-
Chương 1166-1170
Chương 1166: Chỉ thế thôi à?
Cuối cùng cho ra một kết luận là sẽ không chịu nổi ba giây. Nhưng nhìn Tô Minh mà xem, vẻ mặt anh vẫn bĩnh tình như thường, càng đừng nói tới việc lo lắng hay hãi hùng.
Anh cứ như một vị thần, không chút hoang mang, mỗi lần nhấc chân đều vừa khớp, như một màn nghệ thuật, dù có đang ở trong cơn mưa đao mang chi chít kia.
Có nhìn bằng mắt thường cũng không tìm thấy chút khe hở, nhưng Tô Minh vẫn dựa vào thân pháp khủng bố kia, lướt qua những khe hở giữa các luồng đao mang, không bị chúng đụng vào dù chỉ một góc áo.
Chẳng mấy chốc, 49 chấp pháp giả kia đã đến cực hạn, mặt mày tái nhợt, có chút kiệt sức. Trái lại, Tô Minh vẫn chậm rì rì lướt qua những khe hở, trông chẳng có gì là mệt mỏi, mà còn hăng hái hơn.
"Tên này đến từ nền văn minh cấp thấp thật ư? Khốn kiếp, anh trai tốt của tôi, anh đúng là may mắn thật! Yêu nghiệt cỡ đó mà cũng bị anh gặp được! Má nó!", sắc mặt Cố Hoàng Tấn càng ngày càng khó coi, vừa hoảng sợ lại ghen tỵ, không kiềm nổi siết chặt nắm tay.
"Ông Lễ, ông Phúc, hai người cũng lên đi, nhất định phải giết chết tên kia!", sắc mặt Phương Mộng Vũ cũng cực kỳ khó coi, bà ta bỗng quát.
"Vâng!", sau đó có hai ông lão với vẻ ngoài xấu xí bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Phương Mộng Vũ, kính cẩn đáp.
Ông Lễ và ông Phúc đến từ nhà họ Phương và có thực lực rất mạnh, đồng cấp với Thái Thượng trưởng lão, cũng là người bảo vệ của Phương Mộng Vũ. Từ khi bà ta gả vào nhà họ Cố thì họ vẫn luôn ở bên cạnh để bảo vệ.
Thoáng chốc, ông Lễ và ông Phúc đã biến mất.
"Để xem cậu có chết hay không!", Phương Mộng Vũ có chút ghen tỵ, cười gằn. Bà ta cực kỳ ghét cái gọi là thiên tài vì chỉ cần một mình con bà ta là đủ rồi. Những thiên tài khác, càng yêu nghiệt thì bà ta càng muốn giết chết họ.
Đúng lúc này, ông Lễ và ông Phúc đã sắp đến gần Tô Minh, định ra tay.
"Bỉ ổi", Mạc Châm Sơn trên không hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi khó coi, ông ấy đương nhiên thấy cả hai người kia. Họ đều hơn 1 tỷ tuổi, nên chắc chắn là những lão quái vật. Ở mặt cảnh giới cũng đạt tới Hồng Minh tầng tám.
Nhưng giờ phút này, họ lại lợi dụng lúc Tô Minh bị 49 chấp pháp giả quấn lấy, mà đường đường là bậc tiền bối lại đi đánh lén?
Thật sự là cực kỳ bỉ ổi.
Tô Minh gặp nguy hiểm rồi.
Song, đúng lúc này.
"Được rồi, chơi kha khá rồi, mời ra đây đi", Tô Minh bỗng dừng lại, cười nói. Câu ấy hãy còn văng vẳng bên tai, mọi người đã cảm thấy trên người anh chợt toát ra một luồng khí tức, sau đó....
Sau đó, dưới sự chấn động của mọi người, rõ ràng có thể thấy 49 bóng người lúc ẩn lúc hiện, di chuyển một cách quỷ dị kia lập tức khựng lại, không thể nhúc nhích mảy may như biến thành những pho tượng!
Kế tiếp, không gian bị cái gọi là trận Bát Hoang Tứ Hải Triều Tịch khóa lại bỗng dưng vặn vẹo, rồi vỡ vụn.
"Pháp nguyên không gian? Pháp nguyên không gian tứ đoạn hậu kỳ?", sắc mặt Mạc Châm Sơn lập tức thay đổi, ngây ngẩn rồi mừng rỡ, không tài nào tin nổi.
Cố Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ cũng lập tức cảm thấy khó thở, suýt lọt tròng.
Tô Minh thế mà lại sở hữu pháp nguyên không gian tứ đoạn hậu kỳ ư?
Sao có thể thế được? Tô Minh còn chưa tới 10 ngàn tuổi mà!
Nói thật, dù là trưởng lão của tổng viện, còn phải là những người như tam trưởng lão, nhị trưởng lão, đại trưởng lão tu luyện cả vài trăm triệu năm, cũng mới hiểu được đến nhị đoạn, cùng lắm là tam đoạn thôi.
Song Tô Minh lại...
"Thế nên, trước đó, anh ta dùng thân pháp né đòn tấn công của hàng trăm ngàn đao mang là để thử coi thân pháp thế nào?", nhiều người lập tức hiểu ra.
Cùng lúc đó.
"Phụt, phụt, phụt...", 49 tiếng trầm đục kèm theo những luồng sương máu và thần hồn bị xé rách vang lên.
49 chấp pháp giả kia thoáng cái đều bị giết chết cùng một lúc.
"Đây... đây... Đây là thần thông không gian? Nó là thần thông không gian gì vậy?", Mạc Châm Sơn run lên, người có trình độ như ông ta cũng sợ ngây người.
Ban nãy, khi 49 chấp pháp giả bị nghiền nát thành một đống sương máu, ông ấy đã cảm nhận được pháp nguyên không gian rung lên một chút. Mạc Châm Sơn có thể xác định, đám người kia đã chết dưới thần thông không gian của Tô Minh. Song, cụ thể là thần thông gì thì ông ấy lại không biết vì chẳng thể nhận ra nổi.
Nó rất rắc rối, như một vùng biển sâu vậy.
Dường như... dường như là mấy chục, thậm chí mấy trăm thần thông pháp nguyên không gian kết hợp lại.
Nhưng điều ấy quá vớ vẩn!
"Thường thì muốn hiểu được một cái thần thông pháp nguyên không gian, ít nhất cũng mất mấy trăm ngàn năm. Nhiều tu giả võ đạo dùng không gian chứng đạo cùng lắm cả tỷ năm cũng chỉ hiểu được chưa đến mười cái thần thông. Mà tên này lại sở hữu mấy chục, thậm chí mấy trăm cái?", Mạc Châm Sơn bỗng cảm thấy mình như đang nằm mơ, còn là một giấc mộng vớ vẩn.
Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, Tô Minh quay đầu lại, liếc nhìn ông Lễ và ông Phúc, sau đó lại quay đi, nhìn về phía Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ đang đứng trên nóc nhà: "Chỉ có hai ông lão kia thôi hả? Yếu quá, nhà họ Cố không còn ai nữa à?"
"Chán sống hả!", nghe thấy Tô Minh sỉ vả một cách trắng trợn vậy, ông Lễ và ông Phúc lập tức nổi giận, dù ban nãy cảm thấy hơi lo lắng và chấn động vì Tô Minh đã thoáng chốc giết chết 49 chấp pháp giả, cũng bị cơn tức đè xuống. Cả hai như một viên đạn, xông thẳng về phía Tô Minh, tốc độ nhanh đến mức không kịp có tàn ảnh.
Có điều, trong 0,001 giây ấy, Tô Minh chỉ tùy tiện giơ tay lên: "Kích động cái gì chứ?"
Khoảnh khắc ấy, tuy mắt thường không thể nhìn thấy gì, nhưng lại có một trực giác cực kỳ mãnh liệt là không gian quanh người Tô Minh đã xảy ra biến hóa, mỗi một phân tử như bị lắp ráp lại từ đầu.
Chương 1167: Cố Hoàng Tấn ra tay
Rõ ràng có thể thấy được, khi Tô Minh giơ tay lên, ông Lễ và ông Phúc đều hiện ra ở bên trái cách Tô Minh bốn năm mét, cực kỳ gần. Song, lúc này, cả hai lại không thể nhúc nhích như hai pho tượng vì bị không gian khóa lại. Tư thế giơ vũ khí sắc lạnh, mặt mày tràn ngập sát khí đều như bị pause lại.
"Cái gì?", Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ đều hoảng sợ run lên, quả thật như thấy quỷ.
Đường đường là hai lão quái vật đỉnh cấp với cảnh giới Hồng Minh tầng tám lại cứ thế bị Tô Minh khóa lại?
Đùa gì thế?
"Vẫn sử dụng pháp nguyên không gian ư? Đây quả thật là cách dùng khiến người ta sợ hãi nhất mà tôi từng thấy trong đời", gương mặt Mạc Châm Sơn đỏ lên, nhấn nhá từng chữ một. Còn Mạc Thanh Nhạn bên cạnh, đã sớm trở thành một cô ngốc.
Mà đám đông trước nhà họ Cố, lại lặng yên không một tiếng động, im lìm như chết, chỉ có vô số đôi mắt vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong bầu không khí ấy, Tô Minh bỗng cười: "Nếu hai tiền bối muốn chết nhanh vậy thì để tôi tiễn hai người một đoạn đường nhé".
Giọng anh vẫn nhàn nhạt, bình tĩnh như cũ.
Câu ấy vẫn đang quanh quẩn bên tai mọi người thì bỗng nhiên, một hình ảnh cực kỳ khủng bố chợt xuất hiện, chỉ thấy, ông Lễ và ông Phúc bắt đầu héo úa! Trông như cây cối khi mùa thu đến.
Chỉ mất vài giây, cả hai đã héo úa như hai khúc gỗ. Sau đó, chết đi, mất hết sức sống. Cơ thể héo úa như khúc gỗ và thần hồn bắt đầu xói mòn, rồi hóa thành cát bụi.
Toàn bộ quá trình chắc chưa đến 10 giây, lại... lại đủ để khiến những người có mặt ở đây nhớ mãi không quên, vừa chấn động, vừa khủng bố.
"Thoáng chốc đã hút đi sinh mệnh lực của hai người?", Mạc Châm Sơn lẩm bẩm, cuối cùng cũng hiểu, nhưng vì hiểu mới cảm thấy như mơ.
"Hai người này, tiếp tục thôi nào", Tô Minh nhìn sang Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ, nhe răng cười, kèm theo đó là vô vàn sát khí.
"Hoàng Tấn, làm sao giờ?", Phương Mộng Vũ nhỏ giọng hỏi, thật ra trong lòng đã sớm hoảng: "Để... Để mấy người lão tổ ra tay ư?"
Đúng vậy, nhà họ Cố còn có mấy người lão tổ.
Cố Hoàng Tấn khẽ lắc đầu, nếu đối mặt với một thằng nhóc chưa tới 10 ngàn tuổi đã phải để cho họ ra tay thì có vẻ mình quá vô dụng. Hơn nữa, hồi xưa, ông ta dùng kế hủy hoại anh trai mình, thực ra mấy lão tổ cũng khó chịu lắm. Chỉ là, lúc đó, anh trai đã trở thành một tên vô dụng, mà ông ta lại là dòng chính duy nhất trong nhà, dù không hài lòng cũng phải ráng mà nhịn.
Giờ, anh trai tốt của minh dẫn đệ tử về đòi lẽ công bằng, mấy lão tổ sẽ không dễ gì mà ra tay giúp ông ta.
"Tiểu Thần đâu?", Cố Hoàng Tấn nhỏ giọng hỏi.
Chỉ cần con trai cưng của mình ra mặt thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Đừng thấy giờ thằng nhóc chưa đến 10 ngàn tuổi này yêu nghiệt đến làm người khác líu lưỡi và hoảng sợ, quả thật là có một không hai trên đời. Nhưng, Cố Hoàng Tấn có thể khẳng định một điều rằng chẳng ai so được với con mình hết.
"Đang trong giai đoạn đột phá quan trọng nhất ở căn phòng bí mật sau núi", Phương Mộng Vũ đáp. Sao bà ta lại không nghĩ để con mình ra giải quyết Tô Minh một cách nhanh gọn lẹ chứ? Tiếc là con trai đang đột phá sau núi, tạm thời không ra được. Hơn nữa, nó cũng không thể biết được những gì đang xảy ra trong nhà họ Cố vào lúc này.
"Vậy chỉ có thể là tôi tự mình ra tay", Cố Hoàng Tấn nghiến răng, tàn nhẫn nói.
"Nhưng mà...", Phương Mộng Vũ sốt ruột, tự mình ra tay? Được không?
Đúng là thực lực của Cố Hoàng Tấn cũng rất mạnh, mấy năm nay, đủ loại thiên tài địa bảo, công pháp, thần thông đã dùng chắc phải xếp thành núi. Hiện giờ, ông ta đã trở thành bán bộ Hồng Thiên. Song, vì nền móng không được củng cố chắc chắn, nên sức chiến đấu thực tế chỉ phát huy được giới hạn trong bán bộ Hồng Thiên, muốn chiến đấu vượt cấp là nằm mơ giữa ban ngày. Vậy, Cố Hoàng Tấn có đánh lại Tô Minh nổi không? Ban nãy, Tô Minh đã giết chết ông Lễ và ông Phúc một cách hết sức dễ dàng! Sự vô địch ấy, dù là Cố Hoàng Tấn cũng không thể làm được.
"Tôi tự mình ra tay, nếu gặp nguy hiểm thì có thể ép bố và mấy lão tổ ra tay", Cố Hoàng Tấn cười lạnh, tính toán cả rồi. Ông ta cũng không phải thằng ngu.
Giờ bảo bố và mấy lão tổ ra tay đối phó Tô Minh và Cố Hoàng Sí thì rất khó. Nhưng nếu Cố Hoàng Tấn sắp chết thì sao? Chắc chắn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chưa nói tới cái khác, nếu mình chết thật thì rất có thể Tiểu Thần sẽ tiêu diệt cả nhà họ Cố. Dù bố hay mấy lão tổ không cần mình, nhưng lẽ nào lại dám không cần Tiểu Thần sao?
Hơn nữa, một khi gia chủ là ông ta chết thì nhà họ Cố cũng sẽ rung chuyển. Bố và mấy lão tổ sẽ không cho phép điều ấy xảy ra.
"Vậy được rồi", Phương Mộng Vũ gật đầu.
Sau đó, dưới ánh mắt của vô số người, cơ thể Cố Hoàng Tấn lóe lên, bước từng bước rời khỏi nóc nhà đi về phía Tô Minh và Cố Hoàng Sí.
"Anh hai, đã lâu rồi không gặp, chắc phải hơn trăm triệu năm ấy nhỉ? Em rất nhớ anh đó", Cố Hoàng Tấn vừa đi vừa mở miệng nói, vẻ mặt còn hơi cô đơn: "Hồi đó, là em xin lỗi anh, nhưng để bù lại cho anh, mấy năm nay, em đã chăm sóc cho Mộng Vũ rất tốt".
Ông ta nói xong, còn chỉ về phía Phương Mộng Vũ đang đứng trên nóc nhà: "Anh xem, có phải Mộng Vũ vẫn xinh đẹp như xưa không?"
Hay cho hai chữ "chăm sóc"!
Câu ấy vừa vang lên, Cố Hoàng Sí lập tức trở nên mất bình tĩnh, nhìn chòng chọc vào Cố Hoàng Tấn bằng ánh mắt tràn ngập sát khí.
Giờ phút này, sâu trong lòng Cố Hoàng Tấn toàn là sự khó hiểu. Thực tế, trước đó, ông ta đã thử kích hoạt chú nguyền rủa. Chỉ cần nó bị kích hoạt thì chưa bàn tới anh trai tốt của ông ta có còn sống hay không, nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ đau đớn. Đến lúc đó, ông ta dùng tính mạng của Cố Hoàng Sí để đe dọa, dù Tô Minh có yêu nghiệt đến mấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Đáng tiếc là chú nguyền rủa lại không có tác dụng. Dù ông ta có thể chắc chắn một điều là nó vẫn nằm trong cơ thể Cố Hoàng Sí, song, vẫn chẳng có tác dụng gì.
Giờ, ông ta cố ý kích thích Cố Hoàng Sí là vì khiến cảm xúc Cố Hoàng Sí trở nên kích động, để dễ bề thử kích hoạt chú nguyền rủa. Nhưng, vẫn không có động tĩnh gì.
Kỳ lạ ghê.
Chương 1168: Cố Vân Chu
Ông ta nào biết rằng tuy trước mắt Tô Minh không giải quyết được chú nguyền rủa trong cơ thể Cố Hoàng Sí, nhưng anh vẫn có thể dùng tiên nguyên của mình áp chế nó trong một thời gian ngắn.
"Giao cách giải chú ra đây, tôi có thể để ông chết thoải mái một chút", Tô Minh nghiêm túc nói, không có vẻ gì là đang giỡn.
"Ha ha... Cách giải chú? Đúng là nằm trong tay bổn tọa, nhưng bổn tọa không muốn đưa thì sao?", Cố Hoàng Tấn khinh bỉ, đắc ý cười.
"Vậy tôi chỉ đành tiễn ông xuống suối vàng thôi", Tô Minh nhàn nhạt nói.
"Mời", Cố Hoàng Tấn càng buồn cười hơn, có chỗ dựa có khác.
Thoáng chốc, cơ thể Tô Minh giống như lập tức biến mất, cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp phòng ngự, dù là thần hồn cũng chẳng thể bắt kịp.
Ngay cả Cố Hoàng Tấn cũng run sợ trong lòng, khi chân chính đối mặt với Tô Minh, cậu ta vừa di chuyển, ông ta mới cảm giác được cái áp lực ấy. Một áp lực như gặp phải một con quái vật thái cổ muốn nuốt trọn mình.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Minh đã đứng trước mặt Cố Hoàng Tấn.
"Ầm!"
Tô Minh không chút nương tay dứt khoát đấm ra một quyền.
Song, Cố Hoàng Tấn cũng không luống cuống, đoán chắc sẽ có người cứu mình. Nhưng, khi đối mặt với quyền ấn của Tô Minh, ông ta vẫn cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng, giống như cái chết đang ở ngay trước mặt. Vì quá gần, nên không thể ra đòn sát thủ cũng như thần thông hay võ kỹ gì, mà chỉ có thể đón đỡ.
Cố Hoàng Tấn cũng dùng hết sức đấm ra một quyền, nhưng nó chưa va chạm với quyền ấn của Tô Minh đã nhoáng lên, rồi vỡ nát, biến mất... Chênh lệch của cả hai là quá lớn.
Thậm chí, Cố Hoàng Sí còn cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông cứng lại, thần chết đã thật sự đến ngay trước mặt.
May mày, trong giây phút sống còn đó...
"Haiz!", một tiếng thở dài đầy già nua chợt vang lên.
Trước mặt Cố Hoàng Sí bỗng dập dờn một tầng sóng gợn tỏa ra xung quanh, một bóng người già cả, nhưng cũng rất cao to xuất hiện. Người đó là một ông lão, trên người mặc một bộ áo thô, tay phải được bao bọc bởi ngọn lửa đỏ rực kéo theo ánh lửa tinh khiết chống lại một quyền của Tô Minh.
"Ầm..."
Một tiếng nổ đáng sợ vang vọng khắp đất trời, gần như đã xé toạc không gian xung quanh thành hàng trăm ngàn khe hở hư không.
Tô Minh và ông già đó đều không lùi lại dù chỉ một bước, ngang sức ngang tài. Song, trong lòng Tô Minh lại hết sức bình tĩnh, thậm chí là đã sớm đoán được. Còn ông già kia thì lại thầm chấn động, hoảng sợ. Ban nãy, một quyền ông ta dùng để cứu con trai mình là Cố Hoàng Tấn cũng chẳng yếu, hầu như đã dùng hết tất cả thủ đoạn, có thể nói là dốc hết sức mạnh để ra tay. Vả lại, ông ta còn là Hồng Thiên tầng ba.
Trong tình huống đó mà còn ngang sức ngang tài? Đúng là khó tin.
Hơn nữa, ông lão có thể xác định, một quyền vừa rồi của Tô Minh chỉ là sức mạnh cơ thể, chứ không hề kết hợp với thủ đoạn khác, nên đó không phải là tất cả sức mạnh của anh. Nói cách khác, sức chiến đấu của Tô Minh còn mạnh hơn Hồng Thiên tầng ba là ông ta. Điều này quả thật là cực kỳ đáng sợ.
Với sức chiến đấu kiểu ấy, tuy vẫn yếu hơn cháu trai Cố Thần của mình rất nhiều, nhưng Tô Minh còn chưa tới 10 ngàn tuổi nữa!
Xét về tư chất thì có vẻ còn mạnh hơn cả Tiểu Thần nhà mình.
Sau vài giây kinh ngạc, không tài nào tin nổi ngắn ngủi, ông lão liếc Tô Minh một cái, sau đó nhìn sang Cố Hoàng Sí: "Hoàng Sí, lâu rồi không gặp, dạo này con sống tốt không?"
Trong đôi mắt đục ngầu của ông ta là sự áy náy, tiếc nuối.
Ông ta chính là gia chủ đời trước của nhà họ Cố - Cố Vân Chu.
Từ trước đến nay, người ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo và coi trọng chỉ có đứa con trai cả của mình là Cố Hoàng Sí. Nhưng lẽ đời lại trái ngang. Cố Hoàng Sí quá tài giỏi, nên mới bị đứa con trai út là Cố Hoàng Tấn tính kế.
Nếu Hoàng Sí không ngay thẳng, chân thành, săn sóc em trai, chú trọng tình cảm như vậy thì hồi đó đã không bị Cố Hoàng Tấn chơi xấu!
Mấy năm nay, trong lòng của ông ta vẫn chưa từng tha thứ cho đứa con trai Cố Hoàng Tấn kia.
Cũng vì vậy, sau khi Cố Hoàng Sí xảy ra chuyện, ông ta mới nản lòng, mặc kệ chuyện trong gia tộc.
Vô số lần, Cố Vân Chu đều hận không thể tự tay giết chết thằng khốn Cố Hoàng Tấn đã hại anh trai ruột của mình. Nhưng cuối cùng, ông ta lại không thể ra tay.
Ban đầu là vì một khi ra tay, nhà họ Cố phải làm sao? Cuối cùng thì ông ta vẫn không thể trơ mắt nhìn nhà họ Cố sụp đổ, gia tộc cần một người thừa kế.
Về sau, lại vì Cố Thần quá tài giỏi, tài giỏi khiến người ta lóa mắt. Nể mặt Cố Thần, nên cơn giận dữ của ông ta với Cố Hoàng Tấn cũng vơi đi phần nào.
Giờ phút này, khi gặp lại đứa con lớn Cố Hoàng Sí, Cố Vân Chu vẫn cảm thấy rất phức tạp.
"Bố, con trai bất hiếu", Cố Hoàng Sí hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.
Ông ta chưa bao giờ từng trách bố mình, dù sao, hồi đó nếu không có sư tôn thì mình đã chết rồi. Không có bố, cũng chẳng biết Cố Hoàng Tấn đã cử bao nhiêu người đến giết mình. Vì thế, ông ta đều rất biết ơn hai người.
"Con đó!", thái độ của Cố Hoàng Sí khiến Cố Vân Chu vừa cảm thấy đau lòng, lại áy náy.
"Thằng khốn, mau đưa cách giải chú nguyền rủa ra đây, mày cho rằng tao không biết mày đã làm gì chắc?", Cố Vân Chu bỗng xoay người, giơ tay lên tát một cái lên mặt Cố Hoàng Tấn.
Cái tát ấy rất vang, bị Cố Vân Chu dùng hết sức, chứ không phải làm bộ.
Nó suýt chút nữa tát vỡ đầu Cố Hoàng Tấn, cả gương mặt của ông ta be bét máu, trông cực kỳ thảm, rồi bay ngược ra ngoài.
"Ông già, có ngon thì giết tôi đi, chẳng phải ông đã muốn làm như vậy từ lâu rồi à? Vậy ông còn chờ cái gì nữa!", Cố Hoàng Tấn nện thẳng xuống đất, trợn mắt tức giận, căm hận, không tài nào tin nổi, mặt mày dữ tợn hét.
"Mày... mày, mày là thằng khốn, mày cho rằng tao không dám hả?", Cố Vân Chu run giọng quát, trông như một con sư tử đang nổi giận.
Chương 1169: Cố Hoàng Tấn chết
"Ông không dám thật mà, hễ ông giết tôi, thì ông nghĩ lại mà xem, Tiểu Thần sẽ bỏ qua cho ông, bỏ qua cho nhà họ Cố chắc? Hừ!", Cố Hoàng Tấn cười khẩy nói, mặt đầy máu, lại cười to, trông như kẻ điên.
"Mày...", Cố Vân Chu im lặng, tức tới run người.
"Ha ha, tôi không giao cách giải chú ra đó, có ngon thì ông giết tôi đi", Cố Hoàng Tấn oán hận cười. Mấy năm nay, bố thất vọng về mình, nên không hề đoái hoài gì đến mọi việc. Ông ta cũng đã sớm khó chịu, chỉ kém trở mặt.
"...", sắc mặt Cố Vân Chu không ngừng chuyển từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng sang đỏ. Sau đó, ông ta bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, tức đến hộc máu.
"Bố, người... người đừng giận, bố...", Cố Hoàng Sí xông tới, lập tức quỳ xuống trước mặt Cố Vân Chu, dập mạnh đầu xuống đất, đôi mắt đỏ hoe, hết sức đau đớn.
"Hoàng Sí, bố có lỗi với con, con đứng lên đi", Cố Vân Chu đỡ Cố Hoàng Sí đứng dậy: "Là bố có lỗi với con..."
Cố Vân Chu cũng khóc như mưa, chỉ biết lắc đầu, rồi lại lắc đầu, muốn nói lại thôi, muốn khuyên Cố Hoàng Sí bỏ qua mọi thứ, đừng nghĩ đến việc trả thù. Dù sao, mọi thứ đều đã qua. Nếu làm thế, một là Cố Hoàng Sí sẽ chết, hai là nhà họ Cố sẽ sụp đổ. Giờ nhà họ Cố đang đứng ở đỉnh trong bao năm qua. Còn xuất hiện một Cố Thần.
Ông ta làm bố, thật sự mong muốn Cố Hoàng Sí có thể bỏ qua tất cả. Nhưng, sao ông ta có thể nói ra câu đó?
Tô Minh đứng cạnh lạnh lùng nhìn, không chút thông cảm với Cố Vân Chu. Có lẽ trong lòng ông ta yêu thương, áy náy sư tôn Cố Hoàng Sí của mình, căm hận Cố Hoàng Tấn thật đó. Nhưng, cách làm của ông ta lại không dứt khoát và công bằng.
Đúng vậy, không công bằng.
Mặc kệ ông nghĩ gì, nhưng ở cách làm việc, ông đã có lỗi với sư tôn của tôi. Cố Hoàng Tấn là con trai ông, lẽ nào Cố Hoàng Sí không phải?
Dù là lúc này, ông già đó vẫn nghĩ về tương lai của nhà họ Cố, nghĩ về cháu trai Cố Thần. Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng việc ông ta tức giận thì tức giận thật đấy, nhưng từ đầu tới cuối, lại không định giết Cố Hoàng Tấn. Đã thế, còn ra tay cứu Cố Hoàng Tấn nữa chứ.
Tuy anh có thể hiểu, nhưng lại không thấy có thiện cảm xíu nào. Suy cho cùng, ông già này càng giống như đang làm ra vẻ.
Đúng lúc này, Tô Minh chợt ra tay!
Mặc kệ thái độ của Cố Vân Chu ông như thế nào, thật lòng hay ra vẻ cũng được, đó là chuyện của ông. Còn Tô Minh tôi...
"Vèo!"
Trong khoảng khắc ấy, anh bỗng chém ra một kiếm, chỉ một kiếm đơn giản, nhưng lại hết sức trí mạng.
Trông chỉ như một luồng kiếm phong, nhưng nó lại ngưng tụ kiếm nguyên ngũ đoạn đỉnh phong! Hơn nữa, còn là kiếm nguyên Thiên Vẫn - một kiếm nguyên mang tính chất đặc biệt.
Kiếm phong ấy vừa được chém ra, đã lập tức xuất hiện một cách không chút dấu hiệu giết chết Cố Hoàng Tấn.
"Phụt!"
Trong bầu không khí tĩnh lặng, không tài nào tin nổi của mọi người, Cố Hoàng Tấn đã chết. Ông ta trực tiếp bị đâm xuyên cổ, bị giết chỉ trong vòng một chiêu, ngay cả thần hồn cũng chẳng thể thoát nổi.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, không nói nên lời, như biến thành những thằng ngớ ngẩn.
Chẳng ai đoán được Cố Vân Chu đã xuất hiện, mà Tô Minh còn dứt khoát giết chết Cố Hoàng Tấn!
Nhưng sự thật là Tô Minh vẫn làm thế.
"Cậu...", sắc mặt Cố Vân Chu trắng bệch, trợn to con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm Tô Minh, thoáng chốc, đầu óc như không nghĩ được gì.
"Sư tôn", Tô Minh không thèm để ý đến Cố Vân Chu, chỉ nhìn thẳng vào Cố Hoàng Sí, kính cẩn gọi một tiếng "sư tôn".
Anh chỉ muốn biết thái độ của sư tôn sẽ thế nào.
"Hay lắm!", Cố Hoàng Sí im lặng nhìn thẳng vào Tô Minh, vài giây sau bỗng cười ha ha, nước mắt lăn dài trên gương mặt, ông ta cũng không phải thằng ngu!
Bố có bênh mình như thế nào thì cách làm của người cũng sẽ chỉ nghĩ cho toàn thể, nghĩ cho nhà họ Cố, người rất lý trí. Mà đệ tử Tô Minh của mình, lại không màng tất cả, chỉ xin một lẽ công bằng, chân thành với mình.
Cái "chân thành" ấy rất khó có được.
Cố Hoàng Sí bước đến bên cạnh Tô Minh, đứng song song với anh. Cố Hoàng Tấn đã chết, vậy hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn. Dù ông ta không mạnh, nhưng cũng sẽ cùng đệ tự của mình đối mặt với cơn giận của nhà họ Cố!
"Giết, giết, U tổ, Lâm tổ, Lệ tổ, giết chết thằng oát đó cho tôi! A, a, a...", ngay sau đó, tiếng hét đau đớn, không tài nào tin nổi của Phương Mộng Vũ chợt xé toang bầu không khí tĩnh lặng.
Phương Mộng Vũ yêu Cố Hoàng Tấn nhiều lắm hả? Cũng không phải. Ít nhất hồi đó, bà ta với Cố Hoàng Sí mới là thật lòng yêu nhau. Về sau, bà ta gả cho Cố Hoàng Tấn cũng chỉ vì sự theo đuổi của ông ta khiến mình cảm động và nhà họ Phương ép quá. Nhưng dần dà, sau mấy trăm triệu năm gả cho ông ta, dù không có tình cảm, cũng nảy sinh tình cảm.
Huống chi, hai người còn có một đứa con trai cực kỳ tài giỏi như Cố Thần. Lại càng đừng nói đến việc, trong nhiều chuyện, Cố Hoàng Tấn đều nghe lời bà ta.
Giờ, Cố Hoàng Tấn cứ thế bỗng dưng chết trước mặt mình, Phương Mộng Vũ thật sự không tài nào chấp nhận nổi!
U tổ, Lâm tổ, Lệ tổ trong miệng bà ta chính là ba lão tổ của nhà họ Cố. Bọn họ đều là những lão quái vật trên 1 tỷ tuổi, từng trải qua rất nhiều thời đại và cũng là đòn sát thủ của nhà họ Cố.
Bình thường, họ đều bế quan, không hỏi việc đời giống như những lão tổ của gia tộc khác. Nhưng mấy triệu năm gần đây, họ lại đôi khi xuất hiện, đơn giản là vì Cố Thần quá tài giỏi, tài giỏi đến mức họ phải xuất hiện.
Hơn nữa, hồi đó, Cố Hoàng Sí bị Cố Hoàng Tấn tính kế, họ cũng bị gọi ra. Lúc ấy, thái độ của ba người đều giống Cố Vân Chu, hận không thể giơ tay đập chết Cố Hoàng Tấn. Cuối cùng, họ lại không làm thế, vì nhà họ Cố cần phải có người thừa kế.
Mấy năm gần đây, ba lão tổ cũng rất gai mắt Phương Mộng Vũ và Cố Hoàng Tấn. Nhưng lúc này, khi Cố Hoàng Tấn chết, họ vẫn không chút do dự xuất hiện! Và còn tràn ngập sát khí, nhằm thẳng vào Tô Minh.
Chưa nói đến việc là vì báo thù cho Cố Hoàng Tấn, dù ông ta có chết cũng chưa hết tội, nhưng vẫn còn Cố Thần. Có anh ta thì họ phải tỏ thái độ và báo thù cho Cố Hoàng Tấn.
Chương 1170: Có vẻ mấy người hơi quá đáng rồi thì phải?
"Ba Hồng Thiên à?", Tô Minh thong dong ngẩng đầu nhìn về phía ba lão tổ.
Ba người này đều rất già, cả người tràn ngập khí tức suy yếu đầy tang thương, thậm chí tử khí trên người còn nhiều hơn cả cơn giận của họ. Song, họ đều là Hồng Thiên chân chính, mà còn là Hồng Thiên tầng năm.
Cảnh giới ấy cũng không thấp, phải biết rằng, dù là đại trưởng lão ở tổng viện của học viện Kỷ Nguyên cũng không phải là Hồng Thiên tầng năm. Có lẽ Thái thượng trưởng lão và viện trưởng kỳ trước là Mạc Châm Sơn còn có thể đạt tới Hồng Thiên tầng năm, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cả thành Kỷ Nguyên, có thể đứng ra nói mình là Hồng Thiên tầng năm, hay cao hơn nữa cũng chỉ khoảng mười người. Đây đã coi như là sức chiến đấu mạnh nhất của cả tòa thành.
Ba ông lão đó vừa xuất hiện, còn chưa ra tay, chỉ có khí tức là nhằm vào Tô Minh đã trực tiếp phong ấn không gian! Khóa chặt một mảng hư không, khiến tất cả mọi pháp nguyên và pháp tắc trong vòng trăm ngàn mét biến mất, cực kỳ khủng bố.
"Sư tôn, con đối phó được, người yên tâm, con có thể giải quyết một cách dễ dàng", Tô Minh nói với Cố Hoàng Sí đứng cạnh. Sư tôn có ý tốt, muốn đối mặt mọi thứ với mình, nhưng sự thật là đối thủ quá mạnh, nếu người ra tay, chắc chắn sẽ chẳng có ích gì, mà còn vướng tay anh.
Cố Hoàng Sí gật đầu, không có cậy mạnh. Ông ta không thể gây trở ngại cho đệ tự của mình được.
"Hoàng Sí, con đó! Chuyện cũ như mây gió, mọi thứ đều đã qua, con cần gì phải thế? Cần gì chứ? Đệ tử của con có yêu nghiệt, biến thái đến mấy cũng không thể so với Tiểu Thần được đâu! Mặc dù Tiểu Thần là con trai của Hoàng Tấn, nhưng ân oán của thế hệ trước cũng không có liên quan đến Tiểu Thần mà. Suy cho cùng, nó cũng là cháu của con. Con làm thế là đang ép mình chết trong tay nó đó!", Cố Vân Chu đứng cạnh khóc rống, vừa tức giận, áy náy, rối rắm, lại hối hận...
"Tuy Hoàng Sí chưa gặp cháu trai tên Cố Thần kia, nhưng, con nghĩ thằng bé không thể so với nhóc Tô đâu", Cố Hoàng Sí nghiêm túc nói với giọng hết sức tự tin.
"Con không thể tưởng tượng được sự khủng bố của Tiểu Thần đâu. Hoàng Sí, Tiểu Thần là tương lai của nhà họ Cố", Cố Vân Chu lau nước mắt, hít sâu một hơi, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
Đúng vậy, vừa nghĩ tới và nhắc tới Cố Thần, ánh mắt ông ta nhìn Cố Hoàng Sí lại trở nên lạnh lùng hơn.
Cố Vân Chu cảm thấy, dù Hoàng Tấn có có lỗi với Hoàng Sí, nhưng suy cho cùng, Hoàng Sí vẫn không có chết trong tay Hoàng Tấn. Hơn nữa, giờ Hoàng Tấn đã chết, mọi thứ chỉ còn lại Hoàng Sí.
Mà thái độ của Hoàng Sí rõ ràng là không thèm quan tâm đến nhà họ Cố. Thế nên, nếu phải chọn lựa giữa Cố Thần và Hoàng Sí, thì đương nhiên ông ta sẽ chọn Cố Thần.
Cố Hoàng Sí không có cãi lại lời bố mình, mọi thứ cứ dựa vào nắm đấm để quyết định đi.
"Ông nội ơi, họ thật quá đáng, ba người cấp lão tổ lại định đối phó với một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi. Điều này mà coi được à?", Mạc Thanh Nhạn đang đứng trên không nghiến răng, hơi khó chịu nói: "Ông nội, nhà họ Cố thật là vô liêm sỉ!"
"Đúng là ỷ lớn hiếp nhỏ thật, nhưng Cố Hoàng Tấn đã chết trong tay tên nhóc kia. Giờ, nhà họ Cố nổi điên làm thế cũng là chuyện bình thường", Mạc Châm Sơn chậm rì rì nói.
"Ông nội, người có thể giúp Tô Minh không?", Mạc Thanh Nhạn hơi chần chờ, cuối cùng vẫn cầu xin.
Thực lực của ông nội mạnh hơn ba lão tổ của nhà họ Cố là cái chắc, mà còn mạnh hơn rất nhiều. Ông ấy quả thật có sức mạnh đánh lui ba người kia và cứu Tô Minh.
Mạc Châm Sơn do dự một lát, rồi vẫn gật đầu.
Sau đó, ông ấy bước ra một bước, xuất hiện trước mắt mọi người!
Mạc Châm Sơn đứng ngoài, nói thẳng: "U lão, Lâm lão, Lệ lão. Ba người đều đã hơn 1 tỷ tuổi, vậy mà lại ra tay với một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi, có vẻ hơi quá đáng thì phải?"
Ông ấy định đứng về phía Tô Minh, đầu tiên là vì cháu gái Mạc Thanh Nhạn cầu xin mình giúp cậu ta. Mặc khắc, còn là vì Tô Minh là đệ tử của Cố Hoàng Sí, mà Cố Hoàng Sí lại là đệ tử của Mạc Châm Sơn ông. Vậy Tô Minh cũng coi như là đồ tôn của ông ấy. Hơn nữa, sự dũng cảm, mạnh mẽ, trọng tình trọng nghĩa của cậu ta cũng làm ông ấy rất thích.
"Khốn kiếp!", sắc mặt Phương Mộng Vũ chợt thay đổi, hơi vặn vẹo, hận không thể chửi ầm lên. Sao lão Mạc Châm Sơn kia lại đứng ra?
Khó rồi đây.
Ánh mắt ba lão tổ của nhà họ Cố chợt lập lòe, dù họ có tự tin, cũng không cảm thấy ba người cộng lại sẽ là đối thủ của Mạc Châm Sơn.
Thoáng chốc, trường hợp lập tức trở nên căng thẳng, lạnh lẽo, yên tĩnh như chết.
"Đệ tử xin chào sư tôn!", Cố Hoàng Sí gập mình xuống gần chín mươi độ, vừa kính cẩn, vừa áy náy.
Ông ta thẹn với sự mong đợi của sư tôn, đương nhiên, còn hết sức biết ơn người. Hồi đó, tuy sư tôn không thể bảo vệ mình không bị chút tổn thương nào, khiến mình bị kẻ thù phá hủy con đường võ đạo. Nhưng người cũng đã mất rất nhiều công sức mới có thể bảo vệ được mạng sống của mình.
Hồi đó, vì bảo vệ mình mà sư tôn đã mặc kệ sự phản đối của ban lãnh đạo ở tông viện, nhất quyết không chịu thay đổi. Thế nên, đã có rất nhiều người khó chịu với sư tôn. Đó cũng là lý do tại sao sư tôn lại từ bỏ vị trí viện trưởng tổng viện của mình.
Chỉ với mặt này thôi, ông ta đã thẹn với sư tôn rồi.
Cuối cùng cho ra một kết luận là sẽ không chịu nổi ba giây. Nhưng nhìn Tô Minh mà xem, vẻ mặt anh vẫn bĩnh tình như thường, càng đừng nói tới việc lo lắng hay hãi hùng.
Anh cứ như một vị thần, không chút hoang mang, mỗi lần nhấc chân đều vừa khớp, như một màn nghệ thuật, dù có đang ở trong cơn mưa đao mang chi chít kia.
Có nhìn bằng mắt thường cũng không tìm thấy chút khe hở, nhưng Tô Minh vẫn dựa vào thân pháp khủng bố kia, lướt qua những khe hở giữa các luồng đao mang, không bị chúng đụng vào dù chỉ một góc áo.
Chẳng mấy chốc, 49 chấp pháp giả kia đã đến cực hạn, mặt mày tái nhợt, có chút kiệt sức. Trái lại, Tô Minh vẫn chậm rì rì lướt qua những khe hở, trông chẳng có gì là mệt mỏi, mà còn hăng hái hơn.
"Tên này đến từ nền văn minh cấp thấp thật ư? Khốn kiếp, anh trai tốt của tôi, anh đúng là may mắn thật! Yêu nghiệt cỡ đó mà cũng bị anh gặp được! Má nó!", sắc mặt Cố Hoàng Tấn càng ngày càng khó coi, vừa hoảng sợ lại ghen tỵ, không kiềm nổi siết chặt nắm tay.
"Ông Lễ, ông Phúc, hai người cũng lên đi, nhất định phải giết chết tên kia!", sắc mặt Phương Mộng Vũ cũng cực kỳ khó coi, bà ta bỗng quát.
"Vâng!", sau đó có hai ông lão với vẻ ngoài xấu xí bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Phương Mộng Vũ, kính cẩn đáp.
Ông Lễ và ông Phúc đến từ nhà họ Phương và có thực lực rất mạnh, đồng cấp với Thái Thượng trưởng lão, cũng là người bảo vệ của Phương Mộng Vũ. Từ khi bà ta gả vào nhà họ Cố thì họ vẫn luôn ở bên cạnh để bảo vệ.
Thoáng chốc, ông Lễ và ông Phúc đã biến mất.
"Để xem cậu có chết hay không!", Phương Mộng Vũ có chút ghen tỵ, cười gằn. Bà ta cực kỳ ghét cái gọi là thiên tài vì chỉ cần một mình con bà ta là đủ rồi. Những thiên tài khác, càng yêu nghiệt thì bà ta càng muốn giết chết họ.
Đúng lúc này, ông Lễ và ông Phúc đã sắp đến gần Tô Minh, định ra tay.
"Bỉ ổi", Mạc Châm Sơn trên không hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hơi khó coi, ông ấy đương nhiên thấy cả hai người kia. Họ đều hơn 1 tỷ tuổi, nên chắc chắn là những lão quái vật. Ở mặt cảnh giới cũng đạt tới Hồng Minh tầng tám.
Nhưng giờ phút này, họ lại lợi dụng lúc Tô Minh bị 49 chấp pháp giả quấn lấy, mà đường đường là bậc tiền bối lại đi đánh lén?
Thật sự là cực kỳ bỉ ổi.
Tô Minh gặp nguy hiểm rồi.
Song, đúng lúc này.
"Được rồi, chơi kha khá rồi, mời ra đây đi", Tô Minh bỗng dừng lại, cười nói. Câu ấy hãy còn văng vẳng bên tai, mọi người đã cảm thấy trên người anh chợt toát ra một luồng khí tức, sau đó....
Sau đó, dưới sự chấn động của mọi người, rõ ràng có thể thấy 49 bóng người lúc ẩn lúc hiện, di chuyển một cách quỷ dị kia lập tức khựng lại, không thể nhúc nhích mảy may như biến thành những pho tượng!
Kế tiếp, không gian bị cái gọi là trận Bát Hoang Tứ Hải Triều Tịch khóa lại bỗng dưng vặn vẹo, rồi vỡ vụn.
"Pháp nguyên không gian? Pháp nguyên không gian tứ đoạn hậu kỳ?", sắc mặt Mạc Châm Sơn lập tức thay đổi, ngây ngẩn rồi mừng rỡ, không tài nào tin nổi.
Cố Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ cũng lập tức cảm thấy khó thở, suýt lọt tròng.
Tô Minh thế mà lại sở hữu pháp nguyên không gian tứ đoạn hậu kỳ ư?
Sao có thể thế được? Tô Minh còn chưa tới 10 ngàn tuổi mà!
Nói thật, dù là trưởng lão của tổng viện, còn phải là những người như tam trưởng lão, nhị trưởng lão, đại trưởng lão tu luyện cả vài trăm triệu năm, cũng mới hiểu được đến nhị đoạn, cùng lắm là tam đoạn thôi.
Song Tô Minh lại...
"Thế nên, trước đó, anh ta dùng thân pháp né đòn tấn công của hàng trăm ngàn đao mang là để thử coi thân pháp thế nào?", nhiều người lập tức hiểu ra.
Cùng lúc đó.
"Phụt, phụt, phụt...", 49 tiếng trầm đục kèm theo những luồng sương máu và thần hồn bị xé rách vang lên.
49 chấp pháp giả kia thoáng cái đều bị giết chết cùng một lúc.
"Đây... đây... Đây là thần thông không gian? Nó là thần thông không gian gì vậy?", Mạc Châm Sơn run lên, người có trình độ như ông ta cũng sợ ngây người.
Ban nãy, khi 49 chấp pháp giả bị nghiền nát thành một đống sương máu, ông ấy đã cảm nhận được pháp nguyên không gian rung lên một chút. Mạc Châm Sơn có thể xác định, đám người kia đã chết dưới thần thông không gian của Tô Minh. Song, cụ thể là thần thông gì thì ông ấy lại không biết vì chẳng thể nhận ra nổi.
Nó rất rắc rối, như một vùng biển sâu vậy.
Dường như... dường như là mấy chục, thậm chí mấy trăm thần thông pháp nguyên không gian kết hợp lại.
Nhưng điều ấy quá vớ vẩn!
"Thường thì muốn hiểu được một cái thần thông pháp nguyên không gian, ít nhất cũng mất mấy trăm ngàn năm. Nhiều tu giả võ đạo dùng không gian chứng đạo cùng lắm cả tỷ năm cũng chỉ hiểu được chưa đến mười cái thần thông. Mà tên này lại sở hữu mấy chục, thậm chí mấy trăm cái?", Mạc Châm Sơn bỗng cảm thấy mình như đang nằm mơ, còn là một giấc mộng vớ vẩn.
Trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, Tô Minh quay đầu lại, liếc nhìn ông Lễ và ông Phúc, sau đó lại quay đi, nhìn về phía Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ đang đứng trên nóc nhà: "Chỉ có hai ông lão kia thôi hả? Yếu quá, nhà họ Cố không còn ai nữa à?"
"Chán sống hả!", nghe thấy Tô Minh sỉ vả một cách trắng trợn vậy, ông Lễ và ông Phúc lập tức nổi giận, dù ban nãy cảm thấy hơi lo lắng và chấn động vì Tô Minh đã thoáng chốc giết chết 49 chấp pháp giả, cũng bị cơn tức đè xuống. Cả hai như một viên đạn, xông thẳng về phía Tô Minh, tốc độ nhanh đến mức không kịp có tàn ảnh.
Có điều, trong 0,001 giây ấy, Tô Minh chỉ tùy tiện giơ tay lên: "Kích động cái gì chứ?"
Khoảnh khắc ấy, tuy mắt thường không thể nhìn thấy gì, nhưng lại có một trực giác cực kỳ mãnh liệt là không gian quanh người Tô Minh đã xảy ra biến hóa, mỗi một phân tử như bị lắp ráp lại từ đầu.
Chương 1167: Cố Hoàng Tấn ra tay
Rõ ràng có thể thấy được, khi Tô Minh giơ tay lên, ông Lễ và ông Phúc đều hiện ra ở bên trái cách Tô Minh bốn năm mét, cực kỳ gần. Song, lúc này, cả hai lại không thể nhúc nhích như hai pho tượng vì bị không gian khóa lại. Tư thế giơ vũ khí sắc lạnh, mặt mày tràn ngập sát khí đều như bị pause lại.
"Cái gì?", Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ đều hoảng sợ run lên, quả thật như thấy quỷ.
Đường đường là hai lão quái vật đỉnh cấp với cảnh giới Hồng Minh tầng tám lại cứ thế bị Tô Minh khóa lại?
Đùa gì thế?
"Vẫn sử dụng pháp nguyên không gian ư? Đây quả thật là cách dùng khiến người ta sợ hãi nhất mà tôi từng thấy trong đời", gương mặt Mạc Châm Sơn đỏ lên, nhấn nhá từng chữ một. Còn Mạc Thanh Nhạn bên cạnh, đã sớm trở thành một cô ngốc.
Mà đám đông trước nhà họ Cố, lại lặng yên không một tiếng động, im lìm như chết, chỉ có vô số đôi mắt vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tô Minh.
Trong bầu không khí ấy, Tô Minh bỗng cười: "Nếu hai tiền bối muốn chết nhanh vậy thì để tôi tiễn hai người một đoạn đường nhé".
Giọng anh vẫn nhàn nhạt, bình tĩnh như cũ.
Câu ấy vẫn đang quanh quẩn bên tai mọi người thì bỗng nhiên, một hình ảnh cực kỳ khủng bố chợt xuất hiện, chỉ thấy, ông Lễ và ông Phúc bắt đầu héo úa! Trông như cây cối khi mùa thu đến.
Chỉ mất vài giây, cả hai đã héo úa như hai khúc gỗ. Sau đó, chết đi, mất hết sức sống. Cơ thể héo úa như khúc gỗ và thần hồn bắt đầu xói mòn, rồi hóa thành cát bụi.
Toàn bộ quá trình chắc chưa đến 10 giây, lại... lại đủ để khiến những người có mặt ở đây nhớ mãi không quên, vừa chấn động, vừa khủng bố.
"Thoáng chốc đã hút đi sinh mệnh lực của hai người?", Mạc Châm Sơn lẩm bẩm, cuối cùng cũng hiểu, nhưng vì hiểu mới cảm thấy như mơ.
"Hai người này, tiếp tục thôi nào", Tô Minh nhìn sang Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ, nhe răng cười, kèm theo đó là vô vàn sát khí.
"Hoàng Tấn, làm sao giờ?", Phương Mộng Vũ nhỏ giọng hỏi, thật ra trong lòng đã sớm hoảng: "Để... Để mấy người lão tổ ra tay ư?"
Đúng vậy, nhà họ Cố còn có mấy người lão tổ.
Cố Hoàng Tấn khẽ lắc đầu, nếu đối mặt với một thằng nhóc chưa tới 10 ngàn tuổi đã phải để cho họ ra tay thì có vẻ mình quá vô dụng. Hơn nữa, hồi xưa, ông ta dùng kế hủy hoại anh trai mình, thực ra mấy lão tổ cũng khó chịu lắm. Chỉ là, lúc đó, anh trai đã trở thành một tên vô dụng, mà ông ta lại là dòng chính duy nhất trong nhà, dù không hài lòng cũng phải ráng mà nhịn.
Giờ, anh trai tốt của minh dẫn đệ tử về đòi lẽ công bằng, mấy lão tổ sẽ không dễ gì mà ra tay giúp ông ta.
"Tiểu Thần đâu?", Cố Hoàng Tấn nhỏ giọng hỏi.
Chỉ cần con trai cưng của mình ra mặt thì mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Đừng thấy giờ thằng nhóc chưa đến 10 ngàn tuổi này yêu nghiệt đến làm người khác líu lưỡi và hoảng sợ, quả thật là có một không hai trên đời. Nhưng, Cố Hoàng Tấn có thể khẳng định một điều rằng chẳng ai so được với con mình hết.
"Đang trong giai đoạn đột phá quan trọng nhất ở căn phòng bí mật sau núi", Phương Mộng Vũ đáp. Sao bà ta lại không nghĩ để con mình ra giải quyết Tô Minh một cách nhanh gọn lẹ chứ? Tiếc là con trai đang đột phá sau núi, tạm thời không ra được. Hơn nữa, nó cũng không thể biết được những gì đang xảy ra trong nhà họ Cố vào lúc này.
"Vậy chỉ có thể là tôi tự mình ra tay", Cố Hoàng Tấn nghiến răng, tàn nhẫn nói.
"Nhưng mà...", Phương Mộng Vũ sốt ruột, tự mình ra tay? Được không?
Đúng là thực lực của Cố Hoàng Tấn cũng rất mạnh, mấy năm nay, đủ loại thiên tài địa bảo, công pháp, thần thông đã dùng chắc phải xếp thành núi. Hiện giờ, ông ta đã trở thành bán bộ Hồng Thiên. Song, vì nền móng không được củng cố chắc chắn, nên sức chiến đấu thực tế chỉ phát huy được giới hạn trong bán bộ Hồng Thiên, muốn chiến đấu vượt cấp là nằm mơ giữa ban ngày. Vậy, Cố Hoàng Tấn có đánh lại Tô Minh nổi không? Ban nãy, Tô Minh đã giết chết ông Lễ và ông Phúc một cách hết sức dễ dàng! Sự vô địch ấy, dù là Cố Hoàng Tấn cũng không thể làm được.
"Tôi tự mình ra tay, nếu gặp nguy hiểm thì có thể ép bố và mấy lão tổ ra tay", Cố Hoàng Tấn cười lạnh, tính toán cả rồi. Ông ta cũng không phải thằng ngu.
Giờ bảo bố và mấy lão tổ ra tay đối phó Tô Minh và Cố Hoàng Sí thì rất khó. Nhưng nếu Cố Hoàng Tấn sắp chết thì sao? Chắc chắn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Chưa nói tới cái khác, nếu mình chết thật thì rất có thể Tiểu Thần sẽ tiêu diệt cả nhà họ Cố. Dù bố hay mấy lão tổ không cần mình, nhưng lẽ nào lại dám không cần Tiểu Thần sao?
Hơn nữa, một khi gia chủ là ông ta chết thì nhà họ Cố cũng sẽ rung chuyển. Bố và mấy lão tổ sẽ không cho phép điều ấy xảy ra.
"Vậy được rồi", Phương Mộng Vũ gật đầu.
Sau đó, dưới ánh mắt của vô số người, cơ thể Cố Hoàng Tấn lóe lên, bước từng bước rời khỏi nóc nhà đi về phía Tô Minh và Cố Hoàng Sí.
"Anh hai, đã lâu rồi không gặp, chắc phải hơn trăm triệu năm ấy nhỉ? Em rất nhớ anh đó", Cố Hoàng Tấn vừa đi vừa mở miệng nói, vẻ mặt còn hơi cô đơn: "Hồi đó, là em xin lỗi anh, nhưng để bù lại cho anh, mấy năm nay, em đã chăm sóc cho Mộng Vũ rất tốt".
Ông ta nói xong, còn chỉ về phía Phương Mộng Vũ đang đứng trên nóc nhà: "Anh xem, có phải Mộng Vũ vẫn xinh đẹp như xưa không?"
Hay cho hai chữ "chăm sóc"!
Câu ấy vừa vang lên, Cố Hoàng Sí lập tức trở nên mất bình tĩnh, nhìn chòng chọc vào Cố Hoàng Tấn bằng ánh mắt tràn ngập sát khí.
Giờ phút này, sâu trong lòng Cố Hoàng Tấn toàn là sự khó hiểu. Thực tế, trước đó, ông ta đã thử kích hoạt chú nguyền rủa. Chỉ cần nó bị kích hoạt thì chưa bàn tới anh trai tốt của ông ta có còn sống hay không, nhưng chắc chắn sẽ cực kỳ đau đớn. Đến lúc đó, ông ta dùng tính mạng của Cố Hoàng Sí để đe dọa, dù Tô Minh có yêu nghiệt đến mấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Đáng tiếc là chú nguyền rủa lại không có tác dụng. Dù ông ta có thể chắc chắn một điều là nó vẫn nằm trong cơ thể Cố Hoàng Sí, song, vẫn chẳng có tác dụng gì.
Giờ, ông ta cố ý kích thích Cố Hoàng Sí là vì khiến cảm xúc Cố Hoàng Sí trở nên kích động, để dễ bề thử kích hoạt chú nguyền rủa. Nhưng, vẫn không có động tĩnh gì.
Kỳ lạ ghê.
Chương 1168: Cố Vân Chu
Ông ta nào biết rằng tuy trước mắt Tô Minh không giải quyết được chú nguyền rủa trong cơ thể Cố Hoàng Sí, nhưng anh vẫn có thể dùng tiên nguyên của mình áp chế nó trong một thời gian ngắn.
"Giao cách giải chú ra đây, tôi có thể để ông chết thoải mái một chút", Tô Minh nghiêm túc nói, không có vẻ gì là đang giỡn.
"Ha ha... Cách giải chú? Đúng là nằm trong tay bổn tọa, nhưng bổn tọa không muốn đưa thì sao?", Cố Hoàng Tấn khinh bỉ, đắc ý cười.
"Vậy tôi chỉ đành tiễn ông xuống suối vàng thôi", Tô Minh nhàn nhạt nói.
"Mời", Cố Hoàng Tấn càng buồn cười hơn, có chỗ dựa có khác.
Thoáng chốc, cơ thể Tô Minh giống như lập tức biến mất, cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp phòng ngự, dù là thần hồn cũng chẳng thể bắt kịp.
Ngay cả Cố Hoàng Tấn cũng run sợ trong lòng, khi chân chính đối mặt với Tô Minh, cậu ta vừa di chuyển, ông ta mới cảm giác được cái áp lực ấy. Một áp lực như gặp phải một con quái vật thái cổ muốn nuốt trọn mình.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Tô Minh đã đứng trước mặt Cố Hoàng Tấn.
"Ầm!"
Tô Minh không chút nương tay dứt khoát đấm ra một quyền.
Song, Cố Hoàng Tấn cũng không luống cuống, đoán chắc sẽ có người cứu mình. Nhưng, khi đối mặt với quyền ấn của Tô Minh, ông ta vẫn cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng, giống như cái chết đang ở ngay trước mặt. Vì quá gần, nên không thể ra đòn sát thủ cũng như thần thông hay võ kỹ gì, mà chỉ có thể đón đỡ.
Cố Hoàng Tấn cũng dùng hết sức đấm ra một quyền, nhưng nó chưa va chạm với quyền ấn của Tô Minh đã nhoáng lên, rồi vỡ nát, biến mất... Chênh lệch của cả hai là quá lớn.
Thậm chí, Cố Hoàng Sí còn cảm thấy máu trong cơ thể mình như đông cứng lại, thần chết đã thật sự đến ngay trước mặt.
May mày, trong giây phút sống còn đó...
"Haiz!", một tiếng thở dài đầy già nua chợt vang lên.
Trước mặt Cố Hoàng Sí bỗng dập dờn một tầng sóng gợn tỏa ra xung quanh, một bóng người già cả, nhưng cũng rất cao to xuất hiện. Người đó là một ông lão, trên người mặc một bộ áo thô, tay phải được bao bọc bởi ngọn lửa đỏ rực kéo theo ánh lửa tinh khiết chống lại một quyền của Tô Minh.
"Ầm..."
Một tiếng nổ đáng sợ vang vọng khắp đất trời, gần như đã xé toạc không gian xung quanh thành hàng trăm ngàn khe hở hư không.
Tô Minh và ông già đó đều không lùi lại dù chỉ một bước, ngang sức ngang tài. Song, trong lòng Tô Minh lại hết sức bình tĩnh, thậm chí là đã sớm đoán được. Còn ông già kia thì lại thầm chấn động, hoảng sợ. Ban nãy, một quyền ông ta dùng để cứu con trai mình là Cố Hoàng Tấn cũng chẳng yếu, hầu như đã dùng hết tất cả thủ đoạn, có thể nói là dốc hết sức mạnh để ra tay. Vả lại, ông ta còn là Hồng Thiên tầng ba.
Trong tình huống đó mà còn ngang sức ngang tài? Đúng là khó tin.
Hơn nữa, ông lão có thể xác định, một quyền vừa rồi của Tô Minh chỉ là sức mạnh cơ thể, chứ không hề kết hợp với thủ đoạn khác, nên đó không phải là tất cả sức mạnh của anh. Nói cách khác, sức chiến đấu của Tô Minh còn mạnh hơn Hồng Thiên tầng ba là ông ta. Điều này quả thật là cực kỳ đáng sợ.
Với sức chiến đấu kiểu ấy, tuy vẫn yếu hơn cháu trai Cố Thần của mình rất nhiều, nhưng Tô Minh còn chưa tới 10 ngàn tuổi nữa!
Xét về tư chất thì có vẻ còn mạnh hơn cả Tiểu Thần nhà mình.
Sau vài giây kinh ngạc, không tài nào tin nổi ngắn ngủi, ông lão liếc Tô Minh một cái, sau đó nhìn sang Cố Hoàng Sí: "Hoàng Sí, lâu rồi không gặp, dạo này con sống tốt không?"
Trong đôi mắt đục ngầu của ông ta là sự áy náy, tiếc nuối.
Ông ta chính là gia chủ đời trước của nhà họ Cố - Cố Vân Chu.
Từ trước đến nay, người ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo và coi trọng chỉ có đứa con trai cả của mình là Cố Hoàng Sí. Nhưng lẽ đời lại trái ngang. Cố Hoàng Sí quá tài giỏi, nên mới bị đứa con trai út là Cố Hoàng Tấn tính kế.
Nếu Hoàng Sí không ngay thẳng, chân thành, săn sóc em trai, chú trọng tình cảm như vậy thì hồi đó đã không bị Cố Hoàng Tấn chơi xấu!
Mấy năm nay, trong lòng của ông ta vẫn chưa từng tha thứ cho đứa con trai Cố Hoàng Tấn kia.
Cũng vì vậy, sau khi Cố Hoàng Sí xảy ra chuyện, ông ta mới nản lòng, mặc kệ chuyện trong gia tộc.
Vô số lần, Cố Vân Chu đều hận không thể tự tay giết chết thằng khốn Cố Hoàng Tấn đã hại anh trai ruột của mình. Nhưng cuối cùng, ông ta lại không thể ra tay.
Ban đầu là vì một khi ra tay, nhà họ Cố phải làm sao? Cuối cùng thì ông ta vẫn không thể trơ mắt nhìn nhà họ Cố sụp đổ, gia tộc cần một người thừa kế.
Về sau, lại vì Cố Thần quá tài giỏi, tài giỏi khiến người ta lóa mắt. Nể mặt Cố Thần, nên cơn giận dữ của ông ta với Cố Hoàng Tấn cũng vơi đi phần nào.
Giờ phút này, khi gặp lại đứa con lớn Cố Hoàng Sí, Cố Vân Chu vẫn cảm thấy rất phức tạp.
"Bố, con trai bất hiếu", Cố Hoàng Sí hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.
Ông ta chưa bao giờ từng trách bố mình, dù sao, hồi đó nếu không có sư tôn thì mình đã chết rồi. Không có bố, cũng chẳng biết Cố Hoàng Tấn đã cử bao nhiêu người đến giết mình. Vì thế, ông ta đều rất biết ơn hai người.
"Con đó!", thái độ của Cố Hoàng Sí khiến Cố Vân Chu vừa cảm thấy đau lòng, lại áy náy.
"Thằng khốn, mau đưa cách giải chú nguyền rủa ra đây, mày cho rằng tao không biết mày đã làm gì chắc?", Cố Vân Chu bỗng xoay người, giơ tay lên tát một cái lên mặt Cố Hoàng Tấn.
Cái tát ấy rất vang, bị Cố Vân Chu dùng hết sức, chứ không phải làm bộ.
Nó suýt chút nữa tát vỡ đầu Cố Hoàng Tấn, cả gương mặt của ông ta be bét máu, trông cực kỳ thảm, rồi bay ngược ra ngoài.
"Ông già, có ngon thì giết tôi đi, chẳng phải ông đã muốn làm như vậy từ lâu rồi à? Vậy ông còn chờ cái gì nữa!", Cố Hoàng Tấn nện thẳng xuống đất, trợn mắt tức giận, căm hận, không tài nào tin nổi, mặt mày dữ tợn hét.
"Mày... mày, mày là thằng khốn, mày cho rằng tao không dám hả?", Cố Vân Chu run giọng quát, trông như một con sư tử đang nổi giận.
Chương 1169: Cố Hoàng Tấn chết
"Ông không dám thật mà, hễ ông giết tôi, thì ông nghĩ lại mà xem, Tiểu Thần sẽ bỏ qua cho ông, bỏ qua cho nhà họ Cố chắc? Hừ!", Cố Hoàng Tấn cười khẩy nói, mặt đầy máu, lại cười to, trông như kẻ điên.
"Mày...", Cố Vân Chu im lặng, tức tới run người.
"Ha ha, tôi không giao cách giải chú ra đó, có ngon thì ông giết tôi đi", Cố Hoàng Tấn oán hận cười. Mấy năm nay, bố thất vọng về mình, nên không hề đoái hoài gì đến mọi việc. Ông ta cũng đã sớm khó chịu, chỉ kém trở mặt.
"...", sắc mặt Cố Vân Chu không ngừng chuyển từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng sang đỏ. Sau đó, ông ta bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, tức đến hộc máu.
"Bố, người... người đừng giận, bố...", Cố Hoàng Sí xông tới, lập tức quỳ xuống trước mặt Cố Vân Chu, dập mạnh đầu xuống đất, đôi mắt đỏ hoe, hết sức đau đớn.
"Hoàng Sí, bố có lỗi với con, con đứng lên đi", Cố Vân Chu đỡ Cố Hoàng Sí đứng dậy: "Là bố có lỗi với con..."
Cố Vân Chu cũng khóc như mưa, chỉ biết lắc đầu, rồi lại lắc đầu, muốn nói lại thôi, muốn khuyên Cố Hoàng Sí bỏ qua mọi thứ, đừng nghĩ đến việc trả thù. Dù sao, mọi thứ đều đã qua. Nếu làm thế, một là Cố Hoàng Sí sẽ chết, hai là nhà họ Cố sẽ sụp đổ. Giờ nhà họ Cố đang đứng ở đỉnh trong bao năm qua. Còn xuất hiện một Cố Thần.
Ông ta làm bố, thật sự mong muốn Cố Hoàng Sí có thể bỏ qua tất cả. Nhưng, sao ông ta có thể nói ra câu đó?
Tô Minh đứng cạnh lạnh lùng nhìn, không chút thông cảm với Cố Vân Chu. Có lẽ trong lòng ông ta yêu thương, áy náy sư tôn Cố Hoàng Sí của mình, căm hận Cố Hoàng Tấn thật đó. Nhưng, cách làm của ông ta lại không dứt khoát và công bằng.
Đúng vậy, không công bằng.
Mặc kệ ông nghĩ gì, nhưng ở cách làm việc, ông đã có lỗi với sư tôn của tôi. Cố Hoàng Tấn là con trai ông, lẽ nào Cố Hoàng Sí không phải?
Dù là lúc này, ông già đó vẫn nghĩ về tương lai của nhà họ Cố, nghĩ về cháu trai Cố Thần. Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng việc ông ta tức giận thì tức giận thật đấy, nhưng từ đầu tới cuối, lại không định giết Cố Hoàng Tấn. Đã thế, còn ra tay cứu Cố Hoàng Tấn nữa chứ.
Tuy anh có thể hiểu, nhưng lại không thấy có thiện cảm xíu nào. Suy cho cùng, ông già này càng giống như đang làm ra vẻ.
Đúng lúc này, Tô Minh chợt ra tay!
Mặc kệ thái độ của Cố Vân Chu ông như thế nào, thật lòng hay ra vẻ cũng được, đó là chuyện của ông. Còn Tô Minh tôi...
"Vèo!"
Trong khoảng khắc ấy, anh bỗng chém ra một kiếm, chỉ một kiếm đơn giản, nhưng lại hết sức trí mạng.
Trông chỉ như một luồng kiếm phong, nhưng nó lại ngưng tụ kiếm nguyên ngũ đoạn đỉnh phong! Hơn nữa, còn là kiếm nguyên Thiên Vẫn - một kiếm nguyên mang tính chất đặc biệt.
Kiếm phong ấy vừa được chém ra, đã lập tức xuất hiện một cách không chút dấu hiệu giết chết Cố Hoàng Tấn.
"Phụt!"
Trong bầu không khí tĩnh lặng, không tài nào tin nổi của mọi người, Cố Hoàng Tấn đã chết. Ông ta trực tiếp bị đâm xuyên cổ, bị giết chỉ trong vòng một chiêu, ngay cả thần hồn cũng chẳng thể thoát nổi.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, không nói nên lời, như biến thành những thằng ngớ ngẩn.
Chẳng ai đoán được Cố Vân Chu đã xuất hiện, mà Tô Minh còn dứt khoát giết chết Cố Hoàng Tấn!
Nhưng sự thật là Tô Minh vẫn làm thế.
"Cậu...", sắc mặt Cố Vân Chu trắng bệch, trợn to con ngươi đục ngầu nhìn chằm chằm Tô Minh, thoáng chốc, đầu óc như không nghĩ được gì.
"Sư tôn", Tô Minh không thèm để ý đến Cố Vân Chu, chỉ nhìn thẳng vào Cố Hoàng Sí, kính cẩn gọi một tiếng "sư tôn".
Anh chỉ muốn biết thái độ của sư tôn sẽ thế nào.
"Hay lắm!", Cố Hoàng Sí im lặng nhìn thẳng vào Tô Minh, vài giây sau bỗng cười ha ha, nước mắt lăn dài trên gương mặt, ông ta cũng không phải thằng ngu!
Bố có bênh mình như thế nào thì cách làm của người cũng sẽ chỉ nghĩ cho toàn thể, nghĩ cho nhà họ Cố, người rất lý trí. Mà đệ tử Tô Minh của mình, lại không màng tất cả, chỉ xin một lẽ công bằng, chân thành với mình.
Cái "chân thành" ấy rất khó có được.
Cố Hoàng Sí bước đến bên cạnh Tô Minh, đứng song song với anh. Cố Hoàng Tấn đã chết, vậy hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn. Dù ông ta không mạnh, nhưng cũng sẽ cùng đệ tự của mình đối mặt với cơn giận của nhà họ Cố!
"Giết, giết, U tổ, Lâm tổ, Lệ tổ, giết chết thằng oát đó cho tôi! A, a, a...", ngay sau đó, tiếng hét đau đớn, không tài nào tin nổi của Phương Mộng Vũ chợt xé toang bầu không khí tĩnh lặng.
Phương Mộng Vũ yêu Cố Hoàng Tấn nhiều lắm hả? Cũng không phải. Ít nhất hồi đó, bà ta với Cố Hoàng Sí mới là thật lòng yêu nhau. Về sau, bà ta gả cho Cố Hoàng Tấn cũng chỉ vì sự theo đuổi của ông ta khiến mình cảm động và nhà họ Phương ép quá. Nhưng dần dà, sau mấy trăm triệu năm gả cho ông ta, dù không có tình cảm, cũng nảy sinh tình cảm.
Huống chi, hai người còn có một đứa con trai cực kỳ tài giỏi như Cố Thần. Lại càng đừng nói đến việc, trong nhiều chuyện, Cố Hoàng Tấn đều nghe lời bà ta.
Giờ, Cố Hoàng Tấn cứ thế bỗng dưng chết trước mặt mình, Phương Mộng Vũ thật sự không tài nào chấp nhận nổi!
U tổ, Lâm tổ, Lệ tổ trong miệng bà ta chính là ba lão tổ của nhà họ Cố. Bọn họ đều là những lão quái vật trên 1 tỷ tuổi, từng trải qua rất nhiều thời đại và cũng là đòn sát thủ của nhà họ Cố.
Bình thường, họ đều bế quan, không hỏi việc đời giống như những lão tổ của gia tộc khác. Nhưng mấy triệu năm gần đây, họ lại đôi khi xuất hiện, đơn giản là vì Cố Thần quá tài giỏi, tài giỏi đến mức họ phải xuất hiện.
Hơn nữa, hồi đó, Cố Hoàng Sí bị Cố Hoàng Tấn tính kế, họ cũng bị gọi ra. Lúc ấy, thái độ của ba người đều giống Cố Vân Chu, hận không thể giơ tay đập chết Cố Hoàng Tấn. Cuối cùng, họ lại không làm thế, vì nhà họ Cố cần phải có người thừa kế.
Mấy năm gần đây, ba lão tổ cũng rất gai mắt Phương Mộng Vũ và Cố Hoàng Tấn. Nhưng lúc này, khi Cố Hoàng Tấn chết, họ vẫn không chút do dự xuất hiện! Và còn tràn ngập sát khí, nhằm thẳng vào Tô Minh.
Chưa nói đến việc là vì báo thù cho Cố Hoàng Tấn, dù ông ta có chết cũng chưa hết tội, nhưng vẫn còn Cố Thần. Có anh ta thì họ phải tỏ thái độ và báo thù cho Cố Hoàng Tấn.
Chương 1170: Có vẻ mấy người hơi quá đáng rồi thì phải?
"Ba Hồng Thiên à?", Tô Minh thong dong ngẩng đầu nhìn về phía ba lão tổ.
Ba người này đều rất già, cả người tràn ngập khí tức suy yếu đầy tang thương, thậm chí tử khí trên người còn nhiều hơn cả cơn giận của họ. Song, họ đều là Hồng Thiên chân chính, mà còn là Hồng Thiên tầng năm.
Cảnh giới ấy cũng không thấp, phải biết rằng, dù là đại trưởng lão ở tổng viện của học viện Kỷ Nguyên cũng không phải là Hồng Thiên tầng năm. Có lẽ Thái thượng trưởng lão và viện trưởng kỳ trước là Mạc Châm Sơn còn có thể đạt tới Hồng Thiên tầng năm, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Cả thành Kỷ Nguyên, có thể đứng ra nói mình là Hồng Thiên tầng năm, hay cao hơn nữa cũng chỉ khoảng mười người. Đây đã coi như là sức chiến đấu mạnh nhất của cả tòa thành.
Ba ông lão đó vừa xuất hiện, còn chưa ra tay, chỉ có khí tức là nhằm vào Tô Minh đã trực tiếp phong ấn không gian! Khóa chặt một mảng hư không, khiến tất cả mọi pháp nguyên và pháp tắc trong vòng trăm ngàn mét biến mất, cực kỳ khủng bố.
"Sư tôn, con đối phó được, người yên tâm, con có thể giải quyết một cách dễ dàng", Tô Minh nói với Cố Hoàng Sí đứng cạnh. Sư tôn có ý tốt, muốn đối mặt mọi thứ với mình, nhưng sự thật là đối thủ quá mạnh, nếu người ra tay, chắc chắn sẽ chẳng có ích gì, mà còn vướng tay anh.
Cố Hoàng Sí gật đầu, không có cậy mạnh. Ông ta không thể gây trở ngại cho đệ tự của mình được.
"Hoàng Sí, con đó! Chuyện cũ như mây gió, mọi thứ đều đã qua, con cần gì phải thế? Cần gì chứ? Đệ tử của con có yêu nghiệt, biến thái đến mấy cũng không thể so với Tiểu Thần được đâu! Mặc dù Tiểu Thần là con trai của Hoàng Tấn, nhưng ân oán của thế hệ trước cũng không có liên quan đến Tiểu Thần mà. Suy cho cùng, nó cũng là cháu của con. Con làm thế là đang ép mình chết trong tay nó đó!", Cố Vân Chu đứng cạnh khóc rống, vừa tức giận, áy náy, rối rắm, lại hối hận...
"Tuy Hoàng Sí chưa gặp cháu trai tên Cố Thần kia, nhưng, con nghĩ thằng bé không thể so với nhóc Tô đâu", Cố Hoàng Sí nghiêm túc nói với giọng hết sức tự tin.
"Con không thể tưởng tượng được sự khủng bố của Tiểu Thần đâu. Hoàng Sí, Tiểu Thần là tương lai của nhà họ Cố", Cố Vân Chu lau nước mắt, hít sâu một hơi, ánh mắt cũng trở nên kiên định.
Đúng vậy, vừa nghĩ tới và nhắc tới Cố Thần, ánh mắt ông ta nhìn Cố Hoàng Sí lại trở nên lạnh lùng hơn.
Cố Vân Chu cảm thấy, dù Hoàng Tấn có có lỗi với Hoàng Sí, nhưng suy cho cùng, Hoàng Sí vẫn không có chết trong tay Hoàng Tấn. Hơn nữa, giờ Hoàng Tấn đã chết, mọi thứ chỉ còn lại Hoàng Sí.
Mà thái độ của Hoàng Sí rõ ràng là không thèm quan tâm đến nhà họ Cố. Thế nên, nếu phải chọn lựa giữa Cố Thần và Hoàng Sí, thì đương nhiên ông ta sẽ chọn Cố Thần.
Cố Hoàng Sí không có cãi lại lời bố mình, mọi thứ cứ dựa vào nắm đấm để quyết định đi.
"Ông nội ơi, họ thật quá đáng, ba người cấp lão tổ lại định đối phó với một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi. Điều này mà coi được à?", Mạc Thanh Nhạn đang đứng trên không nghiến răng, hơi khó chịu nói: "Ông nội, nhà họ Cố thật là vô liêm sỉ!"
"Đúng là ỷ lớn hiếp nhỏ thật, nhưng Cố Hoàng Tấn đã chết trong tay tên nhóc kia. Giờ, nhà họ Cố nổi điên làm thế cũng là chuyện bình thường", Mạc Châm Sơn chậm rì rì nói.
"Ông nội, người có thể giúp Tô Minh không?", Mạc Thanh Nhạn hơi chần chờ, cuối cùng vẫn cầu xin.
Thực lực của ông nội mạnh hơn ba lão tổ của nhà họ Cố là cái chắc, mà còn mạnh hơn rất nhiều. Ông ấy quả thật có sức mạnh đánh lui ba người kia và cứu Tô Minh.
Mạc Châm Sơn do dự một lát, rồi vẫn gật đầu.
Sau đó, ông ấy bước ra một bước, xuất hiện trước mắt mọi người!
Mạc Châm Sơn đứng ngoài, nói thẳng: "U lão, Lâm lão, Lệ lão. Ba người đều đã hơn 1 tỷ tuổi, vậy mà lại ra tay với một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi, có vẻ hơi quá đáng thì phải?"
Ông ấy định đứng về phía Tô Minh, đầu tiên là vì cháu gái Mạc Thanh Nhạn cầu xin mình giúp cậu ta. Mặc khắc, còn là vì Tô Minh là đệ tử của Cố Hoàng Sí, mà Cố Hoàng Sí lại là đệ tử của Mạc Châm Sơn ông. Vậy Tô Minh cũng coi như là đồ tôn của ông ấy. Hơn nữa, sự dũng cảm, mạnh mẽ, trọng tình trọng nghĩa của cậu ta cũng làm ông ấy rất thích.
"Khốn kiếp!", sắc mặt Phương Mộng Vũ chợt thay đổi, hơi vặn vẹo, hận không thể chửi ầm lên. Sao lão Mạc Châm Sơn kia lại đứng ra?
Khó rồi đây.
Ánh mắt ba lão tổ của nhà họ Cố chợt lập lòe, dù họ có tự tin, cũng không cảm thấy ba người cộng lại sẽ là đối thủ của Mạc Châm Sơn.
Thoáng chốc, trường hợp lập tức trở nên căng thẳng, lạnh lẽo, yên tĩnh như chết.
"Đệ tử xin chào sư tôn!", Cố Hoàng Sí gập mình xuống gần chín mươi độ, vừa kính cẩn, vừa áy náy.
Ông ta thẹn với sự mong đợi của sư tôn, đương nhiên, còn hết sức biết ơn người. Hồi đó, tuy sư tôn không thể bảo vệ mình không bị chút tổn thương nào, khiến mình bị kẻ thù phá hủy con đường võ đạo. Nhưng người cũng đã mất rất nhiều công sức mới có thể bảo vệ được mạng sống của mình.
Hồi đó, vì bảo vệ mình mà sư tôn đã mặc kệ sự phản đối của ban lãnh đạo ở tông viện, nhất quyết không chịu thay đổi. Thế nên, đã có rất nhiều người khó chịu với sư tôn. Đó cũng là lý do tại sao sư tôn lại từ bỏ vị trí viện trưởng tổng viện của mình.
Chỉ với mặt này thôi, ông ta đã thẹn với sư tôn rồi.
Bình luận facebook