Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62162.
“Thế nhưng chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Lần trước suýt chút nữa thì tôi đã nắm đằng chuôi cô ta rồi. Cuối cùng lại bị thằng con trai vô dụng kia quấy rối. Nghĩ lại tôi lại thấy nghẹn một bụng tức.”
“Ồ? Suýt tóm được nhược điểm gì của cô ta cơ?”
Lý Giáp Phú kể lại chuyện xảy ra đêm mười năm trước cho Đường Huyên. Đường Huyên nghe xong lâm vào trầm tư, một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu cô ta.
“Chú Lý, chú đừng nóng giận. Kỳ thật chú hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện này một lần nữa.”
Lý Giáp Phú ngẩn người, lắc đầu: “Hết cách rồi. Bị lừa một lần đương nhiên cô ta sẽ không mắc lừa lần nữa đâu.”
“Không phải muốn chú sử dụng lại trò cũ, mà là…”
Đường Huyên nghiêng nghiêng thân thể về phía trước, cho ông ta một ý kiến.
“Như thế này được không?”
“Sao lại không được? Chuyện phát sinh lần trước Thượng Quan Trì không tìm đến ông đúng không?”
“Không.”
“Thế thì đúng rồi. Điều này cho thấy cô ta sợ Thượng Quan Trì hiểu lầm, căn bản không dám nói chuyện đó ra. Chú chỉ cần làm theo lời tôi nói, tuyệt đối sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.”
Lý Giáp Phú nghĩ nghĩ: “Được. Quyết định vậy đi. Đợi chút nữa tôi sẽ hẹn cô ta ra, buổi tối gọi điện cho cô.”
Hai người trao đổi số điện thoại, một trước một sau rời quán cà phê.
Đường Huyên không nghĩ tới, lúc cô ta và Lý Giáp Phú thương lượng đối sách, Triệu Diệc Thần vẫn ngồi ở vị trí đằng sau cô ta, chỉ là hai người trò chuyện ăn ý này không phát hiện ra cậu mà thôi.
Lý Giáp Phú đi ra khỏi quán cà phê liền tới trước cửa khu nhà Bạch Vân, đưa phong thư cho bảo vệ, để bảo vệ chuyển giao cho Tư Đồ Nhã, sau đó lập tức rời đi.
Lúc Tư Đồ Nhã mở thư ra, phía trên chỉ có mấy câu: “Cậu cô gặp nạn, tình hình cụ thể, đến quán trà Lão Tam Hán phố Danh Dương gặp.”
Cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ, nhất thời không nghĩ ra được ai là người đưa tin. Nhưng cũng hai tháng không liên lạc được với cậu, cô không khỏi có chút bận tâm, vẫn là mau chóng đến chỗ hẹn xem.
Lý Giáp Phú ngồi trong quán trà đầy tự tin chờ Tư Đồ Nhã mắc câu. Hắn lấy một chiếc bút ghi âm từ trong ngực ra, âm hiểm cười cười, để bút vào túi áo bên trên.
Giờ phút này, hắn không phát hiện ra tại quán trà đối diện cho một người dò xét hắn không hề chớp mắt.
Mà người kia chính là Triệu Diệc Thần. Sau khi ra khỏi quán cà phê, cậu vẫn luôn theo dõi Lý Giáp Phú đến đây.
Lúc Tư Đồ Nhã tới, Triệu Diệc Thần ngồi tại lầu hai kỳ thật cũng nhìn thấy cô, chỉ là không ngăn cản cô đi vào mà thôi.
Đứng tại trong quán trà, ánh mắt Tư Đồ Nhã cấp tốc nhìn quanh một vòng. Khi nhìn thấy Lý Giáp Phú cười nhìn cô đầy âm hiểm, cô liền quay người muốn đi. Lý Giáp Phú đứng lên: “Tư Đồ Nhã, không muốn biết cậu của cô bây giờ đang ở đâu sao?”
Cô bỗng nhiên dừng bước, cho dù trong lòng hoàn toàn không muốn nhìn thấy người này, thế nhưng vì cậu, cô vẫn là quay trở lại.
Vừa ngồi xuống, điện thoại truyền đến âm báo tin nhắn. Cô lấy ra xem, chỉ có tám chữ: “Người này có bẫy, trả lời cẩn thận.”
Tư Đồ Nhã khiếp sợ ngước mắt dò xét ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy ánh mắt của Triệu Diệc Thần. Cô lập tức nhét di động vào túi.
“Cậu của tôi ở đâu?”
Lý Giáp Phú cười cười: “Tình hình của cậu cô, tôi sẽ nói tỉ mỉ cho cô nghe. Nhưng mà trước khi nói đến chuyện đó, chúng ta có nên nói chuyện xảy ra đêm hôm đó một chút không?”
“Chuyện gì cơ?”
Tư Đồ Nhã đã biết có bẫy liền giả bộ hồ đồ.
“Chính là đêm cô và con trai tôi làm chuyện vợ chồng đó.”
Bộp một tiếng, Tư Đồ Nhã đập tay lên bàn: “Chú Giáp Phú, xin chú chú ý lời nói của mình. Khi nào thì tôi làm chuyện vợ chồng với con trai ông?”
Lý Giáp Phú giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Tư Đồ Nhã vậy mà không thừa nhận.
“Tuổi trẻ mà trí nhớ lại không tốt vậy. Đêm hôm cô đưa con trai tôi về đó, không tiếp xúc da thịt với con trai tôi sao?”
“Ông lại nói xấu tôi. Có tin tôi kiện ông xâm phạm nhân cách của tôi không?”
“Hừ. Cô đừng có giả bộ, tôi có chứng cớ.”
“Vậy thì tốt. Đem chứng cứ ra đây.”
Lý Giáp Phú sắc mặt trầm xuống: “Chứng cứ đã bị cô sai thằng con trai ngốc của tôi hủy đi rồi. Nhưng sự thật vẫn chính là sự thật, không có chứng cứ nhưng chuyện đã xảy ra cũng không thể phai mờ được.”
Hắn có ý đồ chọc giận Tư Đồ Nhã thừa nhận mình đêm hôm đó xác thực đã cùng con trai hắn nằm trên một cái giường. Mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần cô thừa nhận cùng nằm trên một cái giường là được rồi, bởi vì đại não của con người chính là vô định như thế, cùng nằm trên một cái giường chẳng khác nào đã thất thân.
“Trò mèo.”
Tư Đồ Nhã lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên châm chọc cười.
“Cô cười cái gì?”
Lý Giáp Phú giật mình, có dự cảm không lành.
“Tôi cười vì ông ngu xuẩn.”
Tư Đồ Nhã duỗi tay ra, lấy chiếc bút ghi âm trước ngực ông ta xuống: “Kế này đã bị người ta dùng từ lâu rồi, ông cho rằng tôi sẽ mắc bẫy ông sao?”
Kỳ thật coi như Triệu Diệc Thần không gửi tin nhắn kia cho cô thì lúc cô ngồi xuống cũng đã phát hiện ra âm mưu của Lý Giáp Phú rồi.
Lý Giáp Phú bị cô bóc trần, thẹn quá thành giận, đứng lên. Đang muốn rời đi, Tư Đồ Nhã lên tiếng lần nữa: “Lý Giáp Phú, tôi cảnh cáo ông lần cuối. Nếu ông dừng lại ở đây, tôi nể mặt Mộng Long, chuyện quá khứ không tính sổ với ông nữa. Nhưng nếu ông đến chết vẫn không đổi thì đừng trách tôi không khách khí.”
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Nhã không gọi ông ta là chú mà gọi thẳng tên của ông ta. Lý Giáp Phú tức giận không chịu được, nghiến răng nói: “Đừng quên, tôi đã giúp cô trong thời điểm cô khó khăn nhất.”
“Đúng, ông đã giúp tôi. Nếu khi đó mẹ tôi không chết thì tôi sẽ rất cảm kích ông, đáng tiếc mẹ tôi chết rồi, cho nên ân tình của ông đối với tôi cũng kết thúc. Đừng tưởng rằng tôi không hạ quyết tâm hung ác được. Ngay cả cha ruột tôi còn có thể tống vào tù được, huống chi là một người không có quan hệ máu mủ với tôi!”
Lý Giáp Phú chật vật rời đi. Tư Đồ Nhã nhìn chằm chằm chén trà thanh tịnh trong tay, đồng tình với lời của Thượng Quan Trì, khi người khác không quan tâm đến cảm nhận của em, em cũng đừng quan tâm đến cảm nhận của người ta.
Cô trầm ngâm một lát, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía quán trà đối diện, lại phát hiện Triệu Diệc Thần chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Ròng rã ba ngày, Triệu Diệc Thần cũng không đi tìm Đường Huyên. Ngày thứ tư, cậu đi vào trước cửa nhà trọ của Đường Huyên. Đường Huyên nhìn thấy cậu thì vui vẻ vô cùng, lôi kéo tay cậu hỏi: “Diệc Thần, mấy ngày nay anh đi đau? Tại sao em không gặp anh?”
“Tinh thần em bây giờ đều tập trung trên người Thượng Quan Trì, có gặp anh hay không cũng không quan trọng.”
Triệu Diệc Thần lạnh lùng hất tay cô ta ra.
Đường Huyên ngẩn người, rất kinh ngạc với thái độ lạnh lùng của cậu: “Anh sao vậy?”
“Câu này hẳn là anh nên hỏi em.”
Triệu Diệc Thần càng khiến Đường Huyên khó hiểu: “Sao lại hỏi em?”
“Em sao vậy? Tại sao càng ngày càng khiến anh cảm thấy xa lạ? Em không thể hào phóng chúc phúc cho người em đã đánh mất mà cứ nhất định phải dùng trăm phương ngàn kế để đoạt lại sao?”
Đường Huyên ảm đạm: “Chuyện của em không cần anh quan tâm.”
“Nếu như em không có bất kỳ ý nghĩa nào với anh, anh sẽ không quan tâm. Nhưng xem ra bây giờ dù cho anh có muốn quan tâm cũng là không quan tâm được.”
Triệu Diệc Thần cũng không che giấu thất vọng: “Dù cho anh dâng cả trái tim này cho em, em thà rằng ném xuống đất cũng không nhìn nhiều hơn một chút.”
“Diệc Thần, đối với em mà nói, anh là người thân thiết với anh họ anh. Cho nên không được coi bản thân mình hẹn mọn như vậy được không?”
“Có yêu không?”
Cậu châm chọc hỏi: “Trừ những lúc khổ sở, lúc bất lực, coi anh là người dựa dẫm thì còn có tình cảm nào khác không?”
Đường Huyên trầm mặc không nói.
“Huyên Huyên, đừng như thế nữa. Đừng để cho anh càng ngày càng thất vọng với em, cùng anh rời bỏ nơi này đi…”
“Thật xin lỗi, Diệc Thần. Dù cho để anh thương tâm thất vọng, em cũng sẽ không đi cùng anh. Ba năm trước đã sai lầm bỏ đi rồi, em sẽ không phạm sai lầm ấy lần thứ hai đâu. Cho nên, dù có chết em cũng sẽ chết ở nơi này.”
“Đây không phải là sai lầm nhưu thế, đây là lựa chọn sáng suốt nhất. Nếu bây giờ em không đi mới là sai lầm nghiêm trọng. Anh rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến cho em hiểu được điều này?”
Triệu Diệc Thần cũng tức giận gầm nhẹ.
“Em rất tỉnh táo, anh không cần phải làm gì cả. Em cũng rất tỉnh táo. Nếu anh không ủng hộ em thì đừng can thiệp vào chuyện của em.”
Thái độ cố chấp của Đường Huyên khiến Triệu Diệc Thần đau lòng vô cùng. Cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại lơ đãng liếc thấy một hộp thuốc đặt trên bàn trà, tiện tay cầm lên xem, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Đây là cái gì?”
Cậu run rẩy chất vấn người phụ nữ đứng bên cửa sổ.
“Không có gì.”
Đường Huyên hốt hoảng bước nhanh đến giật lấy thuốc trong tay cậu, ánh mắt úp mở giải thích: “Em có chút cảm mạo.”
“Đường Huyên!”
Triệu Diệc Thần cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Em luôn coi anh là đồ ngốc như thế sao? Cảm mạo uống thuốc Clomifene à? Em cho là anh không nhìn thấy bên trên có viết là thuốc hỗ trợ rụng trứng sao? Đến cùng em muốn làm gì?”
“Em đã bảo không cần anh lo, vì sao còn đáng ghét muốn để ý tới chuyện của em? Anh cũng chẳng phải là cái gì của em cả, em không cần phải giải thích với anh nhiều thế!”
Triệu Diệc Thần tuyệt vọng, đờ đẫn gật đầu: “Được. Từ nay về sau anh sẽ không quan tâm đến chuyện của em nữa. Nhưng là bạn bè nhiều năm, anh khuyên em một câu, tự giải quyết cho tốt đi. Nếu không kịp thời dừng cương trước vực, khư khư cố chấp, một ngày nào đó em sẽ không còn gì cả, mất hết tôn nghiêm của mình, mất hết người thân, bạn bè, mất hết tất cả những gì em đang có, bao gồm cả anh.”
Triệu Diệc Thần cảnh cáo xong liền kiên quyết rời đi. Đường Huyên đứng thẫn thờ một hồi mới bộc phát ra tiếng khóc cuồng loạn, ngồi bệt trên nền đất…
Tối nay là một tối trăng tròn hoa thắm. Hai tay Tư Đồ Nhã chống cằm, mờ mịt ngước nhìn bầu trời.
Thượng Quan Trì về đến nhà sau một bữa tiệc xã giao lại không thấy vợ anh đâu cả, không khỏi buồn bực lôi điện thoại ra gọi cho cô.
“Đang ở đâu?”
“Ở nhà…”
“Sao anh không thấy em?”
“Em đã nói xong đâu, ở hậu hoa viên.”
Anh lập tức cúp điện thoại, chạy bịch bịch xuống lầu, hướng về phía hậu hoa viên.
Tại một nơi nồng đậm hương hoa, Tư Đồ Nhã vui vẻ hào hứng ngồi trên bậc thang. Thượng Quan Trì mỉm cười tiến đến gần, xoay người hỏi cô: “Sao lại chạy ra đây rồi?”
“Ngắm trăng chứ sao.”
Cô nhẹ nhàng trả lời.
Thượng Quan Trì ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu lên: “Ngắm trăng ở đâu chẳng ngắm được, nhất định phải chạy đến đây à? Muỗi không đốt chết em hả?”
“Đốt chết còn có thể nói chuyện được với anh sao?”
Anh cười cười, đưa tay nắm bờ vai cô: “Có tâm sự gì, nói đi.”
Tư Đồ Nhã nhún nhún vai: “Không có tâm sự gì, sao có thể mỗi ngày đều có tâm sự chứ.” Ảm đạm cúi đầu xuống, loay hoay chậu hoa đá dưới chân.
Thượng Quan Trì nâng mặt cô lên: “Chậc chậc, rõ ràng chính là biểu cảm có tâm sự lại còn mạnh miệng. Xem ra không cho em một chút ngon ngọt thì không được.”
Không chờ cô kịp phản ứng, trên môi đột nhiên bị ấn xuống, cả người mất trọng tâm ngã xuống. Thượng Quan Trì kịp thời vươn cánh tay đỡ cô. Tư Đồ Nhã chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực bị đè ép, sặc đến suýt không thể hô hấp, nhưng áp lực trên môi thì vẫn chưa giảm. Người kia vẫn hôn cô, luồn tay vào trong tóc cô, hôn từ từ chậm chạp nhưng lại hoàn toàn quên đi cả bản thân.
Dưới sự hỗ trợ của ánh trăng lãng mạn như thế, Tư Đồ Nhã dần dần mê man lạc lối, cảm nhận chỉ còn lại giữa đôi môi, trằn trọc bồi hồi.
“Tiểu Nhã, chúng ta trở về phòng được không?”
Thượng Quan Trì thở hổn hển đề nghị, một cái tay đã làm loạn trên người cô không biết bao nhiêu lần. Tư Đồ Nhã bị kìm nén đỏ bừng cả mặt, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy một tiếng hét. Hai người giật mình buông nhau ra, ánh mắt hướng về tiếng hét liền thấy cô em chồng Thượng Quan Tình Tình.
“Anh! Chị dâu! Lúc thân mật hai người không thể ở trong phòng mình được sao? Nhất định phải chạy ra ngoài làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố hả? Còn chạy đến địa bàn của em nữa!”
Thượng Quan Trì tức giận cười cười: “Địa bàn nào của em?”
“Chỗ hai người ngồi chính là địa bàn của em, những bông hoa ngọn cỏ này đều là em trồng!”
Tư Đồ Nhã quẫn đến mức hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, lúng túng giải thích: “Tình Tình, xin lỗi em, anh trai em hơi say một chút.”
“Anh không uống say.”
Thượng Quan Trì rất không có tầm nhìn mà chen một câu.
Cô nhéo anh, nhỏ giọng thầm thì: “Anh không nói thì không ai bảo anh câm đâu…”
“Thật không chịu nổi hai người. Làm sao lần nào cũng để em bắt gặp chuyện này thế? A, chết mất, chết mất, không muốn sống mà…”
Thượng Quan Tình Tình bụm mặt, thẹn quá thành giận chạy đi. Tư Đồ Nhã tức giận chỉ trích Thượng Quan Trì: “Đều tại anh.”
“Ai biết con bé này đêm khuya không ngủ được lại chạy đến đây chứ.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau ba mươi giây bỗng nhiên nở nụ cười.
“Vừa rồi chúng ta nói đến chuyện gì nhỉ?” Thượng Quan Trì hỏi.
“Không nói gì cả, anh hôn em.”
“Trước khi hôn em?”
“Không nhớ rõ.”
“…”
Tư Đồ Nhã dựa vào ngực Thượng Quan Trì, ung dung nói: “Trì, em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Được, chuyện gì?”
“Có phải anh yêu đương với Đường Huyên trước kia cũng đã nghĩ đến tên cho con rồi?”
Thân thể Thượng Quan Trì bỗng cứng đờ, tức giận nói: “Nhắc đến chuyện này làm gì?”
“Em hỏi chút thôi, là thật đúng không?”
“Không nhớ rõ, chuyện lâu rồi.”
Anh hiển nhiên không muốn nói đến đề tài này, nhưng lại cảm thấy kỳ quái: “Em nghe ai nói thế?”
“Em còn có thể nghe ai nói, Đường Huyên chứ sao.”
“Cô ta tìm em?”
“Vâng.”
“Không nói gì khác chứ?”
Tư Đồ Nhã ngẩng đầu: “Còn có gì khác nữa sao?”
“Thế nhưng chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Lần trước suýt chút nữa thì tôi đã nắm đằng chuôi cô ta rồi. Cuối cùng lại bị thằng con trai vô dụng kia quấy rối. Nghĩ lại tôi lại thấy nghẹn một bụng tức.”
“Ồ? Suýt tóm được nhược điểm gì của cô ta cơ?”
Lý Giáp Phú kể lại chuyện xảy ra đêm mười năm trước cho Đường Huyên. Đường Huyên nghe xong lâm vào trầm tư, một ý tưởng bỗng nảy ra trong đầu cô ta.
“Chú Lý, chú đừng nóng giận. Kỳ thật chú hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện này một lần nữa.”
Lý Giáp Phú ngẩn người, lắc đầu: “Hết cách rồi. Bị lừa một lần đương nhiên cô ta sẽ không mắc lừa lần nữa đâu.”
“Không phải muốn chú sử dụng lại trò cũ, mà là…”
Đường Huyên nghiêng nghiêng thân thể về phía trước, cho ông ta một ý kiến.
“Như thế này được không?”
“Sao lại không được? Chuyện phát sinh lần trước Thượng Quan Trì không tìm đến ông đúng không?”
“Không.”
“Thế thì đúng rồi. Điều này cho thấy cô ta sợ Thượng Quan Trì hiểu lầm, căn bản không dám nói chuyện đó ra. Chú chỉ cần làm theo lời tôi nói, tuyệt đối sẽ có thu hoạch không tưởng tượng nổi.”
Lý Giáp Phú nghĩ nghĩ: “Được. Quyết định vậy đi. Đợi chút nữa tôi sẽ hẹn cô ta ra, buổi tối gọi điện cho cô.”
Hai người trao đổi số điện thoại, một trước một sau rời quán cà phê.
Đường Huyên không nghĩ tới, lúc cô ta và Lý Giáp Phú thương lượng đối sách, Triệu Diệc Thần vẫn ngồi ở vị trí đằng sau cô ta, chỉ là hai người trò chuyện ăn ý này không phát hiện ra cậu mà thôi.
Lý Giáp Phú đi ra khỏi quán cà phê liền tới trước cửa khu nhà Bạch Vân, đưa phong thư cho bảo vệ, để bảo vệ chuyển giao cho Tư Đồ Nhã, sau đó lập tức rời đi.
Lúc Tư Đồ Nhã mở thư ra, phía trên chỉ có mấy câu: “Cậu cô gặp nạn, tình hình cụ thể, đến quán trà Lão Tam Hán phố Danh Dương gặp.”
Cô cảm thấy vô cùng nghi ngờ, nhất thời không nghĩ ra được ai là người đưa tin. Nhưng cũng hai tháng không liên lạc được với cậu, cô không khỏi có chút bận tâm, vẫn là mau chóng đến chỗ hẹn xem.
Lý Giáp Phú ngồi trong quán trà đầy tự tin chờ Tư Đồ Nhã mắc câu. Hắn lấy một chiếc bút ghi âm từ trong ngực ra, âm hiểm cười cười, để bút vào túi áo bên trên.
Giờ phút này, hắn không phát hiện ra tại quán trà đối diện cho một người dò xét hắn không hề chớp mắt.
Mà người kia chính là Triệu Diệc Thần. Sau khi ra khỏi quán cà phê, cậu vẫn luôn theo dõi Lý Giáp Phú đến đây.
Lúc Tư Đồ Nhã tới, Triệu Diệc Thần ngồi tại lầu hai kỳ thật cũng nhìn thấy cô, chỉ là không ngăn cản cô đi vào mà thôi.
Đứng tại trong quán trà, ánh mắt Tư Đồ Nhã cấp tốc nhìn quanh một vòng. Khi nhìn thấy Lý Giáp Phú cười nhìn cô đầy âm hiểm, cô liền quay người muốn đi. Lý Giáp Phú đứng lên: “Tư Đồ Nhã, không muốn biết cậu của cô bây giờ đang ở đâu sao?”
Cô bỗng nhiên dừng bước, cho dù trong lòng hoàn toàn không muốn nhìn thấy người này, thế nhưng vì cậu, cô vẫn là quay trở lại.
Vừa ngồi xuống, điện thoại truyền đến âm báo tin nhắn. Cô lấy ra xem, chỉ có tám chữ: “Người này có bẫy, trả lời cẩn thận.”
Tư Đồ Nhã khiếp sợ ngước mắt dò xét ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy ánh mắt của Triệu Diệc Thần. Cô lập tức nhét di động vào túi.
“Cậu của tôi ở đâu?”
Lý Giáp Phú cười cười: “Tình hình của cậu cô, tôi sẽ nói tỉ mỉ cho cô nghe. Nhưng mà trước khi nói đến chuyện đó, chúng ta có nên nói chuyện xảy ra đêm hôm đó một chút không?”
“Chuyện gì cơ?”
Tư Đồ Nhã đã biết có bẫy liền giả bộ hồ đồ.
“Chính là đêm cô và con trai tôi làm chuyện vợ chồng đó.”
Bộp một tiếng, Tư Đồ Nhã đập tay lên bàn: “Chú Giáp Phú, xin chú chú ý lời nói của mình. Khi nào thì tôi làm chuyện vợ chồng với con trai ông?”
Lý Giáp Phú giật mình, hiển nhiên không nghĩ tới Tư Đồ Nhã vậy mà không thừa nhận.
“Tuổi trẻ mà trí nhớ lại không tốt vậy. Đêm hôm cô đưa con trai tôi về đó, không tiếp xúc da thịt với con trai tôi sao?”
“Ông lại nói xấu tôi. Có tin tôi kiện ông xâm phạm nhân cách của tôi không?”
“Hừ. Cô đừng có giả bộ, tôi có chứng cớ.”
“Vậy thì tốt. Đem chứng cứ ra đây.”
Lý Giáp Phú sắc mặt trầm xuống: “Chứng cứ đã bị cô sai thằng con trai ngốc của tôi hủy đi rồi. Nhưng sự thật vẫn chính là sự thật, không có chứng cứ nhưng chuyện đã xảy ra cũng không thể phai mờ được.”
Hắn có ý đồ chọc giận Tư Đồ Nhã thừa nhận mình đêm hôm đó xác thực đã cùng con trai hắn nằm trên một cái giường. Mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần cô thừa nhận cùng nằm trên một cái giường là được rồi, bởi vì đại não của con người chính là vô định như thế, cùng nằm trên một cái giường chẳng khác nào đã thất thân.
“Trò mèo.”
Tư Đồ Nhã lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên châm chọc cười.
“Cô cười cái gì?”
Lý Giáp Phú giật mình, có dự cảm không lành.
“Tôi cười vì ông ngu xuẩn.”
Tư Đồ Nhã duỗi tay ra, lấy chiếc bút ghi âm trước ngực ông ta xuống: “Kế này đã bị người ta dùng từ lâu rồi, ông cho rằng tôi sẽ mắc bẫy ông sao?”
Kỳ thật coi như Triệu Diệc Thần không gửi tin nhắn kia cho cô thì lúc cô ngồi xuống cũng đã phát hiện ra âm mưu của Lý Giáp Phú rồi.
Lý Giáp Phú bị cô bóc trần, thẹn quá thành giận, đứng lên. Đang muốn rời đi, Tư Đồ Nhã lên tiếng lần nữa: “Lý Giáp Phú, tôi cảnh cáo ông lần cuối. Nếu ông dừng lại ở đây, tôi nể mặt Mộng Long, chuyện quá khứ không tính sổ với ông nữa. Nhưng nếu ông đến chết vẫn không đổi thì đừng trách tôi không khách khí.”
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Nhã không gọi ông ta là chú mà gọi thẳng tên của ông ta. Lý Giáp Phú tức giận không chịu được, nghiến răng nói: “Đừng quên, tôi đã giúp cô trong thời điểm cô khó khăn nhất.”
“Đúng, ông đã giúp tôi. Nếu khi đó mẹ tôi không chết thì tôi sẽ rất cảm kích ông, đáng tiếc mẹ tôi chết rồi, cho nên ân tình của ông đối với tôi cũng kết thúc. Đừng tưởng rằng tôi không hạ quyết tâm hung ác được. Ngay cả cha ruột tôi còn có thể tống vào tù được, huống chi là một người không có quan hệ máu mủ với tôi!”
Lý Giáp Phú chật vật rời đi. Tư Đồ Nhã nhìn chằm chằm chén trà thanh tịnh trong tay, đồng tình với lời của Thượng Quan Trì, khi người khác không quan tâm đến cảm nhận của em, em cũng đừng quan tâm đến cảm nhận của người ta.
Cô trầm ngâm một lát, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía quán trà đối diện, lại phát hiện Triệu Diệc Thần chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.
Ròng rã ba ngày, Triệu Diệc Thần cũng không đi tìm Đường Huyên. Ngày thứ tư, cậu đi vào trước cửa nhà trọ của Đường Huyên. Đường Huyên nhìn thấy cậu thì vui vẻ vô cùng, lôi kéo tay cậu hỏi: “Diệc Thần, mấy ngày nay anh đi đau? Tại sao em không gặp anh?”
“Tinh thần em bây giờ đều tập trung trên người Thượng Quan Trì, có gặp anh hay không cũng không quan trọng.”
Triệu Diệc Thần lạnh lùng hất tay cô ta ra.
Đường Huyên ngẩn người, rất kinh ngạc với thái độ lạnh lùng của cậu: “Anh sao vậy?”
“Câu này hẳn là anh nên hỏi em.”
Triệu Diệc Thần càng khiến Đường Huyên khó hiểu: “Sao lại hỏi em?”
“Em sao vậy? Tại sao càng ngày càng khiến anh cảm thấy xa lạ? Em không thể hào phóng chúc phúc cho người em đã đánh mất mà cứ nhất định phải dùng trăm phương ngàn kế để đoạt lại sao?”
Đường Huyên ảm đạm: “Chuyện của em không cần anh quan tâm.”
“Nếu như em không có bất kỳ ý nghĩa nào với anh, anh sẽ không quan tâm. Nhưng xem ra bây giờ dù cho anh có muốn quan tâm cũng là không quan tâm được.”
Triệu Diệc Thần cũng không che giấu thất vọng: “Dù cho anh dâng cả trái tim này cho em, em thà rằng ném xuống đất cũng không nhìn nhiều hơn một chút.”
“Diệc Thần, đối với em mà nói, anh là người thân thiết với anh họ anh. Cho nên không được coi bản thân mình hẹn mọn như vậy được không?”
“Có yêu không?”
Cậu châm chọc hỏi: “Trừ những lúc khổ sở, lúc bất lực, coi anh là người dựa dẫm thì còn có tình cảm nào khác không?”
Đường Huyên trầm mặc không nói.
“Huyên Huyên, đừng như thế nữa. Đừng để cho anh càng ngày càng thất vọng với em, cùng anh rời bỏ nơi này đi…”
“Thật xin lỗi, Diệc Thần. Dù cho để anh thương tâm thất vọng, em cũng sẽ không đi cùng anh. Ba năm trước đã sai lầm bỏ đi rồi, em sẽ không phạm sai lầm ấy lần thứ hai đâu. Cho nên, dù có chết em cũng sẽ chết ở nơi này.”
“Đây không phải là sai lầm nhưu thế, đây là lựa chọn sáng suốt nhất. Nếu bây giờ em không đi mới là sai lầm nghiêm trọng. Anh rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến cho em hiểu được điều này?”
Triệu Diệc Thần cũng tức giận gầm nhẹ.
“Em rất tỉnh táo, anh không cần phải làm gì cả. Em cũng rất tỉnh táo. Nếu anh không ủng hộ em thì đừng can thiệp vào chuyện của em.”
Thái độ cố chấp của Đường Huyên khiến Triệu Diệc Thần đau lòng vô cùng. Cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại lơ đãng liếc thấy một hộp thuốc đặt trên bàn trà, tiện tay cầm lên xem, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống: “Đây là cái gì?”
Cậu run rẩy chất vấn người phụ nữ đứng bên cửa sổ.
“Không có gì.”
Đường Huyên hốt hoảng bước nhanh đến giật lấy thuốc trong tay cậu, ánh mắt úp mở giải thích: “Em có chút cảm mạo.”
“Đường Huyên!”
Triệu Diệc Thần cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Em luôn coi anh là đồ ngốc như thế sao? Cảm mạo uống thuốc Clomifene à? Em cho là anh không nhìn thấy bên trên có viết là thuốc hỗ trợ rụng trứng sao? Đến cùng em muốn làm gì?”
“Em đã bảo không cần anh lo, vì sao còn đáng ghét muốn để ý tới chuyện của em? Anh cũng chẳng phải là cái gì của em cả, em không cần phải giải thích với anh nhiều thế!”
Triệu Diệc Thần tuyệt vọng, đờ đẫn gật đầu: “Được. Từ nay về sau anh sẽ không quan tâm đến chuyện của em nữa. Nhưng là bạn bè nhiều năm, anh khuyên em một câu, tự giải quyết cho tốt đi. Nếu không kịp thời dừng cương trước vực, khư khư cố chấp, một ngày nào đó em sẽ không còn gì cả, mất hết tôn nghiêm của mình, mất hết người thân, bạn bè, mất hết tất cả những gì em đang có, bao gồm cả anh.”
Triệu Diệc Thần cảnh cáo xong liền kiên quyết rời đi. Đường Huyên đứng thẫn thờ một hồi mới bộc phát ra tiếng khóc cuồng loạn, ngồi bệt trên nền đất…
Tối nay là một tối trăng tròn hoa thắm. Hai tay Tư Đồ Nhã chống cằm, mờ mịt ngước nhìn bầu trời.
Thượng Quan Trì về đến nhà sau một bữa tiệc xã giao lại không thấy vợ anh đâu cả, không khỏi buồn bực lôi điện thoại ra gọi cho cô.
“Đang ở đâu?”
“Ở nhà…”
“Sao anh không thấy em?”
“Em đã nói xong đâu, ở hậu hoa viên.”
Anh lập tức cúp điện thoại, chạy bịch bịch xuống lầu, hướng về phía hậu hoa viên.
Tại một nơi nồng đậm hương hoa, Tư Đồ Nhã vui vẻ hào hứng ngồi trên bậc thang. Thượng Quan Trì mỉm cười tiến đến gần, xoay người hỏi cô: “Sao lại chạy ra đây rồi?”
“Ngắm trăng chứ sao.”
Cô nhẹ nhàng trả lời.
Thượng Quan Trì ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu lên: “Ngắm trăng ở đâu chẳng ngắm được, nhất định phải chạy đến đây à? Muỗi không đốt chết em hả?”
“Đốt chết còn có thể nói chuyện được với anh sao?”
Anh cười cười, đưa tay nắm bờ vai cô: “Có tâm sự gì, nói đi.”
Tư Đồ Nhã nhún nhún vai: “Không có tâm sự gì, sao có thể mỗi ngày đều có tâm sự chứ.” Ảm đạm cúi đầu xuống, loay hoay chậu hoa đá dưới chân.
Thượng Quan Trì nâng mặt cô lên: “Chậc chậc, rõ ràng chính là biểu cảm có tâm sự lại còn mạnh miệng. Xem ra không cho em một chút ngon ngọt thì không được.”
Không chờ cô kịp phản ứng, trên môi đột nhiên bị ấn xuống, cả người mất trọng tâm ngã xuống. Thượng Quan Trì kịp thời vươn cánh tay đỡ cô. Tư Đồ Nhã chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực bị đè ép, sặc đến suýt không thể hô hấp, nhưng áp lực trên môi thì vẫn chưa giảm. Người kia vẫn hôn cô, luồn tay vào trong tóc cô, hôn từ từ chậm chạp nhưng lại hoàn toàn quên đi cả bản thân.
Dưới sự hỗ trợ của ánh trăng lãng mạn như thế, Tư Đồ Nhã dần dần mê man lạc lối, cảm nhận chỉ còn lại giữa đôi môi, trằn trọc bồi hồi.
“Tiểu Nhã, chúng ta trở về phòng được không?”
Thượng Quan Trì thở hổn hển đề nghị, một cái tay đã làm loạn trên người cô không biết bao nhiêu lần. Tư Đồ Nhã bị kìm nén đỏ bừng cả mặt, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy một tiếng hét. Hai người giật mình buông nhau ra, ánh mắt hướng về tiếng hét liền thấy cô em chồng Thượng Quan Tình Tình.
“Anh! Chị dâu! Lúc thân mật hai người không thể ở trong phòng mình được sao? Nhất định phải chạy ra ngoài làm ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố hả? Còn chạy đến địa bàn của em nữa!”
Thượng Quan Trì tức giận cười cười: “Địa bàn nào của em?”
“Chỗ hai người ngồi chính là địa bàn của em, những bông hoa ngọn cỏ này đều là em trồng!”
Tư Đồ Nhã quẫn đến mức hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống, lúng túng giải thích: “Tình Tình, xin lỗi em, anh trai em hơi say một chút.”
“Anh không uống say.”
Thượng Quan Trì rất không có tầm nhìn mà chen một câu.
Cô nhéo anh, nhỏ giọng thầm thì: “Anh không nói thì không ai bảo anh câm đâu…”
“Thật không chịu nổi hai người. Làm sao lần nào cũng để em bắt gặp chuyện này thế? A, chết mất, chết mất, không muốn sống mà…”
Thượng Quan Tình Tình bụm mặt, thẹn quá thành giận chạy đi. Tư Đồ Nhã tức giận chỉ trích Thượng Quan Trì: “Đều tại anh.”
“Ai biết con bé này đêm khuya không ngủ được lại chạy đến đây chứ.”
Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau ba mươi giây bỗng nhiên nở nụ cười.
“Vừa rồi chúng ta nói đến chuyện gì nhỉ?” Thượng Quan Trì hỏi.
“Không nói gì cả, anh hôn em.”
“Trước khi hôn em?”
“Không nhớ rõ.”
“…”
Tư Đồ Nhã dựa vào ngực Thượng Quan Trì, ung dung nói: “Trì, em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Được, chuyện gì?”
“Có phải anh yêu đương với Đường Huyên trước kia cũng đã nghĩ đến tên cho con rồi?”
Thân thể Thượng Quan Trì bỗng cứng đờ, tức giận nói: “Nhắc đến chuyện này làm gì?”
“Em hỏi chút thôi, là thật đúng không?”
“Không nhớ rõ, chuyện lâu rồi.”
Anh hiển nhiên không muốn nói đến đề tài này, nhưng lại cảm thấy kỳ quái: “Em nghe ai nói thế?”
“Em còn có thể nghe ai nói, Đường Huyên chứ sao.”
“Cô ta tìm em?”
“Vâng.”
“Không nói gì khác chứ?”
Tư Đồ Nhã ngẩng đầu: “Còn có gì khác nữa sao?”
Bình luận facebook