• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cường Giả Tông Sư (2 Viewers)

  • Chương 1151-1155

Chương 1151: Dẫn Trì Thương Tuyết theo cùng

"Anh không có gạt em, nếu như em không tin thì có thể đi theo anh mà", Tô Minh bất đắc dĩ nói.

Anh có thể cảm nhận được, Trì Thương Tuyết thiếu cảm giác an toàn, trong lòng anh thật sự dành cho cô ta một chút thương tiếc, cô nhóc này thích náo loạn, thích bắt nạt người khác, tính cách ngang bướng, nhưng tất cả những điều đó đều do cô ta cố ý ngụy trang ở mặt ngoài để cố tỏ ra rằng mình rất mạnh mẽ.

Cô ta sợ hãi người khác sẽ làm tổn thương mình, cho nên mới bắt nạt, trêu ghẹo, làm tổn thương người khác trước, đây là biểu hiện của việc cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Mà loại tính cách này cũng do hoàn cảnh trưởng thành của cô ta tạo nên, vì thuở nhỏ không có mẹ nên cô ta bị khuyết thiếu tình thương của mẹ.

Hơn nữa bố cô ta, Trì Chân Phong, tuy rằng cũng yêu thương cô ta hết mực nhưng lại đem hết sức lực đặt ở việc phát triển tông môn.

Cũng khó trách Trì Thương Tuyết lại đau lòng vì cái chết của Tiểu Cửu đến vậy, từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có mỗi mình Tiểu Cửu luôn ở bên cạnh cô ta, cùng cô ta trưởng thành.

"Vậy... anh đưa em đi cùng nhé", ngay sau đó, Trì Thương Tuyết bỗng nhiên vùng vẫy, thoát khỏi bàn tay mà Tô Minh đang nắm lấy tay cô ta, nhưng sau khi đã buông tay ra rồi, cả người cô ta lại càng tiến gần về phía Tô Minh, thậm chí còn bám chặt lấy anh, hơn nữa, cô ta còn dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Tô Minh, cô ta dường như đang sợ Tô Minh sẽ bỏ trốn: "Em... em... lời của một cô gái như em nếu đã nói ra thì nhất định sẽ không nuốt lời, nếu em bị anh đánh bại thì em... em sẽ làm vợ của anh".

Tuy rằng Trì Thương Tuyết không cố ý lớn tiếng nhưng anh vẫn nghe rõ được sự ngượng ngùng và hồi hộp ẩn chứa trong giọng nói của cô ta.

Điều kì lạ ở đây là khí chất trên người Trì Thương Tuyết bỗng nhiên trở nên yếu đuối, hơn nữa còn không phải là do cô ta giả vờ.

Tô Minh nào biết rằng, lúc trước, khi còn ở thành Ly Đỉnh, trong lúc cô ta vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất lực, vô cùng phẫn nộ, anh giống như thần tiên hạ phàm, vô cùng bao che khuyết điểm, cứu lấy cô ta.

Trong khoảnh khắc đó, cô ta đã rơi vào tay anh rồi.

Có đôi khi, rơi vào lưới tình rất đơn giản.

Đương nhiên, Tô Minh cũng thật sự xuất sắc, không ai sánh bằng, gần mười nghìn năm trước, anh đã dùng thiên phú võ đạo xuất sắc và thực lực tối thượng mà để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta, nhưng lần cá cược này đã thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ trong tiềm thức.

"Đi, anh đưa em về cùng", Tô Minh nâng tay lên, xoa đầu Trì Thương Tuyết, nếu không bàn đến những thứ khác thì chỉ riêng khuôn mặt của cô nhóc này cũng đã là tuyệt đẹp, hơn nữa lão Trang đã đích thân khẩn cầu anh, anh không thể từ chối được, về phần tình cảm của anh đối với cô ta, anh cũng có thể từ từ bồi dưỡng.

"Cảm ơn anh, Tô Minh, không... là cảm ơn anh, chồng... chồng... chồng của em", dường như Trì Thương Tuyết đã cố gắng lấy hết dũng khí để nói ra chữ "chồng", nói xong cô ta giống như mất hết sức lực toàn thân, nếu không vịn lấy cánh tay của Tô Minh thì cô ta đã ngã xuống rồi.

Cô ta rất thẹn thùng.

"Tuyết Nhi, em...", Tô Minh có chút kinh ngạc, sau đó là sự im lặng, càng thêm thương tiếc cô ta, anh biết, sở dĩ Trì Thương Tuyết cố nén sự ngại ngùng để gọi anh là chồng là vì muốn làm cho anh vui vẻ hơn, vẫn là câu nhận xét cũ, cô nhóc này không hề có cảm giác an toàn.

"Tuyết Nhi, em thực sự rất ưu tú, ở bên cạnh một người ưu tú giống như anh, sẽ càng mạnh hơn nữa, chúng ta cũng phối hợp ăn ý với nhau, cho nên...", Tô Minh vừa nói xong thì bỗng nhiên ngừng lại, ôm chầm lấy Trì Thương Tuyết, mặt đối mặt với cô ta, tay anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của Trì Thương Tuyết lên, làm cho Trì Thương Tuyết phải ngẩng đầu, Tô Minh quan sát thật kỹ đôi mắt xinh đẹp của cô ta, nói một cách chân thành: "Do vậy, Tuyết Nhi, em không cần phải hèn mọn như vậy! Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, đã khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo rồi!"

Thân thể mềm mại của Trì Thương Tuyết run rẩy.

Sau đó, nước mắt của cô ta chảy ròng ròng.

Trái tim cô ta đã bị anh làm tan chảy.

Đúng vậy.

Cô ta có chút tự ti.

Đó là do sự mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn ở sâu trong lòng cô ta tạo nên.

Mà Tô Minh lại xuất chúng như vậy...

Không ngờ...

Tô Minh đã nhận ra điều này ngay lập tức.

Anh thật sự rất tỉ mỉ.

Mà câu nói "em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo" của Tô Minh giống như một dòng điện, đánh trực tiếp vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô ta.

"Hu hu hu...", Trì Thương Tuyết không còn biện pháp nào khống chế được bản thân nữa, cô ta lập tức sà vào lòng Tô Minh, khóc nấc lên.

Những chuyện tủi thân của cô ta từ nhỏ cho đến lớn.

Đau lòng vì cái chết của Tiểu Cửu.

Những năm tháng qua, cô ta tủi thân vì bị Vưu Thanh Nhi bắt nạt, châm biếm, áp đảo.

Tất cả mọi chuyện vỡ òa ngay tại phút giây này, cuồn cuộn trào dâng như nước lũ.

Làm ướt cả quần áo của Tô Minh.

Tô Minh âu yếm ôm lấy thân thể mềm mại của Trì Thương Tuyết vào lòng, bế cô ta lên, sau đó thay đổi hướng đi, không đi về thành Kiếp nữa, mà đi về hướng học viện Kỷ Nguyên ở hư không Thương Mang.

Trên con đường tới hư không, còn có Mạc Thanh Nhạn.

Mạc Thanh Nhạn chỉ đi một mình, tốc độ cô ấy rất nhanh, khoảng cách giữa mỗi bước chân rất xa.

Cô ấy di chuyển trong hư không, có chút lơ đễnh, đúng vậy, cô ấy đang nghĩ đến một việc, chính xác là đang nghĩ đến Tô Minh.

Anh chưa được mười nghìn tuổi mà đã có thể dùng một nắm đấm, đấm nát một cái dung khí dễ như trở bàn tay, có thể dễ dàng đánh bại một tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ chín đỉnh phong như Vưu Minh Nhi. Anh thật sự đã để lại ấn tượng mạnh trong lòng cô ấy.

"Anh ấy có thiên phú võ đạo đến vậy, nếu chỉ bàn riêng thiên phú thôi thì cũng có thể sánh ngang với Cố Thần rồi ư? Lúc trước, sao mình lại quên mời anh ấy gia nhập tổng viện học viện Kỷ Nguyên nhỉ", Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng không sao, nếu cô ấy muốn tìm một người giống như Tô Minh, chưa tới mười nghìn tuổi đã có được thực lực như vậy, tuy rằng rất khó khăn nhưng cô ấy vẫn có thể tìm được.

Tất nhiên là phải đợi đại hội Tổng Viện kết thúc đã.

Lần đại hội Tổng Viện này có chỗ đặc biệt hơn những lần trước.

Nói sao nhỉ?

Xem như đó là một loại triển lãm kiếm.

Một thanh kiếm được rèn luyện cả tỷ năm, một khi rút ra khỏi vỏ liền khiến thiên hạ biết đó là một thanh kiếm sáng.

Mà thanh kiếm này chính là Cố Thần.

Lại bàn tiếp về con người của Cố Thần, anh ta có thiên phú rất cao, võ đạo tiến bộ thần tốc qua từng ngày, có thể coi anh ta là thần thoại, được xưng là ánh sáng của học viện Kỷ Nguyên, là thiên tài thượng đẳng trong lịch sử của tổng viện học viện Kỷ Nguyên, anh ta được tất cả mọi người công nhận, rất nổi tiếng nhưng trừ lần anh ta xuất hiện ở trước mắt mọi người hơn mười nghìn năm trước, coi như là công bố thân phận thì những lúc khác, Cố Thần vô cùng thần bí, rất ít khi lộ mặt, càng đừng nói đến chuyện ra tay.
Chương 1152: Bởi vì bí cảnh Chúng Sinh

Tuy là như vậy nhưng lại không có bất kỳ kẻ nào dám hoài nghi sự đáng sợ của Cố Thần.

Đây không phải là cố tình tỏ vẻ thần bí, khiêm tốn, Mạc Thanh Nhạn có hỏi qua ông nội mình, ông nội bảo đây là do tổng viện muốn làm các thế lực khác mất cảnh giác.

Nên bọn họ không định để cho Cố Thần quá tỏa sáng.

Dù sao thì cây đón gió, thiên tài rất dễ chết từ trong trứng.

Mà lần này tại sao phải triển lãm kiếm?

Vì sao lại không tiếp tục che dấu, khiêm tốn nữa? Nguyên nhân rất đơn giản, bí cảnh Chúng Sinh sắp xuất thế, mà danh ngạch đi vào bí cảnh Chúng Sinh còn chưa quyết định, hiển nhiên là học viện Kỷ Nguyên muốn nỗ lực một chút rồi.

Nỗ lực như thế nào?

Tất nhiên là nhờ vào Cố Thần.

Nghĩ đến bí cảnh Chúng Sinh, đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn có hơi phức tạp, sao cô ấy lại không khao khát được bước vào bí cảnh Chúng Sinh cơ chứ? Nhưng tiếc rằng, khả năng cô ấy lấy được danh ngạch tiến vào bí cảnh lại có xác suất không lớn. Cứ ngẫm đến đối thủ cạnh tranh, thì dẫu có là Mạc Thanh Nhạn thì cũng có vài phần bất đắc dĩ.

Đến cả Cố Thần cũng không dám chắc chắc bản thân có được danh ngạch nữa là.

Đương nhiên, nếu ở đại hội Tổng Viện lần này, Cố Thần đạt được thành tựu xuất sắc, tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, làm như vậy thì khả năng lấy được danh ngạch sẽ lớn hơn.

Dọc đường đi, Mạc Thanh Nhạn đều luôn tự hỏi một việc.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Bất giác, cô ấy đã trở lại thành Kỷ Nguyên.

Mạc Thanh Nhạn khá khiêm tốn, tuy rằng ở thành Kỷ Nguyên, cô ấy cũng coi như là nổi tiếng, dù sao cô ấy cũng là đệ nhất mỹ nhân ở thành Kỷ Nguyên, hơn nữa, ở tổng viện, cô ấy đã đứng ở vị trí thứ hai suốt một khoảng thời gian dài, chỉ đứng sau Cố Thần mà thôi.

Dưới cái nhìn của rất nhiều người, cô ấy và Cố Thần chẳng khác nào Kim Đồng Ngọc Nữ, nên sao cô ấy lại không nổi tiếng chứ? Nhưng mà, Mạc Thanh Nhạn lại là người không thích ồn ào, thế nên, chẳng sợ đã rèn luyện bên ngoài nhiều năm, nhưng khi trở về, cô ấy cũng thi triển thuật ẩn nấp.

Cô ấy đi thẳng tới một chỗ dị không gian sơn thủy phía sau ngọn núi của tổng viện.

Ở ngọn núi phía sau tổng viện có rất nhiều dị không gian, những dị không gian ấy chính là nơi mà các tiền bối của tổng viện như thái thượng trưởng lão, tông chủ tiền nhiệm, những lão quái vật cấp bậc tổ tông ẩn cư.

Ông nội của Mạc Thanh Nhạn, Mạc Châm Sơn chính là viện trưởng tiền nhiệm, do đó ông ấy sẽ có được một dị không gian, hơn nữa, nó còn là dị không gian sơn thủy không tồi, phong cảnh xinh đẹp hữu tình, còn dày đặc Tiên Nguyên.

Cô ấy tiến vào dị không gian sơn thủy.

"Nhạn Nhi đã trở lại rồi ư?", bên tai cô ấy vang lên tiếng gọi của ông nội mình.

"Ông nội", thân thể của Mạc Thanh Nhạn lóe lên, thoắt cái đã xuất hiện trước một cái đình trong hồ sen, trong đó là một ông lão đang phe phẩy cây quạt, nằm dài trên ghế, đang thư thả khép hờ mắt.

"Tiểu Nhạn Nhi, khá lắm, thực lực của cháu lại tiến bộ rồi", ông lão cười nói, trông có vẻ rất hài lòng, ông lão mở mắt, phe phẩy cây quạt nói tiếp: "Còn hơn một nghìn năm nữa là đại hội Tổng Viện sẽ bắt đầu, bên trong thành, lục tục có không ít những thiên tài yêu nghiệt đến từ các nền văn mình quanh đây đều tới rồi, náo nhiệt thật đấy, cháu này! Nên đi ra ngoài một chút đi..."

"Ông nội, cháu không thích xã giao cho lắm", Mạc Thanh Nhạn nói.

Mỗi thiên tài yêu nghiệt đều sẽ có vòng giao tiếp của chính họ, mỗi lần có chuyện gì hay ho, ví dụ như đại hội Tổng Viện lần này, bọn họ sẽ tụ tập với nhau, cùng nhau uống rượu, uống trà, quen biết vài vị bằng hữu, vài vị tri kỷ, nghe có vẻ rất xuôi tai.

Mà Mạc Thanh Nhạn lại có dung nhan mỹ miều, thân phận, còn có thực lực đều được xếp hàng đầu, nếu cô ấy đồng ý thì dăm ba cái bè đảng này, cô ấy có thể thoải mái tham gia cả mười tám cái, hơn nữa, mỗi người trong đó đều là viên ngọc sáng chói nhất, nhưng tiếc là cô lại không có mấy hứng thú với những việc này.

"Với cái tính tình này của cháu, sau này sao lập gia đình được", ông lão dường như đang chế giễu, như đang lo lắng, và có cả sự trêu ghẹo.

"Ông nội, cháu sẽ không lấy chồng đâu", Mạc Thanh Nhạn chân thành nói.

"Không lấy chồng sao được chứ?", ông lão tức tối thở phì phò trừng mắt, sau đó, lại nói tiếp: "Nhắc đến chuyện lập gia đình, nếu chọn không được thì cuối cùng cháu phải về bên Cố Thần đấy!"

"Không thể nào", Mạc Thanh Nhạn lắc đầu nói: "Sau này tính tiếp, không phải trước kia ông nội phản đối cháu lấy Cố Thần ư? Sao giờ lại đổi ý rồi?"

"Tên Cố Thần này, quả thật thiên phú võ đạo vô địch thiên hạ, đồng thời vận số cũng rất lợi hại, thành tựu trong tương lai khó lòng lường được, nhưng tên này, ông nội thấy, lòng dạ thâm sâu, vô tình, tàn nhẫn và cũng rất kiêu ngạo, nếu lấy người này, thì ông sợ cháu không hạnh phúc", ông lão thẳng lưng, còn nghiêm túc nói: "Ông nội vẫn luôn không đồng ý cháu gả cho Cố Thần, nhưng..."

Nói đến đây, ông lão trầm mặc.

"Nhưng bây giờ sao ông lại đổi ý?", Mạc Thanh Nhạn cau mày khó hiểu: "Ông nội, vì sao thế?"

"Bởi vì bí cảnh Chúng Sinh", ông lão thật sự không có ý định thừa nước đục thả câu.

"Là sao?", Mạc Thanh Nhạn thắc mắc.

"Bí cảnh Chúng Sinh không chỉ là một cái bí cảnh đơn giản như ngoài mặt, cháu biết thể chất của bản thân chứ? Nếu không có gì ngoài ý muốn, cháu sẽ không sống quá mười nghìn tuổi, dẫu cho ông nội có tìm cho cháu bao nhiêu bảo vật trên trời dưới đất thì cũng vô dụng mà thôi. Nhưng trong bí cảnh Chúng Sinh lại có thứ cứu mạng cháu được - đó chính là Chúng Sinh tuyền. Chỉ cần cháu vào được bí cảnh Chúng Sinh, rồi tìm thấy Chúng Sinh tuyền, rồi ngâm người trong đó, khi ấy, cháu sẽ được thay da đổi thịt, bù đắp lại thể chất của mình", ông lão bỗng nhiên có chút kích động, có chút mong đợi, lại có chút khát vọng.

Mạc Thanh Nhạn hỏi lại: "Cho dù cháu thật sự cần đi vào bí cảnh Chúng Sinh, thì điều đó liên quan gì đến việc gả cho Cố Thần chứ?"

"Vốn dĩ hai chuyện này chẳng liên quan gì tới nhau, cho dù Cố Thần tự mình đi vào bí cảnh Chúng Sinh thì cũng chẳng liên quan gì đến cháu. Nhưng mà, cháu có biết mấy ngày gần đây, ai đã tới thành Kỷ Nguyên không? Đó chính là Lục các chủ của Chúng Sinh các!", ông lão đứng bật dậy, đôi mắt già nua sáng rực rỡ: "Nếu như ông đoán không sai thì vị Lục các chủ này định nhận Cố Thần làm đệ tử trước thời hạn".

"Vậy thì sao chứ?", Mạc Thanh Nhạn khó hiểu hỏi.

"Sau khi trở thành đệ tử của Lục các chủ, thì Cố Thần có thể trực tiếp trở thành ứng cử viên cho vị trí các tử của Chúng Sinh các, có lẽ chỉ xếp cuối trong các vị các tử, nhưng dù sao đó vẫn là các tử. Bí cảnh Chúng Sinh theo nghĩa nào đó cũng được xem như là do Chúng Sinh các canh giữ, thế nên, Chúng Sinh các hiển nhiên sẽ có một vài đặc quyền. Đó là các tử có thể dẫn theo một người tiến vào bí cảnh Chúng Sinh".

Mạc Thanh Nhạn hơi chua xót nói: "Ông nội, cháu..."

Cô ấy định nói rằng, bản thân có thể tiến vào bí cảnh Chúng Sinh bằng chính sức mình, nhưng sao cô ấy có tư cách gì để thốt ra những lời ấy chứ?
Chương 1153: Cháu sẽ không gả cho Cố Thần

Cô ấy không nắm chắc!

Những người cạnh tranh danh ngạch đi vào bí cảnh Chúng Sinh đều rất đáng sợ, Mạc Thanh Nhạn ở trong đó cũng chỉ là một người bình thường không có gì đặc biệt.

“Ai”, ông lão thở dài, có chút cô đơn nhớ lại: “Có rất nhiều thời điểm, rất nhiều sự việc, bản thân không thể nào làm chủ được, chỉ có thể tiếc nuối! Năm đó…”

Ông lão nghĩ tới đồ đệ của mình năm đó, Cố Hoàng Sí.

Cũng chính là bác của Cố Thần.

Năm đó, đồ đệ đáng thương kia của mình cũng là không thể nào làm chủ được mọi chuyện, cũng vô cùng tiếc nuối! Mỗi khi nghĩ đến Cố Hoàng Sí, Mạc Châm Sơn vẫn luôn lắc đầu thở dài.

“Ông nội, cháu sẽ không vì mạng sống, vì được tiến vào trong bí cảnh Chúng Sinh mà vi phạm quy tắc của bản thân mình, đồng ý gả cho Cố Thần. Cháu nghĩ, nếu con làm như vậy, chính bản thân cháu cũng sẽ coi thường mình. Huống chi, một người có thể sống đến mười triệu tuổi cũng đã đủ rồi. Ông nội, đại hội Tồng Viện lần này, cháu sẽ cố gắng hết sức, nếu như không thể thành công giành được danh ngạch tiến vào bí cảnh, cháu cũng nhận mệnh”, Mạc Thanh Nhạn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía ông nội mình, đôi mắt xinh đẹp sáng lên, tràn đầy kiên định và nghiêm túc, ngay sau đó, bóng dáng của cô ấy cũng biến mất.

Ông lão đứng ở nơi đó thật lâu, dáng vẻ suy tư, ánh mắt vẩn đục sâu hun hút.

Mấy giờ đồng hồ sau.

Trong tay Mạc Châm Sơn xuất hiện một tấm thiệp mời vô cùng tinh xảo.

Đây là người hầu vừa mới đưa tới, nói chính xác hơn thì chính là Cố Thần đưa tới, muốn mời cháu gái Mạc Thanh Nhạn của lão tham gia một buổi tụ hội.

“Nhạn Nhi mới trở về được vài tiếng đồng hồ mà người nhà họ Cố và Cố Thần đã biết được, xem ra, ở thành Kỷ Nguyên và Tổng Viện này, nhà họ Cố và Cố Thần đã hoàn toàn xây dựng xong mạng lưới tin tức của mình”, Mạc Châm Sơn thì thầm nói, đồng thời trên ngón tay lão xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ thẫm, đốt cháy tấm thiệp mời kia thành tro tàn, nhà họ Cố, Cố Thần, còn có thiệp mời này, lão cũng không có ý định nói cho cháu gái biết, bởi vì từ thái độ lúc trước của cháu gái nhỏ đã có thể xác định được – cô ấy sẽ không vì danh ngạch tiến vào bí cảnh Chúng Sinh mà khuất phục.

“Như vậy, chỉ có thể hy vọng, ở đại hội, Nhạn Nhi có thể giữ được phong độ tốt nhất”, Mạc Châm Sơn lẩm bẩm một mình, tiếp đó, ông lão hạ quyết tâm, cháu gái nhỏ cũng rất tài giỏi, cũng không phải là không có chút cơ hội nào, nếu cháu gái đã quyết tâm giành lấy danh ngạch bằng chính thực lực của mình thì người làm ông nội như lão cũng không thể đứng ngoài quan sát, lão cũng phải nhanh chóng hành động.

Làm thế nào có thể giúp được Nhạn? Tất nhiên là trong thời gian một, hai nghìn năm còn lại, cố gắng giúp Nhạn Nhi tăng thực lực.

Cảnh giới võ đạo của Nhạn Nhi đã đạt tới cảnh giới bán bộ Hồng.

Sau cảnh giới Siêu Thoát chính là cảnh giới Hồng.

Cảnh giới Hồng đại diện cho vô diễn, đại diện cho khởi nguyên, đại diện cho sơ thuỷ, đại diện cho quy nhất.

Bước vào cảnh giới Hồng, bản thân chính là văn minh, chính là đất trời, thậm chí còn có thể thu một nền văn minh vào trong cơ thể, và tất nhiên là tuổi thọ cũng có thể trường tồn cùng đất trời, cảnh giới Hồng cao hơn cảnh giới Siêu Thoát, biến hoá cũng ảo diệu hơn.

Tuy rằng cảnh giới Siêu Thoát cũng vô cùng cường đại, nhưng khí trong cơ thể vẫn là Tiên Nguyên như trước, chẳng qua là Tiên Nguyên nồng đậm đến mức hoá lỏng, thậm chí là hoá rắn, chẳng qua là Tiên Nguyên được tinh luyện đến tuyệt đối.

Nhưng khi bước vào cảnh giới Hồng, khí trong cơ thể sẽ không còn là Tiên Nguyên nữa, mà hoàn toàn thoát khỏi phạm trù Tiên Nguyên.

Tiến vào cảnh giới Hồng, khí trong cơ thể sẽ chuyển hoá thành Hồng Nguyên, một sợi Hồng Nguyên có thể tái sinh vô số lần, một sợi Hồng Nguyên gần như là có thể chém nát một nền văn minh cấp một, thậm chí là nền văn minh cấp hai.

Đương nhiên, cảnh giới Hồng Nguyên cũng phân chia mạnh yếu, từ thấp nhất đến cao nhất theo thứ tự là cảnh giới Hồng Minh, cảnh giới Hồng Thiên, cảnh giới Hồng Mông, mỗi cảnh giới đều chia ra chín tầng.

Nhạn là cảnh giới bán bộ Hồng, thuộc kiểu một chân ở cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, một chân ở cảnh giới Hồng Minh, cảnh giới này vô cùng bình thường, ít nhất là đệ tử ở Tổng Viện, một nửa, thậm chí là hai phần ba đều có cảnh giới cao hơn Nhạn Nhi, hơn nữa còn cao hơn rất nhiều, trong các đệ tử của Tổng Viện, người có cảnh giới Hồng Minh tầng ba, tầng năm chỗ nào cũng có thể tìm được.

Nhưng, sức chiến đấu của Nhạn Nhi vô cùng cường đại.

Cường đại đến mức không phù hợp với lẽ thường.

Thời điểm vẫn còn là cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát, Nhạn Nhi đã có thể treo mấy đệ tử của Tổng Viện có cảnh giới Hồng Minh tầng ba, tầng năm lên đánh.

Có thể nói, Nhạn Nhi có được năng lực chiến đấu vượt cấp vô cùng cường đại.

Nhưng mà, có thể vượt cấp thì cũng có cực hạn.

Dựa theo phán đoán của Mạc Châm Sơn, trước mắt, sức chiến đấu cực hạn của Nhạn Nhi có thể so sánh với võ giả cảnh giới Hồng Minh tầng bảy, thậm chí, cũng có thể so tài một phen với cảnh giới Hồng Minh tầng tám.

Nhưng cho dù có thể.

Cũng không đủ để Chúng Sinh các để vào trong mắt.

Nếu như Nhạn Nhi có thể đột phá thì sao?

Nếu như có thể tiến vào cảnh giới Hồng Minh chân chính thì sao? Cho dù là cảnh giới Hồng Minh tầng một, sức mạnh chiến đấu chắc hẳn là điên cuồng tăng lên phải không? Đến lúc đó, thậm chí là có thể thử khiêu chiến cả Cố Thần.

“Căn cơ võ đạo của Nhạn Nhi là ngọn lửa”, Mạc Châm Sơn bình tĩnh tự hỏi: “Nếu muốn làm cho Nhạn Nhi đột phá trong thời gian ngắn, điều cần thiết nhất chính là một hỏa chủng có cấp bậc cực kỳ cao”.

Ngay sau đó, Mạc Châm Sơn đột nhiên mở miệng nói: “Hoa Vân, La Vũ, Ngô Đằng, lại đây”.

Hoa Vân trong miệng Mạc Châm Sơn tên là Phùng Hoa Vân, chính là đại trưởng lão đương nhiệm của Tổng Viện, còn La Vũ là lục trưởng lão Tổng Viện, Ngô Đằng là thất trưởng lão Tổng Viện.

Ba người bọn họ đều là người có địa vị cao ở đây.

Đồng thời, ba người này còn có một thân phận khác, chính là đệ tử ký danh của Mạc Châm Sơn.
Chương 1154: Tình nghĩa thầy trò, sâu cạn thế nào?

Năm đó, đệ tử cuối cùng, cũng là đệ tử duy nhất của Mạc Châm Sơn chính là Cố Hoàng Sí nhà họ Cố, sau đó, Cố Hoàng Sí gặp chuyện không may, lão nản lòng thoái chí, mặc dù lúc ấy vẫn là viện trưởng, nhưng cũng không để tâm nhiều đến việc quản lý học viện. Mà ba người Phùng Hoa Vân là sau này lão nhận làm đệ tử ký danh.

Đối với ba người đệ tử ký danh này, Mạc Châm Sơn đương nhiên là không đặt nhiều kỳ vọng vào họ giống như Cố Hoàng Sí, nhưng mà, dù sao cũng là đệ tử ký danh, lão cũng dạy dỗ và truyền thụ cho không ít.

Nói cách khác, năm đó, Phùng Hoa Vân chỉ là một đệ tử ngoại viện bình thường, cho dù có cố gắng đến đâu, may mắn đến đâu, thì hiện tại cũng không thể nào bước chân lên tới vị trí đại trưởng lão Tổng Viện có địa vị cao như thế.

Về phần La Vũ, năm đó, hắn ta đắc tội với một người không dễ chọc, suýt chút nữa đã mất đi tính mạng, cũng may là nhờ có Mạc Châm Sơn mạnh mẽ bảo vệ. Có lẽ bởi vì trước đó lão không thể bảo vệ Cố Hoàng Sí không chút tổn thương nên trong lòng vẫn luôn áy náy, khi gặp được sự việc tương tự, thái độ của Mạc Châm Sơn vô cùng cứng rắn, làm cho người ta có cảm giác không chết không ngừng, mạnh mẽ bảo vệ La Vũ. Mà La Vũ cũng không chịu thua kém, mặc dù hắn ta không phải là người có thiên phú cực kỳ tốt, nhưng lại rất nỗ lực. Hơn nữa, Mạc Châm Sơn lại cho hắn ta các loại tài nguyên võ đạo, võ đại của La Vũ tiến bộ rất nhanh, hiện giờ, cũng đã là tồn tại cấp bậc trưởng lão.

Về phần Ngô Đằng, vốn dĩ, hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất, nhưng tính cách lại nóng vội. Năm đó, Mạc Châm Sơn sợ hắn ta lãng phí thiên phú võ đạo của mình cho nên mới nhận hắn ta làm đệ tử, ý muốn dạy dỗ - bồi dưỡng hắn ta thật tốt, nhưng kết quả vẫn kém một chút. Dựa vào thiên phú võ đạo của Ngô Đằng, nếu như phát triển tốt sẽ không chỉ dừng lại ở vị trí thất trưởng lão Tổng Viện.

Hàng tỷ năm qua, từ khi Mạc Châm Sơn từ chức viện trưởng, lão đã sống ẩn dật, ít khi đụng vào chuyện của Tổng Viện, nếu không sẽ làm cho viện trưởng đương nhiệm nghi ngờ.

Ba vị đệ tử ký danh này, mỗi khi có dịp trọng đại, tất cả đều cung kính tập trung đến đây, điều đó làm cho Mạc Châm Sơn thực sự vui mừng. Lão cũng không phải là loại người ép buộc người khác phải báo đáp, cho nên, hàng tỷ năm qua, cho dù ba vị đệ tử ký danh này vô số lần cung kính đến thăm, tha thiết nói rằng: thầy, nếu như người cần thứ gì, cứ nói với chúng con, chúng con nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Nhưng Mạc Châm Sơn chưa bao giờ đưa ra yêu cầu hay đòi hỏi gì.

Mà hôm nay.

Lão phải ngoại lệ.

Cho dù có không phải vứt bỏ mặt mũi.

Vì Nhạn Nhi.

Lão cần ba vị đệ tử hiện nay đã có địa vị cao này trợ giúp.

Rất nhanh sau đó.

Ba bóng người lập tức xuất hiện.

Phùng Hoa Vân có khí chất kiên cường chính trực, hắn ta mặc trên mình bộ trang phục màu tím nho nhã, sạch sẽ, ngay cả một nếp nhăn cũng không có, râu tóc chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, trông có vẻ giống như một nhà nho bình thường. Sau khi xuất hiện, hắn ta cúi đầu với Mạc Châm Sơn: “Thầy”.

Tiếp đó, hắn ta liền đứng sang bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi. Phùng Hoa Vân là đại trưởng lão Tổng Viện, cho dù là đứng trước mặt viện trưởng đương nhiệm cũng sẽ không bày ra bộ dạng như vậy.

Rồi sau đó đến La Vũ, dáng vẻ của hắn ta có chút béo tròn, trên người toàn mùi rượu, bên hông còn treo một cái hồ lô rượu. Hắn ta đi đến trước mặt Mạc Châm Sơn, cảm giác say xỉn đã hoàn toàn tan biến, hắn ta cũng cung kính cúi đầu: “Thầy”.

Người còn lại là Ngô Đằng, hắn ta có thân hình cao lớn, cho dù tuổi tác đã không còn trẻ, nhưng vẫn có dáng vẻ anh tuấn mang theo chút tang thương. Năm đó, thời điểm còn trẻ tuổi, vẻ ngoài của Ngô Đằng thuộc top đầu, kết hợp cùng với thiên phú võ đạo, Ngô Đằng chính là nhân vật có tiếng tăm ở Tổng Viện. Nếu không phải năm đó xuất hiện một Cố Hoàng Sí, danh tiếng của Ngô Đằng sẽ càng tăng thêm. Sau lưng Ngô Đằng đeo một thanh kiếm, thân hình thẳng tắp, trong ba người bọn họ, hắn ta là người trông giống người tu hành võ đạo nhất. Hắn cũng cung kính cúi đầu với Mạc Châm Sơn.

Phùng Hoa Vân cũng thế, La Vũ cũng vậy, mà Ngô Đằng cũng tương tự, bọn họ đều vô cùng tò mò. Hàng tỷ năm qua, ngoại trừ những dịp trọng đại, bọn họ tập trung đến đây, còn thời gian khác, thầy Mạc Châm Sơn chưa bao giờ gọi bọn họ về đây.

Hôm nay, là vì chuyện gì?

“Thầy, không biết thầy gọi chúng con về đây là vì…”, Phùng Hoa Vân là người đầu tiên mở miệng hỏi.

“Điều này…”, Mạc Châm Sơn có chút xấu hổ.

Nhưng nghĩ đến Nhạn Nhi, lão vẫn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Vân Hoa, La Vũ, Ngô Đằng, trong tay các con có hỏa chủng không? Căn cơ võ đạo của Nhạn Nhi là ngọn lửa, đại hội Tổng Viện lần này rất quan trọng đối với con bé, thầy muốn giúp con bé gia tăng thực lực, cho nên…”

Trong giọng nói của Mạc Châm Sơn ẩn chứa sự xấu hổ, còn thêm một tia khẩn cầu.

“Thầy, người đang nói cái gì thế? Tất cả mọi thứ của chúng con đều là thầy cho, nếu như năm đó không có thầy, chúng con làm sao được như bây giờ? Đáng lẽ người nên gọi con về đây từ sớm, Thanh Nhạn cần hỏa chủng, chúng con vẫn có!”, Phùng Hoa Vân không chút do dự nói.

Sau đó, hắn ta nâng tay lên, trong đó xuất hiện ba hỏa chủng có màu sắc khác nhau. Vô cùng rực rỡ.

Còn La Vũ và Ngô Đằng, ban đầu, ánh mắt hai người họ có thứ gì đó loé lên, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút do dự. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy ba hoả chủng trong tay Phùng Vân Hoa, hai người kinh ngạc, sau đó bình tĩnh trở lại.

“Thầy, chỗ con có hai hỏa chủng”.

“Thầy, chỗ con cũng có hai hỏa chủng”.

La Vũ và Ngô Đằng nâng tay lên, đưa ra hai hỏa chủng.

“Mong thầy nhận lấy”, sau đó, ba người đồng thanh nói, vô cùng tha thiết.

Nhưng nhìn lại Mạc Châm Sơn.

Mạc Châm Sơn chỉ trầm mặc.

Có chút chua xót, có chút phẫn nộ, có chút tự giễu.

Hoả chủng?

Quả thật là ba vị đệ tử này đều lấy ra hỏa chủng, nhưng mà…hoả chủng này có cấp bậc quá thấp.

Thấp đến mức, cho dù là một số đệ tử của Tổng Viện cũng có thể lấy ra được.

Nếu như Nhạn Nhi cần hoả chủng cấp bậc này, Mạc Châm Sơn lão chỉ cần tuỳ tiện ra ngoài một chuyến là có thể tìm được mấy chục đến mấy trăm cái.

Nhưng hoả chủng cấp bậc này vô dụng đối với Nhạn Nhi.

Sở dĩ, Mạc Châm Sơn gọi ba người Phùng Vân Hoa về đây chính là muốn ba người bọn họ đưa ra một ít hoả chủng cấp cao, ít nhất là có tác dụng với Nhạn Nhi, chứ không phải là…

Nhìn thấy hỏa chủng trong tay ba người Phùng Hoa Vân, Mạc Châm Sơn cảm nhận được sự qua loa lấy lệ, đồng thời là sự nhục nhã!

Đúng vậy, nhục nhã.

“Thầy, mong người nhận lấy”, Phùng Hoa Vân lớn tiếng nói.

Đáy lòng lại cười lạnh và khinh thường.
Chương 1155: Trở về chốn cũ

Đúng, Mạc Châm Sơn có ơn với hắn ta, có ơn lớn.

Nhưng như vậy thì sao?

Viện trưởng đương nhiệm có cừu hận với Mạc Châm Sơn.

Điều quan trọng hơn là, Cố Thần say mê Mạc Thanh Nhạn, anh ta muốn nhân cơ hội lần đại hội này mà ép Mạc Thanh Nhạn phải khuất phục, nếu như bây giờ đưa ra hoả chủng cao cấp giúp Mạc Thanh Nhạn, chẳng phải là sẽ đắc tội với Cố Thần? Cố Thần yêu nghiệt đến mức nào, khủng bố đến mức nào, cứ nghĩ lại hai ngày trước, lục trưởng lão Chúng Sinh các vì sao rớt đài sẽ biết.

Người mà!

Tới được một vị trí nhất định rồi.

Việc mà người ta để ý chính là lợi ích, chứ không phải tình nghĩa.

“Không cần, các con đi đi”, ánh mắt Mạc Châm Sơn lóe lên, cuối cùng thở dài nói, không có phẫn nộ, không có trách mắng, chỉ có thất vọng từ tận sâu đáy lòng. Trong đầu lão, bỗng chốc hiện ra hình ảnh của Cố Hoàng Sí, nếu là Hoàng Sí, nhất định sẽ không như thế, lão hiểu rất rõ Cố Hoàng Sí.

“Vâng, thầy, lần sau chúng con lại đến thăm thầy!”, Phùng Hoa Vân xoay người bước đi. La Vũ và Ngô Đằng cũng như thế.

Mạc Châm Sơn lại lần nữa im lặng, cả người trầm mặc, ánh mắt sâu kín, dáng vẻ như đã già thêm vài phần.

Mạc Châm Sơn không để ý thấy, ở một gốc cây đại thụ gần đó, Mạc Thanh Nhạn đã sớm rơi nước mắt.

Trái tim Mạc Thanh Nhạn đau đớn, ông nội cả đời kiêu ngạo.

Cả đời này của ông nội, dựa theo lời ông nội nói, ngoại trừ năm đó vì tính mạng đệ tử Cố Hoàng Sí của mình mà ông khẩn cầu gia tộc kia, bảo vệ được một mạng của Cố Hoàng Sí, sau này ông nội chưa từng cầu xin người nào khác.

Bây giờ, vì mình.

Chẳng những cầu xin người khác.

Còn cầu xin mấy đệ tử ký danh của mình.

Nhưng mấu chốt là còn bị nhục nhã!

“Đều tại mình vô dụng”, Mạc Thanh Nhạn nắm chặt bàn tay, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Mạc Thanh Nhạn xoay người rời đi.

Cô ấy muốn đi tu luyện, điên cuồng, liều mạng tu luyện.

Nhất định không thể phụ sự kỳ vọng của ông nội.

Chúng Sinh các, cô ấy phải cố gắng hết sức, dùng thực lực của chính bản thân mình để đi sâu vào.

Giờ phút này.

Rời khỏi dị không gian của Mạc Châm Sơn, ba người Phùng Hoa Vân đều mang dáng vẻ tươi cười, còn có một chút trào phúng cùng khinh thường.

“Suy nghĩ của thầy cũng thật kỳ lạ. Thằng nhóc Cố Thần coi trọng Mạc Thanh Nhạn, đó là vinh hạnh của Mạc Thanh Nhạn. Vậy mà còn muốn chống đối? Đúng thật là ngu ngốc”, Phùng Hoa Vân có chút khinh thường, hắn ta đã đặt cược thành công, hắn ta cược Cố Thần, hiện tại, hắn ta đã là người ủng hộ vô cùng quan trọng bên người Cố Thần.

“Thầy già rồi, đầu óc cũng có vấn đề”, Ngô Đằng cười nói.

“Nghe nói, lần này, Cố Hoàng Sí cũng mang đệ tử của mình đến đây tham gia đại hội Tổng Viện”, La Vũ đột nhiên nói, trong lời nói mang theo sự nghiền ngẫm, khinh thường, còn có một tia kích động.

Ba người bọn họ cùng một thế hệ với Cố Hoàng Sí.

Chỉ cần là cùng thế hệ với Cố Hoàng Sí, dường như tất cả mọi người đều có chung một tâm lý – bỏ đá xuống giếng, muốn xem Cố Hoàng Sí bị nhục nhã như thế nào, chết như thế nào!

Cũng bởi vì năm đó, Cố Hoàng Sí ở tổng viện học viện Kỷ Nguyên che lấp hào quang của những người khác.

Năm đó, hào quang của Cố Hoàng Sí vô cùng rực rỡ!

Cường thịnh đến mức người ta nằm mơ cũng muốn xem ông bị lạnh nhạt.

“Thật đúng là có chút chờ mong, đệ tử của ông ta, chậc chậc…Sợ là nhóc Cố chỉ cần dùng một ngón tay thôi là có thể giết chết hắn cả trăm lần, đây không phải là tự tìm lấy nhục nhã hay sao? Muốn chết hay sao?”, Phùng Hoa Vân cười khanh khách nói.

Chính vào lúc này.

Đột nhiên.

Ba người bọn họ đều nhìn về nơi xa xa phía bên trái.

Phương hướng đó chính là nhà họ Cố.

Ánh mắt ba người sáng lên.

Tiếp đó lại hai mặt nhìn nhau, tâm tình vô cùng tốt, đồng thời cũng vô cùng kích động.

“Cỗ hơi thở kia là nhóc Cố phải không? Lại đột phá rồi!”, La Vũ kích động nói: “Độc nhất vô nhị từ xưa đến nay, độc nhất! Tuổi còn nhỏ mà đã là cảnh giới Hồng Minh tầng tám? Thử hỏi chư thiên vạn giới có ai làm được?”

“Đi, chúng ta đến nhà họ Cố”, Phùng Hoa Vân cười ha ha, dẫn đầu bước đi.

Ba người rời đi, hướng thẳng về phía nhà họ Cố.



Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Một hai nghìn năm trôi qua trong chớp mắt.

Trong hư không.

Một tàu con thoi tác chiến chậm rãi đi tới, hướng thẳng tới thành Kỷ Nguyên.

Đã tới rất gần thành Kỷ Nguyên.

Trên boong tàu, Cố Hoàng Sí kinh ngạc đứng ở boong tàu, lúc thì mỉm cười, khi thì hoài niệm, lúc thì giận dữ, khi thì lắc đầu. Cảm xúc dao động rất lớn.

Tàu con thoi tác chiến có vài khoang tàu, trong đó, khoang lớn nhất và cũng xa hoa nhất là của ba người Tô Minh, Trì Thương Tuyết và Tống Cẩm Phồn.

Trì Thương Tuyết vô cùng dính người, Tô Minh đi đâu là cô ta phải đi theo đó, cho dù là tham gia đại hội Tổng Viện.

Mà Tống Cẩm Phồn thì ham chơi, cô cũng muốn đi thành Kỷ Nguyên xem một chút, nhìn xem đại hội Tổng Viện náo nhiệt như thế nào.

Tô Minh từ trong khoang tàu đi ra, anh đến boong tàu.

“Sư tôn”, Tô Minh đi đến bên cạnh Cố Hoàng Sí lên tiếng.

“Nhóc Tô, lần này đi thành Kỷ Nguyên, những thứ khác đều không quan trọng, con phải sống, con nhất định phải sống sót”, Cố Hoàng Sí sâu sắc nói, biểu cảm vô cùng nghiêm túc và cẩn trọng. Ông đã muốn ngăn cản Tô Minh đến thành Kỷ Nguyên, nhưng cuối cùng, Tô Minh vẫn kiên trì. Trên thực tế, suốt đường đi, Cố Hoàng Sí vẫn luôn không yên, ông tự trách rồi lại hối hận. Nếu như Tô Minh xảy ra chuyện gì ở thành Kỷ Nguyên, ông sẽ không tha thứ cho chính mình.

“Sư tôn, người yên tâm đi”, Tô Minh mỉm cười, anh tự tin, mọi thứ đều nắm chắc.

Cùng lúc đó.

Thành Kỷ Nguyên.

Trước cửa nhà họ Cố, một chiếc tàu con thoi tác chiến sắp cất cánh.

Trên tàu con thoi tác chiến, có một vài cường giả của các gia tộc lâu đời ở thành Kỷ Nguyên, một vài người cùng thời với Cố Hoàng Sí, bây giờ đã có địa vị cao, còn có một vài kẻ cung phụng nhà họ Cố và một số cường giả, thành viên nhà họ Cố.

Người cầm đầu chính là Ngô Đằng.

Thất trưởng lão Tổng Viện Ngô Đằng.

“Thất trưởng lão, lần này đi, ông nhất định phải nghênh đón anh trai của tôi cho tốt, em trai tôi đây thật hưng phấn, tâm tình kích động chào đón này nhất định phải gửi tới anh trai tôi”, trước cửa biệt thự xa hoa nhà họ Cố, một người đàn ông trung niên trên người tràn ngập hơi thở của kẻ bề trên nghiêm túc nói.

“Cố gia chủ yên tâm, chúng tôi đều là bạn bè lâu năm của Cố Hoàng Sí, đương nhiên là sẽ nghênh đón ông ấy thật tốt, ha ha ha…”, Ngô Đằng cười ha ha nói, năm đó, nếu không phải Cố Hoàng Sí rất chói mắt, một yêu nghiệt mạnh mẽ như Ngô Đằng, nhất định sẽ được nhận nhiều sự coi trọng hơn. Trong lòng Ngô Đằng rất ghen tị với Cố Hoàng Sí, cho dù Cố Hoàng Sí đã vô cùng thê thảm, nhưng vẫn chưa đủ, khó có được một lần Cố Hoàng Sí trở lại, lần này, hắn ta phải chiêu đãi Cố Hoàng Sí thật tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cường Giả Hàng Lâm Đô Thị
Cường Giả Đô Thị
  • Khuynh Tâm Nhĩ Nha
Tuyệt Thế Cường Long
  • 5.00 star(s)
  • Hoa Tiến Tửu
Võng Du Thần Cấp Cường Hào

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom