• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62167.

“Cho dù có bao nhiêu người đàn ông tốt hơn anh cũng không liên quan đến em. Em thích anh, không ai thay thế được!”



Hai người một mực giằng co đến tận chiều tà. Quý Phong nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Đi thôi, anh dẫn em đi mua vé máy bay.”



Hắn không nói gì kéo cô, đúng thật là kéo về phía sân bay. Thượng Quan Tình Tình ra sức giãy dụa: “Anh thả em ra. Em nói không về là không về.”



“Đừng làm loạn!”



Quý Phong phẫn nộ gào thét: “Còn thấy anh chưa đủ phiền sao?”



Hắn cường ngạnh kéo Thượng Quan Tình Tình vào sân bay. Lúc hắn mua vé thay cô, Thượng Quan Tình Tình đảo mắt, nhón tay nhón chân chạy tới một nơi yên lặng mà trốn.



Muốn để cô đi? Không có cửa đâu! Cũng không biết cô mất bao nhiêu công sức mới tìm được đến tận đây.



Quý Phong mua vé máy bay xong liền phát hiện người phía sau mình chẳng biết đã đi đâu tự lúc nào. Hắn nhíu mày tìm chung quanh. Thượng Quan Tình Tình núp trong xó nhìn thấy hắn gấp đến độ quay cuồng, trong lòng liền nở hoa.



Đang lúc đắc ý, cô bỗng không còn nhìn thấy Quý Phong. Thật ra, Quý Phong đi xem camera giám sát, trực giác nói cho hắn biết Thượng Quan Tình Tình nhất định vẫn còn ở sân bay.



Lúc cô nhìn xung quanh, bả vai bất chợt bị người ta vỗ. Cô giật mình quay đầu, thấy người vỗ vai cô là Quý Phong, trái tim chợt nguội lạnh.



“Còn muốn chơi trốn tìm với anh sao?”



Quý Phong trừng mắt: “Đi theo anh.” Mệnh lệnh dữ dằn.



Thượng Quan Tình Tình hất tay, khóc ré lên: “Cứ phải đối xử với em như thế sao? Anh có biết em tới tìm anh với tâm trạng như thế nào không?”



“Đừng tưởng rằng anh không biết em chuồn ra khỏi nhà. Anh trai em đã gọi điện thoại cho anh.”



“Là anh ấy bảo anh ép em trở về, hay là chính bản thân anh không muốn nhìn thấy em?”



“Không phải anh đi chơi. Hiện tại tâm trạng của anh rất tệ, chỉ mong yên tĩnh một mình. Em không nên quấy rầy anh, có được không?”



“Em sẽ không quấy rầy anh. Em sẽ yên lặng đợi bên cạnh anh, chỉ cần có thể ăn cơm, tâm sự với anh một chút thôi em cũng thỏa mãn rồi.”



Quý Phong buồn bực xoa xoa trán: “Anh nói chưa đủ rõ ràng sao? Anh chỉ muốn yên tĩnh một mình, là một mình! Dù cho em có ở bên anh không nói gì, anh cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên, rõ chưa?”



Thượng Quan Tình Tình không nói, nước mắt rơi ướt đẫm khóe mi. Im lặng thật lâu về sau, trong đại sảnh chợt truyền đến tiếng nhắc nhở check in chuyến máy bay của cô. Cô không hề nói gì, đoạt lấy vé máy bay trong tay Quý Phong, ra đi không quay đầu lại.



Quý Phong nhìn bóng lưng cô, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi. Một lát sau, điện thoại di động của hắn nhận được tin nhắn: “Dù cho không thích em đến nhường nào cũng đừng thể hiện ra ngoài. Chỉ cần giống như ngày trước, thỉnh thoảng ăn cơm cùng em, em sẽ lại thấy vui vẻ, người đàn ông kia thích em thật, chỉ là không nói ra mà thôi.”



Thượng Quan Tình Tình vui vẻ mà đi, thất vọng mà về. Về đến nhà không nói câu nào, mặt không thay đổi, lên lầu.



Buổi tối, Tư Đồ Nhã từ công ty về, nghe được người hầu trong nhà nói tiểu thư trở về liền tranh thủ thời gian vào phòng của Tình Tình, thấy cô bé quấn chăn ngủ trên giường, lo lắng hỏi: “Sao rồi Tình Tình? Sao trở về nhanh thế?”



Kỳ thật trong lòng cô đã có dự cảm không tốt.



“Chị dâu, một lần cuối cùng, em sẽ không bao giờ không có lòng tự trọng như vậy mà đuổi theo Quý Phong nữa.”



Thượng Quan Tình Tình có lẽ đã khóc thật lâu, cuống họng đã khàn khàn. Quý Phong lạnh lùng là đả kích mạnh mẽ nhất đối với cô.



Tư Đồ Nhã không biết nên nói gì. Cô có thể hiểu “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” bất đắc dĩ như thế nào, chỉ có thể an ủi cô em chồng: “Thôi, đã từng cố gắng là được. Quý Phong không thích em, đây không phải là lỗi của em. Là hắn không có tầm nhìn, là tổn thất của hắn, một ngày nào đó hắn sẽ hối hận.”



Hu hu…



Thượng Quan Tình Tình nhào vào trong ngực chị dâu mình khóc lớn, khóc đến mức thở không ra hơi. Từng lần bị Quý Phong cự tuyệt, tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của cô thật sự bị đả kích nghiêm trọng.



Tư Đồ Nhã đau lòng vuốt suối tóc cô, mặc cho cô trút hết nỗi buồn bực đau khổ trong lòng. Thời gian dần trôi qua, Thượng Quan Tình Tình đã thôi không khóc, thậm chí tiếng thút thít cũng không còn nghe thấy.



Tư Đồ Nhã cảm thấy có gì không ổn, cúi đầu xuống xem xét, lập tức giật nảy mình, cô em chồng vậy mà ngất đi.



“Tình Tình, Tình Tình!” Cô kinh hoảng hò hét, Thượng Quan Tình Tình lại không có tri giác hay ý thức gì.



Bệnh viện ngập tràn mùi thuốc khử trùng, Tư Đồ Nhã và người nhà lo lắng chờ bên ngoài phòng khám. Thượng Quan Trì vẫn giữ vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa sổ. Tư Đồ Nhã giãy dụa rất lâu mới nhẹ nhàng đi qua, áy náy nói: “Em xin lỗi…”



Thượng Quan Trì liếc cô một chút: “Sao lại nói xin lỗi?”



“Em không nên cổ vũ Tình Tình đi tìm Quý Phong. Nếu như không đi tìm hắn, Tình Tình cũng sẽ không…”



“Được rồi, đây là chuyện sớm muộn rồi cũng sẽ xảy ra. Chỉ là thời điểm đi tìm Quý Phong trùng hợp mà thôi.”



“Cô bé không sao chứ?”



“Chờ bác sĩ ra mới biết được.”



Thượng Quan Trì biểu lộ nghiêm nghị. Tư Đồ Nhã không khỏi càng thêm áy náy, trong lòng yên lặng cầu nguyện cô em chồng mau chóng thoát khỏi nguy hiểm, nếu không cô nhất định sẽ tự trách cả đời.



Đèn phòng cấp cứu chợt tắt, bác sĩ đi tới, tất cả mọi người lo lắng ùa đến: “Sao rồi? Con gái của chúng tôi như thế nào?”



“Phải mổ nhanh một chút. Não bộ có hiện tượng chảy máu.”



“Thời gian nào phẫu thuật thì tốt?”



“Ba ngày sau đi.”



Lão phu nhân đáp ứng: “Được, vậy thì ba ngày sau.”



Dù sao sớm muộn cũng phải phẫu thuật. Phẫu thuật rồi về sau sẽ không phải lo lắng nữa.



Thượng Quan Tình Tình biết bệnh của mình, cũng không có biểu hiện gì quá kích động. Đối với cô mà nói, không có được tình yêu của Quý Phong, sống hay chết cũng đều không quan trọng nữa rồi.



Đêm trước ngày làm phẫu thuật, Quý Phong đi tới phòng bệnh của cô, không đánh thức cô, chỉ là chăm chú quan sát cô.



Dường như có tâm linh tương thông, Thượng Quan Tình Tình tỉnh, nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh mình liền nghi ngờ bản thân đang trong giấc mơ, thẫn thờ hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”



“Nghe nói em bệnh, trở về thăm em một chút.”



“Em không sao, anh đi đi.”



Cô quay đầu lại, không muốn nói chuyện với hắn.



“Tình Tình, chúng ta kết giao đi.”



Quý Phong đột nhiên tung ra một câu nói như vậy. Thượng Quan Tình Tình giật mình, tưởng rằng mình nghe lầm: “Anh nói gì cơ?”



“Anh nói chúng ta kết giao đi, lấy yêu đương làm nền tảng, lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết.”



Tim cô đập nhanh, cũng không dám vui mừng quá sớm mà là chống đỡ ngồi dậy: “Tại sao bỗng nhiên lại thay đổi suy nghĩ thế? Là tại thương hại em sao?”



“Không phải. Anh nghĩ là thử kết giao với em xem, có lẽ em thật sự là người thích hợp với anh.”



Ánh mắt Quý Phong chuyên chú và nghiêm túc, Thượng Quan Tình Tình rốt cuộc không kìm nén được tâm tình kích động, vui vẻ bổ nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt.



Coi như đây là một giấc mơ, cô cũng cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó…



Có lẽ do sức mạnh của tình yêu, ca phẫu thuật của Thượng Quan Tình Tình vô cùng thành công. Nỗi lo lắng của cả nhà cuối cùng cũng đã có thể thả lỏng. Quý Phong mỗi ngày đều chăm sóc, ở bên cạnh Tình Tình, bởi vậy, Tư Đồ Nhã tiếp tục ở công ty thay Thượng Quan Trì phân ưu giải nạn.



Hôm nay, trong công ty có một vị khách không mời mà đến. Vừa đi vào phòng thư ký, hai người đều sững sờ. Tư Đồ Nhã nhìn chòng chọc vào Đường Huyên, Đường Huyên cũng nhìn chằm chằm cô.



“Cô tới làm gì?”



“Câu này hẳn là hỏi cô, cô ở đây làm gì?”



Tư Đồ Nhã cười cười: “Đây là công ty của chồng tôi, tôi đến hỗ trợ không được sao?”



“Xì.” Đường Huyên châm chọc hừ lạnh: “Công ty của anh Trì còn chưa nghèo đến mức phải để cô đến hỗ trợ thay anh ấy thì phải?”



“Tôi vui, cô quản được chắc?”



Sắc mặt Đường Huyên sa sầm, trực tiếp đi về phía văn phòng Tổng giám đốc. Lúc đưa tay chuẩn bị gõ cửa lại quay đầu nói móc một câu: “Cũng phải, dù sao không sinh con được thì đành phải tìm chuyện khác mà làm. Nếu không thì đúng là chẳng có giá trị tồn tại rồi.”



Tư Đồ Nhã đưa tay ném một tập văn kiện nhưng lại chỉ ném vào vửa, người đã lách mình tiến vào văn phòng.



Nửa giờ sau, Đường Huyên đi ra. Lúc đi qua người Tư Đồ Nhã, cực kỳ khinh thường liếc cô một cái, rồi lại ngẩng đầu ưỡn ngực nghênh ngang rời đi.



Cô ta vừa đi xong thì Thượng Quan Trì cũng đi ra, ghé vào bàn Tư Đồ Nhã nghiêng đầu dò xét cô: “Sao thế? Giận à?”



Tư Đồ Nhã tức giận ngước mắt: “Cô ta tới làm gì?”



“Còn có thể làm gì? Nói chuyện chứng cứ chứ sao.”



“Nói xong rồi?”



“Hẹn anh tối mai ra ngoài nói chuyện.”



Tư Đồ Nhã nhướng mày: “Anh đồng ý?”



“Ừ, dù sao sớm muộn cũng phải giải quyết, giải quyết sớm thì bớt lo.”



“Bàn xong địa điểm nói chuyện chưa?”



“Địa điểm anh quyết.”



“Vậy anh chuẩn bị đến đâu nói chuyện?”



“Liền đi hội sở anh thường đến vậy.”



Nghe thấy là hội sở anh thường hay đi, trong lòng cô mới thoáng yên ổn một chút, nhưng vẫn căn dặn anh: “Cẩn thận một chút. Đường Huyên đã không còn là Đường Huyên ngày trước anh biết nữa rồi.”



Thượng Quan Trì gật đầu: “Yên tâm, anh tự biết chừng mực.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom