Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230-235
Chương 230: Từ trên trời chạy về phía anh
Đối với người hâm mộ, Nine tồn tại như một vị thần. Không ai biết sau chiếc mặt nạ trắng đó là khuôn mặt như thế nào. Đây là lần đầu tiên anh tổ chức nhạc hội, nhưng khi người hâm mộ bước vào đây lại cảm thấy một nỗi đau trong tim mình.
“Tiểu Man rốt cuộc là ai? Tại sao bao nhiêu năm nay Nine luôn viết nhạc về cô ấy.”
“Cảm thấy Tiểu Man như thể không sống trên nhân thế này?”
“Sao tôi thấy bài hát này cứ giống như một lời từ biết vậy, không phải chứ…..”
Người hâm mộ bắt đầu thảo luận, nhiều người đã sụt sịt khóc thành tiếng. Họ hò reo cái tên Nine.
Khương Tử Mặc trên sân khấu lại làm động tác im lặng. 100.000 khán giả phía dưới lập tức im lặng.
Khi đoạn nhạc mở đầu vang lên, khán đài tối đen như mực, một chùm sáng từ trên cao rọi xuống, bóng hình cô độc đứng trong chùm ánh sáng, âm thanh cất lên:
“Băng tuyết biến thành gai nhọn, núi sông chảy dài bao lấy anh và em
Anh ở bên này đưa mắt nhìn dòng máu đã nguội lạnh, em vẫn kiên cường tới phút cuối
Đập vỡ vách ngăn vô hình này, làm sao để chuyển nghịch thời khắc tàn nhẫn này, làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng
Rất muốn rất muốn……”
Tiểu Man, anh muốn tới thế giới nơi em sống.
m thanh của Khương Tử Mặc khô khốc, giống như lời lẩm bẩm yếu ớt. Đột nhiên đèn bật sáng, cả sân khấu như bừng lên những tiếng gọi, bọn họ nhìn thấy những thảm cỏ xanh mướt xung quanh sân khấu, đó không phải là hiệu ứng ảo, như là chuyển cả thiên nhiên xanh mướt vào trong buổi nhạc hội này.
Khương Tử Mặc đứng ở giữa, quần áo màu trắng, nhìn như một bức tranh sơn dầu nghệ thuật. Giọng hát của anh ấy thay đổi, giống như muốn phát huy hết khả năng của bản thân. Nhưng giai điệu ở đoạn này lại vô cùng dịu dàng.
“Anh chả còn gì lưu luyến với thế giới này
Muốn đưa em tới một nơi xa xôi
Anh đưa em đi ngắm những điều tuyệt vời
Anh muốn để em nghe tiếng chim hót
……”
Tiếng hát nhẹ nhàng ru dương như chứa đựng tình yêu tha thiết. Tất cả vẻ đẹp của thế giới như tập trung về nơi đây, khung cảnh trên sân khấu không ngừng biến hoá, giống như thiên nhiên bốn mùa xuân hạ thu đông.
Người hâm mộ ai nấy đều đã nước mắt ướt cả mặt. Cảm xúc trong từng câu từng chữ, cứ từ từ thấm vào tim mọi người.
“Nếu thế giới có một phép màu, xin hãy phá vỡ khoảng cách không gian
Nếu binh sĩ có thể ngăn được đói rét và ác quỷ
Nếu anh đến bên em liệu có thể trở thành một bức tường vững chắc bao lấy và che chở cho em……”
Có thể nói từ “bức tường” kia đã làm mọi người vỡ oà cảm xúc, Khương Tử Mặc cũng bắt đầu nghẹn ngào. Bài hát này anh đã dùng tất cả kỹ năng, khả năng của mình, như thể anh hát nó chỉ để cho một người duy nhất nghe.
Nếu em có thể nghe được thì tốt biết mấy.
Người hâm mộ không kìm nổi nước mắt, rõ ràng là một bài hát với ca từ ấm áp, tại sao lại buồn đến thế này.
Khương Tử Mặc hít vào một hơi thật sâu, ánh sáng xung quanh cũng mờ dần, bóng tối lại trở lại, ánh đèn sân khấu chiếu vào người anh, khoảnh khắc đó anh lại cô độc một mình.
Dưới ánh đèn sân khấu, anh từ từ tháo chiếc mặt nạ của mình xuống. Khuôn mặt thanh tú đến mức tinh xảo, đôi mắt lưu ly sáng ngời, nhưng nước mắt cũng đã ướt cả mặt.
Người hâm mộ động loạt đứng dậy, tiếng kinh hô bắt đầu vang lên, mọi người sững sờ nhìn người đàn ông trên sân khấu. Giây phút này mọi người quên đi tất cả để thưởng thức vẻ đẹp của anh.
Ca sĩ Nine từ lúc debut tới giờ đây là lần đầu anh để lộ mặt thật, nhưng anh lúc này giống như muốn vụn vỡ, như một kẻ cô độc bị không gian vứt lại, anh khát vọng, anh cầu mong một tia sáng sẽ xuất hiện.
Giọng của anh bắt đầu mất kiểm soát, thậm chí giai điệu cũng đã lệch lạc. Đó không phải là sự điên cuồng mà là cảm xúc đâm xuyên qua tim mọi người.
“Anh muốn rời đi, anh không muốn chỉ là một người đứng bên cạnh chứng kiến…..”
“Anh muốn thỉnh cầu các thiên thần……”
“Cho em tất cả…….”
“Tình yêu thương……”
Trên sân khấu đột nhiên tối om, bên dưới vang tiếng khóc của người hâm mộ, có người thì thổn thức mãi không thôi.
Tang Điềm cũng khóc như chó rồi, nước mắt nước mũi tèm lem, lấy tay quệt ngang quệt dọc, “Huhuhu, Tiểu Man của nam thần ở đâu?”
“Chị, em đau lòng quá……”
Tang Điền muốn được ôm, vừa quay đầu lại thì sững sờ, Tang Điềm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Khương Mạn, cô ấy khóc ướt cả mặt nhưng trong ánh mắt lại có ý cười ấm áp.
Sau đó Tang Điền mới để ý Khương Mạn đã thắt xong dây an toàn, cô hỏi ngốc một câu: “Chị, chị định làm gì?”
Khương Mạn lộ ra một nụ cười xán lạn, nước mắt vẫn rơi xuống: “Chị phải đi nói với anh ấy, thiên thần nghe thấy lời của anh ấy rồi.”
Tang Điềm lại càng không hiểu gì.
Lúc này trực thăng đã hạ độ cao, tiếng cánh quạt của trực thăng thu hút ánh mắt của khán giả bên dưới, mọi người ngẩng đầu nhìn thứ to đùng lù lù trên đầu mình. Khán giả ngơ ngác, đây là tiết mục đặc biệt của nhạc hội à?
Khương Tử Mặc đứng lặng im trên sân khấu nhìn chiếc trực thăng, lông mày anh nhíu chặt lại. Anh làm gì có tiết mục này, hay là anh cả đến nhờ?
Nhạc hội này là anh dành tặng em gái, ai cũng không thể phá hỏng nó được.
Sau khán đài cũng loạn thành một đống, người quản lý Ivy phẫn nộ: “Chiếc trực thăng kia từ đâu ra vậy?”
“Mau đi giải quyết đi, còn ầm ĩ ở đây làm gì?”
Ivy nói trong tai nghe: “Nine anh bình tĩnh một chút, chúng tôi đang……”
Cô còn chưa nói xong đã phát hiện ra tai nghe không liên lạc được với Khương Tử Mặc.
“Mẹ kiếp! chị Ivy mau nhìn!”
“Người trên trực thăng vứt xuống một sợi dây, có người định xuống à?”
Lòng Ivy cũng phát hoảng, mọi người trong buổi nhạc hội cũng bị sợi dây thu hút. Ánh đèn cũng tập trung hết vào sợi dây này.
Mặt Ivy biến sắc: “Ai chỉnh đèn vậy?”
“Mau tắt đèn đi!”
Chả biết giọng ai: “Không kịp rồi……”
……
Trên trực thăng, Bạc Hạc Hiên hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Khương Mạn gật đầu.
Anh đưa tay ra, dùng tay còn lại ôm lấy đầu cô, dùng sức hôn lên trán cô một cái, cúi đầu nhìn cô: “Phần còn lại giao cho em đấy…..”
Khương Mạn nở một nụ cười tươi, giữ chặt sợi dây nghiêng nửa người ra phía ngoài. Cô hít một hơi thật sâu, nhảy ra khỏi cabin, như xé gió lao xuống!
Lần này, hãy để em chạy về phía anh.
Anh tư……
Chương 231: Thiên thần đã nghe thấy, nên em tới rồi đây
Mưa lớn không biết đã tạnh từ lúc nào.
Sau khi tiếng nhạc kết thúc, tiếng cánh quạt của chiếc trực thăng khiến tất cả mọi người đều chú ý.
Khi bóng người từ trên chiếc trực thăng nhún người nhảy xuống, rất nhiều người đều hét to, ánh đèn chiếu lên người cô.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cô từ trên trời nhảy xuống.
Ánh sáng chói lóa, lấn át mọi tiếng ồn.
Khương Tử Mặc đứng trong bóng tối, kinh ngạc và hoài nghi mà nhìn bóng dáng từ trong ánh sáng đi tới, tiếng nhịp tim thình thịch, thình thịch đập liên hồi.
Anh ấy không biết người đang tiến tới là ai, trong lòng lại có một sự xao động kỳ lạ, ánh mắt và tâm hồn hoàn toàn bị dẫn dắt.
Khoảng cách từ đầu dây cáp tới sân khấu chỉ còn lại khoảng năm mét, máy bay trực thăng đã không thể xuống thấp hơn nữa.
Bóng người đó dừng lại, ngay sau đó, lại thấy cô cởi dây an toàn ra, trực tiếp nhảy xuống.
Ánh đèn chiếu vào cô vẫn không biến mất, cùng với bóng dáng của cô mà chiếu vào trong bóng tối, tiếng hét kinh hãi từ bốn phía vang lên.
“Người này là ai vậy?”
“Là khách mời của concert sao? Nhảy từ trên cao xuống như vậy cũng quá siêu rồi!”
“Người đâu? Ánh đèn đâu?”
Tiếng nhịp tim đập liên hồi trong lồng ngực, Khương Tử Mặc bất giác tìm kiếm bóng hình đó, nhưng xung quanh thực sự quá tối, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ đèn flash điện thoại của fan thì không thể nào nhìn rõ tung tích của đối phương.
“Ivy” Khương Tử Mặc ấn vào chiếc tai nghe.
Bên phía Ivy không có tiếng phản hồi, trong tai nghe xuất hiện một dòng điện. Ngay sau đó, một giọng nói đàn ông xa lạ vang lên.
“Khương Tử Mặc, cậu nghe cho rõ đây.”
“Em gái của cậu tới rồi……”
Người đàn ông trong tai nghe còn đang nói gì đó, nhưng Khương Tử Mặc đã không thể nghe thêm bất cứ thông tin gì nữa, dường như toàn bộ âm thanh trên thế giới này đã lùi xa.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Một luồng ánh sáng từ nền sân khấu sáng lên, cùng với tiếng bước chân tiến lại gần, Khương Tử Mặc xoay người, nhìn thấy dáng người đang đạp lên ánh sáng mà bước tới.
Tựa như cách một thế giới. Có người xuyên qua thời gian và không gian, đạp vỡ cảnh tượng trong giấc mơ, tiến về phía anh ấy....
Ở đầu ánh sáng, Khương Mạn đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, cô đứng ngược sáng, tất cả mọi lời nói đều nghẹn lại, hóa thành nước mắt.
Khương Tử Mặc run run khóe miệng, ngây ngốc nhìn cô. Rõ ràng anh ấy chưa từng nhìn thấy gương mặt đó, nhưng đôi mắt kia ……
Anh ấy đã nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn lần trong giấc mơ, sao có thể không nhận ra? Em ấy là....tiểu Man!
Khương Tử Mặc toàn thân tê dại, tê tới nỗi không còn nghĩ được gì nữa, anh ấy gần như dùng hết sức lực chạy về phía Khương Mạn.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng anh không quan tâm ……
Nếu trước mắt là một giấc mơ, nếu như anh lại rơi vào trong giấc mơ. Thì dù cho có phải đập nát giấc mơ này anh cũng phải lôi bằng được tiểu Mạn của anh về hiện thực.
Nếu không thể, anh tình nguyện cùng cô ấy rơi vào địa ngục giá rét đó, không muốn cô phải cô đơn một mình nữa ……
Đầu bên kia ánh sáng, ngay cả ánh đèn cũng không đuổi kịp.
Chạy xuyên qua đoạn đường ngang sân khấu này, hai anh em cùng chạy về phía nhau. Ngay khi sắp va vào nhau, hai người họ từ từ dừng lại.
Nước mắt nóng hổi của Khương Mạn rưng rưng trong mắt, giọng nói cũng khó mà cất lên, cô không biết Khương Tử Mặc có thể nhìn thấy hay không, nhưng cô đã dùng hết sức lực để khiến bản thân nở một nụ cười rực rỡ nhất.
“Chào anh, em là Khương Man.”
“Chính là Khương Man đã chết, nay lại sống lại……”
Cô nén sự nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: “Thần linh đã nghe thấy, cho nên em tới rồi đây.....”
Tới gặp anh rồi đây, anh tư.
Khương Mạn dang rộng đôi tay, ngay khi cô chuẩn bị tiến lên ôm lấy Khương Tử Mặc, đối phương đã nhanh chóng tiến lên, ôm chặt cô vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, dường như anh đang ôm cả thế giới. Thế giới đã thiên vị anh, thiên thần đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh.
Cơn ác mộng đã dừng lại, giấc mơ xuyên về hiện thực.
“……Anh không dám tin, đây là sự thật sao?”
“Là thật đó.” Khương Mạn nhẹ nhàng nói, những giọt nước mắt lăn xuống, nhưng nụ cười lại rất rực rỡ, “Là em.”
Trong tai nghe, giọng nói gấp gáp của Ivy đã trở lại, kéo Khương Tử Mặc về hiện thực.
Anh lại nghe thấy âm thanh từ bốn phía truyền tới. Lúc này, anh chỉ hận không thể thông báo tới toàn thế giới. Anh đã tìm được em gái rồi.
Tiểu Man của anh....đến từ một thế giới khác, cả thế giới của anh.....đã đến bên cạnh anh!
Khương Tử Mặc nhặt chiếc mặt nạ màu trắng bị rơi cách đó không xa lên, dịu dàng hỏi:
“Anh muốn nói với tất cả mọi người, có được không?”
Khương Mạn gật đầu.
Vào lúc anh đeo chiếc mặt nạ cho cô, toàn bộ đèn trong khu biểu diễn đều đã sáng lên, xua tan đi bóng tối.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh trên sân khấu.
Họ nhìn thấy Khương Tử Mặc dịu dàng đeo mặt nạ cho đối phương, ai ai cũng đang đoán già đoán non, rốt cuộc cô gái trên sân khấu là ai?
Ánh sáng khi Khương Mạn nhảy từ trên trời xuống quá chói mắt, cho nên không ai nhìn thấy rõ gương mặt của cô, sau đó cô đạp lên ánh sáng bước tới, mà những ánh sáng đó chưa từng chiếu vào phía trước người cô.
Khuôn mặt cô được ẩn trong bóng tối, chỉ có sau lưng là ngập trong ánh sáng.
Lúc này, cô đeo chiếc mặt nạ trắng như tuyết, nắm tay Khương Tử Mặc đứng bên nhau.
Dưới cái nhìn của quần chúng, dùng thân phận Khương Mạn thật sự để đối diện với thế giới.
Trong khán đài, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hai người trên sân khấu.
Khương Tử Mặc nước mắt rơi đầy mặt, nhưng trên gương mặt đó lại không có sự bi thương đau khổ, mà giống như người sống sót, được người ta vớt lên từ vực thẳm.
Anh ấy đã được cứu sống.
Màn hình phía sau cũng đã sáng lên, hình ảnh hai người xuất hiện trên màn ảnh.
Khương Tử Mặc nắm chặt tay của Khương Mạn, anh hít một hơi thật sâu, mở lại mic trong tay, tuyên bố với tất cả mọi người:
“Tôi luôn mong đợi rằng một ngày nào đó, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Tôi muốn giới thiệu với mọi người lại một lần nữa, người bên cạnh tôi đây....”
Anh kéo tay Khương Mạn, từ từ nâng lên.
Nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt chỉ có hình bóng của cô.
Nói từng câu từng chữ.
“Em ấy là em gái của tôi, tiểu Man của tôi.”
“Cảm ơn các thiên thần đã lắng nghe, trả lại em ấy cho tôi ……”
Các fan nghe nhạc sững sờ nhìn, trong lòng có sự thắc mắc nhưng nhiều hơn lại là sự cảm động.
Thì ra những ca khúc trong bao nhiêu năm nay của Nine đều là viết cho em gái của anh ấy?
Lúc tất cả mọi người còn đang sững sờ, ánh đèn trên sân khấu chợt tối xuống.
Khương Tử Mặc gỡ tai nghe xuống, đặt mic xuống, anh ấy nắm chặt tay của Khương Mạn, nhẹ nhàng nói: Tiểu Man, chúng ta chạy trốn đi.”
Khương Mạn sững lại, nở nụ cười dưới lớp mặt nạ.
“Được!”
Tại hiện trường buổi biểu diễn, ánh đèn lại sáng lên một lần nữa, trên sân khấu đã không còn thấy bóng dáng của hai người nữa rồi.
Xung quanh trở nên ồn ào.
Mà đương sự đã chạy thoát về phía thang máy.
Ivy là người đại diện của Khương Tử Mặc, cô ấy hiểu rõ hơn ai hết, tình cảm mà Khương Tử Mặc dành cho ‘tiểu Man’ trong bài hát của những năm gần đây!
Tất cả những chuyện xảy ra tối nay giống như một vở kịch huyền ảo!
Đối phương từ trên trời nhảy xuống, phương hướng phát sinh của tất cả mọi chuyện đều mất kiểm soát.
Nhưng bao nhiêu năm nay, Ivy lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tử Mặc cười vui vẻ đến vậy!
Cô không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, sau khi Khương Tử Mặc dẫn Khương Mạn chạy trốn, hiện trường hỗn loạn kia chắc chắn phải có người đứng ra giải quyết.
Cô là người đại diện của Khương Tử Mặc, lúc này cô bắt buộc phải đứng ra.
Lúc này, trợ lý chạy tới, vẻ mặt tràn ngập sự vui mừng.
“Chị Ivy, khách mời……sau cánh gà có rất nhiều khách mời tới……”
“Khách mời?” Ivy sững sờ, concert này không có khách mời nào mà? “Khách mời là những ai?”
“Tiểu thiên vương của Đế Quốc-Mộ Dung Hi, thiên hậu nhạc rock của M Quốc-Anna, còn có nhóm nhạc Wake up...”
(*Tiểu thiên vương, thiên hậu: là danh hiệu của những người đứng đầu giới âm nhạc)
Con ngươi của Ivy sắp rớt ra rồi, những người này đều là nhân vật số một số hai trong giới âm nhạc, rốt cuộc là ai mời những người này tới vậy?
Không có ai chú ý tới, chiếc trực thăng ở trên cao trong không trung đã đi xa rồi.
Bạc Hạc Hiên ngắt cuộc điện thoại trong tay, cứu viện cũng đã tới, anh cũng có thể rút lui an toàn rồi…
Tang Điềm cả người đều tê cứng, đầu óc không vận động nổi.
Nhìn chiếc trực thăng bay xa, cô mới giật mình tỉnh lại, mơ màng hỏi: “Chị của em....là em gái của Nine à?”
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng.
Tang Điềm suýt chút nữa thì không ngồi vững, trợn tròn mắt lên hỏi: “Bạc tiểu tam, anh đã biết từ sớm rồi à?”
Bạc Hạc Hiên lườm cô một cái: “Gọi anh rể.”
Chương 232: Nói sự thật cho các anh trai
Khương Mạn và Khương Tử Mặc chạy trốn rồi!
Những fan không dành được vé tập trung ở bên ngoài, khi buổi biểu diễn diễn ra thì đã tản đi khá nhiều, hai người nhanh chóng chuồn ra từ cửa thoát hiểm.
Vừa ra ngoài, Bạc Hạc Hiên đã gọi điện tới, trực tiếp ở trên không trung chỉ huy tuyến đường.
Ở con đường nhỏ bên ngoài khu biểu diễn, có một chiếc Maybach đã đậu sẵn từ lâu, chìa khóa xe để ở ngay bên cạnh cần gạt nước.
Khương Mạn lái xe, đi thẳng về phía trung tâm thành phố.
Trên xe, ánh mắt Khương Tử Mặc không rời khỏi cô, chỉ lo sợ vừa chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất.
Con đường trở về rất thuận lợi, sau khi vào thành phố, Khương Mạn lái xe tới bệnh viện Hoàn Vũ.
Sau khi tới bãi đỗ xe, cô mới nghiêng đầu nhìn Khương Tử Mặc.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau.
Hốc mắt Khương Tử Mặc đỏ ửng, không nhịn được mà mỉm cười: “Đừng gọi anh tỉnh lại, để anh mơ thêm một lúc nữa.”
“Không phải mơ.” Khương Mạn nắm lấy tay anh, “Anh tư, thật sự là em đây.”
“Anh biết, chỉ là anh.... chỉ là anh không dám tin.” Khương Tử Mặc vui mừng đến bật khóc, “Hóa ra trên thế giới này đúng là có kỳ tích.”
“Tiểu Man, có thể nói cho anh biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?”
Khương Mạn hít sâu một hơi, đôi mắt nóng bừng, cô nhẹ giọng nói: “Em cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, em chết trên chiến trường Mạt Thế, nhưng khi mở mắt ra một lần nữa thì lại trở về thế giới này.”
“Em từng cho rằng em là tu hú chiếm tổ, chỉ là một cô hồn mượn thân xác của người khác để sống lại mà thôi ……”
Cô ngẩng đầu nhìn Khương Tử Mặc: “Mãi cho tới khi em nghe được những ca khúc mà anh viết.”
Thì ra, em vốn thuộc về thế giới này…
Có người cách ngàn năm ánh sáng, hiểu sự cô độc của cô, đau cùng nỗi đau với cô!
“Chẳng trách……”
Khương Tử Mặc hoảng hốt, nửa năm trước anh mơ thấy Khương Man chết trên chiến trường, kể từ đó về sau thì không còn mơ thấy nữa, mãi tới khi trở về Đế Quốc, lúc ở sân bay anh lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
“Em gái, không lẽ em về thế giới này đã được gần một năm rồi à?”
Khương Mạn gật đầu: “Xin lỗi anh tư, trước kia em không biết tình hình của anh.”
Nếu như cô có thể đi tìm hiểu Khương Tử Mặc sớm hơn, nghe những ca khúc của anh sớm hơn, anh tư có lẽ sẽ không phải đau khổ lâu như vậy!
“Bây giờ biết cũng không muộn.” Khương Tử Mặc lau đi nước mắt trên mặt cô, “Cảm ơn những thiên thần đã trả em lại cho anh.”
Hai anh em nhìn nhau cười.
Tất cả những gì xảy ra trước đây đều coi như bản nháp, ngày hôm qua chỉ như một giấc mơ, hôm nay lại trở thành hiện thực.
Chỉ một ánh nhìn, Khương Tử Mặc đã nhận ra cô.
Không cần giải thích hay chứng minh, sự quen thuộc về cô đã khắc sâu trong xương máu của anh, tất cả vẻ bề ngoài đều là hư vô, thứ anh ghi nhớ là dáng vẻ linh hồn của cô....
Khương Tử Mặc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Em vẫn luôn gọi anh là anh tư.”
“Hử?”
“Em biết đám người anh cả, anh hai, anh ba sao?”
Khương Mạn hiểu ra, đành nói: “Tên của em bây giờ là Khương Mạn. Mạn trong tản mạn”
Đôi mắt Khương Tử Mặc dần dần mở lớn, thế chẳng phải là.......
Kẻ mà anh luôn cho là kẻ mạo danh, lại là em gái thật sao?
Trong nháy mắt, anh chỉ muốn vả cho mình hai cái.
Vì để không ai có thể quấy rầy khi chuẩn bị buổi biểu diễn, anh luôn ở trạng thái khép kín bản thân, càng không tiếp nhận bất cứ thông tin gì liên quan tới ‘Khương Mạn’.
Dù gì thì trong mắt anh trước kia, ‘Khương Mạn’ chính là kẻ giả mạo!
“Anh luôn cho rằng...” Gương mặt anh bỗng đỏ lên, “Anh luôn cho rằng người mà anh cả tìm về chỉ là một kẻ giả mạo....”
“Trước khi gặp anh, em cũng cho rằng bản thân là một kẻ giả mạo.”
Khương Mạn nhẹ giọng nói: “Cho nên không thể trách anh tư, tất cả mọi sự hiểu nhầm đã được xóa bỏ, chẳng phải vậy sao?”
Khương Tử Mặc gật đầu.
“Bây giờ còn một chuyện quan trọng phải giải quyết nữa, cần cả hai anh em mình đối mặt và giải quyết.”
Khương Mạn vô cùng thành thật nhìn anh trai: “Anh không phải kẻ điên!”
Khương Tử Mặc sững sờ: “Em gái……”
“Em muốn nói ra chân tướng cho các anh trai biết!”
……
Lúc này.
Trong phòng bệnh VIP.
Khương Nhuệ Trạch và Khương Lệ Sính đều có ở đây.
Hai người đều đã xem xong livestream của buổi biểu diễn, trong phòng bệnh im lặng như tờ.
Có cảm giác rét lạnh khó tả lan khắp người.
Khương Lệ Sính vùi đầu trên chiếc ghế, trong tay cầm một điếu thuốc.
Khương Nhuệ Trạch cũng yên lặng hiếm thấy, lúc lâu sau anh ấy mới lên tiếng: “Người xuất hiện trong buổi biểu diễn là em gái ……”
“Anh biết.” Khương Lệ Sính day trán.
“Trước khi em gái đi đã tới tìm em.” Khương Nhuệ Trạch nói với giọng run run: “Con bé nói thằng tư không bị bệnh hoang tưởng.... anh nói xem, con bé như vậy là có ý gì……”
Khương Lệ Sính không trả lời.
Hoặc là nói, anh ấy không dám nghĩ tới, điếu thuốc trên ngón tay đã đốt hết.
Khương Nhuệ Trạch sắc mặt trắng bệch, không còn để tâm đến chỗ đau sau khi phẫu thuật, anh ấy ngồi trên giường, lẩm bẩm một mình:
“Nếu tất cả những gì thằng tư mơ thấy đều là thật...vậy nhiều năm nay, chúng ta làm anh cái kiểu gì vậy?
“……chúng ta luôn đối xử với em trai ruột của mình như đối xử với kẻ điên.”
“Nếu thời Mạt Thế lạnh lẽo thực sự tồn tại.... vậy em gái trước kia....”
Khương Nhuệ Trạch run rẩy: “Hai mươi năm qua.... chẳng phải em gái đã sống trong địa ngục hay sao?”
Đó đâu chỉ là địa ngục!
Đó hoàn toàn là một nơi ăn thịt người, một thế giới máu lạnh đến cùng cực!
Ba anh em nhà họ Khương đều biết trong bài hát Khương Tử Mặc đã viết gì, chính vì biết cho nên trước kia bọn họ mới chưa từng tin.
Thực sự quá hoang đường, quá phản khoa học!
Nhưng buổi biểu diễn lần này ……
Khương Mạn từ trên trời rơi xuống, Khương Tử Mặc chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra con bé!
Có thể khiến Khương Tử Mặc tin tưởng không chút nghi ngờ, trừ Khương Man tới từ Mạt Thế, thì không thể có người nào khác ……
Khương Mạn……chính là Khương Man?
Nhận thức của hai anh em đều bị phá vỡ.
Bọn họ nhận ra và gần gũi với Khương Mạn là vì huyết thống.
Nhưng thằng tư……sự gắn kết giữa thằng tư với em gái là từ trong linh hồn ……
Lúc này, điều khiến hai anh em thực sự sợ hãi đó là.... khoảng thời gian bọn họ không chịu tin tưởng đó, rốt cuộc đã gây ra thêm bao nhiêu tổn thương cho đứa em trai ruột thịt của mình?
Mà tất cả những gian khổ mà em gái họ phải trải qua, bọn họ hoàn toàn không dám nghĩ lại!
Khương Lệ Sính mắt đỏ ửng, anh hút một hơi thuốc lá, nhắm chặt mắt lại.
Suy nghĩ của hai anh em rối loạn.
Cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra.
Hai bóng người trông nhếch nhác tiến vào.
Khương Lệ Sính đứng dậy, Khương Nhuệ Trạch cũng không để ý tới cái mông nữa, hoang mang từ trên giường đứng xuống, anh ấy đứng thẳng bên cạnh cây truyền dịch.
“Em tư, em gái.”
Khương Tử Mặc sắc mặt lạnh nhạt.
Khương Mạn đưa tay đóng cửa lại, cô nhìn hai người anh trai đang hoang mang, nói: “Buổi biểu diễn...anh cả và anh ba đã xem chưa?”
Chương 233: Mặt anh không sao, chỗ bị thương là mông
Trong phòng bệnh, im lặng như tờ.
Khương Mạn không nhanh không chậm kể lại toàn bộ những chuyện đã phát sinh trên người mình, tới thế giới này như nào, sau khi tỉnh lại, trải qua rất nhiều chuyện, cho tới khi gặp được họ ……
Cô trước kia không có cảm giác thuộc về thế giới này.
Cô cảm động trước tình nghĩa của ba anh em họ, nhưng đối với cô mà nói, cô chỉ là kẻ trộm, mạo danh người khác, hưởng thụ tất cả những sự cưng chiều vốn thuộc về người khác.
“Vừa khéo hôm đó, Khương Mạn ở thế giới này chết rồi, Khương Man ở Mạt Thế cũng chết rồi, cho nên cô mới may mắn trở về thế giới này.”
Khương Mạn rũ mắt, vừa nói vừa nhìn xuống bàn tay mình.
Cô không biết linh hồn từng ở trong cơ thể này có quan hệ gì với mình. Hoặc là đó vỗn dĩ là một phần của cô. Hoặc cũng có thể là một người hoán đổi cuộc đời với cô.
Nhưng bất kể ra sao, Khương Mạn đều không có bất cứ bất mãn hay trách móc gì với nguyên chủ, bất kể là tình huống nào, đều không phải là hai người họ tự nguyện.
Cô sống ở Mạt Thế rất khó khăn. Mà linh hồn từng trú ngụ trong cơ thể này, chẳng phải là cũng nếm mọi khổ đau của thế gian này đó hay sao?
Khương Mạn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: “Anh cả, anh ba, có lẽ hai người nhất thời không tiếp nhận nổi, nhưng có một chuyện em hi vọng hai người có thể hiểu rõ.”
“Anh tư không điên!”
Những năm trước đây trong quá khứ, cô cô độc một mình chiến đấu, giành giật sự sống.
Nhưng anh tư của cô, chẳng phải cũng cô độc một mình đấy ư?
Vì cô không biết, nên không tránh khỏi cảm giác đau khổ bất lực.
Nhưng anh tư của cô thì sao?
Hết lần này đến lần khác giương mắt nhìn em gái ngập trong biển máu, trong đống xác chết, nhưng lại bị ngăn cách bởi ngàn năm ánh sáng, không ai có thể nghe thấy tiếng kêu gào của anh.
Thậm chí……còn tận mắt nhìn thấy cô chết đi!
Sự tuyệt vọng đó, quá đau đớn! Sự đau đớn để hủy hoại một con người!
Khương Lệ Sính đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với bọn họ, điếu thuốc trên tay đang run run.
Khương Nhuệ Trạch sờ tay lên mặt, lau đi dòng nước mắt.
“Nói vớ vẩn gì vậy.” anh ta gian nan bước tới, xoa đầu Khương Mạn, “Anh ba sao có thể không tiếp nhận nổi, đều là do anh ba ngu ngốc, không tin tưởng sớm hơn.”
Hoặc là nói, anh ấy không dám tin……
Chỉ riêng chuyện xảy ra với Khương Mạn ở thế giới này thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy đau nhói trong lòng.
Ai lại từng nghĩ tới, em gái thật sự của mình thật ra đang một mình sống trong địa ngục trần gian khác, một cô bé còn nhỏ tuổi như vậy đã sinh tồn như thế nào ở nơi băng giá lạnh lẽo đó?
Cô bé ấy đã chịu bao nhiêu vết thương, chịu bao nhiêu trận đói, trên người đã gãy bao nhiêu chiếc xương?
Khương Nhuệ Trạch chỉ cảm thấy ngạt thở.
Thật ra anh ấy đã sớm phát giác ra, anh từng điều tra Khương Mạn, biết trên người cô có bao nhiêu điều khác thường so với ‘trước kia’. Nhưng anh không dám suy nghĩ kỹ, thậm chí lựa chọn bỏ qua.
Khương Lệ Sính chẳng phải cũng như thế hay sao?
Bọn họ hoàn toàn không biết những đau khổ mà em gái đã trải qua, lại vô tình làm tổn thương sâu sắc tới Khương Tử Mặc!
Khương Lệ Sính quay người, bước tới bên cạnh Khương Tử Mặc, vỗ lên vai em trai mình.
Anh cả giống như cha, lúc này, đôi mắt Khương Lệ Sính đỏ ửng.
“Là lỗi của anh cả.”
Khương Tử Mặc mím môi, không biết nên nói gì.
“Em tư, anh ba xin lỗi em.”
Khương Nhuệ Trạch ôm lấy Khương Tử Mặc, giữ chặt em trai trong lòng mình, khóc như mưa, nói: “Em đánh anh đi! Em cứ đánh anh một trận thật mạnh tay vào!”
“Anh mới là kẻ điên, không! Anh cmn chính là thằng đần!!”
Khương Tử Mặc cả người cứng ngắc.
Tính của anh ấy vốn lạnh nhạt, từ nhỏ đã không biết cách chơi cùng các anh trai, trừ em gái, thì thế giới của anh ấy chỉ còn lại âm nhạc.
Bị Khương Nhuệ Trạch ôm chặt như vây, cả người anh ấy đều vô cùng căng thẳng.
“Khương Nhuệ Trạch!” Khương Tử Mặc trầm giọng, nói: “Anh buông ra.”
“Em tư đừng xấu hổ, anh ba sau này sẽ yêu thương em gấp bội, bù đắp lại tất cả những gì anh nợ em, được không?” Khương Husky không nghe, càng ôm chặt hơn.
Khương Tử Mặc: “……”
Trên khuôn mặt trắng bệch của anh ấy dường như xuất hiện màu đỏ lạ thường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ba, anh muốn em ngạt chết phải không?”
Khương Nhuệ Trạch nhanh chóng buông tay, không ngờ lại vừa khéo Khương Tử Mặc lại đẩy anh ấy một cái.
Là người vừa mới bị thương hậu môn, đứng còn khó khăn, giống như bông hoa yếu ớt không chịu nổi mưa gió.
Sao có thể chịu được lực đẩy này?
Trực tiếp ngã bệt mông xuống đất.
“A!!!!!!!!!!!”
Một tiếng hét long trời lở đất trong phòng bệnh vang lên.
Khương Tử Mặc kinh ngạc đến sững lại, không thể ngờ mình mới đẩy nhẹ một cái mà anh ba đã ngã xuống rồi.
Không phải anh ấy từng lăn lộn ở Zeus sao? Sao mà yếu nhớt vậy?
Tiếng hét thảm thiết khiến người ta tê dại cả da đầu, ngay sau đó, ba anh em nhìn thấy màu đỏ ở quần của Khương Nhuệ Trạch ……
“Ôi đệt, vết phẫu thuật chắc chắn lại rách ra rồi!”
Khương Tử Mặc sau đó mới nhận ra, hỏi: “Anh ấy rốt cuộc là phẫu thuật chỗ nào vậy?”
“Anh ấy vừa mới cắt trĩ.” Khương Mạn nói xong, Khương Tử Mặc im lặng.
Khương Nhuệ Trạch khóc như cha chết mẹ chết: “Em gái, em không được nói....huhu....mặt của anh...”
“Mặt anh không sao, chỗ bị thương là mông!” Khương Mạn tiến lên ôm Khương Nhuệ Trạch theo kiểu ôm công chúa, đặt lên giường, “Anh cả mau gọi...thôi, vẫn là để em làm cho...”
Người đàn ông cao to hơn 1m8 được Khương Mạn ôm kiểu công chúa, thật là một tư thế xấu hổ.
Khương Nhuệ Trạch sau khi được đặt trên giường bệnh.
“Em gái, em muốn làm gì!!!” Anh ấy sống chết cũng phải túm chặt quần của mình.
Vừa xấu hổ vừa đau đớn: “Em đừng kéo quần của anh mà....”
“Em giúp anh cầm máu……”
“Em gái, để anh gọi bác sỹ, em đừng ……” Khương Lệ Sính cũng vội vàng khuyên can, cảnh tượng hỗn loạn khiến người ta tê cả đầu.
Em gái thật là hổ báo quá!
Chỉ có Khương Tử Mặc rất yên tĩnh, anh ấy hỏi: “Tiểu Man, năng lực của em còn không?”
Khương Mạn gật đầu.
“Vậy để tiểu Man thử đi.” Khương Tử Mặc nói.
Khương Lệ Sính bất ngờ và hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu và lui ra.
Khương Nhuệ Trạch đầu đổ đầy mồ hôi, túm chặt lấy quần của mình, “A, anh cả, anh từ bỏ rồi sao? Đừng mà, mông của em tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, đây là tôn nghiêm cuối cùng của em!”
“Lúc làm phẫu thuật cho anh có mấy bác sỹ nữ và mấy y tá nữ đấy, lúc nguy cấp như này mà anh còn nhắc tới tôn nghiêm à.”
Khương Mạn lườm anh ấy một cái, “Đừng động đậy, không cởi quần của anh nữa.”
Cô đặt tay lên mông của anh ba, thở dài rồi kích hoạt sức mạnh trong người.
Biểu cảm của Khương Mạn có chút kỳ quái, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó năng lực chữa bệnh của mình sẽ được dùng để giúp người ta chữa bệnh trĩ ...
Quả nhiên là ở đời đâu ai biết được chữ ngờ, sống lâu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra ……
“Shhh……ủa?”
Tiếng kêu của Khương Nhuệ Trạch bỗng biến thành tiếng nghi hoặc.
“Sao lại……không đau nữa rồi ấy nhỉ?”
Khương Mạn thu tay lại, Khương Tử Mặc nhặt viên đường trên bàn cà phê bên cạnh, bóc một viên, cho vào miệng cô.
Khương Lệ Sính cũng kinh ngạc mà nhìn em gái mình.
Khương Mạn ngậm viên đường, kỳ lạ là lần này sử dụng năng lực trị liệu, cô lại cảm nhận thấy khí huyết trong người không tiêu hao đi bao nhiêu.
“Anh cả, bảo bác sỹ tới khám cho anh ấy xem, chắc là không có chuyện gì lớn nữa rồi.”
Khương Lệ Sính gật đầu, gọi bác sỹ tới.
Không bao lâu sau, bác sỹ bước vào, Khương Mạn đứng bên ngoài tấm rèm.
Ban đầu nhìn thấy vết máu trên quần Khương Nhuệ Trạch, bác sỹ cũng bị dọa cho một trận, kết quả là sau khi kiểm tra....
“Không ngờ vết thương lại khép lại nhanh như vậy?”
“Hầy....sức khỏe của người trẻ tuổi đúng là khỏe mạnh……”
“Với tốc độ này, ngày mai là có thể cắt chỉ, qua mấy hôm là có thể xuất viện rồi ……”
“Nhưng mà vết máu trên quần bệnh nhân ……”
Kết quả không bình thường này khiến bác sỹ nghi ngờ, nếu không phải Khương Lệ Sính đã lên tiếng thì chắc Khương Nhuệ Trạch sẽ lại bị đẩy lên bàn phẫu thuật mà kiểm tra một lần nữa.
Các y bác sỹ rời khỏi phòng bệnh mà trong lòng thì không nỡ rời đi, trước khi bọn họ đi khuất, Khương Nhuệ Trạch cứ cảm thấy cái mông mình bị những người mặc áo trắng đó dòm ngó......
Ánh mắt đó, nhiệt tình đến lạ kỳ!
Trong phòng bệnh, Khương Nhuệ Trạch và Khương Lệ Sính vô cùng kinh ngạc nhìn em gái nhà mình.
Khương Mạn nhún vai: “Trong bài hát của anh tư đã từng viết rồi mà.”
Cô bày ra vẻ mặt vô tội: “Em có siêu năng lực mà.”
Chương 234: Bạc Hạc Hiên = Em rể
Não bộ của Khương husky ngừng hoạt động, anh cả thì có năng lực tiếp thu tốt hơn, mặc dù đã lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó tin.
Đúng vậy……trong bài hát của thằng tư có nhắc tới chuyện em gái nhỏ có dị năng, nhưng mà bọn họ chỉ nghĩ có là sự phóng đại trong văn chương, chưa bao giờ nghĩ đó là thật. Hôm này tận mắt chứng kiến…….vẫn còn không dám tin là thật!
Chuyện này như phá vỡ khoa học và những kiến thức thông thường!
Để làm bọn họ tin tưởng, Khương Mạn chỉ có thể sử dụng dị năng hỏa. Cô giơ ngón tay giữa lên, nhướng mày với ba người anh đối diện mình. Sau đó cô tập trung tinh thần khoảng 3 giây, một ngọn lửa nhỏ bùng lên ở đầu ngón tay.
Khương Nhuệ Trạch nghi ngờ nói: “Đổi…….đổi trò khác?”
Biểu cảm trên mặt Khương Lệ Sính có chút soi mói, “Bột phốt pho? Màu sắc có vẻ không đúng lắm.”
Khương Tử Mặc có chút ngạc nhiên, trong trí nhớ của anh ấy em gái hình như không có dị năng hỏa, cái này mới xuất hiện à?
Khương Mạn nhìn mấy ông anh vẫn đang bắt lỗi mình cũng có chút bất lực, lòng cô động một cái ngọn lửa lớn dần lên lan ra cả bàn tay.
“Em gái!”
“Em gái!”
Khương Lệ Sính và Khương Nhuệ Trạch căng thẳng đứng hẳn lên. Khương Mạn búng ta một cái ngọn lửa biến mất. Sau đó cô búng tay một cái, những bông hoa hồng trong bình ở tủ đầu giường bùng cháy, từng cánh hoa mong manh cháy thành tro.
Lần này Khương Lệ Sính cũng không thể dùng khoa học để giải thích được nữa. Mấy đoá hoa kia Khương Mạn chưa hề chạm vào.
Trong lòng Khương Mạn cũng kinh ngạc, dị năng hỏa của cô mạnh hơn rồi?
Không những điều khiển được lửa, lúc dùng dị năng trị liệu lượng máu bị tiêu hao cũng ít hơn, nhưng mà…….tại sao lại như vậy?
Cô còn đang mải nghĩ thì hai người anh trước mặt đã hoá thành đá, Khương Lệ Sính nhìn có vẻ vẫn bình tĩnh như cũ. Mồm Khương Nhuệ Trạch há to như quả trứng ngỗng, Khương Mạn lo lắng không biết anh ta có bị rớt cằm luôn không.
“Thật thật thật…..thật sự có siêu năng lực?”
Khương Nhuệ Trạch lắp bắp: “Mẹ kiếp! Em gái ông là siêu nhân!”
Khương Mạn: “……”
“Em gái còn biết cái gì nữa không? Thổi ra lửa? mình đồng da thép? Vậy….. lần trước lần trước em em nói là biết lái cơ giáp là thật à?”
Khoé môi Khương Mạn giật giật, “Giả hết đấy, thật ra lúc nãy em chỉ làm ảo thuật thôi.”
Khương Nhuệ Trạch phát ngốc, “Rốt cuộc là thật hay là giả?”
Ba người còn lại dùng ánh mắt thương hại như nhìn trẻ thiểu năng nhìn anh ta. Có những lúc Khương Lệ Sính rất bất lực, đều cùng một mẹ sinh ra, tại sao thằng ba nhà mình nó cứ ất ơ thế nào? Có phải chất dinh dưỡng đều đi nuôi cơ bắp hết rồi đúng không?
“Em gái, chuyện dị năng này còn ai biết nữa không?”
Khương Mạn do dự nghĩ một lúc rồi lắc đầu. không phải cô không tin anh cả, mà do anh cả nhà cô quá thông minh. Bạc Hạc Hiên và Arthur không phải người bình thường, bọn họ đều có bí mật là đã sửa đổi gen, nếu như anh ca biết Bạc Hạc Hiên đang hoài nghi cô có dị năng, rồi anh ấy đi điều tra sâu hơn thì……
Khương Lệ Sinh nhìn em mình một cái, khoảnh khắc cô do dự suy nghĩ anh đã nhìn ra điều gì đó. Chỉ âm thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc là tên kia bắt cóc trái tim em mình thành công rồi……
“Lòng người khó đoán, chuyện dị năng này em cứ giấu kĩ đi.” Khương Lệ Sính nghiêm túc: “Năng lực vượt qua khoa học bình thường sẽ bị coi là dị dạng, còn có thể bị coi là dị giáo.”
“Anh cả, em biết rồi.”
Khương Lệ Sính gật đầu, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Khương Mạn.
“Anh ba cũng không có chuyện gì nữa, em không cần canh đêm đâu, trong viện cũng có người rồi.”
“Em và thằng tư cứ về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho anh.”
“Vâng.”
Khương Mạn không nói gì thêm nữa, Khương Tử Mặc lại càng im lặng.
Sau khi hai bọn họ rời đi, Khương Nhuệ Trạch rất bất mãn: “Anh cả, anh để em gái và thằng tư đi làm gì, em còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi mà.”
“Để hai đứa nó có thời gian với nhau.”
Khương Lệ Sính thành thật nói: “So với hai chúng ta, em gái và thằng tư ở riêng với nhau càng dễ nói chuyện, có nhiều chuyện chúng ta không hiểu được nhưng thằng tư nó có thể hiểu.”
Khương Nhuệ Trạch lẩm bẩm trong mồm: “Em cảm thấy em cũng hiểu được…..”
Trong phòng lại im lặng đến lạ thường, Khương Nhuệ Trạch không thấy anh mình trả lời quay qua nhìn thì không khỏi sững sờ. Trong ấn tượng của anh, anh cả là một người uy nghiêm kiên định, tất cả mọi việc đều xử lý bằng lý trí, khuôn mặt không bao giờ lộ ra biểu cảm gì. Giống như một ngọn núi vững trãi.
Từ khi anh còn nhỏ, người anh cả Khương Lệ Sinh này chính là người ngăn mọi ác ý đau khổ trên thế giới này cho anh. Lúc này Khương Lệ Sính đứng cô độc một mình, hai mắt nhắm lại như che giấu chút hồng hồng trong khoé mắt.
“Anh cả……”
Khương Lệ Sính hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt ra, như đè nén lại mọi cảm xúc trong lòng, giây phút này sự âu sầu như làm cả người anh như già đi mười tuổi.
Sự âu sầu này như lan ra giữa hai chân mày, âm thanh có chút chua xót: “Anh đã từng nghĩ anh đã chăm sóc đủ tốt cho các em, xứng đáng là một người anh cả.”
“Xin lỗi.”
Khoé miệng của Khương Lệ Sính méo xệch: “Anh đúng là một người anh thất bại.”
Khương Nhuệ Trạch cũng nghẹn họng, giây phút này không biết nên an ủi anh mình thế nào cho phải.
Anh còn là anh ba thất bại hơn, hồi nhỏ thì làm lạc mất em gái, lớn lên thì hiểu nhầm em tư, ngày nào cũng gây phiền phức cho anh cả anh hai……
…….
Khương Mạn đưa Arthur và Khương Tử Mặc về Vân Miểu Thiên Châu.
Đối với người anh em song sinh này, Arthur đột nhiên mở mồm nói: “Mặc dù chú và thím lớn lên không giống nhau, nhưng nhìn có vẻ thông minh hơn chú husky, cũng đẹp hơn, coi như gần bằng chú Hiên.”
Khương Mạn đang lái xe không nhịn nổi bật cười.
Arthur hai ngày nay đưa Khương husky đi vệ sinh vài lần, sự khinh thường đối với Khương husky ngày càng vượt qua mức kiểm soát.
“Chú husky là anh ba ạ?”
Khương Tử Mặc mở mồm hỏi: “Hiên là ai?”
Arthur lập tức trả lời: “Là em rể chú!”
Khương Tử Mặc cau mày.
Khương Mạn khụ một tiếng, “Là một người tốt!”
Arthur gật đầu: “Là một người em rể tốt.”
Khương Mạn nhìn thằng nhóc tóc vàng qua kính chiếu hậu, tsk, thằng ranh này!
Nhưng mà…….sau khi cô và Khương Tử Mặc chạy trốn, thì lại không liên lạc được với Bạc Hạc Hiên nữa, không biết anh ấy có về biệt thự ở Vân Miểu Thiên Châu không. Nhớ tới Bạc Hạc Hiên, lòng Khương Mạn lại thấy có chút ấm áp.
Rõ ràng hôm trước còn bảo xin lỗi cô, lúc quan trọng nhất không thể bên cô được, hôm nay lại xuất hiện một cách thần kỳ……Là lúc cô cần giúp nhất……
Đã nhiều năm như vậy Khương Mạn luôn tự dựa vào thực lực của bản thân để sống, để tồn tại. Ở trong một thế giới thiếu an toàn quá lâu, cô đã quen với việc chiến đấu một mình, nhưng người đàn ông Bạc Hạc Hiên này……
Tìm đủ mọi cách, không làm theo lẽ thường, còn lộ rõ âm mưu của mình ra trước mặt cô, quả quyết xông vào thế giới của cô. Cho cô sự tín nhiệm và bao dung.
Khương Tử Mặc quay đầu nhìn cô, thấy khóe miệng cô bất giác mỉm cười. Nhìn thấy sự bình yên và niềm vui ngập tràn trên khoé mắt cô. Tất cả mọi thứ hình như vì một người……Người đàn ông tên là Hiên kia.
Khương Tử Mặc thu lại tầm mắt, nhẹ giọng ồ một tiếng sau đó bổ sung: “Có cơ hội sẽ gặp một lần.”
Anh thực sự muốn gặp người này, người đàn ông làm cho em gái anh nở nụ cười, không biết là cao nhân phương nào!
Chương 235: Anh tư hỏi: Em thích ăn bánh crepe trứng à?
Trở về Vân Miểu Thiên Châu, chỉ có mỗi con chó ngốc Ngạo Thiên ra đón mọi người. Con ngỗng Tang Bưu đang ở vườn hoa bơi trong hồ, bình thường đều coi thường loài người.
Bạc Hạc Hiên không về đây……
Không biết tại sao trong lòng Khương Mạn có chút thất vọng.
“Anh tư, anh nghỉ ngơi chút đi, em đi gọi điện thoại đã.”
“Được.”
Khương Tử Mặc ngồi trên ghế ánh mắt nhìn theo em mình cho đến khi cô ra ngoài vườn hoa. Quay đầu lại thấy Arthur bê một cái đĩa tới, ở trên có nước ép và sữa chua cả coca……đủ loại đồ uống.
“Chú tư muốn uống gì.”
Ánh mắt của Khương Tử Mặc khẽ động: “Tiểu Man thích uống cái gì?”
Arthur đưa lọ sữa chua uống AD qua. Khương Tử Mặc có chút nghi ngờ nhưng vẫn đưa tay cầm, rồi lại nhìn Arthur như thể không tin lắm.
“Thím thích cái này nhất.” Arthur còn bổ sung: “Chú Hiên cũng thích.”
Khương Tử Mặc không nói gì thêm nữa chỉ cắm ống hút vào. Anh ấy không thích đồ uống của trẻ con lắm, nhưng nếu là đồ em gái thích thì anh cũng muốn thử một chút.
Ở ngoài vườn hoa Khương Mạn đang ngồi ở bên hồ nước gọi điện thoại, tiện tay nhặt mấy viên sỏi ở dưới chân ném con ngỗng đang bơi giữa hồ. Nước bắn tung toé con ngỗng gào lên. Sau vài tiếng tút tút thì người bên kia nhấc điện thoại.
Khương Mạn hỏi một câu: “Anh đâu rồi?”
Tiếng cười trầm thấp truyền đến: “Nhớ anh à?”
Khương Mạn xì một tiếng thấp giọng: “Bạc, Hạc, Hiên!”
Không trêu cô nữa Bạc Hạc Hiên trả lời: “Anh ở sân bay.”
Khương Mạn sững sờ: “Sân bay? Anh quay lại biên giới phía Bắc?”
“Ừ, sáng sớm mai còn có cảnh quay, bây giờ phải trở về mới kịp.”
Bây giờ là buổi đêm, bay từ Bắc Thành đến kia hết một tiếng rồi lại mất thêm gần ba bốn tiếng để đi tới chỗ trường quay, tính ra đúng là hành xác. Mà sắp phải quay rồi…….
“Hay là em gọi điện cho đồng chí lão Vân, xin nghỉ thêm nửa ngày nữa?”
“Không cần.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Công chúa về với người nhà rồi, kị sĩ cũng phải lui binh chứ.”
“Em có phải công chúa đâu!”
“Ừ, anh nhầm, em là nữ vương đại nhân.”
Khương Mạn bật cười, rồi đột nhiên không biết nói gì nhưng lại chả muốn cúp máy.
“Mau chóng quay nốt mấy cảnh còn lại, anh sẽ cố gắng về sớm.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng: “Mấy việc còn lại đợi sau khi anh về, đợi có thời gian sẽ nói cho em.”
“Được.” Khương Mạn thở nhẹ ra một tiếng: “Cám ơn anh, Bạc Hạc Hiên.”
Người đàn ông bên kia im lặng một chút, sau đó mới nói: “Lần sau gặp mặt, nhớ sửa cách gọi.”
“Hả?”
“Gọi là bạn trai cũng ổn đấy chứ, em nên suy nghĩ chút đi.”
Khương Mạn cười thành tiếng, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Cô kiễng chân một cái, dùng đầu mũi chân khẽ đá xuống đất, nhẹ giọng: “Vậy để em……nghĩ đã.”
Sau đó cúp điện thoại.
Khương Mạn chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời vẫn còn tối lòng thầm nghĩ: Không biết máy bay đi chuyến biên giới phía Bắc đó có bay ngang qua đây không nhỉ……
Đột nhiên bắp chân nhói một cái, giống như bị cái gì mổ vào chân. Khương Mạn cúi đầu nhìn thấy con ngỗng Tang Bưu đàn hung hăng há mỏ.
“Biến mày!”
Cô túm lấy cổ nó quăng một cái, con ngỗng ngã dúi dụi vào hồ. Cô mà không nể mặt Quân Quân và mấy bạn nhỏ, đã hầm con ác bá này từ lâu rồi, còn dám mổ cô!
Quay lại phòng khách, Khương Mạn phát ngốc khi nhìn thấy trên bàn là một đống vỏ sữa chua AD.
Trong lòng thầm nghĩ không ngờ khẩu vị của anh tư cũng trẻ con đến thế.
“Tiểu Man, anh mượn điện thoại của em được không?” Khương Tử Mặc hỏi: “Anh phải liên hệ với quản lý.”
“Vâng.” Khương Mạn đưa điện thoại qua cho anh.
Khương Tử Mặc gọi điện cho Ivy.
“Cám ơn thượng đế, cuối cùng anh cũng gọi cho tôi.”
Ivy thở ra một hơi: “Nine, lần này anh điên quá mức rồi đúng không! Nhưng mà cũng chúc mừng anh đã tìm được em gái.
“Tôi cũng không dám tin nữa, tất cả quá hoang đường……”
Khương Tử Mặc nói cám ơn xong lại hỏi tình hình buổi nhạc hội.
“Không có vấn đề gì, tất cả rất thuận lợi! Nhưng mà Nine anh liên hệ với Mộ Dung Hi và Anne lúc nào vậy?”
“Hả?” Khương Tử Mặc không hiểu.
“Là tiểu thiên vương của Đế Quốc, thiên hậu nhạc rock của M Quốc và ban nhạc Wake up của bọn họ. Sau khi anh đi một số khách mời tới buổi nhạc hội, bầu không khí nhạc hội trở nên ấm cúng chưa từng có!”
Khương Tử Mặc trầm lặng một lúc rồi nói biết rồi.
“Đúng rồi, tin tức về sự xuất hiện của em gái anh ở nhạc hội được lên hot search của Đế Quốc rồi đấy. Có rất nhiều bên truyền thông muốn mời phỏng vấn. Nhạc hội kết thúc còn có người bắt đầu đi tìm tin tức về em gái anh……”
Khương Tử Mặc cau mày: “Có ai chụp được hình của Tiểu Man không?”
“Trước mắt thì chắc là không, nhưng trong video sợ là có, nhưng đèn ở trên sân khấu không đủ sáng, lúc sau còn đeo mặt nạ nữa……”
“Còn chuyện anh lộ mặt nữa……”
“Cứ từ chối phỏng vấn đi đã.” Khương Tử Mặc nói: “Tôi lộ mặt không phải chuyện gì lớn cả.”
Sau khi anh ta cúp máy, đằng sau lưng vang lên giọng Khương Mạn: “Có rắc rối sao?”
“Không có.” Khương Tử Mặc quay người: “Có người giúp mời khách mời, là bạn em à?”
Đôi mắt đẹp của Khương Mạn khẽ động, nghiêng đầu cười: “Chắc là anh ấy.”
“Bạc Hạc Hiên?”
“Vâng, anh tư biết anh ấy.”
“Từng nghe qua.”
Khương Tử Mặc im lặng một lúc, danh tiếng của cái tên Bạc Hạc Hiên này rất lớn, sức ảnh hưởng cũng không phải tầm thường, Khương Tử Mặc còn biết sức ảnh hưởng của anh ta không phải đến từ giới điện ảnh.
Anh ta mặc dù là ca sĩ, nhưng chả khác người ngoài với giới này, hai mươi mấy năm qua anh ta luôn sống khép kín, cũng không giao lưu gì nhiều, có bao nhiêu tâm sự đều viết thành ca khúc. Biết Bạc Hạc Hiên là do nghe Khương Nhuệ Trạch từng nhắc tới có một người bạn như vậy.
“Đây là nhà của anh ta?”
Khương Mạn gật đầu.
“Hai người ở chung?”
“Khụ.” Khương Mạn lắc đầu, im lặng một lúc rồi mới nhìn thẳng vào mắt Khương Tử Mặc chân thành nói: “Nhưng em thích anh ấy.”
“Anh ấy rất tốt, rất rất tốt.”
Khương Tử Mặc trầm mặc gật đầu: “Cho nên em còn chưa xác nhận mối quan hệ này?”
“Vẫn chưa.” Khương Mạn mím môi: “Em thường bắt nạt anh ấy, anh ấy rất thảm, em còn chả thèm nể mặt mũi anh ấy.”
Khương Tử Mặc nghe thấy tiếng cười của cô, trong lòng thấy vô cùng phức tạp, cuộc đoàn tụ với em gái khiến anh cảm thấy hạnh phúc như một giấc mơ, nhưng ngay vừa gặp lại thì mới biết trái tim em mình đã bị một tên xấu xa đánh cắp.
Nhưng tên xấu xa này……lại làm cho em gái anh nở nụ cười.
Nhưng anh chưa từng thấy em gái anh nở nụ cười yên tâm, không âu lo che giấu như thế này…..
“Ngày mai anh ta có về không?”
“Anh ấy tới biên giới phía Bắc quay phim, trước là xin nghỉ nửa ngày để tới giúp em.” Nói xong đột nhiên im bặt, emmmm…. Nói nhiều quá rồi.
Khương Tử Mặc hình như nghe thấy em mình đang ‘nói tốt’ cho ai đó, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự. Anh cảm thấy căn biệt thự này hình như đã từng nhìn thấy ở đâu. Kể cả giọng của em gái…..
“Tiểu Man.”
“Vâng?”
“Em thích ăn bánh crepe trứng?”
Khương Mạn: “……Tại sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này.”
Khương Tử Mặc bổ sung thêm một câu: “Tò mò, có phải em thích ăn bánh crepe trứng bạc hà đúng không?”
Nội tâm Khương Mạn: @*……
Trong một góc phòng khách, Arthur cầm điện thoại, len lén gửi cho số điện thoại lưu tên là ‘Hiên’ một đoạn ghi âm.
Trong ghi âm, ai đó nói:
---Em thích anh ấy.
----Anh ấy rất tốt, rất rất tốt.
Đối với người hâm mộ, Nine tồn tại như một vị thần. Không ai biết sau chiếc mặt nạ trắng đó là khuôn mặt như thế nào. Đây là lần đầu tiên anh tổ chức nhạc hội, nhưng khi người hâm mộ bước vào đây lại cảm thấy một nỗi đau trong tim mình.
“Tiểu Man rốt cuộc là ai? Tại sao bao nhiêu năm nay Nine luôn viết nhạc về cô ấy.”
“Cảm thấy Tiểu Man như thể không sống trên nhân thế này?”
“Sao tôi thấy bài hát này cứ giống như một lời từ biết vậy, không phải chứ…..”
Người hâm mộ bắt đầu thảo luận, nhiều người đã sụt sịt khóc thành tiếng. Họ hò reo cái tên Nine.
Khương Tử Mặc trên sân khấu lại làm động tác im lặng. 100.000 khán giả phía dưới lập tức im lặng.
Khi đoạn nhạc mở đầu vang lên, khán đài tối đen như mực, một chùm sáng từ trên cao rọi xuống, bóng hình cô độc đứng trong chùm ánh sáng, âm thanh cất lên:
“Băng tuyết biến thành gai nhọn, núi sông chảy dài bao lấy anh và em
Anh ở bên này đưa mắt nhìn dòng máu đã nguội lạnh, em vẫn kiên cường tới phút cuối
Đập vỡ vách ngăn vô hình này, làm sao để chuyển nghịch thời khắc tàn nhẫn này, làm sao để thoát khỏi cơn ác mộng
Rất muốn rất muốn……”
Tiểu Man, anh muốn tới thế giới nơi em sống.
m thanh của Khương Tử Mặc khô khốc, giống như lời lẩm bẩm yếu ớt. Đột nhiên đèn bật sáng, cả sân khấu như bừng lên những tiếng gọi, bọn họ nhìn thấy những thảm cỏ xanh mướt xung quanh sân khấu, đó không phải là hiệu ứng ảo, như là chuyển cả thiên nhiên xanh mướt vào trong buổi nhạc hội này.
Khương Tử Mặc đứng ở giữa, quần áo màu trắng, nhìn như một bức tranh sơn dầu nghệ thuật. Giọng hát của anh ấy thay đổi, giống như muốn phát huy hết khả năng của bản thân. Nhưng giai điệu ở đoạn này lại vô cùng dịu dàng.
“Anh chả còn gì lưu luyến với thế giới này
Muốn đưa em tới một nơi xa xôi
Anh đưa em đi ngắm những điều tuyệt vời
Anh muốn để em nghe tiếng chim hót
……”
Tiếng hát nhẹ nhàng ru dương như chứa đựng tình yêu tha thiết. Tất cả vẻ đẹp của thế giới như tập trung về nơi đây, khung cảnh trên sân khấu không ngừng biến hoá, giống như thiên nhiên bốn mùa xuân hạ thu đông.
Người hâm mộ ai nấy đều đã nước mắt ướt cả mặt. Cảm xúc trong từng câu từng chữ, cứ từ từ thấm vào tim mọi người.
“Nếu thế giới có một phép màu, xin hãy phá vỡ khoảng cách không gian
Nếu binh sĩ có thể ngăn được đói rét và ác quỷ
Nếu anh đến bên em liệu có thể trở thành một bức tường vững chắc bao lấy và che chở cho em……”
Có thể nói từ “bức tường” kia đã làm mọi người vỡ oà cảm xúc, Khương Tử Mặc cũng bắt đầu nghẹn ngào. Bài hát này anh đã dùng tất cả kỹ năng, khả năng của mình, như thể anh hát nó chỉ để cho một người duy nhất nghe.
Nếu em có thể nghe được thì tốt biết mấy.
Người hâm mộ không kìm nổi nước mắt, rõ ràng là một bài hát với ca từ ấm áp, tại sao lại buồn đến thế này.
Khương Tử Mặc hít vào một hơi thật sâu, ánh sáng xung quanh cũng mờ dần, bóng tối lại trở lại, ánh đèn sân khấu chiếu vào người anh, khoảnh khắc đó anh lại cô độc một mình.
Dưới ánh đèn sân khấu, anh từ từ tháo chiếc mặt nạ của mình xuống. Khuôn mặt thanh tú đến mức tinh xảo, đôi mắt lưu ly sáng ngời, nhưng nước mắt cũng đã ướt cả mặt.
Người hâm mộ động loạt đứng dậy, tiếng kinh hô bắt đầu vang lên, mọi người sững sờ nhìn người đàn ông trên sân khấu. Giây phút này mọi người quên đi tất cả để thưởng thức vẻ đẹp của anh.
Ca sĩ Nine từ lúc debut tới giờ đây là lần đầu anh để lộ mặt thật, nhưng anh lúc này giống như muốn vụn vỡ, như một kẻ cô độc bị không gian vứt lại, anh khát vọng, anh cầu mong một tia sáng sẽ xuất hiện.
Giọng của anh bắt đầu mất kiểm soát, thậm chí giai điệu cũng đã lệch lạc. Đó không phải là sự điên cuồng mà là cảm xúc đâm xuyên qua tim mọi người.
“Anh muốn rời đi, anh không muốn chỉ là một người đứng bên cạnh chứng kiến…..”
“Anh muốn thỉnh cầu các thiên thần……”
“Cho em tất cả…….”
“Tình yêu thương……”
Trên sân khấu đột nhiên tối om, bên dưới vang tiếng khóc của người hâm mộ, có người thì thổn thức mãi không thôi.
Tang Điềm cũng khóc như chó rồi, nước mắt nước mũi tèm lem, lấy tay quệt ngang quệt dọc, “Huhuhu, Tiểu Man của nam thần ở đâu?”
“Chị, em đau lòng quá……”
Tang Điền muốn được ôm, vừa quay đầu lại thì sững sờ, Tang Điềm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của Khương Mạn, cô ấy khóc ướt cả mặt nhưng trong ánh mắt lại có ý cười ấm áp.
Sau đó Tang Điền mới để ý Khương Mạn đã thắt xong dây an toàn, cô hỏi ngốc một câu: “Chị, chị định làm gì?”
Khương Mạn lộ ra một nụ cười xán lạn, nước mắt vẫn rơi xuống: “Chị phải đi nói với anh ấy, thiên thần nghe thấy lời của anh ấy rồi.”
Tang Điềm lại càng không hiểu gì.
Lúc này trực thăng đã hạ độ cao, tiếng cánh quạt của trực thăng thu hút ánh mắt của khán giả bên dưới, mọi người ngẩng đầu nhìn thứ to đùng lù lù trên đầu mình. Khán giả ngơ ngác, đây là tiết mục đặc biệt của nhạc hội à?
Khương Tử Mặc đứng lặng im trên sân khấu nhìn chiếc trực thăng, lông mày anh nhíu chặt lại. Anh làm gì có tiết mục này, hay là anh cả đến nhờ?
Nhạc hội này là anh dành tặng em gái, ai cũng không thể phá hỏng nó được.
Sau khán đài cũng loạn thành một đống, người quản lý Ivy phẫn nộ: “Chiếc trực thăng kia từ đâu ra vậy?”
“Mau đi giải quyết đi, còn ầm ĩ ở đây làm gì?”
Ivy nói trong tai nghe: “Nine anh bình tĩnh một chút, chúng tôi đang……”
Cô còn chưa nói xong đã phát hiện ra tai nghe không liên lạc được với Khương Tử Mặc.
“Mẹ kiếp! chị Ivy mau nhìn!”
“Người trên trực thăng vứt xuống một sợi dây, có người định xuống à?”
Lòng Ivy cũng phát hoảng, mọi người trong buổi nhạc hội cũng bị sợi dây thu hút. Ánh đèn cũng tập trung hết vào sợi dây này.
Mặt Ivy biến sắc: “Ai chỉnh đèn vậy?”
“Mau tắt đèn đi!”
Chả biết giọng ai: “Không kịp rồi……”
……
Trên trực thăng, Bạc Hạc Hiên hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Khương Mạn gật đầu.
Anh đưa tay ra, dùng tay còn lại ôm lấy đầu cô, dùng sức hôn lên trán cô một cái, cúi đầu nhìn cô: “Phần còn lại giao cho em đấy…..”
Khương Mạn nở một nụ cười tươi, giữ chặt sợi dây nghiêng nửa người ra phía ngoài. Cô hít một hơi thật sâu, nhảy ra khỏi cabin, như xé gió lao xuống!
Lần này, hãy để em chạy về phía anh.
Anh tư……
Chương 231: Thiên thần đã nghe thấy, nên em tới rồi đây
Mưa lớn không biết đã tạnh từ lúc nào.
Sau khi tiếng nhạc kết thúc, tiếng cánh quạt của chiếc trực thăng khiến tất cả mọi người đều chú ý.
Khi bóng người từ trên chiếc trực thăng nhún người nhảy xuống, rất nhiều người đều hét to, ánh đèn chiếu lên người cô.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cô từ trên trời nhảy xuống.
Ánh sáng chói lóa, lấn át mọi tiếng ồn.
Khương Tử Mặc đứng trong bóng tối, kinh ngạc và hoài nghi mà nhìn bóng dáng từ trong ánh sáng đi tới, tiếng nhịp tim thình thịch, thình thịch đập liên hồi.
Anh ấy không biết người đang tiến tới là ai, trong lòng lại có một sự xao động kỳ lạ, ánh mắt và tâm hồn hoàn toàn bị dẫn dắt.
Khoảng cách từ đầu dây cáp tới sân khấu chỉ còn lại khoảng năm mét, máy bay trực thăng đã không thể xuống thấp hơn nữa.
Bóng người đó dừng lại, ngay sau đó, lại thấy cô cởi dây an toàn ra, trực tiếp nhảy xuống.
Ánh đèn chiếu vào cô vẫn không biến mất, cùng với bóng dáng của cô mà chiếu vào trong bóng tối, tiếng hét kinh hãi từ bốn phía vang lên.
“Người này là ai vậy?”
“Là khách mời của concert sao? Nhảy từ trên cao xuống như vậy cũng quá siêu rồi!”
“Người đâu? Ánh đèn đâu?”
Tiếng nhịp tim đập liên hồi trong lồng ngực, Khương Tử Mặc bất giác tìm kiếm bóng hình đó, nhưng xung quanh thực sự quá tối, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt từ đèn flash điện thoại của fan thì không thể nào nhìn rõ tung tích của đối phương.
“Ivy” Khương Tử Mặc ấn vào chiếc tai nghe.
Bên phía Ivy không có tiếng phản hồi, trong tai nghe xuất hiện một dòng điện. Ngay sau đó, một giọng nói đàn ông xa lạ vang lên.
“Khương Tử Mặc, cậu nghe cho rõ đây.”
“Em gái của cậu tới rồi……”
Người đàn ông trong tai nghe còn đang nói gì đó, nhưng Khương Tử Mặc đã không thể nghe thêm bất cứ thông tin gì nữa, dường như toàn bộ âm thanh trên thế giới này đã lùi xa.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Một luồng ánh sáng từ nền sân khấu sáng lên, cùng với tiếng bước chân tiến lại gần, Khương Tử Mặc xoay người, nhìn thấy dáng người đang đạp lên ánh sáng mà bước tới.
Tựa như cách một thế giới. Có người xuyên qua thời gian và không gian, đạp vỡ cảnh tượng trong giấc mơ, tiến về phía anh ấy....
Ở đầu ánh sáng, Khương Mạn đứng ở nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, cô đứng ngược sáng, tất cả mọi lời nói đều nghẹn lại, hóa thành nước mắt.
Khương Tử Mặc run run khóe miệng, ngây ngốc nhìn cô. Rõ ràng anh ấy chưa từng nhìn thấy gương mặt đó, nhưng đôi mắt kia ……
Anh ấy đã nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn lần trong giấc mơ, sao có thể không nhận ra? Em ấy là....tiểu Man!
Khương Tử Mặc toàn thân tê dại, tê tới nỗi không còn nghĩ được gì nữa, anh ấy gần như dùng hết sức lực chạy về phía Khương Mạn.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng anh không quan tâm ……
Nếu trước mắt là một giấc mơ, nếu như anh lại rơi vào trong giấc mơ. Thì dù cho có phải đập nát giấc mơ này anh cũng phải lôi bằng được tiểu Mạn của anh về hiện thực.
Nếu không thể, anh tình nguyện cùng cô ấy rơi vào địa ngục giá rét đó, không muốn cô phải cô đơn một mình nữa ……
Đầu bên kia ánh sáng, ngay cả ánh đèn cũng không đuổi kịp.
Chạy xuyên qua đoạn đường ngang sân khấu này, hai anh em cùng chạy về phía nhau. Ngay khi sắp va vào nhau, hai người họ từ từ dừng lại.
Nước mắt nóng hổi của Khương Mạn rưng rưng trong mắt, giọng nói cũng khó mà cất lên, cô không biết Khương Tử Mặc có thể nhìn thấy hay không, nhưng cô đã dùng hết sức lực để khiến bản thân nở một nụ cười rực rỡ nhất.
“Chào anh, em là Khương Man.”
“Chính là Khương Man đã chết, nay lại sống lại……”
Cô nén sự nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: “Thần linh đã nghe thấy, cho nên em tới rồi đây.....”
Tới gặp anh rồi đây, anh tư.
Khương Mạn dang rộng đôi tay, ngay khi cô chuẩn bị tiến lên ôm lấy Khương Tử Mặc, đối phương đã nhanh chóng tiến lên, ôm chặt cô vào lòng.
Khoảnh khắc ấy, dường như anh đang ôm cả thế giới. Thế giới đã thiên vị anh, thiên thần đã nghe thấy lời cầu nguyện của anh.
Cơn ác mộng đã dừng lại, giấc mơ xuyên về hiện thực.
“……Anh không dám tin, đây là sự thật sao?”
“Là thật đó.” Khương Mạn nhẹ nhàng nói, những giọt nước mắt lăn xuống, nhưng nụ cười lại rất rực rỡ, “Là em.”
Trong tai nghe, giọng nói gấp gáp của Ivy đã trở lại, kéo Khương Tử Mặc về hiện thực.
Anh lại nghe thấy âm thanh từ bốn phía truyền tới. Lúc này, anh chỉ hận không thể thông báo tới toàn thế giới. Anh đã tìm được em gái rồi.
Tiểu Man của anh....đến từ một thế giới khác, cả thế giới của anh.....đã đến bên cạnh anh!
Khương Tử Mặc nhặt chiếc mặt nạ màu trắng bị rơi cách đó không xa lên, dịu dàng hỏi:
“Anh muốn nói với tất cả mọi người, có được không?”
Khương Mạn gật đầu.
Vào lúc anh đeo chiếc mặt nạ cho cô, toàn bộ đèn trong khu biểu diễn đều đã sáng lên, xua tan đi bóng tối.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh trên sân khấu.
Họ nhìn thấy Khương Tử Mặc dịu dàng đeo mặt nạ cho đối phương, ai ai cũng đang đoán già đoán non, rốt cuộc cô gái trên sân khấu là ai?
Ánh sáng khi Khương Mạn nhảy từ trên trời xuống quá chói mắt, cho nên không ai nhìn thấy rõ gương mặt của cô, sau đó cô đạp lên ánh sáng bước tới, mà những ánh sáng đó chưa từng chiếu vào phía trước người cô.
Khuôn mặt cô được ẩn trong bóng tối, chỉ có sau lưng là ngập trong ánh sáng.
Lúc này, cô đeo chiếc mặt nạ trắng như tuyết, nắm tay Khương Tử Mặc đứng bên nhau.
Dưới cái nhìn của quần chúng, dùng thân phận Khương Mạn thật sự để đối diện với thế giới.
Trong khán đài, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn hai người trên sân khấu.
Khương Tử Mặc nước mắt rơi đầy mặt, nhưng trên gương mặt đó lại không có sự bi thương đau khổ, mà giống như người sống sót, được người ta vớt lên từ vực thẳm.
Anh ấy đã được cứu sống.
Màn hình phía sau cũng đã sáng lên, hình ảnh hai người xuất hiện trên màn ảnh.
Khương Tử Mặc nắm chặt tay của Khương Mạn, anh hít một hơi thật sâu, mở lại mic trong tay, tuyên bố với tất cả mọi người:
“Tôi luôn mong đợi rằng một ngày nào đó, giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Tôi muốn giới thiệu với mọi người lại một lần nữa, người bên cạnh tôi đây....”
Anh kéo tay Khương Mạn, từ từ nâng lên.
Nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt chỉ có hình bóng của cô.
Nói từng câu từng chữ.
“Em ấy là em gái của tôi, tiểu Man của tôi.”
“Cảm ơn các thiên thần đã lắng nghe, trả lại em ấy cho tôi ……”
Các fan nghe nhạc sững sờ nhìn, trong lòng có sự thắc mắc nhưng nhiều hơn lại là sự cảm động.
Thì ra những ca khúc trong bao nhiêu năm nay của Nine đều là viết cho em gái của anh ấy?
Lúc tất cả mọi người còn đang sững sờ, ánh đèn trên sân khấu chợt tối xuống.
Khương Tử Mặc gỡ tai nghe xuống, đặt mic xuống, anh ấy nắm chặt tay của Khương Mạn, nhẹ nhàng nói: Tiểu Man, chúng ta chạy trốn đi.”
Khương Mạn sững lại, nở nụ cười dưới lớp mặt nạ.
“Được!”
Tại hiện trường buổi biểu diễn, ánh đèn lại sáng lên một lần nữa, trên sân khấu đã không còn thấy bóng dáng của hai người nữa rồi.
Xung quanh trở nên ồn ào.
Mà đương sự đã chạy thoát về phía thang máy.
Ivy là người đại diện của Khương Tử Mặc, cô ấy hiểu rõ hơn ai hết, tình cảm mà Khương Tử Mặc dành cho ‘tiểu Man’ trong bài hát của những năm gần đây!
Tất cả những chuyện xảy ra tối nay giống như một vở kịch huyền ảo!
Đối phương từ trên trời nhảy xuống, phương hướng phát sinh của tất cả mọi chuyện đều mất kiểm soát.
Nhưng bao nhiêu năm nay, Ivy lần đầu tiên nhìn thấy Khương Tử Mặc cười vui vẻ đến vậy!
Cô không biết chính xác đã xảy ra chuyện gì, sau khi Khương Tử Mặc dẫn Khương Mạn chạy trốn, hiện trường hỗn loạn kia chắc chắn phải có người đứng ra giải quyết.
Cô là người đại diện của Khương Tử Mặc, lúc này cô bắt buộc phải đứng ra.
Lúc này, trợ lý chạy tới, vẻ mặt tràn ngập sự vui mừng.
“Chị Ivy, khách mời……sau cánh gà có rất nhiều khách mời tới……”
“Khách mời?” Ivy sững sờ, concert này không có khách mời nào mà? “Khách mời là những ai?”
“Tiểu thiên vương của Đế Quốc-Mộ Dung Hi, thiên hậu nhạc rock của M Quốc-Anna, còn có nhóm nhạc Wake up...”
(*Tiểu thiên vương, thiên hậu: là danh hiệu của những người đứng đầu giới âm nhạc)
Con ngươi của Ivy sắp rớt ra rồi, những người này đều là nhân vật số một số hai trong giới âm nhạc, rốt cuộc là ai mời những người này tới vậy?
Không có ai chú ý tới, chiếc trực thăng ở trên cao trong không trung đã đi xa rồi.
Bạc Hạc Hiên ngắt cuộc điện thoại trong tay, cứu viện cũng đã tới, anh cũng có thể rút lui an toàn rồi…
Tang Điềm cả người đều tê cứng, đầu óc không vận động nổi.
Nhìn chiếc trực thăng bay xa, cô mới giật mình tỉnh lại, mơ màng hỏi: “Chị của em....là em gái của Nine à?”
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng.
Tang Điềm suýt chút nữa thì không ngồi vững, trợn tròn mắt lên hỏi: “Bạc tiểu tam, anh đã biết từ sớm rồi à?”
Bạc Hạc Hiên lườm cô một cái: “Gọi anh rể.”
Chương 232: Nói sự thật cho các anh trai
Khương Mạn và Khương Tử Mặc chạy trốn rồi!
Những fan không dành được vé tập trung ở bên ngoài, khi buổi biểu diễn diễn ra thì đã tản đi khá nhiều, hai người nhanh chóng chuồn ra từ cửa thoát hiểm.
Vừa ra ngoài, Bạc Hạc Hiên đã gọi điện tới, trực tiếp ở trên không trung chỉ huy tuyến đường.
Ở con đường nhỏ bên ngoài khu biểu diễn, có một chiếc Maybach đã đậu sẵn từ lâu, chìa khóa xe để ở ngay bên cạnh cần gạt nước.
Khương Mạn lái xe, đi thẳng về phía trung tâm thành phố.
Trên xe, ánh mắt Khương Tử Mặc không rời khỏi cô, chỉ lo sợ vừa chớp mắt một cái là cô sẽ biến mất.
Con đường trở về rất thuận lợi, sau khi vào thành phố, Khương Mạn lái xe tới bệnh viện Hoàn Vũ.
Sau khi tới bãi đỗ xe, cô mới nghiêng đầu nhìn Khương Tử Mặc.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau.
Hốc mắt Khương Tử Mặc đỏ ửng, không nhịn được mà mỉm cười: “Đừng gọi anh tỉnh lại, để anh mơ thêm một lúc nữa.”
“Không phải mơ.” Khương Mạn nắm lấy tay anh, “Anh tư, thật sự là em đây.”
“Anh biết, chỉ là anh.... chỉ là anh không dám tin.” Khương Tử Mặc vui mừng đến bật khóc, “Hóa ra trên thế giới này đúng là có kỳ tích.”
“Tiểu Man, có thể nói cho anh biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì không?”
Khương Mạn hít sâu một hơi, đôi mắt nóng bừng, cô nhẹ giọng nói: “Em cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, em chết trên chiến trường Mạt Thế, nhưng khi mở mắt ra một lần nữa thì lại trở về thế giới này.”
“Em từng cho rằng em là tu hú chiếm tổ, chỉ là một cô hồn mượn thân xác của người khác để sống lại mà thôi ……”
Cô ngẩng đầu nhìn Khương Tử Mặc: “Mãi cho tới khi em nghe được những ca khúc mà anh viết.”
Thì ra, em vốn thuộc về thế giới này…
Có người cách ngàn năm ánh sáng, hiểu sự cô độc của cô, đau cùng nỗi đau với cô!
“Chẳng trách……”
Khương Tử Mặc hoảng hốt, nửa năm trước anh mơ thấy Khương Man chết trên chiến trường, kể từ đó về sau thì không còn mơ thấy nữa, mãi tới khi trở về Đế Quốc, lúc ở sân bay anh lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
“Em gái, không lẽ em về thế giới này đã được gần một năm rồi à?”
Khương Mạn gật đầu: “Xin lỗi anh tư, trước kia em không biết tình hình của anh.”
Nếu như cô có thể đi tìm hiểu Khương Tử Mặc sớm hơn, nghe những ca khúc của anh sớm hơn, anh tư có lẽ sẽ không phải đau khổ lâu như vậy!
“Bây giờ biết cũng không muộn.” Khương Tử Mặc lau đi nước mắt trên mặt cô, “Cảm ơn những thiên thần đã trả em lại cho anh.”
Hai anh em nhìn nhau cười.
Tất cả những gì xảy ra trước đây đều coi như bản nháp, ngày hôm qua chỉ như một giấc mơ, hôm nay lại trở thành hiện thực.
Chỉ một ánh nhìn, Khương Tử Mặc đã nhận ra cô.
Không cần giải thích hay chứng minh, sự quen thuộc về cô đã khắc sâu trong xương máu của anh, tất cả vẻ bề ngoài đều là hư vô, thứ anh ghi nhớ là dáng vẻ linh hồn của cô....
Khương Tử Mặc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Em vẫn luôn gọi anh là anh tư.”
“Hử?”
“Em biết đám người anh cả, anh hai, anh ba sao?”
Khương Mạn hiểu ra, đành nói: “Tên của em bây giờ là Khương Mạn. Mạn trong tản mạn”
Đôi mắt Khương Tử Mặc dần dần mở lớn, thế chẳng phải là.......
Kẻ mà anh luôn cho là kẻ mạo danh, lại là em gái thật sao?
Trong nháy mắt, anh chỉ muốn vả cho mình hai cái.
Vì để không ai có thể quấy rầy khi chuẩn bị buổi biểu diễn, anh luôn ở trạng thái khép kín bản thân, càng không tiếp nhận bất cứ thông tin gì liên quan tới ‘Khương Mạn’.
Dù gì thì trong mắt anh trước kia, ‘Khương Mạn’ chính là kẻ giả mạo!
“Anh luôn cho rằng...” Gương mặt anh bỗng đỏ lên, “Anh luôn cho rằng người mà anh cả tìm về chỉ là một kẻ giả mạo....”
“Trước khi gặp anh, em cũng cho rằng bản thân là một kẻ giả mạo.”
Khương Mạn nhẹ giọng nói: “Cho nên không thể trách anh tư, tất cả mọi sự hiểu nhầm đã được xóa bỏ, chẳng phải vậy sao?”
Khương Tử Mặc gật đầu.
“Bây giờ còn một chuyện quan trọng phải giải quyết nữa, cần cả hai anh em mình đối mặt và giải quyết.”
Khương Mạn vô cùng thành thật nhìn anh trai: “Anh không phải kẻ điên!”
Khương Tử Mặc sững sờ: “Em gái……”
“Em muốn nói ra chân tướng cho các anh trai biết!”
……
Lúc này.
Trong phòng bệnh VIP.
Khương Nhuệ Trạch và Khương Lệ Sính đều có ở đây.
Hai người đều đã xem xong livestream của buổi biểu diễn, trong phòng bệnh im lặng như tờ.
Có cảm giác rét lạnh khó tả lan khắp người.
Khương Lệ Sính vùi đầu trên chiếc ghế, trong tay cầm một điếu thuốc.
Khương Nhuệ Trạch cũng yên lặng hiếm thấy, lúc lâu sau anh ấy mới lên tiếng: “Người xuất hiện trong buổi biểu diễn là em gái ……”
“Anh biết.” Khương Lệ Sính day trán.
“Trước khi em gái đi đã tới tìm em.” Khương Nhuệ Trạch nói với giọng run run: “Con bé nói thằng tư không bị bệnh hoang tưởng.... anh nói xem, con bé như vậy là có ý gì……”
Khương Lệ Sính không trả lời.
Hoặc là nói, anh ấy không dám nghĩ tới, điếu thuốc trên ngón tay đã đốt hết.
Khương Nhuệ Trạch sắc mặt trắng bệch, không còn để tâm đến chỗ đau sau khi phẫu thuật, anh ấy ngồi trên giường, lẩm bẩm một mình:
“Nếu tất cả những gì thằng tư mơ thấy đều là thật...vậy nhiều năm nay, chúng ta làm anh cái kiểu gì vậy?
“……chúng ta luôn đối xử với em trai ruột của mình như đối xử với kẻ điên.”
“Nếu thời Mạt Thế lạnh lẽo thực sự tồn tại.... vậy em gái trước kia....”
Khương Nhuệ Trạch run rẩy: “Hai mươi năm qua.... chẳng phải em gái đã sống trong địa ngục hay sao?”
Đó đâu chỉ là địa ngục!
Đó hoàn toàn là một nơi ăn thịt người, một thế giới máu lạnh đến cùng cực!
Ba anh em nhà họ Khương đều biết trong bài hát Khương Tử Mặc đã viết gì, chính vì biết cho nên trước kia bọn họ mới chưa từng tin.
Thực sự quá hoang đường, quá phản khoa học!
Nhưng buổi biểu diễn lần này ……
Khương Mạn từ trên trời rơi xuống, Khương Tử Mặc chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra con bé!
Có thể khiến Khương Tử Mặc tin tưởng không chút nghi ngờ, trừ Khương Man tới từ Mạt Thế, thì không thể có người nào khác ……
Khương Mạn……chính là Khương Man?
Nhận thức của hai anh em đều bị phá vỡ.
Bọn họ nhận ra và gần gũi với Khương Mạn là vì huyết thống.
Nhưng thằng tư……sự gắn kết giữa thằng tư với em gái là từ trong linh hồn ……
Lúc này, điều khiến hai anh em thực sự sợ hãi đó là.... khoảng thời gian bọn họ không chịu tin tưởng đó, rốt cuộc đã gây ra thêm bao nhiêu tổn thương cho đứa em trai ruột thịt của mình?
Mà tất cả những gian khổ mà em gái họ phải trải qua, bọn họ hoàn toàn không dám nghĩ lại!
Khương Lệ Sính mắt đỏ ửng, anh hút một hơi thuốc lá, nhắm chặt mắt lại.
Suy nghĩ của hai anh em rối loạn.
Cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra.
Hai bóng người trông nhếch nhác tiến vào.
Khương Lệ Sính đứng dậy, Khương Nhuệ Trạch cũng không để ý tới cái mông nữa, hoang mang từ trên giường đứng xuống, anh ấy đứng thẳng bên cạnh cây truyền dịch.
“Em tư, em gái.”
Khương Tử Mặc sắc mặt lạnh nhạt.
Khương Mạn đưa tay đóng cửa lại, cô nhìn hai người anh trai đang hoang mang, nói: “Buổi biểu diễn...anh cả và anh ba đã xem chưa?”
Chương 233: Mặt anh không sao, chỗ bị thương là mông
Trong phòng bệnh, im lặng như tờ.
Khương Mạn không nhanh không chậm kể lại toàn bộ những chuyện đã phát sinh trên người mình, tới thế giới này như nào, sau khi tỉnh lại, trải qua rất nhiều chuyện, cho tới khi gặp được họ ……
Cô trước kia không có cảm giác thuộc về thế giới này.
Cô cảm động trước tình nghĩa của ba anh em họ, nhưng đối với cô mà nói, cô chỉ là kẻ trộm, mạo danh người khác, hưởng thụ tất cả những sự cưng chiều vốn thuộc về người khác.
“Vừa khéo hôm đó, Khương Mạn ở thế giới này chết rồi, Khương Man ở Mạt Thế cũng chết rồi, cho nên cô mới may mắn trở về thế giới này.”
Khương Mạn rũ mắt, vừa nói vừa nhìn xuống bàn tay mình.
Cô không biết linh hồn từng ở trong cơ thể này có quan hệ gì với mình. Hoặc là đó vỗn dĩ là một phần của cô. Hoặc cũng có thể là một người hoán đổi cuộc đời với cô.
Nhưng bất kể ra sao, Khương Mạn đều không có bất cứ bất mãn hay trách móc gì với nguyên chủ, bất kể là tình huống nào, đều không phải là hai người họ tự nguyện.
Cô sống ở Mạt Thế rất khó khăn. Mà linh hồn từng trú ngụ trong cơ thể này, chẳng phải là cũng nếm mọi khổ đau của thế gian này đó hay sao?
Khương Mạn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: “Anh cả, anh ba, có lẽ hai người nhất thời không tiếp nhận nổi, nhưng có một chuyện em hi vọng hai người có thể hiểu rõ.”
“Anh tư không điên!”
Những năm trước đây trong quá khứ, cô cô độc một mình chiến đấu, giành giật sự sống.
Nhưng anh tư của cô, chẳng phải cũng cô độc một mình đấy ư?
Vì cô không biết, nên không tránh khỏi cảm giác đau khổ bất lực.
Nhưng anh tư của cô thì sao?
Hết lần này đến lần khác giương mắt nhìn em gái ngập trong biển máu, trong đống xác chết, nhưng lại bị ngăn cách bởi ngàn năm ánh sáng, không ai có thể nghe thấy tiếng kêu gào của anh.
Thậm chí……còn tận mắt nhìn thấy cô chết đi!
Sự tuyệt vọng đó, quá đau đớn! Sự đau đớn để hủy hoại một con người!
Khương Lệ Sính đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với bọn họ, điếu thuốc trên tay đang run run.
Khương Nhuệ Trạch sờ tay lên mặt, lau đi dòng nước mắt.
“Nói vớ vẩn gì vậy.” anh ta gian nan bước tới, xoa đầu Khương Mạn, “Anh ba sao có thể không tiếp nhận nổi, đều là do anh ba ngu ngốc, không tin tưởng sớm hơn.”
Hoặc là nói, anh ấy không dám tin……
Chỉ riêng chuyện xảy ra với Khương Mạn ở thế giới này thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy đau nhói trong lòng.
Ai lại từng nghĩ tới, em gái thật sự của mình thật ra đang một mình sống trong địa ngục trần gian khác, một cô bé còn nhỏ tuổi như vậy đã sinh tồn như thế nào ở nơi băng giá lạnh lẽo đó?
Cô bé ấy đã chịu bao nhiêu vết thương, chịu bao nhiêu trận đói, trên người đã gãy bao nhiêu chiếc xương?
Khương Nhuệ Trạch chỉ cảm thấy ngạt thở.
Thật ra anh ấy đã sớm phát giác ra, anh từng điều tra Khương Mạn, biết trên người cô có bao nhiêu điều khác thường so với ‘trước kia’. Nhưng anh không dám suy nghĩ kỹ, thậm chí lựa chọn bỏ qua.
Khương Lệ Sính chẳng phải cũng như thế hay sao?
Bọn họ hoàn toàn không biết những đau khổ mà em gái đã trải qua, lại vô tình làm tổn thương sâu sắc tới Khương Tử Mặc!
Khương Lệ Sính quay người, bước tới bên cạnh Khương Tử Mặc, vỗ lên vai em trai mình.
Anh cả giống như cha, lúc này, đôi mắt Khương Lệ Sính đỏ ửng.
“Là lỗi của anh cả.”
Khương Tử Mặc mím môi, không biết nên nói gì.
“Em tư, anh ba xin lỗi em.”
Khương Nhuệ Trạch ôm lấy Khương Tử Mặc, giữ chặt em trai trong lòng mình, khóc như mưa, nói: “Em đánh anh đi! Em cứ đánh anh một trận thật mạnh tay vào!”
“Anh mới là kẻ điên, không! Anh cmn chính là thằng đần!!”
Khương Tử Mặc cả người cứng ngắc.
Tính của anh ấy vốn lạnh nhạt, từ nhỏ đã không biết cách chơi cùng các anh trai, trừ em gái, thì thế giới của anh ấy chỉ còn lại âm nhạc.
Bị Khương Nhuệ Trạch ôm chặt như vây, cả người anh ấy đều vô cùng căng thẳng.
“Khương Nhuệ Trạch!” Khương Tử Mặc trầm giọng, nói: “Anh buông ra.”
“Em tư đừng xấu hổ, anh ba sau này sẽ yêu thương em gấp bội, bù đắp lại tất cả những gì anh nợ em, được không?” Khương Husky không nghe, càng ôm chặt hơn.
Khương Tử Mặc: “……”
Trên khuôn mặt trắng bệch của anh ấy dường như xuất hiện màu đỏ lạ thường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ba, anh muốn em ngạt chết phải không?”
Khương Nhuệ Trạch nhanh chóng buông tay, không ngờ lại vừa khéo Khương Tử Mặc lại đẩy anh ấy một cái.
Là người vừa mới bị thương hậu môn, đứng còn khó khăn, giống như bông hoa yếu ớt không chịu nổi mưa gió.
Sao có thể chịu được lực đẩy này?
Trực tiếp ngã bệt mông xuống đất.
“A!!!!!!!!!!!”
Một tiếng hét long trời lở đất trong phòng bệnh vang lên.
Khương Tử Mặc kinh ngạc đến sững lại, không thể ngờ mình mới đẩy nhẹ một cái mà anh ba đã ngã xuống rồi.
Không phải anh ấy từng lăn lộn ở Zeus sao? Sao mà yếu nhớt vậy?
Tiếng hét thảm thiết khiến người ta tê dại cả da đầu, ngay sau đó, ba anh em nhìn thấy màu đỏ ở quần của Khương Nhuệ Trạch ……
“Ôi đệt, vết phẫu thuật chắc chắn lại rách ra rồi!”
Khương Tử Mặc sau đó mới nhận ra, hỏi: “Anh ấy rốt cuộc là phẫu thuật chỗ nào vậy?”
“Anh ấy vừa mới cắt trĩ.” Khương Mạn nói xong, Khương Tử Mặc im lặng.
Khương Nhuệ Trạch khóc như cha chết mẹ chết: “Em gái, em không được nói....huhu....mặt của anh...”
“Mặt anh không sao, chỗ bị thương là mông!” Khương Mạn tiến lên ôm Khương Nhuệ Trạch theo kiểu ôm công chúa, đặt lên giường, “Anh cả mau gọi...thôi, vẫn là để em làm cho...”
Người đàn ông cao to hơn 1m8 được Khương Mạn ôm kiểu công chúa, thật là một tư thế xấu hổ.
Khương Nhuệ Trạch sau khi được đặt trên giường bệnh.
“Em gái, em muốn làm gì!!!” Anh ấy sống chết cũng phải túm chặt quần của mình.
Vừa xấu hổ vừa đau đớn: “Em đừng kéo quần của anh mà....”
“Em giúp anh cầm máu……”
“Em gái, để anh gọi bác sỹ, em đừng ……” Khương Lệ Sính cũng vội vàng khuyên can, cảnh tượng hỗn loạn khiến người ta tê cả đầu.
Em gái thật là hổ báo quá!
Chỉ có Khương Tử Mặc rất yên tĩnh, anh ấy hỏi: “Tiểu Man, năng lực của em còn không?”
Khương Mạn gật đầu.
“Vậy để tiểu Man thử đi.” Khương Tử Mặc nói.
Khương Lệ Sính bất ngờ và hoài nghi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu và lui ra.
Khương Nhuệ Trạch đầu đổ đầy mồ hôi, túm chặt lấy quần của mình, “A, anh cả, anh từ bỏ rồi sao? Đừng mà, mông của em tuyệt đối không thể lộ ra ngoài, đây là tôn nghiêm cuối cùng của em!”
“Lúc làm phẫu thuật cho anh có mấy bác sỹ nữ và mấy y tá nữ đấy, lúc nguy cấp như này mà anh còn nhắc tới tôn nghiêm à.”
Khương Mạn lườm anh ấy một cái, “Đừng động đậy, không cởi quần của anh nữa.”
Cô đặt tay lên mông của anh ba, thở dài rồi kích hoạt sức mạnh trong người.
Biểu cảm của Khương Mạn có chút kỳ quái, cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó năng lực chữa bệnh của mình sẽ được dùng để giúp người ta chữa bệnh trĩ ...
Quả nhiên là ở đời đâu ai biết được chữ ngờ, sống lâu thì chuyện gì cũng có thể xảy ra ……
“Shhh……ủa?”
Tiếng kêu của Khương Nhuệ Trạch bỗng biến thành tiếng nghi hoặc.
“Sao lại……không đau nữa rồi ấy nhỉ?”
Khương Mạn thu tay lại, Khương Tử Mặc nhặt viên đường trên bàn cà phê bên cạnh, bóc một viên, cho vào miệng cô.
Khương Lệ Sính cũng kinh ngạc mà nhìn em gái mình.
Khương Mạn ngậm viên đường, kỳ lạ là lần này sử dụng năng lực trị liệu, cô lại cảm nhận thấy khí huyết trong người không tiêu hao đi bao nhiêu.
“Anh cả, bảo bác sỹ tới khám cho anh ấy xem, chắc là không có chuyện gì lớn nữa rồi.”
Khương Lệ Sính gật đầu, gọi bác sỹ tới.
Không bao lâu sau, bác sỹ bước vào, Khương Mạn đứng bên ngoài tấm rèm.
Ban đầu nhìn thấy vết máu trên quần Khương Nhuệ Trạch, bác sỹ cũng bị dọa cho một trận, kết quả là sau khi kiểm tra....
“Không ngờ vết thương lại khép lại nhanh như vậy?”
“Hầy....sức khỏe của người trẻ tuổi đúng là khỏe mạnh……”
“Với tốc độ này, ngày mai là có thể cắt chỉ, qua mấy hôm là có thể xuất viện rồi ……”
“Nhưng mà vết máu trên quần bệnh nhân ……”
Kết quả không bình thường này khiến bác sỹ nghi ngờ, nếu không phải Khương Lệ Sính đã lên tiếng thì chắc Khương Nhuệ Trạch sẽ lại bị đẩy lên bàn phẫu thuật mà kiểm tra một lần nữa.
Các y bác sỹ rời khỏi phòng bệnh mà trong lòng thì không nỡ rời đi, trước khi bọn họ đi khuất, Khương Nhuệ Trạch cứ cảm thấy cái mông mình bị những người mặc áo trắng đó dòm ngó......
Ánh mắt đó, nhiệt tình đến lạ kỳ!
Trong phòng bệnh, Khương Nhuệ Trạch và Khương Lệ Sính vô cùng kinh ngạc nhìn em gái nhà mình.
Khương Mạn nhún vai: “Trong bài hát của anh tư đã từng viết rồi mà.”
Cô bày ra vẻ mặt vô tội: “Em có siêu năng lực mà.”
Chương 234: Bạc Hạc Hiên = Em rể
Não bộ của Khương husky ngừng hoạt động, anh cả thì có năng lực tiếp thu tốt hơn, mặc dù đã lấy lại bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó tin.
Đúng vậy……trong bài hát của thằng tư có nhắc tới chuyện em gái nhỏ có dị năng, nhưng mà bọn họ chỉ nghĩ có là sự phóng đại trong văn chương, chưa bao giờ nghĩ đó là thật. Hôm này tận mắt chứng kiến…….vẫn còn không dám tin là thật!
Chuyện này như phá vỡ khoa học và những kiến thức thông thường!
Để làm bọn họ tin tưởng, Khương Mạn chỉ có thể sử dụng dị năng hỏa. Cô giơ ngón tay giữa lên, nhướng mày với ba người anh đối diện mình. Sau đó cô tập trung tinh thần khoảng 3 giây, một ngọn lửa nhỏ bùng lên ở đầu ngón tay.
Khương Nhuệ Trạch nghi ngờ nói: “Đổi…….đổi trò khác?”
Biểu cảm trên mặt Khương Lệ Sính có chút soi mói, “Bột phốt pho? Màu sắc có vẻ không đúng lắm.”
Khương Tử Mặc có chút ngạc nhiên, trong trí nhớ của anh ấy em gái hình như không có dị năng hỏa, cái này mới xuất hiện à?
Khương Mạn nhìn mấy ông anh vẫn đang bắt lỗi mình cũng có chút bất lực, lòng cô động một cái ngọn lửa lớn dần lên lan ra cả bàn tay.
“Em gái!”
“Em gái!”
Khương Lệ Sính và Khương Nhuệ Trạch căng thẳng đứng hẳn lên. Khương Mạn búng ta một cái ngọn lửa biến mất. Sau đó cô búng tay một cái, những bông hoa hồng trong bình ở tủ đầu giường bùng cháy, từng cánh hoa mong manh cháy thành tro.
Lần này Khương Lệ Sính cũng không thể dùng khoa học để giải thích được nữa. Mấy đoá hoa kia Khương Mạn chưa hề chạm vào.
Trong lòng Khương Mạn cũng kinh ngạc, dị năng hỏa của cô mạnh hơn rồi?
Không những điều khiển được lửa, lúc dùng dị năng trị liệu lượng máu bị tiêu hao cũng ít hơn, nhưng mà…….tại sao lại như vậy?
Cô còn đang mải nghĩ thì hai người anh trước mặt đã hoá thành đá, Khương Lệ Sính nhìn có vẻ vẫn bình tĩnh như cũ. Mồm Khương Nhuệ Trạch há to như quả trứng ngỗng, Khương Mạn lo lắng không biết anh ta có bị rớt cằm luôn không.
“Thật thật thật…..thật sự có siêu năng lực?”
Khương Nhuệ Trạch lắp bắp: “Mẹ kiếp! Em gái ông là siêu nhân!”
Khương Mạn: “……”
“Em gái còn biết cái gì nữa không? Thổi ra lửa? mình đồng da thép? Vậy….. lần trước lần trước em em nói là biết lái cơ giáp là thật à?”
Khoé môi Khương Mạn giật giật, “Giả hết đấy, thật ra lúc nãy em chỉ làm ảo thuật thôi.”
Khương Nhuệ Trạch phát ngốc, “Rốt cuộc là thật hay là giả?”
Ba người còn lại dùng ánh mắt thương hại như nhìn trẻ thiểu năng nhìn anh ta. Có những lúc Khương Lệ Sính rất bất lực, đều cùng một mẹ sinh ra, tại sao thằng ba nhà mình nó cứ ất ơ thế nào? Có phải chất dinh dưỡng đều đi nuôi cơ bắp hết rồi đúng không?
“Em gái, chuyện dị năng này còn ai biết nữa không?”
Khương Mạn do dự nghĩ một lúc rồi lắc đầu. không phải cô không tin anh cả, mà do anh cả nhà cô quá thông minh. Bạc Hạc Hiên và Arthur không phải người bình thường, bọn họ đều có bí mật là đã sửa đổi gen, nếu như anh ca biết Bạc Hạc Hiên đang hoài nghi cô có dị năng, rồi anh ấy đi điều tra sâu hơn thì……
Khương Lệ Sinh nhìn em mình một cái, khoảnh khắc cô do dự suy nghĩ anh đã nhìn ra điều gì đó. Chỉ âm thầm thở dài trong lòng, rốt cuộc là tên kia bắt cóc trái tim em mình thành công rồi……
“Lòng người khó đoán, chuyện dị năng này em cứ giấu kĩ đi.” Khương Lệ Sính nghiêm túc: “Năng lực vượt qua khoa học bình thường sẽ bị coi là dị dạng, còn có thể bị coi là dị giáo.”
“Anh cả, em biết rồi.”
Khương Lệ Sính gật đầu, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Khương Mạn.
“Anh ba cũng không có chuyện gì nữa, em không cần canh đêm đâu, trong viện cũng có người rồi.”
“Em và thằng tư cứ về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho anh.”
“Vâng.”
Khương Mạn không nói gì thêm nữa, Khương Tử Mặc lại càng im lặng.
Sau khi hai bọn họ rời đi, Khương Nhuệ Trạch rất bất mãn: “Anh cả, anh để em gái và thằng tư đi làm gì, em còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi mà.”
“Để hai đứa nó có thời gian với nhau.”
Khương Lệ Sính thành thật nói: “So với hai chúng ta, em gái và thằng tư ở riêng với nhau càng dễ nói chuyện, có nhiều chuyện chúng ta không hiểu được nhưng thằng tư nó có thể hiểu.”
Khương Nhuệ Trạch lẩm bẩm trong mồm: “Em cảm thấy em cũng hiểu được…..”
Trong phòng lại im lặng đến lạ thường, Khương Nhuệ Trạch không thấy anh mình trả lời quay qua nhìn thì không khỏi sững sờ. Trong ấn tượng của anh, anh cả là một người uy nghiêm kiên định, tất cả mọi việc đều xử lý bằng lý trí, khuôn mặt không bao giờ lộ ra biểu cảm gì. Giống như một ngọn núi vững trãi.
Từ khi anh còn nhỏ, người anh cả Khương Lệ Sinh này chính là người ngăn mọi ác ý đau khổ trên thế giới này cho anh. Lúc này Khương Lệ Sính đứng cô độc một mình, hai mắt nhắm lại như che giấu chút hồng hồng trong khoé mắt.
“Anh cả……”
Khương Lệ Sính hít một hơi thật sâu, từ từ mở mắt ra, như đè nén lại mọi cảm xúc trong lòng, giây phút này sự âu sầu như làm cả người anh như già đi mười tuổi.
Sự âu sầu này như lan ra giữa hai chân mày, âm thanh có chút chua xót: “Anh đã từng nghĩ anh đã chăm sóc đủ tốt cho các em, xứng đáng là một người anh cả.”
“Xin lỗi.”
Khoé miệng của Khương Lệ Sính méo xệch: “Anh đúng là một người anh thất bại.”
Khương Nhuệ Trạch cũng nghẹn họng, giây phút này không biết nên an ủi anh mình thế nào cho phải.
Anh còn là anh ba thất bại hơn, hồi nhỏ thì làm lạc mất em gái, lớn lên thì hiểu nhầm em tư, ngày nào cũng gây phiền phức cho anh cả anh hai……
…….
Khương Mạn đưa Arthur và Khương Tử Mặc về Vân Miểu Thiên Châu.
Đối với người anh em song sinh này, Arthur đột nhiên mở mồm nói: “Mặc dù chú và thím lớn lên không giống nhau, nhưng nhìn có vẻ thông minh hơn chú husky, cũng đẹp hơn, coi như gần bằng chú Hiên.”
Khương Mạn đang lái xe không nhịn nổi bật cười.
Arthur hai ngày nay đưa Khương husky đi vệ sinh vài lần, sự khinh thường đối với Khương husky ngày càng vượt qua mức kiểm soát.
“Chú husky là anh ba ạ?”
Khương Tử Mặc mở mồm hỏi: “Hiên là ai?”
Arthur lập tức trả lời: “Là em rể chú!”
Khương Tử Mặc cau mày.
Khương Mạn khụ một tiếng, “Là một người tốt!”
Arthur gật đầu: “Là một người em rể tốt.”
Khương Mạn nhìn thằng nhóc tóc vàng qua kính chiếu hậu, tsk, thằng ranh này!
Nhưng mà…….sau khi cô và Khương Tử Mặc chạy trốn, thì lại không liên lạc được với Bạc Hạc Hiên nữa, không biết anh ấy có về biệt thự ở Vân Miểu Thiên Châu không. Nhớ tới Bạc Hạc Hiên, lòng Khương Mạn lại thấy có chút ấm áp.
Rõ ràng hôm trước còn bảo xin lỗi cô, lúc quan trọng nhất không thể bên cô được, hôm nay lại xuất hiện một cách thần kỳ……Là lúc cô cần giúp nhất……
Đã nhiều năm như vậy Khương Mạn luôn tự dựa vào thực lực của bản thân để sống, để tồn tại. Ở trong một thế giới thiếu an toàn quá lâu, cô đã quen với việc chiến đấu một mình, nhưng người đàn ông Bạc Hạc Hiên này……
Tìm đủ mọi cách, không làm theo lẽ thường, còn lộ rõ âm mưu của mình ra trước mặt cô, quả quyết xông vào thế giới của cô. Cho cô sự tín nhiệm và bao dung.
Khương Tử Mặc quay đầu nhìn cô, thấy khóe miệng cô bất giác mỉm cười. Nhìn thấy sự bình yên và niềm vui ngập tràn trên khoé mắt cô. Tất cả mọi thứ hình như vì một người……Người đàn ông tên là Hiên kia.
Khương Tử Mặc thu lại tầm mắt, nhẹ giọng ồ một tiếng sau đó bổ sung: “Có cơ hội sẽ gặp một lần.”
Anh thực sự muốn gặp người này, người đàn ông làm cho em gái anh nở nụ cười, không biết là cao nhân phương nào!
Chương 235: Anh tư hỏi: Em thích ăn bánh crepe trứng à?
Trở về Vân Miểu Thiên Châu, chỉ có mỗi con chó ngốc Ngạo Thiên ra đón mọi người. Con ngỗng Tang Bưu đang ở vườn hoa bơi trong hồ, bình thường đều coi thường loài người.
Bạc Hạc Hiên không về đây……
Không biết tại sao trong lòng Khương Mạn có chút thất vọng.
“Anh tư, anh nghỉ ngơi chút đi, em đi gọi điện thoại đã.”
“Được.”
Khương Tử Mặc ngồi trên ghế ánh mắt nhìn theo em mình cho đến khi cô ra ngoài vườn hoa. Quay đầu lại thấy Arthur bê một cái đĩa tới, ở trên có nước ép và sữa chua cả coca……đủ loại đồ uống.
“Chú tư muốn uống gì.”
Ánh mắt của Khương Tử Mặc khẽ động: “Tiểu Man thích uống cái gì?”
Arthur đưa lọ sữa chua uống AD qua. Khương Tử Mặc có chút nghi ngờ nhưng vẫn đưa tay cầm, rồi lại nhìn Arthur như thể không tin lắm.
“Thím thích cái này nhất.” Arthur còn bổ sung: “Chú Hiên cũng thích.”
Khương Tử Mặc không nói gì thêm nữa chỉ cắm ống hút vào. Anh ấy không thích đồ uống của trẻ con lắm, nhưng nếu là đồ em gái thích thì anh cũng muốn thử một chút.
Ở ngoài vườn hoa Khương Mạn đang ngồi ở bên hồ nước gọi điện thoại, tiện tay nhặt mấy viên sỏi ở dưới chân ném con ngỗng đang bơi giữa hồ. Nước bắn tung toé con ngỗng gào lên. Sau vài tiếng tút tút thì người bên kia nhấc điện thoại.
Khương Mạn hỏi một câu: “Anh đâu rồi?”
Tiếng cười trầm thấp truyền đến: “Nhớ anh à?”
Khương Mạn xì một tiếng thấp giọng: “Bạc, Hạc, Hiên!”
Không trêu cô nữa Bạc Hạc Hiên trả lời: “Anh ở sân bay.”
Khương Mạn sững sờ: “Sân bay? Anh quay lại biên giới phía Bắc?”
“Ừ, sáng sớm mai còn có cảnh quay, bây giờ phải trở về mới kịp.”
Bây giờ là buổi đêm, bay từ Bắc Thành đến kia hết một tiếng rồi lại mất thêm gần ba bốn tiếng để đi tới chỗ trường quay, tính ra đúng là hành xác. Mà sắp phải quay rồi…….
“Hay là em gọi điện cho đồng chí lão Vân, xin nghỉ thêm nửa ngày nữa?”
“Không cần.” Bạc Hạc Hiên cười nhẹ: “Công chúa về với người nhà rồi, kị sĩ cũng phải lui binh chứ.”
“Em có phải công chúa đâu!”
“Ừ, anh nhầm, em là nữ vương đại nhân.”
Khương Mạn bật cười, rồi đột nhiên không biết nói gì nhưng lại chả muốn cúp máy.
“Mau chóng quay nốt mấy cảnh còn lại, anh sẽ cố gắng về sớm.” Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng: “Mấy việc còn lại đợi sau khi anh về, đợi có thời gian sẽ nói cho em.”
“Được.” Khương Mạn thở nhẹ ra một tiếng: “Cám ơn anh, Bạc Hạc Hiên.”
Người đàn ông bên kia im lặng một chút, sau đó mới nói: “Lần sau gặp mặt, nhớ sửa cách gọi.”
“Hả?”
“Gọi là bạn trai cũng ổn đấy chứ, em nên suy nghĩ chút đi.”
Khương Mạn cười thành tiếng, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Cô kiễng chân một cái, dùng đầu mũi chân khẽ đá xuống đất, nhẹ giọng: “Vậy để em……nghĩ đã.”
Sau đó cúp điện thoại.
Khương Mạn chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời vẫn còn tối lòng thầm nghĩ: Không biết máy bay đi chuyến biên giới phía Bắc đó có bay ngang qua đây không nhỉ……
Đột nhiên bắp chân nhói một cái, giống như bị cái gì mổ vào chân. Khương Mạn cúi đầu nhìn thấy con ngỗng Tang Bưu đàn hung hăng há mỏ.
“Biến mày!”
Cô túm lấy cổ nó quăng một cái, con ngỗng ngã dúi dụi vào hồ. Cô mà không nể mặt Quân Quân và mấy bạn nhỏ, đã hầm con ác bá này từ lâu rồi, còn dám mổ cô!
Quay lại phòng khách, Khương Mạn phát ngốc khi nhìn thấy trên bàn là một đống vỏ sữa chua AD.
Trong lòng thầm nghĩ không ngờ khẩu vị của anh tư cũng trẻ con đến thế.
“Tiểu Man, anh mượn điện thoại của em được không?” Khương Tử Mặc hỏi: “Anh phải liên hệ với quản lý.”
“Vâng.” Khương Mạn đưa điện thoại qua cho anh.
Khương Tử Mặc gọi điện cho Ivy.
“Cám ơn thượng đế, cuối cùng anh cũng gọi cho tôi.”
Ivy thở ra một hơi: “Nine, lần này anh điên quá mức rồi đúng không! Nhưng mà cũng chúc mừng anh đã tìm được em gái.
“Tôi cũng không dám tin nữa, tất cả quá hoang đường……”
Khương Tử Mặc nói cám ơn xong lại hỏi tình hình buổi nhạc hội.
“Không có vấn đề gì, tất cả rất thuận lợi! Nhưng mà Nine anh liên hệ với Mộ Dung Hi và Anne lúc nào vậy?”
“Hả?” Khương Tử Mặc không hiểu.
“Là tiểu thiên vương của Đế Quốc, thiên hậu nhạc rock của M Quốc và ban nhạc Wake up của bọn họ. Sau khi anh đi một số khách mời tới buổi nhạc hội, bầu không khí nhạc hội trở nên ấm cúng chưa từng có!”
Khương Tử Mặc trầm lặng một lúc rồi nói biết rồi.
“Đúng rồi, tin tức về sự xuất hiện của em gái anh ở nhạc hội được lên hot search của Đế Quốc rồi đấy. Có rất nhiều bên truyền thông muốn mời phỏng vấn. Nhạc hội kết thúc còn có người bắt đầu đi tìm tin tức về em gái anh……”
Khương Tử Mặc cau mày: “Có ai chụp được hình của Tiểu Man không?”
“Trước mắt thì chắc là không, nhưng trong video sợ là có, nhưng đèn ở trên sân khấu không đủ sáng, lúc sau còn đeo mặt nạ nữa……”
“Còn chuyện anh lộ mặt nữa……”
“Cứ từ chối phỏng vấn đi đã.” Khương Tử Mặc nói: “Tôi lộ mặt không phải chuyện gì lớn cả.”
Sau khi anh ta cúp máy, đằng sau lưng vang lên giọng Khương Mạn: “Có rắc rối sao?”
“Không có.” Khương Tử Mặc quay người: “Có người giúp mời khách mời, là bạn em à?”
Đôi mắt đẹp của Khương Mạn khẽ động, nghiêng đầu cười: “Chắc là anh ấy.”
“Bạc Hạc Hiên?”
“Vâng, anh tư biết anh ấy.”
“Từng nghe qua.”
Khương Tử Mặc im lặng một lúc, danh tiếng của cái tên Bạc Hạc Hiên này rất lớn, sức ảnh hưởng cũng không phải tầm thường, Khương Tử Mặc còn biết sức ảnh hưởng của anh ta không phải đến từ giới điện ảnh.
Anh ta mặc dù là ca sĩ, nhưng chả khác người ngoài với giới này, hai mươi mấy năm qua anh ta luôn sống khép kín, cũng không giao lưu gì nhiều, có bao nhiêu tâm sự đều viết thành ca khúc. Biết Bạc Hạc Hiên là do nghe Khương Nhuệ Trạch từng nhắc tới có một người bạn như vậy.
“Đây là nhà của anh ta?”
Khương Mạn gật đầu.
“Hai người ở chung?”
“Khụ.” Khương Mạn lắc đầu, im lặng một lúc rồi mới nhìn thẳng vào mắt Khương Tử Mặc chân thành nói: “Nhưng em thích anh ấy.”
“Anh ấy rất tốt, rất rất tốt.”
Khương Tử Mặc trầm mặc gật đầu: “Cho nên em còn chưa xác nhận mối quan hệ này?”
“Vẫn chưa.” Khương Mạn mím môi: “Em thường bắt nạt anh ấy, anh ấy rất thảm, em còn chả thèm nể mặt mũi anh ấy.”
Khương Tử Mặc nghe thấy tiếng cười của cô, trong lòng thấy vô cùng phức tạp, cuộc đoàn tụ với em gái khiến anh cảm thấy hạnh phúc như một giấc mơ, nhưng ngay vừa gặp lại thì mới biết trái tim em mình đã bị một tên xấu xa đánh cắp.
Nhưng tên xấu xa này……lại làm cho em gái anh nở nụ cười.
Nhưng anh chưa từng thấy em gái anh nở nụ cười yên tâm, không âu lo che giấu như thế này…..
“Ngày mai anh ta có về không?”
“Anh ấy tới biên giới phía Bắc quay phim, trước là xin nghỉ nửa ngày để tới giúp em.” Nói xong đột nhiên im bặt, emmmm…. Nói nhiều quá rồi.
Khương Tử Mặc hình như nghe thấy em mình đang ‘nói tốt’ cho ai đó, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự. Anh cảm thấy căn biệt thự này hình như đã từng nhìn thấy ở đâu. Kể cả giọng của em gái…..
“Tiểu Man.”
“Vâng?”
“Em thích ăn bánh crepe trứng?”
Khương Mạn: “……Tại sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này.”
Khương Tử Mặc bổ sung thêm một câu: “Tò mò, có phải em thích ăn bánh crepe trứng bạc hà đúng không?”
Nội tâm Khương Mạn: @*……
Trong một góc phòng khách, Arthur cầm điện thoại, len lén gửi cho số điện thoại lưu tên là ‘Hiên’ một đoạn ghi âm.
Trong ghi âm, ai đó nói:
---Em thích anh ấy.
----Anh ấy rất tốt, rất rất tốt.
Bình luận facebook