Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62178.
“Bây giờ cái gì cũng không quan trọng nữa. Cô ấy ở lại cũng được, đi cũng được. Chỉ cần cô ấy sống tốt là được. Tôi là một người đàn ông thất bại, chẳng có một người phụ nữ nào ở bên tôi đến cuối cùng. Cho nên từ nay về sau, tôi sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa, cũng sẽ không để bất kỳ ai tiến vào trái tim nữa…”
Không phải là lời nói nhảm nhất thời mà là thật sự đã thất vọng với tình yêu. Anh không còn cách nào để có thể tiếp nhận đả kích do tình yêu mang lại.
“Vậy về sau anh định làm như thế nào? Chuyện của Đường Huyên anh định xử lý ra sao?”
“Tôi tự có tính toán.”
Thượng Quan Trì lại uống rất nhiều rượu, cuối cùng uống đến say mèm. Quý Phong đưa Thượng Quan Trì về nhà, lão phu nhân vừa nhìn thấy con trai say đến bất tỉnh nhân sự thì đau lòng vô cùng. Nhìn gương mặt tiều tụy của con trai, bà không ngừng nói xin lỗi.
Buổi chiều, Đường Huyên nhận cuộc điện thoại của Thượng Quan lão phu nhân, nghe thấy Tư Đồ Nhã đã bỏ đi, mà Thượng Quan Trì cũng đã đồng ý để cô ta vào nhà ở, lập tức vui vẻ mừng rỡ, cảm thấy những đối xử không công bằng trước kia mình phải nhận cuối cùng cũng đáng giá.
Cô ta hưng phấn dọn dẹp hành lý, sáng sớm hôm sau lão phu nhân sẽ phái xe đón cô ta về nhà. Đường Huyên dường như dự cảm đến hình ảnh tương lai hạnh phúc, cô ta và Thượng Quan Trì nắm tay con trai vừa nói cười vừa đi dạo.
Cốc cốc, cửa phòng bị gõ vang. Cô ta đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì hơi mất tự nhiên: “Anh về rồi à.”
Triệu Diệc Thần trực tiếp đi vào trong phòng, dỡ xuống chiếc guitar trên vai, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Lần này đi diễn ở đâu? Sao đi lâu vậy?”
Đường Huyên vừa pha trà vừa hỏi.
“Show diễn xuyên quốc nên mất nhiều thời gian.”
Triệu Diệc Thần nhận cốc nước từ tay Đường Huyên, ánh mắt lơ đãng liếc thấy phần bụng hở ra của cô ta, đột nhiên ngây ra. Liên tưởng đến thuốc kích thích rụng trứng trong nhà Đường Huyên hôm đó, run rẩy hỏi: “Bụng em là chuyện gì xảy ra?”
Đường Huyên hít sâu một hơi, biết chuyện gì cần phải nói thì cũng phải nói rồi: “Em mang thai, con của anh họ anh.”
Cốc nước trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, giống như trái tim Triệu Diệc Thần.
“Ngày mai em sẽ đến ở nhà anh ấy, anh ấy đã đồng ý kết hôn với em rồi. Tư Đồ Nhã cũng đã bỏ đi. Mấy năm nay cảm ơn anh đã làm bạn với em, anh đối xử tốt với em, em sẽ không quên đâu.”
“Đừng nói nữa!!”
Triệu Diệc Thần phẫn nộ, duỗi tay đè lại bờ vai Đường Huyên: “Anh cho là em chỉ hồ đồ nhất thời, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vượt giới hạn như thế. Anh đã từng nghĩ, dù cho em đi xa bao nhiêu thì anh sẽ đều kéo em quay trở lại. Nhưng anh không thể ngờ rằng em sẽ biến thành cái dạng này. Anh thực sự thất vọng hoàn toàn về em.”
“Em chỉ giành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình thôi.”
“Cái gì thuộc về em? Thế giới này có quy định ai thuộc về ai sao? Bệnh của em nặng quá rồi, không còn thuốc nào cứu được nữa. Đừng nói hiện tại anh không muốn kéo em quay lại, mà là nghĩ rằng em không thể quay trở lại được nữa rồi. Anh tin rồi một ngày nào đó, em sẽ hối hận về những hành động ngày hôm nay.”
Triệu Diệc Thần thẫn thờ cầm chiếc guitar trên mặt đất, đi vài bước rồi quay đầu lại nói: “Anh đối xử với em thế nào, anh không cần em nhớ, tốt nhất hãy quên hết đi. Bởi vì anh không muốn có bất kỳ ký ức nào với em nữa. Em đã không còn là Đường Huyên trong lòng anh nữa rồi.”
Đường Huyên nghe thấy tiếng đóng cửa, rơi lệ đau khổ. Cô ta cho rằng, dù cho cả thế giới đều không hiểu được cô thì chí ít cũng có Triệu Diệc Thần thấu hiểu. Nhưng bây giờ anh lại nói không muốn có ký ức nào với cô nữa. Đi rồi cũng tốt, vốn chỉ là bạn bè mà thôi. Cô ta chỉ cần có Thượng Quan Trì là tốt rồi.
Sáng sớm, xe hơi xa hoa của nhà Thượng Quan dừng trước nhà trọ của Đường Huyên. Cô ta mặt mày sáng sủa xách hành lý đi ra. Lái xe tiếp nhận hành lý của cô ta: “Đường tiểu thư, để tôi xách.”
“Gọi tôi là thiếu phu nhân.”
Lái xe ngẩn người, có chút bối rối.
“Sao vậy? Tôi sắp kết hôn cùng với thiếu gia nhà các ngươi, hiện tại đổi xưng hô mà cũng khó khăn sao?”
“Thiếu phu nhân…”
Lái xe bất đắc dĩ gọi.
Đường Huyên lúc này mới hài lòng lên xe, cảm thấy xưng hô thế này thích hợp với mình cực kỳ.
Xe chạy được nửa giờ, rốt cục cũng đến khu nhà Bạch Vân. Lúc đi qua cửa chính, Đường Huyên hung hăng trợn mắt nhìn hai người bảo vệ giữ cửa, trước đó còn ngăn cản không cho cô ta vào, khi đó cô ta liền thề rằng một ngày nào đó sẽ ngồi trên xe của Thượng Quan gia mà quang minh chính đại đi vào.
Bây giờ, cô ta đã làm được rồi.
Lão phu nhân đứng ở cổng chờ, mặc dù vẫn cười rạng rỡ nhưng trong mắt lại vô cùng hờ hững.
“Hoan nghênh đến nhà chúng ta.”
Đường Huyên cười cười: “Cái này phải dựa vào mẹ bà ba rồi, hai người đã lựa chọn vô cùng sáng suốt.”
Trên ghế salon trong phòng khách, Thượng Quan lão gia ngồi trầm tư. Nếu không phải nể mặt cháu trai, ông ta sẽ không bao giờ để con gái của Hồng Diệu Châu bước chân vào nhà.
“Ba, con đến rồi.”
Đường Huyên mở miệng là gọi mẹ gọi ba vô cùng trôi chảy, cứ như là cô ta đã sống trong nhà này từ lâu.
“Ừ, hoan nghênh.”
Thượng Quan lão gia gật đầu tượng trưng rồi tiếp tục đọc báo.
“Anh Trì đâu rồi? Sao không thấy anh ấy?”
“Nó ở trên lầu, chắc sắp xuống rồi.”
Lão phu nhân cứng ngắc cười cười.
Bà vừa dứt lời, Thượng Quan Trì liền đi xuống, hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng không hề có chút ấm áp. Thượng Quan Trì có vẻ mặt như thế, Đường Huyên không lấy làm lạ, dù sao thì cô ta giở thủ đoạn còn ép người anh yêu phải bỏ đi, anh làm sao có thể đối mặt với cô ta mà tươi cười được. Nhưng mà cũng không sao, cô ta còn nhiều thời gian, sẽ dùng tình cảm và sự dịu dàng của mình để khơi dậy lại tình yêu của anh.
“Anh Trì, chúng ta đi đăng ký kết hôn chứ?”
Sợ đêm dài lắm mộng, vừa thấy mặt nhau cô ta liền đưa ra yêu cầu đi đăng ký kết hôn: “Tiệc mừng cũng không cần tổ chức đâu, em cũng không phải là loại phụ nữ ham hư vinh.”
Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Trì liếc về phía Đường Huyên: “Tạm thời không đăng ký được.”
“Vì sao?”
“Vì lúc Tư Đồ Nhã ra đi cũng không ly hôn với tôi, cho nên hiện tại, về mặt luật pháp thì tôi vẫn là người có vợ.”
“Tại sao lại thế?!!”
Đường Huyên có chút không chấp nhận được, xoay người chất vấn lão phu nhân: “Không phải con bảo mẹ chuẩn bị thỏa thuận ly hôn để cô ta ký tên trước khi đi rồi sao?”
Lão phu nhân có chút kinh hoảng, ấp úng nói: “Ta.. ta đưa cho con bé rồi… Nó bảo sẽ ký mà…”
“Làm sao mẹ có thể tin lời cô ta chứ. Mẹ nên nhìn thấy tận mắt cô ta ký rồi mới bỏ qua!” Đường Huyên tức đến giậm chân. Trường hợp này cô ta hoàn toàn không nghĩ đến. Hôm qua lúc nhận điện thoại nghe thấy Tư Đồ Nhã đã rời đi, hôm nay sẽ đưa cô ta về nhà, Đường Huyên cho rằng hai người đã ly hôn, lại không nghĩ rằng Tư Đồ Nhã bỏ đi mà không hề ly hôn. Chuyện này là sao!
Khóe môi Thượng Quan Trì nhếch lên đầy châm chọc, quả nhiên là người phụ nữ này ép vợ anh bỏ đi.
“Đừng tức giận, cẩn thận động thai. Thật ra không đăng ký kết hôn cũng được, chờ hai, ba năm sau, quan hệ vợ chồng giữa hai đứa nó cũng sẽ tự động hủy bỏ.”
“Hai, ba năm?”
Đường Huyên trừng lớn mắt: “Hai, ba năm sau làm sao tôi biết được các người sẽ làm gì? Không có đăng ký kết hôn, địa vị của tôi chẳng có gì được bảo đảm cả. Cả nhà các người con tôi là đồ ngu sao?”
Đường Huyên tức giận xách hành lý lên muốn đi. Vợ chồng Thượng Quan vội ngăn cản: “Cô yên tâm, cô đang mang thai cháu trai nhà chúng ta, không ai dám làm gì cô, chúng ta có thể lập chứng từ.”
“Con trai ta đã đồng ý cho cô vào ở có nghĩa là đã nể mặt đứa bé rồi, nó sẽ đối xử tốt với cô. Ta cần gì phải vứt bỏ hạnh phúc đã tới tay?”
Lão phu nhân lo lắng cháu trai, quay đầu nháy mắt với con trai để con trai đến dỗ dành Đường Huyên. Thượng Quan Trì hừ lạnh một tiếng: “Muốn đi thì đi đi, nhưng mà tôi cũng nhắc cô một điều, nếu còn muốn đến thì tôi sẽ không đồng ý tùy tiện đâu.”
Đường Huyên phí sức chín trâu hai hổ mới đạt được mục đích, làm sao có thể đi thật. Cô ta cũng chỉ hù dọa vợ chồng Thượng Quan một chút thôi. Đáng tiếc, Thượng Quan Trì cũng không mắc bẫy này.
Thượng Quan Trì nói xong, xoay người lên lầu.
Hai vợ chồng Thượng Quan lại khuyên một hồi lâu, Đường Huyên mới làm bộ miễn cưỡng ở lại.
Lão phu nhân thở phào, mau chóng phân phó người hầu bưng canh bổ đã nấu xong lên, nói: “Đây là canh bổ buổi sáng ta bảo nhà bếp nấu, rất tốt cho phụ nữ mang thai như con, uống càng nhiều đứa trẻ càng thông minh. Con mau uống đi.”
Đường Huyên ngồi lên ghế salon, nhận chén canh, vùi đầu uống.
Lão phu nhân thở dài một hơi, tranh thủ thời gian chạy lên lầu đi vào thư phòng của con trai, thấp giọng hỏi: “Con làm gì vậy?”
“Con làm sao?”
Thượng Quan Trì hờ hững ngước mắt lên.
“Tiểu Nhã không phải đã ký đơn ly hôn rồi sao? Con bé đã ký ngay ở trước mặt ta. Tại sao con lại nói rằng con bé không ký tên?”
“Con xé thỏa thuận rồi, sao nào?”
Trong mắt Thượng Quan Trì tràn đầy ý khiêu khích, lão phu nhân tức giận nói: “Con…”
“Con không chất vấn mẹ đã làm gì Tiểu Nhã. Mẹ nên giả vờ không biết đi, như vậy mọi người đều sống tốt hơn một chút.”
“Ta làm gì Tiểu Nhã? Không phải ta không giữ con bé lại, nó nhất định muốn đi thì ta biết phải làm sao…”
“Đủ rồi!”
Thượng Quan Trì đứng dậy, nghiến răng trừng mắt nhìn mẹ mình: “Các người là người như thế nào con rõ hơn ai hết. Con hiểu các người cũng như hiểu Tư Đồ Nhã. Nếu không phải các người gây áp lực cho cô ấy, dù cho cô ấy có mệt mỏi và đau khổ đến nhường nào cũng sẽ không kiên quyết bỏ đi. Con không nói không có nghĩa là con không biết. Con không nói ra chỉ là vì đã quá thất vọng với các người rồi, không muốn nói với các người. Ba năm trước như thế, ba năm sau cũng thế.”
Lão phu nhân nhìn con trai đỏ cả mắt, bị dọa sợ không thể nói thêm được câu nào.
Đường Huyên uống canh xong cũng lên lầu. Cô ta nhìn thấy cửa thư phòng đang mở liền đi vào, dịu dàng hỏi: “Anh Trì, phòng ngủ của anh ở đâu?”
Thượng Quan Trì đứng dậy, đưa cô ta dẫn đến phòng dành cho khách: “Cô ở đây đi.”
“Đây không phải là phòng của anh mà?”
Đường Huyên ngẩn người.
“Không phải.”
Sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống: “Em muốn ở phòng của anh. Hiện tại em đã là người của anh rồi, tại sao phải để em ở phòng khách?”
“Để cô ở phòng dành cho khách là đã đối xử tốt với cô lắm rồi. Nếu có ổ chó tôi sẽ để cô ở ổ chó đấy.”
Thượng Quan Trì châm chọc hừ một tiếng.
“Anh Trì! Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?!”
Đường Huyên khiếp sợ quát, nước mắt đã trào dâng nơi khóe mắt.
“Thế nào, tủi thân lắm à? Tủi thân thì đi đi? Không ai cản cô đâu.”
“Anh!!!”
Thượng Quan Trì cứ như thấy rõ Đường Huyên sẽ không đi, cố ý khiêu khích Đường Huyên. Cô ta có ra vẻ ngông nghênh trước mặt ba mẹ anh thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng với anh.
“Bây giờ cái gì cũng không quan trọng nữa. Cô ấy ở lại cũng được, đi cũng được. Chỉ cần cô ấy sống tốt là được. Tôi là một người đàn ông thất bại, chẳng có một người phụ nữ nào ở bên tôi đến cuối cùng. Cho nên từ nay về sau, tôi sẽ không yêu bất kỳ người nào nữa, cũng sẽ không để bất kỳ ai tiến vào trái tim nữa…”
Không phải là lời nói nhảm nhất thời mà là thật sự đã thất vọng với tình yêu. Anh không còn cách nào để có thể tiếp nhận đả kích do tình yêu mang lại.
“Vậy về sau anh định làm như thế nào? Chuyện của Đường Huyên anh định xử lý ra sao?”
“Tôi tự có tính toán.”
Thượng Quan Trì lại uống rất nhiều rượu, cuối cùng uống đến say mèm. Quý Phong đưa Thượng Quan Trì về nhà, lão phu nhân vừa nhìn thấy con trai say đến bất tỉnh nhân sự thì đau lòng vô cùng. Nhìn gương mặt tiều tụy của con trai, bà không ngừng nói xin lỗi.
Buổi chiều, Đường Huyên nhận cuộc điện thoại của Thượng Quan lão phu nhân, nghe thấy Tư Đồ Nhã đã bỏ đi, mà Thượng Quan Trì cũng đã đồng ý để cô ta vào nhà ở, lập tức vui vẻ mừng rỡ, cảm thấy những đối xử không công bằng trước kia mình phải nhận cuối cùng cũng đáng giá.
Cô ta hưng phấn dọn dẹp hành lý, sáng sớm hôm sau lão phu nhân sẽ phái xe đón cô ta về nhà. Đường Huyên dường như dự cảm đến hình ảnh tương lai hạnh phúc, cô ta và Thượng Quan Trì nắm tay con trai vừa nói cười vừa đi dạo.
Cốc cốc, cửa phòng bị gõ vang. Cô ta đi ra mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì hơi mất tự nhiên: “Anh về rồi à.”
Triệu Diệc Thần trực tiếp đi vào trong phòng, dỡ xuống chiếc guitar trên vai, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
“Lần này đi diễn ở đâu? Sao đi lâu vậy?”
Đường Huyên vừa pha trà vừa hỏi.
“Show diễn xuyên quốc nên mất nhiều thời gian.”
Triệu Diệc Thần nhận cốc nước từ tay Đường Huyên, ánh mắt lơ đãng liếc thấy phần bụng hở ra của cô ta, đột nhiên ngây ra. Liên tưởng đến thuốc kích thích rụng trứng trong nhà Đường Huyên hôm đó, run rẩy hỏi: “Bụng em là chuyện gì xảy ra?”
Đường Huyên hít sâu một hơi, biết chuyện gì cần phải nói thì cũng phải nói rồi: “Em mang thai, con của anh họ anh.”
Cốc nước trong tay rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, giống như trái tim Triệu Diệc Thần.
“Ngày mai em sẽ đến ở nhà anh ấy, anh ấy đã đồng ý kết hôn với em rồi. Tư Đồ Nhã cũng đã bỏ đi. Mấy năm nay cảm ơn anh đã làm bạn với em, anh đối xử tốt với em, em sẽ không quên đâu.”
“Đừng nói nữa!!”
Triệu Diệc Thần phẫn nộ, duỗi tay đè lại bờ vai Đường Huyên: “Anh cho là em chỉ hồ đồ nhất thời, nhưng chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vượt giới hạn như thế. Anh đã từng nghĩ, dù cho em đi xa bao nhiêu thì anh sẽ đều kéo em quay trở lại. Nhưng anh không thể ngờ rằng em sẽ biến thành cái dạng này. Anh thực sự thất vọng hoàn toàn về em.”
“Em chỉ giành lại những gì vốn dĩ thuộc về mình thôi.”
“Cái gì thuộc về em? Thế giới này có quy định ai thuộc về ai sao? Bệnh của em nặng quá rồi, không còn thuốc nào cứu được nữa. Đừng nói hiện tại anh không muốn kéo em quay lại, mà là nghĩ rằng em không thể quay trở lại được nữa rồi. Anh tin rồi một ngày nào đó, em sẽ hối hận về những hành động ngày hôm nay.”
Triệu Diệc Thần thẫn thờ cầm chiếc guitar trên mặt đất, đi vài bước rồi quay đầu lại nói: “Anh đối xử với em thế nào, anh không cần em nhớ, tốt nhất hãy quên hết đi. Bởi vì anh không muốn có bất kỳ ký ức nào với em nữa. Em đã không còn là Đường Huyên trong lòng anh nữa rồi.”
Đường Huyên nghe thấy tiếng đóng cửa, rơi lệ đau khổ. Cô ta cho rằng, dù cho cả thế giới đều không hiểu được cô thì chí ít cũng có Triệu Diệc Thần thấu hiểu. Nhưng bây giờ anh lại nói không muốn có ký ức nào với cô nữa. Đi rồi cũng tốt, vốn chỉ là bạn bè mà thôi. Cô ta chỉ cần có Thượng Quan Trì là tốt rồi.
Sáng sớm, xe hơi xa hoa của nhà Thượng Quan dừng trước nhà trọ của Đường Huyên. Cô ta mặt mày sáng sủa xách hành lý đi ra. Lái xe tiếp nhận hành lý của cô ta: “Đường tiểu thư, để tôi xách.”
“Gọi tôi là thiếu phu nhân.”
Lái xe ngẩn người, có chút bối rối.
“Sao vậy? Tôi sắp kết hôn cùng với thiếu gia nhà các ngươi, hiện tại đổi xưng hô mà cũng khó khăn sao?”
“Thiếu phu nhân…”
Lái xe bất đắc dĩ gọi.
Đường Huyên lúc này mới hài lòng lên xe, cảm thấy xưng hô thế này thích hợp với mình cực kỳ.
Xe chạy được nửa giờ, rốt cục cũng đến khu nhà Bạch Vân. Lúc đi qua cửa chính, Đường Huyên hung hăng trợn mắt nhìn hai người bảo vệ giữ cửa, trước đó còn ngăn cản không cho cô ta vào, khi đó cô ta liền thề rằng một ngày nào đó sẽ ngồi trên xe của Thượng Quan gia mà quang minh chính đại đi vào.
Bây giờ, cô ta đã làm được rồi.
Lão phu nhân đứng ở cổng chờ, mặc dù vẫn cười rạng rỡ nhưng trong mắt lại vô cùng hờ hững.
“Hoan nghênh đến nhà chúng ta.”
Đường Huyên cười cười: “Cái này phải dựa vào mẹ bà ba rồi, hai người đã lựa chọn vô cùng sáng suốt.”
Trên ghế salon trong phòng khách, Thượng Quan lão gia ngồi trầm tư. Nếu không phải nể mặt cháu trai, ông ta sẽ không bao giờ để con gái của Hồng Diệu Châu bước chân vào nhà.
“Ba, con đến rồi.”
Đường Huyên mở miệng là gọi mẹ gọi ba vô cùng trôi chảy, cứ như là cô ta đã sống trong nhà này từ lâu.
“Ừ, hoan nghênh.”
Thượng Quan lão gia gật đầu tượng trưng rồi tiếp tục đọc báo.
“Anh Trì đâu rồi? Sao không thấy anh ấy?”
“Nó ở trên lầu, chắc sắp xuống rồi.”
Lão phu nhân cứng ngắc cười cười.
Bà vừa dứt lời, Thượng Quan Trì liền đi xuống, hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng không hề có chút ấm áp. Thượng Quan Trì có vẻ mặt như thế, Đường Huyên không lấy làm lạ, dù sao thì cô ta giở thủ đoạn còn ép người anh yêu phải bỏ đi, anh làm sao có thể đối mặt với cô ta mà tươi cười được. Nhưng mà cũng không sao, cô ta còn nhiều thời gian, sẽ dùng tình cảm và sự dịu dàng của mình để khơi dậy lại tình yêu của anh.
“Anh Trì, chúng ta đi đăng ký kết hôn chứ?”
Sợ đêm dài lắm mộng, vừa thấy mặt nhau cô ta liền đưa ra yêu cầu đi đăng ký kết hôn: “Tiệc mừng cũng không cần tổ chức đâu, em cũng không phải là loại phụ nữ ham hư vinh.”
Ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Trì liếc về phía Đường Huyên: “Tạm thời không đăng ký được.”
“Vì sao?”
“Vì lúc Tư Đồ Nhã ra đi cũng không ly hôn với tôi, cho nên hiện tại, về mặt luật pháp thì tôi vẫn là người có vợ.”
“Tại sao lại thế?!!”
Đường Huyên có chút không chấp nhận được, xoay người chất vấn lão phu nhân: “Không phải con bảo mẹ chuẩn bị thỏa thuận ly hôn để cô ta ký tên trước khi đi rồi sao?”
Lão phu nhân có chút kinh hoảng, ấp úng nói: “Ta.. ta đưa cho con bé rồi… Nó bảo sẽ ký mà…”
“Làm sao mẹ có thể tin lời cô ta chứ. Mẹ nên nhìn thấy tận mắt cô ta ký rồi mới bỏ qua!” Đường Huyên tức đến giậm chân. Trường hợp này cô ta hoàn toàn không nghĩ đến. Hôm qua lúc nhận điện thoại nghe thấy Tư Đồ Nhã đã rời đi, hôm nay sẽ đưa cô ta về nhà, Đường Huyên cho rằng hai người đã ly hôn, lại không nghĩ rằng Tư Đồ Nhã bỏ đi mà không hề ly hôn. Chuyện này là sao!
Khóe môi Thượng Quan Trì nhếch lên đầy châm chọc, quả nhiên là người phụ nữ này ép vợ anh bỏ đi.
“Đừng tức giận, cẩn thận động thai. Thật ra không đăng ký kết hôn cũng được, chờ hai, ba năm sau, quan hệ vợ chồng giữa hai đứa nó cũng sẽ tự động hủy bỏ.”
“Hai, ba năm?”
Đường Huyên trừng lớn mắt: “Hai, ba năm sau làm sao tôi biết được các người sẽ làm gì? Không có đăng ký kết hôn, địa vị của tôi chẳng có gì được bảo đảm cả. Cả nhà các người con tôi là đồ ngu sao?”
Đường Huyên tức giận xách hành lý lên muốn đi. Vợ chồng Thượng Quan vội ngăn cản: “Cô yên tâm, cô đang mang thai cháu trai nhà chúng ta, không ai dám làm gì cô, chúng ta có thể lập chứng từ.”
“Con trai ta đã đồng ý cho cô vào ở có nghĩa là đã nể mặt đứa bé rồi, nó sẽ đối xử tốt với cô. Ta cần gì phải vứt bỏ hạnh phúc đã tới tay?”
Lão phu nhân lo lắng cháu trai, quay đầu nháy mắt với con trai để con trai đến dỗ dành Đường Huyên. Thượng Quan Trì hừ lạnh một tiếng: “Muốn đi thì đi đi, nhưng mà tôi cũng nhắc cô một điều, nếu còn muốn đến thì tôi sẽ không đồng ý tùy tiện đâu.”
Đường Huyên phí sức chín trâu hai hổ mới đạt được mục đích, làm sao có thể đi thật. Cô ta cũng chỉ hù dọa vợ chồng Thượng Quan một chút thôi. Đáng tiếc, Thượng Quan Trì cũng không mắc bẫy này.
Thượng Quan Trì nói xong, xoay người lên lầu.
Hai vợ chồng Thượng Quan lại khuyên một hồi lâu, Đường Huyên mới làm bộ miễn cưỡng ở lại.
Lão phu nhân thở phào, mau chóng phân phó người hầu bưng canh bổ đã nấu xong lên, nói: “Đây là canh bổ buổi sáng ta bảo nhà bếp nấu, rất tốt cho phụ nữ mang thai như con, uống càng nhiều đứa trẻ càng thông minh. Con mau uống đi.”
Đường Huyên ngồi lên ghế salon, nhận chén canh, vùi đầu uống.
Lão phu nhân thở dài một hơi, tranh thủ thời gian chạy lên lầu đi vào thư phòng của con trai, thấp giọng hỏi: “Con làm gì vậy?”
“Con làm sao?”
Thượng Quan Trì hờ hững ngước mắt lên.
“Tiểu Nhã không phải đã ký đơn ly hôn rồi sao? Con bé đã ký ngay ở trước mặt ta. Tại sao con lại nói rằng con bé không ký tên?”
“Con xé thỏa thuận rồi, sao nào?”
Trong mắt Thượng Quan Trì tràn đầy ý khiêu khích, lão phu nhân tức giận nói: “Con…”
“Con không chất vấn mẹ đã làm gì Tiểu Nhã. Mẹ nên giả vờ không biết đi, như vậy mọi người đều sống tốt hơn một chút.”
“Ta làm gì Tiểu Nhã? Không phải ta không giữ con bé lại, nó nhất định muốn đi thì ta biết phải làm sao…”
“Đủ rồi!”
Thượng Quan Trì đứng dậy, nghiến răng trừng mắt nhìn mẹ mình: “Các người là người như thế nào con rõ hơn ai hết. Con hiểu các người cũng như hiểu Tư Đồ Nhã. Nếu không phải các người gây áp lực cho cô ấy, dù cho cô ấy có mệt mỏi và đau khổ đến nhường nào cũng sẽ không kiên quyết bỏ đi. Con không nói không có nghĩa là con không biết. Con không nói ra chỉ là vì đã quá thất vọng với các người rồi, không muốn nói với các người. Ba năm trước như thế, ba năm sau cũng thế.”
Lão phu nhân nhìn con trai đỏ cả mắt, bị dọa sợ không thể nói thêm được câu nào.
Đường Huyên uống canh xong cũng lên lầu. Cô ta nhìn thấy cửa thư phòng đang mở liền đi vào, dịu dàng hỏi: “Anh Trì, phòng ngủ của anh ở đâu?”
Thượng Quan Trì đứng dậy, đưa cô ta dẫn đến phòng dành cho khách: “Cô ở đây đi.”
“Đây không phải là phòng của anh mà?”
Đường Huyên ngẩn người.
“Không phải.”
Sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống: “Em muốn ở phòng của anh. Hiện tại em đã là người của anh rồi, tại sao phải để em ở phòng khách?”
“Để cô ở phòng dành cho khách là đã đối xử tốt với cô lắm rồi. Nếu có ổ chó tôi sẽ để cô ở ổ chó đấy.”
Thượng Quan Trì châm chọc hừ một tiếng.
“Anh Trì! Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?!”
Đường Huyên khiếp sợ quát, nước mắt đã trào dâng nơi khóe mắt.
“Thế nào, tủi thân lắm à? Tủi thân thì đi đi? Không ai cản cô đâu.”
“Anh!!!”
Thượng Quan Trì cứ như thấy rõ Đường Huyên sẽ không đi, cố ý khiêu khích Đường Huyên. Cô ta có ra vẻ ngông nghênh trước mặt ba mẹ anh thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng với anh.
Bình luận facebook