• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Từng có một chúng ta như thế!!!

  • Chương 5

Chương 5: Trả giá

6 giờ sáng tại nhà Hạnh

Tiếng bà Chi gọi với vào phòng:

-Hạnh ơi, Hạnh dậy phụ mẹ đi con.

Nhưng kêu thêm vài lần vẫn không nghe tiếng Hạnh đáp lại, thấy lạ bà Chi bước vào phòng. Nhìn Hạnh nằm trên giường bà Chi khẽ lay:

-Dậy đi con.

Nhưng khi đụng vào người Hạnh bà giật nảy mình la lên, ông Phi đang chuẩn bị đồ lên rừng nghe tiếng liền lao vào:

-Làm sao vậy mình?

Bà Chi ôm Hạnh nói:

-Anh ơi, con sốt cao lắm. Mau đưa nó đi trạm xá, lẹ đi anh.

Ông Phi nghe xong ném hết đồ xuống, ôm lấy Hạnh lao đi. Cơ thể Hạnh nóng bừng làm cho ông lo lắng không thôi.

Dũng, Hùng và Mẫn mới tới cửa đã thấy ba Hạnh bế cô lao ra, đi rất nhanh như ước có thể bay đi ngay lập tức. Cả đám sững sờ, vẫn là Hùng tiến lên hỏi trước:

-Cô ơi, Hạnh làm sao vậy ạ?

Bà Chi ôm con, mắt ngấn lệ nói:

-Con bé Hạnh sốt cao lắm. Chú đang bế nó ra trạm xá.

Ba người nghe vậy lật đật chạy theo, tới nơi cũng vừa lúc bác sĩ bước ra:

-Con bé sốt cao, có thể là bị từ đêm may là đến kịp. Nhưng sau cơn bệnh này chỉ sợ là sức khỏe sẽ yếu đi nhiều lắm.

Ông Phi nghe xong vịnh ghế ngồi xuống nhìn vào phòng bệnh, Hạnh nằm trên giường cơ thể như lọt thỏm vào trong, gương mặt tái nhợt. Ông không kiềm được mà mắt đỏ lên, môi run run, nước mắt im lặng rơi xuống.

Ba người đứng ở cổng, nghe không sót một chữ. Hơn ai hết cả ba hiểu rõ sức khỏe của Hạnh tốt thế nào, một người có thể đấm một tên biến thái gãy một cái răng bây giờ lại bị chẩn đoán sau này sức khỏe suy yếu.

Mẫn run run nói:

-Đi, chúng ta chạy đến cây bàng.

Cả bọn lao ra thì mẹ của Hạnh bế em cũng hớt hải đi vào, nhìn ba mẹ Hạnh như già đi chục tuổi cả đám siết chặt tay nhanh chân lao đi.

Cây bàng vẫn lặng im đứng đó, ánh nắng ban mai chiếu xuống như đang nhảy nhót trên từng tán cây. Từ xa cả đám đã thấy ông lão đứng đó, chăm chú nhìn cây bàng già.

Chưa kịp lấy hơi Hùng đã nói:

-Chuyện của Hạnh là sao?

Không sử dụng câu nói kính trọng, thái độ lễ phép đối với Hùng mà nói không gì quan trọng hơn người bạn chơi với mình từ nhỏ.

Ông lão không quay đầu lại nói:

-Ta đã từng nói trực tiếp thay đổi quá khứ sẽ phải trả giá. Là cô bé tự mình muốn làm như vậy, ta không còn cách nào khác.

Dũng lên tiếng chất vấn:

-Hạnh đã làm gì mà ông kêu cậu ấy trực tiếp thay đổi, bệnh là chuyện bất khả kháng.

Cả đám không đợi ông lão trả lời đã bị tiếng ồn từ xa ảnh hưởng.

-Nhanh lên, bị thương nhiều lắm.

Lại có giọng nói vang lên:

-Nhanh, nhanh. Sạt lở rồi, nhanh lên nhiều người bị thương lắm.

Cơ thể run rẩy, hai mắt mở to, lần đầu tiên họ chứng kiến cảnh tượng này. Năm đó quá thật có sạt lở nhưng lúc đó cả đám chỉ nghe kể lại chưa từng chứng kiến. Nhưng hiện tại bọn họ tận mắt nhìn thấy, tiếng la hét gọi nhau, tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Tất cả như bóp nghẹn hơi thở của bọn họ.

Không ai bảo ai cả đám chạy về phía trạm xá, trái tim đập liên hồi, không biết là vì do gió thổi hay sao mà cả ba đều đỏ bừng đôi mắt.

Lúc rời đi trạm xá vắng vẻ chẳng có người mà giờ đây lại có từng đám người qua lại. Có kẻ nằm, có người khiêng quần áo lấm lem bùn đất, pha chút máu đỏ. Thoáng chốc nhìn như địa ngục xuất hiện, nuốt trọn lấy sự yên bình của vùng quê này.

-Mấy đứa sao lại ở đây?

Tiếng ông Ming vang lên làm cả bọn thoát khỏi cơn mơ mộng, quay lại nhìn thấy ba mẹ Dũng, bà nội của Hạnh và mẹ của Hùng đều ở đây. Cả đám liền chạy lại, Dũng nói:

-Hạnh sốt cao nên tụi con tới đây. Mọi người làm sao vậy ạ?

Bà nội của Mẫn thở dài, xoa đầu từng đứa nói:

-Sống nhờ rừng, đôi khi cũng phải trả giá. Mấy đứa nói cái Hạnh bị bệnh à? Vậy mà ba con bé còn đi phụ giúp.

Hóa ra bọn họ đi không lâu thì ông Phi nhận tin nên lên rừng phụ mọi người đưa người bị thương xuống. Vừa dứt câu thì ông Phi được khênh ngang qua, chân trái máu me bê bết.

Mọi người giật mình đi theo vào, bà Hà đi trước vội lao đến đỡ mẹ Hạnh đang sắp ngã khuỵu khi thấy chồng được khiêng vào. Bà Châu cũng vội tiến tới đón bé em của Hạnh nói:

-Không sao, không sao. Bình tĩnh.

Bà nội của Mẫn cũng khẽ vỗ nhẹ lưng mẹ Hạnh như an ủi, mất một lúc thì mẹ Hạnh mới bình tĩnh lại. Lúc này bác sĩ bước ra, ông Minh không cần nói cũng vội tiến lên hỏi bác sĩ:

-Bác sĩ, anh Phi sao rồi?

Bác sĩ khẽ nói:

-Không sao, chỉ là chân trái sau này e là không thuận tiện.

Tưởng như mẹ Hạnh sẽ sụp đổ nhưng bà lại kiên cường nói:

-Không chết là được, không chết là được.

Sau khi nhận tin tức ba của Hạnh bình an, cả đám liền tiến đến phòng Hạnh đang nằm. Tới nơi đã thấy cô ngồi dậy nhìn cả bọn cười:

-Ba mình sống rồi.

Mẫn không kiếm được, vừa khóc vừa hỏi:

-Hạnh đã làm gì vậy? Sao không đợi bọn mình.

Hạnh nhìn cả đám, sau đó thở dài kể lại chuyện tối qua.

Sau khi chia tay cả đám, Hạnh biết việc của bản thân không thể kéo theo mọi người vào. Cô cũng càng hiểu rõ hơn, chỉ ăn vạ căn bản không thể ngăn chặn ba cô lên rừng. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào túi đồ đi rừng, tay khẽ nắm lại, dù phải trả giá như thế nào cô cũng chấp nhận.

-Hạnh, sao chưa vào ngủ đi con?

Thu lại cảm xúc của bản thân, Hạnh nhìn ba đáp:

-Ba ơi, ngày mai ba đi rừng ạ?

Ông Phi cúi người xuống, tay khẽ vuốt tóc Hạnh:

-Con ngoan, ba hứa ba đi ngày mai nữa thì sẽ không đi nữa. Kiếm sống từ rừng đâu thể tham lam mà chỉ nhận mà không cho, ba hiểu.

Ông ngưng một lát rồi nói:

-Con còn nhỏ con không hiểu đâu. Thôi ngủ sớm đi.

Hạnh mím môi, quay lưng đi. Không, cô hiểu tất cả cô không phải là đứa trẻ cái gì cũng không biết. Trên đôi vai của ba gánh cuộc sống của cả nhà, rừng nguy hiểm nhưng có thể nuôi sống cả gia đình. Chỉ cần có thể cho gia đình cuộc sống ấm êm, cho dù nguy hiểm ba cũng sẽ liều mình mà làm.

Đợi đến khi ba mẹ ngủ say, Hạnh rón rén bước ra phía sau nhà. Nhìn vào nhà thấy ba mẹ vẫn ngủ yên, Hạnh lấy nước ở ao nhỏ sau nhà múc lên dội thẳng vào người. Cái lạnh lẽo thấm vào da thịt khiến Hạnh run lên, tay suýt chút buông rơi cái gáo nước. Đợi nước bị gió lạnh thổi bay, Hạnh lại tiếp tục lấy nước dội vào người.

Cứ như vậy đến gần sáng, Hạnh thành công sốt cao. Mò mẫm thay quần áo, lén lút leo lên giường cô biết ba nhất định sẽ không vì lên rừng mà để mặc con gái đang sốt cao. Suy cho cùng ba cô liều mình như vậy đều là vì gia đình, nhưng trong lòng vẫn không thể yên. Mãi đến tận lúc ba bế cô chạy như bay thì tâm trạng thấp thỏm của Hạnh mới yên lại.

Nghe Hạnh kể xong, Mẫn òa khóc ôm lấy Hạnh:

-Sao Hạnh ngốc thế?

Chỉ nói mỗi câu đó rồi Mẫn cứ vậy mà khóc, Dũng và Hùng đứng một bên môi cũng mím chặt. Nhìn cả ba người như vậy, Hạnh vội an ủi:

-Không sao. Một cái chân và sức khỏe yếu đi một chút để đổi lấy một mạng, rất đáng.

Dũng nghe vậy mới nói:

-Hạnh biết chú Phi bị thương rồi à?

Hạnh nhìn về phía cửa, nhẹ giọng nói:

-Biết chứ. Nhưng ít nhất vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là còn hi vọng.

Cả phòng chìm vào im lặng. Họ chính thức cảm nhận được cái giá phải trả khi can thiệp vào quá khứ, nhưng nếu đổi lại là họ thì họ cũng không tiếc từ bỏ tất cả để có thể cứu lấy người thân của mình. Thậm chí đưa cho bất cứ ai họ cũng sẽ làm như vậy.

Bởi vì trận sạt lở mà cả khu xóm chìm vào tĩnh lặng, trầm mặc. Tiếng chim hót không còn vang, tiếng đùa vui của trẻ nhỏ cũng không còn trong trẻo, bầu trời cũng mờ mịt mất đi màu xanh.

Hạnh khoác áo ấm tiến đến giường của ông Phi:

-Ba ơi, ba còn đau không ạ?

Thấy gương mặt trắng bệch của con gái, ông Phi yếu ớt nói:

-Ba không sao. Bé Hạnh đã khỏe chưa?

Hạnh đỏ mắt, vươn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của ba:

-Ba đừng đi rừng nữa nhé. Con sợ lắm.

Trải qua chuyện này ông Phi cũng một phen sợ hãi, nếu như ông đi mà gặp chuyện thì ngôi nhà này sẽ sụp đổ mất. Vợ của ông bận chăm con cái, không thể đi làm nếu ông mất thì mọi thứ sẽ để đứa con gái nhỏ bé của ông gánh vác hết thảy. Khóe mắt chua xót, vỗ vỗ con như an ủi:

-Ba không đi nữa. Ba sẽ tìm việc khác, con đừng lo.

Hạnh biết lần này ba nói thì nhất định sẽ làm. Hạnh không biết sau này gia đình sẽ thay đổi ra sao nhưng nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều. Bà Chi đứng ngoài lén lau nước mắt.

Vì căn bệnh này mà Hạnh yếu đi hẳn, phải nằm ở trạm xá gần cả tuần. Cũng may Dũng, Hùng, Mẫn hay chạy đến chơi cho Hạnh bớt buồn. Hôm nay cả đám còn dẫn theo Quang đến thăm Hạnh.

-Này, Hạnh khỏe chưa?

Nghe Quang hỏi, Hạnh liền đáp:

-Sắp khỏe rồi, sáng nay bác sĩ bảo mai mốt có thể về rồi.

Quang gật gù đáp:

-Vậy thì lúc đó Quang dẫn mọi người đi bắt dế nhé. Quang tìm thấy chỗ có nhiều dế lắm.

Sau đó tiếng cười đùa lại vang lên khắp cả căn phòng, ánh nắng dịu dàng như khẽ vỗ về những đau thương nơi vùng quê nhỏ, xua tan u ám suốt thời gian qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom