• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (3 Viewers)

  • Chương 1176-1180

Chương 1176: Thực lực của Cố Thần

Ngoài ra, vẫn còn rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Diễn Võ trường, nơi đây cũng chứng kiến rất nhiều yêu nghiệt vô song quật khởi, nói tóm lại, Diễn Võ trường của học viện Kỷ Nguyên là một tòa Diễn Võ trường tràn ngập màu sắc truyền kỳ. Chính vì nguyên nhân này, ngày thường, dù là thi đấu võ đạo nội bộ trong tổng viện cũng sẽ không diễn ra trên Diễn Võ trường bởi không đủ tư cách, chỉ có đại hội Tổng Viện mỗi mười ngàn năm một lần mới có thể diễn ra trên Diễn Võ trường.

...

Lúc này, cách thời điểm thi đấu bắt đầu còn khoảng nửa giờ.

Nhưng đã có không ít nhân vật quan trọng đến.

Ví dụ như, Hoàng Vân Sâm, người đứng hạng thứ tư trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" của Tiên Cơ lâu, đã đến. Đây là một người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, mặc dù dáng người cao lớn nhưng thân hình không thẳng đứng, ngược lại có phần gù. Dù làn da khá trắng nhưng có không ít vệt tàn nhang trải rộng, ngoài ra đôi mắt hắn ta rất nhỏ, kết hợp lại tạo thành một khuôn mặt không coi là tuấn tú.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của Hoàng Vân Sâm, sự xuất hiện của hắn ta trực tiếp làm hiện trường bùng nổ.

Không biết bao nhiêu học sinh tổng viện, nam nữ đều có, chen chúc đến bên cạnh Hoàng Vân Sâm, lấy lòng Hoàng Vân Sâm.

Dù sao cũng là tồn tại gần với Cố Thần và Mạc Thanh Nhạn tại tổng viện.

Lại nói tiếp, hiện tại, trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", đứng thứ nhất là Cố Thần, thứ hai lại là Tô Minh, thứ ba mới là Mạc Thanh Nhạn, thứ tư là Hoàng Vân Sâm.

Bởi vì một mình Tô Minh chôn vùi toàn bộ nhà họ Cố ngoại trừ Cố Thần, làm ra sự kiện vô cùng chấn động, từ một người không có tên trên bảng Tô Minh lập tức vọt lên xếp thứ hai, thậm chí, có người còn cảm thấy Tô Minh nên thay thế Cố Thần, trở thành người đứng đầu.

Sau khi đến, Hoàng Vân Sâm đứng dưới võ đài ngay chính giữa Diễn Võ trường, nhắm mắt lại, dường như muốn ngăn cách tiếng ồn ào xung quanh. Mặc kệ vô số lời nịnh nọt, chào hỏi, hoan hô, hắn ta rất yên tĩnh, cảm xúc không hề dao động, hiển nhiên đã quen thuộc với cảnh tượng như vậy.

Đến tận khi.

Đến khi toàn bộ Diễn Võ trường đột ngột yên lặng, hắn ta mở mắt!

Diễn Võ trường to như vậy đột ngột yên lặng đi trong chớp mắt, hàng tỉ người cùng nhìn về một phương hướng...

Cố Thần.

...

Cố Thần đến.

Gương mặt Cố Thần không biểu cảm, trong sự trầm lặng và lạnh lẽo mang theo một chút u ám.

Đi từng bước một tới, rõ ràng đang đi đường nhưng lại không hề có tiếng bước chân.

Một thân hoa phục màu trắng như một công tử bước ra từ trong tranh, trong tay cầm theo một thanh kiếm, đi về phía võ đài.

"Đại sư huynh!", Hoàng Vân Sâm cung kính tiến lên đón. Người vốn bình tĩnh, lạnh nhạt như hắn ta giờ phút này lại lộ vẻ sùng bái, thậm chí cuồng nhiệt.

"Ừ", Cố Thần chỉ ừ một tiếng.

Chỉ chốc lát sau.

"Ầm...", toàn bộ hiện trường xôn xao.

Điên cuồng ồn ào.

"Trời ạ!"

...

"Cảnh giới... cảnh giới võ đạo của Cố công tử..."

"Không nhìn lầm chứ? Cảnh giới bán bộ Hồng Mông?"

"Mẹ kiếp! Thật hay giả?"

"Dựa theo "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" mà nói, chẳng phải Cố công tử đang ở cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba sao?"

"Gặp quỷ. Tiên Cơ lâu không có khả năng sai lầm, như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, trong mấy ngày bế quan này, Cố công tử trực tiếp đột phá, đột phá, lại đột phá, từ cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba bay thẳng lên cảnh giới bán bộ Hồng Mông".

"Hù chết người mà! Cảnh giới bán bộ Hồng Mông? Với cảnh giới này thì hẳn có thể trực tiếp nghiền áp toàn bộ thành Kỷ Nguyên đi? Thậm chí tôi còn hoài nghi mấy vị lão tổ kia của tổng viện cũng chưa đạt đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông".

"Đại sư huynh, anh...", Hoàng Vân Sâm càng phát ra vẻ kính sợ và cuồng nhiệt, hắn ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Đại sư huynh, chuyện nhà họ Cố xin hãy nén bi thương, chỉ cần thằng chó hoang Tô Minh kia dám tham gia thi đấu hôm nay, nếu có cơ hội gặp phải thì dù Vân Sâm phải liều cái mạng này cũng sẽ không chết không ngừng!"

"Tô Minh ư?", Cố Thần lẩm bẩm, cảm xúc không thay đổi quá nhiều: "Hôm nay, anh ta sẽ đến".

Rất nhanh, những tồn tại đứng đầu "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" đều lục tục đến, chuyện đầu tiên mà phần lớn họ làm sau khi đến là vô cùng cung kính chào hỏi với Cố Thần.

Trong số đó cũng có mấy người xem như khá đáng chú ý, ví dụ như Khưu Diêm vốn đứng thứ bảy "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", hiện giờ đang xếp thứ tám, vì người này là người của phân viện nên tự nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt của một số người.

Lại nói tiếp, nếu không có biến số Tô Minh này tồn tại, Khưu Diêm sẽ là người phân viện duy nhất đứng trong mười hạng đầu "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", anh ta vốn nên nhận được nhiều ánh mắt và lời tán thưởng hơn, lại bởi vì có Tô Minh mà...

Cho nên, ở sâu trong nội tâm, Khưu Diêm cảm thấy vừa tức giận vừa khó chịu với Tô Minh.

...

Bởi vì Tô Minh, sự nổi bật của Khưu Diêm anh ta đại khái phải giảm xuống.

"Thật sự mạnh như lời đồn sao? Hừ. Một người mà có thể diệt hết nhà họ Cố? E là khoác lác chiếm phần lớn đi? Hẳn là có điều bí ẩn gì khác đúng không? Chắc chắn không thể là thực lực chân thật được! Tốt nhất đừng có gặp phải tao trên sàn đấu, bằng không thì, Khưu Diêm tao không ngại vạch trần bộ mặt thật của mày đâu, tao sẽ đánh chết mày trước Cố Thần một bước", đáy lòng Khưu Diêm nghĩ, ý chí chiến đấu sôi sục, thậm chí có phần hi vọng có thể gặp được Tô Minh.

Ngoài ra, vẫn còn rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Diễn Võ trường, nơi đây cũng chứng kiến rất nhiều yêu nghiệt vô song quật khởi, nói tóm lại, Diễn Võ trường của học viện Kỷ Nguyên là một tòa Diễn Võ trường tràn ngập màu sắc truyền kỳ. Chính vì nguyên nhân này, ngày thường, dù là thi đấu võ đạo nội bộ trong tổng viện cũng sẽ không diễn ra trên Diễn Võ trường bởi không đủ tư cách, chỉ có đại hội Tổng Viện mỗi vạn năm một lần mới có thể diễn ra trên Diễn Võ trường.

...

Lúc này, cách thời điểm thi đấu bắt đầu còn khoảng nửa giờ.

Nhưng đã có không ít nhân vật quan trọng đến.

Ví dụ như, Hoàng Vân Sâm, người đứng hạng thứ tư trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" của Tiên Cơ lâu, đã đến. Đây là một người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, mặc dù dáng người cao lớn nhưng thân hình không thẳng đứng, ngược lại có phần gù. Dù làn da khá trắng nhưng có không ít vệt tàn nhang trải rộng, ngoài ra đôi mắt hắn ta rất nhỏ, kết hợp lại tạo thành một khuôn mặt không coi là tuấn tú.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của Hoàng Vân Sâm, sự xuất hiện của hắn ta trực tiếp làm hiện trường bùng nổ.

Không biết bao nhiêu học sinh tổng viện, nam nữ đều có, chen chúc đến bên cạnh Hoàng Vân Sâm, lấy lòng Hoàng Vân Sâm.

Dù sao cũng là tồn tại gần với Cố Thần và Mạc Thanh Nhạn tại tổng viện.

Lại nói tiếp, hiện tại, trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", đứng thứ nhất là Cố Thần, thứ hai lại là Tô Minh, thứ ba mới là Mạc Thanh Nhạn, thứ tư là Hoàng Vân Sâm.

Bởi vì một mình Tô Minh chôn vùi toàn bộ nhà họ Cố ngoại trừ Cố Thần, làm ra sự kiện vô cùng chấn động, từ một người không có tên trên bảng Tô Minh lập tức vọt lên xếp thứ hai, thậm chí, có người còn cảm thấy Tô Minh nên thay thế Cố Thần, trở thành người đứng đầu.

Sau khi đến, Hoàng Vân Sâm đứng dưới võ đài ngay chính giữa Diễn Võ trường, nhắm mắt lại, dường như muốn ngăn cách tiếng ồn ào xung quanh. Mặc kệ vô số lời nịnh nọt, chào hỏi, hoan hô, hắn ta rất yên tĩnh, cảm xúc không hề dao động, hiển nhiên đã quen thuộc với cảnh tượng như vậy.

Đến tận khi.

Đến khi toàn bộ Diễn Võ trường đột ngột yên lặng, hắn ta mở mắt!

Diễn Võ trường to như vậy đột ngột yên lặng đi trong chớp mắt, hàng tỉ người cùng nhìn về một phương hướng...

Cố Thần.

...

Cố Thần đến.

Gương mặt Cố Thần không biểu cảm, trong sự trầm lặng và lạnh lẽo mang theo một chút u ám.

Đi từng bước một tới, rõ ràng đang đi đường nhưng lại không hề có tiếng bước chân.

Một thân hoa phục màu trắng như một công tử bước ra từ trong tranh, trong tay cầm theo một thanh kiếm, đi về phía võ đài.

"Đại sư huynh!", Hoàng Vân Sâm cung kính tiến lên đón. Người vốn bình tĩnh, lạnh nhạt như hắn ta giờ phút này lại lộ vẻ sùng bái, thậm chí cuồng nhiệt.

"Ừ", Cố Thần chỉ ừ một tiếng.

Chỉ chốc lát sau.

"Ầm...", toàn bộ hiện trường xôn xao.

Điên cuồng ồn ào.

"Trời ạ!"

...

"Cảnh giới... cảnh giới võ đạo của Cố công tử..."

"Không nhìn lầm chứ? Cảnh giới bán bộ Hồng Mông?"

"Đm! Thật hay giả?"

"Dựa theo "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" mà nói, chẳng phải Cố công tử đang ở cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba sao?"

"Gặp quỷ. Tiên Cơ lâu không có khả năng sai lầm, như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, trong mấy ngày bế quan này, Cố công tử trực tiếp đột phá, đột phá, lại đột phá, từ cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba bay thẳng lên cảnh giới bán bộ Hồng Mông".

"Hù chết người mà! Cảnh giới bán bộ Hồng Mông? Với cảnh giới này thì hẳn có thể trực tiếp nghiền áp toàn bộ thành Kỷ Nguyên đi? Thậm chí tôi còn hoài nghi mấy vị lão tổ kia của tổng viện cũng chưa đạt đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông".

"Đại sư huynh, anh...", Hoàng Vân Sâm càng phát ra vẻ kính sợ và cuồng nhiệt, hắn ta hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Đại sư huynh, chuyện nhà họ Cố xin hãy nén bi thương, chỉ cần thằng chó hoang Tô Minh kia dám tham gia thi đấu hôm nay, nếu có cơ hội gặp phải thì dù Vân Sâm phải liều cái mạng này cũng sẽ không chết không ngừng!"

"Tô Minh ư?", Cố Thần lẩm bẩm, cảm xúc không thay đổi quá nhiều: "Hôm nay, anh ta sẽ đến".

Rất nhanh, những tồn tại đứng đầu "Bảng phân tích dự đoán trận đấu" đều lục tục đến, chuyện đầu tiên mà phần lớn họ làm sau khi đến là vô cùng cung kính chào hỏi với Cố Thần.

Trong số đó cũng có mấy người xem như khá đáng chú ý, ví dụ như Khưu Diêm vốn đứng thứ bảy "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", hiện giờ đang xếp thứ tám, vì người này là người của phân viện nên tự nhiên cũng hấp dẫn ánh mắt của một số người.

Lại nói tiếp, nếu không có biến số Tô Minh này tồn tại, Khưu Diêm sẽ là người phân viện duy nhất đứng trong mười hạng đầu "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", anh ta vốn nên nhận được nhiều ánh mắt và lời tán thưởng hơn, lại bởi vì có Tô Minh mà...

Cho nên, ở sâu trong nội tâm, Khưu Diêm cảm thấy vừa tức giận vừa khó chịu với Tô Minh.

...

Bởi vì Tô Minh, sự nổi bật của Khưu Diêm anh ta đại khái phải giảm xuống.

"Thật sự mạnh như lời đồn sao? Hừ. Một người mà có thể diệt hết nhà họ Cố? E là khoác lác chiếm phần lớn đi? Hẳn là có điều bí ẩn gì khác đúng không? Chắc chắn không thể là thực lực chân thật được! Tốt nhất đừng có gặp phải tao trên sàn đấu, bằng không thì, Khưu Diêm tao không ngại vạch trần bộ mặt thật của mày đâu, tao sẽ đánh chết mày trước Cố Thần một bước", đáy lòng Khưu Diêm nghĩ, ý chí chiến đấu sôi sục, thậm chí có phần hi vọng có thể gặp được Tô Minh.

Lại qua một lúc nữa.

Đột nhiên.

Diễn Võ trường yên tĩnh!

Lần yên lặng này còn đi kèm với từng ánh mắt hiếu kỳ, kính sợ, khó hiểu.

Đúng.

Tô Minh đến.

Đi bên cạnh Tô Minh còn có Tống Cẩm Phồn, Trì Thương Tuyết và Mạc Thanh Nhạn.
Chương 1177: Rút thăm đối thủ

Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết đều dùng khăn che mặt.

Trái lại là Mạc Thanh Nhạn, hôm nay, cô ấy quang minh chính đại để lộ dung mạo tuyệt đẹp của mình, đi song song với Tô Minh, thoạt nhìn có vài phần Kim Đồng Ngọc Nữ, rất hợp nhau.

"Mạc Thanh Nhạn đáng chết, hèn hạ!", Hoàng Vân Sâm oán độc mắng, bất bình thay cho Cố Thần. Cố sư huynh ưu tú như vậy, si tình như vậy, theo đuổi cô ước chừng hàng triệu năm, vậy mà cô thì cao ngạo, lạnh lùng, ra vẻ như thể không bao giờ cho đàn ông sắc mặt tốt, kết quả thế nào? Mới gặp được Tô Minh kia mấy ngày? Hiện tại đã tình chàng ý thiếp với Tô Minh, không phải là hèn hạ thì là gì? Còn vừa hèn hạ vừa mù mắt.

"Xem ra ông nội đã đoán đúng", lúc này, Mạc Thanh Nhạn nhỏ giọng nói, trong âm thanh có phần kiêng kỵ và khiếp sợ: "Trước đó, mặc dù Cố Thần vô cùng yêu nghiệt nhưng cũng chỉ dừng ở cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ ba, hiện tại đã là cảnh giới bán bộ Hồng Mông, cảnh giới như vậy còn mạnh hơn ông nội tôi rất nhiều".

Dù trước đó có đoán trước, có dự tính.

Nhưng lúc thật sự thấy Cố Thần đã đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông, trong lòng Mạc Thanh Nhạn vẫn run rẩy, không thể tin được.

Việc này quá kinh khủng.

Phải biết, đứng thứ hai, không, bây giờ là thứ ba tại "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", trước mắt, cảnh giới của cô ấy chỉ dừng lại ở cảnh giới Hồng Minh tầng thứ ba. Hơn nữa để lên được cảnh giới Hồng Minh tầng thứ ba này, trong mấy ngày gần đây, ông nội đã hao phí rất nhiều sức lực để tìm được một vài chí bảo phù hợp với huyết mạch của cô ấy nhằm giúp cô ấy tăng thực lực và phát huy thật tốt trong đại hội Tổng Viện.

Bình thường mà nói, thế hệ trẻ có thể đạt tới cảnh giới Hồng Minh chính là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Còn như Cố Thần, trực tiếp đạt đến cảnh giới bán bộ Hồng Mông, không biết nên hình dung anh ta như thế nào.

"Quả thực rất chấn động", Tô Minh nhẹ gật đầu, nói.

Bản thân Tô Minh, trước mắt, cảnh giới của anh cũng tăng lên tới cảnh giới Hồng Minh tầng thứ năm. Vốn chỉ là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ chín đỉnh phong, cảnh giới của anh cũng tăng lên trong mấy ngày nay, nhưng không phải gắng sức tăng lên để đối phó với Cố Thần, anh chỉ thuận theo tự nhiên, đúng lúc đúng chỗ, cố gắng tăng lên, chỉ vậy thôi.

Sau khi Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đến, hôm nay, những học sinh tham gia thi đấu hầu như đều đến đông đủ.

Rất nhanh.

Trên võ đài, một người chậm rãi hạ xuống, chính là Dương Sào.

"Lại là đại hồi mười nghìn năm một lần, chư vị, đã lâu không gặp!", Dương Sào lớn tiếng nói, âm thanh vang dội, trầm bổng lấp đầy Diễn Võ trường, cũng thông qua màn hình tiên nguyên trực tiếp len lỏi khắp thành Kỷ Nguyên.

"Không nói nhiều lời thừa, bởi vì lão phu đã không đợi được nữa rồi. Trong đại hội Tổng Viện lần này, chỉ cần giành được mười hạng đầu, ngoài phần thưởng mà tổng viện chuẩn bị ra còn có cơ hội đạt được danh ngạch đi vào bí cảnh Chúng Sinh. Cho nên, các chư vị thiên tài tại tổng viện và phân viện học viện Kỷ Nguyên, xin hãy lấy ra thực lực của mọi người, hãy chứng minh thiên phú của mọi người, hãy phát huy tài hoa của mọi người, hãy làm chấn động tinh thần của chúng tôi, hãy sáng tạo ra thần thoại của chính mọi người trên Diễn Võ trường!", tốc độ nói của Dương Sào càng lúc càng nhanh, giọng nói càng lúc càng lớn.

Ông ta rất biết cách điều động cảm xúc, khi ông ta nói xong, trên toàn bộ Diễn Võ trường, vô số người hò hét, reo hò, âm thanh phóng lên tận trời. Cảnh tượng này cực cực cực chấn động, mà bên trong thành Kỷ Nguyên còn hơn thế, nơi nơi đều là người, họ đi xuống đường phố, đi đến bãi đất trống, ra khỏi cửa, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm màn hình tiên nguyên trực tiếp.

"Không nói lời vô ích nữa, tôi nghĩ, mọi người cũng không thể chờ đợi thêm, hiện tại, bổn viện trưởng sẽ tuyên bố quy tắc thi đấu. Vẫn quy củ cũ, đầu tiên là ba vòng sơ loại, tất cả rút thăm đối thủ của mình. Sau ba vòng sơ loại sẽ chỉ còn lại 20 người, 20 người này sẽ tiến hành thi đấu xếp hạng. Hiện tại, mời chư vị học sinh dự thi rút thăm".

Trước người Dương Sào đột nhiên xuất hiện một cái đỉnh.

Nửa trong suốt.

Trong đỉnh có vô số ấn ký ánh sáng tiên nguyên.

Lóe lên ánh sáng như những con đom đóm.

Chỉ chốc lát sau.

Dưới cái nhìn chăm chú của tỉ tỉ người, mấy trăm ấn ký ánh sáng tiên nguyên bắt đầu chuyển động không theo quy luật nào, lẫn lộn vào nhau, tốc độ cực kỳ nhanh.

Mấy hô hấp sau.

Dương Sào thuận tay nhấc lên.

Mở đỉnh.

Lập tức, từng ấn ký ánh sáng tiên nguyên hóa thành những điểm sáng có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt rơi xuống trước người mỗi tuyển thủ dự thi.

Đúng là thủ đoạn kinh khủng.

Hơn nữa, thoạt nhìn quả thật là công bằng công chính, dường như thật sự là rút thăm ngẫu nhiên.

...

Chỉ là

Giây lát.

Khi mỗi học sinh dự thi đều nhận được ấn ký ánh sáng của riêng mình, bên cạnh Dương Sào đột ngột trống rỗng xuất hiện một màn hình tiên nguyên, trên màn hình tiên nguyên nhanh chóng xuất hiện từng cặp tên được ghép thành một nhóm.

Đây chính là đối thủ ngẫu nhiên trong vòng sơ loại.

Lý Hoành đấu với Chương Hành.

Dương Tống đấu với Phùng Lưu.

...

...

...

Rất nhanh sau đó, Mạc Thanh Nhạn đấu với Ngô Phiêu Miểu.

"Ngô Phiêu Miểu?", Mạc Thanh Nhạn lẩm bẩm, thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy biết Ngô Phiêu Miểu, một học sinh tổng viện, trong số học sinh tổng viện, thứ hạng đại khái ở chừng 50, cũng tạm được. Nhưng với thực lực của Mạc Thanh Nhạn, cô ấy dám nói, ngoài Tô Minh và Cố Thần ra, gặp phải bất kỳ ai cô ấy cũng có thể nhẹ nhàng vượt qua.

Vài giây sau.

Cố Thần đấu với Tiền Trinh Trinh.

"May mắn như vậy?", Mạc Thanh Nhạn nhíu mày. Tiền Trinh Trinh cũng là học sinh tổng viện nhưng xếp hạng sau 130, thứ hạng rất thấp. Có thể nói, nếu Cố Thần muốn thì chỉ cần phóng ra một chút khí tức là có thể lập tức giết chết Tiền Trinh Trinh.

Rất nhanh sau.

Tô Minh đấu với Khưu Diêm.

"Hả?", Mạc Thanh Nhạn nhăn lông mày: "Khưu Diêm? Khưu Diêm đứng hạng tám "Bảng phân tích dự đoán trận đấu"? Sao có thể trùng hợp như vậy? Có bẫy!"

"Đương nhiên là có bẫy", Tô Minh cười cười, không sao cả: "Thanh Nhạn, cô thật sự cho rằng bốc thăm là ngẫu nhiên? Ấn ký ánh sáng kia chỉ nhìn như ngẫu nhiên thôi".

"Thật là buồn nôn, gian lận không hề kiêng kỵ! Không được, chuyện này không ổn, tôi phải nói cho ông nội, dựa vào cái gì mà bắt nạt người khác như thế?", Mạc Thanh Nhạn hơi tức giận.

"Cũng thế thôi", Tô Minh cản lại.

Cùng lúc đó.

"Thật đúng là gặp Tô Minh? Mới bắt đầu đã gặp phải?", Khưu Diêm bối rối, nhưng đồng thời cũng rất kích động.

Lúc này.

Một học sinh tổng viện đứng bên cạnh đột ngột nói với Khưu Diêm: "Khưu Diêm, cái này đưa cho cậu, đối đầu với Tô Minh không cần nương tay".
Chương 1178: Chỉ thị của viện trưởng

Đồng thời, trong đầu Khưu Diêm cũng đột ngột nghe được truyền âm.

Vậy mà lại là lời truyền âm của viện trưởng tổng viện Dương Sào: "Khưu Diêm, lúc đối đầu với Tô Minh, cậu phải nghĩ hết biện pháp ép ra bài tẩy và đại chiêu của anh ta, nghĩ đủ các cách để tiêu hao anh ta, đồng thời, cuối cùng, cậu tự bạo, kéo anh ta chết cùng, không ít thì nhiều cũng làm anh ta bị thương nặng".

Sắc mặt Khưu Diêm hoàn toàn thay đổi!

Tự bạo?

Nói đùa gì vậy?

Hơn nữa, viện trưởng tổng viện dám gian lận trắng trợn như vậy chỉ để đánh chết Tô Minh? Cũng quá trắng trợn, quá không cần thể diện rồi đi?

Khưu Diêm vốn thật sự khó chịu với Tô Minh, chỉ muốn được đánh với Tô Minh một trận, nhưng chỉ vì muốn chứng minh bản thân, muốn đạp lên Tô Minh mà leo lên, chỉ vậy thôi!

Này... Bây giờ nên làm gì? Từ chối viện trưởng tổng viện?

"Cậu có thể không đồng ý, nhưng tôi nghĩ, rất nhanh thôi, chỗ phân viện học viện Kỷ Nguyên của cậu sẽ hóa thành tro tàn, bổn viện trưởng không hề nói đùa. Về phần sau khi cậu tự bạo có thể chết hoàn toàn hay không, bổn viện trưởng chịu trách nhiệm nói cho cậu, sẽ không. Trong khoảnh khắc sống chết của cậu, bổn viện trưởng sẽ dựa vào một vài đại trận cơ quan trên Diễn Võ trường cứu lấy một sợi thần hồn của cậu, sau đó sẽ dùng hồ Dưỡng Hồn khôi phục thần hồn của cậu, sẽ giúp cậu tìm kiếm một thân xác mạnh hơn. Hơn nữa, từ nay về sau, cậu sẽ trở thành đệ tử chân hạch và là trưởng lão dự bị của tổng viện", Dương Sào tiếp tục truyền âm: "Có đồng ý hay không, cậu gật đầu hoặc lắc đầu là được".

Sắc mặt Khưu Diêm đỏ lên, lại trắng bệch, cả người run rẩy.

Thật lâu sau.

Gật đầu.

Ngoài gật đầu ra còn có thể làm được gì?

...

Vòng đấu loại đầu tiên nhanh chóng bắt đầu.

Nhưng không khí tại hiện trường không trở nên nhiệt liệt khi trận đấu vòng loại bắt đầu, nguyên nhân rất đơn giản, ban đầu chưa có trận đấu nào đặc sắc.

Đến khi Mạc Thanh Nhạn lên sàn mới xem như khơi gợi lên chút bầu không khí.

Mạc Thanh Nhạn vốn là đệ nhất mỹ nữ được thành Kỷ Nguyên công nhận, xưa nay thần bí, độ nổi tiếng cực cao, có nhận được chú ý cũng bình thường.

Có điều, hôm nay không quá giống thường ngày. Ngày thường, mỗi lần Mạc Thanh Nhạn được nhắc đến, hoặc ngẫu nhiên hiện thân sẽ luôn nhận được trăm phần trăm tán thưởng và reo hò. Hôm nay, trong biển người vây xem, dù hầu hết vẫn là những lời tán thưởng, reo hò nhưng trong đó lại xen lẫn một vài lời trào phúng, phẫn nộ, quát lớn, hiển nhiên là bởi vì Mạc Thanh Nhạn cư xử thân mật với Tô Minh, bỏ qua Cố Thần.

Dù thế nào Tô Minh cũng là kẻ từ ngoài đến, nơi này là thành Kỷ Nguyên, Cố Thần có ưu thế sân nhà. Nếu như Cố Thần chiếm được nữ thần đứng đầu thành Kỷ Nguyên thì mặc dù bọn họ ước ao nhưng sẽ không ghen ghét mà cảm thấy rất bình thường, dù sao Cố Thần cũng có tư cách này. Nhưng Tô Minh, một kẻ từ ngoài đến? Anh ta dựa vào cái gì?

Mặt khác, nhà họ Cố gần như bị một mình Tô Minh diệt tộc, Cố Thần hiển nhiên sẽ nhận được sự đồng tình, cộng thêm những năm gần đây Cố Thần đã xây dựng nên hình tượng si tình theo đuổi Mạc Thanh Nhạn, trong tình huống này, Mạc Thanh Nhạn cô không đi an ủi Cố Thần đã rất đáng giận rồi, lại còn quang minh chính đại đứng bên cạnh kẻ thù diệt tộc Cố Thần, hành động này cực kỳ kéo thù hận.

Hơn nữa, lùi mười ngàn bước mà nói, Cố Thần là người đứng đầu tổng viện, là đệ tử tổng viện, Mạc Thanh Nhạn cô cũng là đệ tử tổng viện, chỉ bằng điểm ấy cô cũng nên đứng bên phía Cố Thần.

Có điều, bất kể là reo hò hay trào phúng, hoặc chửi mắng, Mạc Thanh Nhạn đều không để ý. Cô ấy vốn là người không quan tâm đến lời nói và ánh mắt của kẻ khác, nếu không thì những năm gần đây cô ấy cũng sẽ không độc lai độc vãng. Cảm xúc của biển người xung quanh võ đài hoàn toàn không ảnh hưởng tới cô ấy. Lên võ đài, một chiêu, chỉ một chiêu, cô ấy ung dung đánh bại đối thủ, thế thôi.

"Mạc Thanh Nhạn thắng".

...

Mạc Thanh Nhạn đi xuống võ đài, về đến bên cạnh Tô Minh.

"Rất nhẹ nhàng", Tô Minh mở miệng nói.

"Đương nhiên", Mạc Thanh Nhạn kiêu ngạo, không hề che lấp nụ cười của mình.

Một màn này lại càng kích thích rất nhiều người. Mạc Thanh Nhạn được công nhận cao ngạo và lạnh nhạt lại cười? Trong trí nhớ, Mạc Thanh Nhạn hiếm khi lộ diện chưa từng mỉm cười, hiện tại được, nụ cười với Tô Minh kia thật là rực rỡ!

"Hèn hạ! Đồ hèn hạ đáng chết! Cậu Cố, cô ta quá ghê tởm!", cách đó không xa, Hoàng Vân Sâm nổi giận, oán độc tức giận chửi nhỏ, vừa chân thực bộc lộ cảm xúc vừa lấy lòng Cố Thần.

Vẻ mặt Cố Thần vẫn không hề thay đổi.

Thoạt nhìn, hoàn toàn không thèm để ý.

Chỉ là nếu nhìn kỹ, vẻ u ám sâu trong đôi mắt anh ta nồng nặc thêm ba phần.

Vòng sơ loại đầu tiên nhàm chán tiếp tục.

Không lâu sau.

Đến phiên Cố Thần.

"Cố Thần!"

"Cố Thần!"

"Cố Thần!"

...

Trong chớp mắt, châm nổ toàn bộ Diễn Võ trường.

Cũng khó trách, Cố Thần vốn là tuyệt đại yêu nghiệt trên con đường đi đến Kỷ Nguyên Thần Lộ, độ nổi tiếng cực cao, chớ đừng nói nhà họ Cố gần như chết hết, Cố Thần hiển nhiên có được cùng chung mối thù với rất nhiều người, giờ phút này, bọn họ dùng hết sức lực reo hò để động viên, ủng hộ Cố Thần.

Cố Thần đi lên võ đài.

Đối thủ cũng đi lên võ đài.

"Cậu Cố, tôi không phải là đối thủ của cậu, tôi nhận thua! Cậu là yêu nghiệt mạnh nhất trong lòng tôi, Tô Minh kia hoàn toàn không thể là đối thủ của anh, anh ta có thể diễu võ giương oai tại nhà họ Cố cũng chỉ là vì lợi dụng lúc anh đang bế quan tu luyện mà thôi. Anh ắt phải chém giết loại tiểu nhân không biết xấu hổ như Tô Minh, làm cho anh ta sống không bằng chết, kính nhờ!", học sinh cũng đến từ tổng viện kia trực tiếp nhận thua, đồng thời còn cúi đầu, điên cuồng sùng bái, thiếu điều quỳ hẳn xuống, lớn tiếng nói.

Nói xong, người kia xoay người bước xuống khỏi võ đài.
Chương 1179: Tô Minh đấu với Khưu Diêm

"Hú hú hú hú...", xung quanh võ đài, hàng tỷ người xem càng cổ vũ nhiệt liệt hơn, bọn họ đang vô cùng phấn khích.

"Thật là không biết xấu hổ, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hẳn là trước khi thi đấu với anh, tất cả đối thủ trong những trận đấu trước đó của Cố Thần đều rất yếu, bọn họ cũng chỉ lên thi đấu cho có mà thôi, thậm chí anh ta còn không cần phải ra tay mà vẫn có thể tiến vào vòng trong, nếu thật như vậy thì anh ta sẽ không cần tiêu hao một chút sức lực nào, giữ nguyên được sức chiến đấu để chờ anh, không chỉ như thế, nếu anh ta đi thẳng vào vòng trong mà không cần phải chiến đấu một trận nào thì anh cũng sẽ rất khó tìm hiểu được tin tức về võ đạo của anh ta, điều này đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn không biết gì về Cố Thần cả", Mạc Thanh Nhạn tức chết đi được, cô ấy không thể ngờ tới da mặt của quản lý của tổng viện, nhất là Dương Sào lại dày đến mức sẵn sàng làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, đây rõ ràng là gian lận một cách trắng trợn mà.

Vào lúc này.

Ở một phần không gian bên cạnh võ đài, có một khu khán đài vô cùng bí ẩn.

Chỉ cần ngồi ở nơi đó là có thể quan sát được đại hội Tổng Viện một cách rõ nét nhất.

Ở trên khu khán đài này, người đang ngồi ở vị trí trung tâm chính là lục trưởng lão của Chúng Sinh các, Hà Nhiếp, ngồi kế bên Hà Nhiếp là Dương Sào.

Cùng ngồi chung một hàng với hai người đó còn có Mạc Châm Sơn và các vị quản lý khác của tổng viện.

"Dương Sào, xem ra ông đã hao phí không ít tâm huyết nhỉ", Mạc Châm Sơn nâng ly trà lên, uống một ngụm rồi cười lạnh.

"Lão Mạc, bổn viện trưởng không hiểu ông đang nói cái gì cả", da mặt của Dương Sào thật sự quá dày, dù trong lòng đang mừng thầm nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rằng tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Sau đó.

Vòng loại thứ nhất vẫn tiếp tục diễn ra.

Nó vẫn buồn tẻ như những trận đấu trước.

Mãi đến khi.

"Tô Minh đấu với Khưu Diêm!"

Cái tên này thiêu cháy toàn bộ khán đài.

Mới vài hôm trước thôi, người này suýt chút nữa đã giết cả nhà họ Cố, một người còn chưa đủ mười nghìn tuổi mà đã có thể giết chết lão quái vật có cảnh giới Hồng Thiên tầng thứ năm trong chớp mắt, anh nhất định là một thiên tài, hơn nữa, anh còn dễ dàng thắng Cố Thần, lấy được trái tim của người thiếu nữ xinh đẹp nhất thành Kỷ Nguyên, Mạc Thanh Nhạn, cô gái mà Cố Thần theo đuổi cả mười nghìn năm nhưng vẫn không thành công, Tô Minh có quá nhiều điểm khiến người khác phải chú ý.

Huống hồ, trong trận thi đấu này, Tô Minh phải chiến đấu với Khưu DIêm.

Khưu Diêm cũng chẳng hề kém cạnh.

Anh ta đứng thứ tám trên “Bảng phân tích dự đoán trận đấu”.

Trận quyết đấu này được hầu hết người xem công nhận là trận thi đấu duy nhất đáng để xem trong vòng loại thứ nhất này, bởi vì đối thủ của Mạc Thanh Nhạn và Cố Thần quá yếu.

Mà đối thủ của Tô Minh lại có thực lực mạnh đến như vậy.

"Cẩn thận một chút, lần này, bọn họ không thể vô tình xếp Khưu Diêm thành đối thủ của anh được, sự việc nhất định không đơn giản như vậy đâu", Mạc Thanh Nhạn nhắc nhở Tô Minh.

Tô Minh gật đầu, dưới ánh nhìn chăm chú của hàng tỷ người, anh bước lên võ đài.

Khưu Diêm đã lên võ đài trước.

Anh ta đang nhìn chằm chằm vào Tô Minh.

Ánh mắt của anh ta hừng hực ý chí chiến đấu, giống như nham thạch núi lửa đang nóng chảy, chuẩn bị phun trào.

"Ting".

Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu trận đấu đã vang lên.

Khưu Diêm không làm những việc vô nghĩa, anh ta trực tiếp ra tay, cổ họng anh ta rung lên: "Kiếm bạo!"

Anh ta còn chưa dứt lời.

Thì đã thấy Tiên Nguyên cuồn cuộn trên hai tay của anh ta, hơi thở bùng nổ, ầm vang, hai tay anh ta dường như có được sức mạnh vô hạn, khí tức có tính hủy diệt đang chuyển động, nhưng thứ sức mạnh khủng khiếp thật sự không phải là nắm đấm hay một chưởng nào đó mà chính là chiếc hộp kiếm vừa được anh ta ném ra.

Cái hộp kiếm này là do người khác đưa cho anh ta trước lúc thi đấu, mục đích nhằm đối phó Tô Minh.

Hộp kiếm vừa được ném ra.

Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu xanh nhanh chóng bao phủ cả võ đài.

Có khoảng hơn một trăm nghìn lưỡi kiếm trút xuống võ đài như một cơn mưa rào tầm tã.

Hơn nữa, mỗi lưỡi kiếm đều được bao phủ bởi những đốm màu xanh lam, phàm là người có kiến thức đều sẽ biết những màu sắc rực rỡ như màu xanh lam, màu xanh lá cây, màu cam,... đều có chứa chất độc.

Hiển nhiên là trên những lưỡi kiếm này đều đã được bôi thuốc độc.

Hơn nữa, đó còn không phải là loại thuốc độc bình thường.

Chưa bàn đến chuyện bôi độc lên trên lưỡi kiếm, chỉ riêng lúc hộp kiếm nổ tung, tất cả mọi người đều im lặng, lâm vào hoang mang, não bọn họ đang rung chuyển, bởi vì có rất nhiều người đã nhận ra được ngay, cái hộp kiếm mà Khưu Diêm ném ra là dung khí vô chủ.

Đúng vậy, đó chính là dung khí vô chủ.

Tuy rằng, nếu chỉ xét riêng về mặc sức mạnh thì dung khí vô chủ kém xa so với dung khí đã có chủ, nhưng nó nhất định sẽ mạnh hơn nhiều Chí Bảo Thủy Nguyên cao cấp nhất.

Dung khí vô chủ thuộc loại bảo bối hàng đầu được tu giả võ đạo cất giữ, nhất là thế hệ tu giả trẻ như bọn họ.

Càng không bàn đến chuyện cái hộp kiếm này còn được trang bị thêm độc dược và có thể dùng để đánh lén.

Hơn nữa, đối thủ còn rất khó nhận ra được đặc điểm của nó, nhìn sơ qua, nó chỉ là một cái hộp kiếm mà thôi.

Chỉ cần dùng mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấy cảnh cả võ đài đang bị vô số lưỡi kiếm bao phủ.

Dường như Tô Minh đã trở thành tấm bia sống.

Thật ra, chính bản thân Khưu Diêm cũng đang ngơ ngác, dù sao đi chăng nữa, cái hộp kiếm này cũng không phải là đồ của anh ta, là do Dương Sào, hay nói đúng hơn là Cố Thần đưa cho anh ta.

Anh ta biết cái hộp kiếm này không tầm thường nhưng không ngờ nó lại mạnh đến như vậy.

Lúc này, ngay cả Khưu Diêm cũng phải sững sờ.

"Thủ đoạn thật tàn nhẫn", Mạc Châm Sơn vô cùng khó chịu, sắc mặt của lão rất khó coi, nước trong ly trà trên tay lão đã bốc hơi sạch sẽ.

"Ha ha..", Dương Sào chỉ cười một cách lạnh lùng.

Cố Thần nhìn chằm chằm vào Tô Minh, không chớp mắt.

Anh ta muốn xem thử thực lực võ đạo thực sự của Tô Minh, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, lúc này, Khưu Diêm phát huy tác dụng không nhỏ.

Cố Thần cũng không hề cho rằng bản thân đạt tới cảnh giới bán bộ Hồng Mông thì có thể khinh thường Tô Minh.

Dù sao đi nữa, ngay cả sư tử muốn bắt được thỏ thì cũng phải dùng hết toàn lực.

Huống chi, Tô Minh có thể giết ba vị lão tổ của nhà họ Cố trong nháy mắt, anh tuyệt đối không phải là thỏ con.

Ngoại trừ việc vô cùng oán hận Tô Minh, hận không thể chém anh thành trăm mảnh thì Cố Thần cũng vô cùng bình tĩnh và cẩn thận.

Trong nháy mắt.

Dưới ánh mắt của hàng tỷ người, Tô Minh không hề né tránh, không có thân pháp và cũng không hề có một phản ứng bình thường nào cả.

"Ầm...", thậm chí, Tô Minh còn không lùi bước mà còn tiến lên phía trước, anh vừa mỉm cười vừa bước từng bước đến vị trí của Khưu Diêm, giống như đang đi dạo.

Anh...

Anh... anh muốn làm gì vậy?

Một màn này làm những người khác chấn động, bọn họ ngơ ngác há miệng.

Ngay cả Mạc Thanh Nhạn, Trì Thương Tuyết, Tống Cẩm Phồn cũng không thể hiểu được và lo lắng cho anh.

Ngay sau đó.

Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, vù vù vù...

Vô số lưỡi kiếm bỗng đứng yên trước người Tô Minh.

Đứng một cách vững vàng.

Thật không thể tin nổi.
Chương 1180: Khưu Diêm tự bạo

Dưới cái nhìn của rất nhiều người, ngoại trừ Cố Thần, Tô Minh dù sao cũng là người một mình đánh bại nhà họ Cố, là thiên tài trong các thiên tài. Tuy cái hộp kiếm kia nổ tung bất thình lình, hơn mười nghìn lưỡi kiếm bao vây dày đặc, nhưng Tô Minh ơi, anh là Tô Minh đấy, anh hẳn có thể dùng thân pháp để né tránh mà, hay là dùng chiêu thức mạnh mẽ nào đó đỡ lấy nó!

Sao anh lại trở thành tấm bia sống thế kia?

Sao lại không có chút sức chống cự nào vậy, rồi bị vô số lưỡi kiếm đâm trúng thật ư?

Thế nhưng.

Ngay sau đó.

"Hít!", vô số người hít một hơi thật sâu, da đầu bọn họ tê dại!

Má ơi.

Bọn họ có thể thấy rất rõ.

Tô Minh đã bị chi chít lưỡi kiếm đâm trúng lại vẫn đứng sừng sững ở đó, không có chút tổn thương nào!

Thoáng nhìn qua, trông anh chẳng khác nào đang đứng dưới cơn mưa vậy.

Mù mắt rồi!

Đó là lưỡi kiếm hết đấy!

Tất cả chúng đều là những lưỡi kiếm vô cùng sắc bén đấy!

Những lưỡi kiếm cấp bậc dung khí đều không làm gì cơ thể của Tô Minh được dẫu cho anh cứ đứng im đó làm tấm bia sống ư? Quá đáng sợ!

Thân thể anh ấy đã đạt tới cấp bậc gì rồi?

Cơ thể ấy còn rắn chắc hơn dung khí nữa sao?

Hơn nữa, đừng nói là làm gì cơ thể nó, đến cả một vết xước nhỏ trên da còn không có nữa là, cơ thể anh vẫn không có chút vết thương nào, hễ có một vết xước thì còn có thể nhờ vào độc dược ngấm vào để gây sát thương chí mạng, nhưng đến một vết xước còn không có thì làm thế nào đây!

Tuyệt vọng.

Con mẹ nó quá tuyệt vọng, Khưu Diêm sợ tới mức trái tim sắp nổ tung, tròng mắt sắp rơi ra ngoài.

Cả hiện trường lặng ngắt như tờ, sắc mặt của Cố Thần hơi thay đổi, đáy lòng anh ta đang vô cùng không bình yên.

"Choang choang choang...", cả không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng lưỡi kiếm va chạm vào người Tô Minh rồi bắn tung tóe ra khắp nơi, sau đó rớt hết xuống đất, còn Tô Minh lại bình tĩnh, không nhanh không chậm đi lại gần Khưu Diêm.

Rồi anh đứng đối mặt với Khưu Diêm.

"Đệch! Thái Cổ Ma Thân, mau hoạt động!", Khưu Diêm cũng không phải là đồ vô dụng, tuy anh ta đang cực kỳ khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, không nhiều lời mà lôi luôn con át chủ bài lớn nhất của chính mình ra dùng luôn, đúng vậy, đó chính là Thái Cổ Ma Thân, hơn nữa, anh ta quả quyết vận chuyển Thái Cổ Ma Thân tới mức tối đa...

Hơi thở trên cả người anh ta đều tràn ngập sự ma mị và hủy diệt.

"Thái Cổ Ma Thân, mau thiêu đốt cho ta!", mà đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ngay sau đó, anh ta không nể nang gì mà vô cùng dũng cảm đốt cháy Thái Cổ Ma Huyết, đây chính là tự thiêu đốt gốc rễ võ đạo của mình đấy!

Ác.

Rất ác.

Đây là phát điên rồi.

Khí tức Khưu Diêm toát ra bắt đầu trở nên cuồng loạn.

Anh ta liên tục đột phá cảnh giới như cơn lũ đang cuồn cuộn lao tới.

Mọi người có cảm giác dường như cả võ đài bị khí tức của Khưu Diêm bao phủ.

Khưu Diêm định làm gì vậy?

Anh ta không muốn sống nữa à?

Rất nhiều người ngỡ ngàng trước cảnh đó.

Có vẻ như Khưu Diêm đang định hy sinh mạng sống của mình!

Chỉ là một cái đại hội thôi mà, làm vậy có đáng không?

Chẳng mấy chốc.

"Nổ cho ông, Tô Minh, chết đi!", Khưu Diêm bỗng quát lên, gương mặt dữ tợn, cả người bay vút lên, hung hãn lao về phía Tô Minh.

Má ơi.

Tất cả mọi người như hóa đá.

Rất nhiều người suýt nữa cắn đứt lưỡi mình.

Mối hận thù gì vậy chứ?

Anh ta vừa mới đi lên là dùng dung khí ngay, rồi đánh hết thì tự bạo sao?

Anh ta không cần chiến đấu à?

Cứ như thế mà dùng một mạng đổi một mạng ư?

Đầu óc anh ta có vấn đề gì không đấy?

"Cái gì?", Mạc Thanh Nhạn khiếp sợ, cô ấy đã dự đoán được có âm mưu trong đó, nhưng cô ấy lại không ngờ đến việc Khưu Diêm, đường đường là người đứng thứ tám trong "Bảng phân tích dự đoán trận đấu", lại không màng đến tính mạng của mình!

Điều này quá bất ngờ.

"Dương Sào, thật quá đáng!", Mạc Châm Sơn nổi giận, lão đứng thẳng lên, quát to, khí tức cuồn cuộn khắp người, hình như lão đang định ra tay.

"Ông Mạc, ông vẫn nên im lặng thì hơn. Trận chiến đang diễn ra đấy", Dương Sào tàn nhẫn, mỉm cười đắc chí.

"Đúng vậy, im lặng chút nào", Hà Nhiếp nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn Mạc Châm Sơn rồi nói.

Cùng lúc đó.

"Chỉ có vậy à?", Tô Minh vẫn thản nhiên, trong giọng điệu của anh có chút khinh thường, có chút mất hứng, ngay sau có, anh giơ ngón tay lên.

Sau đó.

Tô Minh quay đều đi xuống dưới võ đài.

Chỉ vậy không hơn không kém.

Có thế thấy rõ được một ngón tay kia của Tô Minh dường như đóng băng mọi thứ, tất cả như dừng lại, Khưu Diêm tưởng chừng như đã tự bạo thành công và rồi mang đến sức hủy diệt chẳng khác nào quả bom đang oanh tạc, lại chợt dừng lại một cách đầy vi diệu, sau đó, Khưu Diêm dần dần tan biến, nói chính xác là cơ thể anh ta như bị phân giải, sinh mệnh cứ như đã bị rút đi.

Một ngón tay kia của Tô Minh chính là "Sinh Mệnh Lưu Phóng", có thể gọi cách khác là Năng Lượng Lưu Phóng.

Tô Minh vừa mới bước xuống võ đài.

Trên võ đài, cú nổ mang đến sức hủy diệt vô tận sinh ra khi Khưu Diêm tự bạo dường như chưa từng xảy ra.

Nó biến mất không sót lại chút dấu vết.

Mãi đến khi Tô Minh đi đến bên cạnh Mạc Thanh Nhạn, khi ấy... giọng nói run rẩy tuyên bố "Tô Minh chiến thắng" mới được vang lên.

Tô Minh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn vào Cố Thần đang ở đằng xa, nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta, rồi tùy tiện nói: "Muốn tìm người thăm dò võ đạo vào át chủ bài của tôi, thì anh nên tìm người khá hơn chút đi. Tất nhiên, còn đó hai trận đấu vòng loại và một trận đấu xếp hạng nữa. Sau này anh còn có rất nhiều cơ hội để thăm dò tôi, tôi đợi anh và tên sư tôn không biết xấu hổ kia của cho tôi chút bất ngờ, chứ cứ không có chút áp lực nào, giống như nhà họ Cố yếu ớt của anh suýt nữa bị diệt môn ấy thì lại không có ý nghĩa gì cả".

Cố Thần không nói gì, nhưng cơ thể anh ta có hơi run rẩy.

Đối diện với sự sỉ nhục, chế giễu trắng trợn của kẻ thù giết cha giết mẹ, thành thật mà nói, dù cho tâm cảnh của anh ta trên con đường tu luyện võ đạo rất mạnh mẽ và không chút lệch đường, thì vào giờ phút này, anh ta thậm chí có cảm giác thôi thúc mình nhập ma.

"Mau tỉnh táo lại nào, chỉ bằng dăm ba lời kích động này mà khiến cậu mất đi lý trí, khiến cho cảm xúc dao động, như vậy, cậu không hề có tư cách khiêu chiến Tô Minh", giọng nói trầm bổng của Hà Nhiếp truyền vào lỗ tai của Cố Thần.

Cố Thần hít thở sau, rồi truyền âm đáp lời: "Sư tôn, vì sao trước khi chiến đấu với hắn ta, lại phải phái người đi dò xét hắn ta vậy? Con tin rằng cho dù không biết chút gì về võ đạo của Tô Minh thì vẫn có thể đánh bại, rồi giết chết hắn!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom