Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62163.
Thượng Quan Trì lắc đầu: “Không có gì khác nữa.”
Tư Đồ Nhã không tin: “Không thể nào. Anh đã hỏi như vậy có nghĩa là giữa hai người chắc chắn còn cái gì đó. Mau nói, cuối cùng còn có gì em không biết?”
Anh tức giận cười cười: “Em biết chuyện gì của chúng tôi rồi?” Trêu cô như thể cô biết rõ mối tình đầu của anh trong lòng bàn tay vậy.
“Em biết nhiều lắm đấy.”
“Vậy em nói một chút xem, em biết được những gì rồi?”
“Hai người từng lên giường, từng khắc tên của đối phương trên thân thể mình, thích đi ăn mì cay ở tiệm gần trường đại học B cùng nhau…”
A, Thượng Quan Trì ra vẻ kinh ngạc: “Em biết nhiều thật đấy.”
Trong lòng Tư Đồ Nhã rất khó chịu, những chuyện anh làm cùng với Đường Huyên, ngoại trừ lên giường ra, những cái khác cô còn chưa làm bao giờ.
“Bọn anh còn cùng học thầy Kiều, cùng đi Thụy Sĩ trượt tuyết, cùng đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào. Những cái này em không biết thì phải?”
Vốn dĩ trong lòng cũng không có cảm giác gì, nhưng nghe Thượng Quan Trì nói xong thì càng cảm thấy khó chịu. Đầu lông mày cô nhướng lên, tức giận chất vấn: “Cần phải kích thích em như thế sao?”
Thượng Quan Trì bật cười, đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Thôi, không cần phải ghen với người ta. Anh đã có thể thản nhiên trò chuyện với em về đề tài mối tình đầu này có nghĩa là đoạn tình cảm ấy với anh mà nói là đã qua thật rồi…”
Tư Đồ Nhã khẽ giật mình, cơn tức nghẹn trong lòng bỗng chốc tan đi. Đúng rồi nhỉ, cô không nên ghen. Trước kia lúc trong lòng Thượng Quan Trì còn có Đường Huyên đều không đề cập đến mối tình đầu, mà bây giờ có thể thản nhiên nói chuyện với cô, có thể thấy rõ, anh thật là đã bỏ qua được rồi, không còn chỗ trong tim dành cho cái người mối tình đầu kia nữa.
Vừa nghĩ như thế, tâm tình liền sáng sủa hẳn, ôm eo anh nói: “Vậy anh cũng đặt tên cho con của chúng ta được không?”
Ánh mắt Thượng Quan Trì kinh ngạc cúi đầu xuống: “Chúng ta…con của chúng ta?”
“Đây là hy vọng của em. Mặc dù hiện tại em chưa thể mang thai, nhưng có hy vọng thì cuộc sống của em về sau sẽ không cảm thấy buồn tẻ vô vị.”
Trầm mặc một lúc, anh trả lời: “Được.”
Sau đó liền bắt đầu suy nghĩ: “Đặt tên cho con trai hay con gái nhỉ?”
“Chọn một tên cho con trai, một tên cho con gái đi.”
Thượng Quan Trì nghĩ: “Con trai thì đặt tên là Thượng Quan Như Phong, con gái thì đặt tên là Thượng Quan Như Hoa được không?”
Ha ha, Tư Đồ Nhã tức giận đấm nhẹ lên người anh: “Phong với Hoa cái gì, đúng là quê mùa chết đi được.”
“Không đâu, anh thấy gọi rất thuận miệng mà?”
“Thuận miệng thì thuận miệng, nhưng mà quê mùa quá. Nhất là Như Hoa, anh không cảm thấy giống tên kỹ viện thời cổ à?”
Kỹ viện…
Thượng Quan Trì trừng lớn mắt: “Ý nghĩ của em cũng đen tối quá đi?”
“Là do anh đặt tên quá kinh khủng.”
“Được rồi, anh nghĩ lại một lần nữa.”
Thượng Quan Trì ngẫm nghĩ một chốc: “Thượng Quan Vũ Trạch thì sao?”
“Thượng Quan Vũ Trạch?”
“Ừ. Mưa giống như là cam lộ, làm dịu vạn vật trên thế gian.”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Được. Cái tên này hay, em thích.”
Thượng Quan Trì cười thầm trong lòng, anh biết cô thích cái tên này, chỉ cần cái tên văn vẻ một chút thì chắc chắn cô sẽ thích.
“Tên con gái thì sao?”
“Con gái thì đặt tên là Thượng Quan Huệ Lan, ý là tâm như lan tính như huệ, được không?”
Tư Đồ Nhã hôn anh chụt một cái: “Được, hay lắm. Cứ quyết định vậy đi.”
Trải qua đêm ở vườn hoa sau khi Thượng Quan Trì đặt tên cho con, Tư Đồ Nhã quyết định thay đổi hiện trạng. Cô hiểu rõ, tâm tình quyết định tất cả, nếu như tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến khả năng thụ thai của cô.
Thế là, kể từ ngày hôm đó, cô tự đặt cho mình một hệ thống thói quen sinh hoạt tốt. Nghe nhạc thư giãn cảm xúc, đọc sách trấn an tâm trạng, một ngày ba bữa đúng giờ đúng mức, uống thuốc đông y đúng theo thầy lang kê đơn. Buổi chiều ở một mình hoặc ở chung với mẹ chồng, đi tản bộ ở công viên gần đó. Buổi tối thì đi tập yoga. Hoàn toàn không uất ức sầu não không vui như lúc trước nữa. Theo thói quen sinh hoạt quy luật, tâm tình của cô càng ngày càng tốt lên.
Tối hôm đó, cô đi vào trung tâm yoga. Lúc dừng xe, cô nhìn thấy một người phụ nữ bước xuống từ một chiếc xe khác. Nhìn kỹ hơn, mặc dù không phải quen thuộc nhưng cô vẫn có thể nhận ra người phụ nữ kia là bạn gái của Quý Phong – Dương Văn Lệ. Đang lúc cô nghi hoặc tại sao cô ta lại ở đây thì một người đàn ông lại bước xuống từ chiếc xe kia, càng khiến cô khiếp sợ hơn là Dương Văn Lệ đi đến trước mặt người đàn ông, duỗi cánh tay mảnh khảnh ra, ôm lấy cổ người đàn ông đó, chủ động dâng môi thơm.
Cô kinh ngạc che miệng lại, không thể tin được Dương Văn Lệ lại lớn mật như thế, ngang nhiên thân mật với một người đàn ông tại nơi công cộng. Nghĩ đến lúc trước em chồng đã từng nói với mình, cô đột nhiên tức giận bất bình thay cho Quý Phong.
Đang muốn xuống xe chất vấn cô ta, một chân bước ra liền rụt trở về, Quý Phong rất yêu bạn gái hắn, nếu Dương Văn Lệ không thừa nhận, cô có nói đúng thì cũng vô dụng. Xem ra, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.
Người đàn ông ngồi vào trong xe nghênh ngang rời đi. Tư Đồ Nhã đợi một hồi lâu mới xuống xe, sau đó giả bộ như vừa mới đến, đi vào cửa trung tâm yoga.
Dương Văn Lệ thấy cô thì rất kinh ngạc, tiến lên chào hỏi: “Hi, Tư Đồ tiểu thư? Còn nhớ tôi không?”
Tư Đồ Nhã cười cười: “Đương nhiên, bạn gái Quý Phong. Lần trước chúng ta đã gặp nhau trong bệnh viện.”
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi tập yoga. Cô thì sao?”
“Tôi cũng thế. Gần đây toàn thân bất lực, có thể là do hai tháng nay không tập. Trước đó tôi cũng là thành viên của trung tâm yoga này đấy.”
“Thật sao?”
Tư Đồ Nhã giả bộ bất ngờ. Hai người hàn huyên vô cùng phấn khởi, Dương Văn Lệ hoàn toàn không biết chuyện bắt cá hai tay của mình đã bị phát hiện.
Lớp yoga kéo dài trong hai giờ đồng hồ. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Thượng Quan Trì vậy mà lại tới, lại còn ôm theo một bó hoa hồng xanh xinh đẹp kiều diễm. Tư Đồ Nhã bất ngờ, lặng lẽ chạy tới hỏi: “Anh đến làm gì?”
“Anh đi bàn chuyện hợp tác, tiện đường qua đây liền đến thăm em.”
Tư Đồ Nhã thấp giọng nói: “Vậy cũng không cần mua hoa đâu.”
Thượng Quan Trì cười cười: “Không phải là vì muốn giữ thể diện cho em sao? Muốn cho tất cả mọi người đều biết em có một ông chồng yêu chiều em vô cùng.”
Hai người thì thầm mãi, Tư Đồ Nhã mới lưu luyến không rời nói: “Thôi, đến giờ tập luyện rồi, anh đi đi.”
Cô đứng lại vào hàng, nhiệt tình vẫy tay về phía Thượng Quan Trì, khiến mọi người bên cạnh không ngừng hâm mộ: “Oa, Tư Đồ phu nhân, chồng cô đẹp trai thế?”
“Há chỉ có đẹp trai, quả thực là tri kỷ, hoa hồng xanh đó, rất khó mua được…”
“Còn không phải sao, tôi tập yoga ở đây cả nửa năm mà chồng tôi còn chưa từng đến bao giờ.”
Ánh mắt Tư Đồ Nhã hướng về phía Dương Văn Lệ, lại phát hiện cô ta nhìn bóng lưng rời đi của Thượng Quan Trì như có điều gì suy nghĩ. Lập tức, cô càng thêm chắc chắn cô ta không phải là người phụ nữ tốt lành gì.
Về đến nhà, cô vào thư phòng lôi kéo Thượng Quan Trì: “Đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?”
Thượng Quan Trì mờ mịt.
Tiến vào phòng ngủ, ngồi lên ghế salon, cô chững chạc đàng hoàng nói: “Anh đoán xem hôm nay em nhìn thấy gì?”
Thượng Quan Trì lắc đầu: “Anh làm sao biết được em nhìn thấy cái gì chứ? Thế em đã thấy gì rồi?”
“Em nhìn thấy Dương Văn Lệ bắt cá hai tay với người đàn ông khác!”
“Dương Văn Lệ? Bạn gái Quý Phong?”
“Đúng vậy.”
“Không thể nào…”
“Thật, chính mắt em thấy, hai người đó còn hôn nhau nữa.” Tư Đồ Nhã nghiến răng nói: “Trước đó, Tình Tình nói với em, em cũng không thể tin được. Về sau, Quý Phong xảy ra tai nạn xe cộ em mới hoàng nghi, nhưng bây giờ chính em tận mắt nhìn thấy mới càng thêm chắc chắn.”
“Em nói với Quý Phong chưa?”
“Chưa. Quý Phong hoàn toàn bị người phụ nữ kia quyến rũ điên đảo thần hồn. Em nói với hắn thì chắc chắn hắn sẽ không tin.”
Thượng Quan Trì thở dài: “Được rồi, đừng để ý chuyện của người khác. Mỗi nhà có một nỗi khó xử riêng.”
“Sao có thể mặc kệ được? Quý Phong cũng không phải là người khác, hắn là người mà Tình Tình thích đó nha. Chuyện này liên quan trực tiếp đến Tình Tình, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi xem mặc kệ thế được. Huống hồ Quý Phong là người thân thiết nhất với anh, anh nhẫn tâm nhìn hắn bị người phụ nữ kia đùa bỡn tình cảm như đồ ngốc sao?”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Chúng ta nhất định phải nghĩ ra cách để Quý Phong thấy rõ con người của cô ta.”
Thượng Quan Trì kinh dị dò xét cô: “Em đừng nói với anh là em đã nghĩ ra cách rồi đấy.”
“Em đương nhiên đã nghĩ đến rồi. Trong xe trên đường về em đã nghĩ kỹ.”
“Cách gì?”
Tư Đồ Nhã ghé tai nói cách của cô, Thượng Quan Trì nghe xong liền lắc đầu: “Không được, vì sao lại lấy anh làm mồi nhử?”
“Bởi vì lúc tối anh tới gặp em, em thấy ánh mắt cô ta nhìn anh có gì đó là lạ. Cho nên trọng trách này trừ anh ra thì không có người khác đâu.”
“Thế em không sợ anh với cô ta từ đùa thành thật à?”
A… Tư Đồ Nhã tức giận cười cười: “Anh sẽ coi trọng loại hàng kia sao?”
Thượng Quan Trì không nói nên lời, nhưng vẫn có chút không tình nguyện: “Tùy tiện tìm một người không được sao? Tại sao cứ để anh tham gia vào chuyện này? Nếu để Quý Phong biết, hắn có thể liều mạng với anh lắm.”
“Anh nghĩ tại sao Dương Văn Lệ bắt cá hai tay với người đàn ông khác? Hoàn toàn là vì mưu cầu danh lợi đó. Người bình thường thì cô ta chướng mắt. Quý Phong có phải rất xuất sắc đúng không? Ngoại trừ thân phận cô nhi ra, kỳ thật cũng là một thanh niên có triển vọng, cho nên người này nhất định phải ưu tú hơn Quý Phong thì mới có lực hấp dẫn với cô ta.”
“Nói như vậy, em quyết tâm đẩy anh đến bên cạnh những người phụ nữ khác thêm một lần nữa?”
“Dĩ nhiên không phải, chỉ là để anh hy sinh một chút nhan sắc đến cứu vớt đôi uyên ương số khổ Quý Phong với Tình Tình thôi.”
“Anh suy nghĩ chút đã.”
Thượng Quan Trì muốn đứng lên, Tư Đồ Nhã đè lại vai anh: “Không cần suy nghĩ, cứ quyết định thế đi. Thực ra em cũng nghĩ mượn cơ hội này ra ngoài giải sầu một chút? Anh coi như nể mặt em mà đồng ý được không? Chồng ơi?”
Tư Đồ Nhã làm nũng, Thượng Quan Trì xác định bó tay: “Haiz, được rồi, được rồi. Dù sao anh cũng chiều em lên trời rồi, không ngại nuông chiều thêm chút nữa.”
“Quá tốt rồi, em biết anh tốt nhất mà. Cảm ơn chồng yêu.”
Cô vội vàng lấy điện thoại ra: “Em gọi điện thoại cho Lâm Ái.”
“Em gọi cho Lâm Ái làm gì?”
“Để cô ấy hẹn Giang Hựu Nam đi cùng chúng ta đó.”
“Cái gì?” Thượng Quan Trì trừng mắt: “Tại sao lại muốn dẫn theo cái tên Giang Hựu Nam kia?”
Thượng Quan Trì lắc đầu: “Không có gì khác nữa.”
Tư Đồ Nhã không tin: “Không thể nào. Anh đã hỏi như vậy có nghĩa là giữa hai người chắc chắn còn cái gì đó. Mau nói, cuối cùng còn có gì em không biết?”
Anh tức giận cười cười: “Em biết chuyện gì của chúng tôi rồi?” Trêu cô như thể cô biết rõ mối tình đầu của anh trong lòng bàn tay vậy.
“Em biết nhiều lắm đấy.”
“Vậy em nói một chút xem, em biết được những gì rồi?”
“Hai người từng lên giường, từng khắc tên của đối phương trên thân thể mình, thích đi ăn mì cay ở tiệm gần trường đại học B cùng nhau…”
A, Thượng Quan Trì ra vẻ kinh ngạc: “Em biết nhiều thật đấy.”
Trong lòng Tư Đồ Nhã rất khó chịu, những chuyện anh làm cùng với Đường Huyên, ngoại trừ lên giường ra, những cái khác cô còn chưa làm bao giờ.
“Bọn anh còn cùng học thầy Kiều, cùng đi Thụy Sĩ trượt tuyết, cùng đến Nhật Bản ngắm hoa anh đào. Những cái này em không biết thì phải?”
Vốn dĩ trong lòng cũng không có cảm giác gì, nhưng nghe Thượng Quan Trì nói xong thì càng cảm thấy khó chịu. Đầu lông mày cô nhướng lên, tức giận chất vấn: “Cần phải kích thích em như thế sao?”
Thượng Quan Trì bật cười, đưa tay ôm cô vào trong ngực: “Thôi, không cần phải ghen với người ta. Anh đã có thể thản nhiên trò chuyện với em về đề tài mối tình đầu này có nghĩa là đoạn tình cảm ấy với anh mà nói là đã qua thật rồi…”
Tư Đồ Nhã khẽ giật mình, cơn tức nghẹn trong lòng bỗng chốc tan đi. Đúng rồi nhỉ, cô không nên ghen. Trước kia lúc trong lòng Thượng Quan Trì còn có Đường Huyên đều không đề cập đến mối tình đầu, mà bây giờ có thể thản nhiên nói chuyện với cô, có thể thấy rõ, anh thật là đã bỏ qua được rồi, không còn chỗ trong tim dành cho cái người mối tình đầu kia nữa.
Vừa nghĩ như thế, tâm tình liền sáng sủa hẳn, ôm eo anh nói: “Vậy anh cũng đặt tên cho con của chúng ta được không?”
Ánh mắt Thượng Quan Trì kinh ngạc cúi đầu xuống: “Chúng ta…con của chúng ta?”
“Đây là hy vọng của em. Mặc dù hiện tại em chưa thể mang thai, nhưng có hy vọng thì cuộc sống của em về sau sẽ không cảm thấy buồn tẻ vô vị.”
Trầm mặc một lúc, anh trả lời: “Được.”
Sau đó liền bắt đầu suy nghĩ: “Đặt tên cho con trai hay con gái nhỉ?”
“Chọn một tên cho con trai, một tên cho con gái đi.”
Thượng Quan Trì nghĩ: “Con trai thì đặt tên là Thượng Quan Như Phong, con gái thì đặt tên là Thượng Quan Như Hoa được không?”
Ha ha, Tư Đồ Nhã tức giận đấm nhẹ lên người anh: “Phong với Hoa cái gì, đúng là quê mùa chết đi được.”
“Không đâu, anh thấy gọi rất thuận miệng mà?”
“Thuận miệng thì thuận miệng, nhưng mà quê mùa quá. Nhất là Như Hoa, anh không cảm thấy giống tên kỹ viện thời cổ à?”
Kỹ viện…
Thượng Quan Trì trừng lớn mắt: “Ý nghĩ của em cũng đen tối quá đi?”
“Là do anh đặt tên quá kinh khủng.”
“Được rồi, anh nghĩ lại một lần nữa.”
Thượng Quan Trì ngẫm nghĩ một chốc: “Thượng Quan Vũ Trạch thì sao?”
“Thượng Quan Vũ Trạch?”
“Ừ. Mưa giống như là cam lộ, làm dịu vạn vật trên thế gian.”
Tư Đồ Nhã gật đầu: “Được. Cái tên này hay, em thích.”
Thượng Quan Trì cười thầm trong lòng, anh biết cô thích cái tên này, chỉ cần cái tên văn vẻ một chút thì chắc chắn cô sẽ thích.
“Tên con gái thì sao?”
“Con gái thì đặt tên là Thượng Quan Huệ Lan, ý là tâm như lan tính như huệ, được không?”
Tư Đồ Nhã hôn anh chụt một cái: “Được, hay lắm. Cứ quyết định vậy đi.”
Trải qua đêm ở vườn hoa sau khi Thượng Quan Trì đặt tên cho con, Tư Đồ Nhã quyết định thay đổi hiện trạng. Cô hiểu rõ, tâm tình quyết định tất cả, nếu như tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng đến khả năng thụ thai của cô.
Thế là, kể từ ngày hôm đó, cô tự đặt cho mình một hệ thống thói quen sinh hoạt tốt. Nghe nhạc thư giãn cảm xúc, đọc sách trấn an tâm trạng, một ngày ba bữa đúng giờ đúng mức, uống thuốc đông y đúng theo thầy lang kê đơn. Buổi chiều ở một mình hoặc ở chung với mẹ chồng, đi tản bộ ở công viên gần đó. Buổi tối thì đi tập yoga. Hoàn toàn không uất ức sầu não không vui như lúc trước nữa. Theo thói quen sinh hoạt quy luật, tâm tình của cô càng ngày càng tốt lên.
Tối hôm đó, cô đi vào trung tâm yoga. Lúc dừng xe, cô nhìn thấy một người phụ nữ bước xuống từ một chiếc xe khác. Nhìn kỹ hơn, mặc dù không phải quen thuộc nhưng cô vẫn có thể nhận ra người phụ nữ kia là bạn gái của Quý Phong – Dương Văn Lệ. Đang lúc cô nghi hoặc tại sao cô ta lại ở đây thì một người đàn ông lại bước xuống từ chiếc xe kia, càng khiến cô khiếp sợ hơn là Dương Văn Lệ đi đến trước mặt người đàn ông, duỗi cánh tay mảnh khảnh ra, ôm lấy cổ người đàn ông đó, chủ động dâng môi thơm.
Cô kinh ngạc che miệng lại, không thể tin được Dương Văn Lệ lại lớn mật như thế, ngang nhiên thân mật với một người đàn ông tại nơi công cộng. Nghĩ đến lúc trước em chồng đã từng nói với mình, cô đột nhiên tức giận bất bình thay cho Quý Phong.
Đang muốn xuống xe chất vấn cô ta, một chân bước ra liền rụt trở về, Quý Phong rất yêu bạn gái hắn, nếu Dương Văn Lệ không thừa nhận, cô có nói đúng thì cũng vô dụng. Xem ra, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.
Người đàn ông ngồi vào trong xe nghênh ngang rời đi. Tư Đồ Nhã đợi một hồi lâu mới xuống xe, sau đó giả bộ như vừa mới đến, đi vào cửa trung tâm yoga.
Dương Văn Lệ thấy cô thì rất kinh ngạc, tiến lên chào hỏi: “Hi, Tư Đồ tiểu thư? Còn nhớ tôi không?”
Tư Đồ Nhã cười cười: “Đương nhiên, bạn gái Quý Phong. Lần trước chúng ta đã gặp nhau trong bệnh viện.”
“Sao cô lại ở đây?”
“Tôi tập yoga. Cô thì sao?”
“Tôi cũng thế. Gần đây toàn thân bất lực, có thể là do hai tháng nay không tập. Trước đó tôi cũng là thành viên của trung tâm yoga này đấy.”
“Thật sao?”
Tư Đồ Nhã giả bộ bất ngờ. Hai người hàn huyên vô cùng phấn khởi, Dương Văn Lệ hoàn toàn không biết chuyện bắt cá hai tay của mình đã bị phát hiện.
Lớp yoga kéo dài trong hai giờ đồng hồ. Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Thượng Quan Trì vậy mà lại tới, lại còn ôm theo một bó hoa hồng xanh xinh đẹp kiều diễm. Tư Đồ Nhã bất ngờ, lặng lẽ chạy tới hỏi: “Anh đến làm gì?”
“Anh đi bàn chuyện hợp tác, tiện đường qua đây liền đến thăm em.”
Tư Đồ Nhã thấp giọng nói: “Vậy cũng không cần mua hoa đâu.”
Thượng Quan Trì cười cười: “Không phải là vì muốn giữ thể diện cho em sao? Muốn cho tất cả mọi người đều biết em có một ông chồng yêu chiều em vô cùng.”
Hai người thì thầm mãi, Tư Đồ Nhã mới lưu luyến không rời nói: “Thôi, đến giờ tập luyện rồi, anh đi đi.”
Cô đứng lại vào hàng, nhiệt tình vẫy tay về phía Thượng Quan Trì, khiến mọi người bên cạnh không ngừng hâm mộ: “Oa, Tư Đồ phu nhân, chồng cô đẹp trai thế?”
“Há chỉ có đẹp trai, quả thực là tri kỷ, hoa hồng xanh đó, rất khó mua được…”
“Còn không phải sao, tôi tập yoga ở đây cả nửa năm mà chồng tôi còn chưa từng đến bao giờ.”
Ánh mắt Tư Đồ Nhã hướng về phía Dương Văn Lệ, lại phát hiện cô ta nhìn bóng lưng rời đi của Thượng Quan Trì như có điều gì suy nghĩ. Lập tức, cô càng thêm chắc chắn cô ta không phải là người phụ nữ tốt lành gì.
Về đến nhà, cô vào thư phòng lôi kéo Thượng Quan Trì: “Đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?”
Thượng Quan Trì mờ mịt.
Tiến vào phòng ngủ, ngồi lên ghế salon, cô chững chạc đàng hoàng nói: “Anh đoán xem hôm nay em nhìn thấy gì?”
Thượng Quan Trì lắc đầu: “Anh làm sao biết được em nhìn thấy cái gì chứ? Thế em đã thấy gì rồi?”
“Em nhìn thấy Dương Văn Lệ bắt cá hai tay với người đàn ông khác!”
“Dương Văn Lệ? Bạn gái Quý Phong?”
“Đúng vậy.”
“Không thể nào…”
“Thật, chính mắt em thấy, hai người đó còn hôn nhau nữa.” Tư Đồ Nhã nghiến răng nói: “Trước đó, Tình Tình nói với em, em cũng không thể tin được. Về sau, Quý Phong xảy ra tai nạn xe cộ em mới hoàng nghi, nhưng bây giờ chính em tận mắt nhìn thấy mới càng thêm chắc chắn.”
“Em nói với Quý Phong chưa?”
“Chưa. Quý Phong hoàn toàn bị người phụ nữ kia quyến rũ điên đảo thần hồn. Em nói với hắn thì chắc chắn hắn sẽ không tin.”
Thượng Quan Trì thở dài: “Được rồi, đừng để ý chuyện của người khác. Mỗi nhà có một nỗi khó xử riêng.”
“Sao có thể mặc kệ được? Quý Phong cũng không phải là người khác, hắn là người mà Tình Tình thích đó nha. Chuyện này liên quan trực tiếp đến Tình Tình, chúng ta tuyệt đối không thể ngồi xem mặc kệ thế được. Huống hồ Quý Phong là người thân thiết nhất với anh, anh nhẫn tâm nhìn hắn bị người phụ nữ kia đùa bỡn tình cảm như đồ ngốc sao?”
“Vậy em muốn thế nào?”
“Chúng ta nhất định phải nghĩ ra cách để Quý Phong thấy rõ con người của cô ta.”
Thượng Quan Trì kinh dị dò xét cô: “Em đừng nói với anh là em đã nghĩ ra cách rồi đấy.”
“Em đương nhiên đã nghĩ đến rồi. Trong xe trên đường về em đã nghĩ kỹ.”
“Cách gì?”
Tư Đồ Nhã ghé tai nói cách của cô, Thượng Quan Trì nghe xong liền lắc đầu: “Không được, vì sao lại lấy anh làm mồi nhử?”
“Bởi vì lúc tối anh tới gặp em, em thấy ánh mắt cô ta nhìn anh có gì đó là lạ. Cho nên trọng trách này trừ anh ra thì không có người khác đâu.”
“Thế em không sợ anh với cô ta từ đùa thành thật à?”
A… Tư Đồ Nhã tức giận cười cười: “Anh sẽ coi trọng loại hàng kia sao?”
Thượng Quan Trì không nói nên lời, nhưng vẫn có chút không tình nguyện: “Tùy tiện tìm một người không được sao? Tại sao cứ để anh tham gia vào chuyện này? Nếu để Quý Phong biết, hắn có thể liều mạng với anh lắm.”
“Anh nghĩ tại sao Dương Văn Lệ bắt cá hai tay với người đàn ông khác? Hoàn toàn là vì mưu cầu danh lợi đó. Người bình thường thì cô ta chướng mắt. Quý Phong có phải rất xuất sắc đúng không? Ngoại trừ thân phận cô nhi ra, kỳ thật cũng là một thanh niên có triển vọng, cho nên người này nhất định phải ưu tú hơn Quý Phong thì mới có lực hấp dẫn với cô ta.”
“Nói như vậy, em quyết tâm đẩy anh đến bên cạnh những người phụ nữ khác thêm một lần nữa?”
“Dĩ nhiên không phải, chỉ là để anh hy sinh một chút nhan sắc đến cứu vớt đôi uyên ương số khổ Quý Phong với Tình Tình thôi.”
“Anh suy nghĩ chút đã.”
Thượng Quan Trì muốn đứng lên, Tư Đồ Nhã đè lại vai anh: “Không cần suy nghĩ, cứ quyết định thế đi. Thực ra em cũng nghĩ mượn cơ hội này ra ngoài giải sầu một chút? Anh coi như nể mặt em mà đồng ý được không? Chồng ơi?”
Tư Đồ Nhã làm nũng, Thượng Quan Trì xác định bó tay: “Haiz, được rồi, được rồi. Dù sao anh cũng chiều em lên trời rồi, không ngại nuông chiều thêm chút nữa.”
“Quá tốt rồi, em biết anh tốt nhất mà. Cảm ơn chồng yêu.”
Cô vội vàng lấy điện thoại ra: “Em gọi điện thoại cho Lâm Ái.”
“Em gọi cho Lâm Ái làm gì?”
“Để cô ấy hẹn Giang Hựu Nam đi cùng chúng ta đó.”
“Cái gì?” Thượng Quan Trì trừng mắt: “Tại sao lại muốn dẫn theo cái tên Giang Hựu Nam kia?”
Bình luận facebook