Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62172.
“Cũng tạm.”
Thượng Quan Trì cười cười. Đúng là vất vả, nhưng vất vả không phải thân thể, mà là đè nén nỗi nhớ nhung trong lòng.
“Ba mẹ đều khỏe chứ?”
“Vâng, vẫn khỏe. Mẹ đã chấp nhận sự thật là Tình Tình bỏ đi rồi, tâm tình những ngày này tốt hơn nhiều.”
“Em thì sao? Cũng khỏe chứ?”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Đương nhiên, em cũng rất khỏe.”
Thượng Quan Trì trở về khiến căn nhà vốn đang buồn bã bỗng trở nên vui vẻ hơn nhiều. Thượng Quan lão phu nhân giao cho người hầu chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn, không ngừng gắp vào chén con trai: “Ăn nhiều một chút, sao lại gầy thành ra thế này rồi…”
“Hợp tác với bên Saudi đều thuận lợi chứ?”
Cha và con trai nói chuyện chủ yếu vẫn là về công việc, mặc dù trong lòng kỳ thật cũng rất quan tâm đến cuộc sống của con trai ở bên kia.
“Vâng, rất thuận lợi.”
Thượng Quan Trì gật đầu, gắp bớt đồ ăn chồng chất như núi trong chén sang cho Tư Đồ Nhã: “Em cũng ăn nhiều một chút.”
Lão phu nhân cười cười nhìn chồng mình: “Con trai tôi sao mà chẳng giống ông nhỉ, thương yêu vợ nó như thế.”
“Ý bà là tôi đối xử với bà không tốt sao?”
“Ông chỉ cố gắng gắp đồ ăn cho mình thôi, có bao giờ gắp cho tôi đâu?”
“Tụi nó không thân thiết, chúng ta là vợ chồng mấy chục năm rồi, còn cần phải làm mấy cái chuyện bề ngoài ấy sao?”
Ha ha, cả nhà không hẹn mà cùng cười, dường như lại trở về thời điểm có Thượng Quan Tình Tình, bầu không khí nhẹ nhõm.
Ăn xong cơm tối rồi lên lầu, Tư Đồ Nhã thay Thượng Quan Trì sắp xếp hành lý, chỉ vào phòng tắm nói: “Đi tắm nước nóng đi. Ngồi máy bay là mệt người nhất.”
“Được.”
Thượng Quan Trì đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh xối từ đầu đến chân. Một tháng đã khiến lòng anh không còn nặng nề như trước. Giây phút nhìn thấy Tư Đồ Nhã tại sân bay, trong lòng anh ngoài nỗi nhớ nhung với cô ra thì không còn ý nghĩ gì khác, cảm giác tội lỗi, tự trách, áy náy đều bị lãng quên tại quốc gia Saudi xa xôi kia theo thời gian.
Anh âm thầm quyết định vĩnh viễn vùi thật sâu bí mật kia ở đáy lòng, về sau sẽ đối xử với Tư Đồ Nhã tốt gấp bội để đền bù đêm hôm đó.
Ra khỏi phòng tắm, Tư Đồ Nhã đã sắp xếp xong xuôi, cầm một chiếc khăn lông khô, nói: “Em lau khô tóc giúp anh.”
Thượng Quan Trì ngồi trên ghế, Tư Đồ Nhã đứng trước mặt anh, rất dịu dàng và tận tâm, lau khô mỗi sợi tóc cho anh. Cô đã thay một bộ áo ngủ gợi cảm, biết đêm nay nhất định sẽ là một đêm vô cùng lãng mạn. Xa cách một tháng, dù cho là thân thể hay trái tim, đều nhớ nhung đối phương biết nhường nào.
Cô lau thật lâu, Thượng Quan Trì lại án binh bất động. Cô không khỏi có chút kỳ quái, dứt khoát ngồi trên đùi anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, chậm rãi, muốn chủ động hôn anh.
Trong đầu Thượng Quan Trì xuất hiện ảo giác ngắn ngủi, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, giống như thấy được bộ dáng Đường Huyên chậm rãi hướng đến anh vào đêm kia. Thượng Quan Trì đột nhiên nhảy dựng lên như tên bắn, đẩy Tư Đồ Nhã sang một bên.
“Trì…”
Tư Đồ Nhã kinh ngạc nhìn anh, không hiểu tại sao đột nhiên Thượng Quan Trì lại làm thế với cô.
Thượng Quan Trì lúc này mới ý thức được bản thân mất kiểm soát, ôm chặt cô, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, có lẽ là anh quá mệt mỏi.”
“Không sao.” Nhìn thấy sự mỏi mệt trong mắt anh, Tư Đồ Nhã cũng không so đo nhiều, mà chỉ vào giường nói: “Mau đi nghỉ ngơi đi. Mắt thâm quầng như vậy, em cũng hoài nghi có phải cả tháng này anh đều không ngủ hay không đấy.”
Trên thực tế, mỗi ngày Thượng Quan Trì ngủ ít vô cùng, bởi vì trong lòng quá phiền muộn, mỗi lần vừa nhắm mắt liền nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của Tư Đồ Nhã. Ánh mắt kia phẫn nộ và tuyệt vọng đến cỡ nào.
“Tiểu Nhã, gần đây anh mất ngủ, em hát cho anh một bài đi…”
Tư Đồ Nhã ôm lấy đầu anh, vừa vuốt ve tóc anh vừa hát khúc hát ru hồi nhỏ mẹ thường xuyên hát cho cô nghe. Dưới bàn tay vuốt ve dịu dàng và giọng hát thôi mien, Thượng Quan Trì rốt cuộc ngủ một giấc yên ổn.
Đêm nay, Thượng Quan Trì không hề bị tỉnh giấc giữa chừng. Ròng rã một tháng, anh chưa hề an tâm ngủ như thế này. Thượng Quan Trì quả nhiên là không thể không có Tư Đồ Nhã.
Cũng ở dưới bầu trời đêm này, một bóng hình yểu điệu đứng lặng trước cửa sổ sát đất, nghe người phía sau nói với mình: “Thượng Quan Trì trở về.”
Sáng sớm, tinh thần của Thượng Quan Trì đặc biệt tốt, có lẽ là do giấc ngủ đêm qua. Cạo râu xong lại trở về làm người đàn ông đẹp trai phóng khoáng lúc trước, khác hẳn với hôm qua.
Anh sóng vai cùng Tư Đồ Nhã xuống lầu. Kéo ghế cho cô, hai người cùng ngồi xuống, bắt đầu bữa sáng tươi ngon.
“Oa, đãi ngộ với con trai và con dâu đúng là khác thật. Con trai vừa về, dù cho bữa sáng hay bữa tối cũng đều phong phú quá chừng.”
Thượng Quan lão phu nhân cười cười: “Nói mò, có bữa nào bỏ đói con chắc?”
“Cũng không phải bỏ đói, nhưng mà cũng đâu có phong phú như thế này…”
Tư Đồ Nhã cầm một chiếc sandwich kẹp miếng thịt bò chín năm phần cùng ăn, không biết là do mùi vị không tệ hay là do Thượng Quan Trì trở về, cô lại ăn vô cùng ngon miệng.
“Uống ít sữa đi.”
Thượng Quan Trì liếc nhìn cô một chút, sợ cô nghẹn.
“Vâng.”
Tư Đồ Nhã bưng cốc sữa chuẩn bị uống liền nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa: “Tiểu thư, tôi chưa thông báo, cô không thể vào.”
“Tôi có việc gấp muốn gặp Thượng Quan Trì.”
“Cô chờ tôi thông báo một tiếng, thiếu gia nhà chúng tôi sẽ để cô vào.”
“Tránh ra.”
Đường Huyên sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn bảo vệ, khí thế hung hăng vọt vào phòng khách.
“Cô tới đây làm gì?”
Một đoàn người đi ra từ bàn ăn, lần lượt đứng trước mặt Đường Huyên.
Ánh mắt sắc bén của Đường Huyên lướt qua cả đám người, cười lạnh: “Rất tốt, đều ở đây rồi. Vậy chúng ta liền có thể nói rõ hết một lần.”
Thượng Quan Trì bước nhanh lên trước, níu lại cánh tay cô ta, nghiến răng nói: “Ra đây với tôi.”
“Em không đi, lời em nói, họ cần phải biết.”
Đường Huyên hất cánh tay của anh ra, ánh mắt nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Tôi có thai.”
Bầu không khí trong nháy mắt bỗng ngưng lại. Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phía cô ta. Tư Đồ Nhã chỉ cảm thấy nhịp tim giống như bị hẫng mất một nhịp, sắc mặt chợt trắng bệch.
“Cô có thai liên quan gì đến nhà chúng tôi?”
Thượng Quan Nhữ Dương tỉnh táo lại trước tiên, giận dữ chất vấn.
“Con của Thượng Quan Trì.”
Tư Đồ Nhã mềm nhũn hai chân, ngồi sụp xuống đất…
“Tiểu Nhã!”
Thượng Quan Trì kinh hoảng chạy đến trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực: “Em đừng nghe cô ta nói mò, cô ta điên rồi.”
“Có phải nói mò hay không, trong lòng anh là rõ nhất. Cần em lấy chứng cứ ra sao?”
Đường Huyên cuồng loạn gào thét.
Cô ta không thể chịu đựng được người cô ta yêu lại coi người phụ nữ khác như bảo bối ở trước mặt mình.
“Cô cút ra ngoài cho tôi!”
Thượng Quan Trì phẫn nộ quát, nói với bảo vệ đang ngây người như phỗng ở bên cạnh: “Kéo người phụ nữ điên loạn này ra ngoài cho tôi!”
Hai người bảo vệ lúc này mới kịp phản ứng, kéo tay Đường Huyên lôi ra ngoài. Đường Huyên ra sức giãy dụa, nghiến răng hét: “Anh cho rằng chuyện này muốn trốn là trốn được sao? Anh không thừa nhận, em liền công bố với giới truyền thông, để tất cả mọi người xem nhà họ Thượng Quan lạnh lùng vô tình, vô trách nhiệm đến thế nào. Các người không biết xấu hổ thì em cũng bất cần!”
“Buông cô ta ra!”
Lão phu nhân tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, đi từng bước đến trước mặt Đường Huyên, lạnh lùng hỏi: “Cô có chứng cứ gì chứng minh đấy là cốt nhục của Thượng Quan gia chúng ta?”
“Đây là giấy siêu âm, tôi đã mang thai một tháng. Tôi cùng phòng với con trai các người vào ngày 18 tháng 6. Các người có thể tính toán thời gian đúng hay không.”
“A, chỉ dựa vào một tờ giấy siêu âm liền chứng minh được đấy là cốt nhục của Thượng Quan gia chúng ta sao? Chẳng lẽ cô không biết rằng hai mươi năm trước mẹ cô cũng từng uy hiếp ta như vậy?”
Đường Huyên hất cánh tay của mấy người bảo vệ ra, hất cằm lên nói: “Không sao, vậy thì chờ đứa bé được ba tháng thì rút nước ối làm giám định DNA.”
Sự trấn định của cô ta khiến vợ chồng Thượng Quan có chút nghi hoặc. Thượng Quan Nhữ Dương đi đến trước mặt con trai, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi thật sự phát sinh quan hệ sao?”
Ông chỉ là bức thiết muốn biết sự thật, lại không để ý đến cảm nhận của con dâu, lòng Tư Đồ Nhã đang nhỏ máu.
“Lôi cô ta ra ngoài!”
Thượng Quan Trì đỏ ngầu hai mắt nhìn Đường Huyên, ôm Tư Đồ Nhã đang run rẩy. Điều anh sợ nhất, rốt cục vẫn tới rồi.
“Vấn đề này hắn không trả lời, các người có thể hỏi tôi.”
Đường Huyên cúi đầu lấy mấy tấm ảnh chụp từ trong túi: “Cái này chính là câu trả lời tốt nhất.”
Vợ chồng Thượng Quan hai mắt nhìn nhau, ánh mắt rời từ phía tấm ảnh đến con trai mình, không thể tin được sẽ xảy ra chuyện như vậy. Tư Đồ Nhã đứng lên, đi về phía mẹ chồng, lấy ảnh trong tay bọn họ, xem xong liền run rẩy, lại một lần nữa xui lơ xuống đất.
Thượng Quan Trì có thể cảm nhận được sự đau lòng của Tư Đồ Nhã lúc này hơn ai hết. Nếu không phải anh hiểu cảm giác của cô, anh làm sao lại có thể chịu đựng áp lực lớn mà không thẳng thắn với cô…
Rốt cục sức chịu đựng đã hết, anh đứng dậy vọt tới trước mặt Đường Huyên, một tay bóp lấy cổ cô ta, nghiến răng nói: “Có lẽ ngày đó, tôi nên để cô chết đi!”
Đường Huyên méo mặt, run rẩy nói: “Cho dù chết cũng đáng. Em không phải một người.”
“Vậy thì chết đi!”
Thượng Quan Trì tăng sức lên tay, Đường Huyên tối sầm mặt mũi, suýt nữa nghẹn thở, lại bị Thượng Quan Nhữ Dương xuất hiện kịp thời ngăn lại bi kịch.
“Tỉnh lại đi, chuyện phát sinh bây giờ con bóp chết nó cũng vô dụng.”
“Bất cứ người nào tổn thương vợ con, con cũng sẽ không buông tha!”
Thượng Quan Trì nhớ đến giấc mơ lúc trước, ánh mắt anh nhìn về phía Tư Đồ Nhã, ánh mắt cô giống y hệt ánh mắt trong giấc mơ ấy, phẫn nộ mà tuyệt vọng…
Lý trí của Thượng Quan Trì hoàn toàn sụp đổ, đẩy ba mình ra, chạy vọt tới trước mặt Đường Huyên một lần nữa, lại bị mẹ ôm lấy eo từ phía sau: “Trì, con tỉnh táo lại đi, trong bụng cô ta còn mang thai đấy!”
Cục diện nhất thời hỗn loạn không chịu nổi, Tư Đồ Nhã thẫn thờ nhìn hết thảy trước mắt, giống như trong mơ, không chân thực. Chỉ vài phút trước, cô còn cảm thấy sáng nay thật đẹp, tại sao trong khoảnh khắc trời liền sập xuống, trước mắt cô chỉ một màu đen vô biên…
“Tiểu Nhã…”
Thượng Quan Nhữ Dương nhìn con dâu bất tỉnh dưới đất, kinh hoàng hò hét. Thượng Quan Trì sụp đổ lý trí cũng nhìn thấy Tư Đồ Nhã ngất xỉu, hét lên một tiếng thê lương.
Tỉnh lại, Tư Đồ Nhã không rõ mình đang ở đâu, có thể là thiên đường, có lẽ là địa ngục.
Hẳn là không phải địa ngục rồi. Trong địa ngục sẽ không có ánh đèn sáng ngời như thế. Nhưng nếu như ở thiên đường, tại sao trong lòng cô lại đau đớn đến nhường này? Thiên đường không phải là nơi khiến người ta cảm thấy hạnh phúc sao?
Cõi lòng đau đớn nhưng nước mắt chẳng chảy ra được. Cô không quan tâm việc người ta chém một nhát dao vào lòng mình, bởi trong lòng cô vốn dĩ đã thủng trăm ngàn lỗ. Cái cô quan tâm là, chuyện mình không làm được, người khác lại làm được thay cô.
Cô bỗng cảm thấy mình thật sự vô dụng.
Thượng Quan Trì thấy cô tỉnh lại, run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Sự im lặng của cô khiến anh cảm thấy sợ hãi. Anh hy vọng biết bao rằng cô có thể khóc lóc cuồng loạn với anh, ít nhất thì cũng chất vấn anh tại sao lại như thế. Nhưng cô không hề có, cô giống như chỉ còn lại thể xác đã bị rút cạn linh hồn, phản ứng duy nhất là ánh mắt trống rỗng nhìn anh.
“Tiểu Nhã, muốn khóc thì khóc đi. Đợi trong lòng em dễ chịu hơn, anh sẽ giải thích với em. Em khóc đi, khóc đi…”
Thượng Quan Trì đau lòng kề lên trán cô: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…”
Anh nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt. Nhìn cô như thế, anh còn thấy đau đớn hơn cả cầm dao đâm vào tim mình, đau đến không thể thở nổi.
Tư Đồ Nhã vẫn thẫn thờ nhìn anh, không nói một câu, không rơi một giọt nước mắt. Đây không phải là trái tim chết lặng nữa, mà là linh hồn chết lặng. Một người đã chết cả linh hồn còn có cảm xúc gì nữa đây, cô chỉ có thể sống như một xác chết mà thôi.
“Tiểu Nhã, em đừng như vậy. Em cứ khóc đi, khóc đi mà!!”
Thượng Quan Trì dùng sức lay động hai vai cô, trái tim như bị đâm thủng ngàn lỗ. Nếu trước mặt có một con dao, anh nhất định sẽ không hề do dự mà đâm thẳng vào trái tim mình, cũng tốt hơn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng mà đau lòng đến chết này của Tư Đồ Nhã.
“Tại sao lại là cô ta? Nếu như anh muốn có con, anh có thể sinh con với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài, tại sao lại là cô ta…”
Tại sao lại là cô ta? Người phụ nữ đã từng một lần chà đạp tự tôn của cô.
Tư Đồ Nhã cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện sau khi Thượng Quan Trì hét đến khàn giọng, tuy nhiên trên mặt cô vẫn không có một biểu lộ gì, dù là phẫn nộ hay đau lòng.
Thượng Quan Trì kinh ngạc nhìn cô, cảm nhận được bi thương mãnh liệt không nói được thành lời của cô. Tư Đồ Nhã chậm rãi ngước ánh mắt trống rỗng, cuối cùng cũng rơi một giọt ngước mắt: “Đó là tôn nghiêm cuối cùng của em…”
“Tiểu Nhã, không phải như vậy, không phải như vậy. Anh yêu em đến thế, làm sao có thể phản bội em…”
Thượng Quan Trì vòng tay ôm cô vào lòng, rơi nước mắt đau lòng. Đây là lần thứ hai anh khóc vì Tư Đồ Nhã. Dù cho là thời điểm Đường Huyên rời bỏ đi lúc trước sống không bằng chết như vậy mà anh cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ, anh không thể kiềm chế nổi những giọt nước mắt quý hơn vàng này.
Anh muốn giải thích, nhưng anh biết rằng trước khi giải thích thì phải trấn an được cõi lòng tổn thương sâu sắc của Tư Đồ Nhã. Một người đàn ông có trách nhiệm không phải là vội vã biện giải cho mình khi sự tình bại lộ mà là gánh chịu trách nhiệm lên vai. Dù cho đêm kia anh có vô tội đến nhường nào thì cũng không thể trở thành lý do giải thích vào giờ phút này. Trước khi nói câu vô tội thì anh càng phải nói câu: Anh xin lỗi…
“Cũng tạm.”
Thượng Quan Trì cười cười. Đúng là vất vả, nhưng vất vả không phải thân thể, mà là đè nén nỗi nhớ nhung trong lòng.
“Ba mẹ đều khỏe chứ?”
“Vâng, vẫn khỏe. Mẹ đã chấp nhận sự thật là Tình Tình bỏ đi rồi, tâm tình những ngày này tốt hơn nhiều.”
“Em thì sao? Cũng khỏe chứ?”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Đương nhiên, em cũng rất khỏe.”
Thượng Quan Trì trở về khiến căn nhà vốn đang buồn bã bỗng trở nên vui vẻ hơn nhiều. Thượng Quan lão phu nhân giao cho người hầu chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn, không ngừng gắp vào chén con trai: “Ăn nhiều một chút, sao lại gầy thành ra thế này rồi…”
“Hợp tác với bên Saudi đều thuận lợi chứ?”
Cha và con trai nói chuyện chủ yếu vẫn là về công việc, mặc dù trong lòng kỳ thật cũng rất quan tâm đến cuộc sống của con trai ở bên kia.
“Vâng, rất thuận lợi.”
Thượng Quan Trì gật đầu, gắp bớt đồ ăn chồng chất như núi trong chén sang cho Tư Đồ Nhã: “Em cũng ăn nhiều một chút.”
Lão phu nhân cười cười nhìn chồng mình: “Con trai tôi sao mà chẳng giống ông nhỉ, thương yêu vợ nó như thế.”
“Ý bà là tôi đối xử với bà không tốt sao?”
“Ông chỉ cố gắng gắp đồ ăn cho mình thôi, có bao giờ gắp cho tôi đâu?”
“Tụi nó không thân thiết, chúng ta là vợ chồng mấy chục năm rồi, còn cần phải làm mấy cái chuyện bề ngoài ấy sao?”
Ha ha, cả nhà không hẹn mà cùng cười, dường như lại trở về thời điểm có Thượng Quan Tình Tình, bầu không khí nhẹ nhõm.
Ăn xong cơm tối rồi lên lầu, Tư Đồ Nhã thay Thượng Quan Trì sắp xếp hành lý, chỉ vào phòng tắm nói: “Đi tắm nước nóng đi. Ngồi máy bay là mệt người nhất.”
“Được.”
Thượng Quan Trì đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh xối từ đầu đến chân. Một tháng đã khiến lòng anh không còn nặng nề như trước. Giây phút nhìn thấy Tư Đồ Nhã tại sân bay, trong lòng anh ngoài nỗi nhớ nhung với cô ra thì không còn ý nghĩ gì khác, cảm giác tội lỗi, tự trách, áy náy đều bị lãng quên tại quốc gia Saudi xa xôi kia theo thời gian.
Anh âm thầm quyết định vĩnh viễn vùi thật sâu bí mật kia ở đáy lòng, về sau sẽ đối xử với Tư Đồ Nhã tốt gấp bội để đền bù đêm hôm đó.
Ra khỏi phòng tắm, Tư Đồ Nhã đã sắp xếp xong xuôi, cầm một chiếc khăn lông khô, nói: “Em lau khô tóc giúp anh.”
Thượng Quan Trì ngồi trên ghế, Tư Đồ Nhã đứng trước mặt anh, rất dịu dàng và tận tâm, lau khô mỗi sợi tóc cho anh. Cô đã thay một bộ áo ngủ gợi cảm, biết đêm nay nhất định sẽ là một đêm vô cùng lãng mạn. Xa cách một tháng, dù cho là thân thể hay trái tim, đều nhớ nhung đối phương biết nhường nào.
Cô lau thật lâu, Thượng Quan Trì lại án binh bất động. Cô không khỏi có chút kỳ quái, dứt khoát ngồi trên đùi anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, chậm rãi, muốn chủ động hôn anh.
Trong đầu Thượng Quan Trì xuất hiện ảo giác ngắn ngủi, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, giống như thấy được bộ dáng Đường Huyên chậm rãi hướng đến anh vào đêm kia. Thượng Quan Trì đột nhiên nhảy dựng lên như tên bắn, đẩy Tư Đồ Nhã sang một bên.
“Trì…”
Tư Đồ Nhã kinh ngạc nhìn anh, không hiểu tại sao đột nhiên Thượng Quan Trì lại làm thế với cô.
Thượng Quan Trì lúc này mới ý thức được bản thân mất kiểm soát, ôm chặt cô, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, có lẽ là anh quá mệt mỏi.”
“Không sao.” Nhìn thấy sự mỏi mệt trong mắt anh, Tư Đồ Nhã cũng không so đo nhiều, mà chỉ vào giường nói: “Mau đi nghỉ ngơi đi. Mắt thâm quầng như vậy, em cũng hoài nghi có phải cả tháng này anh đều không ngủ hay không đấy.”
Trên thực tế, mỗi ngày Thượng Quan Trì ngủ ít vô cùng, bởi vì trong lòng quá phiền muộn, mỗi lần vừa nhắm mắt liền nhìn thấy ánh mắt chỉ trích của Tư Đồ Nhã. Ánh mắt kia phẫn nộ và tuyệt vọng đến cỡ nào.
“Tiểu Nhã, gần đây anh mất ngủ, em hát cho anh một bài đi…”
Tư Đồ Nhã ôm lấy đầu anh, vừa vuốt ve tóc anh vừa hát khúc hát ru hồi nhỏ mẹ thường xuyên hát cho cô nghe. Dưới bàn tay vuốt ve dịu dàng và giọng hát thôi mien, Thượng Quan Trì rốt cuộc ngủ một giấc yên ổn.
Đêm nay, Thượng Quan Trì không hề bị tỉnh giấc giữa chừng. Ròng rã một tháng, anh chưa hề an tâm ngủ như thế này. Thượng Quan Trì quả nhiên là không thể không có Tư Đồ Nhã.
Cũng ở dưới bầu trời đêm này, một bóng hình yểu điệu đứng lặng trước cửa sổ sát đất, nghe người phía sau nói với mình: “Thượng Quan Trì trở về.”
Sáng sớm, tinh thần của Thượng Quan Trì đặc biệt tốt, có lẽ là do giấc ngủ đêm qua. Cạo râu xong lại trở về làm người đàn ông đẹp trai phóng khoáng lúc trước, khác hẳn với hôm qua.
Anh sóng vai cùng Tư Đồ Nhã xuống lầu. Kéo ghế cho cô, hai người cùng ngồi xuống, bắt đầu bữa sáng tươi ngon.
“Oa, đãi ngộ với con trai và con dâu đúng là khác thật. Con trai vừa về, dù cho bữa sáng hay bữa tối cũng đều phong phú quá chừng.”
Thượng Quan lão phu nhân cười cười: “Nói mò, có bữa nào bỏ đói con chắc?”
“Cũng không phải bỏ đói, nhưng mà cũng đâu có phong phú như thế này…”
Tư Đồ Nhã cầm một chiếc sandwich kẹp miếng thịt bò chín năm phần cùng ăn, không biết là do mùi vị không tệ hay là do Thượng Quan Trì trở về, cô lại ăn vô cùng ngon miệng.
“Uống ít sữa đi.”
Thượng Quan Trì liếc nhìn cô một chút, sợ cô nghẹn.
“Vâng.”
Tư Đồ Nhã bưng cốc sữa chuẩn bị uống liền nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa: “Tiểu thư, tôi chưa thông báo, cô không thể vào.”
“Tôi có việc gấp muốn gặp Thượng Quan Trì.”
“Cô chờ tôi thông báo một tiếng, thiếu gia nhà chúng tôi sẽ để cô vào.”
“Tránh ra.”
Đường Huyên sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn bảo vệ, khí thế hung hăng vọt vào phòng khách.
“Cô tới đây làm gì?”
Một đoàn người đi ra từ bàn ăn, lần lượt đứng trước mặt Đường Huyên.
Ánh mắt sắc bén của Đường Huyên lướt qua cả đám người, cười lạnh: “Rất tốt, đều ở đây rồi. Vậy chúng ta liền có thể nói rõ hết một lần.”
Thượng Quan Trì bước nhanh lên trước, níu lại cánh tay cô ta, nghiến răng nói: “Ra đây với tôi.”
“Em không đi, lời em nói, họ cần phải biết.”
Đường Huyên hất cánh tay của anh ra, ánh mắt nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Tôi có thai.”
Bầu không khí trong nháy mắt bỗng ngưng lại. Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn về phía cô ta. Tư Đồ Nhã chỉ cảm thấy nhịp tim giống như bị hẫng mất một nhịp, sắc mặt chợt trắng bệch.
“Cô có thai liên quan gì đến nhà chúng tôi?”
Thượng Quan Nhữ Dương tỉnh táo lại trước tiên, giận dữ chất vấn.
“Con của Thượng Quan Trì.”
Tư Đồ Nhã mềm nhũn hai chân, ngồi sụp xuống đất…
“Tiểu Nhã!”
Thượng Quan Trì kinh hoảng chạy đến trước mặt cô, ôm cô vào trong ngực: “Em đừng nghe cô ta nói mò, cô ta điên rồi.”
“Có phải nói mò hay không, trong lòng anh là rõ nhất. Cần em lấy chứng cứ ra sao?”
Đường Huyên cuồng loạn gào thét.
Cô ta không thể chịu đựng được người cô ta yêu lại coi người phụ nữ khác như bảo bối ở trước mặt mình.
“Cô cút ra ngoài cho tôi!”
Thượng Quan Trì phẫn nộ quát, nói với bảo vệ đang ngây người như phỗng ở bên cạnh: “Kéo người phụ nữ điên loạn này ra ngoài cho tôi!”
Hai người bảo vệ lúc này mới kịp phản ứng, kéo tay Đường Huyên lôi ra ngoài. Đường Huyên ra sức giãy dụa, nghiến răng hét: “Anh cho rằng chuyện này muốn trốn là trốn được sao? Anh không thừa nhận, em liền công bố với giới truyền thông, để tất cả mọi người xem nhà họ Thượng Quan lạnh lùng vô tình, vô trách nhiệm đến thế nào. Các người không biết xấu hổ thì em cũng bất cần!”
“Buông cô ta ra!”
Lão phu nhân tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, đi từng bước đến trước mặt Đường Huyên, lạnh lùng hỏi: “Cô có chứng cứ gì chứng minh đấy là cốt nhục của Thượng Quan gia chúng ta?”
“Đây là giấy siêu âm, tôi đã mang thai một tháng. Tôi cùng phòng với con trai các người vào ngày 18 tháng 6. Các người có thể tính toán thời gian đúng hay không.”
“A, chỉ dựa vào một tờ giấy siêu âm liền chứng minh được đấy là cốt nhục của Thượng Quan gia chúng ta sao? Chẳng lẽ cô không biết rằng hai mươi năm trước mẹ cô cũng từng uy hiếp ta như vậy?”
Đường Huyên hất cánh tay của mấy người bảo vệ ra, hất cằm lên nói: “Không sao, vậy thì chờ đứa bé được ba tháng thì rút nước ối làm giám định DNA.”
Sự trấn định của cô ta khiến vợ chồng Thượng Quan có chút nghi hoặc. Thượng Quan Nhữ Dương đi đến trước mặt con trai, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi thật sự phát sinh quan hệ sao?”
Ông chỉ là bức thiết muốn biết sự thật, lại không để ý đến cảm nhận của con dâu, lòng Tư Đồ Nhã đang nhỏ máu.
“Lôi cô ta ra ngoài!”
Thượng Quan Trì đỏ ngầu hai mắt nhìn Đường Huyên, ôm Tư Đồ Nhã đang run rẩy. Điều anh sợ nhất, rốt cục vẫn tới rồi.
“Vấn đề này hắn không trả lời, các người có thể hỏi tôi.”
Đường Huyên cúi đầu lấy mấy tấm ảnh chụp từ trong túi: “Cái này chính là câu trả lời tốt nhất.”
Vợ chồng Thượng Quan hai mắt nhìn nhau, ánh mắt rời từ phía tấm ảnh đến con trai mình, không thể tin được sẽ xảy ra chuyện như vậy. Tư Đồ Nhã đứng lên, đi về phía mẹ chồng, lấy ảnh trong tay bọn họ, xem xong liền run rẩy, lại một lần nữa xui lơ xuống đất.
Thượng Quan Trì có thể cảm nhận được sự đau lòng của Tư Đồ Nhã lúc này hơn ai hết. Nếu không phải anh hiểu cảm giác của cô, anh làm sao lại có thể chịu đựng áp lực lớn mà không thẳng thắn với cô…
Rốt cục sức chịu đựng đã hết, anh đứng dậy vọt tới trước mặt Đường Huyên, một tay bóp lấy cổ cô ta, nghiến răng nói: “Có lẽ ngày đó, tôi nên để cô chết đi!”
Đường Huyên méo mặt, run rẩy nói: “Cho dù chết cũng đáng. Em không phải một người.”
“Vậy thì chết đi!”
Thượng Quan Trì tăng sức lên tay, Đường Huyên tối sầm mặt mũi, suýt nữa nghẹn thở, lại bị Thượng Quan Nhữ Dương xuất hiện kịp thời ngăn lại bi kịch.
“Tỉnh lại đi, chuyện phát sinh bây giờ con bóp chết nó cũng vô dụng.”
“Bất cứ người nào tổn thương vợ con, con cũng sẽ không buông tha!”
Thượng Quan Trì nhớ đến giấc mơ lúc trước, ánh mắt anh nhìn về phía Tư Đồ Nhã, ánh mắt cô giống y hệt ánh mắt trong giấc mơ ấy, phẫn nộ mà tuyệt vọng…
Lý trí của Thượng Quan Trì hoàn toàn sụp đổ, đẩy ba mình ra, chạy vọt tới trước mặt Đường Huyên một lần nữa, lại bị mẹ ôm lấy eo từ phía sau: “Trì, con tỉnh táo lại đi, trong bụng cô ta còn mang thai đấy!”
Cục diện nhất thời hỗn loạn không chịu nổi, Tư Đồ Nhã thẫn thờ nhìn hết thảy trước mắt, giống như trong mơ, không chân thực. Chỉ vài phút trước, cô còn cảm thấy sáng nay thật đẹp, tại sao trong khoảnh khắc trời liền sập xuống, trước mắt cô chỉ một màu đen vô biên…
“Tiểu Nhã…”
Thượng Quan Nhữ Dương nhìn con dâu bất tỉnh dưới đất, kinh hoàng hò hét. Thượng Quan Trì sụp đổ lý trí cũng nhìn thấy Tư Đồ Nhã ngất xỉu, hét lên một tiếng thê lương.
Tỉnh lại, Tư Đồ Nhã không rõ mình đang ở đâu, có thể là thiên đường, có lẽ là địa ngục.
Hẳn là không phải địa ngục rồi. Trong địa ngục sẽ không có ánh đèn sáng ngời như thế. Nhưng nếu như ở thiên đường, tại sao trong lòng cô lại đau đớn đến nhường này? Thiên đường không phải là nơi khiến người ta cảm thấy hạnh phúc sao?
Cõi lòng đau đớn nhưng nước mắt chẳng chảy ra được. Cô không quan tâm việc người ta chém một nhát dao vào lòng mình, bởi trong lòng cô vốn dĩ đã thủng trăm ngàn lỗ. Cái cô quan tâm là, chuyện mình không làm được, người khác lại làm được thay cô.
Cô bỗng cảm thấy mình thật sự vô dụng.
Thượng Quan Trì thấy cô tỉnh lại, run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô. Sự im lặng của cô khiến anh cảm thấy sợ hãi. Anh hy vọng biết bao rằng cô có thể khóc lóc cuồng loạn với anh, ít nhất thì cũng chất vấn anh tại sao lại như thế. Nhưng cô không hề có, cô giống như chỉ còn lại thể xác đã bị rút cạn linh hồn, phản ứng duy nhất là ánh mắt trống rỗng nhìn anh.
“Tiểu Nhã, muốn khóc thì khóc đi. Đợi trong lòng em dễ chịu hơn, anh sẽ giải thích với em. Em khóc đi, khóc đi…”
Thượng Quan Trì đau lòng kề lên trán cô: “Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em…”
Anh nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt. Nhìn cô như thế, anh còn thấy đau đớn hơn cả cầm dao đâm vào tim mình, đau đến không thể thở nổi.
Tư Đồ Nhã vẫn thẫn thờ nhìn anh, không nói một câu, không rơi một giọt nước mắt. Đây không phải là trái tim chết lặng nữa, mà là linh hồn chết lặng. Một người đã chết cả linh hồn còn có cảm xúc gì nữa đây, cô chỉ có thể sống như một xác chết mà thôi.
“Tiểu Nhã, em đừng như vậy. Em cứ khóc đi, khóc đi mà!!”
Thượng Quan Trì dùng sức lay động hai vai cô, trái tim như bị đâm thủng ngàn lỗ. Nếu trước mặt có một con dao, anh nhất định sẽ không hề do dự mà đâm thẳng vào trái tim mình, cũng tốt hơn nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng mà đau lòng đến chết này của Tư Đồ Nhã.
“Tại sao lại là cô ta? Nếu như anh muốn có con, anh có thể sinh con với bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài, tại sao lại là cô ta…”
Tại sao lại là cô ta? Người phụ nữ đã từng một lần chà đạp tự tôn của cô.
Tư Đồ Nhã cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện sau khi Thượng Quan Trì hét đến khàn giọng, tuy nhiên trên mặt cô vẫn không có một biểu lộ gì, dù là phẫn nộ hay đau lòng.
Thượng Quan Trì kinh ngạc nhìn cô, cảm nhận được bi thương mãnh liệt không nói được thành lời của cô. Tư Đồ Nhã chậm rãi ngước ánh mắt trống rỗng, cuối cùng cũng rơi một giọt ngước mắt: “Đó là tôn nghiêm cuối cùng của em…”
“Tiểu Nhã, không phải như vậy, không phải như vậy. Anh yêu em đến thế, làm sao có thể phản bội em…”
Thượng Quan Trì vòng tay ôm cô vào lòng, rơi nước mắt đau lòng. Đây là lần thứ hai anh khóc vì Tư Đồ Nhã. Dù cho là thời điểm Đường Huyên rời bỏ đi lúc trước sống không bằng chết như vậy mà anh cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ, anh không thể kiềm chế nổi những giọt nước mắt quý hơn vàng này.
Anh muốn giải thích, nhưng anh biết rằng trước khi giải thích thì phải trấn an được cõi lòng tổn thương sâu sắc của Tư Đồ Nhã. Một người đàn ông có trách nhiệm không phải là vội vã biện giải cho mình khi sự tình bại lộ mà là gánh chịu trách nhiệm lên vai. Dù cho đêm kia anh có vô tội đến nhường nào thì cũng không thể trở thành lý do giải thích vào giờ phút này. Trước khi nói câu vô tội thì anh càng phải nói câu: Anh xin lỗi…
Bình luận facebook