• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62161.

Đàm Tuyết Vân nhướng mày, ra hiệu cho hai người đàn ông to cao: “Lục soát đi.”



Bà ta vừa dứt lời, hai người đàn ông liền giành lấy điện thoại di động Lâm Ái đút trong túi quần.



Lâm Ái chạy vào trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa, sau đó lấy một chiếc điện thoại di động khác giấu trong hộp đựng giấy vệ sinh ra. Cô đắc ý cười cười, may là cô đã tính trước, biết Đàm Tuyết Vân sớm muộn cũng sẽ thừa dịp Giang Hựu Nam không có ở đây liền tới đối phó với cô, cho nên cô cũng phải phòng bị sớm, trong phòng ngủ, phòng bếp, phòng vệ sinh, thư phòng đều có điện thoại dự bị.



Lúc rút tiền mua cũng vô cùng đau lòng, nhưng mà lại phát huy tác dụng, cô cũng cảm thấy xài tiền vào khoản này cũng đáng.



Cấp tốc nhấn phím tắt 1. Mỗi chiếc điện thoại di động cũng chỉ có hai số điện thoại, một là số điện thoại của Giang Hựu Nam, số điện thoại kia chính là 110 (số khẩn cấp của cảnh sát Trung Quốc). Tuy chỉ gặp ba chồng trong ngày kết hôn, nhưng dù sao ông cũng là Cục trưởng Cục Công an, coi như có không thích cô thì bên ngoài vẫn là công chức chính nghĩa, hẳn là cũng sẽ không thấy chết mà không cứu chứ…



“Alo?”



Vừa nghe thấy giọng nói của Giang Hựu Nam, Lâm Ái đè thấp giọng vội vàng nói: “Anh ở đâu đấy? Mau về đi, mẹ anh tới.”



Giang Hựu Nam ngẩn người: “Tới làm gì?”



“Nói nhảm, đương nhiên là tới ngược đãi em.”



Thùng, thùng, thùng ----



Cửa phòng vệ sinh bị người đập mạnh, rất nhanh liền truyền tới tiếng dì ghẻ: “Xong chưa? Đi vệ sinh còn chậm hơn cả người ta sinh con đấy!”



Cô run run đáp một câu: “Sắp xong rồi, bị tiêu chảy.”



Đưa di động đến bên tai một lần nữa lại nghe được đối phương đã tắt máy. Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cái tên Giang Hựu Nam này có ý gì vậy, là nghe thấy cô gặp nguy hiểm vội vã chạy về hay là cảm thấy năng lực sinh tồn của cô rất mạnh, căn bản không muốn quan tâm đến cô đây?



Thùng, thùng. Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, lúc này lại đổi thành giọng nói của đàn ông: “Còn chưa ra thì chúng tôi xông vào đấy.”



Lâm Ái xét tình hình trước mắt không tránh được, đành phải kiên trì mở cửa, mới bước chân ra cửa phòng vệ sinh liền bị hai người đàn ông thô lỗ nắm lấy cánh tay xách lên.



“Các người làm gì? Thả tôi ra!”



Cô ra sức giãy dụa, Đàm Tuyết Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn cô: “Không muốn chết khó coi thì biết điều câm mồm lại cho ta.”



“Cô làm gì vậy? Con là con dâu cô mà?”



Đàm Tuyết Vân châm chọc cười cười: “Con dâu? Ta từ trước đến nay chưa bao giờ thừa nhận có con dâu như cô!”



“Lôi đi cho ta!”



Bà ta ra lệnh một tiếng, hai người đàn ông lại bắt cô như bắt gà rồi lôi đi. Lâm Ái hô rát cổ họng: “Cứu mạng a, cứu mạng…”



Cô hét gần như khàn cả giọng nhưng cũng chẳng có anh hùng nào nhảy ra cứu mỹ nhân cả. Mắt thấy sắp bị nhét vào trong xe, đột nhiên một chiếc xe màu bạc trắng dừng lại trước mặt Đàm Tuyết Vân.



Tiếp theo, Giang Hựu Nam từ trong xe bước xuống.



Hắn sắc mặt âm trầm chất vấn mẹ mình: “Mẹ làm gì thế?”



Đàm Tuyết Vân không nghĩ tới hắn lại về vào lúc này, ánh mắt úp mở trả lời: “Không có gì, chỉ là mời con bé về nhà ngồi một chút.”



Giang Hựu Nam liếc Lâm Ái, trào phúng hỏi: “Có người mời như thế này sao?”



Người đàn ông cao to nghe thấy vậy liền buông lỏng cánh tay Lâm Ái ra. Lâm Ái vội vàng chạy đến sau lưng Giang Hựu Nam, hoảng sợ mất hồn nói: “Anh về chậm hơn chút nữa thì chỉ còn nước nhặt xác tôi thôi đấy!”



Đàm Tuyết Vân nghếch cằm: “Là con bé có lòng cảnh giác với ta quá cao nên ta mềm không được thì phải dùng biện pháp cứng.”



Lâm Ái xì một tiếng, ngoài miệng không nói trong lòng cười lạnh. Mềm không được á, ngay từ đầu có mềm với cô đâu!



“Không cần biết mục đích hôm nay mẹ tới đây để làm gì, con đều phải cảnh cáo mẹ, đừng có động đến người của con nữa, nếu không đừng trách con không niệm tình cảm mẹ con.”



Đàm Tuyết Vân bỗng nhiên mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Giang Hựu Nam, câu này của con có ý gì? Ý con là muốn vì người phụ nữ này mà đoạn tuyệt quan hệ với mẹ sao?”



“Nếu mà bắt buộc, con sẽ làm như vậy.”



Chát một tiếng, Đàm Tuyết Vân tát con trai một cái: “Thằng khốn, cưới vợ rồi liền quên mẹ đúng không? Con tuyệt đối không thể đối xử với ta như vậy!”



“Mẹ đến như thế nào con liền đi như thế. Dù sao có mẹ hay không đối với con mà nói thì cũng chẳng khác gì nhau. Nhiều năm như vậy con và ba sống nương tựa lẫn nhau đã quen rồi.”



Giang Hựu Nam nói xong liền giữ chặt tay Lâm Ái, phẫn nộ xoay người đi.



Đi vào cửa nhà trọ, Lâm Ái thở phì phò ngồi xuống ghế salon, dùng sức xoa hai cổ tay bị hai người đàn ông cao to bóp vừa đau vừa đỏ.



Giang Hựu Nam ngồi đối diện cô, trầm ngâm một lát rồi nói: “Thật xin lỗi.”



Lâm Ái biết, câu xin lỗi này là hắn nói thay cho mẹ hắn. Nếu như là chính hắn nói, cô sẽ tha thứ, nhưng là nói thay cho mẹ hắn thì cô lại không muốn tha thứ.



Lại qua một lúc, Giang Hựu Nam ngước mắt liếc nhìn cô một cái, vẫn thấy một khuôn mặt tủi thân của cô, liền hỏi: “Vẫn còn giận à?”



“Em không nên giận sao?”



Cô sắc bén phản bác.



“Nên, nhưng mà anh cũng đã xin lỗi rồi.”



“Anh xin lỗi thì có làm được cái gì, có lỗi với em là mẹ anh kia.”



“Thế chẳng nhẽ em muốn mẹ anh đến giải thích với em?”



Lâm Ái lườm hắn: “Không dám nhận.”



“Thôi, đừng tức giận nữa, lại cũng không mất cọng tóc miếng thịt nào. Tức mà làm gì.”



“Đó là anh chạy về kịp thời, nếu như anh không về thì sao?”



Lâm Ái tủi thân nhíu mày. Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy kỳ quái: “Anh làm sao mà trở về nhanh vậy?”



Giang Hựu Nam thở dài: “Dù cho em không gọi điện thoại cho anh thì anh cũng về nhà. Hai giờ chiều tham gia một hội thảo học thuật, cần mang một ít tài liệu qua đó.”



“Vậy em thật sự là số khổ. Hôm nay là gặp may mắn, lần sau không biết lại phải chịu ngược đãi như thế nào đây.”



“Sẽ không. Anh đã cảnh cáo mẹ anh rồi, trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là bà sẽ không động đến em.”



“Thời gian ngắn? A, xem ra em cuối cùng cũng khó thoát một kiếp rồi.”



Giang Hựu Nam nhìn chằm chằm khuôn mặt giận dữ của cô, trêu tức: “Sao nào? Hối hận rồi?”



“Trước kia đồng ý kết hôn chớp nhoáng với anh là do Tiểu Nhã cho em hy vọng. Lúc cô ấy kết hôn với Thượng Quan Trì, Thượng Quan Trì cũng không thích cô ấy, nhưng chí ít người ta còn có cha mẹ chồng yêu thương. Mà em đây? Anh không thích em thì cũng coi như xong, ngay cả mẹ anh cũng không thích em. Cha không thương mẹ không yêu, em không hối hận mới là lạ.”



Giang Hựu Nam bật cười, đứng dậy nói: “Thay quần áo đi, mời em đi ăn đền bù một chút.”



Lâm Ái chớp chớp mắt: “Thật hay giả đây?” Không phải vừa nói muốn đi tham gia hội thảo học thuật gì đó à?



Giang Hựu Nam không quay đầu lại mà là giơ ba ngón tay lên, vừa đi ra ngoài cửa vừa nhắc nhở cô: “Chờ em ba phút, quá hạn không đợi.”



Lâm Ái lúc này mới từ buồn thành vui, khóe môi nhếch lên một nụ cười vui vẻ, nhanh như chớp vào phòng ngủ thay quần áo.



Sau khi Đàm Tuyết Vân trở về từ nơi ở của con trai, cả khuôn mặt đều xanh mét. Nghĩ đến con trai tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mình, bà ta càng tức giận, đẩy toàn bộ đồ vật trên bàn làm việc xuống ném xuống đất.



Trùng hợp, lúc này Đường Huyên vào công ty tìm bà ta.



Bước vào phòng làm việc của bà ta, nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, liền thấp thỏm hỏi: “Mẹ nuôi? Đây là chuyện gì vậy?”



“Còn không phải thằng nghịch tử kia chọc tức ta.”



Đàm Tuyết Vân phẫn nộ thở hổn hển.



Đường Huyên chạy đến, vội vàng đưa tay vuốt lưng bà ta, thân thiết nói: “Còn tưởng ai chọc giận mẹ cơ, thì ra là Giang Hựu Nam. Cáu giận với con của mình làm gì, đừng tức giận, cẩn thận hại sức khỏe.”



“Con không biết, nó cưới một đứa con gái khiến ta rất phản cảm. Còn dám nói đoạn tuyệt quan hệ với ta trước mặt người phụ nữ kia nữa.”



Đường Huyên cười cười: “Nói vậy cũng chỉ có mẹ tin. Mấy câu kia đều là hù dọa mẹ thôi. Mẹ cho là anh ấy sẽ vì một người phụ nữ mà không nhận họ hàng sao?”



Đàm Tuyết Vân thở dài, buồn bã nói: “Con không biết đấy thôi, ta vứt bỏ nó đi Pháp năm nó tám tuổi, trong lòng nó hẳn là oán trách ta.”



“Dù cho mẹ có vứt bỏ anh ấy lúc tám tuổi, anh ấy cũng sẽ nhận người mẹ này thôi. Máu mủ tình thân không thể xóa bỏ, huống chi anh ấy còn là cốt nhục mẹ mang thai mười tháng sinh ra nữa.”



Nghe cô ta nói vậy, nỗi lo lắng trong lòng Đàm Tuyết Vân mới thoáng thả lỏng. Bà ta nắm chặt tay Đường Huyên, nói: “Cảm ơn con, Tiểu Huyên. Con trai ta cưới Lâm Ái kia cũng không bằng cưới con. Chí ít như thế ta sẽ không cảm thấy không công bằng trong lòng.”



Đường Huyên cắn cắn môi: “Mẹ nuôi, người con thích là Thượng Quan Trì. Mẹ cũng không phải không biết…”



Đàm Tuyết Vân gật đầu: “Haizz, ta đương nhiên là biết. Nếu không ta đã sớm để con làm con dâu ta rồi.”



Đây cũng là mục đích Đường Huyên đến tìm bà ta ngày hôm nay. Cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Mẹ nuôi, thực ra hôm nay con đến đây chính là vì chuyện này. Con biết trước đó mẹ muốn chia rẽ Tư Đồ Nhã và Thượng Quan Trì là muốn Tư Đồ Nhã gả cho con trai mẹ. Hiện tại Giang Hựu Nam đã cưới người khác, kế hoạch của mẹ cũng thành công cốc, vậy mẹ có giúp con đoạt lại người con yêu không?”



Đàm Tuyết Vân cười cười thân thiết: “Đương Nhiên, Giang Hựu Nam là con trai ta, con là con gái của ta. Con trai con gái ta đều đối xử như nhau.”



Đường Huyên nghe vậy liền vui vẻ: “Vậy mẹ nuôi định giúp con như thế nào?”



“Ngày mai mẹ sẽ giới thiệu cho con một người. Có lẽ con liên thủ với hắn có thể đạt được mục đích con muốn.”



“Ai vậy?”



“Ngày mai gặp sẽ biết.”



Đàm Tuyết Vân không nói, Đường Huyên cũng không hỏi thêm nữa. Kỳ thật, Đàm Tuyết Vân muốn làm ngư ông đắc lợi.



Ngày hôm sau, tại quán cà phê, Đường Huyên đúng hẹn đến gặp người mẹ nuôi giới thiệu, không phải người nào khác mà chính là tên nhà giàu mới nổi hèn hạ bẩn thỉu Lý Giáp Phú.



“Đường tiểu thư đúng không?”



Lý Giáp Phú ngồi xuống xong liền hỏi dò.



Đường Huyên đáp: “Đúng vậy, ông là?”



“Tôi họ Lý, tên Giáp Phú.”



Cô ta nhớ lại một hồi, hỏi không chắc chắn: “Ông chính là người mua Tư Đồ Nhã làm vợ năm đó, Lý Giáp Phú?”



Tin tức đoạn thời gian trước, Đường Huyên tất nhiên là hiểu rõ.



“Đúng thế.”



Lý Giáp Phú thản nhiên thừa nhận.



Đường Huyên cười, kể từ đó, cô ta liền xác định người trước mắt này tuyệt đối chung mục tiêu với mình.



“Nếu đã là người mà mẹ nuôi tôi giới thiệu, tôi nghĩ cũng không cần che giấu, chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề đi.”



Lý Giáp Phú gật đầu: “Được.”



Hắn nhìn quanh một vòng, nói: “Người phụ nữ Tư Đồ Nhã này thật là vong ân phụ nghĩa. Năm đó, giúp đỡ cô ta ở thời điểm cô ta khó khăn nhất, lại không nghĩ rằng cô ta thành niên xong thì trở mặt không quen biết. Cục tức này thế nào cũng nuốt không trôi.”



“Ông là muốn để cô ta gả cho con trai ông?”



“Cái này ngược lại tôi không hi vọng xa vời, nhưng mà, dù cho con trai tôi không chiếm được, tôi cũng sẽ không để cô ta sống tốt! Tình cảm con trai tôi dành cho cô ta vô cùng thắm thiết, tôi sẽ để cho cô ta nếm trải nỗi đau mất đi người yêu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom