Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62181.
Thượng Quan Trì đau khổ nhắm nghiền hai mắt, mệt mỏi tựa lên ghế. Suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, đến mức Đường Huyên vào phòng lúc nào anh cũng không phát giác.
“Vẫn nhớ mãi không quên cô ta thế sao? Thà rằng nhìn ảnh của cô ta cũng không muốn đối mặt với một người sống sờ sờ như em sao?”
Thượng Quan Trì chậm rãi mở mắt ra, mặt không thay đổi quát: “Ra ngoài.”
“Em không đi đấy. Em không thể chịu đựng anh được nữa. Dù cho anh không quan tâm đến em thì ít nhất cũng phải quan tâm đến đứa con trong bụng em chứ. Nó là con ruột của anh đấy!”
Hừ, Thượng Quan Trì trào phúng đứng dậy, nói rõ ràng: “Trên thế giới này, người duy nhất mà tôi quan tâm chính là Tư Đồ Nhã. Cũng chỉ có cô ấy mới có tư cách sinh con cho tôi.”
Đường Huyên tức giận đến toàn thân run rẩy nhưng không phát hỏa tại chỗ mà chỉ châm chọc phản bác: “Vậy cũng phải có khả năng sinh mới được.”
“Dù cho không sinh được, tôi tình nguyện không có con, cũng không cần một đứa con mà phải dùng thủ đoạn mới có được. Loại người nào thì sinh con cũng thuộc loại ấy, dùng thủ đoạn hèn hạ để sinh con thì đứa con sau này lớn lên cũng sẽ hèn hạ, chỉ tổ làm bẩn huyết thống Thượng Quan gia!”
Đường Huyên phẫn nộ, bổ nhào vào cắn xé Thượng Quan Trì như một kẻ điên. Anh không nhúc nhích tí nào tùy cô ta nổi điên, mãi cho đến khi điện thoại di động trong túi vang lên, hắn ấn nút nhận cuộc gọi ---
“Alo, La La… Em nhớ anh? Được, vậy anh qua đó với em…”
Anh chỉ nói ngắn gọn vài câu liền cúp điện thoại, chán ghét đẩy Đường Huyên ra, quay người dứt khoát rời đi.
Đường Huyên ngã bịch xuống đất một tiếng, cuồng loạn gào khóc. Điều này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng ban đầu của cô ta, hoàn toàn không phải cuộc sống như cô ta muốn. Giống như là đang sống trong địa ngục vậy, đây không phải cuộc sống mà cô ta muốn nhưng Thượng Quan Trì lại muốn vậy, muốn cô ta phải sống trong địa ngục.
Trong lòng tức giận không thể bình tĩnh, Đường Huyên chạy xuống lầu, lấy một bình rượu mạnh trong tủ rượu ra, ngửa cổ lên uống từng ngụm từng ngụm, sảng khoái, thật là sảng khoái!
Lúc Thượng Quan lão phu nhân xuống lầu vừa hay nhìn thấy Đường Huyên uống rượu, lập tức tức giận xông đến, đoạt lấy bình rượu trong tay cô ta, quát: “Cô điên rồi à? Mang thai lại còn uống rượu. Cô không muốn sống nữa hay cô muốn lấy mạng của con cô?”
“Bà đừng quản tôi. Con của bà đều mặc kệ tôi, bà quản làm cái gì?”
“Không phải ta nể mặt cháu ta thì còn lâu mới quan tâm đến cô!”
Ha, Đường Huyên cười lạnh: “Bây giờ mới nói thật đúng không? Tôi biết bình thường bà đối xử tốt với tôi đều là giả vờ, bên ngoài thì tỏ vẻ yêu thương tôi, kỳ thật trong lòng lúc nào cũng đang mắng chửi tôi!”
“Đó cũng là cô nên bị mắng. Cô xem bản thân cô có chỗ nào đáng giá để người ta yêu thương? Cả ngày cứ như con đàn bà đầu đường xó chợ làm loạn trong nhà. Trừ cái đó ra, cô còn có thể làm gì?”
“Nếu như con bà có thể đối xử tốt với tôi một chút thôi, dù là nghi ngờ một chút, tôi sẽ thành cái dạng này sao? Đừng ‘đứng nói chuyện, không bị đau lưng’* nữa, bà già đáng chết!”
(Chú thích: * nghĩa là: Không đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, nói không thực tế, không có trách nhiệm. Câu mang nghĩa xấu.)
Thượng Quan lão phu nhân trừng lớn mắt, tím cả mặt: “Cô… Cô mắng tôi là bà già đáng chết… Người phụ nữ không có tố chất như cô đương nhiên là bị đàn ông lạnh nhạt rồi. Đừng nói con trai tôi chán ghét nhìn thấy cô, nếu tôi mà là đàn ông, nhìn thấy cô cũng phải chạy ra xa! Cô không thể nào sánh bằng Tư Đồ Nhã được!”
Không đề cập tới Tư Đồ Nhã, Đường Huyên còn tỉnh táo một chút. Nhắc đến Tư Đồ Nhã, Đường Huyên liền hoàn toàn tức giận, đẩy ngã lão phu nhân lên mặt đất, trợn mắt trừng trừng: “Cô ta tốt thế thì bà bắt con trai bà ly hôn với cô ta làm gì? Bà để hương hỏa nhà mình bị cắt đứt không phải tất cả đều vui sao? Nhìn bà đúng là có dáng tuyệt tử tuyệt tôn!”
Cô ta ném bình rượu xuống đất vỡ choang, quay người phẫn nộ lên lầu. Lão phu nhân kinh ngạc nhìn bình rượu vỡ vụn trên mặt đất, tức giận tối mắt ngất đi.
Đường Huyên cảm thấy mình điên rồi. Cô ta không thể khống chế nổi cơn tức giận của mình. Trong nội tâm rõ ràng cô ta trước kia không phải như thế này, không biết bắt đầu từ lúc nào mà nội tâm cô ta đã vặn vẹo cực độ đến chính bản thân mình cũng không nhận ra nữa.
Tối hôm đó, cô ta đem tất cả ảnh của Tư Đồ Nhã trong ngăn kéo của Thượng Quan Trì, bao gồm cả quần áo ngủ trong phòng ngủ, tất cả những gì liên quan đến Tư Đồ Nhã, đốt cháy hết thảy…
Giây phút nhìn ngọn lửa bùng lên, Đường Huyên lộ ra một nụ cười dữ tợn. Cơn tức trong lòng cuối cùng cũng phát ra hết.
Tối hôm sau, Thượng Quan Trì từ công ty trở về, đi thẳng lên thư phòng trên lầu. Một lát sau, anh lại đi ra khỏi thư phòng, đi xuống lầu nghiêm nghị chất vấn Đường Huyên: “Có phải cô động vào ngăn kéo của tôi không?”
Đường Huyên bình tĩnh nói: “Cụ thể anh muốn nói cái gì?”
“Ảnh, ảnh của Tư Đồ Nhã đâu?”
Thượng Quan Trì trầm mặt túm cổ tay Đường Huyên, ánh mắt toát ra ánh sắc lạnh như một lưỡi kiếm có thể xuyên thấu trái tim người khác.
“Đốt rồi.”
Đường Huyên trả lời nhẹ tênh: “Bao gồm cả quần áo của cô ta, tôi đốt hết rồi. Nếu người đã đi rồi thì còn giữ lại mấy đồ này để làm gì nữa, giữ lại những đồ này chúng ta vĩnh viễn không thể bắt đầu cuộc sống mới.”
Bốp…
Thượng Quan Trì hung hăng giáng một cái tát, Đường Huyên mất thăng bằng ngã nhào lên đất. Cô ta cười cười châm chọc: “Đừng đánh mặt, muốn đánh thì đánh vào bụng đi. Lại đây, đánh lên bụng em này.”
Biết rõ Thượng Quan Trì trong lòng tức giận đến thế nào, cô ta còn cố ý khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
“Cô cho rằng tôi không dám sao?”
Thượng Quan Trì nghiến răng ngồi xổm xuống, bàn tay từ từ nắm lại thành nắm đấm lại bị mẹ xuất hiện kịp thời ngăn lại: “Đừng mà…”
Lão phu nhân ngăn trước mặt Đường Huyên. Thượng Quan Nhữ Dương cưỡng ép lôi kéo con trai vào thư phòng: “Đi, nói chuyện với ta.”
Khóa cửa thư phòng, Thượng Quan Nhữ Dương đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt con trai: “Coi như ba van con, nể tình đứa bé kia, đừng đối xử với cô ta như vậy. Đường Huyên có xấu xa thế nào thì đứa bé kia cũng vô tội. Con không chấp nhận đứa bé thì cũng không thay đổi được sự thật đứa bé ấy là con của con. Nhịn một chút được không? Đợi đến khi đứa bé ra đời, con muốn thế nào cũng được. Ta và mẹ con sẽ không yêu cầu gì với con nữa…”
Thượng Quan Trì lạnh lùng nhìn cha mình, hờ hững chất vấn: “Lúc ấy cũng ép buộc Tư Đồ Nhã ly hôn với con như thế này đúng không?”
Hai mắt Thượng Quan Nhữ Dương chợt ảm đạm, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thượng Quan Trì trào phúng cười cười: “Trên đời này những người cha mẹ biết dùng phương pháp như vậy khiến cho con mình bó tay chịu trói cũng không có nhiều. Các người đúng là không tầm thường.”
“Ta và mẹ con cũng không thích Đường Huyên, nhưng mà chúng ta hi sinh nhiều như vậy, đơn giản cũng chỉ là vì muốn đứa bé được sinh ra bình an. Chúng ta không hi vọng xa vời rằng con có thể đối xử tốt với cô ta, chí ít là đừng kích thích nó nữa…”
Thượng Quan Trì trầm mặc hồi lâu, hờ hững nói với cha: “Nếu là ba, ba có thể tiếp nhận một người phụ nữ đã hủy hoại cả cuộc đời mình không? Ba có biết chuyện cô ta mang thai đã tổn thương con đến thế nào không?”
“Ta biết, bởi vì chuyện này chia rẽ con và Tiểu Nhã.”
“Nếu như chỉ có vậy thì tốt, con…”
Lời Thượng Quan Trì vừa ra đến miệng lại nuốt trở vào. Gân xanh trên trán nổi lên, đối với một người cha không thể thấu hiểu cho mình, thực ra anh cũng không cần thiết nói quá nhiều.
Quay người ra khỏi thư phòng, trong phòng khách, Đường Huyên cầm một con dao gọt trái cây tuyên bố muốn tự sát. Thượng Quan lão phu nhân và người hầu đều sợ hãi, mặt cắt không còn một chút máu, tận tình khuyên Đường Huyên tỉnh táo, đừng làm chuyện điên rồ. Thượng Quan Trì bước qua trước mặt cô ta, không nhìn cô ta lấy một cái nào, trực tiếp đi thẳng.
Cử động lạnh lùng của anh lại chọc giận Đường Huyên một lần nữa. Cô ta khóc thét nói: “Ngoại trừ Thượng Quan Trì, các ngươi ai khuyên tôi cũng vô dụng. Hôm nay tôi sẽ không sống nữa!!”
Cô ta giơ con dao lên, nhắm ngay xuống bụng của mình. Thời điểm con dao suýt đâm xuống bụng, bộp một tiếng, con dao rơi xuống đất, Thượng Quan Trì đã đi qua trước mặt cô ta lại quay trở về, lạnh lùng hỏi: “Diễn đủ chưa?”
Nếu như nói ngay từ đầu Đường Huyên đúng là đang diễn trò, hi vọng được Thượng Quan Trì chú ý, thì sau khi nghe anh nói câu này, cô ta thật sự có xúc động muốn tìm cái chết. Xoay người nhặt con dao dưới mặt đất lên, nhắm ngay động mạch cổ tay, nhắm mắt dùng sức hạ dao, kết quả vết dao chỉ làm rách da một chút mỏng manh, được Thượng Quan Trì ngăn lại lần nữa.
“Đã muốn chết như vậy, cần gì phải trăm phương ngàn kế kéo theo một sinh linh vô tội làm đệm lưng?”
“Em trăm phương ngàn kế muốn mang thai đứa trẻ chính là muốn sống chung với anh thật tốt. Nếu sớm biết anh là người như thế này, em còn mang thai để làm gì!”
Thượng Quan Trì gầm nhẹ: “Từ lúc bắt đầu, tôi và cô đã không thể nào rồi. Hiện tại cô đã đi lên con đường này thì phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng. Dù cho còn một hơi tàn cũng phải sinh nó ra!”
Đường Huyên kinh ngạc ngẩng đầu, những lời này có ý gì? Là gián tiếp nhận đứa bé sao?
Trong nội tâm cô ta bỗng nở hoa, đột nhiên cảm thấy tương lai u ám có một chút tia sáng. Thượng Quan Trì để cô ta sinh đứa bé kia ra, vậy cũng có nghĩa là đã chấp nhận đứa bé. Chấp nhận đứa bé rồi thì sớm muộn chẳng phải là sẽ chấp nhận cô ta ư?
Tối hôm đó, Đường Huyên cuối cùng cũng yên tâm mà ngủ. Trong mộng, cô ta nhìn thấy Thượng Quan Trì ôm một bó hoa hồng đi vào khoa phụ sản của bệnh viện đón cô ta và đứa trẻ xuất viện. Cô ta tựa vào trong ngực anh, cười đến là ngọt ngào…
Hôm sau nữa, cô ta lên tinh thần sung mãn ra khỏi nhà, chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra thai sản. Từ khi đến ở Thượng Quan gia còn chưa đi kiểm tra được lần nào.
Trên đường đến bệnh viện, cô ta cười tủm tỉm vỗ bụng nói: “Bảo bối, những ngày an nhàn của chúng ta sắp đến rồi. Về sau mẹ nhất định sẽ mang con đi kiểm tra đúng hạn.”
Đến khoa phụ sản vẫn là quy trình kiểm tra thai sản bình thường, xét nghiệm nước tiểu, đo huyết áp, siêu âm. Lúc siêu âm, cô ta nhìn sắc mặt bác sĩ có chút nghiêm trọng, lo lắng hỏi: “Vẫn bình thường chứ?”
Bác sĩ lại rỉ tai thì thầm với bác sĩ bên cạnh, vị bác sĩ ngồi bên cạnh ấy liền đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, bác sĩ kiểm tra phụ sản cho Đường Huyên đến. Ba người nhìn chằm chằm màn hình xì xào bàn tán vài câu, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc. Đường Huyên lúc này mới ý thức được tình hình có vẻ không lạc quan, cô ta vội vàng hỏi: “Con của tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ khoa sản hít sâu một hơi, tiếc nuối nói: “Con cô chết rồi…”
Chết rồi? Đường Huyên mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
Đợi cô ta hết choáng váng, vẫn còn nằm trên giường bệnh viện, đột nhiên chạy đến khoa phụ sản như điên, tìm đến bác sĩ kiểm tra cho cô, điên cuồng chất vấn: “Con của tôi tại sao lại chết rồi? Nó làm sao lại chết rồi?!”
Thượng Quan Trì đau khổ nhắm nghiền hai mắt, mệt mỏi tựa lên ghế. Suy nghĩ vô cùng hỗn loạn, đến mức Đường Huyên vào phòng lúc nào anh cũng không phát giác.
“Vẫn nhớ mãi không quên cô ta thế sao? Thà rằng nhìn ảnh của cô ta cũng không muốn đối mặt với một người sống sờ sờ như em sao?”
Thượng Quan Trì chậm rãi mở mắt ra, mặt không thay đổi quát: “Ra ngoài.”
“Em không đi đấy. Em không thể chịu đựng anh được nữa. Dù cho anh không quan tâm đến em thì ít nhất cũng phải quan tâm đến đứa con trong bụng em chứ. Nó là con ruột của anh đấy!”
Hừ, Thượng Quan Trì trào phúng đứng dậy, nói rõ ràng: “Trên thế giới này, người duy nhất mà tôi quan tâm chính là Tư Đồ Nhã. Cũng chỉ có cô ấy mới có tư cách sinh con cho tôi.”
Đường Huyên tức giận đến toàn thân run rẩy nhưng không phát hỏa tại chỗ mà chỉ châm chọc phản bác: “Vậy cũng phải có khả năng sinh mới được.”
“Dù cho không sinh được, tôi tình nguyện không có con, cũng không cần một đứa con mà phải dùng thủ đoạn mới có được. Loại người nào thì sinh con cũng thuộc loại ấy, dùng thủ đoạn hèn hạ để sinh con thì đứa con sau này lớn lên cũng sẽ hèn hạ, chỉ tổ làm bẩn huyết thống Thượng Quan gia!”
Đường Huyên phẫn nộ, bổ nhào vào cắn xé Thượng Quan Trì như một kẻ điên. Anh không nhúc nhích tí nào tùy cô ta nổi điên, mãi cho đến khi điện thoại di động trong túi vang lên, hắn ấn nút nhận cuộc gọi ---
“Alo, La La… Em nhớ anh? Được, vậy anh qua đó với em…”
Anh chỉ nói ngắn gọn vài câu liền cúp điện thoại, chán ghét đẩy Đường Huyên ra, quay người dứt khoát rời đi.
Đường Huyên ngã bịch xuống đất một tiếng, cuồng loạn gào khóc. Điều này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng ban đầu của cô ta, hoàn toàn không phải cuộc sống như cô ta muốn. Giống như là đang sống trong địa ngục vậy, đây không phải cuộc sống mà cô ta muốn nhưng Thượng Quan Trì lại muốn vậy, muốn cô ta phải sống trong địa ngục.
Trong lòng tức giận không thể bình tĩnh, Đường Huyên chạy xuống lầu, lấy một bình rượu mạnh trong tủ rượu ra, ngửa cổ lên uống từng ngụm từng ngụm, sảng khoái, thật là sảng khoái!
Lúc Thượng Quan lão phu nhân xuống lầu vừa hay nhìn thấy Đường Huyên uống rượu, lập tức tức giận xông đến, đoạt lấy bình rượu trong tay cô ta, quát: “Cô điên rồi à? Mang thai lại còn uống rượu. Cô không muốn sống nữa hay cô muốn lấy mạng của con cô?”
“Bà đừng quản tôi. Con của bà đều mặc kệ tôi, bà quản làm cái gì?”
“Không phải ta nể mặt cháu ta thì còn lâu mới quan tâm đến cô!”
Ha, Đường Huyên cười lạnh: “Bây giờ mới nói thật đúng không? Tôi biết bình thường bà đối xử tốt với tôi đều là giả vờ, bên ngoài thì tỏ vẻ yêu thương tôi, kỳ thật trong lòng lúc nào cũng đang mắng chửi tôi!”
“Đó cũng là cô nên bị mắng. Cô xem bản thân cô có chỗ nào đáng giá để người ta yêu thương? Cả ngày cứ như con đàn bà đầu đường xó chợ làm loạn trong nhà. Trừ cái đó ra, cô còn có thể làm gì?”
“Nếu như con bà có thể đối xử tốt với tôi một chút thôi, dù là nghi ngờ một chút, tôi sẽ thành cái dạng này sao? Đừng ‘đứng nói chuyện, không bị đau lưng’* nữa, bà già đáng chết!”
(Chú thích: * nghĩa là: Không đặt mình vào trong hoàn cảnh người khác để suy nghĩ, nói không thực tế, không có trách nhiệm. Câu mang nghĩa xấu.)
Thượng Quan lão phu nhân trừng lớn mắt, tím cả mặt: “Cô… Cô mắng tôi là bà già đáng chết… Người phụ nữ không có tố chất như cô đương nhiên là bị đàn ông lạnh nhạt rồi. Đừng nói con trai tôi chán ghét nhìn thấy cô, nếu tôi mà là đàn ông, nhìn thấy cô cũng phải chạy ra xa! Cô không thể nào sánh bằng Tư Đồ Nhã được!”
Không đề cập tới Tư Đồ Nhã, Đường Huyên còn tỉnh táo một chút. Nhắc đến Tư Đồ Nhã, Đường Huyên liền hoàn toàn tức giận, đẩy ngã lão phu nhân lên mặt đất, trợn mắt trừng trừng: “Cô ta tốt thế thì bà bắt con trai bà ly hôn với cô ta làm gì? Bà để hương hỏa nhà mình bị cắt đứt không phải tất cả đều vui sao? Nhìn bà đúng là có dáng tuyệt tử tuyệt tôn!”
Cô ta ném bình rượu xuống đất vỡ choang, quay người phẫn nộ lên lầu. Lão phu nhân kinh ngạc nhìn bình rượu vỡ vụn trên mặt đất, tức giận tối mắt ngất đi.
Đường Huyên cảm thấy mình điên rồi. Cô ta không thể khống chế nổi cơn tức giận của mình. Trong nội tâm rõ ràng cô ta trước kia không phải như thế này, không biết bắt đầu từ lúc nào mà nội tâm cô ta đã vặn vẹo cực độ đến chính bản thân mình cũng không nhận ra nữa.
Tối hôm đó, cô ta đem tất cả ảnh của Tư Đồ Nhã trong ngăn kéo của Thượng Quan Trì, bao gồm cả quần áo ngủ trong phòng ngủ, tất cả những gì liên quan đến Tư Đồ Nhã, đốt cháy hết thảy…
Giây phút nhìn ngọn lửa bùng lên, Đường Huyên lộ ra một nụ cười dữ tợn. Cơn tức trong lòng cuối cùng cũng phát ra hết.
Tối hôm sau, Thượng Quan Trì từ công ty trở về, đi thẳng lên thư phòng trên lầu. Một lát sau, anh lại đi ra khỏi thư phòng, đi xuống lầu nghiêm nghị chất vấn Đường Huyên: “Có phải cô động vào ngăn kéo của tôi không?”
Đường Huyên bình tĩnh nói: “Cụ thể anh muốn nói cái gì?”
“Ảnh, ảnh của Tư Đồ Nhã đâu?”
Thượng Quan Trì trầm mặt túm cổ tay Đường Huyên, ánh mắt toát ra ánh sắc lạnh như một lưỡi kiếm có thể xuyên thấu trái tim người khác.
“Đốt rồi.”
Đường Huyên trả lời nhẹ tênh: “Bao gồm cả quần áo của cô ta, tôi đốt hết rồi. Nếu người đã đi rồi thì còn giữ lại mấy đồ này để làm gì nữa, giữ lại những đồ này chúng ta vĩnh viễn không thể bắt đầu cuộc sống mới.”
Bốp…
Thượng Quan Trì hung hăng giáng một cái tát, Đường Huyên mất thăng bằng ngã nhào lên đất. Cô ta cười cười châm chọc: “Đừng đánh mặt, muốn đánh thì đánh vào bụng đi. Lại đây, đánh lên bụng em này.”
Biết rõ Thượng Quan Trì trong lòng tức giận đến thế nào, cô ta còn cố ý khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.
“Cô cho rằng tôi không dám sao?”
Thượng Quan Trì nghiến răng ngồi xổm xuống, bàn tay từ từ nắm lại thành nắm đấm lại bị mẹ xuất hiện kịp thời ngăn lại: “Đừng mà…”
Lão phu nhân ngăn trước mặt Đường Huyên. Thượng Quan Nhữ Dương cưỡng ép lôi kéo con trai vào thư phòng: “Đi, nói chuyện với ta.”
Khóa cửa thư phòng, Thượng Quan Nhữ Dương đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt con trai: “Coi như ba van con, nể tình đứa bé kia, đừng đối xử với cô ta như vậy. Đường Huyên có xấu xa thế nào thì đứa bé kia cũng vô tội. Con không chấp nhận đứa bé thì cũng không thay đổi được sự thật đứa bé ấy là con của con. Nhịn một chút được không? Đợi đến khi đứa bé ra đời, con muốn thế nào cũng được. Ta và mẹ con sẽ không yêu cầu gì với con nữa…”
Thượng Quan Trì lạnh lùng nhìn cha mình, hờ hững chất vấn: “Lúc ấy cũng ép buộc Tư Đồ Nhã ly hôn với con như thế này đúng không?”
Hai mắt Thượng Quan Nhữ Dương chợt ảm đạm, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thượng Quan Trì trào phúng cười cười: “Trên đời này những người cha mẹ biết dùng phương pháp như vậy khiến cho con mình bó tay chịu trói cũng không có nhiều. Các người đúng là không tầm thường.”
“Ta và mẹ con cũng không thích Đường Huyên, nhưng mà chúng ta hi sinh nhiều như vậy, đơn giản cũng chỉ là vì muốn đứa bé được sinh ra bình an. Chúng ta không hi vọng xa vời rằng con có thể đối xử tốt với cô ta, chí ít là đừng kích thích nó nữa…”
Thượng Quan Trì trầm mặc hồi lâu, hờ hững nói với cha: “Nếu là ba, ba có thể tiếp nhận một người phụ nữ đã hủy hoại cả cuộc đời mình không? Ba có biết chuyện cô ta mang thai đã tổn thương con đến thế nào không?”
“Ta biết, bởi vì chuyện này chia rẽ con và Tiểu Nhã.”
“Nếu như chỉ có vậy thì tốt, con…”
Lời Thượng Quan Trì vừa ra đến miệng lại nuốt trở vào. Gân xanh trên trán nổi lên, đối với một người cha không thể thấu hiểu cho mình, thực ra anh cũng không cần thiết nói quá nhiều.
Quay người ra khỏi thư phòng, trong phòng khách, Đường Huyên cầm một con dao gọt trái cây tuyên bố muốn tự sát. Thượng Quan lão phu nhân và người hầu đều sợ hãi, mặt cắt không còn một chút máu, tận tình khuyên Đường Huyên tỉnh táo, đừng làm chuyện điên rồ. Thượng Quan Trì bước qua trước mặt cô ta, không nhìn cô ta lấy một cái nào, trực tiếp đi thẳng.
Cử động lạnh lùng của anh lại chọc giận Đường Huyên một lần nữa. Cô ta khóc thét nói: “Ngoại trừ Thượng Quan Trì, các ngươi ai khuyên tôi cũng vô dụng. Hôm nay tôi sẽ không sống nữa!!”
Cô ta giơ con dao lên, nhắm ngay xuống bụng của mình. Thời điểm con dao suýt đâm xuống bụng, bộp một tiếng, con dao rơi xuống đất, Thượng Quan Trì đã đi qua trước mặt cô ta lại quay trở về, lạnh lùng hỏi: “Diễn đủ chưa?”
Nếu như nói ngay từ đầu Đường Huyên đúng là đang diễn trò, hi vọng được Thượng Quan Trì chú ý, thì sau khi nghe anh nói câu này, cô ta thật sự có xúc động muốn tìm cái chết. Xoay người nhặt con dao dưới mặt đất lên, nhắm ngay động mạch cổ tay, nhắm mắt dùng sức hạ dao, kết quả vết dao chỉ làm rách da một chút mỏng manh, được Thượng Quan Trì ngăn lại lần nữa.
“Đã muốn chết như vậy, cần gì phải trăm phương ngàn kế kéo theo một sinh linh vô tội làm đệm lưng?”
“Em trăm phương ngàn kế muốn mang thai đứa trẻ chính là muốn sống chung với anh thật tốt. Nếu sớm biết anh là người như thế này, em còn mang thai để làm gì!”
Thượng Quan Trì gầm nhẹ: “Từ lúc bắt đầu, tôi và cô đã không thể nào rồi. Hiện tại cô đã đi lên con đường này thì phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng. Dù cho còn một hơi tàn cũng phải sinh nó ra!”
Đường Huyên kinh ngạc ngẩng đầu, những lời này có ý gì? Là gián tiếp nhận đứa bé sao?
Trong nội tâm cô ta bỗng nở hoa, đột nhiên cảm thấy tương lai u ám có một chút tia sáng. Thượng Quan Trì để cô ta sinh đứa bé kia ra, vậy cũng có nghĩa là đã chấp nhận đứa bé. Chấp nhận đứa bé rồi thì sớm muộn chẳng phải là sẽ chấp nhận cô ta ư?
Tối hôm đó, Đường Huyên cuối cùng cũng yên tâm mà ngủ. Trong mộng, cô ta nhìn thấy Thượng Quan Trì ôm một bó hoa hồng đi vào khoa phụ sản của bệnh viện đón cô ta và đứa trẻ xuất viện. Cô ta tựa vào trong ngực anh, cười đến là ngọt ngào…
Hôm sau nữa, cô ta lên tinh thần sung mãn ra khỏi nhà, chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra thai sản. Từ khi đến ở Thượng Quan gia còn chưa đi kiểm tra được lần nào.
Trên đường đến bệnh viện, cô ta cười tủm tỉm vỗ bụng nói: “Bảo bối, những ngày an nhàn của chúng ta sắp đến rồi. Về sau mẹ nhất định sẽ mang con đi kiểm tra đúng hạn.”
Đến khoa phụ sản vẫn là quy trình kiểm tra thai sản bình thường, xét nghiệm nước tiểu, đo huyết áp, siêu âm. Lúc siêu âm, cô ta nhìn sắc mặt bác sĩ có chút nghiêm trọng, lo lắng hỏi: “Vẫn bình thường chứ?”
Bác sĩ lại rỉ tai thì thầm với bác sĩ bên cạnh, vị bác sĩ ngồi bên cạnh ấy liền đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau, bác sĩ kiểm tra phụ sản cho Đường Huyên đến. Ba người nhìn chằm chằm màn hình xì xào bàn tán vài câu, sắc mặt ai nấy đều nghiêm túc. Đường Huyên lúc này mới ý thức được tình hình có vẻ không lạc quan, cô ta vội vàng hỏi: “Con của tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ khoa sản hít sâu một hơi, tiếc nuối nói: “Con cô chết rồi…”
Chết rồi? Đường Huyên mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.
Đợi cô ta hết choáng váng, vẫn còn nằm trên giường bệnh viện, đột nhiên chạy đến khoa phụ sản như điên, tìm đến bác sĩ kiểm tra cho cô, điên cuồng chất vấn: “Con của tôi tại sao lại chết rồi? Nó làm sao lại chết rồi?!”
Bình luận facebook