• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.CO SANG VIETWRITER.ONE TỪ NGÀY 12/3

Full Hot Truyện Gặp Đúng Lúc, Yêu Đúng Người Full dịch (2 Viewers)

  • gap-dung-luc-yeu-dung-nguoi-309.html

Chương 310: Tiếp cập (1)




71485.png
Hà Tư Ca chỉ đến bệnh viện một chuyển, kết quả trông cô vô cùng mệt mỏi, cũng không biết có phải là nói chuyện gì với Bạch Hải Đường rồi không.



“Có lẽ là ngủ không ngon.” Cô lệ dép đi rửa tay trước, sau đó tiến vào phòng ngủ.



Nhìn Hà Tư Ca thay đồ ở nhà, lại bò lên giường, Phó Cẩm Hành càng lo lắng hơn: “Có cần đến bệnh viện khám xem không?”



Vừa nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, Hà Tư Ca lập tức căng thẳng.



Bây giờ cô giống như một con đà điểu, không muốn đối mặt, thà vùi đầu vào trong cát trước đã, có thể trốn tránh được chút nào hay chút đó.



“Em vừa từ bệnh viện về, anh lại muốn đưa em đến bệnh viện à? Em không đi, muốn đi thì anh tự mà đi!”



Hà Tư Ca lạnh lùng ném ra2hai câu, vén chăn lên, chui vào



Cô vừa đặt lưng xuống giường đã buồn ngủ, cả người mềm nhũn như một sợi mì



“Vậy em ngủ một lúc trước đi, đến bữa tối anh sẽ gọi em, được chưa?”



Phó Cẩm Hành nhẹ nhàng nói, còn đi đến cạnh giường, giơ tay kéo chăn cho cổ.



Đợi một lúc cũng không thấy Hà Tư Ca trả lời, hắn cúi đầu nhìn một cái, dở khóc dở cười



Hóa ra, cô lại ngủ mất rồi



Phó Cẩm Hành không nhịn được ngồi xuống bên cạnh, giơ tay vuốt ve má Hà Tư Ca rồi lại sờ trán cổ.



Phát hiện nhiệt độ cơ thể cô cao hơn bình thường một chút, hắn có chút lo lắng, lẩm bẩm: “Không phải là bị sốt chứ? Cảm giác hơi nóng.”



Phó Cẩm Hành lấy nhiệt kế ra khỏi ngăn kéo, đo nhiệt độ cơ thể cho Hà Tư Ca,7sau khi chắc chắn cô không bị ốm, hắn mới yên tâm.



Lúc cô tỉnh dậy đã nửa đêm.



Hà Tư Ca ngồi dậy, láng máng nhớ lại trong lúc mình mơ mơ màng màng ngủ, Phó Cẩm Hành từng đến gọi cô đi ăn tối.



Nhưng mình không đói chút nào, còn bảo hắn đừng làm ổn, nói không ăn.



Năm đó lúc mới có thai Tân Tân, cô gần như không có bất cứ phản ứng thai nghén nào, hơn nữa khi đó còn xảy ra tai nạn xe, cả ngày nằm ở trong bệnh viện, uống không ít thuốc, kết quả may mà đứa bé vẫn khỏe mạnh.



Không giống như bây giờ, chưa chắc chắn có thai hay không đã bắt đầu thèm ngủ và nôn khan, cộng thêm không muốn ăn rồi



Căn cứ vào đủ loại phản ứng mấy ngày gần đây, Hà Tư Ca cảm thấy tám phần9cô đã có thai



Thật phiền..



Cô xuống giường, đi đến trước cửa sổ



Cảm thấy ngực hơi khó chịu, Hà Tư Ca kéo rèm cửa sổ ra, muốn hóng mát



Chợt cô loáng thoáng nhìn thấy có hai bóng người in trên rèm cửa sổ phòng ngủ tầng ba của căn biệt thự bên cạnh



Nhìn dáng giống một nam một nữ



Trong đó có một người đàn ông đội mũ bóng chày, lúc nói chuyện không ngừng huơ tay, cái tư thế khoa trương kia nhìn có chút quen mắt



Hà Tư Ca tò mò quan sát một lúc, cảm thấy đó là A Viễn



Còn người phụ nữ kia thấp hơn cậu ta nửa cái đầu, cơ thể gầy yếu



“Tên nhóc này có bạn gái rồi à?” Hà Tư Ca nhìn xung quanh, không biết phía đối diện xảy ra chuyện gì



Có điều, nhìn dáng vẻ hai người bọn họ không giống đôi tình5nhân đang tình tứ.



Đáng tiếc là hai căn nhà cách nhau quá xa, hơn nữa lại kéo rèm cửa sổ, Hà Tư Ca quan sát nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì



Cô chán không muốn xem nữa, cuối cùng thấy hơi đói, quyết định đi tìm đồ ăn.



Sáng sớm hôm sau, Hà Tư Ca vừa mới xuống tầng đã nghe thấy chị Bình vừa chuẩn bị đồ ăn sáng, vừa than phiền với Phó Cẩm Hành: “Thật sự tôi sống đến ngần này tuổi đầu mà chưa từng thấy có đứa bé nào không đáng yêu như thể...”



Hà Tư Ca tò mò đi đến: Gì mà đứa bé không đáng yêu thế ạ? Tân Tân không nghe lời chị à?” Chị Bình vội vàng nói: “Sao có thể? Tân Tân ngoan lắm! Tôi nói cái thằng bé mới đến ở nhà bên cạnh ấy, mười mấy tuổi mà3ăn mặc quái gở, cầm ván trượt bay tới bay lui trước cửa, suýt nữa thì đâm vào tôi!”



Vẻ mặt Phó Cẩm Hành như cười như không nhìn Hà Tư Ca, còn cố ý nhướng mày lên với cô.



“Chị Bình, chị không sao chứ? Có cần đến bệnh viện khám không?” Nghe thấy thế, Hà Tư Ca lo lắng hỏi.



Chị Bình bê đồ ăn sáng đặt lên bàn, xua tay, “Tôi không sao, tôi tránh được



Có điều, nói ra thì ngộ nhỡ đụng phải Tân Tân nhà chúng ta thì sẽ tức chết mất.”



Tân Tân ngồi ở bên cạnh cũng gật đầu: “Con không thích anh ấy.” Hà Tư Ca buồn cười: “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được chen vào



Còn nữa, con lại không hiểu người khác, không thể tùy tiện nói không thích một người.” Tân Tân vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía Phó Cẩm Hành, ý bảo hắn giúp dạy bảo Tân Tân.



“Không thích thì không thích, dù sao ba cũng không thích.”



Phó Cẩm Hành nháy mắt với Tân Tân, giơ tay ra đập tay với con trai.



“Yeah!”



Tân Tân vui vẻ hô to một tiếng, sau đó hào hứng ăn sáng.



Nói ra thì thật đúng lúc, vừa ra ngoài, bọn họ lại gặp Minh Duệ Viễn.



“Chị!”



Từ xa Minh Duệ Viễn đã nhìn thấy Hà Tư Ca, cậu ta vội vàng chạy qua bên này.



Vừa nhìn thấy cậu ta, Phó Cẩm Hành theo bản năng đã cau mày lại.



Hắn nghi ngờ tên nhóc này luôn canh ở cổng, cố ý tạo ra cái gọi là vô tình gặp



“Ồ, A Viễn.” Hà Tư Ca không nhịn được dặn dò: “Chân cậu còn chưa khỏi, đừng chạy, đi chầm chậm thôi.”



Lúc nói chuyện, Minh Duệ Viễn đã đi đến trước mặt bọn họ.



“Sắc mặt chị không tốt lắm.”



Cậu ta quan sát một lát, nghi hoặc hỏi: “Có người bắt nạt chị à?” Hà Tư Ca vô cùng cạn lời, giơ tay sờ má: “Không phải chứ, sao ai cũng nói sắc mặt tôi không tốt, thật là quá đáng, rõ ràng tôi còn trang điểm mà!” Không đợi Minh Duệ Viễn mở miệng, Phó Cẩm Hành đã giành hỏi trước: “Cậu có việc gì không?” Nhìn thấy dáng vẻ không khách sáo của hắn, Minh Duệ Viễn cũng chẳng thèm để tâm, cậu ta trợn mắt lên, nhai nhóp nhép kẹo cao su trong miệng



“Chị, thứ Bảy tuần này tôi có trận thi đấu ở cung thể thao thành phố, mời chị đi xem.”



Cậu ta móc một tấm vé ra và đưa cho Hà Tư Ca.



Cô có chút kinh ngạc, nhận lấy nhìn một cái, phát hiện quả nhiên là vé vào cửa xem thi đấu trượt ván



“Vì cuộc thi đấu này mà tôi đã chuẩn bị rất lâu, chị nhất định phải đi xem đấy, nếu không có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ giành được giải, đến lúc đó còn có tiết mục trao giải nữa.”



Nói đến đây, Minh Duệ Viễn có chút ngượng ngùng, thậm chí trên khuôn mặt trắng nõn của cậu ta còn hơn phiếm hồng.



“Tôi hy vọng chị sẽ đi.” Cậu ta thấp giọng nói.



“Thứ Bảy tuần này..



có thể là tôi bận, chưa chắc đã có thời gian.”



Theo kế hoạch ban đầu, Hà Tư Ca định thứ Bảy sẽ đến bệnh viện một chuyến xem có đúng là mình có thai hay không.



“Đúng vậy, chúng tôi bận rồi, sẽ không đi đâu.” Phó Cẩm Hành lạnh lùng từ chối.



Hắn chắc chắn sẽ không cho Hà Tư Ca đi xem thi đấu trượt ván gì cả, càng đừng nói là còn có liên quan đến tên nhóc trước mặt này



“Chị...”



Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, trong đôi mắt của Minh Duệ Viễn nhanh chóng dâng lên một tầng sương mù.



Cậu ta đáng thương mếu máo, giống như trẻ con, vô cùng tủi thân: “Chị, các bạn cùng chơi trượt ván kia đều có bạn bè đi cổ vũ, tôi không tìm được ai cả, cũng không thể bảo giúp việc trong nhà và tài xế đi cổ vũ cho tôi được chứ?”



Nói xong, Minh Duệ Viễn còn giơ ta ra, khẽ kéo áo Hà Tư Ca



Cậu ta hành động rất nhanh, Hà Tư Ca ngẩn ra quên cả tránh.



Phó Cẩm Hành thì không vui hất tay Minh Duệ Viễn ra, có chút chán ghét nói: “Nói chuyện thì được, đừng có động tay, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận.”



“Chị, chồng chị thật hung dữ, bình thường anh ta cũng nói chuyện với chị và em trai như vậy à? Vậy chị có sợ không?” Minh Duệ Viễn chớp mắt, vẻ mặt vô hại, trong ánh mắt lộ ra sự quan tâm



Lời hắn làm Phó Cẩm Hành giận đến tái xanh mặt, suýt nữa trở mặt tại chỗ



“A Viễn, cậu bớt đoán mò đi, chồng tôi là người thế nào tôi rõ hơn ai hết.”



Vừa nghe thấy cậu ta nói xấu Phó Cẩm Hành, Hà Tư Ca lập tức biến sắc, mở miệng bảo vệ.



“Tối đùa với chị thôi.” Minh Duệ Viễn toét miệng cười một tiếng, nhìn giống như thật sự đang nói đùa



“Chị, chị nhất định phải đến nhé! Tôi đợi chị” Nói xong, cậu ta vẫy tay, quay người rời đi



Nhìn bóng lưng Minh Duệ Viễn, Hà Tư Ca không nói gì, chỉ im lặng bỏ vé vào trong túi.



“Không phải là em định đi thật đấy chứ?”



Nhìn thấy động tác của cô, Phó Cẩm Hành cau mày, không vui hỏi.



“Để sau hãy nói đi, cậu ta cũng rất đáng thương.” Hà Tư Ca lắc đầu, không muốn nói thêm gì nữa.



Vừa nghĩ đến việc mình đã bố trí người bên cạnh cô, Phó Cẩm Hành đỡ lo hơn nhiều, hắn biết, Hà Tư Ca rất thương hại đứa bé không rõ lai lịch này, mình nói nhiều cũng vô ích.



Chỉ tiếc, tạm thời hắn vẫn không tra được lai lịch của tên A Viễn này.



Chính vì tư liệu liên quan đến cậu ta quá sạch sẽ, quá bình thường, cho nên càng làm Phó Cẩm Hành nghi ngờ.



“Đi thôi, đến công ty trước.”



Hắn đưa tay ôm vai Hà Tư Ca, dưa cô lên xe



Hai người đều vùi đầu vào công việc, nhanh chóng quên mất chuyện nhỏ này



Ngay cả Hà Tư Ca cũng không nhớ



Sáng sớm thứ Bảy, mới hơn năm giờ, Phó Cẩm Hành còn chưa tỉnh ngủ đã nhận được một cuộc điện thoại



“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?” Hắn ngồi bật dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi



Đợi Phó Cẩm Hành nói chuyện xong, Hà Tư Ca ở bên cạnh dụi mắt, mơ màng hỏi: “Sao thế anh?”



“Kho hàng công ty ở Nam Bình bị người cố ý phóng hỏa, đang trong quá trình dập lửa, bến phòng cháy chữa cháy phát hiện là hàng cấm, cảnh sát bảo anh lập tức đến đó phối hợp điều tra.”



Phó Cẩm Hành lao vội vào phòng vệ sinh, vừa đánh răng, vừa vội nói



Hà Tư Ca cũng ngẩn ra: “Sao lại như vậy được? Có phải là Minh Duệ Tư làm không?”



Hắn thò đầu ra: “Anh không biết



Em ngủ thêm lúc nữa đi, chị Bình sẽ đưa Tân Tân đến lớp tự chọn, em không cần ra ra ngoài, nghỉ ngơi đi.”



Mười phút sau, Phó Cẩm Hành vội vàng rời đi



Mặc dù lo lắng nhưng Hà Tư Ca thật sự không chống nổi cơn buồn ngủ, cô nhắn cho hắn mấy tin wechat, dặn dò hắn chú ý an toàn rồi lại ngủ tiếp



Đến lúc tiếng chuông cửa dồn dập đánh thức Hà Tư Ca, cố cầm điện thoại lên xem thì đã là chín rưỡi sáng rồi.



Trong nhà vô cùng yên tĩnh, thứ Bảy hằng tuần, chỉ cần thời tiết thích hợp là Tân Tân đều sẽ đến trường ngựa học cưỡi ngựa.



“Đến đây.”



Hà Tư Ca mặc thêm áo khoác, đi xuống tầng mở cửa.



“Chi!”



Người đang không ngừng bấm chuông chính là Minh Duệ Viễn



“A Viễn?”



Hà Tư Ca kinh ngạc nhìn cậu ta: “Có chuyện gì thế?”



Cậu ta biết ngay là cô nhất định quên mất rồi mà!



“Hôm nay tôi có buổi thi đấu.”



Minh Duệ Viễn xị mặt ra, thở hổn hển nói: “Chị không chỉ không đi, còn quên mất rồi đúng không?” Hà Tư Ca liền cảm thấy ngượng ngùng: “Xin lỗi, gần đây tôi bận quá...” Cậu ta nói trúng tim đen: “Nhưng rõ ràng vừa rồi tôi thấy chị đang ngủ nướng, bây giờ đã hơn chín giờ rồi.” Nghe vậy, Hà Tư Ca liền đỏ mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom