• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62176.

Sắc mặt Tư Đồ Nhã tái nhợt, dù cho đã trang điểm nhưng cũng không thể che giấu nổi.



“Nghe nói cô cũng luôn uống thuốc. Đúng là tiếc thật, cùng là uống thuốc mà sao có người không được như ý…”



Đường Huyên nói móc, đâm thẳng vào nỗi đau của Tư Đồ Nhã. Lòng Tư Đồ Nhã nhỏ máu nhưng vẫn thản nhiên đánh trả: “Cây có vỏ người có thể diện. Cô có biết bộ dáng bây giờ của cô là gì không? Giống như một kỹ nữ bán rẻ tiếng cười ngủ được với đàn ông xong liền đắc ý khoe khoang kỹ thuật của mình giỏi cỡ nào!”



Soạt một tiếng, Đường Huyên đem nửa ly rượu đỏ hất lên mặt Tư Đồ Nhã, trào phúng cười: “Không phải cô nói rằng dã tâm không nên có thì đừng có sao? Tôi đây không phải đang khoe khoang kỹ thuật của tôi mà là thể hiện dã tâm của tôi cho cô thấy. Hiện tại, cô hẳn biết được cái gì gọi là dã tâm thực sự rồi chứ?”



Tư Đồ Nhã phẫn nộ, tự tôn của cô đã bị người phụ nữ trước mặt chà đạp không thương tiếc. Tư Đồ Nhã bổ nhào đến trước mặt Đường Huyên, bóp cổ cô ta, cuồng loạn gào thét: “Tôi bóp chết cô!”



“Cô bóp đi. Tôi cho cô biết, tôi mang thai con trai đấy. Cô bóp chết chẳng khác nào chặt đứt hương hỏa của Thượng Quan gia. Cha mẹ chồng cô sẽ không tha thứ cho cô, Thượng Quan Trì càng không tha thứ cho cô! Bởi vì cô bóp chết chính là con trai anh ấy.”



Nước mắt trào dâng trong hốc mắt Tư Đồ Nhã. Cô từ từ buông lỏng cổ tay đang bóp cổ Đường Huyên, quay người đi về phía cửa phòng bao như một xác chết. Cô muốn kiên trì đến cùng biết nhường nào, nhưng là bây giờ, cô dường như không thể kiên trì được nữa rồi.



Trái tim đau, đau đến sắp chết rồi.



“Dừng lại!”



Đường Huyên bước nhanh tiến lên ngăn Tư Đồ Nhã: “Cứ thế mà đi sao? Vậy không phải tôi phí công để cô bắt nạt rồi?”



Bốp ---



Một cái tát giáng mạnh lên khuôn mặt Tư Đồ Nhã. Cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người phụ nữ trước mặt, không đánh trả, chỉ yên lặng rời đi.



Thân thể cô đã trống không, không có một chút khí lực, sức lực sau cùng chỉ có thể chống đỡ cô đi ra khỏi cửa chính hội sở. Nếu như cô đem khí lực cuối cùng này dùng cho cái tát khuất nhục kia thì cô làm thế nào mới có thể đi ra khỏi cái nơi như địa ngục này được.



Trái tim này, tổn thương rồi. Trái tim này, mệt mỏi rồi. Mệt mỏi hơn cả những lần trong quá khứ.



“Đừng mặt dày bám riết Thượng Quan Trì nữa, nếu cô không muốn để con tôi sau khi sinh ra lại không có ba!”



Đường Huyên nhìn về phía bóng lưng yếu đuối của Tư Đồ Nhã, cảnh cáo lớn tiếng.



Tư Đồ Nhã không biết mình trở về nhà thế nào, dường như cô đã đi rất lâu, từ lúc đi ra khỏi hội sở, mặt trời còn ở trên đỉnh đầu, thế nhưng về đến nhà, trời cũng đã tối.



Thẫn thờ lên lầu, Thượng Quan Trì vẫn chưa về. Cô ngồi trên ghế salon, nước mắt rơi xuống từng hạt như những viên ngọc châu lóng lánh.



Cốc, cốc ---



Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của mẹ chồng: “Tiểu Nhã, con có ở trong không?”



Cô vội vàng lau khô vệt nước mắt, lảo đảo đi ra mở cửa: “Mẹ, có chuyện gì…”



Dường như trong tay lão phu nhân đang cầm cái gì, giấu ở sau lưng, úp mở gật đầu: “Ừ. Có chuyện muốn thương lượng với con một chút.”



“Mẹ vào đi.”



Cô đóng cửa, hỏi mẹ chồng: “Có chuyện gì ạ?”



Lão phu nhân do dự một lát, áy náy nói: “Là chuyện liên quan đến Đường Huyên.”



Tư Đồ Nhã đau đớn, lúc này dù chỉ là nghe tên của người phụ nữ kia thôi mà cô cũng cảm thấy sống không bằng chết.



“Đứa bé trong bụng Đường Huyên là con trai. Con cũng biết, đứa bé kia rất quan trọng đối với chúng ta. Mặc dù chúng ta không ưa gì cô ta, mặc dù ta cũng biết nói với con nhự vậy rất quá đáng, nhưng ta vẫn muốn cầu xin con có thể tạm thời giả ly hôn cùng Thượng Quan Trì được không? Chỉ một năm thôi, một năm sau khi Đường Huyên sinh đứa bé ra rồi, ta nhất định sẽ nghĩ cách để các con tái hôn…”



Tư Đồ Nhã ngơ ngác ngẩng đầu, không dám tin nhìn mẹ chồng mình, không dám tin những lời này được nói ra từ người mẹ chồng yêu thương cô vô cùng.



“Tiểu Nhã, xin lỗi con. Không phải vạn phần bất đắc dĩ thì ta cũng không để con phải chịu oan ức như vậy. Mẹ cam đoan với con, một năm sau tuyệt đối sẽ để con trở lại bên cạnh Trì, không có ai chia rẽ các con!”



Lão phu nhân đưa cánh tay giấu phía sau lưng ra, áy náy nói: “Đây là thỏa thuận ly hôn, ta hy vọng con có thể thuyết phục Trì ký tên. Ta và ba chồng con không có cách nào để nó ly hôn với con được, đành nhờ con. Coi như mẹ van xin con được không?”



Ánh mắt Tư Đồ Nhã từ kinh ngạc dần dần biến thành lạnh lùng. Cô hờ hững nhìn khuôn mặt hiền lành trước mắt, rốt cuộc thấy rõ hiện thực tàn nhẫn.



“Ở trong mắt các người, kéo dài hương hỏa quan trọng như vậy sao?”



Lão phu nhân rơi lệ: “Mẹ biết trong lòng con bây giờ rất đau khổ, nhưng xin con thông cảm với cái bất đắc dĩ của gia đình chúng ta một chút. Ta và ba chồng con đã già, không biết được ngày nào không còn trên đời này nữa. Trước khi chết không có cháu trai ẵm thì sau khi chết chúng ta làm sao đối mặt được với liệt tổ liệt tông nhà họ Thượng Quan? Gia nghiệp lớn này đều là ông nội của Trì năm đó khổ cực xây dựng nên, không thể không có người kế tục…”



Tư Đồ Nhã hít sâu một hơi, rưng rưng nói: “Được, để con suy nghĩ.”



“Hiện tại đồng ý với ta không được sao? Bởi vì…” Lão phu nhân khóc không thành tiếng: “Buổi chiều Đường Huyên gọi điện thoại đến, nếu như trước ngày mai con và Trì còn chưa ly hôn, cô ta sẽ phá bỏ đứa bé trong bụng…”



Ha, Tư Đồ Nhã trào phúng cười, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống. Nhất định phải bức cô đến bước đường cùng thế này sao? Ngày mai… a…



Uỳnh một tiếng, lão phu nhân chợt quỳ gối xuống trước mặt con dâu, khóc ròng khàn cả giọng: “Tiểu Nhã, xin lỗi con, thực sự xin lỗi con. Nếu con đồng ý, ta và ba chồng con kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của con…”



“Đừng như vậy. Con sẽ cân nhắc cẩn thận.”



Tư Đồ Nhã xoay người muốn đỡ mẹ chồng dậy, lão phu nhân lại cố chấp nói: “Con không đồng ý thì ta không đứng dậy. Ta cũng không thể đau lòng mà vui vẻ được nữa…”



Ly hôn…một năm…



Tư Đồ Nhã rõ ràng hơn ai hết, ly hôn đối với Thượng Quan Trì mà nói là một đả kích như thế nào. Trước mắt cô là ánh mắt thận trọng mỗi lần Thượng Quan Trì nhìn cô, bên tai cô là câu nói cầu khẩn kiên trì của Thượng Quan Trì. Mắt cô, dường như sắp khóc ra máu.



“Tiểu Nhã, xin con… Mẹ van con…”



Mẹ chồng khóc rống khẩn cầu, cô tựa như một chiếc lá sắp chết héo, bị lay động ngả trái ngã phải. Trái tim lại một lần nữa vỡ tan, cô đột nhiên cuồng loạn hét: “Được, con đồng ý, con đồng ý hết, không cần cái gì nữa!”



Phịch một tiếng, cô ngã ngồi trên nền đất, phát ra tiếng khóc xé tim nứt phổi. Tiếng khóc bi thương cùng cực, ngay cả mặt trăng ngoài cửa sổ cũng rơi lệ. Cõi lòng cô, cuối cùng cũng hoàn toàn chết lặng. Cuộc hôn nhân này, cũng hoàn toàn tuyệt vọng.



Cô khóc thật lâu mới tỉnh táo lại từ trong đau đớn. Lấy một cây bút, xoẹt xoẹt ký xuống tên mình trong thỏa thuận ly hôn.



“Mẹ và ba chồng đều ích kỷ. Hy vọng lựa chọn của các người là đúng.”



Cô lạnh lùng nhìn mẹ chồng: “Mẹ ra ngoài đi, con mệt rồi.”



“Xin lỗi con dâu, thật xin lỗi. Con yên tâm, chưa đến một năm, mẹ sẽ trả lại con tất cả…”



“Không cần. Con đã chán ghét cuộc sống như vậy. Đi rồi, con sẽ không trở về nữa.”



Mẹ chồng còn chưa kịp phản ứng đã bị cô đẩy ra khỏi phòng. Khóa cửa, Tư Đồ Nhã lại ngồi phịch xuống nền đất, rơi lệ.



Thượng Quan Trì đi xã giao đến gần sáng mới về nhà. Anh rón rén vào phòng, sợ đánh thức Tư Đồ Nhã, lại kinh ngạc phát hiện, Tư Đồ Nhã không ngủ mà ngồi trên ghế salon như một pho tượng.



Trong lòng anh bỗng có một dự cảm không tốt, vội vã mở đèn, sau khi nhìn thấy hành lý đặt bên chân Tư Đồ Nhã liền hỏi: “Tiểu Nhã, em làm gì vậy?”



“Chúng ta ly hôn đi.”



Tư Đồ Nhã nhìn về phía trước mặt không thay đổi, cũng không nhìn ánh mắt anh. Khuôn mặt cô tái nhợt như một trang giấy trắng. Thượng Quan Trì kinh hoảng đè hai vai cô: “Em nói mê sảng cái gì vậy?”



“Lần này là thật.”



Cô duỗi tay ra, đem thỏa thuận ly hôn trên bàn đến trước mặt anh: “Em đã ký rồi.”



Thượng Quan Trì khiếp sợ nhìn về phía thỏa thuận ly hôn, hai tay đặt trên vai cô bỗng run rẩy buông lỏng: “Vì sao? Không phải đã nói là sẽ đối mặt cùng nhau…”



“Cả đời cũng nên có một lần sống vì mình. Em không muốn phải sống oan ức cầu toàn như vậy nữa.”



Cô đứng dậy, cầm valy bên chân, thẫn thờ đi ra cửa lại bị Thượng Quan Trì ôm lấy từ phía sau: “Đừng! Tiểu Nhã, anh xin em, đừng rời bỏ anh. Anh cầu xin em, muốn anh làm gì cũng được, đừng rời bỏ anh…”



Một người đàn ông sắt đá, một người đàn ông vai năm tấc rộng thân mười thước cao, lúc nhìn thấy người mình yêu phải rời mình mà đi, đột nhiên khóc lên như một đứa trẻ…



Tư Đồ Nhã nghe thấy tiếng khóc bất lực của Thượng Quan Trì, trái tim như bị nghiền nát thành những mảnh nhỏ. Đó là nỗi đau như thế nào đây, giống như một người sống sờ sờ đột nhiên bị xé thành hai nửa, thế nào cũng không sống được.



Cô dùng một chút khí lực còn sót lại trong thân thể, mỏi mệt nói: “Hôn nhân không chỉ yêu nhau là được. Em thật sự mệt mỏi rồi, anh để em đi thôi.”



Đẩy tay anh ra, cô kiên định tiến lên phía trước, Thượng Quan Trì gào lên: “Nếu em đi thì đừng bao giờ quay lại nữa!!”



Tư Đồ Nhã dừng bước, hai mắt nhắm nghiền chảy xuống giọt nước mắt cuối cùng. Rốt cuộc cũng không quay đầu lại, dứt khoát rời đi…



Ra khỏi cuộc sống của anh, ra khỏi thế giới của anh, cũng ra khỏi vận mệnh đen đủi bị nguyền rủa này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom