• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62156.

Tư Đồ Nhã quay đầu, nhìn Giang Hựu Nam chăm chú, trong lòng rất áy náy, nhưng không nói được gì.



“Đối với anh mà nói, nhìn thấy Tư Đồ Nhã hạnh phúc chính là lý do duy nhất để sống tiếp.”



2 người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Tư Đồ Nhã lặng lẽ rời đi, tình cảm của Giang Hựu Nam đối với cô như thế nào, cô vẫn luôn hiểu, đáng tiếc là, cô không thể đối xử với anh ta bằng 1 trái tim như vậy.



Sảnh hôn lễ không có nhiều khách, có lẽ Giang Hựu Nam cùng chung tâm thái lúc đầu của Thượng Quan Trì, không muốn quá nhiều người đến tham gia 1 nghi thức hôn lễ không có tình yêu.



Lúc Tư Đồ Nhã tìm thấy Thượng Quan Trì, anh ta đang uống rượu vang 1 mình.



“Nghĩ gì vậy?”



Cô đưa tay vỗ vai anh ta, ánh mắt anh ta lóe lên rồi lắc đầu: “Không có gì.”



“Không hỏi em vừa rồi đi đâu à?”



“Có lẽ đi xem cô dâu.”



Tư Đồ Nhã cười cười: “Sắp thành con giun trong bụng em rồi.”



Cô cũng rót 1 ly rượu vang, giơ lên chạm ly với THượng Quan Trì sau đó uống 1 hụm nhỏ, hôn lễ đã chính thức bắt đầu, nhìn Lâm Ái đang khoác cánh tay chú rể cố gắng cười hạnh phúc, Tư Đồ Nhã cảm khái nói: “Nhìn thấy Lâm Ái ngày hôm nay giống như nhìn thấy bản thân 1 năm trước, rõ ràng trong lòng rất bất ổn nhưng vẫn cố gắng bày ra dáng vẻ rất hạnh phúc.”



Thượng Quan Trì nghe vậy ánh mắt nhìn sang cô: “Giang Hựu Nam cũng như vậy chứ, rõ ràng không hạnh phúc nhưng bày ra dáng vẻ hạnh phúc.”



Tư Đồ Nhã chưa phản ứng kịp, Thượng Quan Trì tiếp tục: “Nói với em chưa? Lý do anh ta cưới Lâm Ái?”



Lúc này cô mới phản ứng lại, ngây ngốc chớp mắt mấy cái: “Anh nhìn thấy rồi? Bọn em vừa nãy nói chuyện với nhau?”



“Ừ.”



Thượng Quan Trì rủ mắt xuống uống 1 hớp rượu, biểu tình rất không tự nhiên: “Anh nhìn thấy 2 người nhìn nhau chăm chú rất lâu…”



Tư Đồ Nhã phì cười, không tin nổi hỏi: “Anh đang ghen sao?”



“Lời gì chứ, ghen, anh sao phải như vậy?”



“Cho nên mới hỏi anh chứ, anh sao phải như vậy? Ghen, là người không thể ở bên nhau mới có , anh lại không phù hợp điều kiện này, không phải sao?”



Thượng Quan Trì ngẩn người, đột nhiên toét miệng cười.



Đây là đêm tân hôn đầu tiên của cô, Lâm Ái ngồi trên sofa chung cư của Giang Hựu Nam, cả người đều đang run rẩy, đúng vậy, cô đang sợ hãi, cô rất sợ hãi, không biết nên đối mặt thế nào với Giang Hựu Nam, cũng không biết phải làm quen với môi trường mới lạ ngày như thế nào.



Bên chân cô đặt hành lý của cô, không có bao nhiêu đồ, thực ra phần lớn đồ dùng đều bị cô giữ lại trong phòng mình, bởi vì cô không biết đoạn hôn nhân không được thành lập trên cơ sở tình yêu này rốt cuộc có thể duy trì bao lâu, cho nên, cô sẽ không chuyển toàn bộ đồ dùng của mình đến đây, là để tránh phiền phức phải chuyển ra ngoài trong tương lai.



“Bên kia là phòng ngủ, đem quần áo của em treo lên đi.”



Giang Hựu Nam cầm bình rượu vang, ngồi trước mặt cô, biểu tình lãnh đạm rót 1 ly rượu uống.



Anh ta uống hết 1 ly rượu, Lâm Ái vẫn ngồi nguyên vị trí không động, anh ta nhíu mày: “Sao vậy?”



Lâm Ái mất tự nhiên lắc đầu: “Không sao, chỉ là có chút không thích ứng.”



“Vậy thì mau thích ứng đi, từ bây giờ bắt đầu, em phải nhanh chóng thích ứng cuộc sống 2 người.”



Nghe anh ta nói vậy, Lâm Ái mới cổ vũ dũng khí, nhấc hành lý của cô đem vào phòng ngủ, phòng ngủ rộng rãi mà sạch sẽ, tràn đầy hơi thở nam tính, cô liếc nhìn chiếc giường anh ta ngủ qua ở giữa phòng, tim bỗng nhiên giống như con nai con nhảy không ngừng, đối với đêm tân hôn thực ra cô cũng có 1 chút kỳ vọng, mặc dù cô biết, đó là không thể nào.



Sau khi sắp xếp xong, cô ra khỏi phòng ngủ, tới trước mặt Giang Hựu Nam, ngượng ngùng hỏi: “Còn muốn uống bao lâu, không đi nghỉ ngơi à?”



Giang Hựu Nam dương mắt lên nhìn cô, hình như đã có chút say, vẫy vẫy tay: “Lại đây cùng anh uống 1 ly.”



Lâm Ái có chút do dự, nhưng vẫn nhấc bước chân đi tới trước mặt anh ta ngồi xuống, nhận lấy ly rượu anh ta rót, cắn răng 1 hơi uống cạn, cô vốn tửu lượng không tốt, 1 ly rượu vào bụng đầu có chút choáng váng, si mê nhìn Giang Hựu Nam, đột nhiên mượn men rượu, đưa tay móc lấy đầu anh ta, chủ động hôn lên môi anh ta.



Giang Hựu Nam kinh ngạc trừng to mắt, giây sau, dùng lực đẩy cô ra.



Lâm Ái bị đẩy xuống đất, tim bị chích 1 cái, cô cắn môi, im lặng đứng dậy đi vào phòng ngủ.



Gì cô cũng không nói, Giang Hựu Nam sẽ không biết lòng tự trọng của cô suy sụp như nào, từ trước tới nay, cô ngay cả 3 chữ “em thích anh” cũng không dám nói ra, muốn chủ động hôn người đàn ông mình thích, thì phải cần bao nhiêu dũng khí, chỉ có trong lòng cô hiểu rõ nhất.



Giống như 1 tên ngốc ngồi bên giường, không biết ngồi bao lâu, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra Rầm 1 tiếng, Giang Hựu Nam xông vào.



Chưa đợi cô phản ứng lại, cả người đã bị anh ta đẩy ngã lên giường, sau đó, nụ hôn của anh ta rơi xuống, rất không dịu dàng, thậm chí có thể nói, là thô lỗ.



Anh ta hôn cổ cô, hôn cằm cô, hôn má cô, hôn trán cô, duy chỉ, không hôn môi cô.



Lâm Ái sao không hiểu, chỉ có 2 người yêu nhau, mới say sưa hôn môi nhau, mà cô và Giang Hựu Nam cách biệt với quan hệ nuốt nước bọt dường như còn rất xa.



“Anh uống say rồi.”



Cô đưa tay muốn đẩy anh ta ra nhưng bị anh ta lật tay ngăn lại: “Anh không say, đừng nói nữa, đây là đêm tân hôn của chúng ta.”



Nếu đã biết là đêm tân hôn, vậy tại sao lúc nói ra lời này lại tràn ngập sự xót xa.



Giang Hựu Nam bắt đầu động tay cởi quần áo của Lâm Ái, Lâm Ái dùng lực giãy giụa, nhưng từ từ, cô không giãy giụa nữa, chầm chậm nhắm mắt chấp nhận hiện thực, đúng vậy, đây là đêm tân hôn của bọn họ, bất luận có cảm thấy ủy khuất hay không, đều phải trải qua.



Cô từ từ mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông trên thân mình trên trán mồ hôi nhễ nhại, thân thể bởi vì sự kích tình mà vừa đỏ vừa sáng, nhưng trong mắt anh ta lại không có sắc thái của tình dục mà là 1 loại gần như là hờ hững, lạnh nhạt, giống như đang thực hiện 1 việc bắt buộc phải làm.



Lầm Ái 1 lần nữa nhắm mắt lại, hơn nữa sau đó cũng không dám mở mắt ra.



Ít nhất như này, cô có thể cảm nhận được chỉ là sự vui vẻ của cơ thể chứ không phài sự đau khổ trong tâm hồn.



Đêm tân hôn, không có tiếc nuối, bọn họ trở thành vợ chồng có danh có thực.



Mặc dù, thiếu 1 thứ quan trọng nhất.



Tư Đồ Nhã sau khi cùng Thượng Quan Trì tham gia hôn lễ xong không trực tiếp về nhà mà đi tới núi Đế Vương, ngày 15 hàng tháng, trên núi Đế Vương sẽ tổ chức lễ múa sư tử, 2 người cho đến khi nhìn thấy 10 đêm hứng thú vẫn chưa hết mới xuống núi.



Xe đi được nửa đường đột nhiên dừng lại, Tư Đồ Nhã kỳ lạ hỏi: “Sao vậy?”



“Hình như động cơ hỏng rồi, anh xuống xem xem.”



Thượng Quan Trì xuống xe, Tư Đồ Nhã ngồi trong xe không động, lúc sau, anh ta gõ cửa xe: “Xuống đi, xem ra chúng ta phải đi bộ về rồi.”



Sau khi Tư Đồ Nhã xuống xe, chán nản nói: “Không phải chứ, mới từ trên núi cao đi xuống, đi bộ về vậy không phải mệt chết à.”



“Có anh ở đâu, sao làm cho em mệt chết được.”



Thượng Quan Trì cưng chiều cười, đóng cốp xe sau lại, sau đó, ngồi xổm xuống: “Lên đi.”



Tư Đồ Nhã ngẩn người nhìn anh ta: “Anh cõng em?”



“Nếu không em nghĩ anh ngồi xổm xuống làm gì?”



Cô lắc đầu: “Hay là thôi đi, anh cũng mệt rồi.”



“Lên đi, anh là đàn ông, mệt chút không sao.”



Thượng Quan Trì kéo vai cô, kéo cô nằm sấp lên lưng anh ta, hét lớn 1 tiếng: “Chư Bát Giới cõng vợ, đi thôi!”



Tư Đồ Nhã nằm sấp trên lưng anh ta cười khanh khách, chỉ bởi vì anh ta nói mình là Chư Bát Giới.



Thượng Quan Trì cõng Tư Đồ Nhã về nhà cả dọc đường đi, giữa đường cô đề nghị bắt xe nhưng anh ta không đồng ý, đến cửa biệt thự Bạch Vân, Tư Đồ Nhã nói: “Thả em xuống đi, đến nhà rồi, bị ba mẹ nhìn thấy xấu hổ lắm.”



“Không sao, lúc này bọn họ đều ngủ từ sớm rồi.”



“Anh không mệt à, cõng nghiện rồi đúng không?”



Thượng Quan Trì lắc đầu: “Không mệt, anh còn dự định cõng em như này cả đời cơ.”



Trong lòng Tư Đồ Nhã ấm áp, 2 tay dùng lực ôm lấy cổ Thượng Quan Trì, 2 mắt anh ta trợn ngược: “Ao, không thở nổi rồi, em muốn mưu sát chồng mình sao?”



“Ai mưu sát anh chứ, em chỉ là thấy anh lắc lư, sợ anh làm ngã em mà thôi.”



Cô ra sức véo anh ta, 2 người cười hi hi ha ha bước vào phòng khách.



Xe của Thượng Quan Nhữ Dương vẫn luôn đi đằng sau 2 người, tối nay ông ta ra ngoài quay về muộn, vô tình nhìn thấy cảnh ân ái tình cảm của con trai và con dâu.



Ngồi trong xe, sắc mặt ông ta trầm trọng khác thường, tâm tư cũng rơi vào trạng thái nặng nề.



Chiều ngày hôm sau, Tư Đồ Nhã nhận được điện thoại của ba chồng, hẹn cô gặp mặt ở 1 quán trà trên đường Danh Dương.



Nói thật lòng, Tư Đồ Nhã rất hoang mang, cô không hiểu tại sao ba chồng lại đột nhiên hẹn cô gặp mặt ở bên ngoài, có điều, cô vẫn đúng giờ đến chỗ hẹn.



Ngồi trong góc quán trà, cô lễ phép hỏi: “Ba, ba gọi con ra ngoài là có việc gì ạ?”



Thượng Quan Nhữ Dương thở dài, nói: “Tiểu Nhã, con đừng lo lắng, việc xảy ra trên người Đường Huyên 3 năm trước tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người con.”



Ý ngoài lời, ông ta hẹn cô ra ngoài, không phải đuổi cô đi.



“Vậy là việc gì ạ?”



Trong lòng cô cảm thấy bất an.



“Là liên quan đến đứa con.”



Tay Tư Đồ Nhã run run, cốc trà vừa bưng lên trong tay rơi xuống đất, Pa 1 tiếng, cốc vỡ rồi.



“Con bình tĩnh trước đã, nghe ba nói, ba biết con là 1 đứa bé tốt, ba và mẹ chồng con cũng là thật lòng thích con, con trai ba thì càng không phải nói rồi, nhưng chuyện di truyền hương khói đối với gia đình như chúng ta mà nói, thật sự rất quan trọng.”



Trong lòng Tư Đồ Nhã từng cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, nhưng bề ngoài vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, “Vậy ý của ba?”



“Con trước tiên đừng hỏi ý của ba, con nói cho ba trước, con nghĩ như thế nào?”



“Con… con… con và Trì….”



Lúc cô định nói cô quyết định cùng Trì nhận 1 đứa con nuôi, ba chồng ngắt lời cô: “Nếu con muốn nói các con quyết định nhận nuôi 1 đứa trẻ, thì không cần nói nữa, ta sẽ không đồng ý.”



Tim Tư Đồ Nhã đột nhiên lạnh đi 1 nửa, cô run rẩy hỏi: “Tại sao?”



“Bởi vì, ta không muốn sự nghiệp trăm năm do ba ta tạo nên rơi vào tay 1 người ngoài, ta muốn 1 đứa trẻ trên người chảy dòng máu của gia đình Thượng Quan chúng ta, Tiểu Nhã, con nghe rõ chưa? Ta muốn 1 huyết mạch chân chính của gia đình Thượng Quan chúng ta.



Lời của ba chồng nghe trong tai Tư Đồ Nhã, từng chữ chém vào tim, nước mắt rơi ra, “Cho nên ý của ba là bảo con rời đi sao?”



“Không phải, ngay từ đầu ta đã nói rồi, việc xảy ra trên người Đường Huyên tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người con, ba chỉ là…”



Thượng Quan Nhữ Dương có chút không nhẫn tâm.



Tư Đồ Nhã hít hít mũi: “Không sao, ba cứ nói thẳng ạ.”



“Ta chỉ là muốn con chịu ủy khuất 1 chút, cho Trì ra ngoài sinh 1 đứa con, tương lai đứa trẻ này con có thể coi như con mình nuôi dưỡng , chúng ta sẽ không nói với bất kỳ ai đứa trẻ không phải do con sinh mà địa vị của con trong gia đình chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.”



Đêm đó, cô ngồi trước cửa phòng ngủ ba mẹ chồng, đã nghe được lời giống như vậy, cho rằng ngày này cách mình còn rất xa, nhưng không ngờ, cuối cùng ngày này vẫn đến mà đến nhanh như vậy.



Trước hiện thực tàn khốc, không phải cô muốn chạy trốn là có thể chạy trốn được, trong lòng Tư Đồ Nhã hiểu rõ, cô bắt buộc đối mặt với thực tế, chọn ra 1 lựa chọn vẹn toàn 2 bên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom