• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.one TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài

62155.

“Tôi không sai, tất cả những gì tôi làm đều có thể làm cho nó hạnh phúc.”



Đàm Tuyết Vân mất khống chế hét lên.



Ha, Giang Khôn cười chế giễu: “Thật sự là vì hạnh phúc của con trai, hay là vì cục tức đó của bản thân cô, cô hiểu rõ hơn ai hết, mở mồm là nói vì hạnh phúc của con trai, nhưng bây giờ kết quả thì như thế nào? Là tự tay cô ép nó đi trên con đường không hạnh phúc.”



“Giang Khôn!”



Sắc mặt Đàm Tuyết Vân trắng nhợt: “Chúng ta mười mấy năm không gặp, anh cứ nhất định phải vừa gặp nhau là cãi nhau với tôi sao?”



“Tôi không cãi nhau với cô, tôi bây giờ chỉ là đang nói sự thật mà thôi, Đàm Tuyết Vân, thực ra cô căn bản không nên quay về, Hựu Nam hạnh phúc hay không, lúc ban đầu cô lựa chọn rời đi, thì đã không còn có quyền hỏi nữa rồi.”



Giang Khôn nói xong câu này, liền đứng dậy dứt khoát rời đi, Đàm Tuyết Vân bóp chặt ly café trong tay, tay không ngừng run rẩy, thế nhưng cũng không có rơi 1 giọt nước mắt nào.



Phải biết rằng, nhẫn tâm, không phải một sớm một chiều mà dễ dàng rơi nước mắt, là hận không hạ quyết tâm bỏ chồng bỏ con.



Mặc dù không đạt được cùng nhận thức với Giang Khôn, Đàm Tuyết Vân cũng không như vậy từ bỏ, bà ta nhân lúc Giang Khôn không ở nhà, đến chung cư cách biệt 20 năm.



Từ trong túi da sờ thấy chìa khóa, vốn dĩ không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng không ngờ, chiếc chìa khóa đã nhiều vết rỉ sét đó lại dễ dàng mở được cửa chung cư.



Bà ta có chút nhất thời ngạc nhiên, rất bất ngờ đã nhiều năm như vậy qua đi, vậy mà Giang Khôn không đổi khóa cửa, bà ta muốn vào cái nhà này, vẫn như cũ có thể tiến vào.



Bày đặt trong nhà dường như so với 20 năm trước không có gì khác biệt, bà ta lên tầng 2, đi tới phòng ngủ đã từng của bọn họ, ngựa quen đường cũ tìm được nơi để sổ hộ khẩu.



Đồ dùng gia đình không đổi, ngay cả nơi để đồ cũng không đổi, Đàm Tuyết Vân cầm sổ hộ khẩu trầm ngâm chốc lát, đứng dậy vội vàng rời đi.



Không có sổ hộ khẩu, bà ta muốn xem xem, 2 người này kết hôn như nào.



Ngày cưới đã vô cùng cấp bách, bà ta bắt buộc phải kéo dài thời gian, nghĩ được 1 phương án có thể ngăn cản con trai cưới Lâm Ái.



Đàm Tuyết Vân tự cho rằng kế hoạch ngăn chặn hôn lễ của bà ta bước đầu đã thành công rồi, ai ngờ, thực ra bà ta còn chưa bắt đầu thì đã thua rồi.



Lúc Giang Hựu Nam lần nữa dẫn theo Lâm Ái đến chung cư của bà ta, đặt trước mặt bà ta 2 sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ chói mắt, 2 mắt bà ta tối đen, ngất đi…



Rất lâu sau tỉnh dậy, bà ta nằm trên giường phòng ngủ, con trai ngồi bên cạnh giường bà ta, bà ta đột nhiên gào thét cuồng loạn: “Giang Hựu Nam!”



Giang Hựu Nam đứng lên, rõ ràng biết nhưng cố ý hỏi: “Sao vậy?”



“Con…con vậy mà… không có sự đồng ý của mẹ, đã nhận giấy chứng nhận kết hôn với người phụ nữ đáng ghét kí, con là muốn tức chết mẹ đúng không?”



Giang Hựu Nam lắc đầu, cực kỳ vô tội nói: “Thật là không ngờ tới, mẹ lại đối với chuyện của con quan tâm như vậy, nếu đã quan tâm con như vậy, thì lúc đầu, tại sao còn bỏ rơi con chứ? Thực ra, vẫn cứ luôn rất muốn hỏi.”



Nước mắt Đàm Tuyết Vân rơi ra: “Hựu Nam, mẹ lúc đó cũng là do tâm tình quá ức chế, không cách nào ở lại thành phố này, nếu không mẹ nhất định sẽ ngạt thở mà chết….”



“Ồ, lúc tâm tình mẹ không tốt liền bỏ rơi con không quan tâm, tâm tình tốt rồi thì quay về ngang ngược can thiệp vào cuộc sống của con, mẹ coi con là cái gì? Đồ chơi sao? Mẹ bắt buộc phải nhận rõ 1 hiện thực, con bây giờ đã lớn rồi, đã qua độ tuổi mẹ muốn quản thì quản, không muốn quản thì không quản rồi.”



Giang Hựu Nam nói xong liền ra khỏi phòng ngủ mẹ mình, nói với Lâm Ái đang đứng ngoài cửa: “Chúng ta đi thôi.”



“Bà ấy không sao chứ?”



“Không sao rồi, đã có thể gào hét với anh, còn có thể có chuyện gì.”



Đàm Tuyết Vân đuổi theo, phẫn nộ nói: “Là giả, chứng nhận kết hôn đó nhất định là giả, sổ hộ khẩu của con ở chỗ mẹ, con sao nhận được giấy chứng nhận kết hôn?”



Giang Hựu Nam tức giận cười cười, vỗ vai mẹ: “Mẹ, con không phải nói với mẹ rồi, con là con trai mẹ, con hiểu rõ hơn ai hết tác phong làm việc của mẹ, mẹ cho rằng con sẽ ngốc tới mức đợi đến lúc mẹ lấy sổ hộ khẩu đi mới nghĩ tới đi nhận giấy chứng nhận sao? Chứng nhận này sớm đã nhận rồi, chỉ là sáng sớm nay sau khi nghe ba nói mẹ lấy sổ hộ khẩu đi rồi mới mang đến cho mẹ xem mà thôi.”



Đàm Tuyết Vân xoa xoa thái dương, trong đầu choáng váng suýt chút nữa lại ngất đi, Lâm Ái đưa tay giữ bà ta nhưng lại bị bà ta ghét bỏ hất ra: “Cút ngay!”



“Được rồi, bọn con vẫn nên đi thôi, tránh ở lại đây kích thích mẹ ngất rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngất.”



Giang Hựu Nam kéo tay Lâm Ái đi ra khỏi chung cư của mẹ, đóng cửa, còn có thể nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ của mẹ, trong lòng Lâm Ái vẫn còn sợ hãi, nhưng Giang Hựu Nam lại bình tĩnh như không có chuyện gì.



2 người sánh vai đi tới nơi đỗ xe, 2 tay Lâm Ái đút túi quần, tinh thần suy sụp cúi gục đầu xuống, Giang Hựu Nam tùy ý liếc cô 1 cái, chế giễu hỏi: “Nhặt được tiền chưa?”



Ha, Lâm Ái lập tức lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi: “Nhặt tiền gì?”



“Thấy em cứ gục đầu xuống, anh tưởng em nhặt được không ít tiền chứ.”



Cô xấu hổ xoay xoay đầu, bực mình cười: “Em chỉ là đang suy nghĩ.”



“Suy nghĩ gì?”



Cô dừng bước chân, do dự 1 lúc, nhẹ tiếng hỏi: “Anh lựa chọn em là đối tượng kết hôn của anh, không phải là bởi vì mẹ anh ghét em chứ?”



“Lời này là như nào?”



“Anh đột nhiên quyết định chớp nhoáng kết hôn, không phải là bởi vì báo thù mẹ anh mà lấy 1 con dâu bà ấy không nhận, không phải vừa hay là đả kích báo thù bà ấy tốt nhất còn gì.”



“Em …..” Tay Giang Hựu Nam búng lên trán của Lâm Ái: “Trí tưởng tượng quá phong phú rồi.”



Cô khó chịu xoa xoa chỗ Giang Hựu Nam vừa búng, hậm hực nói: “Dù sao thì lựa chọn em khẳng định có giá trị lợi dụng của anh, nếu không việc tốt này sẽ rơi trên đầu em?”



Giang Hựu Nam nhìn bóng dáng giận dỗi quay người đi về phía trước của cô, lần đầu tiên cảm thấy, thực ra nha đầu này cũng khá thú vị.



Lúc nhận được thiếp mời cưới, trong lòng Tư Đồ Nhã rất không có tư vị, không phải bởi vì thiếu 1 người ái mộ mà là bởi vì đối tượng kết hôn là Lâm Ái, cô rất sợ tương lai của cô ấy sẽ không hạnh phúc.



“Đây là cái gì?”



Thượng Quan Trì nhìn cô cầm thiếp mời hồn vía lên mây, nghi hoặc đoạt lấy xem.



“Giang Hựu Nam và Lâm Ái muốn kết hôn?” Anh ta rất không tưởng tượng nổi: “Đây là chuyện gì vậy?”



“Không biết, đây là quyết định của bọn họ, ngày mai anh cùng em tham gia đi?”



Thượng Quan Trì ngơ ngác gật đầu: “Ồ, được.”



Ngày hôm sau, là 1 ngày trời quang sáng sủa, Thượng Quan Trì và Tư Đồ Nhã đến khách sạn Kim Đế, nơi Giang Hựu Nam và Lâm Ái tổ chức hôn lễ.



Tư Đồ Nhã đối với nơi này 1 chút cũng không lạ lẫm, bởi vì hôn lễ của cô và Thượng Quan Trì lúc đó cũng được tổ chức ở đây.



Hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, Lâm Ái ngồi trong phòng trong của khách sạn, tâm trạng cực kỳ căng thẳng, qua 1 tiếng nữa, cô sẽ trở thành cô dâu của Giang Hựu Nam, đột nhiên gả cho người mình vẫn luôn thầm yêu giồng như 1 giấc mơ, làm cho người cảm thấy rất không chân thực.



Tư Đồ Nhã đến phòng của Lâm Ái, nhìn thấy bạn thân mặc lên váy cưới trắng tinh khiết, trong lòng Tư Đồ Nhã cũng trăm mối cảm xúc, cô mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Ái, nhẹ tiếng hỏi: “Sao rồi? Có phải có chút cảm giác ước mơ sắp thành hiện thực không?”



Lâm Ái cười khổ: “Đây là ước mơ gì chứ, quả thực là ước mơ không có tiền đồ nhất.”



“Có là ước mơ không có tiền đồ cũng là giấc mơ chứ, có thể thực hiện chính là chuyện tốt, hôm nay nhất định phải vui vẻ.”



“Ừm.”



Lâm Ái ảm đạm gật đầu.



“Bạn lén lút kết hôn như này, không sợ ba mẹ bạn đến lúc biết không tha cho bạn?”



“Mình bây giờ nếu nói với bọn họ thì mình không kết hôn được.”



“Tại sao?”



“Ngày trước đã đồng ý bọn họ, sẽ không ở lại trong nước, đợi qua sinh nhật 25 tuổi thì nhất định sẽ quay về bên cạnh bọn họ.”



“Vậy bạn bây giờ quyết định đợi sau khi gạo nấu thành cơm rồi mới nói thật với bọn họ?”



Mặt Lâm Ái có chút đỏ: “Bạn đừng nói lung tung, đó là chuyện không thể.”



“Sao lại không thể, nếu đã quyết định kết hôn, bất luận giữa các bạn có tình yêu hay không, gạo sớm muộn cũng phải nấu thành cơm.”



Nghe cô nói vậy, Lâm Ái từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua 1 tia ưu thương: “Tiểu Nhã, thực ra Giang Hựu Nam quyết định kết hôn với mình hoàn toàn là vì bạn.”



Tư Đồ Nhã tim đập thình thịch: “Vì mình cái gì?”



“Anh ấy không muốn mẹ anh ấy cứ gây phiền phức cho bạn, mẹ anh ấy là 1 người cực kỳ cực đoan, biết anh ấy thích bạn, dùng trăm phương nghìn kế muốn giúp anh ấy đoạt được, chỉ cần anh ấy 1 ngày đơn thân, mẹ anh ấy liền 1 ngày không chết tâm, sớm muộn sẽ bởi vì sự can thiệp của bà ấy mà mang đến cho bạn hậu quả không cách nào chấp nhận được.”



Mặc dù ban đầu biết nguyên nhân Giang Hựu Nam chớp nhoáng kết hôn có thể là bở vì bản thân, nhưng lúc này nghe được sự thật từ miệng Lâm Ái, trong lòng Tư Đồ Nhã vẫn có chút chấn động.



“Bạn đừng nghĩ nhiều, bất luận trước đây anh ấy thích ai, sau này cuộc đời của anh ấy nằm trong tay bạn, có thể làm cho anh ấy yêu bạn không thì xem bạn nổ lực hay không, tận tâm hay không.”



Tư Đồ Nhã kiềm chế chấn động trong lòng, dùng lời nói chân thành nhất cổ vũ bạn thân cố gắng giành lấy tình yêu mà cô ấy muốn.



Hôn lễ còn có nửa tiếng, Tư Đồ Nhã ra khỏi phòng của Lâm Ái, tâm sự nặng nề đi dọc theo hành lang dài, nghĩ đến ngày hôm đó, cô hiểu lầm Giang Hựu Nam chạy đến chưng cư của anh ta mắng anh ta thậm tệ 1 trận, không khỏi cảm thấy áy náy, lúc đó cô thật sự bị làm tức điên lên, cô nên nghĩ đến, Giang Hựu Nam trước nay đều không phải người bỉ ổi ích kỷ như vậy.



Bước chân đột nhiên bị dừng lại, cuối hành lang, cô nhìn thấy thân ảnh ưu tú xuất sắc, đang quay lưng với cô ngóng nhìn bầu trời mênh mông xa xăm.



Tư Đồ Nhã suy nghĩ mấy giây, không chút do dự kiên quyết đi lại gần thân ảnh đó, nhẹ giọng gọi: “Giang Hựu Nam.”



Giang Hựu Nam từ từ quay lưng, lúc nhìn thấy cô, trong mắt lướt qua 1 tia ưu thương giống Lâm Ái: “Em đến rồi.”



“Cảm ơn.”



Tư Đồ Nhã từ tận đáy lòng cảm ơn anh ta, cơ thể Giang Hựu Nam cứng ngắc: “Không khách sáo.”



Không khí ngưng tụ khó nói, 2 người nhất thời chìm vào sự trầm mặc, rất lâu sau, Tư Đồ Nhã mới miễn cưỡng phá vỡ sự trầm mặc này: “Mặc dù biết không nên nói lời như này nhưng vẫn muốn nói với Giang hiệu trưởng anh, hãy đối xử tử tế với Lâm Ái, em thật lòng chúc phúc 2 người bạch đầu giai lão.”



Nói xong, Tư Đồ Nhã liền quay người, chuẩn bị tới đại sảnh tổ chức hôn lễ dưới tầng.



“Không có cái gì nên nói không nên nói, lý do có thể chống đỡ cuộc sống tiếp tục của 1 người chỉ có 2 loại, 1 loại là bản thân mình hạnh phúc, 1 loại là nhìn người khác hạnh phúc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Back
Top Bottom