-
Chương 1216-1220
Chương 1216: Không quen biết tự nhiên muốn giết
“Độ tuổi này mà có thực lực như này đúng là hiếm gặp. Không biết người anh em tên gì?”, Minh Thương cười hỏi, dường như cũng có chút hứng thú với Tô Minh, thậm chí trong lúc nói còn đi về phía Tô Minh.
“Tô Minh!”, Tô Minh đáp.
Trong ánh mắt vô cùng hiếu kỳ, khó hiểu, kinh ngạc, Minh Thương đi về trước mặt Tô Minh.
“Tôi là Minh Thương! Rất vui được quen biết anh”, Minh Thương cười rạng rỡ, rất hiền hòa, dường như thật sự ngưỡng mộ Tô Minh và muốn được làm bạn với anh. Điều này khiến biết bao đệ tử Chúng Sinh các ngưỡng mộ và đố kị.
Trong lúc nói, Minh Thương còn giơ tay lên đập nhẹ lên vai Tô Minh thể hiện ý muốn làm bạn.
Nhưng ánh mắt Tô Minh có vẻ ngập ngừng, có chút kỳ quái và bỡn cợt.
Tô Minh nhìn thẳng vào Minh Thương ở trước mặt rồi đột nhiên thu lại nụ cười: “Anh muốn giết tôi ư? Anh để lại dấu ấn thần hồn trên vai tôi để theo dõi tôi? Phiền phức quá đấy! Anh sợ sau khi vào bí cảnh sẽ không tìm được tôi sao? Đúng thật là! Không cần phiền phức thế đâu, chúng ta có thể cùng nhau vào bí cảnh mà. Sau khi vào đó thì anh có thể ra tay rồi, vừa hay…”.
Tô Minh ngập ngừng, trên mặt lại nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Vừa hay tôi cũng muốn giết anh!”
Lời nói vừa dứt thì hơn triệu người có mặt ở chiến trường cổ, lúc đầu là yên lặng, sau đó một phen huyên náo.
Còn sắc mặt Minh Thương không ngừng biến đổi. Từ kinh ngạc đến không hiểu, cuối cùng là sầm mặt lại và đầy sát ý.
Minh Thương kinh hãi và khó hiểu là tại sao Tô Minh lại phát hiện ra sự thật ban nãy mình đập vai Tô Minh và để lại dấu ấn thần hồn.
Đây là thuật theo dõi thần hồn vô thượng, vô cùng bí hiểm. Minh Thương đã dùng rất nhiều lần, chưa bao giờ thất bại. Kể cả là những tu giả võ đạo có thực lực mạnh hơn cả hắn ta thì cũng không thể phát hiện ra dấu ấn thần hồn này.
Đối phương là một thằng nhóc 10000 tuổi, còn chưa ở cảnh giới Hồng Minh mà chớp mắt cái đã phát hiện ra. Quá kỳ quái, quá khó tưởng, chẳng trách hắn ta lại kinh hãi và khó hiểu.
Còn sầm mặt lại là vì thấy mất mặt, Tô Minh không do dự mà vạch trần, hơn nữa còn hống hách nói muốn giết mình, đúng là ngông cuồng. Minh Thương không thể nhớ nổi lần trước kẻ cũng có thái độ như này ở trước mặt hắn ta có kết cục như nào rồi? Chưa nói đến việc mà phụ vương căn dặn, chỉ dựa vào thái độ hống hách của Tô Minh đã đủ tư cách để hắn ta cho vào danh sách ‘tử vong’ của hắn ta rồi.
Tất nhiên, trong lòng nghĩ như vậy nhưng lúc này Minh Thương chỉ cười mà không thừa nhận: “Cậu chủ Tô nói đùa rồi, dấu ấn thần hồn gì chứ, tôi nghe không hiểu gì cả”.
“Ha ha…”, Tô Minh cũng cười nhưng đó là cười chế giễu. Lúc này, trên vai anh đột nhiên xuất hiện một dấu ấn thần hồn bị ép ra, nổi cuồn cuộn trên vai, vô cùng kỳ dị và rõ nét. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Tô Minh chỉ tiện tay giơ lên mà có thể bắt được dấu ấn thần hồn đó, dường như đang bắt một con côn trùng. Sau đó, anh nhìn thẳng vào Minh Thương, bóp một cái, dấu ấn thần hồn đó bị bóp chết ngay lập tức.
Sắc mặt Minh Thương trở nên khó coi vô cùng.
Khó coi cực độ.
Thậm chí còn toát ra sát ý không thể che giấu.
Hàng triệu người của Chúng Sinh các ở trên chiến trường cổ càng được phen huyên náo.
Sự thật ở ngay trước mặt, ban nãy Minh Thương còn không thừa nhận và định phản bác, đúng là tự vả vào mặt mình. Đúng là mất mặt quá rồi.
Không chỉ vậy, trong lúc Tô Minh tùy ý giơ tay lên có thể dùng tay bóp chết dấu ấn thần hồn cũng là khó tin lắm rồi. Mặc dù dấu ấn thần hồn chỉ bao gồm chút thần hồn nhưng dù sao đó cũng là đạo thần hồn, làm sao có thể dùng tay mà dễ dàng bóp chết được. Nhưng Tô Minh lại làm được. Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể chắc chắn một điều, Tô Minh không hề đơn giản.
“Cậu chủ Tô! Được đấy!”, Minh Thương lại cười, chỉ có điều nụ cười này thật dọa người. Minh Thương không chỉ muốn giết Tô Minh mà còn muốn Tô Minh sống không bằng chết.
Sau khi nở nụ cười đầy tàn nhẫn và uy hiếp, Minh Thương xoay người lui về bên cạnh Hoắc Lĩnh và Hà Phác. Hoắc Lĩnh và Hà Phác cũng nhìn Minh Thương với ánh mắt kỳ dị và khó hiểu. Tại sao Minh Thương lại nhằm vào Tô Minh và muốn giết Tô Minh? Rõ ràng hai người không quen biết mà, lạ quá đi!
Hoắc Lĩnh và Hà Phác cũng không kìm nổi mà nhìn Tô Minh một cái, họ muốn nhìn kỹ hơn. Họ vốn không để ý đến thằng nhóc chưa đến cảnh giới Hồng Minh nhưng có thể khiến Minh Thương mất mặt như vậy thì sao có thể là người đơn giản?
“Hừm! Cậu chủ Minh! Đừng quên Chúng Sinh các có mối quan hệ tốt với vương triều Cửu Minh. Tô Minh là đệ tử của tôi!”, Diễm Huyền Kình ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Minh Thương, ánh mắt vô cùng thâm sâu. Tâm trạng của Diễm Huyền Kình không tốt, dường như ông ta đã đoán được điều gì.
“Lão Diễm nói nghiêm trọng rồi!”, Minh Thương khom người nói với Diễm Huyền Kình, trong lòng thấy uất ức và chấn động. Bởi vì ban nãy Diễm Huyền Kình nhìn hắn ta như muốn cảnh cáo, còn dùng cả khí tức để khóa chặt.
Chỉ chút khí tức đó cũng bị coi là hỗn xược rồi. Bởi dù sao ở trước mặt vương triều Cửu Minh thì Chúng Sinh các cũng không là gì.
Chương 1217: Tiến vào bí cảnh Chúng Sinh
Mặc dù đều là nền văn minh cấp bảy, nhưng giữa các nền văn minh cấp bảy với nhau cũng hoàn toàn khác biệt, từ xưa đến nay, bất cứ người nào trong Chúng Sinh các đều hẳn là rất nhỏ bé khúm núm khi đứng trước mặt vương triều Cửu Minh, giống như Các chủ Chúng Sinh các Phùng Giao vừa nãy mới là bình thường.
Diễm Huyền Kình lại có thái độ như vậy, quả thực là hỗn xược tới cực điểm, đáng chết tới cực điểm.
Nhưng cùng với nổi giận khuất nhục lại là khiếp sợ, bởi vì chỉ vỏn vẹn dựa vào từng tia khí tức khóa chặt và bộc lộ cảnh cáo hắn ta vừa nãy của Diễm Huyền Kình đã có thể xác định thực lực của Diễm Huyền Kình cực mạnh! Mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Minh Thương!
Hắn ta quả thật như đã nhìn thấy quỷ, từ bao giờ mà thế lực rác rưởi như Chúng Sinh các cũng có cường giả cấp bậc cỡ như Diễm Huyền Kình đây?
Cũng chính vì thực lực của Diễm Huyền Kình hình thức mạnh hơn người, cho nên tuy rằng Minh Thương nổi giận, khuất nhục, nhưng lại có thái độ hạ thấp xuống một chút cực kỳ hiếm thấy, ít nhất là bên ngoài tỏ ra như vậy.
"Lão Hồng, chớ quên mình vẫn là người của Chúng Sinh các", ngay sau đó, Diễm Huyền Kình đột nhiên quay đầu, nhìn về phía lão Hồng. Diễm Huyền Kình cũng không phải người ngốc, từ biểu hiện và hành vi kỳ lạ của Minh Thương cho thấy, gần như có thể chắc chắn có người mời Minh Thương đi giết Tô Minh, có thể là ai? Nỗi thù hận lớn như vậy, hơn nữa còn có tư cách bỏ ra cái giá lớn như vậy để mời được Minh Thương? Đại khái cũng chỉ có một mình bà lão Hồng mà thôi.
Diễm Huyền Kình nhìn chằm chằm vào lão Hồng, sát ý trong ánh mắt đang bắn tung tóe, thậm chí còn có thần quang ngọn lửa đang chớp lóe.
Dựa vào suy nghĩ của Diễm Huyền Kình, giờ phút này liền muốn trực tiếp tiêu diệt lão Hồng, nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, không có chứng cứ thực tế, bây giờ lại trực tiếp ra tay e là sẽ kích động lên sự kết hợp giữa tất cả những Thái Thượng trưởng lão còn lại.
Vẫn là câu nói đó, Diễm Huyền Kình tạm thời không muốn kích động đại chiến, làm chậm chễ hành trình vào bí cảnh Chúng Sinh của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Lão Diễm, tôi... tôi... tôi nghe không hiểu", lão Hồng sợ tới mức chết khiếp không thở được, thật đó, bà ta vừa nãy có thể cảm nhận được rõ ràng, bản thân chỉ cách cái chết một chút xíu, đại khái chỉ cách một ý niệm của Diễm Huyền Kình mà thôi.
