Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246-250
Chương 246: Em họ của Khương Mạn?
Người thanh niên đi cùng Sở Thánh Kỳ tên là Khương Tiểu Bảo, được người khác gọi với biệt danh là Bảo nhi gia!
Cậu ta thực sự còn rất trẻ, mới 18 tuổi, vừa mới thành niên. Nhưng khi nói về phương diện học hành dốt nát thì cậu ta là một chuyên gia.
Khi phó tổng giám đốc Vương nhìn thấy cậu ta thì như nhìn thấy một vị cứu tinh, anh ta không ngừng hú hét.
“Anh là ai?” Khương Tiểu Bảo nhìn chằm chằm phó tổng giám đốc Vương với vẻ chê bai.
"Tôi là Tiểu Vương của Evergreen Capital, năm ngoái tôi đã có vinh hạnh đến thăm nhà, chị hai của cậu là cổ đông lớn của Evergreen Capital. Tôi ..."
Khương Tiểu Bảo vênh váo tự đắc: "Thì ra là nô lệ của chị hai tôi à."
Phó tổng giám đốc Vương không những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nịnh nọt: "Đúng vậy, được làm nô lệ cho nhà họ Khương chính là vinh hạnh của tôi, Bảo nhi gia, xin cứu mạng! Cậu cứu tôi với!"
Khương Tiểu Bảo không hề coi trọng anh ta, cậu ta chỉ đến xem trò vui, nhưng tiếng quát của Sở Thánh Kỳ vừa rồi khiến cậu ta cảm thấy thích thú.
Chưa kể ... cậu ta còn nhìn thấy Lý Mặc!
"Đây không phải là Thư ký Lý tiếng tăm lừng lẫy sao? Thật kinh ngạc, không biết người này đã đắc tội gì với Thư ký Lý vậy?"
Lời nói của Khương Tiểu Bảo nhắm vào Lý Mặc nhưng ánh mắt lại nhìn Khương Mạn.
Cậu ta hất cằm về phía Sở Thánh Kỳ: "Sở thái tử, người bạn này của anh thật là giỏi, còn có thể có quan hệ với thư ký Lý."
Sở Thánh Kỳ liếc xéo cậu ta: "Không phải việc của cậu, cút sang một bên đi, thằng nhóc!"
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo đột nhiên thay đổi: "Sở Thánh Kỳ! Anh sai bảo ai vậy! Đừng tưởng tôi gọi anh một tiếng là thái tử là anh có thể lên mặt, anh cho rằng nhà họ Khương tôi sợ nhà họ Sở anh sao!"
“Nực cười.” Sở Thánh Kỳ cũng lười quan tâm đến thằng nhóc thiểu năng này, chín mươi chín phần trăm não của người họ Khương đều có vấn đề!
“Khương Mạn, tôi cần tìm cô có việc, chúng ta nói chuyện chút đi.”Sở Thánh Kỳ nói với Khương Mạn.
“Chờ đã!” Khương Tiểu Bảo rõ ràng là một kẻ thích gây chuyện.
Cậu ta đứng ở giữa nhìn chằm chằm vào Khương Mạn: "Cô cũng họ Khương, không phải là người nhà họ Khương chứ?"
"Không đúng, không đúng, mặc dù họ Khương nhà chúng tôi có rất nhiều con cháu, nhưng nếu có một người xinh đẹp như cô thì tôi chắc chắn phải biết."
Khương Tiểu Bảo nhìn cô từ trên xuống dưới: "Nhìn cô quen quen."
Khương Mạn bình tĩnh nhìn cậu ta, cho dù người bên cạnh không nói gì nữa, dựa vào điệu bộ khoa trương của Khương Tiểu Bảo cũng không khó để đoán được xuất thân của cậu ta.
Trong nhà họ Khương, theo huyết thống, Khương Mạn và cậu ta thật sự thân thiết! Chỉ không biết cha của Khương Tiểu Bảo là bác cả hay bác thứ hai của cô.
Sở Thánh Kỳ nhìn đi nhìn lại bọn họ, nhíu mày, Khương Mạn và Khương Tiểu nhìn có chút giống nhau, ở giữa lông mày còn có một số điểm tương đồng.
“Vậy người họ Vương kia là người của cậu sao?” Khương Mạn hỏi.
Khương Tiểu Bảo cười nói: "Không phải chính anh ta nói sao, anh ta là chó của chị gái tôi."
"Nếu đã không liên quan gì đến cậu thì vậy hãy chặt quấn lông chồn và về nhà làm bài tập đi."
“Phụt—” Sở Thánh Kỳ cười thành tiếng.
Anh ta đã từng thấy Khương Mạn mắng người và đánh người, Khương Tiểu Bảo tức giận cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên u ám, điều mà cậu ta không thích nhất chính là bị nhắc đến tuổi tác! Mọi người đều coi cậu ta như một đứa trẻ!
Cậu ta là người nhà họ Khương! Bảo nhi gia của nhà họ Khương!
“Ồ, kiêu ngạo đấy!” Khương Tiểu Bảo nói: “Không biết cô lấy đâu ra sự can đảm này?
Sở Thánh Kỳ khó khăn lắm mới bắt được Khương Mạn nên anh ta không muốn bị Khương Tiểu Bảo quấy rầy. Anh ta vừa định mở miệng đuổi thằng nhóc này đi thì Lý Mặc lại nói: "Can đảm của cô Khương, e rằng không đến lượt thằng nhóc như cậu chất vấn cô ấy."
“Lý Mặc, anh có ý gì!!” Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên khó coi: “Đừng tưởng rằng anh là...”
Khương Tiểu Bảo chưa kịp nói xong, Lý Mặc đã ho khan một tiếng.
Anh ta nhìn Khương Tiểu Bảo cười nửa miệng: "Nếu tôi nhớ không lầm, cha cậu chính là nhị gia của nhà họ Khương."
Lý Mặc nói rồi ánh mắt trùng xuống: "Cái tên đó, cho dù là cha cậu có nhắc tới cũng phải tôn trọng, phiền phức từ miệng mà ra đấy, anh bạn nhỏ à!"
Khương Tiểu Bảo muốn phản bác, nhưng nghĩ đến người phía sau Lý Mặc nên nhịn lại.
Cậu ta nhìn Khương Mạn với vẻ hung dữ: "Tôi nhớ mặt cô rồi!"
“Từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng bị đánh phải không?” Khương Mạn cười hỏi.
Khương Tiểu Bảo trợn to hai mắt: "Ý của cô là gì?"
“Có cơ hội sẽ cho cậu biết ý của tôi.” Khương Mạn nói đầy ẩn ý.
Nhị gia của nhà họ Khương chính là bác thứ hai của Khương Mạn.
Cha của Khương Mạn là người thứ ba trong nhà họ Khương, điều đó có nghĩa là cậu bé Khương Tiểu Bảo này thực sự là em họ của cô!
"Được lắm! Rất tốt!" Khương Tiểu Bảo cười một tiếng, cậu ta đang định rời đi, nhưng khi nhìn thấy phó tổng giám đốc Vương trên mặt đất thì lại dừng lại.
"Đây là người của nhà họ Khương, tôi muốn mang đi!"
Lý Mặc cười đáp: "Không thể."
“Khốn kiếp!” Khương Tiểu Bảo tức giận dậm chân, toàn thân bộc phát tính khí trẻ con: “Anh ta đã làm cái gì, sao lại bắt anh ta! Anh không sợ pháp luật sao?
Khương Tiểu Bảo nói xong, dừng lại, lẩm bẩm nói: "Mẹ kiếp, hình như người họ Bạc thật sự không cần nói đến chuyện pháp luật..."
"Tóm lại, các người không thể làm bừa!"
Khương Mạn nheo mắt, Lý Mặc vẫn cười, Sở Thánh Kỳ cũng lộ ra vẻ chán ghét. Ôi, thằng nhóc học cấp ba này ...
“Nếu cậu đã nói rằng anh ta là người nhà họ Khương cũng có nghĩa là cậu sẽ chịu trách nhiệm với kẻ lạm dụng tình dục này?” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng.
“Kẻ lạm dụng tình dục gì cơ?” Khương Tiểu Bảo thắc mắc.
Khương Mạn mở video ra, những hành động xấu xa của phó tổng giám đốc Vương và những người khác đã làm với Lam Tâm đã được quay lại một cách rõ ràng.
"Ba người này đã lăng mạ, gạ gẫm và lạm dụng phụ nữ ở nơi công cộng. Anh ta là người nhà họ Khương, nói như vậy là có nghĩa là anh ta dựa vào thế lực của các người mà làm bừa à?"
Khương Mạn cười nói, xoay nhẹ cổ tay, ánh mắt nhìn về phía Khương Tiểu Bảo.
Nếu Bạc Hạc Hiên ở mặt ở đây chắc chắn có thể nhìn ra cô đang định làm gì. Có lẽ là cô đang nghĩ cách đánh sao cho cậu học sinh cấp ba này phải khóc lóc!
Khương Tiểu Bảo sững sờ một chút, sau đó liền lớn tiếng kêu lên: "Mẹ kiếp! Sao lúc nãy cô không nói!"
Cảm xúc của cậu ta nói thay đổi là thay đổi! Ngay sau đó, cậu ta đá vào khuôn mặt xấu xí của phó tổng giám đốc Vương.
"Cái đồ rác rưởi này, nhà họ Khương bị anh làm cho mất thể diện rồi?"
Một cú đá vẫn chưa giải tỏa được hết cơn tức giận, cậu ta lại đá vào Trần Bảo ở bên cạnh.
"Tôi ghét nhất những chuyện bắt nạt phụ nữ mà các người làm! Còn dám bảo tôi cứu các người à?"
"Bắt nạt phụ nữ à, tôi còn thấy xấu hổ thay cho các người!"
……
Hai tay Khương Mạn đã nắm chặt thành nắm đấm nhưng đành phải tiếc nuối buông ra.
Ôi trời? Sao câu chuyện lại phát triển theo chiều hướng hoàn toàn khác với những gì cô hình dung?Thằng bé học cấp ba này có thực sự có ý thức về công lý sao?
Bị Khương Tiểu Bảo đạp vài cái phó tổng giám đốc Vương và những người khác hét lên.
“Con chó xấu xí này không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi, cô đừng nói lung tung! Hừ!” Sau khi Khương Tiểu Bảo đá người liền ngạo mạn nói những lời này với Khương Mạn.
Cậu ta hất cằm lên rồi hất chiếc áo khoác lông chồn của mình một cái và vênh váo rời đi.
Những hành động Bảo nhi gia này thay đổi một cách thất thường, bất ngờ và tuỳ hứng đúng như một thằng nhóc học cấp ba!
Không biết là ai thì thầm nói: "... Đây có được coi là vì chính nghĩa diệt thân không?"
Sở Thánh Kỳ chế nhạo, anh ta nhìn Khương Mạn: "Tính tình của cô đã thay đổi rồi sao? Vừa rồi có bao nhiêu cơ hội tốt như vậy, tại sao cô lại không đánh tên ngốc nhà họ Khương kia mộ trận?"
“Anh đang nói chuyện với tôi sao?” Khương Mạn thắc mắc.
Sở Thánh Kỳ: "..."
Khương Mạn tự hỏi: "Chúng ta thân thiết lắm sao?"
"Khương Mạn!!"
Khương Mạn chỉ hướng Khương Tiểu Bảo rời đi: "Cậu bạn nhỏ của anh đi rồi, anh cũng mau đi đi."
“Cô điên à, tôi thì bạn bè gì với thằng nhóc đó!” Sở Thánh Kỳ trừng mắt.
Hôm nay, anh ta đến đây ăn và chỉ tình cờ gặp Khương Tiểu Bảo thôi!
Chương 247: Bạc Hạc Hiên nói: Yêu đương công khai không tốt sao?
Ba tên cặn bã đó đã bị Lý Mặc lôi đi rồi. Về lý do tại sao thư ký Lý này lại ở đây, Khương Mạn cũng không hỏi.
Sở Thánh Kỳ vẫn chưa rời đi.
"Cô và Lý Mặc quen nhau như thế nào? Chẳng lẽ ... thông qua Bạc Hạc Hiên đó sao?"
Sở Thánh Kỳ đi theo sau cô, hỏi một cách thăm dò.
Lần trước sau khi gặp Bạc Hạc Hiên ở phía bắc, thái độ của ông nội anh ta đã rất kỳ lạ. Khi đó, Sở Thánh Kỳ nghi ngờ thân thế của Bạc Hạc Hiên, hôm nay, lại thấy Lý Mặc xuất hiện bên cạnh Khương Mạn.
Lý Mặc là cánh tay đắc lực của Bạc Thiên Y! Khắp Đế Quốc ai mà không biết rằng, anh ta giống như cái bóng của Bạc Thiên Y?
Bạc Thiên Y, Bạc Hạc Hiên ... Câu trả lời vô cùng rõ ràng!
Chẳng trách ông nội anh ta nói rằng người đàn ông tên là Bạc Hạc Hiên ... có thể là vương tử chưa từng lộ diện của Đế Quốc?
Sở Thánh Kỳ cười nhìn Khương Mạn đầy ẩn ý: "Cô im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận sao?"
Khương Mạn dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: "Anh nhắc tôi mới nhớ, nghe nói khi ở phía Bắc anh đã gây rắc rối cho Bạc Hạc Hiên à?"
Sở Thánh Kỳ hơi nhướng mày, anh ta thật sự đã từng gây rắc rối với tên họ Bạc kia, sau đó suýt mất một cái tay.
"Vậy thì sao?"
Khương Mạn quay đầu lại, mặt không biểu cảm hỏi: "Vậy anh đã bắt nạt anh ấy à?"
Cái quái gì thế?! Sở Thánh Kỳ sững sờ, ai bắt nạt ai chứ?
Lần trước Bạc Hạc Hiên nói chuyện điện thoại với cô đã nhắc đến nhà họ Sở. Sau đó lỡ miệng nhắc đến nói tay anh bị đau, Khương Mạn truy hỏi, anh mới nói khi bắt tay Sở Thánh Kỳ đã dùng nhất thốn quyền với mình.
Lúc này khi nhìn thấy anh ta, Khương Mạn đã quên mất rằng Bạc ảnh đế là một người đã thay đổi gen.
“Tên họ Bạc kia nói tôi bắt nạt anh ta à?!” Sở Thánh Kỳ cười lớn.
Không biết xấu hổ! ! !
“Anh ấy không nói.” Khương Mạn đính chính lại: “Tôi nghĩ rằng anh đã bắt nạt anh ấy.”.
Sở Thánh Kỳ tức đến nghẹn họng.
“Khương Mạn.” Vẻ mặt Sở Thánh Kỳ bớt đùa giỡn lại, liếc nhìn hai người Lam Tâm ở cách đó không xa, hạ giọng nói: “Bạc Hạc Hiên không nói cho cô biết anh ta là ai à?
Khương Mạn không nói gì.
Anh ta chế nhạo: "Xem ra cô thật sự không biết, không thì tại sao lại nói tôi bắt nạt anh ta chứ."
Khương Mạn vẫn mỉm cười và nhìn anh ta một cách lịch sự.
"Tên đàn ông không thành thật đó có ý gì? Ông nội tôi nịnh nọt cô muốn mời cô vào hiệp hội võ thuật quốc gia gì đó. Đương nhiên, chuyện đó không hề thú vị!"
Sở Thánh Kỳ hơi hất cằm lên: "Cô không nhất thiết phải có ý thù địch với tôi như vậy. Chúng ta cũng coi như đánh rồi mới quen biết nhau. Tôi vẫn sẽ nói câu đó, chỉ cần cô gật đầu gia nhập câu lạc bộ của tôi, điều kiện tuỳ cô đưa ra!"
Ánh mắt Khương Mạn chậm rãi nhìn Sở Thánh Kỳ, có chút hứng thú con mồi: "Anh biết nhất thốn quyền, có lẽ rất bền bỉ và cứng rắn nhỉ?"
Trái tim của Sở Thánh Kỳ như đông cứng lại, lần trước ở trường đua anh đã từng đấu với Khương Mạn, anh ta biết rằng kỹ năng của cô tốt hơn mình!
"Cô có ý gì?"
Khương Mạn nhìn anh ta chằm chằm: "Nếu anh còn nói nhảm nữa tôi sẽ đánh anh đấy!"
Khóe miệng Sở Thánh Kỳ giật giật, chỉ vào cô, từ từ giơ ngón tay cái lên.
Sau đó anh ta quay đầu bỏ đi.
Đi được mấy bước, anh ta hét lên với Khương Mạn: "Coi như cô giỏi!"
Khương Mạn không quan tâm tới anh ta, cùng hai người Lam Tâm trực tiếp rời đi.
Sở Thánh Kỳ nhìn theo bóng lưng cô rời đi, nở nụ cười: "Người phụ nữ của vương tử Đế Quốc... có chút thú vị đó..."
……
Khương Mạn đưa hai người Lam Tâm đến bãi đậu xe và bảo bọn họ rời đi trước.
Trước khi rời đi, Lam Tâm nhẹ giọng nói: "Chuyện hôm nay, cảm ơn cô rất nhiều."
"Cô yên tâm đi, có một số chuyện tôi sẽ không nói lung tung ra bên ngoài đâu."
Lam Tâm thực sự sững sờ, trước đó cô ta còn lo lắng, nếu như Khương Mạn đánh ba người này lại thu hút sự chú ý của những nhân vật lớn kia thì phải làm sao!
Ngay sau đó, nhân vật lớn đã xuất hiện … Không chỉ xuất hiện, mà từng người một đều gục ngã dưới tay Khương Mạn!
“Chuyện nhỏ.” Khương Mạn không bận tâm nói: “Tôi nhiều chuyện hỏi một câu, cô đã chuẩn bị giải nghệ rồi à?
Lam Tâm cười khổ: "Giải nghệ là chuyện bất đắc dĩ, tình hình hôm nay cô cũng đã thấy rồi, việc chấm dứt hợp đồng cũng rất khó. Dù có thành công thì công ty và số vốn đầu tư phía sau cũng sẽ không tha cho tôi. Chi bằng rút lui khi đang còn ở đỉnh cao của sự nghiệp."
“Công ty sẽ không gây rắc rối cho cô, tôi có thể đảm bảo điều đó.” Khương Mạn nhẹ giọng nói:
“Chỉ có điều, theo quan điểm cá nhân, tôi không tán thành việc cô chấm dứt hợp đồng.”
Lam Tâm sửng sốt: "Tại sao?"
Khương Mạn thở dài: "Sếp nào lại muốn bỏ cái cây hái tiền đi chứ?"
Lam Tâm: "???" Sếp? !
Khương Mạn cười nói: "Cổ đông thực sự chi phối của Thiên Phong Entertainment là tôi, cô không biết sao?"
"Tôi ... tôi không biết ..." Lam Tâm sững sờ.
"Bây giờ đã biết rồi, cô còn muốn chấm dứt hợp đồng không?"
Lam Tâm sửng sốt vô thức lắc đầu.
“Tốt lắm.” Khương Mạn vỗ vỗ vai cô ta: “Được rồi, tôi quay lại ăn cơm đây.”
“Chờ một chút!” Lam Tâm định thần lại, trợn tròn mắt nhìn cô: “Cô, cô nói thật sao? Cô không lừa tôi chứ?!
Khương Mạn quay người lại, trên mặt nở nụ cười trêu ghẹo: "Thời gian không phụ người đẹp, tôi chỉ lừa con ma xấu xí thôi."
Nói xong, cô nháy mắt với Lam Tâm rồi rời đi.
Lam Tâm đứng ở bên cạnh xe, đưa tay lên ngực, hồi lâu vẫn chưa thể định thần lại.
“Chị Tâm, chúng ta vẫn chấm dứt hợp đồng sao?” Người quản lý thận trọng hỏi.
Lam Tâm định thần lại, trầm ngâm một lúc rồi mím môi cười nói: "Còn chấm dứt hợp đồng gì nữa? Không phải cô ấy đã nói rồi sao, thời gian không phụ người đẹp."
Khương Mạn không phụ người đẹp mà chỉ lừa những con ma xấu xí.
Quản lý choáng váng, chị ơi ... chị tin thật sao? !
……
Sau bữa ăn, mọi người ai về nhà nấy, Tang Điềm chia tay trong miễn cưỡng, cô ấy hận không thể cùng qua đó chỉ để ở bên cạnh thần tượng của mình một lúc.
Trước khi rời đi, cô ấy đã nói về mùa mới của "Một cuộc sống khác trên thế giới" và đã hứa sẽ tham gia. Tôn Đại Ngọc cũng đồng ý, chỉ có Bạc Hạc Hiên vẫn chưa quyết định.
Sau khi trở về Vân Miểu Thiên Châu, Khương Mạn đến nhà kính trên tầng thượng để gọi điện thoại Bạc Hạc Hiên, nhân tiện tưới những cây mà anh đã trồng.
Điện thoại reo một lúc đầu bên kia mới trả lời, còn chưa nói gì thì tiếng cười của người đàn ông đã vang lên trước.
"Nhớ anh rồi à?"
Khương Mạn hừ một tiếng: "Có phải anh chỉ biết câu này không?"
“Anh còn biết câu khác nữa.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Anh nhớ em.”
Nhịp tim có chút hỗn loạn, Khương Mạn cầm vòi nước phun lên cây xương rồng: "Em nói chuyện nghiêm túc này " Một cuộc sống khác trên thế giới" có mùa mới, anh có muốn tham gia không?"
"Theo ý em."
“Sao lại theo ý em?” Khương Mạn trợn tròn mắt.
"Yêu đương công khai không tốt sao?"
Khóe miệng Khương Mạn nhếch lên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của mình trên mặt kính, cô lập tức tém tém lại, ho khan một tiếng, giả vờ nghiêm túc:
"Người trẻ cả ngày chỉ biết yêu đương, không có chí cầu tiến ! Còn chưa có danh phận thì anh yêu đương cái gì!"
“Lời phê bình của lãnh đạo rất đúng.” Giọng người đàn ông trầm xuống:
“Vậy khi anh về, sẽ xin tổ chức lập tức trao tặng danh phận cho anh. Lãnh đạo thấy thế nào?”.
Khương Mạn không nói gì.
Nhưng khi Bạc Hạc Hiên nghe thấy tiếng cười hi ha ở đầu dây bên kia, anh như đã nhìn thấy dáng vẻ cô cười đến nỗi lông mày đang cong lên.
Anh muốn nhìn thấy cô, vô cùng muốn.
"Yêu Nhi, chúng ta video call đi."
Chương 248: Yêu Nhi, anh nghe thấy rồi
Video?
Khương Mạn đồng ý xong thì hối hận rồi.
Cô thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên bề mặt thủy tinh.
Trên người mặc cả bộ Pikachu mà Bạc Hạc Hiên tặng. Tóc tai buộc một cách tùy tiện, búi thành củ tỏi trên đầu, đứng giữa một đống cây xương rồng và cây thùa với vòi hoa sen trên tay.
Ừm……
Chẳng liên quan gì tới khái niệm xinh đẹp cả!
Lời mời gọi video đã được gửi tới, Khương Mạn do dự ba giây, kéo khóa áo lên đỉnh đầu rồi mới ấn đồng ý.
Màn hình điện thoại lóe lên một cái, một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành đã xuất hiện trên màn hình.
Trên đôi mắt tinh xảo của người đàn ông ánh lên nét cười, bởi vì đóng phim, nên hiện tại tóc của anh rất dài.
Giống như vừa mới tắm xong và tóc vừa mới sấy khô xong, xõa tung trông rất đẹp, làm dịu bớt vẻ công kích thường ngày của anh, trông dịu dàng hơn nhiều.
Sau khi nhìn thấy Pikachu hình người trong màn hình, anh ấy rõ ràng hơi sững sờ, rất nhanh sau đó liền bật cười một trận.
Khương Mạn ho một tiếng, vòi hoa sen trong tay xịt mạnh vào mấy chậu cây, giọng nói cứng ngắc: “Anh dễ bị chọc cười quá nhỉ!”
Bạc Hạc Hiên từ từ kìm lại tiếng cười, nhưng nét cười vẫn còn vương trong mắt, giọng nói trầm, êm, dễ nghe.
Nhưng giọng mũi hơi nặng, nên càng trầm hơn, cảm nhận được sự quyến rũ và tán tỉnh khó tả.
“Là xấu hổ hay ngại ngùng?”
Khương Mạn vẻ mặt đứng đắn nói: “Đừng có nói vớ vẩn, chẳng qua là em sợ lạnh thôi.”
“Nhiệt độ ở Bắc thành hiện giờ chắc khá tốt.”
Khương Mạn lườm anh một cái.
Bạc Hạc Hiên không kìm được: “Sao lại càng ngày càng đáng yêu vậy?”
Khương Mạn hơi sững lại, rồi phì cười, cô đặt tạm cái vòi hoa sen xuống, kéo khóa xuống, lộ ra gương mặt mộc.
Trong camera, làn da của cô ấy căng mịn giống như là thổi một cái liền vỡ, làn da trắng như sữa và đồng tử màu nâu giống như chứa ngàn ánh sao trời.
Đường nét trên gương mặt cô rõ ràng, sắc nét, thuộc kiểu gương mặt góc cạnh, lại có tính công kích.
Lúc cười lên, cảm giác sắc bén giảm bớt, thay vào đó là sự dịu dàng ấm áp, tựa như có thể mê hoặc lòng người, giống như một tấm lưới, ánh mắt không thể rời khỏi vẻ đẹp ấy, cả trái tim cũng bị tóm trọn.
“Đáng yêu chỗ nào chứ.” Cô nhướng mày, khí thế không kém gì anh.
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói gì.
Khương Mạn bướng bỉnh, chậc chậc rồi nói: “Không chỉ ra được đúng không? Đúng là miệng lưỡi đàn ông, quỷ gạt người.”
Bạc Hạc Hiên bật cười thành tiếng, sau khi anh đặt cố định chiếc điện thoại, cầm chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh lên uống một ngụm nước, ánh mắt nhìn cô trong màn hình mãi không rời:
“Em đó, dáng vẻ miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo là đáng yêu nhất.”
Khương Mạn hít nhẹ một hơi, bĩu môi không đáp, ánh mắt lại liếc trái liếc phải.
Trong ánh mắt của người đàn ông ẩn chứa rất nhiều thứ, đôi mắt nóng bỏng như thiêu như đốt.
Rõ ràng là cách một cái màn hình, nhưng cô lại có thể cảm nhận được những cảm xúc mà anh ấy kiềm chế như sắp bộc phát ra ngoài.
“Nhìn gì đấy, có đẹp hơn anh không?” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng hỏi.
Ừ, đẹp hơn anh nhiều.
Khương Mạn quay camera ra đối diện với những chậu cây xương rồng và cây thùa trong nhà hoa.
Cô cầm vòi hoa sen làm súng, phun rào rào rào.
“Em đang tưới cây.”
Khương Mạn đứng trước một cây xương rồng không biết thuộc họ gì, chăm chỉ tưới nước.
Bạc Hạc Hiên đơ người, lập tức khóc không ra nước mắt.
“Em định khiến chúng nó ngập chết hay sao?”
“Em làm gì có.” Bàn tay đang tưới nước của Khương Mạn ngừng lại, cô có chú ý tới lượng nước mà, hơn nữa, những thực vật sa mạc trong nhà hoa này sắp mọc thành rừng rồi. Cho dù cô có đứng đây tưới nước nửa tiếng cũng không ngập chết chúng nó được nhá.
“Nhìn lên đỉnh đầu em đi, đồ ngốc.” Bạc Hạc Hiên thở dài.
Khương Mạn bất chợt ngẩng đầu, trên đỉnh căn nhà trồng hoa tràn ngập ánh nắng, có đèn quang hợp chiếu cả ngày, ngoài ra, ở những đoạn nối của mặt kính còn có một đường ống quanh co.
Nhưng kết cấu đó chắc không phải là kính, ở chỗ giao nhau của những đường ống có một chốt mở, Khương Mạn nhìn kỹ lại, hình như.....là vòi hoa sen?
“Anh lắp đặp thiết bị tưới nước hẹn giờ à?”
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: “Trước khi em về Bắc thành, chắc là vừa mới được tưới xong đó.”
Giỏi lắm!
Khương Mạn vứt vòi tưới nước trong tay sang một bên!
Những thực vật sa mạc này vốn có tính chịu hạn, một hai tháng tưới nước một lần là được, vừa mới được tưới đủ nước chưa tới mấy ngày, tối nay lại được cô tưới cho lần nữa.....
Rất có thể sẽ có một ít cây bị no nước mà chết ……
Quan trọng hơn hết là, cái đống bảo bối sa mạc mà Bạc Hạc Hiên nuôi này cũng khá là đáng giá đó!
“Như này là em phạm tội ngộ sát rồi.” Khương Mạn đem camera điều chỉnh lại, vẻ mặt thúi hoắc.
“Vậy thì chỉ có thể thà giết nhầm còn hơn bỏ xót rồi.” Bạc Hạc Hiên thở dài, hơi cau mày, giống như là đang đau lòng, “Tâm huyết mấy năm nay của anh coi như đổ sông đổ bể rồi ……”
Khương Mạn: “Bạc Yêu Nhi……”
Người đàn ông lại uống một ngụm nước, lại than thở: “Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Khương Mạn nghiến răng: “Giả vờ giả vịt, có tiễn cũng phải là đội quân bảo bối sa mạc này tiễn anh đấy, bọn nó sống còn dai hơn anh kìa!”
Bạc Hạc Hiên ho một tiếng giống như là vừa bị nghẹn vậy.
Anh đang định nói gì đó, lại giống như là vừa chú ý tới điều gì, chỉ vào phía sau Khương Mạn.
Khương Mạn cũng nhìn thấy rồi, có người lên tầng rồi, người đó rõ ràng là.....
Cô chợt như tên trộm, tay chân lóng ngóng muốn tắt máy, nhưng giọng nói sau lưng đã vang lên, cô lập tức nhét điện thoại vào túi quần.
“Tiểu Man?”
“Anh tư.” Khương Mạn quay người lại, nụ cười hoàn hảo không khuyết điểm: “Sao anh lại lên đây?”
“Trên này gió lớn, sợ em lạnh.”
Khương Tử Mặc mang một chiếc khăn choàng lên cho cô, chỉ cần mặc đủ dày thì sẽ không cần sợ giá rét.
Nhưng mà anh ấy biết, em gái anh ấy sợ lạnh, không chỉ vì vấn đề sinh học.
Cái lạnh của Mạt Thế, vẫn luôn là bóng ma và là cơn ác mộng đối với Khương Mạn.
“Cảm ơn anh tư.” Khương Mạn quấn khăng choàng lên, cười rạng rỡ.
Khương Tử Mặc lại đưa cái ly cho cô, “Sữa ấm, uống rồi đi ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Khương Mạn thành thật gật đầu, cầm lấy ly uống từng ngụm lớn.
Khương Tử Mặc cũng không vội đi, đứng nhìn cô một lúc, Khương Mạn thấy vậy liền hỏi: “Anh tư có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Có vài lời muốn nói.” Khương Tử Mặc gật đầu: “Lần trước em nói em thích Bạc Hạc Hiên……”
“Hử!”
Khương Mạn bị sặc ngụm sữa trong miệng.
“Tiểu Man!”
Khương Tử Mặc giật mình, vội vàng đón lấy cái ly trong tay cô, sau đó bắt gặp ánh mắt ai oán của em gái mình
Khương Mạn bị sặc có hơi nghiêm trọng, ho đến mức không hiểu sao mà sữa trong miệng sặc lên cả mũi...
Cảnh tượng đó quá kinh hãi.
“Khụ…anh tư…em...khụ...”
“Đừng nói nữa, mau đi vào phòng vệ sinh rửa mặt súc miệng đi đã, em không bị nghẹn đấy chứ?”
Khương Tử Mặc không biết nên khóc hay nên cười.
Cái cổ của Khương Mạn cứng ngắc vươn về phía trước, chạy đi với tư thế hài hước.
Sau khi xuống khỏi sân thượng, cô chạy vội vào phòng ở tầng 3, sau đó tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhìn bản thân mình trong gương.
Tóc tai tán loạn, mặt ướt sũng nước, nhớ lại chuyện xấu hổ lúc trước, Khương Mạn nhắm mắt lại, đầu ngón chân cào trên mặt đất, luồn ngón tay vào tóc, không ngừng gãi da đầu.
“Đang yên đang lành anh tư nhắc đến Bạc Yêu Nhi làm gì hả trời ……”
“Ban đầu không nên thừa nhận mình thích anh ấy mới phải ……”
Khương Mạn phát điên, lẩm bẩm một mình.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
Giây phút đó, da đầu căng cứng.
“Yêu Nhi, anh nghe thấy rồi.”
Chương 249: Bạc Hạc Hiên hỏi cô: Có muốn xem thế giới của anh không?
Khương Mạn nhìn vào gương, trong đầu chỉ bay ra một dòng chữ: mother f***er.
Cô lúc nãy cô quên chưa tắt điện thoại à?
Hơ hơ, lại mất mặt thêm lần nữa rồi……
“Tiểu Man, em không sao chứ?” giọng của Khương Tử Mặc vang lên ở phía bên ngoài.
“Em không sao.” Khương Mạn trả lời: “Anh tư, anh cứ đi nghỉ ngơi đi, em dọn dẹp một chút rồi đi ngủ.”
“Vậy…….được rồi.”
Khương Tử Mặc bất lực thở dài một hơi, sau đó quay người trở về phòng, anh ấy quay qua nhìn con chó ngốc và thằng nhóc đứng ở trước cửa thang máy.
Con Ngạo Thiên ngốc nghếch không biết nhìn tâm trạng, còn vẫy đuôi chạy tới chỗ Khương Tử Mặc cào cào vào chân anh.
Arthur chớp mắt hỏi: “Chú tư sao không thích chú Hiên ạ?”
“Không phải không thích.”
Khương Tử Mặc trầm mặc một lúc. “Chú còn rất cảm kích chú ấy.”
Arthur vẫn không hiểu, Khương Tử Mặc và ba người anh còn lại hoàn toàn khác nhau, cách suy nghĩ và cảm xúc của anh ấy luôn bị dồn nén. Làm cho người khác không nhìn thấy được.
“Mặc dù cảm kích nhưng chú vẫn chưa hiểu chú ấy là người thế nào.”
Khương Tử Mặc nhẹ giọng: “Trước đây Tiểu Man đã chịu nhiều đau khổ, chú muốn phần đời còn lại của em ấy được hạnh phúc.”
“Chú lại không hiểu người em ấy thích rốt cuộc ra sao, còn chưa nhìn thấy người tên là Bạc Hạc Hiên ấy bao giờ.”
“Cho nên trước khi chú gặp được người ấy, hiểu được người ấy là người ra sao, thì chú không thể phán đoán được gì.”
“Còn có……”
Khương Tử Mặc thở dài một tiếng: “Chú chỉ là một người bình thường, cũng có cách suy nghĩ như những người bình thường khác. Có ai muốn thứ mình yêu quý nhất bị cướp đi mất, nếu đối phương là một người tốt, thì trong lòng chỉ cảm thấy có chút ghen tị, cũng không phải không vui.”
“Chú cũng cần thời gian để thích ứng, để điều chỉnh……để tiếp nhận……”
Arthur đứng ngốc tại chỗ, Khương Tử Mặc thẳng thắn như vậy làm cho thằng bé không biết nói gì hơn. Cái loại thẳng thắn này, khác nào nói toẹt ra tất cả, đúng là rất ít người có thể làm được thế này.
Khương Tử Mặc khom người vuốt đầu con chó ngốc, sau đó ngẩng lên nhìn Arthur nhẹ giọng nói: “Cho nên sau này cháu không cần theo dõi chú hộ anh ta đâu.”
Arthur nhún vai, chớp chớp mắt nhìn Khương Tử Mặc: “Chú tư và thím đúng là rất giống nhau, so với chú husky thì chú mới chính là anh của thím.”
“Bọn họ đều là anh trai của chú và Tiểu Man, chỉ là mỗi người lại có một cách thể hiện tình yêu thương khác nhau.” Khương Tử Mặc cười cười nhẹ giọng nói: “Đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
Arthur nhìn bóng lưng của anh ấy cũng nhẹ giọng đáp lại: “Chúc chú ngủ ngon.”
……
Trong phòng tắm, Khương Mạn lấy điện thoại trong túi ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên màn hình điện thoại. Cô thở nhẹ ra một hơi, trấn tĩnh lại nội tâm đang hỗn loạn của mình.
Sau đó sờ cằm trợn mắt nhìn vào màn hình nói: “Nghe thấy thì nghe thấy, em sợ cái gì chứ!!”
“Em thích anh, thích anh rồi đấy, coi như Bạc Hạc Hiên anh lợi hại, dopamine thắng rồi!”
Từng câu từng chữ rõ ràng, lại còn mang theo chút giọng điệu hung hăng. Giọng nói xuyên qua lớp kính màn hình điện thoại, biến thành tần số tín hiệu truyền vào trong tai nghe của Bạc Hạc Hiên, sau đó chạy thẳng vào trong tim anh.
Anh nhìn khuôn mặt hung dữ trên điện thoại, khoé môi bất giác cong lên. Nhịn không được muốn cười nhưng lại không dám lộ ra vẻ đắc ý trên khuôn mặt.
Giây phút này, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Quá mê hoặc, quá mỹ lệ, làm cho anh mất không chế, làm anh muốn chiếm lấy tất cả, nhưng lại có chút sợ hãi, sợ cô nhìn thấy dã tâm và dục vọng của bản thân mình.
Lần đầu tiên Bạc Hạc Hiên tỏ ra né tránh ánh mắt cô, những Khương Mạn đã nhìn thấu tất cả. Nhìn ấy hai tai anh ấy đỏ ứng, nhìn thấy sắc đỏ lan từ tai tới tận cổ, nhìn thấy yết hầu của anh ấy chuyển động……
Hai mắt cô mở to, tim cũng đập ầm ầm không thể khống chế.
Hoá ra……
Hoá ra…..
Khương Mạn không nhịn được nói: “Hoá ra anh cũng biết xấu hổ hả? Bạc thảo mai.”
Bạc Hạc Hiên cười nhắm tịt cả mắt lại, đưa một tay lên ôm mặt xấu hổ cau cả mày lại.
Anh mở mắt ra nhìn khuôn mặt tò mò của cô trên màn hình qua những khe ngón tay của mình, bất giác trong đầu hiện lên một câu: Nếu có thắng thua, thì người thua nhất định là anh ta…….sớm đã bại dưới tay cô ấy rồi…….
Tiểu Yêu Nhi này toàn vô ý quyến rũ anh…..
Bạc Hạc Hiên từ từ bỏ tay xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
“Với anh mà nói, em mãi mãi là người chiến thắng.”
Mắt Khương Mạn loé lên, nghe thấy anh ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chỉ cúi đầu trước em thôi.”
Từng câu từng chữ như là pháo hoa bừng sáng trong đêm, làm người ta chói mắt.
Cô mím môi nhưng lại không giấu nổi nụ cười, cô đảo mắt một rồi nói: “Em không cần biết, chả ai làm chứng cho chiến thắng này nên sẽ không cho anh danh phận đâu.”
Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi, giọng điệu có chút bất lực: “Xem ra phải gọi đạo diễn Vân tới đây tăng ca mới được.”
Khương Mạn cười trộm, cười xong cô mới nhớ ra một việc, ngước mắt lên nhìn Bạc Hạc Hiên. “Có phải trong tay anh có chứng cứ phạm tội của em?”
“Hả?”
“Khụ……chính là, cái lần ăn canh bị ngộ độc……”Khương Mạn gian nan nhắc lại cái đêm ăn canh bị ngộ độc dẫn tới hoang tưởng, “Nhà anh có camera, mấy cái video quay lại đâu rồi?”
Bạc Hạc Hiên cười: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó?”
“Không phải anh không biết, anh tư em có thể nằm mơ mấy mọi chuyện của em.”Khương Mạn cắn răng cố gắng nói nốt: “Anh ấy mơ thấy chuyện đó.”
Bạc Hạc Hiên hơi ngạc nhiên, à chuyện này…….Anh thật sự không nghĩ tới,
“Mơ thấy toàn bộ mọi chuyện?”
Khương Mạn – người đàn bà sát thép có chút xấu hổ: “Cũng không phải là toàn bộ. Chỉ là nghe thấy……bánh crepe trứng gì gì đó……”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, thế thì còn kích thích hơn cả tận mắt chứng kiến à?
Anh không nhịn được cười: “Anh nguyện ý chịu trách nhiệm.”
“Anh cứ đưa chứng cứ phạm tội ra đây!” Khương Mạn nghiến răng. Đấy là giây phút xấu hổ nhất đời này của cô, lại còn bị ghi hình lại nữa chứ.
Không tiêu huỷ chứng cứ thì cô ăn không ngon ngủ không yên.
“Được rồi, đưa em hết.” Bạc Hạc Hiên nhịn lại nụ cười, “Phòng giám sát camera ở dưới tầng hầm một.”
Khương Mạn nhớ nhà Bạc Hạc Hiên có hai tầng hầm, nhưng cô chưa bao giờ xuống đó. Nơi đó giống như là cấm địa trong nhà anh.
“Nhà anh không phải cấm xuống dưới tầng hầm còn gì nữa?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Hệ thống bảo vệ có nhận dạng con ngươi em, em có quyền xuống dưới đó” Bạc Hạc Hiên đáp lại.
Khương Mạn nghi ngờ: “Anh làm từ lúc nào? Tại sao?”
“Sớm muộn gì em chả là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, phải có quyền vậy mới hợp lý.
Khương Mạn trợn mắt nhìn Bạc Hạc Hiên một cái, nhưng mặt lại vô thức nở một nụ cười, sau đó rất nhanh chuyển lại về bộ dạng cao ngạo.
“Hệ thống bảo vệ tầng hầm kinh khủng như vậy, có phải ở trong lại chất toàn vàng không vậy?”
Khương Mạn trêu ghẹo: “Nhỡ đâu em không kìm nén nổi, lấy hết thì sao?”
“Vậy thì anh chỉ có thể khuyến mãi thêm cả bản thân cho em thôi.” Bạc Hạc hiên cũng cười he he nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhìn nhau qua màn hình, Bạc Hạc Hiên hít vào một hơi, ánh mắt trầm xuống.
Anh đột nhiên gọi một tiếng: “Khương Mạn.”
Không phải Yêu Nhi, mà là tên cô, Khương Mạn dạ một tiếng.
“Em có muốn xem thế giới của anh không?”
Chương 250: Trong thế giới của anh ấy, toàn là gai sắc lạnh
Khương Mạn thừa nhận bản thân cô rất tò mò. Hoá ra khi thích một người, sẽ không khống chế được muốn biết tất cả mọi thứ về người ấy, muốn được bước vào thế giới của người ấy. Chỉ là chưa đợi cô chủ động hỏi, thì Bạc Hạc hiên đã mời cô mở ra cánh cửa bước vào thế giới của anh.
Tầng hầm một, Khương Mạn từ trong thang máy bước ra, đập vào mắt vẫn là phong cách trang trí nhà giống ở trên, phía sau quầy bar là một tủ bày toàn rượu to chiếm toàn bộ bức tường
“Hoá ra anh là kẻ nghiện rượu?” Khương Mạn trêu anh, đưa ống kính điện thoại về phía tủ rượu.
Cô tới gần nhìn một chút, cô chỉ phân biết được rượu vang, rượu trắng, rượu ngoại, còn nhãn hiệu duy nhất mà cô biết là rượu Nhị Oa Đầu*.
(*một loại rượu mạnh, không đắt tiền phổ biến trong giới lao động.)
“Thế mà anh cũng uống rượu Nhị Oa Đầu?” Khương Mạn không nhịn được hỏi.
“Anh ba em uống đấy.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Thế còn Yêu Nhi thích loại rượu nào?”
Anh biết Khương Mạn thích uống rượu, tửu lượng rất tốt. Chỉ là lúc uống rượu cô biết điểm dừng không để bản thân say.
“Em không biết nhiều loại,” Khương Mạn nhìn chằm chằm vào đống rượu của anh, “Rượu mạnh là được.”
“Có Tequila trong tủ kính ở hàng thứ năm bên phải, thử xem?”
Sau khi Khương Mạn tìm được chai rượu thì lấy một cái cốc ra tự rót cho mình. Mới ngửi thấy mùi thơm của rượu đã làm hai mắt cô sáng rực. Sau khi uống một ngụm nét mặt cô hơi đổi, cô dừng lại ba giây rồi mới nói: “Chà, cũng mạnh đấy!”
“Lâu lâu uống một cốc, nồng độ không thấp.” Bạc Hạc Hiên dặn một câu.
Khương Mạn lại rót thêm nửa cốc nữa rồi nhìn bình rượu: “Rượu này của hãng nào, ngon đấy, em phải tự mua một thùng cho mình.”
Một thùng?
Bạc Hạc Hiên khụ một tiếng không nhịn nổi cười: “Chắc là khó mua đấy, cả thế giới chỉ còn lại một bình này thôi.”
Giây phút nghe được tin tức này mắt Khương Mạn trợn lớn. Chỉ còn lại một bình? Thế đây là hàng độc nhất vô nhị à?
Cô nâng cốc rượu lên rồi lại đặt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình hỏi: “Chai này bao nhiêu tiền?”
“Giá cả không quan trọng.”
“Quan trọng! Cực kỳ quan trọng.”
“Tequila Ley.” Bạc Hạc Hiên nói tên rượu, “Không cần tiền, được bạn tặng.”
Nếu Khương husky mà ở đây thì chắc chắn anh ta sẽ làm loạn, chai rượu 3 triệu rưỡi đô mà bảo không cần tiền? Lúc đầu cho cậu uống sao không thấy cậu hớn hở như bây giờ!
“Ồ, đồ được cho thì em không khách khí nữa vậy.” Khương Mạn cười híp cả mắt uống một ngụm thật to.
Uống rượu xong cả người ấm lên, đúng là một cảm giác dễ chịu. Rượu trong cốc đã hết cô vẫn chưa đã cơn thèm, lại lấy bình rượu rót một cốc nữa trên danh nghĩa ‘uống thử’.
“Đồ ma men.” Bạc Hạc Hiên mắng đùa một câu.
Khương Mạn trợn mắt với anh, đôi mắt có phần long lanh: “Đồ quỷ keo kiệt.”
Khương Mạn ôm lấy chai rượu đi từng bước vào thế giới của anh. Ở tầng hầm một giống như một bảo tàng, mặc dù không nhìn thấy vàng như Khương Mạn từng tưởng tượng, nhưng cô lại tìm được rất nhiều đồ hay ho.
Ở đây có phòng chơi bi-a, khu trò chơi, còn có cả sân đấu boxing và phòng tập.
“Trong phòng này là cái gì?” Khương Mạn nhìn cánh cửa sắt.
“Là thứ mà có lẽ em sẽ thích.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói.
Khương Mạn tò mò đẩy cửa vào, vừa bước vào đã hít một hơi thật sâu. Trong phòng còn có hai phòng bí mật nữa, trên tường treo đầy vũ khí, cả dao và vũ khí quân dụng, có thể nói là đủ loại vũ khí hiện đại, và cổ đại của cả trong và ngoài nước!
Phía đối diện còn có một cái bàn luyện kim.
“Mấy con dao và thanh kiếm này là do anh tự làm ra à?”Cô kinh ngạc nhìn anh.
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng.
“Cái thanh mã tấu lần trước anh đem đi cũng là anh tự làm?”
Anh gật đầu một cái.
Khương Mạn đúng là bất ngờ về Bạc Hạc Hiên, đưa tay chạm vào những vũ khí này, cảm giác lạnh lẽo truyền qua đầu ngón tay. Mỗi một món vũ khí ở đây đều vô cùng sắc bén.
“Đừng có chạm vào mấy cái gai, ở đầu có bôi chất độc thần kinh.”
Bạc Hạc Hiên nhắc một câu, lúc này màn hình đưa qua đưa lại làm anh không nhìn thấy phản ứng trên mặt cô. Trong lòng…….có chút khẩn trương. Trong thế giới của anh, đều là gai sắc lạnh, sắt thép vô tình.
Nếu có là một loại thực vật sống dưới ánh mặt trời thì cũng là một loại thực vật đầy gai góc. Đó là thứ duy nhất anh dám để lộ ra ngoài, còn rất những vũ khí này anh chỉ dám cất nó ở dưới tầng hầm.
Anh không phải là người ấm áp, nhưng luôn vô thức muốn thân cận với cô, mọi người đều tưởng anh là người sưởi ấm cho cô. Nhưng có ai biết, từ đầu tới cuối anh mới chính là người tham lam muốn bám vào hơi ấm trên người cô……
“Yêu Nhi?”
Phía bên kia điện thoại Khương Mạn cứ im lặng mãi, Bạc Hạc Hiên lại càng căng thẳng. Đầu ống kính xoay một lúc thì nhìn thấy mặt Khương Mạn. Vì đã uống rượu lúc nãy nên mặt cô có chút ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời mê hoặc hơn lúc bình thường. Khoé mắt có chút vui vẻ, trong đôi mắt còn có sự sùng bái.
“Bạc Yêu Nhi, anh lợi hại quá!”
“Sao cái gì anh cũng biết vậy?”
Bạc Hạc Hiên ngốc tại chỗ, trong mắt anh như nhìn thấy cảnh đẹp trước giờ chưa bao giờ được thấy. Không có sự chán ghét khinh bỉ, không có phản kháng và xa cách, cô vui vẻ như một đứa trẻ, bộc lộ với anh niềm vui của bản thân.
Hoá ra……những điều anh lo lắng, đều là điều thừa.
“Sau này em có thể thường xuyên tới đây không?” Khương Mạn nhẹ nhàng hỏi lại.
Ở Mạt Thế cô cũng tự làm vũ khí, nhưng mà không có những nguyên liệu tốt như thế này, cô phải mua ở chợ đen, sau đó lén lút làm lại, thật sự không vui chút nào!
“Đương nhiên được.”
Cô cười hihi sau đó quay đầu lại thấy sau chỗ luyện vũ khí còn có một cánh cửa nhỏ,
“Cánh cửa đó đi đâu?” cô hỏi
Bạc Hạc Hiên nhếch mép: “Phòng giám sát camera.”
À há!
Tóc trên đầu Khương Mạn như dựng đứng hết cả lên! Hay lắm, hoá ra giấu ở đây, chỗ này là nơi cất giữ lịch sử đen tối nhất của cô!
Khương Mạn lại uống một ngụm rượu, dùng tư thế dũng mãnh xông vào trong. Trong phòng là một mảng tối đen, cô vừa bước vào thì đèn tự bật lên. Một cái màn hình vẫn còn đang sáng chiếu đến từng ngóc ngách trong biệt thự.
Một số màn hình khác thì tối đen, có vẻ như đã bị người khác tắt đi.
“Mấy chỗ đó không bật camera lên à?” Khương Mạn hỏi.
“Là phòng em nghỉ lại lần trước, anh đã tắt camera đi.” Bạc Hạc Hiên trả lời.
Khương Mạn cong khoé môi, nhưng mau chóng điều chỉnh tâm trạng.
Cô chống cằm cao ngạo nhìn màn hình: “Quân tử vậy hả?”
“Giả vờ đấy.” Bạc Hạc Hiên có chút hối hận nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực: “Rất nhanh thôi sẽ không phải giả vờ nữa.”
Nghe được thâm ý của câu nói, Khương Mạn lườm anh một cái. Sau đó nghiêm túc nghiêng đầu ho một tiếng, “Em sẽ mau chóng quay lại kiểm tra camera, cho anh hai phút suy nghĩ xem có chuyện gì không muốn cho người khác xem không!”
“Lịch sử đen tối của Yêu Nhi em?”
“Bạc Hạc Hiên!!” Khương Mạn giận dữ hét lên.
Bạc ảnh đế rất thật thà, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cô: “Sau việc đó có người bảo viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ cho anh.”
“Bản kiểm điểm đâu?”
Khương Mạn: Mẹ kiếp! Cô quên rồi! Bạc Hạc Hiên cái đồ quỷ keo kiệt!
Người thanh niên đi cùng Sở Thánh Kỳ tên là Khương Tiểu Bảo, được người khác gọi với biệt danh là Bảo nhi gia!
Cậu ta thực sự còn rất trẻ, mới 18 tuổi, vừa mới thành niên. Nhưng khi nói về phương diện học hành dốt nát thì cậu ta là một chuyên gia.
Khi phó tổng giám đốc Vương nhìn thấy cậu ta thì như nhìn thấy một vị cứu tinh, anh ta không ngừng hú hét.
“Anh là ai?” Khương Tiểu Bảo nhìn chằm chằm phó tổng giám đốc Vương với vẻ chê bai.
"Tôi là Tiểu Vương của Evergreen Capital, năm ngoái tôi đã có vinh hạnh đến thăm nhà, chị hai của cậu là cổ đông lớn của Evergreen Capital. Tôi ..."
Khương Tiểu Bảo vênh váo tự đắc: "Thì ra là nô lệ của chị hai tôi à."
Phó tổng giám đốc Vương không những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn nịnh nọt: "Đúng vậy, được làm nô lệ cho nhà họ Khương chính là vinh hạnh của tôi, Bảo nhi gia, xin cứu mạng! Cậu cứu tôi với!"
Khương Tiểu Bảo không hề coi trọng anh ta, cậu ta chỉ đến xem trò vui, nhưng tiếng quát của Sở Thánh Kỳ vừa rồi khiến cậu ta cảm thấy thích thú.
Chưa kể ... cậu ta còn nhìn thấy Lý Mặc!
"Đây không phải là Thư ký Lý tiếng tăm lừng lẫy sao? Thật kinh ngạc, không biết người này đã đắc tội gì với Thư ký Lý vậy?"
Lời nói của Khương Tiểu Bảo nhắm vào Lý Mặc nhưng ánh mắt lại nhìn Khương Mạn.
Cậu ta hất cằm về phía Sở Thánh Kỳ: "Sở thái tử, người bạn này của anh thật là giỏi, còn có thể có quan hệ với thư ký Lý."
Sở Thánh Kỳ liếc xéo cậu ta: "Không phải việc của cậu, cút sang một bên đi, thằng nhóc!"
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo đột nhiên thay đổi: "Sở Thánh Kỳ! Anh sai bảo ai vậy! Đừng tưởng tôi gọi anh một tiếng là thái tử là anh có thể lên mặt, anh cho rằng nhà họ Khương tôi sợ nhà họ Sở anh sao!"
“Nực cười.” Sở Thánh Kỳ cũng lười quan tâm đến thằng nhóc thiểu năng này, chín mươi chín phần trăm não của người họ Khương đều có vấn đề!
“Khương Mạn, tôi cần tìm cô có việc, chúng ta nói chuyện chút đi.”Sở Thánh Kỳ nói với Khương Mạn.
“Chờ đã!” Khương Tiểu Bảo rõ ràng là một kẻ thích gây chuyện.
Cậu ta đứng ở giữa nhìn chằm chằm vào Khương Mạn: "Cô cũng họ Khương, không phải là người nhà họ Khương chứ?"
"Không đúng, không đúng, mặc dù họ Khương nhà chúng tôi có rất nhiều con cháu, nhưng nếu có một người xinh đẹp như cô thì tôi chắc chắn phải biết."
Khương Tiểu Bảo nhìn cô từ trên xuống dưới: "Nhìn cô quen quen."
Khương Mạn bình tĩnh nhìn cậu ta, cho dù người bên cạnh không nói gì nữa, dựa vào điệu bộ khoa trương của Khương Tiểu Bảo cũng không khó để đoán được xuất thân của cậu ta.
Trong nhà họ Khương, theo huyết thống, Khương Mạn và cậu ta thật sự thân thiết! Chỉ không biết cha của Khương Tiểu Bảo là bác cả hay bác thứ hai của cô.
Sở Thánh Kỳ nhìn đi nhìn lại bọn họ, nhíu mày, Khương Mạn và Khương Tiểu nhìn có chút giống nhau, ở giữa lông mày còn có một số điểm tương đồng.
“Vậy người họ Vương kia là người của cậu sao?” Khương Mạn hỏi.
Khương Tiểu Bảo cười nói: "Không phải chính anh ta nói sao, anh ta là chó của chị gái tôi."
"Nếu đã không liên quan gì đến cậu thì vậy hãy chặt quấn lông chồn và về nhà làm bài tập đi."
“Phụt—” Sở Thánh Kỳ cười thành tiếng.
Anh ta đã từng thấy Khương Mạn mắng người và đánh người, Khương Tiểu Bảo tức giận cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên u ám, điều mà cậu ta không thích nhất chính là bị nhắc đến tuổi tác! Mọi người đều coi cậu ta như một đứa trẻ!
Cậu ta là người nhà họ Khương! Bảo nhi gia của nhà họ Khương!
“Ồ, kiêu ngạo đấy!” Khương Tiểu Bảo nói: “Không biết cô lấy đâu ra sự can đảm này?
Sở Thánh Kỳ khó khăn lắm mới bắt được Khương Mạn nên anh ta không muốn bị Khương Tiểu Bảo quấy rầy. Anh ta vừa định mở miệng đuổi thằng nhóc này đi thì Lý Mặc lại nói: "Can đảm của cô Khương, e rằng không đến lượt thằng nhóc như cậu chất vấn cô ấy."
“Lý Mặc, anh có ý gì!!” Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên khó coi: “Đừng tưởng rằng anh là...”
Khương Tiểu Bảo chưa kịp nói xong, Lý Mặc đã ho khan một tiếng.
Anh ta nhìn Khương Tiểu Bảo cười nửa miệng: "Nếu tôi nhớ không lầm, cha cậu chính là nhị gia của nhà họ Khương."
Lý Mặc nói rồi ánh mắt trùng xuống: "Cái tên đó, cho dù là cha cậu có nhắc tới cũng phải tôn trọng, phiền phức từ miệng mà ra đấy, anh bạn nhỏ à!"
Khương Tiểu Bảo muốn phản bác, nhưng nghĩ đến người phía sau Lý Mặc nên nhịn lại.
Cậu ta nhìn Khương Mạn với vẻ hung dữ: "Tôi nhớ mặt cô rồi!"
“Từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng bị đánh phải không?” Khương Mạn cười hỏi.
Khương Tiểu Bảo trợn to hai mắt: "Ý của cô là gì?"
“Có cơ hội sẽ cho cậu biết ý của tôi.” Khương Mạn nói đầy ẩn ý.
Nhị gia của nhà họ Khương chính là bác thứ hai của Khương Mạn.
Cha của Khương Mạn là người thứ ba trong nhà họ Khương, điều đó có nghĩa là cậu bé Khương Tiểu Bảo này thực sự là em họ của cô!
"Được lắm! Rất tốt!" Khương Tiểu Bảo cười một tiếng, cậu ta đang định rời đi, nhưng khi nhìn thấy phó tổng giám đốc Vương trên mặt đất thì lại dừng lại.
"Đây là người của nhà họ Khương, tôi muốn mang đi!"
Lý Mặc cười đáp: "Không thể."
“Khốn kiếp!” Khương Tiểu Bảo tức giận dậm chân, toàn thân bộc phát tính khí trẻ con: “Anh ta đã làm cái gì, sao lại bắt anh ta! Anh không sợ pháp luật sao?
Khương Tiểu Bảo nói xong, dừng lại, lẩm bẩm nói: "Mẹ kiếp, hình như người họ Bạc thật sự không cần nói đến chuyện pháp luật..."
"Tóm lại, các người không thể làm bừa!"
Khương Mạn nheo mắt, Lý Mặc vẫn cười, Sở Thánh Kỳ cũng lộ ra vẻ chán ghét. Ôi, thằng nhóc học cấp ba này ...
“Nếu cậu đã nói rằng anh ta là người nhà họ Khương cũng có nghĩa là cậu sẽ chịu trách nhiệm với kẻ lạm dụng tình dục này?” Khương Mạn nhìn cậu ta cười nửa miệng.
“Kẻ lạm dụng tình dục gì cơ?” Khương Tiểu Bảo thắc mắc.
Khương Mạn mở video ra, những hành động xấu xa của phó tổng giám đốc Vương và những người khác đã làm với Lam Tâm đã được quay lại một cách rõ ràng.
"Ba người này đã lăng mạ, gạ gẫm và lạm dụng phụ nữ ở nơi công cộng. Anh ta là người nhà họ Khương, nói như vậy là có nghĩa là anh ta dựa vào thế lực của các người mà làm bừa à?"
Khương Mạn cười nói, xoay nhẹ cổ tay, ánh mắt nhìn về phía Khương Tiểu Bảo.
Nếu Bạc Hạc Hiên ở mặt ở đây chắc chắn có thể nhìn ra cô đang định làm gì. Có lẽ là cô đang nghĩ cách đánh sao cho cậu học sinh cấp ba này phải khóc lóc!
Khương Tiểu Bảo sững sờ một chút, sau đó liền lớn tiếng kêu lên: "Mẹ kiếp! Sao lúc nãy cô không nói!"
Cảm xúc của cậu ta nói thay đổi là thay đổi! Ngay sau đó, cậu ta đá vào khuôn mặt xấu xí của phó tổng giám đốc Vương.
"Cái đồ rác rưởi này, nhà họ Khương bị anh làm cho mất thể diện rồi?"
Một cú đá vẫn chưa giải tỏa được hết cơn tức giận, cậu ta lại đá vào Trần Bảo ở bên cạnh.
"Tôi ghét nhất những chuyện bắt nạt phụ nữ mà các người làm! Còn dám bảo tôi cứu các người à?"
"Bắt nạt phụ nữ à, tôi còn thấy xấu hổ thay cho các người!"
……
Hai tay Khương Mạn đã nắm chặt thành nắm đấm nhưng đành phải tiếc nuối buông ra.
Ôi trời? Sao câu chuyện lại phát triển theo chiều hướng hoàn toàn khác với những gì cô hình dung?Thằng bé học cấp ba này có thực sự có ý thức về công lý sao?
Bị Khương Tiểu Bảo đạp vài cái phó tổng giám đốc Vương và những người khác hét lên.
“Con chó xấu xí này không liên quan gì đến nhà họ Khương tôi, cô đừng nói lung tung! Hừ!” Sau khi Khương Tiểu Bảo đá người liền ngạo mạn nói những lời này với Khương Mạn.
Cậu ta hất cằm lên rồi hất chiếc áo khoác lông chồn của mình một cái và vênh váo rời đi.
Những hành động Bảo nhi gia này thay đổi một cách thất thường, bất ngờ và tuỳ hứng đúng như một thằng nhóc học cấp ba!
Không biết là ai thì thầm nói: "... Đây có được coi là vì chính nghĩa diệt thân không?"
Sở Thánh Kỳ chế nhạo, anh ta nhìn Khương Mạn: "Tính tình của cô đã thay đổi rồi sao? Vừa rồi có bao nhiêu cơ hội tốt như vậy, tại sao cô lại không đánh tên ngốc nhà họ Khương kia mộ trận?"
“Anh đang nói chuyện với tôi sao?” Khương Mạn thắc mắc.
Sở Thánh Kỳ: "..."
Khương Mạn tự hỏi: "Chúng ta thân thiết lắm sao?"
"Khương Mạn!!"
Khương Mạn chỉ hướng Khương Tiểu Bảo rời đi: "Cậu bạn nhỏ của anh đi rồi, anh cũng mau đi đi."
“Cô điên à, tôi thì bạn bè gì với thằng nhóc đó!” Sở Thánh Kỳ trừng mắt.
Hôm nay, anh ta đến đây ăn và chỉ tình cờ gặp Khương Tiểu Bảo thôi!
Chương 247: Bạc Hạc Hiên nói: Yêu đương công khai không tốt sao?
Ba tên cặn bã đó đã bị Lý Mặc lôi đi rồi. Về lý do tại sao thư ký Lý này lại ở đây, Khương Mạn cũng không hỏi.
Sở Thánh Kỳ vẫn chưa rời đi.
"Cô và Lý Mặc quen nhau như thế nào? Chẳng lẽ ... thông qua Bạc Hạc Hiên đó sao?"
Sở Thánh Kỳ đi theo sau cô, hỏi một cách thăm dò.
Lần trước sau khi gặp Bạc Hạc Hiên ở phía bắc, thái độ của ông nội anh ta đã rất kỳ lạ. Khi đó, Sở Thánh Kỳ nghi ngờ thân thế của Bạc Hạc Hiên, hôm nay, lại thấy Lý Mặc xuất hiện bên cạnh Khương Mạn.
Lý Mặc là cánh tay đắc lực của Bạc Thiên Y! Khắp Đế Quốc ai mà không biết rằng, anh ta giống như cái bóng của Bạc Thiên Y?
Bạc Thiên Y, Bạc Hạc Hiên ... Câu trả lời vô cùng rõ ràng!
Chẳng trách ông nội anh ta nói rằng người đàn ông tên là Bạc Hạc Hiên ... có thể là vương tử chưa từng lộ diện của Đế Quốc?
Sở Thánh Kỳ cười nhìn Khương Mạn đầy ẩn ý: "Cô im lặng nghĩa là ngầm thừa nhận sao?"
Khương Mạn dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: "Anh nhắc tôi mới nhớ, nghe nói khi ở phía Bắc anh đã gây rắc rối cho Bạc Hạc Hiên à?"
Sở Thánh Kỳ hơi nhướng mày, anh ta thật sự đã từng gây rắc rối với tên họ Bạc kia, sau đó suýt mất một cái tay.
"Vậy thì sao?"
Khương Mạn quay đầu lại, mặt không biểu cảm hỏi: "Vậy anh đã bắt nạt anh ấy à?"
Cái quái gì thế?! Sở Thánh Kỳ sững sờ, ai bắt nạt ai chứ?
Lần trước Bạc Hạc Hiên nói chuyện điện thoại với cô đã nhắc đến nhà họ Sở. Sau đó lỡ miệng nhắc đến nói tay anh bị đau, Khương Mạn truy hỏi, anh mới nói khi bắt tay Sở Thánh Kỳ đã dùng nhất thốn quyền với mình.
Lúc này khi nhìn thấy anh ta, Khương Mạn đã quên mất rằng Bạc ảnh đế là một người đã thay đổi gen.
“Tên họ Bạc kia nói tôi bắt nạt anh ta à?!” Sở Thánh Kỳ cười lớn.
Không biết xấu hổ! ! !
“Anh ấy không nói.” Khương Mạn đính chính lại: “Tôi nghĩ rằng anh đã bắt nạt anh ấy.”.
Sở Thánh Kỳ tức đến nghẹn họng.
“Khương Mạn.” Vẻ mặt Sở Thánh Kỳ bớt đùa giỡn lại, liếc nhìn hai người Lam Tâm ở cách đó không xa, hạ giọng nói: “Bạc Hạc Hiên không nói cho cô biết anh ta là ai à?
Khương Mạn không nói gì.
Anh ta chế nhạo: "Xem ra cô thật sự không biết, không thì tại sao lại nói tôi bắt nạt anh ta chứ."
Khương Mạn vẫn mỉm cười và nhìn anh ta một cách lịch sự.
"Tên đàn ông không thành thật đó có ý gì? Ông nội tôi nịnh nọt cô muốn mời cô vào hiệp hội võ thuật quốc gia gì đó. Đương nhiên, chuyện đó không hề thú vị!"
Sở Thánh Kỳ hơi hất cằm lên: "Cô không nhất thiết phải có ý thù địch với tôi như vậy. Chúng ta cũng coi như đánh rồi mới quen biết nhau. Tôi vẫn sẽ nói câu đó, chỉ cần cô gật đầu gia nhập câu lạc bộ của tôi, điều kiện tuỳ cô đưa ra!"
Ánh mắt Khương Mạn chậm rãi nhìn Sở Thánh Kỳ, có chút hứng thú con mồi: "Anh biết nhất thốn quyền, có lẽ rất bền bỉ và cứng rắn nhỉ?"
Trái tim của Sở Thánh Kỳ như đông cứng lại, lần trước ở trường đua anh đã từng đấu với Khương Mạn, anh ta biết rằng kỹ năng của cô tốt hơn mình!
"Cô có ý gì?"
Khương Mạn nhìn anh ta chằm chằm: "Nếu anh còn nói nhảm nữa tôi sẽ đánh anh đấy!"
Khóe miệng Sở Thánh Kỳ giật giật, chỉ vào cô, từ từ giơ ngón tay cái lên.
Sau đó anh ta quay đầu bỏ đi.
Đi được mấy bước, anh ta hét lên với Khương Mạn: "Coi như cô giỏi!"
Khương Mạn không quan tâm tới anh ta, cùng hai người Lam Tâm trực tiếp rời đi.
Sở Thánh Kỳ nhìn theo bóng lưng cô rời đi, nở nụ cười: "Người phụ nữ của vương tử Đế Quốc... có chút thú vị đó..."
……
Khương Mạn đưa hai người Lam Tâm đến bãi đậu xe và bảo bọn họ rời đi trước.
Trước khi rời đi, Lam Tâm nhẹ giọng nói: "Chuyện hôm nay, cảm ơn cô rất nhiều."
"Cô yên tâm đi, có một số chuyện tôi sẽ không nói lung tung ra bên ngoài đâu."
Lam Tâm thực sự sững sờ, trước đó cô ta còn lo lắng, nếu như Khương Mạn đánh ba người này lại thu hút sự chú ý của những nhân vật lớn kia thì phải làm sao!
Ngay sau đó, nhân vật lớn đã xuất hiện … Không chỉ xuất hiện, mà từng người một đều gục ngã dưới tay Khương Mạn!
“Chuyện nhỏ.” Khương Mạn không bận tâm nói: “Tôi nhiều chuyện hỏi một câu, cô đã chuẩn bị giải nghệ rồi à?
Lam Tâm cười khổ: "Giải nghệ là chuyện bất đắc dĩ, tình hình hôm nay cô cũng đã thấy rồi, việc chấm dứt hợp đồng cũng rất khó. Dù có thành công thì công ty và số vốn đầu tư phía sau cũng sẽ không tha cho tôi. Chi bằng rút lui khi đang còn ở đỉnh cao của sự nghiệp."
“Công ty sẽ không gây rắc rối cho cô, tôi có thể đảm bảo điều đó.” Khương Mạn nhẹ giọng nói:
“Chỉ có điều, theo quan điểm cá nhân, tôi không tán thành việc cô chấm dứt hợp đồng.”
Lam Tâm sửng sốt: "Tại sao?"
Khương Mạn thở dài: "Sếp nào lại muốn bỏ cái cây hái tiền đi chứ?"
Lam Tâm: "???" Sếp? !
Khương Mạn cười nói: "Cổ đông thực sự chi phối của Thiên Phong Entertainment là tôi, cô không biết sao?"
"Tôi ... tôi không biết ..." Lam Tâm sững sờ.
"Bây giờ đã biết rồi, cô còn muốn chấm dứt hợp đồng không?"
Lam Tâm sửng sốt vô thức lắc đầu.
“Tốt lắm.” Khương Mạn vỗ vỗ vai cô ta: “Được rồi, tôi quay lại ăn cơm đây.”
“Chờ một chút!” Lam Tâm định thần lại, trợn tròn mắt nhìn cô: “Cô, cô nói thật sao? Cô không lừa tôi chứ?!
Khương Mạn quay người lại, trên mặt nở nụ cười trêu ghẹo: "Thời gian không phụ người đẹp, tôi chỉ lừa con ma xấu xí thôi."
Nói xong, cô nháy mắt với Lam Tâm rồi rời đi.
Lam Tâm đứng ở bên cạnh xe, đưa tay lên ngực, hồi lâu vẫn chưa thể định thần lại.
“Chị Tâm, chúng ta vẫn chấm dứt hợp đồng sao?” Người quản lý thận trọng hỏi.
Lam Tâm định thần lại, trầm ngâm một lúc rồi mím môi cười nói: "Còn chấm dứt hợp đồng gì nữa? Không phải cô ấy đã nói rồi sao, thời gian không phụ người đẹp."
Khương Mạn không phụ người đẹp mà chỉ lừa những con ma xấu xí.
Quản lý choáng váng, chị ơi ... chị tin thật sao? !
……
Sau bữa ăn, mọi người ai về nhà nấy, Tang Điềm chia tay trong miễn cưỡng, cô ấy hận không thể cùng qua đó chỉ để ở bên cạnh thần tượng của mình một lúc.
Trước khi rời đi, cô ấy đã nói về mùa mới của "Một cuộc sống khác trên thế giới" và đã hứa sẽ tham gia. Tôn Đại Ngọc cũng đồng ý, chỉ có Bạc Hạc Hiên vẫn chưa quyết định.
Sau khi trở về Vân Miểu Thiên Châu, Khương Mạn đến nhà kính trên tầng thượng để gọi điện thoại Bạc Hạc Hiên, nhân tiện tưới những cây mà anh đã trồng.
Điện thoại reo một lúc đầu bên kia mới trả lời, còn chưa nói gì thì tiếng cười của người đàn ông đã vang lên trước.
"Nhớ anh rồi à?"
Khương Mạn hừ một tiếng: "Có phải anh chỉ biết câu này không?"
“Anh còn biết câu khác nữa.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Anh nhớ em.”
Nhịp tim có chút hỗn loạn, Khương Mạn cầm vòi nước phun lên cây xương rồng: "Em nói chuyện nghiêm túc này " Một cuộc sống khác trên thế giới" có mùa mới, anh có muốn tham gia không?"
"Theo ý em."
“Sao lại theo ý em?” Khương Mạn trợn tròn mắt.
"Yêu đương công khai không tốt sao?"
Khóe miệng Khương Mạn nhếch lên, sau khi nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của mình trên mặt kính, cô lập tức tém tém lại, ho khan một tiếng, giả vờ nghiêm túc:
"Người trẻ cả ngày chỉ biết yêu đương, không có chí cầu tiến ! Còn chưa có danh phận thì anh yêu đương cái gì!"
“Lời phê bình của lãnh đạo rất đúng.” Giọng người đàn ông trầm xuống:
“Vậy khi anh về, sẽ xin tổ chức lập tức trao tặng danh phận cho anh. Lãnh đạo thấy thế nào?”.
Khương Mạn không nói gì.
Nhưng khi Bạc Hạc Hiên nghe thấy tiếng cười hi ha ở đầu dây bên kia, anh như đã nhìn thấy dáng vẻ cô cười đến nỗi lông mày đang cong lên.
Anh muốn nhìn thấy cô, vô cùng muốn.
"Yêu Nhi, chúng ta video call đi."
Chương 248: Yêu Nhi, anh nghe thấy rồi
Video?
Khương Mạn đồng ý xong thì hối hận rồi.
Cô thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên bề mặt thủy tinh.
Trên người mặc cả bộ Pikachu mà Bạc Hạc Hiên tặng. Tóc tai buộc một cách tùy tiện, búi thành củ tỏi trên đầu, đứng giữa một đống cây xương rồng và cây thùa với vòi hoa sen trên tay.
Ừm……
Chẳng liên quan gì tới khái niệm xinh đẹp cả!
Lời mời gọi video đã được gửi tới, Khương Mạn do dự ba giây, kéo khóa áo lên đỉnh đầu rồi mới ấn đồng ý.
Màn hình điện thoại lóe lên một cái, một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành đã xuất hiện trên màn hình.
Trên đôi mắt tinh xảo của người đàn ông ánh lên nét cười, bởi vì đóng phim, nên hiện tại tóc của anh rất dài.
Giống như vừa mới tắm xong và tóc vừa mới sấy khô xong, xõa tung trông rất đẹp, làm dịu bớt vẻ công kích thường ngày của anh, trông dịu dàng hơn nhiều.
Sau khi nhìn thấy Pikachu hình người trong màn hình, anh ấy rõ ràng hơi sững sờ, rất nhanh sau đó liền bật cười một trận.
Khương Mạn ho một tiếng, vòi hoa sen trong tay xịt mạnh vào mấy chậu cây, giọng nói cứng ngắc: “Anh dễ bị chọc cười quá nhỉ!”
Bạc Hạc Hiên từ từ kìm lại tiếng cười, nhưng nét cười vẫn còn vương trong mắt, giọng nói trầm, êm, dễ nghe.
Nhưng giọng mũi hơi nặng, nên càng trầm hơn, cảm nhận được sự quyến rũ và tán tỉnh khó tả.
“Là xấu hổ hay ngại ngùng?”
Khương Mạn vẻ mặt đứng đắn nói: “Đừng có nói vớ vẩn, chẳng qua là em sợ lạnh thôi.”
“Nhiệt độ ở Bắc thành hiện giờ chắc khá tốt.”
Khương Mạn lườm anh một cái.
Bạc Hạc Hiên không kìm được: “Sao lại càng ngày càng đáng yêu vậy?”
Khương Mạn hơi sững lại, rồi phì cười, cô đặt tạm cái vòi hoa sen xuống, kéo khóa xuống, lộ ra gương mặt mộc.
Trong camera, làn da của cô ấy căng mịn giống như là thổi một cái liền vỡ, làn da trắng như sữa và đồng tử màu nâu giống như chứa ngàn ánh sao trời.
Đường nét trên gương mặt cô rõ ràng, sắc nét, thuộc kiểu gương mặt góc cạnh, lại có tính công kích.
Lúc cười lên, cảm giác sắc bén giảm bớt, thay vào đó là sự dịu dàng ấm áp, tựa như có thể mê hoặc lòng người, giống như một tấm lưới, ánh mắt không thể rời khỏi vẻ đẹp ấy, cả trái tim cũng bị tóm trọn.
“Đáng yêu chỗ nào chứ.” Cô nhướng mày, khí thế không kém gì anh.
Bạc Hạc Hiên mỉm cười không nói gì.
Khương Mạn bướng bỉnh, chậc chậc rồi nói: “Không chỉ ra được đúng không? Đúng là miệng lưỡi đàn ông, quỷ gạt người.”
Bạc Hạc Hiên bật cười thành tiếng, sau khi anh đặt cố định chiếc điện thoại, cầm chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh lên uống một ngụm nước, ánh mắt nhìn cô trong màn hình mãi không rời:
“Em đó, dáng vẻ miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo là đáng yêu nhất.”
Khương Mạn hít nhẹ một hơi, bĩu môi không đáp, ánh mắt lại liếc trái liếc phải.
Trong ánh mắt của người đàn ông ẩn chứa rất nhiều thứ, đôi mắt nóng bỏng như thiêu như đốt.
Rõ ràng là cách một cái màn hình, nhưng cô lại có thể cảm nhận được những cảm xúc mà anh ấy kiềm chế như sắp bộc phát ra ngoài.
“Nhìn gì đấy, có đẹp hơn anh không?” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng hỏi.
Ừ, đẹp hơn anh nhiều.
Khương Mạn quay camera ra đối diện với những chậu cây xương rồng và cây thùa trong nhà hoa.
Cô cầm vòi hoa sen làm súng, phun rào rào rào.
“Em đang tưới cây.”
Khương Mạn đứng trước một cây xương rồng không biết thuộc họ gì, chăm chỉ tưới nước.
Bạc Hạc Hiên đơ người, lập tức khóc không ra nước mắt.
“Em định khiến chúng nó ngập chết hay sao?”
“Em làm gì có.” Bàn tay đang tưới nước của Khương Mạn ngừng lại, cô có chú ý tới lượng nước mà, hơn nữa, những thực vật sa mạc trong nhà hoa này sắp mọc thành rừng rồi. Cho dù cô có đứng đây tưới nước nửa tiếng cũng không ngập chết chúng nó được nhá.
“Nhìn lên đỉnh đầu em đi, đồ ngốc.” Bạc Hạc Hiên thở dài.
Khương Mạn bất chợt ngẩng đầu, trên đỉnh căn nhà trồng hoa tràn ngập ánh nắng, có đèn quang hợp chiếu cả ngày, ngoài ra, ở những đoạn nối của mặt kính còn có một đường ống quanh co.
Nhưng kết cấu đó chắc không phải là kính, ở chỗ giao nhau của những đường ống có một chốt mở, Khương Mạn nhìn kỹ lại, hình như.....là vòi hoa sen?
“Anh lắp đặp thiết bị tưới nước hẹn giờ à?”
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng: “Trước khi em về Bắc thành, chắc là vừa mới được tưới xong đó.”
Giỏi lắm!
Khương Mạn vứt vòi tưới nước trong tay sang một bên!
Những thực vật sa mạc này vốn có tính chịu hạn, một hai tháng tưới nước một lần là được, vừa mới được tưới đủ nước chưa tới mấy ngày, tối nay lại được cô tưới cho lần nữa.....
Rất có thể sẽ có một ít cây bị no nước mà chết ……
Quan trọng hơn hết là, cái đống bảo bối sa mạc mà Bạc Hạc Hiên nuôi này cũng khá là đáng giá đó!
“Như này là em phạm tội ngộ sát rồi.” Khương Mạn đem camera điều chỉnh lại, vẻ mặt thúi hoắc.
“Vậy thì chỉ có thể thà giết nhầm còn hơn bỏ xót rồi.” Bạc Hạc Hiên thở dài, hơi cau mày, giống như là đang đau lòng, “Tâm huyết mấy năm nay của anh coi như đổ sông đổ bể rồi ……”
Khương Mạn: “Bạc Yêu Nhi……”
Người đàn ông lại uống một ngụm nước, lại than thở: “Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.”
Khương Mạn nghiến răng: “Giả vờ giả vịt, có tiễn cũng phải là đội quân bảo bối sa mạc này tiễn anh đấy, bọn nó sống còn dai hơn anh kìa!”
Bạc Hạc Hiên ho một tiếng giống như là vừa bị nghẹn vậy.
Anh đang định nói gì đó, lại giống như là vừa chú ý tới điều gì, chỉ vào phía sau Khương Mạn.
Khương Mạn cũng nhìn thấy rồi, có người lên tầng rồi, người đó rõ ràng là.....
Cô chợt như tên trộm, tay chân lóng ngóng muốn tắt máy, nhưng giọng nói sau lưng đã vang lên, cô lập tức nhét điện thoại vào túi quần.
“Tiểu Man?”
“Anh tư.” Khương Mạn quay người lại, nụ cười hoàn hảo không khuyết điểm: “Sao anh lại lên đây?”
“Trên này gió lớn, sợ em lạnh.”
Khương Tử Mặc mang một chiếc khăn choàng lên cho cô, chỉ cần mặc đủ dày thì sẽ không cần sợ giá rét.
Nhưng mà anh ấy biết, em gái anh ấy sợ lạnh, không chỉ vì vấn đề sinh học.
Cái lạnh của Mạt Thế, vẫn luôn là bóng ma và là cơn ác mộng đối với Khương Mạn.
“Cảm ơn anh tư.” Khương Mạn quấn khăng choàng lên, cười rạng rỡ.
Khương Tử Mặc lại đưa cái ly cho cô, “Sữa ấm, uống rồi đi ngủ sớm đi.”
“Dạ.” Khương Mạn thành thật gật đầu, cầm lấy ly uống từng ngụm lớn.
Khương Tử Mặc cũng không vội đi, đứng nhìn cô một lúc, Khương Mạn thấy vậy liền hỏi: “Anh tư có chuyện gì muốn nói với em sao?”
“Có vài lời muốn nói.” Khương Tử Mặc gật đầu: “Lần trước em nói em thích Bạc Hạc Hiên……”
“Hử!”
Khương Mạn bị sặc ngụm sữa trong miệng.
“Tiểu Man!”
Khương Tử Mặc giật mình, vội vàng đón lấy cái ly trong tay cô, sau đó bắt gặp ánh mắt ai oán của em gái mình
Khương Mạn bị sặc có hơi nghiêm trọng, ho đến mức không hiểu sao mà sữa trong miệng sặc lên cả mũi...
Cảnh tượng đó quá kinh hãi.
“Khụ…anh tư…em...khụ...”
“Đừng nói nữa, mau đi vào phòng vệ sinh rửa mặt súc miệng đi đã, em không bị nghẹn đấy chứ?”
Khương Tử Mặc không biết nên khóc hay nên cười.
Cái cổ của Khương Mạn cứng ngắc vươn về phía trước, chạy đi với tư thế hài hước.
Sau khi xuống khỏi sân thượng, cô chạy vội vào phòng ở tầng 3, sau đó tiến vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhìn bản thân mình trong gương.
Tóc tai tán loạn, mặt ướt sũng nước, nhớ lại chuyện xấu hổ lúc trước, Khương Mạn nhắm mắt lại, đầu ngón chân cào trên mặt đất, luồn ngón tay vào tóc, không ngừng gãi da đầu.
“Đang yên đang lành anh tư nhắc đến Bạc Yêu Nhi làm gì hả trời ……”
“Ban đầu không nên thừa nhận mình thích anh ấy mới phải ……”
Khương Mạn phát điên, lẩm bẩm một mình.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
Giây phút đó, da đầu căng cứng.
“Yêu Nhi, anh nghe thấy rồi.”
Chương 249: Bạc Hạc Hiên hỏi cô: Có muốn xem thế giới của anh không?
Khương Mạn nhìn vào gương, trong đầu chỉ bay ra một dòng chữ: mother f***er.
Cô lúc nãy cô quên chưa tắt điện thoại à?
Hơ hơ, lại mất mặt thêm lần nữa rồi……
“Tiểu Man, em không sao chứ?” giọng của Khương Tử Mặc vang lên ở phía bên ngoài.
“Em không sao.” Khương Mạn trả lời: “Anh tư, anh cứ đi nghỉ ngơi đi, em dọn dẹp một chút rồi đi ngủ.”
“Vậy…….được rồi.”
Khương Tử Mặc bất lực thở dài một hơi, sau đó quay người trở về phòng, anh ấy quay qua nhìn con chó ngốc và thằng nhóc đứng ở trước cửa thang máy.
Con Ngạo Thiên ngốc nghếch không biết nhìn tâm trạng, còn vẫy đuôi chạy tới chỗ Khương Tử Mặc cào cào vào chân anh.
Arthur chớp mắt hỏi: “Chú tư sao không thích chú Hiên ạ?”
“Không phải không thích.”
Khương Tử Mặc trầm mặc một lúc. “Chú còn rất cảm kích chú ấy.”
Arthur vẫn không hiểu, Khương Tử Mặc và ba người anh còn lại hoàn toàn khác nhau, cách suy nghĩ và cảm xúc của anh ấy luôn bị dồn nén. Làm cho người khác không nhìn thấy được.
“Mặc dù cảm kích nhưng chú vẫn chưa hiểu chú ấy là người thế nào.”
Khương Tử Mặc nhẹ giọng: “Trước đây Tiểu Man đã chịu nhiều đau khổ, chú muốn phần đời còn lại của em ấy được hạnh phúc.”
“Chú lại không hiểu người em ấy thích rốt cuộc ra sao, còn chưa nhìn thấy người tên là Bạc Hạc Hiên ấy bao giờ.”
“Cho nên trước khi chú gặp được người ấy, hiểu được người ấy là người ra sao, thì chú không thể phán đoán được gì.”
“Còn có……”
Khương Tử Mặc thở dài một tiếng: “Chú chỉ là một người bình thường, cũng có cách suy nghĩ như những người bình thường khác. Có ai muốn thứ mình yêu quý nhất bị cướp đi mất, nếu đối phương là một người tốt, thì trong lòng chỉ cảm thấy có chút ghen tị, cũng không phải không vui.”
“Chú cũng cần thời gian để thích ứng, để điều chỉnh……để tiếp nhận……”
Arthur đứng ngốc tại chỗ, Khương Tử Mặc thẳng thắn như vậy làm cho thằng bé không biết nói gì hơn. Cái loại thẳng thắn này, khác nào nói toẹt ra tất cả, đúng là rất ít người có thể làm được thế này.
Khương Tử Mặc khom người vuốt đầu con chó ngốc, sau đó ngẩng lên nhìn Arthur nhẹ giọng nói: “Cho nên sau này cháu không cần theo dõi chú hộ anh ta đâu.”
Arthur nhún vai, chớp chớp mắt nhìn Khương Tử Mặc: “Chú tư và thím đúng là rất giống nhau, so với chú husky thì chú mới chính là anh của thím.”
“Bọn họ đều là anh trai của chú và Tiểu Man, chỉ là mỗi người lại có một cách thể hiện tình yêu thương khác nhau.” Khương Tử Mặc cười cười nhẹ giọng nói: “Đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.”
Arthur nhìn bóng lưng của anh ấy cũng nhẹ giọng đáp lại: “Chúc chú ngủ ngon.”
……
Trong phòng tắm, Khương Mạn lấy điện thoại trong túi ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên màn hình điện thoại. Cô thở nhẹ ra một hơi, trấn tĩnh lại nội tâm đang hỗn loạn của mình.
Sau đó sờ cằm trợn mắt nhìn vào màn hình nói: “Nghe thấy thì nghe thấy, em sợ cái gì chứ!!”
“Em thích anh, thích anh rồi đấy, coi như Bạc Hạc Hiên anh lợi hại, dopamine thắng rồi!”
Từng câu từng chữ rõ ràng, lại còn mang theo chút giọng điệu hung hăng. Giọng nói xuyên qua lớp kính màn hình điện thoại, biến thành tần số tín hiệu truyền vào trong tai nghe của Bạc Hạc Hiên, sau đó chạy thẳng vào trong tim anh.
Anh nhìn khuôn mặt hung dữ trên điện thoại, khoé môi bất giác cong lên. Nhịn không được muốn cười nhưng lại không dám lộ ra vẻ đắc ý trên khuôn mặt.
Giây phút này, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Quá mê hoặc, quá mỹ lệ, làm cho anh mất không chế, làm anh muốn chiếm lấy tất cả, nhưng lại có chút sợ hãi, sợ cô nhìn thấy dã tâm và dục vọng của bản thân mình.
Lần đầu tiên Bạc Hạc Hiên tỏ ra né tránh ánh mắt cô, những Khương Mạn đã nhìn thấu tất cả. Nhìn ấy hai tai anh ấy đỏ ứng, nhìn thấy sắc đỏ lan từ tai tới tận cổ, nhìn thấy yết hầu của anh ấy chuyển động……
Hai mắt cô mở to, tim cũng đập ầm ầm không thể khống chế.
Hoá ra……
Hoá ra…..
Khương Mạn không nhịn được nói: “Hoá ra anh cũng biết xấu hổ hả? Bạc thảo mai.”
Bạc Hạc Hiên cười nhắm tịt cả mắt lại, đưa một tay lên ôm mặt xấu hổ cau cả mày lại.
Anh mở mắt ra nhìn khuôn mặt tò mò của cô trên màn hình qua những khe ngón tay của mình, bất giác trong đầu hiện lên một câu: Nếu có thắng thua, thì người thua nhất định là anh ta…….sớm đã bại dưới tay cô ấy rồi…….
Tiểu Yêu Nhi này toàn vô ý quyến rũ anh…..
Bạc Hạc Hiên từ từ bỏ tay xuống nhìn thẳng vào mắt cô.
“Với anh mà nói, em mãi mãi là người chiến thắng.”
Mắt Khương Mạn loé lên, nghe thấy anh ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh chỉ cúi đầu trước em thôi.”
Từng câu từng chữ như là pháo hoa bừng sáng trong đêm, làm người ta chói mắt.
Cô mím môi nhưng lại không giấu nổi nụ cười, cô đảo mắt một rồi nói: “Em không cần biết, chả ai làm chứng cho chiến thắng này nên sẽ không cho anh danh phận đâu.”
Bạc Hạc Hiên thở dài một hơi, giọng điệu có chút bất lực: “Xem ra phải gọi đạo diễn Vân tới đây tăng ca mới được.”
Khương Mạn cười trộm, cười xong cô mới nhớ ra một việc, ngước mắt lên nhìn Bạc Hạc Hiên. “Có phải trong tay anh có chứng cứ phạm tội của em?”
“Hả?”
“Khụ……chính là, cái lần ăn canh bị ngộ độc……”Khương Mạn gian nan nhắc lại cái đêm ăn canh bị ngộ độc dẫn tới hoang tưởng, “Nhà anh có camera, mấy cái video quay lại đâu rồi?”
Bạc Hạc Hiên cười: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện đó?”
“Không phải anh không biết, anh tư em có thể nằm mơ mấy mọi chuyện của em.”Khương Mạn cắn răng cố gắng nói nốt: “Anh ấy mơ thấy chuyện đó.”
Bạc Hạc Hiên hơi ngạc nhiên, à chuyện này…….Anh thật sự không nghĩ tới,
“Mơ thấy toàn bộ mọi chuyện?”
Khương Mạn – người đàn bà sát thép có chút xấu hổ: “Cũng không phải là toàn bộ. Chỉ là nghe thấy……bánh crepe trứng gì gì đó……”
Bạc Hạc Hiên nhướng mày, thế thì còn kích thích hơn cả tận mắt chứng kiến à?
Anh không nhịn được cười: “Anh nguyện ý chịu trách nhiệm.”
“Anh cứ đưa chứng cứ phạm tội ra đây!” Khương Mạn nghiến răng. Đấy là giây phút xấu hổ nhất đời này của cô, lại còn bị ghi hình lại nữa chứ.
Không tiêu huỷ chứng cứ thì cô ăn không ngon ngủ không yên.
“Được rồi, đưa em hết.” Bạc Hạc Hiên nhịn lại nụ cười, “Phòng giám sát camera ở dưới tầng hầm một.”
Khương Mạn nhớ nhà Bạc Hạc Hiên có hai tầng hầm, nhưng cô chưa bao giờ xuống đó. Nơi đó giống như là cấm địa trong nhà anh.
“Nhà anh không phải cấm xuống dưới tầng hầm còn gì nữa?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Hệ thống bảo vệ có nhận dạng con ngươi em, em có quyền xuống dưới đó” Bạc Hạc Hiên đáp lại.
Khương Mạn nghi ngờ: “Anh làm từ lúc nào? Tại sao?”
“Sớm muộn gì em chả là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, phải có quyền vậy mới hợp lý.
Khương Mạn trợn mắt nhìn Bạc Hạc Hiên một cái, nhưng mặt lại vô thức nở một nụ cười, sau đó rất nhanh chuyển lại về bộ dạng cao ngạo.
“Hệ thống bảo vệ tầng hầm kinh khủng như vậy, có phải ở trong lại chất toàn vàng không vậy?”
Khương Mạn trêu ghẹo: “Nhỡ đâu em không kìm nén nổi, lấy hết thì sao?”
“Vậy thì anh chỉ có thể khuyến mãi thêm cả bản thân cho em thôi.” Bạc Hạc hiên cũng cười he he nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người nhìn nhau qua màn hình, Bạc Hạc Hiên hít vào một hơi, ánh mắt trầm xuống.
Anh đột nhiên gọi một tiếng: “Khương Mạn.”
Không phải Yêu Nhi, mà là tên cô, Khương Mạn dạ một tiếng.
“Em có muốn xem thế giới của anh không?”
Chương 250: Trong thế giới của anh ấy, toàn là gai sắc lạnh
Khương Mạn thừa nhận bản thân cô rất tò mò. Hoá ra khi thích một người, sẽ không khống chế được muốn biết tất cả mọi thứ về người ấy, muốn được bước vào thế giới của người ấy. Chỉ là chưa đợi cô chủ động hỏi, thì Bạc Hạc hiên đã mời cô mở ra cánh cửa bước vào thế giới của anh.
Tầng hầm một, Khương Mạn từ trong thang máy bước ra, đập vào mắt vẫn là phong cách trang trí nhà giống ở trên, phía sau quầy bar là một tủ bày toàn rượu to chiếm toàn bộ bức tường
“Hoá ra anh là kẻ nghiện rượu?” Khương Mạn trêu anh, đưa ống kính điện thoại về phía tủ rượu.
Cô tới gần nhìn một chút, cô chỉ phân biết được rượu vang, rượu trắng, rượu ngoại, còn nhãn hiệu duy nhất mà cô biết là rượu Nhị Oa Đầu*.
(*một loại rượu mạnh, không đắt tiền phổ biến trong giới lao động.)
“Thế mà anh cũng uống rượu Nhị Oa Đầu?” Khương Mạn không nhịn được hỏi.
“Anh ba em uống đấy.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Thế còn Yêu Nhi thích loại rượu nào?”
Anh biết Khương Mạn thích uống rượu, tửu lượng rất tốt. Chỉ là lúc uống rượu cô biết điểm dừng không để bản thân say.
“Em không biết nhiều loại,” Khương Mạn nhìn chằm chằm vào đống rượu của anh, “Rượu mạnh là được.”
“Có Tequila trong tủ kính ở hàng thứ năm bên phải, thử xem?”
Sau khi Khương Mạn tìm được chai rượu thì lấy một cái cốc ra tự rót cho mình. Mới ngửi thấy mùi thơm của rượu đã làm hai mắt cô sáng rực. Sau khi uống một ngụm nét mặt cô hơi đổi, cô dừng lại ba giây rồi mới nói: “Chà, cũng mạnh đấy!”
“Lâu lâu uống một cốc, nồng độ không thấp.” Bạc Hạc Hiên dặn một câu.
Khương Mạn lại rót thêm nửa cốc nữa rồi nhìn bình rượu: “Rượu này của hãng nào, ngon đấy, em phải tự mua một thùng cho mình.”
Một thùng?
Bạc Hạc Hiên khụ một tiếng không nhịn nổi cười: “Chắc là khó mua đấy, cả thế giới chỉ còn lại một bình này thôi.”
Giây phút nghe được tin tức này mắt Khương Mạn trợn lớn. Chỉ còn lại một bình? Thế đây là hàng độc nhất vô nhị à?
Cô nâng cốc rượu lên rồi lại đặt xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình hỏi: “Chai này bao nhiêu tiền?”
“Giá cả không quan trọng.”
“Quan trọng! Cực kỳ quan trọng.”
“Tequila Ley.” Bạc Hạc Hiên nói tên rượu, “Không cần tiền, được bạn tặng.”
Nếu Khương husky mà ở đây thì chắc chắn anh ta sẽ làm loạn, chai rượu 3 triệu rưỡi đô mà bảo không cần tiền? Lúc đầu cho cậu uống sao không thấy cậu hớn hở như bây giờ!
“Ồ, đồ được cho thì em không khách khí nữa vậy.” Khương Mạn cười híp cả mắt uống một ngụm thật to.
Uống rượu xong cả người ấm lên, đúng là một cảm giác dễ chịu. Rượu trong cốc đã hết cô vẫn chưa đã cơn thèm, lại lấy bình rượu rót một cốc nữa trên danh nghĩa ‘uống thử’.
“Đồ ma men.” Bạc Hạc Hiên mắng đùa một câu.
Khương Mạn trợn mắt với anh, đôi mắt có phần long lanh: “Đồ quỷ keo kiệt.”
Khương Mạn ôm lấy chai rượu đi từng bước vào thế giới của anh. Ở tầng hầm một giống như một bảo tàng, mặc dù không nhìn thấy vàng như Khương Mạn từng tưởng tượng, nhưng cô lại tìm được rất nhiều đồ hay ho.
Ở đây có phòng chơi bi-a, khu trò chơi, còn có cả sân đấu boxing và phòng tập.
“Trong phòng này là cái gì?” Khương Mạn nhìn cánh cửa sắt.
“Là thứ mà có lẽ em sẽ thích.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói.
Khương Mạn tò mò đẩy cửa vào, vừa bước vào đã hít một hơi thật sâu. Trong phòng còn có hai phòng bí mật nữa, trên tường treo đầy vũ khí, cả dao và vũ khí quân dụng, có thể nói là đủ loại vũ khí hiện đại, và cổ đại của cả trong và ngoài nước!
Phía đối diện còn có một cái bàn luyện kim.
“Mấy con dao và thanh kiếm này là do anh tự làm ra à?”Cô kinh ngạc nhìn anh.
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng.
“Cái thanh mã tấu lần trước anh đem đi cũng là anh tự làm?”
Anh gật đầu một cái.
Khương Mạn đúng là bất ngờ về Bạc Hạc Hiên, đưa tay chạm vào những vũ khí này, cảm giác lạnh lẽo truyền qua đầu ngón tay. Mỗi một món vũ khí ở đây đều vô cùng sắc bén.
“Đừng có chạm vào mấy cái gai, ở đầu có bôi chất độc thần kinh.”
Bạc Hạc Hiên nhắc một câu, lúc này màn hình đưa qua đưa lại làm anh không nhìn thấy phản ứng trên mặt cô. Trong lòng…….có chút khẩn trương. Trong thế giới của anh, đều là gai sắc lạnh, sắt thép vô tình.
Nếu có là một loại thực vật sống dưới ánh mặt trời thì cũng là một loại thực vật đầy gai góc. Đó là thứ duy nhất anh dám để lộ ra ngoài, còn rất những vũ khí này anh chỉ dám cất nó ở dưới tầng hầm.
Anh không phải là người ấm áp, nhưng luôn vô thức muốn thân cận với cô, mọi người đều tưởng anh là người sưởi ấm cho cô. Nhưng có ai biết, từ đầu tới cuối anh mới chính là người tham lam muốn bám vào hơi ấm trên người cô……
“Yêu Nhi?”
Phía bên kia điện thoại Khương Mạn cứ im lặng mãi, Bạc Hạc Hiên lại càng căng thẳng. Đầu ống kính xoay một lúc thì nhìn thấy mặt Khương Mạn. Vì đã uống rượu lúc nãy nên mặt cô có chút ửng đỏ, đôi mắt sáng ngời mê hoặc hơn lúc bình thường. Khoé mắt có chút vui vẻ, trong đôi mắt còn có sự sùng bái.
“Bạc Yêu Nhi, anh lợi hại quá!”
“Sao cái gì anh cũng biết vậy?”
Bạc Hạc Hiên ngốc tại chỗ, trong mắt anh như nhìn thấy cảnh đẹp trước giờ chưa bao giờ được thấy. Không có sự chán ghét khinh bỉ, không có phản kháng và xa cách, cô vui vẻ như một đứa trẻ, bộc lộ với anh niềm vui của bản thân.
Hoá ra……những điều anh lo lắng, đều là điều thừa.
“Sau này em có thể thường xuyên tới đây không?” Khương Mạn nhẹ nhàng hỏi lại.
Ở Mạt Thế cô cũng tự làm vũ khí, nhưng mà không có những nguyên liệu tốt như thế này, cô phải mua ở chợ đen, sau đó lén lút làm lại, thật sự không vui chút nào!
“Đương nhiên được.”
Cô cười hihi sau đó quay đầu lại thấy sau chỗ luyện vũ khí còn có một cánh cửa nhỏ,
“Cánh cửa đó đi đâu?” cô hỏi
Bạc Hạc Hiên nhếch mép: “Phòng giám sát camera.”
À há!
Tóc trên đầu Khương Mạn như dựng đứng hết cả lên! Hay lắm, hoá ra giấu ở đây, chỗ này là nơi cất giữ lịch sử đen tối nhất của cô!
Khương Mạn lại uống một ngụm rượu, dùng tư thế dũng mãnh xông vào trong. Trong phòng là một mảng tối đen, cô vừa bước vào thì đèn tự bật lên. Một cái màn hình vẫn còn đang sáng chiếu đến từng ngóc ngách trong biệt thự.
Một số màn hình khác thì tối đen, có vẻ như đã bị người khác tắt đi.
“Mấy chỗ đó không bật camera lên à?” Khương Mạn hỏi.
“Là phòng em nghỉ lại lần trước, anh đã tắt camera đi.” Bạc Hạc Hiên trả lời.
Khương Mạn cong khoé môi, nhưng mau chóng điều chỉnh tâm trạng.
Cô chống cằm cao ngạo nhìn màn hình: “Quân tử vậy hả?”
“Giả vờ đấy.” Bạc Hạc Hiên có chút hối hận nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực: “Rất nhanh thôi sẽ không phải giả vờ nữa.”
Nghe được thâm ý của câu nói, Khương Mạn lườm anh một cái. Sau đó nghiêm túc nghiêng đầu ho một tiếng, “Em sẽ mau chóng quay lại kiểm tra camera, cho anh hai phút suy nghĩ xem có chuyện gì không muốn cho người khác xem không!”
“Lịch sử đen tối của Yêu Nhi em?”
“Bạc Hạc Hiên!!” Khương Mạn giận dữ hét lên.
Bạc ảnh đế rất thật thà, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cô: “Sau việc đó có người bảo viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ cho anh.”
“Bản kiểm điểm đâu?”
Khương Mạn: Mẹ kiếp! Cô quên rồi! Bạc Hạc Hiên cái đồ quỷ keo kiệt!
Bình luận facebook