• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1171-1175

Chương 1171: Rõ ràng chỉ là đám rác rưởi mà

“Hoàng Sí! Con giỏi lắm! Đặc biệt là tìm cho ta một đồ tôn như này”, Mạc Châm Sơn cười lớn, quan sát Tô Minh một lượt tỏ vẻ hài lòng.

Tô Minh cảm thấy có chút kỳ dị bởi vì anh luôn cảm thấy ánh mắt mà sư tổ nhìn mình hơi lạ, nhưng cũng không phải ác ý.

“Cậu nhóc này đúng là xuất sắc, chẳng trách mà Nhạn Nhi lại có cái nhìn khác về nó”, Mạc Châm Sơn thầm nghĩ trong lòng.

“Đồ tôn Tô Minh bái kiến sư tổ”, Tô Minh cung kính khom người chào hỏi. Anh cũng vô cùng kính trọng Mạc Châm Sơn.

Đúng lúc này…

“Ông Mạc! Chuyện riêng của nhà họ Cố, tổng viện tốt nhất đừng nhúng tay vào. Huống hồ, Cố Thần cũng có cống hiến rất lớn với tổng viện”, một giọng nói ở một khung trời khác truyền đến.

Đó là một người đàn ông trung niên. Thoạt nhìn gầy yếu, mặc áo bào dài màu xanh, dáng vẻ bình thường.

Nhưng người này vừa xuất hiện thì sâu thẳm ánh mắt Mạc Châm Sơn liền hiện ra sát ý và phẫn nộ nhưng sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Phương Mộng Vũ thì thở phào nhẹ nhõm, vẻ tàn nhẫn lại hiện lên rõ hơn.

“Dương Sào! Xưa nay tôi làm việc không cần ông phải dạy”, Mạc Châm Sơn nhìn đối phương rồi lạnh lùng nói.

Dương Sào là viện trưởng tổng viện hiện giờ, cũng là sư tôn của Cố Thần.

“Ông làm việc đúng là không cần tôi phải dạy nhưng Thần Nhi là học viên của tổng viện, cũng là đệ tử của tôi. Chuyện của nhà Thần Nhi thì cũng coi như chuyện của tôi và cũng là chuyện của tổng viện”, Dương Sào cười nói, cảm giác như đang cười đểu.

“Vớ vẩn! Lẽ nào năm đó Hoàng Sí không phải là học viên của tổng viện, lẽ nào không phải là đệ tử của tôi? Vậy mà lúc Hoàng Sí gặp nạn, ông và những người khác của tổng viện đã nói như thế nào?”, Mạc Châm Sơn đột nhiên nói, thậm chí còn gào rống lên, sắc mặt đỏ ửng. Có thể thấy thái độ của ông vô cùng cương quyết, khí tức toàn thân cũng sục sôi lấn át về phía Dương Sào.

Thái độ đó như sắp quyết chiến.

Dương Sào là viện trưởng hiện giờ của tổng viện, tất nhiên thực lực không kém. Ông ta và Mạc Châm Sơn cùng cảnh giới, cùng ở cảnh giới Hồng Minh tầng tám.

Vốn tưởng rằng cảnh giới như nhau thì ông ta có thể đấu lại được Mạc Châm Sơn. Nhưng trên thực tế, từ khí tức của Mạc Châm Sơn trấn áp ông ta thì có thể thấy, Mạc Châm Sơn vô cùng mạnh, mạnh hơn Dương Sào tưởng tượng.

Dường như thực lực của Mạc Châm Sơn còn đáng sợ hơn cảnh giới của ông.

Tận sâu ánh mắt của Dương Sào là vẻ khó tin và kiêng kị.

Dường như ông ta có thể chắc chắn, nếu hiện giờ mình đánh đơn thì mình không phải là đối thủ của Mạc Châm Sơn.

“Lão già này! Mấy năm nay luôn ẩn cư, cứ tưởng vô hại, ai ngờ thực lực lại tiến bộ nhanh như vậy, đúng là thâm thật!”, Dương Sào thầm nghĩ.

“Sao? Sợ rồi à? Không dám đấu à? Vậy thì cút đi cho tôi!”, thấy Dương Sào trầm ngâm, Mạc Châm Sơn quát lớn. Cảm giác như lúc này Mạc Châm Sơn có thể nắm bắt được đại cục.

“Tính khí của ông Mạc vẫn nóng như xưa”, Dương Sào cười rồi lùi về sau một bước.

Trong lúc ông ta lùi về sau thì một người khác xuất hiện bên cạnh ông ta. Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo trắng.

Người này trông rất nho nhã, tay cầm chiếc quạt, ngũ quan hài hòa, nhưng cũng có nét thăng trầm, khí chất có chút thần bí.

Một tay ông ta chắp sau lưng, quạt cũng phe phẩy theo, nụ cười thần bí trên mặt cười cũng như không cười, vô cùng bí hiểm.

“Mạc Châm Sơn?”, người đàn ông trung niên áo trắng nhìn về phía Mạc Châm Sơn.

Lúc này khí tức khủng khiếp của Mạc Châm Sơn lập tức bị dập tắt.

“Cảnh giới Hồng Thiên tầng chín đỉnh phong?”, khóe mắt Mạc Châm Sơn co giật, nói: “Lục Các chủ của Chúng Sinh các?”

“Đúng vậy!”, người áo trắng gật đầu, nói: “Bổn tọa Hà Nhiếp đây!”

Hà Nhiếp lại nói: “Ông đừng nhúng tay vào thì tốt hơn”.

“Sao ông lại coi trọng Cố Thần như vậy?”, ánh mắt Mạc Châm Sơn sáng lên, hỏi: “Tôi thấy Tô Minh không thua kém Cố Thần, vậy mà Chúng Sinh các lại coi trọng thiên phú võ đạo của Cố Thần hơn. Nếu như Tô Minh giỏi hơn thì sao?”

Đúng thế! Nếu như Tô Minh giỏi hơn thì sao?

“Mạc Châm Sơn! Ông không hiểu hết về Cố Thần rồi”, Hà Nhiếp lắc đầu, trong lúc nói thì nhìn về phía Tô Minh: “Đúng là tài giỏi! Có được tư cách vào bí cảnh Chúng Sinh nhưng so với Cố Thần thì vẫn kém một chút”.

“Tôi sẽ không nhúng tay vào, hy vọng ông và Dương Sào cũng thế?”, Mạc Châm Sơn trầm ngâm một lúc rồi nói.

Tình hình hiện giờ nếu ông rút lui thì cả Dương Sào và Hà Nhiếp cũng thế, vậy là tốt nhất.

Để một mình Tô Minh đối mặt với nhà họ Cố là ổn.

Có lẽ như vậy Tô Minh sẽ có được cơ hội sống sót trước mặt ba vị lão tổ của nhà họ Cố.

“Tất nhiên rồi!”, Hà Nhiếp gật đầu, nói.

Dương Sào cũng gật đầu.

“Cậu nhóc! Phải sống đấy nhé!”, Mạc Châm Sơn hít một hơi thật sâu, nhìn Tô Minh rồi nói. Sau đó ông quay về hư không, quay về bên cạnh Mạc Thanh Nhạn.

“Thằng khốn! Xem ai có thể cứu mày?”, Phương Mộng Vũ nghiến răng nghiến lợi, oán hận vô cùng, hét lớn: “Ba vị lão tổ, còn không ra tay đi”.

Bà ta không thể đợi được nữa.

Cũng đúng lúc này, Tô Minh ra tay trước.

Vốn là chuyện vô cùng đơn giản mà lại làm nó phức tạp lên.

Dường như tất cả mọi người đều cảm thấy ba vị lão tổ nhà họ Cố mạnh lắm.

Mạnh lắm sao?

Rõ ràng chỉ là đám rác rưởi mà…
Chương 1172: Hối hận

Tô Minh giống như một thi nhân đang ngâm thơ, anh nhướng mày, nhìn chằm chằm vào ba vị lão tổ của nhà họ Cố, sau đó, thi triển thần thông pháp nguyên không gian.

Chỉ trong một hơi, đã thi triển ra được mười mấy thần thông pháp nguyên không gian.

Chính là loại không bị gián đoạn.

Không liên hoàn.

Mỗi một thần thông pháp nguyên không gian đều đạt tới cấp cao nhất.

Tầng tầng lớp lớp.

Tất cả đều quá điên rồ.

Trong chớp mắt.

“Thịch thịch thịch…”. Vẻ mặt của ba vị lão tổ nhà họ Cố thay đổi, khí tức hỗn loạn, cảm xúc dao động điên cuồng, đừng nói là ra tay với Tô Minh, hiện giờ, ba người còn đang rất hoảng sợ, không ngừng xuất chiêu, sử dụng thần thông, liên tục lấy ra vài pháp bảo, sử dụng các thân pháp chỉ để chống lại sự tấn công của mấy chục thần thông pháp nguyên không gian kia.

Có thể nhìn thấy rõ ràng, như có hàng trăm dị không gian bị dịch chuyển ngược đến, xuất hiện giữa không trung, bao trùm xung quanh ba vị lão tổ nhà họ Cố.

Mỗi tầng không gian đều khác nhau, có không gian hóa kiếm mang, có không gian tăng áp lực đến cực hạn, có không gian bị va chạm sụp đổ gần như bị tiêu diệt.

Nhìn từ xa, dường như ba vị lão tổ nhà họ Cố đã trở thành những kẻ dị thường, tạp vật trong không gian ẩn hiện, bị không gian vô hạn bài xích, thề thốt muốn thanh trừ, tiêu diệt.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ như hóa đá.

Dù là Dương Sào ở cuối chân trời hay là Hà Nhiếp cũng sững sờ.

Trên không trung.

“Thằng... thằng nhóc này...”. Mạc Châm Sơn giận dữ, cảm xúc dao động mãnh liệt: “Nhạn Nhi, ông không hoa mắt đó chứ?”

Mạc Thanh Nhạn chỉ lắc đầu, lắc đầu một cách ngu ngốc.

“Không thể nào!”, Phương Mộng Vũ đã bị dọa cho run người, sắp ngất xỉu đến nơi.

Rất nhanh chóng.

“Phụt...”. Lâm lão - một trong ba vị lão tổ của nhà họ Cố, là người đầu tiên không thể giữ vững được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

Hai vị lão tổ nhà họ Cố còn lại dù vẫn chưa bị thương, nhưng lại tiêu hao nhiều sức lực, sắc mặt cũng tái nhợt.

“Ba vị lão tổ có chút thực lực, kiên trì được hơn mười hơi thở, thật là lãng phí thời gian. Thằng nhóc tôi đây để ba người sớm xuống Suối Vàng đoàn tụ với Cố Hoàng Tấn, chỉ có thể giúp các vị thêm một chút thôi!”, Tô Minh nói, giọng điệu nhàm chán.

Anh còn chưa nói xong.

Tô Minh đã giơ tay lên, đầu ngón tay trỏ chỉ ra.

Một ngọn lửa màu tím than, ngọn lửa nhỏ xíu giống như một sợi tóc màu tím đen, lóe lên một cái rồi biến mất, hướng về phía ba vị lão tổ nhà họ Cố đang bị kẹt trong thần thông pháp nguyên không gian.

Trong nháy mắt.

Thái U Hỏa không gây chú ý kia, nó giống như một bóng ma màu tím đen đột nhiên đến bên cạnh ba vị lão tổ nhà họ Cố. Hơn nữa, vốn dĩ chỉ có một tia Thái U Hỏa lại đột nhiên lại trở nên dày đặc, lượn lờ, che kín ba vị lão tổ nhà họ Cố.

Hiệu quả thị giác khá đáng sợ và khiến nhiều người kinh ngạc.

Khi nhiều người còn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ba vị lão tổ nhà họ Cố đã kêu thảm thiết trong đau đớn rồi sau đó hóa thành tro tàn.

Cả quá trình, từ khi đầu ngón tay của Tô Minh xuất hiện ngọn lửa cho đến khi thể xác và linh hồn của ba vị lão tổ bị tiêu vong toàn bộ, tổng cộng chưa đến một, hai giây. Quá nhanh, nhanh đến mức khiến người khác nghĩ mình đang nằm mơ, tất nhiên đối với nhà họ Cố mà nói, đây là một cơn ác mộng.

“Mệnh hỏa?”, cuối chân trời, Hà Nhiếp, Lục Các chủ của Chúng Sinh các cuối cùng cũng mất bình tĩnh, vẻ mặt thay đổi.

Dương Sào bên cạnh cũng không cần nói.

Ngọn lửa Tô Minh vừa dùng chính là mệnh hỏa trong truyền thuyết.

Mệnh hỏa cực kỳ hiếm thấy, dù là vài lão quái vật dùng lửa chứng đạo, khổ cực cả một đời cũng khó có thể nắm giữ được mệnh hỏa của mình, bởi vì nếu muốn nắm chắc mệnh hỏa thì phải dung hợp với ngọn lửa. Nói một cách đơn giản, mệnh cách và vận mệnh đều dung hợp với lửa. Theo nghĩa khác, phải là trong lửa có tôi, tôi chính là ngọn lửa mới được.

Điều này rất khó, thậm chí còn là hy vọng hão huyền, lý do rất đơn giản, mệnh cách của con người dù có tốt, hoặc là vận mệnh và xác thị đều tốt, muốn dung hợp, cũng phải chịu sự thiêu đốt, nung nóng của ngọn lửa này, đây không phải là hy vọng hão huyền thì là gì.

Vậy mà Tô Minh lại làm được. Hơn nữa, Tô Minh mới chỉ mười ngàn tuổi.

Dù tận mắt nhìn thấy, Hà Nhiếp và Dương Sào cũng bị dọa sợ.

Ngoài ra, mệnh hỏa cũng được chia thành đủ loại.

Mệnh hỏa của Tô Minh rõ ràng là cấp cực cao.

Còn thuộc cấp độ nào, Hà Nhiếp cũng không thể chắc chắn, ông ta không hiểu quá rõ về ngọn lửa, cũng không phải là tu đạo võ giả thuộc hệ lửa.

Thế nhưng, dù thế nào, chỉ riêng việc Tô Minh nắm chắc được ngọn lửa, hơn nữa còn là trình độ yêu nghiệt, cũng có thể so sánh với Cố Thần rồi.

“Đáng chết...”, vẻ mặt của Hà Nhiếp cực kỳ tệ. Hóa ra, gặp được tên yêu nghiệt có cấp bậc như Tô Minh lại là chuyện tốt.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bản thân Hà Nhiếp đã có quan hệ thầy trò với Cố Thần. Hơn nữa, để trói chặt với Cố Thần, Hà Nhiếp phải đến thành Kỷ Nguyên trước, mất rất nhiều công sức mới có thể trở thành sư phụ của Cố Thần.

Để ngăn chặn việc Cố Thần vào Chúng Sinh các rồi gặp các chủ mạnh hơn mình, sau đó nuốt lời không bái ông ta làm thầy nữa, mà ngay sau khi xác định quan hệ thầy trò, ông ta đã gửi giấy tờ chứng nhận quan hệ về Chúng Sinh các, để thể hiện với mọi người là mình công bằng, không chỉ vậy, ông ta còn nói rõ rằng Cố Thần là đệ tử duy nhất của mình mà bế quan không nhận đệ tử.

Giấy chứng nhận quan hệ thầy trò không phải trò đùa.

Nói cách khác, dù Tô Minh có là yêu nghiệt cỡ nào, Hà Nhiếp cũng không thể nhận Tô Minh làm đệ tử!

“Đáng chết!”

Hà Nhiếp nghiến răng, trong lòng cảm thấy cực kỳ hối hận.

Nếu như biết trước ngoài Cố Thần, trên thế giới này còn có yêu nghiệt như Tô Minh, thì ông ta sẽ không vội vã, bốc đồng trói mình và Cố Thần trên một chiếc thuyền như vậy.

Sâu trong lòng Hà Nhiếp đang thực sự rối bời.

Rốt cuộc nên làm gì đây?
Chương 1173: Có chết cũng không

Nên đối xử với Tô Minh thế nào đây?

Bây giờ đối xử tốt với Tô Minh? Mời Tô Minh đến Chúng Sinh các? Nếu như vậy, thì có lẽ Tô Minh sẽ trở thành đệ tử của các chủ khác, như vậy không phải tặng cơ hội đi, làm áo cưới cho những các chủ khác hay sao?

Trong Chúng Sinh các, sự cạnh tranh giữa mấy các chủ rất khốc liệt, sao Hà Nhiếp có thể tạo lợi ích cho các chủ khác được?

Chưa kể, Tô Minh và Cố Thần đã là kẻ thù sinh tử, là kẻ thù chỉ một trong hai người được sống, mà bản thân ông ta còn trói chặt trên chiếc thuyền với Cố Thần rồi, đồng nghĩa với việc Tô Minh và ông ta cũng là kẻ thù sinh tử, mặc kệ Tô Minh gia nhập Chúng Sinh các, bái các các chủ khác làm thầy, giúp Tô Minh đủ lông đủ cánh, rồi tương lai giết chết ông ta và Cố Thần?

Vậy thì...

Ông ta phải nghĩ cách giết chết Tô Minh? Một khi tin tức bị tiết lộ, đầu tiên Chúng Sinh các sẽ không tha cho ông ta, là lục các chủ của Chúng Sinh các, ông ta hiểu rõ thái độ cầu hiền nhược khát của Chúng Sinh các.

*cầu hiền tài như khát nước

Hà Nhiếp ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Lục Các chủ đang suy nghĩ nên đối xử với vị này thế nào, đúng không?”, Dương Sào ở bên cạnh nói. Dương Sào cũng khá hiểu biết về Chúng Sinh các, còn hiểu rõ hơn Hà Nhiếp, ít nhiều cũng hiểu rõ, nên cũng đoán ra được vài thứ.

“Không tệ!”, Hà Nhiếp gật đầu.

“Tên này có thiên phú như vậy, cậu ta không chết, Lục Các chủ ăn ngủ không yên, nhưng nếu như Lục Các chủ đích thân ra tay giết chết cậu ta, chắc hẳn khi tin tức này bị tiết lộ, Chúng Sinh các sẽ trừng phạt Lục Các chủ. Thế nên... cách tốt nhất chính là mượn đại hội Tổng Viện lần này, để Cố Thần giết chết cậu ta ở đại hội, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận hơn nhiều”.

Hà Nhiếp sáng mắt lên.

Đúng thế!

Đại hội Tổng Viện vốn dĩ là nơi sống chết có số, không thể tránh khỏi bị thương, huống chi, Tô Minh tiêu diệt gần như toàn bộ nhà họ Cố, còn cố Cố Thần mang thù diệt môn, giết Tô Minh, là chuyện hợp tình lý.

Nhưng vấn đề là, Cố Thần có phải là đối thủ của Tô Minh hay không?

Điều này lại rất khó nói.

Đặc biệt là sau khi Tô Minh thi triển mệnh hỏa, Hà Nhiếp thật sự không dám đảm bảo Cố Thần có thực lực tương xứng đấu với Tô Minh.

“Lục Các chủ chắc chắn có cách giúp thực lực của Cố Thần nâng cao trở lại trong thời gian ngắn!”, Dương Sào nói tiếp.

Hà Nhiếp im lặng.

Có chứ, tất nhiên là có.

Nhưng, cái giá phải trả không hề nhỏ.

“Lục Các chủ, nếu như có cách nào, Lục Các chủ cứ yên tâm mà dùng hết toàn lực. Phía Tổng Viện tôi sẽ hết sức giúp đỡ, dù có hao phí sức lực Tổng viện tích lũy, góp nhặt vô số năm qua, chúng tôi cũng sẽ không do dự”, Dương Sào nói, ánh mắt kiên định, vẻ độc ác lóe lên.

“Thật sao?”, Hà Nhiếp nghiêm túc quay đầu, nhìn sang Dương Sào ở bên cạnh.

“Tất nhiên rồi!”, Dương Sào gật đầu: “Bỏ qua chuyện đó thì tôi cũng là sư tôn của Thần Nhi. Quan trọng hơn, Tô Minh là đồ nhi của Cố Hoàng Sí, Cố Hoàng Sí lại là đồ nhi của Mạc Châm Sơn, một khi Tô Minh được thế, kết cục của Tổng Viện sẽ không tốt đẹp đâu, mà kết cục của tôi lại càng không ổn hơn. Giúp Lục Các chủ, cũng chính là giúp bản thân tôi”.

“Viện trưởng Dương đúng là cao thượng”. Hà Nhiếp cười, cũng thả lỏng đôi chút, đứng từ xa nhìn chằm chằm Tô Minh, ánh mắt thâm sâu, ánh mắt đó có vài tia tàn nhẫn và giễu cợt, tuyệt thế yêu nghiệt sao? Thế nào cũng chết trong tay Thần Nhi mà thôi.

Sau đó Hà Nhiếp nói: “Viện trưởng Dương, đi thôi, chúng ta đến núi sau nhà họ Cố, tìm Thần Nhi. Việc này không nên chậm trễ, đại hội Tổng Viện cũng không còn mấy ngày nữa”.

Dương Sào và Hà Nhiếp biến mất.

Cùng lúc đó.

Tô Minh đã đứng trước mặt Phương Mộng Vũ.

Hai người mặt đối mặt.

Giờ phút này, Phương Mộng Vũ đã bị dọa sợ xụi lơ trên mặt đất, mặc dù khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước, nhưng cả người tràn đầy phẫn hận, sợ hãi, hoảng sợ, khuôn mặt đẫm nước mặt, ngược lại mất đi phong thái tài hoa ban đầu.

“Giao nguồn gốc chú nguyền rủa của sư tôn ra đây, tôi sẽ cho bà chết thống khoái”, Tô Minh nói, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.

Phương Mộng Vũ lại càng run hơn.

Sau đó, bà ta ngẩng đầu, ánh mắt sợ hãi thù hận liếc qua Tô Minh, sau đó, nhìn về phía Cố Hoàng Sí đứng đằng xa, nói to: “Hoàng Sí! Em vẫn yêu anh, năm đó em bị ép nên bất lực. Anh thật sự muốn thấy em chết sao? Em hối hận rồi, em đã biết sai rồi. Hãy tha thứ cho em, em sẽ dùng cả phần đời còn lại bù đắp cho anh. Hoàng Sí, cầu xin anh...”

Vẻ mặt của Cố Hoàng Sí trở nên phức tạp, cực kỳ phức tạp.

Ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm Phương Mộng Vũ.

Ông ấy nhìn vào người con gái mà mình đã từng yêu.

Hiện giờ, ông ấy mới thở phào một cách khó hiểu.

Nếu như Phương Mộng Vũ không cầu xin bất cứ điều gì.

Nếu như lúc này Phương Mộng Vũ thật sự có lòng tự trọng, có tôn nghiêm cầu xin được chết.

Thì có lẽ Cố Hoàng Sí ông ấy sẽ không thở phào.

Nhưng...

Ông ấy thở phào nhẹ nhõm.

Phương Mộng Vũ trước mặt và trong ký ức của ông, hay nói cách khác, Phương Mộng Vũ trong trái tim ông ấy, không phải một người.

“Mộng Vũ, tạo hóa trêu ngươi, thua thì phải nhận, giống như năm đó tôi bị phế bỏ, rời khỏi thành Kỷ Nguyên như con chó chết. Bây giờ, bà và Cố Hoàng Tấn thua rồi, bà cũng phải nhận thua, Mộng Vũ, lên đường bình an!”. Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào Phương Mộng Vũ mà nói.

Ông ấy vừa dứt lời, Tô Minh mới thở phào, anh sợ sư tôn sẽ không thể hạ quyết tâm.

“Không! Cố Hoàng Sí, tên phế vật nhà ông! Ông thật sự muốn Phương Mộng Vũ tôi chết sao? Ông thật sự thấy chết không cứu sao? Cố Hoàng Sí, ha ha ha... tôi hận ông! Tôi làm ma cũng sẽ không tha cho ông! Ha ha ha... nguồn ấn chú, tôi sẽ không lấy ra, có chết cũng sẽ không lấy ra, cả đời này, ông đi mà sống nhờ ấn chú gia thân đi, ha ha ha...”. Phương Mộng Vũ tuyệt vọng, ác ý lên tới cực điểm, cả người tràn đầy sát khí, giống như tẩu hỏa nhập ma.
Chương 1174: Không quan trọng

Chính lúc này.

“Phù”.

Tô Minh giơ tay chỉ một cái.

Một đường kiếm phong xuyên qua trán Phương Mộng Vũ.

Giết cả thần hồn.

Còn việc Phương Mộng Vũ không nguyện ý lấy ra nguồn chú nguyền rủa của sư tôn, cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lấy ra thì càng tốt, không lấy ra thì chỉ cần Phương Mộng Vũ và Cố Hoàng Tấn, hai người nắm giữ và khống chế nguồn chú nguyền rủa đều chết thì lúc đó nguồn chú nguyền rủa của sư tôn sẽ vô chủ, vậy thì, bản thân hao phí chút tinh lực, cưỡng chế xóa bỏ chú ấn trong cơ thể sư tôn, miễn cưỡng cũng có thể làm được.

Chỉ vậy mà thôi!

“Tiền bối, ông nên cảm thấy vui mừng bởi người đối với sư tôn vẫn còn có chút tình nghĩa, bằng không, tôi nghĩ, người chết hôm nay tuyệt đối không phải chỉ có Cố Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ và mấy vị lão tổ của Cố gia đâu, tôi sẽ tiêu diệt triệt để toàn bộ nhà họ Cố”. Tô Minh quay đầu lại, nhìn về phía Cố Vân Chu mà lạnh lùng nói.

“Hahahaha... Hoàng Sí, đây chính là điều mà mày muốn sao? Nhà họ Cố đã hết rồi! Đây chính là điều mà mày muốn sao? Nếu sớm biết có ngày hôm nay, năm đó, lúc em trai mày bao nhiêu lần muốn phái người đi tìm mày, để diệt cỏ tận gốc mày, tao đã không đi ngăn cản rồi, hahahaha, thật hối hận mà!”, Cố Vân Chu liếc nhìn Tô Minh một cái, không nói gì, quay đầu lại, nhìn về phía Cố Hoàng Sí, cười ha hả, không chút kiêng kỵ mà cười lớn, nước mắt tuôn đầy mặt, mang theo một chút oán hận, và cả sự phẫn nộ ngút trời.

“Bố, đây quả thực là điều con muốn!”. Cố Hoàng Sí trầm mặc một lúc, rồi gật đầu một cách nghiêm túc: “Bố, cảm ơn bố năm đó đã ngăn cản Hoàng Tấn nhổ cỏ tận gốc, nhưng, hôm nay báo thù, con không hổ thẹn với lòng mình”.

“Haha... mày quả là có một đồ đệ tốt, chỉ là, Thần Nhi không chết, Cố gia không diệt. Thần Nhi đang bế quan, chẳng bao lâu sẽ bế quan xong, trong cuộc thi của tổng viện, mày sẽ biết đồ nhi phách lối quá mức, không kiêng nể gì cả của mày so với Thần Nhi của nhà họ Cố có bao nhiêu phần chênh lệch? Thiên tài? Yêu nghiệt? Hừ, có thể sánh với Thần Nhi của nhà họ Cố sao? Sánh được sao?”, Cố Vân Chu nhìn thật sâu Cố Hoàng Sí một cái, rồi dậm chân rời đi.

Tô Minh ngược lại không có ý nghĩ cũng sẽ giết Cố Vân Chu, nguyên nhân rất đơn giản: Nếu như thực sự làm như vậy, sư tôn sẽ không đồng ý, cũng sẽ không được khuây khỏa.

Sư tôn trọng tình trọng nghĩa.

Cố Vân Chu dù sao cũng là bố của ông ấy, hơn nữa, mặc dù không công bằng, nhưng năm đó ông ấy cũng đã có áy náy và cũng đã cứu giúp sư tôn.

Đương nhiên, mặc dù không giết Cố Vân Chu, nhưng, trong cuộc thi ngày sau, Cố Thần kia, nhất định phải giết.

Mà giết chết Cố Thần… thì Cố Vân Chu chắc cũng sẽ bị phế một cách triệt để rồi.

Tâm cảnh và tinh thần võ đạo của Cố Vân Chu hiện giờ vẫn còn đang cố chống đỡ, cũng là bởi vì một tên Cố Thần mà thôi.

Nếu như Cố Thần bị đánh bại, và chết rồi, vậy thì niềm tin như cọng cỏ cứu mạng kia cũng sẽ không còn nữa.

Lúc này.

“Ha ha ha, cậu bé ngoan, tốt, rất tốt! Không hổ là người đàn ông mà Nhạn Nhi coi trọng!”, Mạc Châm Sơn đã bước xuống, đi đến bên cạnh Tô Minh, cười haha, đầy sự tán thưởng và hài lòng.

Mạc Thanh Nhạn ở bên cạnh Mạc Châm Sơn ngay lập tức mở to mắt, sắc mặt cũng có chút đỏ ửng: “Ông nội, ông đang nói linh tinh gì vậy?”

“Khụ khụ…”. Tô Minh cũng có chút ngượng ngùng, nói ra, anh và Mạc Thanh Nhạn vốn không thân quen, tất nhiên chuyện Mạc Thanh Nhạn giúp đỡ mình, anh vẫn rất cảm kích.

“Nào có nói linh tinh chứ? Trước đó chẳng phải cháu vẫn luôn lo lắng không thôi, hận không thể để bộ xương già như ông đây xuống dưới kề vai chiến đấu cùng thằng nhóc họ Tô nữa sao!”, Mạc Châm Sơn vuốt râu, nụ cười càng thêm rõ ràng.

“Ông nội, ông...”. Mạc Thanh Nhạn lúc này thật sự đã xấu hổ vô cùng, cô ấy không phải kẻ ngốc, cô ấy có thể cảm nhận được, ông nội dường như đang cố ý ghép đôi mình với Tô Minh, chỉ là, làm sao có thể trực tiếp như vậy, kịch liệt tác hợp như vậy chứ? Cô ấy với Tô Minh kể ra, còn chưa nói qua được mấy câu nữa?

“Hoàng Sí, đi, đến chỗ của lão!”, Mạc Châm Sơn lại nhìn về phía Cố Hoàng Sí, vẻ mặt vô cùng phức tạp, còn có chút kích động nói.

Nói đoạn, ông ấy lại nói với Tô Minh: “Nhóc con, cùng đi đi, không phải Nhạn Nhi muốn mời con uống trà uống rượu sao?”

“Khụ khụ, dạ được”, Tô Minh thực sự ngượng ngùng.

Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn cũng bước đến bên cạnh Tô Minh.

Một trái một phải.

“Tiền bối. Chúng tôi là Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn”, vẫn là hai người con gái này hiểu chuyện.

“Các cô là hồng nhan tri kỷ của thằng nhóc họ Tô đúng chứ?”, Mạc Châm Sơn vừa cười vừa gật đầu, sau đó nói với Mạc Thanh Nhạn: “Cháu phải thân thiết gần gũi với cô Trì và cô Tống một chút”.

“Ông nội, ông còn nói linh tinh nữa, cháu thực sự sẽ mặc kệ ông đó”. Mặt của Mạc Thanh Nhạn đã đỏ bừng, ông nội muốn mình thân thiết gần gũi với Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn? Đây là muốn mình sớm gia nhập vào trong đó sao?

Rất nhanh.

Nhóm người đã về đến ngọn núi phía sau Tổng Viện, trở về dinh thự dị không gian của Mạc Châm Sơn.

Mạc Thanh Nhạn dẫn Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn đi dạo quanh toàn bộ dinh thự.

Còn Tô Minh, Mạc Châm Sơn, Cố Hoàng Sí thì đang uống trà ở trong đình.

Cố Hoàng Sí và Mạc Châm Sơn đã kể lại chuyện của những năm gần đây, nhớ lại một số chuyện.

Tô Minh đa phần là ngồi lắng nghe.

Hồi lâu.

“Nhóc con, cuộc thi của Tổng Viện, con có muốn tham gia không? Thực ra, với thực lực hiện giờ của con, thì không cần phải tham gia nữa, chi bằng trực tiếp đến Chúng Sinh các, khả năng cao sẽ trở thành đệ tử của một vị các chủ của Chúng Sinh các”, Mạc Châm Sơn mở miệng nói.

Đó là Mạc Châm Sơn, nếu lời này mà bị Dương Sào và Hà Nhiếp nghe được thì sẽ bị dọa sợ gần chết.

Nếu Tô Minh thực sự làm theo như vậy, toàn bộ tính toán và kế hoạch của bọn họ đều sẽ thất bại.

Tô Minh lại không chút do dự lắc đầu: “Sư tổ là lo lắng trong cuộc thi con sẽ gặp phải Cố Thần?”

“Cố Thần không phải là đối thủ của con. Ít nhất, trước mắt chắc không phải là đối thủ của con, nhưng…”. Mạc Châm Sơn ôn tồn nói: “Nhóc con, con có để ý thấy, sau khi con thi triển mệnh hỏa để giết ba vị lão tổ của nhà họ Cố, có hai người trong số bọn họ đã biến mất không?”

“Là Lục Các chủ của Chúng Sinh các, còn có viện trưởng của Tổng Viện?”, Tô Minh trầm mặc một lúc rồi nói.

“Không sai. Nếu như đoán không lầm, thì hai người này hẳn là đã đi tìm Cố Thần rồi”, Mạc Châm Sơn khẳng định.

“Tìm Cố Thần, bất chấp mọi hậu quả, tốn một số tiền lớn, để mấy ngày trước khi cuộc thi của Tổng Viện diễn ra, giúp Cố Thần điên cuồng gia tăng thực lực, muốn mượn tay của Cố Thần giết con trong cuộc thi”. Tô Minh đã hiểu ý của Mạc Châm Sơn.

“Không sai!”, Mạc Châm Sơn gật đầu: “Khả năng cao là như vậy”.

“Không sao cả”. Tô Minh đột nhiên cười, có phần thản nhiên: “Con vốn không quan tâm hiện giờ Cố Thần đó là thực lực gì? Hai ngày này hắn ta sẽ thăng cấp bao nhiêu thực lực? Vân vân và mây mây, những thứ này con đều không quan tâm”.
Chương 1175: Tứ Tượng Ngục

“Ồ? Tại sao?”, Mạc Châm Sơn có chút kinh ngạc, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng ngạc nhiên.

“Bởi vì, bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của con”, Tô Minh rất nghiêm túc nói.

Mạc Châm Sơn và Cố Hoàng Sí đều nín thở, hai mắt sáng rõ.

Nhìn chằm chằm Tô Minh.

Hồi lâu.

“Nhóc con, chẳng lẽ, lúc trước ở nhà họ Cố, con vẫn chưa vận dụng hết toàn bộ thực lực của mình sao?”, Mạc Châm Sơn kinh ngạc: “Nhóc con, con không ngại tiết lộ, lúc trước ở nhà họ Cố, rốt cuộc con đã dùng mấy phần thực lực?”

Quá hiếu kì rồi!

“Chuyện này…”, Tô Minh cười khổ một tiếng: “Khụ khụ… thật sự cần phải nói sao?”

“Nói!”, Mạc Châm Sơn lớn giọng đáp, rất mong đợi.

“Chắc là một phần”, Tô Minh có chút ngượng ngùng nói.

“Cái gì?”, Mạc Châm Sơn kinh ngạc đứng dậy, ngay cả Cố Hoàng Sí cũng ngây người.

“Nhóc con, vậy... vậy... vậy nếu giờ lão cùng con giao thủ, con tự tin kiên trì được trong tay lão được mấy chiêu? Mười chiêu không?”. Tâm trạng của Mạc Châm Sơn vô cùng bất ổn, vô cùng phấn khích.

Tô Minh sờ sờ sống mũi.

Trầm mặc…

“Nói đi!”, Mạc Châm Sơn càng sốt ruột.

“Cái này, khụ khụ, phải nói thật sao?”, Tô Minh hỏi với chút yếu ớt.

“Đương nhiên phải nói thật, nói mau, lề mà lề mề, nhóc con, con còn là đàn ông không thế?”, Mạc Châm Sơn càng thêm sốt ruột.

“Thành thật mà nói, con cảm thấy, khụ khụ… có lẽ sư tổ, có thể, đại khái là, không phải là đối thủ của con”, Tô Minh nói xong.

Chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Thời gian trôi qua.

Rất nhanh.

Thời gian ba, bốn ngày đã trôi qua.

Hôm nay.

Ánh bình minh vừa ló rạng.

Thời tiết rất đẹp.

Tu luyện một đêm, trạng thái Tô Minh rất tốt, đứng dậy mở cửa phòng.

Vừa hay, Mạc Thanh Nhạn cùng với Trì Thương Tuyết, Tống Cẩm Phồn cũng đã đến trước cửa.

“Anh Tô, đi thôi, chúng ta phải đến sân võ đạo của Tổng Viện rồi!”, giọng của Mạc Thanh Nhạn nhẹ nhàng, trong trẻo, rất êm tai, trong giọng nói có sự mong chờ và hưng phấn đang kìm nén.

Hôm nay chính là ngày diễn ra cuộc thi của tổng viện.

Là một ngày mà mọi người rất mong đợi.

Nhất là mấy ngày trước, một mình Tô Minh gần như đã hủy diệt toàn bộ Nhà họ Cố, lúc đó Cố Thần đang bế quan, không xuất hiện.

Hôm nay, trong đại hội của Tổng Viện, Tô Minh và Cố Thần đều sẽ xuất hiện, nghĩ đến thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy hưng phấn. Lúc này, trên sân võ của tổng viện sớm đã chật kín người, người đông nghìn nghịt, còn có rất nhiều màn hình truyền hình trực tiếp đồng bộ Tiên Nguyên một cách rõ ràng được gắn trên cao, có thể đảm bảo tất cả tu giả võ đạo trong toàn Thành phố Kỷ Nguyên ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của cuộc thi.

Mọi thứ đều đã sẵn sàng.

Nói đến sân võ đạo của tổng viện của học viện Kỷ Nguyên, có lai lịch rất lớn, cũng là cột mốc của thành Kỷ Nguyên.

Sân võ đạo cổ xưa này từng là miệng núi lửa, mấy tỷ năm trước, người đầu tiên sáng lập Tổng Viện chính là một vị tu giả võ đạo thuộc tính hỏa, cũng là một vị võ đạo lưu lạc của đại vực hư không, thực lực mạnh vô cùng, một lòng hướng võ, tại hư không tách biệt vô tận, tình cờ gặp phải ngọn núi lửa này.

Lúc đó, ngọn núi lửa đang hoạt động này không ngừng phun ra những ngọn lửa mắc ma không thể tưởng tượng nổi, vị sáng lập tổng viện với tài năng xuất chúng kia vậy mà đã lao đầu vào trong ngọn núi lửa đang hoạt động, lấy ngọn núi lửa đang hoạt động làm nền tảng của lửa, tôi luyện thành nền tảng của võ đạo thuộc tính Hỏa.

Hơn một trăm ngàn năm cứ thế trôi qua, ngọn núi lửa đang hoạt động này vậy mà lại bị vị sáng lập ra Tổng Viện kia nuốt chửng và biến thành một ngọn núi lửa “chết”. Bản thân vị sáng lập ra tổng viện kia cũng có được võ đạo thuộc tính Hỏa rất lớn.

Có lẽ là cảm thấy ngọn núi lửa này chính là nơi hữu duyên với mình, vô số năm sau đó, vị sáng lập ra tổng viện này không rời đi, mà đã thành lập một học viện trên ngọn núi lửa này, chính là tổng viện của học viện Kỷ Nguyên.

Sân võ đạo của tổng viện vừa hay lại là trung tâm chính của toàn học viện, đồng thời cũng là trung tâm của miệng núi lửa.

Ngày nay, trong sân võ đạo vẫn còn có một pho tượng rất lớn, pho tượng điêu khắc một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng, toàn thân bốc lửa, hai mắt uyên thâm nhìn chằm chằm vào tay mình, trên tay là ngọn lửa mắc ma sống động như thật. Pho tượng khổng lồ này thể hiện cảnh tượng người sáng lập Tổng Viện năm đó đang tu luyện trong ngọn núi lửa đang hoạt động. Pho tượng này cũng đã trở thành biểu tượng của Tổng Viện của học viện Kỷ nguyên.

Ngoài ra, ở bốn hướng của sân võ đạo này đều có một cột đá cổ xưa. Bốn cột đá này cũng không hề đơn giản, có lời đồn nói rằng bốn cột đá này lần lượt tượng trưng cho bốn mắt trận của bốn cổng Tượng Ngục. Cái gọi là Tứ Tượng Ngục chính là một nền văn minh lưu đày, một nền văn minh khép kín, một nền văn minh giống như ngục tù chuyên lưu đày những người phạm tội ác, có rất nhiều truyền thuyết về văn minh Tứ Tượng, ngay cả Tô Minh cũng đã từng nghe nói qua, có điều, đến nay vẫn chưa có ai có thể khẳng định một cách chắc chắn rằng Tứ Tượng Vực thực sự có tồn.

Nghe đồn sân võ đạo của Tổng Viện chính là một lối vào của Tứ Tượng Ngục, bốn cột đá trấn áp ở bốn góc sân võ đạo chính là mắt trận của trận pháp niêm phong cổng ngục, truyền thuyết này đã có rất lâu rồi, có thể đã được lưu truyền từ mấy tỷ năm trước, lưu truyền cho đến tận ngày nay. Tô Minh cũng lờ mờ hiểu được, chuyện này đã được nhìn thấy trong một quyển “Lịch sử học viện Kỷ nguyên” do Tiên Cơ Lâu biên soạn mà Mạc Thanh Nhạn vẫn hay cầm đến trong mấy ngày rảnh rỗi vừa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom