• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62169.

Ra cửa bệnh viện, Thượng Quan Trì tức giận: “Cho là đầu làm bằng sắt đúng không? Ai bảo em chạy tới đỡ cái bình cho anh? Trường hợp nguy hiểm như thế, nên ở yên một chỗ, không nên cử động.”



“Anh ra mặt giúp em, em làm sao có thể trơ mắt nhìn anh gặp nguy hiểm mà ở yên một chỗ được. Dù thế nào, hôm nay đều phải cảm ơn anh.”



Thượng Quan Trì phất tay: “Không cần khách khí. Kể cả là người lạ, tôi cũng không thấy chết mà không cứu.”



Ánh mắt Đường Huyên bỗng ảm đạm, là bởi vì Thượng Quan Trì gián tiếp nói cho cô, anh cứu cô không có ý gì khác, chỉ là việc nghĩa nên làm theo bản năng.



“Hai mươi triệu kia em sẽ trả lại cho anh.”



“Không cần trả, cứ coi như là thù lao em đưa chứng cứ cho tôi.”



“Em nhất định sẽ trả lại. Em đưa chứng cứ cho anh là vì em yêu anh, mà anh trả hai mươi triệu này thay em cũng không phải là lý do như thế. Nếu như anh còn chút tình yêu đối với em, như vậy em có thể không trả.”



Ngoại trừ tình yêu có thể không cần so đo, những cái khác vẫn nên tính toán rõ ràng.



Thượng Quan Trì nhún vai: “Vậy thì tùy em.”



Anh sẽ không vì để cho Đường Huyên không phải trả lại hai mươi triệu này mà dối lòng nói trong trái tim anh còn có cô ta.



“Lên xe đi, tôi đưa em về.”



Lần này Đường Huyên không từ chối, yên lặng ngồi vào trong xe anh. Trên đường, hai người rất ít nói chuyện. Xe dừng trước nhà trọ, cô ta xuống xe hỏi anh: “Có vào trong ngồi một lúc không?”



Thượng Quan Trì lắc đầu: “Không được. Đã muộn rồi.”



“Đi đường cẩn thận.”



“Ừ. Chú ý vết thương.”



Anh khởi động xe, nhanh chóng rời đi. Chưa đến năm phút, anh nghe thấy một tiếng chuông điện thoại di động xa lạ, nghi ngờ cúi đầu xem xét liền nhìn thấy điện thoại của Đường Huyên rơi trên xe anh.



Màn hình điện thoại di động hiển thị chữ “Cô”. Thượng Quan Trì biết Đường Huyên có một người cô, anh cũng đã từng gặp mặt trước đây. Đang chần chừ không biết có nên nhận cuộc gọi không liền nghĩ đến hiện tại anh đã chia tay với Đường Huyên, nhận điện thoại của cô ta khó tránh khỏi có chút kỳ quái, liền cúp điện thoại, quay đầu xe lái về.



Lại trở về trước cửa nhà trọ của Đường Huyên, anh cầm điện thoại di động của cô ta gõ cửa một cái, gõ mãi cũng không thấy ai trả lời, lại nhìn thấy cửa khép hờ nên đưa tay đẩy ra, khẽ gọi: “Đường Huyên, em có nhà không?”



Không có tiếng đáp lại, anh chần chờ mấy giây mới đi thẳng vào, đặt di động lên bàn.



Đang lúc muốn quay người đi ra thì lại đụng phải Đường Huyên. Đường Huyên kinh ngạc hỏi: “Trì, không phải anh đi rồi sao?”



Anh chỉ sau lưng: “Điện thoại di động của em rơi trên xe tôi, vừa nãy cô có gọi điện thoại cho em. Tôi sợ có chuyện gì gấp nên đem trả lại em.”



Đường Huyên vỗ trán: “Xem ra em bị đánh đến choáng đầu rồi, trước kia em cũng không phải là người hay vứt bừa bãi như thế.”



Cô ta ngượng ngùng cười cười, chỉ vào ghế sô pha trên phòng khách: “Đã tới thì ngồi xuống uống gì đã.”



“Không cần. Em nghỉ ngơi sớm đi.”



Thượng Quan Trì cất bước muốn đi lại bị Đường Huyên lôi đến ngồi trên ghế sô pha: “Có muốn giữ khoảng cách với em thế nào đi nữa thì cũng không cần phải xa lạ thế chứ.”



Cô ta chạy đến trước tủ lạnh, vừa rót nước trái cây vừa nói: “Em đi đổ rác. Lúc về còn thấy lạ là tại sao lại có một chiếc xe giống y hệt xe của anh đậu trước cửa nhà nữa đấy.”



Thượng Quan Trì nhận cốc nước trái cây uống hết một hơi. Đánh nhau rồi đi bệnh viện, đúng là cũng khát nước.



“Triệu Diệc Thần dạo này đi đâu rồi? Sao không nhìn thấy nó?”



Đường Huyên úp mở: “Đi diễn ở chỗ khác rồi.”



“Em không định tiếp nhận tình cảm của nó sao? Thực ra nó càng thích hợp với em hơn tôi.”



“Tình yêu không phải cứ hợp là được. Không có cảm giác, thích hợp cũng vô dụng.”



Anh gật đầu: “Nếu như vậy thì đừng dây dưa không rõ với nó. Sớm buông tha cho nó, nó cũng sẽ có thể theo đuổi hạnh phúc của mình. Nhà cậu tôi cũng chỉ có một thằng con trai mà thôi.”



“Vâng. Em biết rồi.”



Thượng Quan Trì đặt cốc nước xuống, đứng dậy nói: “Chăm sóc mình cho tốt. Tôi đi đây.”



Anh vừa bước được mấy bước, đột nhiên Đường Huyên ôm chặt lấy anh từ phía sau, nghẹn ngào nói: “Anh Trì, đêm nay ở đây được không?”



Thân thể Thượng Quan Trì cứng đơ, ngay lập tức đẩy vòng tay bên hông ra, trầm giọng nói: “Tôi hiện tại là người đã có vợ, em tự trọng một chút đi.”



“Một đêm thôi, chỉ cần cho em một đêm này thôi, từ nay về sau em sẽ mang theo hồi ức tốt đẹp này với anh, biến mất trong thế giới của anh.”



Đường Huyên lại một lần nữa ôm lấy anh. Thượng Quan Trì đã không còn kiên nhẫn, một tay đẩy ra, giận dữ: “Đừng để tôi coi thường em.”



Cú hét này bỗng khiến anh thấy choáng váng, lắc đầu thật mạnh, trước mắt lại mơ hồ. Đường Huyên đi đến trước mặt anh, đỡ anh và hỏi: “Anh Trì, anh sao vậy?”



Thân thể càng ngày càng không có lực, cảnh vật trước mắt ngày càng mờ đi. Lúc còn sót lại một chút ý thức, anh cảm giác được mình bị Đường Huyên đỡ vào phòng ngủ, đặt lên trên giường. Sau đó, khuôn mặt cô ta cách anh ngày càng gần, cuối cùng, trước mắt anh tối đen, hoàn toàn mất ý thức…



Đêm nay, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ vang lên thật thê lương.



Tỉnh lại sau giấc ngủ đã là tám giờ sáng hôm sau. Thượng Quan Trì xoa đầu, nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, đột nhiên, anh xốc chăn mền trên người lên, sau khi nhìn thấy thân thể trần truồng, mạch máu toàn thân lập tức nổ tung…



Anh nhặt quần áo trên đất lên và mặc vào người, đá văng cửa phòng tắm, hai mắt đỏ ngầu đưa tay bóp chặt Đường Huyên đang đứng dưới vòi hoa sen, ép cô ta lên vách tường, cuồng loạn hét: “Tối hôm qua cô đã làm gì tôi?”



Đường Huyên bị siết trắng bệch cả mặt mũi, lại thản nhiên trả lời: “Làm chuyện mà ba năm trước đây chúng ta thường hay làm.”



“Cô đi chết đi!”



Thượng Quan Trì phẫn nộ, cảm xúc hoàn toàn mất kiểm soát. Anh tăng thêm lực siết trên tay, khiến sắc mặt Đường Huyên chuyển từ trắng sang xanh, lại chuyển thành tím. Vết thương trên trán cũng va vào tường mà rỉ máu, máu chảy từ mặt xuống xương quai xanh, đến tận chỗ khắc tên Thượng Quan Trì.



“Em… yêu … anh…”



Đường Huyên đã sắp tắt thở, nhưng vẫn cố dùng chút sức mọn nhả ra ba chữ này. Thượng Quan Trì lạnh lùng liếc chữ khắc trên ngực cô ta đã bị máu nhuốm đỏ, đột nhiên trào phúng cười.



Ngay tại thời khắc chỉ cần kiên trì thêm một phút liền có thể khiến cô ta mất mạng, anh lại buông lỏng cánh tay, ánh mắt lạnh lùng mà tuyệt vọng nói: “Cô thật đúng là khiến tôi ghê tởm vô cùng.”



Bốn năm tình cảm lưu luyến, ba năm chờ đợi, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán vào giờ khắc này. Thượng Quan Trì chưa bao giờ có lúc hối hận yêu Đường Huyên đến thế.



Đường Huyên ngã quỵ trước mặt Thượng Quan Trì, yếu đuối khóc lóc: “Trì, không phải chúng ta chưa từng ở bên nhau, tại sao anh lại dữ dội với em thế?”



Thượng Quan Trì nhìn chằm chằm xuống người phụ nữ đang ghé bên chân mình. Đến bây giờ, anh không thể nào liên tưởng cô ta với người con gái mỉm cười như thiên thần ngây thơ ngồi trong quán mỳ cay năm đó. Anh hoàn toàn thất vọng.



“Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”



Thượng Quan Trì thẫn thờ xoay người, từng bước rời khỏi tầm mắt Đường Huyên. Vốn tưởng rằng thời gian ba năm chỉ thay đổi suy nghĩ về nhau, lại không ngờ rằng thay đổi còn phức tạp hơn thế.



Trái tim anh đau chẳng phải do Đường Huyên thay đổi, mà là bởi vợ anh, anh phải làm thế nào để đối mặt với vợ của anh đây?



Bầu không khí trong khu nhà Bạch Vân vô cùng nặng nề. Thượng Quan Trì vừa về tới nhà, Tư Đồ Nhã liền lo lắng hỏi: “Tối hôm qua anh đi đâu?”



Anh nhìn vợ mình, trái tim đau đến quặn thắt. Đã từng nghĩ chung thủy với cô đến chết, giờ đây chẳng thể có nổi một chút dũng khí thẳng thắn với cô, đành khàn giọng mỏi mệt nói: “Tối hôm qua uống quá chén với bạn bè, ngủ trong quán bar.”



Trong nhà xảy ra chuyện rất nghiêm trọng nên Tư Đồ Nhã cũng không truy cứu thật giả trong lời nói của anh, mà vội vàng tiến lên nói: “Tình Tình đi rồi.”



Anh giật mình: “Đi đâu?”



“Anh xem đi.”



Tư Đồ Nhã đưa tờ giấy cô em chồng để lại được phát hiện sáng nay tới trước mặt anh. Bố mẹ chồng đã ra ngoài đi tìm, chỉ có cô ở nhà chờ điện thoại, xem liệu cô em chồng có thể gọi điện về không.



Thượng Quan Trì run rẩy nhìn về phía tờ giấy: “Ba, mẹ, anh trai, chị dâu, con đi đây. Xin hãy tha thứ cho con ra đi mà không từ giã. Đi qua ranh giới sinh tử một lần khiến cho con muốn nhìn lại cuộc đời mình. Lý tưởng của con là gì? Con đang theo đuổi cái gì đây? Cuộc đời của con đang ở đâu? Không cần phải đi tìm con làm gì cả. Con sẽ đến một nơi mà không có ai quen biết Thượng Quan Tình Tình bắt đầu lại một cuộc sống mới, một cuộc sống mà không có ba mẹ chở che, không có anh chị yêu thương, không có Quý Phong tồn tại. Hãy đợi con lột xác trở thành một Thượng Quan Tình Tình có thể sống độc lập mà không cần dựa vào ai, dù mất đi tình yêu cũng có thể kiêu ngạo mà sống. Có lẽ là ba năm, có thể là năm năm. Đến lúc đó, con sẽ trở về.”



Thượng Quan Trì đau khổ nhắm mắt lại, tờ giấy trong tay rơi xuống nền đất. Anh bước hai bước về phía trước, nhẹ nhàng ôm Tư Đồ Nhã vào ngực.



Vùi đầu thật sâu trong tóc cô, thân thể anh đang run rẩy. Tư Đồ Nhã cảm giác được, vừa định tránh ra hỏi anh nên làm gì thì Thượng Quan Trì lại ôm cô chặt hơn một chút.



“Không cần nói gì hết, để cho anh ôm một lát là được.”



Giờ này phút này, anh thực sự quá đau long, vì em gái, vì chính mình, vì Tiểu Nhã.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom