này, tất cả đều là trời đất sắp đặt.
Chương 1257: Khám phá bảo bối trong cung điện
Thỏ trắng vẫn cảm thán, nói: “Nếu như thật sự có một thanh kiếm kết hợp với Kiếm Y Không Tuyệt thì đúng là không dám tưởng tượng. Cộng thêm đạo pháp không gian của Kiếm Y Không Tuyệt thì chỉ e uy lực của thanh kiếm đó sẽ tăng lên mấy lần chăng? Đặc biệt ở tốc độ tấn công. Có câu ‘chư thiên tấn công, tốc độ là vô thượng’. Kiếm tấn công kết hợp với tốc độ không gian cực hạn thì đúng là sự kết hợp hoàn hảo”.
Tô Minh lúc này cũng không do dự mà thu lại kiếm y đó.
Sau đó anh nhìn về phía bảo bối thứ ba. Vừa nhìn thì cảm thấy hơi thở gấp gáp rồi anh cảm thán nói: “Truyền thuyết là có thật, thế gian thật sự vẫn còn thứ này”.
Lọt vào mắt anh là một hạt trân châu trong suốt như pha lê, hình tròn và bảy màu. Nếu nhìn kỹ thì có cảm giác con ngươi cũng bị nuốt trọn trong hạt đó.
“Anh biết nó sao?”, thỏ trắng có chút kinh ngạc, hỏi.
“Ta từng đọc qua miêu tả loại hạt này trong sách cổ. Nếu như đoán không nhầm thì nó chắc là Thì Không Châu”, Tô Minh ngưng giọng nói, có chút phấn khích nói: “Chí bảo như này không chỉ liên quan đến không gian mà cả thời gian nữa. Vật này cũng của chủ nhân của nền văn minh Không Gian sao? Chủ nhân của nền văn minh Thời Gian không có ý kiến gì sao?”
“Tất nhiên có ý kiến rồi! Vì vậy vật này có hai viên. Một viên khác ở trong tay của chủ nhân nền văn minh Thời Gian rồi. Còn viên này, hì hì… Năm đó nếu không phải chủ nhân ra tay mạnh, suýt nữa lấy mạng của chủ nhân nền văn minh Không Gian thì khéo cũng không lấy được viên Thì Không Châu này. Dù sao thì chủ nhân cũng từng nói, vật này là chí bảo đứng thứ ba trong chư thiên vạn giới”.
“Đâu chỉ thứ ba, nếu nói đứng thứ nhất cũng không quá”, Tô Minh nuốt nước bọt ừng ực, không kìm nổi mà cảm thán: “Vật này hiếm có lắm đó”.
Tại sao lại nói thế?
Bởi vì, tác dụng lớn nhất của Thì Không Châu chính là tỉ lệ hoán đổi rõ ràng giữa thời gian không gian ở bên trong và thời gian không gian ở thế giới bên ngoài.
Nó giống như một ngày ở trên trời bằng một năm ở dưới đất vậy.
Nếu như có được nó rồi đi vào tu luyện. Ở trong này tu luyện một năm, bên ngoài mới là một ngày, thử nghĩ xem nó khủng khiếp đến nhường nào. Huống hồ, ngộ nhỡ bên trong là mười năm bên ngoài là một ngày, thậm chí trong là trăm năm ngoài là một ngày thì sao?
Sự tồn tại của hạt Thì Không Châu này có thể nói là có thể biến một con lợn thành một yêu nghiệt siêu cấp. Cũng như câu nói: ‘Thiên phú không đủ thì đợi thời gian đến’.
Nếu vật này xuất hiện trong chư thiên vạn giới thì chỉ e tất cả chín nền văn minh đều không tiếc giá gì mà tranh giành chăng? Vậy thì khó tránh khỏi cuộc tranh đấu hỗn loạn trong chư thiên vạn giới.
“Nhưng mà vẫn là câu nói đó, mặc dù có được chí bảo ở cấp bậc này nhưng cũng không phải dễ dàng nuốt trọn. Đầu tiên anh phải khiến nó nhận anh làm chủ nhân”, thỏ trắng lại cảm thán nói: “Chuyện này là quá khó. Tôi nhớ năm đó chủ nhân cũng từng thử để Thì Không Châu nhận làm chủ nhưng không làm được. Không phải thực lực của chủ nhân không đủ mà chủ nhân nói là, phải mất thời gian nhất định và phải trả giá thì mới khiến Thì Không Châu nhận mình làm chủ. Chủ nhân còn nói, trong chư thiên vạn giới này ngoài chủ nhân của nền văn minh Không Gian và nền văn minh Thời Gian thì người khác muốn nó nhận làm chủ nhân là vô cùng khó khăn”.
“Ta làm được!”, Tô Minh cười nói, không do dự mà thu lại hạt Thì Không Châu này. Vẫn câu nói đó, có kho tàng huyết mạch ở đây thì tất cả đều không thành vấn đề. Kể cả Thì Không Châu là bảo bối vô cùng mạnh xếp thứ ba trong bảng xếp hạng ở chư thiên vạn giới.
Sau đó Tô Minh tiếp tục nhìn bảo bối khác. Mặc dù cũng tốt nhưng cũng không phải quá chấn động. Ít nhất cũng không thể so nổi với nguyên thạch không gian, Kiếm Y Không Tuyệt hay Thì Không Châu.
Đúng vậy! Trên giá treo lớn của cung điện này chỉ có ba bảo bối vô cùng mạnh, còn những cái khác cũng được. Nhưng chúng cũng chỉ được coi là cực phẩm không gian thôi chứ không phải là độc nhất vô nhị.
Tất nhiên, Tô Minh cũng không khách khí mà thu lại toàn bộ.
“Có được thu hoạch này thì xem ra đạo không gian của mình có thể vượt qua kiếm nguyên và lôi nguyên rồi”, trong lòng Tô Minh thấy phấn khích, thu hoạch này quá lớn. Lớn đến nỗi anh cảm giác như mình đang nằm mơ. Bất cứ vật nào trong ba vật nguyên thạch không gian, Kiếm Y Không Tuyệt, Thì Không Châu đều có thể khiến anh có thể bay lên trời, huống hồ ba vật kết hợp lại?
“Tô Minh! Chủ nhân bảo tôi bảo quản những thứ này mấy tỷ năm, thậm chí tôi còn phải liều mạng để giữ nó. Giờ đây tặng hết cho anh rồi, đừng làm tôi thất vọng nha, cũng đừng làm chủ nhân thất vọng”, thỏ trắng ngưng giọng nói, trong giọng nói còn kèm theo vẻ khẩn cầu.
Tô Minh gật đầu mạnh, sau đó anh giơ tay lên chỉ về phía thỏ trắng.
Ngay lập tức, luồng khí sinh mệnh điên cuồng bổ nhào về phía thỏ trắng.
“Anh…”, thỏ trắng kinh ngạc, tất nhiên cũng mừng rỡ ra mặt.
Hồi lâu, một luồng khí tức khiến Tô Minh chấn động.
Thỏ trắng đã hồi phục hoàn toàn, hồi phục lại thời kỳ đỉnh cao.
Tô Minh hít hơi lạnh, anh phát hiện ra kể cả mình có thần hồn mạnh nhưng lúc này không nhìn thấu thỏ trắng. Thực lực của đối phương dường như mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Đúng là khiến người khác tê dại!
Chương 1258: Cảnh giới Tru Tự và Thuế Tự
Nhưng cũng may anh có thể cảm nhận được thỏ trắng không có bất cứ ác ý nào, dù sao đây cũng là thú cưng của Thiên Nữ.
Tất nhiên, kể cả nó có ác ý thì Tô Minh vẫn có chiêu dự phòng nên cũng không có gì phải sợ.
“Tô Minh! Luồng khí sinh mệnh này…”, thỏ trắng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, kinh ngạc nói: “Luồng khí sinh mệnh này của anh không hề đơn giản. Tôi từng đi theo chủ nhân và có may mắn nhìn thấy chủ nhân của luồng khí sinh mệnh trong truyền thuyết. Mặc dù chủ nhân của nó không phải là chủ nhân mạnh nhất trong nền văn minh cấp chín nhưng thực lực không hề kém. Nếu so sánh thì tôi có thể chắc chắn, chủ nhân của luồng khí sinh mệnh bỏ ra chút sinh mệnh đó cũng không có chất lượng cao bằng luồng khí sinh mệnh của anh”.
“Vậy sao?”, Tô Minh có chút không dám tin. Anh biết luồng khí sinh mệnh mà cây Thế Giới tạo ra là rất lợi hại nhưng có lợi hại như thỏ trắng nói không? Còn khủng khiếp hơn chủ nhân của luồng khí sinh mệnh sao? Không phải nói đùa đấy chứ? Nhưng dáng vẻ của thỏ trắng Bạch Thanh là hoàn toàn nghiêm túc.
Tô Minh trầm ngâm suy nghĩ, dường như anh đã đánh giá cây Thế Giới quá thấp?
Anh không kìm nổi mà đi kiểm tra cây Thế Giới đã hoàn toàn bước vào đỉnh phong kỳ.
Vừa kiểm tra thì trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: ‘kho tàng huyết mạch là vô địch’.
Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì kiểm tra đi kiểm tra lại thì anh phát hiện ra một chuyện, dường như cây Thế Giới biến đổi rồi.
Vốn dĩ luồng khí sinh mệnh mà cây Thế Giới tạo ra chắc còn lâu mới bằng luồng khí sinh mệnh mà chủ nhân luồng khí sinh mệnh tạo ra nhưng vì cây Thế Giới ở trong cơ thể mình, có kho tàng huyết mạch ‘chăm sóc’ nên dần dần cũng nhiễm khí tức của kho tàng huyết mạch nên đã biến đổi.
“Rốt cuộc kho tàng huyết mạch của mình là thế nào? Có chút khó tin! Dường như vượt qua cả giới hạn của chư thiên vạn giới, quá là ly kỳ!”, Tô Minh lẩm bẩm. Hiện giờ kho tàng huyết mạch cũng đột phá theo thực lực của mình, dường như lộ ra bản chất thật sự, cũng như kho tàng huyết mạch là tổ hợp của ba loại huyết mạch tấn công cực hạn, cũng chính là sự ngưng tụ cực hạn của ba loại huyết mạch hỏa, kiếm, lôi. Nhưng Tô Minh có thể cảm nhận, bản chất thật sự của kho tàng huyết mạch chắc chỉ như bề nổi của tảng băng mà thôi.
Tô Minh hít một hơi thật sâu, sau đó đè nén chấn động và hoài nghi trong lòng, sau đó dồn sự chú ý lên người Bạch Thanh, hỏi: “Bạch Thanh! Cảnh giới của ngươi…”.
“Tru có ba cảnh giới, một là Mệnh, hai là Vận, ba là Thần. Cảnh giới của tôi không quá cao, kể cả hiện giờ tôi khôi phục được đỉnh cao nhưng cũng chỉ là Tru Thần tầng chín đỉnh phong. Trong nền văn minh Tạo Hóa, có rất nhiều tu giả võ đạo có cảnh giới cao hơn và thực lực mạnh hơn tôi”, Bạch Thanh ngưng giọng nói.
Sắc mặt Tô Minh không ngừng co giật.
Tru Thần tầng chín đỉnh phong mà còn nói là không quá cao?
Dường như nhìn ra những gì Tô Minh đang nghĩ nên sắc mặt Bạch Thanh cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Tôi không dọa anh đâu! Cảnh giới Tru Thần ở nền văn minh cấp chín chỉ là bình thường thôi. Kể cả là cảnh giới Tru Thần tầng chín. Những cường giả đỉnh cấp ở cảnh giới Tru Thần đều là cảnh giới Thuế một màu”.
“Cảnh giới Thuế?”, lần đầu Tô Minh nghe thấy cảnh giới này.
“Sau cảnh giới Tru chính là cảnh giới Thuế. Cảnh giới này vẫn còn rất xa vời với anh lúc này. Chỉ khi anh bước vào cảnh giới Thuế thì mới có tư cách suy nghĩ đến việc đến nền văn minh Tạo Hóa cứu chủ nhân”.
“Cảnh giới Thuế cũng có ba cảnh giới nhỏ, một là Thuế Chân, hai là Thuế Uyên, ba là Thuế Hằng. Ba cảnh giới nhỏ này cũng có chín tầng.
“Chữ ‘Thuế’ trong chữ ‘thuế biến’, có nghĩa là biến đổi, là lột xác”.
“Trên con đường tu luyện võ đạo của anh trước đây, mỗi lần đột phá đều được coi là một lần lột xác nhưng nó khác hoàn toàn với khái niệm lột xác trong cảnh giới Thuế Tự”.
“Thật sự lột xác đến cảnh giới Thuế Tự là một loại có thể phá vỡ quy tắc vận mệnh, phá vỡ giới hạn không gian thời gian, xuyên qua lục đạo phong thần, định hình lại sự biến đổi thần cách hoàng kiều. Bây giờ nói nhiều nữa thì anh cũng không hiểu vì nó cách anh quá xa”.
“Kể cả là tôi, thoạt nhìn chỉ cần tiến thêm một bước là có thể vào được cảnh giới Thuế Tự nhưng trên thực tế cũng cách hàng vạn dặm”, Bạch Thanh cảm thán, nói, trong giọng nói cũng có vẻ khát khao.
“Ngươi không có cơ hội bước vào cảnh giới Thuế Tự sao?”, Tô Minh hỏi.
“Không! Vì hạn chế huyết mạch”, Bạch Thanh lắc đầu, nói: “Trên thực tế, huyết mạch của tôi rất hỗn loạn, chỉ coi như hồn thú đẳng cấp thôi. Nếu như không phải gặp được chủ nhân, chủ nhân dùng thực lực của mình nâng cao huyết mạch cho tôi thì khéo tôi còn không vào nổi cảnh giới Tru Tự. Tộc thú khác với loài người. Các anh nhiều khi còn có thể dựa vào kỳ tích bất ngờ, dựa vào công pháp là có thể phá bỏ giới hạn và nâng cao thực lực. Nhưng đối với tộc thú mà nói, huyết mạch dường như là tất cả. Được rồi! Không nói đến cảnh giới Thuế Tự nữa, vì nó cách anh quá xa, đừng có mơ đến nó nữa. Dù sao hiện giờ anh mới chỉ có 10000 tuổi”.
Tô Minh gật đầu, cũng không tranh luận thêm.
Nhưng từ sâu thẳm trong tim, anh vẫn cảm thấy một khi mình dùng được Kiếm Y Không Tuyệt, luyện hóa được Thì Không Châu, nuốt trọn được nguyên thạch không gian thì đừng nói cảnh giới, chỉ nói sức chiến đấu thì có lẽ thật sự so được với cảnh giới Thuế Chân trong cảnh giới Thuế Tự rồi chăng? Chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
“Bạch Thanh! Tiếp theo ngươi có dự định gì?”, Tô Minh hỏi: “Có muốn đi theo ta không?”
Chương 1259: Còn sống mới có hy vọng cứu Thiên Nữ
“Thôi đi! Tôi đi theo anh thì anh sẽ gặp nguy hiểm thôi. Tôi bị phong hàn ở núi này mấy trăm triệu năm rồi, hiện giờ thoát ra được thì Băng Quỷ Đạo Nhân chắc chắn sẽ biết, sau đó tôi sẽ gặp rất nhiều truy sát”, Bạch Thanh lắc đầu nói. Nó biết cả đời này nó không thể cứu chủ nhân, dù sao thì thực lực và võ đạo đã định. Nhưng Tô Minh thì chắc làm được. Thử nghĩ xem, Tô Minh mới 10000 tuổi, huống hồ còn là người mà chủ nhân coi trọng. Nếu đã như vậy thì Tô Minh là người vô cùng quan trọng, trước khi Tô Minh trưởng thành thì tuyệt đối không thể để Tô Minh gặp nguy hiểm.
Tô Minh chau mày, nói: “Những kẻ ở nền văn minh Tạo Hóa truy sát sao? Bạch Thanh! Ta mà không làm được gì thì sẽ thấy khó chịu lắm”.
“Anh không giúp được tôi đâu, hiện giờ anh vẫn còn quá yếu”, Bạch Thanh có chút tức giận. Theo như nó thấy, nếu như Tô Minh cứ muốn giúp mình thì mới là gây thêm phiền phức. Điều quan trọng nhất là Tô Minh phải sống, cố gắng bồi dưỡng thêm võ đạo, có ngày trưởng thành hơn thì mới có thể xứng với kỳ vọng của mình và chủ nhân.
“Ta không hề yếu!”, Tô Minh ngưng giọng nói.
“Anh…”, Bạch Thanh có chút tức giận, thậm chí muốn mắng người, đúng là buồn bực thật.
Bạch Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó nói với giọng đánh cược: “Được được! Nếu như anh thật sự lợi hại, thật sự muốn giúp tôi thì anh đến nền văn minh Hàn Uyên đi! Nếu như anh thật sự lật tung được nền văn minh đó lên thì coi như giúp được tôi rồi”.
“Ố? Là sao? Ngươi nói cụ thể một chút”, Tô Minh sáng mắt lên, nói.
“Nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh cấp tám. Trong nền văn minh cấp tám thì đây được coi là cấp bậc trung. Nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh thuộc tính hàn băng, chủ nhân của nó là Băng Quỷ Đạo Nhân”, Bạch Thanh ngưng giọng nói: “Băng Quỷ Đạo Nhân vốn là một trong những cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Tạo Hóa, cũng là một trong những kẻ đáng hận nhất năm đó đã phản bội chủ nhân, còn là một trong những kẻ kiên trì truy sát tôi hàng trăm triệu năm. Trước đây, thế giới hàn phong này chính là ‘kiệt tác’ của Băng Quỷ Đạo Nhân. Đối với Băng Quỷ Đạo Nhân mà nói, nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh mà hắn tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên mới tạo nên, cũng chính là một trong những điểm yếu của hắn, còn là thế giới con của hắn sau này. Nếu như nền văn minh Hàn Uyên bị lật đổ thì Băng Quỷ Đạo Nhân chắc chắn không còn tâm trí truy sát tôi nữa. Thậm chí, nếu nền văn minh Hàn Uyên xảy ra chuyện thì Băng Quỷ Đạo Nhân cũng không còn thời gian đi thiêu đốt thần hồn của chủ nhân. Đây cũng coi là việc tốt đối với chủ nhân”.
“Ta hiểu rồi!”, Tô Minh cười và nhớ kỹ trong lòng. Hiện giờ anh có ưu thế hơn Bạch Thanh là Băng Quỷ Đạo Nhân không biết thân phận của anh. Nếu như Bạch Thanh đến nền văn minh Hàn Uyên gây sự thì Băng Quỷ Đạo Nhân sẽ biết ngay lập tức, như vậy Bạch Thanh sẽ không có cơ hội. Nhưng Tô Minh thì làm được. Lật đổ cả nền văn minh cấp tám sao? Tô Minh vẫn có chút mong đợi.
“Được rồi! Tôi phải đi rồi, nếu không ngộ nhỡ những kẻ truy sát kia đến thì toi mất”, Bạch Thanh ngưng giọng nói.
“Đợi đã!”, Tô Minh đột nhiên nói: “Ngươi có dung khí gì không? Cho ta!”
Bạch Thanh nhìn Tô Minh với kiểu kỳ quái, không hỏi nhiều mà cho Tô Minh một dung khí.
Một giây sau, Tô Minh cầm dung khí đó rồi bắt đầu đổ luồng khí sinh mệnh vào trong đó.
Sau một trăm hơi thở, Tô Minh đưa dung khí đó cho Bạch Thanh: “Ngươi cảm nhận một chút!”
Bạch Thanh theo bản năng cảm nhận, sau đó kinh ngạc nói: “Anh… Anh…”.
Thật sự quá chấn động!
Luồng khí sinh mệnh trong dung khí này khủng khiếp quá đi!
Nói thế nào được nhỉ? Kể cả sắp chết mà có được luồng khí sinh mệnh trong dung khí này thì cũng đủ giúp nó từ trạng thái sắp chết mà lên đến đỉnh cao.
Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng cảm thấy không bình tĩnh nổi. Tô Minh chỉ tùy ý lấy ra chút luồng khí sinh mệnh mà đã được như vậy rồi, chủ nhân của luồng khí sinh mệnh thật sự cũng khó làm được chăng?
“Có được luồng khí sinh mệnh này, nếu như ngươi bị thương thì cũng có thể hồi phục nhanh chóng. Ngươi chú ý an toàn, nhất định phải sống. Ta nghĩ, Thiên Nữ cũng hi vọng có ngày được gặp lại ngươi đấy”, Tô Minh ngưng giọng nói.
“Cảm ơn!”, Bạch Thanh nói lời cảm ơn rồi đưa cho Tô Minh một chú đưa tin, nói: “Chú đưa tin này là chú đưa tin Tạo Hóa, là chủ nhân đích thân làm khi năm đó còn ở thời kỳ đỉnh phong, chất lượng vô cùng cao. Kể cả là vượt qua không gian khác hay không gian u tối đều có thể liên lạc. Một chú đưa tin có thể liên lạc được chín lần. Anh giữ lấy, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì nhớ liên lạc với tôi. Tôi sẽ dốc sức đến cứu anh. Hãy nhớ, anh là hy vọng cứu được chủ nhân, nhất định phải sống. Sống rồi mới có khả năng làm mọi việc”.
Nói xong, Bạch Thanh hóa thành một điểm sáng rồi rời đi.
Tô Minh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Bạch Thanh! Rất nhanh ta sẽ liên lạc với ngươi. Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi tin tốt lành”.
Tin tốt lành tất nhiên là anh đã lật tung được cả nền văn minh Hàn Uyên.
Đây là mục đích lớn nhất tiếp theo của Tô Minh.
Tự nhiên, Tô Minh thấy mình rất phấn chấn. Dù sao thì cũng có thể giúp được một chút cho Thiên Nữ, cũng coi như bước đầu tiên đến cứu Thiên Nữ rồi.
“Mình cũng nên đi lên trên rồi”, một giây sau Tô Minh cũng hóa thành vệt sáng rồi đi vào không trung.
Lúc này, Mạc Thanh Nhạn đang đứng đợi ở rìa khe hở đó. Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ lo lắng nhìn xuống bên dưới.
Đã khá lâu rồi, chắc tầm một ngày mà vẫn chưa thấy người đâu.
Chương 1260: Không tin
Tô Minh còn chưa đi lên.
Cũng không có một chút động tĩnh nào cả.
Nói không nóng nảy là giả.
Trên thực tế.
Giờ phút này, trên chiến trường cổ ở bên ngoài, ánh mắt của rất nhiều người Chúng Sinh các đều lấp lóe, không nhịn được nghi ngờ có phải Tô Minh đã chết trong khe hở mặt đất rồi hay không?
Dù sao căn cứ vào ghi chép, chỗ nguy hiểm nhất bên trong bí cảnh Chúng Sinh ngoài vùng biển Chúng Sinh lúc có thủy triều thì chính là khe hở Chúng Sinh!
Theo ghi chép, hàng trăm triệu năm trước đây, nếu đám thiên tài của Chúng Sinh các bọn họ bị rơi vào trong khe hở Chúng Sinh hoặc là chủ động tiến vào khe hở, xác suất có thể còn sống trở về không cao hơn một phần ngàn.
Cho dù Tô Minh vô cùng yêu nghiệt, cho dù Tô Minh sáng tạo ra thần tích vô thượng cũng không có nghĩa là thật sự có thể còn sống trở về từ bên trong khe hở Chúng Sinh.
Diễm Huyền Kình lại rất bình tĩnh, không hề có chút lo lắng nào, thậm chí trên mặt ông ta còn có một nụ cười lạnh trào phúng, Chúng Sinh các thật sự quá thất bại, cho dù là từ đệ tử hay là lãnh đạo thì đa số đều không có một chút xíu đầu óc nào hết.
Vì sao lại nói như vậy?
Còn có người nghi ngờ nhóc Tô đã chết rồi sao?
Không thấy được ngay cả Huyền Võ Tiên Quy đều còn sống ở đây sao?
Huyền Võ Tiên Quy là tôi tớ của nhóc Tô, còn ký kết khế ước rồi.
Nếu nhóc Tô chết thật, Huyền Võ Tiên Quy cũng sẽ chết đột ngột trong nháy mắt!
Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết? Đúng là không thể cứu nổi Chúng Sinh các rồi.
Chính vào lúc này.
“Ầm!”
Đột nhiên có một ngọn núi chọc trời nhô lên từ mép khe hở Chúng Sinh.
Là Huyền Võ Tiên Quy.
Huyền Võ Tiên Quy tới.
Nó bắt sống Minh Thương tới đây.
“Cô Mạc, chủ nhân tiến vào khe hở rồi sao?”, tiếp theo giọng nói cung kính của Huyền Võ Tiên Quy vang lên, mặc dù Mạc Thanh Nhạn chỉ là sâu kiến trong sâu kiến ở trong mắt nó, nhưng dù sao Mạc Thanh Nhạn cũng là người của chủ nhân Tô Minh, nó dám không tôn kính sao?
Trong lúc nói chuyện.
Ầm...
Minh Thương bị thương nặng bị Huyền Võ Tiên Quy ném mạnh xuống đất, hắn ta sắp chết, máu tươi bụi đất dính đầy người.
“Là cô?”, Minh Thương đã trọng thương sắp chết, nhưng vẫn còn đang hấp hối, hắn ta giãy giụa muốn bò từ dưới đất lên, nhưng lại không làm được vì bị khí tức của Huyền Võ Tiên Quy áp bách, hắn ta vô cùng sợ hãi nhìn thoáng qua Huyền Võ Tiên Quy, tiếp theo lại thấy được Mạc Thanh Nhạn.
Minh Thương rất khiếp sợ.
Chẳng lẽ Huyền Võ Tiên Quy bắt sống mình, để mình hấp hối đến bây giờ là vì muốn mình tới gặp Tô Minh? Dù sao chỗ nào có Mạc Thanh Nhạn thì có lẽ cũng sẽ có Tô Minh.
Tiếp theo, Minh Thương lại bắt đầu run rẩy vì nghĩ tới thần hồn, thân thể mình bị thương nặng, điều này khiến hắn ta rất sợ hãi - chẳng lẽ quái vật rùa kinh khủng khổng lồ ngập trời này nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh đến bắt sống mình?
Không có khả năng!
Minh Thương không thể tin được, càng không muốn tin!
Huyền Võ Tiên Quy mạnh đến mức cho dù là hắn ta cũng có chút không thể hiểu được, thậm chí hắn ta còn cảm thấy cho dù là đám hoàng thất các lão tổ tông ở vương triều Cửu Minh cũng chưa chắc đã là đối thủ của Huyền Võ Tiên Quy, như vậy nó phải vô địch đến cỡ nào chứ? Sao Huyền Võ Tiên Quy có thể nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh được? Tuyệt đối không tin tưởng! Cho dù Tô Minh có thể lấy thần hồn xem núi, lấy sự thật để chứng minh thiên phú võ đạo của Tô Minh mạnh hơn Minh Thương vô số lần, nhưng Minh Thương vẫn không đồng ý tiếp nhận sự thật này.
Nói cho cùng vẫn là sự kiêu ngạo và may mắn ở đáy lòng, còn có cả tâm lý không đồng ý chấp nhận mình là một tên vô dụng và thất bại quấy phá thôi.
“Cô Mạc, chủ nhân vẫn chưa về sao?”, chính lúc này, Huyền Võ Tiên Quy lại lên tiếng.
Nó vừa mới mở miệng, sắc mặt của Minh Thương xám như tro tàn, hai mắt đỏ như máu.
Sự thật mà hắn ta không đồng ý tin tưởng thật sự xảy ra.
Chủ nhân trong miệng Huyền Võ Tiên Quy hiển nhiên chính là Tô Minh!
Con rùa mạnh đến mức có thể tùy ý bóp chết mình không những nghe theo lệnh của Tô Minh, thậm chí còn tôn xưng Tô Minh là chủ nhân!
Minh Thương ghen ghét sợ hãi đến mức trái tim cũng đang điên cuồng run rẩy.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể!
Hồn thú mạnh mẽ cao cấp như Huyền Võ Tiên Quy làm sao có thể nhận tên khốn kiếp kia làm chủ được?
Dựa vào cái gì?
Minh Thương gần như nhập ma.
“Anh Tô đã tiến vào khe hở một ngày, tạm thời vẫn chưa về, liệu anh Tô có thể bị nguy hiểm hay không?”, Mạc Thanh Nhạn có chút lo lắng.
Minh Thương gần như nhập ma lại lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, đúng rồi, lúc hắn ta ở trong ghen ghét và tuyệt vọng đến cực điểm, trong đầu đột nhiên có thêm một suy nghĩ giống như cây cỏ cứu mạng - Khe hở? Một ngày? Còn chưa trở lại? Nhỡ may tên khốn kia chết trong khe hở mặt đất thì sao? Dù sao, đúng là khe hở Chúng Sinh vô cùng nguy hiểm, cho dù là vương triều Cửu Minh cũng biết rất rõ ràng.
Nhưng mà.
Lúc suy nghĩ như cây cỏ cứu mạng mà Minh Thương gần như tự an ủi mình vừa mới xuất hiện đã bị vô tình đánh nát, bởi vì Huyền Võ Tiên Quy đã mở miệng cười: “Cô Mạc đừng quá lo lắng, lão quy tôi là tôi tớ của chủ nhân, đã ký kết khế ước với chủ nhân, nếu như chủ nhân đã chết thì lão quy tôi cũng sẽ tử vong trong nháy mắt, lão quy tôi vẫn còn sống rất tốt thì đương nhiên chủ nhân cũng còn sống”.
Mạc Thanh Nhạn nhẹ nhàng thở ra.
Yên tâm hơn rất nhiều.
Mà Minh Thương ở bên cạnh lại nghẹn ngào gào thét: “Không! Không! Không có khả năng!”
Hoàn toàn mất bình tĩnh.
Tóc tai bù xù.
Hắn ta sắp điên rồi.
Hắn ta đã nghe được cái gì?
Hồn thú lão quy kinh khủng siêu cấp có thể bóp chết mình trong nháy mắt ký kết khế ước với Tô Minh? Khế ước chủ tớ? Tô Minh là chủ? Rùa là tôi tớ?
“Trong cung điện này toàn là những chí bảo mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian bồi thường. Về lâu dài, để trong này mấy tỷ năm nên cung điện này cũng sinh ra rất nhiều đạo pháp liên quan đến không gian”, thỏ trắng giải thích.
Tô Minh hít một hơi thật sâu, hận nỗi không thể ngồi xuống lĩnh ngộ và nuốt trọn đạo pháp không gian trong cung điện này. Cái này chắc chắn sẽ có rất nhiều lợi ích. Nhưng lúc này Tô Minh vẫn phải kìm chế.
Tô Minh có chút kinh ngạc, hỏi: “Chắc trước đó ngươi chưa từng mở cung điện này ra hả? Tại sao không mở nó ra, từ đó nâng cao thực lực nhờ bảo bối mà chủ nhân nền văn minh Không Gian bồi thường?”
“Không được chủ nhân cho phép thì tôi không được tự mở cung điện ra”, thỏ trắng nghiêm túc nói.
Tô Minh trầm ngâm, có chút kính phục với thỏ trắng, cũng có chút cảm động. Thiên Nữ quả là may mắn khi có thú cưng như này.
“Tại sao lại muốn tặng cung điện này cho ta?”, Tô Minh lại hỏi.
“Anh là người đàn ông của chủ nhân, tôi rất rõ về mắt nhìn người của chủ nhân. Nếu Người đã chọn anh thì anh chắc chắn phải là người ưu tú nhất trong chư thiên vạn giới. Những bảo bối trong này tặng cho anh thì anh nhất định có thể phát huy được tác dụng của nó, thậm chí sau này có một ngày anh có thể đi cứu chủ nhân nữa”, giọng nói của thỏ trắng lớn hơn.
Tô Minh trầm ngâm nắm chặt nắm đấm. Anh cảm động và thấy áp lực bởi sự tín nhiệm của thỏ trắng.
Anh đã muốn đi cứu Thiên Nữ từ lâu lắm rồi.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của thỏ trắng, hai người cùng đến vị trí chính giữa của cung điện.
Cung điện không lớn, hay nói cách khác, trong này chứa đựng quá nhiều khí tức không gian.
Đứng ở chính giữa cung điện nhìn cũng không thấy quá nhiều đồ, chỉ có một cái giá treo.
Thoạt nhìn giá treo này rất bình thường, chứa đựng thần vận màu đen. Trên giá cũng đặt không nhiều đồ lắm.
“À tôi còn chưa biết anh tên là gì?”, thỏ trắng hỏi.
“Tô Minh! Còn ngươi?”
“Bạch Thanh!”, thỏ trắng lại nói: “Những đồ đặt trên giá treo này đều là chủ nhân của nền văn minh Không Gian sưu tầm. Năm đó, hắn bị chủ nhân đánh bại nên bồi thường hết cho chủ nhân. Tôi còn nhớ lúc đó hắn vô cùng xót xa và đau đớn, có lẽ tim cũng rỉ máu luôn rồi”.
Tô Minh đi về phía giá treo đó, đầu tiên nhìn thấy một viên đá.
“Nguyên thạch không gian?”, ánh mắt Tô Minh kích động, trong lòng chấn động, có chút run rẩy.
Trên thế gian thật sự có thứ này ư?
Anh từng đọc qua sách cổ, tất cả pháp đạo thuật tướng trong chư thiên vạn giới đều bắt nguồn từ nguyên thạch.
Chỉ có điều, nguyên thạch chỉ là truyền thuyết.
Nó thật sự tồn tại sao? Trước đó Tô Minh không dám chắc chắn.
Nhưng lúc này, một viên nguyên thạch không gian xuất hiện trước mặt Tô Minh, vô cùng chân thật, vô cùng sống động nên Tô Minh không thể không tin.
Mặc dù nguyên thạch này không lớn nhưng Tô Minh có thể chắc chắn, nếu như mình nuốt trọn và lĩnh ngộ được thì pháp nguyên không gian của mình có thể bùng nổ và biến đổi không ngừng.
Lúc này, anh cảm nhận được sự run rẩy, khiếp sợ của pháp nguyên không gian trong cơ thể mình, tất nhiên còn có cả chút khao khát.
“Đây là nguyên thạch không gian!”, thỏ trắng cũng đi lại nhìn nguyên thạch không gian đó, chỉ sợ Tô Minh không biết nên lại nói: “Đây là thứ tốt, nó có thể giúp anh bước lên đỉnh cao đáng sợ trong đạo không gian. Tiếc rằng mặc dù nó tốt nhưng không dễ nuốt trọn”, thỏ trắng lắc đầu, nói.
Tô Minh cười, nghĩ ‘Không dễ nuốt trọn’ sao? Có lẽ vậy! Chỉ có điều, mình có kho tàng huyết mạch nên chắc dễ hơn chăng? Lúc đó có gì mà không nuốt được?
Tô Minh không khách khí mà trực tiếp thu lại nguyên thạch không gian này.
Sau đó anh nhìn sang bên cạnh nguyên thạch không gian đó là một kiếm y.
Kiếm y này cũng là thứ hiếm gặp.
Nghe nói, có một số thầy luyện binh khí đỉnh cấp trên thế gian sau khi luyện ra một chí bảo tuyệt phẩm, để giúp cho sản phẩm của mình hoàn hảo hơn nên đã chế ra một kiếm y. Một mặt có thể bảo vệ được kiếm, mặt khác có thể tăng thêm thuộc tính của kiếm.
Kiếm y ở trước mặt tất nhiên là kiếm y thuộc về không gian rồi.
Hơn nữa, cấp bậc của kiếm y vô cùng khủng khiếp.
Tô Minh trừng mắt có chút không dám tin.
Anh không rõ cấp bậc cụ thể của kiếm y này… Nhưng lúc anh nhìn về phía nó thì đến kho tàng huyết mạch cũng chấn động.
Ngoài ra, hình như Ma La Kiếm cũng rất có hứng thú.
“Kiếm y này có tên là Kiếm Y Không Tuyệt! Với ý là kiếm y tuyệt đối của không gian. Theo như những lời mà chủ nhân của nền văn minh Không Gian nói, kiếm y này là kiếm y số một trong bảng xếp hạng những thuộc tính không gian mà chư thiên vạn giới không thể tranh giành. Chỉ có điều, tiếc rằng anh không thể dùng nổi”, thỏ trắng thở dài, nói.
“Tại sao?”
“Kiếm y có nghĩa là áo ngoài của thanh kiếm. Kiếm y mạnh là điều tốt nhưng mạnh quá lại không tốt, đặc biệt là Kiếm Y Không Tuyệt này là mạnh quá mức. Nói một cách đơn giản thì gần như không có thanh kiếm nào có thể chịu được Kiếm Y Không Tuyệt này. Có câu ‘người đẹp vì lụa’ mà. Kiếm y mạnh phải kết hợp với kiếm vô cùng mạnh. Chỉ e trong chư thiên vạn giới này rất khó tìm được kiếm có thể kết hợp với kiếm y này. Năm đó tôi từng hỏi chủ nhân, hình như trong tay chủ nhân cũng không có kiếm nào như vậy”.
“Vậy sao?”, Tô Minh sờ lên mũi một cái rồi ho hai tiếng. Nếu như anh cảm nhận không sai thì Ma La Kiếm chính là ‘ý trung nhân’ của kiếm này. Nói cách khác, Ma La Kiếm rất hợp với kiếm y này, tất cả đều là trời đất sắp đặt.
Chương 1257: Khám phá bảo bối trong cung điện
Thỏ trắng vẫn cảm thán, nói: “Nếu như thật sự có một thanh kiếm kết hợp với Kiếm Y Không Tuyệt thì đúng là không dám tưởng tượng. Cộng thêm đạo pháp không gian của Kiếm Y Không Tuyệt thì chỉ e uy lực của thanh kiếm đó sẽ tăng lên mấy lần chăng? Đặc biệt ở tốc độ tấn công. Có câu ‘chư thiên tấn công, tốc độ là vô thượng’. Kiếm tấn công kết hợp với tốc độ không gian cực hạn thì đúng là sự kết hợp hoàn hảo”.
Tô Minh lúc này cũng không do dự mà thu lại kiếm y đó.
Sau đó anh nhìn về phía bảo bối thứ ba. Vừa nhìn thì cảm thấy hơi thở gấp gáp rồi anh cảm thán nói: “Truyền thuyết là có thật, thế gian thật sự vẫn còn thứ này”.
Lọt vào mắt anh là một hạt trân châu trong suốt như pha lê, hình tròn và bảy màu. Nếu nhìn kỹ thì có cảm giác con ngươi cũng bị nuốt trọn trong hạt đó.
“Anh biết nó sao?”, thỏ trắng có chút kinh ngạc, hỏi.
“Ta từng đọc qua miêu tả loại hạt này trong sách cổ. Nếu như đoán không nhầm thì nó chắc là Thì Không Châu”, Tô Minh ngưng giọng nói, có chút phấn khích nói: “Chí bảo như này không chỉ liên quan đến không gian mà cả thời gian nữa. Vật này cũng của chủ nhân của nền văn minh Không Gian sao? Chủ nhân của nền văn minh Thời Gian không có ý kiến gì sao?”
“Tất nhiên có ý kiến rồi! Vì vậy vật này có hai viên. Một viên khác ở trong tay của chủ nhân nền văn minh Thời Gian rồi. Còn viên này, hì hì… Năm đó nếu không phải chủ nhân ra tay mạnh, suýt nữa lấy mạng của chủ nhân nền văn minh Không Gian thì khéo cũng không lấy được viên Thì Không Châu này. Dù sao thì chủ nhân cũng từng nói, vật này là chí bảo đứng thứ ba trong chư thiên vạn giới”.
“Đâu chỉ thứ ba, nếu nói đứng thứ nhất cũng không quá”, Tô Minh nuốt nước bọt ừng ực, không kìm nổi mà cảm thán: “Vật này hiếm có lắm đó”.
Tại sao lại nói thế?
Bởi vì, tác dụng lớn nhất của Thì Không Châu chính là tỉ lệ hoán đổi rõ ràng giữa thời gian không gian ở bên trong và thời gian không gian ở thế giới bên ngoài.
Nó giống như một ngày ở trên trời bằng một năm ở dưới đất vậy.
Nếu như có được nó rồi đi vào tu luyện. Ở trong này tu luyện một năm, bên ngoài mới là một ngày, thử nghĩ xem nó khủng khiếp đến nhường nào. Huống hồ, ngộ nhỡ bên trong là mười năm bên ngoài là một ngày, thậm chí trong là trăm năm ngoài là một ngày thì sao?
Sự tồn tại của hạt Thì Không Châu này có thể nói là có thể biến một con lợn thành một yêu nghiệt siêu cấp. Cũng như câu nói: ‘Thiên phú không đủ thì đợi thời gian đến’.
Nếu vật này xuất hiện trong chư thiên vạn giới thì chỉ e tất cả chín nền văn minh đều không tiếc giá gì mà tranh giành chăng? Vậy thì khó tránh khỏi cuộc tranh đấu hỗn loạn trong chư thiên vạn giới.
“Nhưng mà vẫn là câu nói đó, mặc dù có được chí bảo ở cấp bậc này nhưng cũng không phải dễ dàng nuốt trọn. Đầu tiên anh phải khiến nó nhận anh làm chủ nhân”, thỏ trắng lại cảm thán nói: “Chuyện này là quá khó. Tôi nhớ năm đó chủ nhân cũng từng thử để Thì Không Châu nhận làm chủ nhưng không làm được. Không phải thực lực của chủ nhân không đủ mà chủ nhân nói là, phải mất thời gian nhất định và phải trả giá thì mới khiến Thì Không Châu nhận mình làm chủ. Chủ nhân còn nói, trong chư thiên vạn giới này ngoài chủ nhân của nền văn minh Không Gian và nền văn minh Thời Gian thì người khác muốn nó nhận làm chủ nhân là vô cùng khó khăn”.
“Ta làm được!”, Tô Minh cười nói, không do dự mà thu lại hạt Thì Không Châu này. Vẫn câu nói đó, có kho tàng huyết mạch ở đây thì tất cả đều không thành vấn đề. Kể cả Thì Không Châu là bảo bối vô cùng mạnh xếp thứ ba trong bảng xếp hạng ở chư thiên vạn giới.
Sau đó Tô Minh tiếp tục nhìn bảo bối khác. Mặc dù cũng tốt nhưng cũng không phải quá chấn động. Ít nhất cũng không thể so nổi với nguyên thạch không gian, Kiếm Y Không Tuyệt hay Thì Không Châu.
Đúng vậy! Trên giá treo lớn của cung điện này chỉ có ba bảo bối vô cùng mạnh, còn những cái khác cũng được. Nhưng chúng cũng chỉ được coi là cực phẩm không gian thôi chứ không phải là độc nhất vô nhị.
Tất nhiên, Tô Minh cũng không khách khí mà thu lại toàn bộ.
“Có được thu hoạch này thì xem ra đạo không gian của mình có thể vượt qua kiếm nguyên và lôi nguyên rồi”, trong lòng Tô Minh thấy phấn khích, thu hoạch này quá lớn. Lớn đến nỗi anh cảm giác như mình đang nằm mơ. Bất cứ vật nào trong ba vật nguyên thạch không gian, Kiếm Y Không Tuyệt, Thì Không Châu đều có thể khiến anh có thể bay lên trời, huống hồ ba vật kết hợp lại?
“Tô Minh! Chủ nhân bảo tôi bảo quản những thứ này mấy tỷ năm, thậm chí tôi còn phải liều mạng để giữ nó. Giờ đây tặng hết cho anh rồi, đừng làm tôi thất vọng nha, cũng đừng làm chủ nhân thất vọng”, thỏ trắng ngưng giọng nói, trong giọng nói còn kèm theo vẻ khẩn cầu.
Tô Minh gật đầu mạnh, sau đó anh giơ tay lên chỉ về phía thỏ trắng.
Ngay lập tức, luồng khí sinh mệnh điên cuồng bổ nhào về phía thỏ trắng.
“Anh…”, thỏ trắng kinh ngạc, tất nhiên cũng mừng rỡ ra mặt.
Hồi lâu, một luồng khí tức khiến Tô Minh chấn động.
Thỏ trắng đã hồi phục hoàn toàn, hồi phục lại thời kỳ đỉnh cao.
Tô Minh hít hơi lạnh, anh phát hiện ra kể cả mình có thần hồn mạnh nhưng lúc này không nhìn thấu thỏ trắng. Thực lực của đối phương dường như mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Đúng là khiến người khác tê dại!
Chương 1258: Cảnh giới Tru Tự và Thuế Tự
Nhưng cũng may anh có thể cảm nhận được thỏ trắng không có bất cứ ác ý nào, dù sao đây cũng là thú cưng của Thiên Nữ.
Tất nhiên, kể cả nó có ác ý thì Tô Minh vẫn có chiêu dự phòng nên cũng không có gì phải sợ.
“Tô Minh! Luồng khí sinh mệnh này…”, thỏ trắng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, kinh ngạc nói: “Luồng khí sinh mệnh này của anh không hề đơn giản. Tôi từng đi theo chủ nhân và có may mắn nhìn thấy chủ nhân của luồng khí sinh mệnh trong truyền thuyết. Mặc dù chủ nhân của nó không phải là chủ nhân mạnh nhất trong nền văn minh cấp chín nhưng thực lực không hề kém. Nếu so sánh thì tôi có thể chắc chắn, chủ nhân của luồng khí sinh mệnh bỏ ra chút sinh mệnh đó cũng không có chất lượng cao bằng luồng khí sinh mệnh của anh”.
“Vậy sao?”, Tô Minh có chút không dám tin. Anh biết luồng khí sinh mệnh mà cây Thế Giới tạo ra là rất lợi hại nhưng có lợi hại như thỏ trắng nói không? Còn khủng khiếp hơn chủ nhân của luồng khí sinh mệnh sao? Không phải nói đùa đấy chứ? Nhưng dáng vẻ của thỏ trắng Bạch Thanh là hoàn toàn nghiêm túc.
Tô Minh trầm ngâm suy nghĩ, dường như anh đã đánh giá cây Thế Giới quá thấp?
Anh không kìm nổi mà đi kiểm tra cây Thế Giới đã hoàn toàn bước vào đỉnh phong kỳ.
Vừa kiểm tra thì trong đầu xuất hiện một ý nghĩ: ‘kho tàng huyết mạch là vô địch’.
Tại sao lại nói như vậy?
Bởi vì kiểm tra đi kiểm tra lại thì anh phát hiện ra một chuyện, dường như cây Thế Giới biến đổi rồi.
Vốn dĩ luồng khí sinh mệnh mà cây Thế Giới tạo ra chắc còn lâu mới bằng luồng khí sinh mệnh mà chủ nhân luồng khí sinh mệnh tạo ra nhưng vì cây Thế Giới ở trong cơ thể mình, có kho tàng huyết mạch ‘chăm sóc’ nên dần dần cũng nhiễm khí tức của kho tàng huyết mạch nên đã biến đổi.
“Rốt cuộc kho tàng huyết mạch của mình là thế nào? Có chút khó tin! Dường như vượt qua cả giới hạn của chư thiên vạn giới, quá là ly kỳ!”, Tô Minh lẩm bẩm. Hiện giờ kho tàng huyết mạch cũng đột phá theo thực lực của mình, dường như lộ ra bản chất thật sự, cũng như kho tàng huyết mạch là tổ hợp của ba loại huyết mạch tấn công cực hạn, cũng chính là sự ngưng tụ cực hạn của ba loại huyết mạch hỏa, kiếm, lôi. Nhưng Tô Minh có thể cảm nhận, bản chất thật sự của kho tàng huyết mạch chắc chỉ như bề nổi của tảng băng mà thôi.
Tô Minh hít một hơi thật sâu, sau đó đè nén chấn động và hoài nghi trong lòng, sau đó dồn sự chú ý lên người Bạch Thanh, hỏi: “Bạch Thanh! Cảnh giới của ngươi…”.
“Tru có ba cảnh giới, một là Mệnh, hai là Vận, ba là Thần. Cảnh giới của tôi không quá cao, kể cả hiện giờ tôi khôi phục được đỉnh cao nhưng cũng chỉ là Tru Thần tầng chín đỉnh phong. Trong nền văn minh Tạo Hóa, có rất nhiều tu giả võ đạo có cảnh giới cao hơn và thực lực mạnh hơn tôi”, Bạch Thanh ngưng giọng nói.
Sắc mặt Tô Minh không ngừng co giật.
Tru Thần tầng chín đỉnh phong mà còn nói là không quá cao?
Dường như nhìn ra những gì Tô Minh đang nghĩ nên sắc mặt Bạch Thanh cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Tôi không dọa anh đâu! Cảnh giới Tru Thần ở nền văn minh cấp chín chỉ là bình thường thôi. Kể cả là cảnh giới Tru Thần tầng chín. Những cường giả đỉnh cấp ở cảnh giới Tru Thần đều là cảnh giới Thuế một màu”.
“Cảnh giới Thuế?”, lần đầu Tô Minh nghe thấy cảnh giới này.
“Sau cảnh giới Tru chính là cảnh giới Thuế. Cảnh giới này vẫn còn rất xa vời với anh lúc này. Chỉ khi anh bước vào cảnh giới Thuế thì mới có tư cách suy nghĩ đến việc đến nền văn minh Tạo Hóa cứu chủ nhân”.
“Cảnh giới Thuế cũng có ba cảnh giới nhỏ, một là Thuế Chân, hai là Thuế Uyên, ba là Thuế Hằng. Ba cảnh giới nhỏ này cũng có chín tầng.
“Chữ ‘Thuế’ trong chữ ‘thuế biến’, có nghĩa là biến đổi, là lột xác”.
“Trên con đường tu luyện võ đạo của anh trước đây, mỗi lần đột phá đều được coi là một lần lột xác nhưng nó khác hoàn toàn với khái niệm lột xác trong cảnh giới Thuế Tự”.
“Thật sự lột xác đến cảnh giới Thuế Tự là một loại có thể phá vỡ quy tắc vận mệnh, phá vỡ giới hạn không gian thời gian, xuyên qua lục đạo phong thần, định hình lại sự biến đổi thần cách hoàng kiều. Bây giờ nói nhiều nữa thì anh cũng không hiểu vì nó cách anh quá xa”.
“Kể cả là tôi, thoạt nhìn chỉ cần tiến thêm một bước là có thể vào được cảnh giới Thuế Tự nhưng trên thực tế cũng cách hàng vạn dặm”, Bạch Thanh cảm thán, nói, trong giọng nói cũng có vẻ khát khao.
“Ngươi không có cơ hội bước vào cảnh giới Thuế Tự sao?”, Tô Minh hỏi.
“Không! Vì hạn chế huyết mạch”, Bạch Thanh lắc đầu, nói: “Trên thực tế, huyết mạch của tôi rất hỗn loạn, chỉ coi như hồn thú đẳng cấp thôi. Nếu như không phải gặp được chủ nhân, chủ nhân dùng thực lực của mình nâng cao huyết mạch cho tôi thì khéo tôi còn không vào nổi cảnh giới Tru Tự. Tộc thú khác với loài người. Các anh nhiều khi còn có thể dựa vào kỳ tích bất ngờ, dựa vào công pháp là có thể phá bỏ giới hạn và nâng cao thực lực. Nhưng đối với tộc thú mà nói, huyết mạch dường như là tất cả. Được rồi! Không nói đến cảnh giới Thuế Tự nữa, vì nó cách anh quá xa, đừng có mơ đến nó nữa. Dù sao hiện giờ anh mới chỉ có 10000 tuổi”.
Tô Minh gật đầu, cũng không tranh luận thêm.
Nhưng từ sâu thẳm trong tim, anh vẫn cảm thấy một khi mình dùng được Kiếm Y Không Tuyệt, luyện hóa được Thì Không Châu, nuốt trọn được nguyên thạch không gian thì đừng nói cảnh giới, chỉ nói sức chiến đấu thì có lẽ thật sự so được với cảnh giới Thuế Chân trong cảnh giới Thuế Tự rồi chăng? Chuyện gì cũng đều có thể xảy ra.
“Bạch Thanh! Tiếp theo ngươi có dự định gì?”, Tô Minh hỏi: “Có muốn đi theo ta không?”
Chương 1259: Còn sống mới có hy vọng cứu Thiên Nữ
“Thôi đi! Tôi đi theo anh thì anh sẽ gặp nguy hiểm thôi. Tôi bị phong hàn ở núi này mấy trăm triệu năm rồi, hiện giờ thoát ra được thì Băng Quỷ Đạo Nhân chắc chắn sẽ biết, sau đó tôi sẽ gặp rất nhiều truy sát”, Bạch Thanh lắc đầu nói. Nó biết cả đời này nó không thể cứu chủ nhân, dù sao thì thực lực và võ đạo đã định. Nhưng Tô Minh thì chắc làm được. Thử nghĩ xem, Tô Minh mới 10000 tuổi, huống hồ còn là người mà chủ nhân coi trọng. Nếu đã như vậy thì Tô Minh là người vô cùng quan trọng, trước khi Tô Minh trưởng thành thì tuyệt đối không thể để Tô Minh gặp nguy hiểm.
Tô Minh chau mày, nói: “Những kẻ ở nền văn minh Tạo Hóa truy sát sao? Bạch Thanh! Ta mà không làm được gì thì sẽ thấy khó chịu lắm”.
“Anh không giúp được tôi đâu, hiện giờ anh vẫn còn quá yếu”, Bạch Thanh có chút tức giận. Theo như nó thấy, nếu như Tô Minh cứ muốn giúp mình thì mới là gây thêm phiền phức. Điều quan trọng nhất là Tô Minh phải sống, cố gắng bồi dưỡng thêm võ đạo, có ngày trưởng thành hơn thì mới có thể xứng với kỳ vọng của mình và chủ nhân.
“Ta không hề yếu!”, Tô Minh ngưng giọng nói.
“Anh…”, Bạch Thanh có chút tức giận, thậm chí muốn mắng người, đúng là buồn bực thật.
Bạch Thanh hít một hơi thật sâu, sau đó nói với giọng đánh cược: “Được được! Nếu như anh thật sự lợi hại, thật sự muốn giúp tôi thì anh đến nền văn minh Hàn Uyên đi! Nếu như anh thật sự lật tung được nền văn minh đó lên thì coi như giúp được tôi rồi”.
“Ố? Là sao? Ngươi nói cụ thể một chút”, Tô Minh sáng mắt lên, nói.
“Nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh cấp tám. Trong nền văn minh cấp tám thì đây được coi là cấp bậc trung. Nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh thuộc tính hàn băng, chủ nhân của nó là Băng Quỷ Đạo Nhân”, Bạch Thanh ngưng giọng nói: “Băng Quỷ Đạo Nhân vốn là một trong những cường giả đỉnh cấp của nền văn minh Tạo Hóa, cũng là một trong những kẻ đáng hận nhất năm đó đã phản bội chủ nhân, còn là một trong những kẻ kiên trì truy sát tôi hàng trăm triệu năm. Trước đây, thế giới hàn phong này chính là ‘kiệt tác’ của Băng Quỷ Đạo Nhân. Đối với Băng Quỷ Đạo Nhân mà nói, nền văn minh Hàn Uyên là nền văn minh mà hắn tiêu tốn vô số tinh lực và tài nguyên mới tạo nên, cũng chính là một trong những điểm yếu của hắn, còn là thế giới con của hắn sau này. Nếu như nền văn minh Hàn Uyên bị lật đổ thì Băng Quỷ Đạo Nhân chắc chắn không còn tâm trí truy sát tôi nữa. Thậm chí, nếu nền văn minh Hàn Uyên xảy ra chuyện thì Băng Quỷ Đạo Nhân cũng không còn thời gian đi thiêu đốt thần hồn của chủ nhân. Đây cũng coi là việc tốt đối với chủ nhân”.
“Ta hiểu rồi!”, Tô Minh cười và nhớ kỹ trong lòng. Hiện giờ anh có ưu thế hơn Bạch Thanh là Băng Quỷ Đạo Nhân không biết thân phận của anh. Nếu như Bạch Thanh đến nền văn minh Hàn Uyên gây sự thì Băng Quỷ Đạo Nhân sẽ biết ngay lập tức, như vậy Bạch Thanh sẽ không có cơ hội. Nhưng Tô Minh thì làm được. Lật đổ cả nền văn minh cấp tám sao? Tô Minh vẫn có chút mong đợi.
“Được rồi! Tôi phải đi rồi, nếu không ngộ nhỡ những kẻ truy sát kia đến thì toi mất”, Bạch Thanh ngưng giọng nói.
“Đợi đã!”, Tô Minh đột nhiên nói: “Ngươi có dung khí gì không? Cho ta!”
Bạch Thanh nhìn Tô Minh với kiểu kỳ quái, không hỏi nhiều mà cho Tô Minh một dung khí.
Một giây sau, Tô Minh cầm dung khí đó rồi bắt đầu đổ luồng khí sinh mệnh vào trong đó.
Sau một trăm hơi thở, Tô Minh đưa dung khí đó cho Bạch Thanh: “Ngươi cảm nhận một chút!”
Bạch Thanh theo bản năng cảm nhận, sau đó kinh ngạc nói: “Anh… Anh…”.
Thật sự quá chấn động!
Luồng khí sinh mệnh trong dung khí này khủng khiếp quá đi!
Nói thế nào được nhỉ? Kể cả sắp chết mà có được luồng khí sinh mệnh trong dung khí này thì cũng đủ giúp nó từ trạng thái sắp chết mà lên đến đỉnh cao.
Bạch Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong lòng cảm thấy không bình tĩnh nổi. Tô Minh chỉ tùy ý lấy ra chút luồng khí sinh mệnh mà đã được như vậy rồi, chủ nhân của luồng khí sinh mệnh thật sự cũng khó làm được chăng?
“Có được luồng khí sinh mệnh này, nếu như ngươi bị thương thì cũng có thể hồi phục nhanh chóng. Ngươi chú ý an toàn, nhất định phải sống. Ta nghĩ, Thiên Nữ cũng hi vọng có ngày được gặp lại ngươi đấy”, Tô Minh ngưng giọng nói.
“Cảm ơn!”, Bạch Thanh nói lời cảm ơn rồi đưa cho Tô Minh một chú đưa tin, nói: “Chú đưa tin này là chú đưa tin Tạo Hóa, là chủ nhân đích thân làm khi năm đó còn ở thời kỳ đỉnh phong, chất lượng vô cùng cao. Kể cả là vượt qua không gian khác hay không gian u tối đều có thể liên lạc. Một chú đưa tin có thể liên lạc được chín lần. Anh giữ lấy, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì nhớ liên lạc với tôi. Tôi sẽ dốc sức đến cứu anh. Hãy nhớ, anh là hy vọng cứu được chủ nhân, nhất định phải sống. Sống rồi mới có khả năng làm mọi việc”.
Nói xong, Bạch Thanh hóa thành một điểm sáng rồi rời đi.
Tô Minh nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Bạch Thanh! Rất nhanh ta sẽ liên lạc với ngươi. Đến lúc đó sẽ nói cho ngươi tin tốt lành”.
Tin tốt lành tất nhiên là anh đã lật tung được cả nền văn minh Hàn Uyên.
Đây là mục đích lớn nhất tiếp theo của Tô Minh.
Tự nhiên, Tô Minh thấy mình rất phấn chấn. Dù sao thì cũng có thể giúp được một chút cho Thiên Nữ, cũng coi như bước đầu tiên đến cứu Thiên Nữ rồi.
“Mình cũng nên đi lên trên rồi”, một giây sau Tô Minh cũng hóa thành vệt sáng rồi đi vào không trung.
Lúc này, Mạc Thanh Nhạn đang đứng đợi ở rìa khe hở đó. Trong đôi mắt đẹp đều là vẻ lo lắng nhìn xuống bên dưới.
Đã khá lâu rồi, chắc tầm một ngày mà vẫn chưa thấy người đâu.
Chương 1260: Không tin
Tô Minh còn chưa đi lên.
Cũng không có một chút động tĩnh nào cả.
Nói không nóng nảy là giả.
Trên thực tế.
Giờ phút này, trên chiến trường cổ ở bên ngoài, ánh mắt của rất nhiều người Chúng Sinh các đều lấp lóe, không nhịn được nghi ngờ có phải Tô Minh đã chết trong khe hở mặt đất rồi hay không?
Dù sao căn cứ vào ghi chép, chỗ nguy hiểm nhất bên trong bí cảnh Chúng Sinh ngoài vùng biển Chúng Sinh lúc có thủy triều thì chính là khe hở Chúng Sinh!
Theo ghi chép, hàng trăm triệu năm trước đây, nếu đám thiên tài của Chúng Sinh các bọn họ bị rơi vào trong khe hở Chúng Sinh hoặc là chủ động tiến vào khe hở, xác suất có thể còn sống trở về không cao hơn một phần ngàn.
Cho dù Tô Minh vô cùng yêu nghiệt, cho dù Tô Minh sáng tạo ra thần tích vô thượng cũng không có nghĩa là thật sự có thể còn sống trở về từ bên trong khe hở Chúng Sinh.
Diễm Huyền Kình lại rất bình tĩnh, không hề có chút lo lắng nào, thậm chí trên mặt ông ta còn có một nụ cười lạnh trào phúng, Chúng Sinh các thật sự quá thất bại, cho dù là từ đệ tử hay là lãnh đạo thì đa số đều không có một chút xíu đầu óc nào hết.
Vì sao lại nói như vậy?
Còn có người nghi ngờ nhóc Tô đã chết rồi sao?
Không thấy được ngay cả Huyền Võ Tiên Quy đều còn sống ở đây sao?
Huyền Võ Tiên Quy là tôi tớ của nhóc Tô, còn ký kết khế ước rồi.
Nếu nhóc Tô chết thật, Huyền Võ Tiên Quy cũng sẽ chết đột ngột trong nháy mắt!
Đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không biết? Đúng là không thể cứu nổi Chúng Sinh các rồi.
Chính vào lúc này.
“Ầm!”
Đột nhiên có một ngọn núi chọc trời nhô lên từ mép khe hở Chúng Sinh.
Là Huyền Võ Tiên Quy.
Huyền Võ Tiên Quy tới.
Nó bắt sống Minh Thương tới đây.
“Cô Mạc, chủ nhân tiến vào khe hở rồi sao?”, tiếp theo giọng nói cung kính của Huyền Võ Tiên Quy vang lên, mặc dù Mạc Thanh Nhạn chỉ là sâu kiến trong sâu kiến ở trong mắt nó, nhưng dù sao Mạc Thanh Nhạn cũng là người của chủ nhân Tô Minh, nó dám không tôn kính sao?
Trong lúc nói chuyện.
Ầm...
Minh Thương bị thương nặng bị Huyền Võ Tiên Quy ném mạnh xuống đất, hắn ta sắp chết, máu tươi bụi đất dính đầy người.
“Là cô?”, Minh Thương đã trọng thương sắp chết, nhưng vẫn còn đang hấp hối, hắn ta giãy giụa muốn bò từ dưới đất lên, nhưng lại không làm được vì bị khí tức của Huyền Võ Tiên Quy áp bách, hắn ta vô cùng sợ hãi nhìn thoáng qua Huyền Võ Tiên Quy, tiếp theo lại thấy được Mạc Thanh Nhạn.
Minh Thương rất khiếp sợ.
Chẳng lẽ Huyền Võ Tiên Quy bắt sống mình, để mình hấp hối đến bây giờ là vì muốn mình tới gặp Tô Minh? Dù sao chỗ nào có Mạc Thanh Nhạn thì có lẽ cũng sẽ có Tô Minh.
Tiếp theo, Minh Thương lại bắt đầu run rẩy vì nghĩ tới thần hồn, thân thể mình bị thương nặng, điều này khiến hắn ta rất sợ hãi - chẳng lẽ quái vật rùa kinh khủng khổng lồ ngập trời này nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh đến bắt sống mình?
Không có khả năng!
Minh Thương không thể tin được, càng không muốn tin!
Huyền Võ Tiên Quy mạnh đến mức cho dù là hắn ta cũng có chút không thể hiểu được, thậm chí hắn ta còn cảm thấy cho dù là đám hoàng thất các lão tổ tông ở vương triều Cửu Minh cũng chưa chắc đã là đối thủ của Huyền Võ Tiên Quy, như vậy nó phải vô địch đến cỡ nào chứ? Sao Huyền Võ Tiên Quy có thể nghe theo mệnh lệnh của Tô Minh được? Tuyệt đối không tin tưởng! Cho dù Tô Minh có thể lấy thần hồn xem núi, lấy sự thật để chứng minh thiên phú võ đạo của Tô Minh mạnh hơn Minh Thương vô số lần, nhưng Minh Thương vẫn không đồng ý tiếp nhận sự thật này.
Nói cho cùng vẫn là sự kiêu ngạo và may mắn ở đáy lòng, còn có cả tâm lý không đồng ý chấp nhận mình là một tên vô dụng và thất bại quấy phá thôi.
“Cô Mạc, chủ nhân vẫn chưa về sao?”, chính lúc này, Huyền Võ Tiên Quy lại lên tiếng.
Nó vừa mới mở miệng, sắc mặt của Minh Thương xám như tro tàn, hai mắt đỏ như máu.
Sự thật mà hắn ta không đồng ý tin tưởng thật sự xảy ra.
Chủ nhân trong miệng Huyền Võ Tiên Quy hiển nhiên chính là Tô Minh!
Con rùa mạnh đến mức có thể tùy ý bóp chết mình không những nghe theo lệnh của Tô Minh, thậm chí còn tôn xưng Tô Minh là chủ nhân!
Minh Thương ghen ghét sợ hãi đến mức trái tim cũng đang điên cuồng run rẩy.
Làm sao có thể?
Làm sao có thể!
Hồn thú mạnh mẽ cao cấp như Huyền Võ Tiên Quy làm sao có thể nhận tên khốn kiếp kia làm chủ được?
Dựa vào cái gì?
Minh Thương gần như nhập ma.
“Anh Tô đã tiến vào khe hở một ngày, tạm thời vẫn chưa về, liệu anh Tô có thể bị nguy hiểm hay không?”, Mạc Thanh Nhạn có chút lo lắng.
Minh Thương gần như nhập ma lại lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều, đúng rồi, lúc hắn ta ở trong ghen ghét và tuyệt vọng đến cực điểm, trong đầu đột nhiên có thêm một suy nghĩ giống như cây cỏ cứu mạng - Khe hở? Một ngày? Còn chưa trở lại? Nhỡ may tên khốn kia chết trong khe hở mặt đất thì sao? Dù sao, đúng là khe hở Chúng Sinh vô cùng nguy hiểm, cho dù là vương triều Cửu Minh cũng biết rất rõ ràng.
Nhưng mà.
Lúc suy nghĩ như cây cỏ cứu mạng mà Minh Thương gần như tự an ủi mình vừa mới xuất hiện đã bị vô tình đánh nát, bởi vì Huyền Võ Tiên Quy đã mở miệng cười: “Cô Mạc đừng quá lo lắng, lão quy tôi là tôi tớ của chủ nhân, đã ký kết khế ước với chủ nhân, nếu như chủ nhân đã chết thì lão quy tôi cũng sẽ tử vong trong nháy mắt, lão quy tôi vẫn còn sống rất tốt thì đương nhiên chủ nhân cũng còn sống”.
Mạc Thanh Nhạn nhẹ nhàng thở ra.
Yên tâm hơn rất nhiều.
Mà Minh Thương ở bên cạnh lại nghẹn ngào gào thét: “Không! Không! Không có khả năng!”
Hoàn toàn mất bình tĩnh.
Tóc tai bù xù.
Hắn ta sắp điên rồi.
Hắn ta đã nghe được cái gì?
Hồn thú lão quy kinh khủng siêu cấp có thể bóp chết mình trong nháy mắt ký kết khế ước với Tô Minh? Khế ước chủ tớ? Tô Minh là chủ? Rùa là tôi tớ?
Bình luận facebook