Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62171.
Những ngày không có Thượng Quan Trì, Tư Đồ Nhã buồn bực chán chường. Hôm nay vô tình lật lịch xem ngày, tính xem Thượng Quan Trì đã đi được bao lâu thì phát hiện là đến sinh nhật Lâm Ái. Cô vỗ đầu một cái, đúng là thấy sắc quên bạn, ngày nào cũng nhớ đến chồng mà quên mất cả sinh nhật của bạn thân nhất.
Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lâm Ái lại nghe thấy tiếng báo tắt máy thì càng thêm áy náy, cho là Lâm Ái giận cô mới cố ý tắt máy.
Thay quần áo mang theo túi chạy ra khỏi cửa, đến một trung tâm thương mại mua cho Lâm Ái một chú gấu bông thật to, sau đó vội vàng chạy tới nhà của Lâm Ái và Giang Hựu Nam, ấn chuông cửa đợi mãi mới nhìn thấy người phụ nữ điên đầu điên não này ra mở cửa.
“Sao lúc này rồi mà vẫn còn đang ngủ?”
Tư Đồ Nhã không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn, cạn lời thực sự.
Lâm Ái xoa đầu tóc rối bời, ngáp một cái nói: “Bình thường cuối tuần tớ đều như thế này mà, đừng làm như hôm nay mới quen biết nhau thế chứ.”
Lâm Ái chỉ ghế sopha: “Ngồi tự nhiên, tớ đi tắm đã.”
Tư Đồ Nhã túm vạt áo ngủ của Lâm Ái kéo trở về, nhét chú gấu bông trong tay vào ngực Lâm Ái: “Sinh nhật vui vẻ!”
Lâm Ái cười hôn chú gấu một cái: “Cảm ơn nhé, biết ngay là trừ cậu ra thì chẳng ai nhớ được hôm nay là sinh nhật tớ mà.”
“Ba mẹ cậu cũng không nhớ sao?”
“Ý tớ là những người đang ở bên cạnh tớ nè.”
“Giang Hựu Nam cũng không biết?”
Lâm Ái nhún nhún vai: “Anh ấy biết mới là lạ.”
“Cậu không nói với anh ấy đương nhiên là anh ấy không biết rồi.”
“Làm sao mà tớ không nói với anh ấy chứ. Tớ ám chỉ với anh ấy hai lần. Lần thứ nhất tớ bảo: Ngày 20 tháng 7 tớ muốn tổ chức party. Anh ấy hỏi: Tổ chức party làm gì? Tớ nói là một ngày đáng giá để kỷ niệm. Anh ấy liền nói: Ồ, thế thì tùy em.”
“Hết rồi?” Tư Đồ Nhã nhíu mày.
“Hết rồi.”
Lâm Ái tủi thân: “Cậu nói xem người này có phải không hiểu tình cảm không. Tớ nói đến mức như thế rồi, ít nhất cũng hỏi chút xem ngày gì mà đáng giá kỷ niệm chứ? Kết quả là nhẹ nhàng nói một câu ‘Tùy’. ‘Tùy’ cái đầu anh ta ấy, tức chết tớ mất.”
“Thế còn lần thứ hai?”
“Lần thứ hai chính là đêm qua. Tớ ân cần pha tách trà nóng bưng đến thư phòng cho anh ta, sau đó nói với anh ấy là: Mai có thể dành ra một ngày được không? Anh ấy hỏi tớ: Có chuyện gì sao? Tớ nói hi vọng ngày mai anh ấy có thể đưa tớ đi ra ngoài chơi một chút, vì ngày mai là một ngày đặc biệt. Đây là lần thứ hai tớ nhắc anh ấy về ngày đặc biệt rồi, kết quả anh ấy vẫn không hỏi là ngày gì mà đặc biệt, ngược lại còn hỏi tớ: Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tư Đồ Nhã trừng mắt nhìn: “Ý là gì vậy?”
“Đúng vậy đó. Lúc đấy tớ cũng hoang mang, liền hỏi lại anh ấy: Sao anh lại hỏi em bao nhiêu tuổi? Kết quả cậu đoán xem anh ta trả lời thế nào?”
“Anh ấy nói thế nào?”
“Anh ấy bảo không phải trẻ con ba tuổi còn muốn quấn lấy người lớn đòi đưa đi chơi. Nói như anh ta là ba tớ vậy. Thiếu chút khiến tớ tức đến hộc máu.”
Tư Đồ Nhã nghe vậy thì cười ha ha, trêu tức nói: “Xem ra cậu với Giang Hựu Nam cũng không tệ lắm.”
“Không tệ cái gì chứ. Ở trường học thì chẳng dám nói chuyện với anh ta, ở trong nhà thì anh ta cứ như là ba mẹ tớ ấy, quản lý ăn uống ngủ nghỉ. Trừ cái chuyện kia ra, không có một chút tình cảm nào nên có giữa vợ chồng.”
“Hai người có cái chuyện kia sao?”
“Chuyện nào?”
“Thì cái chuyện ấy ấy?”
“Chuyện ấy là chuyện nào?”
Trời, Tư Đồ Nhã tức giận: “Đừng có giả ngu, cậu cho rằng tớ không biết bản chất bên trong cậu là loại khó nén nhịn chắc.”
Lâm Ái bị vạch trần, thở phì phò nói: “Cậu từng gặp ba và con gái làm cái chuyện kia sao?”
“Ba cái gì mà ba, người ta hỏi một câu bao nhiêu tuổi thôi mà coi người ta là ba mình rồi? Cũng phải trách bản thân cậu ấy, ám chỉ cái gì chứ. Đối với kiểu người như khúc gỗ ấy, cậu nên nói thẳng cho anh ấy biết mai là sinh nhật cậu, để anh ấy biết đường mà làm. Như thế không phải rõ ràng đơn giản hơn rồi.”
“Tớ không cần.”
Lâm Ái quật cường hếch cằm lên: “Nếu anh ấy có chút tình cảm với tớ thì sẽ hiểu ý tớ. Nếu tớ nói thẳng cho anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ đồng ý theo phép lịch sự.”
“Thế là được rồi còn gì.”
“Được cái gì mà được. Hoàn toàn là hẹn hò theo phép lịch sự, cậu cho rằng tớ sẽ vui vẻ chắc?”
“Cậu kỳ vọng ở anh ấy quá cao. Cứ từ từ sẽ đến. Giang Hựu Nam không phải loại đàn ông xun xoe tùy tiện với phụ nữ.”
“Haizz…” Lâm Ái thở dài: “Nếu là cậu, tớ nghĩ dù cậu không nói thì anh ấy cũng sẽ nhớ thời gian quan trọng đấy.”
“Thôi, đừng ra vẻ nhìn thấu hồng trần thế. Mau đi tắm gội đi, tớ đưa cậu đi chơi.”
Tư Đồ Nhã và Lâm Ái ra khỏi nhà đi ăn một bữa đầy mỹ vị, sau đó lại đi bơi cả một buổi chiều. Nói là đi bơi chứ thực ra là Lâm Ái dạy Tư Đồ Nhã học bơi. Lúc chạng vạng, Lâm Ái leo ra từ trong bể bơi, nằm trên mặt đất thở hổn hển: “Đây không phải là đi mừng sinh nhật mà là tớ làm nô lệ cho cậu thì có.”
Tư Đồ Nhã ngượng ngùng cười cười: “Thôi, hôm nào sẽ đền bù cho cậu.”
“Đang yên lành sao bỗng dưng lại muốn học bơi?”
“Lúc trước Thượng Quan Trì luôn giễu cợt tớ là con vịt cạn không biết bơi. Lần này thừa dịp anh ấy đi nước ngoài, tớ nghĩ nên học bơi một chút, chờ anh ấy trở lại nhất định sẽ nghĩ khác về tớ.”
A, Lâm Ái tức giận: “Hóa ra lợi dụng sinh nhật tớ để gia tăng vui thú cho hôn nhân của cậu nhỉ.”
“Yên tâm, yên tâm. Sẽ không quên đại ân đại đức của cậu đâu.”
“Tốt nhất đừng quên, tớ vì dạy cậu mà chuột rút đến n lần rồi.”
“Chuột rút n lần mà vẫn còn sống được, thật sự là kỳ tích.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều có cảm thán của riêng mình. Có bạn thân thật là tốt, ít nhất lúc không có đàn ông thì có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng trong lòng.
“Thời gian không còn sớm rồi, cậu có muốn trở về không?”
Lâm Ái lắc đầu: “Cuối tuần Giang Hựu Nam bận rộn nhiều việc, không phải đi tham gia tiệc này thì cũng phải tham gia tiệc nọ. Tớ về thì cũng chỉ có một mình, vẫn là đi với cậu thì hơn.”
“Vậy được, chúng ta đi ăn cơm. Ăn xong rồi đi hát karaoke.”
“Ok.”
Hai cô gái tay trong tay đi ra khỏi bể bơi, dường như lại quay trở về thời đại học thanh xuân dào dạt.
Đến tận mười giờ tối, hai người mới chuẩn bị mỗi người một ngả. Tư Đồ Nhã lơ đãng nhắc nhở: “Điện thoại di động của cậu cả ngày đều không có động tĩnh gì. Nhân duyên không thể kém hơn so với tớ chứ, ít nhất cũng phải có tin nhắn chúc mừng sinh nhật của bạn bè hoặc đồng nghiệp mới đúng.”
Lâm Ái buồn bực lấy điện thoại từ trong túi: “Móa, tắt máy?”
“Cả ngày nay cậu không mở máy sao?”
Tư Đồ Nhã trợn mắt, tưởng là Lâm Ái chỉ tắt máy lúc cô gọi điện thôi chứ.
“Tớ quên mất.”
Lâm Ái vội vàng khởi động máy. Tin tin tin. Tin nhắn nhắc nhở không ngừng, cô vừa đi vừa xem.
“Đều là báo cuộc gọi nhỡ hử?”
“Ừ, cũng có mấy cái tin nhắn.”
“Có cuộc gọi nhỡ nào của Giang Hựu Nam không?”
“Có một cuộc.”
Tư Đồ Nhã cười cười: “Tốt lắm rồi, chí ít còn có một cuộc, có nghĩa là một ngày này anh ấy có nghĩ đến cậu một lần.”
“Ai thèm anh ấy nghĩ đến.”
Lâm Ái phất phất tay: “Tớ đi đây. Bye.”
Về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn mở. Lâm Ái thăm dò quan sát, không thấy Giang Hựu Nam. Đi thẳng tới thư phòng, khẽ ngó vào bên trong qua cánh cửa khép hờ, trời đụ, lại đang đọc sách. Sắp thành con mọt sách luôn rồi đấy.
Cô buồn bực tiến vào phòng tắm, tắm nước nóng. Nghĩ đến Giang Hựu Nam từ đầu đến cuối vẫn không biết hôm nay là sinh nhật cô, trong lòng tràn đầy tức giận.
Tắm xong đi ra ngoài lại đúng lúc đụng phải Giang Hựu Nam. Cô không khách khí hỏi: “Muốn đi tắm à?”
“Ừ.”
Giang Hựu Nam gật đầu.
Cô không nói gì thêm, vừa thắt dây lưng ở áo choàng tắm vừa đi ra ngoài.
Ngồi trong phòng khách xem tivi, bỗng nghe thấy Giang Hựu Nam gọi: “Lâm Ái, phiền em lấy điện thoại qua đây giúp anh.”
Cô tức giận hỏi: “Tắm rửa còn muốn điện thoại làm gì?”
“Có một cuộc điện thoại quan trọng phải gọi. Trong ngăn kéo ở thư phòng. Nhờ em đấy.”
“Nhiều việc quá nhỉ.”
Cô bất đắc dĩ đi vào thư phòng của hắn, trong miệng vẫn oán giận không ngừng. Kéo ngăn kéo thứ nhất không có điện thoại, ngăn kéo thứ hai cũng không có điện thoại, ngăn kéo thứ ba cũng là không có điện thoại. Thế nhưng trong ngăn kéo thứ ba lại có một hộp quà xinh xắn, phía trên còn có một tấm thiệp: “Sinh nhật vui vẻ.”
Bộ dáng oan ức tủi thân vừa nãy đột nhiên hào hứng sau khi nhìn thấy món quà. Cô vội vàng bóc hộp quà, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo. Cô giật mình, phản ứng đầu tiên chính là nhẫn cưới. Kết hôn với giang Hựu Nam bao lâu nay còn chưa có nhẫn, đến mức thường thường bị đồng nghiệp cười đùa rằng hôn nhân không có nhẫn cưới thì cũng sớm tan tành thôi. Cô hưng phấn nhảy dựng lên trong thư phòng: “Đẹp quá, đẹp quá. Kích thước cũng vừa, vừa vặn!”
Đặt mông ngồi trên ghế của Giang Hựu Nam, kích động cười ha ha như một tên điên. Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng: “Thích không?”
Lâm Ái quay đầu, ánh mắt nhìn thấy Giang Hựu Nam đứng lặng hồi lâu bên cánh cửa, thực sự không kìm nén được kích động trong lòng, khoa trương chạy tới, ôm chặt lấy hắn: “Thích, rất thích, siêu siêu thích.”
Giang Hựu Nam bị cô ôm chặt không thở nổi, nói: “Có thể buông ra trước rồi nói không?”
Lúc này Lâm Ái mới buông hắn ra, ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy mình có chút mất kiểm soát. Ánh mắt lơ đãng lướt đến tay hắn, lại phát hiện hắn đang đeo một chiếc nhẫn cưới giống y hệt chiếc nhẫn tặng cho cô, lập tức tâm tình lại nở hoa một lần nữa. Hai người đeo nhẫn cưới giống nhau, chẳng phải muốn công khai với cô sao?
Não nóng lên, cô lại một lần nữa mất khống chế mà ôm lấy Giang Hựu Nam. Lần này còn khoa trường hơn, hai chân quấn lên người hắn, bỏ cũng không ra…
Rốt cuộc cũng có danh phận. Chỉ cần có danh phận, cái khác sớm muộn cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Một tháng dài dằng dặc, may là cuối cùng cũng đã qua. Ngày Thượng Quan Trì về nước, Tư Đồ Nhã đã đợi ở sân bay từ sớm. Vừa để ý thấy Thượng Quan Trì ra ngoài từ cửa VIP, cô đã vẫy hai tay, anh cũng thấy cô ngay lập tức. Hai vợ chồng mới cưới lại phải chia xa nên ôm nhau thật chặt không thể tách rời.
“Anh đen đi, cũng gầy đi. Ở bên kia rất vất vả sao?”
Tư Đồ Nhã đau lòng vuốt lên gương mặt gầy gò của Thượng Quan Trì, không thể tưởng tượng nổi một tháng này anh vất vả bao nhiêu.
Những ngày không có Thượng Quan Trì, Tư Đồ Nhã buồn bực chán chường. Hôm nay vô tình lật lịch xem ngày, tính xem Thượng Quan Trì đã đi được bao lâu thì phát hiện là đến sinh nhật Lâm Ái. Cô vỗ đầu một cái, đúng là thấy sắc quên bạn, ngày nào cũng nhớ đến chồng mà quên mất cả sinh nhật của bạn thân nhất.
Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho Lâm Ái lại nghe thấy tiếng báo tắt máy thì càng thêm áy náy, cho là Lâm Ái giận cô mới cố ý tắt máy.
Thay quần áo mang theo túi chạy ra khỏi cửa, đến một trung tâm thương mại mua cho Lâm Ái một chú gấu bông thật to, sau đó vội vàng chạy tới nhà của Lâm Ái và Giang Hựu Nam, ấn chuông cửa đợi mãi mới nhìn thấy người phụ nữ điên đầu điên não này ra mở cửa.
“Sao lúc này rồi mà vẫn còn đang ngủ?”
Tư Đồ Nhã không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn, cạn lời thực sự.
Lâm Ái xoa đầu tóc rối bời, ngáp một cái nói: “Bình thường cuối tuần tớ đều như thế này mà, đừng làm như hôm nay mới quen biết nhau thế chứ.”
Lâm Ái chỉ ghế sopha: “Ngồi tự nhiên, tớ đi tắm đã.”
Tư Đồ Nhã túm vạt áo ngủ của Lâm Ái kéo trở về, nhét chú gấu bông trong tay vào ngực Lâm Ái: “Sinh nhật vui vẻ!”
Lâm Ái cười hôn chú gấu một cái: “Cảm ơn nhé, biết ngay là trừ cậu ra thì chẳng ai nhớ được hôm nay là sinh nhật tớ mà.”
“Ba mẹ cậu cũng không nhớ sao?”
“Ý tớ là những người đang ở bên cạnh tớ nè.”
“Giang Hựu Nam cũng không biết?”
Lâm Ái nhún nhún vai: “Anh ấy biết mới là lạ.”
“Cậu không nói với anh ấy đương nhiên là anh ấy không biết rồi.”
“Làm sao mà tớ không nói với anh ấy chứ. Tớ ám chỉ với anh ấy hai lần. Lần thứ nhất tớ bảo: Ngày 20 tháng 7 tớ muốn tổ chức party. Anh ấy hỏi: Tổ chức party làm gì? Tớ nói là một ngày đáng giá để kỷ niệm. Anh ấy liền nói: Ồ, thế thì tùy em.”
“Hết rồi?” Tư Đồ Nhã nhíu mày.
“Hết rồi.”
Lâm Ái tủi thân: “Cậu nói xem người này có phải không hiểu tình cảm không. Tớ nói đến mức như thế rồi, ít nhất cũng hỏi chút xem ngày gì mà đáng giá kỷ niệm chứ? Kết quả là nhẹ nhàng nói một câu ‘Tùy’. ‘Tùy’ cái đầu anh ta ấy, tức chết tớ mất.”
“Thế còn lần thứ hai?”
“Lần thứ hai chính là đêm qua. Tớ ân cần pha tách trà nóng bưng đến thư phòng cho anh ta, sau đó nói với anh ấy là: Mai có thể dành ra một ngày được không? Anh ấy hỏi tớ: Có chuyện gì sao? Tớ nói hi vọng ngày mai anh ấy có thể đưa tớ đi ra ngoài chơi một chút, vì ngày mai là một ngày đặc biệt. Đây là lần thứ hai tớ nhắc anh ấy về ngày đặc biệt rồi, kết quả anh ấy vẫn không hỏi là ngày gì mà đặc biệt, ngược lại còn hỏi tớ: Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tư Đồ Nhã trừng mắt nhìn: “Ý là gì vậy?”
“Đúng vậy đó. Lúc đấy tớ cũng hoang mang, liền hỏi lại anh ấy: Sao anh lại hỏi em bao nhiêu tuổi? Kết quả cậu đoán xem anh ta trả lời thế nào?”
“Anh ấy nói thế nào?”
“Anh ấy bảo không phải trẻ con ba tuổi còn muốn quấn lấy người lớn đòi đưa đi chơi. Nói như anh ta là ba tớ vậy. Thiếu chút khiến tớ tức đến hộc máu.”
Tư Đồ Nhã nghe vậy thì cười ha ha, trêu tức nói: “Xem ra cậu với Giang Hựu Nam cũng không tệ lắm.”
“Không tệ cái gì chứ. Ở trường học thì chẳng dám nói chuyện với anh ta, ở trong nhà thì anh ta cứ như là ba mẹ tớ ấy, quản lý ăn uống ngủ nghỉ. Trừ cái chuyện kia ra, không có một chút tình cảm nào nên có giữa vợ chồng.”
“Hai người có cái chuyện kia sao?”
“Chuyện nào?”
“Thì cái chuyện ấy ấy?”
“Chuyện ấy là chuyện nào?”
Trời, Tư Đồ Nhã tức giận: “Đừng có giả ngu, cậu cho rằng tớ không biết bản chất bên trong cậu là loại khó nén nhịn chắc.”
Lâm Ái bị vạch trần, thở phì phò nói: “Cậu từng gặp ba và con gái làm cái chuyện kia sao?”
“Ba cái gì mà ba, người ta hỏi một câu bao nhiêu tuổi thôi mà coi người ta là ba mình rồi? Cũng phải trách bản thân cậu ấy, ám chỉ cái gì chứ. Đối với kiểu người như khúc gỗ ấy, cậu nên nói thẳng cho anh ấy biết mai là sinh nhật cậu, để anh ấy biết đường mà làm. Như thế không phải rõ ràng đơn giản hơn rồi.”
“Tớ không cần.”
Lâm Ái quật cường hếch cằm lên: “Nếu anh ấy có chút tình cảm với tớ thì sẽ hiểu ý tớ. Nếu tớ nói thẳng cho anh ấy biết, anh ấy nhất định sẽ đồng ý theo phép lịch sự.”
“Thế là được rồi còn gì.”
“Được cái gì mà được. Hoàn toàn là hẹn hò theo phép lịch sự, cậu cho rằng tớ sẽ vui vẻ chắc?”
“Cậu kỳ vọng ở anh ấy quá cao. Cứ từ từ sẽ đến. Giang Hựu Nam không phải loại đàn ông xun xoe tùy tiện với phụ nữ.”
“Haizz…” Lâm Ái thở dài: “Nếu là cậu, tớ nghĩ dù cậu không nói thì anh ấy cũng sẽ nhớ thời gian quan trọng đấy.”
“Thôi, đừng ra vẻ nhìn thấu hồng trần thế. Mau đi tắm gội đi, tớ đưa cậu đi chơi.”
Tư Đồ Nhã và Lâm Ái ra khỏi nhà đi ăn một bữa đầy mỹ vị, sau đó lại đi bơi cả một buổi chiều. Nói là đi bơi chứ thực ra là Lâm Ái dạy Tư Đồ Nhã học bơi. Lúc chạng vạng, Lâm Ái leo ra từ trong bể bơi, nằm trên mặt đất thở hổn hển: “Đây không phải là đi mừng sinh nhật mà là tớ làm nô lệ cho cậu thì có.”
Tư Đồ Nhã ngượng ngùng cười cười: “Thôi, hôm nào sẽ đền bù cho cậu.”
“Đang yên lành sao bỗng dưng lại muốn học bơi?”
“Lúc trước Thượng Quan Trì luôn giễu cợt tớ là con vịt cạn không biết bơi. Lần này thừa dịp anh ấy đi nước ngoài, tớ nghĩ nên học bơi một chút, chờ anh ấy trở lại nhất định sẽ nghĩ khác về tớ.”
A, Lâm Ái tức giận: “Hóa ra lợi dụng sinh nhật tớ để gia tăng vui thú cho hôn nhân của cậu nhỉ.”
“Yên tâm, yên tâm. Sẽ không quên đại ân đại đức của cậu đâu.”
“Tốt nhất đừng quên, tớ vì dạy cậu mà chuột rút đến n lần rồi.”
“Chuột rút n lần mà vẫn còn sống được, thật sự là kỳ tích.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều có cảm thán của riêng mình. Có bạn thân thật là tốt, ít nhất lúc không có đàn ông thì có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng trong lòng.
“Thời gian không còn sớm rồi, cậu có muốn trở về không?”
Lâm Ái lắc đầu: “Cuối tuần Giang Hựu Nam bận rộn nhiều việc, không phải đi tham gia tiệc này thì cũng phải tham gia tiệc nọ. Tớ về thì cũng chỉ có một mình, vẫn là đi với cậu thì hơn.”
“Vậy được, chúng ta đi ăn cơm. Ăn xong rồi đi hát karaoke.”
“Ok.”
Hai cô gái tay trong tay đi ra khỏi bể bơi, dường như lại quay trở về thời đại học thanh xuân dào dạt.
Đến tận mười giờ tối, hai người mới chuẩn bị mỗi người một ngả. Tư Đồ Nhã lơ đãng nhắc nhở: “Điện thoại di động của cậu cả ngày đều không có động tĩnh gì. Nhân duyên không thể kém hơn so với tớ chứ, ít nhất cũng phải có tin nhắn chúc mừng sinh nhật của bạn bè hoặc đồng nghiệp mới đúng.”
Lâm Ái buồn bực lấy điện thoại từ trong túi: “Móa, tắt máy?”
“Cả ngày nay cậu không mở máy sao?”
Tư Đồ Nhã trợn mắt, tưởng là Lâm Ái chỉ tắt máy lúc cô gọi điện thôi chứ.
“Tớ quên mất.”
Lâm Ái vội vàng khởi động máy. Tin tin tin. Tin nhắn nhắc nhở không ngừng, cô vừa đi vừa xem.
“Đều là báo cuộc gọi nhỡ hử?”
“Ừ, cũng có mấy cái tin nhắn.”
“Có cuộc gọi nhỡ nào của Giang Hựu Nam không?”
“Có một cuộc.”
Tư Đồ Nhã cười cười: “Tốt lắm rồi, chí ít còn có một cuộc, có nghĩa là một ngày này anh ấy có nghĩ đến cậu một lần.”
“Ai thèm anh ấy nghĩ đến.”
Lâm Ái phất phất tay: “Tớ đi đây. Bye.”
Về đến nhà, đèn trong phòng khách vẫn mở. Lâm Ái thăm dò quan sát, không thấy Giang Hựu Nam. Đi thẳng tới thư phòng, khẽ ngó vào bên trong qua cánh cửa khép hờ, trời đụ, lại đang đọc sách. Sắp thành con mọt sách luôn rồi đấy.
Cô buồn bực tiến vào phòng tắm, tắm nước nóng. Nghĩ đến Giang Hựu Nam từ đầu đến cuối vẫn không biết hôm nay là sinh nhật cô, trong lòng tràn đầy tức giận.
Tắm xong đi ra ngoài lại đúng lúc đụng phải Giang Hựu Nam. Cô không khách khí hỏi: “Muốn đi tắm à?”
“Ừ.”
Giang Hựu Nam gật đầu.
Cô không nói gì thêm, vừa thắt dây lưng ở áo choàng tắm vừa đi ra ngoài.
Ngồi trong phòng khách xem tivi, bỗng nghe thấy Giang Hựu Nam gọi: “Lâm Ái, phiền em lấy điện thoại qua đây giúp anh.”
Cô tức giận hỏi: “Tắm rửa còn muốn điện thoại làm gì?”
“Có một cuộc điện thoại quan trọng phải gọi. Trong ngăn kéo ở thư phòng. Nhờ em đấy.”
“Nhiều việc quá nhỉ.”
Cô bất đắc dĩ đi vào thư phòng của hắn, trong miệng vẫn oán giận không ngừng. Kéo ngăn kéo thứ nhất không có điện thoại, ngăn kéo thứ hai cũng không có điện thoại, ngăn kéo thứ ba cũng là không có điện thoại. Thế nhưng trong ngăn kéo thứ ba lại có một hộp quà xinh xắn, phía trên còn có một tấm thiệp: “Sinh nhật vui vẻ.”
Bộ dáng oan ức tủi thân vừa nãy đột nhiên hào hứng sau khi nhìn thấy món quà. Cô vội vàng bóc hộp quà, bên trong là một chiếc nhẫn tinh xảo. Cô giật mình, phản ứng đầu tiên chính là nhẫn cưới. Kết hôn với giang Hựu Nam bao lâu nay còn chưa có nhẫn, đến mức thường thường bị đồng nghiệp cười đùa rằng hôn nhân không có nhẫn cưới thì cũng sớm tan tành thôi. Cô hưng phấn nhảy dựng lên trong thư phòng: “Đẹp quá, đẹp quá. Kích thước cũng vừa, vừa vặn!”
Đặt mông ngồi trên ghế của Giang Hựu Nam, kích động cười ha ha như một tên điên. Bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng: “Thích không?”
Lâm Ái quay đầu, ánh mắt nhìn thấy Giang Hựu Nam đứng lặng hồi lâu bên cánh cửa, thực sự không kìm nén được kích động trong lòng, khoa trương chạy tới, ôm chặt lấy hắn: “Thích, rất thích, siêu siêu thích.”
Giang Hựu Nam bị cô ôm chặt không thở nổi, nói: “Có thể buông ra trước rồi nói không?”
Lúc này Lâm Ái mới buông hắn ra, ngượng ngùng cúi đầu, cảm thấy mình có chút mất kiểm soát. Ánh mắt lơ đãng lướt đến tay hắn, lại phát hiện hắn đang đeo một chiếc nhẫn cưới giống y hệt chiếc nhẫn tặng cho cô, lập tức tâm tình lại nở hoa một lần nữa. Hai người đeo nhẫn cưới giống nhau, chẳng phải muốn công khai với cô sao?
Não nóng lên, cô lại một lần nữa mất khống chế mà ôm lấy Giang Hựu Nam. Lần này còn khoa trường hơn, hai chân quấn lên người hắn, bỏ cũng không ra…
Rốt cuộc cũng có danh phận. Chỉ cần có danh phận, cái khác sớm muộn cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Một tháng dài dằng dặc, may là cuối cùng cũng đã qua. Ngày Thượng Quan Trì về nước, Tư Đồ Nhã đã đợi ở sân bay từ sớm. Vừa để ý thấy Thượng Quan Trì ra ngoài từ cửa VIP, cô đã vẫy hai tay, anh cũng thấy cô ngay lập tức. Hai vợ chồng mới cưới lại phải chia xa nên ôm nhau thật chặt không thể tách rời.
“Anh đen đi, cũng gầy đi. Ở bên kia rất vất vả sao?”
Tư Đồ Nhã đau lòng vuốt lên gương mặt gầy gò của Thượng Quan Trì, không thể tưởng tượng nổi một tháng này anh vất vả bao nhiêu.
Bình luận facebook