• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62164.



“Anh lại nghĩ cái gì vậy? Hiệu trưởng Giang đã kết hôn rồi. Anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, sẽ không có suy nghĩ xấu xa gì với em nữa.”



“Mấu chốt là tại sao em lại muốn dẫn theo hắn?”



“Càng nhiều người thì Dương Văn Lệ mới không nghi ngờ.”



“…”



Thượng Quan Trì đảo mắt, biểu thị cạn lời.



Sau khi hai người thảo luận phân công, cuối cùng một người phụ trách hẹn vợ chồng Lâm Ái, một ngươi phụ trách hẹn Quý Phong và Dương Văn Lệ.



Tư Đồ Nhã chạy đến toilet gọi điện cho Lâm Ái, rất nhanh liền kết nối được: “Alo, Tiểu Nhã? Có chuyện gì sao?”



“Lâm Ái, cuối tuần này cậu rảnh không?”



“Cuối tuần nào mình chả rảnh, sao thế?”



“Vậy cậu hẹn Giang Hựu Nam, chúng ta cùng đi du lịch đi.”



“Du lịch? Đi du lịch ở đâu?”



“Thượng Quan Trì bao hết một chiếc tàu tình yêu xa hoa. Cậu với Giang Hựu Nam, tớ và Thượng Quan Trì, còn có Quý Phong và Dương Văn Lệ, chúng ta đi du lịch Băng Cốc.”



Lâm Ái dường như có chút khó xử: “Cái này, chỉ sợ Giang Hựu Nam không đồng ý.”



“Vậy mới nhờ cậu thêm chút thành ý vào. Hai người sau khi kết hôn còn chưa đi tuần trăng mật đúng không? Có thể đem chuyến du lịch này thành tuần trăng mật của hai người.”



“Tuần trăng mật thì chỉ có hai người chúng ta, đi cùng các cậu thì đâu còn là tuần trăng mạt nữa. Hơn thế, có cậu ở đấy, Giang Hựu Nam làm sao nhìn đến tớ được.”



Tư Đồ Nhã xoa trán: “Cậu nói gì vậy? Cậu phải tin tưởng bản thân một chút chứ. Tớ đảm bảo chỗ nào có Giang Hựu Nam thì không có tớ, vậy được không?”



Lâm Ái do dự một chút: “Tớ thử xem sao, nhưng cũng không hy vọng gì đâu nhé.”



Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ái đi vào thư phòng của Giang Hựu Nam, nhẹ nhàng hỏi: “Cuối tuần này anh có rảnh không?”



Giang Hựu Nam ngẩn người: “Có việc à?”



“Em nhớ chúng mình kết hôn xong còn chưa đi hưởng tuần trăng mật…”



Giang Hựu Nam sửng sốt một lần nữa: “Ý em là em muốn đi hưởng tuần trăng mật?”



“Ừ.”



Cô cho là anh sẽ từ chối ngay lập tức, lại không ngờ rằng anh chỉ hơi ngưng lại một chút rồi gật đầu: “Được, em muốn đi đâu?”



Lâm Ái giật mình, mừng rỡ nói: “Băng Cốc, cùng với hội Tư Đồ Nhã.”



Vừa nghe đến cái tên Tư Đồ Nhã, sắc mặt Giang Hựu Nam chợt mất tự nhiên: “Tại sao lại muốn đi cùng họ?”



“Là Tiểu Nhã mời. Quan hệ của em với cô ấy cũng tốt, không từ chối được…” Thấy Giang Hựu Nam biểu lộ khó xử, cô lập tức đổi giọng: “Nếu anh không muốn đi thì thôi vậy, em từ chối là được.”



“Đi vậy.”



Giang Hựu Nam nhẹ nhàng gật đầu. Mặc dù trong lòng hắn vẫn còn yêu Tư Đồ Nhã, nhưng là kể từ sau đêm tân hôn, hắn liền biết mình nên chịu trách nhiệm.



Khó khăn nhất là Giang Hựu Nam đã giải quyết xong. Quý Phong thì không cần nói rồi, ông chủ nghỉ làm đưa đi du lịch, còn có thể mang thêm người nhà, đúng là miếng bánh từ trên trời rớt xuống mà.



Buổi sáng thứ bảy, một đoàn người lục tục đi tới bờ biển. Nhìn du thuyền xa hoa treo đầy hoa hồng đỏ rực như lửa, Quý Phong cảm thán: “Tổng giám đốc Trì, lãng mạn kiểu này hơi quá thì phải?”



“Lãng mạn không tốt sao? Đây vốn dĩ là một chuyến du lịch lãng mạn từ đầu, đương nhiên muốn lãng mạn một chút rồi.”



Ba người đàn ông lôi kéo ba người phụ nữ lên thuyền. Tư Đồ Nhã thỉnh thoảng dõi mắt nhìn Dương Văn Lệ, thấy cô ta yêu thích hoa hồng và rượu đỏ, càng thêm tin chắc rằng cô ta là một người phụ nữ thực dụng.



Du thuyền khởi hành, thẳng tốc về phía biển. Dương Văn Lệ kích động duỗi hai tay reo hò, quay đầu nói: “Tổng giám đốc Trì tốn kém rồi, mời cả tôi và Quý Phong cùng đi như thế.”



Thượng Quan Trì rộng lượng cười cười: “Không cần khách khí, Quý Phong giống như anh em ruột của tôi vậy. Đừng nói là mời hai người đi chơi hai ngày, chính là để tôi mua một chiếc du thuyền tặng cho cậu ta thì cũng chỉ một câu nói là được.”



Giang Hựu Nam cười cười, đứng dậy đi xuống đuôi thuyền, lười nhác nghe người nào đó khoe khoang của cải.



Tư Đồ Nhã tinh tế phát hiện, Dương Văn Lệ càng hâm mộ Thượng Quan Trì hơn.



Lúc ăn cơm tối, Thượng Quan Trì bị Tư Đồ Nhã sai khiến, cố ý liếc mắt vô tình nhìn Dương Văn Lệ. Đôi ba lần liếc nhìn, Dương Văn Lệ rất nhanh đã liếc mắt đưa tình với anh.



Trước khi đi ngủ, trong phòng Thượng Quan Trì truyền ra tiếng cãi vã dữ dội. Mọi người trong hai gian phòng sát vách vội vàng chạy tới. Quý Phong gõ cửa: “Tổng giám đốc Trì, anh và phu nhân làm sao vậy?”



Tư Đồ Nhã mở cửa, tức giận nói: “Quý Phong, đêm nay anh ngủ phòng tôi, tôi không thể ở chung phòng với anh ta được nữa!”



Lâm Ái giật mình, kinh ngạc hỏi: “Sao thế? Lúc ăn cơm không phải vẫn còn tốt sao?”



“Chủ nghĩa đàn ông quá mạnh, khiến tớ không thể chịu đựng nổi!”



Tư Đồ Nhã bước vào phòng Quý Phong, đóng cửa phòng đến rầm một tiếng, sắc mặt Dương Văn Lệ khó chịu.



“Xem ra đêm nay em phải ngủ với cô ấy rồi.”



Quý Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai với Dương Văn Lệ.



“Không sao, mai gặp, ngủ ngon.”



Dương Văn Lệ dịu dàng cười cười, quay người vào phòng.



Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Nhã và Thượng Quan Trì vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh. Anh không để ý tới cô, cô cũng không để ý đến anh. Thượng Quan Trì bưng đồ ăn lên ăn ở boong tàu, Tư Đồ Nhã nổi giận đùng đùng đi theo. Vài người khác sợ hai người lại cãi nhau ầm ĩ cũng vội vàng đi theo, kết quả vừa lên đến boong tàu liền thấy Tư Đồ Nhã hất một ly rượu đỏ lên mặt Thượng Quan Trì.



“Trời ạ…”



Dương Văn Lệ kinh ngạc che miệng lại, không thể tin được Tư Đồ Nhã trông hiền thục dịu dàng mà thực chất bên trong lại ngang ngược không biết lý lẽ như vậy.



Mấy người Quý Phong cũng vô cùng kinh ngạc. Tư Đồ Nhã ném cái ly, liền nghẹn ngào chạy đi, Thượng Quan Trì mặt không thay đổi dặn dò: “Đi xem cô ấy một chút.”



Giang Hựu Nam là người đầu tiên đuổi theo, ngay sau đó, Lâm Ái và Quý Phong cũng đi theo. Thế nhưng Dương Văn Lệ lại đứng im tại chỗ hồi lâu không nhúc nhích.



“Tổng giám đốc Trì, anh không sao chứ?”



Cô ta quan tâm đưa khăn tay của mình cho anh. Thượng Quan Trì nhận lấy, lau rượu đỏ trên mặt, lắc đầu: “Không sao. Cô ấy khó chịu, giải tỏa một chút thôi.”



“Đúng là không ngờ Tư Đồ tiểu thư lại bướng bỉnh như vậy.”



“Do bình thương tôi nuông chiều cô ấy quá.”



“Được gả cho một người đàn ông ưu tú như tổng giám đốc Trì là may mắn của cô ấy. Đúng là sung sướng mà không biết sướng.”



Thượng Quan Trì thở dài: “Quen rồi cũng thôi.” Anh ngước mắt ý vị dò xét Dương Văn Lệ: “Đôi khi cũng thấy đáng tiếc sao lại không gặp phải một người phụ nữ thấu tình đạt lý như Dương tiểu thư cơ chứ.”



Khuôn mặt Dương Văn Lệ đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu, xoay người rời đi.



Hai tiếng trước khi thuyền cập bến, Quý Phong tìm Thượng Quan Trì, nói với anh: “Phu nhân đang dỗi ở trong phòng, mau đi dỗ dành cô ấy đi.”



Lâm Ái phụ họa: “Đúng vậy đó. Không phải đi hưởng tuần trăng mật sao, tại sao lại cãi nhau suốt từ tối hôm qua đến hôm nay thế…”



Giang Hựu Nam không nói lời nào nhưng trên mặt lại là biểu cảm hận không thể đấm cho Thượng Quan Trì một phát.



Dưới sự quở trách của mọi người, Thượng Quan Trì kiên nhẫn đẩy cửa phòng Tư Đồ Nhã ra. Tư Đồ Nhã đang ngồi trên giường, tức giận nhìn anh chằm chằm. Anh đóng cửa, nhìn cô, chưa đến ba phút, hai người phụt cười.



Tư Đồ Nhã rón rén chạy đến trước mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta diễn thế nào?”



“Đúng là không có sơ hở chút nào.”



Thượng Quan Trì ôm eo cô, bế cô lên, gấp gáp nói: “Vậy bây giờ có phải nên đền bù cho anh không?”



“Chờ sau khi lên bờ đã, bây giờ đã sắp cập bến rồi.”



Tư Đồ Nhã vội vàng ngăn cản.



“Còn hai tiếng nữa cơ mà.”



Thượng Quan Trì làm sao mà đợi được. Đêm qua ngủ cùng với Quý Phong, nằm mơ đều là Tư Đồ Nhã.



“Bọn họ vào thì làm sao bây giờ?”



“Anh khóa trái cửa rồi.”



“Thế nhưng chúng ta lâu không ra, bọn họ sẽ nghi ngờ đấy.”



“Yên tâm đi, anh tốc chiến tốc thắng.”



Sau đó là một cuộc chiến hoan ai, dường như tốn khoảng nửa giờ đồng hồ, đang trong độ tuổi như hổ báo, thể lực cũng như hổ như báo…



Nửa tiếng đồng hồ còn lại, Tư Đồ Nhã thay quần áo khác, đi ra khỏi phòng với Thượng Quan Trì. Bọn Quý Phong đứng trên boong tàu, chờ thuyền cập bến.



Bỗng nhìn thấy hai người Tư Đồ Nhã và Thượng Quan Trì, Quý Phong cười nham hiểm: “Thời gian dài như vậy vẫn chưa ra, hai người làm gì vậy?”



Tư Đồ Nhã có chút thẹn thùng, trái ngược với Thượng Quan Trì lại rất thản nhiên: “Xin lỗi chứ sao.”



“Có quỳ xuống không?”



“Có quỳ.”



“Thế phu nhân có tha thứ cho anh không?”



Vài cặp mắt liếc về phía Tư Đồ Nhã. Cô hắng giọng, bối rối trả lời: “Vì tránh ảnh hưởng đến tâm trạng mọi người đi du lịch, tạm thời tôi sẽ tha thứ cho anh ta.”



Cô đặc biệt chú ý đến Dương Văn Lệ. Ánh mắt Dương Văn Lệ lóe lên ý châm chọc và khinh thường.



Cuối cùng thuyền cũng cập bến. Mấy người hưng phấn xuống thuyền. Biển Băng Cốc dường như xanh hơn hẳn các nơi khác, chân giẫm trên nền cát mịn mà dễ chịu như giẫm lên bông gòn.



Ngoại trừ vịt cạn Tư Đồ Nhã, những người khác đều thay quần áo tắm xuống biển bơi lội. Thượng Quan Trì bơi đến giữa biển mới kinh ngạc phát hiện Dương Văn Lệ đang bơi theo mình.



“Thế nào, tổng giám đốc Trì, kỹ thuật bơi lội của tôi cũng được đấy chứ?”



Anh cười cười: “Quả thật không tệ, tôi rất bất ngờ.”



“Bất ngờ cái gì?”



“Bất ngờ về vóc người xinh đẹp của Dương tiểu thư, bơi lội lại càng đẹp hơn.”



Giờ phút này, biển rộng không chỉ có mấy người bọn họ mà còn có hàng ngàn hàng vạn khách lặn, bởi vậy không có ai phát hiện hai người đang nói gì.



Dương Văn Lệ xoay người nhẹ nhàng, đột nhiên hai tay dùng sức đập lên mặt nước, bơi trở về theo hướng cũ, chỉ là chân của cô ta, không biết cố ý vô tình thế nào mà hướng lên trên rồi đụng một cái vào chỗ tư mật của Thượng Quan Trì một cách rất chính xác dưới mặt nước.



Thượng Quan Trì thở một hơi lạnh, không thể không thừa nhận, người phụ nữ này đúng là cái loại không biết kiềm chế mà.



Chiều tối, mọi người đến khách sạn, tắm rửa thay quần áo. Tư Đồ Nhã đề nghị: “Chúng ta đi ăn gì đó đi?”



Lâm Ái đã đói đến váng đầu từ lâu, giơ tay tán thành: “Đồng ý.”



Suốt quãng đường này Giang Hựu Nam rất ít nói, cho nên giữ ý kiến trung lập, tùy theo mọi người.



Thượng Quan Trì tỏ ra mệt mỏi: “Các người đi đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”



“Anh không ăn, không đói bụng sao?”



“Mọi người mang một ít về cho tôi là được.”



Tư Đồ Nhã gật đầu: “Cũng được, vậy chúng ta đi thôi.”



Đoàn người lục tục ra khỏi khách sạn, lúc chuẩn bị đón xe, Dương Văn Lệ đột nhiên che bụng: “Ôi…” một tiếng rên rỉ.



“Sao vậy?”



Quý Phong thấy cô ta che bụng liền vội vàng hỏi thăm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom