-
Chương 1156-1160
Chương 1156: Oan gia ngõ hẹp
“Anh Tô Minh! Nhiều tàu con thoi tác chiến quá!”, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng đi ra boong tàu. Tống Cẩm Phồn có chút phấn khích, bởi vì gần đến thành Kỷ Nguyên rồi, vì vậy có rất nhiều tàu con thoi tác chiến đều từ các hướng trong hư không tiến về thành Kỷ Nguyên. Không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt. Sắc mặt của Tống Cẩm Phồn đều là vẻ phấn khích và tò mò.
“Đúng là rất náo nhiệt! Thành Kỷ Nguyên không hổ danh là nền văn minh cấp sáu, còn náo nhiệt hơn thành Kiếp nhiều”, Trì Thương Tuyết cảm thán nói, đôi mắt đẹp nhìn về xa xăm. Đó là thành Kỷ Nguyên vô cùng rộng lớn, nó nằm trong hư không vô tận mà cho người ta cảm giác mãn nhãn.
Vì trụ sở của học viện Kỷ Nguyên nằm ở thành Kỷ Nguyên, vì vậy cấp bậc của nền văn minh của thành Kỷ Nguyên cũng rất cao, là nền văn minh cấp sáu. Trong nền văn minh cấp sáu cũng chia làm nhiều bậc, kể cả là thấp nhất trong nền văn minh cấp sáu thì cũng mạnh hơn nền văn minh cấp năm như thành Kiếp nhiều lần, chứ đừng nói đến học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đang ở nền văn minh cấp bốn.
“Hàng trăm năm trước, tu giả võ đạo sống ở thành Kỷ Nguyên phải lên đến 100 tỷ người”, Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói, trong giọng nói đầy vẻ hoài niệm: “Trong thành Kỷ Nguyên không chỉ có trụ sở chính của học viện Kỷ Nguyên mà còn có mấy trăm thế lực gia tộc nổi danh kế thừa hàng tỷ năm, như nhà họ Cố là một trong số đó”.
Nhắc đến nhà họ Cố thì Cố Hoàng Sí không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.
Có thể thấy những cảm xúc oán hận, phẫn nộ đều bao trùm lấy ông ấy, đặc biệt là lúc này, lúc sắp đến gần thành Kỷ Nguyên. Có thể thấy rõ cảm xúc của Cố Hoàng Sí thay đổi rõ rệt hơn, kể cả lúc này ông đã cố gắng kìm chế rồi.
Đúng lúc này…
“Chồng ơi! Có tàu con thoi tác chiến đến kìa, hình như là nhằm vào chúng ta”, Trì Thương Tuyết nhỏ giọng nói.
Quả nhiên có một tàu con thoi tác chiến vô cùng lớn, toàn thân màu tím đỏ đang chầm chậm đi tới.
Trên tàu con thoi tác chiến còn có một chữ ‘Cố’ to đùng.
“Tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố!”, Cố Hoàng Sí lên tiếng, sắc mặt lập tức lạnh lùng hẳn đi.
“Kẻ đến không có ý tốt!”, Tô Minh cười, nói.
“Đúng là vô liêm sỉ, vẫn còn dám đến sao?”, Tống Cẩm Phồn nói thẳng ra, nhìn tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố rồi hừ lạnh một tiếng. Cô cũng biết những gì mà Cố Hoàng Sí gặp phải, cô cũng vô cùng tôn kính vị sư tôn này của Tô Minh, tất nhiên cũng không có cảm tình với nhà họ Cố.
Rất nhanh, tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố dừng lại.
Con tài dừng ở phía trước mặt tàu con thoi mà đám Tô Minh đang ở trên đó.
“Ha ha! Anh Cố! Đã lâu không gặp”, một giây sau một tiếng cười sảng khoái truyền đến. Chỉ thấy trên boong tàu của tàu đó có hơn chục người. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên giọng nói khàn khàn, ăn mặc rất gọn gàng. Người này chính là Ngô Đằng. Hắn ta nhìn Cố Hoàng Sí với vẻ mặt bỡn cợt.
“Ngô Đằng?”, Cố Hoàng Sí nhìn đối phương một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là luôn có thói quen làm chó cho người”.
Lời nói này của Cố Hoàng Sí mặc dù khó nghe nhưng đúng sự thật.
Mấy trăm năm trước, lúc đó Cố Hoàng Sí còn là người đứng thứ nhất trong lứa thanh niên của thành Kỷ Nguyên, là đệ tử đầu tiên của trụ sở chính thì Ngô Đằng đi theo sau nịnh bợ, đúng theo kiểu chó săn. Mặc dù lúc đó trong lòng Ngô Đằng vô cùng oán hận và đố kỵ với Cố Hoàng Sí nhưng bề ngoài vẫn gọi Cố Hoàng Sí là bố, làm chó cũng rất nghe lời. Vì vậy lúc này Ngô Đằng ngồi trên tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố để ra ‘nghênh đón’ mình, rõ ràng là bị nhà họ Cố thu phục rồi, và đã trở thành con chó ngoan của em trai và đứa cháu ngoan của mình.
“Sao? Trở thành phế nhân rồi, như chó mất nhà rồi, lưu lạc đến nền văn minh thấp mà miệng lưỡi vẫn còn đanh thép gớm nhỉ? Vẫn mơ về thời làm cậu chủ Cố của trăm năm trước sao?”, ánh mắt của Ngô Đằng vô cùng linh hoạt cũng vô cùng độc ác. Hắn ta nhe răng cười, nói: “Phế nhân thì đáng lẽ nên ngoan ngoãn ở lại nền văn minh thấp, còn dám quay về thành Kỷ Nguyên, ai cho ông cái dũng khí đó hả?”
Trong lúc nói, Ngô Đằng đột nhiên giơ tay lên.
Hắn ta tiện tay thôi mà lập tức một viên đá giữ ảnh xuất hiện.
Đá giữ ảnh bắt đầu phóng to hình ảnh lên, trong đó là một cô gái với nhan sắc xinh đẹp.
Mặc dù đã có chút dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là khí chất vô cùng cao quý.
Có thể nhìn ra, nếu còn trẻ thì đây nhất định là một mỹ nhân.
Sắc mặt của Cố Hoàng Sí lập tức trở nên trắng bệch, còn đan xe đỏ ửng, khí tức cũng biến đổi.
Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong đá giữ ảnh đó.
Người phụ nữ đó chính là Phương Mộng Vũ.
Năm đó, đây chính là vợ chưa cưới của Cố Hoàng Sí. Hiện giờ, Phương Mộng Vũ lại là vợ của Cố Hoàng Tấn, mẹ của Cố Thần.
“Cố Hoàng Sí! Đã lâu không gặp! Chuyện xưa đã tan thành mây khói, hà tất phải nhớ lại? Ông vốn là người chết, may mắn giữ được mạng, lại quay về thành Kỷ Nguyên. Ngoài việc khiến mình lâm vào đại nạn thì không có kết quả gì đâu”, Phương Mộng Vũ nói.
Lời này là khuyên Cố Hoàng Sí đừng vào thành Kỷ Nguyên nữa.
Sau đó bà ta đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một chiếc lọ.
Lúc này có thể thấy rõ cảm xúc Cố Hoàng Sí biến đổi kịch liệt.
“Sư tôn hãy bình tĩnh!”, Tô Minh đứng ở bên cạnh Cố Hoàng Sí, vội giơ tay đỡ lấy ông ấy, cố gắng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí bình tĩnh.
“Cố Hoàng Sí! Ông biết lọ này không? Trong lọ này có một chút thần hồn của ông. Năm đó đây là tín vật ông tặng tôi. Ông nói, có chút thần hồn này ở bên cạnh tôi thì coi như ông luôn bên tôi”, giọng nói của Phương Mộng Vũ rất lạnh lùng, giống như đang kể chuyện không liên quan đến mình.
“Cố Hoàng Sí! Xin lỗi nhé! Giờ tôi phải thừa nhận, thần hồn của ông tôi đã giao Cố Hoàng Tấn rồi. Hơn nữa, tôi còn nhắc Hoàng Tấn đi tìm người đoán ra vận mệnh, hồn tự thông qua thần hồn của ông. Thậm chí còn mời cả một thầy nổi tiếng, lập một lời quyền cho ông bằng cách dùng những thông tin này của ông”, Phương Mộng Vũ lại nói.
Chương 1157: Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà
Nói đến đây…
“Phụt!”, Cố Hoàng Sí nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt toát lên vẻ run rẩy, hụt hẫng, tràn đầy vẻ oán hận, đau khổ…
Dường như ông sắp suy sụp!
Năm đó, Phương Mộng Vũ không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là người ông yêu tha thiết.
Giữa hai người có biết bao kỷ niệm đẹp, bao nhiêu sự ngọt ngào.
Kể cả sau này Phương Mộng Vũ gả cho Cố Hoàng Tấn, mặc dù Cố Hoàng Sí có chút oán hận nhưng trên thực tế ông vẫn cảm thấy mình có lỗi với bà ta. Ông oán hận người em trai của mình hơn. Lúc nào ông cũng tìm cách né tránh Phương Mộng Vũ, trong tiềm thức ông luôn muốn giữ lại chút kỷ niệm đẹp đẽ về bà ta.
Nhưng lúc này…
Ha ha…
Ha ha…
Cố Hoàng Sí không sợ mình bị trúng lời nguyền.
Ông chỉ không thể chấp nhận Phương Mộng Vũ vô tình với mình như thế.
Quá vô tình.
Quá tàn nhẫn.
Ít nhất bà ta chém đứt một phần thần hồn của mình là được rồi, hà tất phải tuyệt tình đến thế. Không ngờ lại giao cho Cố Hoàng Tấn, rồi lại hạ lời nguyền cho mình.
Quá tàn nhẫn!
Rắn độc cũng chỉ như vậy mà thôi!
“Đừng trách tôi! Dù sao thì chúng ta từng có mối duyên nợ, mặc dù bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy ghê tởm. Nhưng dù sao cũng đã từng có quá khứ, nếu tôi không độc ác với ông thì Hoàng Tấn sẽ nghi ngờ tôi. Cố Hoàng Sí! Tôi nghĩ, ông có thể hiểu được nỗi khổ của tôi, đúng không?”, Phương Mộng Vũ cười, nói.
Sau đó, bà ta lại nói: “Nói ra thì vẫn phải cảm ơn thượng đế. Nếu như không phải ông gặp nạn thì khéo tôi phải gả cho ông thật. Vậy thì làm sao tôi có thể sinh ra đứa con tài giỏi như Thần Nhi?”
Bà ta nói xong thì cảnh tượng trong đá giữ ảnh cũng kết thúc.
“A…”, Cố Hoàng Sí hét lớn một tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, khí tức toàn thân đã hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn mất kiểm soát, tiên nguyên trong cơ thể và các loại pháp nguyên cũng bắt đầu hỗn loạn.
Dường như ông sắp rơi vào trạng thái nhập ma.
“Chết tiệt!”, sắc mặt Tô Minh biến đổi, vội nắm chặt bả vai của sư tôn, không ngừng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí trấn áp được ý niệm nhập ma, giúp ông điều chỉnh lại những khí tức hỗn loạn kia.
“Ha ha! Phế vật thì vẫn là phế vật. Vậy mà đã tức phụt máu rồi?”, Ngô Đằng đứng trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến không kiêng kị mà buông lời chế giễu.
Nói thật lòng thì Ngô Đằng bị hù dọa bởi sự độc ác của Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.
Hiện giờ Phương Mộng Vũ là mẹ của Cố Thần, là vợ của Cố Hoàng Tấn, vậy mà ngang nhiên đứng ra nói những lời này thì có ổn không? Lẽ nào không sợ bị dị nghị sao?
Nhưng bà ta đã làm thế và Cố Hoàng Tấn cũng để bà ta làm vậy.
Năm đó, Cố Hoàng Sí bị chơi xỏ, cuối cùng thê thảm như chó mất nhà. Nói không oan uổng, Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ là hai người vô cùng độc ác.
“Quá độc ác!”, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng tức giận mắng. Họ hận nỗi không thể ra tay trực tiếp chém chết đám Ngô Đằng. Tiếc rằng hai cô gái này không có thực lực đó, càng không nói đến việc đối phương quá đông. Chỉ riêng một mình Ngô Đằng thì Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết đã không phải là đối thủ rồi. Mặc dù Ngô Đằng nham hiểm, gian xảo, vong ơn bội nghĩa nhưng thiên phú võ đạo cũng khá cao. Hiện giờ hắn ta đã ở cảnh giới Hồng Minh, còn là cảnh giới Hồng Minh tầng năm. Nếu không thì hắn ta không thể ở vị trí của Thất trưởng lão ở trụ sở chính.
“À phải rồi! Cố Hoàng Sí! Không phải loại vớ vẩn nào cũng có thể vào được thành Kỷ Nguyên đâu nha. Hiện giờ thành Kỷ Nguyên có thu phí vào thành đó”, Ngô Đằng nói với giọng đắc ý và bỡn cợt.
Đúng vậy! Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhận lời mời của trụ sở chính, có thể tham gia vào trận đấy.
Nhưng họ vẫn làm khó đám người Cố Hoàng Sí. Chắc chắn viện trưởng và cả đám thái thượng trưởng lão ở trụ sở chính đều biết mà giả ngơ. Dù sao đây cũng nể mặt Cố Thần nên làm khó và sỉ nhục đám Cố Hoàng Sí thôi. Vì vậy, trụ sở ở đây không ủng hộ mà cũng không ngăn cản.
“Vớ vẩn! Chỉ một lúc mà có mấy chục tàu con thoi tác chiến hạ xuống thành Kỷ Nguyên đều không phải nộp phí, dựa vào đâu mà chúng ta phải nộp? Huống hồ, kể cả nộp thì cũng không nộp cho cái loại ông!”, Trì Thương Tuyết phẫn nộ, nói.
“Ha ha… Những tàu con thoi tác chiến khác có quan hệ làm ăn với thành Kỷ Nguyên chúng tôi, đều là đối tác nên tất nhiên không cần nộp phí. Còn các người thì… Ha ha… Ở nền văn minh rác rưởi nào đến đây? Mà cũng xứng hả? Các người vào thành một lần làm ô nhiễm cả thành Kỷ Nguyên, chẳng phải chúng tôi sẽ phải dọn dẹp sạch sao? Vậy chẳng phải sẽ mất phí sao? Còn bổn tọa là Thất trưởng lão của trụ sở này, nộp phí vào thành sẽ phải nộp cho tôi”, Ngô Đằng cười vui sướng. Sỉ nhục đám Cố Hoàng Sí đúng là thích quá đi. Năm đó, hắn ta như con chó đi theo sau Cố Hoàng Sí, hiện giờ đúng là trả lại hoàn toàn rồi.
“Ông…!”, sắc mặt Trì Thương Tuyết đỏ ửng, cô ta xoay người nhìn Tô Minh, nói: “Chồng ơi…”.
Không đấu lại được thì đành tìm người đàn ông của mình vậy.
Chỉ có điều, lúc này Tô Minh không có tâm trạng và thời gian quan tâm đến chuyện này.
Anh đang tập trung trị thương và trấn áp ý niệm nhập ma và khai thông tiên nguyên hỗn loạn trong cơ thể cho Cố Hoàng Sí.
Tô Minh lúc này bận tối mắt, anh vẫn có thể phân định được việc gì quan trọng giải quyết trước.
Chương 1158: Người này tôi nhất định phải giết
“Cảm động quá đi! Chắc đây là đệ tử của phế vật Cố Hoàng Sí hả? Nghe nói, anh dựa vào chút sức lực rồi có được tư cách của đại hội Tổng Viện, cũng không tồi đâu. Nhưng anh bái Cố Hoàng Sí làm thầy thì không có tiền đồ gì đâu, chi bằng bái bổn tọa đi. Bổn tọa tùy ý dạy cho anh một vài chiêu thì cũng đảm bảo anh có thể thuận lợi vào được tổng viện, thấy sao?”, Ngô Đằng nhìn Tô Minh có chút hứng thú, hỏi.
Theo như hắn ta thấy, chỉ cần người trẻ tuổi vừa tròn 10000 tuổi này có chút đầu óc thì sẽ đồng ý, hơn nữa còn vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì đây cũng là một bước lên tiên.
Hắn ta đường đường là Thất trưởng lão của tổng viện, hắn ta muốn thu nhận đệ tử thì vô cùng dễ dàng, có biết bao yêu nghiệt đều tranh giành nhau. Hiện giờ dễ dàng và tùy ý nhận Tô Minh làm đệ tử, đúng là may mắn quá lớn của Tô Minh rồi. Để sỉ nhục và đả kích Cố Hoàng Sí thì coi như hời cho Tô Minh quá rồi.
Trên thực tế, theo như người khác thấy, đúng là như vậy. Lúc này, trong hư không xung quanh đã có rất nhiều người đến xem kịch hay.
Những tu giả võ đạo này dần như đều nhìn Tô Minh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiếc rằng Tô Minh hoàn toàn không để ý, chỉ chuyên tâm trị thương cho Cố Hoàng Sí.
“Này! Thằng nhóc! Bị điếc hay câm vậy? Không nghe rõ hay không biết nói chuyện?”, thấy Tô Minh không lên tiếng, sắc mặt của Ngô Đằng biến đổi, hừ lạnh một tiếng, nói.
Đúng lúc này…
Đột nhiên một bóng hình xuất hiện trên hư không.
Bóng hình này vừa xuất hiện thì cả khoảng hư không, bất luận là những người vây xung quanh hay những người nhà họ Cố ở trên tàu con thoi tác chiến, thậm chí cả Ngô Đằng đều ngây người ra.
Họ nhìn chằm chằm vào bóng hình đột nhiên xuất hiện này.
Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng nhìn theo.
Đối phương là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhan sắc khuynh thành, khí chất cũng cao quý.
Kể cả hai mỹ nhân như Tống Cẩm Phồn hay Trì Thương Tuyết đều phải thừa nhận, cô gái xuất hiện đột ngột này còn đẹp hơn cả mình.
“Thanh Nhạn?”, Ngô Đằng có chút kinh ngạc, không hiểu sao Thanh Nhạn lại đến đây?
Còn những người vây xung quanh đều với vẻ kinh ngạc, sau đó hô lên: “Mạc Thanh Nhạn phải không? Nữ thần số 1 của thành Kỷ Nguyên”.
“Yêu nghiệt thứ 2 của tổng viện, chỉ đứng sau Cố Thần”.
“Cô ấy chính là Mạc Thanh Nhạn mà cậu chủ Cố Thần luôn theo đuổi đúng không? Đúng là xinh đẹp quá thể”.
…
Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía Tô Minh, giọng nói vang vọng: “Cậu chủ Tô Minh! Thật không ngờ gặp lại nhanh như vậy”.
Cái gì?
Mạc Thanh Nhạn quen thằng nhóc này sao?
Làm sao có thể?
Tô Minh cũng nhìn Mạc Thanh Nhạn có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó Mạc Thanh Nhạn quay đầu lại nhìn Ngô Đằng: “Ngô trưởng lão! Từ lúc nào vào thành Kỷ Nguyên phải nộp phí vậy? Sao tôi không biết?”
“Chuyện này…”, Ngô Đằng trầm ngâm không nói.
“Nếu mất phí thì phí là bao nhiêu, để tôi trả cho”, Mạc Thanh Nhạn lại nói.
Nói xong, Mạc Thanh Nhạn lại nhìn Tô Minh, nói: “Cậu chủ Tô Minh! Không biết có thể mời cậu đến chỗ tôi uống rượu đàm đạo không?”
Lời nói vừa dứt thì không khí lập tức yên lặng khác thường.
Mạc Thanh Nhạn mời Tô Minh đến chỗ ở của cô ta? Trời ơi!
“Được! Nhưng có thể đợi mấy phút không? Tôi muốn giết một người trước”, Tô Minh cười nói, ánh mắt nhìn Ngô Đằng, tận sâu ánh mắt là sát ý.
Ý gì đây?
Hư không vốn đã hỗn tạp rồi đột nhiên lại yên tĩnh lạ thường Những tu giả võ đạo đứng trên tàu con thoi tác chiến và cả một số tu giả võ đạo trên thành Kỷ Nguyên đều nhìn Tô Minh. Họ đều trợn trừng mắt lên, chỉ cảm thấy tai mình hình như xuất hiện cảm giác?
Thậm chí hư không hỗn loạn đều ngưng động, ngay cả Mạc Thanh Nhạn cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô ta hiểu thực lực của Tô Minh hơn bất cứ ai. Hôm đó, Tô Minh thể hiện ra thực lực ở thành Ly Đỉnh là vô cùng khủng khiếp. Kể cả không bằng mình nhưng không kém hơn là bao. Huống hồ, Tô Minh còn trẻ như vậy, đúng là chấn động.
Nhưng mặc dù như vậy, đây vẫn không phải là lý do mà Tô Minh có thể lấy dũng khí đi giết Ngô Đằng.
Đó là Ngô Đằng.
Là Thất trưởng lão của tổng viện.
Là người có thực lực ở cảnh giới Hồng Minh tầng năm.
Kể cả là bản thân Mạc Thanh Nhạn thì hiện giờ cũng không phải là đối thủ của Ngô Đằng.
Trong lứa thanh niên, theo như Mạc Thanh Nhạn thấy, mặc dù không muốn thừa nhận, mặc dù vô cảm với Cố Thần nhưng có lẽ chỉ có một mình Cố Thần mới giết được Ngô Đằng thôi.
Tô Minh phẫn nộ như này đúng là mất trí rồi.
Mạc Thanh Nhạn biến hình một cái là đã đến trước mặt Tô Minh.
Cô ta làm như này là muốn bảo vệ Tô Minh.
“Cậu chủ Tô! Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn, đừng kích động”, Mạc Thanh Nhạn thấp giọng nói, nghiêm túc nói. Cô ta rất ngưỡng mộ Tô Minh, hơn nữa cô ta còn là cháu gái của Mạc Châm Sơn, từ nhỏ đã biết được tất cả những gì Cố Hoàng Sí phải chịu. Cô ta cũng biết Cố Hoàng Sí là đệ tử duy nhất của ông nội mình, còn Tô Minh là đệ tử của Cố Hoàng Sí. Vì vậy, Mạc Thanh Nhạn rất gần gũi với Tô Minh, tất nhiên muốn bảo vệ anh.
“Thanh Nhạn! Tránh ra! Có người muốn giết tôi thì tôi sẽ cho hắn cơ hội. Cô cứ yên tâm, nể mặt thầy nên tôi sẽ không lấy mạng hắn đâu”, Ngô Đằng cười nói, chỉ có điều nụ cười tàn nhẫn vô cùng.
Ngô Đằng cũng là đệ tử của Mạc Châm Sơn, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh.
Vì vậy, Ngô Đằng coi như là sư đệ của Cố Hoàng Sí, còn Tô Minh lại là đệ tử của Cố Hoàng Sí.
Có mối quan hệ này, nói ra thì hắn ta không thể giết Tô Minh được.
Tất nhiên Mạc Thanh Nhạn sẽ không tránh ra, cô ta ra hiệu cho Tô Minh mau chạy đi.
Có cô ta ngăn cản thì Ngô Đằng có hỗn xược đến mức nào thì cũng không dám làm cô ta bị thương.
Nhưng….
“Ý tốt của cô Mạc tôi xin nhận nhưng tôi vẫn phải giết người này”, Tô Minh lên trước một bước rồi đứng ra.
“Anh…”, Mạc Thanh Nhạn có chút sốt sắng, vừa định nói gì đó thì…
Chương 1159: Lúc chết cũng không biết mình chết như nào
Nhưng không kịp nữa rồi. Bởi vì Tô Minh đã bước ra.
Quá nhanh! Quá quả quyết!
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn đỏ ửng, hiện giờ cô ta muốn làm gì cũng không làm được nữa rồi.
Trước khi Tô Minh bị chém hoặc bị đánh phế thì cô ta vẫn phải cố gắng bảo vệ Tô Minh, đây là điều duy nhất cô ta có thể làm.
Mạc Thanh Nhạn theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
“Tô Minh nhanh quá!”
Tất nhiên là nhanh rồi. Lúc này Tô Minh bước ra, nhanh gấp trăm lần rồi đứng ở phía trước Ngô Đằng, theo kiểu mặt đối mặt.
“Bụp!”, một quyền đánh ra.
Điều này đã nằm trong dự liệu của Mạc Thanh Nhạn. Lúc đó, khi Tô Minh chiến đấu với Vưu Minh Nhi cũng là dùng cận chiến, dùng sức mạnh thuần túy, dùng quyền cước. Cô ta biết Tô Minh vô cùng giỏi ở phương diện này.
Nhưng vẫn không đủ.
Mặc dù hiện giờ nhìn thì Tô Minh có vẻ mạnh hơn khi còn ở thành Ly Đỉnh vào hơn ngàn năm trước.
Nhưng hơn ngàn năm có thể mạnh hơn bao nhiêu?
“Hì hì…”, lúc nhìn thấy Tô Minh bổ nhào tới, lúc Tô Minh dùng quyền cận chiến thì Ngô Đằng đều không né tránh và lùi bước mà chỉ đứng ở đó. Kể cả chạm phải kẻ ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh thì chỉ cần một tay là hắn ta có thể diệt được.
Đúng thế! Hiện giờ cảnh giới võ đạo của Tô Minh đã ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh. Đây là kết quả anh tu luyện trong hơn ngàn năm. Nếu không thì cảnh giới của anh sẽ không vượt bậc như thế.
“Ảo Diệt Chỉ!”, đứng trước quyền này của Tô Minh, Ngô Đằng nhe răng cười, điệu cười đầy vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt. Trong chớp mắt, tay phải của Ngô Đằng đập mạnh, chùm sáng màu xám bạc xuất hiện trong lòng bàn tay. Sau đó hắn ta giơ tay lên chỉ một cái.
Chỉ một cái chỉ này mà dường như nửa hư không đều bị phá tan.
Vô số hỗn loạn hư không đều bị khóa chặt, vô cùng chấn động.
“Vô liêm sỉ!”, sắc mặt Mạc Thanh Nhạn biến đổi mất kiểm soát. Cô ta vốn tưởng rằng Ngô Đằng là tiền bối thì sẽ không dùng hết sức lực, ít nhiều cũng cho Tô Minh cơ hội sống.
Dù sao thì ban nãy Ngô Đằng cũng nói, sẽ nể mặt mình và ông nội mà cho Tô Minh đường sống.
Nhưng hiện giờ… Ngô Đằng đã dùng đến Ảo Diệt Chỉ, đây không phải là dốc sức sao? Đây là 200% sức lực rồi, vậy thì làm sao Tô Minh có đường sống nữa?
Kể cả có đường sống thì ít nhất cũng bị trọng thương hoặc căn cơ võ đạo bị ảnh hưởng, từ đó sẽ thành phế nhân.
Ảo Diệt Chỉ là một trong võ kỹ trấn viện của tổng viện, vô cùng đáng sợ. Trong đó hàm chứa đạo Hủy Diệt, đạo Tấn Công, đạo Sát Phạt, vô cùng khủng khiếp.
Huống hồ, Ngô Đằng cũng tu luyện Ảo Diệt Chỉ ít nhất cũng mấy trăm triệu năm rồi? Sớm đã luyện đến Đại Thành rồi? Ảo Diệt Chỉ này là đại chiêu mà Ngô Đằng luôn ủ kỹ.
Mạc Thanh Nhạn biết được sự tàn nhẫn và hung hãn của Ngô Đằng, vậy mà không ngờ mình vẫn đánh giá thấp hắn ta.
Sắc mặt của Mạc Thanh Nhạn từ đỏ ửng biến thành trắng bệch. Hiện giờ cô ta muốn làm gì cũng muộn hết rồi, căn bản là không kịp.
Cô ta không kìm nổi mà thở dài.
Tô Minh là yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, bắt đầu từ lúc này chẳng khác nào rơi xuống vực thẳm.
Tiếc quá!
Nhưng…
Một giây sau…
“Xoẹt!”, một âm thanh chói tai như tiếng kim loại va vào nhau đột nhiên vang lên.
Âm thanh như những mũi kim bạc đâm vào tai của tất cả mọi người đứng vây xung quanh xem kịch ở trong hư không.
Tất nhiên, âm thanh đó không phải là trọng điểm.
Điều quan trọng là…
Trong lúc Ảo Diệt Chỉ và quyền của Tô Minh va vào nhau thì có thể thấy rõ, Tô Minh không nhúc nhích, quyền cước vẫn vô cùng bá đạo; còn chỉ ấn của Ảo Diệt Chỉ điên cuồng vỡ vụn, dường như có cái búa đập vào lọ thủy tinh khiến nó vỡ tan.
Không chỉ vậy, thoạt nhìn quyền cước của Tô Minh rất bình thường nhưng sau khi dễ dàng đập vỡ được Ảo Diệt Chỉ thì nó vẫn tiếp tục lao về trước không chút kiêng kị.
Quyền đó đập lên tay mà Ngô Đằng thi triển ‘Ảo Diệt Chỉ’, sau đó cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn xuất hiện. Tay đó của Ngô Đằng bị đập thành làn sương máu vỡ tan.
Không chỉ cánh tay mà trong lực mạnh đó còn khiến bả vai, ngực, thân trên, thậm chí là toàn thân đều vỡ vụn. Sau đó… Mà cũng không có sau đó nữa. Ngô Đằng đã hóa thành một làn sương máu.
Ngay cả thần hồn của hắn ta định tháo chạy nhưng cũng bị một quyền của Tô Minh tiêu diệt.
Quyền này của Tô Minh còn khủng khiếp hơn cả thần chết.
Quyền này của Tô Minh vô cùng mạnh.
Còn mạnh hơn cả gặp phải ác mộng.
Mạnh đến nỗi mà Ngô Đằng lúc chết cũng không biết mình đã chết như thế nào.
Quyền đó mạnh đến nỗi chỉ còn lại không khí yên tĩnh.
Nhìn thấy vậy mà Mạc Thanh Nhạn cũng đờ đẫn như hóa thạch.
“40000 long lực, đúng là hữu ích thật!”, Tô Minh thầm nghĩ. Lúc rời khỏi Kiếp tông là 30000 long lực, sau đó từ thành Ly Đỉnh quay về Hạp Tự tầm hơn 1000 năm. Trong 1000 năm này anh cũng không hề nhàn rỗi, anh vẫn không ngừng tu luyện và tu luyện. Vì vậy sức mạnh thuần túy tất nhiên là không ngừng nâng cao, hiện giờ đã là 40000 rồi.
Hơn nữa, hàm lượng vàng trong 40000 long lực này vô cùng cao. Bởi vì Tô Minh đã tổng hợp sức mạnh thuần túy và võ kỹ khí tu. Cũng bởi vì đám lão Trang truyền dạy nên uy lực 40000 long lực mà Tô Minh phát huy còn mạnh hơn cả thể tu có 60000 long lực nữa.
Vì vậy tất nhiên là hữu dụng rồi.
Còn 40000 long lực vốn là con số vô cùng dọa người. Kể cả là những tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh tầng bảy tầng tám dùng hết tất cả thủ đoạn, bao gồm võ kỹ khí tu có thể thể hiện ra được uy lực như này nhưng chỉ e cũng khó mà đạt được uy lực như 40000 long lực của Tô Minh.
Chương 1160: Ai buộc dây thì người đó phải cởi dây
Vì vậy Ngô Đằng có là gì?
Không là gì sất!
Vì vậy, bị giết trong một chiêu là cũng hợp lý.
Hơn nữa, đến tận bây giờ Tô Minh vẫn chưa giao đấu với tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh nên khi đối mặt với Ngô Đằng anh vẫn có chút thận trọng. Trong quyền ban nãy không chỉ có 40000 long lực mà còn kết hợp với một chút kiếm nguyên, mà còn là kiếm nguyên Ngũ Đoạn đỉnh phong. Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Nói đến kiếm nguyên thì trong hàng chục ngàn năm, ngoài sức mạnh thuần túy thì có lẽ đây là phương diện mà Tô Minh tiến bộ tốt nhất.
Lý do rất đơn giản, bản thân Tô Minh vốn có thiên phú rất mạnh về kiếm đạo. Nếu không thì kiếp trước anh sẽ không phải là kiếm đạo chứng đạo thuần túy.
Những thứ liên quan đến võ đạo trong ký ức tiền kiếp gần như đều là kiếm đạo. Vì vậy, sau khi hấp thụ hoàn toàn thì tất nhiên sẽ tiến bộ nhanh.
Còn có một lý do quan trọng nữa là có sự giúp đỡ của Ma La Kiếm và hồn Xương Kiếm.
Sau khi được cứu thì hồn Xương Kiếm đã an phận trong Ma La Kiếm.
Vốn dĩ Tô Minh cũng không hy vọng gì quá nhiều ở hồn Xương Kiếm nhưng nào ngờ, hàng trăm năm trước, hồn Xương Kiếm đột nhiên phấn khích và vui mừng truyền âm cho anh.
Sau đó Tô Minh có được niềm vui bất ngờ.
Hóa ra, hồn Xương Kiếm không phải nhàn rỗi trong cơ thể của Ma La Kiếm mà nó không ngừng nghiên cứu kiếm nguyên và kiếm vận thuộc về Ma La Kiếm trong kiếm thể Ma La Kiếm. Và cuối cùng hồn Xương Kiếm thật sự đã nghiên cứu ra một số thứ vô cùng hữu ích.
Sau khi hồn Xương Kiếm phản hồi lại những thu hoạch này cho Tô Minh thì đúng là thu hoạch lớn. Có được kiếm đạo vô cùng quý hiếm, thoắt cái đã lĩnh ngộ kiếm nguyên lên Ngũ Đoạn đỉnh phong, đúng là khủng khiếp.
“Sư tôn! Không phải người nói cảnh giới Hồng Minh rất mạnh sao? Người còn bảo con là khi đối mặt với cường giả ở cảnh giới Hồng Minh thì phải cẩn thận. Nhưng con thấy cũng đâu phải mạnh lắm”, một giây sau Tô Minh biến hình một cái là quay về tàu con thoi tác chiến, đi đến bên cạnh sư tôn Cố Hoàng Sí, nói với vẻ thất vọng.
Nói thật thì trước đó Tô Minh thật sự mong đợi cường giả ở cảnh giới Hồng Minh mạnh một chút, nhưng thật không ngờ…
Giết trong tích tắc?
Hơn nữa, lúc giao đấu anh chỉ dùng một chút sức chiến đấu chứ không phải toàn lực.
Nếu như toàn lực, nếu như dùng đến ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ thì còn đáng sợ đến mức nào?
Nhắc đến ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ thì đúng là thu hoạch trong vòng 10000 năm trở lại đây. Trước tiên Tô Minh luyện ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ đến cực độ, sau đó tiêu tốn chút thời gian và sức lực anh đã có thể dung hòa được hai kiếm pháp này.
Và hiệu quả cũng không tồi. Anh dung hòa sự hủy diệt và tấn công của ‘Thiên Vẫn Kiếm’, dung hòa với sự ảo diệu của ‘Luân Hồi’, còn cả hồn kỹ trong ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ khiến uy lực của ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ càng đáng sợ hơn.
Tất nhiên, mức độ khó khi tu luyện cũng khiến người ta khiếp sợ. Kể cả với kiếm đạo và thiên phú võ đạo của Tô Minh thì hiện giờ cũng chỉ luyện đến mức Đại Thành chứ chưa thể lên Viên Mãn được.
Ngoài ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ còn cả dung khí nữa.
Đúng vậy! Bia Huyền Diệu đã trở thành dung khí.
Còn cả thuật Sinh Mạng Lưu Phóng, các loại hồn kỹ, Thái U Hỏa, các pháp nguyên thần thông không gian đều chưa dùng đến.
Tô Minh căn bản chỉ phát huy chưa đến 1% thực lực mà đã có thể dễ dàng giết chết tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh tầng năm.
Vì vậy, cảnh giới Hồng Minh có mạnh không?
Đâu có mạnh?
“Khụ khụ…”, Cố Hoàng Sí có chút lúng túng. Tất nhiên, nhiều hơn cả là sự tự hào. Nói thật thì ban nãy khi nhìn thấy Tô Minh giết chết Ngô Đằng, Cố Hoàng Sí cũng sợ hãi. Hình như đồ đệ này của mình mạnh quá mức rồi chăng?
“Chuyện này…”, Mạc Thanh Nhạn ở bên cạnh nhìn khắp người Tô Minh, cũng không biết nên nói gì.
Mạc Thanh Nhạn cũng không biết hiện giờ mình đang trong trạng thái và cảm xúc như thế nào.
Chấn động? Ngưỡng mộ? Cạn lời? Bị đả kích.
Cô ta cảm thấy cảm xúc rất phức tạp.
Một hồi lâu, Mạc Thanh Nhạn cũng bình tĩnh lại, hỏi: “Cậu… Cậu chủ Tô! Năm đó thực lực mà anh thể hiện ra ở thành Ly Đỉnh không phải là toàn lực đúng không?”
“Tất nhiên là không rồi!”, Tô Minh cũng thấy cạn lời. Ngay cả lúc anh giết chết Ngô Đằng cũng không phải toàn lực.
Mạc Thanh Nhạn nghe thấy vậy thì như hóa đá. Lẽ nào trên thế gian này còn có yêu nghiệt khủng khiếp hơn cả Cố Thần sao?
“Cô Mạc! Bất luận thế nào thì hôm nay cũng rất cảm ơn cô!”, Tô Minh cười nói, cảm thấy rất có thiện cảm với Mạc Thanh Nhạn. Không nói những chuyện khác, chỉ nói ngay lúc sư tôn bị thành Kỷ Nguyên chế giễu mà Mạc Thanh Nhạn đã đứng ra giúp mình và sư tôn, lại còn mời mình đến nơi ở để uống trà mà không sợ dị nghị.
“Nhưng tôi đâu có giúp được gì cho anh!”, Mạc Thanh Nhạn thấp giọng nói, sau đó lại hít một hơi thật sâu, cân bằng cảm xúc, nói: “Cậu chủ Tô! Mời!”
Cô ta vẫn mời Tô Minh đi uống rượu.
“Chuyện này… Lại đợi tôi một lát!”, Tô Minh ngẫm nghĩ một xíu rồi cười khổ, nói: “Tôi vẫn phải đến nhà họ Cố một chuyến”.
“Gì cơ?”, sắc mặt Mạc Thanh Nhạn biến đổi: “Cậu chủ Tô! Anh định làm gì? Đừng có kích động thế chứ?”
Chuyện này…
Tô Minh điên rồi sao?
Kể cả Tô Minh có thể giết được Ngô Đằng nhưng cũng không thể liều như vậy được.
Hiện giờ nhà họ Cố là thế lực số một trong thành Kỷ Nguyên.
Là thế lực vô cùng mạnh, chứ đừng nói đến việc nhà họ Cố còn bám được vào Chúng Sinh các.
“Cũng không phải là kích động! Mặc dù vết thương của sư tôn đã đỡ hơn chút nhưng trong cơ thể vẫn còn chú nguyền rủa, cái này có thể khiến sư tôn bị trọng thương bất cứ lúc nào nên tôi phải giải lời nguyền này”, Tô Minh nghiêm túc nói.
Giải kiểu gì đây?
Chỉ có thể đi tìm Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ thôi.
Chú nguyền rủa này giải như thế nào thì hai người này là rõ nhất.
Muốn không làm tổn hại chút nào đến căn cơ võ đạo của sư tôn, muốn giải chú nguyền rủa một cách hoàn hảo nhất thì nhất định phải tìm Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.
“Nhưng mà…”, Mạc Thanh Nhạn thật sự sốt sắng, bởi nhà họ Cố là nơi vô cùng hiểm ác.
“Nhóc Tô! Đừng sốt ruột! Đợi sau khi đến được đại hội Tổng Viện thì tính đi!”, Cố Hoàng Sí cũng khuyên ngăn. Chỉ cần Tô Minh lấy được thành tích cao thì đến lúc đó sẽ được tổng viện coi trọng, vậy thì nhà họ Cố cũng phải nghe lời thôi.
“Không được ạ!”, Tô Minh lắc đầu, sau kỳ đại hội thì công nhận là dễ hơn nhưng ai mà biết được khi đó mình chèn ép Cố Thần và lấy được vị trí thứ nhất thì Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ có thể vì báo thù mà khởi động chú nguyền rủa đó không? Vậy thì kết cục của sư tôn sẽ thê thảm lắm.
“Anh Tô Minh! Nhiều tàu con thoi tác chiến quá!”, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng đi ra boong tàu. Tống Cẩm Phồn có chút phấn khích, bởi vì gần đến thành Kỷ Nguyên rồi, vì vậy có rất nhiều tàu con thoi tác chiến đều từ các hướng trong hư không tiến về thành Kỷ Nguyên. Không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt. Sắc mặt của Tống Cẩm Phồn đều là vẻ phấn khích và tò mò.
“Đúng là rất náo nhiệt! Thành Kỷ Nguyên không hổ danh là nền văn minh cấp sáu, còn náo nhiệt hơn thành Kiếp nhiều”, Trì Thương Tuyết cảm thán nói, đôi mắt đẹp nhìn về xa xăm. Đó là thành Kỷ Nguyên vô cùng rộng lớn, nó nằm trong hư không vô tận mà cho người ta cảm giác mãn nhãn.
Vì trụ sở của học viện Kỷ Nguyên nằm ở thành Kỷ Nguyên, vì vậy cấp bậc của nền văn minh của thành Kỷ Nguyên cũng rất cao, là nền văn minh cấp sáu. Trong nền văn minh cấp sáu cũng chia làm nhiều bậc, kể cả là thấp nhất trong nền văn minh cấp sáu thì cũng mạnh hơn nền văn minh cấp năm như thành Kiếp nhiều lần, chứ đừng nói đến học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự đang ở nền văn minh cấp bốn.
“Hàng trăm năm trước, tu giả võ đạo sống ở thành Kỷ Nguyên phải lên đến 100 tỷ người”, Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói, trong giọng nói đầy vẻ hoài niệm: “Trong thành Kỷ Nguyên không chỉ có trụ sở chính của học viện Kỷ Nguyên mà còn có mấy trăm thế lực gia tộc nổi danh kế thừa hàng tỷ năm, như nhà họ Cố là một trong số đó”.
Nhắc đến nhà họ Cố thì Cố Hoàng Sí không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.
Có thể thấy những cảm xúc oán hận, phẫn nộ đều bao trùm lấy ông ấy, đặc biệt là lúc này, lúc sắp đến gần thành Kỷ Nguyên. Có thể thấy rõ cảm xúc của Cố Hoàng Sí thay đổi rõ rệt hơn, kể cả lúc này ông đã cố gắng kìm chế rồi.
Đúng lúc này…
“Chồng ơi! Có tàu con thoi tác chiến đến kìa, hình như là nhằm vào chúng ta”, Trì Thương Tuyết nhỏ giọng nói.
Quả nhiên có một tàu con thoi tác chiến vô cùng lớn, toàn thân màu tím đỏ đang chầm chậm đi tới.
Trên tàu con thoi tác chiến còn có một chữ ‘Cố’ to đùng.
“Tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố!”, Cố Hoàng Sí lên tiếng, sắc mặt lập tức lạnh lùng hẳn đi.
“Kẻ đến không có ý tốt!”, Tô Minh cười, nói.
“Đúng là vô liêm sỉ, vẫn còn dám đến sao?”, Tống Cẩm Phồn nói thẳng ra, nhìn tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố rồi hừ lạnh một tiếng. Cô cũng biết những gì mà Cố Hoàng Sí gặp phải, cô cũng vô cùng tôn kính vị sư tôn này của Tô Minh, tất nhiên cũng không có cảm tình với nhà họ Cố.
Rất nhanh, tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố dừng lại.
Con tài dừng ở phía trước mặt tàu con thoi mà đám Tô Minh đang ở trên đó.
“Ha ha! Anh Cố! Đã lâu không gặp”, một giây sau một tiếng cười sảng khoái truyền đến. Chỉ thấy trên boong tàu của tàu đó có hơn chục người. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên giọng nói khàn khàn, ăn mặc rất gọn gàng. Người này chính là Ngô Đằng. Hắn ta nhìn Cố Hoàng Sí với vẻ mặt bỡn cợt.
“Ngô Đằng?”, Cố Hoàng Sí nhìn đối phương một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là luôn có thói quen làm chó cho người”.
Lời nói này của Cố Hoàng Sí mặc dù khó nghe nhưng đúng sự thật.
Mấy trăm năm trước, lúc đó Cố Hoàng Sí còn là người đứng thứ nhất trong lứa thanh niên của thành Kỷ Nguyên, là đệ tử đầu tiên của trụ sở chính thì Ngô Đằng đi theo sau nịnh bợ, đúng theo kiểu chó săn. Mặc dù lúc đó trong lòng Ngô Đằng vô cùng oán hận và đố kỵ với Cố Hoàng Sí nhưng bề ngoài vẫn gọi Cố Hoàng Sí là bố, làm chó cũng rất nghe lời. Vì vậy lúc này Ngô Đằng ngồi trên tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố để ra ‘nghênh đón’ mình, rõ ràng là bị nhà họ Cố thu phục rồi, và đã trở thành con chó ngoan của em trai và đứa cháu ngoan của mình.
“Sao? Trở thành phế nhân rồi, như chó mất nhà rồi, lưu lạc đến nền văn minh thấp mà miệng lưỡi vẫn còn đanh thép gớm nhỉ? Vẫn mơ về thời làm cậu chủ Cố của trăm năm trước sao?”, ánh mắt của Ngô Đằng vô cùng linh hoạt cũng vô cùng độc ác. Hắn ta nhe răng cười, nói: “Phế nhân thì đáng lẽ nên ngoan ngoãn ở lại nền văn minh thấp, còn dám quay về thành Kỷ Nguyên, ai cho ông cái dũng khí đó hả?”
Trong lúc nói, Ngô Đằng đột nhiên giơ tay lên.
Hắn ta tiện tay thôi mà lập tức một viên đá giữ ảnh xuất hiện.
Đá giữ ảnh bắt đầu phóng to hình ảnh lên, trong đó là một cô gái với nhan sắc xinh đẹp.
Mặc dù đã có chút dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là khí chất vô cùng cao quý.
Có thể nhìn ra, nếu còn trẻ thì đây nhất định là một mỹ nhân.
Sắc mặt của Cố Hoàng Sí lập tức trở nên trắng bệch, còn đan xe đỏ ửng, khí tức cũng biến đổi.
Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong đá giữ ảnh đó.
Người phụ nữ đó chính là Phương Mộng Vũ.
Năm đó, đây chính là vợ chưa cưới của Cố Hoàng Sí. Hiện giờ, Phương Mộng Vũ lại là vợ của Cố Hoàng Tấn, mẹ của Cố Thần.
“Cố Hoàng Sí! Đã lâu không gặp! Chuyện xưa đã tan thành mây khói, hà tất phải nhớ lại? Ông vốn là người chết, may mắn giữ được mạng, lại quay về thành Kỷ Nguyên. Ngoài việc khiến mình lâm vào đại nạn thì không có kết quả gì đâu”, Phương Mộng Vũ nói.
Lời này là khuyên Cố Hoàng Sí đừng vào thành Kỷ Nguyên nữa.
Sau đó bà ta đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một chiếc lọ.
Lúc này có thể thấy rõ cảm xúc Cố Hoàng Sí biến đổi kịch liệt.
“Sư tôn hãy bình tĩnh!”, Tô Minh đứng ở bên cạnh Cố Hoàng Sí, vội giơ tay đỡ lấy ông ấy, cố gắng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí bình tĩnh.
“Cố Hoàng Sí! Ông biết lọ này không? Trong lọ này có một chút thần hồn của ông. Năm đó đây là tín vật ông tặng tôi. Ông nói, có chút thần hồn này ở bên cạnh tôi thì coi như ông luôn bên tôi”, giọng nói của Phương Mộng Vũ rất lạnh lùng, giống như đang kể chuyện không liên quan đến mình.
“Cố Hoàng Sí! Xin lỗi nhé! Giờ tôi phải thừa nhận, thần hồn của ông tôi đã giao Cố Hoàng Tấn rồi. Hơn nữa, tôi còn nhắc Hoàng Tấn đi tìm người đoán ra vận mệnh, hồn tự thông qua thần hồn của ông. Thậm chí còn mời cả một thầy nổi tiếng, lập một lời quyền cho ông bằng cách dùng những thông tin này của ông”, Phương Mộng Vũ lại nói.
Chương 1157: Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà
Nói đến đây…
“Phụt!”, Cố Hoàng Sí nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt toát lên vẻ run rẩy, hụt hẫng, tràn đầy vẻ oán hận, đau khổ…
Dường như ông sắp suy sụp!
Năm đó, Phương Mộng Vũ không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là người ông yêu tha thiết.
Giữa hai người có biết bao kỷ niệm đẹp, bao nhiêu sự ngọt ngào.
Kể cả sau này Phương Mộng Vũ gả cho Cố Hoàng Tấn, mặc dù Cố Hoàng Sí có chút oán hận nhưng trên thực tế ông vẫn cảm thấy mình có lỗi với bà ta. Ông oán hận người em trai của mình hơn. Lúc nào ông cũng tìm cách né tránh Phương Mộng Vũ, trong tiềm thức ông luôn muốn giữ lại chút kỷ niệm đẹp đẽ về bà ta.
Nhưng lúc này…
Ha ha…
Ha ha…
Cố Hoàng Sí không sợ mình bị trúng lời nguyền.
Ông chỉ không thể chấp nhận Phương Mộng Vũ vô tình với mình như thế.
Quá vô tình.
Quá tàn nhẫn.
Ít nhất bà ta chém đứt một phần thần hồn của mình là được rồi, hà tất phải tuyệt tình đến thế. Không ngờ lại giao cho Cố Hoàng Tấn, rồi lại hạ lời nguyền cho mình.
Quá tàn nhẫn!
Rắn độc cũng chỉ như vậy mà thôi!
“Đừng trách tôi! Dù sao thì chúng ta từng có mối duyên nợ, mặc dù bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy ghê tởm. Nhưng dù sao cũng đã từng có quá khứ, nếu tôi không độc ác với ông thì Hoàng Tấn sẽ nghi ngờ tôi. Cố Hoàng Sí! Tôi nghĩ, ông có thể hiểu được nỗi khổ của tôi, đúng không?”, Phương Mộng Vũ cười, nói.
Sau đó, bà ta lại nói: “Nói ra thì vẫn phải cảm ơn thượng đế. Nếu như không phải ông gặp nạn thì khéo tôi phải gả cho ông thật. Vậy thì làm sao tôi có thể sinh ra đứa con tài giỏi như Thần Nhi?”
Bà ta nói xong thì cảnh tượng trong đá giữ ảnh cũng kết thúc.
“A…”, Cố Hoàng Sí hét lớn một tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, khí tức toàn thân đã hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn mất kiểm soát, tiên nguyên trong cơ thể và các loại pháp nguyên cũng bắt đầu hỗn loạn.
Dường như ông sắp rơi vào trạng thái nhập ma.
“Chết tiệt!”, sắc mặt Tô Minh biến đổi, vội nắm chặt bả vai của sư tôn, không ngừng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí trấn áp được ý niệm nhập ma, giúp ông điều chỉnh lại những khí tức hỗn loạn kia.
“Ha ha! Phế vật thì vẫn là phế vật. Vậy mà đã tức phụt máu rồi?”, Ngô Đằng đứng trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến không kiêng kị mà buông lời chế giễu.
Nói thật lòng thì Ngô Đằng bị hù dọa bởi sự độc ác của Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.
Hiện giờ Phương Mộng Vũ là mẹ của Cố Thần, là vợ của Cố Hoàng Tấn, vậy mà ngang nhiên đứng ra nói những lời này thì có ổn không? Lẽ nào không sợ bị dị nghị sao?
Nhưng bà ta đã làm thế và Cố Hoàng Tấn cũng để bà ta làm vậy.
Năm đó, Cố Hoàng Sí bị chơi xỏ, cuối cùng thê thảm như chó mất nhà. Nói không oan uổng, Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ là hai người vô cùng độc ác.
“Quá độc ác!”, Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng tức giận mắng. Họ hận nỗi không thể ra tay trực tiếp chém chết đám Ngô Đằng. Tiếc rằng hai cô gái này không có thực lực đó, càng không nói đến việc đối phương quá đông. Chỉ riêng một mình Ngô Đằng thì Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết đã không phải là đối thủ rồi. Mặc dù Ngô Đằng nham hiểm, gian xảo, vong ơn bội nghĩa nhưng thiên phú võ đạo cũng khá cao. Hiện giờ hắn ta đã ở cảnh giới Hồng Minh, còn là cảnh giới Hồng Minh tầng năm. Nếu không thì hắn ta không thể ở vị trí của Thất trưởng lão ở trụ sở chính.
“À phải rồi! Cố Hoàng Sí! Không phải loại vớ vẩn nào cũng có thể vào được thành Kỷ Nguyên đâu nha. Hiện giờ thành Kỷ Nguyên có thu phí vào thành đó”, Ngô Đằng nói với giọng đắc ý và bỡn cợt.
Đúng vậy! Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhận lời mời của trụ sở chính, có thể tham gia vào trận đấy.
Nhưng họ vẫn làm khó đám người Cố Hoàng Sí. Chắc chắn viện trưởng và cả đám thái thượng trưởng lão ở trụ sở chính đều biết mà giả ngơ. Dù sao đây cũng nể mặt Cố Thần nên làm khó và sỉ nhục đám Cố Hoàng Sí thôi. Vì vậy, trụ sở ở đây không ủng hộ mà cũng không ngăn cản.
“Vớ vẩn! Chỉ một lúc mà có mấy chục tàu con thoi tác chiến hạ xuống thành Kỷ Nguyên đều không phải nộp phí, dựa vào đâu mà chúng ta phải nộp? Huống hồ, kể cả nộp thì cũng không nộp cho cái loại ông!”, Trì Thương Tuyết phẫn nộ, nói.
“Ha ha… Những tàu con thoi tác chiến khác có quan hệ làm ăn với thành Kỷ Nguyên chúng tôi, đều là đối tác nên tất nhiên không cần nộp phí. Còn các người thì… Ha ha… Ở nền văn minh rác rưởi nào đến đây? Mà cũng xứng hả? Các người vào thành một lần làm ô nhiễm cả thành Kỷ Nguyên, chẳng phải chúng tôi sẽ phải dọn dẹp sạch sao? Vậy chẳng phải sẽ mất phí sao? Còn bổn tọa là Thất trưởng lão của trụ sở này, nộp phí vào thành sẽ phải nộp cho tôi”, Ngô Đằng cười vui sướng. Sỉ nhục đám Cố Hoàng Sí đúng là thích quá đi. Năm đó, hắn ta như con chó đi theo sau Cố Hoàng Sí, hiện giờ đúng là trả lại hoàn toàn rồi.
“Ông…!”, sắc mặt Trì Thương Tuyết đỏ ửng, cô ta xoay người nhìn Tô Minh, nói: “Chồng ơi…”.
Không đấu lại được thì đành tìm người đàn ông của mình vậy.
Chỉ có điều, lúc này Tô Minh không có tâm trạng và thời gian quan tâm đến chuyện này.
Anh đang tập trung trị thương và trấn áp ý niệm nhập ma và khai thông tiên nguyên hỗn loạn trong cơ thể cho Cố Hoàng Sí.
Tô Minh lúc này bận tối mắt, anh vẫn có thể phân định được việc gì quan trọng giải quyết trước.
Chương 1158: Người này tôi nhất định phải giết
“Cảm động quá đi! Chắc đây là đệ tử của phế vật Cố Hoàng Sí hả? Nghe nói, anh dựa vào chút sức lực rồi có được tư cách của đại hội Tổng Viện, cũng không tồi đâu. Nhưng anh bái Cố Hoàng Sí làm thầy thì không có tiền đồ gì đâu, chi bằng bái bổn tọa đi. Bổn tọa tùy ý dạy cho anh một vài chiêu thì cũng đảm bảo anh có thể thuận lợi vào được tổng viện, thấy sao?”, Ngô Đằng nhìn Tô Minh có chút hứng thú, hỏi.
Theo như hắn ta thấy, chỉ cần người trẻ tuổi vừa tròn 10000 tuổi này có chút đầu óc thì sẽ đồng ý, hơn nữa còn vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì đây cũng là một bước lên tiên.
Hắn ta đường đường là Thất trưởng lão của tổng viện, hắn ta muốn thu nhận đệ tử thì vô cùng dễ dàng, có biết bao yêu nghiệt đều tranh giành nhau. Hiện giờ dễ dàng và tùy ý nhận Tô Minh làm đệ tử, đúng là may mắn quá lớn của Tô Minh rồi. Để sỉ nhục và đả kích Cố Hoàng Sí thì coi như hời cho Tô Minh quá rồi.
Trên thực tế, theo như người khác thấy, đúng là như vậy. Lúc này, trong hư không xung quanh đã có rất nhiều người đến xem kịch hay.
Những tu giả võ đạo này dần như đều nhìn Tô Minh với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiếc rằng Tô Minh hoàn toàn không để ý, chỉ chuyên tâm trị thương cho Cố Hoàng Sí.
“Này! Thằng nhóc! Bị điếc hay câm vậy? Không nghe rõ hay không biết nói chuyện?”, thấy Tô Minh không lên tiếng, sắc mặt của Ngô Đằng biến đổi, hừ lạnh một tiếng, nói.
Đúng lúc này…
Đột nhiên một bóng hình xuất hiện trên hư không.
Bóng hình này vừa xuất hiện thì cả khoảng hư không, bất luận là những người vây xung quanh hay những người nhà họ Cố ở trên tàu con thoi tác chiến, thậm chí cả Ngô Đằng đều ngây người ra.
Họ nhìn chằm chằm vào bóng hình đột nhiên xuất hiện này.
Tống Cẩm Phồn và Trì Thương Tuyết cũng nhìn theo.
Đối phương là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhan sắc khuynh thành, khí chất cũng cao quý.
Kể cả hai mỹ nhân như Tống Cẩm Phồn hay Trì Thương Tuyết đều phải thừa nhận, cô gái xuất hiện đột ngột này còn đẹp hơn cả mình.
“Thanh Nhạn?”, Ngô Đằng có chút kinh ngạc, không hiểu sao Thanh Nhạn lại đến đây?
Còn những người vây xung quanh đều với vẻ kinh ngạc, sau đó hô lên: “Mạc Thanh Nhạn phải không? Nữ thần số 1 của thành Kỷ Nguyên”.
“Yêu nghiệt thứ 2 của tổng viện, chỉ đứng sau Cố Thần”.
“Cô ấy chính là Mạc Thanh Nhạn mà cậu chủ Cố Thần luôn theo đuổi đúng không? Đúng là xinh đẹp quá thể”.
…
Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía Tô Minh, giọng nói vang vọng: “Cậu chủ Tô Minh! Thật không ngờ gặp lại nhanh như vậy”.
Cái gì?
Mạc Thanh Nhạn quen thằng nhóc này sao?
Làm sao có thể?
Tô Minh cũng nhìn Mạc Thanh Nhạn có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu.
Sau đó Mạc Thanh Nhạn quay đầu lại nhìn Ngô Đằng: “Ngô trưởng lão! Từ lúc nào vào thành Kỷ Nguyên phải nộp phí vậy? Sao tôi không biết?”
“Chuyện này…”, Ngô Đằng trầm ngâm không nói.
“Nếu mất phí thì phí là bao nhiêu, để tôi trả cho”, Mạc Thanh Nhạn lại nói.
Nói xong, Mạc Thanh Nhạn lại nhìn Tô Minh, nói: “Cậu chủ Tô Minh! Không biết có thể mời cậu đến chỗ tôi uống rượu đàm đạo không?”
Lời nói vừa dứt thì không khí lập tức yên lặng khác thường.
Mạc Thanh Nhạn mời Tô Minh đến chỗ ở của cô ta? Trời ơi!
“Được! Nhưng có thể đợi mấy phút không? Tôi muốn giết một người trước”, Tô Minh cười nói, ánh mắt nhìn Ngô Đằng, tận sâu ánh mắt là sát ý.
Ý gì đây?
Hư không vốn đã hỗn tạp rồi đột nhiên lại yên tĩnh lạ thường Những tu giả võ đạo đứng trên tàu con thoi tác chiến và cả một số tu giả võ đạo trên thành Kỷ Nguyên đều nhìn Tô Minh. Họ đều trợn trừng mắt lên, chỉ cảm thấy tai mình hình như xuất hiện cảm giác?
Thậm chí hư không hỗn loạn đều ngưng động, ngay cả Mạc Thanh Nhạn cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô ta hiểu thực lực của Tô Minh hơn bất cứ ai. Hôm đó, Tô Minh thể hiện ra thực lực ở thành Ly Đỉnh là vô cùng khủng khiếp. Kể cả không bằng mình nhưng không kém hơn là bao. Huống hồ, Tô Minh còn trẻ như vậy, đúng là chấn động.
Nhưng mặc dù như vậy, đây vẫn không phải là lý do mà Tô Minh có thể lấy dũng khí đi giết Ngô Đằng.
Đó là Ngô Đằng.
Là Thất trưởng lão của tổng viện.
Là người có thực lực ở cảnh giới Hồng Minh tầng năm.
Kể cả là bản thân Mạc Thanh Nhạn thì hiện giờ cũng không phải là đối thủ của Ngô Đằng.
Trong lứa thanh niên, theo như Mạc Thanh Nhạn thấy, mặc dù không muốn thừa nhận, mặc dù vô cảm với Cố Thần nhưng có lẽ chỉ có một mình Cố Thần mới giết được Ngô Đằng thôi.
Tô Minh phẫn nộ như này đúng là mất trí rồi.
Mạc Thanh Nhạn biến hình một cái là đã đến trước mặt Tô Minh.
Cô ta làm như này là muốn bảo vệ Tô Minh.
“Cậu chủ Tô! Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn, đừng kích động”, Mạc Thanh Nhạn thấp giọng nói, nghiêm túc nói. Cô ta rất ngưỡng mộ Tô Minh, hơn nữa cô ta còn là cháu gái của Mạc Châm Sơn, từ nhỏ đã biết được tất cả những gì Cố Hoàng Sí phải chịu. Cô ta cũng biết Cố Hoàng Sí là đệ tử duy nhất của ông nội mình, còn Tô Minh là đệ tử của Cố Hoàng Sí. Vì vậy, Mạc Thanh Nhạn rất gần gũi với Tô Minh, tất nhiên muốn bảo vệ anh.
“Thanh Nhạn! Tránh ra! Có người muốn giết tôi thì tôi sẽ cho hắn cơ hội. Cô cứ yên tâm, nể mặt thầy nên tôi sẽ không lấy mạng hắn đâu”, Ngô Đằng cười nói, chỉ có điều nụ cười tàn nhẫn vô cùng.
Ngô Đằng cũng là đệ tử của Mạc Châm Sơn, mặc dù chỉ là đệ tử ký danh.
Vì vậy, Ngô Đằng coi như là sư đệ của Cố Hoàng Sí, còn Tô Minh lại là đệ tử của Cố Hoàng Sí.
Có mối quan hệ này, nói ra thì hắn ta không thể giết Tô Minh được.
Tất nhiên Mạc Thanh Nhạn sẽ không tránh ra, cô ta ra hiệu cho Tô Minh mau chạy đi.
Có cô ta ngăn cản thì Ngô Đằng có hỗn xược đến mức nào thì cũng không dám làm cô ta bị thương.
Nhưng….
“Ý tốt của cô Mạc tôi xin nhận nhưng tôi vẫn phải giết người này”, Tô Minh lên trước một bước rồi đứng ra.
“Anh…”, Mạc Thanh Nhạn có chút sốt sắng, vừa định nói gì đó thì…
Chương 1159: Lúc chết cũng không biết mình chết như nào
Nhưng không kịp nữa rồi. Bởi vì Tô Minh đã bước ra.
Quá nhanh! Quá quả quyết!
Sắc mặt Mạc Thanh Nhạn đỏ ửng, hiện giờ cô ta muốn làm gì cũng không làm được nữa rồi.
Trước khi Tô Minh bị chém hoặc bị đánh phế thì cô ta vẫn phải cố gắng bảo vệ Tô Minh, đây là điều duy nhất cô ta có thể làm.
Mạc Thanh Nhạn theo bản năng nhìn về phía Tô Minh.
“Tô Minh nhanh quá!”
Tất nhiên là nhanh rồi. Lúc này Tô Minh bước ra, nhanh gấp trăm lần rồi đứng ở phía trước Ngô Đằng, theo kiểu mặt đối mặt.
“Bụp!”, một quyền đánh ra.
Điều này đã nằm trong dự liệu của Mạc Thanh Nhạn. Lúc đó, khi Tô Minh chiến đấu với Vưu Minh Nhi cũng là dùng cận chiến, dùng sức mạnh thuần túy, dùng quyền cước. Cô ta biết Tô Minh vô cùng giỏi ở phương diện này.
Nhưng vẫn không đủ.
Mặc dù hiện giờ nhìn thì Tô Minh có vẻ mạnh hơn khi còn ở thành Ly Đỉnh vào hơn ngàn năm trước.
Nhưng hơn ngàn năm có thể mạnh hơn bao nhiêu?
“Hì hì…”, lúc nhìn thấy Tô Minh bổ nhào tới, lúc Tô Minh dùng quyền cận chiến thì Ngô Đằng đều không né tránh và lùi bước mà chỉ đứng ở đó. Kể cả chạm phải kẻ ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh thì chỉ cần một tay là hắn ta có thể diệt được.
Đúng thế! Hiện giờ cảnh giới võ đạo của Tô Minh đã ở cảnh giới bán bộ Hồng Minh. Đây là kết quả anh tu luyện trong hơn ngàn năm. Nếu không thì cảnh giới của anh sẽ không vượt bậc như thế.
“Ảo Diệt Chỉ!”, đứng trước quyền này của Tô Minh, Ngô Đằng nhe răng cười, điệu cười đầy vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt. Trong chớp mắt, tay phải của Ngô Đằng đập mạnh, chùm sáng màu xám bạc xuất hiện trong lòng bàn tay. Sau đó hắn ta giơ tay lên chỉ một cái.
Chỉ một cái chỉ này mà dường như nửa hư không đều bị phá tan.
Vô số hỗn loạn hư không đều bị khóa chặt, vô cùng chấn động.
“Vô liêm sỉ!”, sắc mặt Mạc Thanh Nhạn biến đổi mất kiểm soát. Cô ta vốn tưởng rằng Ngô Đằng là tiền bối thì sẽ không dùng hết sức lực, ít nhiều cũng cho Tô Minh cơ hội sống.
Dù sao thì ban nãy Ngô Đằng cũng nói, sẽ nể mặt mình và ông nội mà cho Tô Minh đường sống.
Nhưng hiện giờ… Ngô Đằng đã dùng đến Ảo Diệt Chỉ, đây không phải là dốc sức sao? Đây là 200% sức lực rồi, vậy thì làm sao Tô Minh có đường sống nữa?
Kể cả có đường sống thì ít nhất cũng bị trọng thương hoặc căn cơ võ đạo bị ảnh hưởng, từ đó sẽ thành phế nhân.
Ảo Diệt Chỉ là một trong võ kỹ trấn viện của tổng viện, vô cùng đáng sợ. Trong đó hàm chứa đạo Hủy Diệt, đạo Tấn Công, đạo Sát Phạt, vô cùng khủng khiếp.
Huống hồ, Ngô Đằng cũng tu luyện Ảo Diệt Chỉ ít nhất cũng mấy trăm triệu năm rồi? Sớm đã luyện đến Đại Thành rồi? Ảo Diệt Chỉ này là đại chiêu mà Ngô Đằng luôn ủ kỹ.
Mạc Thanh Nhạn biết được sự tàn nhẫn và hung hãn của Ngô Đằng, vậy mà không ngờ mình vẫn đánh giá thấp hắn ta.
Sắc mặt của Mạc Thanh Nhạn từ đỏ ửng biến thành trắng bệch. Hiện giờ cô ta muốn làm gì cũng muộn hết rồi, căn bản là không kịp.
Cô ta không kìm nổi mà thở dài.
Tô Minh là yêu nghiệt tuyệt thế như vậy, bắt đầu từ lúc này chẳng khác nào rơi xuống vực thẳm.
Tiếc quá!
Nhưng…
Một giây sau…
“Xoẹt!”, một âm thanh chói tai như tiếng kim loại va vào nhau đột nhiên vang lên.
Âm thanh như những mũi kim bạc đâm vào tai của tất cả mọi người đứng vây xung quanh xem kịch ở trong hư không.
Tất nhiên, âm thanh đó không phải là trọng điểm.
Điều quan trọng là…
Trong lúc Ảo Diệt Chỉ và quyền của Tô Minh va vào nhau thì có thể thấy rõ, Tô Minh không nhúc nhích, quyền cước vẫn vô cùng bá đạo; còn chỉ ấn của Ảo Diệt Chỉ điên cuồng vỡ vụn, dường như có cái búa đập vào lọ thủy tinh khiến nó vỡ tan.
Không chỉ vậy, thoạt nhìn quyền cước của Tô Minh rất bình thường nhưng sau khi dễ dàng đập vỡ được Ảo Diệt Chỉ thì nó vẫn tiếp tục lao về trước không chút kiêng kị.
Quyền đó đập lên tay mà Ngô Đằng thi triển ‘Ảo Diệt Chỉ’, sau đó cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn xuất hiện. Tay đó của Ngô Đằng bị đập thành làn sương máu vỡ tan.
Không chỉ cánh tay mà trong lực mạnh đó còn khiến bả vai, ngực, thân trên, thậm chí là toàn thân đều vỡ vụn. Sau đó… Mà cũng không có sau đó nữa. Ngô Đằng đã hóa thành một làn sương máu.
Ngay cả thần hồn của hắn ta định tháo chạy nhưng cũng bị một quyền của Tô Minh tiêu diệt.
Quyền này của Tô Minh còn khủng khiếp hơn cả thần chết.
Quyền này của Tô Minh vô cùng mạnh.
Còn mạnh hơn cả gặp phải ác mộng.
Mạnh đến nỗi mà Ngô Đằng lúc chết cũng không biết mình đã chết như thế nào.
Quyền đó mạnh đến nỗi chỉ còn lại không khí yên tĩnh.
Nhìn thấy vậy mà Mạc Thanh Nhạn cũng đờ đẫn như hóa thạch.
“40000 long lực, đúng là hữu ích thật!”, Tô Minh thầm nghĩ. Lúc rời khỏi Kiếp tông là 30000 long lực, sau đó từ thành Ly Đỉnh quay về Hạp Tự tầm hơn 1000 năm. Trong 1000 năm này anh cũng không hề nhàn rỗi, anh vẫn không ngừng tu luyện và tu luyện. Vì vậy sức mạnh thuần túy tất nhiên là không ngừng nâng cao, hiện giờ đã là 40000 rồi.
Hơn nữa, hàm lượng vàng trong 40000 long lực này vô cùng cao. Bởi vì Tô Minh đã tổng hợp sức mạnh thuần túy và võ kỹ khí tu. Cũng bởi vì đám lão Trang truyền dạy nên uy lực 40000 long lực mà Tô Minh phát huy còn mạnh hơn cả thể tu có 60000 long lực nữa.
Vì vậy tất nhiên là hữu dụng rồi.
Còn 40000 long lực vốn là con số vô cùng dọa người. Kể cả là những tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh tầng bảy tầng tám dùng hết tất cả thủ đoạn, bao gồm võ kỹ khí tu có thể thể hiện ra được uy lực như này nhưng chỉ e cũng khó mà đạt được uy lực như 40000 long lực của Tô Minh.
Chương 1160: Ai buộc dây thì người đó phải cởi dây
Vì vậy Ngô Đằng có là gì?
Không là gì sất!
Vì vậy, bị giết trong một chiêu là cũng hợp lý.
Hơn nữa, đến tận bây giờ Tô Minh vẫn chưa giao đấu với tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh nên khi đối mặt với Ngô Đằng anh vẫn có chút thận trọng. Trong quyền ban nãy không chỉ có 40000 long lực mà còn kết hợp với một chút kiếm nguyên, mà còn là kiếm nguyên Ngũ Đoạn đỉnh phong. Đúng là giết gà dùng dao mổ trâu.
Nói đến kiếm nguyên thì trong hàng chục ngàn năm, ngoài sức mạnh thuần túy thì có lẽ đây là phương diện mà Tô Minh tiến bộ tốt nhất.
Lý do rất đơn giản, bản thân Tô Minh vốn có thiên phú rất mạnh về kiếm đạo. Nếu không thì kiếp trước anh sẽ không phải là kiếm đạo chứng đạo thuần túy.
Những thứ liên quan đến võ đạo trong ký ức tiền kiếp gần như đều là kiếm đạo. Vì vậy, sau khi hấp thụ hoàn toàn thì tất nhiên sẽ tiến bộ nhanh.
Còn có một lý do quan trọng nữa là có sự giúp đỡ của Ma La Kiếm và hồn Xương Kiếm.
Sau khi được cứu thì hồn Xương Kiếm đã an phận trong Ma La Kiếm.
Vốn dĩ Tô Minh cũng không hy vọng gì quá nhiều ở hồn Xương Kiếm nhưng nào ngờ, hàng trăm năm trước, hồn Xương Kiếm đột nhiên phấn khích và vui mừng truyền âm cho anh.
Sau đó Tô Minh có được niềm vui bất ngờ.
Hóa ra, hồn Xương Kiếm không phải nhàn rỗi trong cơ thể của Ma La Kiếm mà nó không ngừng nghiên cứu kiếm nguyên và kiếm vận thuộc về Ma La Kiếm trong kiếm thể Ma La Kiếm. Và cuối cùng hồn Xương Kiếm thật sự đã nghiên cứu ra một số thứ vô cùng hữu ích.
Sau khi hồn Xương Kiếm phản hồi lại những thu hoạch này cho Tô Minh thì đúng là thu hoạch lớn. Có được kiếm đạo vô cùng quý hiếm, thoắt cái đã lĩnh ngộ kiếm nguyên lên Ngũ Đoạn đỉnh phong, đúng là khủng khiếp.
“Sư tôn! Không phải người nói cảnh giới Hồng Minh rất mạnh sao? Người còn bảo con là khi đối mặt với cường giả ở cảnh giới Hồng Minh thì phải cẩn thận. Nhưng con thấy cũng đâu phải mạnh lắm”, một giây sau Tô Minh biến hình một cái là quay về tàu con thoi tác chiến, đi đến bên cạnh sư tôn Cố Hoàng Sí, nói với vẻ thất vọng.
Nói thật thì trước đó Tô Minh thật sự mong đợi cường giả ở cảnh giới Hồng Minh mạnh một chút, nhưng thật không ngờ…
Giết trong tích tắc?
Hơn nữa, lúc giao đấu anh chỉ dùng một chút sức chiến đấu chứ không phải toàn lực.
Nếu như toàn lực, nếu như dùng đến ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ thì còn đáng sợ đến mức nào?
Nhắc đến ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ thì đúng là thu hoạch trong vòng 10000 năm trở lại đây. Trước tiên Tô Minh luyện ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ đến cực độ, sau đó tiêu tốn chút thời gian và sức lực anh đã có thể dung hòa được hai kiếm pháp này.
Và hiệu quả cũng không tồi. Anh dung hòa sự hủy diệt và tấn công của ‘Thiên Vẫn Kiếm’, dung hòa với sự ảo diệu của ‘Luân Hồi’, còn cả hồn kỹ trong ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ khiến uy lực của ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ càng đáng sợ hơn.
Tất nhiên, mức độ khó khi tu luyện cũng khiến người ta khiếp sợ. Kể cả với kiếm đạo và thiên phú võ đạo của Tô Minh thì hiện giờ cũng chỉ luyện đến mức Đại Thành chứ chưa thể lên Viên Mãn được.
Ngoài ‘Luân Hồi Thiên Vẫn Kiếm’ còn cả dung khí nữa.
Đúng vậy! Bia Huyền Diệu đã trở thành dung khí.
Còn cả thuật Sinh Mạng Lưu Phóng, các loại hồn kỹ, Thái U Hỏa, các pháp nguyên thần thông không gian đều chưa dùng đến.
Tô Minh căn bản chỉ phát huy chưa đến 1% thực lực mà đã có thể dễ dàng giết chết tu giả võ đạo ở cảnh giới Hồng Minh tầng năm.
Vì vậy, cảnh giới Hồng Minh có mạnh không?
Đâu có mạnh?
“Khụ khụ…”, Cố Hoàng Sí có chút lúng túng. Tất nhiên, nhiều hơn cả là sự tự hào. Nói thật thì ban nãy khi nhìn thấy Tô Minh giết chết Ngô Đằng, Cố Hoàng Sí cũng sợ hãi. Hình như đồ đệ này của mình mạnh quá mức rồi chăng?
“Chuyện này…”, Mạc Thanh Nhạn ở bên cạnh nhìn khắp người Tô Minh, cũng không biết nên nói gì.
Mạc Thanh Nhạn cũng không biết hiện giờ mình đang trong trạng thái và cảm xúc như thế nào.
Chấn động? Ngưỡng mộ? Cạn lời? Bị đả kích.
Cô ta cảm thấy cảm xúc rất phức tạp.
Một hồi lâu, Mạc Thanh Nhạn cũng bình tĩnh lại, hỏi: “Cậu… Cậu chủ Tô! Năm đó thực lực mà anh thể hiện ra ở thành Ly Đỉnh không phải là toàn lực đúng không?”
“Tất nhiên là không rồi!”, Tô Minh cũng thấy cạn lời. Ngay cả lúc anh giết chết Ngô Đằng cũng không phải toàn lực.
Mạc Thanh Nhạn nghe thấy vậy thì như hóa đá. Lẽ nào trên thế gian này còn có yêu nghiệt khủng khiếp hơn cả Cố Thần sao?
“Cô Mạc! Bất luận thế nào thì hôm nay cũng rất cảm ơn cô!”, Tô Minh cười nói, cảm thấy rất có thiện cảm với Mạc Thanh Nhạn. Không nói những chuyện khác, chỉ nói ngay lúc sư tôn bị thành Kỷ Nguyên chế giễu mà Mạc Thanh Nhạn đã đứng ra giúp mình và sư tôn, lại còn mời mình đến nơi ở để uống trà mà không sợ dị nghị.
“Nhưng tôi đâu có giúp được gì cho anh!”, Mạc Thanh Nhạn thấp giọng nói, sau đó lại hít một hơi thật sâu, cân bằng cảm xúc, nói: “Cậu chủ Tô! Mời!”
Cô ta vẫn mời Tô Minh đi uống rượu.
“Chuyện này… Lại đợi tôi một lát!”, Tô Minh ngẫm nghĩ một xíu rồi cười khổ, nói: “Tôi vẫn phải đến nhà họ Cố một chuyến”.
“Gì cơ?”, sắc mặt Mạc Thanh Nhạn biến đổi: “Cậu chủ Tô! Anh định làm gì? Đừng có kích động thế chứ?”
Chuyện này…
Tô Minh điên rồi sao?
Kể cả Tô Minh có thể giết được Ngô Đằng nhưng cũng không thể liều như vậy được.
Hiện giờ nhà họ Cố là thế lực số một trong thành Kỷ Nguyên.
Là thế lực vô cùng mạnh, chứ đừng nói đến việc nhà họ Cố còn bám được vào Chúng Sinh các.
“Cũng không phải là kích động! Mặc dù vết thương của sư tôn đã đỡ hơn chút nhưng trong cơ thể vẫn còn chú nguyền rủa, cái này có thể khiến sư tôn bị trọng thương bất cứ lúc nào nên tôi phải giải lời nguyền này”, Tô Minh nghiêm túc nói.
Giải kiểu gì đây?
Chỉ có thể đi tìm Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ thôi.
Chú nguyền rủa này giải như thế nào thì hai người này là rõ nhất.
Muốn không làm tổn hại chút nào đến căn cơ võ đạo của sư tôn, muốn giải chú nguyền rủa một cách hoàn hảo nhất thì nhất định phải tìm Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.
“Nhưng mà…”, Mạc Thanh Nhạn thật sự sốt sắng, bởi nhà họ Cố là nơi vô cùng hiểm ác.
“Nhóc Tô! Đừng sốt ruột! Đợi sau khi đến được đại hội Tổng Viện thì tính đi!”, Cố Hoàng Sí cũng khuyên ngăn. Chỉ cần Tô Minh lấy được thành tích cao thì đến lúc đó sẽ được tổng viện coi trọng, vậy thì nhà họ Cố cũng phải nghe lời thôi.
“Không được ạ!”, Tô Minh lắc đầu, sau kỳ đại hội thì công nhận là dễ hơn nhưng ai mà biết được khi đó mình chèn ép Cố Thần và lấy được vị trí thứ nhất thì Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ có thể vì báo thù mà khởi động chú nguyền rủa đó không? Vậy thì kết cục của sư tôn sẽ thê thảm lắm.
Bình luận facebook