-
Chương 1226-1230
Chương 1226: Em vẫn không biết người đàn ông của mình mạnh thế nào
"Đù, bên trong thành quả nhiên là mê cung! Còn... còn cực kỳ rắc rối!"
"Từ cổng chính đến cổng sau tổng cộng có hơn 10 ngàn lối đi, đi nhầm một cái thôi là khỏi ra".
"Trong mê cung có... có dòng khí ăn mòn, mà còn càng ngày càng nồng. Thế nên, dù biết lối đi chính xác thì cũng phải nhanh, không thì chắc sẽ bị ăn mòn thành một đống máu loãng nhỉ?"
"Đằng sau những lối đi sai có thể là dòng dung nham nóng chảy đáng sợ, hoặc một con hồn thú thái cổ, hay những cơ quan trí mạng... Trời đất ơi!"
"Nhìn bước chân của Mạc Thanh Nhạn thì hình như... hình như rất nặng nề! Đó là trọng lực, siêu trọng lực, pháp nguyên siêu trọng lực! Trong mê cung ấy thế mà còn bố trí cả pháp nguyên siêu trọng lực!"
"Mấy người có để ý đến nhịp thở của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không? Hình như... trong mê cung kia không có chút tiên linh khí nào hết. Từ khi bắt đầu, hoàn toàn là tự tiêu hao, đừng mong thông qua việc hít thở, hấp thu tiên linh khí để bổ sung tiên nguyên đã hao tổn. Điều này thật là đáng sợ!"
"Đáng sợ nhất là trong hơn 10 ngàn lối đi kia, chỉ có một cái đúng, còn lại đều là sai. Đã thế, những lối đi đó còn không ngừng thay đổi, biến hóa. Dù ban đầu anh có chọn đúng, nhưng khi đi, nếu không thay đổi hướng đúng lúc, vậy sẽ biến thành sai. Cho hỏi, thế thì sao có thể đi ra khỏi mê cung?"
"Lão Quy kia còn không bằng giết Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn luôn, để chết dứt khoát xíu!"
...
Hơn triệu đệ tử và ban lãnh đạo Chúng Sinh các đều sợ ngây người! Thậm chí, nhiều người còn há hốc mồm, quên cả thở.
"...", gương mặt Diễm Huyền Kình run rẩy, ông ta từng chứng kiến sự khủng bố của mê cung chết chóc, nên đã không còn hy vọng gì nữa. Nhưng không ngờ, khi cách hàng tỷ năm, mê cung này còn tiến hóa.
Hồi đó, tuy mê cung chết chóc cũng rất mất trí, đi vô là chắc chắc sẽ chết. Nhưng, ít ra cũng không đến nỗi lối đi tự mình thay đổi biến hóa, ít nhất cũng còn có 0.00001% qua được.
Giờ, lối đi tự động thay đổi, cắt ghép thì xác suất ấy đã thành con số 0!
Lúc này, bên trong mê cung chết chóc.
"Anh Tô, anh... anh đi một mình đi!", Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng nói, tuy không lớn, nhưng lại rất rõ ràng và tràn đầy chua sót, bất lực.
Khi vừa bước vào mê cung, Mạc Thanh Nhạn đã cảm thấy hết sức tuyệt vọng. Chưa nói tới cái khác, riêng việc bước đi thôi đã khó như lên trời!
Siêu trọng lực trong mê cung quá khủng bố, cứ mỗi bước đi đều tiêu hao rất nhiều tiên nguyên để chống cự lại nó. Cô ấy vừa đi mấy bước thôi mà tiên nguyên trong cơ thể đã sắp hao hết. Mà bên trong, còn không có chút tiên linh khí nào để bổ sung. Vậy thì kết quả có thể hiểu rồi đó.
Càng đừng nói lúc này, cô ấy đã có chút không chịu nổi sức ép của sát khí và dòng khí ăn mòn xung quanh.
Mạc Thanh Nhạn dám nói, mình sẽ nhanh chóng chết đi thôi.
Cũng vì vậy, cô ấy mới gọi Tô Minh là anh Tô thay vì là Tô Minh. Đây chỉ là một mong ước nho nhỏ trong lòng Mạc Thanh Nhạn mà thôi. Khi thấy Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết nhõng nhẽo gọi Tô Minh là anh Tô, cô ấy cũng hơi ngại, nhưng cũng có chút mong mỏi.
Suy cho cùng, Mạc Thanh Nhạn vẫn ngại ngùng, trong khoảng thời gian ở chung với Tô Minh, hai người đã nắm tay, hôn nhau, thậm chí là làm những việc xấu hổ hơn, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng. Tuy cô ấy đã coi mình là người của Tô Minh, nhưng vẫn ngại gọi Tô Minh là anh Tô. Có điều, giờ Mạc Thanh Nhạn có thể xác định mình sắp chết, vậy có gì phải ngại? Đó chỉ là một mong muốn nhỏ nhoi trước khi chết thôi, còn gì mà không dám?
"Đi một mình? Vậy chán lắm", song, Tô Minh nào biết trong lòng Mạc Thanh Nhạn có nhiều suy nghĩ và cảm xúc như vậy. Anh chỉ cười, sau đó bỗng đứng trước mặt cô ấy, hơi khom lưng xuống, nói: "Vòng hai tay lên cổ anh đi, anh cõng em".
"Hả?", Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc, cũng hết sức cảm động, nhưng vẫn cắn đôi môi đỏ mọng, nghiêm túc lắc đầu: "Anh Tô, dù không có em kéo chân anh, em... em... em cũng cảm thấy anh không thể nào sống sót đi ra khỏi mê cung này. Huống chi, em còn kéo chân anh?"
Lúc cô ấy nói vậy, đôi mắt xinh đẹp đã đỏ hoe.
Lý trí nói với Mạc Thanh Nhạn, dù cô ấy không kéo chân anh thì Tô Minh cũng sẽ chết. Có điều là chết sau mình thôi. Hơn nữa, dù Tô Minh có vượt qua mê cung này thì bên ngoài còn có Huyền Võ Tiên Quy nữa, lại có bao nhiêu xác suất có thể sống sót?
Cô ấy không muốn nghĩ đến những điều đó, chỉ biết tự an ủi và thôi miên mình chỉ cần cô ấy không làm vướng chân Tô Minh thì anh còn có thể sống sót.
"Thanh Nhạn, em đó! Vẫn chẳng biết người đàn ông của mình mạnh đến mức nào!", Tô Minh chọc cô ấy, sau đó dứt khoát cõng Mạc Thanh Nhạn lên.
Không những thế, sau khi anh cõng Mạc Thanh Nhạc lên, còn có một lớp màng bọc bằng tiên nguyên chợt hình thành rồi bao phủ lấy cô ấy.
Cường độ cơ thể của Tô Minh có thể chống chọi với sát khí và dòng khí ăn mòn trong mê cung, nhưng Mạc Thanh Nhạn lại không thể!
"Anh Tô, đừng mà! Mau bỏ cái lồng bằng tiên nguyên đi!", Mạc Thanh Nhạn rất cảm động, nhưng cũng hết sức sốt ruột. Tô Minh làm thế là muốn chết hay gì!
Vốn dĩ, cõng mình đã... đã khiến tiên nguyên của anh tiêu hao nhiều hơn. Giờ lại còn biến ra một cái lồng bằng tiên nguyên vì mình?
Chương 1227: Chết vì tình?
Cô ấy quả thật không biết nên nói gì nữa, làm thế là chết chắc rồi còn gì!
Mạc Thanh Nhạn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, bắt đầu giãy giụa.
Ai ngờ, Tô Minh bỗng giơ tay phải đang nâng đùi Mạc Thanh Nhạn lên, cách làn váy dài vỗ lên mông cô ấy một cái, rồi hừ một tiếng: "Đừng giãy nữa, làm người khác nghĩ đi đâu giờ. Em có muốn... khụ khụ, thì cũng phải tìm lúc nào, nơi nào thích hợp chút, giờ không được".
Gương mặt Mạc Thanh Nhạn lập tức đỏ bừng. Đúng vậy, cô ấy bị Tô Minh cõng, rồi còn giãy giụa trên người anh thì có thể hiểu rồi đó, khụ khụ khụ...
Thoáng chốc, Mạc Thanh Nhạn quên hết cả nguy hiểm và cái chết đang kề cận, nín thở. Sau đó, xấu hổ dụi đầu vào cổ Tô Minh, không dám ngẩng đầu lên.
Bên ngoài.
"Lúc này rồi mà còn thồn bánh gato vào mồm người khác?"
"Tên Tô Minh kia vẫn còn trẻ quá, một mình xông vào mê cung, xác suất còn sống gần như bằng 0. Huống chi, còn dẫn theo một người, tiêu hao cỡ đó thì tiên nguyên của cậu ta còn có thể chống cự được bao lâu?"
"Suy cho cùng cũng chết, có thể chọn cách chết chung, chẳng sao cả".
"Có tình có nghĩa đó, song, có đôi khi như vậy lại càng chết nhanh hơn!"
...
Có điều, khoảng 15 phút sau, dưới vô số ánh mắt của mọi người, Tô Minh vẫn cõng Mạc Thanh Nhạn bước đi bình thường, không chút nào là mệt mỏi. Cái lồng bằng tiên nguyên bao phủ quanh người Mạc Thanh Nhạn cũng vô cùng rõ rệt.
Càng đáng sợ hơn là, Tô Minh vẫn bước đi thong dong bình tĩnh cõng Mạc Thanh Nhạn như đang đi dạo trong mê cung, thấm thoát đã vượt qua mấy chục lối rẽ. Mà mỗi một lần, anh đều không chút do dự, thoải mái lựa chọn hướng đi một cách hết sức chính xác!
Trong phút chốc, hơn triệu đôi mắt đều trợn to như chuông đồng, lộ ra vẻ khó tin.
"Tiên nguyên của anh ta là vô cùng vô tận ư? Thường thì dù là tu giả võ đạo thuộc Hồng Mông tầng chín, dưới siêu trọng lực, còn cõng một người, cùng lắm chỉ đi được mấy trăm mét thì đã có thể thấy rõ tiên nguyên bị hao đi rồi? Nhưng Tô Minh lại giống như chẳng bị hao xíu nào hết!"
"Đù! bước chân của anh ta còn nhanh hơn..."
"Sao có thể chọn đúng hết mấy chục lối rẽ vậy? Anh ta là thần tiên sao? Mà trông anh ta còn không chút do dự hay suy nghĩ nữa, cứ thế đã chọn đúng luôn".
...
Ngay cả Diễm Huyền Kình cũng nuốt nước miếng liên tục, sợ ngây người. Ông ta không biết sao Tô Minh lại làm được, chỉ biết điều ấy thật nghịch thiên. Ít nhất, bản thân ông ta là không làm được.
Giờ phút này, Huyền Võ Tiên Quy cũng cảm thấy hơi khó chịu, trên gương mặt đầy tính người chợt đổi tới đổi lui.
"Hừ", Huyền Võ Tiên Quy hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, hơn triệu người trong Chúng Sinh các có thể thấy được tốc độ của dòng khí trong mê cung chết chóc bắt đầu nhanh hơn. Vả lại, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng phương hướng của chúng chính là vọt về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Má! Đồ con rùa khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình tức điên người, chửi ầm lên.
Ai cũng có thể thấy được Huyền Võ Tiên Quy đang chơi xấu, cố tình nhúng tay vào.
Dưới sự nhúng tay đó, sức phá hoại của dòng khí ăn mòn và sát khí kia rõ ràng đã mạnh hơn gấp mười lần so với trước.
Quả nhiên, có thể thấy cái lồng vững chắc bao phủ quanh người Mạc Thanh Nhạn bắt đầu rung lắc, sắp vỡ, không thể ngăn cản được nữa!
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn trắng bệch, không kiềm được lắc đầu, cuối cùng thì hy vọng cũng chỉ là hy vọng, muốn cùng Tô Minh sống sót là không thể.
"Anh Tô, anh...", Mạc Thanh Nhạn đang định khuyên Tô Minh thả mình xuống, nhưng còn chưa nói xong, cái lồng bằng tiên nguyên quanh người cô ấy lập tức dày lên rất nhiều.
"Đây... Đây phải tốn bao nhiêu tiên nguyên chứ?", Mạc Thanh Nhạn cực kỳ đau lòng, khuyên: "Anh Tô, đừng lãng phí tiên nguyên nữa!"
Tô Minh mặc kệ cô ấy, trái lại còn cười hết sức thoải mái. Anh biết đó là Huyền Vũ Tiên Quy chơi xấu, nhưng, tôi sợ ông chắc?
Tô Minh tôi cũng chẳng có gì, mỗi tiên nguyên là nhiều. Đừng nói kho tàng huyết mạch đáng sợ tới rợn người kia, chỉ riêng cây Thế Giới thôi đã có thể cung cấp cuồn cuộn sinh mệnh lực cho anh rồi. Mà sinh mệnh lực cũng là một loại năng lượng! Hơi chuyển hóa chút là thành tiên nguyên. Cây Thế Giới có thể cung cấp vô vàn sinh mệnh lực, đồng nghĩa sẽ có vô tận tiên nguyên.
Thế nên, dù có phải tiêu tốn bao nhiêu tiên nguyên thì Tô Minh cũng không sợ.
Ngoài ra, cái mê cung chết chóc này với người khác là một vùng đất đầy nguy hiểm, nhưng với anh thì, chậc chậc...Vừa vào, anh thoáng dùng thần hồn tìm kiếm chút đã phát hiện bên trong có rất nhiều thứ tốt! Nào là dòng dung nham, binh khí, ám khí đỉnh cấp! Đủ thứ trên đời, mà hiển nhiên chúng chính là do lão Quy kia sắp xếp để lấy mạng người khác. Nhưng sao Tô Minh cứ cảm thấy, chúng đều là đồ ăn dâng lên tận miệng mình nhỉ?
Sau đó, Tô Minh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung. Tuy anh không nhìn thấy Huyền Võ Tiên Quy, nhưng anh biết nó có thể thấy mình.
Bởi vậy anh mới cười một cách đầy kiêu ngạo và hết sức khinh bỉ, khinh bỉ Huyền Võ Tiên Quy.
Thoáng chốc, trên gương mặt đầy tính người của Huyền Võ Tiên Quy chợt hiện lên vẻ xấu hổ và tàn nhẫn.
Bên ngoài đã trực tiếp nổ tung chảo.
"Á đù, Tô Minh điên rồi hả? Thật sự vì Mạc Thanh Nhạn mà không muốn sống nữa ư? Giờ cái lồng bằng tiên nguyên quanh người Mạc Thanh Nhạn chắc phải mạnh hơn trước gấp mười lần ấy nhỉ? Với cái lồng kiểu ấy thì dù là Hồng Mông tầng chín cũng không chịu nổi 15 phút nữa là!"
Chương 1228: Siêu trọng lực khủng bố
"Đến tận giờ mà Tô Minh vẫn còn có thể tạo ra một cái lồng đầy tiên nguyên như vậy? Quả là đáng sợ!"
"Tô Minh cứng đầu đấy chứ? Nụ cười mà khi anh ta ngẩng đầu lên ban nãy rõ ràng là tỏ ra khinh bỉ! Khinh bỉ lão Quy!"
"Mấy người có phát hiện không? Hình như bước chân của Tô Minh nhanh hơn đó!"
Sau đó, Huyền Võ Tiên Quy trực tiếp phun ra mấy chữ: "Siêu trọng lực tăng gấp đôi, gấp đôi, lại gấp đôi!"
Chẳng phải cậu trâu lắm hả? Thích cõng người khác ư? Bước chân thong dong như đang đi dạo hả? Vậy làm siêu trọng lực tăng lên mấy chục lần nữa đi, để xem cậu chết như thế nào, còn cười được nữa không!
Huyền Võ Tiên Quy quá tức giận nên giọng nói cũng không nhỏ. Vì vậy, mọi người thuộc Chúng Sinh các trên chiến trường cổ ở bên ngoài đều nghe thấy. Thoáng chốc, đầu óc họ chợt nổ ầm ầm, hết sức hoảng sợ, rồi không khỏi nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt đầy thương xót. Giờ, dưới dòng khí ăn mòn và sát khí kia, hơn nữa, siêu trọng lực trong mê cung còn mạnh lên rất nhiều lần thì Tô Minh chết chắc rồi! Vả lại, đó là do anh tự làm tự chịu! Tô Minh anh có trâu thì cũng đừng kiêu ngạo như vậy, không nên ngẩng đầu, khinh bỉ cười lão Quy kia! Thiệt tình, chán sống rồi hả? Mới sống chưa đến 10 ngàn năm đã cảm thấy đủ rồi à?
Có điều, giờ phút này, nếu có người quan sát một cách kỹ càng Huyền Võ Tiên Quy sẽ phát hiện nó có đôi chút khác lạ. Hình như cơ thể khổng lồ như một ngọn núi của nó chợt run lên một cái.
Có vẻ, ban nãy nó dùng suy nghĩ liên lạc với mê cung chết chóc, khiến siêu trọng lực bên trong mạnh lên nhiều như vậy cũng không phải là chẳng trả một cái giá nào. Rõ ràng, làm vậy cũng khiến Huyền Võ Tiên Quy tiêu hao rất lớn.
Nghĩ kỹ lại thì cũng bình thường thôi. Nếu không trả bất cứ cái giá nào mà có thể tùy tiện điều khiển trọng lực trong mê cung thì chẳng phải là vô địch rồi? Nếu muốn thì có khiến siêu trọng lực mạnh lên không giới hạn, dẫn đến sức mạnh của nó cũng tăng lên vô hạn ư? Đương nhiên là không thể nào!
Song, mặc kệ thế nào, lúc này dù Huyền Võ Tiên Quy có tức đến mức muốn sớm thấy Tô Minh chết một cách thê thảm thế nào, thì cũng phải kiên nhẫn làm siêu trọng lực mạnh lên dần dần.
Rõ ràng có thể thấy được, cơ thể Tô Minh cũng run lên.
Nhưng mà! Sau đó lại trở nên bình thường, ngay cả sắc mặt cũng không chút thay đổi, hô hấp đều đều, bước chân vẫn vững vàng như cũ, chẳng có gì là quá sức.
Cảnh tượng ấy cũng khiến cho rất nhiều chấn động đến nỗi muồn quỳ xuống lạy anh.
Tuy không tự mình cảm nhận, nhưng cũng đoán được lúc này, trong tình trạng siêu trọng lực mạnh lên nhiều như vậy, sức ép mà Tô Minh phải chịu đựng khi cõng Mạc Thanh Nhạn sẽ đáng sợ như thế nào!
Đám người lão Hồng đã nhanh chóng tính toán, từ lúc Mạc Thanh Nhạn bước vào mê cung thì gần như đã bị siêu trọng lực bên trong ép đến mức không bước ra nổi một bước. Mà với cảnh giới của Mạc Thanh Nhạn, cộng cả sức mạnh, pháp tắc lẫn tiên nguyên vô, có thể khiến cô ấy di chuyển được dưới sức ép khoảng 10 ngàn Long lực.
Vậy thì, giờ nó đã tăng lên gấp mấy lần, chính là từ 10 ngàn lên 20 ngàn, rồi 40 ngàn, sau đó là 80 ngàn.
Siêu trọng lực với sức ép 80 ngàn Long lực!
Lão Hồng chỉ có thể nói, ngay cả bà ta, dưới sức ép ấy thì đừng nói bước đi, e rằng nhấc chân thôi đã không làm nổi rồi. Thậm chí, vì siêu trọng lực khủng bố ấy mà xương cốt, máu huyết trong cơ thể còn bị dập nát nữa là!
Nhưng Tô Minh chẳng những có thể làm được một cách dễ dàng, sắc mặt, hô hấp đều rất bình tĩnh, đã thế còn cõng Mạc Thanh Nhạn, tiếp tục bước đi đầy thong dong.
Điều này...
Giờ đây, khuôn mặt lão Hồng và vô số người thuộc Chúng Sinh các đều run rẩy như bị giật kinh phong, đúng là gặp quỷ mà!
Thật sự hết sức kỳ lạ luôn!
Có điều, thực tế Tô Minh cũng không thoải mái gì. Trước mắt thì sức mạnh cơ thể anh chỉ khoảng hơn 80 ngàn thôi. Cơ bản thì lúc này cũng đã đến giới hạn của anh rồi.
May mà, sự hiểu biết về pháp nguyên không gian của Tô Minh đã đến một mức độ khủng bố, khủng bố đến nỗi anh đã sáng tạo ra một thần thông là không gian bài xích. Nó nghĩa là lợi dụng sự khống chế đáng sợ về pháp nguyên không gian, hình thành một không gian nhỏ, khiến nó đi ngược lại đạo không gian.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Minh thử sử dụng cái thần thông về pháp nguyên không gian cực kỳ khó này. Nó được anh đặt cho cái tên là không gian bài xích, bị anh dùng lên chân mình.
Vốn dĩ, lực đẩy của không gian bài xích dưới chân Tô Minh đủ để khiến anh bay vọt lên trời. Nhưng giờ, có trọng lực hơn 80 ngàn Long lực đè ép, nên chúng đã hình thành một loại giằng co.
Mà hiệu quả rõ rệt nhất chính là khiến siêu trọng lực hơn 80 ngàn Long lực kia biến thành chỉ hơn 30 ngàn Long lực, làm Tô Minh có thể dễ dàng cõng Mạc Thanh Nhạn bước tiếp.
"Không thể nào!", Tô Minh thì thoải mái, nhưng Huyền Võ Tiên Quy lại nổi giận, thậm chí đôi mắt to kinh người kia cũng bắt đầu trở nên u ám, kinh ngạc, chấn động.
Huyền Võ Tiên Quy là người đề ra siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, nên biết rất rõ sự đáng sợ của nó. Nói thật, giờ có ném bất cứ một tu giả võ đạo bán bộ Tru nào vào cũng không thể làm được như Tô Minh.
Chương 1229: Cảnh giới Tru
Cảnh giới Tru chính là cảnh giới sau cảnh giới Hồng.
Giống như cảnh giới Hồng, cảnh giới Tru cũng có ba cảnh giới lớn, thứ nhất là Viết Tru Mệnh, hai là Viết Tru Vận, ba là Viết Tru Thần, cũng chính là Tam đại cảnh giới Mệnh, Vận, Thần, mỗi một cảnh giới lớn lại phân thành chín tầng.
Điểm then chốt nhất của cảnh giới Tru là chứng tâm! Chỉ với một điểm này thôi đại khái đã vây khốn 99% hàng tỷ yêu nghiệt trong chư thiên vạn giới.
Chứng tâm, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất khó.
Phải tìm kiếm được con đường tâm cảnh của bản thân trong đại đạo mịt mờ, hàng loạt pháp nguyên, chư thiên triệu cổ, nói thì đơn giản, nhưng muốn làm được, khó!
Con người vĩnh viễn vĩnh viễn không thể chân chính đối diện được, vĩnh viễn là chính mình.
Những mặt tối, tà ác, do dự, không chắc chắn, yếu đuối, dục vọng trong lòng vân vân cho dù là vài cường giả đó, cho dù là những lão quái vật đã sống hàng tỷ năm cũng vẫn đều còn.
Chỉ cần có thất tình lục dục thì nội tâm sẽ phức tạp.
Mà loại phức tạp này đối với cảnh giới Tru mà nói chính là lạch trời, muốn chứng tâm, đầu tiên phải phá vỡ được sự phức tạp này, tìm kiếm nội tâm thật sự của bản thân, hơn nữa xác định kiên trì nội tâm của mình mới là chứng tâm.
Hàng tỷ võ giả trên thế giới, đứng trước cảnh giới Tru, nếu như may mắn có được thiên tài địa bảo đỉnh cấp gì đó, hoặc là nhận được truyền thừa dẫn dắt của cường giả gì đó, hoặc nữa là có đại năng đỉnh cấp chỉ điểm, tưới thẫm thì đại khái đều có thể bước vào cảnh giới Hồng. Nhưng cảnh giới Hồng cũng là điểm cuối cùng của những người này.
Cảnh giới Tru bên trên cảnh giới Hồng hoàn toàn không thể dựa vào bất cứ ngoại lực nào! Như vậy cũng tạo thành cảnh giới Tru và cảnh giới Hồng trông có vẻ như tính lần lượt, nhưng trên thực tế, võ giả cảnh giới Hồng trong chư thiên vạn giới dù là cảnh giới Hồng Mông cũng đều có thể tìm thấy hàng ngàn hàng vạn người, nhưng cảnh giới Tru lại cực kỳ hiếm thấy.
Không nói những thứ khác, chỉ nói về Diễm Huyền Kình, trên con đường hỏa vô cùng vô cùng nghịch thiên, sớm đã đạt đến đỉnh phong trong cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong từ hơn một tỷ năm trước rồi, trong hơn tỷ năm nay, Diễm Huyền Kình vẫn có tiến bộ vượt bậc, Diễm Huyền Kình hiện tại có thể dễ dàng nghiền chết tám người mười người võ giả cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong cùng lúc vây công ông, đủ để thấy rõ hàm lượng của cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong của Diễm Huyền Kình này có bao nhiêu đáng sợ, nội tình sâu như thế nào, nhưng cho tới trước mắt, Diễm Huyền Kình vẫn chưa tiếp xúc qua với bất cứ thứ gì về cảnh giới Tru.
Có thể thấy được sự khó khăn và hiếm có của cảnh giới Tru.
Mà đối với Huyền Võ Tiên Quy, dưới tình huống tự bản thân đã dốc toàn lực để thôi động siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, cho dù là võ giả cảnh giới bán bộ Tru Mệnh cũng không thể chống đỡ, nhưng một tên nhãi ranh thấp kém đến cảnh giới Hồng Minh cũng không phải như Tô Minh lại có thể nhẹ nhàng làm được.
Chấn động kịch liệt có thừa, còn có cả sỉ nhục.
"Không tin nữa!", Huyền Võ Tiên Quy thì thào tự nói, thanh âm giống như tiếng thì thầm của một con cự thú hư không, thanh âm chói tai sắc bén, rơi vào trong tai khiến trái tim người nghe như muốn dừng đập vậy.
Cùng với tự nói, Huyền Võ Tiên Quy hai mắt sáng lên, nhìn về phía mê cung chết chóc.
Thân hình quái vật khổng lồ của Huyền Võ Tiên Quy rõ ràng lần nữa run lên, lần này, cho dù là một vài đệ tử bình thường của Chúng Sinh các cũng đều có thể nhìn ra, Huyền Võ Tiên Quy tựa hồ có chút tiêu hao, tựa hồ có chút đã cố hết sức.
"Vô liêm sỉ!", Diễm Huyền Kình nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận nỗi không thể chém Huyền Võ Tiên Quy ra thành tám đoạn, nhưng lại không thể làm gì.
Trong mê cung chết chóc, thân hình Tô Minh lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã xuống. Có điều, cũng chỉ dừng lại lảo đảo một cái, tiếp theo lại giữ vững được bước chân, vững vàng cõng Mạc Thanh Nhạn, tựa hồ lảo đảo vừa nãy chỉ là ảo giác.
"Lão Quy đó dường như miễn cưỡng điều động tất cả siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, tập trung bám theo Tô Minh, nếu như vậy thì mức độ trọng lực của siêu trọng lực lần nữa bạo tăng! Đây là nguyên nhân khiến tên tiểu tạp chủng đó đột nhiên lảo đảo, nhưng tên tiểu tạp chủng đó cũng chỉ lảo đảo mà thôi! Thấy quỷ rồi!", lão Hồng thì thào tự nói, đã nhìn ra được.
Lão Hồng nhìn rất thấu đáo.
Huyền Võ Tiên Quy quả thực khống chế trọng lực tập trung bên trong mê cung chết chóc, toàn bộ tập trung ngưng tụ đuổi theo Tô Minh.
Dựa vào tính toán của Huyền Võ Tiên Quy, lúc này, siêu trọng lực mà Tô Minh nhận phải đại khái đạt tới trên 150000 long lực, con số này cho dù là bản thân Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút khó khăn, cũng không thể khống chế được.
Nhưng Tô Minh...
Huyền Võ Tiên Quy há hốc miệng, trên gương mặt biến hóa thành người thần sắc không ngừng dao động, âm trầm bất định, như sắp nhỏ nước rồi, đến hô hấp của Huyền Võ Tiên Quy cũng bắt đầu nặng nề, hít thở một cái phảng phất như muốn hủy diệt chôn vùi luôn hòn đảo nhỏ nơi cư trú của Khôi Tiên.
Có thể thấy dao động cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy lớn thế nào.
Thậm chí hơn, Huyền Võ Tiên Quy còn có chút hối hận, hối hận vì đã để Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tiến vào trong mê cung chết chóc, nên vừa vào đã giết chết Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn mới là điều ổn thỏa nhất.
"Cũng may, đây mới chỉ là bắt đầu, cậu ta sẽ có lúc kiệt lực, cũng không thể không chút sơ xuất nào, suy cho cùng cậu ta vẫn phải chết", sau vài lượt hô hấp, Huyền Võ Tiên Quy tự an ủi bản thân, tinh thần ổn định lại được chút.
Còn Tô Minh lúc này đã cõng Mạc Thanh Nhạn vượt qua ước chừng hàng trăm thông đạo rồi.
Mỗi lần lựa chọn thông đạo đều tuyệt đối chính xác.
Mỗi lần lựa chọn thông đạo đều không cần đến một chút thời gian do dự nào.
Chương 1230: Lựa chọn sai lầm sao?
Bỗng nhiên.
“Ầm!”, khí tức của Tô Minh điên cuồng dao động, không kiêng nể gì mà dao động, vậy… vậy mà đột phá rồi…
Đúng, dưới con mắt của tất cả mọi người.
Tô Minh từ cảnh giới bán hộ Hồng Minh thăng cấp lên thành Hồng Minh.
Đừng xem thường sự đột phá của một cảnh giới, nó chính là ‘trạm kiểm soát’ giữa cảnh giới Kiếp và cảnh giới Hồng.
Chỉ có tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng mới hiểu rõ nút thắt này khó đột phá như thế nào.
Nhớ lại lúc đầu khi bọn họ đột phá, thế nhưng phải hao phí một cái giá và sức lực rất lớn, còn có cả thời gian, thậm chí còn phải đặc biệt tìm cường giả cực mạnh tới để canh giữ và chuẩn bị trước trong rất nhiều năm.
Lại nhìn Tô Minh xem.
Hoàn toàn không nói nên lời!
Cứ vậy tiến lên, chẳng có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cứ như vậy dễ dàng đột phá.
Đây là phá bỏ thút thắt trong truyền thuyết đó sao?
Là tâm ma trong truyền thuyết sao?
Sau khi đột phá cảnh giới phải ổn thỏa sắp xếp lại sao?
Cái gì cũng không có liền đột phá rồi?
Hơn nữa, xem ra sau khi Tô Minh đột phá còn vô cùng ổn định, hoàn toàn không giống như người vừa mới đột phá! Đúng vậy, quả thực không giống như một người vừa đột phá, bởi vừa đột phá Tô Minh đã là cảnh giới Hồng Minh tầng bốn, mà không phải là Hồng Minh tầng một!
“Yêu nghiệt, yêu nghiệt đỉnh cấp, tên nhóc này nếu không chết thì thành tựu trong tương lai…”, gương mặt lão Hồng đã có chút tái nhợt, càng thêm một phần sợ hãi, bà ta đường đường là một lão quái vật siêu cấp cứ như vậy bị thiên phú của một thanh niên chưa tới 10.000 tuổi dọa tới mức mềm nhũn hai chân.
Bên trong mê cung chết chóc.
Tô Minh cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trên thực tế, trước đó anh đã rất kiên vững chắc rồi, muốn đột phá chỉ cần hấp thụ những chí bảo như linh mạch cực phẩm…, dần dần từng bước liền có thể đột phá, nhưng những ngày gần đây vẫn luôn cưỡng ép đè nén với mục đích mài giũa nền tảng càng khủng bố hơn.
Hiệu quả không tồi.
Mượn nguồn siêu trọng lực điên rồ trong mê cung chết chóc kia để ‘đánh bóng’ nền tảng, hiệu quả khá tốt, cũng thuận theo đó đột phá.
“Nếu như vậy, chắc hẳn cường độ cơ thể lại được nâng lên một tầm cao mới. Cho dù chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh cơ thể, bóp chết một tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng chín bình thường cũng giống như đè nát một con kiến vậy”, trong lòng Tô Minh thầm nghĩ: “Một khi thi triển ra toàn bộ thủ đoạn, sức mạnh thân thể thuần túy cuối cùng sẽ đột phá tới 100.000+ long lực, đạt đến một cấp độ mới”.
Nhìn chung, sự tăng vọt về sức mạnh chiến đấu thực tế do đột phá mang lại là hiệu ứng nhân đôi.
“Còn phải cảm ơn con rùa già đó!”, tâm trạng của Tô Minh rất tốt, ngay cả bước chân cũng khoan khoái hơn vài phần.
Đúng vậy, là những bước chân vui sướng.
Nếu một màn này rơi vào mắt Huyền Võ Tiên Quy chắc chắn sẽ khiến nó tức chết!
Thời gian dần trôi.
Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua.
Tô Minh cõng theo Mạc Thanh Nhạn đã thông qua hơn 500 sự lựa chọn đường đi.
Mỗi một cái vẫn chính xác như cũ.
Những người đang dõi theo đều há mồm trợn mắt.
Mà lần này là lối đi thứ 501.
Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Minh vẫn sẽ dễ dàng qua cửa như những lần trước, không ai có thể ngờ tới rằng anh cõng theo Mạc Thanh Nhạn vậy mà dừng lại bước chân.
Trời ạ, kịch hay tới rồi.
Bên ngoài, hàng triệu người của Chúng Sinh các trong nháy mắt đều nín thở, trừng to mắt dõi theo từng chuyển động của anh.
Huyền Võ Tiên Quy cũng tương tự, cảm xúc cũng kịch liệt dao động.
Mà Diễm Huyền Kình lại căng thẳng xoa tay.
“Anh Tô, sao… sao thế?”, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng hỏi, trong đôi mắt xinh đẹp vì Tô Minh mang theo vẻ lo lắng, không nhịn được càng quấn chặt lấy cổ của anh, chiếc đầu nhỏ cũng áp chặt theo.
Vào lúc này, tổng cộng có tám cánh cửa trong con đường không gian.
Tám cánh cửa này xem ra trông giống hệt nhau, khí tức cũng đồng nhất, hơn nữa, dường như mỗi một cánh cửa đều đang tự quay.
Mà phía sau tám cánh cửa này chỉ có một cánh cửa là lối vào chính xác của lối đi tiếp theo, bảy cái còn lại chỉ cần đẩy ra, anh liền phải đối mặt với dòng nước trời ăn mòn cuồn cuộn, với sự vây khóa trong nháy mắt của hàng trăm triệu vũ khí được ẩn giấu…
Tô Minh, có thể lựa chọn chuẩn xác không?
Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm về phía anh.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Minh tùy ý quét mắt nhìn tám cánh cửa trước mắt, sau đó, bỗng nhiên lao vụt về phía một trong số đó.
“Đừng!”, Diễm Huyền Kình ở bên ngoài hét lên một tiếng, sắc mặt thoắt cái trở nên nhợt nhạt.
Hàng trăm triệu người Chúng Sinh các rơi vào một mảnh náo động.
Tô Minh không thấy phía sau những cánh cửa đó là gì.
Nhưng tất cả những người khác có mặt đều có thể nhìn thấy nó.
Hiện tại, nếu Tô Minh đẩy cánh cửa này ra thì không phải là lối vào của con đường tiếp theo mà là hỏa độc!
Một biển hỏa độc mang sắc tím đen gai mắt.
Một hỏa độc gần như có linh trí, hóa ma, dày đặc đến mức hóa lỏng.
Cho dù là liếc mắt, không cần cảm nhận đều có thể chắc chắn rằng, cấp bậc của hỏa độc này đặc biệt cao, ít nhất cũng là đẳng cấp ách hỏa.
Loại hỏa độc cấp bậc này chỉ cần một tia nhỏ cũng có thể nuốt chửng và chôn vùi tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng chín rồi chăng?
Có thể nói, cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm chí mạng.
“Vù vù vù…”, tại khoảnh khắc Tô Minh thực sự muốn đẩy cánh cửa đó, Huyền Vũ Tiên Quy như nhẹ nhõm bật ra một tràng cười quái dị, đắc ý, hưng phấn, khoái chí…
Và trong số hàng triệu người của Chúng Sinh các, có không ít người không kìm được mà nheo mắt, phải biết rằng, giây tiếp theo họ sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng tàn nhẫn vô cùng, lão Hồng ở một bên thì mừng vui, vô cùng vui vẻ.
“Xùy!”, cánh cửa mở ra.
Vừa hé mở, hỏa độc hoàn toàn tinh khiết khắp trời liền ập tới.
Hỏa độc nồng đậm đó giống như một cơn hồng thủy đã tích góp dành dụm trong hàng tỷ năm, dào dạt tùy tiện, lao thẳng về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
Điều kỳ lạ là vào lúc này, mặc dù Mạc Thanh Nhạn đã kinh hãi đến chết lặng và chuẩn bị chờ đón cái chết, nhưng tiên nguyên bao quanh người cô rõ ràng càng dày dặn hơn, càng mạnh hơn, hơn nữa, còn kèm theo đó là một tầng lực sinh mệnh dồi dào, chồng chất như vậy, có thể tưởng tượng được khả năng phòng ngự mạnh mẽ đến mức nào.
"Đù, bên trong thành quả nhiên là mê cung! Còn... còn cực kỳ rắc rối!"
"Từ cổng chính đến cổng sau tổng cộng có hơn 10 ngàn lối đi, đi nhầm một cái thôi là khỏi ra".
"Trong mê cung có... có dòng khí ăn mòn, mà còn càng ngày càng nồng. Thế nên, dù biết lối đi chính xác thì cũng phải nhanh, không thì chắc sẽ bị ăn mòn thành một đống máu loãng nhỉ?"
"Đằng sau những lối đi sai có thể là dòng dung nham nóng chảy đáng sợ, hoặc một con hồn thú thái cổ, hay những cơ quan trí mạng... Trời đất ơi!"
"Nhìn bước chân của Mạc Thanh Nhạn thì hình như... hình như rất nặng nề! Đó là trọng lực, siêu trọng lực, pháp nguyên siêu trọng lực! Trong mê cung ấy thế mà còn bố trí cả pháp nguyên siêu trọng lực!"
"Mấy người có để ý đến nhịp thở của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn không? Hình như... trong mê cung kia không có chút tiên linh khí nào hết. Từ khi bắt đầu, hoàn toàn là tự tiêu hao, đừng mong thông qua việc hít thở, hấp thu tiên linh khí để bổ sung tiên nguyên đã hao tổn. Điều này thật là đáng sợ!"
"Đáng sợ nhất là trong hơn 10 ngàn lối đi kia, chỉ có một cái đúng, còn lại đều là sai. Đã thế, những lối đi đó còn không ngừng thay đổi, biến hóa. Dù ban đầu anh có chọn đúng, nhưng khi đi, nếu không thay đổi hướng đúng lúc, vậy sẽ biến thành sai. Cho hỏi, thế thì sao có thể đi ra khỏi mê cung?"
"Lão Quy kia còn không bằng giết Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn luôn, để chết dứt khoát xíu!"
...
Hơn triệu đệ tử và ban lãnh đạo Chúng Sinh các đều sợ ngây người! Thậm chí, nhiều người còn há hốc mồm, quên cả thở.
"...", gương mặt Diễm Huyền Kình run rẩy, ông ta từng chứng kiến sự khủng bố của mê cung chết chóc, nên đã không còn hy vọng gì nữa. Nhưng không ngờ, khi cách hàng tỷ năm, mê cung này còn tiến hóa.
Hồi đó, tuy mê cung chết chóc cũng rất mất trí, đi vô là chắc chắc sẽ chết. Nhưng, ít ra cũng không đến nỗi lối đi tự mình thay đổi biến hóa, ít nhất cũng còn có 0.00001% qua được.
Giờ, lối đi tự động thay đổi, cắt ghép thì xác suất ấy đã thành con số 0!
Lúc này, bên trong mê cung chết chóc.
"Anh Tô, anh... anh đi một mình đi!", Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng nói, tuy không lớn, nhưng lại rất rõ ràng và tràn đầy chua sót, bất lực.
Khi vừa bước vào mê cung, Mạc Thanh Nhạn đã cảm thấy hết sức tuyệt vọng. Chưa nói tới cái khác, riêng việc bước đi thôi đã khó như lên trời!
Siêu trọng lực trong mê cung quá khủng bố, cứ mỗi bước đi đều tiêu hao rất nhiều tiên nguyên để chống cự lại nó. Cô ấy vừa đi mấy bước thôi mà tiên nguyên trong cơ thể đã sắp hao hết. Mà bên trong, còn không có chút tiên linh khí nào để bổ sung. Vậy thì kết quả có thể hiểu rồi đó.
Càng đừng nói lúc này, cô ấy đã có chút không chịu nổi sức ép của sát khí và dòng khí ăn mòn xung quanh.
Mạc Thanh Nhạn dám nói, mình sẽ nhanh chóng chết đi thôi.
Cũng vì vậy, cô ấy mới gọi Tô Minh là anh Tô thay vì là Tô Minh. Đây chỉ là một mong ước nho nhỏ trong lòng Mạc Thanh Nhạn mà thôi. Khi thấy Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết nhõng nhẽo gọi Tô Minh là anh Tô, cô ấy cũng hơi ngại, nhưng cũng có chút mong mỏi.
Suy cho cùng, Mạc Thanh Nhạn vẫn ngại ngùng, trong khoảng thời gian ở chung với Tô Minh, hai người đã nắm tay, hôn nhau, thậm chí là làm những việc xấu hổ hơn, chỉ thiếu mỗi bước cuối cùng. Tuy cô ấy đã coi mình là người của Tô Minh, nhưng vẫn ngại gọi Tô Minh là anh Tô. Có điều, giờ Mạc Thanh Nhạn có thể xác định mình sắp chết, vậy có gì phải ngại? Đó chỉ là một mong muốn nhỏ nhoi trước khi chết thôi, còn gì mà không dám?
"Đi một mình? Vậy chán lắm", song, Tô Minh nào biết trong lòng Mạc Thanh Nhạn có nhiều suy nghĩ và cảm xúc như vậy. Anh chỉ cười, sau đó bỗng đứng trước mặt cô ấy, hơi khom lưng xuống, nói: "Vòng hai tay lên cổ anh đi, anh cõng em".
"Hả?", Mạc Thanh Nhạn kinh ngạc, cũng hết sức cảm động, nhưng vẫn cắn đôi môi đỏ mọng, nghiêm túc lắc đầu: "Anh Tô, dù không có em kéo chân anh, em... em... em cũng cảm thấy anh không thể nào sống sót đi ra khỏi mê cung này. Huống chi, em còn kéo chân anh?"
Lúc cô ấy nói vậy, đôi mắt xinh đẹp đã đỏ hoe.
Lý trí nói với Mạc Thanh Nhạn, dù cô ấy không kéo chân anh thì Tô Minh cũng sẽ chết. Có điều là chết sau mình thôi. Hơn nữa, dù Tô Minh có vượt qua mê cung này thì bên ngoài còn có Huyền Võ Tiên Quy nữa, lại có bao nhiêu xác suất có thể sống sót?
Cô ấy không muốn nghĩ đến những điều đó, chỉ biết tự an ủi và thôi miên mình chỉ cần cô ấy không làm vướng chân Tô Minh thì anh còn có thể sống sót.
"Thanh Nhạn, em đó! Vẫn chẳng biết người đàn ông của mình mạnh đến mức nào!", Tô Minh chọc cô ấy, sau đó dứt khoát cõng Mạc Thanh Nhạn lên.
Không những thế, sau khi anh cõng Mạc Thanh Nhạc lên, còn có một lớp màng bọc bằng tiên nguyên chợt hình thành rồi bao phủ lấy cô ấy.
Cường độ cơ thể của Tô Minh có thể chống chọi với sát khí và dòng khí ăn mòn trong mê cung, nhưng Mạc Thanh Nhạn lại không thể!
"Anh Tô, đừng mà! Mau bỏ cái lồng bằng tiên nguyên đi!", Mạc Thanh Nhạn rất cảm động, nhưng cũng hết sức sốt ruột. Tô Minh làm thế là muốn chết hay gì!
Vốn dĩ, cõng mình đã... đã khiến tiên nguyên của anh tiêu hao nhiều hơn. Giờ lại còn biến ra một cái lồng bằng tiên nguyên vì mình?
Chương 1227: Chết vì tình?
Cô ấy quả thật không biết nên nói gì nữa, làm thế là chết chắc rồi còn gì!
Mạc Thanh Nhạn cắn chặt đôi môi đỏ mọng, bắt đầu giãy giụa.
Ai ngờ, Tô Minh bỗng giơ tay phải đang nâng đùi Mạc Thanh Nhạn lên, cách làn váy dài vỗ lên mông cô ấy một cái, rồi hừ một tiếng: "Đừng giãy nữa, làm người khác nghĩ đi đâu giờ. Em có muốn... khụ khụ, thì cũng phải tìm lúc nào, nơi nào thích hợp chút, giờ không được".
Gương mặt Mạc Thanh Nhạn lập tức đỏ bừng. Đúng vậy, cô ấy bị Tô Minh cõng, rồi còn giãy giụa trên người anh thì có thể hiểu rồi đó, khụ khụ khụ...
Thoáng chốc, Mạc Thanh Nhạn quên hết cả nguy hiểm và cái chết đang kề cận, nín thở. Sau đó, xấu hổ dụi đầu vào cổ Tô Minh, không dám ngẩng đầu lên.
Bên ngoài.
"Lúc này rồi mà còn thồn bánh gato vào mồm người khác?"
"Tên Tô Minh kia vẫn còn trẻ quá, một mình xông vào mê cung, xác suất còn sống gần như bằng 0. Huống chi, còn dẫn theo một người, tiêu hao cỡ đó thì tiên nguyên của cậu ta còn có thể chống cự được bao lâu?"
"Suy cho cùng cũng chết, có thể chọn cách chết chung, chẳng sao cả".
"Có tình có nghĩa đó, song, có đôi khi như vậy lại càng chết nhanh hơn!"
...
Có điều, khoảng 15 phút sau, dưới vô số ánh mắt của mọi người, Tô Minh vẫn cõng Mạc Thanh Nhạn bước đi bình thường, không chút nào là mệt mỏi. Cái lồng bằng tiên nguyên bao phủ quanh người Mạc Thanh Nhạn cũng vô cùng rõ rệt.
Càng đáng sợ hơn là, Tô Minh vẫn bước đi thong dong bình tĩnh cõng Mạc Thanh Nhạn như đang đi dạo trong mê cung, thấm thoát đã vượt qua mấy chục lối rẽ. Mà mỗi một lần, anh đều không chút do dự, thoải mái lựa chọn hướng đi một cách hết sức chính xác!
Trong phút chốc, hơn triệu đôi mắt đều trợn to như chuông đồng, lộ ra vẻ khó tin.
"Tiên nguyên của anh ta là vô cùng vô tận ư? Thường thì dù là tu giả võ đạo thuộc Hồng Mông tầng chín, dưới siêu trọng lực, còn cõng một người, cùng lắm chỉ đi được mấy trăm mét thì đã có thể thấy rõ tiên nguyên bị hao đi rồi? Nhưng Tô Minh lại giống như chẳng bị hao xíu nào hết!"
"Đù! bước chân của anh ta còn nhanh hơn..."
"Sao có thể chọn đúng hết mấy chục lối rẽ vậy? Anh ta là thần tiên sao? Mà trông anh ta còn không chút do dự hay suy nghĩ nữa, cứ thế đã chọn đúng luôn".
...
Ngay cả Diễm Huyền Kình cũng nuốt nước miếng liên tục, sợ ngây người. Ông ta không biết sao Tô Minh lại làm được, chỉ biết điều ấy thật nghịch thiên. Ít nhất, bản thân ông ta là không làm được.
Giờ phút này, Huyền Võ Tiên Quy cũng cảm thấy hơi khó chịu, trên gương mặt đầy tính người chợt đổi tới đổi lui.
"Hừ", Huyền Võ Tiên Quy hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, hơn triệu người trong Chúng Sinh các có thể thấy được tốc độ của dòng khí trong mê cung chết chóc bắt đầu nhanh hơn. Vả lại, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng phương hướng của chúng chính là vọt về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Má! Đồ con rùa khốn kiếp!", Diễm Huyền Kình tức điên người, chửi ầm lên.
Ai cũng có thể thấy được Huyền Võ Tiên Quy đang chơi xấu, cố tình nhúng tay vào.
Dưới sự nhúng tay đó, sức phá hoại của dòng khí ăn mòn và sát khí kia rõ ràng đã mạnh hơn gấp mười lần so với trước.
Quả nhiên, có thể thấy cái lồng vững chắc bao phủ quanh người Mạc Thanh Nhạn bắt đầu rung lắc, sắp vỡ, không thể ngăn cản được nữa!
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn trắng bệch, không kiềm được lắc đầu, cuối cùng thì hy vọng cũng chỉ là hy vọng, muốn cùng Tô Minh sống sót là không thể.
"Anh Tô, anh...", Mạc Thanh Nhạn đang định khuyên Tô Minh thả mình xuống, nhưng còn chưa nói xong, cái lồng bằng tiên nguyên quanh người cô ấy lập tức dày lên rất nhiều.
"Đây... Đây phải tốn bao nhiêu tiên nguyên chứ?", Mạc Thanh Nhạn cực kỳ đau lòng, khuyên: "Anh Tô, đừng lãng phí tiên nguyên nữa!"
Tô Minh mặc kệ cô ấy, trái lại còn cười hết sức thoải mái. Anh biết đó là Huyền Vũ Tiên Quy chơi xấu, nhưng, tôi sợ ông chắc?
Tô Minh tôi cũng chẳng có gì, mỗi tiên nguyên là nhiều. Đừng nói kho tàng huyết mạch đáng sợ tới rợn người kia, chỉ riêng cây Thế Giới thôi đã có thể cung cấp cuồn cuộn sinh mệnh lực cho anh rồi. Mà sinh mệnh lực cũng là một loại năng lượng! Hơi chuyển hóa chút là thành tiên nguyên. Cây Thế Giới có thể cung cấp vô vàn sinh mệnh lực, đồng nghĩa sẽ có vô tận tiên nguyên.
Thế nên, dù có phải tiêu tốn bao nhiêu tiên nguyên thì Tô Minh cũng không sợ.
Ngoài ra, cái mê cung chết chóc này với người khác là một vùng đất đầy nguy hiểm, nhưng với anh thì, chậc chậc...Vừa vào, anh thoáng dùng thần hồn tìm kiếm chút đã phát hiện bên trong có rất nhiều thứ tốt! Nào là dòng dung nham, binh khí, ám khí đỉnh cấp! Đủ thứ trên đời, mà hiển nhiên chúng chính là do lão Quy kia sắp xếp để lấy mạng người khác. Nhưng sao Tô Minh cứ cảm thấy, chúng đều là đồ ăn dâng lên tận miệng mình nhỉ?
Sau đó, Tô Minh không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía không trung. Tuy anh không nhìn thấy Huyền Võ Tiên Quy, nhưng anh biết nó có thể thấy mình.
Bởi vậy anh mới cười một cách đầy kiêu ngạo và hết sức khinh bỉ, khinh bỉ Huyền Võ Tiên Quy.
Thoáng chốc, trên gương mặt đầy tính người của Huyền Võ Tiên Quy chợt hiện lên vẻ xấu hổ và tàn nhẫn.
Bên ngoài đã trực tiếp nổ tung chảo.
"Á đù, Tô Minh điên rồi hả? Thật sự vì Mạc Thanh Nhạn mà không muốn sống nữa ư? Giờ cái lồng bằng tiên nguyên quanh người Mạc Thanh Nhạn chắc phải mạnh hơn trước gấp mười lần ấy nhỉ? Với cái lồng kiểu ấy thì dù là Hồng Mông tầng chín cũng không chịu nổi 15 phút nữa là!"
Chương 1228: Siêu trọng lực khủng bố
"Đến tận giờ mà Tô Minh vẫn còn có thể tạo ra một cái lồng đầy tiên nguyên như vậy? Quả là đáng sợ!"
"Tô Minh cứng đầu đấy chứ? Nụ cười mà khi anh ta ngẩng đầu lên ban nãy rõ ràng là tỏ ra khinh bỉ! Khinh bỉ lão Quy!"
"Mấy người có phát hiện không? Hình như bước chân của Tô Minh nhanh hơn đó!"
Sau đó, Huyền Võ Tiên Quy trực tiếp phun ra mấy chữ: "Siêu trọng lực tăng gấp đôi, gấp đôi, lại gấp đôi!"
Chẳng phải cậu trâu lắm hả? Thích cõng người khác ư? Bước chân thong dong như đang đi dạo hả? Vậy làm siêu trọng lực tăng lên mấy chục lần nữa đi, để xem cậu chết như thế nào, còn cười được nữa không!
Huyền Võ Tiên Quy quá tức giận nên giọng nói cũng không nhỏ. Vì vậy, mọi người thuộc Chúng Sinh các trên chiến trường cổ ở bên ngoài đều nghe thấy. Thoáng chốc, đầu óc họ chợt nổ ầm ầm, hết sức hoảng sợ, rồi không khỏi nhìn về phía Tô Minh bằng ánh mắt đầy thương xót. Giờ, dưới dòng khí ăn mòn và sát khí kia, hơn nữa, siêu trọng lực trong mê cung còn mạnh lên rất nhiều lần thì Tô Minh chết chắc rồi! Vả lại, đó là do anh tự làm tự chịu! Tô Minh anh có trâu thì cũng đừng kiêu ngạo như vậy, không nên ngẩng đầu, khinh bỉ cười lão Quy kia! Thiệt tình, chán sống rồi hả? Mới sống chưa đến 10 ngàn năm đã cảm thấy đủ rồi à?
Có điều, giờ phút này, nếu có người quan sát một cách kỹ càng Huyền Võ Tiên Quy sẽ phát hiện nó có đôi chút khác lạ. Hình như cơ thể khổng lồ như một ngọn núi của nó chợt run lên một cái.
Có vẻ, ban nãy nó dùng suy nghĩ liên lạc với mê cung chết chóc, khiến siêu trọng lực bên trong mạnh lên nhiều như vậy cũng không phải là chẳng trả một cái giá nào. Rõ ràng, làm vậy cũng khiến Huyền Võ Tiên Quy tiêu hao rất lớn.
Nghĩ kỹ lại thì cũng bình thường thôi. Nếu không trả bất cứ cái giá nào mà có thể tùy tiện điều khiển trọng lực trong mê cung thì chẳng phải là vô địch rồi? Nếu muốn thì có khiến siêu trọng lực mạnh lên không giới hạn, dẫn đến sức mạnh của nó cũng tăng lên vô hạn ư? Đương nhiên là không thể nào!
Song, mặc kệ thế nào, lúc này dù Huyền Võ Tiên Quy có tức đến mức muốn sớm thấy Tô Minh chết một cách thê thảm thế nào, thì cũng phải kiên nhẫn làm siêu trọng lực mạnh lên dần dần.
Rõ ràng có thể thấy được, cơ thể Tô Minh cũng run lên.
Nhưng mà! Sau đó lại trở nên bình thường, ngay cả sắc mặt cũng không chút thay đổi, hô hấp đều đều, bước chân vẫn vững vàng như cũ, chẳng có gì là quá sức.
Cảnh tượng ấy cũng khiến cho rất nhiều chấn động đến nỗi muồn quỳ xuống lạy anh.
Tuy không tự mình cảm nhận, nhưng cũng đoán được lúc này, trong tình trạng siêu trọng lực mạnh lên nhiều như vậy, sức ép mà Tô Minh phải chịu đựng khi cõng Mạc Thanh Nhạn sẽ đáng sợ như thế nào!
Đám người lão Hồng đã nhanh chóng tính toán, từ lúc Mạc Thanh Nhạn bước vào mê cung thì gần như đã bị siêu trọng lực bên trong ép đến mức không bước ra nổi một bước. Mà với cảnh giới của Mạc Thanh Nhạn, cộng cả sức mạnh, pháp tắc lẫn tiên nguyên vô, có thể khiến cô ấy di chuyển được dưới sức ép khoảng 10 ngàn Long lực.
Vậy thì, giờ nó đã tăng lên gấp mấy lần, chính là từ 10 ngàn lên 20 ngàn, rồi 40 ngàn, sau đó là 80 ngàn.
Siêu trọng lực với sức ép 80 ngàn Long lực!
Lão Hồng chỉ có thể nói, ngay cả bà ta, dưới sức ép ấy thì đừng nói bước đi, e rằng nhấc chân thôi đã không làm nổi rồi. Thậm chí, vì siêu trọng lực khủng bố ấy mà xương cốt, máu huyết trong cơ thể còn bị dập nát nữa là!
Nhưng Tô Minh chẳng những có thể làm được một cách dễ dàng, sắc mặt, hô hấp đều rất bình tĩnh, đã thế còn cõng Mạc Thanh Nhạn, tiếp tục bước đi đầy thong dong.
Điều này...
Giờ đây, khuôn mặt lão Hồng và vô số người thuộc Chúng Sinh các đều run rẩy như bị giật kinh phong, đúng là gặp quỷ mà!
Thật sự hết sức kỳ lạ luôn!
Có điều, thực tế Tô Minh cũng không thoải mái gì. Trước mắt thì sức mạnh cơ thể anh chỉ khoảng hơn 80 ngàn thôi. Cơ bản thì lúc này cũng đã đến giới hạn của anh rồi.
May mà, sự hiểu biết về pháp nguyên không gian của Tô Minh đã đến một mức độ khủng bố, khủng bố đến nỗi anh đã sáng tạo ra một thần thông là không gian bài xích. Nó nghĩa là lợi dụng sự khống chế đáng sợ về pháp nguyên không gian, hình thành một không gian nhỏ, khiến nó đi ngược lại đạo không gian.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Minh thử sử dụng cái thần thông về pháp nguyên không gian cực kỳ khó này. Nó được anh đặt cho cái tên là không gian bài xích, bị anh dùng lên chân mình.
Vốn dĩ, lực đẩy của không gian bài xích dưới chân Tô Minh đủ để khiến anh bay vọt lên trời. Nhưng giờ, có trọng lực hơn 80 ngàn Long lực đè ép, nên chúng đã hình thành một loại giằng co.
Mà hiệu quả rõ rệt nhất chính là khiến siêu trọng lực hơn 80 ngàn Long lực kia biến thành chỉ hơn 30 ngàn Long lực, làm Tô Minh có thể dễ dàng cõng Mạc Thanh Nhạn bước tiếp.
"Không thể nào!", Tô Minh thì thoải mái, nhưng Huyền Võ Tiên Quy lại nổi giận, thậm chí đôi mắt to kinh người kia cũng bắt đầu trở nên u ám, kinh ngạc, chấn động.
Huyền Võ Tiên Quy là người đề ra siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, nên biết rất rõ sự đáng sợ của nó. Nói thật, giờ có ném bất cứ một tu giả võ đạo bán bộ Tru nào vào cũng không thể làm được như Tô Minh.
Chương 1229: Cảnh giới Tru
Cảnh giới Tru chính là cảnh giới sau cảnh giới Hồng.
Giống như cảnh giới Hồng, cảnh giới Tru cũng có ba cảnh giới lớn, thứ nhất là Viết Tru Mệnh, hai là Viết Tru Vận, ba là Viết Tru Thần, cũng chính là Tam đại cảnh giới Mệnh, Vận, Thần, mỗi một cảnh giới lớn lại phân thành chín tầng.
Điểm then chốt nhất của cảnh giới Tru là chứng tâm! Chỉ với một điểm này thôi đại khái đã vây khốn 99% hàng tỷ yêu nghiệt trong chư thiên vạn giới.
Chứng tâm, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại rất khó.
Phải tìm kiếm được con đường tâm cảnh của bản thân trong đại đạo mịt mờ, hàng loạt pháp nguyên, chư thiên triệu cổ, nói thì đơn giản, nhưng muốn làm được, khó!
Con người vĩnh viễn vĩnh viễn không thể chân chính đối diện được, vĩnh viễn là chính mình.
Những mặt tối, tà ác, do dự, không chắc chắn, yếu đuối, dục vọng trong lòng vân vân cho dù là vài cường giả đó, cho dù là những lão quái vật đã sống hàng tỷ năm cũng vẫn đều còn.
Chỉ cần có thất tình lục dục thì nội tâm sẽ phức tạp.
Mà loại phức tạp này đối với cảnh giới Tru mà nói chính là lạch trời, muốn chứng tâm, đầu tiên phải phá vỡ được sự phức tạp này, tìm kiếm nội tâm thật sự của bản thân, hơn nữa xác định kiên trì nội tâm của mình mới là chứng tâm.
Hàng tỷ võ giả trên thế giới, đứng trước cảnh giới Tru, nếu như may mắn có được thiên tài địa bảo đỉnh cấp gì đó, hoặc là nhận được truyền thừa dẫn dắt của cường giả gì đó, hoặc nữa là có đại năng đỉnh cấp chỉ điểm, tưới thẫm thì đại khái đều có thể bước vào cảnh giới Hồng. Nhưng cảnh giới Hồng cũng là điểm cuối cùng của những người này.
Cảnh giới Tru bên trên cảnh giới Hồng hoàn toàn không thể dựa vào bất cứ ngoại lực nào! Như vậy cũng tạo thành cảnh giới Tru và cảnh giới Hồng trông có vẻ như tính lần lượt, nhưng trên thực tế, võ giả cảnh giới Hồng trong chư thiên vạn giới dù là cảnh giới Hồng Mông cũng đều có thể tìm thấy hàng ngàn hàng vạn người, nhưng cảnh giới Tru lại cực kỳ hiếm thấy.
Không nói những thứ khác, chỉ nói về Diễm Huyền Kình, trên con đường hỏa vô cùng vô cùng nghịch thiên, sớm đã đạt đến đỉnh phong trong cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong từ hơn một tỷ năm trước rồi, trong hơn tỷ năm nay, Diễm Huyền Kình vẫn có tiến bộ vượt bậc, Diễm Huyền Kình hiện tại có thể dễ dàng nghiền chết tám người mười người võ giả cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong cùng lúc vây công ông, đủ để thấy rõ hàm lượng của cảnh giới Hồng Mông tầng chín đỉnh phong của Diễm Huyền Kình này có bao nhiêu đáng sợ, nội tình sâu như thế nào, nhưng cho tới trước mắt, Diễm Huyền Kình vẫn chưa tiếp xúc qua với bất cứ thứ gì về cảnh giới Tru.
Có thể thấy được sự khó khăn và hiếm có của cảnh giới Tru.
Mà đối với Huyền Võ Tiên Quy, dưới tình huống tự bản thân đã dốc toàn lực để thôi động siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, cho dù là võ giả cảnh giới bán bộ Tru Mệnh cũng không thể chống đỡ, nhưng một tên nhãi ranh thấp kém đến cảnh giới Hồng Minh cũng không phải như Tô Minh lại có thể nhẹ nhàng làm được.
Chấn động kịch liệt có thừa, còn có cả sỉ nhục.
"Không tin nữa!", Huyền Võ Tiên Quy thì thào tự nói, thanh âm giống như tiếng thì thầm của một con cự thú hư không, thanh âm chói tai sắc bén, rơi vào trong tai khiến trái tim người nghe như muốn dừng đập vậy.
Cùng với tự nói, Huyền Võ Tiên Quy hai mắt sáng lên, nhìn về phía mê cung chết chóc.
Thân hình quái vật khổng lồ của Huyền Võ Tiên Quy rõ ràng lần nữa run lên, lần này, cho dù là một vài đệ tử bình thường của Chúng Sinh các cũng đều có thể nhìn ra, Huyền Võ Tiên Quy tựa hồ có chút tiêu hao, tựa hồ có chút đã cố hết sức.
"Vô liêm sỉ!", Diễm Huyền Kình nghiến răng nghiến lợi, trong lòng hận nỗi không thể chém Huyền Võ Tiên Quy ra thành tám đoạn, nhưng lại không thể làm gì.
Trong mê cung chết chóc, thân hình Tô Minh lảo đảo một cái, suýt chút nữa là ngã xuống. Có điều, cũng chỉ dừng lại lảo đảo một cái, tiếp theo lại giữ vững được bước chân, vững vàng cõng Mạc Thanh Nhạn, tựa hồ lảo đảo vừa nãy chỉ là ảo giác.
"Lão Quy đó dường như miễn cưỡng điều động tất cả siêu trọng lực trong mê cung chết chóc, tập trung bám theo Tô Minh, nếu như vậy thì mức độ trọng lực của siêu trọng lực lần nữa bạo tăng! Đây là nguyên nhân khiến tên tiểu tạp chủng đó đột nhiên lảo đảo, nhưng tên tiểu tạp chủng đó cũng chỉ lảo đảo mà thôi! Thấy quỷ rồi!", lão Hồng thì thào tự nói, đã nhìn ra được.
Lão Hồng nhìn rất thấu đáo.
Huyền Võ Tiên Quy quả thực khống chế trọng lực tập trung bên trong mê cung chết chóc, toàn bộ tập trung ngưng tụ đuổi theo Tô Minh.
Dựa vào tính toán của Huyền Võ Tiên Quy, lúc này, siêu trọng lực mà Tô Minh nhận phải đại khái đạt tới trên 150000 long lực, con số này cho dù là bản thân Huyền Võ Tiên Quy cũng có chút khó khăn, cũng không thể khống chế được.
Nhưng Tô Minh...
Huyền Võ Tiên Quy há hốc miệng, trên gương mặt biến hóa thành người thần sắc không ngừng dao động, âm trầm bất định, như sắp nhỏ nước rồi, đến hô hấp của Huyền Võ Tiên Quy cũng bắt đầu nặng nề, hít thở một cái phảng phất như muốn hủy diệt chôn vùi luôn hòn đảo nhỏ nơi cư trú của Khôi Tiên.
Có thể thấy dao động cảm xúc của Huyền Võ Tiên Quy lớn thế nào.
Thậm chí hơn, Huyền Võ Tiên Quy còn có chút hối hận, hối hận vì đã để Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn tiến vào trong mê cung chết chóc, nên vừa vào đã giết chết Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn mới là điều ổn thỏa nhất.
"Cũng may, đây mới chỉ là bắt đầu, cậu ta sẽ có lúc kiệt lực, cũng không thể không chút sơ xuất nào, suy cho cùng cậu ta vẫn phải chết", sau vài lượt hô hấp, Huyền Võ Tiên Quy tự an ủi bản thân, tinh thần ổn định lại được chút.
Còn Tô Minh lúc này đã cõng Mạc Thanh Nhạn vượt qua ước chừng hàng trăm thông đạo rồi.
Mỗi lần lựa chọn thông đạo đều tuyệt đối chính xác.
Mỗi lần lựa chọn thông đạo đều không cần đến một chút thời gian do dự nào.
Chương 1230: Lựa chọn sai lầm sao?
Bỗng nhiên.
“Ầm!”, khí tức của Tô Minh điên cuồng dao động, không kiêng nể gì mà dao động, vậy… vậy mà đột phá rồi…
Đúng, dưới con mắt của tất cả mọi người.
Tô Minh từ cảnh giới bán hộ Hồng Minh thăng cấp lên thành Hồng Minh.
Đừng xem thường sự đột phá của một cảnh giới, nó chính là ‘trạm kiểm soát’ giữa cảnh giới Kiếp và cảnh giới Hồng.
Chỉ có tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng mới hiểu rõ nút thắt này khó đột phá như thế nào.
Nhớ lại lúc đầu khi bọn họ đột phá, thế nhưng phải hao phí một cái giá và sức lực rất lớn, còn có cả thời gian, thậm chí còn phải đặc biệt tìm cường giả cực mạnh tới để canh giữ và chuẩn bị trước trong rất nhiều năm.
Lại nhìn Tô Minh xem.
Hoàn toàn không nói nên lời!
Cứ vậy tiến lên, chẳng có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cứ như vậy dễ dàng đột phá.
Đây là phá bỏ thút thắt trong truyền thuyết đó sao?
Là tâm ma trong truyền thuyết sao?
Sau khi đột phá cảnh giới phải ổn thỏa sắp xếp lại sao?
Cái gì cũng không có liền đột phá rồi?
Hơn nữa, xem ra sau khi Tô Minh đột phá còn vô cùng ổn định, hoàn toàn không giống như người vừa mới đột phá! Đúng vậy, quả thực không giống như một người vừa đột phá, bởi vừa đột phá Tô Minh đã là cảnh giới Hồng Minh tầng bốn, mà không phải là Hồng Minh tầng một!
“Yêu nghiệt, yêu nghiệt đỉnh cấp, tên nhóc này nếu không chết thì thành tựu trong tương lai…”, gương mặt lão Hồng đã có chút tái nhợt, càng thêm một phần sợ hãi, bà ta đường đường là một lão quái vật siêu cấp cứ như vậy bị thiên phú của một thanh niên chưa tới 10.000 tuổi dọa tới mức mềm nhũn hai chân.
Bên trong mê cung chết chóc.
Tô Minh cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Trên thực tế, trước đó anh đã rất kiên vững chắc rồi, muốn đột phá chỉ cần hấp thụ những chí bảo như linh mạch cực phẩm…, dần dần từng bước liền có thể đột phá, nhưng những ngày gần đây vẫn luôn cưỡng ép đè nén với mục đích mài giũa nền tảng càng khủng bố hơn.
Hiệu quả không tồi.
Mượn nguồn siêu trọng lực điên rồ trong mê cung chết chóc kia để ‘đánh bóng’ nền tảng, hiệu quả khá tốt, cũng thuận theo đó đột phá.
“Nếu như vậy, chắc hẳn cường độ cơ thể lại được nâng lên một tầm cao mới. Cho dù chỉ thuần túy dựa vào sức mạnh cơ thể, bóp chết một tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Mông tầng chín bình thường cũng giống như đè nát một con kiến vậy”, trong lòng Tô Minh thầm nghĩ: “Một khi thi triển ra toàn bộ thủ đoạn, sức mạnh thân thể thuần túy cuối cùng sẽ đột phá tới 100.000+ long lực, đạt đến một cấp độ mới”.
Nhìn chung, sự tăng vọt về sức mạnh chiến đấu thực tế do đột phá mang lại là hiệu ứng nhân đôi.
“Còn phải cảm ơn con rùa già đó!”, tâm trạng của Tô Minh rất tốt, ngay cả bước chân cũng khoan khoái hơn vài phần.
Đúng vậy, là những bước chân vui sướng.
Nếu một màn này rơi vào mắt Huyền Võ Tiên Quy chắc chắn sẽ khiến nó tức chết!
Thời gian dần trôi.
Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua.
Tô Minh cõng theo Mạc Thanh Nhạn đã thông qua hơn 500 sự lựa chọn đường đi.
Mỗi một cái vẫn chính xác như cũ.
Những người đang dõi theo đều há mồm trợn mắt.
Mà lần này là lối đi thứ 501.
Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Minh vẫn sẽ dễ dàng qua cửa như những lần trước, không ai có thể ngờ tới rằng anh cõng theo Mạc Thanh Nhạn vậy mà dừng lại bước chân.
Trời ạ, kịch hay tới rồi.
Bên ngoài, hàng triệu người của Chúng Sinh các trong nháy mắt đều nín thở, trừng to mắt dõi theo từng chuyển động của anh.
Huyền Võ Tiên Quy cũng tương tự, cảm xúc cũng kịch liệt dao động.
Mà Diễm Huyền Kình lại căng thẳng xoa tay.
“Anh Tô, sao… sao thế?”, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng hỏi, trong đôi mắt xinh đẹp vì Tô Minh mang theo vẻ lo lắng, không nhịn được càng quấn chặt lấy cổ của anh, chiếc đầu nhỏ cũng áp chặt theo.
Vào lúc này, tổng cộng có tám cánh cửa trong con đường không gian.
Tám cánh cửa này xem ra trông giống hệt nhau, khí tức cũng đồng nhất, hơn nữa, dường như mỗi một cánh cửa đều đang tự quay.
Mà phía sau tám cánh cửa này chỉ có một cánh cửa là lối vào chính xác của lối đi tiếp theo, bảy cái còn lại chỉ cần đẩy ra, anh liền phải đối mặt với dòng nước trời ăn mòn cuồn cuộn, với sự vây khóa trong nháy mắt của hàng trăm triệu vũ khí được ẩn giấu…
Tô Minh, có thể lựa chọn chuẩn xác không?
Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm về phía anh.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Minh tùy ý quét mắt nhìn tám cánh cửa trước mắt, sau đó, bỗng nhiên lao vụt về phía một trong số đó.
“Đừng!”, Diễm Huyền Kình ở bên ngoài hét lên một tiếng, sắc mặt thoắt cái trở nên nhợt nhạt.
Hàng trăm triệu người Chúng Sinh các rơi vào một mảnh náo động.
Tô Minh không thấy phía sau những cánh cửa đó là gì.
Nhưng tất cả những người khác có mặt đều có thể nhìn thấy nó.
Hiện tại, nếu Tô Minh đẩy cánh cửa này ra thì không phải là lối vào của con đường tiếp theo mà là hỏa độc!
Một biển hỏa độc mang sắc tím đen gai mắt.
Một hỏa độc gần như có linh trí, hóa ma, dày đặc đến mức hóa lỏng.
Cho dù là liếc mắt, không cần cảm nhận đều có thể chắc chắn rằng, cấp bậc của hỏa độc này đặc biệt cao, ít nhất cũng là đẳng cấp ách hỏa.
Loại hỏa độc cấp bậc này chỉ cần một tia nhỏ cũng có thể nuốt chửng và chôn vùi tu giả võ đạo cảnh giới Hồng Mông tầng chín rồi chăng?
Có thể nói, cực kỳ nguy hiểm, nguy hiểm chí mạng.
“Vù vù vù…”, tại khoảnh khắc Tô Minh thực sự muốn đẩy cánh cửa đó, Huyền Vũ Tiên Quy như nhẹ nhõm bật ra một tràng cười quái dị, đắc ý, hưng phấn, khoái chí…
Và trong số hàng triệu người của Chúng Sinh các, có không ít người không kìm được mà nheo mắt, phải biết rằng, giây tiếp theo họ sẽ phải chứng kiến một cảnh tượng tàn nhẫn vô cùng, lão Hồng ở một bên thì mừng vui, vô cùng vui vẻ.
“Xùy!”, cánh cửa mở ra.
Vừa hé mở, hỏa độc hoàn toàn tinh khiết khắp trời liền ập tới.
Hỏa độc nồng đậm đó giống như một cơn hồng thủy đã tích góp dành dụm trong hàng tỷ năm, dào dạt tùy tiện, lao thẳng về phía Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
Điều kỳ lạ là vào lúc này, mặc dù Mạc Thanh Nhạn đã kinh hãi đến chết lặng và chuẩn bị chờ đón cái chết, nhưng tiên nguyên bao quanh người cô rõ ràng càng dày dặn hơn, càng mạnh hơn, hơn nữa, còn kèm theo đó là một tầng lực sinh mệnh dồi dào, chồng chất như vậy, có thể tưởng tượng được khả năng phòng ngự mạnh mẽ đến mức nào.
Bình luận facebook