• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62175.

Tư Đồ Nhã khuyên bảo, Thượng Quan Trì đồng ý không tìm kiếm Đường Huyên nữa. Anh ôm cô nói: “Tiểu Nhã, cảm ơn em ở lại bên anh, cảm ơn em đã tin tưởng anh. Thật sự cảm ơn em.”



Bắt đầu từ ngày đó, Tư Đồ Nhã không bước chân ra khỏi nhà nữa. Ngoại trừ người cậu đột nhiên đến thành phố B gặp cô, cô có đi ra khỏi nhà một lần. Sau này, dù cho ai hẹn cô ra ngoài, cô đều cự tuyệt, đồng thời cũng không nói cho bất kỳ kẻ nào hôn nhân của cô xuất hiện nguy cơ.



Ngay cả đến bạn thân nhất của cô là Lâm Ái cũng đều không biết chuyện gì xảy ra với cô, chỉ coi là cô ở nhà tĩnh dưỡng, thi thoảng gọi điện thoại hoặc tâm sự trên QQ.



Trong lòng Tư Đồ Nhã rất buồn khổ nhưng lại không nói với bất kỳ ai. Cô không cho rằng người khác có nghĩa vụ trở thành thùng rác của mình, phải lắng nghe những phiền não của cô.



Hai tháng qua rất nhanh. Mấy ngày cuối này, cả đêm cô đều ngủ không ngon giấc, mỗi lần vừa mới ngủ liền mơ thấy Đường Huyên vác cái bụng to đứng trước mặt cô cười đắc ý, đến mức mỗi lần tỉnh lại toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Cô cảm thấy tinh thần mình dường như đã đến bờ vực sụp đổ.



Dù vậy, cô vẫn không ngừng cố gắng cùng Thượng Quan Trì chuẩn bị cùng nhau đối mặt với khó khăn.



Trong lo lắng hãi hùng giày vò, Đường Huyên trở về. Cô ta đứng trong phòng khách Thượng Quan gia, Tư Đồ Nhã nhìn chằm chằm chiếc bụng hơi nhô lên của cô ta, tay không tự chủ dời về phía bụng mình, phải tới lúc nào cô mới có thể mang thai một đứa bé đây…



Thượng Quan Trì hai mắt phun lửa trừng mắt nhìn cô ta, vừa định xông lên trước đã bị Tư Đồ Nhã kéo lại: “Tin vào chính mình, đừng để cô ta nhìn thấy anh chột dạ.”



Thượng Quan lão phu nhân đứng lên từ trên ghế salon: “Nói như vậy, Đường tiểu thư lần này tới là yêu cầu đi làm xét nghiệm DNA sao?”



“Đúng thế.”



Đường Huyên không kiêu ngạo không tự ti gật đầu.



“Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi. Nhưng ta nói trước, nếu là con của nhà Thượng Quan chúng ta, chúng ta cũng sẽ không phải không thừa nhận, nhưng nếu như không phải, chúng ta sẽ không tha cho cô đâu.”



“Được. Nếu không phải con cháu nhà các người, muốn chém muốn giết tùy các người.”



Đường Huyên mạnh mẽ đứng dậy, dẫn đầu đi ra khỏi cửa phòng khách. Tư Đồ Nhã nhìn chằm chằm bóng dáng tự tin của cô ta, chỉ cảm thấy trái tim không ngừng trầm xuống.



“Các người không đi sao?”



Thượng Quan Nhữ Dương hỏi con trai và con dâu.



“Con không đi!”



Thượng Quan Trì lạnh lùng cự tuyệt. Thượng Quan Nhữ Dương thở dài: “Con không đi thì làm xét nghiệm kiểu gì?”



Ánh mắt ông nhìn về phía con dâu, Tư Đồ Nhã cố nén đau lòng nói: “Đi đi. Từ lúc đầu, đây cũng không phải là vấn đề có thể trốn tránh.”



Cũng chỉ có lời của Tư Đồ Nhã thì Thượng Quan Trì mới nghe lọt tai. Anh nắm chặt tay cô: “Có thể đi cùng anh không?”



“Em không đi đâu.”



Cô không muốn đi, Thượng Quan Trì cũng không miễn cưỡng, dù sao phát sinh chuyện như vậy đã rất tàn nhẫn đối với cô rồi.



Để đảm bảo kết quả xét nghiệm chính xác, vợ chồng Thượng Quan làm xét nghiệm tại ba cơ sở có uy tín khác nhau. Mỗi lần xét nghiệm, Đường Huyên đều vô cùng thản nhiên, đến mức chưa có kết quả mà vợ chồng Thượng Quan cũng bắt đầu tin tưởng đứa bé kia đúng là cốt nhục của Thượng Quan gia.



Ra giá lớn, lúc chạng vạng tối, ba cơ sở xét nghiệm đều đưa ra kết quả, toàn bộ chứng thực là con của Thượng Quan Trì. Nhìn kết quả như vậy, trong lòng vợ chồng Thượng Quan cảm xúc ngổn ngang. Thượng Quan Trì phẫn nộ túm chặt cổ áo Đường Huyên, khàn giọng gào thét: “Một đêm kia rõ ràng tôi hôn mê. Cuối cùng cô dùng phương pháp gì để mang thai con tôi?”



“Phương pháp nguyên thủy nhất, có cần em nói kỹ hơn không?”



Ánh mắt Đường Huyên nhìn về phía phụ mẫu đứng phía sau, Thượng Quan Trì nghiến răng nói: “Đừng tưởng rằng ‘mẹ quý nhờ con’ được, tôi không thể cho cô toại nguyện đâu.”



Anh chán ghét trừng mắt nhìn Đường Huyên, quay người rời đi.



Thượng Quan lão phu nhân đi đến trước mặt Đường Huyên, nghiêm túc nói: “Đã có kết quả, vậy chúng ta liền nói chuyện đi.”



Ba người vào một quán cà phê gần đó, mặt đối mặt bắt đầu nghiêm túc đàm phán.



“Trước đó ta đã nói, nếu đứa bé này đúng thật là con cháu nhà họ Thượng Quan, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm. Hiện tại đã chứng minh được đứa bé đúng là con của con trai ta, vậy cô nói giá đi. Dù là bao nhiêu tiền thì chúng ta cũng sẽ mua lại đứa bé này.”



Ha, Đường Huyên trào phúng cười cười: “Các người thật đúng là tầm thường, cho là cái gì cũng có thể mua được bằng tiền sao? Một điều kiện thôi, để tôi vào Thượng Quan gia, không cần bàn cái khác nữa.”



Ha, lúc này đổi lại là lão phu nhân châm chọc cười: “Chúng ta tầm thường, nhưng cô không thấy mình đang nằm mơ sao? Cô cũng thấy rồi, con trai ta không có một chút tình cảm nào với cô. Cô cho là nó sẽ đồng ý cưới cô sao?”



“Vậy phải xem các người có muốn đứa bé trong bụng tôi không. Đúng, hiện tại anh ấy thích Tư Đồ Nhã, nhưng cô ta không thể sinh con mà. Gia đình các người không thể không có con nối dõi được, không thể tham lam cái gì cũng muốn, muốn đứa bé thì phải bỏ con dâu. Các người tự cân nhắc đi!”



Cô ta đứng dậy, không muốn nói nhiều. Đương lúc quay người muốn đi, Thượng Quan lão gia mở miệng: “Coi như cô vào được nhà chúng ta, cô cho rằng cuộc sống của cô sẽ tốt hơn sao? Cô đã từng yêu đương với con trai ta, hẳn rõ ràng nó là người như thế nào. Nó sẽ không để cô sống yên ổn đâu.”



“Vậy các người cũng không cần lo lắng. Cho dù anh ấy tạm thời chưa chấp nhận được, sau khi tôi sinh con cho anh ấy xong, anh ấy cũng sẽ từ từ tiếp nhận tôi thôi. Không có sự hận thù nào không thể bù đắp bằng niềm vui gia đình cả.”



Đường Huyên lấy một tờ giấy siêu âm từ trong túi, tự tin đưa đến trước mặt vợ chồng Thượng Quan: “Nhìn xem, đây là xét nghiệm giới tính thai nhi mà tôi đã phải mất một số tiền lớn nhờ vả bác sĩ thực hiện. Tôi nghĩ, cái này có thể cho các người có lựa chọn sáng suốt.”



Cô ta mỉm cười rời đi. Vợ chồng Thượng Quan nhìn chằm chằm kết quả xét nghiệm giới tính của thai nhi trên tờ giấy siêu âm, trong lòng mâu thuẫn vô cùng, đó là con trai đấy…



Đường Huyên đứng trước cửa sổ thủy tinh ngoài quán cà phê, nhìn thấy biểu lộ trên khuôn mặt hai vợ chồng Thượng Quan mà đắc ý cười. Cô ta biết tầm quan trọng của đứa bé này nên mới có thể tự tin như thế ngay từ lúc bắt đầu.



Ba năm trước đây, Thượng Quan Nhữ Dương bức ép cô ta đi, cục tức này vẫn luôn nghẹn trong lòng. Bây giờ cô ta trở về, còn mang thai cốt nhục của Thượng Quan gia, cô ta có thể tưởng tượng được trong lòng Thượng Quan Nhữ Dương không cam lòng cỡ nào nhưng lại không thể không chấp nhận hiện thực bất đắc dĩ. Ngẫm lại mà cảm thấy vui sướng thoải mái.



Không ngoài dự liệu, sáng sớm hôm sau, Thượng Quan lão phu nhân liền gọi điện thoại cho Đường Huyên, hẹn cô ta ra gặp mặt. Sau đó đưa cô ta đến một bệnh viện tư nhân, đút lót bác sĩ làm siêu âm kiểm tra, mà kết quả kiểm tra đúng là con trai.



Đường Huyên vừa quan sát dịch nhờn trên bụng vừa nói: “Bây giờ tin được chưa? Tôi cũng không dám lừa Thượng Quan gia các người.”



Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đường Huyên lấy cớ có việc liền không đi cùng lão phu nhân nữa. Cô ta bấm số điện thoại của Tư Đồ Nhã.



Thời điểm Tư Đồ Nhã nhận điện thoại, cô như cái xác không hồn buồn bực trong phòng. Tối hôm qua Thượng Quan Trì trở về, cô không hỏi kết quả, anh cũng không hề nói. Như vậy, đáp án không cần nói cũng biết, nếu như không phải con của Thượng Quan Trì, anh sẽ không yên lặng như vậy.



Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi nhưng thời khắc linh hồn bị đả kích, Tư Đồ Nhã vẫn là đau lòng như đao cắt. Thượng Quan Trì còn đau đớn hơn cả cô, thế là cô đành phải giấu niềm đau của mình mà an ủi anh. Một đêm dài dằng dặc, hai người ôm chặt lấy nhau mà vượt qua.



Lúc đó, Thượng Quan Trì khóc rất nhiều, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đứa bé là con anh.”



Cô gật đầu: “Vâng. Em sẽ cố gắng coi đứa bé như con mình mà nuôi dưỡng.”



Một buổi tối hai người chỉ nói hai câu như vậy, sau đó chính là trầm mặc kéo dài hơn cả màn đêm. Đôi khi nói luôn dễ hơn làm, Tư Đồ Nhã cũng không thể xác định được liệu mình có thể làm được như lời đã nói không. Thế nhưng vào lúc đó, vì an ủi Thượng Quan Trì, cô chỉ có thể nói như vậy, đương nhiên cô cũng sẽ cố gắng trên phương diện kia.



“Alo?”



“Là tôi, Đường Huyên.”



“Có chuyện gì?”



“Ra gặp một lần đi.”



“Ở đâu?”



“Hội sở phụ nữ Hoa Hồng.”



“Được.”



Cúp điện thoại, Tư Đồ Nhã thay quần áo khác, sau đó trang điểm nhẹ nhàng. Dù cho hiện tại có tiều tụy đến mức nào, cô đều không muốn kém cỏi hơn tình địch một chút nào cả.



Sắc mặt rất yếu ớt, tô thêm chút son phấn, ý định để cho bản thân nhìn có huyết sắc một chút.



Bờ môi khô khốc, cô thoa một lớp son bóng lên môi, để cho khuôn mặt sáng sủa hơn.



Không phải mỗi một người con gái đều trang điểm vì để vui lòng bản thân mình. Tư Đồ Nhã biết rõ mình ở trước mặt tình địch đã chật vật không chịu nổi, ăn mặc xinh đẹp một chút chính là để lên tinh thần cho mình một chút. Như thế mới có thể đối phó được tình địch hiện tại đã nắm chắc thắng lợi trong tay.



Đúng giờ đến điểm hẹn, Đường Huyên đã đợi trong hội sở, dường như vì cố ý kích thích Tư Đồ Nhã mà mặc một bộ quần áo bó sát, lộ ra phần bụng hơi nhô lên.



“Kết quả xét nghiệm DNA cửa đứa bé chắc cô cũng biết rồi?”



“Ừ.”



“Vậy cô định làm thế nào?”



“Cô sinh đứa bé ra, tôi nuôi dưỡng thay cô.”



Ha ha, Đường Huyên giống như là nghe được trò cười buồn cười nhất thế gian: “Chúng ta ai cũng tự cho mình là đúng. Tôi sinh đứa bé ra, cô dựa vào cái gì mà nhận nuôi?”



“Vậy thì mang theo con cô cút xa một chút.”



“Nên cút chính là cô! Một con gà mái không đẻ trứng được còn chiếm lấy ổ mà không đẻ, có người không biết xấu hổ như thế sao? Cô nhất định phải nhìn thấy Thượng Quan gia chặt đứt hương hỏa thì cô mới hài lòng phải không?”



“Đến cùng chẳng biết ai mới xấu hổ đây? Lợi dụng thủ đoạn hèn hạ để mang thai con của người ta, bây giờ còn muốn khoe khoang. Cô quả nhiên giống mẹ cô, loại gen này của các người căn bản không thích hợp mang thai, bởi vì sinh con rồi đứa trẻ lớn lên cũng sẽ đi phá hoại gia đình người khác.”



Đường Huyên bị ngôn ngữ sắc bén của Tư Đồ Nhã chọc giận, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi chính là hèn hạ đấy, cô thì sao? Cô biết tôi mang thai đứa trẻ này như thế nào không?”



“Tôi không muốn biết.”



“Nhưng tôi muốn nói thì làm sao bây giờ? Tôi nói cho cô biết, đêm hôm đó, trong nước trái cây của chồng cô có bỏ hai loại thuốc, một loại là thuốc ngủ, một loại là thuốc kích dục. Vốn dĩ tôi chỉ định bỏ một loại thuốc thôi, nhưng mà lo lắng ý chí trung trinh của anh ấy đối với cô quá mạnh mẽ nên để an toàn, tôi mới bỏ thêm thuốc ngủ. Mà chính tôi cũng uống thuốc kích thích rụng trứng suốt cả tháng qua, cho nên, tôi cứ mang thai con của anh ấy rất nhẹ nhàng thế đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom