Zyyyv
Tác giả VW
-
Chương 7
Chương 7: Khám bệnh
Ông Phúc là người làm việc mau gọn, nhận được tin con liền sắp xếp về nhà liền. Thấy con trai về mà không báo, bà Đức ngạc nhiên:
-Con về sao không nói tiếng nào? Đã ăn uống gì chưa?
Đặt mấy cái túi trong tay xuống, với tay rót ly trà hớp một hơi:
-Dạ con ăn rồi. Con nghe bảo mẹ dạo này mệt nên về đưa mẹ đi khám.
Bà Đức nghe xong đập tay xuống bàn:
-Mẹ còn khỏe, đi khám làm gì cho mất công. Nói thêm một tiếng nữa là đi ra khỏi nhà liền.
Mẫn núp một bên nhìn thấy ba bất lực nghe bà nội mắng liền thở dài một hơi. Sao nhỏ lại quên mất chuyện bà nội sẽ không dễ dàng đi khám chứ, muốn bà nội đi khám là một chuyện phi thực tế.
Dưới gốc cây bàng, cả đám nhìn Mẫn thở dài lần thứ 10 cuối cùng Hạnh vẫn không nhịn được hỏi:
-Sao vậy Mẫn?
Mẫn mân mê bông hoa dại trong tay ỉu xìu kể lại mọi chuyện, cả bọn nghe xong nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Mất một lúc Hạnh nêu ý kiến:
-Hay là thử nói là đưa cả Mẫn đi khám cùng, bà thương Mẫn chắc sẽ chịu.
Mẫn chán nản đáp:
-Ây, đi thì bà có đi đó. Mà bà không chịu khám, bà tiếc tiền con cháu.
Hùng nghĩ một lát rồi nói:
-Hay để Hùng nói mẹ cho. Hùng cũng muốn mẹ đi khám, dù hiện tại sức khỏe mẹ vẫn tốt nhưng sau này thì...
Lời nói bỏ ngang cùng biểu cảm của Hùng khiến cho cả đám cũng cảm thấy nao lòng. Mẹ Hùng vài năm sau suốt ngày đau ốm, cả người tiều tụy mới hơn 45 mà cả người như thể đã ngoài 60. Nghĩ đến đây cả đám lại thở dài nhìn trời.
Dũng liền đổi chủ đề thoát khỏi không khí trầm buồn này:
-Ba Dũng có ý rủ ba Hạnh cùng làm thuốc lá đó. Hạnh biết chưa?
Hạnh nghe vậy mới khẽ đáp:
-Có, ba Dũng có qua nhà Hạnh rồi. Hình như cũng chịu rồi á, mấy nay thấy ba mẹ Hạnh cũng đi mua liếp về rồi.
Hùng nghe vậy cũng nói:
-Vậy là chúng ta đã thay đổi được tương lai rồi. Đây là một tín hiệu đáng mừng đó, có lẽ chúng ta sau khi hoàn thành xong mọi tiếc nuối thì sẽ được trở về.
Nghe vậy Dũng và Hạnh cũng hào hứng hẳn. Chỉ có Mẫn khẽ mím môi, tay bóp chặt lấy bông hoa, đôi mắt cụp xuống.
Đến khi về nhà ba vẫn đang cùng bà nội thương lượng.
-Mẹ, mẹ đi khám một chút rồi mình về. Nhanh lắm.
Giọng bà nội cương quyết:
-Đã nói là không đi rồi mà.
Ông Phúc vẫn nhẹ giọng dỗ dành:
-Mẹ đi cho con yên tâm. Chứ không con đi làm cũng không yên lòng, lỡ đâu không tập trung lại có chuyện...
Chưa đợi ông Phúc nói xong bà Đức đã ngắt ngang:
-Phủi phui cái mồm của anh. Mẹ không đi đâu hết.
Ông Phúc thở dài, xoa xoa mặt:
-Con đi gặp nhà Dũng đã. Về rồi, mẹ con mình nói tiếp nhé.
Nói xong ông Phúc đứng dậy rời đi, thấy Mẫn đứng ở ngoài sân ông liền nói:
-Về rồi thì nói với bà giúp ba. Bà nội con bướng quá.
Mẫn mỉm cười, gật gật đầu thấy ba đi xa mới tiến vào trong nhà. Thấy Mẫn bà Đức liền nói:
-Bà nội không đi, con không cần nói đâu.
Mẫn nhìn bà nội, thấy lưng bà càng ngày càng còng xuống, tóc chỉ còn vài sợi đen Mẫn nghẹn ngào không nói lên lời. Hít một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, Mẫn sà vào ôm bà:
-Con không có nói đâu. Ba xấu, làm bà nội bực.
Bà Đức nghe lời Mẫn nói, liền đưa tay xoa xoa lưng, giọng dịu xuống:
-Ừ, ba con lớn rồi nói cũng chẳng nghe.
Không gian chỉ còn tiếng quạt quay kêu “cạch... cạch”, xua đi cái nóng của mùa hè cũng xua đi bầu không khí căng cứng.
Hùng về nhà vừa hay gặp mẹ, thế là xà xuống nói:
-Mẹ ơi, mẹ đi bệnh viện với con nhé.
Bà Hà buông cái giỏ trong ta xuống tiến lên sờ trán Hùng, lo lắng nói:
-Không có nóng, con khó chịu ở đâu à?
Hùng lắc đầu nắm lấy tay mẹ:
-Không có. Con lo cho mẹ, mẹ cứ đi sớm về khuya con sợ mẹ bệnh.
Bà Hà nghe con quan tâm mình, mắt rơm rớm an ủi:
-Con yên tâm mẹ vẫn khỏe mà.
Hùng vẫn nhất quyết nắm tay mẹ, nhớ lại dáng vẻ yếu ớt tiều tụy của mẹ trên giường bệnh, mắt anh đỏ lên:
-Mẹ, mẹ đi khám đi nhé. Con sợ lắm... con chỉ còn mẹ thôi. Con đã không có ba, nếu không có mẹ nữa thì con biết làm sao?
Nghe con trai nói vậy, bà Hà đau lòng ôm lấy Hùng:
-Được để mẹ đi khám. Đừng lo, mẹ sao nỡ bỏ con đi cơ chứ.
Ngưng một lúc Hùng lên tiếng:
-Mẹ qua khuyên bà nội của Mẫn được không ạ? Bà nội bệnh nhưng không chịu đi khám, Mẫn lo lắm.
Bà Hà nghe vậy, liền nói:
-Để mẹ thử xem sao.
Thế là mới qua bữa cơm tối mẹ Hùng đã đứng trước sân nhà Mẫn, bên cạnh Hùng còn có Hạnh và Dũng. Hạnh gọi với vào:
-Mẫn ơi, Mẫn.
Nghe tiếng Mẫn liền đi ra, thấy mẹ Hùng liền lên tiếng:
-Chào cô ạ. Cô tìm bà nội ạ.
Bà Hà gật gật đầu, dặn đám nhỏ ở ngoài rồi đi vào trong nhà. Cả bốn thấy thế liền lén lút núp vào một góc nghe trộm.
Thấy mẹ Hùng tiến vào, bà Đức hơi ngạc nhiên:
-Hà đấy à, nay về sớm hả con?
Bà Hà ngồi xuống nhận ly nước, đáp:
-Dạ, nay con về sớm nên qua nói chuyện với bác cho vui. Khoảng thời gian con vắng nhà nhờ bác để ý thằng Hùng giúp con, cảm ơn bác ạ.
Bà nội của Mẫn nghe vậy liền cười:
-Đều con cháu trong nhà. Con khách sao làm gì, nói chứ Hùng ngoan lắm, còn biết phụ giúp bác nhiều thứ.
Nghe đến đây, Hạnh Dũng và Mẫn đưa mắt nhìn Hùng. Ánh mắt đầy dè bỉu, giúp cái gì nhờ canh nồi cơm thì xém cháy nhà, canh gà thì gà xém mất, phơi quần áo thì làm rớt hết xuống đất. Nhận thấy ánh mắt của bạn, Hùng khẽ cười ngại ngùng.
Khi cả bọn còn đang bận “nhìn” Hùng thì giọng mẹ Hùng đột ngột vang lên:
-Mà bác biết gì chưa? Nhà bà Lý ở cách mình ba khu ấy, họ hàng xa của bà mới mất.
Nghe vậy, bà Đức khẽ giật mình:
-Sao? Ai mất?
Mẹ Hùng chậc lưỡi:
-Cháu cũng không biết, chỉ nghe nói họ hàng xa. Nghe bảo bị bệnh nhưng không đi khám, cứ uống thuốc này thuốc kia người ta chỉ. Uống sao mà đến lúc đưa lên bệnh viện, bác sĩ lắc đầu.
-Dữ vậy cơ à? - Giọng bà Đức hơi giật mình.
Mẹ Hùng thì trái ngược, bình thản nói:
-Vâng, mà tội lắm bác ạ. Có mấy đứa cháu sắp cưới rồi, còn kêu chờ cháu cưới để bế chắt...
Ngưng một lát, bà Hà nhìn bà nội của Mẫn đang nhìn mình chăm chú mới tiếp tục nói:
-Ai ngờ đâu, bị bệnh mà không chịu khám... kết quả không chữa được cũng chẳng kịp nhìn cháu gả chồng, lấy vợ. Rõ tội, mấy đứa cháu khóc tội lắm.
Nghe vậy bà Đức liền trầm ngâm, mẹ của Hùng lại nói thêm:
-Thật cháu cũng không hiểu, bị bệnh thì cứ đi khám. Cứ kéo dài, sau mất lại tội con cháu vì không cứu được mẹ, bà của mình.
Bà Đức im lặng không đáp, mẹ Hùng liền hỏi:
-Bác sao vậy ạ?
-À... không sao. Chỉ thấy thương đám nhỏ quá.
Mẹ Hùng liền hùa theo:
-Dạ, thương lắm ấy chứ. Thằng Hùng cũng mếu máo kêu cháu đi khám, cháu cũng chịu rồi. Chứ không bệnh còn đỡ, mà lỡ bệnh không kịp chữa ra đi bất ngờ. Thì người ở lại chịu không nổi mất.
Cảm thấy mình nói đã đủ, bà Hà vội đứng lên:
-Ấy, cháu quên chưa gọi điện nhờ lấy số khám để cháu về gọi cái đã. Cháu đi trước nha bác.
Bốn đứa trốn ở góc đợi mẹ Hùng đi xa mới lén lút ra ngoài, Dũng mờ mịt nói:
-Hùng, cô Hà có cách khuyên hay thật.
Hạnh cũng tán đồng:
-Nói một hồi chả có câu nào là khuyên, mà nghe xong lại giống đang khuyên.
Mẫn nhớ lại biểu cảm của bà nội khi nãy liền nói:
-Ngay từ đầu kêu mẹ của Hùng là xong rồi. Khỏi cần đau đầu, ba của Mẫn với bà nội cũng chẳng cần kéo co xem ai thắng.
Đột nhiên lúc này có một chiếc xe đạp lóc cóc đạp đến, thấy đám nhỏ liền nói:
-Mấy đứa chú còn hai dĩa gỏi khô bò, ăn giúp chú đi.
Hùng nhìn chiếc tủ kính được chỉnh sửa lại, đặt gọn sau xe đạp. Trên tủ cơ man nào đũa, bịch, mấy chai đựng nước sốt, đu đủ bào sợi giòn tan...cơn thèm nhanh chóng trào dâng.
Quay đầu nhìn ba người còn lại, Hùng hỏi:
-Ăn không?
Cả đám đã lâu lắm rồi chưa được ăn món này, nay thấy được sao lại nỡ lòng nào từ chối. Nhưng đột nhiên Hạnh phanh gấp:
-Ê, tụi mình làm gì có tiền trả.
Câu nói này kéo cả đám thoát khỏi cơn thèm, đưa mắt nhìn nhau. Dũng lên tiếng:
-Tụi mình có 7 tuổi thôi, làm gì có tiền.
Tưởng chừng chỉ có thể tiếc nuối nhìn đĩa gỏi khô bò rời xa tầm tay thì giọng bà Đức vang lên:
-Bốn đứa đang nhìn gì đó?
Thấy bà nội Mẫn vội chạy tới thỏ thẻ:
-Bọn cháu muốn ăn gỏi khô bò, nhưng không có tiền trả.
Nghe xong bà Đức liền nói chú bán gỏi khô bò đợi một lát, rồi quay lưng đi vào trong nhà để cả bọn đứng ngẩn tò te.
Mất một lúc bà đi ra trên tay cầm một trái đu đủ xanh, hai đôi dép cũ nhìn chú bán gỏi nói:
-Đủ trả chưa chú?
Chú gỏi khô bò liền cười đón lấy:
-Dư rồi ạ. Để cho tụi nhỏ thêm khô bò đen, mấy đứa đợi chút nha.
Đã quen với việc dùng tiền để trả mọi thứ, nếu không thì quét thẻ để thanh toán nhưng giờ đây khi nhận được hai dĩa gỏi khô bò đầy ắp bằng việc đổi một quả đu đủ và vài đôi dép cũ, khiến cả đám sốc không nói nên lời.
Không đứa nào dám đụng đũa, Dũng dè dặt hỏi:
-Bà ơi, không trả tiền mà vẫn mua được ạ?
Bà Đức nghe vậy cười cười:
-Bà dùng đu đủ và dép để đổi lấy rồi, đây là bà đã trả tiền rồi đấy.
Nghe xong cả đám liền sững sờ, mất một lúc ký ức bị phủi bụi mới được đào bới. Ngày xưa, quê còn nghèo có nhiều người chịu dùng đồ để đổi lấy hàng hóa. Lâu dần thì mọi người chỉ còn dùng tiền, đã không còn ai chịu dùng hàng hóa để đổi nữa, cho nên cả đám phải mất một lúc lâu mới nhớ ra.
Lúc này cả đám mới cắm cuối chia nhau ăn hai phần gỏi đu đủ, đu đủ giòn ngọt, nước sốt đậm đà. Đặc biệt hơn là miếng khô bò đen, không giống với các khô bò ở tương lai được tẩm ướp hấp dẫn với nhiều nguyên liệu. Miếng khô bò đen được cắt nhỏ, nhai dai dai sực sực, có vị ngọt nhẹ càng ăn càng thấy ngon.
Bà Đức thấy bốn đứa nhỏ ăn ngon lành, đôi mắt tràn đầy thỏa mãn khiến bà bật cười. Bà vẫn muốn nhìn những đứa nhỏ lớn lên, vẫn muốn chăm lo cho tụi nhỏ, nhìn tụi nhỏ từ những đứa bé xíu chập chững thành người lớn. Sau đó dù tung cánh bay đi xa, đi bao lâu khi mệt mỏi vẫn có bà ở phía sau chờ tụi nhỏ quay về nghỉ ngơi.
Bởi vì bàn công việc nên ông Phúc về hơi trễ, trên người còn thoang thoảng mùi rượu cay nồng. Mới tới cửa thấy bà Đức còn thức, ông liền lên tiếng:
-Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ? Mẹ nghỉ sớm kẻo mệt.
Bà Đức lắc đầu, nhìn con trai giọng nói đầy yêu thương:
-Già rồi ngủ ít, còn con về trễ như vầy chắc ở thành phố cũng vậy phải không?
Ông Đức kéo ghế ngồi xuống:
-Bắt buộc mà mẹ, cũng không tránh được. Mẹ đừng lo, con sẽ chú ý chăm sóc bản thân.
Bà Đức nhìn con trai, rồi lại nhìn ra góc sân mờ ảo trong ánh trăng từ tốn nói:
-Mẹ già rồi cũng không muốn làm khổ con khổ cháu, mẹ sợ đi khám mấy đứa lại tốn tiền. Lỡ mà có bệnh gì thì lại khổ.
Ông Phúc ngồi một bên nhìn mẹ nhấp ngụm trà, rồi lại nghe mẹ nói:
-Nhưng mẹ cũng sợ không kịp nhìn mấy đứa sống an ổn, không kịp thấy cái Mẫn trưởng thành. Chuyện khám bệnh mẹ đồng ý đi khám, cái thân già này vẫn muốn ở bên con cháu vài năm nữa.
Nghe mẹ nói xong ông Phúc nghẹn ngào nói:
-Mẹ, mẹ đừng lo. Mẹ nuôi con lớn, con lớn rồi để con chăm mẹ.
Bà Đức không đáp lời ông, xoay người đi về phía cửa phòng ngủ. Mẫn đứng núp ngay cửa liền nhanh chân trèo lại lên giường, chờ bên cạnh có người nằm xuống. Mẫn mới nhắm mắt, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Một giấc ngủ tròn, đến giấc mơ cũng đẹp đến lạ.
Vài lời: Ở quê tui ngày xưa thật sự có thể dùng dép cũ, đồ ve chai hay đu đủ xanh để đổi ăn kem hoặc gỏi đu đủ. Tui không có bịa đâu
Ông Phúc là người làm việc mau gọn, nhận được tin con liền sắp xếp về nhà liền. Thấy con trai về mà không báo, bà Đức ngạc nhiên:
-Con về sao không nói tiếng nào? Đã ăn uống gì chưa?
Đặt mấy cái túi trong tay xuống, với tay rót ly trà hớp một hơi:
-Dạ con ăn rồi. Con nghe bảo mẹ dạo này mệt nên về đưa mẹ đi khám.
Bà Đức nghe xong đập tay xuống bàn:
-Mẹ còn khỏe, đi khám làm gì cho mất công. Nói thêm một tiếng nữa là đi ra khỏi nhà liền.
Mẫn núp một bên nhìn thấy ba bất lực nghe bà nội mắng liền thở dài một hơi. Sao nhỏ lại quên mất chuyện bà nội sẽ không dễ dàng đi khám chứ, muốn bà nội đi khám là một chuyện phi thực tế.
Dưới gốc cây bàng, cả đám nhìn Mẫn thở dài lần thứ 10 cuối cùng Hạnh vẫn không nhịn được hỏi:
-Sao vậy Mẫn?
Mẫn mân mê bông hoa dại trong tay ỉu xìu kể lại mọi chuyện, cả bọn nghe xong nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Mất một lúc Hạnh nêu ý kiến:
-Hay là thử nói là đưa cả Mẫn đi khám cùng, bà thương Mẫn chắc sẽ chịu.
Mẫn chán nản đáp:
-Ây, đi thì bà có đi đó. Mà bà không chịu khám, bà tiếc tiền con cháu.
Hùng nghĩ một lát rồi nói:
-Hay để Hùng nói mẹ cho. Hùng cũng muốn mẹ đi khám, dù hiện tại sức khỏe mẹ vẫn tốt nhưng sau này thì...
Lời nói bỏ ngang cùng biểu cảm của Hùng khiến cho cả đám cũng cảm thấy nao lòng. Mẹ Hùng vài năm sau suốt ngày đau ốm, cả người tiều tụy mới hơn 45 mà cả người như thể đã ngoài 60. Nghĩ đến đây cả đám lại thở dài nhìn trời.
Dũng liền đổi chủ đề thoát khỏi không khí trầm buồn này:
-Ba Dũng có ý rủ ba Hạnh cùng làm thuốc lá đó. Hạnh biết chưa?
Hạnh nghe vậy mới khẽ đáp:
-Có, ba Dũng có qua nhà Hạnh rồi. Hình như cũng chịu rồi á, mấy nay thấy ba mẹ Hạnh cũng đi mua liếp về rồi.
Hùng nghe vậy cũng nói:
-Vậy là chúng ta đã thay đổi được tương lai rồi. Đây là một tín hiệu đáng mừng đó, có lẽ chúng ta sau khi hoàn thành xong mọi tiếc nuối thì sẽ được trở về.
Nghe vậy Dũng và Hạnh cũng hào hứng hẳn. Chỉ có Mẫn khẽ mím môi, tay bóp chặt lấy bông hoa, đôi mắt cụp xuống.
Đến khi về nhà ba vẫn đang cùng bà nội thương lượng.
-Mẹ, mẹ đi khám một chút rồi mình về. Nhanh lắm.
Giọng bà nội cương quyết:
-Đã nói là không đi rồi mà.
Ông Phúc vẫn nhẹ giọng dỗ dành:
-Mẹ đi cho con yên tâm. Chứ không con đi làm cũng không yên lòng, lỡ đâu không tập trung lại có chuyện...
Chưa đợi ông Phúc nói xong bà Đức đã ngắt ngang:
-Phủi phui cái mồm của anh. Mẹ không đi đâu hết.
Ông Phúc thở dài, xoa xoa mặt:
-Con đi gặp nhà Dũng đã. Về rồi, mẹ con mình nói tiếp nhé.
Nói xong ông Phúc đứng dậy rời đi, thấy Mẫn đứng ở ngoài sân ông liền nói:
-Về rồi thì nói với bà giúp ba. Bà nội con bướng quá.
Mẫn mỉm cười, gật gật đầu thấy ba đi xa mới tiến vào trong nhà. Thấy Mẫn bà Đức liền nói:
-Bà nội không đi, con không cần nói đâu.
Mẫn nhìn bà nội, thấy lưng bà càng ngày càng còng xuống, tóc chỉ còn vài sợi đen Mẫn nghẹn ngào không nói lên lời. Hít một hơi điều chỉnh lại cảm xúc, Mẫn sà vào ôm bà:
-Con không có nói đâu. Ba xấu, làm bà nội bực.
Bà Đức nghe lời Mẫn nói, liền đưa tay xoa xoa lưng, giọng dịu xuống:
-Ừ, ba con lớn rồi nói cũng chẳng nghe.
Không gian chỉ còn tiếng quạt quay kêu “cạch... cạch”, xua đi cái nóng của mùa hè cũng xua đi bầu không khí căng cứng.
Hùng về nhà vừa hay gặp mẹ, thế là xà xuống nói:
-Mẹ ơi, mẹ đi bệnh viện với con nhé.
Bà Hà buông cái giỏ trong ta xuống tiến lên sờ trán Hùng, lo lắng nói:
-Không có nóng, con khó chịu ở đâu à?
Hùng lắc đầu nắm lấy tay mẹ:
-Không có. Con lo cho mẹ, mẹ cứ đi sớm về khuya con sợ mẹ bệnh.
Bà Hà nghe con quan tâm mình, mắt rơm rớm an ủi:
-Con yên tâm mẹ vẫn khỏe mà.
Hùng vẫn nhất quyết nắm tay mẹ, nhớ lại dáng vẻ yếu ớt tiều tụy của mẹ trên giường bệnh, mắt anh đỏ lên:
-Mẹ, mẹ đi khám đi nhé. Con sợ lắm... con chỉ còn mẹ thôi. Con đã không có ba, nếu không có mẹ nữa thì con biết làm sao?
Nghe con trai nói vậy, bà Hà đau lòng ôm lấy Hùng:
-Được để mẹ đi khám. Đừng lo, mẹ sao nỡ bỏ con đi cơ chứ.
Ngưng một lúc Hùng lên tiếng:
-Mẹ qua khuyên bà nội của Mẫn được không ạ? Bà nội bệnh nhưng không chịu đi khám, Mẫn lo lắm.
Bà Hà nghe vậy, liền nói:
-Để mẹ thử xem sao.
Thế là mới qua bữa cơm tối mẹ Hùng đã đứng trước sân nhà Mẫn, bên cạnh Hùng còn có Hạnh và Dũng. Hạnh gọi với vào:
-Mẫn ơi, Mẫn.
Nghe tiếng Mẫn liền đi ra, thấy mẹ Hùng liền lên tiếng:
-Chào cô ạ. Cô tìm bà nội ạ.
Bà Hà gật gật đầu, dặn đám nhỏ ở ngoài rồi đi vào trong nhà. Cả bốn thấy thế liền lén lút núp vào một góc nghe trộm.
Thấy mẹ Hùng tiến vào, bà Đức hơi ngạc nhiên:
-Hà đấy à, nay về sớm hả con?
Bà Hà ngồi xuống nhận ly nước, đáp:
-Dạ, nay con về sớm nên qua nói chuyện với bác cho vui. Khoảng thời gian con vắng nhà nhờ bác để ý thằng Hùng giúp con, cảm ơn bác ạ.
Bà nội của Mẫn nghe vậy liền cười:
-Đều con cháu trong nhà. Con khách sao làm gì, nói chứ Hùng ngoan lắm, còn biết phụ giúp bác nhiều thứ.
Nghe đến đây, Hạnh Dũng và Mẫn đưa mắt nhìn Hùng. Ánh mắt đầy dè bỉu, giúp cái gì nhờ canh nồi cơm thì xém cháy nhà, canh gà thì gà xém mất, phơi quần áo thì làm rớt hết xuống đất. Nhận thấy ánh mắt của bạn, Hùng khẽ cười ngại ngùng.
Khi cả bọn còn đang bận “nhìn” Hùng thì giọng mẹ Hùng đột ngột vang lên:
-Mà bác biết gì chưa? Nhà bà Lý ở cách mình ba khu ấy, họ hàng xa của bà mới mất.
Nghe vậy, bà Đức khẽ giật mình:
-Sao? Ai mất?
Mẹ Hùng chậc lưỡi:
-Cháu cũng không biết, chỉ nghe nói họ hàng xa. Nghe bảo bị bệnh nhưng không đi khám, cứ uống thuốc này thuốc kia người ta chỉ. Uống sao mà đến lúc đưa lên bệnh viện, bác sĩ lắc đầu.
-Dữ vậy cơ à? - Giọng bà Đức hơi giật mình.
Mẹ Hùng thì trái ngược, bình thản nói:
-Vâng, mà tội lắm bác ạ. Có mấy đứa cháu sắp cưới rồi, còn kêu chờ cháu cưới để bế chắt...
Ngưng một lát, bà Hà nhìn bà nội của Mẫn đang nhìn mình chăm chú mới tiếp tục nói:
-Ai ngờ đâu, bị bệnh mà không chịu khám... kết quả không chữa được cũng chẳng kịp nhìn cháu gả chồng, lấy vợ. Rõ tội, mấy đứa cháu khóc tội lắm.
Nghe vậy bà Đức liền trầm ngâm, mẹ của Hùng lại nói thêm:
-Thật cháu cũng không hiểu, bị bệnh thì cứ đi khám. Cứ kéo dài, sau mất lại tội con cháu vì không cứu được mẹ, bà của mình.
Bà Đức im lặng không đáp, mẹ Hùng liền hỏi:
-Bác sao vậy ạ?
-À... không sao. Chỉ thấy thương đám nhỏ quá.
Mẹ Hùng liền hùa theo:
-Dạ, thương lắm ấy chứ. Thằng Hùng cũng mếu máo kêu cháu đi khám, cháu cũng chịu rồi. Chứ không bệnh còn đỡ, mà lỡ bệnh không kịp chữa ra đi bất ngờ. Thì người ở lại chịu không nổi mất.
Cảm thấy mình nói đã đủ, bà Hà vội đứng lên:
-Ấy, cháu quên chưa gọi điện nhờ lấy số khám để cháu về gọi cái đã. Cháu đi trước nha bác.
Bốn đứa trốn ở góc đợi mẹ Hùng đi xa mới lén lút ra ngoài, Dũng mờ mịt nói:
-Hùng, cô Hà có cách khuyên hay thật.
Hạnh cũng tán đồng:
-Nói một hồi chả có câu nào là khuyên, mà nghe xong lại giống đang khuyên.
Mẫn nhớ lại biểu cảm của bà nội khi nãy liền nói:
-Ngay từ đầu kêu mẹ của Hùng là xong rồi. Khỏi cần đau đầu, ba của Mẫn với bà nội cũng chẳng cần kéo co xem ai thắng.
Đột nhiên lúc này có một chiếc xe đạp lóc cóc đạp đến, thấy đám nhỏ liền nói:
-Mấy đứa chú còn hai dĩa gỏi khô bò, ăn giúp chú đi.
Hùng nhìn chiếc tủ kính được chỉnh sửa lại, đặt gọn sau xe đạp. Trên tủ cơ man nào đũa, bịch, mấy chai đựng nước sốt, đu đủ bào sợi giòn tan...cơn thèm nhanh chóng trào dâng.
Quay đầu nhìn ba người còn lại, Hùng hỏi:
-Ăn không?
Cả đám đã lâu lắm rồi chưa được ăn món này, nay thấy được sao lại nỡ lòng nào từ chối. Nhưng đột nhiên Hạnh phanh gấp:
-Ê, tụi mình làm gì có tiền trả.
Câu nói này kéo cả đám thoát khỏi cơn thèm, đưa mắt nhìn nhau. Dũng lên tiếng:
-Tụi mình có 7 tuổi thôi, làm gì có tiền.
Tưởng chừng chỉ có thể tiếc nuối nhìn đĩa gỏi khô bò rời xa tầm tay thì giọng bà Đức vang lên:
-Bốn đứa đang nhìn gì đó?
Thấy bà nội Mẫn vội chạy tới thỏ thẻ:
-Bọn cháu muốn ăn gỏi khô bò, nhưng không có tiền trả.
Nghe xong bà Đức liền nói chú bán gỏi khô bò đợi một lát, rồi quay lưng đi vào trong nhà để cả bọn đứng ngẩn tò te.
Mất một lúc bà đi ra trên tay cầm một trái đu đủ xanh, hai đôi dép cũ nhìn chú bán gỏi nói:
-Đủ trả chưa chú?
Chú gỏi khô bò liền cười đón lấy:
-Dư rồi ạ. Để cho tụi nhỏ thêm khô bò đen, mấy đứa đợi chút nha.
Đã quen với việc dùng tiền để trả mọi thứ, nếu không thì quét thẻ để thanh toán nhưng giờ đây khi nhận được hai dĩa gỏi khô bò đầy ắp bằng việc đổi một quả đu đủ và vài đôi dép cũ, khiến cả đám sốc không nói nên lời.
Không đứa nào dám đụng đũa, Dũng dè dặt hỏi:
-Bà ơi, không trả tiền mà vẫn mua được ạ?
Bà Đức nghe vậy cười cười:
-Bà dùng đu đủ và dép để đổi lấy rồi, đây là bà đã trả tiền rồi đấy.
Nghe xong cả đám liền sững sờ, mất một lúc ký ức bị phủi bụi mới được đào bới. Ngày xưa, quê còn nghèo có nhiều người chịu dùng đồ để đổi lấy hàng hóa. Lâu dần thì mọi người chỉ còn dùng tiền, đã không còn ai chịu dùng hàng hóa để đổi nữa, cho nên cả đám phải mất một lúc lâu mới nhớ ra.
Lúc này cả đám mới cắm cuối chia nhau ăn hai phần gỏi đu đủ, đu đủ giòn ngọt, nước sốt đậm đà. Đặc biệt hơn là miếng khô bò đen, không giống với các khô bò ở tương lai được tẩm ướp hấp dẫn với nhiều nguyên liệu. Miếng khô bò đen được cắt nhỏ, nhai dai dai sực sực, có vị ngọt nhẹ càng ăn càng thấy ngon.
Bà Đức thấy bốn đứa nhỏ ăn ngon lành, đôi mắt tràn đầy thỏa mãn khiến bà bật cười. Bà vẫn muốn nhìn những đứa nhỏ lớn lên, vẫn muốn chăm lo cho tụi nhỏ, nhìn tụi nhỏ từ những đứa bé xíu chập chững thành người lớn. Sau đó dù tung cánh bay đi xa, đi bao lâu khi mệt mỏi vẫn có bà ở phía sau chờ tụi nhỏ quay về nghỉ ngơi.
Bởi vì bàn công việc nên ông Phúc về hơi trễ, trên người còn thoang thoảng mùi rượu cay nồng. Mới tới cửa thấy bà Đức còn thức, ông liền lên tiếng:
-Mẹ, sao mẹ vẫn chưa ngủ? Mẹ nghỉ sớm kẻo mệt.
Bà Đức lắc đầu, nhìn con trai giọng nói đầy yêu thương:
-Già rồi ngủ ít, còn con về trễ như vầy chắc ở thành phố cũng vậy phải không?
Ông Đức kéo ghế ngồi xuống:
-Bắt buộc mà mẹ, cũng không tránh được. Mẹ đừng lo, con sẽ chú ý chăm sóc bản thân.
Bà Đức nhìn con trai, rồi lại nhìn ra góc sân mờ ảo trong ánh trăng từ tốn nói:
-Mẹ già rồi cũng không muốn làm khổ con khổ cháu, mẹ sợ đi khám mấy đứa lại tốn tiền. Lỡ mà có bệnh gì thì lại khổ.
Ông Phúc ngồi một bên nhìn mẹ nhấp ngụm trà, rồi lại nghe mẹ nói:
-Nhưng mẹ cũng sợ không kịp nhìn mấy đứa sống an ổn, không kịp thấy cái Mẫn trưởng thành. Chuyện khám bệnh mẹ đồng ý đi khám, cái thân già này vẫn muốn ở bên con cháu vài năm nữa.
Nghe mẹ nói xong ông Phúc nghẹn ngào nói:
-Mẹ, mẹ đừng lo. Mẹ nuôi con lớn, con lớn rồi để con chăm mẹ.
Bà Đức không đáp lời ông, xoay người đi về phía cửa phòng ngủ. Mẫn đứng núp ngay cửa liền nhanh chân trèo lại lên giường, chờ bên cạnh có người nằm xuống. Mẫn mới nhắm mắt, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
Một giấc ngủ tròn, đến giấc mơ cũng đẹp đến lạ.
Vài lời: Ở quê tui ngày xưa thật sự có thể dùng dép cũ, đồ ve chai hay đu đủ xanh để đổi ăn kem hoặc gỏi đu đủ. Tui không có bịa đâu
Bình luận facebook