• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Hot Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show (1 Viewer)

  • Chương 241-245

Chương 241: Cám ơn mọi người yêu thương chúng tôi

Khương Mạn cũng chả quan tâm lắm tới chuyện giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, có đạt được hay không cũng chả quan trọng, chuyện này cứ tùy duyên. Thế nhưng chuyện chương trình ‘Cuộc sống khác’ được phát sóng tiếp, lại khiến cô vô cùng vui vẻ.

Chương trình này đối với cô mà nói có một ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Và cũng là nơi lần đầu gặp được anh hai, gặp được một Đại Ngọc tay không nhổ cây, còn có những bạn nhỏ trong thôn Hổ Khẩu! Còn cả con ngỗng Tang Bưu kiêu ngạo đang ở nhà kia!

Quỹ của chương trình trong suốt thời gian qua cũng đã giúp được rất nhiều trẻ em mồ côi có hoàn cảnh khó khăn.

Phải nói khoảng thời gian trước Khương Mạn bận bịu vô cùng, đã mấy tháng rồi chưa tới thăm nhóm bạn nhỏ Quân Quân.

“Nếu ‘cuộc sống khác’ có thể tiếp tục quay, em không có bất cứ vấn đề gì, không biết lão Lý có mời lại đội ban đầu không nhỉ?”

Chị Lam gật đầu: “Bạc thần và anh hai em chắc cũng nhận được tin tức rồi, đạo diễn Lý này cũng mưu mô, sợ là nếu có quay kỳ tiếp theo thì các em cũng chịu khổ nhiều đấy.”

Khương Mạn không nhịn được bật cười. Đạo diễn Lý Phùng Xuân của ‘Cuộc sống khác’ có biệt danh là Lý Lão m, bởi vì ông ta là một kẻ âm hiểm.

Lúc mới quay chương trình, ông ta làm khách mời mơ hồ về việc chương trình này được thu lại hay được quay trực tiếp, Tôn Đại Ngọc còn tin lời ông ta nói, cho nên mới bị lộ nguyên hình. Nhưng mà để nói về kiệt tác lớn nhất của ‘Cuộc sống khác’, bây giờ vẫn chả ai dám nhắc lại về Nguỵ An Nhiên!

Mỗi lần có cư dân mạng nhắc lại tên anh ta, mọi người đều sẽ liên tưởng tới một loại phân bón nào đó!

“Nhắc mới nhớ, Nguỵ An Nhiên tới bây giờ đã trả hết tiền cho em chưa?” Chị Lam cau mày hỏi.

“Đã trả em hai triệu tệ rồi.” Khương Mạn lười biếng đáp, “Anh ta nợ nần chồng chất ở bên ngoài, chắc bây giờ đang đi trốn, chỉ sợ bị mấy chủ nợ bắt được chém chết thôi.”

“Đúng là dễ dàng cho tên khốn đó quá rồi.”

Khương Mạn cười một cái.

Nguỵ An Nhiên chỉ là một tên rác rưởi khốn kiếp, vừa nghèo vừa ngu, có bán cả người chắc cũng chả đủ tám triệu tệ. Mấy chủ nợ truy tìm hắn ta bằng được, Khương Mạn lại chả thèm để ý loại người này.

Sau khi nói chuyện với chị Lam xong, ba người Khương Mạn rời đi. Mọi người đã bàn trước, hôm nay đưa anh tư và Arthur đi dạo phố. Bởi vì là ngày trong tuần nên trên phố rất ít người đi lại. Ba người ngồi trong một góc của tiệm bán đồ tráng miệng nổi tiếng, cho nên cũng được sự riêng tư.

Khương Tử Mặc không thích đồ ngọt nên chỉ thử vài miếng, chủ yếu là Khương Mạn và Arthur ăn uống hăng say.

“Ngon thì ngon thật, nhưng mà vẫn không bằng……”

Khương Mạn bĩu môi, “Còn không ngon bằng Bạc Hạc Hiên làm.”

“Chú Hiên biết làm đồ ngọt?” Arthur ngạc nhiên.

Khương Mạn nói: “Biết mà, mười tám kỹ thuật nấu nướng anh ấy biết tất.”

Lúc ba người đang ăn thì nhạc trong cửa hàng đổi thành bài

--Anh muốn rời đi, anh không muốn chỉ là một người đứng bên cạnh chứng kiến

--Anh muốn thỉnh cầu các thiên thần

--Cho em tất cả

--Tình yêu thương

Khương Mạn quay qua nhìn Khương Tử Mặc, hai anh em cùng nở nụ cười.

“Xem ra nhân viên của cửa hàng này cũng là fan của anh tư rồi?”

Khương Tử Mặc nhỏ giọng: “Hay chúng ta chuyển chỗ khác đi?”

“Thời gian cũng vừa lúc, có thể đi ăn tối luôn rồi, em đi tính tiền rồi chúng ta lẳng lặng đi ra ngoài?”

Ngón trỏ của Khương Mạn gõ gõ vào mặt bàn. Hai anh em đeo khẩu trang mặt mang kính dâm, Arthur đội mũ pikachu chùm đầu. Ba người định lẳng lặng rời khỏi quán ăn.

Tới lúc đi ngang quầy tính tiền còn thấy trên màn hình đang chiếu cảnh quay lại của buổi nhạc hội. Mấy nhân viên trong cửa hàng đều đứng khịt mũi, mắt đỏ hoe.

Có người nhỏ giọng nói: “Nếu tôi mà có một người anh trai giống Nine, có nằm mơ cũng cười đến tỉnh.”

“Yêu em gái mình tới vậy, từ lúc debut tới giờ chỉ viết bài hát về em gái mình…….”

“Tiểu Man thật là hạnh phúc……”

Khương Mạn nhìn sang Khương Tử Mặc, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo của anh: “Nghe thấy chưa? Anh tư đem gom tình yêu của cả thế giới rồi đưa em hết rồi đấy.”

Khương Tử Mặc nhẹ nhàng sờ đầu cô, “Em xứng đáng.”

Nhìn thấy có khách hàng đến tính tiền, nhân viên cửa hàng mới vội vã đi tới rồi nói xin lỗi với Khương Mạn. Nhưng ngay sau đó lại nhìn nhóm ba người Khương Mạn nhiều thêm vài lần.

Sau khi tính tiền xong ba người mới rời đi. Đột nhiên nhân viên cửa hàng gọi bọn họ lại.

“Ba vị xin đợi một chút, đây là quà lưu niệm của cửa hàng chúng tôi, xin quý khách nhận lấy.”

Sau khi Khương Mạn nhận được, nhìn thấy ở trong hộp bánh còn cắm một thẻ bảng nhỏ bên trên viết Nine Tiểu Man.

“Tấm thẻ này……”

Nhân viên cửa hàng ngại ngùng giải thích: “Chủ tiệm là người hâm mộ của ca sĩ Nine. Nine với em gái anh ấy đã đoàn tụ rồi đúng không? Cho nên anh ấy muốn làm một món quà coi như kỷ niệm, đằng sau tấm thẻ này còn có lời bài hát.”

“Chính là bài hát lúc nãy bật ở trong tiệm, là Nine viết cho em gái anh ấy, mọi người nghe thử đi nhé, hay lắm.”

“Cám ơn, rất có lòng.” Khương Tử Mặc mở miệng.

Lòng Khương Mạn cũng cảm động vô cùng. Bởi vì anh tư vì cô mà thu thập tình yêu của những người lạ trên thế giới này.

“Xin hỏi chủ tiệm có ở đây không? Tôi muốn gặp mặt để cám ơn.” Khương Tử Mặc chân thành hỏi lại.

Nhân viên lắc đầu: “Ông chủ hôm nay không có ở tiệm.”

Đúng thật là đáng tiếc.

Đột nhiên Khương Mạn kéo kéo tay áo của Khương Tử Mặc, ra hiệu cho anh ấy qua chỗ khác.

“Làm sao?”

“Anh tư muốn đáp lễ à?”

“Đúng.”

“Em có cách, anh xem bên kia đi.”

Ở đằng xa có một cái máy chụp ảnh tự động, Khương Tử Mặc vừa nhìn qua liền hiểu ý em mình.

Khương Tử Mặc nhìn cô: “Cùng nhau nhé?”

Khương Mạn gật đầu: “Vâng.”

Hai anh em cùng nhau đi chụp ảnh, còn đem cả Arthur theo, lúc đầu cả Arthur và Khương Tử Mặc đều ái ngại, một lúc sau thì hai người cũng thoải mái hơn.

Đây vốn dĩ là một cái máy chụp ảnh thẻ, nhưng vẫn có thêm phần mềm chèn thêm nhưng icon vui nhộn. Sau khi lấy ảnh xong, Khương Tử Mặc và Khương Mạn còn ký tên vào đằng sau bức ảnh, rồi đi tới tiệm bán đồ lưu niệm để mua một cái phong bì.

Ba người quay trở lại tiệm bán đồ tráng miệng kia.

“Đây coi như quà đáp lễ, hy vọng cô giúp chúng tôi chuyển cho chủ tiệm.”

Khương Tử Mặc đưa cái phong bì cho nhân viên tiệm. Nhân viên có chút bối rối, đợi ba người đi nhân viên của tiệm tụ lại.

“Mở tiệm lâu như vậy đây là lần đầu nhận được quà đáp lễ của khách hàng?”

“Chỉ là khí chất của ba người này không giống người thường, đặc biệt là cái cậu bé đội cái mũ pikachu.”

“Hay chúng ta xem xem rốt cuộc trong phong bì này là cái gì?”

Sau khi xé niêm phong phong bì, vừa mở phong bì ra thì một tấm ảnh rơi ra. Trên bức ảnh là hai gương mặt tươi cười rạng rỡ đằng sau là nền đơn giản, cả hai đều nhìn vào ống kính giơ tay thành hình chữ v. Biểu cảm của người anh trai có chút ngại ngùng, đôi mắt màu hổ phách chứa đầy ý cười. Người em gái thì cười lớn lộ cả răng.

Một người thì hài hoà như một bức tranh sơn dầu, một người lại tươi sáng như được cả thế giới yêu thương. Bốn góc ảnh còn có những bông hoa nhỏ xinh cùng một hàng chữ:

--Cám ơn mọi người yêu thương chúng tôi.

--Nine Tiểu Man.
Chương 242: Vào phòng vệ sinh nữ là việc của  chị

Người trong các cửa hàng không khỏi hét lớn.

"Nine!!! Đây là Nine!!!"

Máy chiếu trên tường đang phát buổi concert, Khương Tử Mặc cởi mặt nạ ra, giống như yêu tinh trong rừng, toàn thân ướt đẫm nước mưa.

Các nhân viên cửa hàng nhìn đi nhìn lại phía trên tường và bức ảnh, cuối cùng chắc chắn rằng tất cả đều là thật!

"Người vừa rồi là Nine đúng không?! Ôi trời ơi, tôi sắp phát điên rồi!"

"Tôi mới sắp phát điên đây, cô hãy nhìn kỹ xem người chụp chung với Nine là ai đi?!"

Các nhân viên đều khô hết cổ họng, tim đập nhanh, nhìn Khương Mạn ở bên phải bức ảnh hai tay làm động tác hi, cười rạng rỡ, nhất thời bọn họ đều không thể tin được.

Nụ cười này thật đẹp, rõ ràng là bởi vì đường nét trên khuôn mặt tràn đầy sự chán chường, lạnh lùng nhưng lúc này nụ cười trong bức ảnh dường như lại rất ấm áp, tràn đầy niềm vui, khiến khi nhìn người ta bất giác nhếch khóe môi lên.

Cô rõ ràng là...

"Khương Mạn!"

"Khương võ thần! Sao có thể là cô ấy? Sao cô ấy lại ở cùng với Nine??"

"Mọi người chú ý chữ ký bên dưới đi, là Nine - Tiểu Man!!"

Các nhân viên nhìn nhau, cổ họng khô khốc.

"Tôi nhớ trên mạng có người nói rằng dáng vẻ của Tiểu Man rất giống với Khương võ thần..."

"Trời ơi... Khương võ thần là Tiểu Man à? !!"

"Cô ấy là em gái của Nine à? !!"

"Nam thần của tôi là anh trai nữ thần của tôi?! Ôi mẹ ơi, vận may chết tiệt gì đây?!!"

“A!” Nhân viên bán hàng vừa thanh toán cho Khương Mạn bọn họ phiền muộn không thôi, liên tục đập vào ngực mình: “Tôi mù rồi à, tại sao vừa rồi tôi lại không nhận ra bọn họ chứ?! Nếu không, còn có thể xin chụp ảnh cùng! "

"Mau gọi điện thoại cho sếp đi, bảo ông ấy về gấp !!"

……

Một nhà hàng tư nhân tên là Vũ Thường Đinh U được chọn làm địa điểm ăn tối nhưng không phải do Khương Mạn đặt mà là Tang Điềm!

Là một fan hâm mộ của Nine, sau khi biết mối quan hệ giữa Khương Mạn và Khương Tử Mặc, Tang Điềm đã phát huy tài năng “ dính người” của mình. Cô ấy đã cầu xin Khương Mạn nhất định phải giúp mình có một cơ hội gặp được thần tượng!

Khương Tử Mặc biết đối phương là bạn tốt của Khương Mạn nên cũng rất vui vẻ giao lưu kết bạn.

Không gian của Vũ Thương Đinh U rất thanh lịch, tao nhã, hơi giống với đình viện Giang Nam, mỗi chỗ ngồi đều có đình viện riêng.

Nhân viên phục vụ trong nhà hàng đều mặc đồng phục là Hán phục, có chút cảm giác giống như con cháu vua chúa thời xưa đến đây dùng bữa.

Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Khương Mạn và những người khác đi tới chỗ ngồi. Khi đi tới chỗ ngoặt, Khương Mạn nhìn thấy một vài người đi ngang qua phía cuối hành lang.

Một bóng người cao gầy đi cuối cùng, nhưng trông rất quen, chính là Lam Tâm đã gặp ở công ty lúc ban ngày.

Còn những người đàn ông béo mập đi trước, Khương Mạn cũng có chút ấn tượng, hình như bọn họ là quản lý của công ty? Ban ngày khi cô kéo Phong Lăng vào phòng họp, những người này kêu la như thể cha mình bị bắt đi...

“Hình như ban ngày đã gặp những người đó ở công ty.” Khương Tử Mặc liếc nhìn.

Khương Mạn ừ một tiếng.

"Em có muốn qua đó xem một chút không?"

Cô lắc đầu: "Đời tư của người khác chúng ta cũng không thể can thiệp."

Khương Tử Mặc gật đầu, trong thế giới của anh ta, ngoài Khương Mạn và âm nhạc ra thì những thứ khác thực sự không quan trọng.

Tang Điềm vẫn chưa đến, chủ yếu là vì cô ấy tạm thời nhận được một cuộc phỏng vấn video nên bị muộn khoảng 30 phút.

Cô ấy liên lạc với Khương Mạn qua điện thoại nói vốn dĩ muốn đẩy nhanh cuộc phỏng vấn này, nhưng Khương Mạn nói với cô ấy không cần phải vội. Dù sao cũng không thể trốn được bữa ăn tối nay nữa, trong thời gian này, anh thứ tư và cô không có việc gì, có chút nhàn rỗi.

Khương Mạn gọi đầy một bàn đồ ăn, cô sợ Arthur đói (không loại trừ khả năng cô đói) nên đã gọi đồ ăn nhẹ trước.

Khoảng hai mươi phút sau, Tang Điềm đã đến. Vừa vào cửa, cô ấy liền tháo khẩu trang và kính râm ra, Khương Mạn không khỏi xuýt xoa khi nhìn thấy phong cách ăn vận hôm nay của cô.

Dù trời lạnh như thế này, dù không lạnh như cắt da cắt thịt ở miền bắc nhưng những người bình thường ở đây đều mặc áo phao.

Tang Điềm mặc một chiếc áo len cổ lọ phối với một chiếc chân váy ngắn để lộ đôi chân trắng thon dài. Bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng phấn và đi một đôi bốt nhỏ màu trắng.

Tóc của cô ấy cũng được chăm chút cẩn thận, mặt được trang điểm nhẹ nhàng trông như không trang điểm, lông mi của cô ấy được chuốt rất rõ ràng! Giống như chiếc bánh quy ngọt ngào với trái tim cuồng nhiệt của một cô gái!

Cuối cùng, Khương võ đế đã hiểu cảm giác khi bị tống vào lãnh cung là như thế nào.

"Nine! Em là Tang Điềm, em là fan của anh, em, em, em...em đã thích anh từ rất lâu rồi!"

Tang Điềm vừa bước vào cửa đã chạy đến trước mặt Khương Tử Mặc, dáng vẻ giống như một fan hâm mộ, hai tay nắm chặt trước ngực, trong mắt như có những ngôi sao sáng lấp lánh.

Khương Tử Mặc có chút sửng sốt, sau đó đứng dậy gật đầu với cô ấy, lịch sự đưa tay ra: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, rất vinh hạnh được gặp cô."

Tang Điềm nhìn chằm chằm vào tay của anh ta, hít sâu một hơi: "Nine dùng đôi tay này chơi guitar và piano sao? Thật là đẹp..."

Cô ấy ngay lập tức nắm lấy bằng cả hai tay.

Cơ thể Khương Tử Mặc đột ngột căng lên, có chút... không thoải mái.

Thấy vậy, Tang Điềm nhanh chóng buông tay ra, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi anh! Em quá kích động, em, bình thường em không làm vậy đâu!"

"Thật đấy! Bình thường em rất nghiêm túc. Nếu anh không tin thì có thể hỏi chị em..." Tang Điềm vội vàng cầu cứu.

Khương Mạn đang ăn đồ ăn nhẹ, ngẩng đầu lên nói: "Chuyện này chị không có quyền phát biểu, phải hỏi anh ba của chị."

“Liên quan gì đến Khương sắt đá đó chứ!” Đồng tử của Tang Điềm mở to, ngay lập tức lộ ra bản chất.

Khương Tử Mặc không nhịn được cười, Tang Điềm tức giận cúi đầu xuống và giậm chân.

Chết tiệt! Hình tượng của cô ấy!

"Chị ~~" Tang Điềm đi tới bên cạnh Khương Mạn, nắm lấy cánh tay của cô: "Chị cố ý làm như vậy, chị bắt nạt em."

Khương Mạn lấy khăn giấy lau miệng, nhìn cô một cái, cười nói: "Đây là đang giúp em thành thật đối mặt với chính mình, cũng không phải chỉ gặp lần này, vậy thì em có thể che giấu bản tính chanh chua đanh đá bao lâu?"

Tang Điềm tự cảm thấy cũng có lý nên cô ấy cũng không giả vờ nữa, cô đưa tay vào áo khoác kéo kéo một chút.

Khương Mạn hỏi cô ấy làm gì vậy?

Tang Điềm nói nhỏ: "Váy ngắn bó sát quá, em âm thầm cởi một cúc ra, nếu không một lát nữa sẽ không ăn được nhiều."

Khương Mạn giơ ngón tay cái lên: Đỉnh!

Tang Điềm nhìn cô với ánh mắt, em biết, em rất đỉnh, chúng ta hãy khiêm tốn đi!

Sau đó, Tiểu Điềm nâng ly của mình lên và nói với Khương Tử Mặc:

"Nine! Anh là anh trai của chị em vậy thì cũng là anh của em! Ly này em sẽ uống cạn, còn anh thì tuỳ! Sau này dù lên núi đao xuống biển lửa, Tang Điềm sẽ không nói hai lời, chắc chắn sẽ ủng hộ anh hết mình!"

Tang Điềm nói xong liền cầm một ly nước cam lớn lên, ngẩng cao đầu, giống như một nữ anh hùng hào kiệt!

Khương Tử Mặc chưa thích ứng kịp với sự thay đổi vai của cô ấy trong một khoảng thời gian ngắn nên hoàn toàn bị choáng váng.

Không phải là một buổi gặp mặt fan hâm mộ sao? Tại sao... lại có cảm giác như anh em uống máu ăn thề vậy?

Sau khi uống hết một ly nước cam lớn, Tang Điềm đã cảm thấy no nên lập tức cảm thấy hối hận về hành động vừa rồi của mình.

Trong khi cô ấy và anh thứ tư của mình 'kết tình anh em' thì Khương Mạn và Arthur vừa ăn uống vừa xem trò hay một cách vui vẻ.

Tang Điềm che cái bụng no nước của mình lại, chợt nhớ ra điều gì đó.

"Đúng rồi, chị, vừa rồi em đã nhìn thấy người của công ty chị..."

“Lam Tâm à?” Khương Mạn gặm chim bồ câu nướng, dành thời gian trả lời một câu.

Tang Điềm gật đầu, trước khi đến đây cô đã vào phòng vệ sinh để trang điểm lại nên không cùng hướng với Khương Mạn bọn họ.

"Có phải là cô ta đã đắc tội với ai rồi không? Em thấy ở chỗ đó chỉ có duy nhất cô ta là nữ, bầu không khí có vẻ không ổn lắm. Một mình cô ta uống rất nhiều rượu."

"Em thấy cái ly trống rỗng trước mặt cô ta, ít nhất cô ta cũng đã uống một lít rồi? Thật là khủng khiếp!"

Khương Mạn nhai xong miếng thịt chim bồ câu trong miệng, lấy khăn tay ướt bên cạnh lau tay, cầm điện thoại lên và nói: "Chị vào phòng vệ sinh một chút."

Arthur ngẩng đầu lên và hỏi:"Có cần cháu đi cùng không?"

"Không cần đâu."

“Vậy được rồi, thím cẩn thận nhé.” Nhẹ nhàng một chút, đừng có đánh chết người.

Khương Mạn gật đầu.

Tang Điềm thắc mắc: "Ở đây có phòng vệ sinh riêng mà, tại sao khi đi vệ sinh lại phải cẩn thận? Em sợ chị ấy rơi xuống bồn cầu à?"

Arthur không trả lời.

Tang Điềm tiếp tục nói: "Nhưng Arthur bé nhỏ cũng sai rồi nhé. Chị ấy đi vệ sinh sao em có thể đi cùng được? Đây là việc của chị! Nếu một cậu bé như em đi vào đó sẽ bị coi là lưu manh đấy!"

Arthur: "..."
Chương 243: Khương Tử Mặc là một kẻ ngáng đường cấp SSS

Arthur đặt đũa xuống, nhìn Tang Điềm: "Chị ơi, chị có bạn trai chưa?"

“Chưa, loại thô tục như đàn ông thì có ích lợi gì!” Tang Điềm chê bai.

"Chị thích thím của em à?"

"Đương nhiên rồi!"

Arthur nở một nụ cười quyến rũ, răng hở ra trông vô cùng đáng yêu: "Vậy thì khi chú thím của em kết hôn nhờ chị làm phù dâu là được rồi."

Tang Điềm như nhận ra: "Chú của em là ai?"

"Bạc Hạc Hiên."

Tang Điềm: Mẹ kiếp! Thì ra thằng nhóc này là quân địch!

Khương Tử Mặc luôn im lặng ăn, ho một tiếng, giọng điệu thờ ơ nói: "Còn quá sớm để nói đến chuyện kết hôn."

Arthur lặng lẽ qua đó, rót một ly nước trái cây cho chú tư, vô cùng ngoan ngoãn, nhỏ giọng nói: "Chú Hiên rất tốt, chú tư nhất định sẽ thích người em rể này."

Khương Tử Mặc uống một ngụm nước trái cây rồi nói lời cảm ơn.

Sau đó, anh ta nói thêm: "Chú không thích việc cậu ta dùng trẻ em để làm công cụ cho lắm."

Mặt Arthur như đưa đám. Toang rồi, cậu bé cảm thấy chặng đường phía của Bạc Hạc Hiên sẽ còn rất nhiều khó khăn.

Cậu bé đã từng gặp ba người anh trai khác của nhà họ Khương, mặc dù mồm miệng có thể rất hung dữ, nhưng thực tế lại không thể hình thành bất kỳ sức cản nào. Nhưng người anh thứ tư của nhà họ Khương nhìn có vẻ bình thường, nhưng lại là người giỏi lấy nhu thắng cương nhất. Chắc chắn là một ngọn núi rất khó vượt qua.

Arthur nói thầm trong lòng: Cháu đã cố gắng hết sức rồi, chú Hiên, chú tự mình cố lên!

Tang Điềm giơ ngón tay cái để tỏ vẻ bấm like cho thần tượng!

Không hổ danh là nam thần của mình, rất có khí phách!

Arthur trở về chỗ ngồi của mình, lấy điện thoại ra và lặng lẽ gửi một tin nhắn WeChat.

Ở phía bắc.

Bạc Hạc Hiên vừa kết thúc cảnh quay, anh đã lên xe của đoàn phim cùng mọi người về nhà khách nghỉ ngơi.

Anh nhìn vào WeChat.

Arthur: (Nguy hiểm! nguy hiểm! nguy hiểm!)

Arthur: (Chú đã tự mở một trở ngại cấp độ sss cho chính mình rồi.)

Arthur: (Cháu bó tay rồi, chú hãy mau quay về đi.)

Bạc Hạc Hiên tắt máy, xoa nhẹ lông mày.

"Sao vậy? Cô em gái tôi bơ cậu sao?" Tự Thiên Sách ở cạnh nói.

“Đừng thấy sang bắt quàng làm họ.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói.

Bây giờ anh bị dị ứng với những sinh vật như 'anh trai vợ'.

"Cái gì mà nhận bừa, giọng của con bé vừa nghe đã biết là em gái khác cha khác mẹ của tôi rồi!"

Về phần giọng hát ... Bạc Hạc Hiên cũng khó trừng mắt mà cãi cùn được...

"Mấy cảnh tiếp theo cậu hãy diễn cho tốt vào" Bạc Hạc Hiên nhìn anh ta: "Đừng làm ảnh hưởng đến tiến độ!"

Đồng chí Tự Thiên Sách mím môi, lẩm bẩm nói: "Uy lực đóng máy của em gái tôi lớn quá. Nhìn cậu bây giờ đi, trong phim là một bạo quân, ngoài phim thì là một hôn quân, ôi ~ độc thân như anh đây vẫn là tự do, thoải mái nhất."

"Ừm, chúc anh mãi mãi tự do."

Tự Thiên Sách không vui nữa, từ có thời hạn độc thân trở thành mãi mãi cô độc!

"Hiên Hiên, tôi phải phê bình cậu..."

Bạc Hạc Hiên: "Cậu tránh ra xa chút đi."

Tự Thiên Sách: "Cậucó phép lịch sự không hả?"

Bạc Hạc Hiên: "Mặt cậu trông khiếp quá đấy."

Tự Thiên Sách sờ sờ mặt nạ hình Pikachu trên mặt mình, quay đầu lại nhìn những con chuột màu vàng đầy xe, lập tức cảm thấy bất mãn!

Bạc Hạc Hiên, cậu dám phân biệt đối xử à? Đoàn của chúng ta đều trở thành yêu quái Pikachu là nhờ ai??

……

Chỗ ngồi: Vân Gian Nguyệt.

Đầu Lam Tâm nóng rực, mạch suy nghĩ trở nên không nhạy bén, tay cô ta cầm bình rượu đặt lên trên bàn để đỡ mình đứng thẳng dậy.

Vẻ mặt của người quản lý bên cạnh vô cùng căng thẳng, nhìn những người đối diện với ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực.

Hai người trong số họ là cấp cao của Thiên Phong Entertainment, còn có một người đàn ông trung niên cao, gầy, mặt đầy tàn nhang là phó tổng giám đốc của Evergreen Capital, họ Vương.

"Cô Lam không uống được nữa sao? Vậy thì đừng uống nữa. Phó tổng giám đốc Vương là người thương hoa tiếc ngọc, nhìn cô Lam như vậy thật sự rất đau lòng."

Người vừa lên tiếng là một người đàn ông mập tên là Trần Bảo- trưởng bộ phận quản lý nghệ sĩ của Thiên Phong Entertainment. Anh ta nhìn Lam Tâm với vẻ mặt xấu xa, những ý nghĩ bẩn thỉu của anh ta như hiện rõ trên mặt.

Lam Tâm hít một hơi thật sâu và kìm nén cơn cuộn trào trong dạ dày.

"Thiên Phong Entertainment đã thay CEO rồi. Lúc này tôi chấm dứt hợp đồng không phải quản lý Trần không nên vui khi thấy chuyện đó xảy ra mới phải chứ?" Lam Tâm nhìn chằm chằm vào Trần Bảo.

Trần Bảo cười giả tạo nói: "Mọi người đều là người quen cũ, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô."

"Lam Tâm, nếu cô muốn chấm dứt hợp đồng với Thiên Phong Entertainment thì không có vấn đề gì nhưng nếu cô muốn giải nghệ thì nằm mơ đi."

Trần Bảo ngạo nghễ hất cằm: "Ban đầu công ty dùng bao nhiêu tài nguyên, mối quan hệ mới có thể nâng đỡ cô lên tuyến 1? Cô nói giải nghệ là giải nghệ ư, nằm mơ à?"

Lúc này Lam Tâm cũng đang ngấm rượu rồi, nghe vậy liền chế nhạo nói: "Mấy năm nay tôi giúp công ty kiếm được ít tiền lắm sao? Nói một cách đường đường chính chính, nếu không phải vì lợi ích của bản thân, Trần Bảo, đừng tưởng rằng tôi không biết những chuyện bẩn thỉu mà anh làm sau lưng."

"Ồ, vậy mới nói gái đĩ vô tình, diễn viên vô nghĩa. Đàn em Trần, người phụ nữ này thực sự không biết tốt xấu." Vị phó tổng giám đốc Vương đó nói.

“Anh Vương, anh đừng chấp người không có hiểu biết như cô ta.” Trần Bảo cười nói với phó tổng Vương rồi nhìn Lam Tâm với vẻ mặt hung dữ:

"Lam Tâm, tôi nói cho cô biết! Ngay cả khi cô có thể chấm dứt được hợp đồng thì cô vẫn sẽ phải đối mặt với những khoản thiệt hại cao ngất ngưởng. Đừng quên rằng trên người cô còn có một thỏa thuận đặt cược. Cô có biết Evergreen Capital đã đặt cược bao nhiêu vào cô không!?"

Trần Bảo chế nhạo: "Bây giờ muốn rút lui một cách thanh cao, cô có bồi thường nổi không? Đã giữ thể diện cho cho rồi! Cô nghĩ mình là cái thá gì chứ? Đừng có ép tôi phải khiến cô thân bại danh liệt!"

Trần Bảo nói xong liền cầm ly rượu vang trong tay đổ lên mặt Lam Tâm.

Mặt đầy rượu vang, cô ta nghiến răng, cả người run lên.

"Ôi trời, đàn em Trần thật sự không hiểu thế nào là không thương hoa tiếc ngọc, sao cậu có thể đối xử với Lam nữ thần như vậy?"

Phó tổng giám đốc Vương nhanh chóng đứng dậy, cầm khăn ướt đi đến bên cạnh Lam Tâm, ngoài mặt như lau vết rượu cho cô ta, nhưng thực ra hai tay lại không hề an phận.

“Anh cút đi!” Lam Tâm đẩy anh ta ra, phó tổng giám đốc Vương bị mất mặt nên mặt tối sầm lại.

"Con điếm thối tha thật không biết xấu hổ, thật sự cho rằng mình là bà lớn à?"

Phó tổng giám đốc Vương hất đĩa rau trên bàn xuống đất, túm đầu Lam Tâm ấn xuống đất.

"Quỳ xuống ăn sạch sẽ những thứ này cho tôi! Chỉ là diễn viên thôi mà, tự cho rằng mình là cái gì chứ!!"

“Dừng tay lại, các người thực sự quá đáng rồi!” Quản lý muốn chạy tới ngăn cản, nhưng Trần Bảo và một người khác đã đẩy anh ta ra.

Mắt Lam Tâm rưng rưng, nhân phẩm bị người ta chà đạp dưới chân, nhưng cho dù cô ta có mạnh mẽ như thế nào, dùng hết sức chống cự thì cũng không thể là đối thủ của một người đàn ông trưởng thành?

Ở đó là một khung cảnh hỗn loạn.

Soạt một tiếng, cánh cửa bị kéo ra.

Một bóng người cao lớn đang dựa vào cửa, tay cầm điện thoại quay video lại

Ánh mắt Trần Bảo kinh ngạc, hoảng hốt nhìn về phía cửa. Anh ta bối rối, sao lại có người xông vào đây? Rõ ràng là anh ta đã bảo người canh cửa rồi mà?

Khương Mạn cười nói: "Nào, nhìn vào camera đi!"
Chương 244: Tôi muốn đánh các người thì đánh thôi, cần gì lý do

Trong chỗ ngồi vô cùng yên ắng, Khương Mạn nhấn tạm dừng quay video, cất điện thoại vào túi, trên mặt nở nụ cười nói:

"Nếu các người không tiếp tục nữa vậy thì tôi sẽ bắt đầu."

Cô kéo một chiếc ghế để ở cạnh cửa, dùng lưng ghế chốt cửa lại và kẹp chặt tay nắm cửa. Như vậy, dù có người đẩy cửa từ bên ngoài vào cũng không thể mở được.

Vì là đình viện theo phong cách cổ nên đồ đạc trang trí trong phòng này cũng có nhiều điều thú vị. Ví dụ, thanh kiếm treo trên tường, tuy không có lưỡi nhưng nó được rèn từ sắt lạnh rắn chắc

Khương Mạn tháo thanh kiếm dài xuống, khua một vòng, tiện tay đặt trên vai mình.

Chỉ tay về phía đám người Trần Bảo rồi đếm: "Một, hai, ba ... Ai lên trước?"

Ba tên trong căn phòng đó định thần lại. Phó tổng giám đốc Vương còn đang giật giật tóc của Lam Tâm, tay còn lại chỉ vào Khương Mạn: "Ai đây nhỉ?"

Sắc mặt Trần Bảo và một người quản lý cấp cao khác của Thiên Phong Entertainment đã thay đổi. Ban ngày, họ đã tận mắt chứng kiến cảnh Phong dầu gió bị ăn đấm!

"Khương Mạn, cô đừng có làm bừa!"

"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám ra tay thì chắc chắn tôi sẽ phong sát cô"

Phó tổng giám đốc Vương hiển nhiên là không biết thực lực của Khương Mạn như thế nào, vừa nghe xong liền hét lên: "Các người ăn hiếp một người phụ nữ sao? Tôi không quen nhìn... a!" !! "

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì thanh kiếm dài trong tay Khương Mạn chém tới.

Lưỡi kiếm cắt ngang không khí và phát ra tiếng kêu, khi đến gần khuôn mặt xấu xí của phó tổng giám đốc Vương thì kiếm chuyển từ chém thành tát.

Thân kiếm làm bằng sắt lạnh đập thẳng vào mặt phó tổng giám đốc Vương khiến anh ta sợ hãi, răng bị đánh bay ra ngoài.

Anh ta lảo đảo bước sang bên cạnh, che mặt lại, chưa kịp hét lên thì giọng giễu cợt của người phụ nữ vang lên: "Đánh vào miệng chó trước, đánh chân chó sau..."

Khương Mạn đá vào đầu gối anh ta, phó tổng giám đốc Vương kêu lên một tiếng "á", một con chó ăn phân ngã lăn ra đất.

Hai người Trần Bảo sợ tới mức mặt mày tái mét.

Ôi trời ơi! Cái quái gì đây!

Khương Mạn này ăn phải thuốc nổ sao? Vào cửa chưa hỏi gì mà đã đánh luôn?!

Hai người Trần Bảo làm sao dám đánh với cô, bọn họ quay đầu muốn bỏ chạy.

Quản lý của Lam Tâm vội vàng kêu lên: "Khương võ thần, bọn họ định chạy kìa!"

Khương Mạn liếc mắt nhìn, chân quét qua cái ghế bên cạnh, ghế như đạn đại bác đập thẳng vào chân của hai tên béo đang muốn bỏ chạy.

"A"

"Á"

Cả hai ngã chồng lên nhau, vừa ngẩng đầu lên thì một thanh kiếm dài chém tới, xẹt qua mũi bọn họ, đâm thẳng vào khung cửa gỗ bên cạnh khiến kiếm rung nhẹ.

Thanh kiếm này thậm chí còn không có lưỡi, nhưng lại bị ném qua như một con dao rồi đâm vào cửa gỗ thì cũng có thể tưởng tượng lực mạnh đến mức nào?

Trần Bảo sợ tới mức trợn mắt, mồm há hốc, người bên cạnh anh ta còn thở không nổi, ngất xỉu luôn.

"Khương võ thần, cô tha cho tôi đi, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi !!" Trần Bảo sợ tới mức quỳ xuống cầu xin tha.

"Mọi việc đều do lão Vương xúi giục. Anh ta thích Lam Tâm và muốn cô ta làm tình nhân của mình. Tôi cũng bị ép buộc thôi, tôi chỉ là người làm công ăn lương thôi..."

Một số người mềm nắn rắn buông, chẳng hạn như phó tổng giám đốc Vương! Sau khi bị Khương Mạn đánh cho rụng răng, đánh vào đầu gối, lúc này anh ta thật sự đã trở nên rất hèn hạ!

"Trần Béo, cậu đừng có lật mặt. Rõ ràng là cậu chủ động nói muốn tặng Lam Tâm cho tôi, còn nói không chịu nổi dáng vẻ nữ thần thanh cao của cô ta, muốn bảo cô ta quỳ xuống làm chó."

Lúc này Lam Tâm đang đứng bên cạnh quản lý, tóc tai bù xù, sắc mặt hơi sứt sát, cắn chặt môi, cảm thấy lạnh khắp người.

Trong miệng của hai người đàn ông hôi hám, xấu xa này, cô ta dường như chỉ là một món hàng! Nhân cách và phẩm giá của cô ta đều đã bị chà đạp dưới chân!

Vẻ mặt Khương Mạn lạnh nhạt, không ai đoán được cô đang suy nghĩ gì.

"Khương Mạn, Khương võ thần... Cô rộng lượng tha cho tôi đi. Nếu tôi biết Lam Tâm là bạn của cô thì cho có một trăm lá gan thì tôi cũng không dám..."

"Tôi không quen Lam Tâm."

Khương Mạn thản nhiên nói, giữa móng tay như bị dính mùn cưa nhỏ nên cô cụp mắt xuống gẩy gẩy.

Cảnh tượng này đập vào mắt Trần Bảo và phó tổng giám đốc Vương, bọn họ chỉ cảm thấy cô vô cùng đáng sợ.

Lam Tâm và cô không phải bạn bè sao? Vậy tại sao cô lại lao vào đánh bọn họ? Không phải cô ra mặt giúp bạn bè sao?

Bản thân Lam Tâm cũng cảm thấy rất khó hiểu, cô ta và Khương Mạn mới chỉ từng nói chuyện với nhau vài câu, vì chuyện thợ trang điểm còn xảy ra xích mích.

Cô ta không ngờ rằng lúc mình xấu hổ nhất, khó khăn nhất lại chính là đối phương... giống như tia sáng xoẹt qua bóng tối, kéo mình ra khỏi vũng lầy.

"Có ba lý do chính để tôi đánh các người."

Khương Mạn cười nhẹ: “Đầu tiên, tôi không thích lãng phí đồ ăn.” Cô chỉ vào đống đồ ăn trên mặt đất.

"Thứ hai, tôi đã từng thề sẽ bảo vệ phụ nữ, trẻ em và thực phẩm."

"Còn điều thứ ba..."

Khương Mạn liếm liếm hàm răng sau, ánh mặt cô trở nên u ám: “Tôi muốn đánh các người thì đánh thôi, cần gì lý do”

Ánh mắt Trần Bảo tối sầm lại. Điều thứ ba cô nói mới là lý do thực sự!!!

"Có phải mấy người rất thích ấn đầu người khác xuống đất để ăn không?"

Khương Mạn nhìn đống thức ăn bẩn trên mặt đất, cười nhìn hai người:

"Có hai lựa chọn, tôi sẽ mời các người ăn, hoặc là các người chủ động ăn."

Cô nở nụ cười, nhưng đôi mắt của cô không hề có chút ấm áp nào.

Trần Bảo vô cùng hy vọng lúc này có người phá cửa xông vào!

Rõ ràng ở đó rất ồn ào, nhưng cho đến lúc này vẫn không có ai đến gõ cửa!

"Xem ra là muốn tôi mời các người ăn rồi." Khương Mạn đứng lên.

"Không, không, không! Tôi ăn! Tôi sẽ tự ăn!!"

Trần Bảo dùng hai tay bò tới, vơ thức ăn trên mặt đất nhét vào miệng, không quan tâm có bẩn hay không.

Phó tổng giám đốc Vương cũng sợ hãi, mặc kệ miệng đau đớn mà bò tới ăn, sợ chậm chân sẽ bị đánh thêm một trận nữa.

Người còn lại đã ngất đi, Khương Mạn nhìn sang, lạnh lùng nói: "Đun một nồi nước sôi, ném anh ta vào cho tỉnh."

Lam Tâm và quản lý của cô ta vô thức nói: "Hả?"

Khương Mạn nhếch môi lên: "Dù sao bọn xấu xa này da dày nên cũng không sợ nước sôi, vậy nên cứ dùng nước sôi đi."

Người đang giả chết đó ngay lập tức sống lại: "Đừng, đừng, đừng! Đừng giội nước vào tôi! Tôi sẽ ăn! Tôi sẽ ăn mà!"

Ba tên cặn bã bò dưới đất giành giật thức ăn, trước đó ngạo mạn bao nhiêu thì lúc này lại nực cười bấy nhiêu. Khóe mắt Lam Tâm đỏ lên, không thể nói ra nỗi căm hận trong lòng.

“Cảm ơn cô.” Cô nhẹ giọng nói với Khương Mạn, cảm ơn một cách chân thành.

Nếu như không có sự xuất hiện của Khương Mạn, không biết hôm nay cô ta sẽ như thế nào...

“Không cần cảm ơn.” Khương Mạn nhún vai.

Lam Tâm cụp mắt xuống: "Không ngờ cô lại giúp tôi."

Trong giới này, cô ta đã nhìn thấy quá nhiều người sống lạnh nhạt, thờ ơ, tự mình xoay sở còn khó chứ đừng nói đến việc giúp đỡ người khác.

"Tôi không giúp cô, vừa nãy tôi cũng đã nói lý do rồi."

Khương Mạn nhẹ giọng nói: "Nhưng nếu phải tìm một lý do khiến tôi giúp cô, tôi cũng có thể trả lời cô."

Lam Tâm nghi ngờ nhìn cô, Khương Mạn nghiêm túc trả lời: "Cô rất xinh đẹp."

Lam Tâm: "..."

Tại sao câu trả lời này lại không giống như một lời khen?
Chương 245: Chỉ vào Khương Mạn gọi tên Tôn Đại Ngọc

Trước khi Khương Mạn đến xử lý 'chuyện vớ vẩn' này, cô đã gọi hai cuộc điện thoại.

Cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Châu Dã để xác nhận hợp đồng giữa Lam Tâm và công ty, giá trị kinh doanh của cô ta và lai lịch của hai con lợn béo Trần Bảo này!

Không còn nghi ngờ gì nữa, hai tên này này chính là cấp dưới cũ của Phong dầu gió, sớm muộn gì cũng bị đuổi!

Cuộc điện thoại thứ hai, cô gọi cho Lý Thiên Nguyên - với tư cách là fan hâm mộ số một của Khương Mạn, Lý Thiên Nguyên đã giải thích cặn kẽ về tình hình của mình và Lam Tâm.

Ai có thể ngờ rằng "Heartbeat Bang Bang Bang" chết yểu giữa chừng còn Lý Thiên Nguyên - người đại diện cho trai thẳng lại lọt vào tầm mắt của Lam Tâm! Phải biết rằng ngay từ đầu, bằng những hành động đầy nam tính của mình, anh ta đã khiến trái tim Lam Tâm loạn nhịp!

Hiện tại Khương Mạn hiện là cổ đông lớn của Thiên Phong Entertainment và Lam Tâm là nhân viên của cô! Tóm lại đều là người một nhà!

Thêm nữa…Cô ta cũng khá xinh đẹp. Từ trước đến nay, Khương Mạn đều đối xử dịu dàng với các gái xinh đẹp không có lòng dạ xấu xa.

Câu nói 'cô trông rất xinh đẹp' thực sự là một lời khen!

Lam Tâm... cũng tạm tin, dù sao Khương Mạn cũng là ân nhân của cô ta.

"Phó tổng giám đốc Vương đến từ Evergreen Capital, quen biết nhiều nhân vật cấp cao trong Đế Quốc, Khương Mạn. Tôi rất biết ơn vì cô đã giúp tôi, nhưng chúng ta thực sự không thể đụng đến những người đó."

Lam Tâm trầm giọng nói: "Đó là những kẻ một tay che trời. Trong mắt bọn họ, chúng ta chỉ là những diễn viên ở đẳng cấp thấp, có thể huỷ hoại một cách dễ dàng."

"Chúng ta mau đi thôi, những rắc rối phía sau mà tên họ Vương này gây ra, tôi sẽ là người gánh."

Lam Tâm lo lắng nói, cô ta biết Khương Mạn rất giỏi võ, nhưng dù nắm đấm có cứng đến đâu thì khi đối mặt với những nhân vật cấp cao kia cũng chẳng có ích lợi gì?

“Cấp cao, cao bao nhiêu?” Khương Mạn hỏi.

Lam Tâm mím môi dưới, run giọng trả lời: "Các gia tộc lớn."

"Trong Đế Quốc có bốn gia tộc lớn, không phải là cô không biết chứ? Gia tộc họ Khương đứng sau Evergreen Capital!"

Nhà họ Khương? Khương Mạn nhướng mày nhìn phó tổng giám đốc Vương. Xem ra lần này cô thật sự không chém nhầm người ...

"Trần Bảo kia cũng là một con rắn độc, Phong Lăng đã rớt đài rồi, nhưng tập đoàn Thiên Phong phía sau anh ta vẫn còn tồn tại. Nếu bị trúng bẫy, sau này cô sẽ rất khó có thể tiếp tục ở lại giới giải trí này..."

Khương Mạn mỉm cười: "Vậy thì tôi chờ xem sao."

Lam Tâm sững sờ nhìn cô, trong lòng rất lo lắng, cô ta muốn nói sao cô lại bướng bỉnh, cứng đầu như vậy! ! Nhưng Khương Mạn là ân nhân của mình, sao cô ta có thể nói ra lời như vậy được!

"Ừm, không cần biết ngày mai như thế nào, bây giờ chúng ta hãy mau đi thôi, nếu cảnh sát thực sự đến..."

Lam Tâm cảm thấy cảnh tượng hiện tại quá hỗn loạn, thực sự không tốt đối với Khương Mạn.

Cô ta rốt ruột như vậy, nhưng Khương Mạn cũng không coi trọng, Lam Tâm đang định tiếp tục thuyết phục thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Cô Khương có ở trong đó không?"

Khương Mạn nhìn về phía cửa, giọng nói này là ...

"Tôi là Lý Mặc."

Đây là thư ký của em gái Bạc Hạc Hiên!

Khương Mạn đi thẳng tới mở cửa, khi cửa vừa mở, ba người Trần Bảo dùng cả tay chân xông ra ngoài như nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh!

"Cứu mạng!"

"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát đi!!"

"Khương Mạn đánh người, minh tinh Khương Mạn đánh người rồi! Cô ta cũng xúc phạm lòng tự tôn và chà đạp lên nhân phẩm của chúng tôi"

Cả ba không ngừng hú hét, mặc kệ Lý Mặc có phải là đồng minh hay không, họ chỉ mong có người tới để kêu cứu.

Khương Mạn nghe tiếng hét như chuông của bọn họ, trong đầu liền nghĩ: Hình như vẫn bị đánh hơi nhẹ...

Lý Mặc vẫn nở nụ cười, bị bọn họ ôm lấy đùi nhưng anh ta vẫn rất bình tĩnh, gật đầu với những vệ sĩ ở phía sau. Ba người Trần Bảo lập tức bị túm lại, lần lượt bị ấn vào sau gáy và ghì đầu xuống đất.

Sau đó Lý Mặc mới nói: "Cô Khương không sợ hãi sao?"

"Có một chút, bọn họ quá đáng sợ."

Ba người vừa ra khỏi hang cọp thì lại vào hang sói đều trợn tròn mắt: Rốt cuộc ai mới là người đáng sợ? ! !

Lòng dạ đàn bà thật đáng sợ!

"Ồ, đúng rồi! Tôi có bằng chứng!" Khương Mạn mở đoạn video mình quay được ra, sau khi xem xong Lý Mặc liền cau mày: "Sỉ nhục phụ nữ nơi công cộng, chà đạp nhân quyền, quả thực là ba tên cặn bã!"

Ba người của Trần Bảo tức đến mức suýt ngất đi!

Rốt cuộc ai chà đạp ai, ai sỉ nhục ai? !

Rõ ràng là ba người bọn họ bị ngược đãi giống như chó cơ mà? !

“Có điều, nếu báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng không tốt đến cô Khương, vì vậy tốt hơn hết là giao bọn họ cho tôi xử lý.” Lý Mặc nói.

“Có hợp lý và hợp pháp không?” Khương Mạn nhướng mày.

“Tất cả sẽ tuân thủ chặt chẽ theo luật pháp của Đế Quốc.” Lý Mặc mỉm cười rồi nói.

Khương Mạn gật đầu, tuy Bạc Hạc Hiên chưa từng nói về lai lịch của bản thân, nhưng sau khi gặp Arthur, cô cũng đã loáng thoáng nhận ra.

Lai lịch của nhóm người muốn giữ Arthur trong rừng tuyết lần trước không hề đơn giản. Sau khi trở về, ở Bắc Thành lại có một chiếc trực thăng được điều động để đưa cô đến buổi concert..

Tất cả những chuyện này chắc chắn không nằm trong khả năng của một ảnh đế bình thường!

Ngay lúc ba người Trần Bảo đang bị ấn đầu xuống thì có một giọng nói vang lên: "Ôi, sôi động quá nhỉ?"

Lại có một nhóm người khác đi tới.

Người thanh niên đứng đầu đẹp trai, da trắng nõn, tuổi tác không lớn, có lẽ mới khoảng hai mươi tuổi.

Nhưng với một kiểu tóc vuốt ngược lên, toàn thân mặc đồ lông chồn khiến người ta có cảm giác anh ta giống như đứa con trai ngu ngốc của một ông chủ nào đó.

Bên cạnh còn có một người đàn ông khác cao hơn anh ta một chút, vẻ mặt mất kiên nhẫn, đẹp trai nhưng xấu xa, điều đáng chú ý nhất chính là nốt ruồi ở giữa lông mày.

Chỉ liếc mắt một cái, người đàn ông đã thấy Khương Mạn trong đám đông đó, đồng tử ngay lập tức mở to!

Anh ta buột miệng nói: "Tôn Đại Ngọc!!"

Hả? Khương Mạn vểnh tai lên nghe, Đại Ngọc đến rồi à? Ở đâu vậy?

Cô nhìn xung quanh một vòng, tự hỏi, cô không nhìn thấy Đại Ngọc mà?

Sở Thánh Kỳ không ngờ hôm nay ra ngoài ăn cơm lại có thể tóm được người. Người phụ nữ chết tiệt này đã khiến anh ta mất công chạy đến phía Bắc trong, còn suýt chút nữa đã bị Bạc Hạc Hiên bẻ gãy tay!

Khi về còn bị ông lão ở nhà mắng một trận!

"Tôi đang gọi cô đấy! Khương Mạn! Đồ nói dối!"

Sở Thánh Kỳ chỉ vào cô và hét lên, sải bước về phía trước.

Lúc này Khương Mạn mới để ý đến anh ta, nhìn chằm chằm vào nốt ruồi giữa lông mày của anh ta một lúc, nhưng không nói gì.

"Cô đang nhìn ngang nhìn dọc cái gì?! Không nhận ra tôi sao?" Sở Thánh Kỳ tức giận nói.

“Ừm.” Khương Mạn gật đầu: “Anh là ai vậy?

Câu trả lời này... khiến Sở Thánh Kỳ tức đến nghẹn họng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhếch mép!

"Cô giỏi lắm! Đã quên tôi nhanh như vậy rồi sao?"

Khương Mạn nhíu mày, nheo mắt, không phải bởi vì cô không lịch sự, mà là bởi vì con người cô... không thích nhớ tới những người và những việc không liên quan đến mình! Đương nhiên, nếu bên kia đẹp như Bạc Hạc Hiên thì có lẽ sẽ có ngoại lệ!

"Tôi nhớ ra rồi, ánh chính là Sở..."

Khương Mạn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi giữa hai lông mày của anh ta.

Sở Thánh Kỳ nghĩ rằng cô đã nhớ ra nên vẻ mặt đã dịu xuống một chút.

Kết quả, Khương Mạn buột miệng: "Sở mục tiêu ( ở đây chỉ mục tiêu ngắm bắn trong bắn cung hoặc bắn súng), đúng không?"

Sở mục tiêu là cái quái gì vậy? !

Sau khi nhận ra 'mục tiêu' mà Khương Mạn nói đến ám chỉ điều thì sắc mặt của Sở Thánh Kỳ trở nên vô cũng khó coi, một tràng cười vang lên sau lưng anh ta.

"Ha ha ha! Sở mục tiêu đúng là một cái tên hay! Cũng có người nói ra sự thật rồi. Xem ra người có nốt ruồi ở giữa lông mày không phải là Bồ Tát, mà là mục tiêu hình người !!"

Sở Thánh Kỳ quay đầu lại mắng một câu: "Khương Tiểu Bảo, câm miệng lại!"

Khương Tiểu Bảo đó còn chưa kịp nói gì thì phó tổng giám đốc Vương đang bị ấn xuống đất đã vô cùng kích động.

"Bảo nhi gia, xin hãy cứu mạng!!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom