Zyyyv
Tác giả VW
-
Chương 3
Chương 3: Chấp nhận và thích nghi
Mẫn là người xuất hiện tại nơi hẹn gặp sớm nhất. Nhìn cây bàng cao lớn trước mặt, bóng mát che phủ cả một góc sân, Mẫn cũng không biết cây này được trồng từ bao giờ. Nhưng có một điều có thể chắc chắn, cây bàng này đã nhìn rất nhiều đứa trẻ lớn lên, che mát cho tuổi thơ của bao người.
Mẫn còn đang thẫn thờ nhìn cây bàng thì một giọng nói vang lên:
-Ây, cái cây này mỗi lần có quả bàng ăn ngon phết.
Thấy Dũng bước đến Mẫn mỉm cười:
-Ừ, vậy mà lại ăn ngon hơn cả hạnh nhân hay hạt macca luôn ấy.
-Oa, lâu lắm rồi mới thấy cái cây này. Nó cũng gìa lắm rồi.
Hùng bước đến đưa tay chạm lên thân cây sù sì bởi nắng gió, từng tán lá lay động nhẹ nhàng như gửi lời chào đến những ngườ bạn cũ.
Đợi một lúc thì cái Hạnh đi tới, đôi mắt đỏ bừng. Mẫn dịu dàng nắm lấy bàn tay của Hạnh như đang an ủi. Đều ở bên nhau từ nhỏ chuyện nhà cái Hạnh mọi người đều biết, bây giờ đột nhiên quay lại quá khứ có rất nhiều việc có thể sửa, cũng có rất nhiều việc có thể thay đổi.
Lúc này một giọng nói khàn khàn già nua vang lên:
-Ồ, đều đã đến hết à?
Cả bọn giật mình quay về phía phát ra âm thanh, thấy ông lão đã đưa cho họ tấm vé cả bọn liền lao đến. Dũng nhanh miệng lên tiếng:
-Ông ơi, chuyện này là sao ạ? Tại sao tụi cháu lại trở về đây.
Ông lão nhìn đám con nít trước mặt cười hiền:
-Chẳng phải là mấy đứa muốn quay về sao? Nếu không thì làm sao có thể quay về?
Cả đám ngẩn tò te, bọn họ muốn quay về lúc nào?
Ông lão tiến về phía cây bàng chậm rãi nói:
-Mấy đứa trong lòng đều chứa đựng rất nhiều hối tiếc, ân hận, day dứt. Những cảm xúc này càng lâu dài lại càng dày vò mấy đứa càng ác liệt hơn. Lần này trở về thì hay xoa dịu những cảm xúc đó đi.
Nói xong ông lão im lặng, tiếng lá cây xào xạc như đang thầm thì nhỏ to, cơn gió nhẹ mang theo hương đồng cỏ. Mất một lúc Hạnh mới lên tiếng:
-Nếu cháu cố gắng thay đổi quá khứ thì sao ạ?
-Thay đổi quá khứ sẽ phải trả cái giá rất đắt, thậm chí là ảnh hưởng đến rất nhiều người khác. Cái giá này cháu gánh không nổi.
Hạnh mím môi, tay nắm chặt khẽ run lên. Lời nói của ông lão như đánh sâu vào trong suy nghĩ của họ, họ có thể trả giá nhưng ảnh hưởng đến cuộc đời của rất nhiều người- họ gánh không nổi.
Không gian dần tĩnh lặng, ánh nắng mùa hè chiếu xuống nhưng cả bốn người như chìm vào nơi lạnh buốt. Mẫn tiến lên nhìn ông lão:
-Nếu như tụi cháu chỉ đưa lời khuyên còn việc quyết định vẫn là ở họ thì không tính là tụi cháu can thiệp vào quá khứ có đúng không? Một lời khuyên vu vơ làm hay không làm vẫn ở bản thân họ.
Ông lão nhìn thẳng vào Mẫn, ánh mắt tràn đầy áp lực. Mẫn cũng không chịu yếu thế nhìn thẳng lại, Hùng Dũng và Hạnh cũng tiến lên. Thời gian trôi qua từng chút, từng chút khiến cả đám trở nên căng thẳng thì lúc này ông lão mới lên tiếng:
-Cháu thật sự rất thông minh, tìm được kẽ hở để lách. Được, chỉ cần không trực tiếp can thiệp thì không tính là do mấy đứa làm ảnh hưởng đến dòng quay thời gian.
Lúc này cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng qua đi cả đám mới nhận ra cả người đổ mồ hơi thấm ướt cả áo. Thì ra bọn họ đã căng thẳng lo sợ khi chờ đợi đáp án đến như vậy.
Nhưng chỉ vừa chớp mắt ông lão đã biến mất như chưa từng xuất hiện, cơn gió nhẹ lay động giữa bốn người.
Lấy lại tinh thần, Hạnh lên tiếng:
-Có nghĩa chúng ta chỉ được phép đưa ra lời khuyên, lời gợi ý nhưng không được có hành động can dự trực tiếp vào. Nếu không thì chúng ta sẽ phạm luật.
Hùng gật gù đồng ý:
-Vậy có nghĩa là chúng ta được nói nhưng không được làm. Ây, khó rồi đây có bao nhiêu người chịu nghe lời một đứa trẻ.
-Đều là người trưởng thành chúng ta đều biết không có đứa trẻ nào có thể thay đổi quyết định người lớn.
Nghe lời của Mẫn mọi người lại chìm vào im lặng. Sợ mọi người nản lòng, Dũng cổ vũ cả đám:
-Không sao. Chúng ta cứ cố gắng hết sức là được, không phải ai cũng có cơ hội quay trở về để đưa ra lời khuyên cho người khác đâu.
Cả đám nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu, kéo nhau ngồi bệt xuống gốc cây nhìn mây không ngừng trôi.
Ở phía xa xa ông Minh- ba Dũng thấy cả đám nhóc nhìn trời, không chạy nhảy nô đùa như mọi ngày liền tiến đến:
-Mấy đứa làm sao vậy?
Cả đám nghe tiếng đứng lên gọi:
-Chú Minh/ba.
Ông Minh gật đầu, tiến gần lại:
-Làm sao mà buồn thế? Hôm nay không ra đồi chơi thả diều với mấy đứa khác à?
Cả đám ngẩn tò te, đứa nào cũng cả bó tuổi còn chạy chơi với mấy đứa nít ranh thì kì lắm. Nhưng nhờ câu này của ba Dũng cả đám mới nhận ra, bây giờ họ chỉ mới 7 tuổi là tuổi nên ăn ngủ chơi. Nếu cứ ngồi suy tính, chau mày thì sẽ kì lạ lắm.
Cái Hạnh bèn lấp liếm:
-Dạ, tụi cháu chán nên không đi.
Ông Minh nghe vậy gật đầu:
-Ừ, chú cứ tưởng làm sao. Vậy chú đi làm đây.
Nói rồi quay bước đi, xong lại dừng bước quay lại nhìn. Cả đám vừa thả lỏng thấy ông quay lại nhìn bèn giật thót, khúm núm đứng cạnh nhau.
-Mẫn, Hạnh lát ra nhà chú mang cá về cho bà nhé. Mẹ thằng Dũng mới bắt được ngoài ao, to lắm. Còn Hùng thì khỏi, chú đưa mẹ cháu rồi khỏi cần chạy qua chi cho mắc công.
Cả đám gật đầu lia lịa, đợi ông đi xa Dũng thở hắt ra nói:
-Má ơi, làm tao giật mình. Bình thường ba tao có để ý mấy cái này à?
Hùng lườm Dũng một cái:
-Ba mày mà mày không biết, làm sao tụi tao biết được.
Mẫn nhanh tay lẹ mắt cắt ngang cuộc cãi nhau sắp diễn ra:
-Bây giờ tụi mình là trẻ con, mà trẻ con là nên chạy nhảy chơi đùa. Nếu không mọi người sẽ nghi ngờ mất.
Hạnh cau mày nói:
-Cả đám đều lớn cả rồi. Chơi đùa thế nào được?
Cả đám lại im lặng, hết thử thách này đến khó khăn khác bọn họ bị quay chạy không kịp. Hùng phủi phủi cỏ dính lên người, nhìn cả đám:
-Người lớn còn làm được, không lẽ chúng ta lại không làm được trẻ con à.
-Đúng, trẻ con thôi mà. Ai mà chưa từng là trẻ con.
Cả đám nghe xong bật cười ha hả, tiếng cười của trẻ thơ vang vọng khắp không gian. Xóa đi cái nóng của mùa hẹ, cái mệt mỏi của những giờ lao động. Một lần nữa được làm trẻ con, ai mà không muốn thử một lần.
Đột nhiên, Dũng rụt rè lên tiếng:
-Ê tụi bây, hình như chúng ta quên hỏi làm sao để trở về rồi.
Nụ cười tắt ngúm, Hùng lao đến đè Dũng xuống:
-Cái thằng này, mày là cái đồ phá hoại.
Hạnh và Mẫn nhìn nhau, lại nhìn hai người đang chí chóe dưới đất. Đột nhiên họ có cảm giác, hai người này thật ra cũng không cần diễn cho lắm, cả hai đều là lũ trẻ chưa thèm lớn.
Mẫn hắng giọng cắt ngang hành động hai người dưới đất:
-Thôi, được rồi. Mau đứng lên bàn kế hoạch nè.
Thấy hai người dừng lại, bốn đứa đều chụm đầu lại lên kế hoạch thật ra cũng chẳng có gì để bàn, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì chơi. Vậy là xong.
Công cuộc lên kế hoạch kết thúc chóng vánh, Hùng nằm bệt xuống:
-Chưa bao giờ tao thấy cái kế hoạch nó ngắn gọn mà nó súc tích như bây giờ.
Dũng cũng nằm xuống theo, tay cầm cỏ đuôi gà đáp lại:
-Nó đơn giản, nó nhanh chóng khiến tao thấy mắc cười luôn á.
Hạnh và Mẫn cũng nằm xuống, Hạnh liếc nhìn hai người nói:
-Tới lúc làm mới khó nè. Làm trẻ con chắc đơn giản.
Cả bọn chìm vào im lặng. Đã lâu lắm rồi mới có thời gian mà ngắm nhìn bầu trời như hiện tại, trời trong xanh mây trắng ngần, cơn gió thổi nhẹ nhẹ. Nhanh chóng cả bọn chìm vào giấc ngủ.
Tới khi Hùng giật mình tỉnh dậy đã thấy trời nhá nhem tối, mà chị Lành tay cầm roi đứng ở một bên. Cả người giật bắn, khều khều Dũng:
-Dậy, lẹ mày. Lẹ, dậy nhanh.
Tiếng kêu của Hùng làm Hạnh và Mẫn mở mắt, thấy hình ảnh mà Hùng nhìn thấ cả hai liền tỉnh táo lay Dũng:
-Dậy, nhanh. Dậy đi.
Dũng là người mê ngủ, mỗi lần goi dây đều rất lâu. Nhưng có lẽ hôm nay bị ba người gọi dậy, vừa lay vừa kéo khiến Dũng mò mò ngồi dậy:
-Tụi mày gọi cái gì? Không ngủ để tao ngủ.
Lúc này tiếng chị Lành cất lên:
-Giỏi, đi chơi không biết đường về. Bạ đâu ngủ đó, bệnh thì làm sao? Bốn đứa đứng dậy.
Cả đám như chim cút, đứng xếp hàng ngay ngắn. Nhìn cảnh này Hùng lén nghĩ
“Xin thề xếp hàng vào lớp cả đám cũng chưa chắc xếp đẹp như bây giờ”
Thấy Hùng còn ngó nghiêng, chị Lành lấy roi quất lên mông Hùng một cái. Được rồi cho dù lớn bị đánh vẫn thấy đau, Hùng giật nảy ôm mông nói:
-Chị, sao chị đánh em. Đau quá.
Lành biết sức mình đánh ra sao, liền lườm một cái Hùng im bặt không dám hó hé. Ba người con lại thấy vậy liền im lặng đưa mông cho chị Lành xử lý, mỗi đứa một roi không phân ta người.
Thấy bốn đứa ôm mông nhăn nhó, Lành bèn kiềm lại nụ cười:
-Còn chưa chịu về? Bữa sau mà bạ đâu ngủ đó là ăn đòn nát mông, có nghe chưa?
Nói rồi quay người đi trước, Hạnh ở phía sau rầm rì:
-Chị Lành đánh thật này. Lâu lắm rồi không bị đánh.
Dũng nhẹ giọng nói:
-Bị đánh thấy hoài niệm ghê.
Thấy bốn đứa còn ở phía sau rầm rì, Lành nghiêm giọng:
-Nhanh cái chân lên.
Nghe giọng chị Lành bốn đứa ba chân bốn cẳng chạy theo sau. Chị Lành vừa đi vừa dặn Hạnh với Mẫn không cần đến lấy cá nữa, chị đã đem qua rồi. Hạnh và Mẫn nghe xong mặt hơi đỏ vì xấu hổ, mới có một ngày trôi qua nhưng chỉ cần trước mặt chị Lành cả đám cũng không cần diễn làm trẻ con cho lắm.
Đưa cả ba đứa nhỏ về nhà an toàn, chị Lành mới dắt Dũng đi về nhà. Cả ba nhìn bóng chị em rời đi, nhưng chưa được bao lâu đã thấy Dũng co chân chạy mà chị Lành ở phía sau không ngừng vun roi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ba người, nhìn hai bóng người đã đi xa ngày tháng sau này chỉ sợ mông của họ sẽ không được yên ổn rồi.
Mẫn là người xuất hiện tại nơi hẹn gặp sớm nhất. Nhìn cây bàng cao lớn trước mặt, bóng mát che phủ cả một góc sân, Mẫn cũng không biết cây này được trồng từ bao giờ. Nhưng có một điều có thể chắc chắn, cây bàng này đã nhìn rất nhiều đứa trẻ lớn lên, che mát cho tuổi thơ của bao người.
Mẫn còn đang thẫn thờ nhìn cây bàng thì một giọng nói vang lên:
-Ây, cái cây này mỗi lần có quả bàng ăn ngon phết.
Thấy Dũng bước đến Mẫn mỉm cười:
-Ừ, vậy mà lại ăn ngon hơn cả hạnh nhân hay hạt macca luôn ấy.
-Oa, lâu lắm rồi mới thấy cái cây này. Nó cũng gìa lắm rồi.
Hùng bước đến đưa tay chạm lên thân cây sù sì bởi nắng gió, từng tán lá lay động nhẹ nhàng như gửi lời chào đến những ngườ bạn cũ.
Đợi một lúc thì cái Hạnh đi tới, đôi mắt đỏ bừng. Mẫn dịu dàng nắm lấy bàn tay của Hạnh như đang an ủi. Đều ở bên nhau từ nhỏ chuyện nhà cái Hạnh mọi người đều biết, bây giờ đột nhiên quay lại quá khứ có rất nhiều việc có thể sửa, cũng có rất nhiều việc có thể thay đổi.
Lúc này một giọng nói khàn khàn già nua vang lên:
-Ồ, đều đã đến hết à?
Cả bọn giật mình quay về phía phát ra âm thanh, thấy ông lão đã đưa cho họ tấm vé cả bọn liền lao đến. Dũng nhanh miệng lên tiếng:
-Ông ơi, chuyện này là sao ạ? Tại sao tụi cháu lại trở về đây.
Ông lão nhìn đám con nít trước mặt cười hiền:
-Chẳng phải là mấy đứa muốn quay về sao? Nếu không thì làm sao có thể quay về?
Cả đám ngẩn tò te, bọn họ muốn quay về lúc nào?
Ông lão tiến về phía cây bàng chậm rãi nói:
-Mấy đứa trong lòng đều chứa đựng rất nhiều hối tiếc, ân hận, day dứt. Những cảm xúc này càng lâu dài lại càng dày vò mấy đứa càng ác liệt hơn. Lần này trở về thì hay xoa dịu những cảm xúc đó đi.
Nói xong ông lão im lặng, tiếng lá cây xào xạc như đang thầm thì nhỏ to, cơn gió nhẹ mang theo hương đồng cỏ. Mất một lúc Hạnh mới lên tiếng:
-Nếu cháu cố gắng thay đổi quá khứ thì sao ạ?
-Thay đổi quá khứ sẽ phải trả cái giá rất đắt, thậm chí là ảnh hưởng đến rất nhiều người khác. Cái giá này cháu gánh không nổi.
Hạnh mím môi, tay nắm chặt khẽ run lên. Lời nói của ông lão như đánh sâu vào trong suy nghĩ của họ, họ có thể trả giá nhưng ảnh hưởng đến cuộc đời của rất nhiều người- họ gánh không nổi.
Không gian dần tĩnh lặng, ánh nắng mùa hè chiếu xuống nhưng cả bốn người như chìm vào nơi lạnh buốt. Mẫn tiến lên nhìn ông lão:
-Nếu như tụi cháu chỉ đưa lời khuyên còn việc quyết định vẫn là ở họ thì không tính là tụi cháu can thiệp vào quá khứ có đúng không? Một lời khuyên vu vơ làm hay không làm vẫn ở bản thân họ.
Ông lão nhìn thẳng vào Mẫn, ánh mắt tràn đầy áp lực. Mẫn cũng không chịu yếu thế nhìn thẳng lại, Hùng Dũng và Hạnh cũng tiến lên. Thời gian trôi qua từng chút, từng chút khiến cả đám trở nên căng thẳng thì lúc này ông lão mới lên tiếng:
-Cháu thật sự rất thông minh, tìm được kẽ hở để lách. Được, chỉ cần không trực tiếp can thiệp thì không tính là do mấy đứa làm ảnh hưởng đến dòng quay thời gian.
Lúc này cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm, căng thẳng qua đi cả đám mới nhận ra cả người đổ mồ hơi thấm ướt cả áo. Thì ra bọn họ đã căng thẳng lo sợ khi chờ đợi đáp án đến như vậy.
Nhưng chỉ vừa chớp mắt ông lão đã biến mất như chưa từng xuất hiện, cơn gió nhẹ lay động giữa bốn người.
Lấy lại tinh thần, Hạnh lên tiếng:
-Có nghĩa chúng ta chỉ được phép đưa ra lời khuyên, lời gợi ý nhưng không được có hành động can dự trực tiếp vào. Nếu không thì chúng ta sẽ phạm luật.
Hùng gật gù đồng ý:
-Vậy có nghĩa là chúng ta được nói nhưng không được làm. Ây, khó rồi đây có bao nhiêu người chịu nghe lời một đứa trẻ.
-Đều là người trưởng thành chúng ta đều biết không có đứa trẻ nào có thể thay đổi quyết định người lớn.
Nghe lời của Mẫn mọi người lại chìm vào im lặng. Sợ mọi người nản lòng, Dũng cổ vũ cả đám:
-Không sao. Chúng ta cứ cố gắng hết sức là được, không phải ai cũng có cơ hội quay trở về để đưa ra lời khuyên cho người khác đâu.
Cả đám nghe vậy cũng chỉ có thể gật đầu, kéo nhau ngồi bệt xuống gốc cây nhìn mây không ngừng trôi.
Ở phía xa xa ông Minh- ba Dũng thấy cả đám nhóc nhìn trời, không chạy nhảy nô đùa như mọi ngày liền tiến đến:
-Mấy đứa làm sao vậy?
Cả đám nghe tiếng đứng lên gọi:
-Chú Minh/ba.
Ông Minh gật đầu, tiến gần lại:
-Làm sao mà buồn thế? Hôm nay không ra đồi chơi thả diều với mấy đứa khác à?
Cả đám ngẩn tò te, đứa nào cũng cả bó tuổi còn chạy chơi với mấy đứa nít ranh thì kì lắm. Nhưng nhờ câu này của ba Dũng cả đám mới nhận ra, bây giờ họ chỉ mới 7 tuổi là tuổi nên ăn ngủ chơi. Nếu cứ ngồi suy tính, chau mày thì sẽ kì lạ lắm.
Cái Hạnh bèn lấp liếm:
-Dạ, tụi cháu chán nên không đi.
Ông Minh nghe vậy gật đầu:
-Ừ, chú cứ tưởng làm sao. Vậy chú đi làm đây.
Nói rồi quay bước đi, xong lại dừng bước quay lại nhìn. Cả đám vừa thả lỏng thấy ông quay lại nhìn bèn giật thót, khúm núm đứng cạnh nhau.
-Mẫn, Hạnh lát ra nhà chú mang cá về cho bà nhé. Mẹ thằng Dũng mới bắt được ngoài ao, to lắm. Còn Hùng thì khỏi, chú đưa mẹ cháu rồi khỏi cần chạy qua chi cho mắc công.
Cả đám gật đầu lia lịa, đợi ông đi xa Dũng thở hắt ra nói:
-Má ơi, làm tao giật mình. Bình thường ba tao có để ý mấy cái này à?
Hùng lườm Dũng một cái:
-Ba mày mà mày không biết, làm sao tụi tao biết được.
Mẫn nhanh tay lẹ mắt cắt ngang cuộc cãi nhau sắp diễn ra:
-Bây giờ tụi mình là trẻ con, mà trẻ con là nên chạy nhảy chơi đùa. Nếu không mọi người sẽ nghi ngờ mất.
Hạnh cau mày nói:
-Cả đám đều lớn cả rồi. Chơi đùa thế nào được?
Cả đám lại im lặng, hết thử thách này đến khó khăn khác bọn họ bị quay chạy không kịp. Hùng phủi phủi cỏ dính lên người, nhìn cả đám:
-Người lớn còn làm được, không lẽ chúng ta lại không làm được trẻ con à.
-Đúng, trẻ con thôi mà. Ai mà chưa từng là trẻ con.
Cả đám nghe xong bật cười ha hả, tiếng cười của trẻ thơ vang vọng khắp không gian. Xóa đi cái nóng của mùa hẹ, cái mệt mỏi của những giờ lao động. Một lần nữa được làm trẻ con, ai mà không muốn thử một lần.
Đột nhiên, Dũng rụt rè lên tiếng:
-Ê tụi bây, hình như chúng ta quên hỏi làm sao để trở về rồi.
Nụ cười tắt ngúm, Hùng lao đến đè Dũng xuống:
-Cái thằng này, mày là cái đồ phá hoại.
Hạnh và Mẫn nhìn nhau, lại nhìn hai người đang chí chóe dưới đất. Đột nhiên họ có cảm giác, hai người này thật ra cũng không cần diễn cho lắm, cả hai đều là lũ trẻ chưa thèm lớn.
Mẫn hắng giọng cắt ngang hành động hai người dưới đất:
-Thôi, được rồi. Mau đứng lên bàn kế hoạch nè.
Thấy hai người dừng lại, bốn đứa đều chụm đầu lại lên kế hoạch thật ra cũng chẳng có gì để bàn, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, nên chơi thì chơi. Vậy là xong.
Công cuộc lên kế hoạch kết thúc chóng vánh, Hùng nằm bệt xuống:
-Chưa bao giờ tao thấy cái kế hoạch nó ngắn gọn mà nó súc tích như bây giờ.
Dũng cũng nằm xuống theo, tay cầm cỏ đuôi gà đáp lại:
-Nó đơn giản, nó nhanh chóng khiến tao thấy mắc cười luôn á.
Hạnh và Mẫn cũng nằm xuống, Hạnh liếc nhìn hai người nói:
-Tới lúc làm mới khó nè. Làm trẻ con chắc đơn giản.
Cả bọn chìm vào im lặng. Đã lâu lắm rồi mới có thời gian mà ngắm nhìn bầu trời như hiện tại, trời trong xanh mây trắng ngần, cơn gió thổi nhẹ nhẹ. Nhanh chóng cả bọn chìm vào giấc ngủ.
Tới khi Hùng giật mình tỉnh dậy đã thấy trời nhá nhem tối, mà chị Lành tay cầm roi đứng ở một bên. Cả người giật bắn, khều khều Dũng:
-Dậy, lẹ mày. Lẹ, dậy nhanh.
Tiếng kêu của Hùng làm Hạnh và Mẫn mở mắt, thấy hình ảnh mà Hùng nhìn thấ cả hai liền tỉnh táo lay Dũng:
-Dậy, nhanh. Dậy đi.
Dũng là người mê ngủ, mỗi lần goi dây đều rất lâu. Nhưng có lẽ hôm nay bị ba người gọi dậy, vừa lay vừa kéo khiến Dũng mò mò ngồi dậy:
-Tụi mày gọi cái gì? Không ngủ để tao ngủ.
Lúc này tiếng chị Lành cất lên:
-Giỏi, đi chơi không biết đường về. Bạ đâu ngủ đó, bệnh thì làm sao? Bốn đứa đứng dậy.
Cả đám như chim cút, đứng xếp hàng ngay ngắn. Nhìn cảnh này Hùng lén nghĩ
“Xin thề xếp hàng vào lớp cả đám cũng chưa chắc xếp đẹp như bây giờ”
Thấy Hùng còn ngó nghiêng, chị Lành lấy roi quất lên mông Hùng một cái. Được rồi cho dù lớn bị đánh vẫn thấy đau, Hùng giật nảy ôm mông nói:
-Chị, sao chị đánh em. Đau quá.
Lành biết sức mình đánh ra sao, liền lườm một cái Hùng im bặt không dám hó hé. Ba người con lại thấy vậy liền im lặng đưa mông cho chị Lành xử lý, mỗi đứa một roi không phân ta người.
Thấy bốn đứa ôm mông nhăn nhó, Lành bèn kiềm lại nụ cười:
-Còn chưa chịu về? Bữa sau mà bạ đâu ngủ đó là ăn đòn nát mông, có nghe chưa?
Nói rồi quay người đi trước, Hạnh ở phía sau rầm rì:
-Chị Lành đánh thật này. Lâu lắm rồi không bị đánh.
Dũng nhẹ giọng nói:
-Bị đánh thấy hoài niệm ghê.
Thấy bốn đứa còn ở phía sau rầm rì, Lành nghiêm giọng:
-Nhanh cái chân lên.
Nghe giọng chị Lành bốn đứa ba chân bốn cẳng chạy theo sau. Chị Lành vừa đi vừa dặn Hạnh với Mẫn không cần đến lấy cá nữa, chị đã đem qua rồi. Hạnh và Mẫn nghe xong mặt hơi đỏ vì xấu hổ, mới có một ngày trôi qua nhưng chỉ cần trước mặt chị Lành cả đám cũng không cần diễn làm trẻ con cho lắm.
Đưa cả ba đứa nhỏ về nhà an toàn, chị Lành mới dắt Dũng đi về nhà. Cả ba nhìn bóng chị em rời đi, nhưng chưa được bao lâu đã thấy Dũng co chân chạy mà chị Lành ở phía sau không ngừng vun roi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ba người, nhìn hai bóng người đã đi xa ngày tháng sau này chỉ sợ mông của họ sẽ không được yên ổn rồi.
Bình luận facebook