Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62170.
Cuối cùng, Thượng Quan Tình Tình bỏ đi thật. Thượng Quan Nhữ Dương vận dụng hết các mối quan hệ cũng không thể tìm con gái trở về.
Thượng Quan lão phu nhân khóc ròng cả ngày. Căn nhà vốn dĩ đầm ấm náo nhiệt đột nhiên lạnh tanh, mỗi người đều chìm đắm trong nỗi đau khổ Tình Tình bỏ đi không thoát ra được, đến mức chuyện Thượng Quan Trì không về đêm hôm ấy cũng dần dần bị xem nhẹ, không ai hoài nghi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đếm đó.
Nháy mắt, một tuần lễ trôi qua. Thượng Quan lão gia gọi cả nhà vào phòng khách, trịnh trọng mà khổ sở tuyên bố: “Bắt đầu từ ngày mai, chấm dứt việc tìm kiếm Tình Tình, trong nhà khôi phục lại như bình thường đi.”
Tư Đồ Nhã khiếp sợ nhìn bố chồng: “Ba, Tình Tình còn nhỏ, nếu không tìm về, một mình nó…”
“Có lẽ nó nghĩ đúng. Từ nhỏ đến lớn ta và mẹ con đều nâng niu nó trong lòng bàn tay. Cũng là lúc nên để cho nó tự lập rồi.”
“Thế nếu con bé gặp phải người xấu thì sao?”
Để con bé tự lập cũng không sai, thế nhưng thế giới này lại chẳng tốt đẹp đến mức để cho người ta tự lập được.
“Con bé đã lựa chọn con đường này, dù phải trải qua cái gì thì cũng phải tự mình gánh chịu. Chúng ta không thể bảo vệ nó cả đời được.”
Lão phu nhân đau lòng khóc nấc, Tư Đồ Nhã đi qua ôm lấy bà: “Mẹ, đừng đau lòng. Tình Tình mặc dù chưa chịu khổ gì, thế nhưng con bé thông minh lanh lợi, dù cho không có sự che chở của chúng ta, hẳn là cũng có thể chăm sóc tốt cho chính mình.”
Thượng Quan Trì ngồi im không nói gì, nét mặt anh đờ đẫn cứng ngắc. Từ ngày Tình Tình bỏ đi được bảy ngày nay, vẻ mặt anh đều như thế. Tư Đồ Nhã chỉ nghĩ là anh đau lòng vì em gái bỏ đi nhưng lại không biết đây mới chỉ là một nửa nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn là cảm giác tội lỗi trong lòng, là cảm giác tự trách không thể nào đối mặt với Tư Đồ Nhã.
Mặc dù chuyện không phải do anh tự nguyện nhưng trong lòng anh luôn rõ ràng, kết quả quan trọng hơn so với quá trình.
Họp gia đình kết thúc. Tư Đồ Nhã lại an ủi mẹ chồng một hồi mới mệt mỏi lên lầu. Thật bất ngờ, Thượng Quan Trì lại không làm việc bạt mạng mà lại ngồi hút thuốc trên ghế salon trong phòng ngủ, tâm sự nặng nề.
Trên bàn trà trước mặt có chiếc gạt tàn thuốc lá tinh xảo. Bên trong đã có ba, bốn cây tàn thuốc rồi, vẫn còn ánh lửa chưa tắt.
“Đêm nay không cần làm việc sao?”
Tư Đồ Nhã ngồi vào bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi dò.
Thượng Quan Trì lắc đầu: “Ừ, hơi mệt mỏi, đêm nay muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cô đau lòng nhìn anh, kéo anh lên: “Chúng ta ngồi bên kia đi.”
Tư Đồ Nhã kéo Thượng Quan Trì ngồi lên một băng ghế, sau đó đứng phía sau anh, ân cần nắn bóp hai vai: “Em biết Tình Tỉnh bỏ đi khiến anh rất buồn. Thực ra nghĩ kỹ một chút, ba nói cũng có lý. Cũng đến lúc để con bé tự lập rồi, huống chi sau chuyện Quý Phong giả vờ tiếp nhận tình cảm của nó, con bé ở nhà chỉ càng thêm đau lòng thôi. Thay đổi hoàn cảnh cũng là một cách tốt để chữa vết thương lòng.”
Thượng Quan Trì không nói gì, cô lại nói tiếp: “Hiện tại, Tình Tình phẫu thuật thành công, cũng không còn gì có thể uy hiếp sinh mệnh con bé. Với trí thông minh và sự đáng yêu của nó, dù đến nơi nào cũng sẽ được hoan nghênh thôi.”
Thượng Quan Trì bỗng nhiên nắm chặt đôi tay Tư Đồ Nhã, kéo cô ngồi xuống trước mặt mình, ánh mắt chuyên chú nhìn cô: “Tiểu Nhã, em có tin tưởng anh không?”
Tư Đồ Nhã giật mình, thẫn thờ gật đầu: “Tin chứ, sao vậy?”
“Không sao, chỉ là hỏi một chút thôi.” Anh nhếch khóe môi cười khổ.
“Đúng rồi, lần trước anh có đi gặp Đường Huyên chưa?”
“Gặp rồi.”
“Cô ta nói thế nào?”
“Không nói gì nhiều, chỉ đưa chứng cứ cho anh.”
Tư Đồ Nhã bỗng trừng lớn mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Không thể nào? Đây là canh bạc duy nhất mà cô ta có thể uy hiếp chúng ta, cô ta giao ra dễ dàng thế sao?”
“Giao thật. Không tin thì em có thể nhìn xem, ở ngăn kéo giữa trong thư phòng của anh.”
Thanh âm của Thượng Quan Trình bình thản mà bất lực, ánh mắt có một sự trống rỗng không thể diễn tả thành lời.
“Có phải anh có gì quan trọng hơn bị cô ta nắm đằng chuôi không, cho nên mới có thể giao chứng cứ ra?”
Tư Đồ Nhã chỉ là nói đùa một câu, ai mà biết được lại khơi dậy ngàn cơn sóng vỗ trong lòng Thượng Quan Trì.
Anh nhìn cô, rất muốn thẳng thắn, nhưng mở miệng lại chỉ nói ra: “Không có gì.”
Tư Đồ Nhã cười cười: “Biết là không có gì mà, chỉ là đùa anh thôi.”
Cô ngồi lên đùi Thượng Quan Trì, hai tay vịn cổ anh, nhắm mắt lại nói: “Cô ta đã giao chứng cứ ra rồi, về sau anh đừng gặp cô ta nữa được không?”
“Được.”
Thượng Quan Trì khàn khàn gật đầu.
Thật lâu trước đó, khi anh biết Tư Đồ Nhã có bí mật giấu anh, anh tức giận không thể hiểu nổi. Thậm chí có một lần anh còn thất vọng vì cô không thẳng thắn với anh, khi đó anh thực sự không hiểu cô. Về sau hai người tốt như keo sơn, anh nghĩ lại những chuyện kia mà vẫn không thể hiểu nổi. Cho đến giờ phút này, trải qua hoàn cảnh tương tự, anh cuối cùng mới hiểu được, hiểu được nỗi khổ tâm và bất đắc dĩ của một người không thể thẳng thắn với người khác.
“Tiểu Nhã.”
“Huh?”
Tư Đồ Nhã mở mắt ra, nghiêng đầu dò xét: “Sao vậy?”
“Ngày mai anh phải đi xa nhà một chuyến, có lẽ một tháng sau mới về.”
“Lâu vậy ư? Anh đi đâu?”
Đầu óc lười biếng bỗng nhiên thanh tỉnh, Tư Đồ Nhã hoảng sợ hỏi.
“Saudi.”
“Anh đến đó làm gì?”
“Anh muốn xây nhà máy dầu hỏa ở bên kia, một năm trước đã có ý định này rồi.”
“Tại sao phải xây nhà máy ở chỗ xa như vậy? Kinh doanh nhà chúng ta chưa đủ lớn sao?”
“Người thì phải leo cao, nước chảy về chỗ trũng. Kinh doanh cũng vậy. Không thể dừng lại ở trong nước được, phải nổi danh trên tầm quốc tế mới được gọi là thành công.”
Mặc dù Tư Đồ Nhã chỉ là một giáo viên trung học phổ thông, không quá hiểu rõ chuyện làm ăn kinh doanh nhưng cô hiểu rõ dã tâm của một người đàn ông lớn đến nhường nào thì mới có thể phát triển sự nghiệp lớn đến như vậy. Mà người phụ nữ phía sau người đàn ông thành công, ngoại trừ ủng hộ vô điều kiện, cũng chỉ là cổ vũ vô điều kiện.
“Vậy được rồi, thế nhưng một tháng có phải hơi lâu không?”
“Anh cũng không muốn rời xa em lâu như vậy, nhưng vì sự nghiệp, tình cảm nam nữ chỉ có thể đặt sang một bên.”
Tư Đồ Nhã mấp máy môi, thăm dò hỏi: “Nếu không thì em đi cùng anh nhé? Dù sao tạm thời em cũng không cần về trường làm việc.”
Cô cho rằng anh cũng sẽ đồng ý như khi cô đề nghị đi hỗ trợ ở công ty lần trước, nhưng không ngờ, Thượng Quan Trì lại cự tuyệt: “Không được. Lần này đi công tác vô cùng bận rộn, anh không có thời gian ở bên em. Huống chi Tình Tình mới bỏ nhà ra đi, chúng ta đều đi, mẹ ở nhà một mình chắc chắn sẽ rất đau khổ.”
Mặc dù có hơi thất vọng nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng đúng. Em chồng bỏ đi, mẹ chồng còn đang trong giai đoạn đau lòng. Lúc này dù cho có thế nào, hẳn là nên ở bên cạnh bà.
“Vậy anh phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé?”
“Yên tâm, anh biết rồi.”
“Hết bận thì nhớ gọi điện thoại cho em. Không hi vọng xa vời là một ngày một lần, nhưng ít ra một tuần phải gọi một lần đấy.”
“Được.”
Đêm đã khuya, hai người nằm dài trên giường. Tư Đồ Nhã gối lên cánh tay Thượng Quan Trì, mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực, thở dài thật sâu.
“Không ngủ được à?”
Cô mất mát trả lời: “Nghĩ đến tối mai vườn không nhà trống, sao em ngủ được…”
“Chỉ là tạm thời, đừng suy nghĩ lung tung, mau ngủ đi.”
“Vâng.”
Cô trở mình, mặt hướng về phía Thượng Quan Trì, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy một câu nói truyền đến bên tai: “Tiểu Nhã, từ lúc quen em đến bây giờ, anh chưa từng giấu diếm được em chuyện gì. Nếu ngẫu nhiên một lần anh giấu diếm em, mong em tha thứ cho anh.”
“Ừ…”
Cô mê man đồng ý. Một giây sau liền chìm trong giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thượng Quan Trì tỉnh lại, Tư Đồ Nhã đã thu dọn xong hành lý cho anh rồi. Thấy anh tỉnh lại, cô đi qua hỏi: “Hình như đến bây giờ chúng ta còn chưa có một tấm ảnh nào chụp chung với nhau nhỉ?”
“Hả?”
Thượng Quan Trì ngẩn người, có chút không kịp phản ứng.
“Nhìn đây nào.”
Tư Đồ Nhã đột nhiên ôm cổ anh, mặt áp lên mặt anh, dùng điện thoại của Thượng Quan Trì chụp một tấm ảnh thân mật của hai người.
“Oa, không tồi, không tồi. Trước kia không chụp ảnh chung với nhau bao giờ nên không biết, bây giờ xem ra đúng là mình có tướng phu thê.”
Cô đưa di động đến trước mặt Thượng Quan Trì: “Sao nào? Có phải xứng đôi lắm không?”
Thượng Quan Trì cưng chiều cười cười: “Ừ.”
“Được rồi, mau dậy rửa mặt đi. Không còn sớm đâu.”
Tư Đồ Nhã không biết, Thượng Quan Trì mãi sáu giờ sáng mới ngủ.
Cô muốn tiễn anh ra sân bay, lại bị anh cự tuyệt, nói sợ đến sân bay sẽ không nỡ để cô đi. Cuối cùng hai người đành phải lưu luyến tạm biệt trước cửa nhà.
Quý Phong lái xe đưa Thượng Quan Trì đến sân bay. Trên đường đi, Thượng Quan Trì không nói một lời. Sau khi đến sân bay, anh vỗ bả vai Quý Phong: “Công ty giao cho cậu, làm phiền cậu rồi.”
Quý Phong nặng nề gật đầu, trong lúc Thượng Quan Trì xoay người, hô một tiếng: “Tổng giám đốc Trì, thật xin lỗi.”
“Làm sao vậy?”
“Đều là tại tôi. Nếu không phải tại tôi thì Tình Tình cũng sẽ không bỏ nhà ra đi. Thật sự xin lỗi…”
Những ngày gần đây, trong lòng Quý Phong rất khó chịu. Mỗi ngày đều sống trong tự trách, luôn cảm thấy Tình Tình bỏ nhà ra đi là vì chính sai lầm của mình.
“Không liên quan đến cậu, đừng áy náy.”
Thượng Quan Trì lại vỗ vai hắn, lúc này mới mang theo hành lý tiến vào đại sảnh sân bay.
Giây phút lên máy bay, trong lòng là một sự khó chịu nghẹt thở. Bảy ngày nay đối với anh mà nói, thật là một loại đau khổ giày vò. Trước kia cho dù công ty bận bịu mệt mỏi đến đâu, chỉ cần về nhà thấy Tư Đồ Nhã là tất cả mỏi mệt đều tan thành mây khói. Nhưng bây giờ không được, anh sợ về nhà, sợ đối mặt với Tư Đồ Nhã. Lúc không thấy cô thì nhớ cô vô cùng, lúc gặp cô lại đau đớn khôn nguôi. Loại mâu thuẫn tâm lý này sắp tra tấn anh phát điên rồi, cho nên anh mới đành tạm thời lấy lý do xây nhà máy mà trốn tránh hết thảy, hi vọng cho mình thời gian một tháng để điều chỉnh tâm tình tử tế, quên đi chuyện không vui kia, trở lại trạng thái hạnh phúc với Tư Đồ Nhã như trước kia.
Cuối cùng, Thượng Quan Tình Tình bỏ đi thật. Thượng Quan Nhữ Dương vận dụng hết các mối quan hệ cũng không thể tìm con gái trở về.
Thượng Quan lão phu nhân khóc ròng cả ngày. Căn nhà vốn dĩ đầm ấm náo nhiệt đột nhiên lạnh tanh, mỗi người đều chìm đắm trong nỗi đau khổ Tình Tình bỏ đi không thoát ra được, đến mức chuyện Thượng Quan Trì không về đêm hôm ấy cũng dần dần bị xem nhẹ, không ai hoài nghi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đếm đó.
Nháy mắt, một tuần lễ trôi qua. Thượng Quan lão gia gọi cả nhà vào phòng khách, trịnh trọng mà khổ sở tuyên bố: “Bắt đầu từ ngày mai, chấm dứt việc tìm kiếm Tình Tình, trong nhà khôi phục lại như bình thường đi.”
Tư Đồ Nhã khiếp sợ nhìn bố chồng: “Ba, Tình Tình còn nhỏ, nếu không tìm về, một mình nó…”
“Có lẽ nó nghĩ đúng. Từ nhỏ đến lớn ta và mẹ con đều nâng niu nó trong lòng bàn tay. Cũng là lúc nên để cho nó tự lập rồi.”
“Thế nếu con bé gặp phải người xấu thì sao?”
Để con bé tự lập cũng không sai, thế nhưng thế giới này lại chẳng tốt đẹp đến mức để cho người ta tự lập được.
“Con bé đã lựa chọn con đường này, dù phải trải qua cái gì thì cũng phải tự mình gánh chịu. Chúng ta không thể bảo vệ nó cả đời được.”
Lão phu nhân đau lòng khóc nấc, Tư Đồ Nhã đi qua ôm lấy bà: “Mẹ, đừng đau lòng. Tình Tình mặc dù chưa chịu khổ gì, thế nhưng con bé thông minh lanh lợi, dù cho không có sự che chở của chúng ta, hẳn là cũng có thể chăm sóc tốt cho chính mình.”
Thượng Quan Trì ngồi im không nói gì, nét mặt anh đờ đẫn cứng ngắc. Từ ngày Tình Tình bỏ đi được bảy ngày nay, vẻ mặt anh đều như thế. Tư Đồ Nhã chỉ nghĩ là anh đau lòng vì em gái bỏ đi nhưng lại không biết đây mới chỉ là một nửa nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn là cảm giác tội lỗi trong lòng, là cảm giác tự trách không thể nào đối mặt với Tư Đồ Nhã.
Mặc dù chuyện không phải do anh tự nguyện nhưng trong lòng anh luôn rõ ràng, kết quả quan trọng hơn so với quá trình.
Họp gia đình kết thúc. Tư Đồ Nhã lại an ủi mẹ chồng một hồi mới mệt mỏi lên lầu. Thật bất ngờ, Thượng Quan Trì lại không làm việc bạt mạng mà lại ngồi hút thuốc trên ghế salon trong phòng ngủ, tâm sự nặng nề.
Trên bàn trà trước mặt có chiếc gạt tàn thuốc lá tinh xảo. Bên trong đã có ba, bốn cây tàn thuốc rồi, vẫn còn ánh lửa chưa tắt.
“Đêm nay không cần làm việc sao?”
Tư Đồ Nhã ngồi vào bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi dò.
Thượng Quan Trì lắc đầu: “Ừ, hơi mệt mỏi, đêm nay muốn nghỉ ngơi một chút.”
Cô đau lòng nhìn anh, kéo anh lên: “Chúng ta ngồi bên kia đi.”
Tư Đồ Nhã kéo Thượng Quan Trì ngồi lên một băng ghế, sau đó đứng phía sau anh, ân cần nắn bóp hai vai: “Em biết Tình Tỉnh bỏ đi khiến anh rất buồn. Thực ra nghĩ kỹ một chút, ba nói cũng có lý. Cũng đến lúc để con bé tự lập rồi, huống chi sau chuyện Quý Phong giả vờ tiếp nhận tình cảm của nó, con bé ở nhà chỉ càng thêm đau lòng thôi. Thay đổi hoàn cảnh cũng là một cách tốt để chữa vết thương lòng.”
Thượng Quan Trì không nói gì, cô lại nói tiếp: “Hiện tại, Tình Tình phẫu thuật thành công, cũng không còn gì có thể uy hiếp sinh mệnh con bé. Với trí thông minh và sự đáng yêu của nó, dù đến nơi nào cũng sẽ được hoan nghênh thôi.”
Thượng Quan Trì bỗng nhiên nắm chặt đôi tay Tư Đồ Nhã, kéo cô ngồi xuống trước mặt mình, ánh mắt chuyên chú nhìn cô: “Tiểu Nhã, em có tin tưởng anh không?”
Tư Đồ Nhã giật mình, thẫn thờ gật đầu: “Tin chứ, sao vậy?”
“Không sao, chỉ là hỏi một chút thôi.” Anh nhếch khóe môi cười khổ.
“Đúng rồi, lần trước anh có đi gặp Đường Huyên chưa?”
“Gặp rồi.”
“Cô ta nói thế nào?”
“Không nói gì nhiều, chỉ đưa chứng cứ cho anh.”
Tư Đồ Nhã bỗng trừng lớn mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Không thể nào? Đây là canh bạc duy nhất mà cô ta có thể uy hiếp chúng ta, cô ta giao ra dễ dàng thế sao?”
“Giao thật. Không tin thì em có thể nhìn xem, ở ngăn kéo giữa trong thư phòng của anh.”
Thanh âm của Thượng Quan Trình bình thản mà bất lực, ánh mắt có một sự trống rỗng không thể diễn tả thành lời.
“Có phải anh có gì quan trọng hơn bị cô ta nắm đằng chuôi không, cho nên mới có thể giao chứng cứ ra?”
Tư Đồ Nhã chỉ là nói đùa một câu, ai mà biết được lại khơi dậy ngàn cơn sóng vỗ trong lòng Thượng Quan Trì.
Anh nhìn cô, rất muốn thẳng thắn, nhưng mở miệng lại chỉ nói ra: “Không có gì.”
Tư Đồ Nhã cười cười: “Biết là không có gì mà, chỉ là đùa anh thôi.”
Cô ngồi lên đùi Thượng Quan Trì, hai tay vịn cổ anh, nhắm mắt lại nói: “Cô ta đã giao chứng cứ ra rồi, về sau anh đừng gặp cô ta nữa được không?”
“Được.”
Thượng Quan Trì khàn khàn gật đầu.
Thật lâu trước đó, khi anh biết Tư Đồ Nhã có bí mật giấu anh, anh tức giận không thể hiểu nổi. Thậm chí có một lần anh còn thất vọng vì cô không thẳng thắn với anh, khi đó anh thực sự không hiểu cô. Về sau hai người tốt như keo sơn, anh nghĩ lại những chuyện kia mà vẫn không thể hiểu nổi. Cho đến giờ phút này, trải qua hoàn cảnh tương tự, anh cuối cùng mới hiểu được, hiểu được nỗi khổ tâm và bất đắc dĩ của một người không thể thẳng thắn với người khác.
“Tiểu Nhã.”
“Huh?”
Tư Đồ Nhã mở mắt ra, nghiêng đầu dò xét: “Sao vậy?”
“Ngày mai anh phải đi xa nhà một chuyến, có lẽ một tháng sau mới về.”
“Lâu vậy ư? Anh đi đâu?”
Đầu óc lười biếng bỗng nhiên thanh tỉnh, Tư Đồ Nhã hoảng sợ hỏi.
“Saudi.”
“Anh đến đó làm gì?”
“Anh muốn xây nhà máy dầu hỏa ở bên kia, một năm trước đã có ý định này rồi.”
“Tại sao phải xây nhà máy ở chỗ xa như vậy? Kinh doanh nhà chúng ta chưa đủ lớn sao?”
“Người thì phải leo cao, nước chảy về chỗ trũng. Kinh doanh cũng vậy. Không thể dừng lại ở trong nước được, phải nổi danh trên tầm quốc tế mới được gọi là thành công.”
Mặc dù Tư Đồ Nhã chỉ là một giáo viên trung học phổ thông, không quá hiểu rõ chuyện làm ăn kinh doanh nhưng cô hiểu rõ dã tâm của một người đàn ông lớn đến nhường nào thì mới có thể phát triển sự nghiệp lớn đến như vậy. Mà người phụ nữ phía sau người đàn ông thành công, ngoại trừ ủng hộ vô điều kiện, cũng chỉ là cổ vũ vô điều kiện.
“Vậy được rồi, thế nhưng một tháng có phải hơi lâu không?”
“Anh cũng không muốn rời xa em lâu như vậy, nhưng vì sự nghiệp, tình cảm nam nữ chỉ có thể đặt sang một bên.”
Tư Đồ Nhã mấp máy môi, thăm dò hỏi: “Nếu không thì em đi cùng anh nhé? Dù sao tạm thời em cũng không cần về trường làm việc.”
Cô cho rằng anh cũng sẽ đồng ý như khi cô đề nghị đi hỗ trợ ở công ty lần trước, nhưng không ngờ, Thượng Quan Trì lại cự tuyệt: “Không được. Lần này đi công tác vô cùng bận rộn, anh không có thời gian ở bên em. Huống chi Tình Tình mới bỏ nhà ra đi, chúng ta đều đi, mẹ ở nhà một mình chắc chắn sẽ rất đau khổ.”
Mặc dù có hơi thất vọng nhưng suy nghĩ kỹ thì cũng đúng. Em chồng bỏ đi, mẹ chồng còn đang trong giai đoạn đau lòng. Lúc này dù cho có thế nào, hẳn là nên ở bên cạnh bà.
“Vậy anh phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé?”
“Yên tâm, anh biết rồi.”
“Hết bận thì nhớ gọi điện thoại cho em. Không hi vọng xa vời là một ngày một lần, nhưng ít ra một tuần phải gọi một lần đấy.”
“Được.”
Đêm đã khuya, hai người nằm dài trên giường. Tư Đồ Nhã gối lên cánh tay Thượng Quan Trì, mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực, thở dài thật sâu.
“Không ngủ được à?”
Cô mất mát trả lời: “Nghĩ đến tối mai vườn không nhà trống, sao em ngủ được…”
“Chỉ là tạm thời, đừng suy nghĩ lung tung, mau ngủ đi.”
“Vâng.”
Cô trở mình, mặt hướng về phía Thượng Quan Trì, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cơn buồn ngủ dần kéo đến. Trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng nghe thấy một câu nói truyền đến bên tai: “Tiểu Nhã, từ lúc quen em đến bây giờ, anh chưa từng giấu diếm được em chuyện gì. Nếu ngẫu nhiên một lần anh giấu diếm em, mong em tha thứ cho anh.”
“Ừ…”
Cô mê man đồng ý. Một giây sau liền chìm trong giấc mộng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Thượng Quan Trì tỉnh lại, Tư Đồ Nhã đã thu dọn xong hành lý cho anh rồi. Thấy anh tỉnh lại, cô đi qua hỏi: “Hình như đến bây giờ chúng ta còn chưa có một tấm ảnh nào chụp chung với nhau nhỉ?”
“Hả?”
Thượng Quan Trì ngẩn người, có chút không kịp phản ứng.
“Nhìn đây nào.”
Tư Đồ Nhã đột nhiên ôm cổ anh, mặt áp lên mặt anh, dùng điện thoại của Thượng Quan Trì chụp một tấm ảnh thân mật của hai người.
“Oa, không tồi, không tồi. Trước kia không chụp ảnh chung với nhau bao giờ nên không biết, bây giờ xem ra đúng là mình có tướng phu thê.”
Cô đưa di động đến trước mặt Thượng Quan Trì: “Sao nào? Có phải xứng đôi lắm không?”
Thượng Quan Trì cưng chiều cười cười: “Ừ.”
“Được rồi, mau dậy rửa mặt đi. Không còn sớm đâu.”
Tư Đồ Nhã không biết, Thượng Quan Trì mãi sáu giờ sáng mới ngủ.
Cô muốn tiễn anh ra sân bay, lại bị anh cự tuyệt, nói sợ đến sân bay sẽ không nỡ để cô đi. Cuối cùng hai người đành phải lưu luyến tạm biệt trước cửa nhà.
Quý Phong lái xe đưa Thượng Quan Trì đến sân bay. Trên đường đi, Thượng Quan Trì không nói một lời. Sau khi đến sân bay, anh vỗ bả vai Quý Phong: “Công ty giao cho cậu, làm phiền cậu rồi.”
Quý Phong nặng nề gật đầu, trong lúc Thượng Quan Trì xoay người, hô một tiếng: “Tổng giám đốc Trì, thật xin lỗi.”
“Làm sao vậy?”
“Đều là tại tôi. Nếu không phải tại tôi thì Tình Tình cũng sẽ không bỏ nhà ra đi. Thật sự xin lỗi…”
Những ngày gần đây, trong lòng Quý Phong rất khó chịu. Mỗi ngày đều sống trong tự trách, luôn cảm thấy Tình Tình bỏ nhà ra đi là vì chính sai lầm của mình.
“Không liên quan đến cậu, đừng áy náy.”
Thượng Quan Trì lại vỗ vai hắn, lúc này mới mang theo hành lý tiến vào đại sảnh sân bay.
Giây phút lên máy bay, trong lòng là một sự khó chịu nghẹt thở. Bảy ngày nay đối với anh mà nói, thật là một loại đau khổ giày vò. Trước kia cho dù công ty bận bịu mệt mỏi đến đâu, chỉ cần về nhà thấy Tư Đồ Nhã là tất cả mỏi mệt đều tan thành mây khói. Nhưng bây giờ không được, anh sợ về nhà, sợ đối mặt với Tư Đồ Nhã. Lúc không thấy cô thì nhớ cô vô cùng, lúc gặp cô lại đau đớn khôn nguôi. Loại mâu thuẫn tâm lý này sắp tra tấn anh phát điên rồi, cho nên anh mới đành tạm thời lấy lý do xây nhà máy mà trốn tránh hết thảy, hi vọng cho mình thời gian một tháng để điều chỉnh tâm tình tử tế, quên đi chuyện không vui kia, trở lại trạng thái hạnh phúc với Tư Đồ Nhã như trước kia.
Bình luận facebook