• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (4 Viewers)

  • Chương 1186-1190

Chương 1186: Quả nhiên Cố Thần cũng là kẻ tàn nhẫn

Cố Thần dùng hết toàn lực để vùng vẫy trong tuyệt vọng...

Nhưng cũng chỉ vô ích mà thôi.

Bởi vì đang bị Pháp Nguyên Trường Hà trói chặt, nên tốc độ của anh ta đã giảm mất chín phần, chậm như một con rùa.

Anh ta trơ mắt nhìn Tô Minh đứng ngay trước mặt mình.

Mặt đối mặt với anh ta.

"Lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương, nổ tung cho ta!", trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, ngay khi nhìn thấy Tô Minh đang đứng ở ngay trước mặt mình, Cố Thần cũng đã bị anh bức tới đường cùng rồi, mắt của anh ta cũng không còn là màu đỏ nữa mà đã chuyển sang màu tím, đỏ thẫm, đầy vẻ oán độc, hoảng sợ và cả tuyệt vọng, anh ta đã điên cuồng rồi, Cố Thần cũng là một người tàn nhẫn, anh ta nâng tay lên, một lá cờ màu đỏ như máu bỗng nhiên xuất hiện, khí tức của nó chứa đầy mùi máu tươi, trông cực kỳ hung tàn và tà ác, lá cờ bay phấp phới liên tục, cho dù bị Pháp Nguyên Trường Hà bao phủ, nó vẫn gào thét thảm thiết, lá cờ xuất hiện, phóng to đến cực đại, bao phủ cả sân đấu, che trời lấp đất, một loại hương vị hủy diệt bao trùm lấy cả không gian, sự chuyển động của khí tức không gian vô cùng mất ổn định, dường như đã mất đi ranh giới giữa không gian và thời gian...

Ầm...

Nổ tung.

Lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương đã nổ tung như vậy.

Mãi cho đến giờ phút nó phát nổ, tất cả tu giả võ đạo của thành Kỷ Nguyên mới kịp phản ứng lại, cái... cái... cái lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương kia, hình như nó là dung khí!

Đúng vậy.

Nó đúng là dung khí thật.

Hình như nó còn không phải là dung khí bình thường.

Tuy rằng, nhìn qua cũng không giống như là dung khí bản mạng của Cố Thần, nhưng nó nhất định là chí bảo trong tất cả các loại chí bảo, vậy mà Cố Thần lại làm nó nổ tung, không hề do dự?

Nhưng nếu sau khi làm lá cờ phát nổ, bản thân Cố Thần sẽ ra sao?

Anh ta muốn kéo theo Tô Minh chết cùng với mình.

Trong giây phút đó, bên trong thành Kỷ Nguyên, tất cả mọi người đều hoang mang, trong não bọn họ chỉ còn lại tiếng ong ong ong...

Vụ nổ điên cuồng kia đang càn quét mọi thứ, ở trung tâm của vụ nổ, lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương đang phóng ra khí tức hủy diệt một cách mãnh liệt, thật không còn từ ngữ nào có thể hình dung nổi những hình ảnh đập vào mắt của bọn họ ngay tại thời điểm này!

Khoảng không gian vô cùng rộng lớn kia và không gian hư thật bị xé rách liên tục, mỗi lần bị xé rách như vậy, chúng liền trở thành những mảnh không gian nhỏ, bị vỡ nát, rồi tái tạo thành một kết giới không gian mới, rồi lại bị xé rách ra lại, sự việc cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy, thật kinh khủng.

"Tô Minh...", trái tim của Mạc Thanh Nhạn, Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt bọn họ cắt không còn một giọt máu, mắt nhìn chằm chằm vào không gian đang nổ tung kia, cầu nguyện, bọn họ chỉ còn biết cầu nguyện cho Tô Minh.

Sắc mặt của Mạc Châm Sơn liên tục thay đổi.

Ông ấy không thể nào chấp nhận nổi.

Rõ ràng Tô Minh đang đánh Cố Thần tơi tả.

Rõ ràng, ý chí của Tô Minh rất mạnh.

Rõ ràng, Tô Minh đã đưa ông ấy đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Nếu như Tô Minh bị lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương phát nổ sát hại, như vậy thật... quá lỗ vốn.

Ông ấy không thể nào chấp nhận được việc đó!

Nhưng nếu dùng lý trí để suy xét thì ông ấy cũng hiểu rằng lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương có cấp bậc quá cao, nó tự phát nổ, hơn nữa, Tô Minh lại còn đứng ở vị trí trung tâm của vụ nổ, anh rất khó có cơ hội sống sót.

Khó giống như lên trời vậy.

Cho dù là chính bản thân Mạc Châm Sơn cũng khẳng định rằng nếu rơi vào trường hợp này, ông ấy chắc chắn sẽ chết.

Nhưng nếu người này là Tô Minh thì sao? Anh có thể tạo nên thần thoại hay không đây?

Từng giây từng phút trôi qua.

Thời gian bằng khoảng trên dưới một trăm nhịp thở.

"Khụ khụ...", một tiếng ho yếu ớt vang lên, giọng nói này, thế nhưng... thế nhưng đây là giọng của Cố Thần!

Bọn họ không hề nghe nhầm.

Đúng là giọng của Cố Thần thật.

Trong cảnh khói bụi mờ mịt, bọn họ thấy được Cố Thần vẫn còn sống, tuy rằng sắc mặt của anh ta tái nhợt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, anh ta đã tiêu hao gần hết sức lực và còn bị thương nặng nhưng anh ta vẫn còn sống, vào giờ phút này, Cố Thần quá đỗi vui mừng, anh ta không thể nào khống chế được cảm xúc của mình nữa, vừa không thiết sống chết mà ăn đan dược vừa la hét một cách hung tợn: "Chẳng phải cậu ta đã chết rồi sao? Chẳng phải là đã chết ở trong tay của ông đây sao? A! Chết! Chết mới tốt! Tô Minh, mày đáng phải chết mười nghìn lần, chết mới tốt! Mày không ngờ được, đúng không? Ha ha ha ha..."

Mặt Cố Thần vặn vẹo, đầy vẻ dữ tợn.

Khí tức toàn thân anh ta mang theo sự điên cuồng và tà ác.

Hơn thế nữa, bọn họ còn nhìn thấy một cái tháp không gian đã bị suy yếu đang ẩn hiện trước người của Cố Thần.

Thân của cái tháp kia đã vỡ ra thành từng mảnh.

Dường như nó sắp phải biến thành một đống tro tàn.

Đây là nguyên nhân vì sao Cố Thần đứng ở trung tâm của vụ nổ do lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương gây ra nhưng anh ta vẫn sống sót? Là nhờ cái tháp không gian kia.

Cái tháp đó chính là chí bảo!

"Đó chính là dung khí bản mạng của lão tổ tông đầu tiên của nhà họ Cố được nhắc tới trong truyền thuyết, thần tháp Lưu Ly Không?", sắc mặt của Mạc Châm Sơn thật sự khó coi, khó coi giống như giọt nước mưa từ trên mái ngói nhỏ xuống, lão tự thì thầm với mình như vậy.

Truyền thuyết về nhà họ Cố là có thật, nó thật sự tồn tại ư?

Thật sự có thần tháp Lưu Ly Không sao?

Thật không thể ngờ tới, bọn họ hoàn toàn không thể ngờ tới được.

Mạc Châm Sơn thật sự không cam lòng.

Ông ấy thất hồn lạc phách.

"Ha ha ha ha...", bên cạnh ông ấy, Dương Sào và Hà Nhiếp bỗng nhiên không nhịn nổi nữa mà cười thật lớn, vô cùng mừng rỡ.

Dương Sào không chờ đợi nổi nữa, hét lớn: "Người thắng cuộc là Cố..."

Nhưng mà.

Ông ta còn chưa nói xong hai chữ Cố Thần.

Bên trong không gian còn chưa tan hết khói bụi do lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương phát nổ kia, thế nhưng... thế nhưng... vẫn còn một bóng người đang ẩn hiện, hơn nữa người kia còn mở miệng nói chuyện.

Trong lúc người đó đang nói thì loại năng lượng hung tàn đang chuyển động trong không gian cũng đã tan biến hoàn toàn.

Bây giờ, bọn họ mới có thể nhìn thấy rõ được.

Đó là Tô Minh.

Đây cũng không phải là điều quan trọng!

Điều quan trọng ở đây là, Tô Minh trông có vẻ...

Có vẻ như trên phần da ở cánh tay mà Tô Minh để lộ ra, có một ít vết thương nhỏ đang rỉ máu.

Trông có vẻ như chỉ là vài vết xây xát nhẹ mà thôi!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hít thở không thông.

Đầu của bọn họ như muốn nổ tung.

Choáng váng.

Vô số ánh mắt đổ dồn vào người Tô Minh.

Mà đây chỉ mới là mở đầu mà thôi, ngay sau đó, chỉ trong vòng không tới một nhịp thở, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy những vết thương trên cánh tay của Tô Minh nhanh chóng lành lại.

Ồ.

Sau đó, Tô Minh hoàn toàn lành lặn, không bị chút tổn thương nào.

"Tôi bảo này, anh xúc động như vậy làm cái gì? La hét, kêu gào nhức hết cả đầu!", trong khung cảnh tĩnh lặng này, Tô Minh nhìn Cố Thần, thật hết nói nổi với anh ta.
Chương 1187: Sức mạnh của Thái U Hỏa

Tô Minh thật sự hết nói nổi.

Thật ra, nếu như anh muốn thì vừa nãy, cho dù lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương có tự phát nổ một cách bất ngờ thì anh vẫn có năng lực tránh được vụ nổ đó.

Bởi vì kiếm tâm của anh quá vững vàng và anh còn có được kho tàng huyết mạch của một thiên tài nên khi nguy hiểm đến gần, trái tim anh sẽ lập tức đập nhanh lên, đó là một loại cảnh báo bằng trực giác.

Nếu như anh chịu phát huy thân pháp và pháp tắc không gian tới giới hạn cao nhất thì ít ra anh cũng đảm bảo được bản thân sẽ tránh được bảy phần năng lượng tới từ vụ nổ do lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương gây nên.

Hơn nữa, nếu tính đến trường hợp xấu nhất, cho dù Tô Minh không thể tránh được thì anh vẫn còn có một dung khí là bia Huyền Diệu, bia Huyền Diệu không chỉ là dung khí mà nó còn có cấp bậc cao hơn cả lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương, nó chính là dung khí thượng phẩm, nó hoàn toàn có năng lực khắc chế được sức mạnh nhờ tự phát nổ của lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương, nhưng Tô Minh không muốn sử dụng nó một cách lãng phí như vậy.

Nguyên nhân hết sức đơn giản, anh có một chút tò mò về mức độ chịu đựng của bản thân.

Dù sao đi nữa thì mức độ chịu đựng của thân thể anh cũng rất đáng sợ, nhất là lúc còn ở Kiếp tông, anh đã được chuyên gia hàng đầu như lão Trang hỗ trợ rèn luyện thân thể gần mười nghìn năm, anh cũng không biết rốt cuộc thân thể của mình đã đạt tới trình độ nào rồi, vừa hay, anh có thể dùng vụ nổ của lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương để đánh giá lại, loại cơ hội tốt này không phải lúc nào cũng có.

Cho nên, nói đến cùng, ở trong mắt của Tô Minh, lá cờ Đại Thông Thiên Âm Dương tự phát nổ cũng chẳng là cái thá gì cả.

Đúng vậy, chẳng là cái thá gì cả.

Một thứ như vậy cũng xứng đáng để Cố Thần hưng phấn tới mức suýt ngất xỉu sao? Dù sao đi chăng nữa thì anh ta cũng là một tu giả võ đạo, động một chút liền la hét, kêu gào, không có một chút khí chất mà một tu giả võ đạo cần phải có.

"Mày... mày...mày...", tuy Tô Minh chẳng nói thêm gì nữa nhưng trái tim của Cố Thần như sắp vỡ vụn!

Suýt chút nữa anh ta đã bị anh hù chết.

Đầu lưỡi sắp bị anh ta cắn đứt.

Anh ta nhìn chằm chằm Tô Minh, không thốt nên lời.

Trong đầu anh ta chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất, sao có thể như vậy được?

Tại sao đối phương vẫn còn sống, thậm chí, còn không bị một chút tổn thương nào?

"Nói đi, anh còn có thêm thủ đoạn và mưu kế gì nữa không? Nếu có thì mau dùng hết đi, tôi đang vội", Tô Minh lại nói, vội chỉ là giả, nhưng thật ra anh không còn thấy thú vị nữa, thực lực mà Cố Thần bày ra trước mắt anh quá yếu, yếu đến mức làm cho trận thi đấu này trở nên tẻ nhạt.

"Mày...", Cố Thần vô cùng hoảng loạn, anh ta cảm thấy mình bị sỉ nhục hết mức có thể, ngay sau đó, anh ta phun ra một ngụm máu tươi, khó thở, tim ngừng đập, nói không nên lời.

"Thôi bỏ đi, có vẻ như anh đã hết mưu hết kế rồi, để tôi tiễn anh một đoạn đường vậy!", Tô Minh đã ra quyết định.

Chỉ trong phút chốc.

Sắc mặt vốn đang tái nhợt của Cố Thần thay đổi liên tục.

Đó là sự kinh hoàng.

Đó là sự sợ hãi.

Và không dám tin vào mắt mình.

Anh ta liên tiếp lui về phía sau theo bản năng, trong lúc lùi lại, tay anh ta cầm lấy kiếm, điên cuồng chém về phía đối thủ, mỗi một nhát kiếm đều được dùng hết toàn lực, thậm chí, anh ta còn dùng hết sức lực để thiêu đốt Tiên Nguyên.

Mỗi một nhát kiếm mang theo lực lượng vô tận và pháp nguyên kỳ dị, từng nhát kiếm liên tục không ngớt, chúng chồng lên nhau giống như từng đợt sóng biển đẩy mạnh về phía trước, chúng nó xé rách phần không gian mà nó đi qua, biến không gian thành chân không, sau đó không gian lại được tái tạo, rồi lại bị xé rách, lặp lại liên tục như vậy, thật khủng khiếp.

Khí tức hủy diệt do mỗi nhát kiếm tạo nên đã được giấu kỹ nhưng cho dù hơn chín mươi phẩy chín mươi chín phần trăm khí tức đều tập trung tấn công về phía trước thì lượng khí tức bị khuếch tán ra xung quanh cũng khiến người xem cảm thấy ngột ngạt, như bị đóng băng, trái tim của họ dường như đang bị bóp chặt, có vẻ như sự sống chết của họ đang nằm trong lòng bàn tay của Cố Thần.

Anh ta rất mạnh.

Dù sao đi chăng nữa thì anh ta cũng là Cố Thần.

Bọn họ đều đang nhận thấy được, Cố Thần không thể khống chế được bản thân nữa, anh ta chỉ muốn được sống sót.

Nhưng mà vì sao bỗng nhiên Cố Thần lại biến thành như vậy? Là có thứ gì đó rất nguy hiểm đang tiến tới gần anh ta sao? Vô số người xem ở xung quanh sân đấu đều không thể hiểu được, tại sao Cố Thần lại bất ngờ liều mạng như vậy, trông anh ta giống như đang bị thần kinh.

Thế nhưng, ngay sau đó, tất cả mọi người đều hiểu rõ lý do, bởi vì trong lúc Cố Thần đang liều lĩnh công kích về phía trước, từng đợt công kích mãnh liệt như muốn dời núi lấp biển thì có một ngọn lửa bay ra từ trong tay của Tô Minh.

Chỉ có một đốm lửa nhưng vừa rồi khỏi ngón tay của Tô Minh thì nó lập tức thay đổi, như kiến biến thành voi mà trở thành vô số khối nham thạch nóng chảy, kẻ đã từng chôn vùi biết bao nền văn minh vĩ đại.

Ngọn lửa màu đỏ tía trông rất kì dị, nóng rực, làm cho người khác hít thở không thông.

Chúng nó nuốt trọn cả thành Kỷ Nguyên, giống như muốn thiêu sạch tất cả pháp nguyên bên trong không gian hư thật của thành Kỷ Nguyên vậy.

Cội nguồn văn minh của cả thành Kỷ Nguyên sắp không chống chịu nổi nữa.

Sức nóng đang tăng lên mãnh liệt theo cấp số nhân.

Lúc này, vô số tu giả võ đạo đã từ bỏ việc khởi động Tiên Nguyên để tạo thành lá chắn, bọn họ chỉ còn cách sử dụng pháp bảo phòng ngự, nhưng dù như thế thì sức nóng ấy vẫn khiến bọn họ bị mất nước một cách nhanh chóng.

Thái U Hỏa.

Tô Minh đang dùng Thái U Hỏa.

Không chỉ có Thái U Hỏa, anh còn rất tinh quái, vừa phóng thích Thái U Hỏa, vừa phóng thích sinh mệnh lực, thứ sinh mệnh lực đó thật thuần khiết.

Đúng vậy, Thái U Hỏa có thêm sinh mệnh lực như cá gặp nước, sức mạnh tăng vọt!

Hiệu quả trước mắt đã vô cùng chấn động, giờ phút này, từ trên cao nhìn xuống, khắp sân đấu đều có màu đỏ rực...

Ngay cả những đám mây trên bầu trời, pháp nguyên của vòm trời và những nguyên tố có thuộc tính khác như lôi điện, phong và hỏa đều đã bị thiêu đốt, đồng hóa thành thuộc tính hỏa.

Sao có thể quá đáng như vậy chứ?

"Cho dù là mệnh hỏa thì cũng... cũng... cũng không thể mạnh như vậy được?", Hà Nhiếp tự thì thầm một mình, giọng ông ta khàn khàn, đầy sợ hãi, Dương Sào đứng ở bên cạnh ông ta, không thể chống chịu thêm được nữa, cả cơ thể run rẩy giống như bị điện giật.
Chương 1188: Hỏi ông một câu

Không thể nào chấp nhận được!

Ngày ấy, khi Tô Minh tiêu diệt nhà họ Cố, lúc chiến đấu với ba vị lão tổ của nhà họ Cố, anh đã sử dụng Thái U Hỏa.

Nó rất mạnh, trong nháy mắt đã giết chết ba vị lão tổ.

Thế nhưng, tuy khi đó Thái U Hỏa rất mạnh, nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi lý giải được, còn bây giờ thì...

Không thể nào hiểu nó được, nó đã không còn là thứ võ đạo thuộc tính Hỏa có thể lý giải được.

Là ác mộng ư?

Hà Nhiếp run rẩy nâng tay lên, dụi hai mắt mình, tiếc rằng, sự thật chính là sự thật, dẫu có dụi mắt như thế nào thì cũng chẳng thay đổi được gì.

Hà Nhiếp nào hiểu được dưới tình huống sinh mệnh lực đầy đủ, uy lực của Thái U Hỏa có thể tăng vọt gấp bội lần!

Dù ông ta không phục, cũng phải kìm lại.

Lúc này.

Bằng mắt thường có thể thấy được, Thái U Hỏa đang cuộn trào vô cùng dữ dội, kiếm pháp mà Cố Thần đang liều lĩnh thi triển, những kiếm quang đang kéo dài ấy thế nhưng lại bắt đầu run rẩy, bắt đầu vùng vẫy, bắt đầu lùi bước! Trên con đường kiếm đạo từ trước tới nay, kiếm quang vẫn luôn kiên cường, ấy vậy lại dần trở nên sợ hãi.

Sau đó.

Thiêu đốt.

Kiếm quang kia đầu đã bị ngọn lửa màu tím hồng nuốt chửng.

Đến cả tro cốt cũng chẳng còn sót lại.

"Không!", Cố Thần tuyệt vọng gào thét.

Vào lúc này, khát vọng sống sót bùng lên trong anh ta.

Trong lúc gào thét, đầu tiên, anh ta vận dụng hết tất cả Tiên Nguyên còn sót lại trong cơ thể mình, không hề do dự, không chút dư thừa, bao phủ xung quanh cơ thể mình, tạo thành một cái lồng Tiên Nguyên, hòng mưu toan ngăn chặn đòn đánh của Tô Minh.

Tiếc rằng...

Nó có ích gì không?

Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào đao chặt thịt bổ dưa hấu, biển lửa vô tận Thái U Hỏa vừa mới vụt qua, cái lồng Tiên Nguyên bao phủ quanh người Cố Thần nhanh chóng biến thành hư vô.

Cố Thần như đang định gào thét cái gì đó, nhưng lại không có âm thanh gì, bởi lẽ, anh ta cũng đã bị biển lửa nuốt chửng.

Bao gồm cả thân thể lẫn thần hồn, tất cả đã bị ngọn lửa nuốt chửng thành hư vô.

Người chết không thể chết thêm lần nữa.

Trận chiến gây cấn hồi hộp, tưởng chừng như bất phân thắng bại, có một không hai mà mọi người vô cùng mong đợi, thế nhưng kết quả lại là Tô Minh giải quyết dễ dàng như trở bàn tay, bất kể là hình thức hay thời gian tiêu tốn, tất cả đều khiến cho người ta cảm giác như chẳng đáng cho Tô Minh làm nóng người nữa, dễ dàng giải quyết cứ như cả hai không cùng một cấp độ vậy.

"Giả, tất cả đều là giả, ha ha ha, tất cả đều là giả, ha ha ha...", ở một góc của võ đài trong hưu không, Cố Vân Chu la lối một cách khó hiểu, tóc tai bù xù, trông ông ta có vài phần thần kinh, vừa khóc vừa cười, hơi thở vô cùng hỗn loạn, dường như đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Cố Vân Chu bị kích thích đến mức tâm cảnh vỡ nát, võ đạo chấm hết, ngay cả thần hồn cũng rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Ông ta điên điên khùng khùng, bước từng bước đi vào khoảng không gian vô tận, nghiêng nghiêng ngã ngã chạy về phía bóng tối vô tận trong hư không.

"Bố...", Cố Hoàng Sí đã tới bên cạnh Cố Vân Chu, theo bản năng, ông ấy định ngăn cản Cố Vân Chu đang điên khùng chạy vào trong hư không, nhưng, cuối cùng, ông ấy vẫn không ngăn lại.

Bởi lẽ, ông ấy hiểu rằng, ngăn cản thì sao, cho dù Cố Vân Chu khôi phục lại bình thường thì sao, một khi thần trí bố ông ấy bình thường trở lại, chắc hẳn bố sẽ rất đau khổ, rồi không thể chấp nhận được sự thật mà tự sát, vậy chẳng thà không khôi phục còn hơn.

Rốt cuộc, Cố Vân Chu bỗng nhiên phát điên, một phần nguyên nhân là do tiềm thức không muốn chấp nhận hiện thực xảy ra trước mắt mình.

Nhưng mà, Cố Hoàng Sí để lại một hồn ấn trên người Cố Vân Chu, ít nhất, bất cứ lúc nào ông ấy cũng có thể biết bố mình lang thang ở đâu trong hư không vô tận. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, ông ấy sẽ trở lại tìm bố mình, từ đấy cứ để cho bố dưỡng lão như một người tàn phế thôi, tìm cho bố một chỗ ẩn cư, không màng đến thế sự, sau đó, ông ấy chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của một đứa con, chăm sóc bố mình đến lúc lâm chung, chỉ có vậy thôi.

"Lục các chủ, hiện... hiện tại phải làm gì đây?", giữa không trung, Dương Sào nghẹn ngào cất lời hỏi.

Ông ta hoàn toàn luống cuống.

Hoảng sợ.

Ông ta vốn là viện trưởng của tổng viện, thế nhưng lại bị dọa đến mức khóc lóc nức nở, thật không thể tưởng tượng nổi.

"Đồ rác rưởi! Nếu như tổng viện của ông sớm tìm được tên này, rồi dẫn về tổng viện để bồi dưỡng, thì bổn các chủ cũng không đến nỗi liếc mắt một cái nhìn trúng tên Cố Thần vô dụng kia!", sắc mặt Hà Nhiếp âm trầm, ông ta bỗng nâng tay lên, phẫn nộ cho Dương Sào một cái tát.

Tất cả kết thúc rồi.

Đồ đệ đã đi đời.

Đã vậy còn vô duyên vô cớ đắc tội Tô Minh.

Điều quan trọng nhất là, Hà Nhiếp ông bây giờ chắc chắn không phải là đối thủ của Tô Minh, ông ta không có cách nào đối phó với Tô Minh được, quả thật là tiến thoái lưỡng nan mà.

Đúng lúc này.

Tô Minh quay đầu, nhìn về giữa không trung, nói với Dương Sào: "Viện trưởng Dương, thế nào? Ông còn chưa tuyên bố ai chiến thắng à?"

"Cậu...", Dương Sào mặt cắt không chút máu, ông ta vừa tuyệt vọng vừa buồn vừa vô cùng căm phẫn, tên này chính là đồ sát nhân! Vừa mới giết đồ đệ của mình, lại còn muốn mình tuyên bố người chiến thắng ư?

Ông ta hít một hơi thật sâu.

Dương Sào cắn răng nói: "Tô Minh chiến thắng, đại hội Tổng Viện lần này, người đứng đầu là Tô Minh, đứng thứ hai là Cố Thần, nhưng do Cố Thần đã tử trận, từ hạng ba đến hạng hai mươi, mỗi người tự động tăng lên một hạng".

"Nhân tiện, viện trưởng Dương, tôi có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo viện trưởng Dương", Tô Minh không đi xuống võ đài, mà hưng phấn nhìn vào Dương Sào, rồi mỉm cười, tùy tiện hỏi.

Không hiểu sao, Dương Sào có một linh cảm không ổn.

Ông ta hận không thể cự tuyệt câu hỏi của Tô Minh.

Nhưng Tô Minh đã hỏi thẳng: "Viện trưởng Dương, năm ấy, làm sao ông giành được ghế viện trưởng thế? Ông có dùng âm mưu thủ đoạn gì không? Ông có thể trả lời thật lòng cho tôi chứ... tôi hơi tò mò một chút".

Ấn tượng của anh đối với ông cụ Mạc không tệ.

Hơn nữa lại là sư tôn của sư tôn.

Thế nên, anh thuận miệng hỏi Dương Sào, hỏi để minh bạch, và cũng để nhẹ nhõm hơn.

Mạc Châm Sơn ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Sào.

Ông ấy nhìn chằm chằm vào Dương Sào.

Sự thật là, bản thân Mạc Châm Sơn rất hiếu kỳ với chuyện này, thậm chí trong lòng ông ấy còn có một tảng đá, năm ấy, sau khi đồ đệ Cố Hoàng Sí gặp chuyện không may, bị đánh tàn phế, rồi đuổi ra khỏi thành Kỷ Nguyên, chẳng bao lâu sau, ông ấy bị cách chức hiệu trưởng ở Hội nghị Trưởng lão do tổng viện tổ chức.

Lại nói tiếp, trên danh nghĩa, tuy rằng Hội nghị Trưởng lão của tổng viện có thể cách chức viện trưởng, nhưng thực ra rất hiếm khi làm được, bởi lẽ, muốn cách chức viện trưởng đương nhiệm thì cần phải có sự tán thành của tất cả trưởng lão.

Nên biết rằng, tổng viện có khoảng mười tám vị trưởng lão, với nhiều trưởng lão như vậy, chỉ cần có một người không đồng ý thì cũng không thể cách chức viện trưởng đương nhiệm được.

Muốn mười tám vị trưởng lão đều đồng ý hết rất gian nan!

Điều đó khó như lên trời vậy!

Dù sao, khi làm viện trưởng đương nhiệm, không nhắc tới việc lôi kéo được bao nhiêu vị trưởng lão, nhưng lôi kéo một hai người vẫn rất dễ dàng nhỉ? Mà thật ra cũng không cần lôi kéo gì, ban đầu bọn họ đã có chỗ dựa để thăng tiến rồi.
Chương 1189: Câu chuyện năm xưa

Nhưng, lần Hội nghị Trưởng lão kia, cả mười tám vị trưởng lão đều đồng ý cách chức Mạc Châm Sơn.

Điều này thật sự rất quái lạ.

Mạc Châm Sơn cũng trở thành vị viện trưởng duy nhất trong lịch sử tổng viện khi đang nhậm chức thì bị cưỡng chế rời ghế viện trưởng.

Từ đó đến nay, Mạc Châm Sơn vẫn không hiểu nguyên nhân là gì?

"Tôi không rõ lắm", ánh mắt Dương Sào chợt lóe, ông ta cẩn thận quan sát Tô Minh, sâu trong đáy mắt tràn đầy căng thẳng, thù hằn, kiêng dè,...

"Không rõ lắm à? Để tôi đoán chút nhé, chắc là ông đã hứa hẹn cái gì đó với mười tám vị trưởng lão nhỉ? Hay là, ông đã dùng gì đó uy hiếp mười tám vị trưởng lão, nó là một điểm uy hiếp chí mạng, khiến cho bọn họ không thể từ chối chăng?", Tô Minh nghi ngờ hỏi.

Dương Sào không dám hé răng.

Tô Minh nói tiếp: "Tôi cảm thấy rằng, ông không có hứa hẹn chỗ tốt nào cả, lúc ấy, tuy ông đã là phó viện trưởng, có khả năng sẽ trở thành viện trưởng kế nhiệm, nhưng lấy thực lực và tiền vốn của ông thì tôi chắc chắn ông không có đủ điều kiện dễ dàng mua chuộc mười tám vị trưởng lão. Do vậy, tôi nghi ngờ ông đã uy hiếp bọn họ, phải vậy chứ?

"Ha ha... Uy hiếp hả? Lúc ấy, tôi còn không có điều kiện mua chuộc mười tám vị trưởng lão, thì liệu có thực lực uy hiếp mười tám vị trưởng lão sao?", Dương Sào cười khẩy rồi hỏi ngược lại, bây giờ, cảm xúc của ông ta đã dịu đi rất nhiều, ít nhất ngay lúc này ông ta đã tỉnh táo lại, không còn run rẩy như trước nữa.

"Tất nhiên là ông không có thực lực ấy rồi, nhưng nếu ông nương nhờ thế lực ở một nền văn minh cấp bảy, những kẻ đã hạ sát sư tôn của tôi Cố Hoàng Sí thì sao?", Tô Minh mỉm cười đăm chiêu, lại vừa có cả sát ý, anh nói: "Năm ấy, sư tổ Mạc Châm Sơn kiên quyết bảo vệ tính mạng của sư tôn Cố Hoàng Sí, tuy sư tôn Cố Hoàng Sí đã bị đánh tàn phế, nhưng rốt cuộc vẫn còn sống, chắc hẳn thế lực ở nền văn minh cấp bảy, những kẻ bắt buộc sư tôn của tôi chết, sẽ rất mất mặt nhỉ? Vì thế, bọn họ khá là bất mãn đối với sư tổ của tôi. Như vậy, thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy kia âm thầm tìm ông để bắt tay với nhau. Tất cả mọi việc đã được thông suốt, sau lưng ông có thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy kia làm chỗ dựa vững chắc, nếu ông muốn uy hiếp mười tám vị trưởng lão thì không khó chút nào, ai dám không nghe lời ông ắt sẽ bị thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy kia trả thù".

"...", tâm trạng Dương Sào rất chấn động, tuy ông ta không nói lời nào, nhưng, mồ hôi túa ra đẫm trán, và hơi thở có hơi hỗn loạn.

Hiển nhiên là Tô Minh đã đoán trúng.

"Ông! Dương Sào!", Mạc Châm Sơn nổi giận, quát to, sát ý bùng nổ, trừng mắt nhìn Dương Sào...

Thì ra sự thật là thế này.

"Hay là để tôi đoán tiếp nhé, nếu năm đó ông quy hàng thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy kia, thế thì, mấy năm nay, ông làm chó chắc là sẽ vụng trộm cống hiến không ít đồ cho chủ nhân mình nhỉ? Nói cách khác, dựa vào đâu mà ông được làm chó cho người ta chứ? Nghe nói, tổng viện có lịch sử lâu đời và rất huy hoàng, chắc hẳn sẽ có khá nhiều tài nguyên võ đạo thậm chí cả bảo vật hiếm thấy, là viện trưởng, không lẽ mấy năm này ông vẫn cầm tài nguyên võ đạo và bảo vật hiếm có của tổng viện đi hiếu kính chủ nhân chủ mình ư?", Tô Minh lại hỏi.

Sắc mặt Dương Sào trắng bệch.

Ông ta nhìn Tô Minh chằm chằm, ánh mắt sợ sệt đến mức run lên.

Tô Minh gần như đoán trúng hết.

Quá kinh khủng.

Quá đáng sợ.

"Như vậy, để tôi đoán tiếp nhé. Ông là một con chó làm việc cho người khác, mấy ngày nay, bởi vì sự xuất hiện của tôi, nên ông không có cảm giác an toàn tuyệt đối, ông cũng lo lắng Cố Thần không phải là đối thủ của tôi, đến khi đó phải làm sao? Hơn nữa, sư tôn của tôi đã trở về thành Kỷ Nguyên. Ắt hẳn ông đã báo hết mọi chuyện cho chủ nhân của mình", Tô Minh chớp mắt, lười nhác nói.

Khi đang nói chuyện, Tô Minh hơi nghiêng đầu, nhìn về hư không mênh mông u tối: "Các vị, đứng xem đến bây giờ rồi, liệu có thể xuất hiện hay không?"

Cái gì?

Tô Minh vừa dứt lời.

Tất cả lặng ngắt như tờ.

Bọn họ đều ngoảnh đầu nhìn theo ánh mắt của Tần Ninh.

Nhất là Cố Hoàng Sí, ông ây vô cùng mất bình tĩnh.

Ngay sau đó.

Quả nhiên, không khí di chuyển, hư không động đậy.

Bốn bóng người xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.

Một người tầm tuổi trung niên, một ông lão và hai người trẻ tuổi, một nam một nữ.

Khi bốn người này vừa mới xuất hiện, cả người Cố Hoàng Sí run rẩy, ông ấy hoảng sợ, căm phẫn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên, người mặc áo choàng màu tím, hơi béo, chỉ có một mắt!

Năm đó, bởi vì ông ấy bị em trai mình Cố Hoàng Tấn hãm hại, nên đã giết chết một cậu ấm trẻ tuổi, mà thế lực sau lưng cậu ấm kia chính là thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy, lúc ấy, khi thế lực đến từ nền văn minh cấp bảy kia đến đây, kẻ cầm đầu chính là người đàn ông trung niên chột một mắt mặc áo choàng màu tím này!

Kẻ đánh mình tàn phế, giẫm đạp lên đầu mình cũng chính là người đàn ông trung niên này!

"Cố Hoàng Sí, năm đó, bổn tọa đã từng nói với ông, có thể tha cho ông một mạng, nhưng lúc còn sống thì không được bước chân quay về thành Kỷ Nguyên, dường như ông đã quên lời bổn tọa rồi nhỉ", người trung niên mặc áo choàng tím liếc mắt nhìn vào Tô Minh, tiện thể liếc về phía Cố Hoàng Sí, giọng điệu ông ta thản nhiên, xa xăm, rất bình tĩnh, ẩn chứa khí tức như đang bễ nghễ đứng nhìn chúng sinh.

"Kẻ hèn bái kiến tôn thượng!", Dương Sào cung kính, cúi đầu chào người trung niên một mắt mặc áo choàng tím kia, còn về phần Hà Nhiếp, ánh mắt ông ta lóe lên, cũng chắp tay chào.

Lại nói tiếp, tuy Chúng Sinh các cũng là văn minh cấp bảy, nhưng so với nền văn minh cấp bảy của đối phương thì lại có chút chênh lệch.

Từ cảnh giới có thể thấy được, trong bốn người bọn họ, thực lực của người trung niên một mắt mặc áo choàng tím này chính là cảnh giới Hồng Mông tầng thứ hai, hơn nữa, Hà Nhiếp có thể khẳng định rằng, cảnh giới Hồng Mông tầng thứ hai của người trung niên một mắt mắc áo choàng đỏ còn có hơi thở mạnh hơn Tam trưởng lão của Chúng Sinh các có cùng cấp độ. Cùng cảnh giới, thực lực cũng có sự khác biệt.

Còn về hai người trẻ tuổi trong đó, cả hai đều chưa tới mười triệu tuổi, mà đều ở cảnh giới Hồng Thiên, bọn họ chắc chắn là thiên tài trong thiên tài, về mặt cảnh giới, họ chẳng hề kém cạnh, có lẽ còn hơn Cố Thần và thậm chí là Tô Minh.

Còn về ông lão hòa ái, mặt mày hiền hậu, dễ dàng khiến người ta bỏ qua lại càng kinh khủng hơn, thực lực ông lão chính là cảnh giới Hồng Mông tầng thứ năm, ở Chúng Sinh các, chỉ có đại các chủ và vài vị Thái thượng các chủ mới có thể đạt tới cảnh giới này.

Càng chưa kể đến, nền văn minh cấp bảy của bọn họ là lấy hình thức gia tốc, nên nó lại càng đoàn kết hơn, còn về Chúng Sinh các, tuy cũng là nền văn minh cấp bảy, nhưng thế lực lại phân tán khắp nơi, trong các vị các chủ còn có tranh đoạt quyền lợi, đấu tranh với nhau khá nghiêm trọng.
Chương 1190: Thay đổi không gian

Không thể nào so sánh được.

Đương nhiên, kiêng kị thì kiêng kị, nhưng tận sâu trong đáy lòng ông ta vẫn tràn đầy sự hưng phấn, bởi vì, nhìn qua thì có vẻ như đối phương là kẻ thù không đội trời chung với Cố Hoàng Sí, mà kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn.

Nếu như Tô Minh có thể chết trên tay đối phương, ha ha…thì không điều gì có thể tốt hơn, vốn dĩ đã đi đến hoàn cảnh tuyệt vọng, đột nhiên sự việc lại có chuyển biến, Hà Nhiếp có chút mong đợi.

“Xem ra, ông trời cũng muốn cậu phải chết!”, Hà Nhiếp đăm chiêu nhìn Tô Minh rồi tự thì thầm trong lòng, thật sự là quá quanh co khúc khuỷu! Cho nên mới nói! Có đôi khi, ông trời đều không thích nhìn thấy một vài yêu nghiệt cực hạn, ừm, cũng chính là cái được gọi là ông trời đố kỵ với anh tài, ha ha ha ha…Thật sự một niềm vui lớn.

Giờ phút này.

“Bổn tọa hỏi ông, vì sao không trả lời?”, thấy Cố Hoàng Sí không trả lời, người trung niên một mắt mặc áo choàng màu tím đột nhiên nở nụ cười, nhưng ẩn chứa trong đó lại là sự tàn nhẫn.

“Nhóc Tô, chạy! Không cần xúc động, người này tên là Ứng Kiền Khôn, chính là trưởng lão của nhà họ Ứng đứng đầu nền văn minh cấp bảy, thực lực vô cùng cường đại! Năm đó, người này chỉ cần một chiêu là đã đánh bại được sư tôn Mạc Châm Sơn trong nháy mắt, thậm chí chưa cần tung ra chiêu thứ hai là đã có thể đè ép toàn bộ Tổng Viện!”, Cố Hoàng Sí vẫn không trả lời, ông đi đến bên cạnh Tô Minh, thấp giọng nói, trong âm thanh tràn đầy sự kiêng kị và hoảng sợ, thậm chí còn có một tia cầu xin Tô Minh.

Ông sợ Tô Minh xúc động. Đồ đệ của ông mọi phương diện đều cực kỳ tốt, nhưng lại quá trọng tình trọng nghĩa, cũng vô cùng cố chấp.

“Hửm?”, người trung nên một mắt mặc áo choàng màu tím, cũng chính là Ứng Kiền Khôn thu lại nụ cười, đột nhiên, khí tức trên người ông ta giống như một lốc xoáy chết chóc, bay thẳng về phía Cố Hoàng Sí.

Chỉ riêng cỗ khí tức này đã giống như một chiếc máy nghiền nát không gian, khiến cho một mảng không gian lớn bị vỡ vụn trở thành chân không, cỗ khí tức này làm cho cả thành Kỷ Nguyên sợ hãi, khiến cho những kẻ khác cảm nhận được một loại áp lực hít thở không thông, chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống trước huyết mạch và khí tức này.

Vô số ánh mắt tập trung nhìn về phía người trung niên một mắt mặc áo choàng tím kia, đó là ánh mắt giống như nhìn thấy ma quỷ, run rẩy sợ hãi, cung kính vô cùng.

“Ở quê nhà của tôi có một loại chó, chỉ biết kêu loạn nhưng không biết cắn người”, cùng lúc đó, Tô Minh lập tức chắn trước người Cố Hoàng Sí, ngăn cản khí tức áp chế của Ứng Kiền Khôn, sau đó, Tô Minh nhìn thẳng vào Ứng Kiền Không, lông mày hơi nhíu lại rồi nghiêm túc nói.

Đây là đang nói Ứng Kiền Khôn chỉ biết kêu, sẽ không cắn người.

Đó là sự vũ nhục vô cùng lớn.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cố Hoàng Sí lập tức trở nên trắng bệch! Đáy lòng vô cùng sốt ruột cùng áy náy…rồi lại không biết nên làm cái gì bây giờ, Tô Minh nói ra những lời này thì xong rồi, xác định là không chết không ngừng. Vốn dĩ, Tô Minh có thể thoát ra ngoài rồi trốn đi xa, dù sao thì Tô Minh cũng không phải là ông, nhà họ Ứng sẽ không bỏ qua cho ông, nhưng vì ngại thêm việc bọn họ có thể sẽ buông tha cho nhóc Tô chạy trốn, ai ngờ nhóc Tô lại…

Đây đâu chỉ là cố chấp?

Quả thực là không kiêng nể gì.

Quả thật là đang ép bản thân và nhà họ Ứng không chết không ngừng!

Cố Hoàng Sí vô cùng tuyệt vọng và áy náy, Tô Minh sắp tới phải đối mặt với Ứng Kiền Khôn, thậm chí là cả nhà họ Ứng, đây giống như là lấy trứng chọi đá, mà tất cả việc những này đều xuất phát từ bản thân ông. Ngay từ lúc ban đầu, nếu ông không nhận nhóc Tô làm đồ đệ, nhóc Tô sao có thể dính vào vũng nước bẩn này?

“Tên nhóc khốn…”, ngay sau đó, ánh mắt Ứng Kiền Khôn dao động, ông ta nhìn thẳng về phía Tô Minh, sát ý cuồn cuộn, dáng vẻ cao cao tại thượng, theo bản năng ông ta muốn mắng một câu, bốn chữ tên nhóc khốn kiếp còn chưa nói hết thì đột nhiên…

Ầm!

So với chạy bình thường còn nhanh hơn gấp trăm nghìn lần, thân hình anh giống như là ảo ảnh, bỗng chốc đã xuất hiện trước mặt ông ta.

Chính xác là mặt đối mặt.

Loại tốc độ này thật khiến cho người ta nghẹn họng trân trối.

Cho dù là ông lão mạnh nhất trong bốn người nhà họ Ứng kia đều giật mình ngẩng đầu, ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, đôi mắt vẩn đục như loé lên, theo bảo năng thì thầm nói: “Thay đổi không gian?”

Đúng vậy, ông lão này đã nhìn ra, Tô Minh đã lặng lẽ thay đổi tất cả không gian xung quanh.

Làm cho tất cả không gian xung quanh đều biến thành đạo không gian của Tô Minh.

Mà Tô Minh chính là chủ nhân của không gian này.

Cũng chính vì thế mà tốc độ của Tô Minh còn nhanh hơn so với di chuyển bình thường, mới có thể đạt được tốc độ khiến người ta khiếp sợ như thế. Nếu không, cho dù là thân pháp đáng sợ hay vận dụng thuần thục pháp nguyên không gian, cũng không thể có tốc độ quỷ dị như thế.

Thay đổi không gian sao? Cũng không khó, nếu như trình độ nắm giữ pháp nguyên không gian đạt đến trình độ nhất định thì việc thay đổi không gian là kỹ năng bình thường, nhưng cũng chỉ là trong phạm vi nhỏ thôi.

Mà phạm vi Tô Minh thay đổi không gian đâu chỉ là lớn thôi đâu? Quả thật phải nói là thông thiên! Có thể thay đổi không gian trên phạm vi này, cho dù là người tu hành võ đạo có trình độ nắm giữ pháp nguyên không gian đến cấp năm, thậm chí là cấp sáu cũng không thể nào làm được.

Mà cấp độ pháp nguyên không gian của Tô Minh chỉ mới là cấp ba thôi.

Vậy mà lại có thể làm được.

Cho dù là chính mắt nhìn thấy cũng có chút không thể tin được, giống như là đang nhìn thấy quỷ.

Bên cạnh đó, còn có một điều làm cho ông lão chấn động đó là, bình thường, khi người ta thay đổi không đều phát ra tiếng động và lộ ra sơ hở, nhưng từ nãy đến giờ, lão quái vật cảnh giới Hồng Mông tầng năm như ông ta không hề phát hiện ra sơ hở gì, cũng chẳng hề hay biết, thật sự là vô cùng khủng khiếp!

Ông lão này tên là Ứng Hồn Phong, cũng chính là một trong các vị Thái thượng trưởng lão của nhà họ Ứng. Mặc dù thứ tự của ông ta trong nhóm Thái thượng trưởng lão nhà họ Ứng không cao, hay cụ thể hơn là người vị Thái thượng trưởng lão thấp nhất, nhưng có thể lên đến cấp bậc Thái thượng trưởng lão thì đã là lão quái vật có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Sở dĩ, ông ta xuất hiện ở đây không phải là vì Ứng Kiền Phong, mà bởi vì hai người trẻ tuổi cùng đi theo, một người tên là Ứng Cáp, một người tên là Ứng Tư. Hai người này chính là hai người nổi bật trong lớp thế hệ trẻ nhà họ Ứng, có thể nói là nằm trong top năm, cũng chính là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, là tương lai của nhà họ Ứng, Ứng Hồn Phong đã làm người bảo vệ cho hai người kia một thời gian dài.

Cùng lúc đó.

Ngay tại thời điểm Tô Minh mặt đối mặt với Ứng Kiền Khôn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Ứng Kiền Khôn đương nhiên là kinh ngạc, không dám tin, nhưng ngay sau đó ông ta cũng phản ứng lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom