• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62177.

Trong phòng tràn đầy không khí bi thương, bất chợt khiến người ta không thể thở nổi. Thượng Quan Trì ngã quỳ xuống trên nền đất, phát ra tiếng khóc bi ai từ trong cổ họng. Cuối cùng thì cô vẫn bỏ đi, trong lúc anh luôn nơm nớp lo sợ thận trọng đối diện với cô. Cô bỏ đi rồi, không hề quay đầu lại, không do dự, bỏ anh mà đi dứt khoát đến thế.



Cuộc sống của Thượng Quan Trì lại một lần nữa thất bại trong tình cảm. Một người phải có nội tâm cứng cỏi đến nhường nào mới có thể đối mặt được với tổn thương trong tình cảm, hết lần này tới lần khác. Lần này, anh nghĩ, anh rốt cuộc không sống nổi nữa rồi.



Một câu ‘Bi thương đến chết’ cũng chẳng đủ để hình dung tâm trạng của anh vào giây phút này. Mỗi lần đều yêu đến hết lòng, kết quả lại là lần lượt bị vứt bỏ. Anh biết Tiểu Nhã mệt mỏi, hiểu được áp lực của cô lớn đến thế nào. Cô bỏ đi chẳng phải là lỗi của cô, anh chỉ là không thể chấp nhận tại sao không thể thực hiện lời hứa cùng nhau đối mặt.



Cô ở bên anh, anh còn có dũng khí đối mặt với cuộc sống. Bây giờ cô đi rồi, bỗng nhiên anh cảm thấy chẳng còn gì quan trọng nữa. Trái tim anh lại khôi phục sự lạnh lùng, thậm chí càng lạnh lùng hơn.



Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo nhưng có lẽ trái tim còn lạnh lẽo hơn thế. Trái tim ấy, từ giây phút Tư Đồ Nhã bỏ đi, đã ngừng đập rồi.



Sắc trời dần sáng lên, trong lòng thì vẫn tối tăm như thế, tối tăm vô bờ bến…



Bến tàu trống trải tịch mịch, một bóng dáng lẻ loi hiu quạnh đứng trên sân ga lạnh lẽo. Nhanh thôi, rồi cô sẽ rời khỏi nơi này, đi đến một tương lai không còn anh ở đó.



Hai người vốn yêu nhau vô cùng lại cứ như vậy mà chia tay, không phải không còn yêu, mà là không có cách nào để yêu được nữa.



Ngay cả hi vọng sinh tồn còn không có thì có cái gì mới có thể chống đỡ tiếp tục kéo dài tình yêu này đây…



Từ một giờ sáng đến bảy giờ sáng, cô đã đứng trên sân ga này suốt bảy tiếng đồng hồ rồi. Hai chân đã sớm chết lặng, nhưng nơi chết lặng nhất hẳn là trong lòng. Cô để lại tất cả những gì tốt đẹp nhất ở nơi đây. Cuộc đời này dù có đi đâu cũng sẽ chỉ còn là mất mát mà thôi.



Thượng Quan lão phu nhân đẩy cánh cửa phòng con trai ra, nhìn thấy con trai mình nằm trên mặt đất, kinh hoảng hô: “Trì, con làm sao vậy? Sao con lại nằm ngủ trên đất thế này?”



Thượng Quan Trì từ từ nhắm hai mắt lại, không trả lời. Nếu có thể, anh hi vọng cả đời đều không cần tỉnh lại, cứ như vậy mà lẳng lặng chết đi.



“Tiểu Nhã? Tiểu Nhã đâu?”



Lão phu nhân nhìn thấy chăn gối trên giường vẫn được gấp gọn chỉnh tề, trong lòng bỗng xuất hiện dự cảm chẳng lành.



A, Thượng Quan Trì nghe mẹ hỏi thăm Tiểu Nhã, lúc này mới mở mắt ra, ánh mắt vô hồn hỏi: “Cô ấy đi đâu chẳng phải mọi người biết rõ hơn con sao?”



“Ta… ta…”



Lão phu nhân không nói được gì, đứng dậy chạy xuống lầu, gọi tổng quản trong nhà: “Lập tức phái người đi tìm thiếu phu nhân, xác định được con bé ở đâu thì lập tức nói cho ta biết.”



Phái đi mấy chục người, không đến nửa giờ liền có người báo cáo, Tư Đồ Nhã đang ở bến tàu thành bắc.



Lão phu nhân cấp tốc chạy tới. Còn mười phút nữa là Tư Đồ Nhã phải đi. Trong tay cô cầm vé, thẫn thờ nhìn chằm chằm mặt đất. Đã không còn khóc được nữa rồi. Một đêm hôm qua, cô đã khóc cạn nước mắt của cả cuộc đời này.



Mặc kệ trái tim tan nát vỡ vụn và đau đớn không thôi.



“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã…”



Bên tai truyền đến tiếng gọi quen thuộc, cô cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy mẹ chồng đang chạy về phía mình, trong mắt cô không còn cảm xúc gì hơn.



Lão phu nhân vừa thấy con dâu liền ôm lấy cô nghẹn ngào khóc rống: “Con à, mẹ chỉ là để con tạm thời ly hôn giả với Trì thôi, cũng không ép con đi. Con đây là muốn đi đâu?”



Tư Đồ Nhã im lặng không nói. Giờ này phút này, cô chẳng còn muốn nói gì nữa. Mẹ chồng cho rằng để cô ly hôn giả với Thượng Quan Trì chỉ là kế sách tạm thời, ai ngờ, thời điểm bà nói ra câu nói kia chính là đã chia rẽ hai người yêu nhau.



“Trời đất bao la, nơi nào cũng có thể đi.”



“Con không thể đi. Con mà đi thì con trai ta sẽ oán hận ta cả đời mất…”



Cô lạnh lùng ngước mắt: “Vậy ý mẹ là để cho con ở đây nhìn người con yêu sống cùng với người phụ nữ khác như thế nào sao?”



“Không phải, không phải. Mẹ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho con rồi, sẽ có người hầu phục vụ. Con có thể lợi dụng một năm này để dưỡng bệnh cho thật tốt. Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi*” (Chú thích: * nghĩa là: Chỉ cần có căn bản hoặc cơ sở, tổn thất hoặc thất bại tạm thời sẽ không ảnh hưởng đến tổng thể).



Ha, Tư Đồ Nhã châm chọc cười cười: “Trong mắt mẹ, con là một con rối cho mẹ định đoạt thế sao? Các người để con ly hôn, con liền ly hôn, để con ở lại thì con phải ở lại. Cuộc sống của con mà con không được làm chủ chút nào sao?”



“Tiểu Nhã, mẹ không có ý này. Con không còn cha mẹ, mẹ chỉ là không muốn để con phải chịu khổ…”



“Không còn gì khổ sở hơn nỗi khổ của con bây giờ nữa. Cho nên, cảm ơn mẹ còn có chút lòng từ bi với con, nhưng đáng tiếc là con không cần.”



Tư Đồ Nhã cuối cùng liếc nhìn bà một cái, xách hành lý chuẩn bị lên xe. Lão phu nhân giữ chặt cô, khóc nói: “Tiểu Nhã, nhất định phải đi sao?”



“Con của mẹ còn chẳng giữ được con, mẹ cho rằng con có thể ở lại được sao?”



Lão phu nhân lau nước mắt, lấy một tờ chi phiếu từ trong túi: “Được. Con đã quyết tâm muốn đi như vậy, cầm cái này đi, ra bên ngoài nhất định không được làm khổ chính mình.”



“Không cần đâu.”



Tư Đồ Nhã cũng không nhận tấm chi phiếu kia. Cô rời khỏi Thượng Quan Trì là vì cô mệt mỏi, không kiên trì nổi, cũng không có nghĩa rằng cô không yêu anh, nhận tiền của bà chỉ khiến cho tình yêu càng dơ bẩn hơn.



“Nhất định phải cầm!”



Lão phu nhân kiên quyết nhét tấm chi phiếu vào túi cô ngay lúc cô bước chân lên tàu.



Tàu hỏa khởi hành, tấm chi phiếu kia cũng bay ra từ trên cửa sổ. Tư Đồ Nhã thà rằng chết đói đầu đường cũng sẽ không để nó coi thường tôn nghiêm của mình.



Tấm chi phiếu bay nhẹ trong gió, rơi xuống bên chân lão phu nhân. Lão phu nhân chậm rãi xoay người nhặt chi phiếu lên, nghẹn ngào khóc nấc. Nhìn theo tàu hỏa dần dần rời xa, sâu trong nội tâm bà chợt có ý nghĩ, liệu mình có làm sai rồi không…



Cả một ngày dài, Thượng Quan Trì không hề đến công ty, chỉ nằm dài trên sàn nhà trong phòng, trầm mặc như một xác chết. Lão phu nhân qua phòng con trai mấy lần, cuối cùng chỉ có thể ngồi trong phòng khách ảm đạm rơi lệ.



Trong lòng Thượng Quan lão gia cũng không dễ chịu gì hơn, đi đến bên cạnh an ủi vợ: “Thôi, đừng khóc nữa.”



“Nhữ Dương, tôi luôn cảm thấy có lẽ lần này chúng ta làm sai rồi. Tôi rất lo lắng, có thể Trì sẽ lại sụp đổ lần nữa mất.”



“Sẽ không đâu. Đau lòng chỉ là tạm thời mà thôi. Thời gian là liều thuốc chữa trị vết thương tốt nhất. Như Đường Huyên nói đó, đợi có con rồi, nó sẽ dần dần khá lên thôi.”



“Lúc này Tiểu Nhã hẳn là hận chúng ta lắm. Tôi làm gì cũng không giữ được con bé…”



“Để con bé rời đi cũng tốt. Dù cho không có Đường Huyên thì tâm trạng của con bé cũng phải kìm chế rất nhiều. Đối với con bé mà nói thì thay đổi hoàn cảnh, đổi một cuộc sống mới có lẽ cũng là một cơ hội thay đổi vận mệnh.”



“Con bé là một cô gái tốt. Mất đi một đứa con dâu như vậy thật sự đáng tiếc.”



“Yên tâm đi. Nếu hai đứa nó thật lòng yêu nhau, một ngày nào đó vẫn có thể nối lại tình yêu lúc trước. Bà chỉ cần nhớ rõ, tình yêu thực sự sẽ không thể bị chia cắt được đâu.”



Chiều tối, Thượng Quan Trì rốt cuộc cũng đi xuống lầu. Vợ chồng Thượng Quan vừa nhìn thấy con trai đi xuống liền kinh ngạc, sau khi nghe thấy con trai mở miệng nói còn kinh ngạc hơn.



“Ngày mai ba mẹ đưa Đường Huyên qua đây đi.”



Hai vợ chồng nhìn nhau, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Lão phu nhân dò hỏi lại: “Con vừa nói gì?”



“Con nói…” Thượng Quan Trì đi đến trước mặt ba mẹ: “Đưa Đường Huyên qua đây.”



“Tại sao đột nhiên con lại…”



Thượng Quan Nhữ Dương nhướng mày, luôn cảm thấy con trai nói câu này rất bất thường.



“Bởi vì đây là hy vọng của cô ta, cũng là hy vọng của hai người. Vậy con sẽ như các người mong muốn.”



Anh hờ hững đi ra khỏi cửa, bổ sung thêm một câu ở trong lòng, chỉ hi vọng có một ngày, các người sẽ không hối hận về quyết định của ngày hôm nay.



Thượng Quan Trì tới quán bar, gọi điện thoại cho Quý Phong: “Ra uống một chén.”



Quý Phong rất nhanh liền chạy tới, vừa gặp đã hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao? Tại sao cả ngày hôm nay không đến công ty?”



Thượng Quan Trì đã hơi say nhưng vẫn nốc rượu không ngừng: “Quý Phong à, tôi lại cô đơn giống cậu rồi…”



Quý Phong giật mình, vội hỏi: “Sao vậy?”



“Tư Đồ Nhã rời bỏ tôi rồi. Tôi có thể cảm giác được cô ấy sẽ không trở về nữa đâu.”



Suốt nửa phút, Quý Phong không nói một câu nào, dường như đột nhiên hiểu ra rồi, đau lòng nói: “Là do Đường Huyên sao?”



Ha, Thượng Quan Trì trào phúng cười cười: “Người phụ nữ kia thật giỏi, quấy rối cuộc sống của tôi đến loạn cào cào cả lên. Ba năm trước hủy hoại cuộc sống của tôi một lần, ba năm sau trở về lại một lần nữa phá hủy cuộc sống của tôi… Ha ha, thật nực cười…”



Quý Phong vỗ vỗ bờ vai của anh, lời muốn nói thì nhiều, nhưng đến miệng rồi lại chẳng thốt được ra thành lời.



Hắn có thể cảm giác được giờ phút này Thượng Quan Trì có bao nhiêu tuyệt vọng và đau lòng. Đi theo Thượng Quan Trì gần mười năm, chứng kiến tận mắt hai đoạn tình cảm lưu luyến ấy, hắn hiểu rõ nỗi khổ trong lòng Thượng Quan Trì hơn ai hết.



Thượng Quan Trì cứ uống hết cốc này đến cốc khác. Hiện tại đối với anh mà nói, không còn gì thoải mái hơn uống rượu.



Nếu như có thể uống đến chết, vậy thì càng thoải mái rồi.



“Sẽ khá hơn thôi. Đừng uống nữa.”



Quý Phong đoạt lấy chén rượu, thực sự không đành lòng nhìn thấy Thượng Quan Trì tiếp tục hại mình.



“Tôi và Dương Văn Lệ yêu nhau hai năm nhưng lại như một kẻ ngu không hề biết chuyện cô ta bắt cá hai tay, đến cuối cùng, cô ta còn gạ gẫm cả người anh em tốt nhất của tôi. Lòng tôi làm sao lại không đau khổ được chứ, nhưng tôi vẫn vượt qua được rồi. Cho nên, anh cũng phải gắng vượt qua. Tình yêu đương nhiên quan trọng, nhưng chúng ta cũng không thể chỉ sống vì tình yêu, chúng ta cũng nên sống vì chính mình một lần.”



“Câu nói giống hệt.”



“Cái gì cơ?”



“Tối hôm qua khi cô ấy ra đi cũng đã nói như vậy. Cả đời một người, luôn có một lần sống vì chính mình.”



Ánh mắt Thượng Quan Trì vô hồn nhìn chằm chằm ly cocktail màu đỏ như máu trong tay, lắc rồi lắc, ánh mắt càng ngày càng mê dại, đã mê dại đến mức chẳng biết mình đang ở đâu nữa.



“Thật ra phu nhân rời đi cũng là bất đắc dĩ. Đường Huyên gây ra chuyện lớn như vậy, là phụ nữ ai cũng đều không chịu được. Anh không nỡ để cô ấy rời đi mà giữ lại bên người, nói không chừng ngày nào đó cô ấy không chịu nổi áp lực mà phát điên hoặc tổn hại bản thân. Đến lúc đó anh còn đau khổ hơn so với bây giờ. Cô ấy đi rồi, chí ít còn có một con đường sống. Anh nghĩ khác đi, có lẽ sẽ không còn đau khổ như thế nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom