• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62160.

Tối nay là một đêm rất có ý nghĩa với Thượng Quan gia, bởi vậy, Thượng Quan lão gia và Thượng Quan lão phu nhân bình thường làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật cũng không đi nghỉ sớm nữa, mà ngồi trên ghế salon trong phòng khách chờ con trai trở về.



Thượng Quan Tình Tình trốn ở trên lầu không dám xuống, cô còn không dám nói với ba mẹ, chị dâu đã đi rồi.



Tự biết gây họa, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.



Đúng mười một giờ, ngoài cửa truyền đến tiếng phanh xe. Hai vợ chồng đứng lên, bước nhanh ra ngoài phòng khách. Vốn tưởng rằng sẽ chỉ nhìn thấy một mình con trai, lại không nghĩ rằng con dâu lại đi từ trong xe xuống.



Thượng Quan Nhữ Dương nhíu mày bình tĩnh nhìn hai người chậm rãi nắm tay nhau đi đến, sắc mặt liền trầm xuống trong nháy mắt.



Thượng Quan Trì rõ ràng cảm giác được Tư Đồ Nhã lo lắng, anh nắm chặt tay cô hơn, nhẹ giọng căn dặn: “Đừng sợ, em lên lầu trước, nơi này để anh.”



Tư Đồ Nhã không nói gì, cũng không lên lầu theo lời dặn của Thượng Quan Trì, ném cục diện rối rắm cho anh, mà là đi thẳng đến trước mặt cha mẹ chồng, quỳ xuống.



“Tiểu Nhã, em làm gì vậy?”



Thượng Quan Trì khiếp sợ trừng lớn mắt, đưa tay muốn đỡ cô lại bị cô ngăn lại.



“Con dâu, con đây là…”



Thượng Quan lão phu nhân cũng bị giật mình bởi hành động của cô, một khuôn mặt mờ mịt không hiểu. Thượng Quan lão gia thì không nhúc nhích tí nào, trong lòng dự cảm có chuyện đã xảy ra.



“Ba mẹ, con xin lỗi, con đưa Thượng Quan Trì trở về. Con cho là con có thể làm được như ba mẹ hy vọng, nhưng sự thật chứng minh, con căn bản không thể. Con không có cách nào có thể chịu đựng chồng con cùng giường chung gối với những người phụ nữ khác. Cho dù ba mẹ không còn nhận con dâu này, con cũng sẽ không sống oan ức như ý nghĩ của ba mẹ đâu.”



Hai vợ chồng không nói lời nào, Thượng Quan Trì gầm nhẹ nói: “Đứng dậy, để anh nói chuyện với ba mẹ.”



Anh không thể chịu đựng được thái độ mà ba mẹ đối xử với Tư Đồ Nhã, sợ hơn là họ sẽ nói những lời khiến cô dao động. Trong lòng của anh đã rõ ràng, dù cho giây phút này lòng Tư Đồ Nhã đang chung một chiến tuyến với anh, thế nhưng đối diện với sự thật tàn khốc, sự kiên trì của cô có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.



“Nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ em, nếu ba mẹ không tha thứ, em sẽ không đứng lên.”



Tư Đồ Nhã quật cường quỳ gối trước mặt cha mẹ chồng. Thượng Quan Trì nói từ giờ trở đi, cô phải học từ chối, từ chối tất cả những yêu cầu không hợp lý. Cô được giáo dục theo kiểu con gái truyền thống, không phản kháng trước mặt cha mẹ chồng. Nhưng cô sẽ dùng hành động của mình để chứng minh mình có một trái tim không thể khuất phục.



Cục diện nhất thời lâm vào thế giằng co. Cuối cùng vẫn là lão phu nhân mở miệng: “Thôi, đứng lên đi.”



“Con có thể lý giải thành mẹ tha thứ cho con không?”



Lão phu nhân thở dài, chậm rãi gật đầu: “Ừ.”



Tư Đồ Nhã hướng mắt nhìn cha chồng: “Ý của ba cũng giống như mẹ?”



Thượng Quan lão gia không nói gì, quay người vào trong nhà.



“Đứng lên đi, ông ấy không nói lời nào chính là ngầm thừa nhận rồi.”



Mẹ chồng dìu cô dậy, sau đó ra hiệu cho con trai đang trầm mặt ở một bên: “Thời gian không còn sớm, hai đứa cũng mệt mỏi rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi.”



Thượng Quan Trì trực tiếp dắt tay Tư Đồ Nhã lên lầu, không quay đầu lại.



Lão phu nhân tiến vào phòng khách, nhìn thấy chồng mình đang ngồi trên ghế salon trừng mắt nhìn mình liền đi qua hỏi: “Ông trừng mắt nhìn tôi làm gì?”



“Trừng bà là bởi vì lập trường của bà quá là không kiên định.”



Bà bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi vào bên cạnh chồng, kiên nhẫn nói: “Chuyện này dùng sức mạnh thì có thể giải quyết được sao? Tính con trai thế nào không phải ông không biết? Ngày đó nếu tôi không lấy cái chết bức bách thì ông cho rằng nó sẽ đáp ứng yêu cầu vô lý của ông à? Nói không chừng bây giờ nó đã rời bỏ cái nhà này rồi ấy.”



Thượng Quan Nhữ Dương hừ lạnh một tiếng: “Đi thì đi. Tôi là ba nó mà còn bị uy hiếp à!”



“Vậy ông đừng có mà trốn trong thư phòng một mình rồi cầm ảnh của nó lén nhìn.”



“Tôi nhìn ảnh của nó bao giờ?”



Thượng Quan lão gia có chút ngượng ngùng.



“Hừ, ông làm như tôi không biết ấy. Lần trước vì chuyện cha mẹ của Đường Huyên, con trai chúng ta tức giận bỏ nhà ra đi, mỗi tối ông đều trốn trong thư phòng, nhìn ảnh của nó mà tự lẩm bẩm mãi. Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết. Tôi chỉ là không muốn vạch trần ông thôi.”



“Vậy thì làm sao? Không phải sớm muộn nó cũng sẽ về à?”



“Đó là bởi vì ở giữa có Tiểu Nhã. Ông dám cam đoan lần này ông đắc tội với con dâu, con bé sẽ còn tận tình giúp ông lôi kéo con trai trở về như lần trước à?”



Thượng Quan phu nhân chất vấn khiến cho Thượng Quan lão gia không phản bác được. Kỳ thật, ông thực sự không có lòng tin như vậy.



“Thôi, đừng nóng giận. Tôi biết ông sốt ruột muốn bế cháu. Chuyện này chúng ta cứ từ từ, đến lúc đó sẽ có biện pháp giải quyết.”



Đạt được sự ủng hộ của chồng, cha mẹ chồng cũng tha thứ, Tư Đồ Nhã cảm thấy cuộc sống u ám cuối cùng cũng có một tia sáng chiếu rọi. Ngày hôm sau cô dậy sớm, đi vào mật thất nhỏ, mở túi thuốc Đông y mà thầy lang trên núi Đế Vương đưa cho, suy nghĩ một lát liền dứt khoát cầm xuống lầu, quyết định từ hôm nay trở đi, còn nước còn tát.



Thượng Quan lão phu nhân sau khi thức dậy, ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng đậm liền theo mùi mà bước vào phòng bếp, nhìn thấy con dâu đang đứng sắc thuốc, nghi ngờ tiến lên hỏi: “Tiểu Nhã, con đang làm gì thế?”



Tư Đồ Nhã quay đầu, nhìn thấy là mẹ chồng, cô ngượng ngùng cười cười: “Mẹ, con đang sắc thuốc.”



“Sắc thuốc? Sắc thuốc gì?”



“Là một thầy lang kê thuốc Đông y cho con, nói là có thể trị hết chứng bệnh khiến con không thể mang thai.”



Lão phu nhân nhìn thấy trong mắt con dâu xuất hiện một chút hy vọng hiếm có, đau lòng nói: “Thế này mà con cũng tin sao?”



Tư Đồ Nhã cúi đầu xuống, chán nản nói: “Dù sao hiện tại con đã như thế này rồi, không quan trọng có tin hay không nữa. Tin thì còn có một tia hy vọng, không tin thì ngay cả một tia hy vọng cũng không có.”



Mẹ chồng không nói gì, chỉ là tiếc nuối nhìn cô, sau đó thở dài nặng nề.



“Mẹ, mẹ sẽ ủng hộ con đúng không?”



Cô ngẩng đầu, thận trọng hỏi dò.



“Mẹ cũng là phụ nữ. So với đàn ông trong nhà, mẹ càng hiểu rõ khổ đau của con, cho nên, chỉ cần con cảm thấy có hy vọng, mẹ sẽ ủng hộ con.”



Tư Đồ Nhã cảm động ngân ngấn nước mắt, chỉ nói bằng giọng mũi: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”



Uống thuốc xong lên lầu, Thượng Quan Trì đã tỉnh nhưng lại nằm lì trên giường không đứng dậy, thấy cô vào phòng, anh ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”



Tư Đồ Nhã trực tiếp đi qua, xoay người hỏi: “Sao thế?”



“Em xem trong mắt anh có phải có gì bay vào không? Ngứa không chịu được.”



Thượng Quan Trì chỉ chỉ mắt trái của anh.



Tư Đồ Nhã lập tức cúi người cẩn thận xem: “Hình như chẳng có gì cả?”



“Xem kỹ lại xem.”



“Em xem kỹ lắm rồi, thực sự không có cái gì cả.”



Tư Đồ Nhã vừa định ngồi dậy, Thượng Quan Trì liền duỗi cánh tay ra kéo cô vào trong ngực, sau đó xoay người một cái, đặt cô nằm dưới thân. Nụ hôn bá đạo nồng nhiệt cường thế tiến công, bao trọn đầu lưỡi cô, dịu dàng quấn quýt si mê.



Nụ hôn của Thượng Quan Trì cuồng dã lại bá đạo, Tư Đồ Nhã dường như không thở được. Khó khăn lắm anh mới buông cô ra, cô vừa hít thở vừa xoa đôi môi sưng đỏ, hờn dỗi kháng nghị: “Mới sáng sớm đã ‘ăn đậu hũ’* người ta, đáng ghét.”



“Anh ‘ăn đậu hũ’* á? Là ăn phải thuốc Đông y thì phải?”

(Chú thích: ‘Ăn đậu hũ’ là tiếng lóng, ám chỉ sàm sỡ da thịt.)



Thượng Quan Trì nhớ lại mùi vị của thuốc Đông y còn lưu lại trong miệng, cười cười liếc nhìn cô đầy tà ác.



Thời tiết chủ nhật vô cùng sáng sủa, Lâm Ái ngủ thẳng cẳng đến tận giữa trưa mới dậy. Giang Hựu Nam không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào. Trên bàn trong phòng khách có một tờ giấy ghi chú: “Anh có việc, hôm nay về muộn. Em tự giải quyết ba bữa cơm.”



Hai người kết hôn đến hết hôm nay là vừa tròn một tuần, mà cái tuần này ngoại trừ ăn cơm văn phòng ở trường học ra thì Lâm Ái cũng không xuống bếp nấu cơm bữa nào. Không phải do cô lười, mà là cô không biết nấu ăn.



Ban đầu, cô đề nghị Giang Hựu Nam gọi thức ăn bên ngoài. Sau ba ngày liên tiếp ăn hàng, Giang Hựu Nam liền thăm dò nội tình, thì ra là cô là một người phụ nữ không biết nấu ăn.



Thế là, kể từ ngày thứ tư trở đi, Giang Hựu Nam liền bắt đầu tự thân vận động xuống bếp. Cô cũng không thấy ngại, dù sao hắn nấu xong thì cô ăn, dường như người đàn ông chịu trách nhiệm nấu cơm, người phụ nữ chịu trách nhiệm ăn cơm chính là chuyện đương nhiên không phải bàn cãi.



Ba bữa cơm ngày hôm qua đều là Giang Hựu Nam nấu. Hôm nay hắn không có ở nhà, để tự cô giải quyết, cô có thể giải quyết như thế nào đây? Rửa mặt xong rồi đi đến trước tủ lạnh, ôm một đống đồ ăn vặt ra chính là cách giải quyết của cô.



Mở TV, tùy chọn một chương trình giải trí, vừa ăn vừa thưởng thức, cũng rất nhàn nhã tự tại. Trước kia khi còn sống một mình, cô chính là bộ dáng như thế này. Cuối tuần ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời chiếu đến mông, sau đó nằm lười trên ghế salon, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi. Sau khi kết hôn với Giang Hựu Nam, cô không muốn để hắn thấy mình lười biếng như vậy cho nên sẽ giả bộ thục nữ. Trừ giờ làm việc, thời gian khác chỉ cần về đến nhà, không chấm bài tập thì cũng cầm một quyển sách làm dáng.



Giang Hựu Nam ngoại trừ biết cô không biết nấu cơm ra thì cũng là giả vờ giả vịt để cô lừa.



Đang ăn vui vẻ, đột nhiên cửa bị mở ra. Cô giật mình run cả tay, khoai tây chiên trong tay rơi xuống đất.



“Các người định làm gì?”



Cô kinh hoảng nhìn hai người đàn ông khỏe mạnh trước mắt như hung thần ác sát muốn ăn tươi nuốt sống cô. Đang lúc nghi hoặc, lại có một người từ cửa đi vào, trong nháy mắt nhìn thấy người kia, cô liền bừng tỉnh đại ngộ với tình cảnh trước mắt mình.



“Mẹ…”



Cô vâng dạ chào một tiếng.



Đàm Tuyết Vân trầm mặt xuống: “Ai là mẹ cô. Đừng làm tôi buồn nôn.”



“Cô Đàm làm gì vậy ạ?”



Lâm Ái cố nén oan ức trong lòng, đổi giọng gọi bà ta là cô. Trời ơi, ai thèm vào gọi bà là mẹ chứ.



“Làm gì ư?”



Đàm Tuyết Vân âm trầm cười cười: “Cô hỏi tôi muốn làm gì à?”



Kỳ thật cho dù bà ta không nói thì nhìn thấy hai người đàn ông to lớn kia còn có thể không rõ à…



“Bắt cóc tôi thì chờ tôi đi vệ sinh đã, tôi đau bụng quá.”



Thân thể Lâm Ái khẽ cong, ôm bụng muốn chạy vào toiliet. Ai biết vừa mới bước được một bước liền bị một người đàn ông to lớn kéo giật trở lại.



Cô giả bộ đau khổ: “Mẹ… A không đúng, cô ơi, tôi đau bụng quá. Trước hết để cho tôi đi vệ sinh đã, muốn chém muốn giết tùy các người được không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom