• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

New Từng có một chúng ta như thế!!!

  • Chương 4

Chương 4: Biểu diễn ca nhạc

Một đêm trôi qua êm đềm, thức giấc sau giấc ngủ yên bình. Mẫn lụi cụi xếp cho gọn gối mền, chuẩn bị xong xuôi thì có tiếng gọi vọng từ ngoài sân vào:

-Bà Đức ơi, Bà Đức có nhà không?

Nghe có người tìm bà nội, Mẫn nhanh nhảu chạy ra:

-Dạ, nội con đi chợ rồi ạ.

Bà Sáu- người vừa gọi nghe vậy thì nói:

-À, vậy cái Mẫn đợi nội về thì kêu là bà Sáu qua rủ nội tối đi xem ca nhạc, người ta làm ngoài cổng huyện đấy.

-Dạ, cổng huyện?

Thấy Mẫn ngơ ngác hỏi lại bà Sáu mắng yêu:

-Ơ con bé này, chưa tỉnh ngủ à? Không làm ở cổng huyện thì làm ở đâu. Thôi bà đi nhé.

Nói rồi lật đật rời đi. Lúc này Mẫn mới nhớ ra, nơi họ ở là trung tâm thị trấn, huyện cũng đặt ở đây cho nên là mọi người sự kiện đều sẽ làm ở cổng huyện cho bà con cùng tham gia.

Mẹ của Hùng vừa đi chợ về liền thấy Hùng đang quét nhà, gối mền được gấp gọn. Ngạc nhiên lên tiếng:

-Hùng, nay sao đột nhiên làm việc nhà vậy?

Nghe mẹ hỏi, Hùng lắp bắp:

-Dạ...con..con muốn làm thử ạ.

Nghe vậy mẹ Hùng cười hiền:

-Thôi, ăn sáng đi. Chiều tối chúng ta đi coi biểu diễn ca nhạc.

Hùng buông chổi, lại bàn ngoan ngoãn ăn cơm.

Ở bên kia, Hạnh đã dậy từ sớm phụ mẹ nấu cơm:

-Mẹ ơi, con nhóm bếp xong rồi ạ.

-Ừ lên nhà trên đi.

Hạnh nghe lời lên nhà, thấy ba đang hút thuốc lào ở hiên, Hạnh rón rén đến bên:

-Ba ơi, ba đừng đi lấy mật ong nữa.

Ông Phi nghe vậy buông ống thuốc làò xuống hỏi:

-Sao vậy con?

Hạnh nhìn ba, đôi tay nhỏ bé nắm lấy tay ông:

-Con nghe mấy chú nói mấy nay có mưa lên rừng nguy hiểm lắm. Ba, ba đừng đi có được không?

Ba Hạnh nghe vậy chỉ mỉm cười xoa đầu con gái. Thấy ba không trực tiếp đồng ý, Hạnh biết ba vẫn sẽ đi. Nhìn chằm chằm về phía trước, Hạnh mím chặt môi.

Mà ở căn nhà xa xa, Dũng vẫn đang ôm chăn ngủ ngon lành. Ba mẹ Dũng đã đi làm từ sớm, Lành nấu ăn xong thấy em trai vẫn ngủ liền quát:

-Có dậy hay không thì bảo? Hay là ăn đòn mới dậy.

Dũng nghe vậy liền bật dậy, xếp gọn chăn mền. Vừa đi vừa lầm bầm:

-Chị Lành kêu còn hiệu quả hơn báo thức. Sau này trở về phải cài tiếng chuông là giọng chị Lành mới được.

-Nói cái gì đó?

Nghe chị hỏi, Dũng nhanh chân chạy lẹ, sau khi vệ sinh cá nhân xong liền ngồi xuống ăn cơm. Có gì ăn đó không kén chọn, việc này khiến chị Lành hơi nghi hoặc:

-Dũng, sao nay chịu ăn rau mà không cần chị ép à?

Miếng rau mắc nghẹn nơi cổ họng, trợn mắt nuốt xuống Dũng mới cười nói:

-Hề hề...chị ơi em lớn rồi. Em không để chị lo cho em nữa đâu.

Nghe Dũng nói vậy Lành mỉm cười, hối ăn nhanh rồi đi chơi.

Cả bọn nhanh chóng gặp nhau ở gốc cây bàng quen thuộc, vừa thấy nhau Hùng đã nói:

-Sáng nay dọn nhà mà mẹ hỏi làm tao sợ chết khiếp.

Dũng cũng than thở:

-Ây, tao cũng vậy. Theo thói quen bị ép buộc ăn rau bao nhiêu năm, chị Lành thấy tao ăn mà hết hồn luôn.

Mẫn ở bên cạnh khẽ cười, trong bốn người nhỏ là người dễ nhất. Cho nên không xảy ra các tình huống khó giải quyết, ngó sang thấy Hạnh đang thẩn thơ Mẫn liền nhẹ giọng hỏi:

-Hạnh, làm sao vậy?

Nghe tiếng Mẫn hỏi, Hùng với Dũng cũng ngó sang lúc này Hạnh mới lên tiếng:

-Ba vẫn muốn đi lên rừng.

Nghe vậy cả đám liền bu lại, Dũng nhanh nhảu nói:

-Hay là tìm cách giấu đồ đi rừng của chú Phi đi.

Hạnh lắc đầu:

-Không có đồ thì ba vẫn đi thôi.

Mẫn nhìn Hạnh hỏi:

-Còn mấy ngày nữa?

Câu hỏi này làm không khí càng thêm trầm mặc, Hạnh nặng nề lên tiếng:

-Ngày mai.

Câu trả lời này làm bầu không khí càng thêm ngưng đọng, không thể hành động trực tiếp mà khuyên thì lại không có kết quả. Mọi thứ đi vào ngõ cụt.

Nhìn thấy mọi người vì chuyện của mình mà cau có, Hạnh lên tiếng an ủi:

-Không sao đâu. Sáng mai khi ba đi, Hạnh ăn vạ là được rồi, không thì đu theo ba.

Nghe vậy Dũng liền nói:

-Vậy tối nay Dũng qua ngủ với Hùng, sáng mai dậy qua nhà Hạnh ăn vạ chung với Hạnh. Một người không được thì bốn người.

Mẫn cũng gật đầu đồng ý. Hạnh bật cười chuyển chủ đề:

-Nghe nói hôm nay có ca nhạc nhưng tổ chức ở đâu vậy?

Mẫn liền đáp:

-Ở cổng huyện ấy.

Ba người còn lại, ngơ ngác đồng thanh nói:

-Cổng huyện?

Mẫn hắng giọng, có chút đắt ý nói:

-Cổng huyện là chỗ chúng ta xem biểu diễn ấy. Cái chỗ ngay cổng huyện mình đó, khu đất trước cổng ủy ban á.

Nghe Mẫn giải thích, Hùng vỗ đầu một cái:

-À, nhớ rồi. Tiếc là sau này chỗ đó không còn là nơi để biểu diễn nữa.

Lúc này cả Hạnh và Dũng mới nhớ ra. Dũng lên tiếng:

-Vậy tối nay chúng ta đi chung đi. Người lớn chắc chắn sẽ không quản chúng ta lúc tối đâu.

Sau khi nói đủ thứ chuyện trên đời, lại liếc nhìn mặt trời. Hùng lên tiếng:

-Nói nãy giờ mà mới tới gần trưa. Ngày xưa chúng ta làm sao chơi hết ngày được vậy?

Mẫn cũng chán nản lên tiếng:

-Bây giờ chúng ta làm gì đây. Chán quá.

Mẫn là người không hay than thở, cũng không hay chạy nhảy nhưng giờ lại lên tiếng, thì cũng đủ hiểu. Đối với một đám người bị quay guồng bởi công việc, thời gian không đủ để ngủ bây giờ lại nhàn nhã thì thật sự không quen nổi.

Cả đám ngồi mốc meo dưới gốc cây thêm một lát thì mẹ Dũng đi đến:

-Sao ngồi buồn thế? Có muốn đi bắt cá cùng cô không?

Thấy mẹ đến Dũng liền đáp:

-Tụi con chẳng biết chơi cái gì cả?

Hạnh lườm Dũng:

-Không nghe cô Châu kêu đi bắt cá à?

Dũng le lưỡi một cái rồi nhìn Mẫn và Hùng:

-Đi, đi bắt cá đi.

Cả đám liền lúi húi đi theo mẹ Dũng. Bởi vì rẫy của nhà Dũng gần chỗ cả đám tụ tập cho nên hay gặp được ba hay mẹ Dũng.

Ao nhà Dũng không quá sâu, được đào dắt nước từ suối vào cho nên cá cũng vì vậy mà theo vào. Lâu dần các ngày càng nhiều, cho nên ba mẹ Dũng cũng hay bắt đem cho hàng xóm.

Nghịch nước luôn là trò chơi cuốn hút của lũ trẻ con, và đối với người lớn cũng khó lòng mà cưỡng lại. Cả đám lấy đà lao luôn xuống ao, bỗng chốc tiếng cười đùa vang rộn. Mẹ của Dũng còn chu đáo chặt mấy cây chuối thả xuống cho cả lũ ôm lấy còn không quên dặn:

-Chơi một lát rồi về nghen chưa?

-Dạaaaaaaaa

Cả bọn cùng nhau đáp vang lúc này bà mới rời đi. Quả thật có trò chơi thời gian trôi qua nhanh hẳn, thoáng chốc đã đến giữa trưa. Thấy bóng dáng chị Lành từ xa, cả đám liền leo lên bờ. Hùng cùng với Hạnh và Mẫn chạy trước còn nói với lại:

-Ăn trưa ngủ một giấc rồi tối đi nhé.

Để lại Dũng nhăn nhó cười lấy lòng trong ánh mắt lườm sắc lạnh của chị Lành.

Sau một trận nghịch nước ba đứa đói meo, Hùng cười cười nói:

-Đói quá mau về ăn cơm thôi.

Cả Hạnh và Mẫn đều nhất trí, nhanh bước chân chạy về hướng nhà của mình. Sau khi dặn dò nhau gặp mặt thì cả ba đứa chia ra.

Hạnh chạy về nhà trước tiên, nhìn thấy túi đồ đi rừng của ba mày cau chặt. Tận đến khi nghe tiếng mẹ gọi:

-Hạnh về rồi à? Mau vào ăn cơm.

Hạnh nhanh chân bước vào nhìn mẹ:

-Mẹ ơi, ba không lên rừng được không ạ?

Bà Chi buông cái chén xuống nhìn con gái:

-Mấy nay con làm sao thế hả? Sao cứ không muốn ba lên rừng?

Hạnh nắm lấy vạt áo lí nhí đáp:

-Dạ...con thấy lên rừng...nguy hiểm lắm ạ.

Bà Chi thở dài, nhìn con gái mặc quần áo đã bạc màu, dáng vẻ nhỏ xíu nói:

-Ai mà không biết hả con? Nhưng không nói đến nhà thằng Dũng ba mẹ có đất, so với nhà thằng Hùng ba hi sinh nhưng được nhà nước hỗ trợ mẹ lại buôn bán hay con bé Mẫn ba mẹ tuy ở xa nhưng làm ăn khấm khá.

Ngưng một lát bà nói tiếp:

-Nhà mình đến cục đất chọi chim còn không có, không lên rừng thì tiền đâu mà sống.

Hạnh hiểu lời mẹ nói nhưng không thể nào nói thẳng ra ba sẽ chết được, cuối cùng đành im lặng ăn cơm.

Một bữa cơm trưa trôi qua êm đềm trong tiếng ve mùa hạ. Ăn no, chơi mệt cả bọn nhanh chóng buồn ngủ, vứt dép trèo lên giường cả đám nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tiếng gió lùa qua cửa sổ mang mùi hương của hoa quả mùa hè vào, ru ngủ những đứa trẻ đã mệt nhoài.

Về nhà bắt gặp con trai đang ngoan ngoãn ngủ trên giường, bà Hà mỉm cười đầy dịu dàng. Mấy ngày nay con trai ngoan lạ thường, cũng không còn trách móc ba nữa làm lòng bà càng thêm nhẹ nhõm. Ngước mắt nhìn lên người đàn ông trong di ảnh, bà thì thầm:

-Anh à, con nó lớn rồi. Anh chắc vui lắm.

Nắng chiều tàn dần chiếu vào từng căn nhà nơi xóm nhỏ, tiếng người lớn đi làm lần lượt về nhà, tiếng cười nói vang lên tạo ra bức tranh sinh hoạt nơi quê nhỏ khiến ai ai cũng muốn đắm chìm.

Thấy Hùng ngồi trên giường ngắm nhìn ngoài cửa sổ, bà Hà gọi:

-Đi tắm rửa rồi ăn cơm. Nay có món trứng chiên con thích, ăn lẹ còn đi xem ca nhạc nữa con.

Hùng nghe vậy liền lật đật chạy đi chuẩn bị, cái không khí cả xóm tụ lại xem ca nhạc gần như đã bị phai mờ từ lâu nay nhờ chuyện trở về này lại một lần nữa sống lại.

Mà ở bên kia Mẫn cũng hào hứng không kém, phụ bà dọn chén bát xong thì nhỏ ngoan ngoãn ngồi ghế đợi bà. Bà Đức bê lấy cái nồi cá kho nhạt, tay còn lại thì cầm đĩa rau luộc đặt lên bàn, bà bảo:

-Cá kho nhà chú Minh đấy, rõ khổ cứ đem qua cho nhà ta suốt chẳng chịu lấy đồng nào. Để vài ba bữa nữa gọi ba mẹ con, rồi nói ba mẹ giới thiệu mối làm ăn cho nhà chú.

Mẫn gắp một miếng cá cho bà rồi gắp cho mình một miếng nói:

-Nhà chú Minh đâu có trái cây đâu bà, làm sao mà giới thiệu.

Bà cười cười đáp:

-Nhà chú ấy trồng cây thuốc lá. Bán được lắm đấy.

-Cây thuốc lá?

Thấy Mẫn ngơ ngác bà liền giải thích:

-Là mấy cái cây mà con hay thấy đó. Đem về, thái sợi, phơi khô rồi cuộn lại thành cây. Hơi cực nhưng mà ổn định, thôi ăn lẹ đi rồi đi.

Mẫn liền ngoan ngoãn ăn, không hỏi nữa. Chuyện xưa qua lâu rồi nên bây giờ nhắc lại còn hơi bỡ ngỡ, cái cây thuốc lá đó từng nuôi lớn bao đứa trẻ ở nơi đây.

Chập tối nhiều gia đình lục đục khóa cửa rồi dắt díu nhau đi về phía cổng huyện, gần tới nơi thì càng ngày càng có nhiều người. Nhiều xe đẩy hàng rong bán cơ man nào là kem, kẹo bông gòn, kẹo kéo và bong bóng xuất hiện hai bên đường thu hút ánh nhìn của mọi đứa trẻ.

Lúc này cả bốn người đều đã tập trung lại, Mẫn lên tiếng:

-Bà nội nói muốn nhờ ba mẹ giới thiệu cho nhà Dũng nguồn buôn bán thuốc lá đấy.

Dũng nghe vậy liền nói:

-Làm cái đó cần sức người nhiều lắm. Nội việc đi hái rồi đem về thái sợi, trải trên liếp phơi khô. Nắng thì không sao chứ mưa một cái là mệt lắm.

Hùng cũng nhíu mày:

-Khu mình ở nhiều người bán thật nhưng ít ai làm lắm, toàn đi xa thu mua thôi.

Mẫn mới cười nói:

-Có thể để nhiều nhà góp vô làm chung mà. Nhà Dũng có thể qua tìm nhà Hạnh, vừa có thể kiếm thêm lại vừa giúp ba Hạnh không cần đi lên rừng nữa.

Hạnh mím môi nói:

-Nhưng...thực tế nhà Dũng không có làm thuốc lá, nhà Hạnh cũng không.

Cả bọn liền im bặt, Dũng hồi lâu lên tiếng:

-Có lẽ là hiệu ứng cánh bướm, tụi mình trở về đã gây xáo trộn rồi. Cho nên sẽ có nhiều sự kiện thay đổi. Thôi cứ đi tới đâu rồi tính tiếp.

Lúc này vai Hùng bị đập một cái làm Hùng giật mình:

-A, đứa nào vậy?

Quay sang thấy một gương mặt có chút quen thuộc nhưng nghĩ mãi không ra liền hỏi:

-Xin lỗi nhưng ai vậy?

Nghe vậy cậu bé liền nói:

-Hùng, giỡn mặt hả mày. Tao là Quang đây, mấy ngày không gặp mà mày quên tên tao luôn.

Lúc này Hùng mới sực nhớ. Quang sau này lớn lên đăng ký học hải quân, ra trường cũng ra tận đảo xa canh giữ thời gian gặp mặt rất ít cho nên hồi nãy nhất thời không nhớ ra.

-Làm gì có...tao giỡn

Lúc này Hạnh cũng nhận ra lên nói:

-Quang cũng đi coi ca nhạc à?

Quang khẽ ừ rồi lại rủ rê:

-Mai đi bắt dế với tao không, cái khúc gần trường mình nhiều lắm hình như có cả ve nữa.

Nghe vậy cả đám liền túm lại nhưng, Dũng nhớ đến việc của Hạnh liền nói:

-Hai ngày nữa đi, mai tụi tao có việc rồi.

Quang nghe vậy cũng gật đầu, sau đó cả bọn kéo nhau đi về phía sân khấu.

Buổi biểu diễn đa số là múa và hát, những bài hát đã quen thuộc mà đã rất lâu, rất lâu rồi họ chưa từng được nghe. Hôm nay có chút đặc biệt, có diễn kịch về cuộc đời của Bác Hồ. Ở cái thời của bọn họ, thứ luôn luôn khắc khi trong trí nhớ non nớt của đám học sinh là “5 điều Bác Hồ dạy”. Vớ đại một đứa nào từ trường bước ra đều có thể đọc thuộc vanh vách 5 điều Bác dạy.

Mẫn nhìn người diễn vai Bác rồi nói:

-Hóa trang giống quá

Dũng cũng gật gù:

-Giống thật. Hồi nhỏ thấy chán nhưng lớn rồi mới thấy vở kịch này hay ra sao.

Buổi diễn kết thúc lúc 10 giờ tối, Dũng nhanh nhảu xin phép qua nhà Hùng ngủ rồi cả đám cất bước về nhà. Trước khi vào nhà, Hùng nói:

-Hạnh đừng lo nhé. Chúng ta sẽ thay đổi được thôi.

Hạnh mím môi gật đầu bước nhanh vào nhà, ba người nhìn bóng Hạnh bước đi đồng loạt thở dài. Những nỗi lo của bọn họ phải rất lâu mới xảy ra, còn của Hạnh thì gần như ngay lập tức. Nếu không thể thay đổi thì chỉ sợ Hạnh sẽ sụp đổ mất, có bao người ước có thể quay lại quá khứ bản thân có thể quay lại nhưng lại yên lặng nhìn người thân rời đi. Là ai cũng không thể chịu nổi điều đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom