-
Chương 1181-1185
Chương 1181: Vô sỉ
“Cậu ta xuất sắc hơn con nghĩ nhiều đấy, cho dù mấy ngày nay con đã tiến bộ hơn rất nhiều, cảnh giới cũng đạt đến Bán Bộ Hồng Mông là điều không ngờ được, nhưng, vi sư chỉ có thể nói, nếu con và Tô Minh thật sự sống chết với nhau thì xác suất con sống sót chỉ có năm phần”. Giọng Hà Nhiếp nghiêm trọng hơn nhiều: “Với tình huống này, trước tiên phải hiểu rõ chiêu bài và võ đạo của hắn là rất quan trọng, cho dù cách làm này có phần đáng khinh, bị người chế giễu nhưng có thể khiến xác suất thắng lợi cuối cùng của con tăng lên một chút thôi cũng đều đáng. Con nghĩ đi, thông qua trận đấu giữa Khưu Diêm và Tô Minh, ít nhất con cũng biết được sức mạnh của Tô Minh, về mặt thể tu lại có thiên phú kinh khủng khác với người thường, đánh cận chiến là sở trường của cậu ta, rốt cuộc cũng là thế giới võ đạo, kết quả làm vua, chỉ cần cuối cùng con chiến thắng, giết chết Tô Minh thì sẽ không ai nhớ đến những thủ đoạn nhỏ kia”.
“Sư tôn, con hiểu rồi!”. Cố Thần lại trấn tĩnh lại, đúng vậy, thắng làm vua thua làm giặc, dùng thủ đoạn thì có ra sao?
Vòng đấu loại vẫn đang tiếp tục.
Thế nhưng, bởi vì Tô Minh và Khưu Diêm vừa đánh là đã đem lại rất nhiều chấn động, nhiều người vẫn còn đang ở trạng thái thất thần, ngơ ngác, mấy trận đấu đào thải của người khác sau vòng thứ nhất cũng không còn tạo hứng thú cho người xem thậm chí có chút buồn tẻ.
Cũng may.
Mấy canh giờ sau.
“Vòng đào thải thứ nhất kết thúc, hiện tại, vòng thứ hai, quy tắc cũng giống như vòng một”. Dương Sào lại xuất hiện kỳ lạ trên võ đài, vẫn là đỉnh nửa trong suốt kia, trong đỉnh có rất nhiều thẻ sáng lộn xộn, lắc lư, tự xoay chuyển, vừa dứt lời, những thẻ sáng đó hóa thành một điểm sáng, bay về phía những tu giả võ đạo đã thông qua vòng thứ nhất bắn tung tóe.
Ngay sau đó.
Trên màn hình tiên nguyên kia, từng hàng thông tin chiến đấu đều hiện ra.
“Cố Thần đấu với Chu Mân”.
Chu Mân, trong những học sinh của Tổng Viện cũng được xem là có chút danh tiếng, vẻ ngoài tuấn tú, thiên phú không tệ, trong số khoảng chừng hơn một trăm ngàn học sinh của Tổng Viện, Chu Mân ước chừng đứng thứ 100, cũng rất được.
Chỉ là, so với đa số trong Tổng Viện thì cũng rất kém.
Nói đơn giản thì là cho điểm.
Cho điểm Cố Thần một cách thẳng thừng.
“Làm tới mức vô sỉ như thế à!”, Mạc Thanh Nhạn hừ một tiếng, đồng thời, đối thủ chiến đấu của cô ta cũng đã xuất hiện rồi.
“Mạc Thanh Nhạn đấu với Hoàng Côn”.
“Anh ta?”, Mạc Thanh Nhạn có hơi kinh ngạc, Hoàng Côn – người xếp thứ hai mươi mốt trong bảng xếp hạng Tổng Viện, nằm top 25 trong “Bảng phân tích dự đoán trận đấu”, thật sự là yêu nghiệt đỉnh cao!
Dù là Mạc Thanh Nhạn muốn hạ được Hoàng Côn cũng phải thể hiện một chút thực lực rồi.
Thế nhưng, cũng không sao cả.
Trong lòng Mạch Thanh Nhã, trừ khi gặp phải Tô Minh và Cố Thần, nếu không thì cũng đều như nhau.
Rất nhanh sau đó.
“Tô Minh đấu với Trịnh Hàm”.
“Trịnh Hàm đứng thứ sáu trong “Bảng phân tích dự đoán trận đấu”?”, Mạc Thanh Nhạn không nhịn được siết chặt nắm tay: “Đáng chết! Đúng là vô sỉ quá mức! Tô Minh, Trịnh Hàm này rất mạnh, hơn nữa còn là kiếm tu, là một kiếm si, cũng là một tên điên không cần mạng, Tô Minh, anh cẩn thận chút!”
Lúc nói chuyện, Mạc Thanh Nhạn lại càng khó hiểu chỉ về Trịnh Hàm cách đó không xa, một người đàn ông cả người cao lớn, vẻ mặt vô cảm, đầu tóc bạc trắng, vác trên người một thanh kiếm nặng.
Lúc này, khi Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nhìn Trịnh Hàm, rõ ràng sắc mặt Trịnh Hàm có chút thay đổi, là ngạc nhiên nghi ngờ, sau đó trở nên căm phẫn, tiếp đó lại đổi thành khát vọng, rồi lại biến thành do dự, tiếp nữa lại phức tạp, đến cuối cùng là kiên định.
Ngay vừa nãy, trong tai Trịnh Hàm lại có người truyền âm.
Đến từ Lục trưởng lão Hà Nhiếp của Chúng Sinh các.
“Lúc đấu với Tô Minh, dùng hết toàn lực, cho dù là tự nổ cũng được, phải ép hắn dùng đến những chiêu át chủ bài, chỉ cần cậu làm được thì bổn Các chủ có thể làm chủ mời cậu đến Kiếm Kinh Các của Chúng Sinh các tham quan”.
Cuối cùng Trịnh Hàm cũng đồng ý.
Hết cách rồi, sức mê hoặc quá lớn.
Chúng Sinh các, là nền văn minh cấp bảy chân chính.
So với Tổng Viện học viện Kỷ Nguyên còn mạnh hơn mấy cấp.
Trong Kiếm Kinh Các của Chúng Sinh các chắc chắn có không ít sách cổ vô thượng liên quan đến kiếm đạo, những thứ này Tổng Viện cũng không có, mà bất kỳ kiếm tu nào cũng khó mà từ chối được.
Vì vậy, cho dù anh ta biết như vậy sẽ trở thành một con cờ.
Kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Cho dù như vậy là trái với kiếm đạo chi tâm của kiếm tu.
Nhưng anh ta vẫn đồng ý.
Trịnh Hàm nhìn Tô Minh theo bản năng, ánh mắt thâm sâu.
Cùng lúc đó, vòng đào thải thứ hai bắt đầu.
Vẫn không thú vị như trước!
Vòng nào cũng như vậy, đến lượt Cố Thần, Chu Mân không nói lời nào trực tiếp từ bỏ.
Đến lượt Mạc Thanh Nhạn, thì lại là một trận chiến lớn đặc sắc, Hoàng Côn đó quả thật thực lực rất mạnh, nhất là về tính chất về võ đạo toàn diện, Hoàng Côn lại là một võ giả hiếm thấy với võ đạo hai tay trái phải khác nhau, tay trái là quyền đạo đỉnh cao, tay phải lại là thiên tài đao ý. Trong trận đấu, Hoàng Côn phóng khoáng mạnh mẽ, rất thú vị, tấn công cũng rất kinh khủng, vô cùng cấp tiến, cũng may, thân pháp Mạc Thanh Nhạn không chỉ cao hơn Hoàng Côn một bậc, mà còn nắm rất nhiều pháp nguyên, khi đánh đến chiêu thứ mười ba đã đánh bại được Hoàng Côn.
Một trận đấu đặc sắc, đã giành được một hồi reo hò.
Tiếp đó, thời gian lại trôi đi.
Không lâu sau.
“Tô Minh đấu với Trịnh Hàm”.
Đặc sắc, trận đặc sắc đến rồi!
Rõ ràng, tất cả mọi người trong sân thoáng chốc đều phấn khởi, vô cùng mong đợi.
Thậm chí rất nhiều người còn phấn khích đến mức cả người cũng run rẩy.
Tô Minh và Trịnh Hàm lần lượt đi lên võ đài.
Vừa lên đài.
“Bắt đầu…”
Hai chữ bắt đầu này còn chưa dứt, Trịnh Hàm đã ra tay trước, nhanh vô cùng, tựa như cố ý chiếm trước thời cơ.
“Trảm Thiên Nhất Kiếm!”
Chương 1182: Kinh hãi
Hơn nữa, khiến cả sân võ lặng ngắt như tờ chính là, Trịnh Hàm vừa đi lên đã ra tay, vừa ra tay thì đã dùng hết sức lực, chính là điên cuồng, hung tàn khiến người ta tê cả da đầu, đến mức này sao? Gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được, ngay khi Trịnh Hàm đánh ra kiếm này thì hơi thở cả người Trịnh Hàm đều là thực không, điên cuồng, gần như có thể xác định, lúc anh ta sử dụng kiếm pháp này, khí huyết, pháp nguyên, thọ nguyên các thứ trong cơ thể anh ta đều bùng cháy.
Liều mạng tiến lên.
Ngay cả căn cơ võ đạo cũng liều mạng không quan tâm.
Sao lại điên cuồng đến như vậy?
Mặt khác, kiếm pháp Trịnh Hàm sử dụng cho kiếm này cũng khiến người ta nghẹt thở, khiến người ta cũng lạnh cả da đầu, máu huyết đông đặc, là “Trảm Thiên Nhất Kiếm” đấy!
Đây chẳng phải là chiêu mạnh giấu dưới đáy hòm của Tổng Viện của Kiếm Đạo Viện sao? Đây chẳng phải là thần thông kiếm đạo vô thượng do viện trưởng đầu tiên của Tổng Viện trong truyền thuyết thực hiện sao?
Từ lúc nào Trịnh Hàm đã tu luyện thành công rồi?
Ít nhất trước đây, không ai biết được Trịnh Hàm đã tu luyện thành công kiếm kỹ này, nếu như biết được thì Trịnh Hàm có thể còn thăng lên mấy hạng trên “Phân tích người dự bị cuộc thi”.
Chuyện khiến người ta giật mình nhất nhất chính là binh khí kiếm này của Trịnh Hàm, thanh kiếm vác sau lưng, lại… Lại… Lại thật sự tan chảy?
Là dung khí trung phẩm.
Quả thật không thể tưởng tượng được.
Quả thật điên cuồng.
Dung khí cũng chia ra mạnh yếu, chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Chín mươi chín phần trăm tu giả sở hữu dung khí, thì đều sở hữu dung khí hạ phẩm, nguyên nhân rất đơn giản, nếu muốn thăng cấp dung khí thì rất khó, khó như lên trời vậy.
Một thanh dung khí trung phẩm xuất hiện, chắc chắn là vô cùng khủng khiếp.
Huống hồ còn là kiếm?
Mà Trịnh Hàm còn là kiếm tu.
Ngoài ra, trong một kiếm này còn hàm chứa kiếm nguyên tam đoạn trung kỳ, không hề thấp, phải biết rằng, cho dù là Tổng Viện học viện Kỷ Nguyên có rất nhiều yêu nghiệt kiếm đạo, nhưng trong đó, kiếm tu có thể thật sự nắm giữ kiếm nguyên ba đoạn cấp bậc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dù sao, ở bất kỳ phương diện nào, kiếm này của Trịnh Hàm, một kiếm vừa ra đã dốc hết toàn lực, khiến cả thành Kỷ Nguyên như nghẹt thở hóa đá.
Dương Sào và Hà Nhiếp đều có phần không dám tin, sau đó là vô cùng vui mừng ngạc nhiên.
Trịnh Hàm thật sự rất gây bất ngờ!
Cố Thần cũng nhìn Tô Minh chằm chằm, có chút hưng phấn, anh ta biết rõ, uy lực kiếm này của Trịnh Hàm e rằng vượt xa cảnh giới Bán Bộ Hồng Mông, cho dù không phải đối thủ của Tô Minh, chắc hẳn cũng có thể ép Tô Minh đánh ra được những át chủ bài và kỹ năng mạnh, không thể bỏ lỡ, nhất định phải nhìn cho rõ.
“Mạnh như vậy?”. Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn cũng thay đổi, vô cùng nghiêm trọng, bởi vì cô ta đã có thể cảm nhận được hơi thở trí mạng từ trong một kiếm này của Trịnh Hàm. Nói cách khác, nếu là cô ta đối mặt với một kiếm này của Trịnh Hàm đánh bất ngờ như vậy, xác suất lớn sẽ mất mạng, Trịnh Hàm che giấu thật kỹ! Nếu Trịnh Hàm thể hiện thực lực sớm như vậy, có lẽ vị trí thứ hai được công nhận trong học sinh Tổng Viện của cô ta cũng sẽ không giữ vững, đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là Tô Minh có gặp nguy hiểm hay không?
Trong chớp nhoáng.
Rất nhanh chóng.
Kiếm mang quá nhanh, ước chừng chưa đến một phần một triệu nhịp thở… Tốc độ chớp nhoáng, đã đến trước mắt Tô Minh, nhanh đến mức tinh thần rất khó mà phản ứng kịp.
Mà sự thật cũng như vậy, xem ra, Tô Minh không hề có động tác gì, cũng không hề có phản ứng gì.
Thế nhưng.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Tô Minh sắp gặp nguy.
Thì bất chợt…
“Thứ rác rưởi gì đây, vậy cũng được coi là kiếm đạo?”, Tô Minh thản nhiên thốt ra một câu, âm thanh bay bổng bao phủ khắp trời, cùng lúc đó, có thể thấy rõ một kiếm kia của Trịnh Hàm, thoáng chốc đã ngừng lại trước người Tô Minh, không những ngừng lại mà còn vô cùng sợ hãi, run sợ, giống như con thú nhỏ trong rừng gặp phải chúa tể sơn lâm, có cảm giác sợ sệt và áp lực từ huyết mạch, sau đó, luồng kiếm mang kia cũng hóa thành hư vô.
Không chỉ vậy…
“Phù!”. Trên võ đài, cả người Trịnh Hàm run rẩy, miệng phun ra máu, kinh hoảng, sợ hãi cùng cực, gần như không đứng vững, nhìn Tô Minh chằm chằm như nhìn thấy quỷ: “Kiếm… Kiếm… Kiếm tâm? Cấp bậc kiếm tâm của anh…”
Trịnh Hàm như muốn điên rồi.
Đầu cũng muốn nổ tung.
Vô tri vô giác.
Sao có thể chứ!
Đối với kiếm tu mà nói, kiếm tâm cũng không phải hiếm gặp.
Nhưng, cấp bậc kiếm tâm trong cơ thể Tô Minh tựa như lại vượt ngoài phạm vi kiếm đạo.
Vừa nãy, Trịnh Hàm cảm nhận được rõ ràng, Tô Minh chỉ tùy ý sử dụng kiếm tâm, kiếm tâm đã phóng ra một chút khí tức, kiếm mang do bản thân dùng sức dùng hết sức mình cũng không là gì cả, đã hóa thành tro bụi.
Không chỉ vậy, bản thân Trịnh Hàm cũng bị hơi thở kiếm tâm của Tô Minh trực tiếp đánh trọng thương vào căn cơ kiếm đạo.
“Ha ha ha ha… Đời này có thể cảm nhận được kiếm tâm như vậy, cũng đủ, cũng đủ, cũng đủ rồi, Cố Thần không phải đối thủ của anh, so với anh, anh ta đến chó má cũng chẳng bằng, nhà họ Cố bị tiêu diệt cũng không oan! Ha ha ha ha…”. Đột nhiên, Trịnh Hàm cười lớn, sau đó cả người lập tức bùng nổ, tự mình phát nổ.
Có lẽ biết bản thân tự nổ cũng không thể gây ra tổn hại gì cho Tô Minh, vì vậy cũng không xông về phía Tô Minh tự nổ.
Tô Minh đi xuống võ đài.
“Tô… Tô… Tô Minh thắng!”
Tiếp đó, cả sân đều im lặng mấy phút đồng hồ.
Gần như tất cả mọi người đều có phần không thể chịu nổi Tô Minh mạnh mẽ như vậy.
Mạnh đến mức không thể lý giải.
“Lục Các chủ, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?”. Mấy phút sau, Dương Sào khó khăn lắm mới định thần lại, nhưng vẻ mặt lại đau khổ, run rẩy hỏi, có chút tuyệt vọng, vốn dĩ vô cùng tự tin với Cố Thần, nhưng bây giờ…
“Tin tưởng Thần Nhi. Cũng chỉ có thể tin tưởng Thần Nhi!”. Vẻ mặt Hà Nhiếp lại không dễ nhìn gì, chỉ là đã quyết định, không còn đường hối hận! Đường đã bị thu hẹp rồi!
Lúc này, vẻ mặt Cố Thần cũng rất khó coi.
Khó coi vô cùng.
“Tô Minh, anh là người thật sao?”. Đến Mạc Thanh Nhạn có tính cách lạnh lùng mà sắc mặt cũng đã đỏ bừng, kích động không thôi, ánh mắt đều sáng lấp lánh, không thể kiềm chế sùng bái.
Sau đó, vòng đào thải thứ hai tiếp tục, chỉ là rất buồn chán tẻ nhạt, trong đầu mọi người đều là những xúc cảm từ trận đấu Tô Minh lúc này, cảnh tượng trông như không làm gì nhưng lại đánh bại Trịnh Hàm trong chốc lát.
Mấy tiếng sau.
Vòng thi đấu đào thải thứ hai kết thúc.
Vòng thứ ba bắt đầu.
Lần này.
Đối thủ chiến đầu của Tô Minh chính là Quách Tranh xếp hạng năm trong “Phân tích người dự bị thi đấu”.
Chương 1183: Trận đấu được mong chờ nhất
Về phần người đối chiến với đám Cố Thần và Mạc Thanh Nhạn không nhắc đến cũng được.
Vòng đấu loại thứ ba, tất cả mọi người đều đang đợi, đợi trận chiến giữa Tô Minh và Quách Tránh, những trận khác dù là hai trận của Cố Thần và Mạc Thanh Nhạn cũng không có nhiều người thật sự chú ý đến.
"Tô Minh đối chiến Quách Tránh".
Cuối cùng cũng đợi đến trận này rồi.
Ngay lập tức, toàn trường hàng tỷ người bao gồm tất cả võ giả đang ngước mắt lên nhìn về phía màn hình tiên nguyên của học viện Kỷ nguyên, giống như đang mơ ngủ lập tức bừng tỉnh lại vậy.
Kích động.
Run rẩy.
Mong chờ.
Hai người lên đài.
"Tôi nhận thua", điều khiến người khác vô cùng vô cùng bất ngờ đó là... vừa lên đài, Quách Tránh đã trực tiếp nhận thua, cực kỳ gọn gàng. Nhận thua xong, tựa hồ như sợ Tô Minh không bỏ qua cho mình nên quay người lập tức đi xuống võ đài, xuống khỏi võ đài mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu ta làm sao dám chứ?", trong không trung, Hà Nhiếp có chút ngồi không yên, sắc mặt khó coi, vừa nãy rõ ràng đã truyền âm uy hiếp, dụ dỗ Quách Tránh rồi, nhưng Quách Tránh vẫn...
Đáng chết!
Thật sự là đáng chết!
"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Tô Minh quá mạnh, mạnh đến mức tiếp theo không có ai còn dũng khí để liều chết khiêu chiến cậu ta nữa. Thần Nhi muốn tiếp tục có được chút tin tức liên quan đến võ đạo của Tô Minh e là khó rồi", Dương Sào khổ tâm nói, bưng tách trà lên uống một ngụm, chỉ là tay có hơi run run.
Rất nhanh.
Vòng đấu loại thứ ba kết thúc.
"Vòng loại thứ ba kết thúc, còn lại 20 người, 20 người này không nghi ngờ gì chính là những yêu nghiệt mạnh nhất trong tổng viện và phân viện Kỷ Nguyên của chúng ta tại thời đại này, mỗi người đều là người nổi bật dẫn dắt thời đại, có thể đi đến bước này, các con đáng để tự hào rồi. Trận xếp hạng tiếp theo hãy cố gắng hết sức, cố hết sức mình là được", giọng nói của Dương Sào trầm bổng vang khắp toàn trường.
Trận xếp hạng mà mọi người đều chú ý đã đến rồi.
"Trận xếp hạng vòng một này không dùng hình thức rút thăm nữa, sẽ áp dụng hình thức tự nhận mới, các con tự nhận mình xếp thứ bao nhiêu trong vị trí từ 1 đến 20 rồi có thể đứng ra. Nếu như có người cũng tự tin với thứ bậc này, cũng nghĩ mình xứng đáng thì có thể khiêu chiến, tức là thứ tự này sẽ tự xếp theo thứ bậc", Dương Sào lớn giọng nói.
Rất mới mẻ độc đáo.
Trên thực tế, là do Dương Sào và Hà Nhiếp quyết định tức thời thay đổi thành như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, đã không cần mất thời gian sắp xếp những con bài chưa lật khác để thăm dò võ đạo của Tô Minh rồi, cho dù có sắp xếp thì đại khái cũng như Quách Tránh mà thôi, lãng phí thời gian.
Nếu đã như vậy thì trực tiếp, trực tiếp cho tự nhận thứ bậc, trực tiếp là có thể thấy được trận đối chiến giữa Tô Minh và Cố Thần.
Gọn gàng nhanh chóng.
Cũng không cần phải giày vò dằn vặt.
Thật vậy, ba lần xuất trận trước đó của Tô Minh thật sự quá giày vò, Dương Sào và Hà Nhiếp đều sợ lại gặp phải mấy cảnh tượng nghiền áp không kiêng nể gì, dễ như bẻ cành khô đó. Cố Thần ngược lại về tâm tính cũng đã phải sợ hãi chùn chân.
"Bây giờ bắt đầu", ngay sau đó, Dương Sào lớn tiếng nói: "Vị trí thứ 20, ai trong số 20 người các con tự nhận đứng thứ 20 thì mời bước lên".
Cũng chính là tự nhận mình là người yếu nhất trong số 20 người.
Vốn cho rằng, có lẽ sẽ không có ai chủ động lên nhận vị trí thứ 20, không ngờ...
Sau vài lượt hô hấp trầm lắng.
Thật sự có... thật sự có người tiến lên.
"Người xếp hạng 54 trong bảng phân tích dự đoán trận đấu, Tiết Giao", Mạc Thanh Nhạn khẽ nói: "Cũng không bất ngờ, dựa vào thực lực của cậu ta, nếu như không phải do vận may tốt thì có lẽ đã không qua được vòng loại thứ ba rồi, cậu ta lấy được vị trí 20 là rất thỏa mãn rồi, tự nhận đứng thứ 20 cũng là chuyện bình thường".
"19".
"18".
"17".
...
Điều càng khiến người ta bất ngờ đó là, sau đó từng vị trí mà Dương Sào gọi lên đều có người tự nhận.
Hơn nữa, không có ai khiêu chiến cả.
Quả thực kỳ lạ, quả thực quá kỳ lạ.
"3".
Rất nhanh, đến Mạc Thanh Nhạn lên đài tự nhận vị trí thứ ba cũng kết thúc rồi.
Được rồi, chỉ còn lại vị trí thứ nhất và thứ hai.
Tất cả mọi người đều biết rõ, trong đại hội tổng viện lần này, danh sách 20 người đứng đầu không còn quan trọng nữa.
Cho dù những đệ tử có tiến được vào trong danh sách 20 người đứng đầu cũng không còn để ý đến thứ tự cuối cùng của mình nữa, đến bọn họ cũng chỉ quan tâm đến trận quyết chiến cuối cùng, cũng chính là trận chiến tranh vị trí thứ nhất và thứ nhì.
Điều họ quan tâm chính là trận chiến giữa Tô Minh và Cố Thần!!!
Đều không đợi được nữa rồi, đến nỗi vị trí thứ hạng của mình cũng không quan tâm, không muốn tranh đấu nữa, đều đang cố ý giảm bớt thời gian, để sớm được xem trận chiến giữa Cố Thần và Tô Minh.
"Mời", dưới sự chứng kiến của hàng tỷ con mắt, Tô Minh giơ tay lên bày ra tư thế mời Cố Thần.
"Tôi sẽ giết chết cậu, để báo thù rửa hận cho bố mẹ tôi, đồng thời sẽ lấy vị trí thứ nhất trong đại hội lần này", Cố Thần nhìn sâu về phía Tô Minh, thanh âm có chút khàn khàn, thậm chí vào khoảnh khắc bắt đầu này, đôi mắt của anh ta đã có vẻ huyết sắc yêu dị rồi.
Ngay sau đó.
Tô Minh và Cố Thần đã đứng trên đài đấu võ.
Toàn tường, tất cả mọi người đều ngừng thở, ăn từ món khai vị đến giờ, cuối cùng đã được thưởng thức món chính rồi.
Trong không trung, Hà Nhiếp và cả các cao tầng tổng viện vốn đang ngồi trên ghế quan sát, cũng không hẹn mà cùng đứng lên. Có thể thấy, bất kể là Hà Nhiếp, Dương Sào, hay là Mạc Châm Sơn đều rất căng thẳng.
Trên đài đấu võ.
"Chỉ luận về thiên phú võ đạo, tôi không bằng cậu", Cố Thần nhìn chằm chằm Tô Minh, nói: "Đáng tiếc, thời gian tu võ của cậu quá ngắn, cậu và tôi vốn không cần phải đi đến bước không chết không xong".
"Được rồi, đừng phí lời nữa, anh nhìn anh kìa, mắt đã đỏ ngầu lên rồi, hận nỗi không thể nuốt sống tôi, hà tất gì phải nhiều lời thừa thãi vậy? Cái gì mà vốn không cần phải đi đến bước không chết không xong? Ha ha, anh nghĩ xem, bố mẹ anh chết trong tay tôi, còn nữa, nữ thần mà anh theo đuổi hàng triệu năm nay cũng chỉ chung tình với tôi chứ không phải anh, cho nên... mời".
Chương 1184: Pháp nguyên luân hồi
Tô Minh tựa hồ như đang cố ý khiêu khích Cố Thần.
Vừa mở miệng là nói những lời khiêu khích như bom nổ đạn tạc.
Quả nhiên Tô Minh vừa dứt lời.
"Chết!", đôi mắt đầy tia máu đó của Cố Thần lập tức sắc bén như hàn quang trên một thanh lợi khí thần binh, yết hầu rung động, phun ra một chữ rồi giơ tay lên, điểm một điểm về phía Tô Minh.
Cách không một điểm.
Bỗng nhiên.
Không gian xung quanh Tô Minh điên cuồng vặn vẹo.
Khí tức của lực không gian khủng bố tràn đầy bao phủ, trực tiếp khám phá, phá vỡ hư không, thực không xung quanh hàng trăm ngàn mét, sụp đổ và hủy diệt vô tận tầng tầng lớp lớp. Mới chỉ là khí tức thôi đã khiến 99% võ giả trên võ trường gần như đứng không vững, như sắp thổ huyết và bị thương.
Quá khủng bố.
Thế nhưng...
Lại nhìn sang Tô Minh.
Cả người anh giống như đang đứng ở trong trung tâm của bom hạt nhân nhưng lại không hề bị ảnh hưởng gì đến, rõ ràng ở trung tâm của vụ nổ nhưng phảng phất như người thứ ba, như mộng như ảo, như ảnh như quỷ, không thể tin nổi.
Thậm chí, đến nụ cười trên mặt Tô Minh cũng không hề thay đổi.
Đặc biệt quỷ dị.
"Nắm vững pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong, cộng thêm phối hợp với siêu trọng lực, một chiêu này không tệ", Tô Minh nhìn về phía Cố Thần, tán thưởng một câu, lời khen xuất phát từ tận đáy lòng.
Đừng tưởng Cố Thần điểm một điểm cách không như vậy chỉ là tùy ý. Trên thực tế, Tô Minh dám nói một câu, một điểm này nếu như đổi lại là người khác, cho dù có là võ giả cảnh giới Hồng Mông tầng một tầng hai thì đại khái cũng đều có thể bị miểu sát.
Phải biết rằng, dù là bản thân Tô Minh, mức độ nắm vững pháp nguyên không gian cũng chỉ là Tam Đoạn hậu kỳ, còn chưa đạt tới Tam Đoạn đỉnh phong, có thể thấy anh ta rất khủng bố rồi. Càng chưa nói đến còn phối hợp với siêu trọng lực.
Siêu trọng lực chính là một dạng thủ đoạn cực kỳ hiếm thấy, cái gọi là siêu trọng lực trên thực tế cũng là một dạng nắm vững pháp nguyên, tương đương với pháp nguyên dẫn lực căn nguyên.
Pháp nguyên dẫn lực căn nguyên chính là pháp nguyên đặc thù, rất hiếm thấy, nhìn chung vào thời đại cả một kỷ nguyên của rất nhiều nền văn minh cấp năm cấp sáu cũng rất hiếm tìm ra được một người tu võ có thể nắm vững được pháp nguyên dẫn lực căn nguyên, có thể thấy được hiếm có như thế nào.
Đáng tiếc lại gặp phải Tô Minh.
Tô Minh chỉ tùy tiện thả bản thân vào trong dị không gian cửu tầng chồng chất là có thể loại bỏ một chiêu bạo liệt không gian này của Cố Thần rồi.
Không hơn không kém.
Chỉ là, đối với Tô Minh việc này rất đơn giản, nhưng đối với người khác thì sao!!!
"...", Cố Thần trực tiếp trầm mặc, tột cùng kinh hãi, nhãn lực của anh ta đương nhiên có thể nhìn ra được Tô Minh làm thế nào mà có thể coi thường một chiêu của anh ta như vậy! Là sự chồng chất của thần thông pháp nguyên không gian cửu tầng sao?
Thái quá rồi!
Rõ ràng, về mặt nắm giữ pháp nguyên không gian, Cố Thần còn cao hơn một tiểu cảnh so với Tô Minh.
Nhưng Cố Thần cho đến hiện tại cũng chỉ nắm vững ba loại thần thông pháp nguyên không gian.
Còn Tô Minh... đại khái hơn chục loại? Hàng trăm loại? Thôi bỏ qua đi, anh còn có thể nháy mắt thực hiện cửu tầng chồng chất hoàn hảo cơ mà?
Tinh thần của Cố Thần có chút muốn sụp đổ rồi.
"Khủng bố vậy!", Hà Nhiếp không kiềm chế được mà lắc đầu, lắc đầu rồi lại lắc đầu, máu tươi chấn động đến mức có cảm giác như đang đảo ngược dòng.
Đúng lúc này, trong lúc mọi người đều đang chìm đắm vào sự không thể tin nổi của Tô Minh, đột nhiên...
Tô Minh cất bước, nhìn có vẻ như đang đi về phía Cố Thần.
"Muốn cận chiến?", Cố Thần chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng lên, cùng lúc với khi Tô Minh cất bước, thân ảnh của anh ta cũng bạo lui, thi triển thân pháp đỉnh cấp nhất đến cực hạn, gia trì thêm các loại thần thông pháp nguyên không gian chỉ để cho tốc độ của mình đạt đến cực hạn, tuyệt đối không thể để cho Tô Minh tiếp cận, có cơ hội cận chiến.
Đồng thời, vào khoảnh khắc bạo lui, Cố Thần còn ngẩng đầu lên, đánh ra một quyền: "Lục Đạo Luân Hồi Quyền!"
Nháy mắt.
Trời đất biến sắc.
Chỉ cảm thấy bóng tối và si bạch kéo tới.
Giao thoa đan xen.
Giống như Thái Cực.
Có đại ma lượn lờ, có lệ quỷ hiện thế.
Mơ hồ, những người có mặt ở đó đều cảm giác kỳ quái, thần hồn không thể khống chế, tinh thần giống như bị đóng băng.
Điều càng khó hiểu hơn là như đã nhìn thấy hình ảnh kiếp trước kiếp này của bản thân mình, còn không thể kiểm soát muốn đi về phía ảo giác trước mặt như đi vào trong hắc động thôn phệ.
Luân hồi.
Đây là lực lượng của luân hồi.
"Pháp nguyên luân hồi? Còn là Nhị Đoạn sơ kỳ?", Mạc Châm Sơn sắc mặt cuồng biến, tròng mắt có chút co rút, không thể bình tĩnh, rất không thể bình tĩnh.
Nếu như nói, Cố Thần nắm vững siêu trọng lực là đã bất ngờ lắm rồi, giờ lại còn nắm vững cả quy luật luân hồi thì quả thực là khiến người ta không thể chấp nhận được, biến thái đến cùng cực, yêu nghiệt cũng phải có mức độ chứ?
Quy luật luân hồi chính là một trong những quy luật thần bí và phức tạp nhất trong truyền thuyết.
Càng chưa nói đến pháp nguyên.
Rất nhiều lão quái vật luân hồi lại cho biết, phải trải qua rất nhiều lần luân hồi sinh tử, không ngừng trùng sinh, sau đó mới có thể từ từ lĩnh ngộ, có thể nói là cực kỳ khó.
Mà Cố Thần tính đi tính lại cũng chưa đến 10 triệu năm tuổi.
Sao có thể nắm giữ được pháp nguyên luân hồi? Còn là Nhị Đoạn sơ kỳ?
Không phải đùa đấy chứ?
"Ha ha ha, tốt!", Hà Nhiếp có chút hưng phấn, nói thực, việc Cố Thần nắm giữ pháp nguyên luân hồi đến ông ta cũng không biết, lúc này được tận mắt chứng kiến thì rất vui mừng, niềm vui bất ngờ cực lớn.
Cùng lúc đó.
Quyền ấn của Lục Đạo Luân Hồi Quyền đã xuất hiện phía trước Tô Minh.
Mặt đối mặt xuất hiện.
Nhìn như là một quyền ấn, nhưng mơ hồ mang lại cho tất cả mọi người cảm giác quyền ấn đó chính là ngưng kết của một phương văn minh, là ngưng kết của hàng tỷ con đường luân hồi sinh mệnh. Quyền ấn không chỉ là tổ hợp giữa lực tấn công và sát khí, mà còn là sự kết hợp sinh tử của vận mệnh không nói rõ ra được.
Một quyền này rất mạnh.
Tô Minh có thể ngăn cản không? Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn có hơi tái nhợt đi, bất tri bất giác siết chặt đôi bàn tay trắng nõn của mình lại.
Chương 1185: Pháp Nguyên Trường Hà
"Luân hồi sao? Có chút thú vị, có điều trên thế gian này, người biết pháp nguyên luân hồi không chỉ có một mình anh", Tô Minh đột nhiên lên tiếng, tùy tiện nói.
Cùng với đó là Tô Minh tiện tay đâm ra một nhát.
Giống như một tảng đá bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Vốn dĩ, quyền ý luân hồi của Lục Đạo Luân Hồi Quyền đang bao phủ toàn trường, tròn trĩnh không một kẽ hở đến từ Cố Thần lại lập tức bị xuyên thủng!
Sau khi xuyên thủng là xé rách.
Phảng phất, ngay sau đó, cả bầu trời là mây đen rậm rạp, khoảnh khắc này cùng với một đâm của Tô Minh trực tiếp biến hóa thành tinh không vạn lí.
Bỗng nhiên chuyển biến, khiến trái tim của người ta như muốn nổ tung.
Thấy quỷ rồi!
Không chỉ như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, một đâm tùy ý của Tô Minh đâm lên quyền ấn Lục Đạo Luân Hồi Quyền khiến ánh sáng của quyền ấn đó lập tức trở nên ảm đạm, sau đó, từng vết nứt dao động trên quyền ấn rồi không cam lòng vỡ vụn, hóa thành hư vô.
"Không thể nào!", Cố Thần thất thanh gào rống, cũng đã sợ hãi: "Cậu cũng nắm giữ pháp nguyên luân hồi? Còn... còn là Nhị Đoạn hậu kỳ?"
Nếu không phải rõ ràng cảm nhận được pháp nguyên luân hồi của mình đang sợ hãi, có chết anh ta cũng không dám tin!
Pháp nguyên luân hồi là con bài chưa lật của anh ta, là sự kiêu ngạo của anh ta. Anh ta luôn cho rằng, trong thế hệ trẻ, chỉ có duy nhất một mình anh ta nắm giữ.
Không ngờ...
"Luyện được một bộ kiếm pháp, vừa hay liên quan đến vài thứ về mặt luân hồi, nên chỉ thoáng xem qua một chút pháp nguyên luân hồi mà thôi", Tô Minh mỉm cười: "Nếu như anh có đủ thực lực, có lẽ tôi sẽ thưởng cho anh trước khi chết được cảm nhận một chút bộ kiếm pháp mà tôi luyện đó", Tô Minh tựa như đang nói chuyện với người bạn cũ, cười nói rất bình thản, giải thích một câu.
Bộ kiếm pháp mà anh nhắc tới đương nhiên chính là kiếm pháp Luân Hồi. Cũng đúng như những gì Tô Minh nói, là vì luyện kiếm pháp Luân Hồi cho nên mới đọc sơ qua một chút về pháp nguyên luân hồi, chỉ vậy mà thôi, không phải do anhh cố ý.
Về phần tại sao trực tiếp đạt tới Nhị Đoạn đỉnh phong thì anh cũng không biết nói thế nào, tạm chưa nói tới Tô Minh đứng đầu về mặt thiên phú võ đạo, mà do có cây Thế Giới nên cũng coi như là mèo mù vớ phải cá rán! Cây Thế Giới vừa hay là vật chí bảo liên quan đến phương diện sinh mệnh lực. Con đường sinh mệnh ắt tự nhiên liên thông với luân hồi.
Tô Minh có cây Thế Giới nên sẽ rất dễ dàng trên con đường lĩnh ngộ pháp nguyên luân hồi!
Nói thực, trong vạn năm ở sau núi Kiếp tông, đa số thời gian anhh đều dùng để rèn luyện căn cơ và luyện thân thể, nếu anh bớt thêm thời gian cho pháp nguyên luân hồi thì bây giờ anh không phải đã nắm giữ Nhị Đoạn đỉnh phong mà có thể là Tứ Đoạn, Ngũ Đoạn rồi.
Trên võ trường, hàng tỷ người trước sau như bị hóa đá.
Sự yêu nghiệt của Tô Minh, chí cường của Tô Minh quả thực như thần ma!
Cho dù chỉ nhìn, chỉ quan sát thôi cũng tuyệt vọng.
Rất nhiều người không kiềm chế được mà tưởng tượng, nếu như bản thân là Cố Thần thì còn phải tuyệt vọng thế nào? Tự sát cũng không kịp nữa nhỉ?
Cố Thần đã rất ưu tú rất ưu tú, rất ưu tú rồi!
Sao lại ngang trái gặp phải đúng Tô Minh?
"Anh có vẻ rất sợ tôi sẽ đánh cận chiến với anh à?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào Cố Thần, hỏi, có chút nghiền ngẫm: "Đáng tiếc, e là không được rồi! Việc gì nên đối mặt thì phải đối mặt thôi! Thật không giấu diếm, tôi quả thực rất giỏi cận chiến, cũng rất thích cận chiến, cho nên, anh không muốn cận chiến cũng không được, thật đó..."
"Xuy...", Cố Thần không nói gì thêm, tiếp tục bạo lui! Nhưng đồng thời, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, có trực giác khủng khiếp đáng sợ.
Vừa mới bạo lui.
"Pháp Nguyên Trường Hà, bao phủ", Tô Minh thản thiên phun ra mấy chữ.
Lập tức.
Đất trời đều bị niêm kết dày đặc.
Cả nền văn minh đều phảng phất bị bao phủ, trói buộc, khóa chặt.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều có cảm giác giãy dụa không nói nên lời, nhưng có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Hơn nữa, rõ ràng xung quanh đều là những võ giả khác, rõ ràng người đông nghìn nghịt, người chen người, nhưng giờ phút này nhìn những võ giả khác bên cạnh như nhìn cảnh tượng huyền ảo vậy, chỉ thấy mơ hồ nhìn được nhưng không thể giao lưu...
"Cả... cả... cả thành Kỷ Nguyên đều... đều bị Pháp Nguyên Trường Hà bao phủ, khóa chặt rồi! Việc này sao có thể? Đây là chuyện đùa hay gì?!", Hà Nhiếp đầu lưỡi run rẩy, toàn thân run run, mặt cắt không được giọt máu, sợ tới nỗi suýt chút nữa thì quỳ xụp xuống. Bản thân Hà Nhiếp cũng không thể giãy dụa, còn lâu mới làm được, khoảnh khắc này, ông ta rất chắc chắn, sự sống chết của bản thân chỉ trong một ý niệm của Tô Minh, thậm chí, mạng sống của tất cả mọi người có mặt ở đó, của tất cả người dân trong thành Kỷ Nguyên đều chỉ dựa vào một ý niệm của Tô Minh.
"Hàng vạn loại quy luật ngưng kết, lột xác thành sự ngưng kết của hàng ngàn loại pháp nguyên tinh túy, cuối cùng hình thành nên Pháp Tắc Trường Hà...", Hà Nhiếp cũng rất có kiến thức, trực tiếp phán đoán ra Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh thuộc lọai cấp độ gì.
Mà càng phán đoán lại càng tuyệt vọng, càng cảm thấy hoang đường.
Pháp nguyên cao cấp hơn quy luật, là bản tiến hóa của quy luật, vì thế, chủng loại của pháp nguyên cũng ít hơn quy luật, rất nhiều quy luật lĩnh ngộ đến cuối cùng đều là một loại pháp nguyên. Chính vì vậy, pháp nguyên hàm chứa kim lượng đặc biệt cao.
Rất nhiều thời điểm, nắm vững mấy chục loại pháp nguyên đã đủ điên rồ lắm rồi, vậy mà còn có thể ngưng tụ ra Pháp Nguyên Trường Hà nữa.
Pháp Nguyên Trường Hà hàng ngàn loại? Đây không phải là tán hươu tán vượn sao? Nhưng hiện tại lại đúng là sự thật.
Ngoài ra, cho dù một võ giả thật sự có thể thực hiện được hàng ngàn loại pháp nguyên, nhưng làm sao để kết hợp được hàng ngàn loại pháp nguyên này lại với nhau? Làm thế nào để không bài xích nhau mà ngược lại còn tương trợ, đoàn kết với nhau? Đây căn bản là một chuyện không có khả năng xảy ra, nhưng Tô Minh, một thanh niên mới 1 vạn tuổi không thể trẻ hơn được nữa lại làm được rồi.
"Anh xem, bây giờ anh muốn trốn tránh cận chiến, còn có thể nữa không? Cho nên nói, thứ nên đối mặt thì phải đối mặt thôi", Tô Minh không quan tâm người khác nghĩ thế nào, anh tựa như thuấn di tự do xuyên qua Pháp Nguyên Trường Hà của mình, là chủ nhân của Pháp Nguyên Trường Hà, ở trong sân nhà của chính mình, đó mới là vị thần chân chính.
“Cậu ta xuất sắc hơn con nghĩ nhiều đấy, cho dù mấy ngày nay con đã tiến bộ hơn rất nhiều, cảnh giới cũng đạt đến Bán Bộ Hồng Mông là điều không ngờ được, nhưng, vi sư chỉ có thể nói, nếu con và Tô Minh thật sự sống chết với nhau thì xác suất con sống sót chỉ có năm phần”. Giọng Hà Nhiếp nghiêm trọng hơn nhiều: “Với tình huống này, trước tiên phải hiểu rõ chiêu bài và võ đạo của hắn là rất quan trọng, cho dù cách làm này có phần đáng khinh, bị người chế giễu nhưng có thể khiến xác suất thắng lợi cuối cùng của con tăng lên một chút thôi cũng đều đáng. Con nghĩ đi, thông qua trận đấu giữa Khưu Diêm và Tô Minh, ít nhất con cũng biết được sức mạnh của Tô Minh, về mặt thể tu lại có thiên phú kinh khủng khác với người thường, đánh cận chiến là sở trường của cậu ta, rốt cuộc cũng là thế giới võ đạo, kết quả làm vua, chỉ cần cuối cùng con chiến thắng, giết chết Tô Minh thì sẽ không ai nhớ đến những thủ đoạn nhỏ kia”.
“Sư tôn, con hiểu rồi!”. Cố Thần lại trấn tĩnh lại, đúng vậy, thắng làm vua thua làm giặc, dùng thủ đoạn thì có ra sao?
Vòng đấu loại vẫn đang tiếp tục.
Thế nhưng, bởi vì Tô Minh và Khưu Diêm vừa đánh là đã đem lại rất nhiều chấn động, nhiều người vẫn còn đang ở trạng thái thất thần, ngơ ngác, mấy trận đấu đào thải của người khác sau vòng thứ nhất cũng không còn tạo hứng thú cho người xem thậm chí có chút buồn tẻ.
Cũng may.
Mấy canh giờ sau.
“Vòng đào thải thứ nhất kết thúc, hiện tại, vòng thứ hai, quy tắc cũng giống như vòng một”. Dương Sào lại xuất hiện kỳ lạ trên võ đài, vẫn là đỉnh nửa trong suốt kia, trong đỉnh có rất nhiều thẻ sáng lộn xộn, lắc lư, tự xoay chuyển, vừa dứt lời, những thẻ sáng đó hóa thành một điểm sáng, bay về phía những tu giả võ đạo đã thông qua vòng thứ nhất bắn tung tóe.
Ngay sau đó.
Trên màn hình tiên nguyên kia, từng hàng thông tin chiến đấu đều hiện ra.
“Cố Thần đấu với Chu Mân”.
Chu Mân, trong những học sinh của Tổng Viện cũng được xem là có chút danh tiếng, vẻ ngoài tuấn tú, thiên phú không tệ, trong số khoảng chừng hơn một trăm ngàn học sinh của Tổng Viện, Chu Mân ước chừng đứng thứ 100, cũng rất được.
Chỉ là, so với đa số trong Tổng Viện thì cũng rất kém.
Nói đơn giản thì là cho điểm.
Cho điểm Cố Thần một cách thẳng thừng.
“Làm tới mức vô sỉ như thế à!”, Mạc Thanh Nhạn hừ một tiếng, đồng thời, đối thủ chiến đấu của cô ta cũng đã xuất hiện rồi.
“Mạc Thanh Nhạn đấu với Hoàng Côn”.
“Anh ta?”, Mạc Thanh Nhạn có hơi kinh ngạc, Hoàng Côn – người xếp thứ hai mươi mốt trong bảng xếp hạng Tổng Viện, nằm top 25 trong “Bảng phân tích dự đoán trận đấu”, thật sự là yêu nghiệt đỉnh cao!
Dù là Mạc Thanh Nhạn muốn hạ được Hoàng Côn cũng phải thể hiện một chút thực lực rồi.
Thế nhưng, cũng không sao cả.
Trong lòng Mạch Thanh Nhã, trừ khi gặp phải Tô Minh và Cố Thần, nếu không thì cũng đều như nhau.
Rất nhanh sau đó.
“Tô Minh đấu với Trịnh Hàm”.
“Trịnh Hàm đứng thứ sáu trong “Bảng phân tích dự đoán trận đấu”?”, Mạc Thanh Nhạn không nhịn được siết chặt nắm tay: “Đáng chết! Đúng là vô sỉ quá mức! Tô Minh, Trịnh Hàm này rất mạnh, hơn nữa còn là kiếm tu, là một kiếm si, cũng là một tên điên không cần mạng, Tô Minh, anh cẩn thận chút!”
Lúc nói chuyện, Mạc Thanh Nhạn lại càng khó hiểu chỉ về Trịnh Hàm cách đó không xa, một người đàn ông cả người cao lớn, vẻ mặt vô cảm, đầu tóc bạc trắng, vác trên người một thanh kiếm nặng.
Lúc này, khi Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn nhìn Trịnh Hàm, rõ ràng sắc mặt Trịnh Hàm có chút thay đổi, là ngạc nhiên nghi ngờ, sau đó trở nên căm phẫn, tiếp đó lại đổi thành khát vọng, rồi lại biến thành do dự, tiếp nữa lại phức tạp, đến cuối cùng là kiên định.
Ngay vừa nãy, trong tai Trịnh Hàm lại có người truyền âm.
Đến từ Lục trưởng lão Hà Nhiếp của Chúng Sinh các.
“Lúc đấu với Tô Minh, dùng hết toàn lực, cho dù là tự nổ cũng được, phải ép hắn dùng đến những chiêu át chủ bài, chỉ cần cậu làm được thì bổn Các chủ có thể làm chủ mời cậu đến Kiếm Kinh Các của Chúng Sinh các tham quan”.
Cuối cùng Trịnh Hàm cũng đồng ý.
Hết cách rồi, sức mê hoặc quá lớn.
Chúng Sinh các, là nền văn minh cấp bảy chân chính.
So với Tổng Viện học viện Kỷ Nguyên còn mạnh hơn mấy cấp.
Trong Kiếm Kinh Các của Chúng Sinh các chắc chắn có không ít sách cổ vô thượng liên quan đến kiếm đạo, những thứ này Tổng Viện cũng không có, mà bất kỳ kiếm tu nào cũng khó mà từ chối được.
Vì vậy, cho dù anh ta biết như vậy sẽ trở thành một con cờ.
Kết cục sẽ không tốt đẹp gì.
Cho dù như vậy là trái với kiếm đạo chi tâm của kiếm tu.
Nhưng anh ta vẫn đồng ý.
Trịnh Hàm nhìn Tô Minh theo bản năng, ánh mắt thâm sâu.
Cùng lúc đó, vòng đào thải thứ hai bắt đầu.
Vẫn không thú vị như trước!
Vòng nào cũng như vậy, đến lượt Cố Thần, Chu Mân không nói lời nào trực tiếp từ bỏ.
Đến lượt Mạc Thanh Nhạn, thì lại là một trận chiến lớn đặc sắc, Hoàng Côn đó quả thật thực lực rất mạnh, nhất là về tính chất về võ đạo toàn diện, Hoàng Côn lại là một võ giả hiếm thấy với võ đạo hai tay trái phải khác nhau, tay trái là quyền đạo đỉnh cao, tay phải lại là thiên tài đao ý. Trong trận đấu, Hoàng Côn phóng khoáng mạnh mẽ, rất thú vị, tấn công cũng rất kinh khủng, vô cùng cấp tiến, cũng may, thân pháp Mạc Thanh Nhạn không chỉ cao hơn Hoàng Côn một bậc, mà còn nắm rất nhiều pháp nguyên, khi đánh đến chiêu thứ mười ba đã đánh bại được Hoàng Côn.
Một trận đấu đặc sắc, đã giành được một hồi reo hò.
Tiếp đó, thời gian lại trôi đi.
Không lâu sau.
“Tô Minh đấu với Trịnh Hàm”.
Đặc sắc, trận đặc sắc đến rồi!
Rõ ràng, tất cả mọi người trong sân thoáng chốc đều phấn khởi, vô cùng mong đợi.
Thậm chí rất nhiều người còn phấn khích đến mức cả người cũng run rẩy.
Tô Minh và Trịnh Hàm lần lượt đi lên võ đài.
Vừa lên đài.
“Bắt đầu…”
Hai chữ bắt đầu này còn chưa dứt, Trịnh Hàm đã ra tay trước, nhanh vô cùng, tựa như cố ý chiếm trước thời cơ.
“Trảm Thiên Nhất Kiếm!”
Chương 1182: Kinh hãi
Hơn nữa, khiến cả sân võ lặng ngắt như tờ chính là, Trịnh Hàm vừa đi lên đã ra tay, vừa ra tay thì đã dùng hết sức lực, chính là điên cuồng, hung tàn khiến người ta tê cả da đầu, đến mức này sao? Gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được, ngay khi Trịnh Hàm đánh ra kiếm này thì hơi thở cả người Trịnh Hàm đều là thực không, điên cuồng, gần như có thể xác định, lúc anh ta sử dụng kiếm pháp này, khí huyết, pháp nguyên, thọ nguyên các thứ trong cơ thể anh ta đều bùng cháy.
Liều mạng tiến lên.
Ngay cả căn cơ võ đạo cũng liều mạng không quan tâm.
Sao lại điên cuồng đến như vậy?
Mặt khác, kiếm pháp Trịnh Hàm sử dụng cho kiếm này cũng khiến người ta nghẹt thở, khiến người ta cũng lạnh cả da đầu, máu huyết đông đặc, là “Trảm Thiên Nhất Kiếm” đấy!
Đây chẳng phải là chiêu mạnh giấu dưới đáy hòm của Tổng Viện của Kiếm Đạo Viện sao? Đây chẳng phải là thần thông kiếm đạo vô thượng do viện trưởng đầu tiên của Tổng Viện trong truyền thuyết thực hiện sao?
Từ lúc nào Trịnh Hàm đã tu luyện thành công rồi?
Ít nhất trước đây, không ai biết được Trịnh Hàm đã tu luyện thành công kiếm kỹ này, nếu như biết được thì Trịnh Hàm có thể còn thăng lên mấy hạng trên “Phân tích người dự bị cuộc thi”.
Chuyện khiến người ta giật mình nhất nhất chính là binh khí kiếm này của Trịnh Hàm, thanh kiếm vác sau lưng, lại… Lại… Lại thật sự tan chảy?
Là dung khí trung phẩm.
Quả thật không thể tưởng tượng được.
Quả thật điên cuồng.
Dung khí cũng chia ra mạnh yếu, chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Chín mươi chín phần trăm tu giả sở hữu dung khí, thì đều sở hữu dung khí hạ phẩm, nguyên nhân rất đơn giản, nếu muốn thăng cấp dung khí thì rất khó, khó như lên trời vậy.
Một thanh dung khí trung phẩm xuất hiện, chắc chắn là vô cùng khủng khiếp.
Huống hồ còn là kiếm?
Mà Trịnh Hàm còn là kiếm tu.
Ngoài ra, trong một kiếm này còn hàm chứa kiếm nguyên tam đoạn trung kỳ, không hề thấp, phải biết rằng, cho dù là Tổng Viện học viện Kỷ Nguyên có rất nhiều yêu nghiệt kiếm đạo, nhưng trong đó, kiếm tu có thể thật sự nắm giữ kiếm nguyên ba đoạn cấp bậc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Dù sao, ở bất kỳ phương diện nào, kiếm này của Trịnh Hàm, một kiếm vừa ra đã dốc hết toàn lực, khiến cả thành Kỷ Nguyên như nghẹt thở hóa đá.
Dương Sào và Hà Nhiếp đều có phần không dám tin, sau đó là vô cùng vui mừng ngạc nhiên.
Trịnh Hàm thật sự rất gây bất ngờ!
Cố Thần cũng nhìn Tô Minh chằm chằm, có chút hưng phấn, anh ta biết rõ, uy lực kiếm này của Trịnh Hàm e rằng vượt xa cảnh giới Bán Bộ Hồng Mông, cho dù không phải đối thủ của Tô Minh, chắc hẳn cũng có thể ép Tô Minh đánh ra được những át chủ bài và kỹ năng mạnh, không thể bỏ lỡ, nhất định phải nhìn cho rõ.
“Mạnh như vậy?”. Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn cũng thay đổi, vô cùng nghiêm trọng, bởi vì cô ta đã có thể cảm nhận được hơi thở trí mạng từ trong một kiếm này của Trịnh Hàm. Nói cách khác, nếu là cô ta đối mặt với một kiếm này của Trịnh Hàm đánh bất ngờ như vậy, xác suất lớn sẽ mất mạng, Trịnh Hàm che giấu thật kỹ! Nếu Trịnh Hàm thể hiện thực lực sớm như vậy, có lẽ vị trí thứ hai được công nhận trong học sinh Tổng Viện của cô ta cũng sẽ không giữ vững, đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là Tô Minh có gặp nguy hiểm hay không?
Trong chớp nhoáng.
Rất nhanh chóng.
Kiếm mang quá nhanh, ước chừng chưa đến một phần một triệu nhịp thở… Tốc độ chớp nhoáng, đã đến trước mắt Tô Minh, nhanh đến mức tinh thần rất khó mà phản ứng kịp.
Mà sự thật cũng như vậy, xem ra, Tô Minh không hề có động tác gì, cũng không hề có phản ứng gì.
Thế nhưng.
Ngay khi mọi người đều cho rằng Tô Minh sắp gặp nguy.
Thì bất chợt…
“Thứ rác rưởi gì đây, vậy cũng được coi là kiếm đạo?”, Tô Minh thản nhiên thốt ra một câu, âm thanh bay bổng bao phủ khắp trời, cùng lúc đó, có thể thấy rõ một kiếm kia của Trịnh Hàm, thoáng chốc đã ngừng lại trước người Tô Minh, không những ngừng lại mà còn vô cùng sợ hãi, run sợ, giống như con thú nhỏ trong rừng gặp phải chúa tể sơn lâm, có cảm giác sợ sệt và áp lực từ huyết mạch, sau đó, luồng kiếm mang kia cũng hóa thành hư vô.
Không chỉ vậy…
“Phù!”. Trên võ đài, cả người Trịnh Hàm run rẩy, miệng phun ra máu, kinh hoảng, sợ hãi cùng cực, gần như không đứng vững, nhìn Tô Minh chằm chằm như nhìn thấy quỷ: “Kiếm… Kiếm… Kiếm tâm? Cấp bậc kiếm tâm của anh…”
Trịnh Hàm như muốn điên rồi.
Đầu cũng muốn nổ tung.
Vô tri vô giác.
Sao có thể chứ!
Đối với kiếm tu mà nói, kiếm tâm cũng không phải hiếm gặp.
Nhưng, cấp bậc kiếm tâm trong cơ thể Tô Minh tựa như lại vượt ngoài phạm vi kiếm đạo.
Vừa nãy, Trịnh Hàm cảm nhận được rõ ràng, Tô Minh chỉ tùy ý sử dụng kiếm tâm, kiếm tâm đã phóng ra một chút khí tức, kiếm mang do bản thân dùng sức dùng hết sức mình cũng không là gì cả, đã hóa thành tro bụi.
Không chỉ vậy, bản thân Trịnh Hàm cũng bị hơi thở kiếm tâm của Tô Minh trực tiếp đánh trọng thương vào căn cơ kiếm đạo.
“Ha ha ha ha… Đời này có thể cảm nhận được kiếm tâm như vậy, cũng đủ, cũng đủ, cũng đủ rồi, Cố Thần không phải đối thủ của anh, so với anh, anh ta đến chó má cũng chẳng bằng, nhà họ Cố bị tiêu diệt cũng không oan! Ha ha ha ha…”. Đột nhiên, Trịnh Hàm cười lớn, sau đó cả người lập tức bùng nổ, tự mình phát nổ.
Có lẽ biết bản thân tự nổ cũng không thể gây ra tổn hại gì cho Tô Minh, vì vậy cũng không xông về phía Tô Minh tự nổ.
Tô Minh đi xuống võ đài.
“Tô… Tô… Tô Minh thắng!”
Tiếp đó, cả sân đều im lặng mấy phút đồng hồ.
Gần như tất cả mọi người đều có phần không thể chịu nổi Tô Minh mạnh mẽ như vậy.
Mạnh đến mức không thể lý giải.
“Lục Các chủ, có phải chúng ta đi nhầm đường rồi không?”. Mấy phút sau, Dương Sào khó khăn lắm mới định thần lại, nhưng vẻ mặt lại đau khổ, run rẩy hỏi, có chút tuyệt vọng, vốn dĩ vô cùng tự tin với Cố Thần, nhưng bây giờ…
“Tin tưởng Thần Nhi. Cũng chỉ có thể tin tưởng Thần Nhi!”. Vẻ mặt Hà Nhiếp lại không dễ nhìn gì, chỉ là đã quyết định, không còn đường hối hận! Đường đã bị thu hẹp rồi!
Lúc này, vẻ mặt Cố Thần cũng rất khó coi.
Khó coi vô cùng.
“Tô Minh, anh là người thật sao?”. Đến Mạc Thanh Nhạn có tính cách lạnh lùng mà sắc mặt cũng đã đỏ bừng, kích động không thôi, ánh mắt đều sáng lấp lánh, không thể kiềm chế sùng bái.
Sau đó, vòng đào thải thứ hai tiếp tục, chỉ là rất buồn chán tẻ nhạt, trong đầu mọi người đều là những xúc cảm từ trận đấu Tô Minh lúc này, cảnh tượng trông như không làm gì nhưng lại đánh bại Trịnh Hàm trong chốc lát.
Mấy tiếng sau.
Vòng thi đấu đào thải thứ hai kết thúc.
Vòng thứ ba bắt đầu.
Lần này.
Đối thủ chiến đầu của Tô Minh chính là Quách Tranh xếp hạng năm trong “Phân tích người dự bị thi đấu”.
Chương 1183: Trận đấu được mong chờ nhất
Về phần người đối chiến với đám Cố Thần và Mạc Thanh Nhạn không nhắc đến cũng được.
Vòng đấu loại thứ ba, tất cả mọi người đều đang đợi, đợi trận chiến giữa Tô Minh và Quách Tránh, những trận khác dù là hai trận của Cố Thần và Mạc Thanh Nhạn cũng không có nhiều người thật sự chú ý đến.
"Tô Minh đối chiến Quách Tránh".
Cuối cùng cũng đợi đến trận này rồi.
Ngay lập tức, toàn trường hàng tỷ người bao gồm tất cả võ giả đang ngước mắt lên nhìn về phía màn hình tiên nguyên của học viện Kỷ nguyên, giống như đang mơ ngủ lập tức bừng tỉnh lại vậy.
Kích động.
Run rẩy.
Mong chờ.
Hai người lên đài.
"Tôi nhận thua", điều khiến người khác vô cùng vô cùng bất ngờ đó là... vừa lên đài, Quách Tránh đã trực tiếp nhận thua, cực kỳ gọn gàng. Nhận thua xong, tựa hồ như sợ Tô Minh không bỏ qua cho mình nên quay người lập tức đi xuống võ đài, xuống khỏi võ đài mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu ta làm sao dám chứ?", trong không trung, Hà Nhiếp có chút ngồi không yên, sắc mặt khó coi, vừa nãy rõ ràng đã truyền âm uy hiếp, dụ dỗ Quách Tránh rồi, nhưng Quách Tránh vẫn...
Đáng chết!
Thật sự là đáng chết!
"Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, Tô Minh quá mạnh, mạnh đến mức tiếp theo không có ai còn dũng khí để liều chết khiêu chiến cậu ta nữa. Thần Nhi muốn tiếp tục có được chút tin tức liên quan đến võ đạo của Tô Minh e là khó rồi", Dương Sào khổ tâm nói, bưng tách trà lên uống một ngụm, chỉ là tay có hơi run run.
Rất nhanh.
Vòng đấu loại thứ ba kết thúc.
"Vòng loại thứ ba kết thúc, còn lại 20 người, 20 người này không nghi ngờ gì chính là những yêu nghiệt mạnh nhất trong tổng viện và phân viện Kỷ Nguyên của chúng ta tại thời đại này, mỗi người đều là người nổi bật dẫn dắt thời đại, có thể đi đến bước này, các con đáng để tự hào rồi. Trận xếp hạng tiếp theo hãy cố gắng hết sức, cố hết sức mình là được", giọng nói của Dương Sào trầm bổng vang khắp toàn trường.
Trận xếp hạng mà mọi người đều chú ý đã đến rồi.
"Trận xếp hạng vòng một này không dùng hình thức rút thăm nữa, sẽ áp dụng hình thức tự nhận mới, các con tự nhận mình xếp thứ bao nhiêu trong vị trí từ 1 đến 20 rồi có thể đứng ra. Nếu như có người cũng tự tin với thứ bậc này, cũng nghĩ mình xứng đáng thì có thể khiêu chiến, tức là thứ tự này sẽ tự xếp theo thứ bậc", Dương Sào lớn giọng nói.
Rất mới mẻ độc đáo.
Trên thực tế, là do Dương Sào và Hà Nhiếp quyết định tức thời thay đổi thành như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, đã không cần mất thời gian sắp xếp những con bài chưa lật khác để thăm dò võ đạo của Tô Minh rồi, cho dù có sắp xếp thì đại khái cũng như Quách Tránh mà thôi, lãng phí thời gian.
Nếu đã như vậy thì trực tiếp, trực tiếp cho tự nhận thứ bậc, trực tiếp là có thể thấy được trận đối chiến giữa Tô Minh và Cố Thần.
Gọn gàng nhanh chóng.
Cũng không cần phải giày vò dằn vặt.
Thật vậy, ba lần xuất trận trước đó của Tô Minh thật sự quá giày vò, Dương Sào và Hà Nhiếp đều sợ lại gặp phải mấy cảnh tượng nghiền áp không kiêng nể gì, dễ như bẻ cành khô đó. Cố Thần ngược lại về tâm tính cũng đã phải sợ hãi chùn chân.
"Bây giờ bắt đầu", ngay sau đó, Dương Sào lớn tiếng nói: "Vị trí thứ 20, ai trong số 20 người các con tự nhận đứng thứ 20 thì mời bước lên".
Cũng chính là tự nhận mình là người yếu nhất trong số 20 người.
Vốn cho rằng, có lẽ sẽ không có ai chủ động lên nhận vị trí thứ 20, không ngờ...
Sau vài lượt hô hấp trầm lắng.
Thật sự có... thật sự có người tiến lên.
"Người xếp hạng 54 trong bảng phân tích dự đoán trận đấu, Tiết Giao", Mạc Thanh Nhạn khẽ nói: "Cũng không bất ngờ, dựa vào thực lực của cậu ta, nếu như không phải do vận may tốt thì có lẽ đã không qua được vòng loại thứ ba rồi, cậu ta lấy được vị trí 20 là rất thỏa mãn rồi, tự nhận đứng thứ 20 cũng là chuyện bình thường".
"19".
"18".
"17".
...
Điều càng khiến người ta bất ngờ đó là, sau đó từng vị trí mà Dương Sào gọi lên đều có người tự nhận.
Hơn nữa, không có ai khiêu chiến cả.
Quả thực kỳ lạ, quả thực quá kỳ lạ.
"3".
Rất nhanh, đến Mạc Thanh Nhạn lên đài tự nhận vị trí thứ ba cũng kết thúc rồi.
Được rồi, chỉ còn lại vị trí thứ nhất và thứ hai.
Tất cả mọi người đều biết rõ, trong đại hội tổng viện lần này, danh sách 20 người đứng đầu không còn quan trọng nữa.
Cho dù những đệ tử có tiến được vào trong danh sách 20 người đứng đầu cũng không còn để ý đến thứ tự cuối cùng của mình nữa, đến bọn họ cũng chỉ quan tâm đến trận quyết chiến cuối cùng, cũng chính là trận chiến tranh vị trí thứ nhất và thứ nhì.
Điều họ quan tâm chính là trận chiến giữa Tô Minh và Cố Thần!!!
Đều không đợi được nữa rồi, đến nỗi vị trí thứ hạng của mình cũng không quan tâm, không muốn tranh đấu nữa, đều đang cố ý giảm bớt thời gian, để sớm được xem trận chiến giữa Cố Thần và Tô Minh.
"Mời", dưới sự chứng kiến của hàng tỷ con mắt, Tô Minh giơ tay lên bày ra tư thế mời Cố Thần.
"Tôi sẽ giết chết cậu, để báo thù rửa hận cho bố mẹ tôi, đồng thời sẽ lấy vị trí thứ nhất trong đại hội lần này", Cố Thần nhìn sâu về phía Tô Minh, thanh âm có chút khàn khàn, thậm chí vào khoảnh khắc bắt đầu này, đôi mắt của anh ta đã có vẻ huyết sắc yêu dị rồi.
Ngay sau đó.
Tô Minh và Cố Thần đã đứng trên đài đấu võ.
Toàn tường, tất cả mọi người đều ngừng thở, ăn từ món khai vị đến giờ, cuối cùng đã được thưởng thức món chính rồi.
Trong không trung, Hà Nhiếp và cả các cao tầng tổng viện vốn đang ngồi trên ghế quan sát, cũng không hẹn mà cùng đứng lên. Có thể thấy, bất kể là Hà Nhiếp, Dương Sào, hay là Mạc Châm Sơn đều rất căng thẳng.
Trên đài đấu võ.
"Chỉ luận về thiên phú võ đạo, tôi không bằng cậu", Cố Thần nhìn chằm chằm Tô Minh, nói: "Đáng tiếc, thời gian tu võ của cậu quá ngắn, cậu và tôi vốn không cần phải đi đến bước không chết không xong".
"Được rồi, đừng phí lời nữa, anh nhìn anh kìa, mắt đã đỏ ngầu lên rồi, hận nỗi không thể nuốt sống tôi, hà tất gì phải nhiều lời thừa thãi vậy? Cái gì mà vốn không cần phải đi đến bước không chết không xong? Ha ha, anh nghĩ xem, bố mẹ anh chết trong tay tôi, còn nữa, nữ thần mà anh theo đuổi hàng triệu năm nay cũng chỉ chung tình với tôi chứ không phải anh, cho nên... mời".
Chương 1184: Pháp nguyên luân hồi
Tô Minh tựa hồ như đang cố ý khiêu khích Cố Thần.
Vừa mở miệng là nói những lời khiêu khích như bom nổ đạn tạc.
Quả nhiên Tô Minh vừa dứt lời.
"Chết!", đôi mắt đầy tia máu đó của Cố Thần lập tức sắc bén như hàn quang trên một thanh lợi khí thần binh, yết hầu rung động, phun ra một chữ rồi giơ tay lên, điểm một điểm về phía Tô Minh.
Cách không một điểm.
Bỗng nhiên.
Không gian xung quanh Tô Minh điên cuồng vặn vẹo.
Khí tức của lực không gian khủng bố tràn đầy bao phủ, trực tiếp khám phá, phá vỡ hư không, thực không xung quanh hàng trăm ngàn mét, sụp đổ và hủy diệt vô tận tầng tầng lớp lớp. Mới chỉ là khí tức thôi đã khiến 99% võ giả trên võ trường gần như đứng không vững, như sắp thổ huyết và bị thương.
Quá khủng bố.
Thế nhưng...
Lại nhìn sang Tô Minh.
Cả người anh giống như đang đứng ở trong trung tâm của bom hạt nhân nhưng lại không hề bị ảnh hưởng gì đến, rõ ràng ở trung tâm của vụ nổ nhưng phảng phất như người thứ ba, như mộng như ảo, như ảnh như quỷ, không thể tin nổi.
Thậm chí, đến nụ cười trên mặt Tô Minh cũng không hề thay đổi.
Đặc biệt quỷ dị.
"Nắm vững pháp nguyên không gian Tam Đoạn đỉnh phong, cộng thêm phối hợp với siêu trọng lực, một chiêu này không tệ", Tô Minh nhìn về phía Cố Thần, tán thưởng một câu, lời khen xuất phát từ tận đáy lòng.
Đừng tưởng Cố Thần điểm một điểm cách không như vậy chỉ là tùy ý. Trên thực tế, Tô Minh dám nói một câu, một điểm này nếu như đổi lại là người khác, cho dù có là võ giả cảnh giới Hồng Mông tầng một tầng hai thì đại khái cũng đều có thể bị miểu sát.
Phải biết rằng, dù là bản thân Tô Minh, mức độ nắm vững pháp nguyên không gian cũng chỉ là Tam Đoạn hậu kỳ, còn chưa đạt tới Tam Đoạn đỉnh phong, có thể thấy anh ta rất khủng bố rồi. Càng chưa nói đến còn phối hợp với siêu trọng lực.
Siêu trọng lực chính là một dạng thủ đoạn cực kỳ hiếm thấy, cái gọi là siêu trọng lực trên thực tế cũng là một dạng nắm vững pháp nguyên, tương đương với pháp nguyên dẫn lực căn nguyên.
Pháp nguyên dẫn lực căn nguyên chính là pháp nguyên đặc thù, rất hiếm thấy, nhìn chung vào thời đại cả một kỷ nguyên của rất nhiều nền văn minh cấp năm cấp sáu cũng rất hiếm tìm ra được một người tu võ có thể nắm vững được pháp nguyên dẫn lực căn nguyên, có thể thấy được hiếm có như thế nào.
Đáng tiếc lại gặp phải Tô Minh.
Tô Minh chỉ tùy tiện thả bản thân vào trong dị không gian cửu tầng chồng chất là có thể loại bỏ một chiêu bạo liệt không gian này của Cố Thần rồi.
Không hơn không kém.
Chỉ là, đối với Tô Minh việc này rất đơn giản, nhưng đối với người khác thì sao!!!
"...", Cố Thần trực tiếp trầm mặc, tột cùng kinh hãi, nhãn lực của anh ta đương nhiên có thể nhìn ra được Tô Minh làm thế nào mà có thể coi thường một chiêu của anh ta như vậy! Là sự chồng chất của thần thông pháp nguyên không gian cửu tầng sao?
Thái quá rồi!
Rõ ràng, về mặt nắm giữ pháp nguyên không gian, Cố Thần còn cao hơn một tiểu cảnh so với Tô Minh.
Nhưng Cố Thần cho đến hiện tại cũng chỉ nắm vững ba loại thần thông pháp nguyên không gian.
Còn Tô Minh... đại khái hơn chục loại? Hàng trăm loại? Thôi bỏ qua đi, anh còn có thể nháy mắt thực hiện cửu tầng chồng chất hoàn hảo cơ mà?
Tinh thần của Cố Thần có chút muốn sụp đổ rồi.
"Khủng bố vậy!", Hà Nhiếp không kiềm chế được mà lắc đầu, lắc đầu rồi lại lắc đầu, máu tươi chấn động đến mức có cảm giác như đang đảo ngược dòng.
Đúng lúc này, trong lúc mọi người đều đang chìm đắm vào sự không thể tin nổi của Tô Minh, đột nhiên...
Tô Minh cất bước, nhìn có vẻ như đang đi về phía Cố Thần.
"Muốn cận chiến?", Cố Thần chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng lên, cùng lúc với khi Tô Minh cất bước, thân ảnh của anh ta cũng bạo lui, thi triển thân pháp đỉnh cấp nhất đến cực hạn, gia trì thêm các loại thần thông pháp nguyên không gian chỉ để cho tốc độ của mình đạt đến cực hạn, tuyệt đối không thể để cho Tô Minh tiếp cận, có cơ hội cận chiến.
Đồng thời, vào khoảnh khắc bạo lui, Cố Thần còn ngẩng đầu lên, đánh ra một quyền: "Lục Đạo Luân Hồi Quyền!"
Nháy mắt.
Trời đất biến sắc.
Chỉ cảm thấy bóng tối và si bạch kéo tới.
Giao thoa đan xen.
Giống như Thái Cực.
Có đại ma lượn lờ, có lệ quỷ hiện thế.
Mơ hồ, những người có mặt ở đó đều cảm giác kỳ quái, thần hồn không thể khống chế, tinh thần giống như bị đóng băng.
Điều càng khó hiểu hơn là như đã nhìn thấy hình ảnh kiếp trước kiếp này của bản thân mình, còn không thể kiểm soát muốn đi về phía ảo giác trước mặt như đi vào trong hắc động thôn phệ.
Luân hồi.
Đây là lực lượng của luân hồi.
"Pháp nguyên luân hồi? Còn là Nhị Đoạn sơ kỳ?", Mạc Châm Sơn sắc mặt cuồng biến, tròng mắt có chút co rút, không thể bình tĩnh, rất không thể bình tĩnh.
Nếu như nói, Cố Thần nắm vững siêu trọng lực là đã bất ngờ lắm rồi, giờ lại còn nắm vững cả quy luật luân hồi thì quả thực là khiến người ta không thể chấp nhận được, biến thái đến cùng cực, yêu nghiệt cũng phải có mức độ chứ?
Quy luật luân hồi chính là một trong những quy luật thần bí và phức tạp nhất trong truyền thuyết.
Càng chưa nói đến pháp nguyên.
Rất nhiều lão quái vật luân hồi lại cho biết, phải trải qua rất nhiều lần luân hồi sinh tử, không ngừng trùng sinh, sau đó mới có thể từ từ lĩnh ngộ, có thể nói là cực kỳ khó.
Mà Cố Thần tính đi tính lại cũng chưa đến 10 triệu năm tuổi.
Sao có thể nắm giữ được pháp nguyên luân hồi? Còn là Nhị Đoạn sơ kỳ?
Không phải đùa đấy chứ?
"Ha ha ha, tốt!", Hà Nhiếp có chút hưng phấn, nói thực, việc Cố Thần nắm giữ pháp nguyên luân hồi đến ông ta cũng không biết, lúc này được tận mắt chứng kiến thì rất vui mừng, niềm vui bất ngờ cực lớn.
Cùng lúc đó.
Quyền ấn của Lục Đạo Luân Hồi Quyền đã xuất hiện phía trước Tô Minh.
Mặt đối mặt xuất hiện.
Nhìn như là một quyền ấn, nhưng mơ hồ mang lại cho tất cả mọi người cảm giác quyền ấn đó chính là ngưng kết của một phương văn minh, là ngưng kết của hàng tỷ con đường luân hồi sinh mệnh. Quyền ấn không chỉ là tổ hợp giữa lực tấn công và sát khí, mà còn là sự kết hợp sinh tử của vận mệnh không nói rõ ra được.
Một quyền này rất mạnh.
Tô Minh có thể ngăn cản không? Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn có hơi tái nhợt đi, bất tri bất giác siết chặt đôi bàn tay trắng nõn của mình lại.
Chương 1185: Pháp Nguyên Trường Hà
"Luân hồi sao? Có chút thú vị, có điều trên thế gian này, người biết pháp nguyên luân hồi không chỉ có một mình anh", Tô Minh đột nhiên lên tiếng, tùy tiện nói.
Cùng với đó là Tô Minh tiện tay đâm ra một nhát.
Giống như một tảng đá bị ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Vốn dĩ, quyền ý luân hồi của Lục Đạo Luân Hồi Quyền đang bao phủ toàn trường, tròn trĩnh không một kẽ hở đến từ Cố Thần lại lập tức bị xuyên thủng!
Sau khi xuyên thủng là xé rách.
Phảng phất, ngay sau đó, cả bầu trời là mây đen rậm rạp, khoảnh khắc này cùng với một đâm của Tô Minh trực tiếp biến hóa thành tinh không vạn lí.
Bỗng nhiên chuyển biến, khiến trái tim của người ta như muốn nổ tung.
Thấy quỷ rồi!
Không chỉ như vậy, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, một đâm tùy ý của Tô Minh đâm lên quyền ấn Lục Đạo Luân Hồi Quyền khiến ánh sáng của quyền ấn đó lập tức trở nên ảm đạm, sau đó, từng vết nứt dao động trên quyền ấn rồi không cam lòng vỡ vụn, hóa thành hư vô.
"Không thể nào!", Cố Thần thất thanh gào rống, cũng đã sợ hãi: "Cậu cũng nắm giữ pháp nguyên luân hồi? Còn... còn là Nhị Đoạn hậu kỳ?"
Nếu không phải rõ ràng cảm nhận được pháp nguyên luân hồi của mình đang sợ hãi, có chết anh ta cũng không dám tin!
Pháp nguyên luân hồi là con bài chưa lật của anh ta, là sự kiêu ngạo của anh ta. Anh ta luôn cho rằng, trong thế hệ trẻ, chỉ có duy nhất một mình anh ta nắm giữ.
Không ngờ...
"Luyện được một bộ kiếm pháp, vừa hay liên quan đến vài thứ về mặt luân hồi, nên chỉ thoáng xem qua một chút pháp nguyên luân hồi mà thôi", Tô Minh mỉm cười: "Nếu như anh có đủ thực lực, có lẽ tôi sẽ thưởng cho anh trước khi chết được cảm nhận một chút bộ kiếm pháp mà tôi luyện đó", Tô Minh tựa như đang nói chuyện với người bạn cũ, cười nói rất bình thản, giải thích một câu.
Bộ kiếm pháp mà anh nhắc tới đương nhiên chính là kiếm pháp Luân Hồi. Cũng đúng như những gì Tô Minh nói, là vì luyện kiếm pháp Luân Hồi cho nên mới đọc sơ qua một chút về pháp nguyên luân hồi, chỉ vậy mà thôi, không phải do anhh cố ý.
Về phần tại sao trực tiếp đạt tới Nhị Đoạn đỉnh phong thì anh cũng không biết nói thế nào, tạm chưa nói tới Tô Minh đứng đầu về mặt thiên phú võ đạo, mà do có cây Thế Giới nên cũng coi như là mèo mù vớ phải cá rán! Cây Thế Giới vừa hay là vật chí bảo liên quan đến phương diện sinh mệnh lực. Con đường sinh mệnh ắt tự nhiên liên thông với luân hồi.
Tô Minh có cây Thế Giới nên sẽ rất dễ dàng trên con đường lĩnh ngộ pháp nguyên luân hồi!
Nói thực, trong vạn năm ở sau núi Kiếp tông, đa số thời gian anhh đều dùng để rèn luyện căn cơ và luyện thân thể, nếu anh bớt thêm thời gian cho pháp nguyên luân hồi thì bây giờ anh không phải đã nắm giữ Nhị Đoạn đỉnh phong mà có thể là Tứ Đoạn, Ngũ Đoạn rồi.
Trên võ trường, hàng tỷ người trước sau như bị hóa đá.
Sự yêu nghiệt của Tô Minh, chí cường của Tô Minh quả thực như thần ma!
Cho dù chỉ nhìn, chỉ quan sát thôi cũng tuyệt vọng.
Rất nhiều người không kiềm chế được mà tưởng tượng, nếu như bản thân là Cố Thần thì còn phải tuyệt vọng thế nào? Tự sát cũng không kịp nữa nhỉ?
Cố Thần đã rất ưu tú rất ưu tú, rất ưu tú rồi!
Sao lại ngang trái gặp phải đúng Tô Minh?
"Anh có vẻ rất sợ tôi sẽ đánh cận chiến với anh à?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào Cố Thần, hỏi, có chút nghiền ngẫm: "Đáng tiếc, e là không được rồi! Việc gì nên đối mặt thì phải đối mặt thôi! Thật không giấu diếm, tôi quả thực rất giỏi cận chiến, cũng rất thích cận chiến, cho nên, anh không muốn cận chiến cũng không được, thật đó..."
"Xuy...", Cố Thần không nói gì thêm, tiếp tục bạo lui! Nhưng đồng thời, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, có trực giác khủng khiếp đáng sợ.
Vừa mới bạo lui.
"Pháp Nguyên Trường Hà, bao phủ", Tô Minh thản thiên phun ra mấy chữ.
Lập tức.
Đất trời đều bị niêm kết dày đặc.
Cả nền văn minh đều phảng phất bị bao phủ, trói buộc, khóa chặt.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều có cảm giác giãy dụa không nói nên lời, nhưng có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
Hơn nữa, rõ ràng xung quanh đều là những võ giả khác, rõ ràng người đông nghìn nghịt, người chen người, nhưng giờ phút này nhìn những võ giả khác bên cạnh như nhìn cảnh tượng huyền ảo vậy, chỉ thấy mơ hồ nhìn được nhưng không thể giao lưu...
"Cả... cả... cả thành Kỷ Nguyên đều... đều bị Pháp Nguyên Trường Hà bao phủ, khóa chặt rồi! Việc này sao có thể? Đây là chuyện đùa hay gì?!", Hà Nhiếp đầu lưỡi run rẩy, toàn thân run run, mặt cắt không được giọt máu, sợ tới nỗi suýt chút nữa thì quỳ xụp xuống. Bản thân Hà Nhiếp cũng không thể giãy dụa, còn lâu mới làm được, khoảnh khắc này, ông ta rất chắc chắn, sự sống chết của bản thân chỉ trong một ý niệm của Tô Minh, thậm chí, mạng sống của tất cả mọi người có mặt ở đó, của tất cả người dân trong thành Kỷ Nguyên đều chỉ dựa vào một ý niệm của Tô Minh.
"Hàng vạn loại quy luật ngưng kết, lột xác thành sự ngưng kết của hàng ngàn loại pháp nguyên tinh túy, cuối cùng hình thành nên Pháp Tắc Trường Hà...", Hà Nhiếp cũng rất có kiến thức, trực tiếp phán đoán ra Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh thuộc lọai cấp độ gì.
Mà càng phán đoán lại càng tuyệt vọng, càng cảm thấy hoang đường.
Pháp nguyên cao cấp hơn quy luật, là bản tiến hóa của quy luật, vì thế, chủng loại của pháp nguyên cũng ít hơn quy luật, rất nhiều quy luật lĩnh ngộ đến cuối cùng đều là một loại pháp nguyên. Chính vì vậy, pháp nguyên hàm chứa kim lượng đặc biệt cao.
Rất nhiều thời điểm, nắm vững mấy chục loại pháp nguyên đã đủ điên rồ lắm rồi, vậy mà còn có thể ngưng tụ ra Pháp Nguyên Trường Hà nữa.
Pháp Nguyên Trường Hà hàng ngàn loại? Đây không phải là tán hươu tán vượn sao? Nhưng hiện tại lại đúng là sự thật.
Ngoài ra, cho dù một võ giả thật sự có thể thực hiện được hàng ngàn loại pháp nguyên, nhưng làm sao để kết hợp được hàng ngàn loại pháp nguyên này lại với nhau? Làm thế nào để không bài xích nhau mà ngược lại còn tương trợ, đoàn kết với nhau? Đây căn bản là một chuyện không có khả năng xảy ra, nhưng Tô Minh, một thanh niên mới 1 vạn tuổi không thể trẻ hơn được nữa lại làm được rồi.
"Anh xem, bây giờ anh muốn trốn tránh cận chiến, còn có thể nữa không? Cho nên nói, thứ nên đối mặt thì phải đối mặt thôi", Tô Minh không quan tâm người khác nghĩ thế nào, anh tựa như thuấn di tự do xuyên qua Pháp Nguyên Trường Hà của mình, là chủ nhân của Pháp Nguyên Trường Hà, ở trong sân nhà của chính mình, đó mới là vị thần chân chính.
Bình luận facebook