Zyyyv
Tác giả VW
-
Chương 6
Chương 6: Bắt dế cũng là một bộ môn cần học
Vài ngày sau Hạnh được về nhà, mặc dù gương mặt còn nhợt nhạt nhưng đã trút bỏ lo lắng trong lòng nên Hạnh càng bừng lên sức sống. Sau khi xác nhận Hạnh đã khỏe lại cả đám hẹn nhau ngày mai cùng Quang đi bắt dế, xác định sau mỗi đứa tẻ về một hướng đi về nhà.
Trở về nhà thấy ba mẹ đang ngồi uống trà xem ti vi Dũng vội chào:
-Ba mẹ con mới về.
Ông Minh nghe tiếng nhìn Dũng một cái như đã biết, bà Châu liền hỏi:
-Cái Hạnh khỏe chưa con? Rõ khổ, bao cái khổ dồn hết lên cái nhà đó.
Dũng nghe mẹ nói chỉ im lặng không đáp, chị Lành dưới bếp nghe tiếng liền gọi:
-Dũng về rồi à? Xuống phụ chị dọn chén cho ba mẹ ăn cơm.
Nghe tiếng gọi Dũng vội đứng lên tiến vào phía bếp, bà Châu nhìn theo cười bảo:
-Ôi Dũng nay lớn rồi, biết phụ chị rồi cơ đấy.
Ông Minh không nói gì nhưng khóe môi cũng khẽ nâng lên nụ cười nhẹ. Hai chị em mỗi người một việc liền nhanh chóng dọn xong mâm cơm.
Nhìn cái ti vi có độ phân giải kém đến đáng thương, Dũng có chút nhớ đến cái ti vi mấy năm sau. Đúng lúc này, trên ti vi đưa quảng cáo về thiết kế nhà cửa ông Minh nhìn rồi nói:
-Có nhà ở là may rồi, còn bày vẽ gì mà thiết với chả kế.
Lúc này Dũng khẽ nhìn lên màn hình ti vi, đôi mắt sáng lấp lánh nhưng nhớ câu ba vừa nói ánh sáng trong mắt cũng dần biến mất.
-Dạ, do mình dưới quê nên không biết chứ trên thành thị nhiều người thuê để thiết kế nhà lắm đó ba.
Tiếng chị Lành trong trẻo cắt ngang suy nghĩ của Dũng, bà Châu nghe thế liền hỏi:
-Ai nói con nghe cái này. Mấy cái vẽ vời này thì kiếm được mấy đồng, làm sao mà đủ sống?
Lành nhìn mẹ cười giải thích:
-Con nghe thầy cô nói ạ. Học ngành này cần giỏi lắm đó ba mẹ, nếu chịu làm cũng nuôi sống bản thân.
Hai ông bà nghe vậy liền trầm tư đôi chút, Dũng mím môi lấy hết dũng khí nói:
-Thầy con cũng từng nói học thiết kế cần rất nhiều kỹ năng ngoại trừ vẽ ra còn cần thêm hiểu phong cách thiết kế, bố cục....
Dũng càng nói giọng nói càng hăng say, ánh mắt sáng rỡ như ban mai. Đây là lần đầu tiên cả nhà thấy Dũng hăng say như vậy, đến khi Dũng nhận ra thì chị Lành đã nói:
-Nếu thích như vậy thì em hãy học đi.
Dũng nhìn chị Lành, nụ cười hiền lành chan chứa nhìn cậu, bất chợt Dũng như tháy dáng vẻ bệnh tật nhợt nhạt của chị sau này. Cả hai gương mặt lồng ghép lên nhau làm Dũng hoảng sợ đến mức đánh đổ cả bát cơm đang cầm trên tay.
“Choang”...tiếng bát làm Dũng giật mình thoát khỏi cơn mê, Lành vội dọn mảnh vỡ tính mắng Dũng nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của cậu lại thôi. Bà Châu vội lên tiếng:
-Dũng, làm sao vậy con?
Dũng cụp mắt, mím môi không nói. Ông Minh nhìn con trai, trong mắt như có suy nghĩ cuối cùng chỉ nói:
-Thôi mau ăn đi. Còn chuyện sau này sẽ tính sau.
Bữa cơm chiều của gia đình diễn ra chóng vánh, không khí đè nén nặng nề.
Ánh nắng ban trưa của mùa hè như thiêu đốt, mặt đất như một lò than nóng rát dù có làn gió nhẹ thổi qua cũng không xua được cái oi bức này.
Trong một góc mát mẻ, bốn bóng dáng nhỏ bé lấp ló thập thò như đang làm chuyện xấu. Hùng vừa nhìn vừa nói:
-Dũng sao giờ còn chưa đến?
Quang phe phẩy cái quạt tự tạo bởi lá bàng, rầm rì:
-Ôi nóng quá, Dũng lâu thế.
Hạnh với Mẫn không nói nhưng cũng phe phẩy cái lá trong tay để xua tan cái nóng. Lúc này bóng dáng Dũng từ xa chạy đến, hai tay chống gối phì phò nói:
-Xin lỗi...chị Lành canh gắt quá giờ tao mới lén ra được.
Quang đá nhẹ Dũng một cái:
-Mày mà sợ chị mày à?
Câu này vừa dứt liền nhận được bốn cặp mắt nhìn chằm chằm, Quang khẽ chần chừ:
-Chị ấy dữ lắm à?
“Hazzzz” cả bốn cùng thở dài một hơi, đúng là chưa trải sự đời mà có cơ hội nhất định phải để Quang trải nghiệm.
-Thôi đi nhanh đi.
Nghe Hạnh nói cả đám liền cầm lấy mấy cái hộp nhỏ để đựng dế rồi dắt díu nhau lên đường.
Quang dẫn cả bọn đi đến một cái đồi thấp, có mấy chỗ mọc lên từng cụm bông lau đung đưa theo gió. Từ chỗ cao nhất của đồi có thể thấy được cánh đồng lúa xanh mướt bạt ngàn, có vài chú cò sải cánh bay lên. Cả không khí cũng như mang theo hương lúa quyến luyến những con người ngang bước nơi đây.
Mẫn là người thích cái đẹp nên vừa nhìn thấy đã cảm thán:
-Đẹp thật. Cảm giác như được thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng hơn hẳn.
Hạnh cũng tiến đến nhìn về cánh đồng lúa nơi xa, nói:
-Lâu lắm rồi mới thấy hình ảnh này.
Quang lấy làm lạ hỏi:
-Hai tụi bây nói cái gì vậy? Mấy cái này có lúc nào mà không thấy.
Quang vừa dứt câu Hạnh và Mẫn biết mình bị nói hớ, Hùng vội tiến lên giải nguy:
-Ê, thi xem ai bắt được nhiều nhất không?
-Nghe được đó - Dũng liền phụ họa theo.
Quang nhìn hai người như mấy đứa mất não:
-Tụi mày ngu à. Bắt dế là phải bắt con to, khỏe để đi đấu dế bắt nhiều làm gì. Nuôi chắc?
Cả hai gãi gãi đầu ngại ngùng. Sau đó cả bọn liền chia nhau ra để tìm và bắt dế.
Vài tiếng trôi qua, Quang nhìn mấy cái hộp trống rỗng bĩu môi:
-Tụi mày ra đây làm cảnh à? Nãy giờ không bắt được cái gì.
-Không phải, tụi này không có thấy con dế nào hết á - Mẫn nói
Quang trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn bốn đứa, như thể nhìn thấy một sinh vật mới lạ. Bị nhìn một lúc cả đám liền thấy hơi ngại ngùng, cuối cùng Quang cũng lên tiếng:
-Buổi trưa dế ở trong hang tránh nóng, tụi bây phải tìm hang của nó rồi đào bắt nó ra. Chứ làm gì có con nào chui ra cho tụi bây thấy mà bắt.
Bốn người nghe vậy có chút ngơ ngác, bọn họ đã không bắt dế từ hồi lên cấp 2 rồi. Bây giờ kêu bắt dế thật sự là khó hơn viết tiểu luận mấy ngàn chữ nữa.
Để có thể bắt được dế cả đám bèn nhờ Quang hướng dẫn, nhìn Quang chỉ từ cách tìm hang đến đào đất và bắt dế từ hang ra. Cả đám mới nhận ra bắt dế cũng cần phải học, những trò chơi của trẻ con không hề đơn giản như người lớn thấy.
Đến khi ánh chiều tà buông xuống cả bọn mới dắt díu nhau cầm theo chiến lợi phẩm để về nhà. Đứa nào cũng lấm lem bùn đất, dơ hầy nhưng nụ cười trên môi mãi vẫn không tắt. Hùng hơi tiếc nuối:
-Giờ dế mới ra nhiều, tiếc quá phải về rồi.
Quang cười cười:
-Đi cả buổi rồi, về thôi. Không là no đòn.
Lúc này Dũng mới phản ứng lại, nụ cười liền biến mất:
-Lúc nãy đi chơi, tụi bây có xin phép chưa?
Hạnh với Mẫn liền gật đầu, Hùng thì nói:
-Tao đi suốt, mẹ tao cũng không gắt tao vụ này.
-Ừ, tao cũng vậy - Quang cũng nói theo.
Dũng hóa đá, gương mặt đầy tuyệt vọng:
-Nãy tao lén đi, không có xin chị Lành.
Vừa dứt câu ở phía xa có tiếng gọi lớn:
-Dũng.
Dũng giật thót, núp sau lưng bốn đứa thò một góc ra nhìn. Chị Lành từ xa đi đến, Hùng và Hạnh, Mẫn nhanh chân né qua một bên chỉ có Quang còn ngơ ngác đứng im. Thấy vậy Hùng kéo mạnh Quang qua một bên, để cho Dũng đối diễn với ánh mắt mến thương của chị Lành.
Chị Lành nhìn cả đám lấm lem bùn đất, quần áo sắp không nhìn ra được màu ban đầu, cau mày nói:
-Mấy đứa đi về tắm rửa rồi ngâm quần áo đi. Còn Dũng, dám lén chị đi mà không xin phép về nhà quỳ gối cho chị.
Nói xong liền đi trước, Hùng ở bên cạnh an ủi:
-Dũng, quỳ thôi mà. Không sao.
Dũng lườm một cái:
-Mày ngon quỳ tao coi.
Thấy chị Lành đi xa cả đám nối gót theo sau, Hùng tiện tay kéo Quang đang ngơ ngẩn đi cùng. Vừa đi vừa thầm thì với Quang:
-Chị Lành dữ lắm, quản hết cả đám tụi tao luôn. Ở đây đứa nào cũng bị chị đánh qua rồi.
-Ghê vậy ?- Quang giật mình nói lớn.
Hùng đưa tay bụp miệng Quang lại nói:
-Nhỏ cái mồm thôi. Ăn đòn bây giờ.
Hạnh và Mẫn đi trước nghe lời Hùng nói, hơi hơi lén nhìn chị Lành rồi thầm nghĩ “chắc Hùng thấy ăn đòn hơi ít thì phải.”
Sau khi chia tay mỗi đứa mỗi ngả, vừa vào nhà Mẫn liền thấy bà nội ngồi ở bàn nhấp ngụm trà. Thấy Mẫn về cả người lấm lem bà liền mắng yêu:
-Đi đâu mà lấm lem như con mèo mướp thế. Nào đi tắm đi, rồi cùng bà gọi cho ba mẹ con.
Mẫn liền vội lon ton chạy đi tắm, đến khi thấy Mẫn bước ra bà liền dẫn nhỏ đi về phía điện thoại bàn trong góc nhà. Điện thoại bàn được để gọn trong góc nhà, ấn nút sẽ vang lên những âm khác nhau, trên góc tường còn treo quyển vở nhỏ ghi số điện thoại. Bà lấy quyển sổ đưa cho Mẫn:
-Con đọc số ba mẹ để bà ấn gọi nhé.
Mẫn cầm quyển sổ vừa xa vừa lạ, từng dòng số điện thoại được ghi ngay ngắn bao gồm cả tên và địa chỉ nhà. Bao lâu rồi Mẫn mới được cầm lại quyển sổ điện thoại này, đứng ở nơi quen thuộc đọc từng số từng số cho bà gọi điện.
Mãi vẫn không thấy Mẫn đọc bà Đức liền đưa tay chỉ vào số trong vở:
-Đây nè, số ba mẹ con nè.
Mẫn nhìn theo hướng tay bà chỉ rồi đọc to rõ từng con số, mất một lúc thì đầu dây bên kia có người nhận:
-Alo, ai vậy?
Bà Đức dịu giọng nói:
-Mẹ nè.
Nghe tiếng mẹ ông Phúc liền nói:
-Mẹ ạ, mẹ khỏe không?
-Ừ, mẹ khỏe. Con với vợ sao rồi?
Ông Phúc nhìn người ra vô tấp nập ở cửa hàng liền nói:
-Dạ ổn mẹ.
Bà Đức nghe vậy mới an lòng:
-Ổn là tốt. Mẹ gọi là hỏi cái vụ nhà thằng Dũng.
Ông Phúc liền đáp:
-Dạ, được mẹ ạ. Để con gọi bên anh Minh coi ảnh tính sao. Chứ mối thì con tìm được rồi, chỉ sợ ảnh không làm thôi.
Bà Đức nghe xong gật gù, hai người tâm sự một lát thì bà nói:
-Cái Mẫn nó đợi nãy giờ, con nói chuyện với con bé đi.
Nói xong đưa điện thoại cho Mẫn rồi đi ra sân, Mẫn nhận lấy điện thoại:
-Ba.
Nghe giọng con gái người đàn ông bươn chải như ông Phúc cũng nghẹn ngào:
-Con gái, con sao rồi? Có khỏe không? Có ăn uống đầy đủ không? Ở nhà có bị ai bắt nặt không?
Nghe câu hỏi dồn dập của ba, Mẫn thấy sống mũi cay cay. Lúc trước nhỏ luôn nghĩ ba mẹ cần tiền hơn mình nên đối với ba mẹ đều xa cách, cũng không chia sẻ. Những lời hỏi thăm quan tâm của ba mẹ đều bị trí nhớ xóa đi mất.
Thấy Mẫn mãi không trả lời, ông Phúc nôn nóng:
-Sao vậy con? Ai bắt nạt con hả?
Mẫn vô thức lắc đầu, nhưng nhận ra ba không thấy liền nói:
-Dạ không. Nhưng ba ơi...
-Ba nghe nè con - Ông Phúc nhẹ giọng đáp lại.
Mẫn nhìn bà nội ở bên ngoài khẽ thủ thỉ:
-Bà nội dạo này hay ho, ngủ ít lắm. Ba về cho bà đi khám đi ba.
Ở đầu dây bên kia ông Phúc cau mày lo lắng:
-Được, để ba sắp xếp về liền. Con để ý bà giúp ba nhé, có gì thì nhờ bà con hàng xóm giúp đỡ nghen con.
Hai bên dặn qua dặn lại mãi, Mẫn mới lưu luyến cúp điện thoại. Mẫn không còn nhớ nhiều về những cuộc gọi của ba mẹ, trong lòng chỉ luôn nhớ là ba mẹ lúc nào cũng bận, cũng không có thời gian. Nhưng lần này trở về Mẫn đột nhiên nhận ra ba mẹ yêu thương nhỏ đến mức nào, đau lòng cho nhỏ sống xa ba mẹ ra sao.
Ở phía Dũng vừa lủi thủi theo sau chị Lành vào nhà thì đã nghe ba nói chuyện với mẹ:
-Ba cái Mẫn mới gọi tôi kêu là làm thuốc rê để bán, nhưng nhà mình không có người làm. Giờ hàng xóm ai cũng có công việc hết rồi.
Lúc này Dũng vội chạy vọt vào nói:
-Có nhà Hạnh kìa ba, cô chú đều ở nhà có thể phơi liếp thuốc. Chân chú Phi không tiện có thể cắt thuốc, cuộn thành cuộn hoặc cho vào bao.
Ông Minh nghe tiếng con trai, lại thấy con mình cả người đầy đất liền nói:
-Còn không mau đi tắm. Muốn ăn đòn à?
Đợi Dũng đi mất ông mới nói:
-Thằng Dũng nói cũng đúng, nhà cái Hạnh sống dựa vào rừng. Nay anh Phi như vậy sợ là cũng không theo được nữa, chi bằng hợp tác với mình. Mình vừa có người giúp, mà họ cũng có việc để mưu sinh.
Bà Châu nghe chồng nói vậy cũng gật gù tán thành. Âu cũng tình làng nghĩa xóm, hơn nữa bà cũng không nỡ để đám trẻ phải khổ.
Vài ngày sau Hạnh được về nhà, mặc dù gương mặt còn nhợt nhạt nhưng đã trút bỏ lo lắng trong lòng nên Hạnh càng bừng lên sức sống. Sau khi xác nhận Hạnh đã khỏe lại cả đám hẹn nhau ngày mai cùng Quang đi bắt dế, xác định sau mỗi đứa tẻ về một hướng đi về nhà.
Trở về nhà thấy ba mẹ đang ngồi uống trà xem ti vi Dũng vội chào:
-Ba mẹ con mới về.
Ông Minh nghe tiếng nhìn Dũng một cái như đã biết, bà Châu liền hỏi:
-Cái Hạnh khỏe chưa con? Rõ khổ, bao cái khổ dồn hết lên cái nhà đó.
Dũng nghe mẹ nói chỉ im lặng không đáp, chị Lành dưới bếp nghe tiếng liền gọi:
-Dũng về rồi à? Xuống phụ chị dọn chén cho ba mẹ ăn cơm.
Nghe tiếng gọi Dũng vội đứng lên tiến vào phía bếp, bà Châu nhìn theo cười bảo:
-Ôi Dũng nay lớn rồi, biết phụ chị rồi cơ đấy.
Ông Minh không nói gì nhưng khóe môi cũng khẽ nâng lên nụ cười nhẹ. Hai chị em mỗi người một việc liền nhanh chóng dọn xong mâm cơm.
Nhìn cái ti vi có độ phân giải kém đến đáng thương, Dũng có chút nhớ đến cái ti vi mấy năm sau. Đúng lúc này, trên ti vi đưa quảng cáo về thiết kế nhà cửa ông Minh nhìn rồi nói:
-Có nhà ở là may rồi, còn bày vẽ gì mà thiết với chả kế.
Lúc này Dũng khẽ nhìn lên màn hình ti vi, đôi mắt sáng lấp lánh nhưng nhớ câu ba vừa nói ánh sáng trong mắt cũng dần biến mất.
-Dạ, do mình dưới quê nên không biết chứ trên thành thị nhiều người thuê để thiết kế nhà lắm đó ba.
Tiếng chị Lành trong trẻo cắt ngang suy nghĩ của Dũng, bà Châu nghe thế liền hỏi:
-Ai nói con nghe cái này. Mấy cái vẽ vời này thì kiếm được mấy đồng, làm sao mà đủ sống?
Lành nhìn mẹ cười giải thích:
-Con nghe thầy cô nói ạ. Học ngành này cần giỏi lắm đó ba mẹ, nếu chịu làm cũng nuôi sống bản thân.
Hai ông bà nghe vậy liền trầm tư đôi chút, Dũng mím môi lấy hết dũng khí nói:
-Thầy con cũng từng nói học thiết kế cần rất nhiều kỹ năng ngoại trừ vẽ ra còn cần thêm hiểu phong cách thiết kế, bố cục....
Dũng càng nói giọng nói càng hăng say, ánh mắt sáng rỡ như ban mai. Đây là lần đầu tiên cả nhà thấy Dũng hăng say như vậy, đến khi Dũng nhận ra thì chị Lành đã nói:
-Nếu thích như vậy thì em hãy học đi.
Dũng nhìn chị Lành, nụ cười hiền lành chan chứa nhìn cậu, bất chợt Dũng như tháy dáng vẻ bệnh tật nhợt nhạt của chị sau này. Cả hai gương mặt lồng ghép lên nhau làm Dũng hoảng sợ đến mức đánh đổ cả bát cơm đang cầm trên tay.
“Choang”...tiếng bát làm Dũng giật mình thoát khỏi cơn mê, Lành vội dọn mảnh vỡ tính mắng Dũng nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của cậu lại thôi. Bà Châu vội lên tiếng:
-Dũng, làm sao vậy con?
Dũng cụp mắt, mím môi không nói. Ông Minh nhìn con trai, trong mắt như có suy nghĩ cuối cùng chỉ nói:
-Thôi mau ăn đi. Còn chuyện sau này sẽ tính sau.
Bữa cơm chiều của gia đình diễn ra chóng vánh, không khí đè nén nặng nề.
Ánh nắng ban trưa của mùa hè như thiêu đốt, mặt đất như một lò than nóng rát dù có làn gió nhẹ thổi qua cũng không xua được cái oi bức này.
Trong một góc mát mẻ, bốn bóng dáng nhỏ bé lấp ló thập thò như đang làm chuyện xấu. Hùng vừa nhìn vừa nói:
-Dũng sao giờ còn chưa đến?
Quang phe phẩy cái quạt tự tạo bởi lá bàng, rầm rì:
-Ôi nóng quá, Dũng lâu thế.
Hạnh với Mẫn không nói nhưng cũng phe phẩy cái lá trong tay để xua tan cái nóng. Lúc này bóng dáng Dũng từ xa chạy đến, hai tay chống gối phì phò nói:
-Xin lỗi...chị Lành canh gắt quá giờ tao mới lén ra được.
Quang đá nhẹ Dũng một cái:
-Mày mà sợ chị mày à?
Câu này vừa dứt liền nhận được bốn cặp mắt nhìn chằm chằm, Quang khẽ chần chừ:
-Chị ấy dữ lắm à?
“Hazzzz” cả bốn cùng thở dài một hơi, đúng là chưa trải sự đời mà có cơ hội nhất định phải để Quang trải nghiệm.
-Thôi đi nhanh đi.
Nghe Hạnh nói cả đám liền cầm lấy mấy cái hộp nhỏ để đựng dế rồi dắt díu nhau lên đường.
Quang dẫn cả bọn đi đến một cái đồi thấp, có mấy chỗ mọc lên từng cụm bông lau đung đưa theo gió. Từ chỗ cao nhất của đồi có thể thấy được cánh đồng lúa xanh mướt bạt ngàn, có vài chú cò sải cánh bay lên. Cả không khí cũng như mang theo hương lúa quyến luyến những con người ngang bước nơi đây.
Mẫn là người thích cái đẹp nên vừa nhìn thấy đã cảm thán:
-Đẹp thật. Cảm giác như được thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng hơn hẳn.
Hạnh cũng tiến đến nhìn về cánh đồng lúa nơi xa, nói:
-Lâu lắm rồi mới thấy hình ảnh này.
Quang lấy làm lạ hỏi:
-Hai tụi bây nói cái gì vậy? Mấy cái này có lúc nào mà không thấy.
Quang vừa dứt câu Hạnh và Mẫn biết mình bị nói hớ, Hùng vội tiến lên giải nguy:
-Ê, thi xem ai bắt được nhiều nhất không?
-Nghe được đó - Dũng liền phụ họa theo.
Quang nhìn hai người như mấy đứa mất não:
-Tụi mày ngu à. Bắt dế là phải bắt con to, khỏe để đi đấu dế bắt nhiều làm gì. Nuôi chắc?
Cả hai gãi gãi đầu ngại ngùng. Sau đó cả bọn liền chia nhau ra để tìm và bắt dế.
Vài tiếng trôi qua, Quang nhìn mấy cái hộp trống rỗng bĩu môi:
-Tụi mày ra đây làm cảnh à? Nãy giờ không bắt được cái gì.
-Không phải, tụi này không có thấy con dế nào hết á - Mẫn nói
Quang trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn bốn đứa, như thể nhìn thấy một sinh vật mới lạ. Bị nhìn một lúc cả đám liền thấy hơi ngại ngùng, cuối cùng Quang cũng lên tiếng:
-Buổi trưa dế ở trong hang tránh nóng, tụi bây phải tìm hang của nó rồi đào bắt nó ra. Chứ làm gì có con nào chui ra cho tụi bây thấy mà bắt.
Bốn người nghe vậy có chút ngơ ngác, bọn họ đã không bắt dế từ hồi lên cấp 2 rồi. Bây giờ kêu bắt dế thật sự là khó hơn viết tiểu luận mấy ngàn chữ nữa.
Để có thể bắt được dế cả đám bèn nhờ Quang hướng dẫn, nhìn Quang chỉ từ cách tìm hang đến đào đất và bắt dế từ hang ra. Cả đám mới nhận ra bắt dế cũng cần phải học, những trò chơi của trẻ con không hề đơn giản như người lớn thấy.
Đến khi ánh chiều tà buông xuống cả bọn mới dắt díu nhau cầm theo chiến lợi phẩm để về nhà. Đứa nào cũng lấm lem bùn đất, dơ hầy nhưng nụ cười trên môi mãi vẫn không tắt. Hùng hơi tiếc nuối:
-Giờ dế mới ra nhiều, tiếc quá phải về rồi.
Quang cười cười:
-Đi cả buổi rồi, về thôi. Không là no đòn.
Lúc này Dũng mới phản ứng lại, nụ cười liền biến mất:
-Lúc nãy đi chơi, tụi bây có xin phép chưa?
Hạnh với Mẫn liền gật đầu, Hùng thì nói:
-Tao đi suốt, mẹ tao cũng không gắt tao vụ này.
-Ừ, tao cũng vậy - Quang cũng nói theo.
Dũng hóa đá, gương mặt đầy tuyệt vọng:
-Nãy tao lén đi, không có xin chị Lành.
Vừa dứt câu ở phía xa có tiếng gọi lớn:
-Dũng.
Dũng giật thót, núp sau lưng bốn đứa thò một góc ra nhìn. Chị Lành từ xa đi đến, Hùng và Hạnh, Mẫn nhanh chân né qua một bên chỉ có Quang còn ngơ ngác đứng im. Thấy vậy Hùng kéo mạnh Quang qua một bên, để cho Dũng đối diễn với ánh mắt mến thương của chị Lành.
Chị Lành nhìn cả đám lấm lem bùn đất, quần áo sắp không nhìn ra được màu ban đầu, cau mày nói:
-Mấy đứa đi về tắm rửa rồi ngâm quần áo đi. Còn Dũng, dám lén chị đi mà không xin phép về nhà quỳ gối cho chị.
Nói xong liền đi trước, Hùng ở bên cạnh an ủi:
-Dũng, quỳ thôi mà. Không sao.
Dũng lườm một cái:
-Mày ngon quỳ tao coi.
Thấy chị Lành đi xa cả đám nối gót theo sau, Hùng tiện tay kéo Quang đang ngơ ngẩn đi cùng. Vừa đi vừa thầm thì với Quang:
-Chị Lành dữ lắm, quản hết cả đám tụi tao luôn. Ở đây đứa nào cũng bị chị đánh qua rồi.
-Ghê vậy ?- Quang giật mình nói lớn.
Hùng đưa tay bụp miệng Quang lại nói:
-Nhỏ cái mồm thôi. Ăn đòn bây giờ.
Hạnh và Mẫn đi trước nghe lời Hùng nói, hơi hơi lén nhìn chị Lành rồi thầm nghĩ “chắc Hùng thấy ăn đòn hơi ít thì phải.”
Sau khi chia tay mỗi đứa mỗi ngả, vừa vào nhà Mẫn liền thấy bà nội ngồi ở bàn nhấp ngụm trà. Thấy Mẫn về cả người lấm lem bà liền mắng yêu:
-Đi đâu mà lấm lem như con mèo mướp thế. Nào đi tắm đi, rồi cùng bà gọi cho ba mẹ con.
Mẫn liền vội lon ton chạy đi tắm, đến khi thấy Mẫn bước ra bà liền dẫn nhỏ đi về phía điện thoại bàn trong góc nhà. Điện thoại bàn được để gọn trong góc nhà, ấn nút sẽ vang lên những âm khác nhau, trên góc tường còn treo quyển vở nhỏ ghi số điện thoại. Bà lấy quyển sổ đưa cho Mẫn:
-Con đọc số ba mẹ để bà ấn gọi nhé.
Mẫn cầm quyển sổ vừa xa vừa lạ, từng dòng số điện thoại được ghi ngay ngắn bao gồm cả tên và địa chỉ nhà. Bao lâu rồi Mẫn mới được cầm lại quyển sổ điện thoại này, đứng ở nơi quen thuộc đọc từng số từng số cho bà gọi điện.
Mãi vẫn không thấy Mẫn đọc bà Đức liền đưa tay chỉ vào số trong vở:
-Đây nè, số ba mẹ con nè.
Mẫn nhìn theo hướng tay bà chỉ rồi đọc to rõ từng con số, mất một lúc thì đầu dây bên kia có người nhận:
-Alo, ai vậy?
Bà Đức dịu giọng nói:
-Mẹ nè.
Nghe tiếng mẹ ông Phúc liền nói:
-Mẹ ạ, mẹ khỏe không?
-Ừ, mẹ khỏe. Con với vợ sao rồi?
Ông Phúc nhìn người ra vô tấp nập ở cửa hàng liền nói:
-Dạ ổn mẹ.
Bà Đức nghe vậy mới an lòng:
-Ổn là tốt. Mẹ gọi là hỏi cái vụ nhà thằng Dũng.
Ông Phúc liền đáp:
-Dạ, được mẹ ạ. Để con gọi bên anh Minh coi ảnh tính sao. Chứ mối thì con tìm được rồi, chỉ sợ ảnh không làm thôi.
Bà Đức nghe xong gật gù, hai người tâm sự một lát thì bà nói:
-Cái Mẫn nó đợi nãy giờ, con nói chuyện với con bé đi.
Nói xong đưa điện thoại cho Mẫn rồi đi ra sân, Mẫn nhận lấy điện thoại:
-Ba.
Nghe giọng con gái người đàn ông bươn chải như ông Phúc cũng nghẹn ngào:
-Con gái, con sao rồi? Có khỏe không? Có ăn uống đầy đủ không? Ở nhà có bị ai bắt nặt không?
Nghe câu hỏi dồn dập của ba, Mẫn thấy sống mũi cay cay. Lúc trước nhỏ luôn nghĩ ba mẹ cần tiền hơn mình nên đối với ba mẹ đều xa cách, cũng không chia sẻ. Những lời hỏi thăm quan tâm của ba mẹ đều bị trí nhớ xóa đi mất.
Thấy Mẫn mãi không trả lời, ông Phúc nôn nóng:
-Sao vậy con? Ai bắt nạt con hả?
Mẫn vô thức lắc đầu, nhưng nhận ra ba không thấy liền nói:
-Dạ không. Nhưng ba ơi...
-Ba nghe nè con - Ông Phúc nhẹ giọng đáp lại.
Mẫn nhìn bà nội ở bên ngoài khẽ thủ thỉ:
-Bà nội dạo này hay ho, ngủ ít lắm. Ba về cho bà đi khám đi ba.
Ở đầu dây bên kia ông Phúc cau mày lo lắng:
-Được, để ba sắp xếp về liền. Con để ý bà giúp ba nhé, có gì thì nhờ bà con hàng xóm giúp đỡ nghen con.
Hai bên dặn qua dặn lại mãi, Mẫn mới lưu luyến cúp điện thoại. Mẫn không còn nhớ nhiều về những cuộc gọi của ba mẹ, trong lòng chỉ luôn nhớ là ba mẹ lúc nào cũng bận, cũng không có thời gian. Nhưng lần này trở về Mẫn đột nhiên nhận ra ba mẹ yêu thương nhỏ đến mức nào, đau lòng cho nhỏ sống xa ba mẹ ra sao.
Ở phía Dũng vừa lủi thủi theo sau chị Lành vào nhà thì đã nghe ba nói chuyện với mẹ:
-Ba cái Mẫn mới gọi tôi kêu là làm thuốc rê để bán, nhưng nhà mình không có người làm. Giờ hàng xóm ai cũng có công việc hết rồi.
Lúc này Dũng vội chạy vọt vào nói:
-Có nhà Hạnh kìa ba, cô chú đều ở nhà có thể phơi liếp thuốc. Chân chú Phi không tiện có thể cắt thuốc, cuộn thành cuộn hoặc cho vào bao.
Ông Minh nghe tiếng con trai, lại thấy con mình cả người đầy đất liền nói:
-Còn không mau đi tắm. Muốn ăn đòn à?
Đợi Dũng đi mất ông mới nói:
-Thằng Dũng nói cũng đúng, nhà cái Hạnh sống dựa vào rừng. Nay anh Phi như vậy sợ là cũng không theo được nữa, chi bằng hợp tác với mình. Mình vừa có người giúp, mà họ cũng có việc để mưu sinh.
Bà Châu nghe chồng nói vậy cũng gật gù tán thành. Âu cũng tình làng nghĩa xóm, hơn nữa bà cũng không nỡ để đám trẻ phải khổ.
Bình luận facebook