Viet Writer
Và Mai Có Nắng
62158.
Lâm Ái quật cường nhìn xuống đất, cũng không biện minh cho bản thân, cho dù trong lòng có uất ức như nào đi nữa, cô cũng sẽ không nói với Giang Hựu Nam, bởi vì bọn họ làm vấy bẩn mối quan hệ giữa cô và anh ta.
“Cô giáo Lâm, đến phòng làm việc của tôi 1 chút.”
Sắc mặt Giang Hựu Nam âm u hét, quay người bỏ đi.
Vị giáo viên nữ kia đắc ý ngẩng đầu, Lâm Ái phẫn nộ liếc cô ta 1 cái, nhấc chân đi theo.
Đứng trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Lâm Ái cúi thấp đầu không nói chuyện, mặc cho Giang Hựu Nam coi cô như quái vật mà đánh giá.
“Không có gì giải thích với anh sao?”
“Dù sao em nói gì anh cũng sẽ không tin.”
Giang Hựu Nam nhíu mày: “Em gì cũng không nói, sao biết anh sẽ không tin?”
“Thái độ vừa rồi của anh đã nói rõ tất cả.”
Ha, anh ta bực mình cười cười, đứng dậy đi đến trước mặt cô: “Em cho rằng anh không biết em tại sao đánh nhau với bọn họ sao? Còn không phải bởi vì việc chớp nhoáng kết hôn với anh.”
Lúc này Lâm Ái mới ngẩng đẩu, oan ức nói: “Nếu như anh đã biết tại sao còn hung dữ với em như vậy?”
“Anh nếu như nói giúp em thì những ngày sau này em sẽ càng khó sống, đồ ngốc!”
Anh ta chọc mạnh vào trán cô, chỉ chỉ sofa bên cạnh: “Ngồi qua đó.”
Lâm Ái quay người, ngồi lên ghế sofa, giống như xác ướp, động cũng không động.
Giang Hựu Nam cầm 1 hòm thuốc nhỏ, sau đó ngồi bên cạnh cô, động tác rất nhẹ nhàng thay cô khử trùng cho vết thương của cô, rồi lại bôi chút thuốc lên.
“Không ngờ em đánh giỏi như vậy, nửa mắt của cô giáo Từ sưng lên rồi.”
Lâm Ái không nói chuyện.
“Cô ta là giáo viên thực tập, em đừng chấp nhặt với cô ta, anh sẽ xử lý cô ta.”
Lâm Ái vẫn không nói chuyện.
“Sau này đừng kích động đánh người nữa, ảnh hưởng không tốt.”
Giang Hựu Nam thấy cô vẫn cứ không nói chuyện, đầu cúi xuống, lại nhìn thấy trong mắt Lâm Ái ngấn lệ, nhất thời có chút mềm lòng, anh ta nhẹ than 1 hơi, gì cũng không nói nữa, đưa tay ra cho cô 1 cái ôm an ủi, đây là lần đầu tiên Giang Hựu Nam chủ động ôm Lâm Ái, ngay lúc dựa vào vai anh ta, nước mắt Lâm Ái cuối cùng cũng từ trong khoang mắt rơi ra.
Tư Đồ Nhã sử dụng thời gian 1 ngày 1 đêm, cuối cùng cũng làm cho bản thân chấp nhận sự thật vốn dĩ không chấp nhận nổi, cô quyết định, mở lòng mình nói chuyện thẳng thắn với Thượng Quan Trì.
Buổi tối, Thượng Quan Trì tắm rửa xong ra ngoài, Tư Đồ Nhã đang ngồi trên ghế sofa, vẫy tay với anh ta: “Trì, anh qua đây, em có chuyện nói với anh.”
Thượng Quan Trì vừa cầm khăn lau nước còn đọng trên tóc, vừa đi về hướng cô: “Nói gì?”
“Để em.”
Cô nhận lấy khăn lau đầu của anh ta, ấn anh ta ngồi trên sofa, sau đó, dịu dàng thay thế động tác của anh ta.
“Trì, thực ra anh rất muốn làm ba đúng không?”
Cơ thể Thượng Quan Trì cứng đơ, trầm giọng nói: “Đang yên lành nhắc cái này làm gì?”
“Chính là muốn, nếu anh muốn làm ba, em tác thành cho anh.”
Thượng Quan Trì dường như dự cảm được điều gì, quay người, nắm lấy cánh tay cô: “Em đây là ý gì?”
“Ba mẹ bàn với em rồi, bọn họ muốn tìm người mang thai hộ, sinh con cho anh.”
“Hoang đường!”
Thượng Quan Trì tức giận hất tay cô: “Đây rõ ràng là chuyện vô lý, em đừng nói với anh, em đối với chuyện này không có ý kiến.”
Tư Đồ Nhã nhẫn nhịn đau khổ trong lòng, khó khăn nói: “Em đã đồng ý rồi.”
Thượn Quan Trì không dám tin vào mắt mình trừng to mắt đột nhiên gào thét lên: “Đầu em có phải bị trúng ta rồi không? Loại chuyện này em sao có thể đồng ý? Chúng ta không phải nói với nhau, nhận con nuôi rồi sao?”
“Là nói rồi, nhưng ba mẹ không đồng ý, em có thể làm thế nào?”
“Bọn họ không đồng ý là chuyện của bọn họ, chỉ cần anh đồng ý là được rồi, em là sống với anh chứ không phải sống cùng bọn họ!”
“Nhưng em không làm được như vậy, em không có cách nào chỉ để ý đến hạnh phúc của bản thân mà không quan tâm tới cảm nhận của người khác.”
“Cho nên ngay cả lòng tự trọng cũng có thể không cần sao?”
Tư Đồ Nhã che mặt khóc: “Đây là phương thức duy nhất có thể bảo vệ hôn nhân của em, chỉ cần có thể ở bên cạnh Thượng Quan Trì anh, ủy khuất và đau khổ lớn như nào nữa em cũng có thể chấp nhận, lòng tự trọng tính là cái gì? Rất lâu trước đây em đã nói qua với anh, trong cuộc đời Tư Đồ Nhã em, lòng tự trọng là thứ không có giá trị nhất.”
Thượng Quan Trì nhìn cô khóc thương tâm nhưng cũng không mềm lòng, mà nói rõ với cô: “Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
“Vậy thì ly hôn đi.”
Tư Đồ Nhã ngẩng khuôn mặt hoa lê đới vũ: “Em gánh vác không nổi tội danh diệt hương khói nhà Thượng Quan, sau này sau khi chết cũng không mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nhà Thượng Quan.”
Thượng Quan Trì kinh hãi nhìn cô chằm chằm, run rẩy nói: “Ly hôn đối với em mà nói, dễ dàng nói ra như vậy sao?”
“Nói thật lòng mình câu này không có gì không nói ra được, khi anh ở trong vị trí của em, thì anh sẽ hiểu sự bất đắc dĩ của em.”
Đuôi mắt Tư Đồ Nhã chứa đầy sự mệt mỏi, cuộc sống bây giờ đối với cô mà nói, từng giây từng phút đều dằn vặt và đau khổ, cô thật sự đã sắp bị hiện thực tàn nhẫn ép đến không thở nổi nữa rồi.
Thượng Quan Trì hiểu nỗi khổ trong lòng Tư Đồ Nhã, cũng như hiểu áp lực của cô, anh ta đau lòng ôm lấy cô: “Tiểu Nhã, chúng ta không nhất định cứ phải đi trên con đường cực đoan như vậy, bây giờ y học phát triển, chúng ta có thể dùng trứng và tinh trùng của bản thân để người khác thay chúng ta mang thai hộ con chúng ta…”
Tư Đồ Nhã khó lắc đầu: “Vô dụng thôi, em đã từng có cách nghĩ này nhưng lại lần nữa bị hiện thực đánh tan rồi.”
“Tại sao lại vô dụng?”
“Mẹ đã gọi điện thoại tư vấn qua bạn mẹ ở Mỹ cô Adiana, thuốc em uống không thích hợp lấy trứng để mang thai bên ngoài tử cung, chỉ có trong tử cung của bản thân em mới có khả năng mang thai.”
Nghĩ đến ngày hôm đó, lúc mẹ chồng nói tin này với cô, trong lòng cô thật sự đau không có lời nào miêu tả được, bất kỳ loại thuốc nào cũng có tác dụng phụ, mà những thuốc tây cô uống đã làm cho trứng của cô trở nên yếu ớt bất thường, giống như đứa trẻ cùng sống với mẹ mười mấy năm đột nhiên đổi môi trường, căn bản là không cách nào thích nghi được.
“Vậy chúng ta chờ, chờ bệnh của em chữa khỏi xong, đến lúc đó chúng ta lại có con.”
“Vậy nếu như chữa mãi cũng không khỏi thì sao?”
Thượng Quan Trì ngẩn người: “Chữa không khỏi thì chúng ta nhận con nuôi.”
“Nói qua nói lại vẫn là nhận con nuôi, va nói anh đã 30 tuổi rồi, nếu đàn ông ở độ tuổi này vẫn chưa có con sẽ bị người ta coi thường, em có thể đợi, nhưng em không thể để người khác coi thường anh, em không muốn người khác ở đằng sau anh chỉ chỉ trỏ trỏ, anh kết hôn lâu như vậy nhưng ngay cả 1 đứa con cũng không có.”
“Anh không sao, anh không quan tâm người khác nói thế nào!”
“Em có sao, em quan tâm người khác nói lảm nhảm về anh.”
Tư Đồ Nhã khóc không thành tiếng: “Trì, coi như em cầu xin anh, anh đồng ý đi, em biết tình cảm của anh đối với em, nhưng bệnh của em có thể chữa khỏi hay không thật sự là dấu chấm hỏi, từng ngày trôi qua, áp lực của em cũng ngày càng nặng nề, có lẽ chỉ khi gia đình này thêm 1 đứa trẻ, mà đứa trẻ đó trên người chảy huyết thống của Thượng Quan gia, em mới có thể thở, trong lòng em cũng mới sẽ không có cảm giác áy náy sâu sắc như vậy….”
Gân xanh trên trán Thượng Quan Trì nổi lên, anh ta đột nhiên không nói gì nữa, qua người ra khỏi phòng ngủ, rầm rập xuống tầng.
“Các người có phải muốn ép chết Tiểu Nhã các người mới cam tâm?”
Đứng trong phòng khách dưới tầng, Thượng Quan Trì gào thét cuồng loạn chất vấn ba mẹ, sắc mặt lão phu nhân trắng nhợt tiến lên trước giải thích: “Trì, con bình tĩnh chút, chúng ta….”
“Bảo vợ con đến khuyên con cùng người phụ nữ khác sinh con, mẹ bảo con bình tĩnh như thế nào? Các người rõ ràng biết cô ấy không có sự lựa chọn nào khác, còn ép cô ấy đồng ý, các người chẳng lẽ 1 chút lương tâm cũng không có sao? Lúc con căm hận những việc bỉ ổi các người làm ra với ba mẹ của Đường Huyên, là ai trăm phương nghìn kế đem con về lại cái nhà này, làm cho con xóa bỏ ý hận với các người? Bây giờ, các người có lại con trai các người, nhưng không suy nghĩ đến cảm nhận của con dâu nữa, đây chính là nguyên tắc làm người của các người sao?”
“Bọn họ không có ép em.”
Tư Đồ Nhã đuổi theo xuống tầng, đứng đằng sau Thượng Quan Trì, nghẹn ngào hét.
“Là em cam tâm tình nguyện đồng ý, đừng trách bất kỳ ai nữa.”
“Em đừng nói chuyện!”
Thượng Quan Trì tức giận hét, tiếp tục chất vấn ba mẹ: “Nối dõi tông đường thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức cho dù là dẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác dưới chân cũng không có gì đáng nói sao? Nhận con nuôi thì làm sao? Là ai quy định có con nhất định phải chảy huyết thống của gia đình?”
“Nếu không chảy huyết thống của gia đình, vậy thì không tính người 1 nhà, không tính người 1 nhà thì vĩnh viễn không thể cùng lòng với chúng ta.”
Thượng Quan Nhữ Dương cũng to tiếng phản bác.
“Là muốn con 1 lần nữa rời khỏi cái nhà này sao?”
“Cho dù con rời khỏi cái nhà này, lập trường của ta cũng sẽ không thay đổi, bất kỳ việc gì ta cũng có thể nhường, duy chỉ có chuyện này, lập trường của ta tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
“Không có con trai, ba giữ lập trường còn có tác dụng gì?”
“Không có con trai hương khói đứt thì đứt, nhưng chỉ cần có con trai 1 ngày, ta tuyệt đối không đồng ý nhận nuôi 1 đứa bé không có quan hệ huyết thống!”
Biểu tình Thượng Quan Nhữ Dương ngưng trọng, lần đầu tiên làm găng lên với con trai.
“Vậy từ nay về sau, ba coi như không có con trai đi!”
Thượng Quan Trì quay lưng định đi, Thượng Quan Nhữ Dương hét lên: “Con dám bước ra khỏi cửa nhà 1 bước, toàn bộ sản nghiệp ta coi như con từ bỏ.”
Tư Đồ Nhã nghe thấy lời của ba chồng, tim đau như cắt, cô bước nhanh tới trước mặt Thượng Quan Trì, cầu xin nói: “Trì, đừng đi, mọi sự bất hạnh của anh đều do em gây nên, nếu lại bởi vì em anh mất đi tất cả, cả đời này em cũng sẽ không yên ổn…”
“Gia sản đối với anh mà nói, căn bản là không cần.”
Thượng Quan Trì hất tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên lão phu nhân sửng sốt ngã xuống, “Mẹ -- “
“Tịch Lận - - “
Từng tiếng gào thét kinh hãi, Thượng Quan Trì cuối cùng không nhẫn tâm, quay bước chân trở lại, mấy người vây quanh lão phu nhân vừa ấn huyệt nhân trung vừa nhét thuốc vào miệng bà, sau 1 hồi dày vò, lão phu nhana cũng tỉnh, nhìn chăm chú con trai yếu ớt nói: “Nếu con rời cái nhà này bỏ đi nữa, mẹ không sống nữa…”
Thượng Quan Trì nắm chặt 2 tay đột nhiên gào lên điên cuồng như dã thú: “Được, con đồng ý, nếu đây là hi vọng của các người, vậy thì cứ như vậy đi!”
Anh ta hung hăng trừng mắt với Tư Đồ Nhã, quay người phẫn nộ đi ra khỏi nhà.
Tư Đồ Nhã ngồi thụp xuống đất đau lòng khóc, Thượng Quan Trì khổ sở, tim cô sao có thể dễ chịu? Cô mới là người khổ sở nhất chứ…
Lâm Ái quật cường nhìn xuống đất, cũng không biện minh cho bản thân, cho dù trong lòng có uất ức như nào đi nữa, cô cũng sẽ không nói với Giang Hựu Nam, bởi vì bọn họ làm vấy bẩn mối quan hệ giữa cô và anh ta.
“Cô giáo Lâm, đến phòng làm việc của tôi 1 chút.”
Sắc mặt Giang Hựu Nam âm u hét, quay người bỏ đi.
Vị giáo viên nữ kia đắc ý ngẩng đầu, Lâm Ái phẫn nộ liếc cô ta 1 cái, nhấc chân đi theo.
Đứng trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Lâm Ái cúi thấp đầu không nói chuyện, mặc cho Giang Hựu Nam coi cô như quái vật mà đánh giá.
“Không có gì giải thích với anh sao?”
“Dù sao em nói gì anh cũng sẽ không tin.”
Giang Hựu Nam nhíu mày: “Em gì cũng không nói, sao biết anh sẽ không tin?”
“Thái độ vừa rồi của anh đã nói rõ tất cả.”
Ha, anh ta bực mình cười cười, đứng dậy đi đến trước mặt cô: “Em cho rằng anh không biết em tại sao đánh nhau với bọn họ sao? Còn không phải bởi vì việc chớp nhoáng kết hôn với anh.”
Lúc này Lâm Ái mới ngẩng đẩu, oan ức nói: “Nếu như anh đã biết tại sao còn hung dữ với em như vậy?”
“Anh nếu như nói giúp em thì những ngày sau này em sẽ càng khó sống, đồ ngốc!”
Anh ta chọc mạnh vào trán cô, chỉ chỉ sofa bên cạnh: “Ngồi qua đó.”
Lâm Ái quay người, ngồi lên ghế sofa, giống như xác ướp, động cũng không động.
Giang Hựu Nam cầm 1 hòm thuốc nhỏ, sau đó ngồi bên cạnh cô, động tác rất nhẹ nhàng thay cô khử trùng cho vết thương của cô, rồi lại bôi chút thuốc lên.
“Không ngờ em đánh giỏi như vậy, nửa mắt của cô giáo Từ sưng lên rồi.”
Lâm Ái không nói chuyện.
“Cô ta là giáo viên thực tập, em đừng chấp nhặt với cô ta, anh sẽ xử lý cô ta.”
Lâm Ái vẫn không nói chuyện.
“Sau này đừng kích động đánh người nữa, ảnh hưởng không tốt.”
Giang Hựu Nam thấy cô vẫn cứ không nói chuyện, đầu cúi xuống, lại nhìn thấy trong mắt Lâm Ái ngấn lệ, nhất thời có chút mềm lòng, anh ta nhẹ than 1 hơi, gì cũng không nói nữa, đưa tay ra cho cô 1 cái ôm an ủi, đây là lần đầu tiên Giang Hựu Nam chủ động ôm Lâm Ái, ngay lúc dựa vào vai anh ta, nước mắt Lâm Ái cuối cùng cũng từ trong khoang mắt rơi ra.
Tư Đồ Nhã sử dụng thời gian 1 ngày 1 đêm, cuối cùng cũng làm cho bản thân chấp nhận sự thật vốn dĩ không chấp nhận nổi, cô quyết định, mở lòng mình nói chuyện thẳng thắn với Thượng Quan Trì.
Buổi tối, Thượng Quan Trì tắm rửa xong ra ngoài, Tư Đồ Nhã đang ngồi trên ghế sofa, vẫy tay với anh ta: “Trì, anh qua đây, em có chuyện nói với anh.”
Thượng Quan Trì vừa cầm khăn lau nước còn đọng trên tóc, vừa đi về hướng cô: “Nói gì?”
“Để em.”
Cô nhận lấy khăn lau đầu của anh ta, ấn anh ta ngồi trên sofa, sau đó, dịu dàng thay thế động tác của anh ta.
“Trì, thực ra anh rất muốn làm ba đúng không?”
Cơ thể Thượng Quan Trì cứng đơ, trầm giọng nói: “Đang yên lành nhắc cái này làm gì?”
“Chính là muốn, nếu anh muốn làm ba, em tác thành cho anh.”
Thượng Quan Trì dường như dự cảm được điều gì, quay người, nắm lấy cánh tay cô: “Em đây là ý gì?”
“Ba mẹ bàn với em rồi, bọn họ muốn tìm người mang thai hộ, sinh con cho anh.”
“Hoang đường!”
Thượng Quan Trì tức giận hất tay cô: “Đây rõ ràng là chuyện vô lý, em đừng nói với anh, em đối với chuyện này không có ý kiến.”
Tư Đồ Nhã nhẫn nhịn đau khổ trong lòng, khó khăn nói: “Em đã đồng ý rồi.”
Thượn Quan Trì không dám tin vào mắt mình trừng to mắt đột nhiên gào thét lên: “Đầu em có phải bị trúng ta rồi không? Loại chuyện này em sao có thể đồng ý? Chúng ta không phải nói với nhau, nhận con nuôi rồi sao?”
“Là nói rồi, nhưng ba mẹ không đồng ý, em có thể làm thế nào?”
“Bọn họ không đồng ý là chuyện của bọn họ, chỉ cần anh đồng ý là được rồi, em là sống với anh chứ không phải sống cùng bọn họ!”
“Nhưng em không làm được như vậy, em không có cách nào chỉ để ý đến hạnh phúc của bản thân mà không quan tâm tới cảm nhận của người khác.”
“Cho nên ngay cả lòng tự trọng cũng có thể không cần sao?”
Tư Đồ Nhã che mặt khóc: “Đây là phương thức duy nhất có thể bảo vệ hôn nhân của em, chỉ cần có thể ở bên cạnh Thượng Quan Trì anh, ủy khuất và đau khổ lớn như nào nữa em cũng có thể chấp nhận, lòng tự trọng tính là cái gì? Rất lâu trước đây em đã nói qua với anh, trong cuộc đời Tư Đồ Nhã em, lòng tự trọng là thứ không có giá trị nhất.”
Thượng Quan Trì nhìn cô khóc thương tâm nhưng cũng không mềm lòng, mà nói rõ với cô: “Anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
“Vậy thì ly hôn đi.”
Tư Đồ Nhã ngẩng khuôn mặt hoa lê đới vũ: “Em gánh vác không nổi tội danh diệt hương khói nhà Thượng Quan, sau này sau khi chết cũng không mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nhà Thượng Quan.”
Thượng Quan Trì kinh hãi nhìn cô chằm chằm, run rẩy nói: “Ly hôn đối với em mà nói, dễ dàng nói ra như vậy sao?”
“Nói thật lòng mình câu này không có gì không nói ra được, khi anh ở trong vị trí của em, thì anh sẽ hiểu sự bất đắc dĩ của em.”
Đuôi mắt Tư Đồ Nhã chứa đầy sự mệt mỏi, cuộc sống bây giờ đối với cô mà nói, từng giây từng phút đều dằn vặt và đau khổ, cô thật sự đã sắp bị hiện thực tàn nhẫn ép đến không thở nổi nữa rồi.
Thượng Quan Trì hiểu nỗi khổ trong lòng Tư Đồ Nhã, cũng như hiểu áp lực của cô, anh ta đau lòng ôm lấy cô: “Tiểu Nhã, chúng ta không nhất định cứ phải đi trên con đường cực đoan như vậy, bây giờ y học phát triển, chúng ta có thể dùng trứng và tinh trùng của bản thân để người khác thay chúng ta mang thai hộ con chúng ta…”
Tư Đồ Nhã khó lắc đầu: “Vô dụng thôi, em đã từng có cách nghĩ này nhưng lại lần nữa bị hiện thực đánh tan rồi.”
“Tại sao lại vô dụng?”
“Mẹ đã gọi điện thoại tư vấn qua bạn mẹ ở Mỹ cô Adiana, thuốc em uống không thích hợp lấy trứng để mang thai bên ngoài tử cung, chỉ có trong tử cung của bản thân em mới có khả năng mang thai.”
Nghĩ đến ngày hôm đó, lúc mẹ chồng nói tin này với cô, trong lòng cô thật sự đau không có lời nào miêu tả được, bất kỳ loại thuốc nào cũng có tác dụng phụ, mà những thuốc tây cô uống đã làm cho trứng của cô trở nên yếu ớt bất thường, giống như đứa trẻ cùng sống với mẹ mười mấy năm đột nhiên đổi môi trường, căn bản là không cách nào thích nghi được.
“Vậy chúng ta chờ, chờ bệnh của em chữa khỏi xong, đến lúc đó chúng ta lại có con.”
“Vậy nếu như chữa mãi cũng không khỏi thì sao?”
Thượng Quan Trì ngẩn người: “Chữa không khỏi thì chúng ta nhận con nuôi.”
“Nói qua nói lại vẫn là nhận con nuôi, va nói anh đã 30 tuổi rồi, nếu đàn ông ở độ tuổi này vẫn chưa có con sẽ bị người ta coi thường, em có thể đợi, nhưng em không thể để người khác coi thường anh, em không muốn người khác ở đằng sau anh chỉ chỉ trỏ trỏ, anh kết hôn lâu như vậy nhưng ngay cả 1 đứa con cũng không có.”
“Anh không sao, anh không quan tâm người khác nói thế nào!”
“Em có sao, em quan tâm người khác nói lảm nhảm về anh.”
Tư Đồ Nhã khóc không thành tiếng: “Trì, coi như em cầu xin anh, anh đồng ý đi, em biết tình cảm của anh đối với em, nhưng bệnh của em có thể chữa khỏi hay không thật sự là dấu chấm hỏi, từng ngày trôi qua, áp lực của em cũng ngày càng nặng nề, có lẽ chỉ khi gia đình này thêm 1 đứa trẻ, mà đứa trẻ đó trên người chảy huyết thống của Thượng Quan gia, em mới có thể thở, trong lòng em cũng mới sẽ không có cảm giác áy náy sâu sắc như vậy….”
Gân xanh trên trán Thượng Quan Trì nổi lên, anh ta đột nhiên không nói gì nữa, qua người ra khỏi phòng ngủ, rầm rập xuống tầng.
“Các người có phải muốn ép chết Tiểu Nhã các người mới cam tâm?”
Đứng trong phòng khách dưới tầng, Thượng Quan Trì gào thét cuồng loạn chất vấn ba mẹ, sắc mặt lão phu nhân trắng nhợt tiến lên trước giải thích: “Trì, con bình tĩnh chút, chúng ta….”
“Bảo vợ con đến khuyên con cùng người phụ nữ khác sinh con, mẹ bảo con bình tĩnh như thế nào? Các người rõ ràng biết cô ấy không có sự lựa chọn nào khác, còn ép cô ấy đồng ý, các người chẳng lẽ 1 chút lương tâm cũng không có sao? Lúc con căm hận những việc bỉ ổi các người làm ra với ba mẹ của Đường Huyên, là ai trăm phương nghìn kế đem con về lại cái nhà này, làm cho con xóa bỏ ý hận với các người? Bây giờ, các người có lại con trai các người, nhưng không suy nghĩ đến cảm nhận của con dâu nữa, đây chính là nguyên tắc làm người của các người sao?”
“Bọn họ không có ép em.”
Tư Đồ Nhã đuổi theo xuống tầng, đứng đằng sau Thượng Quan Trì, nghẹn ngào hét.
“Là em cam tâm tình nguyện đồng ý, đừng trách bất kỳ ai nữa.”
“Em đừng nói chuyện!”
Thượng Quan Trì tức giận hét, tiếp tục chất vấn ba mẹ: “Nối dõi tông đường thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức cho dù là dẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác dưới chân cũng không có gì đáng nói sao? Nhận con nuôi thì làm sao? Là ai quy định có con nhất định phải chảy huyết thống của gia đình?”
“Nếu không chảy huyết thống của gia đình, vậy thì không tính người 1 nhà, không tính người 1 nhà thì vĩnh viễn không thể cùng lòng với chúng ta.”
Thượng Quan Nhữ Dương cũng to tiếng phản bác.
“Là muốn con 1 lần nữa rời khỏi cái nhà này sao?”
“Cho dù con rời khỏi cái nhà này, lập trường của ta cũng sẽ không thay đổi, bất kỳ việc gì ta cũng có thể nhường, duy chỉ có chuyện này, lập trường của ta tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
“Không có con trai, ba giữ lập trường còn có tác dụng gì?”
“Không có con trai hương khói đứt thì đứt, nhưng chỉ cần có con trai 1 ngày, ta tuyệt đối không đồng ý nhận nuôi 1 đứa bé không có quan hệ huyết thống!”
Biểu tình Thượng Quan Nhữ Dương ngưng trọng, lần đầu tiên làm găng lên với con trai.
“Vậy từ nay về sau, ba coi như không có con trai đi!”
Thượng Quan Trì quay lưng định đi, Thượng Quan Nhữ Dương hét lên: “Con dám bước ra khỏi cửa nhà 1 bước, toàn bộ sản nghiệp ta coi như con từ bỏ.”
Tư Đồ Nhã nghe thấy lời của ba chồng, tim đau như cắt, cô bước nhanh tới trước mặt Thượng Quan Trì, cầu xin nói: “Trì, đừng đi, mọi sự bất hạnh của anh đều do em gây nên, nếu lại bởi vì em anh mất đi tất cả, cả đời này em cũng sẽ không yên ổn…”
“Gia sản đối với anh mà nói, căn bản là không cần.”
Thượng Quan Trì hất tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên lão phu nhân sửng sốt ngã xuống, “Mẹ -- “
“Tịch Lận - - “
Từng tiếng gào thét kinh hãi, Thượng Quan Trì cuối cùng không nhẫn tâm, quay bước chân trở lại, mấy người vây quanh lão phu nhân vừa ấn huyệt nhân trung vừa nhét thuốc vào miệng bà, sau 1 hồi dày vò, lão phu nhana cũng tỉnh, nhìn chăm chú con trai yếu ớt nói: “Nếu con rời cái nhà này bỏ đi nữa, mẹ không sống nữa…”
Thượng Quan Trì nắm chặt 2 tay đột nhiên gào lên điên cuồng như dã thú: “Được, con đồng ý, nếu đây là hi vọng của các người, vậy thì cứ như vậy đi!”
Anh ta hung hăng trừng mắt với Tư Đồ Nhã, quay người phẫn nộ đi ra khỏi nhà.
Tư Đồ Nhã ngồi thụp xuống đất đau lòng khóc, Thượng Quan Trì khổ sở, tim cô sao có thể dễ chịu? Cô mới là người khổ sở nhất chứ…
Bình luận facebook