• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62168.

Thượng Quan Trì và Tư Đồ Nhã tan việc ở công ty. Nhìn đồng hồ, anh nói với cô: “Anh muốn đến bệnh viện thăm Tình Tình, em đi không?”



Tư Đồ Nhã gật đầu: “Được. Nhưng em muốn về nhà trước, nấu cho con bé mấy món ăn ngon đã.”



“Thế thì anh qua đấy trước nhé?”



“Ừ, cũng được.”



Hai người mỗi người một ngả, một người chạy về nhà, một người đến bệnh viện.



Thượng Quan Trì đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh của em gái mình, thấy cô bé đang ngủ, Quý Phong ngồi bên cạnh giường, anh nhỏ giọng hỏi: “Tình Tình vẫn tốt chứ?”

phục cũng không tệ.”



Thượng Quan Trì trong mắt lóe lên một ý cảm kích, chỉ chỉ bên ngoài: “Chúng ta đến sân thượng nói chuyện một chút.”



Quý Phong liếc người đang ngủ say trên giường một chút, gật đầu: “Được.”



Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến sân thượng bệnh viện. Trong phòng bệnh yên tĩnh, Thượng Quan Tình Tình từ từ mở mắt ra, thật ra cô còn chưa ngủ.



Anh trai đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng cô chợt bất an. Cô luôn cảm giác Quý Phong tự nhiên tiếp nhận tình cảm của cô, nhất định có chuyện gì ẩn giấu mà cô không biết.



Cô vén chăn lên, mang dép, nhắm mắt theo đuôi đi ra ngoài.



Buổi tối mùa hè tràn ngập ẩm ướt trong không khí, bên tai là tiếng ve sầu kêu vang khắp nơi. Thi thoảng có cơn gió lạnh thổi qua cũng chỉ cảm nhận được mát mẻ đôi chút.



Thượng Quan Trì ẩn giữa bóng đêm, nhìn Quý Phong, nặng nề mở miệng: “Phẫu thuật của Tình Tình có thể thành công viên mãn, may mà có cậu. Cảm ơn!”



“Không sao, mặc dù tôi và cô ấy không có quan hệ máu mủ nhưng trong lòng tôi từ lâu đã coi cô ấy là em gái ruột của mình.”



“Chờ con bé xuất viện, tôi sẽ đưa nó đi du học. Đến lúc đó lấy lý do không môn đăng hộ đối để phản đối hai người kết giao, cậu liền có thể rút lui an toàn rồi.”



Quý Phong gật đầu: “Được.”



Hai người trầm mặc vài giây, Thượng Quan Trì nói tiếp: “Thật sự không thể thích con bé được sao? Một chút cũng không ư?”



“Tình Tình là một cô gái tốt, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Tình thân anh trai em gái dù có cố gắng thế nào cũng không thể biến được thành tình yêu.”



Thượng Quan Trì thở dài: “Haizz, thôi, cậu có thể đồng ý với chúng tôi tạm thời tiếp nhận tình cảm của Tình Tình, để con bé bình an một kiếp đã là ơn nghĩa lắm rồi. Chúng tôi không nên đưa ra yêu cầu quá đáng hơn với cậu nữa.”



Anh vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi vang lên: “Alo? Ai vậy… A, Tổng giám đốc Từ à… Bây giờ ư?... Ừm được, vậy bâu giờ tôi qua đó… Được, lát nữa gặp.”



Thượng Quan Trì cúp máy, vỗ vỗ bả vai Quý Phong, ý vị thâm trường gật gật đầu: “Tổng giám đốc Từ của Tập đoàn Amano hẹn tôi bàn chuyện mảnh đất trống kia. Tôi đi trước.”



“Được.”



Quý Phong đứng im lặng tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích, Thượng Quan Trì quay người rời đi vội vàng đến mức không phát hiện ra một thân thể nho nhỏ đứng tại nơi tối tăm đang run rẩy.



Đúng vậy, Thượng Quan Tình Tình đang run rẩy. Thế nhưng cô không khóc. Nước mắt chỉ có thể chảy xuống khi đau lòng. Khi lòng đã chết lặng, cái gì cũng quên, quên đau khổ, quên rơi lệ.



Cô kéo lê bước chân về phía trước, cách mười bước, khẽ gọi: “Anh Quý Phong.”



Trong đầu Quý Phong ầm một tiếng, tưởng rằng mình đang gặp ảo giác, nhưng khi hắn kinh ngạc quay đầu lại phát hiện đây chẳng phải ảo giác. Thượng Quan Tình Tình đứng trước mặt hắn, nơi hắn có thể với tay đụng đến.



“Tình Tình, sao em lại ở đây?”



Hắn thở mạnh, lo lắng chuyện mới vừa rồi tán gẫu với Thượng Quan Trì liệu có bị cô nghe thấy hay không.



“Trong phòng bệnh quá buồn bực, em ra ngoài này hít thở không khí.”



“Ra đây được bao lâu rồi? Vừa đi ra à?”



Quý Phong hỏi úp mở.



Thượng Quan Tình Tình mặt không thay đổi nhìn hắn, trả lời từng câu từng chữ: “Lâu rồi, cùng lúc khi các anh lên đây.”



Ròng rã nửa phút, Quý Phong không nói nên lời. Hai người cứ như thế nhìn chăm chú đối phương đầy mờ mịt. Từ trong mắt Tình Tình, hắn thấy được một sự đau lòng không thể nào nói rõ.



“Cho nên… Đều nghe được sao?”



“Vâng.”



Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhìn chằm chằm mặt đất thẫn thờ nói: “Mặc dù em biết anh vẫn luôn không thích em, nhưng lúc anh nói sẽ thử kết giao với em, em còn tin tưởng, tin rằng anh sẽ động tâm nếu em kiên trì, lại không nghĩ rằng, ban đầu anh ở bên em chỉ vì bệnh của em…”



Nói đến đây, giọng cô nghẹn lại, thật sự rất khó chịu.



Hít một hơi, cô ngẩng đầu, nước mắt mờ nhòa tầm nhìn, ánh lên tuyệt vọng trong đêm tối: “Trong khoảng thời gian này cảm ơn anh đã làm bạn bên em, em rất vui.”



Nói rồi, cô liền rời đi.



Trong lòng Quý Phong quặn thắt, kéo cổ tay cô lại, đang muốn nói gì thì cô lại lườm nguýt: “Yên tâm đi, em sẽ tốt thôi. Sẽ không từ bỏ sinh mệnh của mình chỉ vì tình cảm thất bại đâu. Em không phải là người như thế, anh biết mà.”



Trong nháy mắt quay người rời đi, nước mắt Tình Tình rốt cuộc rơi xuống, rất chật vật, nhưng cũng rất may mắn còn giữ lại được tôn nghiêm cuối cùng của mình.



Thời gian mỗi ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày Thượng Quan Trì hẹn với Đường Huyên tại hội sở.



Hai người mặt đối mặt, Thượng Quan Trì hỏi cô ta: “Muốn uống gì?”



“Trà lạnh đi.”



Anh gọi phục vụ: “Hai tách trà lạnh.”



Đợi phục vụ rời khỏi, trong phòng bao hội sở chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.



“Nói đi, muốn thế nào mới có thể tiêu hủy chứng cứ cha mẹ tôi có tội?”



Đường Huyên không nói gì, mà chỉ cúi đầu lấy ra một túi văn kiện: “Đây là tất cả chứng cứ, nguyên đai nguyên kiện. Anh kiểm tra xem.”



Anh tiếp nhận, xem xét từng tờ một, đa số là ghi chép khẩu cung của những người năm đó bị xúi giục, còn có ảnh chụp và một đĩa CD ghi âm. Gật đầu: “Điều kiện là gì, nói xem?”



“Không có điều kiện.”



Thượng Quan Trì có chút kinh ngạc, có thể là không hiểu rõ ý cô ta: “Không có điều kiện gì?”



Đường Huyên ung dung nhìn anh: “Trong lòng anh, em chính là một người hám lợi như thế sao? Chưa từng nghĩ đến em là vì quá yêu anh mà giao cho anh những chứng cứ này sao?”



“Vậy ý của em là giao những chứng cứ này cho tôi mà không có điều kiện gì?”



“Đúng thế.”



“Đúng là tôi không nghĩ đến. Nếu như là ba năm trước đây thì còn có thể, nhưng em bây giờ, tôi không dám tự tin như vậy.”



“Tại sao? Anh chán ghét em ở điểm nào rồi?”



“Không đến mức chán ghét, chỉ là không còn nắm bắt được những suy nghĩ của em nữa thôi.”



“Là do chuyện lần trước em chất vấn anh tại sao lại chịu trách nhiệm thay Tư Đồ Nhã sao?”



“Không chỉ là chuyện này, phương diện khác cũng có thể nhìn thấy được.”



“Phương diện nào, anh nói một chút.”



Thượng Quan Trì thở dài: “Được rồi, dù sao đã không còn là quan hệ yêu đương như quá khứ, nói nhiều cũng vô dụng.”



“Nói để em thay đổi.”



Anh nhìn về phía cô ta: “Cầm lên được, bỏ xuống được. Làm được theo sáu chữ này là được rồi.”



Đường Huyên châm chọc cười cười, nước mắt chực trào: “Được, em biết rồi. Cảm ơn lời vàng ngọc của anh.”



Cô ta bưng tách trà uống một ngụm rồi đứng dậy, nói: “Em đi đây. Tạm biệt.”



Thượng Quan Trì nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta như có điều suy nghĩ rồi cũng đứng dậy rời đi. Ra đến cửa hội sở, anh sững sờ, sau đó mở miệng: “Sao lại không đi?”



“Chờ xe.”



“Cần tôi đưa em đi không?”



“Không cần.”



Anh cũng không nói thêm gì, trực tiếp đi đến xe của mình, mở cửa xe ngồi vào, khởi động động cơ. Đang lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy trong kính chiếu hậu hình ảnh Đường Huyên bị bốn, năm người đàn ông quây lại, trên mặt cô ta hiện rõ kinh hoảng và sợ hãi.



Thượng Quan Trì nhíu chặt mày, trong lòng có hơi mâu thuẫn, không đành lòng thấy chết mà không cứu nhưng lại không muốn dính dáng gì đến Đường Huyên.



Đang lúc do dự không quyết, anh thấy một người đàn ông trong đó đánh Đường Huyên một bạt tai. Đường Huyên ngã rầm trên mặt đất, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô ta.



Thực sự không nhìn được nữa, anh mở cửa xe đi tới, nổi giận gầm lên một tiếng: “Các người đang làm gì?”



Mấy người đàn ông quay đầu cùng một lúc, người đàn ông cầm đầu hừ lạnh nói: “Làm gì ư? Bà mẹ của con khốn này còn nợ bọn tao một số tiền lớn do đánh bạc không trả. Bây giờ để cô ta trả, cô ta còn không đồng ý. Làm sao, nợ của mẹ chả nhẽ con không trả?”



Thượng Quan Trì sắc mặt âm trầm chất vấn: “Nợ các người bao nhiêu tiền?”



“Tính cả lãi ba năm vừa rồi, vừa đủ tám triệu năm trăm ngàn tệ.”



“Trả lại một bạt tai vừa rồi, tôi cho anh mười bảy triệu.”



Mấy người đàn ông sững sờ, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì Thượng Quan Trì đã chạy tới trước mặt người đàn ông cầm đầu, vung tay đánh một cái lên mặt hắn, sau đó lấy một tờ chi phiếu trong túi ra, ký tên xoạt xoạt rồi ném cho hắn: “Hai mươi triệu, không cần trả lại.”



Người đàn ông bị đánh nóng đỏ nửa bên mặt dò xét đánh giá Thượng Quan Trì một lúc, biết anh là người có thân phận liền nghiến răng nói: “Nể mặt tấm chi phiếu này, tao không đo với mày.” Ánh mắt nhìn về phía Đường Huyên: “Xem ra phụ nữ có nhan sắc đúng là tốt thật, đứng trên đường cái cũng có người trả tiền thay cho. Phục vụ vị đại gia này cho tốt, chỉ cần làm cho người ta dễ chịu, về sau không lo không sống yên ổn được rồi.”



Hắn ta vừa nói xong, Thượng Quan Trì liền vung một nắm đấm đến. Dù cho đã không còn yêu thương gì với Đường Huyên nhưng anh cũng không thể chịu đựng được người anh từng yêu bị làm nhục như vậy.



Một đấm này xem như tuyên bố chiến tranh bắt đầu, mấy người đàn ông nhảy lên đánh nhau với anh. Thượng Quan Trì đã từng học nhu đạo, đối phó với mấy tên đàn ông tay chân vụng về cũng không khó, chỉ là thời gian dài thì khó tránh khỏi mất sức. Tên cầm đầu thừa dịp anh không chú ý, cầm một cái vỏ chai rượu bên ven đường đập về phía anh…



A ---



Tiếng hét cất lên, Đường Huyên ngã xuống trong ngực Thượng Quan Trì. Ngay trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô ta đỡ bình rượu thay Thượng Quan Trì, máu tươi chảy từ trên trán cô ta xuống áo sơ mi của Thượng Quan Trì. Rất nhanh, áo sơ mi bị nhuộm một màu đỏ máu.



Mấy người đàn ông kia nhìn thấy dường như xảy ra án mạng, sợ hãi chạy trốn. Thượng Quan Trì lo lắng: “Đường Huyên? Đường Huyên?”



Xe cảnh sát đến muộn, Thượng Quan Trì không nghĩ nhiều, ôm lấy Đường Huyên đi đến bệnh viện.



Cũng may, tình hình của Đường Huyên không quá lo ngại. Có lẽ là cú đánh bị lệch nên chỉ bị rách da, cũng không tổn thương đến thần kinh não. Sau khi chụp CT, băng bó vết thương cẩn thận, bác sĩ liền nói có thể xuất viện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom