Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236-240
Chương 236: Khương võ thần và Nine không thể nào có quan hệ gì
Chết online không đáng sợ, đáng sợ là chuyện này không thể cứ thế mà trôi qua được rồi!
Cái đêm bị ảo giác do nấm độc đó là nỗi đau mà Khương Mạn không muốn nhớ lại, mỗi lần nhớ lại là ngứa ngáy khắp người, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Cũng may mà con số người chứng kiến ít ỏi, lại đều là những người có nhân phẩm tốt, hoặc là e ngại vũ lực của võ thần là cô đây, cho nên không dám nhắc lại chuyện cũ.
Nhưng mà……
Nhưng mà……
Tại sao?
Anh tư lại biết?
“Bánh crepe? Đó là cái gì? Ngon lắm sao?”
Trong ánh mắt Khương Mạn toát ra vẻ ngây thơ vô tội, ngơ ngác mà tò mò.
Khương Tử Mặc im lặng.
Lẽ nào……giấc mơ trước đó của anh ấy chỉ là một cơn ‘ác mộng’ không hề có liên quan gì hay sao?
Sau khi anh ấy và Khương Mạn nhìn nhau ba giây, liền chắc chắn như đinh đóng cột: Chỉ e là những chuyện anh nhìn thấy trong giấc mơ đó đã từng xảy ra rồi ……
Khương Mạn nhìn sắc mặt của anh ấy, hụt hẫng che mặt, "Diễn xuất của em tệ như vậy sao?"
“Xem ra chuyện năm đó xảy ra trong căn biệt thự này hẳn là rất đặc sắc.”
Khương Mạn cười khổ: “Thế anh tư rốt cuộc là làm sao mà biết được vậy?”
“Từng mơ thấy.” Khương Tử Mặc thành thật trả lời: “Nhưng giấc mơ đó rất mơ hồ, anh chỉ nhớ căn biệt thự này, còn có những âm thanh.... rất kỳ quái.”
Khương Mạn thở phào.
Chỉ có âm thanh
Vậy còn đỡ, vậy còn đỡ……
Nhưng mà, biểu cảm của Khương Tử Mặc lại rất kỳ lạ.
Khương Mạn chắc là không biết, có đôi khi chỉ có âm thanh, không có hình ảnh, lại càng khiến trí tưởng tượng bay xa ……
“Ngoại trừ chuyện bánh crepe, anh tư còn mơ thấy chuyện gì về em nữa?”
“Hết rồi.” Khương Tử Mặc lắc đầu: “Những chuyện em từng trải qua ở Mạt Thế, anh đều mơ thấy rất rõ ràng, nhưng những chuyện xảy ra sau đó ở thế giới này thì anh chỉ mơ thấy một lần.”
Khương Mạn trầm ngâm, nói mới nhớ, trước đây không lâu cô cũng mơ về quá khứ, trong mơ còn có giọng nói của Khương Tử Mặc.
“Anh tư, anh nói là anh có thể mơ thấy em, đây liệu có phải là một loại dị năng không?”
“Anh cảm thấy không giống.” Khương Tử Mặc đáp: “Ở hiện thực anh không có bất cứ một năng lực gì đặc biệt, có thể mơ thấy em, đây có lẽ là một loại cảm ứng đặc biệt giữa anh em sinh đôi nhỉ?”
Là như vậy sao?
Khương Mạn nhớ rõ, gen của người sở hữu dị năng đều có tính di truyền, ít nhất là ở thời Mạt Thế là như vậy. Thế hệ sau của người sở hữu dị năng, chắc chắn cũng có dị năng.
Trước kia cô luôn cho rằng dị năng là do thời Mạt Thế mang tới.
Thế giới này không hề tồn tại những người có dị năng khác!
Nhưng nhận định này đã bị phá vỡ.
Có lẽ, trong gen của cô vốn đã tồn tại dị năng, minh chứng tốt nhất chính là dị năng hệ lửa mà cô vừa mới thức tỉnh!
Nếu đã như vậy, anh tư rất có thể là người có tiềm chất sở hữu dị năng mới đúng chứ?
Điều càng kỳ lạ hơn là, năng lực của cô rõ ràng đã trở nên mạnh hơn.
Là vì sau khi cô gặp anh tư, trong lòng đã có nơi để thuộc về, lúc đó mới hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của bản thân, hoàn toàn dung hợp với cơ thể này hay sao?
Trước kia ở Mạt Thế, khi cô sử dụng năng lực trị liệu, cơ thể sẽ tiêu hao khí huyết một cách điên cuồng, đó là vì lúc đó cô không ở trong cơ thể thật sự của mình sao?
Khương Mạn tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được, chuyện này cần phải nghiên cứu kỹ hơn một lần nữa.
Gặp lại nhau sau khi bị chia cắt hai thế giới, hai anh em đều có rất nhiều chuyện để nói với nhau, bất giác đã qua hết một đêm.
Khương Tử Mặc đã ngủ trên sofa, Khương Mạn không đánh thức anh ấy. Sau khi đắp chăn cho anh ấy thì trở về phòng thay quần áo, rồi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
……
Sau khi Bạc Hạc Hiên xuống máy bay, chuyển qua lái ô tô về phim trường.
Trọn vẹn hai ngày trời, anh chỉ kịp nghỉ ngơi trên xe được ba tiếng.
Tới phim trường, Bạc Hạc Hiên xuống xe, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của Arthur.
Đoạn đối thoại trong bản ghi âm rơi vào tai anh một cách rõ ràng.
“Em thích anh ấy.”
“Anh ấy rất tốt, rất tốt.”
Hô hấp của Bạc Hạc Hiên hơi nghẹn lại, anh cầm chiếc điện thoại đứng trong tuyết rất lâu, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó.
Tuyết bay đầy trời.
Thời gian bị kéo dài trong im lặng.
Niềm vui thầm lặng và to lớn, từng câu từng chữ, nhét đầy trái tim.
……
Buổi biểu diễn của Nine có thể nói là oanh động toàn bộ mạng xã hội.
Khách mời của buổi biểu diễn thôi cũng đủ để khiến người yêu âm nhạc sôi sục lên rồi, nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là ‘Tiểu Man’ từ trên trời nhảy xuống vào ngày hôm đó!
#Nine viết nhạc vì em gái#
#Tiểu Man là ai? #
#Vẻ đẹp chết người của Nine#
#Nguyện cho thế giới yêu em#
Hotsearch về hai anh em đã độc chiếm đầu bảng xếp hạng, thu hút sự thảo luận của cư dân mạng.
Bài hát ‘Nguyện cho thế giới yêu em’ chỉ trong một đêm đã chiếm vị trí đứng đầu của các bảng xếp hạng trong và ngoài nước.
Gương mặt thật của Khương Tử Mặc bị bại lộ, không chỉ người yêu âm nhạc đắm say, mà còn khiến nhóm người say mê sắc đẹp phải điên cuồng.
Trên bức ảnh, anh ấy đứng dưới ánh đèn, chiếc áo trắng thấm đẫm nước mưa, đuôi mắt đỏ hoe trên nền da trắng bệch, đường nét trên gương mặt trông cứ như người đàn ông bước ra từ bức tranh sơn dầu.
Vẻ đẹp vụn vỡ khiến người ta đau lòng.
Trong đôi mắt màu hổ phách ấy, ánh mắt nguyện cầu nóng rực.
Giống như chờ đợi bình minh lên.
(Nine mãi đỉnh! Đâu chỉ có giọng hát được thiên sứ ban tặng, gương mặt đó cũng là gương mặt thiên sứ mà!)
(Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, lại cứ nhất định phải dựa vào tài năng!)
(Mọi người không thấy Nine có nét giống một người sao? @Đạo diễn Khương Vân Sênh)
(Lầu trên +1, phần giữa lông mày thật sự rất giống, nhưng đường nét khuôn mặt Nine nữ tính hơn, đạo diễn Khương trông dịu dàng quá.)
(Vì đều là con lai sao? Con lai thường khá xinh đẹp và có nét tương đồng....)
(Anh trai đã đẹp thế này rồi, em gái còn đẹp cỡ nào nữa chứ? Cầu tiểu Man lộ diện!)
(Xem video em gái tiểu Man nhảy từ trên trời xuống, tôi bị vẻ ngầu lòi này đánh gục rồi, mẹ tôi nợ tôi một em gái!)
Cư dân mạng đều rần rần xin ảnh.
Những người mê âm nhạc đối với chuyện này lại bình tĩnh hơn nhiều.
(Nine sau cùng đeo chiếc mặt nạ lên cho em gái, chắc chắn là vì không muốn em gái bị làm phiền nhỉ?)
(Bảo vệ em gái tiểu Man, ảnh HD thì thôi đi, hãy để Nine và em gái được đoàn tụ trong yên bình!)
(Trước đó đã có người yêu âm nhạc từng đoán, Nine nhiều năm nay chỉ viết ca khúc về cùng một người, người này đối với anh ấy nhất định là vô cùng quan trọng, mà rất có khả năng là bị thất lạc rồi, bây giờ xem ra là đúng hết rồi!)
(Trên sân khấu, hai người chạy lao vào nhau khiến tôi khóc rồi, Nine là anh trai quý báu, em gái cũng rất lợi hại, kỹ năng tuyệt vời đấy!)
Đại đa số fan âm nhạc đều lý trí, nhưng sự tò mò hóng hớt của người qua đường thì ai mà cản được, càng đừng nói tới cư dân mạng đầu năm nay, ai ai cũng là Sherlock Holmes, thấu kính x8 gần như được cấy vào nhãn cầu!
(Tuy là...tôi chưa từng tới tận nơi, nhưng nhìn tiểu Man trong video, suýt chút nữa tôi đã tưởng là võ thần nhà tôi.)
(Người chị em à, không phải chỉ có một mình bạn đâu, dáng người đó quá giống....còn có kỹ năng đó....)
(Lầu trên đừng tự sướng nữa, ôm Khương võ thần nhà bạn đi đi.)
(Đúng đúng đúng! Fan *sợi gừng ngồi yên hóng hớt đi, đừng có phát ngôn bừa bãi, chuyện này chẳng liên quan gì đến nhà chúng ta hết...)
(*Sợi gừng đọc là ‘jiangsi’ đồng âm với ‘fan của Khương’: là tên fandom của Khương Mạn)
(Chậc chậc chậc, Khương Mạn lại bắt đầu rồi à? Lần này không cọ nhiệt Bạc Hạc Hiên nữa, chuẩn bị đổi người rồi sao?)
(Tôi suy nghĩ, đầu năm nay vẫn còn anti fan của Khương Mạn vẫn chưa bị đánh chết sao?)
(Nine và Khương võ thần tuyệt đối không thể có quan hệ gì với nhau đâu nhỉ? Người nói lời này chắc chưa nghe qua Khương võ thần hát đúng không? Đầu chó hoảng hốt.jpg)
(Đính chính trước, tôi là người mình nha, phàm là người đã từng nghe Khương võ thần hát thì sẽ không liên tưởng cô ấy với bất cứ ca sỹ nào đâu! Các fan sợi gừng nhà mình đừng bắc cầu xa như vậy!)
(Tôi chính là người bình luận bên trên cùng, rất xin lỗi, là tôi lạc hậu rồi, vừa đi nghe Khương võ thần hát xong, tôi xin lỗi vì tuổi trẻ thiếu hiểu biết!
Khương Mạn thân là đương sự, lúc này cũng đang bị vây xem như trong lễ rửa tội……
Chương 237: Khương Mạn-Medusa phương Đông
“Không ngờ! Tôi thật sự không ngờ! Em gái của Nine lại là cô!”
Ivy là người đại diện của Khương Tử Mặc, hôm nay cố ý tới Vân Miểu Thiên Châu để gặp anh ấy.
Sau khi gặp Khương Mạn, Ivy liền kinh ngạc.
Khương Mạn ở trong giới giải trí Đế Quốc phải nói là vô cùng hot, vừa vặn hiện nay ‘Kẻ giết người’ đang công chiếu ở nước ngoài, phòng vé cũng đạt doanh thu rất xuất sắc.
Trước khi Ivy trở về cùng Khương Tử Mặc, vừa khéo là đã đi xem bộ phim ‘Kẻ giết người’, lúc đó cô đã bị khuôn mặt và kỹ năng diễn xuất của Khương Mạn thu hút.
Vẻ đẹp của Khương Mạn có tính công kích.
Cô ấy ngoài đời thường, có thể sẽ tỏ ra lười biếng, nhưng khi gương mặt cô xuất hiện trên màn ảnh rộng. Vẻ đẹp đó tràn đầy sự áp bức và kiểm soát, có thể nắm giữ được ánh nhìn của người khác.
Mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều rất đa tình, đặc biệt là đôi mắt của cô ấy.
Càng không nói tới K trong ‘Kẻ giết người’, hoàn toàn là hóa thân của dục vọng, ai có thể chống lại sức hút của K chứ?
“Cô biết tôi à?” Khương Mạn nghi ngờ.
Anh tư là ca sỹ nổi danh toàn cầu, người đại diện của anh ấy, cấp bậc chắc hẳn rất cao.
“Đương nhiên.” Ivy mỉm cười đáp: “Tôi đã xem bộ phim ‘Kẻ giết người’ của cô Khương Mạn, nhan sắc và kỹ năng diễn xuất của cô đều khiến người ta nhìn một lần là không thể quên.
“E là cô còn chưa biết, hiện nay những nhà phê bình điện ảnh ở nước ngoài đều gọi cô là Medusa phương Đông.”
Nụ cười của Khương Mạn trở nên kỳ lạ, cô nhớ tới biệt danh của Bạc Hạc Hiên ở nước ngoài.
Hình như là Adonis phương đông nhỉ?
Nhưng mà ‘Kẻ giết người’ ở nước ngoài được phản ứng rất tốt, nằm ngoài dự đoán của cô, trước đó lúc ở trong phim trường của ‘Chiến cốt’, ở bên đó nhiệt độ quá thấp, điện thoại mang ra ngoài cũng bị đông cứng luôn.
Có thể nói đa số thời gian đều chỉ có 2G.
“Ivy.” Khương Tử Mặc ngắt lời người đại diện đang kích động, “Nói chuyện chính đi.”
Ivy thu lại biểu cảm của mình, nói: “Chủ yếu vẫn là tình hình bên truyền thông, và lộ trình phía sau của cậu.”
“Tôi sẽ ở lại Đế Quốc cùng tiểu Man.”
Khương Tử Mặc nói: “Những việc còn lại....tiểu Man, bên phía em có sắp xếp gì không?”
Khương Mạn trầm ngâm: “Thật ra bên phía người đại diện và công ty không hiểu rõ về tình hình gia đình của em lắm, trong thời gian ngắn, chắc là em sẽ không tiếp nhận kịch bản mới, thời gian rất thoải mái.”
“Còn về quan hệ của em và anh tư, thật ra cũng không có gì phải giấu giếm cả, nhưng cũng đừng cố ý công bố rộng rãi, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Chị Lam và Lộ Lộ tuy là biết cô có ba người anh trai, nhưng Khương Mạn vẫn chưa nói rõ mọi chuyện cho họ biết.
Đã gặp lại anh tư rồi, bên ‘Chiến cốt’ cô cũng hết cảnh quay rồi.
Vài chuyện bị chậm trễ trước kia cũng nên giải quyết rồi!
“Tôi thấy chi bằng thế này.” Ivy đề nghị: “Bên phía truyền thông chúng ta tạm thời bảo mật, nếu bên cô Khương có vấn đề gì thì bên chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp hết sức.
Sau khi thương lượng cùng Ivy xong, Khương Mạn cũng chuẩn bị ra ngoài.
Từ lúc cô về Bắc thành tới giờ, vẫn chưa đi gặp chị Lam, vừa đúng lúc sáng nay đối phương gọi điện cho cô, bảo cô tới công ty một chuyến.
Nhắc mới nhớ, trong ấn tượng của cô thì hợp đồng giữa cô và Thiên Phong Entertainment cũng sắp hết hạn rồi.
“Anh tư có muốn đi cùng không?”
“Nếu không tiện thì anh ngồi trong xe chờ em cũng được.” Khương Tử Mặc đáp.
Anh chỉ muốn ở bên em gái nhiều hơn thôi.
“Không đâu.” Khương Mạn nhìn Arthur vẫn đang im lặng ở bên cạnh, vẫy tay với cậu bé: “Còn không đeo mặt nạ Pikachu lên à? Vừa khéo hôm nay làm xong việc, chúng ta có thể đi dạo phố.”
Mắt Arthur sáng lên, cả người đều tràn đầy năng lượng.
……
Thiên Phong Entertainment.
Khương Mạn vừa bước vào tòa nhà liền trở thành tiêu điểm, đặc biệt là bên cạnh còn có một lớn một nhỏ.
Khương Tử Mặc ngoại hình ưu tú, cho dù đeo khẩu trang và mắt kính đen thì cả người vẫn toát ra sức hút.
Arthur lại càng không phải nói, đeo lên mặt nạ Pikachu, muốn không chú ý tới cậu bé cũng khó.
Ba người tiến vào trong thang máy, đang lúc thang máy đóng lại thì lại có hai người tiến vào.
“Khương Mạn?”
Khương Mạn nhìn người con gái cao ráo vừa tiến vào, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Người tới chính là Lam Tâm, Lam nữ vương trong miệng các fan.
Trước kia bởi vì Phong dầu gió hành động tùy tiện, lấy thợ trang điểm chuyên dụng của Lam Tâm phân cho Khương Mạn, cho nên quan hệ giữa cô ấy và Khương Mạn không quá tốt.
Nhưng trên thực tế thì hai người không hề có bất cứ xung đột trực tiếp nào!
Nhưng cái tên thợ trang điểm ẻo lả kia đúng thật là bị Khương Mạn đuổi rồi.
Trước đó Lam Tâm và cô còn cùng tham gia chương trình hẹn hò ‘Heartbeat bang bang bang’, tuy là chương trình này đứt gánh giữa đường, nhưng mà Khương Mạn cũng đã ghi nhớ đối phương trong đầu.
Chủ yếu là do Đại Ngọc tám chuyện với cô một số tin bên lề.
Nghe nói sau khi chương trình bị dừng lại, Lam Tâm có mấy lần gặp riêng Lý Thiên Nguyên ở bên ngoài (fan em trai hội leo núi của Khương Mạn) bị paparazi chụp được.
“Phim hết cảnh rồi, vừa mới về Bắc thành sao?” Lam Tâm hỏi.
Khương Mạn gật đầu, cô và Lam Tâm thật sự không quá thân thiết.
“Cô cũng vì nghe thấy tin tức nên mới về công ty sao?”
Tin tức gì? Khương Mạn vẫn duy trì sự im lặng như cũ.
Lam Tâm nói: “Thiên Phong Entertainment bị thu mua rồi, vì trí CEO đã đổi người, nếu cô cũng muốn chấm dứt hợp đồng thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.”
Lam Tâm nhìn cô đầy thâm ý: “Phong Lăng tuy không còn là CEO nữa, nhưng trong nội bộ công ty vẫn còn rất nhiều người cũ nghe theo lời của anh ta.”
“Cô tiếp tục ở lại cũng không có lợi gì, chi bằng nhân cơ hội này mà tính toán sớm đi.”
Ánh mắt Khương Mạn khẽ động, nói lời cảm ơn với Lam Tâm, đợi lên tới tầng rồi hai người chia ra hai ngả.
Lúc đi, Lam Tâm nhìn Khương Tử Mặc đằng sau lưng cô một cái, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Khương Mạn cả đoạn đường đều suy nghĩ về lời Lam Tâm nói, xem ra khoảng thời gian cô đi đóng phim, trong công ty đã xảy ra rất nhiều chuyện?
Thiên Phong Entertainment bị thu mua, vị trí CEO của Phong Lăng bị lật rồi?
Đây là kiệt tác của anh cả sao?
Lúc sắp tới văn phòng của chị Lam, thì thấy một người được cả đoàn người vây quanh đang đi tới, người dẫn đầu ăn mặc như một người đàn ông cấp cao.
Rõ ràng nên có dáng vẻ như không chốn dung thân, nhưng lại bố trí cho anh ta cái khí thế như là ‘Ông đây sẽ giành lại mảnh giang sơn này.’
Trừ tổng giám đốc Phong, Phong tinh dầu thì còn có thể là ai?
Lúc nhìn thấy Khương Mạn, sắc mặt Lăng Phong liền thay đổi.
“Khương Mạn?”
Tới giờ anh ta vẫn còn nhớ Khương Nhuệ Trạch hôm đó đã đập cho anh ta nhập viện như thế nào, suýt chút nữa còn lấy luôn mạng của anh ta!
Ngay sau đó, tập đoàn nhà mình lại xảy ra chuyện, công ty giải trí này lại bị thu mua!
Lăng Phong tuy là không có chứng cứ, nhưng trong lòng anh ta đoán gia đình mình liên tiếp bị đả kích hai ba lần, chắc chắn là Khương Lệ Sính âm thầm ra tay từ phía sau!
Chưa biết chừng bọn họ đã tìm tới người em gái Khương Mạn này rồi!
“Em tới thật đúng lúc, anh có chuyện muốn hỏi em!”
Lăng Phong bước từng bước lớn về phía cô, ngược lại không còn khách khí sến rện như trước kia nữa, giơ tay muốn chộp lấy cánh tay của Khương Mạn.
Tay anh ta vừa vươn ra, Khương Mạn đã nhấc tay túm lấy ngón cái của anh ta, trực tiếp bẻ ngược ra sau.
“A!!!” Lăng Phong hét lên thảm thiết.
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh lùng.
Khương Mạn cong môi: “Vừa gặp mặt đã muốn động tay động chân, tổng giám đốc Phong lại muốn vào viện nằm vài tháng sao?”
Sắc mặt Lăng Phong hoàn toàn thay đổi.
Khương Mạn biết anh ta bị Khương Nhuệ Trạch đánh cho nhập viện?
Quả nhiên là cô ta đã được mấy anh em nhà họ Khương nhận lại rồi!!
“Khương Mạn, con khốn này....”
Chương 238: Biểu diễn cho cả nhà một màn há to mồm nuốt nắm đấm
Khương Mạn không tức giận cười cười, ra tay nhanh như chớp túm lấy cái cà vạt của Phong Lăng, sau đó vặn tay anh ra ngược ra sau gáy.
Sau đó thuận theo tư thế túm lấy gáy của anh ta, đạp một đá anh ta bay vào phòng họp.
“Arthur không cho người khác vào đây.”
Nói xong Khương Mạn cười híp mắt đi vào trong. Sau khi đóng cửa phòng họp lại, Khương Tử Mặc và Arthur đứng ở bên ngoài.
Những thành viên quản lý cấp cao của Thiên Phong Entertainment nhìn tình hình này muốn xông vào. Khương Tử Mặc còn chưa kịp động tay thì Arthur đã túm lấy tên cầm đầu đẩy một cái, gã ta bắn ra xa. Đám người kinh ngạc nhìn thằng bé.
“Thằng nhóc lông vàng này là cái thứ gì vậy?”
“Bảo vệ đâu? Mau tới đây!”
“Khương Mạn điên rồi, cô ta điên thật rồi!!”
Trong phòng họp, Phong Lăng vật vã mãi mới cởi được cái cà vạt, Khương Mạn đứng ở cửa thản nhiên ấn cái nút ở trên tường, tất cả cửa kính trong phòng họp biến thành kính mờ ngăn cản tầm nhìn ở ngoài.
Khương Mạn mặc một cái áo khoác lông croptop, quần bò bó và một đôi boot cao, cô từ từ cởi chiếc áo khoác ra rồi khởi động chân tay. Ở trong là chiếc áo bó cổ cao tôn lên đường cong hoàn hảo trên người cô.
Nhưng mà Phong Lăng biết chả có bất kỳ sự quyến rũ nào vào giây phút này. Trước mặt nhiều người anh ta còn dám hung hăng thể hiện, nhưng bây giờ ở đây chỉ có anh ta và Khương Mạn……Mặc dù anh ta chưa từng tận mắt thấy cảnh Khương Mạn đánh người, nhưng bây ngón tay út của anh ta vẫn còn đau như bị gãy.
“Khương Mạn tôi cảnh cáo cô không được làm loạn!”
“Trong phòng họp có camera, cô mà dám làm gì tôi, tôi sẽ bắt cô trả giá.”
“Đây là Đế Quốc, đừng tưởng rằng Khương Lệ Sính có thể che chở cho cô, mấy anh em nhà cô chả qua là loại con hoang mà nhà họ Khương không thèm nhận thôi!”
Khương Mạn dừng chân, nụ cười trên mặt tắt dần.
Phong Lăng thấy lạnh run, giây phút này anh ta cảm thấy như là bị một thú săn mồi nhắm tới.
Một tiếng bang vang lên.
Camera ở góc phòng họp phát nổ, còn bắn ra tia lửa cháy xèo xèo. Anh ta quay đầu nhìn thấy Khương Mạn đang từ từ tới gần.
“Cô ---”
Anh ta còn chưa nói xong Khương Mạn đã đi tới nắm lấy cằm của anh ta, nở một nụ cười tàn nhẫn. Tay vừa dùng lực khớp hàm của Phong Lăng bị tháo ra. Giây phút cô bỏ hàm Phong Lăng ra Khương Mạn lập tức dùng sức ấn cả người anh ta nằm bẹp dí xuống đất.
Cơn đau dữ dội ập tới làm anh ta thiếu chút nữa ngất lịm, giọng nói ấm áp một cách quỷ dị của người phụ nữ vang lên, làm cho lông tơ trên người anh ta dựng hết cả lên: “Ngoan nào, nghe lời, nắm chặt tay vào.”
Phong Lăng còn chưa kịp phản ứng Khương Mạn đã nắm lấy tay còn lại của anh ta, cưỡng chế bắt anh ta nắm chặt tay lại. Anh ta đau tới mức cả người như sắp mất hết tri giác, một giây sau Khương Mạn coi cái tay anh ta cứ như cái rẻ lau. Bóp chặt cái cằm đã bị tháo khớp của Phong Lăng, nhét cả cái tay đang siết chặt của anh ta vào chính mồm anh ta.
“Ư ư!!”
Hai mắt Phong Lăng trợn lên, nước mắt giàn dụa. Mồm anh ta bị căng ra hết cỡ để nhét vừa nắm đấm của chính mình.
Nước mắt đã nhạt nhoà trên mặt Phong Lăng, nắm đấm của mình nhét đầy vào chính mồm của mình, đau đớn khôn cùng mà lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể thở phì phò bằng mũi.
Đôi boot của người phụ nữ giẫm lên ngực anh ta, giống như bị đóng đinh lên ngực, làm cho anh ta chả còn chút sức lực nào để giãy dụa.
Khương Mạn lấy khăn trong túi quần lau tay mình, sau đó từ trên cao nhìn xuống trên mặt nở một nụ cười lạnh:
“Trong phòng họp không thấy cái thông bồn cầu, nghĩ đi nghĩ lại thấy tay của ngài cũng hợp với cái mồm ngài phết.”
Cô từ từ ngồi xổm xuống, giúp Phong Lăng lau nước mắt trên mặt cau mày nói: “Vị đại lão gia này khóc cái gì mà khóc, cứ như là tôi bắt nạt ngài không bằng ấy?”
Phong Lăng sợ hãi nhìn cô, cứ như nhìn thấy ác quỷ. Giây phút này tự nhiên anh nhớ tới Khương Nhuệ Trạch…..
Đêm đó Khương Nhuệ Trạch như một con chó điên xông vào phòng bệnh, dùng thắt lưng da treo anh ta lơ lửng trên tầng hai mấy của tòa nhà, cũng dùng cái ánh mắt này nhìn anh ta…….Không!
Khương Mạn và Khương Nhuệ Trạch đều là những kẻ điên!
Tại sao trước đây anh ta lại nghĩ Khương Mạn là một đứa con gái yếu đuối dễ lừa gạt? sự tàn nhẫn và điên rồ của cô ta đều được giấu vào trong xương rồi sao!
Phong Lăng muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng anh ta hối hận……hối hận vì đã ra tay với Khương Mạn.
“Hoá ra cũng chỉ là con chó của nhà họ Khương, cái loại lâu la như anh tôi đây cũng lười để ý.”
Khương Mạn nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Từ đầu anh đã biết về thân thế của tôi, lúc tôi học đại học đã có ý tiếp cận.”
“Hoa Viện ngu ngốc kia chính là vũ khí của anh, lúc mới đầu cô ta đi khắp nơi bôi đen tôi, chắc anh cũng có góp phần vào đúng không?”
Khương Mạn cười thành tiếng, trước khi cô tới thế giới này, nguyên chủ luôn sống cuộc sống bị người ta mưu tính suốt hai mươi mấy năm. Giống như một con thú được nuôi trong lồng bằng sự thương hại của kẻ khác.
Hoa Viện thuê sát thủ ngộ sát nguyên chủ, Phong Lăng thì càng bỉ ổi. Anh tận lực đóng vai của mình, một kẻ diễn vai tốt, một kẻ diễn vai xấu. Phong Lăng cố ý để Hoa Viện ghen tuông, ra tay với nguyên chủ, làm cho nguyên chủ thân bại danh liệt. Sau đó sẽ đóng vai người cứu vớt nguyên chủ, anh hùng cứu mỹ nhân.
Mục đích không có gì khác là muốn nắm chắc nguyên chủ trong lòng bàn tay. Người đàn ông này một mặt làm con chó giám sát nguyên chủ cho nhà họ Khương . Một mặt lại muốn mượn uy của anh cả để xuống tay với gia tộc Lanscelot.
Đáng tiếc……Nguyên chủ chết rồi, Khương Man cũng tới rồi. Cô tới muộn mất hai mươi năm, nhưng đâu có nghĩa những khoảng nợ kia không phải trả?
Khương Mạn chán ghét nhìn vũng nước màu vàng giữa hai chân anh ta. Cụp mắt xuống nở nụ cười lạnh: “Yên tâm, giết người là phạm pháp, tôi không giết anh đâu.”
“Quay về nói với chủ nhân của anh, 5 anh em nhà tôi hoan nghênh ông ta tới thăm!”
Khương Mạn bỏ chân ra, phía bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó tiếng anh tư vang lên: “Tiểu Man.”
Giây phút Khương Mạn bỏ chân ra Phong Lăng bật dậy lao ra ngoài như con chó nhìn thấy lối thoát.
Cửa vừa mở ra.
Mọi người nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo cao cấp mặt mũi tèm nhem nước mắt, miệng cũng đầy nước bọt, đũng quần còn ướt một mảng. Cũng chả ai biết được tại sao tay phải của anh ta lại tự nhét vào mồm anh ta được.
Không ai dám lại gần, đặc biệt là sau khi nhìn thấy tè ra quần.
Hừ…..Thật kinh tởm!
Khương Mạn cầm áo khoác vắt lên vai, đứng dựa vào cửa phòng nhìn Phong Lăng.
Mọi người đứng xung quanh dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Khương Mạn.
Thấy cô nở một nụ cười nhẹ: “Phong Tổng vừa nãy thật ra là muốn biểu diễn màn há to mồm nuốt nắm đấm, đúng là một thách thức khó khủng khiếp.”
“Mọi người đừng nhìn anh ấy kỳ quái vậy chứ, loại biểu diễn nguy hiểm thế này cần được mọi người cổ vũ!”
Khương Mạn trực tiếp cho anh ta một tràng vỗ tay, trên mặt mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, sau đó cũng có tiếng vỗ tay vang lên theo, tất nhiên đó là anh tư và Arthur.
Nhưng mà ngoài bọn họ, phía sau còn có một nhóm người khác. Người đi đầu mặc vest, Khương Mạn còn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương, chỉ có điều vừa mở mồm đã biết là người cùng phe.
“Hoá ra Phong tổng cũng biết biểu diễn, bây giờ đưa Phong tổng đi thôi.”
Phong Lăng bị bảo vệ đưa đi.
Người đàn ông này lại đưa tay qua chỗ Khương Mạn: “Cô Khương chào cô, tôi xin tự giới thiệu, tôi là chủ tịch điều hành mới được điều tới của tập đoàn, tôi là Châu Dã.”
Sau khi Khương Mạn bắt tay với anh ta, nhận lấy tấm danh thiếp của Châu Dã. Trên danh thiếp có viết chức danh công việc của Châu Dã trong tập đoàn.
Và tên của tập đoàn chính là – Hoàn Vũ!
Hoá ra Châu tổng - người mới được bổ nhiệm là người của anh cả.
Chương 239: Chị có biết anh tư của em là ai không?
Thiên Phong Entertainment đổi chủ.
Thái tử Phong dầu gió của Thiên Phong bị 'mời' rời đi nên trong lòng mọi người ở công ty khó tránh khỏi hoang mang, hoảng sợ.
Mọi người đều cho rằng Khương Mạn ra tay rất tàn nhẫn với Phong dầu gió!
Phía Phong Lăng cũng sẽ không để yên, yếu trâu còn hơn khỏe bò, chỉ cần nhà họ Phong chưa phá sản thì muốn việc đè bẹp một ngôi sao nhỏ như Khương Mạn là chuyện rất dễ dàng! Nhưng chuyện mà mọi người tò mò nhất lúc này chính là mối quan hệ giữa Châu tổng mới nhậm chức và Khương Mạn?
Mặc dù bây giờ cô là cây hái ra tiền của công ty, nhưng thái độ của anh ta cũng không cần thiết phải khách sáo như vậy chứ?
Tại phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Châu Dã nói: "Vị trí tổng giám đốc của tôi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Trên thực tế, công ty này hiện tại thuộc về cô Khương."
Khương Mạn nhướng mày.
"Đây là ý của Chủ tịch Khương. Sau khi mua lại Thiên Phong, anh ấy đã đăng ký tất cả cổ phần dưới tên của cô Khương."
Khương Mạn sờ sờ mũi, cười nói: "Nói như vậy nghĩa là tôi đã trở thành phú bà giàu có rồi?"
Châu Dã không nhịn được cười.
Khương Tử Mặc rất bình tĩnh: "Một công ty giải trí nhỏ cũng không đáng bao nhiêu tiền, Tiểu Man không biết những tài sản sở hữu dưới tên mình sao?"
Khương Mạn tự hỏi, mình thì có tài sản gì chứ?
Ngoài chục triệu trong thẻ ngân hàng thì cô không còn tài sản gì rồi, ồ... còn có một chiếc xe điện nữa.
Châu Dã nháy mắt ra hiệu nói: "Tôi mới tiếp quản công ty. Tôi sẽ đi triệu tập quản lý cấp cao của công ty để họp. Các người từ từ nói chuyện, tôi không làm phiền nữa."
Sau khi anh ta rời đi, Khương Tử Mặc mới nói: "Anh cả không nói cho em biết sao? Một nửa tài sản của gia tộc Lanscelot đều được đăng ký đứng tên em, chỉ chờ chữ ký của em nữa thôi."
Khương Mạn sững sờ, cô thật sự không biết.
"Vậy chỗ đó đáng giá bao nhiêu?"
Khương Tử Mặc tính toán đại khái: "Có lẽ là có thể mua được một nửa Tây bán cầu, đương nhiên không bao gồm bất động sản và một số tài sản liên quan đến năng lượng."
Khương Mạn hít sâu một hơi, hồi lâu không nói gì. Cô cảm thấy mình cần phải định hình lại khái niệm giàu có' của bản thân.
Khương Tử Mặc cười cười: "Anh tư không có nhiều tiền, nhưng nhà ở nước ngoài của anh có khá nhiều đồ cổ và tranh nổi tiếng. Đúng rồi, còn có một dãy núi và vài hòn đảo, tất cả đều là của em."
"Đủ rồi, đủ rồi..."
Khương Mạn liên tục bảo anh ta dừng lại.
"Gia đình chúng ta... giàu có cỡ nào vậy?"
“Gia tộc Lanscelot kiểm soát nền kinh tế phía Tây bán cầu.” Khương Tử Mặc nói: “Mặc dù trước đây gia tộc Lanscelot rất phồn thịnh, nhưng khi ở trong tay của anh cả đã đạt đến đỉnh cao. Đây là di sản mà cha mẹ chúng ta để lại. "
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Mạn khẽ động, bất kể là kiếp này hay kiếp trước, cô đều chưa từng được gặp cha mẹ mình.
Anh cả từng nói rằng cha mẹ đã bị mưu sát!
Người bị nghi ngờ lớn nhất chính là bác của bọn họ!
"Tiểu Man, anh không muốn em sống trong hận thù, nhưng có một số chuyện chúng ta thực sự cần phải đối mặt."
Ánh mắt Khương Tử Mặc có chút ảm đạm, sau khi nhận Khương Mạn, anh ta liền đến chỗ anh cả để hỏi thăm tin tức và tìm hiểu những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Khương Mạn trầm ngâm rồi nói: "Thực ra, em luôn nghĩ đến một chuyện, bác cả đã thuê sát thủ để ám sát cha mẹ chúng ta, sai người bắt cóc em, làm giả thân thế cho em, đi vòng một vòng lớn như vậy rốt cuộc ông ấy muốn làm gì? "
"Có thể đó là vì di sản của cha, hoặc có thể là xen lẫn với những ân oán của thế hệ trước giữa bọn họ."
"Rất có thể là như vậy nhưng không có bằng chứng để chứng minh bác cả đã thuê sát thủ. Hầu hết tất cả những người có mặt ở hiện trường ngày hôm đó đều đã chết."
Khương Mạn cân nhắc: "Không, còn có một người còn sống."
Đó là ông lão đã đóng vai 'ông ngoại tốt' của cô hơn 20 năm qua!
Người cha giả là con ma bạc đã trốn thoát và lẩn trốn đâu đó ngoài kia còn có người mẹ giả Lý Vân kết hôn với cha của Hoa Viện.
Có lẽ đó là quả báo nên người ông ngoại giả mạo này bị mắc bệnh Alzheimer (chứng mất trí nhớ do tuổi già). Sau khi anh cả tìm thấy cô thì đã cử người đến viện dưỡng lão để giám sát. Có điều, Khương Mạn không moi được bất kỳ thông tin hữu ích nào, suy cho cùng, đúng là ông lão này mắc bệnh Alzheimer thật.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì điện thoại của Khương Mạn vang lên, là anh cả gọi đến, hiển nhiên anh ta đã biết chuyện gì đã xảy ra.
"Phong Lăng và nhà họ Phong sau lưng anh ta chỉ là bọ chét, giữ lại bọn hỏ để cho người đứng đằng sau lộ mặt. Nhà họ Phong bọn họ không sạch sẽ, tay đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, xấu ra, nếu tất cả bị vạch trần thì cha con họ cũng phải ăn vài lượt đạn mới thoả đáng! "
“Cảm ơn anh cả.” Cô cười nói: “Về chuyện sở hữu cổ phần của công ty...”
"Em đừng có coi anh như người xa lạ như vậy."
“Được, vậy thì em sẽ nhận, sau này anh cả sẽ nuôi em.” Khương Mạn nói đùa.
Cô hoàn toàn không biết ở đầu dây bên kia Khương Lệ Sính đã vui thế nào. Tuy rằng trước kia cô đã nhận bọn họ, nhưng trên thực tế khi tiếp xúc vẫn luôn có một sự chút xa cách.
Lúc đó Khương Lệ Sính cho rằng đã hơn 20 năm không gặp nên khi vừa gặp lại em gái luôn xa cách và không thoải mái với bọn họ là chuyện bình thường. Nhưng phải đến hai ngày nay, anh ta mới hiểu ra lý do thực sự.
Nhưng lý do đau lòng đến tận xương tuỷ.
“Được rồi, anh cả sẽ nuôi em cả đời.” Khương Lệ Sính cố nén sự run rẩy trong nhịp thở của mình.
Tại cuộc họp cấp cao của Hoàn Vũ, các quan chức cấp cao nhìn nhau không dám tin vào tai mình nữa. Chủ tịch Khương... đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Woa, giọng điệu này, quá là cưng chiều!
Có điều Nhị thiếu gia, Tam thiếu, Tứ thiếu bọn họ đều biết chắc chắn Khương tổng sẽ không dùng giọng điệu đó để nói chuyện với bọn họ?
Khương Lệ Sính không quan tâm đến ánh mắt của cấp dưới, sau khi đọc được tin tức của Châu Dã, anh ta lập tức gọi điện cho Khương Mạn.
"Anh cả sẽ lo những chuyện còn lại, em gái, cứ làm những gì em thích là được rồi."
Khương Lệ Sính nhẹ giọng nói: "Anh cả sẽ luôn ở đây."
Trong lòng Khương Mạn cảm thấy vô cùng ấm áp: "Em biết rồi, anh cả."
Cúp điện thoại xong, Khương Mạn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi gặp chị Lam.
Về chuyện Phong Lăng rớt đài, đương nhiên là chị Lam đã sớm dự liệu được, khi tên này nhập viện thì chị Lam đã thấy có điềm báo rồi.
Chỉ đến lúc này, chị Lam cảm thấy mơ màng...
Cô ấy nhìn Khương Mạn: “Đến bây giờ chị vẫn không thể hiểu nổi tại sao em lại trở thành em gái ruột của Khương Lệ Sính của tập đoàn Hoàn Vũ!
"Không đúng, còn Khương Vân Sênh ... anh ta còn là anh hai của em!"
"Còn anh ba của em... Tuy rằng tính tình có chút không ổn, nhưng vóc dáng đó... woa woa woa! Nếu anh ta không có tiền hay năng lực thì thân hình và vóc dáng, răng miệng đó cũng nhất định sẽ khiến cho các phú bà phải đánh nhau sứt đầu chảy máu!"
Sau khi Khương Mạn nghe xong, cô luôn cảm thấy hai từ 'răng miệng'... có thêm hàm ý sâu xa, cô hít sâu một hơi: "Em thay mặt anh ba cảm ơn chị."
Thật đáng tiếc, tuy rằng Khương husky vốn có thể khiến có các phú bà phát cuồng thì bây giờ anh ta không có năng lực này nữa...
Phẫu thuật cắt trĩ khiến nam giới trở nên trong sáng và ít ham muốn hơn.
“Này, đều là người một nhà mà, sao em lại nói vậy?” Chị Lam nháy mắt: “Mạn à, em còn giấu chị bao nhiêu chuyện nữa vậy?
Khương Mạn nháy mắt với cô ấy, cố ý nói: "Quả thật còn có một chuyện nữa."
“Chuyện gì vậy?” Sắc mặt chị Lam đột ngột thay đổi: “Đừng nói là em có tiền rồi, giàu có rồi thì sẽ giải nghệ nhé?
"Không đến nỗi như vậy đâu, chị đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của em."
Khương Mạn ho khan rồi chỉ vào Khương Tử Mặc đang chơi Sudoku với Arthur cách đó không xa.
Sudoku- ban đầu có tên gọi là Number Place là một trò chơi câu đố sắp xếp chữ số dựa trên logic theo tổ hợp. Mục tiêu của trò chơi là điền các chữ số vào một lưới 9×9 sao cho mỗi cột, mỗi hàng, và mỗi phần trong số chín lưới con 3×3 cấu tạo nên lưới chính đều chứa tất cả các chữ số từ 1 tới 9
Nói một cách đầy tự hào: “Em còn có anh tư nữa, hay là chị đoán xem anh ấy là ai?”
Chương 240: ‘Một cuộc sống khác’ quay trở lại
Chị Lam đã sớm chú ý tới Khương Tử Mặc và Arthur ở đối diện rồi.
Tuy rằng Khương Tử Mặc đã trang bị đầy đủ khẩu trang, kính đen, nhưng khí chất trên người vẫn khiến người ta hoàn toàn không thể phớt lờ sự tồn tại của anh ấy.
Đặc biệt là làn da trắng toát đó, cho dù chỉ là ngồi bên cạnh, cổ tay lộ ra, cầm bút và chơi Sudoku trên giấy, những ngón tay mảnh mai và sạch sẽ vẫn toát lên vẻ quyến rũ.
Chiếc mặt nạ Pikachu của Arthur giống như là thần khí giúp cậu bé che đi gương mặt thật, màu đồng tử của cậu bé rất hiếm gặp, nhưng bây giờ đường nét trên khuôn mặt đều không thể nhìn thấy.
Nếu không lại gần quan sát tỉ mỉ, thì đa số mọi người sẽ cho rằng cậu bé đeo lens.
“Anh tư của em chắc không phải người trong giới nhỉ? Khí chất rất đặc biệt.”
Chị Lam cảm khái nói: “Chị bây giờ đã thăng chức rồi, trong tay đang thiếu người, hay là giới thiệu cho chị đi, chị nhất định sẽ biến anh tư của em thành nam thần quốc dân! Không thua kém gì Bạc thần đâu!”
Lông mày của Khương Mạn giựt giựt: “Chị không làm fan của Bạc Hạc Hiên nữa à? Chuẩn bị bồi dưỡng một người tới giành bát cơm với anh ấy à.”
“Haizz, Bạc thần……” Chị Lam nói được một nửa, ho một cái rồi sửa miệng nói: “Nói vớ nói vẩn, chị là một người đại diện đứng đắn, sao có thể theo đuổi thần tượng.”
Khương Mạn không chế giễu chị ấy nữa, thân phận fan của chị Lam đã bại lộ rồi, còn ai mà không biết chứ?
“Anh tư của em thì thôi đi, chị đừng nghĩ tới nữa, người muốn hợp tác với anh tư em có thể xếp thành một hàng từ đây đến Bắc u đấy.”
Chị Lam hơ hơ, ánh mắt: Em cứ chém gió tiếp đi!
Khương Mạn nhìn về phía anh trai nhà mình: “Anh tư, tự giới thiệu bản thân đi, đây là người đại diện của em chị Lam.”
Trận Sudoku của Khương Tử Mặc và Arthur đã kết thúc rồi, Khương Tử Mặc thắng.
Gương mặt nhỏ của Arthur cau có, hiển nhiên là vẫn đang nhìn xem mình sai ở đâu.
Khương Tử Mặc đứng dậy bước tới, gật đầu với chị Lam: “Chào chị, tôi là Khương Tử Mặc.”
Chị Lam nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, biểu cảm có chút nghi ngờ.
“Giọng nói của cậu Tử Mặc nghe thật quen tai....”
Khương Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh Khương Mạn, vuốt mấy cọng tóc đang rối của cô một cách tự nhiên, tùy ý nói: “Chị có thể gọi tôi là Nine.”
Chị Lam vừa đặt mông xuống sofa, nghe được lời này, cả người trượt xuống thảm, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Khương Tử Mặc……
“Câu tên chi?”
Khương Mạn nghe thấy giọng Trùng Khánh quen thuộc. Hử? Chị Lam với Tang Điềm là đồng hương à?
Kích động đến mức bật cả tiếng địa phương ra rồi.
Đầu của Khương Tử Mặc khẽ nghiêng đi, có một sự thắc mắc trong đôi mắt màu hổ phách đằng sau cặp kính đen kia. Xin thứ lỗi cho anh ấy vì không hiểu tiếng địa phương.
Khương Mạn không nhịn được cười, đưa tay tháo mắt kính đen của anh tư xuống, nhỏ giọng nói: “Anh tư lộ mặt một phút đi, cho em khoe khoang một tí.”
Đối với yêu cầu của em gái, trong lòng Khương Tử Mặc không biết đã vui mừng cỡ nào.
Đương nhiên là thoải mái phối hợp, gỡ khẩu trang xuống, ánh mắt cưng chiều đặt trên người Khương Mạn, “Nghịch ngợm.”
Anh ấy quá hiểu Khương Mạn, giống như hiểu bản thân mình vậy.
Nhìn thấy em ấy làm nũng với mình, thậm chí còn khoe khoang với người khác về người anh trai này, Khương Tử Mặc có thể cảm nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối từ em gái!
Bản thân anh là một điều khiến em gái anh tự hào đấy!
Không phải kẻ điên, không phải một anh trai bị chứng tự kỷ, không biết cách biểu đạt, giống như một khúc gỗ.
Đối với Khương Tử Mặc mà nói, không có điều gì khiến anh yêu thích hơn là cảm giác được công nhận này.
Chị Lam ở đối diện đã đơ luôn rồi.
Giống như tâm hồn treo ngược cành cây, phiêu du đi tới nơi xa rồi....
Chị Lam cười trong nước mắt, giọng nói khẽ run: “Cậu là Nine? Là Nine mà vừa rồi mới hoàn thành buổi biểu diễn đó sao?”
“Là tôi.” Khương Tử Mặc gật đầu.
Chị Lam hít sâu một hơi, vịn vào sofa mà đứng lên, vén tóc ra sau tai một cách thanh lịch, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, thất lễ rồi, ba phút, ba phút sau tôi lập tức quay lại!”
Chị Lam bước trên chiếc giày cao gót, trang nhã rời đi.
Khương Mạn bắt đầu vặn đồng hồ.
Khương Tử Mặc nghi ngờ: “Người đại diện của em sao vậy?”
“Ối giồi ~ chắc là cần bình tĩnh lại một chút đấy mà.” Khương Mạn đếm đồng hồ.
Sau ba phút, Chị Lam đã bình tĩnh trở về rồi.
Còn không quên rót cho Khương Tử Mặc một ly nước, “Đây là trà bạc hà, có thể bảo vệ cổ họng.”
“Cảm ơn.” Khương Tử Mặc gật đầu.
Chị Lam ngồi xuống phía đối diện, chỉ ba phút ngắn ngủi, cô ấy đã kịp dặm lại lớp trang điểm, trông giống như là một nữ quản lý cấp cao, vừa xuất sắc, vừa biết cách làm việc.
Giống như cái người ban nãy ngã xuống thảm không phải là chị ấy vậy.
Khương Mạn khoe khoang thành công rồi, thích thú nhìn chị Lam biểu diễn một màn thay đổi sắc mặt.
Chị Lam lén lườm cô một cái, cái con bé xấu xa này cố ý làm chị mất mặt mà!
“Không đúng, Nine là anh trai em, vậy mấy ngày nay cư dân mạng đang bàn tán rầm rộ về Tiểu Man thế chẳng phải……”
Chị Lam tỉnh táo lại, vẻ mặt ngạc nhiên: “Em thật sự là Tiểu Man?”
“Là em đó.” Khương Mạn gật đầu, thắc mắc hỏi: “Cho dù không chụp được chính diện nhưng chị chắc cũng nhận ra em mà phải không?”
Người bên cạnh Khương Mạn chỉ cần nhìn dáng người đó một cái là có thể chắc chắn được thân phận của cô mới phải.
Chị Lam không tự nguyện, đáp: “Quả thực là có thể nhận ra, trên mạng có không ít fan của em kêu gào là giống, nhưng mà.......”
Chị Lam ngừng lại, ánh mắt chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Giọng hát của hai người, thực sự khiến người ta khó mà liên hệ được với nhau ……”
Thế này sao có thể là anh em ruột, đến anh em khác cha khác mẹ cũng không đến nỗi khác nhau đến thế.
Khương Mạn và Khương Tử Mặc mà cùng hát với nhau, tuyệt đối là: tai trái là thiên đường, tai phải là địa ngục!
“Tiểu Man chắc là hát cũng ổn phải không?” Khương Tử Mặc nhìn em gái mình.
Khương Mạn gật đầu: “Cũng được mà, lần trước em hát khi live stream đã có người tặng em rất nhiều quà tặng ‘tàu ngầm’ và ‘tên lửa’* đó!”
(*Loại quà tặng trên livestream, mỗi vật phẩm tương ứng với một số tiền nhất định.)
Arthur đang chơi Sudoku, không cẩn thận làm gãy mất cái bút chì, kín đáo ngẩng đầu nhìn.
Chị Lam càng do dự không dám nói, nét mặt không chịu sự kiểm soát, nhăn như bức meme vậy.
“Vậy bài hát mới tiếp theo của anh, tiểu Man em hát nhé?”
“Được đó!”
Chị Lam nín thở, vội vàng nói: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Khương Mạn nhăn mày: “Tại sao vậy?”
Chị Lam cắn răng, sao trăng cái khỉ gì? Em còn có mặt mũi hỏi chị là vì sao à? Cái giọng hát bị Diêm Vương phong ấn đó đừng đem ra để hủy hoại ca khúc của anh em được không!
Em không sợ chết, chị còn sợ bị em liên lụy, bị fan của Nine ám sát đó!
“Làm người đừng có đứng núi này trông núi nọ, em là diễn viên thì lo mà đóng phim cho đàng hoàng, chán thì đi tham gia gameshow mà chơi, tạm thời đừng nghĩ tới chuyện lấn sân nữa.”
Chị Lam bày ra dáng vẻ của một người đại diện, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Đối với sự nghiệp của em trong tương lai, chị đã lên kế hoạch xong hết rồi đấy!”
Khương Mạn cảm thấy chị Lam đang nói dối, nhưng mà cô giữ thể diện cho chị Lam, không có vạch trần chuyện đó.
“Vậy xin hỏi người quản lý thân mến của em, công việc tiếp theo của em chị đã sắp xếp thế nào rồi?”
Câu nói này đã đi vào đề tài chính rồi, nụ cười trên mặt chị Lam rạng rỡ hơn hẳn.
“Có hai tin tốt, em muốn nghe A trước hay B trước?”
“Em chọn C, đừng vòng vo nữa, chị nói thẳng đi.”
Chị Lam nhìn cô với ánh mắt ‘em chẳng thú vị gì cả’, mở miệng nói: “Chuyện thứ nhất, tổng doanh thu phòng vé của ‘Kẻ giết người’ ở trong nước đã vượt mốc 40 tỷ, doanh thu phòng vé ở Đế Quốc cũng nằm trong top 10 đứng đầu. Sau khi công chiếu ở nước ngoài danh tiếng cũng rất vang dội.”
“Ngoài ra, ‘Kẻ giết người’ cũng nhận được lời mời từ mấy liên hoan phim, cũng có khả năng lọt được vào danh sách ứng cử viên của giải Thanh Điểu.”
Chị Lam cười tươi rói: “Tiếc là trong ‘Kẻ giết người’ em không phải là nữ chính, nhưng mà chúng ta cũng có thể trông chờ vào giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất!”
“Còn về chuyện thứ hai ấy à.”
Chị Lam ngừng một lúc, “‘Một cuộc sống khác’ có thể tiếp tục quay rồi, bên phía đạo diễn Lý đã liên hệ với chị, hi vọng em có thể tiếp tục tham gia, nhưng chuyện này còn phải em ý kiến của em thế nào.”
Chết online không đáng sợ, đáng sợ là chuyện này không thể cứ thế mà trôi qua được rồi!
Cái đêm bị ảo giác do nấm độc đó là nỗi đau mà Khương Mạn không muốn nhớ lại, mỗi lần nhớ lại là ngứa ngáy khắp người, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Cũng may mà con số người chứng kiến ít ỏi, lại đều là những người có nhân phẩm tốt, hoặc là e ngại vũ lực của võ thần là cô đây, cho nên không dám nhắc lại chuyện cũ.
Nhưng mà……
Nhưng mà……
Tại sao?
Anh tư lại biết?
“Bánh crepe? Đó là cái gì? Ngon lắm sao?”
Trong ánh mắt Khương Mạn toát ra vẻ ngây thơ vô tội, ngơ ngác mà tò mò.
Khương Tử Mặc im lặng.
Lẽ nào……giấc mơ trước đó của anh ấy chỉ là một cơn ‘ác mộng’ không hề có liên quan gì hay sao?
Sau khi anh ấy và Khương Mạn nhìn nhau ba giây, liền chắc chắn như đinh đóng cột: Chỉ e là những chuyện anh nhìn thấy trong giấc mơ đó đã từng xảy ra rồi ……
Khương Mạn nhìn sắc mặt của anh ấy, hụt hẫng che mặt, "Diễn xuất của em tệ như vậy sao?"
“Xem ra chuyện năm đó xảy ra trong căn biệt thự này hẳn là rất đặc sắc.”
Khương Mạn cười khổ: “Thế anh tư rốt cuộc là làm sao mà biết được vậy?”
“Từng mơ thấy.” Khương Tử Mặc thành thật trả lời: “Nhưng giấc mơ đó rất mơ hồ, anh chỉ nhớ căn biệt thự này, còn có những âm thanh.... rất kỳ quái.”
Khương Mạn thở phào.
Chỉ có âm thanh
Vậy còn đỡ, vậy còn đỡ……
Nhưng mà, biểu cảm của Khương Tử Mặc lại rất kỳ lạ.
Khương Mạn chắc là không biết, có đôi khi chỉ có âm thanh, không có hình ảnh, lại càng khiến trí tưởng tượng bay xa ……
“Ngoại trừ chuyện bánh crepe, anh tư còn mơ thấy chuyện gì về em nữa?”
“Hết rồi.” Khương Tử Mặc lắc đầu: “Những chuyện em từng trải qua ở Mạt Thế, anh đều mơ thấy rất rõ ràng, nhưng những chuyện xảy ra sau đó ở thế giới này thì anh chỉ mơ thấy một lần.”
Khương Mạn trầm ngâm, nói mới nhớ, trước đây không lâu cô cũng mơ về quá khứ, trong mơ còn có giọng nói của Khương Tử Mặc.
“Anh tư, anh nói là anh có thể mơ thấy em, đây liệu có phải là một loại dị năng không?”
“Anh cảm thấy không giống.” Khương Tử Mặc đáp: “Ở hiện thực anh không có bất cứ một năng lực gì đặc biệt, có thể mơ thấy em, đây có lẽ là một loại cảm ứng đặc biệt giữa anh em sinh đôi nhỉ?”
Là như vậy sao?
Khương Mạn nhớ rõ, gen của người sở hữu dị năng đều có tính di truyền, ít nhất là ở thời Mạt Thế là như vậy. Thế hệ sau của người sở hữu dị năng, chắc chắn cũng có dị năng.
Trước kia cô luôn cho rằng dị năng là do thời Mạt Thế mang tới.
Thế giới này không hề tồn tại những người có dị năng khác!
Nhưng nhận định này đã bị phá vỡ.
Có lẽ, trong gen của cô vốn đã tồn tại dị năng, minh chứng tốt nhất chính là dị năng hệ lửa mà cô vừa mới thức tỉnh!
Nếu đã như vậy, anh tư rất có thể là người có tiềm chất sở hữu dị năng mới đúng chứ?
Điều càng kỳ lạ hơn là, năng lực của cô rõ ràng đã trở nên mạnh hơn.
Là vì sau khi cô gặp anh tư, trong lòng đã có nơi để thuộc về, lúc đó mới hoàn toàn chấp nhận sự tồn tại của bản thân, hoàn toàn dung hợp với cơ thể này hay sao?
Trước kia ở Mạt Thế, khi cô sử dụng năng lực trị liệu, cơ thể sẽ tiêu hao khí huyết một cách điên cuồng, đó là vì lúc đó cô không ở trong cơ thể thật sự của mình sao?
Khương Mạn tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được, chuyện này cần phải nghiên cứu kỹ hơn một lần nữa.
Gặp lại nhau sau khi bị chia cắt hai thế giới, hai anh em đều có rất nhiều chuyện để nói với nhau, bất giác đã qua hết một đêm.
Khương Tử Mặc đã ngủ trên sofa, Khương Mạn không đánh thức anh ấy. Sau khi đắp chăn cho anh ấy thì trở về phòng thay quần áo, rồi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.
……
Sau khi Bạc Hạc Hiên xuống máy bay, chuyển qua lái ô tô về phim trường.
Trọn vẹn hai ngày trời, anh chỉ kịp nghỉ ngơi trên xe được ba tiếng.
Tới phim trường, Bạc Hạc Hiên xuống xe, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ mệt mỏi, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của Arthur.
Đoạn đối thoại trong bản ghi âm rơi vào tai anh một cách rõ ràng.
“Em thích anh ấy.”
“Anh ấy rất tốt, rất tốt.”
Hô hấp của Bạc Hạc Hiên hơi nghẹn lại, anh cầm chiếc điện thoại đứng trong tuyết rất lâu, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó.
Tuyết bay đầy trời.
Thời gian bị kéo dài trong im lặng.
Niềm vui thầm lặng và to lớn, từng câu từng chữ, nhét đầy trái tim.
……
Buổi biểu diễn của Nine có thể nói là oanh động toàn bộ mạng xã hội.
Khách mời của buổi biểu diễn thôi cũng đủ để khiến người yêu âm nhạc sôi sục lên rồi, nhưng khiến người ta chú ý nhất chính là ‘Tiểu Man’ từ trên trời nhảy xuống vào ngày hôm đó!
#Nine viết nhạc vì em gái#
#Tiểu Man là ai? #
#Vẻ đẹp chết người của Nine#
#Nguyện cho thế giới yêu em#
Hotsearch về hai anh em đã độc chiếm đầu bảng xếp hạng, thu hút sự thảo luận của cư dân mạng.
Bài hát ‘Nguyện cho thế giới yêu em’ chỉ trong một đêm đã chiếm vị trí đứng đầu của các bảng xếp hạng trong và ngoài nước.
Gương mặt thật của Khương Tử Mặc bị bại lộ, không chỉ người yêu âm nhạc đắm say, mà còn khiến nhóm người say mê sắc đẹp phải điên cuồng.
Trên bức ảnh, anh ấy đứng dưới ánh đèn, chiếc áo trắng thấm đẫm nước mưa, đuôi mắt đỏ hoe trên nền da trắng bệch, đường nét trên gương mặt trông cứ như người đàn ông bước ra từ bức tranh sơn dầu.
Vẻ đẹp vụn vỡ khiến người ta đau lòng.
Trong đôi mắt màu hổ phách ấy, ánh mắt nguyện cầu nóng rực.
Giống như chờ đợi bình minh lên.
(Nine mãi đỉnh! Đâu chỉ có giọng hát được thiên sứ ban tặng, gương mặt đó cũng là gương mặt thiên sứ mà!)
(Rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, lại cứ nhất định phải dựa vào tài năng!)
(Mọi người không thấy Nine có nét giống một người sao? @Đạo diễn Khương Vân Sênh)
(Lầu trên +1, phần giữa lông mày thật sự rất giống, nhưng đường nét khuôn mặt Nine nữ tính hơn, đạo diễn Khương trông dịu dàng quá.)
(Vì đều là con lai sao? Con lai thường khá xinh đẹp và có nét tương đồng....)
(Anh trai đã đẹp thế này rồi, em gái còn đẹp cỡ nào nữa chứ? Cầu tiểu Man lộ diện!)
(Xem video em gái tiểu Man nhảy từ trên trời xuống, tôi bị vẻ ngầu lòi này đánh gục rồi, mẹ tôi nợ tôi một em gái!)
Cư dân mạng đều rần rần xin ảnh.
Những người mê âm nhạc đối với chuyện này lại bình tĩnh hơn nhiều.
(Nine sau cùng đeo chiếc mặt nạ lên cho em gái, chắc chắn là vì không muốn em gái bị làm phiền nhỉ?)
(Bảo vệ em gái tiểu Man, ảnh HD thì thôi đi, hãy để Nine và em gái được đoàn tụ trong yên bình!)
(Trước đó đã có người yêu âm nhạc từng đoán, Nine nhiều năm nay chỉ viết ca khúc về cùng một người, người này đối với anh ấy nhất định là vô cùng quan trọng, mà rất có khả năng là bị thất lạc rồi, bây giờ xem ra là đúng hết rồi!)
(Trên sân khấu, hai người chạy lao vào nhau khiến tôi khóc rồi, Nine là anh trai quý báu, em gái cũng rất lợi hại, kỹ năng tuyệt vời đấy!)
Đại đa số fan âm nhạc đều lý trí, nhưng sự tò mò hóng hớt của người qua đường thì ai mà cản được, càng đừng nói tới cư dân mạng đầu năm nay, ai ai cũng là Sherlock Holmes, thấu kính x8 gần như được cấy vào nhãn cầu!
(Tuy là...tôi chưa từng tới tận nơi, nhưng nhìn tiểu Man trong video, suýt chút nữa tôi đã tưởng là võ thần nhà tôi.)
(Người chị em à, không phải chỉ có một mình bạn đâu, dáng người đó quá giống....còn có kỹ năng đó....)
(Lầu trên đừng tự sướng nữa, ôm Khương võ thần nhà bạn đi đi.)
(Đúng đúng đúng! Fan *sợi gừng ngồi yên hóng hớt đi, đừng có phát ngôn bừa bãi, chuyện này chẳng liên quan gì đến nhà chúng ta hết...)
(*Sợi gừng đọc là ‘jiangsi’ đồng âm với ‘fan của Khương’: là tên fandom của Khương Mạn)
(Chậc chậc chậc, Khương Mạn lại bắt đầu rồi à? Lần này không cọ nhiệt Bạc Hạc Hiên nữa, chuẩn bị đổi người rồi sao?)
(Tôi suy nghĩ, đầu năm nay vẫn còn anti fan của Khương Mạn vẫn chưa bị đánh chết sao?)
(Nine và Khương võ thần tuyệt đối không thể có quan hệ gì với nhau đâu nhỉ? Người nói lời này chắc chưa nghe qua Khương võ thần hát đúng không? Đầu chó hoảng hốt.jpg)
(Đính chính trước, tôi là người mình nha, phàm là người đã từng nghe Khương võ thần hát thì sẽ không liên tưởng cô ấy với bất cứ ca sỹ nào đâu! Các fan sợi gừng nhà mình đừng bắc cầu xa như vậy!)
(Tôi chính là người bình luận bên trên cùng, rất xin lỗi, là tôi lạc hậu rồi, vừa đi nghe Khương võ thần hát xong, tôi xin lỗi vì tuổi trẻ thiếu hiểu biết!
Khương Mạn thân là đương sự, lúc này cũng đang bị vây xem như trong lễ rửa tội……
Chương 237: Khương Mạn-Medusa phương Đông
“Không ngờ! Tôi thật sự không ngờ! Em gái của Nine lại là cô!”
Ivy là người đại diện của Khương Tử Mặc, hôm nay cố ý tới Vân Miểu Thiên Châu để gặp anh ấy.
Sau khi gặp Khương Mạn, Ivy liền kinh ngạc.
Khương Mạn ở trong giới giải trí Đế Quốc phải nói là vô cùng hot, vừa vặn hiện nay ‘Kẻ giết người’ đang công chiếu ở nước ngoài, phòng vé cũng đạt doanh thu rất xuất sắc.
Trước khi Ivy trở về cùng Khương Tử Mặc, vừa khéo là đã đi xem bộ phim ‘Kẻ giết người’, lúc đó cô đã bị khuôn mặt và kỹ năng diễn xuất của Khương Mạn thu hút.
Vẻ đẹp của Khương Mạn có tính công kích.
Cô ấy ngoài đời thường, có thể sẽ tỏ ra lười biếng, nhưng khi gương mặt cô xuất hiện trên màn ảnh rộng. Vẻ đẹp đó tràn đầy sự áp bức và kiểm soát, có thể nắm giữ được ánh nhìn của người khác.
Mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều rất đa tình, đặc biệt là đôi mắt của cô ấy.
Càng không nói tới K trong ‘Kẻ giết người’, hoàn toàn là hóa thân của dục vọng, ai có thể chống lại sức hút của K chứ?
“Cô biết tôi à?” Khương Mạn nghi ngờ.
Anh tư là ca sỹ nổi danh toàn cầu, người đại diện của anh ấy, cấp bậc chắc hẳn rất cao.
“Đương nhiên.” Ivy mỉm cười đáp: “Tôi đã xem bộ phim ‘Kẻ giết người’ của cô Khương Mạn, nhan sắc và kỹ năng diễn xuất của cô đều khiến người ta nhìn một lần là không thể quên.
“E là cô còn chưa biết, hiện nay những nhà phê bình điện ảnh ở nước ngoài đều gọi cô là Medusa phương Đông.”
Nụ cười của Khương Mạn trở nên kỳ lạ, cô nhớ tới biệt danh của Bạc Hạc Hiên ở nước ngoài.
Hình như là Adonis phương đông nhỉ?
Nhưng mà ‘Kẻ giết người’ ở nước ngoài được phản ứng rất tốt, nằm ngoài dự đoán của cô, trước đó lúc ở trong phim trường của ‘Chiến cốt’, ở bên đó nhiệt độ quá thấp, điện thoại mang ra ngoài cũng bị đông cứng luôn.
Có thể nói đa số thời gian đều chỉ có 2G.
“Ivy.” Khương Tử Mặc ngắt lời người đại diện đang kích động, “Nói chuyện chính đi.”
Ivy thu lại biểu cảm của mình, nói: “Chủ yếu vẫn là tình hình bên truyền thông, và lộ trình phía sau của cậu.”
“Tôi sẽ ở lại Đế Quốc cùng tiểu Man.”
Khương Tử Mặc nói: “Những việc còn lại....tiểu Man, bên phía em có sắp xếp gì không?”
Khương Mạn trầm ngâm: “Thật ra bên phía người đại diện và công ty không hiểu rõ về tình hình gia đình của em lắm, trong thời gian ngắn, chắc là em sẽ không tiếp nhận kịch bản mới, thời gian rất thoải mái.”
“Còn về quan hệ của em và anh tư, thật ra cũng không có gì phải giấu giếm cả, nhưng cũng đừng cố ý công bố rộng rãi, cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Chị Lam và Lộ Lộ tuy là biết cô có ba người anh trai, nhưng Khương Mạn vẫn chưa nói rõ mọi chuyện cho họ biết.
Đã gặp lại anh tư rồi, bên ‘Chiến cốt’ cô cũng hết cảnh quay rồi.
Vài chuyện bị chậm trễ trước kia cũng nên giải quyết rồi!
“Tôi thấy chi bằng thế này.” Ivy đề nghị: “Bên phía truyền thông chúng ta tạm thời bảo mật, nếu bên cô Khương có vấn đề gì thì bên chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp hết sức.
Sau khi thương lượng cùng Ivy xong, Khương Mạn cũng chuẩn bị ra ngoài.
Từ lúc cô về Bắc thành tới giờ, vẫn chưa đi gặp chị Lam, vừa đúng lúc sáng nay đối phương gọi điện cho cô, bảo cô tới công ty một chuyến.
Nhắc mới nhớ, trong ấn tượng của cô thì hợp đồng giữa cô và Thiên Phong Entertainment cũng sắp hết hạn rồi.
“Anh tư có muốn đi cùng không?”
“Nếu không tiện thì anh ngồi trong xe chờ em cũng được.” Khương Tử Mặc đáp.
Anh chỉ muốn ở bên em gái nhiều hơn thôi.
“Không đâu.” Khương Mạn nhìn Arthur vẫn đang im lặng ở bên cạnh, vẫy tay với cậu bé: “Còn không đeo mặt nạ Pikachu lên à? Vừa khéo hôm nay làm xong việc, chúng ta có thể đi dạo phố.”
Mắt Arthur sáng lên, cả người đều tràn đầy năng lượng.
……
Thiên Phong Entertainment.
Khương Mạn vừa bước vào tòa nhà liền trở thành tiêu điểm, đặc biệt là bên cạnh còn có một lớn một nhỏ.
Khương Tử Mặc ngoại hình ưu tú, cho dù đeo khẩu trang và mắt kính đen thì cả người vẫn toát ra sức hút.
Arthur lại càng không phải nói, đeo lên mặt nạ Pikachu, muốn không chú ý tới cậu bé cũng khó.
Ba người tiến vào trong thang máy, đang lúc thang máy đóng lại thì lại có hai người tiến vào.
“Khương Mạn?”
Khương Mạn nhìn người con gái cao ráo vừa tiến vào, khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Người tới chính là Lam Tâm, Lam nữ vương trong miệng các fan.
Trước kia bởi vì Phong dầu gió hành động tùy tiện, lấy thợ trang điểm chuyên dụng của Lam Tâm phân cho Khương Mạn, cho nên quan hệ giữa cô ấy và Khương Mạn không quá tốt.
Nhưng trên thực tế thì hai người không hề có bất cứ xung đột trực tiếp nào!
Nhưng cái tên thợ trang điểm ẻo lả kia đúng thật là bị Khương Mạn đuổi rồi.
Trước đó Lam Tâm và cô còn cùng tham gia chương trình hẹn hò ‘Heartbeat bang bang bang’, tuy là chương trình này đứt gánh giữa đường, nhưng mà Khương Mạn cũng đã ghi nhớ đối phương trong đầu.
Chủ yếu là do Đại Ngọc tám chuyện với cô một số tin bên lề.
Nghe nói sau khi chương trình bị dừng lại, Lam Tâm có mấy lần gặp riêng Lý Thiên Nguyên ở bên ngoài (fan em trai hội leo núi của Khương Mạn) bị paparazi chụp được.
“Phim hết cảnh rồi, vừa mới về Bắc thành sao?” Lam Tâm hỏi.
Khương Mạn gật đầu, cô và Lam Tâm thật sự không quá thân thiết.
“Cô cũng vì nghe thấy tin tức nên mới về công ty sao?”
Tin tức gì? Khương Mạn vẫn duy trì sự im lặng như cũ.
Lam Tâm nói: “Thiên Phong Entertainment bị thu mua rồi, vì trí CEO đã đổi người, nếu cô cũng muốn chấm dứt hợp đồng thì bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.”
Lam Tâm nhìn cô đầy thâm ý: “Phong Lăng tuy không còn là CEO nữa, nhưng trong nội bộ công ty vẫn còn rất nhiều người cũ nghe theo lời của anh ta.”
“Cô tiếp tục ở lại cũng không có lợi gì, chi bằng nhân cơ hội này mà tính toán sớm đi.”
Ánh mắt Khương Mạn khẽ động, nói lời cảm ơn với Lam Tâm, đợi lên tới tầng rồi hai người chia ra hai ngả.
Lúc đi, Lam Tâm nhìn Khương Tử Mặc đằng sau lưng cô một cái, sắc mặt có chút kỳ lạ.
Khương Mạn cả đoạn đường đều suy nghĩ về lời Lam Tâm nói, xem ra khoảng thời gian cô đi đóng phim, trong công ty đã xảy ra rất nhiều chuyện?
Thiên Phong Entertainment bị thu mua, vị trí CEO của Phong Lăng bị lật rồi?
Đây là kiệt tác của anh cả sao?
Lúc sắp tới văn phòng của chị Lam, thì thấy một người được cả đoàn người vây quanh đang đi tới, người dẫn đầu ăn mặc như một người đàn ông cấp cao.
Rõ ràng nên có dáng vẻ như không chốn dung thân, nhưng lại bố trí cho anh ta cái khí thế như là ‘Ông đây sẽ giành lại mảnh giang sơn này.’
Trừ tổng giám đốc Phong, Phong tinh dầu thì còn có thể là ai?
Lúc nhìn thấy Khương Mạn, sắc mặt Lăng Phong liền thay đổi.
“Khương Mạn?”
Tới giờ anh ta vẫn còn nhớ Khương Nhuệ Trạch hôm đó đã đập cho anh ta nhập viện như thế nào, suýt chút nữa còn lấy luôn mạng của anh ta!
Ngay sau đó, tập đoàn nhà mình lại xảy ra chuyện, công ty giải trí này lại bị thu mua!
Lăng Phong tuy là không có chứng cứ, nhưng trong lòng anh ta đoán gia đình mình liên tiếp bị đả kích hai ba lần, chắc chắn là Khương Lệ Sính âm thầm ra tay từ phía sau!
Chưa biết chừng bọn họ đã tìm tới người em gái Khương Mạn này rồi!
“Em tới thật đúng lúc, anh có chuyện muốn hỏi em!”
Lăng Phong bước từng bước lớn về phía cô, ngược lại không còn khách khí sến rện như trước kia nữa, giơ tay muốn chộp lấy cánh tay của Khương Mạn.
Tay anh ta vừa vươn ra, Khương Mạn đã nhấc tay túm lấy ngón cái của anh ta, trực tiếp bẻ ngược ra sau.
“A!!!” Lăng Phong hét lên thảm thiết.
Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt lạnh lùng.
Khương Mạn cong môi: “Vừa gặp mặt đã muốn động tay động chân, tổng giám đốc Phong lại muốn vào viện nằm vài tháng sao?”
Sắc mặt Lăng Phong hoàn toàn thay đổi.
Khương Mạn biết anh ta bị Khương Nhuệ Trạch đánh cho nhập viện?
Quả nhiên là cô ta đã được mấy anh em nhà họ Khương nhận lại rồi!!
“Khương Mạn, con khốn này....”
Chương 238: Biểu diễn cho cả nhà một màn há to mồm nuốt nắm đấm
Khương Mạn không tức giận cười cười, ra tay nhanh như chớp túm lấy cái cà vạt của Phong Lăng, sau đó vặn tay anh ra ngược ra sau gáy.
Sau đó thuận theo tư thế túm lấy gáy của anh ta, đạp một đá anh ta bay vào phòng họp.
“Arthur không cho người khác vào đây.”
Nói xong Khương Mạn cười híp mắt đi vào trong. Sau khi đóng cửa phòng họp lại, Khương Tử Mặc và Arthur đứng ở bên ngoài.
Những thành viên quản lý cấp cao của Thiên Phong Entertainment nhìn tình hình này muốn xông vào. Khương Tử Mặc còn chưa kịp động tay thì Arthur đã túm lấy tên cầm đầu đẩy một cái, gã ta bắn ra xa. Đám người kinh ngạc nhìn thằng bé.
“Thằng nhóc lông vàng này là cái thứ gì vậy?”
“Bảo vệ đâu? Mau tới đây!”
“Khương Mạn điên rồi, cô ta điên thật rồi!!”
Trong phòng họp, Phong Lăng vật vã mãi mới cởi được cái cà vạt, Khương Mạn đứng ở cửa thản nhiên ấn cái nút ở trên tường, tất cả cửa kính trong phòng họp biến thành kính mờ ngăn cản tầm nhìn ở ngoài.
Khương Mạn mặc một cái áo khoác lông croptop, quần bò bó và một đôi boot cao, cô từ từ cởi chiếc áo khoác ra rồi khởi động chân tay. Ở trong là chiếc áo bó cổ cao tôn lên đường cong hoàn hảo trên người cô.
Nhưng mà Phong Lăng biết chả có bất kỳ sự quyến rũ nào vào giây phút này. Trước mặt nhiều người anh ta còn dám hung hăng thể hiện, nhưng bây giờ ở đây chỉ có anh ta và Khương Mạn……Mặc dù anh ta chưa từng tận mắt thấy cảnh Khương Mạn đánh người, nhưng bây ngón tay út của anh ta vẫn còn đau như bị gãy.
“Khương Mạn tôi cảnh cáo cô không được làm loạn!”
“Trong phòng họp có camera, cô mà dám làm gì tôi, tôi sẽ bắt cô trả giá.”
“Đây là Đế Quốc, đừng tưởng rằng Khương Lệ Sính có thể che chở cho cô, mấy anh em nhà cô chả qua là loại con hoang mà nhà họ Khương không thèm nhận thôi!”
Khương Mạn dừng chân, nụ cười trên mặt tắt dần.
Phong Lăng thấy lạnh run, giây phút này anh ta cảm thấy như là bị một thú săn mồi nhắm tới.
Một tiếng bang vang lên.
Camera ở góc phòng họp phát nổ, còn bắn ra tia lửa cháy xèo xèo. Anh ta quay đầu nhìn thấy Khương Mạn đang từ từ tới gần.
“Cô ---”
Anh ta còn chưa nói xong Khương Mạn đã đi tới nắm lấy cằm của anh ta, nở một nụ cười tàn nhẫn. Tay vừa dùng lực khớp hàm của Phong Lăng bị tháo ra. Giây phút cô bỏ hàm Phong Lăng ra Khương Mạn lập tức dùng sức ấn cả người anh ta nằm bẹp dí xuống đất.
Cơn đau dữ dội ập tới làm anh ta thiếu chút nữa ngất lịm, giọng nói ấm áp một cách quỷ dị của người phụ nữ vang lên, làm cho lông tơ trên người anh ta dựng hết cả lên: “Ngoan nào, nghe lời, nắm chặt tay vào.”
Phong Lăng còn chưa kịp phản ứng Khương Mạn đã nắm lấy tay còn lại của anh ta, cưỡng chế bắt anh ta nắm chặt tay lại. Anh ta đau tới mức cả người như sắp mất hết tri giác, một giây sau Khương Mạn coi cái tay anh ta cứ như cái rẻ lau. Bóp chặt cái cằm đã bị tháo khớp của Phong Lăng, nhét cả cái tay đang siết chặt của anh ta vào chính mồm anh ta.
“Ư ư!!”
Hai mắt Phong Lăng trợn lên, nước mắt giàn dụa. Mồm anh ta bị căng ra hết cỡ để nhét vừa nắm đấm của chính mình.
Nước mắt đã nhạt nhoà trên mặt Phong Lăng, nắm đấm của mình nhét đầy vào chính mồm của mình, đau đớn khôn cùng mà lại không thể phát ra tiếng, chỉ có thể thở phì phò bằng mũi.
Đôi boot của người phụ nữ giẫm lên ngực anh ta, giống như bị đóng đinh lên ngực, làm cho anh ta chả còn chút sức lực nào để giãy dụa.
Khương Mạn lấy khăn trong túi quần lau tay mình, sau đó từ trên cao nhìn xuống trên mặt nở một nụ cười lạnh:
“Trong phòng họp không thấy cái thông bồn cầu, nghĩ đi nghĩ lại thấy tay của ngài cũng hợp với cái mồm ngài phết.”
Cô từ từ ngồi xổm xuống, giúp Phong Lăng lau nước mắt trên mặt cau mày nói: “Vị đại lão gia này khóc cái gì mà khóc, cứ như là tôi bắt nạt ngài không bằng ấy?”
Phong Lăng sợ hãi nhìn cô, cứ như nhìn thấy ác quỷ. Giây phút này tự nhiên anh nhớ tới Khương Nhuệ Trạch…..
Đêm đó Khương Nhuệ Trạch như một con chó điên xông vào phòng bệnh, dùng thắt lưng da treo anh ta lơ lửng trên tầng hai mấy của tòa nhà, cũng dùng cái ánh mắt này nhìn anh ta…….Không!
Khương Mạn và Khương Nhuệ Trạch đều là những kẻ điên!
Tại sao trước đây anh ta lại nghĩ Khương Mạn là một đứa con gái yếu đuối dễ lừa gạt? sự tàn nhẫn và điên rồ của cô ta đều được giấu vào trong xương rồi sao!
Phong Lăng muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng anh ta hối hận……hối hận vì đã ra tay với Khương Mạn.
“Hoá ra cũng chỉ là con chó của nhà họ Khương, cái loại lâu la như anh tôi đây cũng lười để ý.”
Khương Mạn nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Từ đầu anh đã biết về thân thế của tôi, lúc tôi học đại học đã có ý tiếp cận.”
“Hoa Viện ngu ngốc kia chính là vũ khí của anh, lúc mới đầu cô ta đi khắp nơi bôi đen tôi, chắc anh cũng có góp phần vào đúng không?”
Khương Mạn cười thành tiếng, trước khi cô tới thế giới này, nguyên chủ luôn sống cuộc sống bị người ta mưu tính suốt hai mươi mấy năm. Giống như một con thú được nuôi trong lồng bằng sự thương hại của kẻ khác.
Hoa Viện thuê sát thủ ngộ sát nguyên chủ, Phong Lăng thì càng bỉ ổi. Anh tận lực đóng vai của mình, một kẻ diễn vai tốt, một kẻ diễn vai xấu. Phong Lăng cố ý để Hoa Viện ghen tuông, ra tay với nguyên chủ, làm cho nguyên chủ thân bại danh liệt. Sau đó sẽ đóng vai người cứu vớt nguyên chủ, anh hùng cứu mỹ nhân.
Mục đích không có gì khác là muốn nắm chắc nguyên chủ trong lòng bàn tay. Người đàn ông này một mặt làm con chó giám sát nguyên chủ cho nhà họ Khương . Một mặt lại muốn mượn uy của anh cả để xuống tay với gia tộc Lanscelot.
Đáng tiếc……Nguyên chủ chết rồi, Khương Man cũng tới rồi. Cô tới muộn mất hai mươi năm, nhưng đâu có nghĩa những khoảng nợ kia không phải trả?
Khương Mạn chán ghét nhìn vũng nước màu vàng giữa hai chân anh ta. Cụp mắt xuống nở nụ cười lạnh: “Yên tâm, giết người là phạm pháp, tôi không giết anh đâu.”
“Quay về nói với chủ nhân của anh, 5 anh em nhà tôi hoan nghênh ông ta tới thăm!”
Khương Mạn bỏ chân ra, phía bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó tiếng anh tư vang lên: “Tiểu Man.”
Giây phút Khương Mạn bỏ chân ra Phong Lăng bật dậy lao ra ngoài như con chó nhìn thấy lối thoát.
Cửa vừa mở ra.
Mọi người nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo cao cấp mặt mũi tèm nhem nước mắt, miệng cũng đầy nước bọt, đũng quần còn ướt một mảng. Cũng chả ai biết được tại sao tay phải của anh ta lại tự nhét vào mồm anh ta được.
Không ai dám lại gần, đặc biệt là sau khi nhìn thấy tè ra quần.
Hừ…..Thật kinh tởm!
Khương Mạn cầm áo khoác vắt lên vai, đứng dựa vào cửa phòng nhìn Phong Lăng.
Mọi người đứng xung quanh dùng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Khương Mạn.
Thấy cô nở một nụ cười nhẹ: “Phong Tổng vừa nãy thật ra là muốn biểu diễn màn há to mồm nuốt nắm đấm, đúng là một thách thức khó khủng khiếp.”
“Mọi người đừng nhìn anh ấy kỳ quái vậy chứ, loại biểu diễn nguy hiểm thế này cần được mọi người cổ vũ!”
Khương Mạn trực tiếp cho anh ta một tràng vỗ tay, trên mặt mỗi người mang một biểu cảm khác nhau, sau đó cũng có tiếng vỗ tay vang lên theo, tất nhiên đó là anh tư và Arthur.
Nhưng mà ngoài bọn họ, phía sau còn có một nhóm người khác. Người đi đầu mặc vest, Khương Mạn còn chưa bao giờ nhìn thấy đối phương, chỉ có điều vừa mở mồm đã biết là người cùng phe.
“Hoá ra Phong tổng cũng biết biểu diễn, bây giờ đưa Phong tổng đi thôi.”
Phong Lăng bị bảo vệ đưa đi.
Người đàn ông này lại đưa tay qua chỗ Khương Mạn: “Cô Khương chào cô, tôi xin tự giới thiệu, tôi là chủ tịch điều hành mới được điều tới của tập đoàn, tôi là Châu Dã.”
Sau khi Khương Mạn bắt tay với anh ta, nhận lấy tấm danh thiếp của Châu Dã. Trên danh thiếp có viết chức danh công việc của Châu Dã trong tập đoàn.
Và tên của tập đoàn chính là – Hoàn Vũ!
Hoá ra Châu tổng - người mới được bổ nhiệm là người của anh cả.
Chương 239: Chị có biết anh tư của em là ai không?
Thiên Phong Entertainment đổi chủ.
Thái tử Phong dầu gió của Thiên Phong bị 'mời' rời đi nên trong lòng mọi người ở công ty khó tránh khỏi hoang mang, hoảng sợ.
Mọi người đều cho rằng Khương Mạn ra tay rất tàn nhẫn với Phong dầu gió!
Phía Phong Lăng cũng sẽ không để yên, yếu trâu còn hơn khỏe bò, chỉ cần nhà họ Phong chưa phá sản thì muốn việc đè bẹp một ngôi sao nhỏ như Khương Mạn là chuyện rất dễ dàng! Nhưng chuyện mà mọi người tò mò nhất lúc này chính là mối quan hệ giữa Châu tổng mới nhậm chức và Khương Mạn?
Mặc dù bây giờ cô là cây hái ra tiền của công ty, nhưng thái độ của anh ta cũng không cần thiết phải khách sáo như vậy chứ?
Tại phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Châu Dã nói: "Vị trí tổng giám đốc của tôi chỉ là hữu danh vô thực mà thôi. Trên thực tế, công ty này hiện tại thuộc về cô Khương."
Khương Mạn nhướng mày.
"Đây là ý của Chủ tịch Khương. Sau khi mua lại Thiên Phong, anh ấy đã đăng ký tất cả cổ phần dưới tên của cô Khương."
Khương Mạn sờ sờ mũi, cười nói: "Nói như vậy nghĩa là tôi đã trở thành phú bà giàu có rồi?"
Châu Dã không nhịn được cười.
Khương Tử Mặc rất bình tĩnh: "Một công ty giải trí nhỏ cũng không đáng bao nhiêu tiền, Tiểu Man không biết những tài sản sở hữu dưới tên mình sao?"
Khương Mạn tự hỏi, mình thì có tài sản gì chứ?
Ngoài chục triệu trong thẻ ngân hàng thì cô không còn tài sản gì rồi, ồ... còn có một chiếc xe điện nữa.
Châu Dã nháy mắt ra hiệu nói: "Tôi mới tiếp quản công ty. Tôi sẽ đi triệu tập quản lý cấp cao của công ty để họp. Các người từ từ nói chuyện, tôi không làm phiền nữa."
Sau khi anh ta rời đi, Khương Tử Mặc mới nói: "Anh cả không nói cho em biết sao? Một nửa tài sản của gia tộc Lanscelot đều được đăng ký đứng tên em, chỉ chờ chữ ký của em nữa thôi."
Khương Mạn sững sờ, cô thật sự không biết.
"Vậy chỗ đó đáng giá bao nhiêu?"
Khương Tử Mặc tính toán đại khái: "Có lẽ là có thể mua được một nửa Tây bán cầu, đương nhiên không bao gồm bất động sản và một số tài sản liên quan đến năng lượng."
Khương Mạn hít sâu một hơi, hồi lâu không nói gì. Cô cảm thấy mình cần phải định hình lại khái niệm giàu có' của bản thân.
Khương Tử Mặc cười cười: "Anh tư không có nhiều tiền, nhưng nhà ở nước ngoài của anh có khá nhiều đồ cổ và tranh nổi tiếng. Đúng rồi, còn có một dãy núi và vài hòn đảo, tất cả đều là của em."
"Đủ rồi, đủ rồi..."
Khương Mạn liên tục bảo anh ta dừng lại.
"Gia đình chúng ta... giàu có cỡ nào vậy?"
“Gia tộc Lanscelot kiểm soát nền kinh tế phía Tây bán cầu.” Khương Tử Mặc nói: “Mặc dù trước đây gia tộc Lanscelot rất phồn thịnh, nhưng khi ở trong tay của anh cả đã đạt đến đỉnh cao. Đây là di sản mà cha mẹ chúng ta để lại. "
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Mạn khẽ động, bất kể là kiếp này hay kiếp trước, cô đều chưa từng được gặp cha mẹ mình.
Anh cả từng nói rằng cha mẹ đã bị mưu sát!
Người bị nghi ngờ lớn nhất chính là bác của bọn họ!
"Tiểu Man, anh không muốn em sống trong hận thù, nhưng có một số chuyện chúng ta thực sự cần phải đối mặt."
Ánh mắt Khương Tử Mặc có chút ảm đạm, sau khi nhận Khương Mạn, anh ta liền đến chỗ anh cả để hỏi thăm tin tức và tìm hiểu những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Khương Mạn trầm ngâm rồi nói: "Thực ra, em luôn nghĩ đến một chuyện, bác cả đã thuê sát thủ để ám sát cha mẹ chúng ta, sai người bắt cóc em, làm giả thân thế cho em, đi vòng một vòng lớn như vậy rốt cuộc ông ấy muốn làm gì? "
"Có thể đó là vì di sản của cha, hoặc có thể là xen lẫn với những ân oán của thế hệ trước giữa bọn họ."
"Rất có thể là như vậy nhưng không có bằng chứng để chứng minh bác cả đã thuê sát thủ. Hầu hết tất cả những người có mặt ở hiện trường ngày hôm đó đều đã chết."
Khương Mạn cân nhắc: "Không, còn có một người còn sống."
Đó là ông lão đã đóng vai 'ông ngoại tốt' của cô hơn 20 năm qua!
Người cha giả là con ma bạc đã trốn thoát và lẩn trốn đâu đó ngoài kia còn có người mẹ giả Lý Vân kết hôn với cha của Hoa Viện.
Có lẽ đó là quả báo nên người ông ngoại giả mạo này bị mắc bệnh Alzheimer (chứng mất trí nhớ do tuổi già). Sau khi anh cả tìm thấy cô thì đã cử người đến viện dưỡng lão để giám sát. Có điều, Khương Mạn không moi được bất kỳ thông tin hữu ích nào, suy cho cùng, đúng là ông lão này mắc bệnh Alzheimer thật.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì điện thoại của Khương Mạn vang lên, là anh cả gọi đến, hiển nhiên anh ta đã biết chuyện gì đã xảy ra.
"Phong Lăng và nhà họ Phong sau lưng anh ta chỉ là bọ chét, giữ lại bọn hỏ để cho người đứng đằng sau lộ mặt. Nhà họ Phong bọn họ không sạch sẽ, tay đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, xấu ra, nếu tất cả bị vạch trần thì cha con họ cũng phải ăn vài lượt đạn mới thoả đáng! "
“Cảm ơn anh cả.” Cô cười nói: “Về chuyện sở hữu cổ phần của công ty...”
"Em đừng có coi anh như người xa lạ như vậy."
“Được, vậy thì em sẽ nhận, sau này anh cả sẽ nuôi em.” Khương Mạn nói đùa.
Cô hoàn toàn không biết ở đầu dây bên kia Khương Lệ Sính đã vui thế nào. Tuy rằng trước kia cô đã nhận bọn họ, nhưng trên thực tế khi tiếp xúc vẫn luôn có một sự chút xa cách.
Lúc đó Khương Lệ Sính cho rằng đã hơn 20 năm không gặp nên khi vừa gặp lại em gái luôn xa cách và không thoải mái với bọn họ là chuyện bình thường. Nhưng phải đến hai ngày nay, anh ta mới hiểu ra lý do thực sự.
Nhưng lý do đau lòng đến tận xương tuỷ.
“Được rồi, anh cả sẽ nuôi em cả đời.” Khương Lệ Sính cố nén sự run rẩy trong nhịp thở của mình.
Tại cuộc họp cấp cao của Hoàn Vũ, các quan chức cấp cao nhìn nhau không dám tin vào tai mình nữa. Chủ tịch Khương... đang nói chuyện điện thoại với ai vậy? Woa, giọng điệu này, quá là cưng chiều!
Có điều Nhị thiếu gia, Tam thiếu, Tứ thiếu bọn họ đều biết chắc chắn Khương tổng sẽ không dùng giọng điệu đó để nói chuyện với bọn họ?
Khương Lệ Sính không quan tâm đến ánh mắt của cấp dưới, sau khi đọc được tin tức của Châu Dã, anh ta lập tức gọi điện cho Khương Mạn.
"Anh cả sẽ lo những chuyện còn lại, em gái, cứ làm những gì em thích là được rồi."
Khương Lệ Sính nhẹ giọng nói: "Anh cả sẽ luôn ở đây."
Trong lòng Khương Mạn cảm thấy vô cùng ấm áp: "Em biết rồi, anh cả."
Cúp điện thoại xong, Khương Mạn hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi gặp chị Lam.
Về chuyện Phong Lăng rớt đài, đương nhiên là chị Lam đã sớm dự liệu được, khi tên này nhập viện thì chị Lam đã thấy có điềm báo rồi.
Chỉ đến lúc này, chị Lam cảm thấy mơ màng...
Cô ấy nhìn Khương Mạn: “Đến bây giờ chị vẫn không thể hiểu nổi tại sao em lại trở thành em gái ruột của Khương Lệ Sính của tập đoàn Hoàn Vũ!
"Không đúng, còn Khương Vân Sênh ... anh ta còn là anh hai của em!"
"Còn anh ba của em... Tuy rằng tính tình có chút không ổn, nhưng vóc dáng đó... woa woa woa! Nếu anh ta không có tiền hay năng lực thì thân hình và vóc dáng, răng miệng đó cũng nhất định sẽ khiến cho các phú bà phải đánh nhau sứt đầu chảy máu!"
Sau khi Khương Mạn nghe xong, cô luôn cảm thấy hai từ 'răng miệng'... có thêm hàm ý sâu xa, cô hít sâu một hơi: "Em thay mặt anh ba cảm ơn chị."
Thật đáng tiếc, tuy rằng Khương husky vốn có thể khiến có các phú bà phát cuồng thì bây giờ anh ta không có năng lực này nữa...
Phẫu thuật cắt trĩ khiến nam giới trở nên trong sáng và ít ham muốn hơn.
“Này, đều là người một nhà mà, sao em lại nói vậy?” Chị Lam nháy mắt: “Mạn à, em còn giấu chị bao nhiêu chuyện nữa vậy?
Khương Mạn nháy mắt với cô ấy, cố ý nói: "Quả thật còn có một chuyện nữa."
“Chuyện gì vậy?” Sắc mặt chị Lam đột ngột thay đổi: “Đừng nói là em có tiền rồi, giàu có rồi thì sẽ giải nghệ nhé?
"Không đến nỗi như vậy đâu, chị đừng nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của em."
Khương Mạn ho khan rồi chỉ vào Khương Tử Mặc đang chơi Sudoku với Arthur cách đó không xa.
Sudoku- ban đầu có tên gọi là Number Place là một trò chơi câu đố sắp xếp chữ số dựa trên logic theo tổ hợp. Mục tiêu của trò chơi là điền các chữ số vào một lưới 9×9 sao cho mỗi cột, mỗi hàng, và mỗi phần trong số chín lưới con 3×3 cấu tạo nên lưới chính đều chứa tất cả các chữ số từ 1 tới 9
Nói một cách đầy tự hào: “Em còn có anh tư nữa, hay là chị đoán xem anh ấy là ai?”
Chương 240: ‘Một cuộc sống khác’ quay trở lại
Chị Lam đã sớm chú ý tới Khương Tử Mặc và Arthur ở đối diện rồi.
Tuy rằng Khương Tử Mặc đã trang bị đầy đủ khẩu trang, kính đen, nhưng khí chất trên người vẫn khiến người ta hoàn toàn không thể phớt lờ sự tồn tại của anh ấy.
Đặc biệt là làn da trắng toát đó, cho dù chỉ là ngồi bên cạnh, cổ tay lộ ra, cầm bút và chơi Sudoku trên giấy, những ngón tay mảnh mai và sạch sẽ vẫn toát lên vẻ quyến rũ.
Chiếc mặt nạ Pikachu của Arthur giống như là thần khí giúp cậu bé che đi gương mặt thật, màu đồng tử của cậu bé rất hiếm gặp, nhưng bây giờ đường nét trên khuôn mặt đều không thể nhìn thấy.
Nếu không lại gần quan sát tỉ mỉ, thì đa số mọi người sẽ cho rằng cậu bé đeo lens.
“Anh tư của em chắc không phải người trong giới nhỉ? Khí chất rất đặc biệt.”
Chị Lam cảm khái nói: “Chị bây giờ đã thăng chức rồi, trong tay đang thiếu người, hay là giới thiệu cho chị đi, chị nhất định sẽ biến anh tư của em thành nam thần quốc dân! Không thua kém gì Bạc thần đâu!”
Lông mày của Khương Mạn giựt giựt: “Chị không làm fan của Bạc Hạc Hiên nữa à? Chuẩn bị bồi dưỡng một người tới giành bát cơm với anh ấy à.”
“Haizz, Bạc thần……” Chị Lam nói được một nửa, ho một cái rồi sửa miệng nói: “Nói vớ nói vẩn, chị là một người đại diện đứng đắn, sao có thể theo đuổi thần tượng.”
Khương Mạn không chế giễu chị ấy nữa, thân phận fan của chị Lam đã bại lộ rồi, còn ai mà không biết chứ?
“Anh tư của em thì thôi đi, chị đừng nghĩ tới nữa, người muốn hợp tác với anh tư em có thể xếp thành một hàng từ đây đến Bắc u đấy.”
Chị Lam hơ hơ, ánh mắt: Em cứ chém gió tiếp đi!
Khương Mạn nhìn về phía anh trai nhà mình: “Anh tư, tự giới thiệu bản thân đi, đây là người đại diện của em chị Lam.”
Trận Sudoku của Khương Tử Mặc và Arthur đã kết thúc rồi, Khương Tử Mặc thắng.
Gương mặt nhỏ của Arthur cau có, hiển nhiên là vẫn đang nhìn xem mình sai ở đâu.
Khương Tử Mặc đứng dậy bước tới, gật đầu với chị Lam: “Chào chị, tôi là Khương Tử Mặc.”
Chị Lam nhanh chóng đứng dậy chào hỏi, biểu cảm có chút nghi ngờ.
“Giọng nói của cậu Tử Mặc nghe thật quen tai....”
Khương Tử Mặc ngồi xuống bên cạnh Khương Mạn, vuốt mấy cọng tóc đang rối của cô một cách tự nhiên, tùy ý nói: “Chị có thể gọi tôi là Nine.”
Chị Lam vừa đặt mông xuống sofa, nghe được lời này, cả người trượt xuống thảm, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Khương Tử Mặc……
“Câu tên chi?”
Khương Mạn nghe thấy giọng Trùng Khánh quen thuộc. Hử? Chị Lam với Tang Điềm là đồng hương à?
Kích động đến mức bật cả tiếng địa phương ra rồi.
Đầu của Khương Tử Mặc khẽ nghiêng đi, có một sự thắc mắc trong đôi mắt màu hổ phách đằng sau cặp kính đen kia. Xin thứ lỗi cho anh ấy vì không hiểu tiếng địa phương.
Khương Mạn không nhịn được cười, đưa tay tháo mắt kính đen của anh tư xuống, nhỏ giọng nói: “Anh tư lộ mặt một phút đi, cho em khoe khoang một tí.”
Đối với yêu cầu của em gái, trong lòng Khương Tử Mặc không biết đã vui mừng cỡ nào.
Đương nhiên là thoải mái phối hợp, gỡ khẩu trang xuống, ánh mắt cưng chiều đặt trên người Khương Mạn, “Nghịch ngợm.”
Anh ấy quá hiểu Khương Mạn, giống như hiểu bản thân mình vậy.
Nhìn thấy em ấy làm nũng với mình, thậm chí còn khoe khoang với người khác về người anh trai này, Khương Tử Mặc có thể cảm nhận được sự tín nhiệm tuyệt đối từ em gái!
Bản thân anh là một điều khiến em gái anh tự hào đấy!
Không phải kẻ điên, không phải một anh trai bị chứng tự kỷ, không biết cách biểu đạt, giống như một khúc gỗ.
Đối với Khương Tử Mặc mà nói, không có điều gì khiến anh yêu thích hơn là cảm giác được công nhận này.
Chị Lam ở đối diện đã đơ luôn rồi.
Giống như tâm hồn treo ngược cành cây, phiêu du đi tới nơi xa rồi....
Chị Lam cười trong nước mắt, giọng nói khẽ run: “Cậu là Nine? Là Nine mà vừa rồi mới hoàn thành buổi biểu diễn đó sao?”
“Là tôi.” Khương Tử Mặc gật đầu.
Chị Lam hít sâu một hơi, vịn vào sofa mà đứng lên, vén tóc ra sau tai một cách thanh lịch, mỉm cười nói: “Thật ngại quá, thất lễ rồi, ba phút, ba phút sau tôi lập tức quay lại!”
Chị Lam bước trên chiếc giày cao gót, trang nhã rời đi.
Khương Mạn bắt đầu vặn đồng hồ.
Khương Tử Mặc nghi ngờ: “Người đại diện của em sao vậy?”
“Ối giồi ~ chắc là cần bình tĩnh lại một chút đấy mà.” Khương Mạn đếm đồng hồ.
Sau ba phút, Chị Lam đã bình tĩnh trở về rồi.
Còn không quên rót cho Khương Tử Mặc một ly nước, “Đây là trà bạc hà, có thể bảo vệ cổ họng.”
“Cảm ơn.” Khương Tử Mặc gật đầu.
Chị Lam ngồi xuống phía đối diện, chỉ ba phút ngắn ngủi, cô ấy đã kịp dặm lại lớp trang điểm, trông giống như là một nữ quản lý cấp cao, vừa xuất sắc, vừa biết cách làm việc.
Giống như cái người ban nãy ngã xuống thảm không phải là chị ấy vậy.
Khương Mạn khoe khoang thành công rồi, thích thú nhìn chị Lam biểu diễn một màn thay đổi sắc mặt.
Chị Lam lén lườm cô một cái, cái con bé xấu xa này cố ý làm chị mất mặt mà!
“Không đúng, Nine là anh trai em, vậy mấy ngày nay cư dân mạng đang bàn tán rầm rộ về Tiểu Man thế chẳng phải……”
Chị Lam tỉnh táo lại, vẻ mặt ngạc nhiên: “Em thật sự là Tiểu Man?”
“Là em đó.” Khương Mạn gật đầu, thắc mắc hỏi: “Cho dù không chụp được chính diện nhưng chị chắc cũng nhận ra em mà phải không?”
Người bên cạnh Khương Mạn chỉ cần nhìn dáng người đó một cái là có thể chắc chắn được thân phận của cô mới phải.
Chị Lam không tự nguyện, đáp: “Quả thực là có thể nhận ra, trên mạng có không ít fan của em kêu gào là giống, nhưng mà.......”
Chị Lam ngừng lại, ánh mắt chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Giọng hát của hai người, thực sự khiến người ta khó mà liên hệ được với nhau ……”
Thế này sao có thể là anh em ruột, đến anh em khác cha khác mẹ cũng không đến nỗi khác nhau đến thế.
Khương Mạn và Khương Tử Mặc mà cùng hát với nhau, tuyệt đối là: tai trái là thiên đường, tai phải là địa ngục!
“Tiểu Man chắc là hát cũng ổn phải không?” Khương Tử Mặc nhìn em gái mình.
Khương Mạn gật đầu: “Cũng được mà, lần trước em hát khi live stream đã có người tặng em rất nhiều quà tặng ‘tàu ngầm’ và ‘tên lửa’* đó!”
(*Loại quà tặng trên livestream, mỗi vật phẩm tương ứng với một số tiền nhất định.)
Arthur đang chơi Sudoku, không cẩn thận làm gãy mất cái bút chì, kín đáo ngẩng đầu nhìn.
Chị Lam càng do dự không dám nói, nét mặt không chịu sự kiểm soát, nhăn như bức meme vậy.
“Vậy bài hát mới tiếp theo của anh, tiểu Man em hát nhé?”
“Được đó!”
Chị Lam nín thở, vội vàng nói: “Không được! Tuyệt đối không được!”
Khương Mạn nhăn mày: “Tại sao vậy?”
Chị Lam cắn răng, sao trăng cái khỉ gì? Em còn có mặt mũi hỏi chị là vì sao à? Cái giọng hát bị Diêm Vương phong ấn đó đừng đem ra để hủy hoại ca khúc của anh em được không!
Em không sợ chết, chị còn sợ bị em liên lụy, bị fan của Nine ám sát đó!
“Làm người đừng có đứng núi này trông núi nọ, em là diễn viên thì lo mà đóng phim cho đàng hoàng, chán thì đi tham gia gameshow mà chơi, tạm thời đừng nghĩ tới chuyện lấn sân nữa.”
Chị Lam bày ra dáng vẻ của một người đại diện, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Đối với sự nghiệp của em trong tương lai, chị đã lên kế hoạch xong hết rồi đấy!”
Khương Mạn cảm thấy chị Lam đang nói dối, nhưng mà cô giữ thể diện cho chị Lam, không có vạch trần chuyện đó.
“Vậy xin hỏi người quản lý thân mến của em, công việc tiếp theo của em chị đã sắp xếp thế nào rồi?”
Câu nói này đã đi vào đề tài chính rồi, nụ cười trên mặt chị Lam rạng rỡ hơn hẳn.
“Có hai tin tốt, em muốn nghe A trước hay B trước?”
“Em chọn C, đừng vòng vo nữa, chị nói thẳng đi.”
Chị Lam nhìn cô với ánh mắt ‘em chẳng thú vị gì cả’, mở miệng nói: “Chuyện thứ nhất, tổng doanh thu phòng vé của ‘Kẻ giết người’ ở trong nước đã vượt mốc 40 tỷ, doanh thu phòng vé ở Đế Quốc cũng nằm trong top 10 đứng đầu. Sau khi công chiếu ở nước ngoài danh tiếng cũng rất vang dội.”
“Ngoài ra, ‘Kẻ giết người’ cũng nhận được lời mời từ mấy liên hoan phim, cũng có khả năng lọt được vào danh sách ứng cử viên của giải Thanh Điểu.”
Chị Lam cười tươi rói: “Tiếc là trong ‘Kẻ giết người’ em không phải là nữ chính, nhưng mà chúng ta cũng có thể trông chờ vào giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất!”
“Còn về chuyện thứ hai ấy à.”
Chị Lam ngừng một lúc, “‘Một cuộc sống khác’ có thể tiếp tục quay rồi, bên phía đạo diễn Lý đã liên hệ với chị, hi vọng em có thể tiếp tục tham gia, nhưng chuyện này còn phải em ý kiến của em thế nào.”
Bình luận facebook