Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62173.
Vợ chồng Thượng Quan Nhữ Dương đi tới phòng của con dâu, nhìn thấy con dâu thẫn thờ và con trai đau khổ, trong lòng hai vợ chồng cũng không vui vẻ gì hơn.
“Trì, cuối cùng chuyện là như thế nào? Con mau giải thích cho chúng ta, ta không tin con trai ta lại hỗn loạn đến mức này.”
Lão phu nhân lo lắng nhìn con trai. Thượng Quan Trì đau khổ nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói ra hồi ức không muốn nhớ lại kia. Nếu không phải hôm nay Đường Huyên tìm tới cửa, anh đã quyết định vĩnh viễn chôn bí mật này dưới đáy lòng.
Khi Thượng Quan Trì đem hết mọi chuyện nói ra, Thượng Quan Nhữ Dương tức giận đấm lên tường: “Người phụ này quả nhiên gian trá như mẹ nó. Năm đó cũng dùng mánh khóe này khiến ta bị mắc lừa!” Ông thở dài: “Không nghĩ tới cha con chúng ta thông mình một đời lại vẫn mắc lừa mẹ con cô ta. Thật là không thể nuốt trôi cục tức này!”
“Có mẹ tất có con. Chuyện xảy ra rồi có tức giận cũng vô dụng. Chúng ta nên nghĩ xem có biện pháp nào giải quyết mới được.”
Lão phu nhân nhìn con dâu, đau lòng nói: “Tiểu Nhã, mẹ biết trong lòng con bây giờ khó chịu. Con yên tâm, ba mẹ và Trì luôn đứng về phía con, sẽ không để cho con hồ ly tinh kia gây sóng gió, quậy phá gia đình ta.”
Sau khi nghe Thượng Quan Trì giải thích, Tư Đồ Nhã vẫn là không có phản ứng gì nhiều. Trong đầu cô chỉ còn hình ảnh Đường Huyên tuyên bố hùng hồn cô ta mang thai con của Thượng Quan Trì. Đây mới là quan trọng nhất, cái khác có còn quan trọng không?
Cô chậm rãi đứng dậy, thẫn thờ đi đến tủ quần áo, lấy valy hành lý. Thượng Quan Trì giật mình, bước lên phía trước hỏi: “Tiểu Nhã, em muốn đi đâu?”
“Em đi đến biệt thự bờ biển ở vài ngày.”
Cô thẫn thờ thu thập vài món quần áo, quay người xách valy ra khỏi phòng ngủ. Thượng Quan Trì ngăn lại: “Nói như vậy tức là em không thể tha thứ cho anh sao?”
“Anh cho là bây giờ em có thể hào phóng nói với anh một câu: Không sao, chỉ là làm người ta lớn bụng mà thôi. Em có thể nói như vậy sao?”
Tư Đồ Nhã lạnh lùng hỏi lại. Thượng Quan Trì không phản bác được. Cô cúi đầu ảm đạm xuống lầu. Thượng Quan Trì còn muốn ngăn lại bị ba ngăn cản: “Để con bé yên tĩnh một chút đi.”
“Đúng vậy. Ba con nói đúng. Xảy ra chuyện như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không chịu được. Hiện tại nên để con bé ở một mình, tỉnh táo một chút, sắp xếp lại suy nghĩ.”
Trong lòng Thượng Quan Trì vô cùng đau khổ. Anh vuốt trán, cuộc sống hỗn loạn đã tra tấn mệt mỏi không chịu nổi.
“Yên tâm đi. Tiểu Nhã là một đứa kiên cương, con bé sẽ vượt qua được.”
Trong biệt thự bên bờ biển, bầu không khí tràn ngập đau thương, Tư Đồ Nhã ngắm nhìn phòng ngủ rộng rãi. Không lâu trước đây, cô và Thượng Quan Trì còn giao hòa thể xác tinh thần ở đây, mới ngắn ngủi mấy tháng đã phát sinh biến hóa long trời lở đất. Đêm kia, cô hoàn toàn quyết định tin tưởng, muốn cùng Thượng Quan Trì đối mặt với khó khăn, nhưng là bây giờ… Kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp thay đổi. Biến hóa lúc này thật sự đã vượt ra khỏi phạm vi cô có thể chấp nhận.
Nếu như chỉ đơn thuần là tình một đêm, cô đau lòng nhưng vẫm có thể từ từ chấp nhận được. Nhưng là bây giờ đã có một đứa bé tồn tại, chẳng lẽ cô lại liên thủ với Thượng Quan Trì đối phó với một đứa bé vô tội sao? Cô không thể ác tâm như thế được, đồng thời cô cũng không thể nuôi dưỡng con của tình địch. Không phải cô lòng dạ hẹp hòi, mà là bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không thể làm được.
Mỗi ngày đối mặt với con của tình địch như đối mặt với tình địch vậy. Cuộc sống như thế, chỉ suy nghĩ một chút, đều là sống không bằng chết.
Thời khắc nhìn thấy đứa bé kia cũng sẽ liên tưởng đến chứng cứ chồng phản bội mình, mặc cho quá trình bất đắc dĩ đến nhường nào, kết quả vẫn là có đứa bé rồi.
Tư Đồ Nhã ngồi trên ghế salon, rốt cục không còn kiềm chế nổi, nghẹn ngào khóc òa lên.
Vận mệnh còn đau khổ hơn cả thuốc đắng. Đến cùng cô nên làm gì đây? Một trái tim phải bị tàn phá bao nhiêu lần mới bị thương chồng chất ngần này…
Đêm nay, cô lấy nước mắt rửa mặt, ngồi một mình trong bóng tối suốt cả đêm, không hề cảm thấy sợ hãi. Khi cuộc sống khắp nơi đều là hiểm ác, còn cái gì khiến cô cảm thấy đáng sợ nữa đâu.
Ngày hôm sau, Thượng Quan lão phu nhân mang theo người hầu đến biệt thự, vừa nhìn thấy dung nhan tiều tụy của con dâu, đau lòng nắm chặt tay cô: “Tiểu Nhã, con đừng buồn. Tiếp tục như vậy nữa thì thân thể con sẽ sụp đổ mất. Con sụp đổ thì con trai ta cũng suy sụp theo. Tâm trạng của nó bây giờ cũng không ổn định theo con. Hai đứa số khổ này, thật là khiến cho lòng ta cũng đau khổ tan nát…”
“Con xin lỗi.”
“Đứa ngốc này, con xin lỗi cái gì? Người có lỗi với con là ta, là nhà chúng ta có lỗi với con.”
Lão phu nhân nói với người hầu: “Mang đồ ăn đến đây.”
Người hầu mang giỏ xách trong tay đặt lên bàn trà, lấy ra vài món ăn: “Thiếu phu nhân, dù trong lòng không thoải mái thế nào thì vẫn phải ăn.”
Tư Đồ Nhã lắc đầu: “Tôi không muốn ăn.”
“Không thể bướng bỉnh như thế. Thân thể con không phải thuộc về một mình con. Ngoan nào, nể tâm ý mẹ, ít nhiều cũng ăn chút đi.”
“Đúng vậy. Cái này đều là lão phu nhân tự mình xuống bếp chuẩn bị đó. Lão phu nhân đã rất nhiều năm rồi chưa từng xuống bếp.”
Tư Đồ Nhã nhìn trong mắt mẹ chồng đều là chờ mong, không đành lòng cự tuyệt tâm ý của mẹ chồng, đành run rẩy tiếp nhận bát cơm người hầu đã xới, ăn từng miếng từng miếng. Môi cô tái nhợt khô khốc, không một chút huyết sắc, gương mặt dường như nhỏ hơn nhiều chỉ sau một đêm, dưới lông mi dài là đôi mắt đen thâm quầng. Lão phu nhân nhìn bộ dáng con dâu như vậy, không khỏi đau lòng, thở dài bất đắc dĩ nói: “Tiểu Nhã, tình cảm của con trai ta đới với con, con rõ hơn ai hết. Nó thà rằng bỏ nhà ra đi cũng không chịu phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, sẽ không phản bội con. Huống hồ, con cũng không thể tin Đường Huyên lời nói một phía như vậy. Cô ta mang thai thì nhất định là con của Trì sao? Có phải là con của thằng bé hay không, phải đợi sau ba tháng rồi làm giám định mới nói được.”
“Con chưa từng hoài nghi anh ấy sẽ phản bội con. Hiện tại vấn đề trước mặt chúng ta không phải là phản bội mà là đứa bé. Nếu đứa bé kia thực sự là con của anh ấy, mẹ nói cho con đi, con nên làm gì đây?”
Lão phu nhân giật mình, bà còn chưa cẩn thận suy nghĩ tới vấn đề này, trầm ngâm chốc lát nói: “Cho dù là con của Trì, con cũng không cần lo lắng, ta và ba chồng con sẽ xử lý.”
Tư Đồ Nhã không nói thêm gì nữa, bởi vì trong lòng cô rõ ràng, trước khác nay khác, cho đến lúc đó sẽ lại khác.
Trong hội sở, Thượng Quan Trì mù mịt ngồi trên ghế salon, nhìn thẳng người phụ nữ đối diện, lạnh lùng mở miệng: “Phá thai đi.”
Đường Huyên khiếp sợ nhìn anh, phẫn nộ quát: “Anh nói gì vậy? Đây chính là con của anh đấy!”
“Tôi mặc kệ đứa bé này là con ai, tôi bảo cô phá thì phá đi. Thừa dịp bây giờ tôi còn có thể nói chuyện dễ dàng với cô, thức thời đồng ý đi, nếu không…”
Ánh mắt lạnh như băng: “Cô sẽ phải trả giá đắt cho hành vi cố chấp hôm nay.”
Đường Huyên hoàn toàn bị chọc giận, đứng dậy gào thét: “Em không phá đấy, em xem anh có thể làm gì được em! Anh muốn để Tư Đồ Nhã tha thứ cho anh thì bắt em phá con em à. Em nói cho anh hay, anh nằm mơ đi! Đến cùng ai là người chiến thắng, hãy đợi đấy!!”
Thượng Quan Trì nhìn chằm chằm bóng dáng quay người rời đi của cô ta, hai tay siết chặt, mạch máu nổi hết lên mu bàn tay.
Thượng Quan Trì vẫn ngồi ở hội sở đến khi trời tối. Ra khỏi cửa hội sở, anh không muốn về nhà. Không có Tư Đồ Nhã trong nhà, mỗi giây mỗi phút đều là giày vò. Bất tri bất giác lại lái xe đi tới bờ biển, nhìn biệt thự trước mắt có ô cửa sổ lộ ra tia sáng, trong mắt anh từ từ ẩm ướt.
Chưa từng cảm thấy khoảng cách giữa anh và Tư Đồ Nhã lại xa cách giống như thế này bao giờ. Anh muốn đi vào, ôm người vợ yêu dấu của mình một cái biết bao, nhưng anh cũng biết, người cô không muốn gặp nhất lúc này chính là anh.
Không hề có ý muốn rời khỏi, anh liền cứ đứng lẳng lặng như thế, dù cho rất cô độc cũng tốt hơn về nhà đối mặt với sự thê lương.
Gió nổi lên, Tư Đồ Nhã đi tới trước cửa sổ, duỗi ra cánh tay mảnh khảnh chuẩn bị kéo rèm lại lơ đãng thấy một bóng dáng tiều tụy trong góc tối, dù cho rất âm u, cô cũng có thể nhận ra đó là chồng cô, Thượng Quan Trì.
Cô không hề do dự, xoẹt một tiếng kéo rèm cửa lên. Tia sáng cuối cùng từ ô cửa sổ biến mất, bốn phía là bóng đen không thấy rõ năm ngón tay, chỉ có biển cả xa xăm thi thoảng phát ra tiếng dào dạt phẫn nộ, dường như cả thế giới này tràn đầy oán hận.
Thượng Quan Trì đứng cho đến khi rạng sáng mới trở lại xe, sau đó ngủ trên xe. Lúc trời tờ mờ sáng lại lái xe đến công ty. Suốt ba ngày sau đó vẫn luôn như thế.
Dù không gặp được cô, chỉ cần nhìn vài lần ánh sáng chiếu ra từ trong phòng cô, lòng anh liền an tâm một chút, cũng mới có thể miễn cưỡng ngủ được vài tiếng đồng hồ, không thì anh chẳng thể chợp mắt lấy một phút.
Tư Đồ Nhã biết anh đã liên tục đứng trước cửa sổ bốn đêm rồi, nhưng cô không ra ngoài lấy một lần. Không phải mỗi câu xin lỗi đều có thể đổi lấy một câu không có gì, cũng không phải việc nào cũng có thể mỉm cười tha thứ.
Đêm thứ năm, gió xoáy nổi lên, dù có đóng cửa sổ chặt cỡ nào cũng đều có thể nghe thấy tiếng sóng biển gào thét, rèm cửa màu tím nhạt bị gió thổi bay tứ tung. Tư Đồ Nhã nằm trên giường, thẫn thờ nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, cô biết lúc này Thượng Quan Trì chắc chắn đang ở bên ngoài, dù cho tắt đèn, anh cũng không đi.
Gió mạnh kéo dài gần ba giờ mới yên tĩnh dần theo thời gian, ngay lập tức cơn mưa nặng hạt trút xuống. Nước mưa gõ lên cửa sổ, khiến Tư Đồ Nhã vô cùng lo lắng.
Cô vén chăn xuống giường, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, đẩy một bên rèm cửa ra xem xét, Thượng Quan Trì vẫn còn ở đó, toàn thân đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, anh lại giống như gốc đại thụ không nhúc nhích tí nào.
Cô nhắm mắt lại, một lần nữa về trên giường, buộc mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng càng bức bách lại càng không ngủ được. Vừa nhắm mắt liền thấy cảnh Thượng Quan Trì đứng giữa trời mưa, đau đớn nhớ nhung cô.
Vợ chồng Thượng Quan Nhữ Dương đi tới phòng của con dâu, nhìn thấy con dâu thẫn thờ và con trai đau khổ, trong lòng hai vợ chồng cũng không vui vẻ gì hơn.
“Trì, cuối cùng chuyện là như thế nào? Con mau giải thích cho chúng ta, ta không tin con trai ta lại hỗn loạn đến mức này.”
Lão phu nhân lo lắng nhìn con trai. Thượng Quan Trì đau khổ nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói ra hồi ức không muốn nhớ lại kia. Nếu không phải hôm nay Đường Huyên tìm tới cửa, anh đã quyết định vĩnh viễn chôn bí mật này dưới đáy lòng.
Khi Thượng Quan Trì đem hết mọi chuyện nói ra, Thượng Quan Nhữ Dương tức giận đấm lên tường: “Người phụ này quả nhiên gian trá như mẹ nó. Năm đó cũng dùng mánh khóe này khiến ta bị mắc lừa!” Ông thở dài: “Không nghĩ tới cha con chúng ta thông mình một đời lại vẫn mắc lừa mẹ con cô ta. Thật là không thể nuốt trôi cục tức này!”
“Có mẹ tất có con. Chuyện xảy ra rồi có tức giận cũng vô dụng. Chúng ta nên nghĩ xem có biện pháp nào giải quyết mới được.”
Lão phu nhân nhìn con dâu, đau lòng nói: “Tiểu Nhã, mẹ biết trong lòng con bây giờ khó chịu. Con yên tâm, ba mẹ và Trì luôn đứng về phía con, sẽ không để cho con hồ ly tinh kia gây sóng gió, quậy phá gia đình ta.”
Sau khi nghe Thượng Quan Trì giải thích, Tư Đồ Nhã vẫn là không có phản ứng gì nhiều. Trong đầu cô chỉ còn hình ảnh Đường Huyên tuyên bố hùng hồn cô ta mang thai con của Thượng Quan Trì. Đây mới là quan trọng nhất, cái khác có còn quan trọng không?
Cô chậm rãi đứng dậy, thẫn thờ đi đến tủ quần áo, lấy valy hành lý. Thượng Quan Trì giật mình, bước lên phía trước hỏi: “Tiểu Nhã, em muốn đi đâu?”
“Em đi đến biệt thự bờ biển ở vài ngày.”
Cô thẫn thờ thu thập vài món quần áo, quay người xách valy ra khỏi phòng ngủ. Thượng Quan Trì ngăn lại: “Nói như vậy tức là em không thể tha thứ cho anh sao?”
“Anh cho là bây giờ em có thể hào phóng nói với anh một câu: Không sao, chỉ là làm người ta lớn bụng mà thôi. Em có thể nói như vậy sao?”
Tư Đồ Nhã lạnh lùng hỏi lại. Thượng Quan Trì không phản bác được. Cô cúi đầu ảm đạm xuống lầu. Thượng Quan Trì còn muốn ngăn lại bị ba ngăn cản: “Để con bé yên tĩnh một chút đi.”
“Đúng vậy. Ba con nói đúng. Xảy ra chuyện như vậy, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không chịu được. Hiện tại nên để con bé ở một mình, tỉnh táo một chút, sắp xếp lại suy nghĩ.”
Trong lòng Thượng Quan Trì vô cùng đau khổ. Anh vuốt trán, cuộc sống hỗn loạn đã tra tấn mệt mỏi không chịu nổi.
“Yên tâm đi. Tiểu Nhã là một đứa kiên cương, con bé sẽ vượt qua được.”
Trong biệt thự bên bờ biển, bầu không khí tràn ngập đau thương, Tư Đồ Nhã ngắm nhìn phòng ngủ rộng rãi. Không lâu trước đây, cô và Thượng Quan Trì còn giao hòa thể xác tinh thần ở đây, mới ngắn ngủi mấy tháng đã phát sinh biến hóa long trời lở đất. Đêm kia, cô hoàn toàn quyết định tin tưởng, muốn cùng Thượng Quan Trì đối mặt với khó khăn, nhưng là bây giờ… Kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp thay đổi. Biến hóa lúc này thật sự đã vượt ra khỏi phạm vi cô có thể chấp nhận.
Nếu như chỉ đơn thuần là tình một đêm, cô đau lòng nhưng vẫm có thể từ từ chấp nhận được. Nhưng là bây giờ đã có một đứa bé tồn tại, chẳng lẽ cô lại liên thủ với Thượng Quan Trì đối phó với một đứa bé vô tội sao? Cô không thể ác tâm như thế được, đồng thời cô cũng không thể nuôi dưỡng con của tình địch. Không phải cô lòng dạ hẹp hòi, mà là bất kỳ một người phụ nữ nào cũng không thể làm được.
Mỗi ngày đối mặt với con của tình địch như đối mặt với tình địch vậy. Cuộc sống như thế, chỉ suy nghĩ một chút, đều là sống không bằng chết.
Thời khắc nhìn thấy đứa bé kia cũng sẽ liên tưởng đến chứng cứ chồng phản bội mình, mặc cho quá trình bất đắc dĩ đến nhường nào, kết quả vẫn là có đứa bé rồi.
Tư Đồ Nhã ngồi trên ghế salon, rốt cục không còn kiềm chế nổi, nghẹn ngào khóc òa lên.
Vận mệnh còn đau khổ hơn cả thuốc đắng. Đến cùng cô nên làm gì đây? Một trái tim phải bị tàn phá bao nhiêu lần mới bị thương chồng chất ngần này…
Đêm nay, cô lấy nước mắt rửa mặt, ngồi một mình trong bóng tối suốt cả đêm, không hề cảm thấy sợ hãi. Khi cuộc sống khắp nơi đều là hiểm ác, còn cái gì khiến cô cảm thấy đáng sợ nữa đâu.
Ngày hôm sau, Thượng Quan lão phu nhân mang theo người hầu đến biệt thự, vừa nhìn thấy dung nhan tiều tụy của con dâu, đau lòng nắm chặt tay cô: “Tiểu Nhã, con đừng buồn. Tiếp tục như vậy nữa thì thân thể con sẽ sụp đổ mất. Con sụp đổ thì con trai ta cũng suy sụp theo. Tâm trạng của nó bây giờ cũng không ổn định theo con. Hai đứa số khổ này, thật là khiến cho lòng ta cũng đau khổ tan nát…”
“Con xin lỗi.”
“Đứa ngốc này, con xin lỗi cái gì? Người có lỗi với con là ta, là nhà chúng ta có lỗi với con.”
Lão phu nhân nói với người hầu: “Mang đồ ăn đến đây.”
Người hầu mang giỏ xách trong tay đặt lên bàn trà, lấy ra vài món ăn: “Thiếu phu nhân, dù trong lòng không thoải mái thế nào thì vẫn phải ăn.”
Tư Đồ Nhã lắc đầu: “Tôi không muốn ăn.”
“Không thể bướng bỉnh như thế. Thân thể con không phải thuộc về một mình con. Ngoan nào, nể tâm ý mẹ, ít nhiều cũng ăn chút đi.”
“Đúng vậy. Cái này đều là lão phu nhân tự mình xuống bếp chuẩn bị đó. Lão phu nhân đã rất nhiều năm rồi chưa từng xuống bếp.”
Tư Đồ Nhã nhìn trong mắt mẹ chồng đều là chờ mong, không đành lòng cự tuyệt tâm ý của mẹ chồng, đành run rẩy tiếp nhận bát cơm người hầu đã xới, ăn từng miếng từng miếng. Môi cô tái nhợt khô khốc, không một chút huyết sắc, gương mặt dường như nhỏ hơn nhiều chỉ sau một đêm, dưới lông mi dài là đôi mắt đen thâm quầng. Lão phu nhân nhìn bộ dáng con dâu như vậy, không khỏi đau lòng, thở dài bất đắc dĩ nói: “Tiểu Nhã, tình cảm của con trai ta đới với con, con rõ hơn ai hết. Nó thà rằng bỏ nhà ra đi cũng không chịu phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác, sẽ không phản bội con. Huống hồ, con cũng không thể tin Đường Huyên lời nói một phía như vậy. Cô ta mang thai thì nhất định là con của Trì sao? Có phải là con của thằng bé hay không, phải đợi sau ba tháng rồi làm giám định mới nói được.”
“Con chưa từng hoài nghi anh ấy sẽ phản bội con. Hiện tại vấn đề trước mặt chúng ta không phải là phản bội mà là đứa bé. Nếu đứa bé kia thực sự là con của anh ấy, mẹ nói cho con đi, con nên làm gì đây?”
Lão phu nhân giật mình, bà còn chưa cẩn thận suy nghĩ tới vấn đề này, trầm ngâm chốc lát nói: “Cho dù là con của Trì, con cũng không cần lo lắng, ta và ba chồng con sẽ xử lý.”
Tư Đồ Nhã không nói thêm gì nữa, bởi vì trong lòng cô rõ ràng, trước khác nay khác, cho đến lúc đó sẽ lại khác.
Trong hội sở, Thượng Quan Trì mù mịt ngồi trên ghế salon, nhìn thẳng người phụ nữ đối diện, lạnh lùng mở miệng: “Phá thai đi.”
Đường Huyên khiếp sợ nhìn anh, phẫn nộ quát: “Anh nói gì vậy? Đây chính là con của anh đấy!”
“Tôi mặc kệ đứa bé này là con ai, tôi bảo cô phá thì phá đi. Thừa dịp bây giờ tôi còn có thể nói chuyện dễ dàng với cô, thức thời đồng ý đi, nếu không…”
Ánh mắt lạnh như băng: “Cô sẽ phải trả giá đắt cho hành vi cố chấp hôm nay.”
Đường Huyên hoàn toàn bị chọc giận, đứng dậy gào thét: “Em không phá đấy, em xem anh có thể làm gì được em! Anh muốn để Tư Đồ Nhã tha thứ cho anh thì bắt em phá con em à. Em nói cho anh hay, anh nằm mơ đi! Đến cùng ai là người chiến thắng, hãy đợi đấy!!”
Thượng Quan Trì nhìn chằm chằm bóng dáng quay người rời đi của cô ta, hai tay siết chặt, mạch máu nổi hết lên mu bàn tay.
Thượng Quan Trì vẫn ngồi ở hội sở đến khi trời tối. Ra khỏi cửa hội sở, anh không muốn về nhà. Không có Tư Đồ Nhã trong nhà, mỗi giây mỗi phút đều là giày vò. Bất tri bất giác lại lái xe đi tới bờ biển, nhìn biệt thự trước mắt có ô cửa sổ lộ ra tia sáng, trong mắt anh từ từ ẩm ướt.
Chưa từng cảm thấy khoảng cách giữa anh và Tư Đồ Nhã lại xa cách giống như thế này bao giờ. Anh muốn đi vào, ôm người vợ yêu dấu của mình một cái biết bao, nhưng anh cũng biết, người cô không muốn gặp nhất lúc này chính là anh.
Không hề có ý muốn rời khỏi, anh liền cứ đứng lẳng lặng như thế, dù cho rất cô độc cũng tốt hơn về nhà đối mặt với sự thê lương.
Gió nổi lên, Tư Đồ Nhã đi tới trước cửa sổ, duỗi ra cánh tay mảnh khảnh chuẩn bị kéo rèm lại lơ đãng thấy một bóng dáng tiều tụy trong góc tối, dù cho rất âm u, cô cũng có thể nhận ra đó là chồng cô, Thượng Quan Trì.
Cô không hề do dự, xoẹt một tiếng kéo rèm cửa lên. Tia sáng cuối cùng từ ô cửa sổ biến mất, bốn phía là bóng đen không thấy rõ năm ngón tay, chỉ có biển cả xa xăm thi thoảng phát ra tiếng dào dạt phẫn nộ, dường như cả thế giới này tràn đầy oán hận.
Thượng Quan Trì đứng cho đến khi rạng sáng mới trở lại xe, sau đó ngủ trên xe. Lúc trời tờ mờ sáng lại lái xe đến công ty. Suốt ba ngày sau đó vẫn luôn như thế.
Dù không gặp được cô, chỉ cần nhìn vài lần ánh sáng chiếu ra từ trong phòng cô, lòng anh liền an tâm một chút, cũng mới có thể miễn cưỡng ngủ được vài tiếng đồng hồ, không thì anh chẳng thể chợp mắt lấy một phút.
Tư Đồ Nhã biết anh đã liên tục đứng trước cửa sổ bốn đêm rồi, nhưng cô không ra ngoài lấy một lần. Không phải mỗi câu xin lỗi đều có thể đổi lấy một câu không có gì, cũng không phải việc nào cũng có thể mỉm cười tha thứ.
Đêm thứ năm, gió xoáy nổi lên, dù có đóng cửa sổ chặt cỡ nào cũng đều có thể nghe thấy tiếng sóng biển gào thét, rèm cửa màu tím nhạt bị gió thổi bay tứ tung. Tư Đồ Nhã nằm trên giường, thẫn thờ nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, cô biết lúc này Thượng Quan Trì chắc chắn đang ở bên ngoài, dù cho tắt đèn, anh cũng không đi.
Gió mạnh kéo dài gần ba giờ mới yên tĩnh dần theo thời gian, ngay lập tức cơn mưa nặng hạt trút xuống. Nước mưa gõ lên cửa sổ, khiến Tư Đồ Nhã vô cùng lo lắng.
Cô vén chăn xuống giường, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, đẩy một bên rèm cửa ra xem xét, Thượng Quan Trì vẫn còn ở đó, toàn thân đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, anh lại giống như gốc đại thụ không nhúc nhích tí nào.
Cô nhắm mắt lại, một lần nữa về trên giường, buộc mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng càng bức bách lại càng không ngủ được. Vừa nhắm mắt liền thấy cảnh Thượng Quan Trì đứng giữa trời mưa, đau đớn nhớ nhung cô.
Bình luận facebook