Diễm Huyền Kình không nhìn về phía lão Hồng nữa, mà đến bên cạnh Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Nhóc Tô, bà lão Hồng ắt phải chết không nghi ngờ, lão phu bảo đảm với con, đợi sau khi con ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh, lão phu sẽ lập tức ra tay", Diễm Huyền Kình ngưng giọng nói: "Có điều, hành trình bí cảnh này... con vẫn muốn vào ư?"
Diễm Huyền Kình thật sự có chút do dự.
Minh Thương rất mạnh! Ông có thể mơ hồ cảm nhận được.
Diễm Huyền Kình thật sự không dám nói Tô Minh có thể chắc chắn thắng được Minh Thương.
Có chút nguy hiểm!
Nhưng bỏ lỡ bí cảnh Chúng Sinh cũng quá đáng tiếc.
Bí cảnh Chúng Sinh không phải lúc nào cũng có, mỗi lần cách nhau rất nhiều năm.
"Đương nhiên phải vào rồi ạ", Tô Minh thoải mái đáp: "Sư tôn, người yên tâm đi. Trên thực tế, con vẫn luôn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với tưởng tượng của người đó".
Không nói thứ khác, đã rất nhiều năm anh không dùng tới Ma La kiếm rồi. Tại sao? Chẳng phải là vì đã rất nhiều năm rồi anh không gặp được đối thủ nào đủ mạnh đến mức bức anh phải dùng đến Ma La kiếm đó sao?
Minh Thương rất mạnh ư? Đúng rất mạnh, nhưng nếu nói muốn giải quyết Minh Thương thì anh vẫn nắm chắc.
"Ừ, chuyện gì cũng phải cẩn thận", Diễm Huyền Kình gật đầu, yên tâm rồi, ông ta vẫn yên tâm với Tô Minh.
Ngay sau đó.
"Giờ lành đã đến, các thiên tài của vương triều Cửu Minh và Chúng Sinh các, mời vào trong cửa Chúng Sinh", Phùng Giao lớn giọng nói, ông ta đã nhìn ra được bầu không khí gượng gạo tại hiện trường, nhất là Minh Thương, cho nên cũng coi như cố ý giải vây cho Minh Thương.
Phùng Giao nói xong.
Ước chừng hơn 300 người đều hóa thành một đạo ánh sáng, hướng về phía cánh cửa chúng sinh, tiến vào trong, biến mất không thấy đâu nữa.
Nhất là Minh Thương, người đầu tiên đến cánh cửa Chúng Sinh, từ đó có thể thấy rõ sự khó xử của hắn ta.
Hơn nữa, bởi vì đã không còn ấn ký thần hồn, đại khái không thể nào vừa vào trong bí cảnh liền đụng phải Tô Minh, nhưng chỉ cần Tô Minh vào trong, anh sẽ nắm chắc có thể tìm được, gặp được và giết chết đối phương trong bí cảnh, vậy là đủ rồi.
Tô Minh nắm bàn tay nhỏ của Mạc Thanh Nhạn, cũng đi về phía cánh cửa Chúng Sinh.
Tô Minh khá thoải mái, Mạc Thanh Nhạn thì lại căng thẳng siết chặt lấy tay Tô Minh, có thể nhìn ra cô ta có chút lo lắng.
Khoảnh khắc hai người vừa bước vào trong cánh cửa Chúng Sinh.
Tô Minh không chút do dự trực tiếp ôm trọn lấy thân hình mền mại bên cạnh, ôm chặt cô ta vào trong lòng, hơn nữa còn nhỏ giọng nói vào bên tai cô ta: "Thanh Nhạn, tiếp theo sẽ có chút mất trọng lượng và quay tròn, không cần sợ, đếm đến 10 giây là xong, cô nhắm mắt lại là được".
"Ừ", Mạc Thanh Nhạn vốn đang sợ hãi, mơ hồ ngay lập tức liền yên tâm lại, nép sát đầu vào lồng ngực Tô Minh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo có hơi ửng hồng và ngọt ngào, cơ thể mềm mại cao gầy dán chặt vào Tô Minh.
Sau mười lượt hô hấp.
Tất cả bóng tối, sự mất trọng lượng và cả quay tròn đều lập tức biến mất.
Hai người tiếp đất, dưới xung lực khổng lồ, sau khi tiếp đất thì vẫn còn đang ôm nhau, tựa như hai cọc gỗ sát nhau hạ xuống vách núi vậy, lăn vài vòng mới coi như vững vàng lại. Sau khi ổn định lại, Tô Minh lại phát hiện, bản thân... khụ khụ... lại đang môi kề môi với Mạc Thanh Nhạn.
Mạc Thanh Nhạn mặt đỏ bừng lên, chớp chớp hàng lông mi dài, rồi nhắm mắt lại, rất căng thẳng, Tô Minh há có thể phụ lòng ơn mỹ nhân? Anh hôn lên môi cô ta, có điều cũng chỉ là một nụ hôn thật dài mà thôi.
Hồi lâu sau hai người mới đứng lên từ dưới đất.
Sau khi đứng lên, Mạc Thanh Nhạn tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong sự ngượng ngùng và ngọt ngào vừa rồi, ngón tay trắng nõn vẫn luôn bấu chặt lấy góc áo của mình, cúi gằm mặt xuống.
Còn Tô Minh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
"Một phiên bản Amazon mạnh hơn gấp trăm lần!", Tô Minh thì thào tự nói, trong ánh mắt có chút sửng sốt và kinh hãi.
Cảnh tượng trước mặt đặc biệt khoa trương.
Chương 1218: Vùng đất Khôi Tiên
Là một dòng sông lớn dài mênh mông, là thác nước cuồn cuộn treo lơ lửng như dải ngân hà vắt ngang trời, là một gốc đại thụ, lớn đến mức nào? Cao vút hàng nghìn mét, gần như giấu trời che đất, hơn nữa, không chỉ vậy, màu sắc của những cây đại thụ này còn đặc biệt tươi đẹp, ngoài màu xanh, còn có lá cây màu tím, màu đỏ, màu cam…. nhiều màu rực rỡ, hiệu ứng thị giác khá tốt.
Tô Minh hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán: “Linh khí thật nồng đậm, chẳng trách lại xuất hiện một cảnh tượng như thế này”.
Tiếp đó, anh sử dụng thần hồn ngang tàng vô song của mình để cảm nhận khu vực bán kính hàng chục kilomet xung quanh, lại kinh ngạc phát hiện ra trong bán kính hàng chục kilomet này lại không có ai khác.
Nói cách khác, những đệ tử khác cùng nhau tiến vào bí cảnh cũng không có ở vùng lân cận.
Chỉ có thể nói, bí cảnh Chúng Sinh này khá rộng lớn!
“Trước cứ tiến về phía trước thôi”, Tô Minh nắm lấy tay nhỏ của Mạc Thanh Nhạn, nói: “Tạm thời cũng không nhìn ra đầu mối gì, chúng ta đi một bước tính một bước”.
Mạc Thanh Nhạn tất nhiên không có phản đối.
Khi hai người đi về phía trước, Tô Minh bỗng nhiên hỏi: “Thanh Nhạn, em có biết Chúng Sinh tuyền có đặc điểm gì không?”
“Hả?”, Mạc Thanh Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh, có chút kinh ngạc: “Chúng ta sẽ đi tìm Chúng Sinh tuyền trước sao?”
“Đương nhiên, vì Chúng Sinh tuyền có liên quan tới tính mệnh của em”, Tô Minh nghiêm túc đáp, anh biết được điều này lão Mạc bên kia, Mạc Thanh Nhạn là người của bản thân, chuyện quan hệ tới tính mạng của cô tất nhiên là ưu tiên hàng đầu.
“Cảm ơn anh, Tô Minh”, đôi mắt đẹp của Mạc Thanh Nhạn càng thêm ôn hòa và mến mộ thêm ba phần, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Cùng lúc đó.
Thế giới bên ngoài.
Trước cửa Chúng Sinh lờ mờ xuất hiện một tấm gương.
Chiếc gương này rất lớn, treo lơ lửng trên không.
Vào lúc này, tất cả thái thượng trưởng lão, bao gồm cả Diễm Huyền Kình đều giơ tay, bắt đầu rót tiên nguyên về phía chiếc gương đó.
Khi từng sợi tiên nguyên tiến vào, chiếc gương vốn mơ hồ ban đầu lại chậm rãi sáng rõ hơn rất nhiều.
Trên tấm gương to lớn một bức tranh rõ ràng xuất hiện, đó thực sự là hình ảnh bên trong bí cảnh Chúng Sinh.
Bao gồm bóng dáng của mấy người Tô Minh, Mạc Thanh Nhạn, Minh Thương đều có thể nhìn thấy và tìm kiếm trên chiếc gương này.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong Chúng Sinh các đều ngước đầu, nhìn chằm chằm vào tấm gương
“Lão Diễm, vận may của Tô Minh… dường như… dường như không quá tốt”, rất nhanh, có người cẩn thận từng li nói một câu.
Và nhiều người có biểu cảm kỳ quái, sâu trong mắt có không ít người là hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Đặc biệt là một số quản lý cấp cao vốn không hòa hợp với Diễm Huyền Kình, sâu nơi đáy mắt đều là sự vui vẻ.
Như lão Lưu cũng là một vị thái thượng trưởng lão, không kìm được nói: “Lão Diễm, nếu Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn đã ngẫu nhiên bị cánh cửa Chúng Sinh dịch chuyển tới vùng đất Khôi Tiên, cái này… thực sự là xui xẻo, lão Diễm, có cần tôi ra tay, kéo hai đứa nó ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh không?”
“Trước mắt không cần”, Diễm Huyền Kình lắc đầu, ánh mắt lóe lên, sắc mặt hơi khó coi, loại chuyện xảy ra với xác suất cực kỳ nhỏ này còn có thể nói gì đây?
Vận may của Nhóc Tô cùng Thanh Nhạn cũng quá kém rồi.
Bất kỳ bí cảnh nào cũng đều có một số vị trí đặc biệt, mà bí cảnh Chúng Sinh đương nhiên cũng có.
Vị trí đặc biệt của bí cảnh Chúng Sinh bao gồm vùng đất Khôi Tiên, hơn nữa, vùng đất Khôi Tiên rất có khả năng là một trong những vị trí nguy hiểm và biến hóa kì lạ nhất tại bí cảnh Chúng Sinh.
Trước hết, vùng đất Khôi Tiên là một vòng tròn khép kín.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đã ở trong đó nên đương nhiên không rõ, nhưng nhìn từ thế giới bên ngoài, có thể thấy rõ ràng rằng, vùng đất Khôi Tiên là một hòn đảo biệt lập được bao quanh bốn phía bởi đại dương tại giữa biển Chúng Sinh.
Nếu chỉ là một hòn đảo biệt lập cũng thôi, điều quan trọng là, trên hòn đảo này còn có rất nhiều khôi tiên, cái gọi là khôi tiên chính là một loại con rối đỉnh cấp, được chế tạo từ nhiều vật liệu tiên phẩm khác nhau, loại con rối cấp bậc này vô cùng trân quý, chi phí để tạo ra một con là rất lớn, hơn nữa, sức chiến đấu của khôi tiên còn vô cùng mạnh mẽ, khôi tiên trên vùng đất Khôi Tiên hầu như không dưới cảnh giới Hồng Thiên.
Điều đáng sợ nhất chính là bí cảnh Chúng Sinh lần này xảy ra vào thời gian linh triều Chúng Sinh hiếm có, thậm chí cả Ma Lân Chúng Sinh trong biển Chúng Sinh cũng thức tỉnh, càng không nói đến Khôi Tiên, nói cách khác, theo bình thường, có khoảng 30 khôi tiên trên vùng đất Khôi Tiên này, lần này nếu xui rủi có 100 con, hơn nữa thực lực của mỗi một con khôi tiên sẽ tăng lên tương ứng.
Nếu chỉ có những thứ này cũng thôi, cho dù thế nào thực lực của nhóc Tô cực mạnh, đối mặt với những khôi tiên này xử lý khéo léo cũng có cơ hội giết ra ngoài.
Nhưng vùng đất Khôi Tiên là một hòn đảo đơn độc khép kín, toàn bộ đảo được bao phủ bởi những trận pháp cổ xưa, ngay cả bản thân Diễm Huyền Kình cũng rất khó có thể phá mở những trận pháp đặc biệt quái dị này, trừ khi tất cả các thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các chung tay hành động, đại khái có thể cưỡng ép xé rách ra một lỗ hổng nhỏ trong thời gian ngắn.
Cho dù Tô Minh có thể đối phó với khôi tiên nhưng cũng không đủ khả năng rời khỏi vùng đất Khôi Tiên này!
"Cũng quá xui xẻo rồi", Diễm Huyền Kình không kìm được lại thấp giọng chửi rủa một câu.
"Ha ha… lão Diễm cũng không cần phải nóng ruột, trong vùng đất Khôi Tiên đó không phải có một con Huyền Võ Tiên Quy sao? Nếu nó nguyện ý giúp đỡ Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn thì hai người họ có thể dễ dàng ra khỏi vùng đất Khôi Tiên rồi", lúc này lại có một vị thái thượng trưởng lão khác lên tiếng, danh xưng lão Chu.
Chương 1219: Huyền Võ Tiên Quy
Chỉ là khi câu nói này của lão Chu vang lên, hàng triệu người đang có mặt tại hiện trường đều há hốc mồm chấn kinh, sau đó là muốn phì cười.
Lão Chu quả nhiên vẫn luôn đối nghịch với lão Diễm mà.
Thực sự không bỏ lỡ dù là một tia cơ hội nhỏ nhất để chế nhạo!
Quả thật, tại vùng đất Khôi Tiên có một con hồn thú khủng bố, không rõ nguồn gốc, chỉ biết rằng khi bí cảnh Chúng Sinh xuất hiện thì đã có sự tồn tại của con Huyền Võ Tiên Quy đó.
Hơn nữa, con Huyền Võ Tiên Quy quả thực sở hữu năng lực tách mở vùng đất Khôi Tiên một cách thoải mái nhẹ nhàng.
Nếu con Huyền Võ Tiên Quy đó trợ giúp Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng và không có gì lớn lao cả.
Tuy nhiên.
Con Huyền Võ Tiên Quy đó sao có thể cứu giúp họ đây?
Trừ phi.
Chỉ cần là người kỳ cựu tại Chúng Sinh các thì đều hiểu về Huyền Võ Tiên Quy.
Bởi vì, trong vô số đợt bí cảnh diễn ra trong hàng tỷ năm qua, cũng có những người không may mắn bị ngẫu nhiên đưa đến vùng đất Khôi Tiên.
Không có ngoại lệ, cuối cùng tất cả đều bị vây khốn trong vùng đất Khôi Tiên, chẳng thu được lợi lộc gì, đây đã được coi là may mắn, mà đen đủi còn táng thân dưới tay những khôi tiên kia.
Và hai trong số đó cũng là kỳ linh triều khó gặp của bí cảnh Chúng Sinh, trong hai lần đó, những người xui xẻo mắc kẹt tại vùng đất Khôi Tiên đụng phải một con rùa khổng lồ.
Tại sao nó được gọi là khổng lồ? Hòn đảo biệt lập nơi vùng đất Khôi Tiên tọa lạc có thể nói là kích thước lớn, đường kính trải dài tới hàng ngàn cây số, nhưng cũng chỉ là một hòn đảo so với biển cả Chúng Sinh mà thôi.
Mà con rùa khổng lồ kia có kích thước bằng một phần mười hòn đảo, nơi có toàn bộ vùng đất Khôi Tiên.
Nói cách khác, đường kính của nó lên tới hàng trăm kilomet, là khoa trương tới mức nào?
Nói một cách tổng thể, sức mạnh của hồn thú liên quan trực tiếp đến huyết mạch và kích thước của nó, thể tích càng lớn thì thực lực càng mạnh, đường kính cơ thể lên tới hàng trăm kilomet, vậy sức mạnh của nó đáng sợ như thế nào? Căn bản không thể ước tính!
Hai lần đó, một vài kẻ xui xẻo đúng lúc gặp phải Huyền Võ Tiên Quy vừa thức tỉnh bị doạ tới sợ chết khiếp, mặc dù Huyền Võ Tiên Quy cũng không thèm ra tay giẫm nát mấy tên giống như kiến cỏ đó, nhưng có lẽ là đã sống quá lâu, vô cùng cô độc nên nảy sinh chút hứng thú tệ hại là lấy việc 'giúp đỡ mở ra lớp trận pháp bao bọc xung quanh vùng đất Khôi Tiên' để hấp dẫn, lôi kéo vài tên không may mắn kia vượt ải, nói một cách hoa mỹ là đo lường sức mạnh và thiên phú,... Những tên đó quả nhiên rơi vào bẫy, hưng phấn bừng bừng lao vào phá ải, là cửa ải do đích thân Huyền Võ Tiên Quy thiết lập, kết quả là đều phải nhận cái chết khá thảm thương, hồi tưởng lại đúng là ớn lạnh tới tận tim gan.
Vì vậy ngộ lỡ Huyền Võ Tiên Quy có thể giúp đỡ Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn trong miệng lão Chu hoàn toàn là đang kích thích và giễu cợt Diễm Huyền Kình, nhắc nhở ông: Ông còn đang do dự điều gì? Còn ngồi đó mơ tưởng hai người đồ đệ của mình có thể tiếp tục hành trình trong bí cảnh sao? Ha ha, nếu đụng phải Huyền Võ Tiên Quy, vậy hậu quả, tự mình nghĩ đi...
Loại nhắc nhở này cũng là bức bách Diễm Huyền Kình phải nhanh chóng cầu xin mọi người đang có mặt cùng ra tay, lôi kéo hai đệ tử của mình ra ngoài.
Rốt cuộc, nếu muốn kéo hai người ra khỏi vùng đất Khôi Tiên, với sức lực của một mình Diễm Huyền Kình không thể làm được mà cần tất cả các cường giả đang có mặt hợp lực lại. Diễm Huyền Kình ông không phải là kiêu ngạo, tài giỏi, không phải là lặng lẽ đi trước tất cả mọi người, bá đạo tùy tiện tới cực điểm sao? Thực sự muốn nhìn thấy cảnh Diễm Huyền Kình ông phải cầu cứu người khác, dáng vẻ đó nhất định rất đặc sắc, lão Chu không chờ đợi nổi nữa.
Diễm Huyền Kình sao lại không biết những suy tính này của lão Chu, nhưng cũng không nói gì, ông giờ phút này cũng không có tâm tình gây hấn với lão Chu.
Trong lòng Diễm Huyền Kình đang vô cùng rối rắm.
Rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào đây?
Những người khác cũng không khỏi nhìn về phía Diễm Huyền Kình, chờ đợi sự lựa chọn của ông.
Một hồi lâu sau.
“Lời lão Chu nói có đạo lý, lỡ như nhóc Tô và cô nhóc Mạc gặp phải Huyền Võ Tiên Quy, và vượt qua khảo nghiệm của nó, có được sự trợ giúp của Tiên Quy, ngược lại có thể rời khỏi vùng đất Tiên Khôi”, Diễm Huyền Kình nhàn nhạt đáp.
Lời này vừa vang lên, rất nhiều người đều nghiến răng nghiến lợi, kinh hãi đến cực điểm!
Hoàn toàn không ngờ tới Diễm Huyền Kình sẽ lại tàn nhẫn như vậy.
Đúng vậy, theo góc nhìn của mấy người lão Chu, Diễm Huyền Kình thà rằng vứt bỏ Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn cũng không nguyện ý cúi đầu cầu xin người khác!
Quá hung tàn.
Về chuyện nhảm nhí Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn có thông qua kiểm tra của Huyền Võ Tiên Quy, đạt được sự công nhận của Tiên Quy gì đó… đều là nói nhảm, những người đã từng được tận mắt chứng kiến cảnh Huyền Võ Tiên Quy gây khó dễ cho những người đen đủi của Chúng Sinh các kia như thế nào đều rất chắc chắn rằng, Huyền Võ Tiên Quy căn bản không phải là đang khảo nghiệm mà là chơi đùa, chính là đang trêu chọc, giống như một con hổ đang vờn chơi một con gà nhỏ, chỉ vậy mà thôi.
Nhưng bản thân Diễm Huyền Kình còn thực sự nghĩ rằng hai người họ có thể tạo nên kỳ tích.
Không phải vì cái gì khác, chỉ vì biểu hiện của Tô Minh.
Thông qua màn hình gương khổng lồ, ông mơ hồ nhìn thấy được nét mặt thoáng thay đổi của Tô Minh, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngưng trọng rồi thích thú, cuối cùng là vẽ nên dự tính. Hơn nữa, ánh mắt của Tô Minh cũng quét về phía bầu trời, dường như cảm nhận được trận pháp bao trùm trên vùng đất Khôi Tiên này…
Bởi vậy, Diễm Huyền Kình cảm thấy với lá bài chưa lật và thực lực chân chính của nhóc Tô, rất có khả năng còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của ông!
Thực sự có thể mong đợi Tô Minh sẽ tạo nên kỳ tích.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, Diễm Huyền Kình nắm chắc nếu Tô Minh thực sự chạm trán với Huyền Võ Tiên Quy, và bị nó trêu đùa tới thập tử nhất sinh, ông có thể thuyết phục tất cả các thái thượng trưởng lão đang có mặt cùng nhau hành động, ngay lập tức giải cứu Tô Minh. Làm thế nào trong chớp mắt thuyết phục họ? Ngoài lợi ích, tài nguyên võ đạo, vừa may, ông có những thứ này.
Nếu đã chắc chắn, vậy thì không bằng yên tâm quan sát, ngộ lỡ có kì tích thì sao?
Chương 1220: Trùng hợp
Lúc này.
Ở vùng đất Khôi Tiên.
“Tô Minh, kỳ là thật, tại sao lại yên tĩnh như thế?”, Mạc Thanh Nhạn cảm thấy ngọt ngào và ấm áp khi được cùng Tô Minh tay trong tay, nhưng đi được một lúc, cô ta không chịu nổi nên phải dừng lại, cảm thấy hơi căng thẳng và khó hiểu.
Theo lẽ thường thì không thể nào có sinh linh như yêu thú hay tinh quái xuất hiện trong khu rừng cực kỳ rậm rạp và còn đậm khí Tiên Linh phía trước được.
Dù đúng là không có…
Nhưng lại giống như một vùng đất chết.
Im lặng đến đáng sợ.
Thật quá bất thường.
“Thanh Nhạn, khả năng quan sát của em khá đấy”, Tô Minh mỉm cười.
Lúc đang nói chuyện thì đột nhiên.
Tô Minh kéo Mạc Thanh Nhạn trở lại. Mạc Thanh Nhạn vốn dĩ đang đi bên trái Tô Minh đột nhiên mất thăng bằng, bị Tô Minh kéo sang bên còn lại và còn được anh ôm lấy bằng một tay. Mạc Thanh Nhạn vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đột nhiên một tiếng “vù” chói tai vụt qua, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Một bóng người bằng kim loại màu đen ngòm xuất hiện ở vị trí Mạc Thanh Nhạn đứng lúc nãy và đứng ngây ra ở đó, không hề động đậy, cũng không lên tiếng. Đáng chú ý hơn là, ngực của hắn ta đã bị nắm đấm của Tô Minh đấm thủng.
“Tô Minh…”. Đầu óc Mạc Thanh Nhạn ù lên, cô ta vừa kinh hãi, vừa như muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì đột nhiên cô ta lại có cảm giác cơ thể mình được Tô Minh ôm lấy và đột ngột lùi về sau. Cùng lúc đó, một tiếng “vù” nữa lại vang lên, lần này, Mạc Thanh Nhạn đã nhìn thấy rất chân thực, lúc Tô Minh ôm lấy cô ta và lùi về sau thì tay còn lại của Tô Minh đã nhẹ nhàng chỉ về phía trước.
Một tia sáng phóng ra từ đầu ngón tay trỏ của Tô Minh, chuẩn xác xuyên thủng bóng người đột ngột xuất hiện phía trước đó, vẫn là một người bằng kim loại đen nhánh. Lần này anh đã chọc thủng cổ của đối phương, cắt đứt cổ của hắn ta.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Lúc Tô Minh ôm Mạc Thanh Nhạn đột ngột lùi về sau thì đột nhiên khom người, đương nhiên là anh cũng kéo Mạc Thanh Nhạn cùng khom xuống cùng mình. Lúc họ vừa mới khom người xuống thì một lưỡi kiếm sắc bén, lạnh buốt xương đã vụt qua sát ngay phía trên cơ thể họ.
Chuyện đó xảy ra quá bất ngờ và không có bất cứ dấu hiệu nào, hơn nữa còn âm thầm, không một tiếng động, mặt của Mạc Thanh Nhạn đã trắng bệch, quá nguy hiểm. Nhưng Tô Minh lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, nếu như nhất định phải bàn đến trạng thái của anh thì chắc là trong lòng đang cảm thấy rất bực.
Chỉ trong chớp mắt, hai mắt của Tô Minh đã phát ra ánh kiếm, hai luồng ánh kiếm nhắm thẳng vào người đã đâm lén họ, lại là một bóng người kim loại đen ngòm. Hai ánh kiếm cứ như chém lên miếng đậu phụ, xuyên thủng đầu của người kim loại đó.
Đến lúc này.
Chỉ trong nửa nhịp thở ngắn ngủi, Tô Minh đã ôm Mạc Thanh Nhạn tránh ba đòn chí mạng, hơn nữa còn giết chết ba người kim loại đó.
Khi mọi thứ yên lặng trở lại, Tô Minh đỡ lấy Mạc Thanh Nhạn đứng thẳng lên, mỉm cười và hỏi: “Thanh Nhạn, không sao chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn trắng bệch.
Ánh mắt đầy kinh hãi và biết ơn khi mình vẫn còn sống.
Đôi tay không kiểm soát được, ôm chặt lấy cánh tay của Tô Minh, hai bàn tay thon thả bất giác kéo lấy ống tay áo anh.
“Em… Em không sao. Tô Minh, bọn họ…”. Mạc Thanh Nhạn nói với giọng hơi run, thậm chí còn như đang nức nở, cô ta chết khiếp, không phải cô ta sợ chết đâu, là một võ tu, cô ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện sống chết rồi, nhưng sự tập kích của ba người kim loại lúc nãy thật sự khiến người ta phải giật mình thon thót.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là nếu không có Tô Minh thì đến việc bản thân chết thế nào cô ta cũng không biết.
“Bọn họ là…”. Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía ba người kim loại đó, sợ đến mức lông tơ đều dựng đứng hết lên, cô ta nhỏ tiếng hỏi.
“Con rối!”. Tô Minh mỉm cười và nói: “Con rối khá lợi hại, cả ba tên đều là cảnh giới Hồng Thiên tầng bảy, hơn nữa, còn có thân pháp ẩn nấp cực kỳ lợi hại, cộng thêm việc bọn họ vốn dĩ là những con rối, không có sự sống hơi thở nên càng thích hợp ẩn nấp hơn, gần như không có sơ hở gì. Chúng ta bị uy hiếp rất lớn từ sự đánh lén của bọn họ, đặc biệt là, việc ba người kim loại này đánh lén còn có chương pháp, có nhịp điệu, có kết hợp, có chiến thuật, khá là thú vị”.
Tô Minh khá có hứng thú.
Khen ngợi bọn họ.
“Tô Minh, em… Chắc em không phải là người nên vào bí cảnh Chúng Sinh, em đã tăng thêm gánh nặng cho anh rồi”. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn hơi ửng đỏ, cảm xúc dâng trào. Vốn dĩ cô ta biết bản thân không có đủ thực lực và tư cách vào bí cảnh Chúng Sinh, nhưng thiết nghĩ chắc cũng không kém bao nhiêu. Đến khi thật sự vào trong, chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như không có Tô Minh thì cô ta đã bị giết đến ba lần rồi, sự cách biệt đó thật sự quá lớn, sự tồn tại của cô ta thật sự đã liên lụy đến Tô Minh, cô ta rất áy náy, rất tự trách, thậm chí còn có hơi tự ti.
“Hahaha, đồ ngốc, em đang nghĩ gì thế? Chắc không phải em cho rằng khắp bí cảnh đều có sự tấn công và nguy hiểm như ba con rối kim loại này đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì anh đảm bảo, ba trăm người vào bí cảnh lần này, chắc cuối cùng chỉ có không đến ba người còn sống”. Tô Minh không biết nói gì nữa.
“Ý của anh là ba con rối kim loại này chỉ là tình cờ thôi sao?”. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn rực sáng lên.
“Cũng không hẳn là tình cờ, ít ra thì trên hòn đảo này, không phải là tình cờ, nhưng hòn đảo này lại vốn là một sự tình cờ”, Tô Minh cười khổ.
“Đảo hả?”, Mạc Thanh Nhạn hé đôi môi đỏ, ngạc nhiên, há hốc khuôn miệng nhỏ đến mức có thể nhét được cái trứng ngỗng, cô ta trợn tròn mắt nhìn Tô Minh chằm chằm.
“Đúng là một hòn đảo, một hòn đảo cực lớn!”. Tô Minh nói với vẻ chắc chắn. Lúc đầu anh không hề biết, nhưng sau đó, khi anh phát hiện ra trận pháp bao trùm trên bầu trời thì anh đã suy đoán và tìm hiểu rồi. Tiếp đó, anh dùng thần hồn cực mạnh không ngừng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng phán đoán ra được vài sự thật.
Lúc này…
Ở thế giới bên ngoài.
Cả triệu người ở Chúng Sinh các đều im lặng.
Đến tiếng tim đập cũng không nghe thấy.
Như thể họ đã hóa đá.
“Độ tuổi này mà có thực lực như này đúng là hiếm gặp. Không biết người anh em tên gì?”, Minh Thương cười hỏi, dường như cũng có chút hứng thú với Tô Minh, thậm chí trong lúc nói còn đi về phía Tô Minh.
“Tô Minh!”, Tô Minh đáp.
Trong ánh mắt vô cùng hiếu kỳ, khó hiểu, kinh ngạc, Minh Thương đi về trước mặt Tô Minh.
“Tôi là Minh Thương! Rất vui được quen biết anh”, Minh Thương cười rạng rỡ, rất hiền hòa, dường như thật sự ngưỡng mộ Tô Minh và muốn được làm bạn với anh. Điều này khiến biết bao đệ tử Chúng Sinh các ngưỡng mộ và đố kị.
Trong lúc nói, Minh Thương còn giơ tay lên đập nhẹ lên vai Tô Minh thể hiện ý muốn làm bạn.
Nhưng ánh mắt Tô Minh có vẻ ngập ngừng, có chút kỳ quái và bỡn cợt.
Tô Minh nhìn thẳng vào Minh Thương ở trước mặt rồi đột nhiên thu lại nụ cười: “Anh muốn giết tôi ư? Anh để lại dấu ấn thần hồn trên vai tôi để theo dõi tôi? Phiền phức quá đấy! Anh sợ sau khi vào bí cảnh sẽ không tìm được tôi sao? Đúng thật là! Không cần phiền phức thế đâu, chúng ta có thể cùng nhau vào bí cảnh mà. Sau khi vào đó thì anh có thể ra tay rồi, vừa hay…”.
Tô Minh ngập ngừng, trên mặt lại nở nụ cười, nghiêm túc nói: “Vừa hay tôi cũng muốn giết anh!”
Lời nói vừa dứt thì hơn triệu người có mặt ở chiến trường cổ, lúc đầu là yên lặng, sau đó một phen huyên náo.
Còn sắc mặt Minh Thương không ngừng biến đổi. Từ kinh ngạc đến không hiểu, cuối cùng là sầm mặt lại và đầy sát ý.
Minh Thương kinh hãi và khó hiểu là tại sao Tô Minh lại phát hiện ra sự thật ban nãy mình đập vai Tô Minh và để lại dấu ấn thần hồn.
Đây là thuật theo dõi thần hồn vô thượng, vô cùng bí hiểm. Minh Thương đã dùng rất nhiều lần, chưa bao giờ thất bại. Kể cả là những tu giả võ đạo có thực lực mạnh hơn cả hắn ta thì cũng không thể phát hiện ra dấu ấn thần hồn này.
Đối phương là một thằng nhóc 10000 tuổi, còn chưa ở cảnh giới Hồng Minh mà chớp mắt cái đã phát hiện ra. Quá kỳ quái, quá khó tưởng, chẳng trách hắn ta lại kinh hãi và khó hiểu.
Còn sầm mặt lại là vì thấy mất mặt, Tô Minh không do dự mà vạch trần, hơn nữa còn hống hách nói muốn giết mình, đúng là ngông cuồng. Minh Thương không thể nhớ nổi lần trước kẻ cũng có thái độ như này ở trước mặt hắn ta có kết cục như nào rồi? Chưa nói đến việc mà phụ vương căn dặn, chỉ dựa vào thái độ hống hách của Tô Minh đã đủ tư cách để hắn ta cho vào danh sách ‘tử vong’ của hắn ta rồi.
Tất nhiên, trong lòng nghĩ như vậy nhưng lúc này Minh Thương chỉ cười mà không thừa nhận: “Cậu chủ Tô nói đùa rồi, dấu ấn thần hồn gì chứ, tôi nghe không hiểu gì cả”.
“Ha ha…”, Tô Minh cũng cười nhưng đó là cười chế giễu. Lúc này, trên vai anh đột nhiên xuất hiện một dấu ấn thần hồn bị ép ra, nổi cuồn cuộn trên vai, vô cùng kỳ dị và rõ nét. Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Tô Minh chỉ tiện tay giơ lên mà có thể bắt được dấu ấn thần hồn đó, dường như đang bắt một con côn trùng. Sau đó, anh nhìn thẳng vào Minh Thương, bóp một cái, dấu ấn thần hồn đó bị bóp chết ngay lập tức.
Sắc mặt Minh Thương trở nên khó coi vô cùng.
Khó coi cực độ.
Thậm chí còn toát ra sát ý không thể che giấu.
Hàng triệu người của Chúng Sinh các ở trên chiến trường cổ càng được phen huyên náo.
Sự thật ở ngay trước mặt, ban nãy Minh Thương còn không thừa nhận và định phản bác, đúng là tự vả vào mặt mình. Đúng là mất mặt quá rồi.
Không chỉ vậy, trong lúc Tô Minh tùy ý giơ tay lên có thể dùng tay bóp chết dấu ấn thần hồn cũng là khó tin lắm rồi. Mặc dù dấu ấn thần hồn chỉ bao gồm chút thần hồn nhưng dù sao đó cũng là đạo thần hồn, làm sao có thể dùng tay mà dễ dàng bóp chết được. Nhưng Tô Minh lại làm được. Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể chắc chắn một điều, Tô Minh không hề đơn giản.
“Cậu chủ Tô! Được đấy!”, Minh Thương lại cười, chỉ có điều nụ cười này thật dọa người. Minh Thương không chỉ muốn giết Tô Minh mà còn muốn Tô Minh sống không bằng chết.
Sau khi nở nụ cười đầy tàn nhẫn và uy hiếp, Minh Thương xoay người lui về bên cạnh Hoắc Lĩnh và Hà Phác. Hoắc Lĩnh và Hà Phác cũng nhìn Minh Thương với ánh mắt kỳ dị và khó hiểu. Tại sao Minh Thương lại nhằm vào Tô Minh và muốn giết Tô Minh? Rõ ràng hai người không quen biết mà, lạ quá đi!
Hoắc Lĩnh và Hà Phác cũng không kìm nổi mà nhìn Tô Minh một cái, họ muốn nhìn kỹ hơn. Họ vốn không để ý đến thằng nhóc chưa đến cảnh giới Hồng Minh nhưng có thể khiến Minh Thương mất mặt như vậy thì sao có thể là người đơn giản?
“Hừm! Cậu chủ Minh! Đừng quên Chúng Sinh các có mối quan hệ tốt với vương triều Cửu Minh. Tô Minh là đệ tử của tôi!”, Diễm Huyền Kình ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào Minh Thương, ánh mắt vô cùng thâm sâu. Tâm trạng của Diễm Huyền Kình không tốt, dường như ông ta đã đoán được điều gì.
“Lão Diễm nói nghiêm trọng rồi!”, Minh Thương khom người nói với Diễm Huyền Kình, trong lòng thấy uất ức và chấn động. Bởi vì ban nãy Diễm Huyền Kình nhìn hắn ta như muốn cảnh cáo, còn dùng cả khí tức để khóa chặt.
Chỉ chút khí tức đó cũng bị coi là hỗn xược rồi. Bởi dù sao ở trước mặt vương triều Cửu Minh thì Chúng Sinh các cũng không là gì.
Chương 1217: Tiến vào bí cảnh Chúng Sinh
Mặc dù đều là nền văn minh cấp bảy, nhưng giữa các nền văn minh cấp bảy với nhau cũng hoàn toàn khác biệt, từ xưa đến nay, bất cứ người nào trong Chúng Sinh các đều hẳn là rất nhỏ bé khúm núm khi đứng trước mặt vương triều Cửu Minh, giống như Các chủ Chúng Sinh các Phùng Giao vừa nãy mới là bình thường.
Diễm Huyền Kình lại có thái độ như vậy, quả thực là hỗn xược tới cực điểm, đáng chết tới cực điểm.
Nhưng cùng với nổi giận khuất nhục lại là khiếp sợ, bởi vì chỉ vỏn vẹn dựa vào từng tia khí tức khóa chặt và bộc lộ cảnh cáo hắn ta vừa nãy của Diễm Huyền Kình đã có thể xác định thực lực của Diễm Huyền Kình cực mạnh! Mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Minh Thương!
Hắn ta quả thật như đã nhìn thấy quỷ, từ bao giờ mà thế lực rác rưởi như Chúng Sinh các cũng có cường giả cấp bậc cỡ như Diễm Huyền Kình đây?
Cũng chính vì thực lực của Diễm Huyền Kình hình thức mạnh hơn người, cho nên tuy rằng Minh Thương nổi giận, khuất nhục, nhưng lại có thái độ hạ thấp xuống một chút cực kỳ hiếm thấy, ít nhất là bên ngoài tỏ ra như vậy.
"Lão Hồng, chớ quên mình vẫn là người của Chúng Sinh các", ngay sau đó, Diễm Huyền Kình đột nhiên quay đầu, nhìn về phía lão Hồng. Diễm Huyền Kình cũng không phải người ngốc, từ biểu hiện và hành vi kỳ lạ của Minh Thương cho thấy, gần như có thể chắc chắn có người mời Minh Thương đi giết Tô Minh, có thể là ai? Nỗi thù hận lớn như vậy, hơn nữa còn có tư cách bỏ ra cái giá lớn như vậy để mời được Minh Thương? Đại khái cũng chỉ có một mình bà lão Hồng mà thôi.
Diễm Huyền Kình nhìn chằm chằm vào lão Hồng, sát ý trong ánh mắt đang bắn tung tóe, thậm chí còn có thần quang ngọn lửa đang chớp lóe.
Dựa vào suy nghĩ của Diễm Huyền Kình, giờ phút này liền muốn trực tiếp tiêu diệt lão Hồng, nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, không có chứng cứ thực tế, bây giờ lại trực tiếp ra tay e là sẽ kích động lên sự kết hợp giữa tất cả những Thái Thượng trưởng lão còn lại.
Vẫn là câu nói đó, Diễm Huyền Kình tạm thời không muốn kích động đại chiến, làm chậm chễ hành trình vào bí cảnh Chúng Sinh của Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Lão Diễm, tôi... tôi... tôi nghe không hiểu", lão Hồng sợ tới mức chết khiếp không thở được, thật đó, bà ta vừa nãy có thể cảm nhận được rõ ràng, bản thân chỉ cách cái chết một chút xíu, đại khái chỉ cách một ý niệm của Diễm Huyền Kình mà thôi.
Diễm Huyền Kình không nhìn về phía lão Hồng nữa, mà đến bên cạnh Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
"Nhóc Tô, bà lão Hồng ắt phải chết không nghi ngờ, lão phu bảo đảm với con, đợi sau khi con ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh, lão phu sẽ lập tức ra tay", Diễm Huyền Kình ngưng giọng nói: "Có điều, hành trình bí cảnh này... con vẫn muốn vào ư?"
Diễm Huyền Kình thật sự có chút do dự.
Minh Thương rất mạnh! Ông có thể mơ hồ cảm nhận được.
Diễm Huyền Kình thật sự không dám nói Tô Minh có thể chắc chắn thắng được Minh Thương.
Có chút nguy hiểm!
Nhưng bỏ lỡ bí cảnh Chúng Sinh cũng quá đáng tiếc.
Bí cảnh Chúng Sinh không phải lúc nào cũng có, mỗi lần cách nhau rất nhiều năm.
"Đương nhiên phải vào rồi ạ", Tô Minh thoải mái đáp: "Sư tôn, người yên tâm đi. Trên thực tế, con vẫn luôn mạnh hơn rất nhiều rất nhiều so với tưởng tượng của người đó".
Không nói thứ khác, đã rất nhiều năm anh không dùng tới Ma La kiếm rồi. Tại sao? Chẳng phải là vì đã rất nhiều năm rồi anh không gặp được đối thủ nào đủ mạnh đến mức bức anh phải dùng đến Ma La kiếm đó sao?
Minh Thương rất mạnh ư? Đúng rất mạnh, nhưng nếu nói muốn giải quyết Minh Thương thì anh vẫn nắm chắc.
"Ừ, chuyện gì cũng phải cẩn thận", Diễm Huyền Kình gật đầu, yên tâm rồi, ông ta vẫn yên tâm với Tô Minh.
Ngay sau đó.
"Giờ lành đã đến, các thiên tài của vương triều Cửu Minh và Chúng Sinh các, mời vào trong cửa Chúng Sinh", Phùng Giao lớn giọng nói, ông ta đã nhìn ra được bầu không khí gượng gạo tại hiện trường, nhất là Minh Thương, cho nên cũng coi như cố ý giải vây cho Minh Thương.
Phùng Giao nói xong.
Ước chừng hơn 300 người đều hóa thành một đạo ánh sáng, hướng về phía cánh cửa chúng sinh, tiến vào trong, biến mất không thấy đâu nữa.
Nhất là Minh Thương, người đầu tiên đến cánh cửa Chúng Sinh, từ đó có thể thấy rõ sự khó xử của hắn ta.
Hơn nữa, bởi vì đã không còn ấn ký thần hồn, đại khái không thể nào vừa vào trong bí cảnh liền đụng phải Tô Minh, nhưng chỉ cần Tô Minh vào trong, anh sẽ nắm chắc có thể tìm được, gặp được và giết chết đối phương trong bí cảnh, vậy là đủ rồi.
Tô Minh nắm bàn tay nhỏ của Mạc Thanh Nhạn, cũng đi về phía cánh cửa Chúng Sinh.
Tô Minh khá thoải mái, Mạc Thanh Nhạn thì lại căng thẳng siết chặt lấy tay Tô Minh, có thể nhìn ra cô ta có chút lo lắng.
Khoảnh khắc hai người vừa bước vào trong cánh cửa Chúng Sinh.
Tô Minh không chút do dự trực tiếp ôm trọn lấy thân hình mền mại bên cạnh, ôm chặt cô ta vào trong lòng, hơn nữa còn nhỏ giọng nói vào bên tai cô ta: "Thanh Nhạn, tiếp theo sẽ có chút mất trọng lượng và quay tròn, không cần sợ, đếm đến 10 giây là xong, cô nhắm mắt lại là được".
"Ừ", Mạc Thanh Nhạn vốn đang sợ hãi, mơ hồ ngay lập tức liền yên tâm lại, nép sát đầu vào lồng ngực Tô Minh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo có hơi ửng hồng và ngọt ngào, cơ thể mềm mại cao gầy dán chặt vào Tô Minh.
Sau mười lượt hô hấp.
Tất cả bóng tối, sự mất trọng lượng và cả quay tròn đều lập tức biến mất.
Hai người tiếp đất, dưới xung lực khổng lồ, sau khi tiếp đất thì vẫn còn đang ôm nhau, tựa như hai cọc gỗ sát nhau hạ xuống vách núi vậy, lăn vài vòng mới coi như vững vàng lại. Sau khi ổn định lại, Tô Minh lại phát hiện, bản thân... khụ khụ... lại đang môi kề môi với Mạc Thanh Nhạn.
Mạc Thanh Nhạn mặt đỏ bừng lên, chớp chớp hàng lông mi dài, rồi nhắm mắt lại, rất căng thẳng, Tô Minh há có thể phụ lòng ơn mỹ nhân? Anh hôn lên môi cô ta, có điều cũng chỉ là một nụ hôn thật dài mà thôi.
Hồi lâu sau hai người mới đứng lên từ dưới đất.
Sau khi đứng lên, Mạc Thanh Nhạn tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong sự ngượng ngùng và ngọt ngào vừa rồi, ngón tay trắng nõn vẫn luôn bấu chặt lấy góc áo của mình, cúi gằm mặt xuống.
Còn Tô Minh lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
"Một phiên bản Amazon mạnh hơn gấp trăm lần!", Tô Minh thì thào tự nói, trong ánh mắt có chút sửng sốt và kinh hãi.
Cảnh tượng trước mặt đặc biệt khoa trương.
Chương 1218: Vùng đất Khôi Tiên
Là một dòng sông lớn dài mênh mông, là thác nước cuồn cuộn treo lơ lửng như dải ngân hà vắt ngang trời, là một gốc đại thụ, lớn đến mức nào? Cao vút hàng nghìn mét, gần như giấu trời che đất, hơn nữa, không chỉ vậy, màu sắc của những cây đại thụ này còn đặc biệt tươi đẹp, ngoài màu xanh, còn có lá cây màu tím, màu đỏ, màu cam…. nhiều màu rực rỡ, hiệu ứng thị giác khá tốt.
Tô Minh hít sâu một hơi, không khỏi cảm thán: “Linh khí thật nồng đậm, chẳng trách lại xuất hiện một cảnh tượng như thế này”.
Tiếp đó, anh sử dụng thần hồn ngang tàng vô song của mình để cảm nhận khu vực bán kính hàng chục kilomet xung quanh, lại kinh ngạc phát hiện ra trong bán kính hàng chục kilomet này lại không có ai khác.
Nói cách khác, những đệ tử khác cùng nhau tiến vào bí cảnh cũng không có ở vùng lân cận.
Chỉ có thể nói, bí cảnh Chúng Sinh này khá rộng lớn!
“Trước cứ tiến về phía trước thôi”, Tô Minh nắm lấy tay nhỏ của Mạc Thanh Nhạn, nói: “Tạm thời cũng không nhìn ra đầu mối gì, chúng ta đi một bước tính một bước”.
Mạc Thanh Nhạn tất nhiên không có phản đối.
Khi hai người đi về phía trước, Tô Minh bỗng nhiên hỏi: “Thanh Nhạn, em có biết Chúng Sinh tuyền có đặc điểm gì không?”
“Hả?”, Mạc Thanh Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh, có chút kinh ngạc: “Chúng ta sẽ đi tìm Chúng Sinh tuyền trước sao?”
“Đương nhiên, vì Chúng Sinh tuyền có liên quan tới tính mệnh của em”, Tô Minh nghiêm túc đáp, anh biết được điều này lão Mạc bên kia, Mạc Thanh Nhạn là người của bản thân, chuyện quan hệ tới tính mạng của cô tất nhiên là ưu tiên hàng đầu.
“Cảm ơn anh, Tô Minh”, đôi mắt đẹp của Mạc Thanh Nhạn càng thêm ôn hòa và mến mộ thêm ba phần, cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Cùng lúc đó.
Thế giới bên ngoài.
Trước cửa Chúng Sinh lờ mờ xuất hiện một tấm gương.
Chiếc gương này rất lớn, treo lơ lửng trên không.
Vào lúc này, tất cả thái thượng trưởng lão, bao gồm cả Diễm Huyền Kình đều giơ tay, bắt đầu rót tiên nguyên về phía chiếc gương đó.
Khi từng sợi tiên nguyên tiến vào, chiếc gương vốn mơ hồ ban đầu lại chậm rãi sáng rõ hơn rất nhiều.
Trên tấm gương to lớn một bức tranh rõ ràng xuất hiện, đó thực sự là hình ảnh bên trong bí cảnh Chúng Sinh.
Bao gồm bóng dáng của mấy người Tô Minh, Mạc Thanh Nhạn, Minh Thương đều có thể nhìn thấy và tìm kiếm trên chiếc gương này.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong Chúng Sinh các đều ngước đầu, nhìn chằm chằm vào tấm gương
“Lão Diễm, vận may của Tô Minh… dường như… dường như không quá tốt”, rất nhanh, có người cẩn thận từng li nói một câu.
Và nhiều người có biểu cảm kỳ quái, sâu trong mắt có không ít người là hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Đặc biệt là một số quản lý cấp cao vốn không hòa hợp với Diễm Huyền Kình, sâu nơi đáy mắt đều là sự vui vẻ.
Như lão Lưu cũng là một vị thái thượng trưởng lão, không kìm được nói: “Lão Diễm, nếu Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn đã ngẫu nhiên bị cánh cửa Chúng Sinh dịch chuyển tới vùng đất Khôi Tiên, cái này… thực sự là xui xẻo, lão Diễm, có cần tôi ra tay, kéo hai đứa nó ra khỏi bí cảnh Chúng Sinh không?”
“Trước mắt không cần”, Diễm Huyền Kình lắc đầu, ánh mắt lóe lên, sắc mặt hơi khó coi, loại chuyện xảy ra với xác suất cực kỳ nhỏ này còn có thể nói gì đây?
Vận may của Nhóc Tô cùng Thanh Nhạn cũng quá kém rồi.
Bất kỳ bí cảnh nào cũng đều có một số vị trí đặc biệt, mà bí cảnh Chúng Sinh đương nhiên cũng có.
Vị trí đặc biệt của bí cảnh Chúng Sinh bao gồm vùng đất Khôi Tiên, hơn nữa, vùng đất Khôi Tiên rất có khả năng là một trong những vị trí nguy hiểm và biến hóa kì lạ nhất tại bí cảnh Chúng Sinh.
Trước hết, vùng đất Khôi Tiên là một vòng tròn khép kín.
Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đã ở trong đó nên đương nhiên không rõ, nhưng nhìn từ thế giới bên ngoài, có thể thấy rõ ràng rằng, vùng đất Khôi Tiên là một hòn đảo biệt lập được bao quanh bốn phía bởi đại dương tại giữa biển Chúng Sinh.
Nếu chỉ là một hòn đảo biệt lập cũng thôi, điều quan trọng là, trên hòn đảo này còn có rất nhiều khôi tiên, cái gọi là khôi tiên chính là một loại con rối đỉnh cấp, được chế tạo từ nhiều vật liệu tiên phẩm khác nhau, loại con rối cấp bậc này vô cùng trân quý, chi phí để tạo ra một con là rất lớn, hơn nữa, sức chiến đấu của khôi tiên còn vô cùng mạnh mẽ, khôi tiên trên vùng đất Khôi Tiên hầu như không dưới cảnh giới Hồng Thiên.
Điều đáng sợ nhất chính là bí cảnh Chúng Sinh lần này xảy ra vào thời gian linh triều Chúng Sinh hiếm có, thậm chí cả Ma Lân Chúng Sinh trong biển Chúng Sinh cũng thức tỉnh, càng không nói đến Khôi Tiên, nói cách khác, theo bình thường, có khoảng 30 khôi tiên trên vùng đất Khôi Tiên này, lần này nếu xui rủi có 100 con, hơn nữa thực lực của mỗi một con khôi tiên sẽ tăng lên tương ứng.
Nếu chỉ có những thứ này cũng thôi, cho dù thế nào thực lực của nhóc Tô cực mạnh, đối mặt với những khôi tiên này xử lý khéo léo cũng có cơ hội giết ra ngoài.
Nhưng vùng đất Khôi Tiên là một hòn đảo đơn độc khép kín, toàn bộ đảo được bao phủ bởi những trận pháp cổ xưa, ngay cả bản thân Diễm Huyền Kình cũng rất khó có thể phá mở những trận pháp đặc biệt quái dị này, trừ khi tất cả các thái thượng trưởng lão của Chúng Sinh các chung tay hành động, đại khái có thể cưỡng ép xé rách ra một lỗ hổng nhỏ trong thời gian ngắn.
Cho dù Tô Minh có thể đối phó với khôi tiên nhưng cũng không đủ khả năng rời khỏi vùng đất Khôi Tiên này!
"Cũng quá xui xẻo rồi", Diễm Huyền Kình không kìm được lại thấp giọng chửi rủa một câu.
"Ha ha… lão Diễm cũng không cần phải nóng ruột, trong vùng đất Khôi Tiên đó không phải có một con Huyền Võ Tiên Quy sao? Nếu nó nguyện ý giúp đỡ Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn thì hai người họ có thể dễ dàng ra khỏi vùng đất Khôi Tiên rồi", lúc này lại có một vị thái thượng trưởng lão khác lên tiếng, danh xưng lão Chu.
Chương 1219: Huyền Võ Tiên Quy
Chỉ là khi câu nói này của lão Chu vang lên, hàng triệu người đang có mặt tại hiện trường đều há hốc mồm chấn kinh, sau đó là muốn phì cười.
Lão Chu quả nhiên vẫn luôn đối nghịch với lão Diễm mà.
Thực sự không bỏ lỡ dù là một tia cơ hội nhỏ nhất để chế nhạo!
Quả thật, tại vùng đất Khôi Tiên có một con hồn thú khủng bố, không rõ nguồn gốc, chỉ biết rằng khi bí cảnh Chúng Sinh xuất hiện thì đã có sự tồn tại của con Huyền Võ Tiên Quy đó.
Hơn nữa, con Huyền Võ Tiên Quy quả thực sở hữu năng lực tách mở vùng đất Khôi Tiên một cách thoải mái nhẹ nhàng.
Nếu con Huyền Võ Tiên Quy đó trợ giúp Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng và không có gì lớn lao cả.
Tuy nhiên.
Con Huyền Võ Tiên Quy đó sao có thể cứu giúp họ đây?
Trừ phi.
Chỉ cần là người kỳ cựu tại Chúng Sinh các thì đều hiểu về Huyền Võ Tiên Quy.
Bởi vì, trong vô số đợt bí cảnh diễn ra trong hàng tỷ năm qua, cũng có những người không may mắn bị ngẫu nhiên đưa đến vùng đất Khôi Tiên.
Không có ngoại lệ, cuối cùng tất cả đều bị vây khốn trong vùng đất Khôi Tiên, chẳng thu được lợi lộc gì, đây đã được coi là may mắn, mà đen đủi còn táng thân dưới tay những khôi tiên kia.
Và hai trong số đó cũng là kỳ linh triều khó gặp của bí cảnh Chúng Sinh, trong hai lần đó, những người xui xẻo mắc kẹt tại vùng đất Khôi Tiên đụng phải một con rùa khổng lồ.
Tại sao nó được gọi là khổng lồ? Hòn đảo biệt lập nơi vùng đất Khôi Tiên tọa lạc có thể nói là kích thước lớn, đường kính trải dài tới hàng ngàn cây số, nhưng cũng chỉ là một hòn đảo so với biển cả Chúng Sinh mà thôi.
Mà con rùa khổng lồ kia có kích thước bằng một phần mười hòn đảo, nơi có toàn bộ vùng đất Khôi Tiên.
Nói cách khác, đường kính của nó lên tới hàng trăm kilomet, là khoa trương tới mức nào?
Nói một cách tổng thể, sức mạnh của hồn thú liên quan trực tiếp đến huyết mạch và kích thước của nó, thể tích càng lớn thì thực lực càng mạnh, đường kính cơ thể lên tới hàng trăm kilomet, vậy sức mạnh của nó đáng sợ như thế nào? Căn bản không thể ước tính!
Hai lần đó, một vài kẻ xui xẻo đúng lúc gặp phải Huyền Võ Tiên Quy vừa thức tỉnh bị doạ tới sợ chết khiếp, mặc dù Huyền Võ Tiên Quy cũng không thèm ra tay giẫm nát mấy tên giống như kiến cỏ đó, nhưng có lẽ là đã sống quá lâu, vô cùng cô độc nên nảy sinh chút hứng thú tệ hại là lấy việc 'giúp đỡ mở ra lớp trận pháp bao bọc xung quanh vùng đất Khôi Tiên' để hấp dẫn, lôi kéo vài tên không may mắn kia vượt ải, nói một cách hoa mỹ là đo lường sức mạnh và thiên phú,... Những tên đó quả nhiên rơi vào bẫy, hưng phấn bừng bừng lao vào phá ải, là cửa ải do đích thân Huyền Võ Tiên Quy thiết lập, kết quả là đều phải nhận cái chết khá thảm thương, hồi tưởng lại đúng là ớn lạnh tới tận tim gan.
Vì vậy ngộ lỡ Huyền Võ Tiên Quy có thể giúp đỡ Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn trong miệng lão Chu hoàn toàn là đang kích thích và giễu cợt Diễm Huyền Kình, nhắc nhở ông: Ông còn đang do dự điều gì? Còn ngồi đó mơ tưởng hai người đồ đệ của mình có thể tiếp tục hành trình trong bí cảnh sao? Ha ha, nếu đụng phải Huyền Võ Tiên Quy, vậy hậu quả, tự mình nghĩ đi...
Loại nhắc nhở này cũng là bức bách Diễm Huyền Kình phải nhanh chóng cầu xin mọi người đang có mặt cùng ra tay, lôi kéo hai đệ tử của mình ra ngoài.
Rốt cuộc, nếu muốn kéo hai người ra khỏi vùng đất Khôi Tiên, với sức lực của một mình Diễm Huyền Kình không thể làm được mà cần tất cả các cường giả đang có mặt hợp lực lại. Diễm Huyền Kình ông không phải là kiêu ngạo, tài giỏi, không phải là lặng lẽ đi trước tất cả mọi người, bá đạo tùy tiện tới cực điểm sao? Thực sự muốn nhìn thấy cảnh Diễm Huyền Kình ông phải cầu cứu người khác, dáng vẻ đó nhất định rất đặc sắc, lão Chu không chờ đợi nổi nữa.
Diễm Huyền Kình sao lại không biết những suy tính này của lão Chu, nhưng cũng không nói gì, ông giờ phút này cũng không có tâm tình gây hấn với lão Chu.
Trong lòng Diễm Huyền Kình đang vô cùng rối rắm.
Rốt cuộc phải lựa chọn như thế nào đây?
Những người khác cũng không khỏi nhìn về phía Diễm Huyền Kình, chờ đợi sự lựa chọn của ông.
Một hồi lâu sau.
“Lời lão Chu nói có đạo lý, lỡ như nhóc Tô và cô nhóc Mạc gặp phải Huyền Võ Tiên Quy, và vượt qua khảo nghiệm của nó, có được sự trợ giúp của Tiên Quy, ngược lại có thể rời khỏi vùng đất Tiên Khôi”, Diễm Huyền Kình nhàn nhạt đáp.
Lời này vừa vang lên, rất nhiều người đều nghiến răng nghiến lợi, kinh hãi đến cực điểm!
Hoàn toàn không ngờ tới Diễm Huyền Kình sẽ lại tàn nhẫn như vậy.
Đúng vậy, theo góc nhìn của mấy người lão Chu, Diễm Huyền Kình thà rằng vứt bỏ Tô Minh cùng Mạc Thanh Nhạn cũng không nguyện ý cúi đầu cầu xin người khác!
Quá hung tàn.
Về chuyện nhảm nhí Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn có thông qua kiểm tra của Huyền Võ Tiên Quy, đạt được sự công nhận của Tiên Quy gì đó… đều là nói nhảm, những người đã từng được tận mắt chứng kiến cảnh Huyền Võ Tiên Quy gây khó dễ cho những người đen đủi của Chúng Sinh các kia như thế nào đều rất chắc chắn rằng, Huyền Võ Tiên Quy căn bản không phải là đang khảo nghiệm mà là chơi đùa, chính là đang trêu chọc, giống như một con hổ đang vờn chơi một con gà nhỏ, chỉ vậy mà thôi.
Nhưng bản thân Diễm Huyền Kình còn thực sự nghĩ rằng hai người họ có thể tạo nên kỳ tích.
Không phải vì cái gì khác, chỉ vì biểu hiện của Tô Minh.
Thông qua màn hình gương khổng lồ, ông mơ hồ nhìn thấy được nét mặt thoáng thay đổi của Tô Minh, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là ngưng trọng rồi thích thú, cuối cùng là vẽ nên dự tính. Hơn nữa, ánh mắt của Tô Minh cũng quét về phía bầu trời, dường như cảm nhận được trận pháp bao trùm trên vùng đất Khôi Tiên này…
Bởi vậy, Diễm Huyền Kình cảm thấy với lá bài chưa lật và thực lực chân chính của nhóc Tô, rất có khả năng còn đáng sợ hơn so với trong tưởng tượng của ông!
Thực sự có thể mong đợi Tô Minh sẽ tạo nên kỳ tích.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, Diễm Huyền Kình nắm chắc nếu Tô Minh thực sự chạm trán với Huyền Võ Tiên Quy, và bị nó trêu đùa tới thập tử nhất sinh, ông có thể thuyết phục tất cả các thái thượng trưởng lão đang có mặt cùng nhau hành động, ngay lập tức giải cứu Tô Minh. Làm thế nào trong chớp mắt thuyết phục họ? Ngoài lợi ích, tài nguyên võ đạo, vừa may, ông có những thứ này.
Nếu đã chắc chắn, vậy thì không bằng yên tâm quan sát, ngộ lỡ có kì tích thì sao?
Chương 1220: Trùng hợp
Lúc này.
Ở vùng đất Khôi Tiên.
“Tô Minh, kỳ là thật, tại sao lại yên tĩnh như thế?”, Mạc Thanh Nhạn cảm thấy ngọt ngào và ấm áp khi được cùng Tô Minh tay trong tay, nhưng đi được một lúc, cô ta không chịu nổi nên phải dừng lại, cảm thấy hơi căng thẳng và khó hiểu.
Theo lẽ thường thì không thể nào có sinh linh như yêu thú hay tinh quái xuất hiện trong khu rừng cực kỳ rậm rạp và còn đậm khí Tiên Linh phía trước được.
Dù đúng là không có…
Nhưng lại giống như một vùng đất chết.
Im lặng đến đáng sợ.
Thật quá bất thường.
“Thanh Nhạn, khả năng quan sát của em khá đấy”, Tô Minh mỉm cười.
Lúc đang nói chuyện thì đột nhiên.
Tô Minh kéo Mạc Thanh Nhạn trở lại. Mạc Thanh Nhạn vốn dĩ đang đi bên trái Tô Minh đột nhiên mất thăng bằng, bị Tô Minh kéo sang bên còn lại và còn được anh ôm lấy bằng một tay. Mạc Thanh Nhạn vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đột nhiên một tiếng “vù” chói tai vụt qua, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Một bóng người bằng kim loại màu đen ngòm xuất hiện ở vị trí Mạc Thanh Nhạn đứng lúc nãy và đứng ngây ra ở đó, không hề động đậy, cũng không lên tiếng. Đáng chú ý hơn là, ngực của hắn ta đã bị nắm đấm của Tô Minh đấm thủng.
“Tô Minh…”. Đầu óc Mạc Thanh Nhạn ù lên, cô ta vừa kinh hãi, vừa như muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì đột nhiên cô ta lại có cảm giác cơ thể mình được Tô Minh ôm lấy và đột ngột lùi về sau. Cùng lúc đó, một tiếng “vù” nữa lại vang lên, lần này, Mạc Thanh Nhạn đã nhìn thấy rất chân thực, lúc Tô Minh ôm lấy cô ta và lùi về sau thì tay còn lại của Tô Minh đã nhẹ nhàng chỉ về phía trước.
Một tia sáng phóng ra từ đầu ngón tay trỏ của Tô Minh, chuẩn xác xuyên thủng bóng người đột ngột xuất hiện phía trước đó, vẫn là một người bằng kim loại đen nhánh. Lần này anh đã chọc thủng cổ của đối phương, cắt đứt cổ của hắn ta.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Lúc Tô Minh ôm Mạc Thanh Nhạn đột ngột lùi về sau thì đột nhiên khom người, đương nhiên là anh cũng kéo Mạc Thanh Nhạn cùng khom xuống cùng mình. Lúc họ vừa mới khom người xuống thì một lưỡi kiếm sắc bén, lạnh buốt xương đã vụt qua sát ngay phía trên cơ thể họ.
Chuyện đó xảy ra quá bất ngờ và không có bất cứ dấu hiệu nào, hơn nữa còn âm thầm, không một tiếng động, mặt của Mạc Thanh Nhạn đã trắng bệch, quá nguy hiểm. Nhưng Tô Minh lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, nếu như nhất định phải bàn đến trạng thái của anh thì chắc là trong lòng đang cảm thấy rất bực.
Chỉ trong chớp mắt, hai mắt của Tô Minh đã phát ra ánh kiếm, hai luồng ánh kiếm nhắm thẳng vào người đã đâm lén họ, lại là một bóng người kim loại đen ngòm. Hai ánh kiếm cứ như chém lên miếng đậu phụ, xuyên thủng đầu của người kim loại đó.
Đến lúc này.
Chỉ trong nửa nhịp thở ngắn ngủi, Tô Minh đã ôm Mạc Thanh Nhạn tránh ba đòn chí mạng, hơn nữa còn giết chết ba người kim loại đó.
Khi mọi thứ yên lặng trở lại, Tô Minh đỡ lấy Mạc Thanh Nhạn đứng thẳng lên, mỉm cười và hỏi: “Thanh Nhạn, không sao chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn trắng bệch.
Ánh mắt đầy kinh hãi và biết ơn khi mình vẫn còn sống.
Đôi tay không kiểm soát được, ôm chặt lấy cánh tay của Tô Minh, hai bàn tay thon thả bất giác kéo lấy ống tay áo anh.
“Em… Em không sao. Tô Minh, bọn họ…”. Mạc Thanh Nhạn nói với giọng hơi run, thậm chí còn như đang nức nở, cô ta chết khiếp, không phải cô ta sợ chết đâu, là một võ tu, cô ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện sống chết rồi, nhưng sự tập kích của ba người kim loại lúc nãy thật sự khiến người ta phải giật mình thon thót.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là nếu không có Tô Minh thì đến việc bản thân chết thế nào cô ta cũng không biết.
“Bọn họ là…”. Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía ba người kim loại đó, sợ đến mức lông tơ đều dựng đứng hết lên, cô ta nhỏ tiếng hỏi.
“Con rối!”. Tô Minh mỉm cười và nói: “Con rối khá lợi hại, cả ba tên đều là cảnh giới Hồng Thiên tầng bảy, hơn nữa, còn có thân pháp ẩn nấp cực kỳ lợi hại, cộng thêm việc bọn họ vốn dĩ là những con rối, không có sự sống hơi thở nên càng thích hợp ẩn nấp hơn, gần như không có sơ hở gì. Chúng ta bị uy hiếp rất lớn từ sự đánh lén của bọn họ, đặc biệt là, việc ba người kim loại này đánh lén còn có chương pháp, có nhịp điệu, có kết hợp, có chiến thuật, khá là thú vị”.
Tô Minh khá có hứng thú.
Khen ngợi bọn họ.
“Tô Minh, em… Chắc em không phải là người nên vào bí cảnh Chúng Sinh, em đã tăng thêm gánh nặng cho anh rồi”. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn hơi ửng đỏ, cảm xúc dâng trào. Vốn dĩ cô ta biết bản thân không có đủ thực lực và tư cách vào bí cảnh Chúng Sinh, nhưng thiết nghĩ chắc cũng không kém bao nhiêu. Đến khi thật sự vào trong, chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như không có Tô Minh thì cô ta đã bị giết đến ba lần rồi, sự cách biệt đó thật sự quá lớn, sự tồn tại của cô ta thật sự đã liên lụy đến Tô Minh, cô ta rất áy náy, rất tự trách, thậm chí còn có hơi tự ti.
“Hahaha, đồ ngốc, em đang nghĩ gì thế? Chắc không phải em cho rằng khắp bí cảnh đều có sự tấn công và nguy hiểm như ba con rối kim loại này đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì anh đảm bảo, ba trăm người vào bí cảnh lần này, chắc cuối cùng chỉ có không đến ba người còn sống”. Tô Minh không biết nói gì nữa.
“Ý của anh là ba con rối kim loại này chỉ là tình cờ thôi sao?”. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn rực sáng lên.
“Cũng không hẳn là tình cờ, ít ra thì trên hòn đảo này, không phải là tình cờ, nhưng hòn đảo này lại vốn là một sự tình cờ”, Tô Minh cười khổ.
“Đảo hả?”, Mạc Thanh Nhạn hé đôi môi đỏ, ngạc nhiên, há hốc khuôn miệng nhỏ đến mức có thể nhét được cái trứng ngỗng, cô ta trợn tròn mắt nhìn Tô Minh chằm chằm.
“Đúng là một hòn đảo, một hòn đảo cực lớn!”. Tô Minh nói với vẻ chắc chắn. Lúc đầu anh không hề biết, nhưng sau đó, khi anh phát hiện ra trận pháp bao trùm trên bầu trời thì anh đã suy đoán và tìm hiểu rồi. Tiếp đó, anh dùng thần hồn cực mạnh không ngừng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng phán đoán ra được vài sự thật.
Lúc này…
Ở thế giới bên ngoài.
Cả triệu người ở Chúng Sinh các đều im lặng.
Đến tiếng tim đập cũng không nghe thấy.
Như thể họ đã hóa đá.
Bình luận facebook