• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62180.

Sáng hôm sau, Thượng Quan Trì và người phụ nữ đêm qua cùng nhau đi ra khỏi phòng. Đường Huyên đã chờ ở ngoài cửa từ sớm, hai mắt phun lửa chạy đến trước mặt Thượng Quan Trì, giơ tay nghiến răng nói: “Anh quá đáng!”



Thượng Quan Trì bắt được cổ tay cô ta, lạnh lùng nói: “Không chịu được thì đi đi. Như thế này đã không chịu được, về sau càng không chịu được.”



“Anh muốn dùng phép khích tướng bức em đi. Em cứ không đi đấy. Em nói cho anh biết, anh có mang mười người phụ nữ về ngủ, em cũng tuyệt đối không đi.”



Thượng Quan Trì cười châm chọc: “Biết cô sẽ không đi, nếu không làm sao có xứng với câu nói: ‘Tiện nhân là vô địch’ chứ?



Người phụ nữ bên cạnh cười ra tiếng, hờn dỗi nói: “Tổng giám đốc Trì, anh thật là xấu nha.”



Hai người sóng vai đi xuống lầu. Nhìn bóng lưng hai người thân mật, Đường Huyên lại gào thét điên loại, kế hoạch hoàn mỹ trong lòng dần dần vỡ vụn.



Liên tiếp một tuần không gọi điện thoại được cho Tư Đồ Nhã, Lâm Ái cảm thấy kỳ lạ. Hôm nay, cuối cùng cô cũng không yên lòng, tan việc xong liền đi đến khu nhà Bạch Vân.



Bảo vệ thông báo rồi đưa cô vào phòng khách. Trên ghế salon, Thượng Quan lão phu nhân đứng dậy nhiệt tình chào hỏi: “Lâm tiểu thư, mời ngồi.”



Lâm Ái ngồi vào trên ghế salon, người hầu bưng một chén trà nóng tới, cô khẽ vuốt cằm: “Cảm ơn.”



Ánh mắt nhìn quanh một lượt, Lâm Ái dò hỏi: “Lão phu nhân, Tiểu Nhã không ở nhà sao?”



Thượng Quan lão phu nhân chợt hơi mất tự nhiên, trầm ngâm một lát mới khó khăn trả lời: “Tiểu Nhã đi rồi, rời bỏ nhà chúng ta.”



Tay Lâm Ái run lên, chén trà nóng trong tay sánh lên đùi. Cô mặc kệ đau đớn, khiếp sợ hỏi: “Đi rồi? Đi đâu?”



“Con bé ly hôn với con trai ta, đi đâu ta cũng không biết.”



Ly hôn… Đầu Lâm Ái chợt choáng váng: “Cô ơi, cô đang nói đùa sao?”



“Ta không hề nói đùa.”



Lão phu nhân rơm rớm nước mắt, tiếng nói cũng nghẹn ngào: “Là Thượng Quan gia chúng ta có lỗi với nó. Nó đi rất đau lòng.”



“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”



Trái tim Lâm Ái bỗng quặn thắt, khó chịu muốn chết.



“Chuyện là như thế này…”



Lão phu nhân bắt đầu nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện.



Sau khi ra khỏi khu nhà Bạch Vân, cả người Lâm Ái như là mất hồn. Không thể tin được tiện nhân Đường Huyên kia vậy mà lại mang thai con của Thượng Quan Trì, càng không thể tin được Tư Đồ Nhã và Thượng Quan Trì ly hôn là sự thật.



Thẫn thẫn thờ thờ về đến nhà, không kiềm chế nổi mà khóc lớn. Tiểu Nhã đáng thương, cô ấy rời đi chắc hẳn là tuyệt vọng và đau lòng lắm.



Vì sao? Vì sao chuyện xảy ra lâu như vậy mà Tư Đồ Nhã không hề nói với cô, lại âm thầm chịu đựng…



Lâm Ái nghĩ đến khoảng thời gian tuyệt vọng trước khi Tư Đồ Nhã bỏ đi, không ngăn được nước mắt tuôn trào. Cô là người bạn thân nhất với Tư Đồ Nhã mà lại không biết Tư Đồ Nhã đã trải qua nhiều chuyện như vậy. Cô rất áy náy, vô cùng áy náy.



Càng nghĩ càng đau lòng. Cha mẹ mình ở nước ngoài, chỉ có một người bạn thân là Tư Đồ Nhã, thế mà bây giờ người bạn thân duy nhất này cũng không biết đã đi đâu. Lâm Ái đột nhiên cảm thấy thật cô độc.



Cảm giác ấy, giống như là trái tim bị móc đi hết vậy.



Giang Hựu Nam về nhà liền nhìn thấy Lâm Ái khóc thút thít đau lòng. Hắn kinh ngạc đi qua hỏi: “Sao vậy?”



Lâm Ái nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt, ẩn nhẫn nhìn hắn, không nói câu nào.



“Cuối cùng là làm sao?”



Giang Hựu Nam hoàn toàn sốt ruột, lông mày nhíu lại, dường như đoán được điều gì: “Không phải là mẹ anh lại tìm đến em chứ?”



Lâm Ái hít mũi một cái, lắc đầu: “Không phải.”



“Thế thì là gì?”



“Là… Tiểu Nhã đi rồi, rời bỏ Thượng Quan Trì, không biết đi đâu.”



Giang Hựu Nam chợt cứng đờ, dù đã kết hôn với Lâm Ái mấy tháng, nghe đến tên Tư Đồ Nhã, trái tim hắn vẫn hơi run rẩy.



“Đường Huyên mang thai con của Thượng Quan Trì, Tiểu Nhã nản lòng thoái chí, tuyệt vọng bỏ đi…”



Lâm Ái lại một lần nữa khóc ồ lên.



Giang Hựu Nam đột nhiên đứng dậy, quay người ra khỏi nhà, chạy về phía bóng đêm mịt mờ.



Lâm Ái giật mình, đứng dậy đuổi theo.



Cô ngăn một chiếc taxi đi theo sát sau xe của Giang Hựu Nam. Xe dừng lại tại khu nhà Bạch Vân, trái tim Lâm Ái không hiểu sao lại nhói đau một chút.



Giang Hựu Nam nói với bảo vệ: “Gọi Thượng Quan Trì ra đây, ra đây ngay!”



Một lát sau, Thượng Quan Trì đi ra. Gương mặt dưới ánh trăng sắc bén mà lạnh lẽo như một cây đao, khiến cho người ta nhìn thoáng qua liền thấy không rét mà run.



“Chuyện gì?”



Bịch một tiếng, Giang Hựu Nam chẳng nói chẳng rằng mà động thủ trước, hung hăng đánh cho Thượng Quan Trì một đấm.



“Tôi nói với anh rồi, nếu không thể cho Tư Đồ Nhã hạnh phúc thì buông tay sớm đi. Anh lại cố chấp giữ lấy cô ấy không buông, kết quả là giày vò cô ấy đến mức mình đầy thương tích phải tuyệt vọng rời đi. Anh có còn là đàn ông hay không!!!”



Bịch, lại là một nắm đấm, Thượng Quan Trì ngã trên mặt đất. Mấy người bảo vệ lập tức xông lại thì bị Thượng Quan Trì phất tay lui ra: “Mặc kệ chuyện của các ngươi.”



Anh lau vết máu ở khóe miệng, phát ra một nắm đấm hung ác về phía Giang Hựu Nam, lạnh lùng nói: “Cho đến bây giờ anh còn chưa hết hi vọng với Tư Đồ Nhã sao? Vậy anh là loại đàn ông gì đây? Ăn trong chén còn nghĩ đến trong nồi?”



Trái tim Lâm Ái lại nhói đau. Giang Hựu Nam xúc động như vậy, cô không thể nhìn thấy ở trong nhà được. Cũng chỉ khi đối mặt với những chuyện liên quan đến Tư Đồ Nhã, cô mới có thể nhìn thấy một mặt chân thực của Giang Hựu Nam.



Hai người đàn ông đánh nhau mãi cho đến khi cả hai đều bị thương, bị Thượng Quan lão gia vừa đúng lúc về nhà ngăn lại.



Giang Hựu Nam thất hồn lạc phách về nhà. Lâm Ái vẫn luôn đi sau lưng hắn. Về đến nhà, cô không hỏi bất cứ điều gì, chỉ yên lặng lấy hộp thuốc xử lý vết thương trên mặt hắn.



Sau khi xử lý vết thương xong, Lâm Ái quay trở về phòng ngủ. Giang Hựu Nam ngồi mãi ở trong phòng khách, lúc về phòng ngủ thì cũng đã muộn. Lâm Ái nhắm mắt lại, cô không ngủ mà chỉ là giả vờ ngủ mà thôi.



Đêm khuya, Giang Hựu Nam đột nhiên hét tên Tư Đồ Nhã rồi bừng tỉnh từ trong mộng. Hắn trở mình ngồi dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Hắn mơ thấy Tư Đồ Nhã gặp phải nguy hiểm, trái tim như ngừng đập. Bật công tắc đèn ngủ, lúc chuẩn bị đi ra ngoài hút điếu thuốc lại kinh ngạc phát hiện Lâm Ái trợn tròn mắt nhìn hắn.



“Đánh thức em à?”



Hắn áy náy hỏi.



Lâm Ái ngồi dậy, nhàn nhạt nói: “Không.”



“Vậy sao lại tỉnh?”



“Vẫn không ngủ được.”



Ánh mắt Giang Hựu Nam hơi mất tự nhiên: “Muốn uống nước không? Anh rót cho em một ly.”



“Không cần.” Lâm Ái cố nén chua xót trong lòng, ung dung hỏi: “Anh mơ thấy Tiểu Nhã à?”



Giang Hựu Nam không nói lời nào. Cô nói tiếp: “Thực ra không phải tối nay em mới nghe thấy anh gọi tên cô ấy. Đã nhiều lần rồi, chỉ là em không nói mà thôi.”



Lâm Ái vén chăn xuống giường, đi đến trước mặt hắn, tháo chiếc nhẫn trên tay và nhét vào trong tay hắn: “Em biết anh không hề có tình yêu nam nữ với em, cũng biết anh không quên được Tư Đồ Nhã. Vốn cho rằng chúng ta đã kết hôn thì có thể cứ thế giả bộ hồ đồ sống qua ngày cũng được. Nhưng bây giờ có lẽ là không được rồi. Anh lo cho Tiểu Nhã thì đi tìm cô ấy đi. Cô ấy đã ly hôn rồi, là lúc cần người an ủi. Có lẽ anh xuất hiện như vậy có thể khiến hai người đến được với nhau. Cô ấy là bạn thân của em, em sẽ không hận hai người. Em chỉ chúc phúc hai người, chúc các người hạnh phúc.”



Nói xong, cô liền quay người đi ra ngoài.



Giang Hựu Nam sửng sốt, ngây ra một hồi rồi mới cất bước đuổi theo ra đường, kéo Lâm Ái đang cúi đầu thút thít: “Uống lộn thuốc à? Lại nói những gì không nên nói?”



Lâm Ái giãy khỏi tay hắn, nói bằng giọng mũi: “Nói đến người trong tim anh chứ có phải là nói những gì không nên nói đâu.”



“Anh đã kết hôn với em rồi, em là vợ của anh trên mặt pháp luật. Anh phải chịu trách nhiệm với em!”



“Nhưng em không cần một người chồng ngủ cạnh em mà lại gọi tên người phụ nữ khác!”



Lâm Ái hung hăng nguýt hắn một cái, tiếp tục đi lên phía trước. Đây là lần đầu tiên Giang Hựu Nam nhìn thấy sự quật cường của Lâm Ái. Rơi vào đường cùng, hắn liền hét lớn một tiếng: “Em tự đi về hay để anh khiêng em về?”



Lâm Ái không để ý hắn, hắn liền chặn ngang rồi vác cô lên vai quay người trở về. Lâm Ái hoảng sợ hét: “Anh thả em ra! Thả em ra!”



Cô ra sức giãy dụa, thân thể lung lay trên vai Giang Hựu Nam.



“Hơn nửa đêm rồi, em cho rằng anh sẽ để mặc em đi lang thang ngoài đường thế hả? Không muốn người ta cười cho thì mau ngậm miệng.”



“A…”



Giang Hựu Nam vừa dứt lời liền bị Lâm Ái cắn một cái thật mạnh lên vai. Hắn bị đau đành buông cô ra. Lâm Ái chạy tới bên lề đường, vẫy tay gọi taxi. Không còn cách nào khác, Giang Hựu Nam chạy tới trước mặt Lâm Ái, níu chặt lấy gáy cô, đôi môi mạnh mẽ hôn lên môi cô. Hai mắt Lâm Ái trừng lớn, đây là lần đầu tiên Giang Hựu Nam hôn cô bá đạo như vậy, hôn đến mức cô dường như nghẹt thở.



Sau sự kinh hoảng ban đầu, Lâm Ái dần dần say mê, không kìm lòng được mà cũng níu lấy cổ Giang Hựu Nam, đáp lại nụ hôn đầy kích thích. Đầu óc Giang Hựu Nam hỗn loạn, hắn không biết vì sao đột nhiên mình lại muốn hôn Lâm Ái, hắn chỉ biết là hắn không muốn để cô rời đi như thế…



Nóng bỏng mà triền mien suốt từ đường cái về đến nhà trọ, kỳ thật hai người ngoại trừ đêm tân hôn có tiếp xúc thân thể ra thì về sau cũng chưa từng đụng chạm gì hết.



Thật lâu sau, trong chăn vẫn đang chập trùng, giường lớn vẫn đang lay động, nhưng thanh âm của Lâm Ái thì ngày càng nhỏ đi, bởi vì người đàn ông đang hôn cô, nắm lấy tay cô đặt lên thân thể cường tráng của mình…



Giờ khắc này, Lâm Ái bỗng cảm thấy cô và Giang Hựu Nam có tâm linh tương thông, cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy quan hệ của mình và Giang Hựu Nam tiến thêm một bước.



Cùng dưới một bầu trời, có người tim liền tim, có người lòng xa cách.



Thượng Quan Trì ngồi trong thư phòng, trên bàn làm việc đặt một ly rượu đỏ say lòng người. Anh cầm tấm ảnh chụp chung cùng Tư Đồ Nhã trên tay, đó là tấm ảnh đầu tiên họ chụp chung, mà cũng là tấm ảnh cuối cùng.



Giai nhân trong tấm ảnh nở nụ cười nhàn nhạt, trong lành như nước suối chảy vào lòng Thượng Quan Trì. Cô đi rồi, thế nhưng ký ức liên quan đến cô vẫn luôn tồn tại trong lòng anh.



Thượng Quan Trì rót một ly rượu đỏ, thương tâm mà uống. Buông tấm ảnh chụp chung duy nhất kia ra, kéo ngăn kéo, nơi đó có một chồng tất cả ảnh của Tư Đồ Nhã mà anh thu thập được.



Đều là những tấm ảnh chụp cá nhân. Đa số tìm được trong mật thất của cô, trong đó có mấy tấm ảnh thời đại học thanh xuân dào dạt làm người ta không thể rời mắt. Thượng Quan Trì nhìn Tư Đồ Nhã như thế không khỏi có chút thương cảm. Kể từ khi kết hôn với anh, trên mặt cô hiếm khi xuất hiện nụ cười rạng rỡ như thế này. Đến cuối cùng, tình yêu của anh đối với cô mà nói, là niềm hạnh phúc hay là một loại tổn thương?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom