trường giang lưu đông
Tác giả VW
-
truyện cực ngắn: cô lao công
Mẹ tôi từ bé đã dạy tôi phải học nếu không sẽ phải đi làm công mệt mỏi,nhưng tôi luôn thấm nhuần tư tưởng: lao động là vinh quang(thực ra chỉ vì tôi lười) nên chẳng cố gắng chút nào
Đông năm ngoái,đi trên đường đến trường vói 4-5 bộ quần áo dày cộp ấm áp mà tôi vẫn thấy lạnh,chỉ vì bàn tay đang thò ra giữa tiết trời 16 độ c,đến cổng,thấy cô lao công đang miệt mài cầm cây chổi tre quét đi những chiếc lá cuối cùng vừa rụng xuống từ các tán cây,trên người mặc bộ quần áo không nổi 2 lớp,tôi chẳng nghĩ nhiều mà đi vào
Xuân năm nay,mưa xuân lất phất,đẹp và nên thơ,nhưng tôi chỉ thấy 1 từ: phiền
mưa không đủ lớn để tôi phải mặc áo mưa,nhưng cũng không đủ nhỏ để tôi có thể lờ đi cho xong,từng hạt cứ rơi xuống,chúng nhỏ đến nỗi xuyên qua hàng lông mi mà đậu vào mắt tôi,làm tôi mất hết tầm nhìn
đến cổng trường,dưới tán cây đang đâm chồi,lại là cô lao công đang quét dọn tàn dư của mấy ngày nghỉ tết với cỏ cao um tùm khắp nơi,lúc này đã nghe loáng thoáng về 1 tòa nhà giảng dạy mới sắp được xây
Hè năm nay,tạm biệt lớp tám,trường tôi đập một phần tường bao cho xe công trình qua lại đến công trường ở sân sau,cô lao công lại còng lưng dọn dẹp đống bụi bẩn mà công trường gây ra cho đám học sinh,chẳng mấy nữa thì tôi nghỉ hè
Nghỉ dài hẳn 3 tháng,tôi ung dung quay lại trường,tòa nhà mới đã xây xong,chỉ còn đợi sơn,vẫn còn cô lao công làm việc ở đó,nhưng đã bớt cực vì đã không còn phải quét bụi nữa
Thu cuối ở trường cấp 2 quen thuộc này,chưa năm nào trời chuyển lạnh đột ngột như năm nay,học sinh đang ngồi yên ổn trong lớp thì khí lạnh ập đến,nhiệt độ giảm liền tù tì gần chục độ,nhà trường đành cho học sinh nghỉ một buổi về chuẩn bị quần áo ấm
Dắt xe ra cửa,tôi thấy cô lao công vẫn đang làm,cả trường đều nghỉ,nhưng cô ở lại
Khi này tôi mới chợt hiêu,mẹ tôi nói vẫn chẳng đúng,tôi học là để sau này có thể giúp đỡ những người như họ chứ đâu phải để không giống họ
việc họ làm chẳng có gì xấu cả
Đông năm ngoái,đi trên đường đến trường vói 4-5 bộ quần áo dày cộp ấm áp mà tôi vẫn thấy lạnh,chỉ vì bàn tay đang thò ra giữa tiết trời 16 độ c,đến cổng,thấy cô lao công đang miệt mài cầm cây chổi tre quét đi những chiếc lá cuối cùng vừa rụng xuống từ các tán cây,trên người mặc bộ quần áo không nổi 2 lớp,tôi chẳng nghĩ nhiều mà đi vào
Xuân năm nay,mưa xuân lất phất,đẹp và nên thơ,nhưng tôi chỉ thấy 1 từ: phiền
mưa không đủ lớn để tôi phải mặc áo mưa,nhưng cũng không đủ nhỏ để tôi có thể lờ đi cho xong,từng hạt cứ rơi xuống,chúng nhỏ đến nỗi xuyên qua hàng lông mi mà đậu vào mắt tôi,làm tôi mất hết tầm nhìn
đến cổng trường,dưới tán cây đang đâm chồi,lại là cô lao công đang quét dọn tàn dư của mấy ngày nghỉ tết với cỏ cao um tùm khắp nơi,lúc này đã nghe loáng thoáng về 1 tòa nhà giảng dạy mới sắp được xây
Hè năm nay,tạm biệt lớp tám,trường tôi đập một phần tường bao cho xe công trình qua lại đến công trường ở sân sau,cô lao công lại còng lưng dọn dẹp đống bụi bẩn mà công trường gây ra cho đám học sinh,chẳng mấy nữa thì tôi nghỉ hè
Nghỉ dài hẳn 3 tháng,tôi ung dung quay lại trường,tòa nhà mới đã xây xong,chỉ còn đợi sơn,vẫn còn cô lao công làm việc ở đó,nhưng đã bớt cực vì đã không còn phải quét bụi nữa
Thu cuối ở trường cấp 2 quen thuộc này,chưa năm nào trời chuyển lạnh đột ngột như năm nay,học sinh đang ngồi yên ổn trong lớp thì khí lạnh ập đến,nhiệt độ giảm liền tù tì gần chục độ,nhà trường đành cho học sinh nghỉ một buổi về chuẩn bị quần áo ấm
Dắt xe ra cửa,tôi thấy cô lao công vẫn đang làm,cả trường đều nghỉ,nhưng cô ở lại
Khi này tôi mới chợt hiêu,mẹ tôi nói vẫn chẳng đúng,tôi học là để sau này có thể giúp đỡ những người như họ chứ đâu phải để không giống họ
việc họ làm chẳng có gì xấu cả
Bình luận facebook