Zyyyv
Tác giả VW
-
Chương 2
Chương 2: Trở về
Vươn tay mò lấy điện thoại ở đầu giường nhưng mò một lúc vẫn không thấy, Hùng liền mắt nhắm mắt mở để tìm điện thoại. Nhưng vừa mới nhìn cái chiếu cối vừa quen vừa lạ, lại liếc thấy cái mùng bị rách vài lỗ, lại nhìn thấy cái bức tường bê tông bị ghi đầy nét bút trẻ con Hùng hóa đá tại chỗ. Nhìn cái cơ thể nhỏ xíu chỉ cao hơn cái bàn một xíu Hùng càng hoàng mang hơn.
Mà cách vài căn nhà cũng có tình cảnh tương tự. Hạnh ngơ ngác nhìn cái phản gỗ mình đang ngồi, mái nhà lợp tôn kèm theo tiếng rao “ Ai xôi bắp, xôi đậu đê” ở bên ngoài. Hạnh đưa tay véo mình một cái thật đau, cơn đau kéo đến không phải mơ. Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt Hạnh càng cảm thấy mờ mịt.
Còn Mẫn sau khi lò mò dậy, thấy bàn tay bé xíu, tiếng bà nội đang ở dưới bếp nhóm lửa. Đôi mắt của Mẫn nhanh chóng đỏ hoe, như nhớ ra cái gì nhỏ lật đật chạy xuống giường lao ra cửa. Mẫn có cảm giác không chỉ có bản thân quay về.
Hai căn nhà không xa cũng có hai bóng người chạy ra. Cả ba bắt gặp nhau, nhìn ánh mắt liền nhận ra, đây không phải mơ. Nhìn quanh thấy thiếu một người, Hạnh đề nghị:
-Hay là mình đi tìm Dũng đi.
Nghe giọng nói thỏ thẻ non nớt của Hạnh lại nhớ tới cái giọng điệu hung dữ sau này, mọi hoang mang đều bị ném đi mất:
-Hahaha, cười chết mất. Lúc nhỏ mày nói bằng cái giọng này hả, cứu tao. Buồn cười quá
Hạnh nghe vậy lao đến túm lấy Hùng mà đánh, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Nói câu nữa bà đánh mày chết.
Hùng vừa cười vừa đưa tay ra đỡ, Mẫn bên này vội ngăn:
-Nào, mình đi tìm Dũng đã. Xem thử cậu ấy có giống chúng ta không?
Lúc này Hạnh mới “hừ” một tiếng rồi quay lưng đi trước, Mẫn nhìn Hùng một cái:
-Trêu Hạnh làm gì lát cũng phải lủi thủi đi dỗ.
Hùng cười đáp:
-Mẫn phải thử một lần mới biết. Vui cực.
Hạnh ở đằng trước gọi với lại:
-Mẫn ơi, đi thôi kệ Hùng.
Nhà của Dũng cách xa hơn một xíu, nằm ở tận giữa xóm lúc còn làm người lớn sao thấy gần đến thế nhưng khi hóa trẻ con thì con đường này như không thấy đích đến.
Dũng đang ngủ nghe tiếng gà gáy vang ở bên ngoài, vò vò đầu lầm bầm:
-Nhà ai mà nuôi gà thế không biết. Ồn quá, phải đi nói....
Chưa dứt câu Dũng bừng tỉnh, trong khu này làm gì có ai nuôi gà hơn nữa sáng sớm nghe mỗi tiếng đám trẻ cùng tiếng xe ồn ào thôi. Vậy tiếng gà này ở đâu ra?
Đưa mắt nhìn một lượt trong phòng, đưa tay nhéo mình một cái. Đau đến nhăn mặt, không phải mơ là sự thật. Nhưng...làm sao có thể, căn nhà cũ kỹ đã được xây lại cách đây vài năm trước nhưng tại sao hiện tại nó vẫn còn.
Lúc này ngoài sân vang tiếng nói:
-Mấy đứa tìm Dũng hả? Đợi chị một lát nhé.
Một bóng người từ ngoài bước vào:
-Dũng, dậy mau. Hùng, Mẫn, Hạnh tìm em kìa
Dũng giật nảy mình, đây là chị Lành nhưng sao có chút xíu thế này. Thấy Dũng không nhúc nhích, Lành tiếp tục nói:
-Tỉnh chưa? Đứng lên bước ra ngoài.
Dũng nghe thế máy móc làm theo, trên đời này có một sự thật ba mẹ có thể không sợ nhưng chắc chắn sợ anh hai/chị hai. Dũng cũng không thoát khỏi nỗi sợ ăn vào máu thịt đó.
Bước ra sân thấy ba bóng người bé xíu trước mặt Dũng vội lao ra:
-Mọi người cũng....
Thấy ba đôi mắt nhìn mình như khẳng định, Dũng càng hoang mang hơn. Hùng vươn tay kéo Dũng qua một góc, Hạnh và Mẫn cũng đi theo. Thấy không có ai xung quanh cả bọn bèn tụm lại, Hạnh thở dài:
-Ngủ một giấc liền trở về năm 7 tuổi. Nói ra mọi người sẽ nghĩ mình điên mất.
Hùng cũng đáp:
-Bây giờ làm sao đây? Không lẽ lại tiếp tục sống từ năm 7 tuổi đến lớn à?
Nghĩ đến ngày tháng ôn thi đai học, chạy tiểu luận thời đại học cả bốn đứa cùng nhau rùng mình. Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói ra suy nghĩ:
-Có khi nào là do tấm vé kìa không?
Nhớ đến tấm vé, Dũng cũng sực tỉnh:
-Thật sự là do tấm vé kia thật sao? Trời ơi, công việc chưa xong, còn như vầy chắc bị đuổi mất.
Nhắc đến công việc cả đám liền thở dài, nếu chỉ là đứa trẻ họ sẽ cảm thấy thật sự vui vì có thể không đi làm. Nhưng ở cương vị người trưởng thành thì không đi làm đồng nghĩa với việc không có tiền, mà không có tiền thì sẽ có nhiều rắc rối xảy ra lắm. Hơn nữa bây giờ xin việc thật sự rất khó.
Thấy bốn cái đầu ngồi ở một góc, không biết đang thì thầm cái gì Lành liền lên tiếng:
-Mấy đứa nói cái gì đó?
Bốn người nghe tiếng chị Lành, liền đứng bật dậy ngoan ngoãn đứng thẳng. Chơi chung với nhau cả đám có chung một nỗi sợ- chị Lành. Không phải vì chị la mắng nhưng chị nghiêm, với là người để ý và chăm sóc cả đám nhiều nhất. Nên nỗi sợ này khắc sâu trong người tạo ra phản ứng cơ thể, cứ nghe thấy tiếng chị thì sẽ tự động ngoan ngoãn lại.
Nhìn cả đám giật bắn mình như làm gì sai đứng một góc, chị Lành khoanh tay:
-Về ăn sáng đi, rồi chơi tiếp.
Nghe chị Lành nói vậy, chân như bôi dầu Hùng nhanh chân chạy trước. Hạnh cũng vội kéo tay Mẫn chạy đi. Nhìn ba bóng người bé xíu chạy đi, không thèm ngoảng lại , Dũng nhìn chị Lành cười lấy lòng:
-Chị hai..... hì hì.
Chị Lành bước tới, cốc đầu Dũng một cái thật vang lườm mắt:
-Chưa xếp chăn mền đã chạy ra đây. Giỏi nhỉ.
Dũng bèn lủi thủi theo chị Lành vào trong nhà. Vừa đi vừa ngoái cổ nhìn về hướng ba người chạy đi, thấy chị Lành liếc một cái bèn lật đật chạy nhanh vào nhà. Chị Lành nhìn theo bật cười.
Đã chạy đi xa, Hùng cùng Mẫn và Hạnh mới dừng lạ để thở. Giọng nói Hùng đứt quãng vang lên:
-Dù bao...lâu...tao cứ..thấy chị...Lành là tao vẫn....sợ.
Mẫn cũng gật gật đầu, Hạnh dứt khoát ngồi bệt xuống:
-Gặp chị Lành còn đáng sợ hơn gặp mẹ tao nữa. Nãy chị Lành lên tiếng, xém tí nữa tao đã quỳ xuống rồi.
Hai người còn lại mím môi, họ hiểu điều Hạnh nói. Có một lần vì nghịch ngợm cả đám lén đi tắm ao, tắm thì vui đó nhưng hình ảnh chị Lành cầm cây roi đứng trên bờ đứa nào dám bước lên bờ là chị đánh phải bò xuống lại ao. Cứ như vậy ở dưới ao đến gần chiếu tối, từ đó cả đám không dám đi tắm ao suốt một khoảng thời gian dài. Đã vậy về còn bị ba mẹ phạt đòn, nghĩ đến đã sợ. Nhưng giờ nhìn lại sợ thì sợ nhưng cả đám vẫn thương chị Lành lắm.
Nghỉ một lát, cả ba đứng lên chia ra về nhà còn hẹn ăn xong gặp mặt rồi tính tiếp.
Lúc nãy chạy ra khỏi nhà Mẫn vẫn chưa kịp quan sát ngôi nhà của mình, ngơ ngác nhìn cái ti vi hộp vuông to đùng, đến cái ấm trà bị mẻ. Cổ họng như nghẹn lại, đôi chân nhẹ bước về phía bếp, bóng lưng quen thuộc đập vào mắt làm Mẫn không kiềm được mà lao đến:
-Bà ơi, bà ơi bà. Cháu nhớ bà lắm, bà ơi.
Bà Đức- bà nội của Mẫn bị ôm bất ngờ, xoay người thấy cháu gái khóc đỏ bừng cả mắt bèn ôm lấy vỗ về:
-Mẫn à, sao thế? Sao lại khóc rồi, bà đây, bà đây.
Cơ thể được bao trong mùi hương quen thuộc, Mẫn càng khóc lớn hơn. Bà nội mất sau khi nhỏ lên đại học, không thể nhìn bà lần cuối vẫn là nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời của Mẫn. Mà nay được ôm lấy bà, được ngửi mùi hương quen thuộc, được nghe giọng bà vỗ về Mẫn càng khóc nhiều hơn.
Hùng bước về nhà, thấy hình thờ của bố trên cao. Hùng quen thuộc với tay lấy nhang, bắt ghế đứng lên thắp hương cho bố. Nhìn người đàn ông trong bức hình, Hùng cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, đã bao lâu anh không thắp hương cho bố rồi.....Lần nào giỗ cũng bận, bận đến mức không có thời gian nhìn bố lấy một lần.
Vừa bước vào nhà, bà Hà thấy con trai bắt ghế đứng nhìn bố. Đôi mắt bà đỏ hoe:
-Hùng dậy rồi hả con? Mẹ lấy gì cho con ăn nhé.
Nghe tiếng mẹ, Hùng quay lại nhìn bà. Mẹ vẫn còn trẻ, vẫn chưa bị bệnh giày vò, tóc vẫn chưa điểm bạc.....Mẹ vẫn còn khỏe mạnh.
Thấy Hùng mím môi, mắt đỏ hoe bà Hà liền vội ôm anh vào lòng:
-Sao vậy con? Con nhớ bố à? Bố đang đi làm nhiệm vụ ở rất xa, đợi con lớn bố sẽ về nhé.
Câu an ủi quen thuộc này Hùng nghe đã biết bao nhiêu lần, lúc nhỏ anh luôn trách bố vì mải đi làm không về nhà. Bỏ anh, bỏ mẹ nhưng lớn rồi Hùng mới biết bố vì bảo vệ đất nước, bảo vệ người dân nên mới phải rời khỏi hai mẹ con.
Hùng níu lấy tay mẹ nhỏ giọng nói:
-Bố là anh hùng.
Nghe câu nói của Hùng, mẹ ôm anh chặt hơn nước mắt tuôn dài trên gương mặt.
Hạnh trở về nhà, thật ra cô cũng không có nhiều ký ức ở nhà cho lắm. Làm chị lớn, cái gì nhường được thì phải nhường, cái gì làm được thì phải làm, làm không được thì cũng phải làm được. Nhìn mẹ loay hoay cùng với em gái, Hạnh nhẹ giọng nói:
-Mẹ...
Bà Chi nhìn cũng không nhìn nói:
-Cơm trong bếp tự vô lấy đi, nhớ nhóm lửa. Em đang quấy mẹ không làm được.
Hạnh mím môi, bước vào bếp. Hình ảnh quen thuộc, không gian quen thuộc, giọng điệu quen thuộc. Quen thuộc đến mức Hạnh chai lì với những thứ này, chỉ khác ở chỗ cô không thể như lúc trưởng thành mà phản bác lại mẹ.
Mà ngày lúc này một giọng đàn ông vang lên:
-Em sai cái Hạnh làm gì, để anh làm.
Ông Phi từ ngoài bước vào, xoa xoa đầu Hạnh:
-Vào ăn cơm đi con. Để ba làm cho, ăn xong thì cứ đi chơi, nhé.
Hạnh nghe tiếng ba, mắt ầng ậc nước, bấu chặt tay để kiềm lại cảm xúc. Thấy ba vẫn còn sống, vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây bảo vệ cô, Hạnh run run nắm tay ba:
-Ba ơi...
Nghe tiếng Hạnh gọi, ông Phi cúi đầu:
-Sao vậy con?
-Ba đừng đi lên rừng lấy mật ong nữa nha ba.
Ông Phi nghe Hạnh nói liền cười:
-Phải đi thì mới có tiền lo cho mấy đứa.
Hạnh ôm lấy tay ông bật khóc:
-Ba đừng đi mà. Con không đòi ăn bánh nữa, không cần đồ chơi nữa. Ba đừng đi.
Thấy Hạnh khóc cả ba và mẹ cô cũng giật mình, ba cô liền ôm lấy cô vào lòng vỗ về:
-Được được, ba không đi. Đừng khóc.
Bà Chi muốn nói nhưng được ông Phi ra hiệu thì lại im lặng, ôm lấy em gái Hạnh đi vào nhà trong.
Dũng bước vào nhà, xếp gọn chăn mền sau đó tiến đến ngồi gần chị Lành. Chị Lành lớn hơn cậu 5 tuổi, ba mẹ luôn bận rộn là chị Lành một tay lo cho cậu, chăm cậu từng chút. Sau này lại vì cậu mà kết hôn muộn hiện tại nhìn chị trong hình hài trẻ con, Dũng lên tiếng:
-Chị ơi, sau này chị đừng vì em nhiều quá nhé. Chị nhất định phải sống vì mình nhé.
Nghe em trai nói lung tung, chị Lành đáp:
-Nói tào lao gì đấy. Lo mà ăn đi.
Dũng vẫn cố chấp không chịu ăn. Ba mẹ không chịu cho cậu theo ngành cậu muốn cắt đứt hết chu cấp, là chị Lành đi làm mọi việc cho cậu tiền ăn học, đến bán máu chị cũng làm. Có lần sốt cao nhưng chị vẫn cố chấp đi làm vì sợ nghỉ một ngày sẽ không có tiền cho cậu đi học. Mãi đến sau này, ba mẹ mềm lòng thì cả hai chị em mới đỡ khổ. Nhưng khoảng thời gian làm việc cật lực đó đã bào mòn sức khỏe chị, khiến chị dễ bệnh dễ đau.
Nghĩ về những ngày tháng đó Dũng càng cố chấp:
-Chị, chị hứa đi. Đừng vì em quá, phải yêu thương bản thân, chị ơi. Chị thương chị nhiều lên nhé.
Chị Lành xoa đầu Dũng, cười cười nói:
-Chị làm sao bỏ em trai chị được. Nào ăn đi, nói nữa là ăn đòn đấy.
Dũng mím môi, mắt đỏ hoe. Cậu tin điều chị nói, ai cũng bỏ rơi cậu nhưng chị thì không. Chị dùng cuộc đời của mình, dùng máu và nước mắt để trải cho Dũng một cuộc đời thật đẹp.
Vươn tay mò lấy điện thoại ở đầu giường nhưng mò một lúc vẫn không thấy, Hùng liền mắt nhắm mắt mở để tìm điện thoại. Nhưng vừa mới nhìn cái chiếu cối vừa quen vừa lạ, lại liếc thấy cái mùng bị rách vài lỗ, lại nhìn thấy cái bức tường bê tông bị ghi đầy nét bút trẻ con Hùng hóa đá tại chỗ. Nhìn cái cơ thể nhỏ xíu chỉ cao hơn cái bàn một xíu Hùng càng hoàng mang hơn.
Mà cách vài căn nhà cũng có tình cảnh tương tự. Hạnh ngơ ngác nhìn cái phản gỗ mình đang ngồi, mái nhà lợp tôn kèm theo tiếng rao “ Ai xôi bắp, xôi đậu đê” ở bên ngoài. Hạnh đưa tay véo mình một cái thật đau, cơn đau kéo đến không phải mơ. Nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt Hạnh càng cảm thấy mờ mịt.
Còn Mẫn sau khi lò mò dậy, thấy bàn tay bé xíu, tiếng bà nội đang ở dưới bếp nhóm lửa. Đôi mắt của Mẫn nhanh chóng đỏ hoe, như nhớ ra cái gì nhỏ lật đật chạy xuống giường lao ra cửa. Mẫn có cảm giác không chỉ có bản thân quay về.
Hai căn nhà không xa cũng có hai bóng người chạy ra. Cả ba bắt gặp nhau, nhìn ánh mắt liền nhận ra, đây không phải mơ. Nhìn quanh thấy thiếu một người, Hạnh đề nghị:
-Hay là mình đi tìm Dũng đi.
Nghe giọng nói thỏ thẻ non nớt của Hạnh lại nhớ tới cái giọng điệu hung dữ sau này, mọi hoang mang đều bị ném đi mất:
-Hahaha, cười chết mất. Lúc nhỏ mày nói bằng cái giọng này hả, cứu tao. Buồn cười quá
Hạnh nghe vậy lao đến túm lấy Hùng mà đánh, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Nói câu nữa bà đánh mày chết.
Hùng vừa cười vừa đưa tay ra đỡ, Mẫn bên này vội ngăn:
-Nào, mình đi tìm Dũng đã. Xem thử cậu ấy có giống chúng ta không?
Lúc này Hạnh mới “hừ” một tiếng rồi quay lưng đi trước, Mẫn nhìn Hùng một cái:
-Trêu Hạnh làm gì lát cũng phải lủi thủi đi dỗ.
Hùng cười đáp:
-Mẫn phải thử một lần mới biết. Vui cực.
Hạnh ở đằng trước gọi với lại:
-Mẫn ơi, đi thôi kệ Hùng.
Nhà của Dũng cách xa hơn một xíu, nằm ở tận giữa xóm lúc còn làm người lớn sao thấy gần đến thế nhưng khi hóa trẻ con thì con đường này như không thấy đích đến.
Dũng đang ngủ nghe tiếng gà gáy vang ở bên ngoài, vò vò đầu lầm bầm:
-Nhà ai mà nuôi gà thế không biết. Ồn quá, phải đi nói....
Chưa dứt câu Dũng bừng tỉnh, trong khu này làm gì có ai nuôi gà hơn nữa sáng sớm nghe mỗi tiếng đám trẻ cùng tiếng xe ồn ào thôi. Vậy tiếng gà này ở đâu ra?
Đưa mắt nhìn một lượt trong phòng, đưa tay nhéo mình một cái. Đau đến nhăn mặt, không phải mơ là sự thật. Nhưng...làm sao có thể, căn nhà cũ kỹ đã được xây lại cách đây vài năm trước nhưng tại sao hiện tại nó vẫn còn.
Lúc này ngoài sân vang tiếng nói:
-Mấy đứa tìm Dũng hả? Đợi chị một lát nhé.
Một bóng người từ ngoài bước vào:
-Dũng, dậy mau. Hùng, Mẫn, Hạnh tìm em kìa
Dũng giật nảy mình, đây là chị Lành nhưng sao có chút xíu thế này. Thấy Dũng không nhúc nhích, Lành tiếp tục nói:
-Tỉnh chưa? Đứng lên bước ra ngoài.
Dũng nghe thế máy móc làm theo, trên đời này có một sự thật ba mẹ có thể không sợ nhưng chắc chắn sợ anh hai/chị hai. Dũng cũng không thoát khỏi nỗi sợ ăn vào máu thịt đó.
Bước ra sân thấy ba bóng người bé xíu trước mặt Dũng vội lao ra:
-Mọi người cũng....
Thấy ba đôi mắt nhìn mình như khẳng định, Dũng càng hoang mang hơn. Hùng vươn tay kéo Dũng qua một góc, Hạnh và Mẫn cũng đi theo. Thấy không có ai xung quanh cả bọn bèn tụm lại, Hạnh thở dài:
-Ngủ một giấc liền trở về năm 7 tuổi. Nói ra mọi người sẽ nghĩ mình điên mất.
Hùng cũng đáp:
-Bây giờ làm sao đây? Không lẽ lại tiếp tục sống từ năm 7 tuổi đến lớn à?
Nghĩ đến ngày tháng ôn thi đai học, chạy tiểu luận thời đại học cả bốn đứa cùng nhau rùng mình. Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói ra suy nghĩ:
-Có khi nào là do tấm vé kìa không?
Nhớ đến tấm vé, Dũng cũng sực tỉnh:
-Thật sự là do tấm vé kia thật sao? Trời ơi, công việc chưa xong, còn như vầy chắc bị đuổi mất.
Nhắc đến công việc cả đám liền thở dài, nếu chỉ là đứa trẻ họ sẽ cảm thấy thật sự vui vì có thể không đi làm. Nhưng ở cương vị người trưởng thành thì không đi làm đồng nghĩa với việc không có tiền, mà không có tiền thì sẽ có nhiều rắc rối xảy ra lắm. Hơn nữa bây giờ xin việc thật sự rất khó.
Thấy bốn cái đầu ngồi ở một góc, không biết đang thì thầm cái gì Lành liền lên tiếng:
-Mấy đứa nói cái gì đó?
Bốn người nghe tiếng chị Lành, liền đứng bật dậy ngoan ngoãn đứng thẳng. Chơi chung với nhau cả đám có chung một nỗi sợ- chị Lành. Không phải vì chị la mắng nhưng chị nghiêm, với là người để ý và chăm sóc cả đám nhiều nhất. Nên nỗi sợ này khắc sâu trong người tạo ra phản ứng cơ thể, cứ nghe thấy tiếng chị thì sẽ tự động ngoan ngoãn lại.
Nhìn cả đám giật bắn mình như làm gì sai đứng một góc, chị Lành khoanh tay:
-Về ăn sáng đi, rồi chơi tiếp.
Nghe chị Lành nói vậy, chân như bôi dầu Hùng nhanh chân chạy trước. Hạnh cũng vội kéo tay Mẫn chạy đi. Nhìn ba bóng người bé xíu chạy đi, không thèm ngoảng lại , Dũng nhìn chị Lành cười lấy lòng:
-Chị hai..... hì hì.
Chị Lành bước tới, cốc đầu Dũng một cái thật vang lườm mắt:
-Chưa xếp chăn mền đã chạy ra đây. Giỏi nhỉ.
Dũng bèn lủi thủi theo chị Lành vào trong nhà. Vừa đi vừa ngoái cổ nhìn về hướng ba người chạy đi, thấy chị Lành liếc một cái bèn lật đật chạy nhanh vào nhà. Chị Lành nhìn theo bật cười.
Đã chạy đi xa, Hùng cùng Mẫn và Hạnh mới dừng lạ để thở. Giọng nói Hùng đứt quãng vang lên:
-Dù bao...lâu...tao cứ..thấy chị...Lành là tao vẫn....sợ.
Mẫn cũng gật gật đầu, Hạnh dứt khoát ngồi bệt xuống:
-Gặp chị Lành còn đáng sợ hơn gặp mẹ tao nữa. Nãy chị Lành lên tiếng, xém tí nữa tao đã quỳ xuống rồi.
Hai người còn lại mím môi, họ hiểu điều Hạnh nói. Có một lần vì nghịch ngợm cả đám lén đi tắm ao, tắm thì vui đó nhưng hình ảnh chị Lành cầm cây roi đứng trên bờ đứa nào dám bước lên bờ là chị đánh phải bò xuống lại ao. Cứ như vậy ở dưới ao đến gần chiếu tối, từ đó cả đám không dám đi tắm ao suốt một khoảng thời gian dài. Đã vậy về còn bị ba mẹ phạt đòn, nghĩ đến đã sợ. Nhưng giờ nhìn lại sợ thì sợ nhưng cả đám vẫn thương chị Lành lắm.
Nghỉ một lát, cả ba đứng lên chia ra về nhà còn hẹn ăn xong gặp mặt rồi tính tiếp.
Lúc nãy chạy ra khỏi nhà Mẫn vẫn chưa kịp quan sát ngôi nhà của mình, ngơ ngác nhìn cái ti vi hộp vuông to đùng, đến cái ấm trà bị mẻ. Cổ họng như nghẹn lại, đôi chân nhẹ bước về phía bếp, bóng lưng quen thuộc đập vào mắt làm Mẫn không kiềm được mà lao đến:
-Bà ơi, bà ơi bà. Cháu nhớ bà lắm, bà ơi.
Bà Đức- bà nội của Mẫn bị ôm bất ngờ, xoay người thấy cháu gái khóc đỏ bừng cả mắt bèn ôm lấy vỗ về:
-Mẫn à, sao thế? Sao lại khóc rồi, bà đây, bà đây.
Cơ thể được bao trong mùi hương quen thuộc, Mẫn càng khóc lớn hơn. Bà nội mất sau khi nhỏ lên đại học, không thể nhìn bà lần cuối vẫn là nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời của Mẫn. Mà nay được ôm lấy bà, được ngửi mùi hương quen thuộc, được nghe giọng bà vỗ về Mẫn càng khóc nhiều hơn.
Hùng bước về nhà, thấy hình thờ của bố trên cao. Hùng quen thuộc với tay lấy nhang, bắt ghế đứng lên thắp hương cho bố. Nhìn người đàn ông trong bức hình, Hùng cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, đã bao lâu anh không thắp hương cho bố rồi.....Lần nào giỗ cũng bận, bận đến mức không có thời gian nhìn bố lấy một lần.
Vừa bước vào nhà, bà Hà thấy con trai bắt ghế đứng nhìn bố. Đôi mắt bà đỏ hoe:
-Hùng dậy rồi hả con? Mẹ lấy gì cho con ăn nhé.
Nghe tiếng mẹ, Hùng quay lại nhìn bà. Mẹ vẫn còn trẻ, vẫn chưa bị bệnh giày vò, tóc vẫn chưa điểm bạc.....Mẹ vẫn còn khỏe mạnh.
Thấy Hùng mím môi, mắt đỏ hoe bà Hà liền vội ôm anh vào lòng:
-Sao vậy con? Con nhớ bố à? Bố đang đi làm nhiệm vụ ở rất xa, đợi con lớn bố sẽ về nhé.
Câu an ủi quen thuộc này Hùng nghe đã biết bao nhiêu lần, lúc nhỏ anh luôn trách bố vì mải đi làm không về nhà. Bỏ anh, bỏ mẹ nhưng lớn rồi Hùng mới biết bố vì bảo vệ đất nước, bảo vệ người dân nên mới phải rời khỏi hai mẹ con.
Hùng níu lấy tay mẹ nhỏ giọng nói:
-Bố là anh hùng.
Nghe câu nói của Hùng, mẹ ôm anh chặt hơn nước mắt tuôn dài trên gương mặt.
Hạnh trở về nhà, thật ra cô cũng không có nhiều ký ức ở nhà cho lắm. Làm chị lớn, cái gì nhường được thì phải nhường, cái gì làm được thì phải làm, làm không được thì cũng phải làm được. Nhìn mẹ loay hoay cùng với em gái, Hạnh nhẹ giọng nói:
-Mẹ...
Bà Chi nhìn cũng không nhìn nói:
-Cơm trong bếp tự vô lấy đi, nhớ nhóm lửa. Em đang quấy mẹ không làm được.
Hạnh mím môi, bước vào bếp. Hình ảnh quen thuộc, không gian quen thuộc, giọng điệu quen thuộc. Quen thuộc đến mức Hạnh chai lì với những thứ này, chỉ khác ở chỗ cô không thể như lúc trưởng thành mà phản bác lại mẹ.
Mà ngày lúc này một giọng đàn ông vang lên:
-Em sai cái Hạnh làm gì, để anh làm.
Ông Phi từ ngoài bước vào, xoa xoa đầu Hạnh:
-Vào ăn cơm đi con. Để ba làm cho, ăn xong thì cứ đi chơi, nhé.
Hạnh nghe tiếng ba, mắt ầng ậc nước, bấu chặt tay để kiềm lại cảm xúc. Thấy ba vẫn còn sống, vẫn còn nguyên vẹn đứng ở đây bảo vệ cô, Hạnh run run nắm tay ba:
-Ba ơi...
Nghe tiếng Hạnh gọi, ông Phi cúi đầu:
-Sao vậy con?
-Ba đừng đi lên rừng lấy mật ong nữa nha ba.
Ông Phi nghe Hạnh nói liền cười:
-Phải đi thì mới có tiền lo cho mấy đứa.
Hạnh ôm lấy tay ông bật khóc:
-Ba đừng đi mà. Con không đòi ăn bánh nữa, không cần đồ chơi nữa. Ba đừng đi.
Thấy Hạnh khóc cả ba và mẹ cô cũng giật mình, ba cô liền ôm lấy cô vào lòng vỗ về:
-Được được, ba không đi. Đừng khóc.
Bà Chi muốn nói nhưng được ông Phi ra hiệu thì lại im lặng, ôm lấy em gái Hạnh đi vào nhà trong.
Dũng bước vào nhà, xếp gọn chăn mền sau đó tiến đến ngồi gần chị Lành. Chị Lành lớn hơn cậu 5 tuổi, ba mẹ luôn bận rộn là chị Lành một tay lo cho cậu, chăm cậu từng chút. Sau này lại vì cậu mà kết hôn muộn hiện tại nhìn chị trong hình hài trẻ con, Dũng lên tiếng:
-Chị ơi, sau này chị đừng vì em nhiều quá nhé. Chị nhất định phải sống vì mình nhé.
Nghe em trai nói lung tung, chị Lành đáp:
-Nói tào lao gì đấy. Lo mà ăn đi.
Dũng vẫn cố chấp không chịu ăn. Ba mẹ không chịu cho cậu theo ngành cậu muốn cắt đứt hết chu cấp, là chị Lành đi làm mọi việc cho cậu tiền ăn học, đến bán máu chị cũng làm. Có lần sốt cao nhưng chị vẫn cố chấp đi làm vì sợ nghỉ một ngày sẽ không có tiền cho cậu đi học. Mãi đến sau này, ba mẹ mềm lòng thì cả hai chị em mới đỡ khổ. Nhưng khoảng thời gian làm việc cật lực đó đã bào mòn sức khỏe chị, khiến chị dễ bệnh dễ đau.
Nghĩ về những ngày tháng đó Dũng càng cố chấp:
-Chị, chị hứa đi. Đừng vì em quá, phải yêu thương bản thân, chị ơi. Chị thương chị nhiều lên nhé.
Chị Lành xoa đầu Dũng, cười cười nói:
-Chị làm sao bỏ em trai chị được. Nào ăn đi, nói nữa là ăn đòn đấy.
Dũng mím môi, mắt đỏ hoe. Cậu tin điều chị nói, ai cũng bỏ rơi cậu nhưng chị thì không. Chị dùng cuộc đời của mình, dùng máu và nước mắt để trải cho Dũng một cuộc đời thật đẹp.
Bình luận facebook