• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1261-1265

Chương 1261: Sưu hồn

Vừa rồi Huyền Võ Tiên Quy gọi Tô Minh là chủ nhân, mặc dù hắn ta cũng vô cùng ghen ghét, ghen tỵ đến mức hoàn toàn thay đổi, kinh ngạc đến mức trái tim run rẩy, nhưng lòng dạ xấu xa của hắn ta lại cho rằng Huyền Võ Tiên Quy đã lấy được chỗ tốt gì đó của Tô Minh nên mới biết ơn Tô Minh, cho nên chỉ gọi Tô Minh là chủ nhân ngoài miệng, chỉ thế thôi.

Ai ngờ rằng...

Trong truyền thuyết chủ tớ khế ước đều ký kết?

Nếu như nói ghen tỵ và e ngại có đẳng cấp, như vậy lúc này sự ghen tỵ và e ngại của Minh Thương đối với Tô Minh nhất định đã đạt đến mức cao nhất.

“Cô Mạc, cô có biết chủ nhân bảo lão quy tôi bắt sống tên vô dụng này để làm gì không?”, Huyền Võ Tiên Quy nhìn lướt qua Minh Thương bị thương nặng sắp chết đã rơi vào trong điên cuồng, đang gào thét ầm ĩ kia, tò mò hỏi: “Lại nói con kiến hôi này đúng là quá yếu, thật đấy, lão quy tôi nắm hắn ta dọc theo đường đi, vì để hắn ta có thể còn sống, có thể thoi thóp một hơi, tôi đã rất chật vật, trên đường đi vô cùng thận trọng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bóp nát hắn ta”.

“Hắn ta là kẻ thù của anh Tô”, Mạc Thanh Nhạn nói.

“Cái gì?”, Huyền Võ Tiên Quy vô cùng cạn lời, khuôn mặt rất có tính người lẩm bẩm một câu: “Chủ nhân đang kể chuyện cười sao? Tên này mà cũng xứng trở thành kẻ thù của chủ nhân?”

Huyền Võ Tiên Quy đúng là cảm thấy tam quan bị phá hủy.

Tô Minh mạnh bao nhiêu? Yêu nghiệt đến mức nào? Nó biết rất rõ ràng.

Mà Minh Thương.

Khụ khụ, nói một cách không khách khí, hắn ta muốn xách giày cho Tô Minh cũng còn lâu mới xứng!

Con kiến cũng có thể trở thành kẻ thù của thần long?

Minh Thương lại phải chịu sự nhục nhã, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi lớn, cả người cứ như bị thiêu đốt, bởi vì quá mức giận dữ và nhục nhã nên tâm trạng dao động quá mức, tâm thần võ đạo gần như vỡ vụn thành hư vô, vốn vẫn còn đang hấp hối một hơi, bây giờ đã gần như sắp chết hẳn.

Chính vào lúc này.

Đột nhiên.

Một luồng ánh sáng bắn từ phía dưới khe hở lên trên.

“Chủ nhân trở về”, Huyền Võ Tiên Quy nói.

Còn chưa dứt lời.

Tô Minh đã bay lên, đến bên cạnh Mạc Thanh Nhạn.

“Anh Tô, đã sắp được một ngày rồi, làm em sợ muốn chết!”, Mạc Thanh Nhạn vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, giờ phút này cuối cùng tảng đá ở đáy lòng đã rơi xuống đất, cô ấy ôm chặt lấy Tô Minh.

Tô Minh vỗ vỗ đầu nhỏ của cô ấy, đáy lòng có chút cảm động, cô nhóc này, câu nói đầu tiên không phải là hỏi về chuyện Chúng Sinh tuyền, mà lại lo lắng cho sự an toàn của mình, đúng là cô nhóc ngốc. Một cô nhóc ngốc nghếch như thế, thật sự khiến người ta phải yêu thương.

Tô Minh không khỏi bóp khuôn mặt nhỏ của Mạc Thanh Nhạn một cái: “Ngoan, anh Tô của em không có việc gì”.

Thuận tiện nói khẽ bên tai Mạc Thanh Nhạn: “Anh lấy được Chúng Sinh tuyền rồi”.

“Cảm ơn anh Tô”, đáy lòng Mạc Thanh Nhạn tràn đầy ngọt ngào và an tâm, ở sâu trong lòng có một xúc động muốn ôm hôn Tô Minh thật chặt, đương nhiên lúc này Huyền Võ Tiên Quy và Minh Thương đều đang ở đây, sao cô ấy dám làm thế chứ?

Mạc Thanh Nhạn không khỏi đỏ mặt, có chút mềm mại và không muốn xa rời, cô đưa tay bám vào cánh tay Tô Minh, đứng ở bên cạnh anh, đáy lòng lại rất chờ mong được ở cùng một chỗ với Tô Minh.

Trên thực tế, mấy ngày này lúc Tô Minh bắt nạt cô, cô rất ngượng ngùng, nhưng không biết vì sao sau khi hết xấu hổ, ở sâu trong đáy lòng lại có chút chờ mong được ở bên cạnh anh Tô.

Tô Minh không biết giờ phút này Mạc Thanh Nhạn đang suy nghĩ gì, nếu như biết chắc chắn anh sẽ giơ tay lên gõ đầu nhỏ của cô, trào phúng cô: Suy nghĩ lung tung cái gì thế?

Tô Minh nhìn về phía Minh Thương: “Anh Minh, lại gặp nhau rồi”.

“Giết tao, giết tao, giết tao đi!”, Minh Thương quát ầm lên, gặp lại Tô Minh, hắn ta chỉ muốn chết, không muốn nói bất kỳ câu nào, bởi vì cho dù làm bất kỳ việc gì đối đầu với Tô Minh, thậm chí là khi Tô Minh liếc hắn ta một cái, hắn ta đều cảm thấy vô cùng tự ti, vô cùng nhục nhã, cứ như Tô Minh đang giễu cợt hắn ta vậy.

“Giết anh ư, chắc chắn là phải giết anh rồi. Nhưng mà trước khi anh chết, có thể nói với tôi là ai liên hệ với anh hoặc phụ vương anh, mời anh đến giết tôi không?”, Tô Minh hỏi.

Trên thực tế.

Trong lòng Tô Minh đã sớm có đáp án.

Nhưng anh vẫn phải xác định một chút, cũng để sư tôn tiện hành động.

Dù sao cái gì cũng đều cần chứng cứ.

Nếu như không có một chút chứng cứ nào, Minh Thương cũng không thừa nhận, cho dù là mình hay là sư tôn muốn xử lý lão Hồng, có lẽ đều sẽ bị Chúng Sinh các kịch liệt bài xích và bất mãn.

Tô Minh thì thấy không quan trọng, dù sao anh cũng chẳng có ấn tượng tốt gì với Chúng Sinh các.

Nhưng sư tôn thì sao?

Điều anh suy nghĩ đến chính là cảm nhận của sư tôn.

Anh không muốn để sư tôn khó xử.

Dù sao, Diễm Huyền Kình đối với mình không tệ.

Nhưng Tô Minh lại không biết, trên thực tế, bây giờ Diễm Huyền Kình căn bản cũng không quan tâm đến suy nghĩ của Chúng Sinh các! Bọn họ thích làm thế nào thì làm! Ông ta đã hoàn toàn thất vọng về Chúng Sinh các rồi!

Bên ngoài.

Trên chiến trường cổ.

Giờ phút này, hàng trăm người của Chúng Sinh các bên trên đều nín thở, rất khẩn trương.

Nhất là lão Hồng, bà ta gần như không thể đứng yên, mặt cắt không một giọt máu, bà ta muốn trốn nhưng lại bị Diễm Huyền Kình khóa chặt, không thể đi được.

“Vì sao tao phải nói cho mày?”, giọng nói Minh Thương khàn khàn, nếu hắn ta chắc chắn phải chết, vì sao lại phải giúp Tô Minh?

“Không nói cho tôi? Vậy tôi sẽ sưu hồn”, Tô Minh cười nói: “Anh nói cho tôi, tôi sẽ trực tiếp cho anh hồn phi phách tán, dù sao cũng sẽ không đau đớn, mà sưu hồn có bao nhiêu đau khổ, chắc hẳn anh cũng biết rất rõ ràng”.

“Sưu hồn?”, Minh Thương lại biến đổi sắc mặt, không thể tin được.

Hắn ta không tin.

Cảm thấy có phải Tô Minh lại đang lừa mình hay không.

Dù sao sưu hồn trong truyền thuyết rốt cuộc cũng chỉ là trong truyền thuyết.

Tô Minh cũng biết sao?

“Không tin tôi biết thuật sưu hồn?”, Tô Minh cười lạnh một tiếng, tùy ý thúc đẩy thần hồn ra khỏi Thần hồn Thức hải.

Chỉ là ra khỏi thần hồn thức hải chứ cũng không làm gì khác.
Chương 1262: Tam vương gia giá lâm

Nhưng!

Minh Thương bị dọa tới mức mềm nhũn hai chân.

Bởi thần hồn của Tô Minh quá mạnh.

Cực kỳ lớn mạnh.

Sở hữu thần hồn ngang tàng như vậy, hiển nhiên, Tô Minh là… là một hồn tu trong truyền thuyết.

Vậy thì việc anh có thuật sưu hồn là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

Minh Thương sợ hãi tới chết lặng, kỳ thực Tô Minh trước mắt cũng không biết sử dụng thuật sưu hồn, ít nhất, anh ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có được kỹ năng sưu hồn này. Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng anh sẽ đạt được nó trong tương lai, thậm chí nếu như không lấy được, anh cảm thấy một khi thần hồn của bản thân lớn mạnh tới cực điểm thì có thể tự mình nghiên cứu sáng tạo ra một bộ công pháp sưu hồn. Đối với hồn kỹ sưu hồn, Tô Minh vẫn luôn khao khát nhớ tới, xét cho cùng nếu vận dụng thành thạo tinh diệu thì sưu hồn có thể đem lại thông tin và lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Về phần thuật sưu hồn này có phải quá hung tàn hay không, ha ha… dù sao khi thi triển cũng là áp dụng lên người kẻ địch, không phải dùng trên người đối phương càng tàn nhẫn càng tốt sao?

Huyền Võ Tiên Quy ở bên cạnh cũng sợ chết khiếp, trời ạ, sao nó lại cảm thấy thần hồn của Tô Minh còn lớn mạnh hơn rất nhiều so với thần hồn của một lão quái vật đã sống và được nuôi dưỡng trong hàng tỷ năm như nó đây?

Còn là người sao?

Thực sự mới 10.000 tuổi?

Sự kính sợ của Huyền Võ Tiên Quy dành cho Tô Minh càng ngày càng trở nên mãnh liệt, người chủ nhân này của mình rốt cuộc có bao nhiêu quân bài tẩy và những bí mật mà nó không thể tưởng tượng được đây? Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút cảm giác như buông bỏ được gông xiềng trong lòng, nó đã nghĩ thông suốt việc mình và Tô Minh kí khế ước chủ tớ, là nô bộc của chủ chân cũng không tính là mất mặt phải không? Nhìn vào dáng điệu của chủ nhân, thực sự có một ngày trở thành cường giả đứng đầu trong muôn vàn thế giới cũng hoàn toàn có khả năng.

“Lão Hồng! Là bà ta liên hệ với phụ vương của tôi! Bà ta đã dùng một khoản thù lao lớn yêu cầu tôi phải giết chết anh trong bí cảnh!”, Minh Thương khàn giọng đáp.

“Có chứng cứ cụ thể không?”, Tô Minh lại hỏi.

“Có, khi phụ hoàng của tôi và lão Hồng nói chuyện, là thông qua kính tiên nguyên không gian, mà gương này lại có chức năng lưu giữ hình ảnh”, Minh Thương đáp, sau đó lại chỉ lên trời, trong chớp mắt một chiếc kính tiên nguyên không gian xuất hiện, chính là cuộc đối thoại giữa lão Hồng và tam vương gia của vương triều Cửu Minh, tái hiện vô cùng rõ ràng sống động.

“Rất tốt”, Tô Minh hài lòng gật đầu, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào Minh Thương,

Minh Thương, chết!

Tan thành mây khói!

Thế giới bên ngoài.

Trên chiến trường cổ.

Cùng lúc đó.

“Chết đi!”, Diễm Huyền Kình quay đầu nhìn về phía lão Hồng, vỗ ra một chưởng, chưởng ấn hình rồng lửa lao vút qua không gian, không hề kiêng nể, thiêu đốt đất trời, mạnh mẽ độc đoán, nồng đậm sát khí.

Lão Hồng thậm chí còn không có dũng khí phản kháng lại.

Khuôn mặt bà ta tái nhợt không còn giọt máu, tuyệt vọng mang theo hối hận cứ như vậy bị chôn vùi dưới chưởng ấn.

Lão Hồng bị Diễm Huyền Kình giết chết trong nháy mắt khiến tất cả mọi người trên chiến trường cổ phải run lên bần bật, họ đều nín thở, trong lòng kinh hãi và hoảng loạn không thôi.

Cho dù là những các chủ và thái thượng các chủ có quan hệ rất tốt với lão Hồng kia cũng không có ai dám biểu lộ bất kỳ tia bất mãn nào.

Chứng cứ đầy đủ, đã bị giết, không còn gì để nói nữa.

Huống hồ, Diễm Huyền Kình quá mạnh.

Tuy nhiên.

Cũng chính tại một giây tiếp theo.

Đột ngột.

Giữa không trung phía trên chiến trường cổ, một cánh cửa không gian trong nháy mắt mở ra.

Bên trong cánh cửa không gian đó là hố đen vô cực, một hố đen tự quay vòng muốn cắn nuốt tất cả.

Tiếp đó một bóng người xuất hiện trong cánh cửa không gian, một nửa bàn chân của ông ta đã giẫm lên không gian tọa lạc của Chúng Sinh Các, nhưng cũng chỉ là có một nửa bàn chân, phần lớn cơ thể còn lại vẫn đang ở phía trong cánh cửa không gian.

Đó là một người trung niên, khí tức toàn thân viên mãn, vóc người cao lớn, ánh nhìn bễ nghễ, khuôn mặt mang theo chút thăng trầm uy nghiêm bá bạo, là ngang ngược cùng khí phách của một bậc đế vương.

Ông ta khoác trên mình chiếc áo bào dài màu tím, đường may cẩn thận tỷ mỉ, gọn gàng sạch sẽ, chiếc áo bào đó vậy mà là một kiện chí bảo thủy nguyên, còn là đỉnh cấp.

Khoảnh khắc người trung niên xuất hiện, rõ ràng, không gian của chiến trường cổ không thể giải thích được vang lên từng hồi lạch cạch như thể bị bóp chặt.

Luồng không khí bên trong không gian đó cũng không còn lưu thông nữa.

Thậm chí hư không và thực không cũng bị kéo rời, có cảm giác như bị ngăn cách.

Khiến người ta có cảm giác ngạt thở như bị đang siết chặt lấy cổ họng vậy.

Sau đó, một luồng khí tức tỏa ra từ tên người trung niên mặc áo bào mặc tím đó, khí tức có vẻ tùy ý tản mát ra nhưng trong giây lát liền đè ép xuống toàn bộ chiến trường cổ.

Bùm bùm bùm…

Trừ bỏ một số ít người có thực lực tương đối mạnh như Diễm Huyền Kình, lúc này, hàng triệu người, tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối bị ép mạnh tới mức lún xuống nền đất, có một vài người không chịu khuất phục thà chết cũng muốn đứng lên, nhưng vừa dùng lực, đầu gối liền vỡ nát, bàn chân cũng gãy lìa, lại vẫn như cũ không thể dịch chuyển, giống như gánh cả trời đất trên lưng, ma quỷ trấn áp.

Đại các chủ như Phùng Giao lúc này cũng mặt cắt không còn giọt máu, vô cùng sợ hãi, kinh hoàng, toàn thân run rẩy.

Phùng Giao vừa muốn nói gì đó.

Người trung niên kia lại lên tiếng: “Con trai tôi mất mạng tại bí cảnh của Chúng Sinh các, các vị, hãy chào đón sự ghé thăm của vương triều Cửu Minh, chờ đợi sự diệt vong đi!”

Dứt lời.

Cả người liền biến mất.

“Không! Chuyện này không liên quan tới Chúng Sinh các chúng tôi! Tam vương gia, Minh Thương là… là… là chết dưới tay Tô Minh, không liên quan tới Chúng Sinh các chúng tôi mà! Tam vương gia…”, Phùng Giao gào thét khản tiếng, trong giọng nói còn mang theo run sợ, thậm chí có chút nghẹn ngào, sợ tới mức không thể duy trì khí khái của một đại các chủ như ngày thường nữa.
Chương 1263: Chỉ là vỏ rỗng

Sau khi tam vương gia của vương triều Cửu Minh biến mất khỏi cánh cổng không gian, chiến trường cổ liền chìm vào im lặng.

Tiếp đó.

Lộn xộn nháo nhác.

Một mảnh xôn xao, thậm chí rất nhiều tu giả võ đạo có thực lực yếu ớt, nhát gan trực tiếp kêu gào, có chút mất tự chủ.

Cho dù những sự tồn tại ở cấp bậc như thái thượng các chủ và các chủ sắc mặt lúc này cũng tái mét, ánh mắt họ đều âm trầm bất định, cơ thể run rẩy không ngừng.

Vương triều Cửu Minh còn hống hách hơn Chúng Sinh các rất nhiều.

Cho dù cùng là nền văn minh cấp bảy, nhưng vương triều Cửu Minh gần như đã đạt tới trình độ bán bộ nền văn minh cấp tám, còn Chúng Sinh các? Cũng chỉ được xếp vào tầng lớp trung bình hoặc bậc thấp trong số những nền văn minh cấp bảy, sự chênh lệch giữa hai bên ít nhất là mười lần.

Với sự cách biệt đẳng cấp này, nếu vương triều Cửu Minh sẵn sàng cũng có thể hủy diệt toàn bộ Chúng Sinh các trong vòng một ngày.

Điều càng khiến người ta phải tuyệt vọng là, theo lẽ thường, cho dù chỉ là một nền văn minh cấp bảy tầng lớp trung bình hoặc thấp đều có một vài lá bài tẩy và lão tổ tông, lão quái vật có thể phục sinh hoặc là đại trận phòng ngự siêu cấp từ thời tiền sử không để cho người ngoài biết, trong trường hợp này còn có con đường sống sót, có thể liều mạng được.

Nhưng Chúng Sinh các lại một mực không có những thứ này.

Bởi tầng võ mà Chúng Sinh các đang tọa lạc trên thực tế chỉ là tầng võ sau khi họ di dời tới, tầng võ chân chính nơi Chúng Sinh các được thành lập chính là bí cảnh Chúng Sinh.

Đúng vậy, bí cảnh Chúng Sinh đã từng là tầng võ Chúng Sinh các

Sau này vì cuộc chiến chống lại các nền văn minh ngoại vực, bí cảnh Chúng Sinh đã mất đi căn nguyên văn minh, biến thành một nền văn minh chết, cho dù một tài năng xuất chúng sau này của Chúng Sinh các dựa vào các bí pháp từ thời tiền sử để bảo tồn sức sống của bí cảnh Chúng Sinh, lại cũng chỉ là sức sống mà thôi, không phải là giải pháp lâu dài, nó không thể cung cấp cho ít nhất một triệu tu giả võ đạo thời thời khắc khắc tồn tại trong đó.

Chúng Sinh các chỉ buộc phải dịch chuyển ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh, và để không lãng phí bí cảnh, họ đã hao phí một cái giá khổng lồ để phong ấn và tái tạo bí cảnh Chúng Sinh thành một phương bí cảnh để các đệ tử thuộc thế hệ sau này của Chúng Sinh các vào khám phá.

Do đó, những lão tổ tông đang được chôn cất lại có thể một lần nữa thức tỉnh hay trận pháp khủng bố cổ xưa của nền văn minh cấp bảy thông thường… kia cũng đã tiêu tan theo cuộc di tán khỏi cõi bí cảnh Chúng Sinh.

Đặc biệt là khi đã rời khỏi bí cảnh Chúng Sinh từ rất lâu rất lâu trước đó, cho dù là vài vị thái thượng các chủ đỉnh cấp hiện tại của Chúng Sinh các như Diễm Huyền Kình cũng không biết nhiều về Chúng Sinh các, thì làm sao có thể sử dụng những lá bài tẩy trong quá khứ thuộc về Chúng Sinh Các bên trong bí cảnh Chúng Sinh kia đây?

Suy cho cùng, Chúng Sinh các đã đánh mất những nền tảng và lá bài tẩy, nó của hiện tại cũng hỉ giống như cá nằm trên thớt, mặc người chém giết.

Trên thực tế, không chỉ có như vậy, trong hàng tỷ năm qua sau khi thoát ly khỏi bí cảnh Chúng Sinh, sức mạnh tổng thể của Chúng Sinh các cũng ngày càng suy giảm, tại thời kỳ đỉnh phong vào hàng tỷ năm trước, Chúng Sinh các chắc chắn có thể đè bẹp vương triều Cửu Minh, nhưng hiện tại thì sao?

Do đó có những lúc muốn phán đoán một nền văn minh có vững mạnh hay không, giới hạn trên cao hay thấp phải nhìn vào nội tình bên trong, đây cũng là nguyên nhân vì sao thế giới vạn dạng đều có rất nhiều chủng tộc đã từng vang danh nhưng lại ngày càng sa sút, bề ngoài xem ra có vẻ rất dễ bắt nạt, nhưng lại có rất nhiều người không muốn khiêu khích là bởi bạn không biết liệu những chủng tộc đó có thể bỗng nhiên xuất hiện những cường giả hay quân bài chưa lật được lưu truyền lại từ thời xa xưa hay không.

Trong cơn tuyệt vọng cùng quẫn, rất nhiều người của Chúng Sinh các đều nhìn về phía Diễm Huyền Kình.

Những đôi mắt ấy ánh lên khát vọng, van nài và cả mong đợi.

Đương nhiên cũng có người ôm trong lòng sự phẫn nộ và hận thù, họ đều cảm thấy Diễm Huyền Kình chính là một sát tinh, là ông ta đã thu nhận Tô Minh làm đệ tử, mới đẩy Chúng Sinh các rơi vào tình thế như ngày hôm nay.

Nhưng dù nói thế nào, tất cả mọi người tại Chúng Sinh các đều hiểu rõ rằng, Diễm Huyền Kình rất có thể là hy vọng duy nhất lúc này, rốt cuộc ở thời điểm hiện tại thực lực của ông vẫn được công nhận là mạnh mẽ nhất tại Chúng Sinh các, sợ rằng không yếu hơn so với cảnh giới Tru Mệnh tầng năm bình thường.

“Yên lặng”, Diễm Huyền Kình bỗng nhiên ngẩng đầu phun ra hai chữ này.

Rất hữu ích.

Trong phút chốc chiến trường cổ chỉ còn lại tiếng hít thở của mọi người.

Không còn tạp âm nào khác.

“Đầu tiên, vương triều Cửu Minh sắp đánh tới, vận mệnh của Chúng Sinh các rất khó đoán định, là một chuyện không tốt lành gì. Bởi vậy, hiện tại, với tư cách là một thành viên của Chúng Sinh các, bất luận mọi người là đệ tử tạp dịch hay là đệ tử nòng cốt, là thái thượng các chủ hay các chủ, ngay tại đây lão phu đều tôn trọng, cho các người một cơ hội lựa chọn”, Diễm Huyền Kình nói.

Lựa chọn?

Là có ý gì?

“Có hai sự lựa chọn, một là, không màng sống chết, cùng tồn vong với Chúng Sinh các, cùng lão phu và nhóc Tô vào sinh ra tử. Lựa chọn thứ hai là hiện tại rời khỏi Chúng Sinh các, từ nay về sau không còn là người của Chúng Sinh các nữa, đương nhiên nếu đã không còn là người Chúng Sinh vậy thì cuộc sống, vận mệnh… trong tương lai của các người với lão phu cũng được, nhóc Tô cũng vậy hay là Chúng Sinh các đều không còn liên quan tới nhau nữa”, Diễm Huyền Kình hờ hững nói.

Lời này vừa vang lên.

Không khí vốn im ắng lập tức bùng nổ.

Nhiều người há mồm thở dốc, có chút căng thẳng, rối bời, háo hức muốn thử.

Trước hết, không có mấy người muốn cùng tồn vong với Chúng Sinh các, với Diễm Huyền Kình và Tô Minh!

Dựa vào đâu mà Tô Minh anh phạm lỗi lại muốn tất cả chúng ta phải chịu trách nhiệm? Minh Thương là do anh giết, anh liền tự mình gánh vác hậu quả đi!

Chỉ là, hiện tại chạy trốn, tránh xa Chúng Sinh Các, rời xa chiến trường cổ, từ nay không còn là thành viên của Chúng Sinh các nữa, thì liệu vương triều Cửu Minh có bỏ qua cho bọn họ không? Điểm này rất quan trọng.

Nếu chỉ cần bọn họ thoát ly khỏi Chúng Sinh các, vương triều Cửu Minh liền buông tha cho bọn họ, có lẽ 90% thậm chí 95% số người trong Chúng Sinh các đều sẽ lựa chọn tháo chạy, không ai muốn chết vô ích cả.

Chẳng bao lâu.
Chương 1264: Rời khỏi Chúng Sinh các

"Lão phu cầu chúc cho Diễm lão và đồ đệ yêu quý của mình có thể sống sót! Cũng cầu chúc cho Chúng Sinh các có thể tiếp tục tồn tại! Từ nay về sau, lão phu, Dương Vẫn Xuyên không còn là người của Chúng Sinh các nữa!", có một lão giả mở miệng, trầm giọng nói. Lão giả trông hơi béo nhưng tinh thần lại rất hăng hái, ông ta mặc một bộ trường bào màu đỏ, đội một chiếc mũ cao, ngẩng đầu nhìn về phía Diễm Huyền Kình, giọng ông ta đầy nghiêm túc.

Dương Vẫn Xuyên chính là một trong những vị Thái thượng các chủ, có địa vị thấp hơn những vị các chủ khác, bình thường ông ta rất ít khi thể hiện bản thân.

"Được thôi", Diễm Huyền Kình gật đầu.

Có Dương Vẫn Xuyên mở đầu.

Giờ phút này, hầu hết những người vốn còn đang do dự đều bắt đầu lớn tiếng nói: "Tôi cũng muốn rời khỏi Chúng Sinh các!"

"Tôi!"

"Còn có tôi nữa!"

"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ trở thành tán tu!"

"Từ hôm nay trở đi, chuyện sống chết của Chúng Sinh các không còn quan hệ gì với tôi nữa!"

...

Trong nháy mắt, vật đổi sao dời.

Thậm chí, Diễm Huyền Kình còn thấy được vị các chủ dự bị mà Chúng Sinh các đã phải hao phí bao nhiêu là công sức để bồi dưỡng ra, đám các chủ từng thề non hẹn biển rằng sẽ một lòng cống hiến cho Chúng Sinh các cả đời, giờ đây, bọn họ đều đỏ mặt quát lớn rằng phải rời khỏi Chúng Sinh các.

Khi sự sống và cái chết đang ở trước mắt thì lòng người mới được bộc lộ rõ ràng.

"Diễm lão, tôi thật sự bất đắc dĩ, mong ông tha thứ cho tôi", ngay cả Đại Các chủ Phùng Giao cũng thở dài, mở miệng nói.

Mấy phút đồng hồ sau.

Khoảng hai triệu người của Chúng Sinh các nay chỉ còn lại vài trăm người mà thôi, bọn họ không nói gì cả mà chỉ im lặng đi tới sau lưng của Diễm Huyền Kình, hầu hết những người này đều đã từng nhận được ân huệ của Diễm Huyền Kình hoặc là người nhà họ Diễm, nhưng mà số lượng không nhiều lắm, chỉ khoảng mấy trăm thôi.

Từ giờ phút này trở đi, dường như Chúng Sinh các đã thật sự tan đàn xẻ nghé mất rồi.

"Vì sao ông không rời khỏi Chúng Sinh các?", Diễm Huyền Kình nhìn thoáng qua một trong những người đang đứng ở sau lưng mình, đây chính là một vị Thái thượng các chủ duy nhất trong mấy trăm người đứng ở sau lưng mình, hơn nữa, lúc bình thường, hai người bọn họ cũng không vừa mắt nhau, người này tên là Trầm Dã, chính là vị Thái thượng trưởng lão trẻ tuổi nhất ở Chúng Sinh các, là người có thực lực yếu nhất trong số các vị Thái thượng trưởng lão, bình thường, tính tình nóng nảy, trong số các vị Thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các, ngoại trừ Diễm Huyền Kình thì người này được xem như là nóng tính nhất.

Vậy mà Trầm Dã lại không rời khỏi Chúng Sinh các? Cùng sống cùng chết với ông ta, với thằng nhóc họ Tô và với Chúng Sinh các.

Người này thật thú vị.

Diễm Huyền Kình thực sự không thể ngờ tới chuyện này được.

"Đồ đệ của ông chính là một thiên tài, huống chi nó còn có một con Huyền Võ Tiên Quy làm thú cưng, theo như tôi thấy, bọn người của vương triều Cửu Minh kia chưa chắc đã đánh bại được nó? Huống hồ, Diễm lão, ngay từ đầu ông cũng đã tính toán được hết mọi chuyện, cũng chả phải là giả vờ giả vịt gì cả. Tôi cá là ông đã có sẵn biện pháp đối phó rồi", Trầm Dã cười nói.

"Thật thú vị", Diễm Huyền Kình nhìn kĩ Trầm Dã, trong lòng có chút tán thưởng, có vẻ như trước đây ông ta đã coi khinh Trầm Dã rồi, quả nhiên để trở thành Thái thượng các chủ trẻ tuổi nhất ở Chúng Sinh các thì Trầm Dã cũng không hề đơn giản.

Ngay lúc này, khoảng hai triệu người vừa mới quyết định rời khỏi Chúng Sinh các kia!

Tất cả bọn họ đều ngẩng đầu, hướng về phía bầu trời xanh, hướng về phía đại đạo vô thượng, trăm miệng một lời mà phát ra lời thề rằng: "Từ hôm nay trở đi, tôi tình nguyện rời khỏi Chúng Sinh các, từ nay về sau, tôi không còn chút liên quan nào tới Chúng Sinh các nữa!"

Hơn hai triệu lời thề đạo pháp theo lời bọn họ mà xuất hiện.

Mọi người đều có thể cảm nhận được rằng hai triệu người kia đang dần mất đi một loại hơi thở, đó là hơi thở thuộc về Chúng Sinh các.

Hơn nữa, chiến trường cổ đã bắt đầu kì thị hai triệu người này.

Cùng lúc đó, tại không gian của Chúng Sinh các, khí tức đang nhanh chóng suy tàn, hỗn loạn, ở chỗ Chúng Sinh các, linh khí Tiên Nguyên và đạo pháp tiên vận nhanh chóng phát tán ra ngoài hết chín phần.

Nhân tiện đó.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Diễm Huyền Kình, Trầm Dã và mấy trăm người còn lại, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ hai triệu người này bỗng bay lên cao.

Giống như những ngôi sao chổi.

Bọn họ bỏ chạy tứ tung.

Tam Vương gia của vương triều Cửu Minh đã nói rằng sẽ giết hết người của Chúng Sinh các, bây giờ, bọn họ đã không còn là người của Chúng Sinh các nữa, trước mắt cứ chạy thoát khỏi không gian này rồi trốn đến chư thiên vạn giới đã, nếu vậy thì vương triều Cửu Minh cũng không đủ sức để đi đến chư thiên vạn giới mà tìm kiếm hơn hai triệu người được? Trong lòng của hai triệu người này dâng lên cảm giác may mắn và an toàn.

Nhưng mà.

Ngay sau đó.

Ngay tại lúc hai triệu người này chạy tới vùng ranh giới của không gian, âm mưu rời khỏi Chúng Sinh các.

Bỗng nhiên!

"Oang oang oang oang..."

Tiếng va chạm trầm đục không ngừng vang lên, chỉ trong vài hơi thở, có khoảng hai triệu tiếng vang thấu tận trời xanh.

Tiếng la tràn ngập sự phẫn nộ, tuyệt vọng và không dám tin vang lên ngập trời.

"Sao lại như vậy được? Không gian đã bị phong ấn rồi sao?"

"Vương triều Cửu Minh lợi dụng Thiên Địa Phong Ấn Pháp để làm phong ấn, phong ấn cả không gian của Chúng Sinh các!"

"Chạy không thoát sao? Vương triều Cửu Minh muốn tất cả mọi người phải chết! Mặc kệ chúng ta có rời khỏi Chúng Sinh các hay không?"

"Má nó! Tại sao có thể như vậy chứ? Ta không muốn chết đâu!"

...

Trong nháy mắt, âm thanh tức giận, mắng mỏ của hai triệu người không dứt bên tai.

Sắc mặt của Diễm Huyền Kình không hề thay đổi.

Giống như ông ta không hề nghe thấy gì cả.

"Diễm lão đã sớm tính đến việc này rồi chăng?", Trầm Dã nhìn thoáng qua Diễm Huyền Kình, tò mò hỏi.
Chương 1265: Cực Kiếm các tới chiến trường cổ

"Phong cách làm việc của vương triều Cửu Minh vẫn vô cùng tàn nhẫn. Huống hồ, theo như lời đồn thì trong các loại công pháp tu luyện của vương triều Cửu Minh có một loại bí kỹ, hình như có liên quan tới một chi Thị Huyết. Lúc bình thường, bọn họ không có lý do gì để hủy diệt một nền văn minh cấp bảy cả. Bây giờ, rốt cuộc đã tìm được một cái cớ, sao bọn họ có thể buông tha cho một kẻ nào được?", Diễm Huyền Kình chậm rãi nói: "Điều kì lạ là hai triệu người đã từng là thành viên của Chúng Sinh các này lại ngu xuẩn đến vậy, trước khi quyết định rời khỏi Chúng Sinh các, bọn họ chưa từng thử dù chỉ một lần xem có thể chạy thoát được không? Về phần vì sao trước đó, tôi không nói đến việc vương triều Cửu Minh muốn phong ấn không gian, nguyên nhân rất đơn giản, tôi cũng muốn xem thử rốt cuộc có bao nhiêu người chịu sống chết cùng với Chúng Sinh các? Cũng thật là hay. Theo lời của bọn họ thì dường như tất cả mọi chuyện đều là do đệ tử của tôi gây ra, nếu đã như vậy thì lão phu cảm thấy rằng trong phạm vi năng lực của mình, lão phu sẽ cứu được mấy trăm người đang đứng sau lưng lão phu, một lòng muốn cùng sống cùng chết với lão phu, với thằng nhóc Tô và với Chúng Sinh các, đây cũng là một việc tốt rồi. Dù sao thì năng lực của lão phu cũng có hạn, cứu không nổi nhiều người như vậy, thế thì cứ chọn lấy những người xuất sắc mà cứu thôi".

Ánh mắt Trầm Dã lóe lên, ngập tràn sự kính sợ, từ trước đến nay, bọn họ đều cho rằng Diễm Huyền Kình là người dễ giận dữ, ỷ vào thực lực mạnh mẽ mà coi trời bằng vung, không có đầu óc, thế nhưng sự thật là...

Chẳng những ông ta rất thông minh mà ông ta cũng đủ ác độc. Trầm Dã hiểu được ý của Diễm Huyền Kình, ý của ông ta là tính toán thử xem lát nữa rốt cuộc ông ta nên cứu bao nhiêu người? Đó là những người nào?

Đương nhiên, hai triệu người đang ở trước mắt này vì mạng sống mà đã phát ra lời thề đạo pháp muốn rời khỏi Chúng Sinh các, Diễm Huyền Kình đã chuẩn bị từ bỏ bọn họ, không cứu nữa!

Ngay sau đó.

Hai triệu người đang mắng mỏ, phẫn nộ và tuyệt vọng kia dần tỉnh táo lại, một ý nghĩ đầu tiên trỗi dậy trong lòng những người này, bọn họ nhìn về phía Diễm Huyền Kình.

"Hình như Diễm lão đã tính ra hết mọi chuyện trước rồi nhỉ? Ông có biện pháp để cứu lấy mọi người phải không?", Phùng Giao là người đầu tiên mở miệng, đã tới lúc này rồi mà còn chưa hiểu được việc mà Diễm Huyền Kình làm thì đúng là kẻ ngốc.

Diễm Huyền Kình không có phản ứng gì.

Ngay lúc này.

"Xùy!"

Một âm thanh chói tai bỗng vang lên.

Ngay sau đó.

Một chiếc tàu chiến phá vỡ phong ấn của không gian.

Trực tiếp hạ cánh xuống chiến trường cổ.

Điều đáng tiếc là, sau khi tàu chiến phá vỡ phong ấn thì phong ấn trên không lập tức khép kín lại, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để bỏ trốn.

Trong nháy mắt.

Hơn một triệu ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào chiếc tàu chiến kia.

Vừa quan sát xong bọn họ đều cảm thấy run sợ.

Bởi vì chiếc tàu con thoi tác chiến này có cấp bậc rất cao.

Tuy rằng thể tích của con tàu cũng không lớn lắm nhưng vật liệu làm nên con tàu là Cửu Tiên Xuyên Linh Đằng Giáp cực kỳ quý hiếm, loại vật liệu này có độ cứng và độ dẻo dai thật kinh khủng, hơn nữa, còn được trang bị thêm các thiên phú như là xuyên qua không gian, ẩn nấp trong mây, xuyên thủng hư vực, chính là loại vật liệu nằm trong top ba những loại vật liệu cao cấp dùng để chế tạo tàu chiến ở chư thiên vạn giới.

Đừng nhìn chiếc tàu chiến này có vẻ nhỏ mà khinh, dường như chỉ có những nền văn minh cấp tám hoặc là nền văn minh gần tới cấp tám mới có thể có được chiếc tàu chiến này.

Phía trên tàu chiến còn có ba chữ.

Ba chữ này có phong cách cổ xưa.

"Cực Kiếm các".

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của hai triệu người ở trên chiến trường cổ đều thay đổi, bọn họ trở nên khiếp sợ, sau đó là mừng rỡ, chờ mong và có cả sự hối hận...

Cực Kiếm các?

Đây chẳng phải là Cực Kiếm các có cùng cấp bậc với vương triều Cửu Minh hay sao?

Cực Kiếm các là đối thủ một mất một còn với vương triều Cửu Minh, tất cả mọi người đều biết điều này.

Cực Kiếm các đã đến đây rồi, có phải là...

Sau đó, rất nhiều người đã hiểu ra rằng Cực Kiếm các rất có thể là vì Diễm Huyền Kình nên mới đến đây? Chẳng trách lúc trước, Diễm Huyền Kình có vẻ như đã đoán trước được mọi việc, ông ta không hề giả vờ, mà là có sẵn con bài chưa lật ở trong tay!

Trầm Dã thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra là thế.

Ngay sau đó.

Dưới ánh mắt nóng rực, đầy chờ mong và kính sợ của bọn họ.

Tàu chiến từ từ mở ra.

Từng bóng dáng từ trong bước ra.

Mỗi người đều khiến cho hai triệu người ở chiến trường cổ phải hít một hơi lạnh lẽo.

Bởi vì, mỗi người đều... đều rất mạnh!

Mạnh hơn rất nhiều so với các vị Thái thượng các chủ của Chúng Sinh các.

Có khoảng hơn mười người bước ra.

Người cuối cùng là một người phụ nữ.

Cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp.

Khí chất lạnh lùng.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, trên tay cầm một cây chùy bốn cạnh màu bạc.

Cô ta hơi ngẩng đầu, mắt phượng hẹp dài bễ nghễ nhìn toàn trường, không hề giấu diếm vẻ khinh thường bọn họ, vẻ mặt cô ta nhìn đám tu giả võ đạo giống như đang nhìn một trăm con kiến vậy, sau đó trong mắt ánh lên vẻ ghê tởm, đúng vậy, cô ta thấy giống như có một triệu con kiến đang nhìn mình, đây là một loại sỉ nhục đối với cô ta.

Diễm Huyền Kình biết thân phận của cô ta chắc hẳn rất cao, bởi vì sau khi mười người của Cực Kiếm các bước ra khỏi tàu chiến thì bọn họ liền cung kính để cô gái kia đứng ở trung tâm.

"Hoàng huynh", Diễm Huyền Kình nhìn về phía một lão giả trong số mười người kia, ông ta chắp tay, có một chút kích động, biết ơn và tưởng niệm.

Người này đúng là Hoàng Hoang, từng là đồng đội cùng trải qua sinh tử với Diễm Huyền Kình lúc ông ta du lịch chư thiên vạn giới.

Nhưng trông có vẻ như Hoàng Hoang chỉ là một lão giả, không có gì đặc biệt, thậm chí ở trong số mười vị cường giả của Cực Kiếm các này, ông ta còn đứng ở ngoài cùng, chắc là ông ta có địa vị thấp nhất trong số mười cường giả của Cực Kiếm các rồi.

"Minh Nguyệt Thánh Tôn, ông ta là Diễm Huyền Kình, bạn cũ của tôi", trước tiên, Hoàng Hoang dùng ánh mắt chào hỏi Diễm Huyền Kình, sau đó, ông ta cung kính cúi đầu chín mươi độ nói với cô gái mặc váy màu xanh da trời đang được vây ở trung tâm kia.

"Tên đệ tử có thiên phú vô địch, ngàn năm khó gặp kia đâu? Còn không mau lại đây?", Minh Nguyệt Thánh Tôn không thèm liếc nhìn Hoàng Hoang, mà lạnh lùng quét mắt nhìn Diễm Huyền Kình, nói.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom